1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi- Thanh Canh Điểu (207/242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 105 tạm thời lưu lại (3)

      Editor: Tử Sắc Y


      "Nô tài đến mang thánh chỉ của bệ hạ, chỉ là, làm sao mà thấy Tam vương gia ở đâu?" Tiết công công nghi ngờ hỏi.

      Ánh mắt tiếng động đánh giá Tô Mặc Nhi và Niếp Nghị, trong đôi mắt đục ngầu lộ ra chút khôn khéo.

      Tô Mặc Nhi cười nhạt tiếng, chút hoang mang , "Công công đến khéo, vương gia mới ra ngoài phủ còn chưa trở lại. Mặc Nhi là tam vương phi, nhân lúc vương gia có ở đây, cho nên thánh chỉ này Mặc Nhi nên thay mặt phu quân mà nhận lấy."

      "Này..." mặt Tiết công công lộ ra vài phần khó xử.

      " phải là công công yên tâm Mặc Nhi sao?" Ánh mắt Tô Mặc Nhi nhìn chằm chằm vào , hỏi thẳng.

      Trong nháy mắt Tiết công công lập tức có chút hốt hoảng sợ hãi, cung kính , "Như thế cũng tốt."

      "Vậy làm phiền công công tuyên chỉ."

      "Là." Tiết công công lấy ra thánh chỉ, từ từ mở ra.

      Tô Mặc Nhi và đám người Niếp Nghị đều quỳ xuống.

      Tiết công công hắng giọng đọc, "Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu chỉ: Trẫm lệnh quốc sư đêm xem thiên tượng, xem xét, thấy trong quốc có nghiệt sắp xuất , nay cho gọi nhi tử thứ ba là Phong Đạc, dẫn theo gia quyến (người nhà), vào đêm ngày hai mươi ba tháng chín tiến cung, bàn bạc với trẫm chuyện này! Khâm thử!"

      "Nô tì tiếp chỉ."

      "Vương phi xin đứng lên." Tiết công công đưa thánh chỉ cho Tô Mặc Nhi xong, mới , "Sắc trời cũng còn sớm nữa, nô tài vẫn nên nhanh hồi cung thôi, nô tài xin cáo lui."

      "Được." Tô Mặc Nhi gật gật đầu, với Niếp Nghị ở bên, "Niếp Nghị, thay mặt bổn vương phi đưa tiễn Tiết công công."

      "Là!" Niếp Nghị trả lời, rồi lập tức tiễn Tiết công công ra khỏi vương phủ.

      Trong gian phòng trước, Tô Mặc Nhi vẫy cho mọi người lui xuống, mới nhìn xem thánh chỉ ở trong tay, đôi mi thanh tú của nàng cũng nhàng nhíu lại.

      Thánh chỉ này ghi là đêm hai mươi ba tháng chín muốn Phong Đạc dẫn theo gia quyến tiến cung, cách khác là muốn nàng cùng sao?

      "Chủ nhân, làm sao vậy?" Giọng của Thiên Chi đột nhiên từ phía sau nàng vang lên.

      Tô Mặc Nhi cảm thấy hết hồn, yên lặng gì mà chỉ quay đầu lại nhìn, mà lúc này bóng dáng thon dài của Thiên Chi cũng dần dần .

      Tô Mặc Nhi chợt cảm thấy đau đầu, đưa tay vuốt vuốt thái dương, hỏi, "Ngươi vào lúc nào rồi?"

      Cái tên này... phải là vẫn luôn ở đây ?

      Thiên Chi vô tội , "Ta tự mình dạo ở trong hoa viên nhàm chán, cho nên ý thức mà đến nơi này."

      "..."

      May mắn nơi này có ai, nếu như tên này trực tiếp ra trước mặt người khác, hù chết người ta mới là lạ!

      Linh quang trong đầu Tô Mặc Nhi chợt lóe lên, ánh mắt quỷ dị nhìn xem Thiên Chi, , "Trong thánh chỉ viết ' nghiệt sắp xuất ', phải là ngươi chứ..."

      Khoé môi Thiên Chi khẽ run run, trực tiếp quay đầu , trả lời nàng.

      Tô Mặc Nhi càng nghĩ càng cảm thấy có thể, khuôn mặt nhắn nghiêm túc lại, "Nếu ngươi trở về hồ tộc mình trước , chờ sau khi phong ba (sóng gió) qua rồi hẵng quay lại. Nếu , bị quốc sư phát ngươi là nghiệt, chừng lột da ngươi làm thành áo lông hồ mới là lạ!"

      "Ngươi doạ tiểu gia à? Cái tên quốc sư đó, cũng chỉ là kẻ phàm phu tục tử mà thôi, còn vọng tưởng muốn đọ sức với tiểu gia. Nếu như tìm tới tận cửa, vậy tiểu gia đánh cho ngay cả cha mẹ cũng đều nhận ra!"

      "... Lúc trước ngươi đối nghịch với Diệp Ánh Hàn, cũng như vậy." Tô Mặc Nhi chút lưu tình thắng ra.

      Thiên Chi lộ vẻ hơi quẫn bách, mà , "Tên khốn kia phải là người phàm mà!"

      "... ? ! !" Trong nháy mắt Tô Mặc Nhi trợn to hai mắt, cả người cũng sững sờ ngay tại chỗ.

      Vẻ mặt Thiên Chi cũng nhanh biến sắc, lúc này mới ý thức được là mình sai, cho dù Tô Mặc Nhi có hỏi thăm như thế nào, cũng hề chữ.

      "Thiên Chi, mới vừa rồi ngươi gì! Lăp lại lần nữa!" Tô Mặc Nhi tin được, hỏi.

      Cho tới giờ phút này, nàng vẫn còn cảm giác như lọt vào trong sương mù...
      Last edited: 27/10/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 106: Tạm thời lưu lại (4)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      Thiên Chi do dự biết giải thích thế nào, Niếp Nghị lại từ bên ngoài vào.

      Tô Mặc Nhi chỉ có thể tạm thời đề cập tới chuyện này, trong lòng lại cất chứa nghi ngờ.

      "Vương phi, khoảng cách hai mươi ba tháng chín chỉ có ba ngày thời gian, chủ tử ..." Niếp Nghị lo lắng .

      Chủ tử bây giờ còn hôn mê bất tỉnh, ba ngày sau đó tiến cung... có vấn đề sao?

      Tô Mặc Nhi suy nghĩ chút, trầm ngâm , "Đến lúc đó sau, chờ Phong Đạc tỉnh lại, ngươi hãy việc này cho ."

      "Là."

      Tô Mặc Nhi đem thánh chỉ đưa cho Niếp Nghị, thản nhiên , "Thánh chỉ trước giao cho ngươi bảo quản, tiếp tục làm việc, về chuyện vương gia bị thương, được phép ra ngoài!"

      Niếp Nghị ngẩn người, tiếp nhận thánh chỉ, cung kính , "Thuộc hạ tuân mệnh, ngay!"

      Khi Niếp Nghị lui xuống, lúc Tô Mặc Nhi đến tìm Thiên Chi, lại phát , toàn bộ trong phòng sớm có bóng dáng của .

      "Hồ ly chết tiệt!" Tô Mặc Nhi cắn răng, hận thể tát đập chết .

      Này con hồ ly chết tiệt, thế nhưng chạy! Chờ trở lại, nàng tuyệt đối muốn lột da !

      Tô Mặc Nhi trong nội tâm bực mình, nghĩ đến Thiên Chi thể hạ xuống câu kia, lông mày tự giác nhíu chặt.

      Hôm nay ở trước cửa vương phủ, thời điểm mình Diệp Ánh Hàn làm Thiên Chi bị thương nặng, nàng khi đó nghi hoặc thân phận của .

      Chỉ là, cũng có lộ ra tia chân tướng.

      Mà theo Thiên Chi mới , Diệp Ánh Hàn quả nhiên cũng là có lai lịch lớn sao?

      Vậy ở bên cạnh Phong Đạc là có mục đích gì?

      Tô Mặc Nhi suy tư hồi lâu cũng thể ra được kết luận, liền gọi tới đứa nha hoàn, mang theo nàng phòng ngủ Phong Đạc.

      Vừa vào sân của Phong Đạc, nhìn thấy vài nha hoàn rúc vào chỗ, thấy nàng tiến đến, thần sắc lập tức có chút bối rối.

      Tô Mặc Nhi cảm thấy cả kinh, cho là Phong Đạc xảy ra chuyện gì, cũng có hỏi các nàng tại sao ở bên ngoài.

      Ba chân bốn cẳng tới trước cửa phòng, còn chưa có đẩy cửa vào, nghe trong phòng truyền đến "Bùm" tiếng, giống như là thanh chén sứ bị rớt mặt đất.

      Tô Mặc Nhi đẩy cửa, nghi hoặc bước vào, lập tức nhìn thấy dưới đất đầy mảnh sứ vỡ, còn có nước thuốc đen thùi lùi ở dưới đất.

      Trong phòng người hầu hạ, Diệp Ánh Hàn lúc này cũng ở chỗ này.

      Phong Đạc ngồi đầu giường, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm.

      Nghe được có người vào gian phòng, tuấn nhan trong nháy mắt có chút phát trầm, cả giận , "Cút ra ngoài!"

      Tô Mặc Nhi bước chân ngừng lại, kinh ngạc nhìn người giường, giật mình ngay tại chỗ.

      Phong Đạc nghe thấy động tĩnh, càng thêm bực mình gầm , " nghe thấy bản vương sao! Cút ra ngoài cho bản vương!"

      Tô Mặc Nhi phục hồi tinh thần lại, , "Hảo."

      Người giường nghe được cái thanh này, đột nhiên mở mắt, ánh mắt chứa kích động nhìn về phía nàng.

      Lại phát nàng sớm xoay người, vội vàng mở miệng kêu, "Mặc Nhi! cần !"

      "... phải là ngươi để cho ta cút sao?" Tô Mặc Nhi hiểu mở miệng hỏi.

      "Ta, ta... Ta cho là người khác tiến vào, cho nên mới..." Phong Đạc giải thích, thanh chút ít khàn khàn.

      "Mặc Nhi, bản vương cho là ngươi rời khỏi."

      Tô Mặc Nhi quay người lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn , chậm rãi ra, "Yên tâm, lúc thương thế của ngươi chưa tốt, ta rời nơi này. Chỉ là, nếu như ngươi muốn ta tiếp tục đợi ở đây, ta cũng vậy mặt dày mày dạn lưu lại."

      Phong Đạc mặt vui mừng, khóe môi nhịn được giương lên, chắc chắc , "Bản vương tuyệt đuổi ngươi rời !"

      "Ân..." Mắt Tô Mặc Nhi rũ xuống, lát, nhàng ra, "Phong Đạc, cám ơn ngươi."

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 107 Mặc Nhi tự xin phế truất (1) (Phế truất: cách chức)

      Editor: Tử Sắc Y


      Khoé môi vui vẻ của Phong Đạc lập tức cứng đờ lại, ánh mắt cũng nhanh có chút ảm đạm, "Ngươi biết thứ bản vương muốn phải là cái này."

      "Đúng, ta biết . Ngưng Bích Lưu Quang mới là thứ ngươi muốn lấy được từ ta, phải sao?" Tô Mặc Nhi lạnh lùng ra, "Từ lúc vừa mới bắt đầu, phải ngươi cưới ta là vì muốn lấy được nó sao?"

      "Mặc kệ mục đích ngươi giải độc cho ta rốt cuộc là gì, nhưng dù sao ngươi cũng cứu ta mạng, cho nên ta muốn lời cám ơn. Hơn nữa trước khi thương thế của ngươi tốt lên ta rời , bởi vì đây là ta nợ ngươi ."

      "Ý của ngươi là, chờ sau khi thương thế của bản vương lành rời ?" Phong Đạc chau mày, trầm giọng hỏi.

      "Phải." Tô Mặc Nhi trả lời vô cùng kiên định.

      Phong Đạc nhắm lại mắt, trong lòng chợt dâng lên khổ sở, "Mặc Nhi, ngươi cứ... thể cho bản vương thêm cơ hội nữa sao?"

      "Chúng ta vốn có quan hệ gì với nhau, ta có cho ngươi cơ hội hay , có cái gì khác nhau chứ?" Khuôn mặt nhắn của Tô Mặc Nhi vô cùng bình tĩnh, nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.

      "A! có vấn đề gì? Vậy đêm qua..."

      "Đêm qua chỉ là ngoài ý muốn."Tô Mặc Nhi đột nhiên ngắt lời , thản nhiên , "Ta để ở trong lòng, ngươi cũng cần phải chú ý."

      "Được! Rất tốt! Tô Mặc Nhi, bản vương rất tò mò, lòng của ngươi đến cùng có phải là được làm từ sắt đá hay ! Vậy mà lại có thể hành động quyết tuyệt như thế!" Ánh mắt Phong Đạc bén nhọn nhìn xem nàng, dường như muốn nhìn thấu trong lòng nàng.

      Lông mi Tô Mặc Nhi khẽ chớp, để lại dấu vết mà tránh né ánh mắt nhìn chằm chằm của .

      "Nếu ngươi muốn , vậy bây giờ cút cho bản vương! Bản vương cần ngươi báo ân!" Phong Đạc lên giọng, rống nàng.

      hồi lâu, có chút nản lòng nằm ngã xuống giường, thanh khàn khàn từ trong màn che truyền ra, "Ngươi làm vậy, bản vương cứu ngươi cũng chỉ vì Ngưng Bích Lưu Quang, chưa từng lòng đối với ngươi."

      Tô Mặc Nhi kinh ngạc đứng ở giữa đống lộn xộn, trong lòng hiểu sao lại giống như bị thanh đao cùn ( bén) từ từ cắt.

      "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta phân phó cho người sắc chén dược đến."

      "..."

      "Hoàng thượng hạ chỉ, ba ngày sau chúng ta tiến cung. Thánh chỉ ở chỗ của Niếp Nghị, ngươi nhớ xem qua lần ."

      "..."

      "Ta tạm thời vẫn ở trong Thủy Vân Các, nếu ngươi có chuyện gì sai người tìm ta."

      "..."

      Vài lời ra đều thấy Phong Đạc đáp lại, Tô Mặc Nhi cũng nhiều lời nữa, mà thay đóng lại cửa, nhanh rời khỏi.

      Trong phòng, Phong Đạc đột nhiên lớn tiếng nở nụ cười, cho đến khi nước mắt khống chế nổi mà trượt xuống từ khóe mắt, mới từ từ ngừng cười.

      Tô Mặc Nhi nghe thấy tiếng cười mang theo nỗi bi thương kia, tim tự giác lại đau...

      Thời gian ba ngày chỉ nhoáng cái qua rồi.

      Mấy ngày nay, Tô Mặc Nhi đều chưa gặp Phong Đạc.

      Mỗi lần sang sân muốn xem thương thế của , đều bị Niếp Nghị dùng tất cả các lý do ngăn cản.

      Nhiều lần như vậy, Tô Mặc Nhi cũng tự sang nữa.

      Mà từ ngày đó Thiên Chi cũng biến mất, thấy trở về. Tô Mặc Nhi nghĩ, chắc là trở về lấy Tị Trần Châu rồi.

      Mà Diệp Ánh Hàn ngược lại thường xuyên đến vương phủ, d.iienn.da/nlle,d.oo.nn có khi cũng tới Thủy Vân Các của nàng ngồi trong chốc lát, Tô Mặc Nhi chưa bao giờ nhìn thấy có hành động hay cảm xúc gì khác lạ.

      Phần lớn nhiều thời gian, đều là Tiểu Bạch ở cùng với Tô Mặc Nhi.

      Gần đây, ngay cả Nguyệt Bích và Vân Phàm cũng biết sang nơi nào.

      Trong vương phủ to như vậy nay lại có chút vắng lạnh.

      Tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, bởi vì bọn họ biết , tính tình gần đây của chủ tử bọn họ đều là hỉ nộ vô thường (vui mừng bất chợt).

      Có mấy nô tài gặp xấu, những người khác cũng sợ có ngày đắc tội đến chủ tử, rơi vào kết cục tốt.

      Vào chạng vạng hôm nay, có mấy nha hoàn bưng đến vài món y phục hoa lệ và ít đồ trang sức đeo tay quý giá, tới Thủy Vân Các.

      Tô Mặc Nhi thoáng kinh ngạc, lại thấy các nàng cung kính hành lễ với nàng, cúi thấp đầu , "Vương gia mệnh chúng nô tỳ đến hầu hạ vương phi trang điểm, sau nửa canh giờ đến hoàng cung."
      Last edited: 27/10/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 108: Mặc Nhi tự xin phế truất (2)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      lát sau, Tô Mặc Nhi trang điểm xong, ra tiền thính.

      Phong Đạc chờ ở tiền thính, thấy nàng tới đây, ánh mắt chỉ lướt qua nàng rồi dời ngay.

      Lập tức đứng dậy, ra ngoài.

      Thời điểm ngang qua Tô Mặc Nhi cũng dừng lại.

      Bước chân của Tô Mặc Nhi dừng lại, tiến được, lui cũng xong.

      Nha hoàn và gã sai vặt bên cạnh, lén lút nhìn nàng với ánh mắt khác thường.
      “Lo lắng cái gì vậy, còn mau đến.” Phong Đạc tới cạnh cửa, nghiêng đầu nhìn về phía nàng, thản nhiên .

      “Hả? Vâng.” Tô Mặc Nhi định thần lại, vài bước theo.

      Dọc theo đường , Niếp Nghị đánh xe, bên trong mảnh trầm mặc.

      Phong Đạc từ khi lên xe vẫn nhắm mắt dưỡng thần, tuấn nhan mang theo vẻ lạnh lùng xa cách bộ người lạ chớ tới gần.

      Tô Mặc Nhi mấy lần muốn mở miệng hỏi thương thế của , nhưng thời điểm muốn ra lại dừng lại.

      Tới Hoàng cung gần đến giờ Dậu bảy khắc, cửa cung xe ngựa nối liền dứt, xem ra lần này đúng là có đại cần thương nghị.

      Chỉ là nàng nghĩ ra, Hoàng Đế tại sao muốn Phong Đạc cùng đem theo gia quyến vào cung?

      Hai người vừa mới xuống xe ngựa, nghe cách đó xa truyền đến thanh vui mừng, “Tam ca, tam tẩu.”

      Tô Mặc Nhi nhìn sang, thấy Phong Kỳ hướng về phía bọn họ tới, bên cạnh còn có Phong Dương mang theo bộ bất đắc dĩ.

      “Tam ca, Tam tẩu.” Phong Dương cười nhạt, chào hỏi.

      “Ừ.” Phong Đạc gật đầu.

      “Phong Dương, Phong Kỳ.” Khóe môi Tô Mặc Nhi lên nét cười nhàn nhạt.

      “Ngươi nên xưng hô với bọn họ là Tứ đệ, Thất đệ.” Phong Đạc mặt cảm xúc nhắc nhở.

      Khuôn mặt nhắn của Tô Mặc Nhi có mấy phần mê man, lát mới hiểu được, lỗ tai hơi đỏ lên, “Ta biết rồi.”

      “Ở trước mặt bản vương, ngươi nên tự xưng là thần thiếp.”

      Trong lòng Tô Mặc Nhi bỗng có chút uất ức, hạ xuống mi mắt, hề lên tiếng.

      “Tam ca, nơi này có người ngoài, làm gì mà đối với Tam tẩu nghiêm khắc như vậy!” Phong Kỳ thấy sắc mặt Phong Đạc trầm xuống, bất bình thay Tô Mặc Nhi.

      Phong Đạc liếc mắt nhìn , “Ngươi phải lần đầu tiên đợi ở nơi này, biết cái gì gọi là tai vách mạch rừng sao!”

      “Ta……” Phong Kỳ phục, muốn phản bác, Phong Dương lại kéo cánh tay , ra hiệu đừng nữa.

      mơ hồ cảm thấy, đêm nay giữa Phong Đạc và Tô Mặc Nhi có loại khí quỷ dị.

      Thái độ Phong Đạc đối với Tô Mặc Nhi, giống như người xa lạ vậy, hoàn toàn nhìn ra sủng nịnh như ở buổi săn thú.

      “Sắp đến giờ rồi, Tam ca, Tam tẩu chúng ta trước Thanh Hà viên .” Phong Dương .

      thôi.” Phong Đạc qua, rồi hướng về phía Thanh Hà viên đến.

      Tô Mặc Nhi rập khuôn từng bước theo .

      Mà Phong Dương lại lôi kéo Phong Kỳ phía sau cùng.

      Phong Kỳ giọng hỏi, “Tứ ca, ngươi có cảm thấy hay , Tam ca cùng Tam tẩu, bọn họ……”

      “Ừ, cảm thấy.” Phong Dương cũng giọng.

      Phong Kỳ kéo lên khóe miệng, thương lương với Phong Dương , “Nếu chúng ta giúp huynh ấy chút?”

      “Giữa bọn họ xảy ra chuyện gì ngươi cũng biết, muốn giúp như thế nào? Ngươi vẫn là ngoan ngoãn đợi , cẩn thận lại chữa lợn lành thành lợn què.”

      Phong Dương so với Phong Kỳ suy nghĩ nhiều hơn, thấy hai người bọn họ như vậy, biết ngay là có chuyện bình thường, nhưng phải muốn nhúng tay là được.

      “Nhưng nhìn bọn họ như vậy, huynh lo lắng sao? ràng là trời đất tạo nên đôi……”

      Phong Dương thở dài, “Dù sao cũng là chuyện của phu thê bọn họ, tốt nhất vẫn là để bọn họ tự giải quyết .”

      Phong Kỳ suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy Phong Dương quả có đạo lý, chỉ có thể thỏa hiệp , “Được rồi, nghe lời huynh……”



      ☆, chương 109 Mặc Nhi tự xin phế truất (3)

      Editor: Tử Sắc Y


      Lúc này trong Thanh Hà Viên cũng tương đối náo nhiệt, chút nào kém hơn tình cảnh của buổi săn thú là bao, dường như chúng thần ở trong triều đều đến hết rồi.

      Tô Mặc Nhi cẩn thận để ý đến, những đại thần kia cũng đều dẫn theo gia quyến tiến cung.

      Nàng khẽ nhíu nhíu mày, trong đáy lòng nghi ngờ càng sâu hơn.

      Vừa mới vào Thanh Hà Viên, đối mặt với Tô Diễn và phu nhân của , sau lưng còn có đôi trai con của vợ cả.

      Tô Diễn thấy đám người Phong Đạc, vốn mặt mang theo nụ cười, lại lập tức trầm xuống, nhưng vẫn thi lễ cái, "Vi thần gặp qua Tam vương gia, Tứ vương gia, Thất vương gia."

      "Bản vương qua chuyện này rồi, có phải là Tô tướng quân chưa bao giờ để vào trong lòng hay ?" Ánh mắt Phong Đạc ngoan lệ, đột nhiên lạnh giọng ra.

      Tô Diễn ngẩn người, dư quang trong khóe mắt lại quét qua Tô Mặc Nhi ở sau lưng Phong Đạc, cam tâm tình nguyện , "Vi thần gặp qua tam vương phi."

      "Tô tướng quân miễn lễ." Tô Mặc Nhi lên hai bước, đứng sóng vai với Phong Đạc, hỏi, " biết... Thương thế của Tô tướng quân khỏi chưa?"

      Tô Diễn nghe vậy, trong nháy mắt vẻ mặt đen lại, cắn răng , "Đa tạ vương phi quan tâm, thần còn trở ngại nữa!"

      "Vậy là tốt rồi." Tô Mặc Nhi vô tội cười tiếng.

      "A? Tướng quân bị thương? Làm sao mà bản vương chưa từng nghe Mặc Nhi qua?" Phong Đạc như cười như nhìn về phía Tô Mặc Nhi.

      "Ta..." Gương mặt Tô Mặc Nhi trắng bệch, lập tức sửa lời , "Nô tì nghĩ, đoán chừng là tướng quân muốn cho người khác biết làm sao bị thương."

      Phong Đạc nghe thấy nàng tự xưng là nô tì, bất giác mày khẽ nhíu lại, tim như bị tảng đá lớn đè lên, buồn bực có chút khó chịu.

      " như vậy, là chính mắt Mặc Nhi thấy được Tô tướng quân bị thương sao?"

      Khoé môi Tô Mặc Nhi thoáng giương lên đường cong, trong đôi mắt đẹp đều tràn đầy ý cười trào phúng, "Đây là tự nhiên, ngày đó phụ thân đại nhân là..."

      "Mặc Nhi!" Tô Diễn bỗng dưng cắt đứt lời của nàng, khuôn mặt giả vờ ý cười , "Kể từ sau ngày thành thân Mặc Nhi cũng chưa từng lại mặt nhìn vi phụ cái. Nếu gần đây có thời gian rảnh rỗi, bằng về phủ tướng quân , trong nhà vài di nương, đều rất nhớ ngươi đó."

      Tô Diễn đứng ở bên nháy mắt với phu nhân và đôi trai sau lưng, sau lúc bọn họ cũng bắt đầu phụ họa theo, "Lão gia rất đúng, Mặc Nhi, ngươi rất lâu trở lại rồi, nương ta cũng rất nhớ ngươi đó."

      "Đúng, đúng. Cả ngày Diệu Quân cũng đều ngóng trông tỷ tỷ và tỷ phu về phủ." Trong mắt hạnh của Tô Diệu Quân lên sóng thu dịu dàng, chút nào che dấu nhìn về phía Phong Đạc, biểu lộ ý tứ ái mộ ràng.

      Mà ánh mắt của Phong Đạc cũng chỉ nhàn nhạt quét qua người nàng cái, chút nào để nàng vào mắt.

      Tô Mặc Nhi chợt cảm thấy buồn cười, "Đại phu nhân chê cười rồi, từ khi ra đời tới nay thời gian Mặc Nhi ở chung với đại phu nhân nếu cộng lại cũng đủ canh giờ. Khi nào mà đại phu nhân để ý đến Mặc Nhi như thế? Còn có... Tô Diệu Quân? Cho tới bây giờ làm sao mà ta nhớ là ta muội muội như ngươi đây?"

      Lập tức đại phu nhân nghẹn ở ngực hơi, sắc mặt tái xanh thay đổi liên tục, nửa ngày nên lời.

      Nụ cười của Tô Diệu quân cũng đọng lại ở khóe miệng, oán hận nhìn Tô Mặc Nhi cái.

      Phong Đạc khẽ nhíu mày cười tiếng, nắm lấy bàn tay nhắn của Tô Mặc Nhi, "Đa tạ ý tốt của Tướng quân, nhưng bản vương nghĩ, gần đây Mặc Nhi chắc là có thời gian để về phủ tướng quân đâu."

      " như vậy, vi thần cũng ép buộc nữa."

      Thân thể Phong Đạc nghiêng về phía trước, nghiêng đến trước mặt Tô Diễn, dùng giọng mà chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được , "Bản vương còn chưa tạ ơn Tô tướng quân..."

      Tô Diễn sững sờ, biết câu này là có ý gì.

      Chỉ thấy khoé môi Phong Đạc cong lên, tiếp tục , "Tặng cho bản vương động phòng hoa chúc!"

      Tô Diễn ngẩng đầu mạnh lên, chống lại đôi mắt phượng tĩnh mịch của Phong nhìn mình, hiểu sao trong bất giác sóng lưng lại lạnh run.

      Trong đầu, chỉ xoay quanh lời Phong Đạc biết hôm đó bắt cóc Tô Mặc Nhi!

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 110 Mặc Nhi tự thỉnh phế truất (4 )

      Editor: Tử Sắc Y


      "Yên tâm, bản vương vội. Món nợ này chúng ta giữ lại sau này... Từ từ tính!" Phong Đạc tà mị cười tiếng, kéo Tô Mặc Nhi rời khỏi.

      Tô Diễn nhìn theo bóng lưng của bọn họ, bàn tay trong tay áo khỏi nắm chặt lại thành nắm đấm.

      đôi mắt bén nhọn như chim ưng, rơi vào người bọn họ, dưới đáy mắt đó tràn đầy điên cuồng muốn hủy thiên diệt địa!

      " diễn xong, ngươi có thể buông ra." Tô Mặc Nhi giãy giãy bàn tay bé ra, ngước mắt nhìn về phía Phong Đạc.

      Phong Đạc chút do dự buông tay nàng, lạnh lùng khẽ hừ tiếng, "Tô Mặc Nhi, qua sông rút ván, ngươi dùng đúng là thuận buồm xuôi gió!"

      Tô Mặc Nhi cảm thấy khổ sở, cũng lên tiếng trả lời.

      Chẳng qua là nàng cảm thấy, nếu như bọn họ , vẫn cần lại làm mấy động tác mập mờ kia...

      Lúc này Phong Kỳ lại đây, hiếu kỳ , "Tam tẩu, vừa mới nãy ngươi Tô Diễn bị thương, rốt cuộc là như thế nào?"

      tại nhìn được Phong Đạc lạnh nhạt với Tô Mặc Nhi như thế, nên chỉ có thể sang chuyện khác, giảm bớt bầu khí căng thẳng.

      Tô Mặc Nhi nghĩ đến đêm đó Tô Diễn đột nhiên té lăn lộn làm trò hề ở mặt đất, nhịn được mà trực tiếp bật cười.

      Kỳ , khi đó Diệp Ánh Hàn cũng biểu ra bản lĩnh giống với người bình thường rồi. Nhưng chẳng qua là lúc đó nàng cũng để ý, chỉ cho là ở trong bóng tối giở thủ đoạn.

      Phong Kỳ và Phong Dương liếc mắt nhìn nhau, ngoài ý muốn đều nhìn thấy được khó hiểu trong mắt đối phương.

      Đột nhiên Phong Dương nghĩ đến hôm săn thú, chuyện Tô Mặc Nhi bị người bắt , nên thử dò xét hỏi, "Mấy ngày hôm trước người cướp Tam tẩu , phải là Tô Diễn chứ?"

      "A? Nhưng là..." Phong Kỳ kinh ngạc trợn to hai mắt, khuôn mặt thần sắc thể tin.

      Lại thấy được Tô Mặc Nhi khẳng định gật đầu , "Là . Ngày đó có người cứu ta, cũng thuận tay dạy dỗ Tô Diễn, cho nên ta mới biết được bị thương."

      " ra là như vậy." Phong Dương hiểu .

      Mấy người lúc chuyện, đến đại diện thiết yến (bố trí) Thanh Hà Viên.

      Phong Đạc và Tô Mặc Nhi ngồi ở dưới vị trí thứ ba, còn Phong Dương ngồi ở bên cạnh bọn họ, mà Phong Kỳ lại cách bọn họ xa hơn chút.

      Lúc này, đại thần ở phía dưới đến khác biệt cho lắm, chỉ có vài vị trí ngồi của hoàng tử còn trống.

      Qua rất lâu, nhân tài từ từ đến đủ.

      Chỉ là, dưới vị trí thứ hai còn trống.

      Tô Mặc Nhi nhớ tới Phong Mục vẫn còn bị cấm túc, thể tới tham gia yến hội, lúc này nàng mới cảm thấy dưới đáy lòng thoải mái hồi.

      "Hoàng thượng giá lâm!" Theo giọng lanh lảnh vang lên, bóng dáng màu vàng sáng kia, mang theo vài phần uy nghiêm bước vào đại điện.

      "Tham kiến Hoàng thượng! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

      "Các khanh bình thân."

      "Tạ Hoàng thượng."

      Chờ sau khi thực xong tất cả các lễ nghi, Tô Mặc Nhi cung kính ngồi xuống bên người Phong Đạc.

      Mấy lễ nghi ở cổ đại, lòng rất khiến cho người ta chịu nổi!

      Nếu mỗi ngày đều quỳ đến quỳ như vậy, nhất định là đầu gối của nàng sớm muộn gì cũng bị phế bỏ!

      "Các khanh chắc hẳn đều biết, hôm nay trẫm gọi các khanh đến là có chuyện gì." Khuôn mặt hoàng đế nghiêm túc , "Buổi săn thú hôm đó, lúc quốc sư cầu nguyện với trời, phát ra phía tây nam có dị động."

      "Đêm đó quốc sư cũng vì Phong Lan Quốc ta mà bói ra quẻ, lại phát nghiệt sắp xuất . Vì vậy, ta mới mời các vị ái khanh tới nơi này, bàn bạc phen."

      "Hoàng thượng, đây đúng là đại (chuyện lớn)." Đại thần lớn tuổi đứng dậy, vô cùng lo lắng , "Thần cho rằng, phải mau chóng biết ràng nơi nghiệt sắp sửa xuất thế, tốt nhất là có thể thừa dịp nghiệt kia chưa thành hình, mà loại trừ nó!"

      "Lâm thừa tướng rất đúng, trẫm từng suy nghĩ qua như thế. biết quốc sư có ý gì?"

      Quốc sư cùng hoàng đế lên đại điện, vị trí ngồi được sắp xếp ở vị trí của Đại hoàng tử.

      Nghe thấy hoàng đế hỏi thăm, lập tức đứng lên cung kính , " nghiệt chưa xuất , thần thể nhìn ra vị trí của nó."

      "Vậy nên làm thế nào cho phải?"

      Quốc sư cười nhạt , "Bệ hạ cần lo lắng, vi thần nghĩ ra sách lược vẹn toàn rồi!"
      Last edited: 27/10/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :