1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuynh thế thiên tài - Lạc Y Thần (Chương 130)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 222 : Thời khắc nghẹt thở.

      Lạc Y cũng nhìn thấy thần thú dưới hồ, đôi mắt nàng hơi lóe ra tia sáng, tuy nhiên, cảm giác bất an lại càng ngày càng mạnh khiến nàng nhăn chân mày. Rốt cuộc là cái gì đây? Cái gì làm cho nàng bất an đến vậy? Nàng vô cùng tin tưởng vào trực giác của bản thân, nàng dám chắc, tai họa này nhất định là giáng xuống người nàng.

      Lạc Y vì suy nghĩ mà đứng sững lại, nhưng nhóm người đằng sau như vậy, ai cũng bị thần thú ngủ say làm cho kích động, muốn bước đến gần để nhìn nó hơn. Sau đó, chẳng biết ai vô tình đạp phải nhánh cây mặt đất, tiếng răng rắc vang lên trong gian rộng lớn u tịch là vô cùng nổi bật.

      Có ai đó , ma thú đối với thanh so với con người lại càng thêm mẫn cảm, đừng tới thần thú, nhất định cần phải so sánh với ma thú bình thường.

      Lạc Y thấy trong lòng nhất thời trầm xuống đáy cốc, cảm giác bất an dâng lên đỉnh điểm. Nàng còn chưa có thời gian phán xét xem bất an từ đâu mà ra thấy Dực Long dưới hồ thoáng cuộn mình. Vẩy đuôi ánh bạc lấp lánh hơi cựa lên, nổi bật xuyên qua làn nước đem cho người bờ cảm giác áp bức kì lạ.

      Người đầu tiên phát ra dị trạng là Bạch Thiên là người đầu tiên phát có dị trạng. mở to mắt nhìn Dực Long ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe ra sắc đỏ bạo bộ, hoàn toàn vì nhìn thấy người quen mà mừng rỡ thu liễm tính tình.

      Trong lòng của Bạch Thiên lúc này ra cảnh báo nguy hiểm, việc đầu tiên chính lả mở ra kết giới bảo vệ những người xung quanh, quát to tiếng.

      " được đến gần Dực Long!"

      Bạch Thiên vừa xong, Dực Long hoàn toàn ngẩng đầu ra khỏi mặt nước, ngay lập tức bắn thủy lôi về phía bọn họ. Thủy Lôi chạm phải kết giới Bạch Thiên kiến tạo liền vỡ ra, dư lực còn lại đánh mạnh về phía mặt đất, tạo ra trận nổ mạnh lan tràn khói bụi.

      Những người được bảo vệ trong kết giới sửng sờ, sau đó là sợ hãi, vội vàng lui lại phía sau. Bạch Thiên so với Dực Long yếu hơn nên cũng bị phản phệ quỳ xuống mặt đất, nôn ra búng máu, nổi bật diêm dúa nền đất, sắc mặt nháy mắt tái nhợt.

      Nghịch Phong cảm nhận được hơi thở nặng nề của Bạch Thiên, thân hình đáng lóe lên cái, cùng với Lãnh Như Như là đứng chắn trước mặt Bạch Thiên, quan sát trạng thái của Dực Long nâng cao đầu rống lên.

      " bị khống chế! bị Thần điện bức điên rồi!"

      Lãnh Như Như cao giọng, nhắc nhở mọi người lui lại phía sau. Nàng và Nghịch Phong tuy chỉ xếp sau Dực Long hạng, nhưng đẳng cấp lại khác hẳn, thể nào so sánh được, chỉ có thể miễn cưỡng kiềm chế đôi chút, nhân cơ hội này đem mọi người rời mà thôi.

      Lạc Y nghe được Như Như và Nghịch Phong , nàng cau chặt chân mày, trầm trọng tiến lên phía trước đem nhóm người còn kinh ngạc lui về phía sau, lúc này mới tới đứng bên cạnh đôi thần thú đáng cách nào thả lỏng phía trước.

      " Thần nữ! Người mau đưa mọi người rời a! Ở đây chúng ta có thể ngăn lại chút! bị Thần điện bức điên rồi, nhận ra người đâu!"

      Lãnh Như Như quay đầu, trực tiếp với Lạc Y. Nàng là nhận ra được, Thần nữ chưa truyền thừa kí ức có rất nhiều năng lực sử dụng được, so với bọn Thiếu Tà còn yếu đuối hơn, làm sao có thể chống lại Dực Long bạo nộ chứ.

      " thể được, nhất định phải đưa được Dực Long theo. Vừa nãy Dực Long phát ra hơi thở thần thú mạnh mẽ, rất có thể bị phần tử phản nghịch ở Thần giới phát rồi, nếu đem , chỉ bức tử Dực Long mà chính chúng ta cũng gặp tai nạn!"

      Lạc Y lạnh nhạt , nhưng trong lòng chút cũng có bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Dường như Lãnh Như Như và Nghịch Phong cũng nhận ra được điểm này, ánh mắt đảo qua nhìn Dực Long đỏ mắt hung bạo nhìn bọn họ. Nhất định phải chiến sao?

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 223

      Dực Long nửa ở trong nước, đầu ngẩng cao, gầm thét từng hơi dài, đôi mắt đỏ đậm nhìn nhóm người Lạc Y như nhìn kẻ địch ân oán nhiều đời. thoạt trông vô cùng dữ tợn.

      Lạc Y nắm chặt bàn tay, vẻ mặt cực kì bình tĩnh, nhưng chẳng ai biết được, lúc này trong lòng nàng lo lắng đến mức nào, mồ hôi từ trong nắm tay khỏi rỉ ra, thời khắc đều nhắc nhở nàng đứng trước con đường vô cùng nguy hiểm.

      Dực Long vốn là Thần thú của nàng, nhưng bây giờ phát điên. Cơ bản nhận được nàng là ai. Chỉ là, trốn vào trong cốc này, bảo tồn lực lượng chứ chịu bó tay chịu trói trước bọn người Thần điện. điều đó chứng tỏ, vẫn còn nhớ sứ mệnh của , chỉ là thể phân biệt được địch ta mà thôi.

      Nhìn Dực Long thế này, trong lòng Lạc Y có chút đau xót. rốt cuộc trải qua điều kinh khủng thế nào mới khiến cho phát điên. Nàng biết được, Dực Long là Thần thú, còn là Thần thú đứng thứ hai chỉ sau Bạch Long. cường đại như thế nào, nàng phảo biết. thế lực kia, thế lực mà nàng sắp phải đương đầu, là dạng thế lực như thế nào đây?

      - Thần nữ, người lui lại đăng sau , để cho chúng ta…

      Lãnh Như Như đứng bên cạnh, nhàng kéo tay nàng, vẻ mặt cũng chút thả lỏng, chứng tỏ trong lòng nàng ta kì thực cũng rất lo sợ. Thế nhưng, kể cả như vậy, nàng ta cũng quên bảo vệ nàng. Lãnh Hàn Thần, chàng ở bên ta, Thần thú của chàng lại thay chàng bảo vệ ta. Chàng chuẩn bị cho ta tất thảy. tình cảm của chàng, ta thực trầm luân rồi…

      Lạc Y nhìn Lãnh Như Như, bất giác lại nhớ đến Lãnh Hàn Thần, chỉ nghĩ đến thôi nhwung nàng lại thấy bản thân càng thêm dũng cảm. nàng cảm động với bảo hộ của Như Như, nhưng điều đó có nghĩa nàng đẩy nàng ta vào đường chết. nầng tuyệt đối cho phép Thần thú của Lãnh hàn Thần vì nàng mà dấn thân vào nguy hiểm. Hơn nữa, nàng còn có chút hi vọng, Dực Long là Thần thú của nàng, biết đâu trong giờ khắc giao phong, tỉnh táo lại. Như vậy cũng xem như tránh được chút thương vong… Lỡ như được cũng là tại số phận mà thôi…

      Lãnh Như Như thấy Lạc Y đứng yên bất động lập tức hiểu được ý định của nàng, sắc mặc cực kì nghiêm trọng, dùng sức kéo tay nàng. Chỉ là, Lãnh Như Như thân thể quá mức bé, dù là Thần Thú, cũng có khả năng lôi kéo nàng. Nàng ta lo lắng đến hỏng, khuyên ngăn nàng.

      - Thần nữ, người chưa truyền thừa kí ức, so với chúng ta còn yếu đuối hơn, làm sao có thể trở thành đối thủ của Dực Long đại thần. xem như ta xin người, nghĩ đến Nam thần của chúng ta lo lắng cho người nơi đó !

      Nghịch Phong lẳng lặng đứng bên cạnh, khác với Lãnh Như Như, im lặng, lựa chọn tin tưởng vào chủ nhân của mình. Nhóm người còn lại cũng thế, chỉ là, ánh mắt lo lắng đến an nguy của nàng vẫn hề dời . Thế mới , trong giờ khắc nguy hiểm, chân tình vẫn đứng thứ nhất.

      Mặc ôm Tiểu Hổ bé xíu trong lòng, Tiểu Hổ còn chưa hóa hình, vốn là nên bị giấu , chỉ là, nó chịu, nhất định phải bám áo của Mặc buông. Lạc Y có sức kháng cự với gương mặt đáng khi nhõng nhẽo của Tiểu Hổ, vậy nên chỉ cần có cơ hội nàng để nó ra ngoài cùng Mặc, hoặc đưa Mặc vào gian chi giới. lần này cũng ngoại lệ, nó nhất quyết cùng Mặc ra ngoài, nàng cũng chẳng còn cách nào khác. Bởi thế mọi người mới thấy cảnh Tiểu Hổ điềm nhiên ngủ trong lòng Mặc, còn Mặc lại cùng nhóm thú và Thần thú đứng đằng sau, bọn Lăng Ngạo và Độc Tà đứng lặng, ánh mắt phức tạp hết chuyển từ người nàng sang người Dực Long còn rống lớn, hung bạo xem xét bọn họ, mặc dù vội tấn công, nhưng bọn họ đều biết, hôm nay Dực Long động sát khí rồi.

      - Lão đại, chúng ta tin tưởng ngươi. Chẳng qua, chúng ta vẫn muốn ngươi bán mạng mình như vậy…

      Nhóm Lăng Ngạo là người theo nàng lâu nhất. dĩ nhiên là tin tưởng nàng. Có điều, tình cảm càng sau đậm, càng nhịn được lo lắng.

      - Đúng vậy, tỷ tỷ, đệ tin tưởng tỷ, nhưng mà…

      Kỳ Phong mím chặt môi, an tâm. Ngạn Hữu bên cạnh cũng như vậy. làm sao an tâm cho được. xem nàng như thân nhân, trừ đại ca của ra, Lạc Y là người khiến cho toàn tâm toàn ý kí thác bảo hộ nhất.lúc này, thấy nàng muốn liều mạng, thấy nàng đối nghịch số trời nhiều lần vẫn thể ngưng bận lòng. đây cũng là Thần thú a… Còn phát điên nữa…

      Lạc Y nhìn bọn người vì nàng mà suy nghĩ, cảm động dối. chỉ là, nàng lùi được nữa…

      Lạc Y hé môi, vốn muốn vài lời an ủi nhóm người này, nhưng nàng còn chưa kịp gì, Dực Long bỗng nhiên hướng lên trời rống to. Từ trong miệng nó, viên cầu mang năng lượng ánh sáng mạnh đến bức người ra.

      Hơi thở của mọi người ở đây nháy mắt căng thẳng lên. Bọn họ biết Thần thú nỳ bình thường, chỉ là ngờ lại mạnh đến thế. Quả cầu kia, đúng là mang theo hơi thở tử vong mà…

      - Mau tránh ra! Nhanh lùi lại đằng sau!

      Lạc Y bất ngờ quát to, cả nhóm người dều theo bản năng tuân theo lệnh của nàng. Quả nhiên, khi bọn họ vừa lui xuống, Quang cầu Dực Long bắn tới, vị trí kia chính là chỗ của nhóm Lăng Ngạo lúc nãy. Lạc Y nhìn cái hố lớn nềm đất, bốc ra từng đợt khói mù mịt càng trở nên căng thẳng. Nàng nên làm gì đây, ngưng tụ ma pháp cơ bản thể chống lại Dực Long, còn có thể phản phệ…

      - Lão đại, cẩn thận!

      Lăng Ngạo trợn mắt, hét to với Lạc Y, nàng vừa ngẩng đầu lên thấy Quang cầu đến gần sát. Lần này tốc độ so với lúc nãy nhanh hơn, dường như hề nhìn thấy quỹ tích đường . đúng, đây ràng là bẻ cong khí để tấn công!

      Lạc Y cảm nhận nguy hiểm đến gần, lo lắng đến muốn nghẹt thở. Vốn định khởi động Lịch Gian rời , nhưng nàng lại nhận ra điều, được! Dực Long chỉ là Thần thú hệ Quang mà còn là Thần thú hệ gian, cho phép nàng mở cửa gian…

      Trong đầu Lạc Y nhảy loạn, muốn rời lại thể, từ sớm bị Dực Long định thân rồi. Nàng biết, nàng thể chết, Dực Long là Thần thú của nàng, tấn công nàng nặng nhất gây ra thương tích, chứ thể lấy mạng nàng. Chẳng qua, nếu phát lực quá mạnh, kết cục của nàng, chỉ có thể là bại liệt mà thôi…

      Lạc Y mở mắt nhìn quang cầu đến gần, thanh quát to nhốn nháo của mọi người dường như bị át . Mãi cho đến khi nàng nghĩ quang cầu tới rồi, lại giật mình phát ra cơ thể nàng có dòng nhiệt lưu ngừng chảy ngược, có điều gì đó xẹt qua trong đầu nàng, rất nhanh, nhanh đến mức thể nắm bắt, đợi đến lúc hồi thần phát tấm da dê đấu giá được ở Tụ Bảo Trai che trước người nàng, cả tấm da dê được phủ tầng ánh sáng màu đỏ, hoàn toàn ngăn lại quang cầu của Dực Long.

      Hấp thu? Tấm da dê hấp thu năng lượng của quang cầu!

      Mọi người đều giật mình vì chuyện xảy ra trước mắt. nhất là Lạc Y. Trước kia nàng chỉ cảm thấy tấm da dê kia có năng lượng đặc biệt, nghĩ đến lại có tác dụng như vậy? Trong lúc vô thanh vô thức, năng lượng quang cầu nhanh chóng bị hấp thụ toàn bộ.

      - Gào!

      Là tiếng hổ gầm lên? Tiểu Hổ?

      Mọi người hết từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Chỉ thấy, Tiểu Hổ vốn ngoan ngoãn nằm trong lòng Mặc nhảy lên, bật về phía tấm da dê, hàm răng sắc gặm chặt. người nó cũng đồng dạng phát ra ánh sáng, phải màu đỏ, là màu trắng. năng lượng màu đỏ của tấm da dê sau khi hấp thu quang cầu càng lớn mạnh, lúc này vậy mà cùng năng lượng màu trắng của Tiểu Hổ dung hợp. cùng tiếng hét to của Tiểu Hổ, năng lượng màu đỏ hoàn toàn biến mất, chỉ còn màu trắng tinh thuần, tia sáng này đánh thẳng về phía Dực Long, bao phủ khắp người chừa chỗ. Điều kì lạ là Dực Long hề kháng cự, thậm chí, sau khi ánh sáng biến mất, đôi mắt của trở lại bình thường. mà trong ánh mắt này còn chứa đựng kinh ngạc vui sướng, nhất là khi nhìn thấy Lạc Y.

      Dực Long tỉnh rồi!

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương : Thần thú rời

      Nhóm người Lăng Ngạo cùng ma thú cũng nhận ra được thay đổi từ ánh mắt của Dực Long, trong lòng khỏi thở phào cái. Nỗi kinh ngạc vì Tiểu Hổ cùng cuốn da dê kia cũng bị chuyển ít nhiều.

      Dực Long xoay người, nửa thân thể trong nước uốn lại, duỗi cánh ra bay lên, khi đến gần Tiểu Hổ dừng lại, nhanh chóng biến hình thành tiểu đồng xinh xắn, vươn tay tóm lấy thân thể mềm mại của Tiểu Hổ nhấc lên nhìn kỹ, khiến mọi người ở đây lại được dịp hú vía. Này, phải tính trả thù đó chứ?

      Dực Long dưới hình hài đứa bé hết sức đáng , có hai chúm tóc , trường phục màu xanh lam nhìn qua cũng có chút ít bộ dáng tiểu đại nhân, lúc này nghiêm túc đánh giá Tiểu Hổ trong tay bằng thái độ nghiền ngẫm, trong đôi mắt dường như phát ra ánh sáng chói mắt, chạy lại phía Lạc Y, hô to.

      "Chủ nhân, người làm thế nào lại tìm ra Hổ Phù đây? Trước phải đầu thai sao?"

      Hổ Phù? Tiểu Hổ?

      Lạc Y nheo mắt lại, cơ bản là nhớ ra được Hổ Phù trong lời của Dực Long là ai, ánh mắt hơi đảo, chạm vào các thần thú ở sau lưng nhưng cũng chỉ nhận được cái lắc đầu mờ mịt. Ngay cả Nghịch Phong cũng ngơ ngác, tự lùng sục trí nhớ của chính mình cũng chưa hề có cái tên Hổ Phù. Cái tên này ở đâu ra vậy?

      Dực Long thoáng dừng chân lại trước mặt Lạc Y, vươn tay nhét Tiểu Hổ kiệt sức vào lòng nàng, chắp tay ra sau lưng nghiêm túc .

      "Hổ Phù là Thần Thú của thần điện, trước đó bị nhốt trong Lư Đỉnh vì cấm chú mà thoát ra được. Sau này nàng ta lựa chọn thoát cốt đầu thai, ngờ lại vẫn gặp được ngài nha!"

      "Thần Thú thần điện? Sao chúng ta chưa hề biết đến?"

      Nghịch Phong lên tiếng hỏi, lại rước lấy ánh mắt khinh thường của Dực Long.

      "Thần Thú thần điện cao thể , ràng có thể áp chế chúng ta. Ngươi chưa từng bị nàng đánh làm sao ngươi biết được!"

      Khụ... vậy ra ngươi bị nàng đánh rồi. Việc này đáng khoe sao?

      Nghịch Phong há to miệng, muốn nhưng thể , cuối cùng nhất quyết quay lưng, hừ lạnh tiếng thèm để ý đến Dực Long nữa.

      Lạc Y vẫn đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn Tiểu Hổ, hóa ra nàng gọi là Hổ Phù, Thần Thú của thần điện. Chẳng trách lại có năng lực mạnh như vậy. Trước đây Vân Như có thể dùng lôi điện hợp nhất thần trượng, có lẽ cũng là năng lượng từ Hổ Phù. Chỉ là, nếu Hổ Phù mạnh như vậy, tại sao nhìn thế nào cũng thấy có vẻ yếu đuối đây?

      Lạc Y đem Hổ Phù ôm vào trong lòng, nhưng thấy Mặc tiến lại, biết cũng lo lắng cho Hổ Phù, liền đưa qua cho , Mặc lập tức hài lòng ôm lấy Hổ Phù, dịu dàng vuốt ve lên cái đầu có chúm lông mềm mại.

      Lăng Ngạo đứng tại chỗ hồi lâu, mắt liếc về tấm da dê đằng kia, nhanh chóng tiến lại cầm lấy, trở về trao vào tay Lạc Y. Nàng cũng thuận tay mở ra, nhất thời phát chữ tấm da dê thay đổi. Đây phải là ngôn ngữ ở thế giới của nàng hay sao? Chỉ vì dung hợp năng lượng với Hổ Phù mà thay đổi rồi?

      Lạc Y hết sức kinh ngạc, hết nhìn Hổ Phù lại nhìn tấm da dê, có nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại ngại việc ở chỗ này có người của Thần điện tìm đến, nên kêu gọi mọi người nhanh chóng rời . Dực Long lúc này còn vẻ gì ác liệt như vừa nãy nữa, hết sức ngoan ngoãn theo mọi người, ra khỏi sơn động.

      Lại , Lạc Y cẩn thận quả là sai, nhóm người vừa lâu, người của Thần điện quả nhiên tìm đến. Dẫn đầu là trưởng lão của Huyễn Thú hội, tên là Quách Phù Đồ. đến bên hồ nước, nhìn dấu vết chiến đấu còn lại, hai mắt lập tức tối sầm, hàm răng hơi nghiến lại, gằn từng tiếng.

      "Trễ rồi!"

      Người bên cạnh Quách Phù Đồ là Hứa Tạp, phó trưởng lão của Dược Sư hội, ánh mắt lạnh lùng, nghiêm cẩn quan sát xung quanh, sau đó lấy từ trong tay áo ra con trùng, thả xuống dấu vết lưu lại, nhìn con trùng bò quanh những dấu chân, sau đó nhún người bò lại tay Hứa Tạp, lần nữa nhíu mày, lắc đầu với Quách Phù Đồ.

      " có mùi lưu lại, biết bị dùng cái gì xóa sổ rồi!"

      "Hứa huynh có cách nào truy tung sao?"

      Quách Phù Đồ cam lòng . Vừa rồi vốn là ở trong kim tháp tu luyện, ngờ lại cảm nhận được chấn động thuộc về Thần Thú Dực Long từ phía này, ngay lập tức tìm Hứa Tạp chạy gấp đến đây. Vậy là vẫn còn kịp thời gian. Lại , dù kịp cũng sao, vì cái gì ngay cả hơi thở cũng lưu lại. Người đến rốt cuộc có lai lịch gì?

      "Chỗ này là chỗ Dực Long giấu, bọn họ đem theo Dực Long rồi à?"

      Sắc mặt Quách Phù Đồ vô cùng trầm, bàn tay nắm chặt đến mức hằn lên đường gân, bất quá Hứa Tạp lại lắc đầu.

      "Ta đoán là được! Ở đây có dấu vết giao chiến rất mạnh, người Thần Điện còn thể thu phục Dực Long ta nghĩ là ai có thể làm được điều đó nữa. Cùng lắm là thương vong mà thôi!"

      "Tốt nhất là như vậy. Chúng ta thôi, tiếp tục điều tra hơi thở của thần thú Dực Long, đặc biệt cũng phải kiểm tra xem có thế lực nào cũng nhắm vào thần thú hay . Nếu như để Ác La đại nhân biết được chúng ta làm việc tận trách, ngài nhất định ăn chúng ta!"

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 225 : Năng lực bùng nổ, biến cố tới

      Nhóm người về đến khách điếm, ai kịp tiếng nào liền bị Lạc Y đưa vào gian. Những người ở đây đối với chuyện này quá quen thuộc, ngay cả Độc Tà cũng còn thấy lạ lẫm gì nữa, rất điềm nhiên đủng đỉnh rủ vài người Lục Vinh tìm tinh thạch trong gian. Lạc Y bọn có thể tùy ý sử dụng tài nguyên bên trong, nhờ vậy tu vi của bọn rất nhanh có thành tựu, đột phá mức bị kìm hãm lâu. biết phải dùng từ thế nào mới bày tỏ được tâm tình.

      "Ngươi đứng lại!"

      Dực Long vừa mới được thảnh thơi, nâng mũi lên hít hà, ngay lập tức dừng mắt người Độc Tà, quát to tiếng. Uy áp của Thần thú phải là thứ người bình thường có thể chống trọi được, khiến cho nhóm Độc Tà cùng ba người Lục Vinh lập tức đứng sững lại, kinh ngạc nhìn Dực Long hóa thành hình thú, thu lại xíu bay đến bên này, cẩn trọng quan sát bọn vài lần, rồi dừng lại người Độc Tà, nghi hoặc lên tiếng.

      "Ngươi... Ngươi là Kỳ Độc sư, ngươi cũng trùng sinh rồi sao?"

      Lạc Y bị kinh ngạc , ánh mắt nhìn Độc Tà chằm chằm, sợ là ngay cả chính bản thân cũng mê man, nâng tay chỉ vào mặt mình, hỏi lại lần nữa:

      "Người vừa là ta sao?"

      "Đúng, chính là ngươi! Gương mặt này đúng là gương mặt của Kỳ Độc sư, ta nhất định nhìn nhầm được!"

      Dực Long nghe Độc Tà hỏi lại càng quan sát kỹ, cuối cùng khẳng định . Độc Tà ngơ ngác ngẩn ra, vội vàng .

      "Ta đúng là chuyên chế độc. Nhưng ta phải Kỳ Độc sư gì đó. Ta tên là Độc Tà!"

      "Độc Tà, đây phải tên của Kỳ Độc sư hay sao?"

      Dực Long hừ tiếng , mọi người xung quanh hiểu. Lạc Y cũng giống như bọn họ, bình tĩnh quan sát hai người hồi lâu, rồi lên tiếng .

      "Kỳ Độc sư là ai? Độc Tà rất giống người đó sao?"

      "Thần nữ, người có trí nhớ truyền thừa hẳn là nhớ được. Kỳ Độc sư là người kiếp trước được người cứu về, dùng độc rất tốt, chỉ là tính tình có chút cổ quái, suốt ngày đắp lên mặt lớp dịch dung ra ngoài trêu ghẹo người khác. Nếu phải ta nhầm vào dục bồn lúc tắm hẳn là thể nhận ra cái mặt nghiệt này của !"

      Dực Long như chuyện đương nhiên, mọi người ngây ra như phỗng lát, sau đó điên cuồng ôm bụng cười, ánh mắt nhìn Dực Long và Độc Tà có tia ám muội . Độc Tà bị mọi người cười từ ngạc nhiên mờ mịt chuyển sang tức giận, hung hăng liếc nhìn Dực Long cái, cũng dám nhìn ai nữa chạy thẳng rời . Ngay cả bí mật mình có phải Kỳ Độc sư trong lời của Dực Long hay cũng chẳng thèm quan tâm.

      Lạc Y là người duy nhất cười, nàng nhìn Độc Tà chạy xa, cuối cùng phất tay với nhóm Lăng Ngạo, Lục Vinh cùng nhóm thú, mình dẫn Dực Long vào góc, hỏi.

      "Chuyện của Kỳ Độc sư là thế nào?"

      "A, Thần nữ cần lo lắng, là người tốt cũng rất trung thành. Kiếp trước là nhân tố quan trọng cùng ngài và nam thần điều chế ra thần dược, cuối cùng sức kiệt vong mạng, ta vốn nghĩ đời này bao giờ gặp được nữa, nào có biết cũng trùng sinh, lại giống như kiếp trước gặp được người đâu!"

      Dực Long cười hắc hắc, biến thành hình dạng bé trai nho đỉnh đạc như tiểu đại nhân, xà vào lòng Lạc Y dụi dụi, nhưng lại bị Lạc Y lưu tình xách lên, lạnh giọng .

      "Ngươi mấy vạn năm tuổi ngươi có biết ? Làm hành động con nít như vậy thấy ngại sao?"

      "Ngài tốt. ràng Bạch Thiên kia nhìn còn lớn hơn ta, phải ngài cũng cho dụi hay sao?"

      "Bây giờ có nữa!"

      Lạc Y lạnh nhạt . Đúng vậy. có nữa. tại chỉ cần có người cả gan đến gần nàng làm hành vi thân mật hẳn bị Lãnh Hàn Thần liệt vào danh sách cần sửa trị, lâu dần còn ai dám vuốt râu hùm mép lão hổ nữa. Đừng Bạch Thiên, đứa có huyết thống như Kỳ Phong cũng đừng hòng chạm vào.

      Dực Long cam lòng bĩu môi, nhưng cũng biết có tác dụng gì, đành phải hướng câu chuyện sang đường khác.

      "Thần nữ, nên khế ước rồi!"

      Lạc Y vì nhớ đến Lãnh Hàn Thần mà có chút ngẩn người, trong lòng có chút khó chịu, nên hề để ý đến Dực Long đặt bàn tay bé lên tay của nàng, giọng non nớt nhưng vực vô cùng mạnh mẽ mang theo nội lực cực lớn lại vang lên bên tai.

      " Ta là Âu Dương Đông Minh, là bản mạng khế ước của Thần Nữ Minh giới. Nay ta kí thác tâm linh của ta lên chuyển thế của chủ nhân, sống cùng sống, chết cùng chết!"

      " Ta là Âu Dương Lạc Y, tiếp thu thân phận Thần Nữ Minh giới, kí khế ước bản mệnh với Âu Dương Đông Minh, đồng cam cộng khổ, sống chết bất dời!"

      Lạc Y tự chủ niệm xong, bất ngờ cảm thấy kình lực dồi dào tràn qua khiến nàng run rẩy cả người, theo bản năng dậm chân lùi về đằng sau, cố gắng trụ người đối chọi với kình lực này, trán và gò má đều kiềm chế được đổ ra từng giọt mồ hôi, chảy dài lăn xuống.
      Thần Vương
      Thần Vương sơ kỳ
      Thần Vương Sơ kỳ đỉnh phong
      Thần Vương trung kỳ
      Thần Vương trung kỳ đỉnh phong
      Thần Vương hậu kỳ
      Thần Vương hậu kỳ đỉnh phong
      Thần Hoàng
      Thần Hoàng sơ kỳ
      Thần Hoàng sơ kỳ đỉnh phong
      Thần Hoàng trung kỳ...

      "A a a a a..."

      Kình lực bùng phát mạnh mẽ chảy trôi trong cơ thể nháy mắt khiến cho toàn bộ kinh mạch của Lạc Y được mở rộng càng thêm căng ra. Đau đớn cực hạn càng lúc càng lớn khiến nàng chịu được ngã xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt vì chân khí chạy loạn trong thân thể.

      Đau quá! đau quá!

      Lạc Y cắm chặt môi cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn thể bình ổn lại năng lượng mà Dực Long mang đến, cuối cùng tự nhiên ngất xỉu, đổ gục mặt đất dọa Âu Dương Đông Minh cũng chính là Dực Long sợ ngây người. vốn biết năng lượng của tầm thường, nhưng... nhưng đến mức khiến Thần nữ đau đớn như thế chứ? ... phải làm thế nào bây giờ?

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :