1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi- Thanh Canh Điểu (207/242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 162: Tìm kiếm có kết quả (2)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      Tô Mặc Nhi nghỉ ngơi ở trong lều đợi Thiên Chi nấu xong cháo, nàng chỉ ăn qua loa vài miếng, cũng có khẩu vị.

      Hai người ở dưới vách núi khổ sở tìm kiếm ngày, nhưng cũng tìm thấy nửa điểm dấu vết Phong Đạc rơi xuống.

      Tâm Tô Mặc Nhi có chút lạnh xuống.

      Qua nhiều ngày như vậy, Phong Đạc vẫn còn tại sao lại tìm đến nàng, hoặc là báo chút tin cho nàng?

      Thiên Chi vận dụng năng lực của , thậm chí còn gọi ra vài con tiểu hồ ly giúp đỡ, đều có kết quả.

      ‘Chủ nhân, hay là lúc trước được người cứu , cho nên mới……” Thiên Chi trấn an , “Hay là chúng ta về cốc tìm ông lão kia, có năng lực hơn ta, chắc chắn có thể tìm ra tung tích của Phong Đạc.”

      Tô Mặc Nhi ngẩng đầu nhìn vách núi cao trăm trượng, trong đầu bỗng lóe lên bóng dáng ngày ấy ở Mộ Lạc thành.

      “Chúng ta về Mộ Lạc thành.”

      “Chủ nhân?” Thiên Chi .

      thôi, ngươi còn muốn ở nơi này ngủ đêm sao?”

      Vừa vặn về Mộ Lạc thành, có thể hỏi thăm chút tin tức của Vân Phàm và Nguyệt Bích..

      Cũng biết Phong Mục có tin tưởng lời của nàng hay .

      Người kia, phỏng chừng thời điểm các nàng rời khỏi Đế Đô cũng phái người ở trong bóng tối theo các nàng rồi?

      Trong vương phủ, tuyệt đối có gian tế, chỉ là các nàng còn chưa biết đó là ai?

      Tô Mặc Nhi đột nhiên , “Thiên Chi, ngươi biết dịch dung sao?”

      “Dịch dung? Chủ nhân muốn dịch dung?” Thiên Chi hỏi.

      “Ân.”Nàng nên đề phòng Phong Mục chút, gần đến biên cảnh Mộ Lạc thành, khó bảo đảm có người của Phong Mục.

      Nếu lại bị phát , vậy hỏng bét.

      Thiên Chi tiện tay ra cái quyết, khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ của Tô Mặc Nhi dần mơ hồ, bắt đầu hóa thành khuôn mặt khác.

      đưa cho Tô Mặc Nhi chiếc gương, nhìn dáng dấp trong gương, Tô Mặc Nhi hài lòng nhấc khóe môi.

      Đó là dung nhan rất bình thường, lẫn trong đám người cũng có người nhận ra.

      tới nửa canh giờ, Tô Mặc Nhi cùng Thiên Chi tới Mộ Lạc thành.

      Gần tới hoàng hôn, người trong thành cũng như trước vậy, vooj vã về nhà, bên đường những gánh hàng rong cũng nhanh chống dọn dẹp, chỉ lo tai bay vạ gió rơi xuống đầu mình.

      Thiên Chi lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, nhìn những đám người kia bận rộn, vẻ mặt khó hiểu.

      lát sau, vẫn là nhịn được nữa hỏi, “Chủ nhân, bọn họ đây là thế nào?”

      Tô Mặc Nhi nhíu mày, nhìn tình huống này, chẳng lẽ đám người Lang Tộc còn ở trong thành?

      Nghe được nghi hoặc của Thiên Chi, giọng trả lời, “Đại khái là người Lang Tộc ở trong thành làm loạn!”

      Nghe vậy, vẻ mặt Thiên Chi có chút dễ nhìn.

      Tộc cùng Nhân Tộc ngàn năm trước có ước định, chung sống hòa bình, liên quan đến nhau. Lang tộc làm như thế sợ thiên hạ đại loạn sao?”

      Chỉ sợ thời điểm làm lớn chuyện, mỗi lãnh địa ở tộc đều tránh khỏi bị liên lụy.

      Tô Mặc Nhi suy nghĩ nhiều như Thiên Chi, chẳng qua ngày đó bị ép buộc, thấy những bạch cốt kia, chỉ cảm thấy so với những tộc kia, sinh mệnh nhân loại quá mức yếu đuối.

      Nàng mang theo Thiên Chi tìm địa phương nghỉ chân, lát mới tìm thấy khách điếm chưa kịp đóng cửa.

      Có giáo huấn của lần trước, Tô Mặc Nhi trở nên cảnh giác hơn.

      Nàng để Thiên Chi lại giấu ở trong tay áo, mình tiến vào khách điếm.

      Ông chủ khách điếm nhìn thấy nàng sắc mặt lên mấy phần sợ hãi, chờ thấy vị nương trẻ tuổi mới bước nhanh đến chào đón.

      “Chủ quán, vẫn còn phòng trống sao?” Tô Mặc Nhi lên tiếng hỏi.

      Chủ quán vội vàng gật đầu, “Có. biết nương muốn loại gian phòng nào?”

      gian phòng bình thường cũng được.” Tô Mặc Nhi đáp.

      Ông chủ khách điếm có, liền để tiểu nhị dẫn Tô Mặc Nhi lên lầu.

      ☆, chương 163 tìm kiếm có kết quả (3)

      Editor: Tử Sắc Y


      Đến gian phòng, tiểu nhị liền lui xuống.

      Tô Mặc Nhi trở tay đóng lại cửa phòng, gắn chốt cửa, mới lấy Thiên Chi từ trong tay áo ra.

      con hồ ly nho , lẳng lặng nằm ở lòng bàn tay của nàng, da lông màu tuyết trắng, đỉnh đuôi còn điểm xuyến thêm chút màu đen, quả thực có thể làm mềm lòng người.

      Từ Tô Mặc Nhi có sức chống cự với những vật dễ thương, chỉ là thời tình huống đặc thù, nàng mở miệng giọng hỏi, "Có phát ra cái gì dị thường ?"

      " có, người ở nơi này đều là phàm nhân." Tiểu hồ ly hé miệng, là đáng .

      "Vậy là tốt rồi." Tô Mặc Nhi thở phào nhõm, chợt cảm thấy nàng tựa hồ như có chút trông gà hoá cuốc rồi.

      Chuyện lần trước kia, gây cho nàng kích thích quá lớn, đôi khi nàng chỉ hơi nhắm mắt lại, trước mắt khống chế được mà xuất cảnh tượng trầm cùng đống bạch cốt kia.

      Lão bản đưa lên chút thức ăn, Tô Mặc Nhi và Thiên Chi ăn ít, rồi thổi tắt đèn, ngủ.

      Tô Mặc Nhi lòng nhớ đến Phong Đạc, còn Thiên Chi lại ngừng nghĩ tới lợi và hại của tộc cùng nhân tộc.

      Hai người đều có tâm riêng, cho đến khi rất khuya mới ngủ say.

      Ban đêm, quả nhiên được an bình.

      Thiên Chi ngủ sâu, người nọ lén lút nhảy vào gian phòng, nhạy cảm mở mắt ra, nhưng cũng chỉ yên lặng nằm sấp ở bên, hô hấp đều đều, làm cho người nọ nhìn ra được tia sơ hở nào.

      Mượn theo ánh trăng xanh rực rỡ, Thiên Chi thấy người nọ từ trong lòng lấy ra cây hương, sau khi đốt lên lại đưa đến phía sau sát Tô Mặc Nhi.

      Từ từ, hô hấp của Tô Mặc Nhi càng trở nên nặng nề, người nọ thấy hành động của mình thành công, lập tức lưu loát khiêng Tô Mặc Nhi lên.

      lúc xoay người rời khỏi, đèn trong phòng, trong nháy mắt được thắp sáng lên.

      Người nọ hoảng hồn, vứt bỏ cửa mà chạy, thẳng xông về phía cửa sổ, muốn nhảy ra cửa sổ chạy trốn.

      Thiên Chi hóa thành hình người, nhanh chóng chắn ở trước mặt , hai người nhanh quấn lấy nhau mà đánh đấm.

      Võ công của người nọ cao, Thiên Chi phí bao nhiêu khí lực, liền nhanh gọn gàng đoạt Tô Mặc Nhi từ tay trở về.

      Người nọ thấy tình thế tốt, lập tức xông ra cửa phòng.

      Thiên Chi lo lắng cho Tô Mặc Nhi, nên mặc chạy trốn, đuổi theo.

      Lúc người kia vừa mới dùng mê hương với Tô Mặc Nhi, lợi dụng bóng tối của đêm, lặng lẽ động tay động chân, làm cho Tô Mặc Nhi hôn mê, nhưng đó cũng chỉ là chướng nhãn pháp tạo ra.

      vốn nghĩ đến mục đích nhìn người nọ hồi, nhưng sau khi cùng người nọ đánh nhau xong, mới phát , người kia cũng chỉ là người phàm.

      Thiên Chi đặt Tô Mặc Nhi lên giường, lại hóa thành thân hồ, lần nữa nằm ở bên cạnh nàng.

      Lúc tia ánh mặt trời đầu tiên của buổi sáng sớm chiếu vào căn phòng, Tô Mặc Nhi mới tỉnh lại.

      Mấy ngày nay, mỗi đêm trong mộng, lúc nào cũng thể thiếu được bóng ảnh tuấn kia.

      Lúc nào cũng ôn nhu cười nhìn nàng, nhưng lại lời.

      Nàng muốn chạm vào , nhưng chưa kịp chạm đến dung nhan , trong nháy mắt ảo ảnh kia liền biến mất vô hình.

      Tô Mặc Nhi vuốt ngực, nơi đó giống như là thiếu cái gì, mà trống rỗng.

      ...

      Mấy ngày kế tiếp, Tô Mặc Nhi và Thiên Chi ở trong Mộ Lạc Thành này.

      Thiên Chi cũng với nàng chuyện đêm hôm đó xảy ra, Tô Mặc Nhi cũng phát ra điều gì bất thường.

      Mấy ngày nay nàng thường xuyên đến nơi, chính là nơi phố xá được lau chùi trắng bóng kia.

      Ngày này, nàng ngồi chơi ở trong quán trà bên đường, còn Thiên Chi chán muốn chết ngồi ở bên cạnh nàng.

      người thương nhân vận y phục như bên quán trà đối diện con đường phía trước, lão bản quán trà này thân thiện lên tiếng chào với , "Tần lão bản, gần đây làm ăn tốt nha."

      Người được gọi là Tần lão bản kia cười sảng lãng , "Đúng vậy, rượu ở trong tiệm ta đều được bán hết rồi, kẻ bất tài này lại mua thêm ít hàng về."

      "Về sau quán trà nho này của ta vẫn phải nhờ Tần lão bản trông nom nhiều hơn rồi."

      "Khách khí khách khí, Tần mỗ còn có việc, trước bước, gặp lại."

      "Gặp lại."

      ☆, chương 164 tìm kiếm có kết quả (4 )

      Editor: Tử Sắc Y


      "Mọi người làm ăn đều thảm như vậy, làm sao mà vẫn có người mua rượu nhiều như vậy?" Tô Mặc Nhi suy nghĩ thông.

      Lão bản quán trà kia như tai mũi nhọn nghe được lời của nàng, mới giải thích , "Gần đây, biết từ đâu có vị công tử tới đây, cơ hồ như mỗi ngày đều đến quán rượu của Tần lão bản mua rượu, hơn nữa số lượng còn . Bằng , làm sao mà Tần lão bản lại làm ăn tốt như vậy chứ."

      Đuôi lông mày Thiên Chi khẽ nhíu lại, "Rượu gì mà có danh tiếng lớn như vậy, có đáng giá để người mua sạch toàn bộ rượu trong quán sao? Chẳng lẽ rượu kia còn có thể hơn rượu 'Thiên Lý Phiêu Hương' chăng ?"

      "Vị công tử này đúng, rượu Tần lão bản bán, chính là 'Thiên Lý Phiêu Hương' !"

      Ánh mắt Thiên Chi sáng lên, lập tức hào hứng, quay đầu với Tô Mặc Nhi, "Chủ... Khụ, bằng chúng ta cũng xem chút ."

      "Ngươi muốn uống rượu?" Tô Mặc Nhi nghi hoặc hỏi .

      "Tiểu gia uống rượu, rượu này, ta định mua về để hiếu kính với lão nhân kia." Thiên Chi có chút thần bí ra.

      Tô Mặc Nhi suy nghĩ chút mới hiểu được, lão nhân mà Thiên Chi đến là ai.

      Đoán chừng là sư phụ của .

      Tô Mặc Nhi có chút do dự, nàng sợ chỉ vừa rời khỏi, bỏ qua, vạn nhất...

      "Chủ nhân, ngươi đồng ý với ta , chỉ ở chỗ này trong năm ngày, ngày mai phải theo ta rời khỏi." Thiên Chi đột nhiên .

      biết Tô Mặc Nhi chờ cái gì, hành động này cũng giống như ôm cây đợi thỏ, hoàn toàn là vô dụng.

      Cho nên và Tô Mặc Nhi hẹn định ngày, hôm nay cũng là ngày cuối cùng.

      Ánh mắt Tô Mặc Nhi ảm đạm, nhìn nhìn lên sắc trời dần dần tối , rốt cục vẫn gật đầu , "Được."

      Thiên Chi hỏi thăm ràng lão bản quán trà về vị trí quán rượu của Tần lão bản, rồi cùng Tô Mặc Nhi đến.

      Trong bụng lão nhân kia đều là rượu, hơn nữa miệng lưỡi còn xảo quyệt vô cùng, chỉ uống loại 'Thiên Lý Phiêu Hương' này.

      chỉ lát, bọn họ tới quán rượu theo chỉ dẫn của lão bản quán trà.

      Trước quán rượu chỉ có vài người đứng lẻ tẻ chọn rượu.

      Thiên Chi lên phía trước , "Lão bản, ta muốn bình 'Thiên Lý Phiêu Hương' !"

      'Thiên Lý Phiêu Hương' là rượu vô cùng quý báu, bình thường có khách đến mua rượu này,nhất định lão bản nhiệt tình chào đón.

      Mà lần này, thần sắc của Tần lão bản lại lộ ra vẻ khó xử, "Công tử, hôm nay 'Thiên Lý Phiêu Hương' đều được người đặt trước hết rồi, người xem trong quán rượu của ta có nhiều rượu ngon tuyệt phẩm như vậy, bằng ngài chọn lựa loại rượu khác?"

      "Đặt hết rồi? Tất cả rượu ở trong quán này, chẳng lẽ đều bị đặt hết sao?" Thiên Chi nhíu mi, sắc mặt hơi trầm xuống.

      Tô Mặc Nhi chú ý ở đây, dư quang ngoài khóe mắt quét về phía Thiên Chi, nàng có chút kinh ngạc.

      Nàng chưa thấy qua dáng vẻ khi tức giận, chẳng lẽ chỉ bởi vì bầu rượu thôi sao?

      Vài giọt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trán Tần lão bản, cười làm lành , "Chính xác là như vậy. Công tử, ngài..."

      " ra giá bao nhiêu? Vậy tiểu gia ra gấp đôi mua lại, như thế nào?"

      "Này... Này..." Tần lão bản vốn nhanh miệng mà nay câu cũng nên lời.

      "Thiên Chi, việc buôn bán luôn đặt lời thành chữ tín, nếu nơi này có, vậy chúng ta đến nơi khác xem chút ." Tô Mặc Nhi .

      Khoé môi Thiên Chi thoáng cong lên nụ cười trào phúng, môi mỏng khẽ mở, thản nhiên , "Như vậy, đêm đó lẻn vào trong phòng ngươi, có mưu muốn làm loạn với ngươi, đó cũng là chữ tín sao?"

      Tần lão bản cảm thấy cả kinh, chỉ là rốt cuộc gặp qua quá nhiều chuyện nên quen mặt, trong mắt chỉ chợt loé lên nỗi kinh hoàng, cũng hề lộ ra nửa điểm sơ hở.

      "Cái gì?" Tô Mặc Nhi kinh ngạc nhìn Thiên Chi.

      Lẻn vào? Làm loạn? Khi nào xảy ra chuyện này?

      lúc bọn họ giằng co, người nam tử có dáng người nhanh nhẹn bước chân vào trong tiệm, mới mở miệng hỏi, "Lão bản, ta muốn 'Thiên Lý Phiêu Hương' , ngươi chuẩn bị xong chưa?"

      Thân thể Tô Mặc Nhi run mạnh lên, khuôn mặt nhắn nay lại trắng bệch nhìn về phía người nọ, ngay phút bốn mắt nhìn nhau kia, trong nháy mắt nước mắt của nàng tràn như vỡ đê...
      Last edited: 27/10/16
      duongbaolien thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 165: Gặp lại (1)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      Người trước mặt, thân bạch y, mặt nạ che khuất nửa khuôn mặt, dung nhan tuyệt thế biến mất, nhưng đôi mắt phượng này ở trong mộng thường lên, sớm sâu khắc vào trái tim nàng.

      Tô Mặc Nhi đôi mắt đẫm lệ mông lung, khóe môi rung động phun ra hai chữ, "Phong Đạc..."

      Bạch y công tử vốn có chú ý tới nàng, nhưng sau khi nghe hai chữ kia, thần sắc đột nhiên cứng đờ.

      Ánh mắt chậm rãi nhìn xuống đôi mắt của nàng, trong con mắt lóe lên ánh sáng thâm thúy.

      "Phong Đạc!" Tô Mặc Nhi cũng nhịn được nữa nhào vào trong ngực của , thất thanh khóc rống.

      Phong Đạc xoay tay lại ôm nàng, khóe môi nhếch lên tia vui vẻ, thỏa mãn thở dài tiếng.

      Loại cảm giác này, ... lâu.

      Có thể đem nàng ôm vào trong ngực như vậy, cảm thụ được ràng nhịp tim nàng đập, chỉ nghĩ muốn thời gian này dừng lại mãi mãi.

      "Mặc Nhi, bản vương rất nhớ ngươi." tựa ở bên tai nàng, giọng .

      "..."

      hồi lâu, nghe thấy Tô Mặc Nhi trả lời, Phong Đạc tâm trầm xuống, rốt cục cảm nhận được khác thường.

      nhàng buông lỏng ra nàng, cúi đầu nhìn lại, người trong ngực hai mắt nhắm nghiền, hô hấp dần yếu ớt!

      Phong Đạc sắc mặt trong nháy mắt đại biến, cuống quít từ trong tay áo móc ra vật, thầm nhẩm câu gì đó, thân hình hai người, lập tức biến mất ở trong quán rượu!

      Thiên Chi trừng lớn hai mắt, giống như là hoàn toàn dám tin đến cùng nhìn thấy gì!

      " quái... quái a!"

      "Cứu mạng a!"

      "Người mau tới, có quái a..."

      đợi phục hồi tinh thần lại, trong quán tất cả những người nhìn thấy, đều hoảng hồn.

      Quán rượu lập tức loạn làm đoàn!

      Thiên Chi gân xanh trán hung hăng nhảy lên, hét lớn, " quái cái gì quái! Đều im lặng hết cho tiểu gia!"

      Trong nháy mắt mọi người dừng lại bước chân, nghi hoặc nhìn .

      lát, biết là ai đột nhiên lên tiếng , "Vừa nãy kia là tới cùng nhau, vậy có phải hay cũng là quái?"

      "Vậy như thế nào?" Thiên Chi bị bọn họ quậy đến đau đầu, trực tiếp mở miệng uy hiếp , "Hôm nay ai còn dám ở trước mặt tiểu gia nhiều lời chữ, tiểu gia đều cho các ngươi biết cái gì mới là quái chân chính!"

      Sau khi mọi người nghe được lời , cái hai cái đều nơm nớp lo sợ , dám lại lời.

      Tiếp theo, trong ánh mắt lúc mọi người kinh hoàng, Thiên Chi bước đến trước mặt ông chủ quán rượu.

      chút khách khí cầm lên cổ áo của , hỏi, "Đêm đó ngươi lẻn vào gian phòng chủ nhân ta đến cùng muốn làm gì?"

      "Ta... Ta... Ta có a!" Tần lão bản bị hù dọa hai chân phát run, nhưng vẫn là phủ nhận.

      Thiên Chi lạnh lùng , "Ngươi tốt nhất nên nhanh , nếu tiểu gia tuyệt đối cho ngươi biết, cái gì gọi là muốn sống được muốn chết xong!"

      "..." Tần lão bản thần sắc bắt đầu có chút do dự.

      Thiên Chi khóe môi nâng lên chút vui vẻ, "Ngươi muốn , tốt lắm vậy tiểu gia ta tới giúp ngươi chút!"

      ", ! Ta , ta ... Là có người sai khiến ta kèm hai bên của vị tiểu thư kia, hơn nữa còn cho ta thù lao lớn." Tần lão bản nhanh chóng đáp.

      "A? Ngươi người là ai? tại sao phải chọn trúng ngươi?" Thiên Chi tiếp tục hỏi.

      "Ta... Ta cũng chưa từng thấy qua hình dáng , mê hương kia cũng là cho ta..."

      "Ngươi vẫn chưa trả lời ta, đến cùng tại sao phải chọn ngươi làm chuyện này?"

      bất quá là ông chủ quán rượu , làm sao có người để mắt tới, hơn nữa còn để cho làm loại chuyện như vậy?

      khỏi, quá có điểm kỳ quái...

      ☆, chương 166: Gặp lại (2)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      Tần lão bản do dự, hồi lâu mới , "Bởi vì, còn muốn ta... A... ! !"

      Lời còn chưa dứt, chỉ thấy bầu trời bỗng dưng lóe qua đạo sấm sét.

      Thiên Chi sắc mặt đại biến, "Nguyền rủa?!"

      vừa định làm phép, thay Tần lão bản đỡ kiếp này, nhưng hết thảy phát sinh quá nhanh.

      Tần lão bản trong nháy mắt bị sét đánh trúng, thân thể hóa thành bột mịn, nháy mắt cách biệt thế gian.

      Thiên Chi nhanh chóng đuổi theo ra khỏi quán rượu.

      Tần lão bản người nguyền rủa xem như cấp thấp, loại cấp thấp nguyền rủa này nhất định phải thực nguyền rủa người ở xung quanh trong phạm vi đặc biệt, mới có thể thực được.

      Khi vội vàng đuổi theo, nhưng cũng thấy người nào khả nghi, cũng có cảm nhận thấy được hơi thở khác thường nào!

      "Đáng chết!" Thiên Chi cúi đầu mắng tiếng.

      Đến cùng là ai muốn chống đối bọn họ?

      Trước đó lúc thấy Tần lão bản ở quán rượu cảm thấy có chút kỳ quái, cho đến khi đến gần , mới cảm giác được người đêm đó lẻn vào gian phòng Tô Mặc Nhi, chính là !

      Thiên Chi trở về quán rượu, bắt tên tiểu nhị, trực tiếp hỏi, "Lão bản của các ngươi gần đây cùng người nào tiếp xúc qua?"

      Tên tiểu nhị kia nơm nớp lo sợ , "Tiểu, tiểu nhân cũng biết, ông chủ những ngày này liên tục độc lai độc vãng ( mình), ngay cả nghỉ ngơi cũng để cho người hầu hạ, chúng tiểu nhân cũng biết. Thiếu hiệp tha mạng!"

      Thiên Chi nhíu nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới việc, "Lão bản của các ngươi chuẩn bị 'Thiên Lý Phiêu Hương', có phải hay chính là người mặc bạch y vừa mới tiến vào?"

      "Là, là." Tiểu nhị liền vội vàng gật đầu, bổ sung , “Vị công tử kia gần đây thường đến quán rượu mua loại rượu này."

      " xong!" Thiên Chi phen buông tên tiểu nhị kia ra, đưa tay từ trong lồng ngực xuất ra vật, nhìn kỹ, vật kia lại cùng với vật Phong Đạc vừa mới sử dụng kia rất giống nhau.

      Thiên Chi mặc niệm câu thần chú, cũng giống Phong Đạc cùng Tô Mặc Nhi, trong nháy mắt biến mất ở trước mắt mọi người.

      Trong quán rượu người có mấy chịu nổi hôn mê bất tỉnh, chỉ là Thiên Chi lại hoàn toàn chẳng quan tâm những thứ kia.

      có chút hoảng sợ nghĩ thông suốt việc.

      Nếu như Tần lão bản nửa đêm lẻn vào gian phòng Tô Mặc Nhi là bị người sai khiến, như vậy người kia rất có thể cũng phải chỉ nhắm vào Tô Mặc Nhi.

      Tần lão bản liên tục bán rượu cho Phong Đạc, chỉ sợ cũng là có vấn đề!

      tận mắt thấy Phong Đạc là như thế nào rời , như vậy, Phong Đạc mua rượu, rất có thể chính là cho...

      Tô Mặc Nhi nằm ở giường trúc, khuôn mặt nhắn trắng bệch đến gần như trong suốt.

      Phong Đạc tuấn nhan mang vẻ mặt ngưng trọng, có thể cảm nhận được, chỉ có hô hấp của nàng ngày suy yếu.

      Bên giường Tô Mặc Nhi nam nhân tóc trắng ngồi, bàn tay trắng muốt giúp nàng bắt mạch, dung nhan trẻ tuổi lộ ra vẻ trầm ổn.

      Chỉ là, lát sau, mặt vốn bình tĩnh gợn sóng, lại xuất chút ít nghi ngờ, ngay sau đó, lại từ từ trở nên trầm trọng.

      Phong Đạc ở bên vô cùng lo lắng chờ đợi, lòng nóng như lửa đốt.

      Nhìn thấy nam nhân tóc trắng thu tay lại, lập tức mở miệng hỏi, "Tiền bối, Mặc Nhi nàng như thế nào?"

      "Ta muốn thi châm cho nàng, ngươi trước ra bên ngoài chờ ." Nam nhân tóc trắng có lời giải thích dư thừa, chỉ nhàn nhạt câu như vậy.

      Phong Đạc tựa hồ cũng biết tính tình của , nghe vậy cũng hỏi thăm nhiều, rời khỏi phòng.

      Trước khi , lại nhìn Tô Mặc Nhi cái.

      Nam nhân tóc trắng lấy ra vài cái ngân châm, chính xác đâm xuống quanh thân Tô Mặc Nhi mấy chỗ đại huyệt.

      Dần dần, Tô Mặc Nhi hô hấp bắt đầu vững vàng, mạch đập cũng chầm chậm trở nên hữu lực.

      Cho đến khi khuôn mặt nhắn của nàng khôi phục hồng hào, nam nhân tóc trắng mới rút ra ngân châm, giọng thở dài.

      Ánh mắt khỏi rơi vào người Tô Mặc Nhi, trong ánh mắt phức tạp lại lộ ra tia trìu mến.

      ☆, chương 167: Gặp lại (3)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      lúc lâu sau, Tô Mặc Nhi có dấu hiệu thức tỉnh.

      Nam nhân tóc trắng vẻ mặt mơ hồ có chút vui sướng, nhưng bị che dấu rất tốt, "Ngươi tỉnh."

      Trước mắt Tô Mặc Nhi mảnh mông lung, đưa tay xoa xoa con mắt, ánh mắt tự giác rơi vào người trước mặt, tâm nhảy lên vài cái.

      hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ giường ngồi dậy, đưa tay ôm lấy , kích động đến thanh đều có chút nghẹn ngào, "Sư phụ!"

      Nam nhân tóc trắng khẽ cau mày, nhưng lại hề cử động.

      Tô Mặc Nhi từ trong vui sướng hồi phục tinh thần, đáy lòng bỗng nhiên trầm xuống, từ từ buông lỏng .

      Tay nàng ướt đẫm, bắt lấy ống tay áo của người nam nhân tóc trắng, thanh có chút run rẩy hỏi, "Ta trở về?"

      Nàng trở lại đại sao? Nếu sư phụ tại sao lại ở chỗ này?
      Đến cùng là... Chuyện gì xảy ra?

      Phong Đạc đâu? Nàng nhớ nàng trước khi mất ý thức, chính là được Phong Đạc ôm vào trong ngực, nhưng hôm nay...

      Tô Mặc Nhi nước mắt trong nháy mắt bừng lên, chẳng lẽ nàng đem Phong Đạc ở lại Phong Lan sao?

      Nam nhân tóc trắng rút ống tay áo từ trong tay nàng, thản nhiên , "Ngươi nhận lầm người, ta phải là sư phụ ngươi."

      Tô Mặc Nhi kinh ngạc nhìn, tự giác cắn môi dưới, lại kiên định , "! Làm sao có thể, ngươi ràng chính là!"

      Nam nhân tóc trắng từ giường đứng dậy, Tô Mặc Nhi lúc này mới phát cách bài trí trong phòng này, vẫn như cũ là ở cổ đại.

      Nơi này... Cũng phải là chỗ ở đại của nàng?

      Vậy người nam nhân này...

      cùng sư phụ cũng giống nhau có tóc trắng mềm mại, hơn nữa thanh của cũng cùng sư phụ giống nhau như đúc, làm sao phải là...

      Tô Mặc Nhi cảm giác đầu có chút choáng, cửa phòng tại lúc này bị người từ bên ngoài đẩy ra.

      Dung nhan quen thuộc của Phong Đạc xuất , Tô Mặc Nhi mới vừa ngừng nước mắt, lại có xu thế vỡ đê.

      "Phong Đạc!" Tô Mặc Nhi giọng hô tiếng, trong thanh giống như lộ ra vô hạn ủy khuất.

      Phong Đạc cảm thấy đau xót, vài bước tiến lên đến bên giường, trực tiếp đem nàng ôm tại trong ngực.

      Sít sao, phảng phất muốn đem nàng dung nhập cốt nhục của chính mình.

      "Ngươi đâu? Ngươi có biết hay trong khoảng thời gian này ta nghĩ đến ngươi rất nhiều." Tô Mặc Nhi nức nở .

      "Mặc Nhi..." Phong Đạc hôn lên tóc nàng, "Bản vương bảo đảm, về sau vô luận xảy ra chuyện gì, đều tuyệt lại lưu mình ngươi."

      "Phong Đạc..."

      "Khụ khụ." Nam nhân tóc trắng ở bên cạnh ho khan vài tiếng.

      Phong Đạc khóe môi lộ ra nụ cười ôn nhu, buông lỏng Tô Mặc Nhi, Tô Mặc Nhi bên tai có chút đỏ lên, dám nhìn người.

      "Đa tạ tiền bối."

      "Cám ơn ta làm cái gì, tacũng chưa chữa tốt cho nàng." Nam nhân tóc trắng đột nhiên .

      "Tiền bối?" Phong Đạc bỗng dưng có chút hoảng hốt, miễn cưỡng ổn định tâm thần, hỏi, "Mặc Nhi nàng làm sao vậy?"

      "Trúng độc."

      Tô Mặc Nhi ngạc nhiên nhìn về phía .

      Trúng độc? Nàng thế nhưng trúng độc? Như thế nào chính nàng chút cảm giác cũng có?

      Phong Đạc sắc mặt có chút tốt lắm, trầm giọng hỏi, "Có giải dược ?"

      Nam nhân lắc đầu, "Khó giải, nhưng cũng phải là cách nào, nhưng nếu muốn chữa lành nàng, khó."

      " như vậy, vẫn có hy vọng, đúng ?" Trong con mắt của Phong Đạc lóe lên tia sáng.

      "Tiểu tử, đừng cao hứng quá sớm." Nam nhân , " người nàng có độc, nhưng là so với lúc ngươi trúng độc còn phải mạnh hơn gấp trăm lần."

      So với lúc trúng độc còn phải mạnh hơn gấp trăm lần? Lúc trước vì giải độc cho , tiền bối mất ít thời gian, hơn phân nửa công lực đều nhanh bị hao hết, tại độc của sao, nhưng tiền bối công lực cũng lớn bằng lúc trước.

      Vậy Mặc Nhi nàng, nên làm sao bây giờ?

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 168: Chỉ còn ba ngày (1)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      "Huống chi..." Nam nhân tóc trắng xoay chuyển lời .

      "Cái gì?" Phong Đạc tâm theo lời của , đột nhiên nhấc lên.

      tại mỗi từ ngữ ra từ người kia đều đủ để cho từ phía thiên đường rơi xuống địa ngục.

      Nam nhân trầm ngâm hồi lâu, nhàn nhạt mở miệng , "Nàng có thai."

      "... ? ! !"

      Phong Đạc cùng Tô Mặc Nhi mặt tràn đầy đều là dám tin.

      Tô Mặc Nhi nhìn xem bụng của mình, bình thường cái gì cũng nhìn thấy.

      Nhưng người nọ lại nàng có thai rồi?

      Có thai? Trong bụng của nàng lại có cái tiểu sinh mệnh...

      Phong Đạc trong nội tâm ngũ vị tạp trần.

      Nếu như là lúc bình thường, nghe được tin tức này, tuyệt đối cao hứng,nhưng phải là biết tin tức trong tình huống như vậy.

      Mặc Nhi tính mạng khó bảo toàn, tiền bối lại cho biết, Mặc Nhi trong bụng có cốt nhục của bọn họ.

      Lão Thiên là đùa giỡn sao?

      "Phong Đạc..." Tô Mặc Nhi hoảng loạn biết làm sao.

      Kỳ nàng mơ hồ đoán được, nàng trúng độc, tất nhiên là khó giải đến cực điểm.

      Nhưng nàng bất đắc dĩ, hài tử trong bụng phải làm sao bây giờ?

      Tô Mặc Nhi đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng nam nhân tóc trắng kia, "Độc trong cơ thể ta, còn có bao lâu phát tác?"

      "Ba ngày." Nam nhân thẳng.

      Tô Mặc Nhi tâm bỗng nhiên trầm xuống, trước mắt bỗng biến thành màu đen.

      Nàng nắm chặt cánh tay Phong Đạc, khuôn mặt nhắn còn muốn trắng bệch hơn lúc nãy mấy phần.

      Phong Đạc trong đầu cũng là suy nghĩ được gì, ngừng mà hướng về nam nhân , ba ngày.

      Chỉ còn lại ba ngày?

      , tuyệt đối được! tuyệt cho phép nàng có việc!

      "Ngươi muốn trước khi độc phát tác sinh hạ ?" Nam nhân nhìn cái xem thấu mục đích của Tô Mặc Nhi.

      "Ân." Tô Mặc Nhi trong mắt mơ hồ chớp động lệ quang, " là con của ta, ta thể để cho cùng ta cùng nhau..."

      Phong Đạc cảm thấy bỗng nhiên đau xót, hai tay nắm chặt, nhìn thẳng ánh mắt của nàng , "Bản vương cho phép loại chuyện như vậy phát sinh. Vô luận phải trả giá cao như thế nào, bản vương đều muốn ngươi bình an ở cạnh bản vương!"

      "A? Vậy nếu là cầm mạng của ngươi để đổi sao?" Nam nhân nhướng mày nhìn .

      "Được!"

      " được!"

      Phong Đạc cùng Tô Mặc Nhi cơ hồ là đồng thời mở miệng.

      Nam nhân mặt lộ ra tươi cười nhợt nhạt, , "Ta chỉ là nếu mà thôi, mạng của ngươi lại đáng giá mấy đồng tiền, ai nguyện ý muốn mạng của ngươi."

      "..." Phong Đạc bị lời của chọc giận, nhưng bây giờ hiển nhiên phải là thời điểm so đo điều này, "Tiền bối có biện pháp giải độc?"

      "Nàng số mệnh tự có quý nhân tương trợ, chỉ là tại thời cơ vẫn chưa tới." Nam nhân .

      Phong Đạc đuôi lông mày nhíu lại, " như vậy, chúng ta chỉ có thể chờ rồi?"

      "Ân."

      Tô Mặc Nhi nghe vậy, chỉ có thể làm cho mình an tâm, nếu là thuận theo ý trời,vậy ở đây ngồi lo lắng cũng được gì.

      Trong phòng mấy người trầm mặc, đột nhiên từ ngoài cửa xông vào người.

      Còn chờ bọn họ phản ứng, nghe hô, "Lão nhân, công chúa có phải là trở lại hay ?"

      "..." Tô Mặc Nhi.

      "... ? ?" Phong Đạc.

      Nam nhân sớm thấy nhưng thể trách, gặp Thiên Chi tiến đến, chỉ nhắc nhở, "Vi sư qua ngươi bao nhiêu lần, phải trầm ổn chút."

      "Cái gì trầm ổn đều gặp quỷ thôi, công chúa đâu? Công chúa ở nơi nào?" Thiên Chi tỏ ra có chút vội vàng xao động.

      "Công chúa?" Phong Đạc mày đẹp cau, nghi hoặc nhìn Tô Mặc Nhi.

      nhớ trước mắt người này, từng gọi nữ nhân của là chủ nhân!

      Thiên Chi quay đầu nhìn về phía bọn họ, khóe môi khẽ kéo ra.

      "..." Tô Mặc Nhi.

      Cái này, muốn nàng giải thích như thế nào với Phong Đạc?

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 169 chỉ còn ba ngày (2)

      Editor: Tử Sắc Y


      Tô Mặc Nhi nháy mắt ra hiệu với Thiên Chi, sang chuyện khác, "Thiên Chi, ngươi thế nào lại tới nơi đây?"

      Thiên Chi sững sờ, lúc ý thức được mình dường như sai, muốn mở miệng trả lời, nam nhân tóc trắng kia lại trực tiếp hỏi, "Ngươi cho biết, thân phận của ngươi?"

      "Ta..." Tô Mặc Nhi tự nhiên biết ý tứ của .

      Nàng nhớ , lúc trước Thiên Chi tìm đến nàng, chính là phụng mệnh sư phụ.

      Nếu Thiên Chi cũng đến nơi này, vậy người nam nhân trước mắt này tám đến chín phần chắc chắn là sư phụ thường thường treo bờ môi của rồi.

      thân phận của nàng, chính là công chúa hồ giới, khiến cho nàng đến bây giờ vẫn dám xác định.

      Dù sao, nàng xuyên đến đây, cũng chân chính thuộc về thế giới này, hơn nữa ở trong đầu của nàng, cũng chưa bao giờ xuất về ký ức của thân thế này.

      Nam nhân tóc trắng kia hoàn toàn để ý đến những điều này, ánh mắt của nhìn thẳng chằm chằm vào Phong Đạc, hỏi, "Nếu như Tô Mặc Nhi phải là người mà là quái, ngươi, hoàn toàn nguyện ý theo nàng sao?"

      Phong Đạc giật mình, hồi lâu mới phản ứng được ý trong lời của .

      Tô Mặc Nhi hoàn toàn ngờ đến người nam nhân kia trực tiếp như vậy, lúc này nàng nhìn xem Phong Đạc, cảm xúc thấp thỏm từ trước nay chưa từng có.

      Phong Đạc giương lên khóe môi, mắt phượng kiên định nhìn về phía Tô Mặc Nhi, "Ta chỉ mình Tô Mặc Nhi, chỉ cần nàng là Tô Mặc Nhi, là người hay là , đối với ta mà có điều gì khác biệt đâu?"

      "Phong Đạc..." Tô Mặc Nhi cảm thấy lòng mình tràn đầy cảm động.

      khuôn mặt nam nhân tóc trắng mang theo ít vui vẻ ràng, "Nhớ kỹ lời ngươi ."

      "Đương nhiên." Phong Đạc .

      Nam nhân tóc trắng quay đầu với Thiên Chi, "Ngươi vội vã chạy về như vậy, thương thế dưỡng tốt rồi sao?"

      "Ân." Thiên Chi gật gật đầu, dáng vẻ như muốn nhưng lại thôi.

      Nam nhân tóc trắng lập tức sáng tỏ, nhàn nhạt , "Xem ra lại có ít chuyện phiền phức rồi, theo vi sư thôi."

      Mắt Thiên Chi nhìn Tô Mặc Nhi, gãi gãi đầu, có chút rối rắm , "Chủ nhân, ngươi nghỉ ngơi trước , sau này ta trở lại thăm ngươi."

      "Tốt."

      "Ngươi có thể cần đến đây." Phong Đạc lạnh nhạt , chưa từng quên chuyện lúc trước Mặc Nhi che chở cho .

      Nếu phải biết bọn họ là chủ tớ, sớm cho phép nam nhân khác ở lại bên cạnh Mặc Nhi.

      "Hừ, đây là địa bàn của tiểu gia, tiểu gia muốn đến, có người nào có thể ngăn được!" Vẻ mặt Thiên Chi cao ngạo phản bác.

      Tô Mặc Nhi chợt cảm thấy đau đầu, hai người kia, có thể ngây thơ như vậy được hay ...

      Thiên Chi theo sư phụ của đến phòng trúc u tĩnh.

      Vào phòng, cũng khách khí, trực tiếp tìm cái ghế ngồi xuống.

      " xảy ra chuyện gì, mà lại gấp gáp như vậy?" Nam nhân tóc trắng ưu nhã ngồi vào bên, mới hỏi.

      "Mấy ngày này có phải ngươi thường xuyên cho tiểu tử kia đến Mộ Lạc Thành mua rượu hay ?" Thiên Chi hỏi thẳng.

      Nam nhân tóc trắng tựa hồ như có chút ngoài ý muốn nào, chỉ
      nhàng trả lời, "Ân."

      "Rượu kia đâu?" Thiên Chi vội hỏi.

      Nam nhân nâng nâng mí mắt, "Như thế nào, ngươi phát rượu kia có vấn đề sao?"

      " như vậy, ngươi sớm biết rồi?" Khoé môi Thiên Chi thoáng kéo lên, quái dị nhìn xem .

      Nam nhân tóc trắng chẳng đúng sai, chỉ , " chút chuyện ngươi phát ra ."

      Thiên Chi có chút buồn bực, nhưng vẫn tỉ mỉ , "Ta và chủ nhân ở Mộ Lạc Thành nghỉ chân vào buổi chiều đầu tiên, phát có người vụng trộm lẻn vào phòng. Về sau chúng ta đến quán rượu, ta lại phát lão bản quán rượu chính là người lúc đêm khuya lẻn vào phòng của chủ nhân, ta muốn dùng sức mạnh để ép hỏi , kết quả là bị người ra tay nguyền rủa, chết tan thành mây khói, cho nên ta mới lo lắng trong cốc xảy ra chuyện, liền vội vã chạy về."

      "A? Cho nên ngươi mới hoài nghi rượu kia có vấn đề sao?"

      "Phải, ta nhìn thấy tiểu tử kia dùng lệnh bài lực hỗn độn mang theo chủ nhân rời . Mà thế gian này, ngoại trừ Minh U Cốc, còn có chỗ nào có thể mượn lực hỗn độn lực để vào chứ?" Thiên Chi chậm rãi ra.



      ☆, chương 170 chỉ còn ba ngày (3)

      Editor: Tử Sắc Y


      "Xem ra gần đây ngươi cũng tiến bộ ít, coi như cũng phụ lòng ngàn tuổi ngươi sống này." Nam nhân hơi thở dài .

      "..." Thiên Chi nhất thời im lặng.

      Nam nhân tóc trắng trầm ngâm hồi lâu, hỏi, "Chuyện Mặc Nhi trúng độc ngươi cũng biết?"

      "Trúng độc?" Thiên Chi kinh ngạc nhìn , hoàn toàn thể tin được, "Chủ nhân trúng độc? Khi nào chứ?"

      "Đoán chừng vào mấy ngày trước."

      Lông mày Thiên Chi nhảy dựng lên, đột nhiên trong lòng dâng lên vài phần dự cảm xấu, "Mấy ngày nay chủ nhân luôn ở cùng với ta, nếu khi nào có thể trúng độc, cũng chỉ có... lần mê hương kia..."

      Những ngày qua luôn theo bên cạnh Tô Mặc Nhi, nếu như có người muốn hạ độc hại nàng, thể nào mà chút gì cũng phát ra.

      Ngoại trừ đêm kia, có người lẻn vào quán trọ dùng mê hương với nàng, tuy lúc ấy dùng pháp thuật khiến cho Tô Mặc Nhi mê mang , vừa suy nghĩ ý của hành động này.

      Nhưng những chuyện xảy ra vào hôm nay, thể khiến hoài nghi, mê hương kia chắc chắn có chứa đựng huyền cơ!

      Người núp phía sau màn kia, chỉ sợ là sớm tính kế hết bọn họ...

      Nam nhân tóc trắng kia cũng đoán được vài phần, bây giờ còn thể tìm ra cách chữa trị cho Tô Mặc Nhi, chỉ có thể xác định chính là, độc người nàng, phải là vật phàm trần có thể có...

      "Chủ nhân nàng... Trúng độc gì?" Thiên Chi có chút lo lắng hỏi.

      "Dược Bạch Dạ Mạn Đà (đêm trắng xinh đẹp)." Vẻ mặt nam nhân ngưng trọng lại.

      "Cái gì?" Thiên Chi "nhảy dựng" đứng lên từ ghế, dám tin trừng to mắt, "Tại sao có thể như vậy?"

      Loại độc này chỉ có ở thiên giới mới có, chủ tử nàng làm sao lại có thể trúng loại độc này chứ?

      "Làm sao mà ngươi lại chung với Mặc Nhi đến quán rượu?" Nam nhân nhớ tới vấn đề mấu chốt.

      Mặc dù sớm dự đoán là Mặc Nhi và Phong Đạc gặp nhau ở quán rượu, nhưng theo thời gian lại hoàn toàn đúng.

      Thời gian bọn họ gặp nhau so với cả dự đoán sớm ba ngày!

      Thiên Chi nhíu lại mi suy nghĩ hồi lâu, "Ta và chủ tử ở quán trà ven đường ngồi, nghe thấy lão bản quán trà và Tần lão bản quán rượu về 'Thiên Lý Phiêu Hương', ta muốn trở về tới thăm ngươi, cho nên mới kéo chủ tử đến quán rượu, nhưng nghĩ rằng vậy mà đụng phải tiểu tử kia."

      Nam nhân tóc trắng nghe vậy, sắc mặt có chút trầm xuống, chậm rãi , "Xem ra, người mà người nọ muốn nhằm vào cũng phải là Mặc Nhi, mà chính là Phong Đạc!"

      "?" Người trúng độc ràng là chủ nhân, tại sao lại người nọ nhằm vào Phong Đạc chứ?

      "Người nọ nắm chắc thời gian vô cùng chuẩn, đầu tiên là dụ Phong Đạc mua rượu, rồi tiếp đó hạ độc Mặc Nhi, sau này lại thuận lý thành chương dẫn các ngươi tới quán rượu, chính là vì vào giây Tô Mặc Nhi nhìn thấy Phong Đạc kia, lại bị độc phát mà bỏ mình ngay trước mặt Phong Đạc!"

      "Gặp lại tức là vĩnh biệt, người nọ dụng tâm, đúng là hiểm ác!" Trong con mắt nam nhân lóe qua tia tàn khốc.

      "... Khoảng cách độc phát, chỉ còn mấy ngày?" Thần sắc Thiên Chi ảm đạm hỏi.

      "Ba ngày." đến đây, giọng của nam nhân bình tĩnh lại, mang theo tia cảm xúc.

      "..." Thiên Chi sững sờ tiêu hóa tin tức này.

      Chỉ còn ba ngày thôi?

      "Sư phụ, ngươi nhất định có cách cứu chủ nhân có đúng hay ?"

      "Khó nha." Nam nhân ngầm thở dài.

      Mặc dù biết số mệnh của nàng tất phải có đạo kiếp nạn, nhưng kết quả cuối cùng, làm sao cũng biết trước được. Điều này cũng khiến cho lo lắng.

      "Chỉ tiếc nội đan của nàng bị phá vỡ vào ngàn năm trước rồi, nếu phải vậy..."

      "Chỉ là nội đan mà thôi, đời này, chỉ sợ là có người nào có nội đan thích hợp hơn so với ta." Ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến thanh của nữ tử.

      Sắc mặt nam nhân tóc trắng thay đổi ngừng, nhìn xem người nọ từ từ vào gian phòng, bất đắc dĩ , "Sư muội, ngươi nghe thấy được."

      "Ân."
      Last edited: 27/10/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 171: chỉ còn ba ngày (4)

      Editor: Ns.ann


      Nàng tiến vào, ngẩn người, lập tức quỳ gối xuống, cung kính hành lễ , "Tham kiến nữ vương bệ hạ "

      "Đứng lên , ngươi ra ngoài trước, để ta cùng sư phụ bàn bạc."

      "Vâng, thuộc hạ cáo lui. "

      Thiên Chi ra khỏi nhà trúc, thuận tiện giúp bọn canh cửa trong phòng bầu khí nháy mắt ngưng trọng.

      Nam nhân tóc trắng nhíu mày lại, "Sư muội, ngươi có biết ngươi có biết nội đan đối với ngươi mà quan trọng cỡ nào ?, mất nội đan, pháp lực của ngươi từ từ suy yếu ! "

      " Nhưng ta nhất định phải cứu nàng." Ở giữa đôi mắt trong suốt hàm chứa vẻ kiên định.

      "Yên thụ Chư Thiên vạn giới!"

      Thanh nam nhân nghiêm khắc gọi tiếng tên nàng. Nàng làm mất nội đan là việc để đùa sao?

      "Sư huynh cần khuyên nữa, ý ta quyết." Yên Thụ cười , , "Huống hồ bằng nội đan của ta, ta nghĩ chỉ cần nữa là đủ cứu nàng mạng. "

      "Quên , có lẽ chúng ta còn có thể tìm được biện pháp khác cứu trị Mặc nhi." Nam nhân thử thuyết phục nàng buông tha cho buông tha cho ý nghĩ này.

      khuôn mặt đẹp của Yên Thụ lại kéo theo vài phần đau lòng," đời này, nay chỉ còn ta cùng với nàng sống nương tựa lẫn nhau, cho dù nàng biết tồn tại của ta, nhưng trước sau gì nàng cũng là hài tử của ta, huyết mạch tương liên, ta nào có thể nhẫn tâm mặc kệ nàng mà để ý?"
      Năm đó ở phủ tướng quân, nàng (Yên Chi) nhẫn tâm vứt bỏ nàng (Tô Mặc Nhi) lần, lúc này cho dù nàng có phải dùng tính mạng để bù lại, nàng(YC) cũng muốn cứu nàng (TMN), huống chi chỉ là nội đan!

      "Nhưng tại tình rất khó giải quyết hơn nhiều." Nam nhân tóc trắng có chút đau đầu vuốt vuốt mi tâm, chậm rãi , "Mặc Nhi có thai, tuy nội đan của ngươi là tinh khiết nhất thế gian, nhưng khí quá nặng, khó đảm bảo là thương tổn tới đứa của nàng."

      Trong lòng Yên Thụ trầm xuống, kinh ngạc ," Có thai?"

      "Đúng vậy, cho nên nếu tìm được biện pháp ổn thỏa hơn, để Mặc Nhi phải chịu mạo hiểm."

      Trong phòng nhất thời im lặng, hai người đều tính toán trong lòng.

      lát sau, con ngươi Yên Thụ đột nhiên sáng ngời, nàng nghĩ tới thứ khác cũng có thể bảo vệ Mặc Nhi, song cũng đủ để cho nàng giải độc!
      "Sư huynh, ngưng bích lưu quang đâu ? Ngưng bích lưu quang có thể bảo vệ đứa trong bụng Mặc Nhi, sau đó lại dùng nội đan của ta cho Mặc Nhi thanh lọc độc tố trong cơ thể!"

      ". . . . . . Ngươi muốn quyết định như thế sao?" Nam nhân nhìn nàng sâu, trong đôi mắt thăm thẳm kia lại mơ hồ che giấu chút gì đó mà Yên Thụ hiểu được.

      Nhưng nàng vẫn gật đầu mạnh "Ân "

      . . . . ..

      Ta chỉ biết là người luyến tiếc rời khỏi ta.

      Trong lòng Phong Đạc đau xót, đem nàng ôm càng chặt hơn.

      Tô Mặc nhi vỗ về bụng, dường như cảm thán , "Phong Đạc, ngươi tin ? Ta thậm chí có thai, đứa là của chúng ta. . . . . ."

      Nàng cảm thấy có chút phiền muộn, đứa ơi đứa , nên đến vào lúc này.

      "Yên tâm, có bổn vương ở đây, bổn vương xử lý tốt toàn bộ. "

      Tô Mặc Nhi giương khóe môi, nàng nghĩ, có lẽ là nàng Phong Đạc, chính là bởi vì mặc dù có điều gì nguy hiểm, nàng cũng nghe , cần sợ, có ở đây!

      Vài chữ này còn hơn cả ngàn vạn lời , luôn luôn làm lòng của nàng ấm áp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :