1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi- Thanh Canh Điểu (207/242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 96 ngươi muốn cho ngươi (5)

      Editor: Tử Sắc Y


      Mặt của Tô Mặc Nhi trắng bệch, vẫn chưa tỉnh hồn nhìn về phía mảnh dao găm. hồi lâu, nàng mới chậm rãi đưa tay, rút nó từ vách tường xe.

      mặt, đột nhiên có phong thơ!

      Đôi mi thanh tú của Tô Mặc Nhi cau lại, gỡ xuống lá thư, chuẩn bị muốn mở ra.

      Mà lúc này màn xe đột nhiên được người vén lên, lập tức khuôn mặt căng thẳng của Thiên Chi xuất trong mắt nàng.

      Thấy nàng có chuyện gì, hiển nhiên là Thiên Chi an lòng lại, lo lắng hỏi, "Chủ nhân, có bị thương ở chỗ nào ?"

      Tô Mặc Nhi lắc lắc đầu, "Ta sao."

      " có việc gì là tốt rồi. Vậy ám khí..." Thiên Chi quét mắt nhìn khắp xung quanh xe lần, cũng thấy ám khí nào, mới nghi ngờ hỏi.

      Tô Mặc Nhi mở lòng bàn tay ra, thanh dao găm ánh lên luồng ngân quang nằm ở trong lòng bàn tay nàng.

      Thiên Chi nhận lấy, nhìn hồi lâu cũng thấy có gì, nên thả màn xe xuống, tiếp tục quay về chỗ ngồi.

      Sắc mặt Niếp Nghị ngưng trọng lái xe ngựa, nghe thấy bọn họ chuyện, nâng cao tinh thần bảy hai vạn phần, sợ là lại có chuyện gì ngoài ý muốn.

      Cũng ngờ, sau lúc lâu, Tô Mặc Nhi đột nhiên lên tiếng , "Niếp Nghị! Dừng xe!"

      "Vương phi?" Niếp Nghị rất là khó hiểu, lên giọng hỏi ngược lại.

      "Ta là dừng xe." Tô Mặc Nhi lại lần.

      Thanh nhàn nhạt, lại thêm chút lạnh nhạt, khiến cho trong lòng Niếp Nghị nghe thấy mà run lên.

      Niếp Nghị dùng lực tay, kéo lại dây cương, lập tức xe ngựa từ từ ngừng lại.

      Tô Mặc Nhi đợi sau khi xe ngựa dừng hẳn, trực tiếp từ xe ngựa nhảy xuống.

      Thiên Chi thấy vẻ mặt nàng có chút gì thay đổi, cũng biết nàng xảy ra chuyện gì, nên vội vàng đến trước mặt nàng, hỏi, "Chủ nhân, làm sao vậy? phải là ngươi muốn về vương phủ sao?"

      Trong lòng Tô Mặc Nhi đau đớn, dưới ống tay áo thấp thoáng thấy, trong lòng bàn tay của nàng nắm chặt lá thư mới vừa rồi, chỉ nhàn nhạt , "Thiên Chi, ngươi theo giúp ta đến chỗ này."

      "Là!"

      Niếp Nghị nghe thấy lời nàng, trong lòng lập tức khẩn trương, "Vương phi, chủ tử vẫn còn ở trong vương phủ chờ ngài, có chuyện gì, vương phi có thể sai thuộc hạ làm!"

      "Ta làm xong việc, trở về!" Tô Mặc Nhi nhắm hai mắt, gằn từng chữ, "Chỉ là, kính xin Tam vương gia, chuẩn bị tốt hưu thư!"

      "Vương phi!" Niếp Nghị bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn về phía nàng, khiếp sợ nên lời.

      Thiên Chi cũng kinh ngạc nhìn nàng, cho đến khi nàng lên tiếng lần nữa, mới hoàn hồn.

      "Thiên Chi, chúng ta ."

      "Là... Chủ nhân."

      "Vương phi, ngươi thể..." Niếp Nghị muốn lên ngăn cản, nhưng Thiên Chi lại nhanh chóng ra tay, điểm huyệt đạo của .

      Tô Mặc Nhi quay đầu nhìn lại, nhưng cũng lên tiếng ngăn cản.

      Thiên Chi đuổi kịp theo cước bộ của nàng, đến khi hai người rất xa, Thiên Chi mới hỏi, "Chủ nhân, chúng ta phải đâu?"

      "Phủ tướng quân."

      ...

      Khuôn mặt Phong Đạc tái nhợt đứng ở trước cửa vương phủ, đợi hồi lâu cũng thấy Niếp Nghị quay về.

      Lúc trước nhận được tin Niếp Nghị phái người đưa tới, ta tìm thấy Tô Mặc Nhi, hơn nữa bọn họ cũng đường trở về vương phủ, bảo cần phải lo lắng.

      Nhưng đợi lâu như vậy cũng thấy bọn họ xuất , trong lòng thể kiềm chế được mà hoảng loạn.

      Từ cửa thành đến vương phủ, chỉ cần nửa canh giờ là có thể tới nơi rồi, phải là bọn họ ở đường gặp phải phiền toái gì chứ?

      Phong Đạc càng nghĩ, lông mày càng chau chặt lại, "Người đến!"

      "Vương gia." tên thị vệ lên, cung kính cúi thấp đầu, chờ đợi mệnh lệnh của .

      "Ngươi mang theo vài người, tiếp viện Niếp Nghị!" Phong Đạc vài câu đơn giản.

      "Là! Vương gia!"

      Chỉ là, thị vệ còn chưa xuất phát, từ rất xa Phong Đạc thấy Niếp Nghị lái xe ngựa, chạy về phía vương phủ.

      "Vương gia, Niếp thống lĩnh trở về." Thị vệ kia lên tiếng báo.

      "Bản vương thấy rồi, ngươi lui ra ."

      "Là."



      Chương 97: Ngươi muốn cho ngươi (6)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      "Chủ tử!" Niếp Nghị vẻ mặt trầm trọng đến trước mặt Phong Đạc, cung kính thi lễ cái.

      Phong Đạc nhàn nhạt "Ân" tiếng, lập tức hỏi, "Mặc Nhi đâu?"

      Chứng kiến bộ dáng Niếp Nghị như vậy, đoán được vài phần, bọn họ ở đường sợ là xảy ra chuyện!

      Niếp Nghị đáy lòng hơi rối rắm, lập tức quỳ gối xuống trước mặt Phong Đạc, áy náy , "Chủ tử, là thuộc hạ vô năng, có lưu lại được vương phi, thỉnh chủ tử trách phạt!"

      Phong Đạc lông mày nhăn lại, trầm giọng hỏi, "Ngươi 'Lưu' ? Chẳng lẽ là chính nàng muốn ?"

      "... Là."

      "Đến cùng chuyện gì xảy ra?" Phong Đạc thanh lạnh lùng, cảm thấy khỏi có chút bối rối.

      Niếp Nghị đem tất cả mọi chuyện phát sinh đường nhất nhất cho Phong Đạc, duy nhất dám ra khỏi miệng, chính là câu kia của Tô Mặc Nhi, chuẩn bị tốt hưu thư!

      "Người nam nhân kia... Là ai?" Phong Đạc chậm rãi hỏi, khuôn mặt tuấn tú nhìn ra vẻ mặt gì.

      Niếp Nghị giải thích, "Thuộc hạ cũng chưa bao giờ thấy qua , chỉ là nghe vương phi gọi là 'Thiên Chi' . Lúc thuộc hạ cửa thành nhìn thấy vương phi, người nọ cũng ở bên cạnh vương phi. Hơn nữa, gọi vương phi là 'Chủ nhân' !"

      Phong Đạc ngưng mi suy nghĩ sâu xa, lại cuối cùng nghĩ ra.

      đến Tô Mặc Nhi từ trong Mê Vụ Lâm ra từng mất trí nhớ, chỉ nàng tiểu thư khuê các, tại sao có thể có người cam nguyện nhận thức nàng là chủ nhân?

      "Ngươi có biết, bọn họ nơi nào?" Phong Đạc hỏi.

      Niếp Nghị cúi đầu, vẻ mặt cam lòng, lại thể làm gì, "Thuộc hạ cũng biết. Là thuộc hạ tài nghệ bằng người, thời điểm muốn ngăn vương phi lại... Bị điểm huyệt đạo."

      Huyệt đạo là bị cưỡng chế giải khai, rất hiển nhiên, người nọ chỉ là muốn theo sau, cũng hạ tử thủ, nhưng cũng mất hết nửa ngày mới giải được.

      "Đứng lên ."

      "Tạ chủ tử."

      "Hồi phủ lại ." Phong Đạc đè xuống đáy lòng bất an, quay người về phía cửa đại môn đến.

      "Phong Đạc!" Thanh Tô Mặc Nhi bỗng nhiên vang lên sau lưng .

      Phong Đạc bước chân ngừng lại, trong nháy mắt xoay người nhìn lại.

      Tô Mặc Nhi thân bạch y, sợi tóc bị gió thổi có chút thất thần, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, phảng phất như tiên tử hạ phàm.

      Phong Đạc ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, con mắt lộng lẫy ánh sáng lung linh, khóe môi cũng tự giác dương lên, "Mặc Nhi, ngươi trở lại rồi!"

      Tô Mặc Nhi siết chặt ở trong tay gì đó, nhàng cười tiếng, giọng đáp, "Ta trở về."

      Phong Đạc ba bước thành hai tới trước mặt nàng, còn chưa chuyện thấy trong mắt đẹp của Tô Mặc Nhi đột nhiên lộ ra vài phần trào phúng.

      Niếp Nghị ở bên nhìn, thấy vậy, trong lòng lập tức dâng lên loại dự cảm xấu.

      Quả nhiên, Tô Mặc Nhi vẫn là thanh giải thích dễ hiểu , " biết Tam vương gia có hay chuẩn bị tốt hưu thư?"

      Phong Đạc tuấn nhan cứng đờ, vui vẻ đọng lại ở khóe môi.

      có chút luống cuống cười cười, tái nhợt tươi cười đâm vào tim làm Tô Mặc Nhi thấy đau.

      "Mặc Nhi, ngươi cái gì? Trước theo bản vương hồi phủ, giằng co đêm, chắc hẳn ngươi cũng sớm mệt mỏi..." Phong Đạc , lập tức kéo bàn tay bé của Tô Mặc Nhi, hướng trong phủ đến.

      Cũng ngờ, Tô Mặc Nhi trực tiếp tránh ra tay của , nhúc nhích đứng nguyên chỗ tại, "Ngươi có nghe sai. Ta trở lại, chỉ là muốn cùng ngươi làm vụ giao dịch thôi."

      Phong Đạc chỉ cảm thấy ngực ê ẩm đau, hồi lâu, mới hỏi, "Giao dịch gì?"
      Tô Mặc Nhi mở ra tay tâm, ngọc bội bích sắc lẳng lặng nằm ở trong lòng bàn tay nàng, ánh mặt trời chiếu xuống, tỏ ra óng ánh trong suốt.

      Phong Đạc đồng tử co lại, khiếp sợ nhìn tấm ngọc bội kia, trong nháy mắt sáng tỏ hết thảy.

      "Ngươi lúc trước, là vì nó, mới chịu hao tâm tổn trí như thế giữ ta ở tam vương phủ?"

      ☆, chương 98 ngươi muốn cho ngươi (7)

      Editor: Tử Sắc Y


      Phong Đạc rủ mắt xuống, biết nên trả lời nàng thế nào.

      Nàng sai, lúc trước, đúng là bởi vì khối ngọc bội này mới giữ nàng ở bên người .

      Mà khi đó, coi nàng như gian tế, lúc nào cũng đề phòng nàng, thậm chí còn trực tiếp phái Nguyệt Bích qua để giám thị nàng.

      Nhưng dần dần, tim lại khống chế được mà nghiêng về phía nàng.

      Càng về sau, tất cả chuyện làm vì nàng, đều là cam tâm tình nguyện, cũng hề trộn lẫn với mục đích gì.

      Tô Mặc Nhi thấy trầm mặc, biết ngay là nàng đoán trúng.

      Tim như bị kim châm, liên tục đau rả rích.

      hồi lâu, Tô Mặc Nhi mới mở miệng lần nữa, tự nhiên , "Diệp Ánh Hàn cũng là người của ngươi . Trước nay lâu như vậy, ta còn nhìn ra Tam vương gia lại ngụy trang hoàn mỹ đến vậy. Hoàn mỹ đến ngay cả chút sơ hở cũng để lộ."

      Đôi mắt của Tô Mặc Nhi u ám lại, gương mặt lại là vẻ mặt thèm để ý cười , " ra hà tất gì mà lại phiền toái như vậy. Ngươi muốn, cho ngươi."

      "Mặc Nhi, phải như ngươi nghĩ..." Phong Đạc vô lực giải thích.

      " tại tất cả đều quan trọng nữa." Tô Mặc Nhi ngắt lời , "Ta đến, chỉ là muốn dùng nó để đổi lấy lá hưu thư mà thôi. biết, trong lòng tam vương gia nó có đủ phân lượng để đổi hay ?"

      Bàn tay Phong Đạc nắm chặt thành quả đấm, trong lòng lại đau thắt từng hồi, khí huyết càng cuồn cuộn như muốn trào lên.

      Hai con mắt đỏ bừng nhìn xem Tô Mặc Nhi, có phần cố chấp , "Tô Mặc Nhi, bản vương đưa hưu thư cho ngươi! Đời này kiếp này ngươi chỉ có thể là thê tử của bản vương, đừng hòng muốn rời khỏi bản vương!"

      Tô Mặc Nhi sững sờ, nàng nghĩ tới Phong Đạc phản ứng như thế.

      Thường xuyên thấy nhu tình của , nàng cũng sớm quên, chính là tam vương gia có quyền làm nghiêng đảo triều đình, làm sao mà cho phép có người dám chạm tới nghịch lân của !

      Tô Mặc Nhi có chút bất đắc dĩ, "Phong Đạc, nếu cứ tiếp tục dây dưa hoài còn có ý nghĩa gì? Vẫn bằng buông tha để ta rời , hai bên từ biệt, mỗi người đều vui vẻ."

      "Tốt cho câu 'Hai bên từ biệt, mỗi người đều vui vẻ' ! Tô Mặc Nhi, ngươi khỏi nghĩ đơn giản quá !" Hai tròng mắt của Phong Đạc thâm trầm như hắc diệu thạch (thạch đen rực rỡ), bên trong như ngưng tụ luồng gió lốc.

      "Ngươi còn muốn như thế nào nữa?" Tô Mặc Nhi nhíu mày hỏi.

      "Bản vương muốn như thế nào, sau này ngươi biết!" Khoé môi Phong Đạc khẽ nhếch, uy nghiêm , "Người đến! Mời tam vương phi về vương phủ, chăm sóc!"

      "Chủ tử..." Niếp Nghị kinh ngạc nhìn Phong Đạc.

      theo chủ tử nhiều năm như vậy, tính tình của chủ tử tự nhiên là biết . ràng là ngài bỏ được vương phi, nhưng lại cứ muốn mạnh miệng, đẩy chuyện này đến mức...

      " nghe thấy lời ta sao?" Ánh mắt Phong Đạc uy nghiêm, tức giận .

      Niếp Nghị lập tức trở về , "Là, chủ tử!"

      "Ta xem ai dám! Muốn nghĩ đến thương tổn chủ nhân ta, trước tiên phải hỏi xem tiểu gia có đồng ý hay !" Trong nháy mắt Thiên Chi đứng chắn ở trước người Tô Mặc Nhi.

      Sắc mặt Phong Đạc trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Thiên Chi, hỏi, "Ngươi là người phương nào?"

      Thiên Chi hừ lạnh tiếng, trả lời.

      Phong Đạc suy nghĩ lát, rồi đột nhiên , "Lần trước tiểu tặc ở trong Vân tự là ngươi sao?"

      Mặc dù lúc ấy cũng thấy diện mạo của người nọ, nhưng cặp mắt kia của (TC), (PĐ) vô cùng có ấn tượng.

      Hơn nữa người ta còn có mùi hoa nhài thơm ngát, rất dễ phân biệt.

      "Là tiểu gia thế nào?" Thiên Chi khinh bỉ , "Sớm biết hôm nay ngươi gây khó dễ cho chủ nhân ta, ngày đó tiểu gia nên cứu ngươi!"

      "Ngươi cứu ta? Nếu phải là ngươi cầm cái hộp kia tới, làm sao bản vương bị trúng hàn độc?" Phong Đạc khinh miệt nhìn .

      "Tiểu gia muốn so đo với ngươi! Hôm nay có tiểu gia ở đây, các ngươi đừng hòng mà đụng vào sợi tóc của chủ nhân!" Thiên Chi cao ngạo ngẩng đầu lên.

      " nghiệt, ra là ngươi ở nơi này!" thanh trong trẻo, biết từ chỗ nào truyền tới.


      Chương 99: thiếu nợ với nhau (1)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      Vừa dứt lời, bóng dáng Diệp Ánh Hàn kia tuấn dật ra trước mặt mọi người.

      Thiên Chi vừa thấy , lập tức theo bản năng lui về sau bước.

      Nhưng tiếp theo, cảm thấy thập phần ảo não, ánh mắt nhìn Diệp Ánh Hàn cũng mang theo chút ít tức giận, "Lại là ngươi!"

      Diệp Ánh Hàn đuôi mắt tà mị nhếch lên, "Lần trước bổn công tử có lòng tha cho ngươi cái mạng, nghĩ tới ngươi càng như thế biết tốt xấu! Lần này, bổn công tử tuyệt hạ thủ lưu tình!"

      "Hừ! Ngươi nghĩ tiểu gia sợ ngươi phải !" Thiên Chi lạnh lùng khẽ hừ.

      "Vậy hãy để cho ta nhìn bản lãnh của ngươi!" xong, Diệp Ánh Hàn chút khách khí tấn công đối với Thiên Chi.

      Trong nháy mắt Thiên Chi nghênh đón, ra tay cũng là chút lưu tình!
      Hai người xuất thủ tốc độ đều là cực nhanh, căn bản thấy chiêu số của bọn họ.

      Tô Mặc Nhi cũng phải là rất lo lắng Thiên Chi, nàng biết Thiên Chi là phàm nhân, Diệp Ánh Hàn như thế nào có thể là đối thủ của ?

      Nhưng là, dần dần, Thiên Chi tốc độ lại có chút chậm lại, hiển nhiên là tiêu hao quá lớn, thể lực chống đỡ hết nổi!

      Tô Mặc Nhi có chút kinh ngạc nhìn tình hình chiến đấu, lại đột nhiên cảm giác có ánh mắt nóng bỏng rơi vào người nàng.

      Nàng chuyển con mắt nhìn lại, vừa chống lại đôi mắt phượng thâm thúy của Phong Đạc.

      Phong Đạc giật giật khóe môi, lại thủy chung gì.

      Tô Mặc Nhi nhìn tuấn nhan mang theo vẻ bệnh hoạn của , lúc này mới nhớ tới bị nội thương rất nặng!

      Nhưng đến cùng là bởi vì gì mới bị thương?

      Tô Mặc Nhi suy nghĩ trong lòng, lòng bàn tay lạnh như băng nhưng là nhắc nhở nàng.

      Nàng ngẩn người, lập tức tự giễu cười tiếng, dời ánh mắt.

      Phong Đạc nhìn chằm chằm nàng, đáy lòng mảnh chua xót.

      Bên kia, Diệp Ánh Hàn cùng Thiên Chi như cũ đánh khó phân thắng bại, nhưng ràng, Thiên Chi rơi xuống hạ phong!

      lúc lâu sau, đột nhiên, chỉ nghe "Bùm" tiếng, Thiên Chi đột nhiên bị đánh rơi xuống đất!

      Diệp Ánh Hàn từng bước ép sát, vận khởi chưởng phong đối với Thiên Chi chưởng đánh tới!

      Thiên Chi tránh né kịp, ngực bị chưởng phong đánh tới!

      sắc mặt lập tức mảnh xanh trắng, rốt cuộc chịu nổi phun ra búng máu, thân hình chật vật.

      Tô Mặc Nhi lòng đột nhiên nhắc lên, gặp Diệp Ánh Hàn vẫn có ý muốn thả, nàng trong nháy mắt cao giơ tay lên!

      Trong tay nắm là khối ngọc bội kia!

      "Dừng tay! Nếu ta lập tức đem nó ném vỡ!" Tô Mặc Nhi lạnh lùng nhìn về phía Diệp Ánh Hàn.

      Diệp Ánh Hàn bước chân dừng lại, mặt chợt lóe qua thần sắc phức tạp, "Ngươi có biết là người phương nào hay ?"

      "Ta biết ." Tô Mặc Nhi nhàn nhạt đáp.

      Diệp Ánh Hàn lông mày nhăn lại, "Ngươi biết , vì sao còn muốn đến ngăn cản ta? Loại nghiệt này lưu đời, chỉ biết hại người!"

      "Vậy ngươi có thể so với tốt hơn chút nào?"

      Diệp Ánh Hàn nếu có thể biết Thiên Chi phải là phàm nhân, vậy lại là thân phận gì?

      "Ta..." Diệp Ánh Hàn nhất thời cứng họng.

      Tô Mặc Nhi chậm rãi ra, "Thả , nếu , các ngươi ai cũng đừng muốn có được nửa khối Ngưng Bích Lưu Quang!"

      Diệp Ánh Hàn cùng Phong Đạc sắc mặt cùng nhau biến đổi.

      lát, Phong Đạc trầm giọng , "Ánh Hàn, thả ."

      Diệp Ánh Hàn lặng yên, lời tới bên cạnh Phong Đạc.

      Tô Mặc Nhi thở phào nhõm, từ từ đem tay để xuống.

      đến Thiên Chi trước mặt, lo lắng hỏi, "Thiên Chi, ngươi như thế nào?"

      " có việc gì, này chút vết thương , còn chưa đủ để tiểu gia bỏ vào trong lòng." Thiên Chi đưa tay lau vết máu bên môi, thèm để ý cười cười.

      Tô Mặc Nhi có chút đau lòng, nếu phải là bởi vì nàng, Thiên Chi cũng bị đả thương nặng như vậy...
      Last edited: 27/10/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 100: thiếu nợ lẫn nhau (2)

      Editor: Tử Sắc Y


      "Thiên Chi, cám ơn ngươi." Tô Mặc Nhi giọng , "Thực xin lỗi..."

      "Chủ nhân!" Thiên Chi đột nhiên cắt đứt lời nàng, kiên định , "Thiên Chi lần này đến là muốn bảo vệ chủ nhân, cho dù là muốn mạng của Thiên Chi, vì chủ nhân, ta cũng chút do dự giao ra!"

      Tô Mặc Nhi cảm thấy người run lên, trong hốc mắt hơi ấm ướt.

      "Năm đó nếu phải được chủ nhân cứu giúp, ta sớm hôi phi yên diệt (tan thành tro bụi). Cho nên tất cả ta làm đều là cam tâm tình nguyện, chủ nhân cần áy náy trong lòng."

      Cùng với lời phụng mệnh đến để bảo vệ chủ nhân, bằng báo ân. Cho nên, dù cho sử dụng hết toàn lực, cũng muốn bảo hộ nàng u lo!

      "Nhưng ta là người, có lẽ vốn phải là chủ nhân của ngươi..."

      " sai." Thiên Chi lắc đầu, ngược lại còn hỏi, "Chủ nhân, lúc này ngươi muốn rời sao? Ta dẫn ngươi ."

      "Được, chúng ta ."

      Tô Mặc Nhi nhìn về phía Phong Đạc, Phong Đạc cũng diie.nd/a nnlie qqu yyd oonttusacy hề chớp mắt nhìn theo nàng, cả hai người đều nhìn nhau nhưng lại chẳng gì.

      hồi lâu, Tô Mặc Nhi tới, cầm ngọc bội trong tay đưa đến trước mặt Phong Đạc, thản nhiên , "Phong Đạc, mặc kệ ngươi có đồng ý hay , ta cũng ở lại vương phủ nữa. Còn về phần hưu thư, ngươi muốn đưa ta ta cũng buộc ngươi. Chẳng qua chỉ là trang giấy mà thôi, vẫn thể trói buộc ta được."

      Sắc mặt Phong Đạc lập tức trầm xuống, trong con mắt chỉ là vẻ tĩnh mịch.

      Dừng lại chút, Tô Mặc Nhi tiếp tục , "Ngươi cứu ta, cũng lợi dụng ta, nhưng ta so đo với ngươi. Chỉ là, từ đó ta và ngươi, thiếu nợ lẫn nhau, cũng có cái gì liên quan đến nhau!"

      "Ngươi đừng mơ tưởng!" Bàn tay Phong Đạc nắm chặt thành quả đấm, trong con ngươi đen bỗng nổi lên cơn gió lốc, dường như bộc phát bất cứ lúc nào.

      "Bây giờ ta còn giá trị lợi dụng với người, ngươi còn muốn ta như thế nào đây?" Khoé môi Tô Mặc Nhi gương d.iienn.da/nlle,d.oo.nn lên trào phúng , "Còn nữa, người ta, còn có vật gì mà ngươi muốn đạt được nữa sao?"

      Phong Đạc nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, "Ngươi nghĩ bản vương như vậy?"

      "Là!" Tô Mặc Nhi chút do dự đáp.

      Phong Đạc cúi đầu cười cười, để sát vào bên tai Tô Mặc Nhi, tiếng khàn khàn đến cùng cực, , "Tô Mặc Nhi, nếu như , là bản vương vừa ý ngươi?"

      Trong lòng Tô Mặc Nhi sợ hãi, nhưng nàng cũng chỉ cười nhạt hỏi ngược lại, "A? Ta còn biết, ta còn có sức quyến rũ lớn như thế?"

      "Tự nhiên, cho nên ngươi vĩnh viễn cũng đừng muốn rời khỏi bản vương!" Ánh mắt Phong Đạc thoáng lên lệ quan, trực tiếp bắt được tay của nàng, kéo nàng vào trong lòng.

      Tô Mặc Nhi chau mày vừa dùng sức giãy ra, lại làm sao cũng thoát được, lập tức nàng tức giận , "Phong Đạc, thả ta ra!"

      "Bản vương qua, ngươi đừng mơ tưởng!"

      "Buông nàng ra!" Thiên Chi nhìn được, xông lên trước thèm quan tâm ngó ngàng gì mà xuất ra pháp lực, trong nháy mắt luồng ánh sáng trắng di chuyển đánh trúng cổ tay Phong Đạc!

      Phong Đạc kêu lên tiếng đau đớn, sắc mặt càng thêm tái nhợt vài phần, nhưng vẫn là chịu buông Tô Mặc Nhi.

      Thấy Thiên Chi còn muốn ra tay, ánh mắt của Diệp Ánh Hàn trầm xuống, lách mình chắn trước mặt Thiên Chi.

      Hai người chiến tranh, hết sức căng thẳng!

      Tô Mặc Nhi ngơ ngác nhìn cổ tay Phong Đạc ngừng chảy ra máu tươi, trong nháy mắt lòng nàng khống chế được mà hoảng loạn.

      "Nhanh thả ta ra!" Tô Mặc Nhi lần nữa giãy khỏi tay của , nhưng lần này rất dễ dàng nàng thoát được.

      Tô Mặc Nhi sững sờ, tay Phong Đạc vô lực rũ xuống.

      Mà Phong Đạc như thèm để ý, ánh mắt vẫn nhìn Tô Mặc Nhi chuyển mắt như cũ, mà giấu sau thâm thúy lại là ánh mắt tràn đầy thâm tình.

      Ngực, bỗng dưng truyền đến trận đau kịch liệt, mà Phong Đạc đột nhiên phun ra búng máu, ngả về phía sau...

      Sắc mặt Niếp Nghị đại biến, vội vàng đỡ .

      Khẩn cầu với Tô Mặc Nhi, "Vương phi! Ta dám thề với trời, chủ tử tuyệt đối lòng với ngài! Lúc trước vì cứu ngài, chủ tử thương tiếc mà hủy tu vi vài chục năm của mình, như thế làm sao mà lợi dụng ngài được!"


      Chương 101: thiếu nợ lẫn nhau (3)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      Diệp Ánh Hàn nhìn thấy tình huống Phong Đạc, cũng bất chấp Thiên Chi, trong nháy mắt lập tức tới bên cạnh Phong Đạc.

      Phong Đạc hai mắt nhắm chặt, hiển nhiên mất ý thức.

      Diệp Ánh Hàn vội vàng ngưng tụ lại nội lực, chuyển chút ít đến trong cơ thể , tạm thời áp chế khí huyết ngược của . Có chút lo lắng đối với thị vệ bên cạnh quát, "Còn mau mời đại phu!"

      "Niếp Nghị, ngươi vừa mới... gì đó..." Tô Mặc Nhi khuôn mặt nhắn trắng bệch, thể tin hỏi.

      Niếp Nghị chút do dự, chủ tử từng phân phó, được phép đem chuyện này cho vương phi, nhưng là vừa mới dưới tình thế cấp bách lại...

      "Nhanh lên cho ta biết!" Tô Mặc Nhi vội la lên.

      "Lúc trước vì giúp vương phi giải độc, vương gia dùng máu tươi của làm thuốc dẫn, hy sinh vài chục năm tu vi, công lực giảm ." Niếp Nghị chậm rãi ra, "Theo Từ Vân tự trở lại, chủ tử liền hôn mê gần nửa tháng, sau khi tỉnh lại, chuyện thứ nhất làm là đến Minh Tâm tiểu trúc tìm vương phi..."

      Tô Mặc Nhi ngơ ngác nghe, trong nội tâm trận co rút đau đớn. Trơ mắt nhìn Phong Đạc được Diệp Ánh Hàn cùng Niếp Nghị dìu vào vương phủ, hồi lâu cũng chưa phục hồi lại tinh thần.

      trách được từ Từ Vân tự ra, Phong Đạc đem nàng an bài vào Minh Tâm tiểu trúc. trách được, khi đó ở Minh Tâm tiểu trúc nàng nhiều lần hỏi thăm chuyện tình Phong Đạc, thần sắc Nguyệt Bích đều là né tránh .

      Phong Đạc liên tục ở tại trong quân doanh, nhưng vài ngày sau, lại mỗi ngày đều đợi tại Minh Tâm tiểu trúc, chưa bao giờ rời .

      Nguyên lai, đây mới là chân tướng...

      Thiên Chi nhìn Tô Mặc Nhi mặt mày mang theo đau thương, có chút tay chân luống cuống, lại cũng biết phải an ủi như thế nào nàng.

      Tô Mặc Nhi thấp giọng hỏi, "Thiên Chi, ta có phải sai rồi hay ?"

      Thiên Chi rối rắm , "Cái này... thể ai đúng ai sai, chỉ là xem lòng người như thế nào..."

      Tô Mặc Nhi giật mình, hỏi ngược lại, " vậy chăng?"

      Thiên Chi khẳng định gật đầu, "Là."

      Tô Mặc Nhi trong mắt đẹp lộ ra vài phần mê mang.

      Thiên Chi lại nhắc nhở, "Chủ nhân, ta xem Tam vương gia bị thương , chủ nhân hay là sớm giúp trị liệu thỏa đáng."

      Tô Mặc Nhi sững sờ, lúc này mới nhớ tới y thuật của nàng!

      Lập tức, cũng trì hoãn, kêu người thị vệ dẫn đường, bước nhanh tới hướng sân Phong Đạc đến.

      Qua lúc, nàng mới có hơi nghi hoặc hỏi, "Thiên Chi, làm sao ngươi biết ta có y thuật?"

      Thiên Chi khóe môi khẽ run rẩy, rối rắm tự trách mình lỡ miệng. Lại cũng chỉ có thể kiên trì giải thích, "Tự nhiên là sư phụ cho ta biết."

      "..." Tô Mặc Nhi bán tín bán nghi, "Sư phụ ngươi đến cùng là người phương nào? Còn có bản lĩnh bói toán?"

      " kém bao nhiêu đâu." Thiên Chi xấu hổ.

      Lão nhân kia bản lĩnh nhưng là so với bói toán cao siêu hơn nhiều, quả thực khác nhau trời vực. Chỉ là tại, vẫn thể để cho chủ nhân biết !

      "Vậy còn ngươi? Lần trước ở Từ Vân tự đưa cho ta băng tằm phách là ngươi, vậy ngươi cũng y thuật sao?" Tô Mặc Nhi nghĩ đến Phong Đạc lời mới rồi, hiếu kỳ hỏi.

      "Đó cũng là sư phụ giao đãi."

      "..."

      Chỉ lát, hai người tới phòng ngủ Phong Đạc.

      Mới vừa vừa bước vào cửa, Diệp Ánh Hàn cùng Niếp Nghị ánh mắt cùng nhau bắn đến.

      Niếp Nghị kinh ngạc , "Vương phi?"

      "Ta đển xem chút Phong Đạc." Tô Mặc Nhi , lập tức tới trước giường Phong Đạc.

      Kéo qua cổ tay của , thay bắt mạch.

      Diệp Ánh Hàn nhìn nàng thủ pháp vừa thuần thục vừa chuẩn xác, đáy lòng rất là kinh dị.

      Trùng sinh đời, nữ nhân này bản lĩnh tựa hồ so với trước kia càng sâu chút ít!

      Tô Mặc Nhi vẻ mặt cực kỳ chuyên tâm, dần dần, sắc mặt của nàng bắt đầu trở nên ngưng trọng.

      Tất cả mọi người ngừng lại rồi hô hấp, lẳng lặng nhìn nàng.

      "Cầm kim sang dược đến." Qua hồi lâu nhi, Tô Mặc Nhi .

      Chương 102: thiếu nợ lẫn nhau (4)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      "Là." Niếp Nghị đáp, "Vương phi, còn có cái gì phân phó?"

      "Sai người đun chậu nước nóng, lấy thêm mấy khối băng gạc." Tô Mặc Nhi nhàn nhạt ra.

      "Thuộc hạ chuẩn bị ngay." Niếp Nghị dám trì hoãn, lập tức sai người nấu nước.

      Hai đồ vật còn lại, là tự mình tìm.

      Tô Mặc Nhi thừa dịp thời gian này, viết ra phương thuốc, đưa cho Thiên Chi, dặn dò, "Dựa theo phương thuốc này mua dược trở lại."

      Thiên Chi muốn tiếp nhận phương thuốc, Diệp Ánh Hàn lại đột nhiên đưa tay đoạt lại, nhíu mày hỏi, "Ngươi viết phương thuốc gì?"

      Tô Mặc Nhi sững sờ, lập tức sáng tỏ rồi, giải thích ra, "Đây là phương thuốc bổ khí huyết."

      Nàng mới vì Phong Đạc bắt mạch, phát trong ngực khí huyết tích tụ rất nhiều, hơn nữa từng cưỡng chế ngược chiều khí huyết, kinh mạch tổn thương thập phần nghiêm trọng.

      Nàng chỉ có thể trước thay điều trị khí huyết, về phần kinh mạch tổn thương, cần lâu ngày từ từ chữa trị. Mà quan trong nhất là thể lại dùng động nội lực!

      Diệp Ánh Hàn bán tín bán nghi, chỉ là hiểu dược lý, cũng thể phán đoán phương thuốc này đến cùng là hay giả.

      Tô Mặc Nhi thẳng, "Nếu ngươi tin, chờ đại phu trước đến trị liệu cho . Thiên Chi, chúng ta !"

      xong, lập tức cất bước rời khỏi.

      "Chậm !" Diệp Ánh Hàn lên tiếng ngăn cản, "Tạm thời tin ngươi lần. Nhưng nếu là Phong Đạc có cái gì hay xảy ra... Ngươi biết hậu quả!"

      "Yên tâm, ta tuyệt đối so với ngươi càng muốn gặp chuyện may!" Tô Mặc Nhi khóe môi khẽ nhếch lên.

      Diệp Ánh Hàn cầm lấy phương thuốc, rối rắm nên để cho ai lấy thuốc.

      Niếp Nghị lại vào lúc này cầm lấy kim sang dược cùng băng gạc vào gian phòng.

      Niếp Nghị cung kính , "Vương phi, kim sang dược cùng băng gạc đều ở nơi này, chỉ là nước nóng còn phải chờ lát mới có thể đưa đến."

      "Trước để ở bên giường ."

      "Là."

      "Niếp Nghị ngươi trở về tới đúng lúc." Diệp Ánh Hàn sắc mặt vui mừng.

      Niếp Nghị có chút nghi hoặc nhìn về phía , "Diệp công tử có chuyện gì muốn tìm thuộc hạ?"

      Diệp Ánh Hàn đem phương thuốc đến trong tay , ra, "Ngươi tiệm thuốc, theo thuốc này mua dược trở lại."

      "Phương thuốc này là cho chủ tử sao?" Niếp Nghị cẩn thận hỏi.

      Diệp Ánh Hàn gật gật đầu, "Là."

      " biết phương thuốc này từ đâu được đến?"

      Diệp Ánh Hàn cũng giấu giếm, thẳng, "Vương phi nhà ngươi viết."

      Niếp Nghị chút do dự nào , "Thuộc hạ ngay!"

      "..."

      lát sau, nha hoàn đưa tới chậu nước nóng.

      Tô Mặc Nhi ngồi đến bên giường, vén lên ống tay áo, lộ ra hai cánh trắng muốt tay trắng.

      Diệp Ánh Hàn đáy lòng hơi kinh ngạc, nàng dĩ nhiên cũng làm trước mặt hai nam nhân bọn họ, như thế...

      Tô Mặc Nhi lại hoàn toàn có chú ý tới có cái gì ổn, tuyệt mỹ khuôn mặt nhắn đầy thong dong.

      Nàng cầm lấy băng gạc, ngâm nước, kéo Phong Đạc bị thương, cổ tay nhàng lau quanh miệng vết thương màu đen.

      Miệng vết thương dữ tợn từ từ ra, Tô Mặc Nhi ánh mắt chợt khẽ , đáy lòng tự giác có chút co rút đau đớn.

      hồi lâu, nàng đè xuống đáy lòng khó chịu, lấy ra kim sang dược, dè dặt rắc vào vết thương.

      Lại tỉ mỉ giúp băng bó kỹ, lúc này mới để xuống cánh tay của .

      Dừng lại lát, Tô Mặc Nhi đứng lên, từ bên hông lấy ra tấm ngọc bội kia, đặt ở bên cạnh gối Phong Đạc.

      Đối với Thiên Chi , "Chúng ta thôi."

      "Là, chủ nhân."

      "Ngươi muốn đâu?" Diệp Ánh Hàn vội vàng hỏi.

      Lập tức cảm giác được chính mình tựa hồ quá mức khẩn trương, che miệng ho tiếng, " Ý của bản công tử là, ngươi cứ như vậy rời , nếu lỡ Phong Đạc uống thuốc của ngươi thấy tốt hơn, bổn công tử phải nên nơi nào tìm ngươi?"

      "Huống chi, Phong Đạc là vì ngươi mới bị thương nặng như thế. Ngươi lại như vậy, phụ lòng sao?"
      Last edited: 27/10/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 102: thiếu nợ lẫn nhau (4)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      "Là." Niếp Nghị đáp, "Vương phi, còn có cái gì phân phó?"

      "Sai người đun chậu nước nóng, lấy thêm mấy khối băng gạc." Tô Mặc Nhi nhàn nhạt ra.

      "Thuộc hạ chuẩn bị ngay." Niếp Nghị dám trì hoãn, lập tức sai người nấu nước.

      Hai đồ vật còn lại, là tự mình tìm.

      Tô Mặc Nhi thừa dịp thời gian này, viết ra phương thuốc, đưa cho Thiên Chi, dặn dò, "Dựa theo phương thuốc này mua dược trở lại."

      Thiên Chi muốn tiếp nhận phương thuốc, Diệp Ánh Hàn lại đột nhiên đưa tay đoạt lại, nhíu mày hỏi, "Ngươi viết phương thuốc gì?"

      Tô Mặc Nhi sững sờ, lập tức sáng tỏ rồi, giải thích ra, "Đây là phương thuốc bổ khí huyết."

      Nàng mới vì Phong Đạc bắt mạch, phát trong ngực khí huyết tích tụ rất nhiều, hơn nữa từng cưỡng chế ngược chiều khí huyết, kinh mạch tổn thương thập phần nghiêm trọng.

      Nàng chỉ có thể trước thay điều trị khí huyết, về phần kinh mạch tổn thương, cần lâu ngày từ từ chữa trị. Mà quan trong nhất là thể lại dùng động nội lực!

      Diệp Ánh Hàn bán tín bán nghi, chỉ là hiểu dược lý, cũng thể phán đoán phương thuốc này đến cùng là hay giả.

      Tô Mặc Nhi thẳng, "Nếu ngươi tin, chờ đại phu trước đến trị liệu cho . Thiên Chi, chúng ta !"

      xong, lập tức cất bước rời khỏi.

      "Chậm !" Diệp Ánh Hàn lên tiếng ngăn cản, "Tạm thời tin ngươi lần. Nhưng nếu là Phong Đạc có cái gì hay xảy ra... Ngươi biết hậu quả!"

      "Yên tâm, ta tuyệt đối so với ngươi càng muốn gặp chuyện may!" Tô Mặc Nhi khóe môi khẽ nhếch lên.

      Diệp Ánh Hàn cầm lấy phương thuốc, rối rắm nên để cho ai lấy thuốc.

      Niếp Nghị lại vào lúc này cầm lấy kim sang dược cùng băng gạc vào gian phòng.

      Niếp Nghị cung kính , "Vương phi, kim sang dược cùng băng gạc đều ở nơi này, chỉ là nước nóng còn phải chờ lát mới có thể đưa đến."

      "Trước để ở bên giường ."

      "Là."

      "Niếp Nghị ngươi trở về tới đúng lúc." Diệp Ánh Hàn sắc mặt vui mừng.

      Niếp Nghị có chút nghi hoặc nhìn về phía , "Diệp công tử có chuyện gì muốn tìm thuộc hạ?"

      Diệp Ánh Hàn đem phương thuốc đến trong tay , ra, "Ngươi tiệm thuốc, theo thuốc này mua dược trở lại."

      "Phương thuốc này là cho chủ tử sao?" Niếp Nghị cẩn thận hỏi.

      Diệp Ánh Hàn gật gật đầu, "Là."

      " biết phương thuốc này từ đâu được đến?"

      Diệp Ánh Hàn cũng giấu giếm, thẳng, "Vương phi nhà ngươi viết."

      Niếp Nghị chút do dự nào , "Thuộc hạ ngay!"

      "..."

      lát sau, nha hoàn đưa tới chậu nước nóng.

      Tô Mặc Nhi ngồi đến bên giường, vén lên ống tay áo, lộ ra hai cánh trắng muốt tay trắng.

      Diệp Ánh Hàn đáy lòng hơi kinh ngạc, nàng dĩ nhiên cũng làm trước mặt hai nam nhân bọn họ, như thế...

      Tô Mặc Nhi lại hoàn toàn có chú ý tới có cái gì ổn, tuyệt mỹ khuôn mặt nhắn đầy thong dong.

      Nàng cầm lấy băng gạc, ngâm nước, kéo Phong Đạc bị thương, cổ tay nhàng lau quanh miệng vết thương màu đen.

      Miệng vết thương dữ tợn từ từ ra, Tô Mặc Nhi ánh mắt chợt khẽ , đáy lòng tự giác có chút co rút đau đớn.

      hồi lâu, nàng đè xuống đáy lòng khó chịu, lấy ra kim sang dược, dè dặt rắc vào vết thương.

      Lại tỉ mỉ giúp băng bó kỹ, lúc này mới để xuống cánh tay của .

      Dừng lại lát, Tô Mặc Nhi đứng lên, từ bên hông lấy ra tấm ngọc bội kia, đặt ở bên cạnh gối Phong Đạc.

      Đối với Thiên Chi , "Chúng ta thôi."

      "Là, chủ nhân."

      "Ngươi muốn đâu?" Diệp Ánh Hàn vội vàng hỏi.

      Lập tức cảm giác được chính mình tựa hồ quá mức khẩn trương, che miệng ho tiếng, " Ý của bản công tử là, ngươi cứ như vậy rời , nếu lỡ Phong Đạc uống thuốc của ngươi thấy tốt hơn, bổn công tử phải nên nơi nào tìm ngươi?"

      "Huống chi, Phong Đạc là vì ngươi mới bị thương nặng như thế. Ngươi lại như vậy, phụ lòng sao?"

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 103 tạm thời lưu lại (1)

      Editor: Tử Sắc Y


      Tô Mặc Nhi giật mình, nhìn sơ qua, gật đầu , "Được, ta chờ tỉnh lại rồi mới rời ."

      " được!" Diệp Ánh Hàn lập tức nhíu mày cự tuyệt, trong giọng vô cùng kiên định, "Ngươi phải đợi khỏi hết hẳn rồi mới có thể rời được, cái này là ngươi nợ !"

      Tô Mặc Nhi nhíu mi sâu, chỉ lặng im hồi lâu cũng hề mở miệng.

      "Uy! Ngươi dựa vào cái gì mà lại ra lệnh cho chủ nhân ta chứ!" Thiên Chi phục nhìn về phía Diệp Ánh Hàn.

      Diệp Ánh Hàn khinh thường cười nhạo tiếng, "Chủ tử chuyện, nô tài như ngươi chen miệng cái gì!"

      "Ngươi!" Trong nháy mắt lửa giận dưới đáy lòng của Thiên Chi bị châm đốt, hai tròng mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào , dường như muốn nuốt cả người vào bụng.
      "Được, ta đồng ý với ngươi." Tô Mặc Nhi thản nhiên .

      Thiên Chi tin được mà nhìn nàng, kinh ngạc , "Chủ nhân? !"

      "Tốt, lời định!" Khoé môi tà mị của Diệp Ánh Hàn thoáng cong lên, nhìn xem Thiên Chi nổi giận.

      Thấy Tô Mặc Nhi ngăn cản, (TC) chỉ có thể tạm thời đè xuống bụng lửa giận, rồi xoay người ngồi xuống bên ghế, bưng lên chén nước lạnh đưa vào miệng.

      Đợi uống xong, cái chén ở trong tay "Bùm" tiếng, đặt mạnh lên mặt bàn.

      Thiên Chi hết giận , "Nếu chủ nhân quyết định rồi, vậy tiểu gia ở tam vương phủ này trong thời gian ngắn là được."

      xong, còn cố ý nhíu mày về phía Diệp Ánh Hàn.

      Rất nhanh vẻ mặt Diệp Ánh Hàn tối sầm xuống, lạnh lùng ra, "Bổn công tử muốn nhìn chút, ngươi còn có thể ở đây bao lâu! Hiệu quả của Tị Trần Châu người ngươi, chắc là dùng hết cũng sai biệt lắm chứ!"

      Thiên Chi nghe vậy, theo bản năng sờ sờ ngực, "Vậy thế nào, nếu dùng hết rồi, cùng lắm tiểu gia lại đổi thêm viên khác."

      Tị Trần Châu này là sư phụ đưa cho , dùng để tránh áp phật quang và khí lành .

      Phật quang và khí lành đối với người bình thường mà , mang lại đến cho con người cát tường. Nhưng những thứ này đối với người giới bọn họ, gây tổn hại vô cùng với pháp lực của bọn họ, và hơn nữa, khiến cho bọn họ trực tiếp tan thành mây khói!

      Cho nên, lần này ra từ trong cốc, sư phụ có cố ý cho viên Tị Trần Châu. Cũng chính là vì nó, mà có thể hành tẩu tự do trong phật môn, như vào chỗ người.

      Diệp Ánh Hàn còn muốn điều gì, lại bị Tô Mặc Nhi cắt đứt.

      Tô Mặc Nhi nghe bọn họ qua lại, chỉ cảm thấy trong lòng phiền loạn hồi, khuôn mặt nhắn hơi trầm xuống, nghiêm mặt , "Nếu như ngươi muốn cho Thiên Chi ở lại vương phủ, vậy ta ở lại đây nữa, ngươi tự mình mà từ từ tính toán , ta vườn hoa giải sầu chút!"

      Diệp Ánh Hàn nhất thời cứng họng, nhìn thấy bộ dáng Thiên Chi đắc ý, hận thể trực tiếp ném ra khỏi vương phủ!

      Thiên Chi chậm chạp đứng lên, theo sau lưng Tô Mặc Nhi, ra vườn hoa.

      Chỉ để lại mình Diệp Ánh Hàn, ở trong phòng bảo vệ Phong Đạc, yên lặng giận dỗi.

      "Thiên Chi, thương thế của ngươi ra sao rồi?" hồi lâu, Tô Mặc Nhi chậm rãi hỏi.

      "Yên tâm, chủ nhân. Ta cũng phải là người phàm, vài vết thương kia, sớm khỏi hẳn rồi!"

      Tô Mặc Nhi thấy bộ dáng sinh long hoạt hổ của , cũng biết còn quá nhiều trở ngại nữa. Chỉ là, hỏi chút, nàng yên lòng.

      "Thiên Chi, ta biết bản lãnh của ngươi, nhưng nơi này đều là người bình thường. Cho nên ngươi phải biết thu liễm bản tính, biến mình trở thành người phàm tục bình thường, đừng có vướng mắc vào chuyện gì." Tô Mặc Nhi nhắc nhở.

      "Ta tự có chừng mực, gây ra chuyện." Thiên Chi nhanh chóng hồi đáp.

      "Ân." Tô Mặc Nhi suy nghĩ chút, đột nhiên nghĩ đến chuyện, lập tức hỏi, "Mới vừa rồi, Diệp Ánh Hàn Tị Trần Châu là cái gì?"

      Thiên Chi gãi gãi đầu, rối rắm hồi lâu, mới giải thích, "Tị Trần Châu là thứ mà có thể khiến cho ta tự do hành tẩu ở nhân gian. Như trong hoàng cung, chùa chiền, những nơi có long khí hay là phật quang phù hộ, những người giới được. Nhưng khi có Tị Trần Châu, tự nhiên là có thể qua được!"
      Last edited: 27/10/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 104: Tạm thời lưu lại (2)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      " ra là như vậy." Tô Mặc Nhi gật gật đầu, lại hỏi, " người Tị Trần Châu của ngươi mất hiệu lực, đối với ngươi có ảnh hưởng sao?"

      " Hiệu lực Tị Trần Châu biến mất, ta thể ở lại vương phủ rồi." Thiên Chi có chút bất đắc dĩ.

      "Vậy phải làm thế nào? Thế gian này còn có Tị Trần Châu có thể dùng sao?" Tô Mặc Nhi lo lắng hỏi.

      "Yên tâm. Sư phụ trong tay có rất nhiều, đến lúc đó trở về lấy mấy viên đến là được. Bất quá..." Thiên Chi lộ ra vẻ do dự.

      "Cái gì?" Tô Mặc Nhi nghi hoặc nhìn về phía .

      "Nếu ta trở về lấy hạt châu, vậy cũng chỉ có thể lưu lại chủ nhân người ở vương phủ, vạn nhất có chuyện gì..."

      Tô Mặc Nhi cười tiếng, an ủi , "Ta cũng phải chưa từng ở trong vương phủ, nơi này ta rất quen thuộc, có chuyện gì."

      "Vậy cũng tốt. Chủ nhân, ta dự định hai ngày sau đó trở về ."

      "Hảo."

      Hai người xa, Thiên Chi lập tức nhíu nhíu mày, lầm bầm lầu bầu, giọng thầm, "Tam vương phủ này cũng đúng là kỳ quái..."

      "Kỳ quái?" Tô Mặc Nhi khó hiểu.

      Nơi này có thể có cái gì kỳ quái?

      Dường như Thiên Chi có chút rối rắm, chậm rãi ra, "Trong vương phủ này tử khí đại thịnh. Theo lý thuyết, chỉ có trong hoàng cung mới có tử khí nồng đậm như thế, nhưng trong tam vương phủ này tử khí lại so với trong hoàng cung càng sâu bậc!"

      Tô Mặc Nhi khóe môi khẽ kéo ra.

      khó thấy được bộ dạng nghiêm túc như thế, nhưng lời ra, lại hoa hoa lệ lệ để cho nàng nghĩ sai!

      Tô Mặc Nhi nghĩ tới lúc ở đại, trong ti vi thường xuyên chiếu ít kịch cổ trang.

      Bên trong thiếu thần côn, để cờ hiệu coi bói, trong miệng là tử khí, xích tinh có thể mang đến cho mọi người điềm lành hoặc tai hoạ.

      "Chẳng lẽ có cái gì báo trước?" Tô Mặc Nhi thuận miệng vừa hỏi.

      "..." Thiên Chi gì ngưng nghẹn.

      hồi lâu, mới giải thích, "Tử khí cũng thể báo trước cái gì. Nơi này có tử khí, chỉ có thể là trong vương phủ có người mang đến, thậm chí là vương phủ trong có dị bảo!"

      "Dị bảo?" Tô Mặc Nhi có chút kinh ngạc.

      "Đúng." Thiên Chi khẳng định gật đầu.

      Lại tại lúc này, từ phía sau bọn họ truyền đến thanh Niếp Nghị vội vàng, "Vương phi!"

      Tô Mặc Nhi cảm thấy cả kinh, trong nháy mắt tưởng là Phong Đạc xảy ra chuyện!

      Nàng vội vàng xoay người sang chỗ khác, giữa lông mày tự giác mang theo lo lắng.

      Niếp Nghị trực tiếp đến trước người của nàng, cung kính thi lễ cái, bẩm báo , "Chủ tử, hoàng đế xuống đạo thánh chỉ, Tiết công công ở tiền thính chờ chủ tử đến tiếp chỉ, chỉ là chủ tử đến nay còn hôn mê bất tỉnh, thuộc hạ có cách nào, chỉ có thể đến thỉnh vương phi."

      Tô Mặc Nhi nghe vậy, lo lắng trong lòng từ từ để xuống, "Phía trước dẫn đường, phòng trước."

      "Là!" Niếp Nghị vui mừng trong bụng, sau khi đáp ứng, liền dẫn Tô Mặc Nhi đến phía trước sảnh.

      Trước khi đến, còn sợ vương phi đồng ý, nghĩ tới vương phi hiểu chuyện như thế.

      Tô Mặc Nhi để cho Thiên Chi ở lại vườn hoa, mình theo Niếp Nghị phòng trước.

      "Niếp Nghị, Phong Đạc , uống thuốc sao?" Tô Mặc Nhi thấp giọng hỏi.

      Niếp Nghị sững sờ, lập tức đáp, "Thuộc hạ khi trở về lại gặp Tiết công công đến vương phủ. Cho nên đem dược giao cho Diệp công tử, Diệp công tử chắc sai người nấu thuốc rồi."

      "Ân."

      Niếp Nghị dẫn nàng xuyên qua vườn hoa, lại vòng vài hành lang gấp khúc, chốc lát mới đến phòng trước.

      Tiết công công vừa thấy Tô Mặc Nhi lập tức hành lễ , "Nô tài thỉnh an tam vương phi."

      Tô Mặc Nhi khẽ vuốt cằm, "Công công khách khí. biết công công lần này đến có chuyện gì quan trọng?"
      Last edited: 27/10/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :