1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuynh thế thiên tài - Lạc Y Thần (Chương 130)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 125: Đề nghị của Thánh Điện.

      Ba người Lạc Y cùng với Hàn Tuệ Tuệ ra khỏi mật động ánh nắng cũng lên tới đỉnh đầu. Lạc Y ước chừng Lăng Ngạo và Kỳ Phong có lẽ cũng xong liền nghỉ ngơi mà hối thúc mọi người ngay lập tức rời đến điểm hẹn.

      Quả nhiên, khi tới điểm hẹn Lăng Ngạo và Kỳ Phong biết đợi ở đấy từ bao giờ. Bất quá sắc mặt bọn họ cũng lấy gì làm mất kiên nhẫn, rất vui vẻ cùng nhóm Lạc Y hợp lại cùng nhau ra khỏi Vân Vụ Sâm Lâm.

      Đối với xuất của Hàn Tuệ Tuệ, Lăng Ngạo cùng Kỳ Phong dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết đó chính là khế ước thú của Ngạn Hữu nên bọn họ cũng hỏi nhiều, chỉ cười hi hi ha ha chào qua lượt.

      Hàn Tuệ Tuệ hoà nhập vào nhóm mọi người rất nhanh. Dường như chỉ trừ quá thân thiết với Ngạn Hữu ai nàng cũng bài xích. Hơn nữa, Hàn Tuệ Tuệ nguyên bản rất đáng , nàng chỉ chuyện chút liền chọc cho Lăng Ngạo, Kỳ Phong hai người đều là cười khép miệng lại được.

      Ngạn Hữu đứng bên nghe nhóm ba người chuyện vui vẻ cũng muốn câu. Chỉ là những khi vừa định mở miệng đều bị Hàn Tuệ Tuệ thầm kín liếc mắt cái sâu liền biết thức thời nhu nhu thuận thuận đứng ngốc ở bên, câu cũng dám hó hé.

      Lạc Y thương cảm thay cho Ngạn Hữu, đáng thương a! có lẽ còn biết Hàn Tuệ Tuệ sớm ghi thù lên người đâu!

      Bất quá, chuyện này cũng nằm trong tầm kiểm soát của nàng. Ngạn Hữu, đệ hãy nhận mệnh tự cầu phúc !

      " Phía trước có khách điến, chúng ta đến đó nghỉ ngơi chút!"

      Lãnh Hàn Thần từng qua con đường này. nhớ phía trước có khách điếm, sinh ý cũng rất tệ. Vừa vặn sắc trời cũng quá trưa, còn sợ nương tử mệt mỏi, nổi a!

      " Tốt!"

      Lạc Y ứng thanh câu. Nàng cũng biết là Lãnh Hàn Thần đau lòng nàng. Nhưng là nàng quả có chút mệt mỏi. Hẳn là bọn Lăng Ngạo cũng như vậy nên cũng chút khách khí đồng tình.

      Hàn Tuệ Tuệ liếc Ngạn Hữu cái, dùng khẩu hình câu.

      " Ngươi nhớ phải cho ta ăn ngon!"

      " Ách?"

      Ngạn Hữu ngẩn người, chợt nhớ đến đây là điều kiện giữa và Hàn Tuệ Tuệ liền vội vã gật gật đầu. Chính là ngay sau đó lại vất vả lận ra hầu bao, gom góp khoảng được chừng mười mấy kim tệ. Bao nhiêu đây tiền hẳn cũng đủ để Hàn Tuệ Tuệ ăn ngon bữa !

      Cảm giác được sau khi có khế ước thú, hầu bao liền có xu hướng lép xẹp lại, Ngạn Hữu liền khóc ra nước mắt. lại chuẩn bị phải vào rừng săn giết ma thú thôi.

      Xem , làm Triệu Hồi sư đầu năm nay dễ đâu!

      Trước khi đến khách điếm, Lạc Y liền đem ma thú trong gian đều gọi ra. Trừ Nhược Ly, Dạ làm nhiệm vụ nàng giao và Tiểu Cầu, Tiểu Hổ chưa thể hoá hình nàng đều muốn đãi chúng ma thú được ăn ngon bữa.

      Chuyện Lạc Y có đội ngũ ma thú vô cùng hùng mạnh, đối với Lăng Ngạo, Kỳ Phong và Ngạn Hữu cũng lấy gì làm lạ. Bất quá Hàn Tuệ Tuệ bị doạ sợ muốn hỏng. Nàng ta sớm cảm nhận được Lạc Y là Triệu Hồi sư nhưng nghĩ đến nàng lại là đa hệ Triệu Hồi sư nha!

      Đầu năm nay Triệu Hồi sư là rau cải sao? Ma thú cũng là rau cải sao? Vì lí gì tuỳ tiện bốc lên cũng được nắm? Thiên a, ngươi có muốn để cho người khác sống với hay ?

      Lãnh Hàn Thần thấy Lạc Y gọi ma thú ra, cũng liền đưa Nhân rời khỏi gian tự tạo. Ngạn Hữu cũng muốn gọi ra Vượn Vượn, nhưng nghĩ đến Vượn Vượn là ma thú chưa thể hoá hình, nếu đưa ra ngoài chắc chắn khiến thiên hạ đều chấn động. Bởi vậy đành từ bỏ y định, uỷ khuất Vượn Vượn chút.

      Bất quá, Ngạn Hữu chính là suy nghĩ nhiều, Vượn Vượn ăn no tinh thạch cực phẩm, giờ còn ngủ chưa muốn tỉnh dậy đâu.

      nhóm cả người và ma thú tổng cộng mười người vào khách điếm. Trong nhóm bọn họ lại đều là tuấn nam mĩ nữ, mỗi người vẻ khiến những người ngồi sẳn trong khách điếm có trận bàn tán.

      Lạc Y để tâm đến mọi người đều phỏng đoán thân phận của bọn họ. Nàng tuỳ ý chọn ba bàn trống nằm trong góc, phân chia nhau ngồi xuống.

      " Xin hỏi các vị khách quan là muốn dùng gì a?"

      tiểu nhị tuổi chừng hai mươi nhanh nhẹn đem khăn đến lau qua bàn ghế, kính cẩn hỏi bọn họ chọn thức ăn.

      Lạc Y phải là ngươi keo kiệt, hôm nay vốn là muốn để mọi người ăn ngon liền suy nghĩ ra.

      " Đem những chiêu bài tốt nhất đều mang ra đây! Cho thêm ba bình trà ngon!"

      Tiểu nhị nghe gọi món phóng khoáng như vậy liền nở nụ cười đầy mặt, sung sướng cúi đầu vâng dạ rồi lui vào bên trong. Hôm nay quả nhiên trúng lớn a!

      Những khách quan này khỏi quá hào phóng . biết những món bình thường thế nào, nhưng chiêu bài của khách điếm đều là những món ăn được làm từ thịt ma thú cấp bốn, lại được rưới thêm dược tề lực lượng.

      Đây chính là những trân phẩm a! Vừa nghe qua cũng biết phải mắc bình thường đâu!

      Tiểu nhị trẻ tuổi hề hay biết, những thứ mà gọi là trân phẩm, trong mắt nhóm người này vốn là lên được mặt bàn. Cùng lắm chỉ có thể xếp vào hàng hạ phẩm hơn a!

      bàn món ngon rất nhanh được dọn lên. Lạc Y động đũa gắp lên miếng, nhận ra đây là thịt ma thú, còn có dược tề lực lượng phụ trợ khỏi hơi híp mắt lại. Tuy trong mắt bọn họ, những thứ này hiếm lạ gì, nhưng đối với nhiều người đúng là thực phẩm vạn kim khó cầu.

      Bản của khách điếm này tệ đâu!

      Trong lúc nhóm người Lạc Y từ tốn dùng bữa bên ngoài khách điếm lại có thêm nhóm người vào. Nhóm người này có ba nam tử trung niên đầu, theo sau còn có năm thiếu niên và thiếu nữ khoảng chừng mười năm mười sáu tuổi.

      Lạc Y thể chú ý đến nhóm người này. Bởi lẽ năng lực của bọn họ thực thể khinh thường. Bỏ qua những thiếu niên kia có thực lực đều nằm ở mức cấp chín hậu kì đỉnh phong và thiếu nữ vừa đạt mức Thống Lĩnh sơ kì trung giai, ba nam tử trung niên đầu, thực lực đều đạt đến mức Quân Chủ hậu kì đỉnh phong.

      Nhóm người này là người Thánh Điện!

      Lạc Y ngờ nàng lại hội ngộ người Thánh Điện ở nơi này. Bất quá nàng cũng có ý định trốn tránh mà vẫn hết sức bình tĩnh thưởng thức đồ ăn bàn. Chỉ có lâu lâu mới ngẩng đầu nhìn qua bọn họ chút.

      Lãnh Hàn Thần đồng dạng cũng chú ý đến nhóm người này. cũng nhận ra thân phận của bọn họ, sắc mặt liền khỏi trầm xuống chút.

      Bất ngờ lúc này, ba nam tử trung niên đầu cũng vừa vặn nhìn về phía bọn họ. , chính xác là nhìn chăm chú Lãnh Hàn Thần, trong mắt lộ ra đạo thể tin.

      nam tử trung niên trong góc vội vàng mở ra tay nãi, lấy từ bên trong ra cuộn giấy. Ba người cúi đầu nhìn qua chút lại ngẩng đầu nhìn Lãnh Hàn Thần liên tục như vậy vài lần.

      Dị biến này khiến Lạc Y có chút nhíu mày buông đũa xuống. Nàng muốn giả vờ ăn nữa, nhìn thấy những người này xong liền có khẩu vị.

      Bất quá, hành động của những người này là như thế nào?

      Ba nam tử trung niên Thánh Điện nhìn nhau, sau đó thống nhất gật gật đầu, từng bước về chỗ nhóm Lạc Y ngồi, vừa vặn đứng trước mặt Lãnh Hàn Thần.

      " Ngươi có hay muốn gia nhập Thánh Điện?"

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 126: Quyết định

      " Ngươi có hay muốn gia nhập Thánh Điện?"

      thanh của nam tử trung niên đứng giữa vang lên. chính là Quản của Chu Tước điện - Mộc Tuyệt.

      Lãnh Hàn Thần hơi nâng mắt nhìn Mộc Tuyệt chút. Bất quá ngay sau đó lại cúi đầu xuống, điềm nhiên gắp thêm miếng thịt đặt vào bát của Lạc Y. Tay còn nâng đũa gõ gõ lên miệng chén nhìn nàng, ân cần nhắc nhở.

      " Mau ăn thêm chút, nhìn nàng xem, lớn nổi!"

      Lạc Y nhìn miếng thịt trong chén, lại nhìn Lãnh Hàn Thần cái. Thấy trang lên vẻ mặt thương lượng đành cắn răng đem miếng thịt bỏ vào miệng nhấm nháp hồi lâu mới nuốt vào cổ họng.

      ra nàng từ sớm ăn no. Bất quá Lãnh Hàn Thần có tâm, nàng lại tuyệt thể từ chối.

      Mộc Tuyệt đứng nhìn hành động giống như nhìn thấy ai của Lãnh Hàn Thần và Lạc Y sớm nghẹn đỏ mặt. Trầm giọng .

      " Ta ngươi nghe thấy gì sao?"

      " A? Nghe được!" Lãnh Hàn Thần liên tục gắp cho Lạc Y mấy miếng thịt, lúc này mới hài lòng hạ đũa xuống. ngẩng mặt lên, giọng điệu nhàn nhạt " Bất quá, ta có hứng thú!"

      Trong đầu Mộc Tuyệt mạnh mẽ nổ oanh tiếng. Nhóm người Thánh Điện cũng mang sắc mặt tốt trừng trừng nhìn Lãnh Hàn Thần tưởng như muốn bóc của lớp da mặt.

      Lãnh Hàn Thần lạnh nhạt gật gật đầu, cũng thấy bản thân mình sai cái gì. quả thấy có hứng thú gia nhập Thánh Điện.

      Nhóm người cùng ma thú theo Lạc Y và Lãnh Hàn Thần nghe được câu trả lời uy vũ của đều nhịn được nâng lên ngón tay cái, tấm tắc khen thầm trong lòng.

      Quả hổ dang là Nam Thần, đủ oai phong nha!

      Hàn Tuệ Tuệ vừa nhìn thấy người của Thánh Điện liền muốn phát hoả. chung, chấp niệm chán ghét trong lòng nàng đối với nơi toàn mặt người dạ thú như Thánh Điện vẫn là rất sâu.

      Nếu như phải Ngạn Hữu cùng Kỳ Phong ngồi bên cạnh nỗ lực kìm chế nàng biết tình phát triển thành cái dạng gì.

      Hàn Tuệ Tuệ tức giận mà làm được gì. Nàng khẽ bĩu môi hừ tiếng trong cổ họng. thèm để ý đến xung quanh, cúi đầu dùng đũa hành hạ tùng xẻo mấy miếng thịt ma thú thảm thương.

      Cũng may, thái độ của Hàn Tuệ Tuệ bị ai của Thánh Điện nhìn đến. Bởi lẽ, tất cả những ánh mắt đều tập trung lại người Lãnh Hàn Thần.

      thiếu niên có vóc người cao lớn, hình thể thô thiển trong đám người Thánh Điện, gọi là Mục Thành, trừng mắt nhìn Lãnh Hàn Thần, tức giận quát lên.

      " Ngươi đừng có nghĩ ngươi có bao nhiêu tốt. Thánh Điện chú ý đến ngươi là vinh hạnh cho ngươi. Ngươi còn..."

      Mục Thành vốn còn chưa xong bị cánh tay nâng lên ngăn chặn. quay sang nhìn chủ nhân cánh tay kia, lời liền nghẹn lại cúi đầu thấp giọng hô.

      " Thánh nữ!"

      Thiếu nữ duy nhất trong nhóm người Thánh Điện vận kiện y sam màu trắng. Nàng ta gọi là Dương Tình Tình, gương mặt xinh đẹp tinh xảo, diễm lệ như đoá hoa hồng vừa nở rộ. Nàng ta nghiêng đôi mắt nhìn Lãnh Hàn Thần, dịu dàng .

      " Công tử, chúng ta là lòng mời công tử gia nhập vào Thánh Điện. Chỉ cần công tử đến Thánh Điện, công tử được cung cấp rất nhiều tài nguyên như đan dược, tinh thạch, còn có rất nhiều công pháp tu luyện mà bên ngoài có. Lẽ nào, công tử muốn suy nghĩ chút nào sao?"

      Dương Tình Tình rũ mắt, rèm mi dài xinh đẹp hạ xuống rung rinh như cánh bướm đầu xuân sinh động.

      Chỉ là, vẻ mặt điềm đạm đáng hiếm hoi được Dương Tình Tình bày ra lại được Lãnh Hàn Thần nhìn đến. Lúc này, vừa vặn lại cúi xuống giúp Lạc Y châm trà, cái liếc mắt cũng chưa hề đặt người Dương Tình Tình.

      Lạc Y nâng tách trà mà Lãnh Hàn Thần rót cho nàng lên nhấp ngụm. Mượn tư thế này kín đáo liếc Dương Tình Tình cái.

      Đừng tưởng nàng nhìn thấy nàng ta ngay từ đầu khi bước vào đây đặt ánh mắt lên người Lãnh Hàn Thần. Muốn đánh chủ ý lên nam nhân của nàng, nàng ta cũng xứng?

      Bất quá, nàng cũng quên những chuyện thành chủ thành Kỳ Vân - Phùng Nhật Huy từng . Thánh nữ này chẳng phải chính là cực phẩm vật hi sinh con đường quyền lực của Thánh Điện hay sao?

      Nghĩ đến đây, Lạc Y có chút thương hại Dương Tình Tình. Nàng ta cứ nghĩ bản thân đứng đỉnh cao vạn nhân chú mục. thực tế lại chỉ là đối tượng bị người khác lợi dụng.

      đủ bi thảm a!

      Bất quá, thương cảm thương cảm, nàng tuyệt đối thích nàng ta đánh chủ ý lên Lãnh Hàn Thần!

      Ba nam tử trung niên, ngoài Mộc Tuyệt là quản Chu Tước điện còn có Thích Thử Khâm và Lâu Hoán lần lượt là quản điện Huyền Vũ và Điện Thanh Long. Bọn ngay từ đầu chướng mắt với Lãnh Hàn Thần coi ai ra gì, nên khi Mục Thành lên tiếng mắng Lãnh Hàn Thần bọn cũng lên tiếng can ngăn. Người trẻ tuổi luôn nghĩ vị trí của mình ở cao, vẫn là cần đè thấp xuống chút.

      Nếu phải đây chính là nhiệm vụ Thánh Chủ truyền xuống, bọn mới cần uỷ khuất đứng trước mặt thường dân nhiều hơn câu.

      Chỉ là, nhiệm vụ Thánh Chủ phân phó, bọn tuyệt đối dám làm trái. Dương Tình Tình lên tiếng chuyện vẫn là thay bọn gỡ lại mặt mũi. Bọn mới tin, đưa ra nhiều quyền lợi như vậy, tiểu tử kia còn có thể từ chối.

      Lãnh Hàn Thần liếc mắt nhìn những người Thánh Điện làm ra vẻ cao cao tại thượng kia, vốn định mở lời từ chối lần nữa.

      Bất quá, đúng vào lúc định mở lời bàn tay bé mềm mại vừa vặn phủ lên bàn tay ngăn lời những lời muốn lên đến cổ họng.

      Lãnh Hàn Thần quay sang nhìn Lạc Y, thấy nàng híp mắt lắc lắc đầu với liền mím môi, đem những lời định nuốt vào. còn hết sức đúng lí hợp tình, cúi đầu nắm lấy bàn tay mềm mại của ai đó xoa xoa.

      Lạc Y mặc kệ Lãnh Hàn Thần làm chuyện càn quấy. Nàng ngẩng đầu lên nhìn nhóm người Thánh Điện, cất lên giọng kiên định.

      " đồng ý!"

      Nhóm người Lăng Ngạo và chúng ma thú nghe Lạc Y chỉ hơi nhíu chân mày. Nhưng rất nhanh giãn ra, bọn lựa chọn hoàn toàn tin tưởng nàng.

      Chỉ có mình Hàn Tuệ Tuệ cúi đầu tàn phá thịt bàn. Nàng vừa nghe đến lời của Lạc Y liền mãnh liệt ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập thể tin. Bất quá khi nhìn thấy ánh mắt của Lạc Y đảo qua, nàng lại mím môi, tĩnh lặng trở lại. Có điều, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn lộ ra vẻ hài lòng.

      Nàng ghét nhất chính là người Thánh Điện! Rốt cuộc là tại vì sao Lạc Y lại chấp nhận đây? Hàn Tuệ Tuệ vô cùng rối rắm suy nghĩ.

      Dương Tình Tình vốn nghĩ Lãnh Hàn Thần đồng ý. Nhưng ngờ người lên tiếng đồng ý lại phải là .

      Dương Tình Tình lần đầu tiên mới dời mắt khỏi Lãnh Hàn Thần, chuyển sang nhìn Lạc Y. Vừa nhìn thấy nàng, trong mắt nàng ta liền ra tia thù địch vô cùng ràng.

      Nữ nhân này những xinh đẹp thua kém gì nàng, mà khí chất người nàng ta lại càng muốn phù hợp với hai từ Thánh Nữ.

      Dương Tình Tình có chết cũng thừa nhận Lạc Y trông còn xinh đẹp hơn bản thân. Ánh mắt nàng ta lại di chuyển xuống hai bàn tay khắng khít đan vào nhau, kẻ hở, lên tia thâm độc.

      Mặc dù ánh mắt đó bị che giấu vô cùng tốt nhưng Lạc Y chỉ cần liếc mắt nhận ra. Nàng nở nụ cười nhợt nhạt, hề có ý khiêu khích. Chỉ là Dương Tình Tình nghĩ như vậy. Nàng ta trừng mắt nhìn nàng, gằn giọng.

      " Thánh Điện là mời vị công tử này! có ngươi!"

      " A? cần thiết! Ta thay !" Nàng là sứ giả danh chính ngôn thuận, còn cần bọn họ cho phép sao?

      Lạc Y giọng mang chút tức giận đáp trả. Bất quá, sâu trong ánh mắt nàng phủ tầng lạnh lẽo như băng.

      Mộc Tuyệt che miệng ho khan tiếng, ngăn để Dương Tình Tình tiếp tục . rất khó xử, nhiệm vụ thành rồi nhưng muốn chọc vị kia. Phải biết vị trí Thánh Nữ trong Thánh Điện còn biết cao hơn bọn bao nhiêu lần đâu.

      " Nếu đồng ý vậy tháng sau, ngươi hãy cần theo thẻ bài này tới hoàng cung Chu Quốc, Thánh Điện cử người đến đón!"

      Mộc Tuyệt đè ép được cơn giận của Dương Tình Tình, nhanh chóng giao ra thẻ bài thân phận Thánh Điện cho Lãnh Hàn Thần rồi ngay lập tức dẫn người rời .

      Dương Tình Tình trước khi còn quên hừ tiếng, ánh mắt sắc lẻm trừng Lạc Y. ràng là muốn ghi hận đầu nàng.

      Lạc Y cũng để tâm. Dương Tình Tình này đối với nàng vốn gây ra được sức ép gì.

      Đợi nhóm người Thánh Điện rời , nhóm Lạc Y cũng thanh toán xong kim tệ, cùng nhau ra khỏi khách điếm.

      Tất cả chỉ là mới bắt đầu!

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 127: Trở về Lăng Phủ

      Rời khỏi khách điếm, nhóm Lạc Y trực tiếp trở về Tô Uyển Sơn Trang. Trước tiên là bọn họ theo Lăng Ngạo đến Trang phòng, nơi tiếp nhận những nghi thức của Lễ trưởng thành.

      Lận trưởng lão ở Trang phòng tuổi rất lớn, ông cầm lên con Hoả Vân Sói cẩn thận xem qua từng chút . lúc sau liền cười híp mắt vỗ vỗ lên vai Lăng Ngạo.

      " Ngươi nha, tiểu tử thối, cũng mau trưởng thành rồi a!"

      Lăng Ngạo đối với Lận trưởng lão thân thiện cũng có bài xích. Có thể thấy quan hệ của và vị trưởng lão này rất tệ.

      " Ngươi hoàn thành xong nghi thức trưởng thành, từ này về sau ngươi chính là thanh niên của Tô Uyển Sơn Trang, được Tô Uyển Sơn Trang bảo bọc a!"

      đến công việc, Lận trưởng lão vẫn là rất nghiêm túc. Bất quá cũng nhịn được cảm thán, ông đối với Lăng Ngạo cũng coi như tôn tử trong nhà. Thấy trưởng thành sao có thể thay vui vẻ đâu.

      Kì thực, Lận trưởng lão là bạn già của gia gia Lăng Ngạo - Lăng Hựu Thừa. Từ hồi còn Lăng Ngạo hay theo gia gia đến nhà Lận trưởng lão chơi đùa cùng tôn tử của ông.

      Lận trưởng lão rất thương đứa có mẫu thân may tạ thế quá sớm, cha thương còn rước thêm kế mẫu cùng con riêng về nhà. Vậy nên bình thường ông vẫn hay chiếu cố đến Lăng Ngạo, cũng giúp đỡ Lăng Ngạo khai phá năng nguyên của Lực Lượng chi lực.

      Nếu như phải giữa đường Lăng Ngạo đột nhiên bị hạ độc thủ tay, có lẽ Lận trưởng lão thu Lăng Ngạo làm đồ đệ, cho học hết tâm huyết của mình đời.

      Lận trưởng lão từng vô cùng lo lắng vết thương tay của Lăng Ngạo khiến nản lòng, tiếp tục tu luyện nữa. Bất quá trải qua hôm nay, ông liền biết rằng ông lo lắng thừa.

      Chỉ cần nhìn con Hoả Vân sói cấp bảy này liền biết, ràng là bị lực lượng cước chụp chết a!

      Với năng lực này của Lăng Ngạo, Lận trưởng lão vô cùng tán thưởng. Phải biết rằng ông ngày xưa khi săn thú cho nghi lễ trưởng thành cũng chịu qua ít chật vật đâu. Vậy mà tiểu tử này lại có vẻ thoải mái như vậy.

      Quả nhiên là hậu sinh khả uý, sóng sau mạnh hơn sóng trước đâu!

      " Được rồi! Các ngươi mau trở về ! Năm ngày nữa làm lễ tế điện, dâng tên lên trời đất là có thể ghi tên ngươi vào sổ nhân khẩu! Ngày đó nhớ chuẩn bị cho tốt!"

      Lận trưởng lão cẩn thận dặn dò chút, rồi phẩy tay đem nhóm người Lăng Ngạo đều đuổi .

      Đợi nhóm người Lăng Ngạo xa Lận trưởng lão mới vỗ bàn mắng tiếng.

      " Thừa lão đầu, xem như ngươi lợi hại! Có con trai ra gì lại có tôn tử tài giỏi như vậy! Ta còn muốn xem đời chắt là ai mạnh hơn ai a!"

      Nhóm Lăng Ngạo xa, vốn nghe được Lận trưởng lão so đo cái gì. Bọn họ trở về phủ Trang chủ. Trước cửa trang, lại tình cờ gặp Lăng Chính Thành từ bên trong ra.

      Lăng Chính Thành nhìn thấy bọn Lăng Ngạo liền trừng mắt liếc cái. Bất quá cũng dám gì, chỉ mím mím môi phủi tà áo rời .

      Lăng Ngạo sớm nghe Nhược Ly kể lại mọi chuyện phát sinh vào tối hôm đó. Nên đối với thái độ muốn gây lại dám của Lăng Chính Thành cũng lấy gì làm lạ.

      Vốn nghe đến chuyện Hoàng Phủ Yên Yên có mưu đồ muốn hại gia gia cũng lo lắng muốn xử lí bà ta. Nếu bị Lạc Y ngăn lại, mặc kệ thua hay là thắng cũng đấu với bà ta trận.

      Sở dĩ chịu yên tĩnh đến mức này cũng là vì có niềm tin vào Lạc Y. Chỉ cần là do nàng sắp xếp gia gia hẳn thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

      biết từ lúc nào, có niềm tin tuyệt đối vào nàng như vậy. Là lúc nàng chữa lành tay cho ? , vẫn là lúc nàng huấn luyện bọn .

      Phải , nếu được Lạc Y huấn luyện, có lẽ phải làm lễ trưởng thành trễ năm. Vì bản thân lúc đó, hoàn toàn chưa thể săn được ma thú cấp cao đâu.

      " Nhị thiếu gia, gia chủ cho gọi người đến Thừa viện!"

      Lăng Ngạo cùng nhóm Lạc Y vừa vào cửa gã sai vặt trong phòng Lăng Hựu Thừa chạy tới nhắn lời.

      Lăng Ngạo nhíu nhíu mày, nghi hoặc hỏi.

      " Gia gia sao? phải gia gia định Kỳ Vân thành mua đan dược sao?"

      " A, tiểu nhân biết, vừa nãy là gia chủ cước bộ về phủ, sau đó liền về phòng đợi nhị thiếu gia rồi!"

      Gã sai vặt với những chuyện này cũng tinh thông. Lăng Ngạo cũng làm khó cho rời rồi quay lại với nhóm Lạc Y.

      " Lão đại, các ngươi về Thiên Viện trước! Lát nữa ta đến tìm các ngươi chuyện!"

      Lãnh Hàn Thần hiếm hoi gật gật đầu cái. ra trong lòng nghĩ, đến tìm mới tốt, còn muốn thân thân nương tử nhà đâu.

      Kỳ Phong, Ngạn Hữu đối với những chuyện này đều có kiến gì. Lạc Y nhìn Lăng Ngạo, nhíu mày hỏi.

      " Gia gia ngươi muốn mua đan dược?"

      " Đúng a! Là ta giới thiệu, gia gia đối với đan dược đặc biệt hứng thú!"

      Lạc Y gật gật đầu, suy nghĩ gì đó rồi kín đáo lấy ra vài bình đan dược giao cho Lăng Ngạo.

      " Tặng gia gia ngươi!"

      " A, cái này..." Lăng Ngạo ngẩn người ra chút, theo bản năng liền muốn từ chối.

      Lạc Y liếc mắt nhìn qua cái, Lăng Ngạo liền giật mình đem đan dược thu về. Cuối cùng vẫn còn quên cười hì hì tạ ơn nàng.

      Lạc Y gật đầu, nàng cũng suy nghĩ nhiều. Đó là gia gia của Lăng Ngạo bằng hữu nàng. Hơn nữa, nàng đối với người này ấn tượng tệ. Có cảm giác giống như gia gia nàng ở nhà, tất cả liền suy nghĩ gì nhiều.

      Lăng Ngạo tách khỏi nhóm Lạc Y. Nhóm người tiếp tục về Thiên viện, còn liền rẽ bước về Thừa viện.

      Lăng Ngạo cẩn thận đẩy cửa phòng, bên trong liền có người nhào qua túm lấy cổ kéo vào trong.

      Lăng Ngạo đối với hành động quen thuộc khi hưng phấn của gia gia cũng . Vì cơ bản cũng là né kịp.

      bình tĩnh đem tay của gia gia nhà mình gỡ ra, giọng hỏi.

      " Gia gia, sao người lại tìm con?"

      Lăng Hựu Thừa nghe Lăng Ngạo thế liền liếc trắng mắt, khẽ hừ tiếng.

      " có việc được tìm ngươi sao? Tiểu tử vô lương tâm!"

      " Ách? phải!" Lăng Ngạo vội xua tay, chỉ cho có lệ thôi mà.

      Lăng Hựu Thừa để ý tôn tử quẫn bách, cười đến híp mắt.

      " ra đúng là có chuyện. Ngươi từ lúc nào có bằng hữu lợi hại như vậy? những đánh cho Thất Sát cong đuôi chạy kịp, còn có Kim Sang dược tốt nha!"

      Lăng Ngạo nghe đến Thất Sát, Kim Sang dược liền giật mình hoảng sợ, vội vã hỏi.

      " Gia gia, ngươi gặp phải chuyện gì?"

      " Cũng phải chuyện gì lớn..."

      Lăng Hựu Thừa biết kể ra khiến tôn tử lo lắng. Nên ông liền sơ lược đem mọi chuyện đều kể ra.

      Lăng Ngạo nghe chuyện liền biết là Dạ ca và Nhược Ly ra tay tương trợ. Trong lòng liền bớt lo. Bất quá, chuyện hôm nay nhất định có ngày trả lại cho Hoàng Phủ Yên Yên hoàn toàn.

      Dám động đến gia gia, muốn sống!

      Lăng Ngạo đem biểu tình lãnh thu về, mỉm cười với gia gia.

      " Gia gia, người ra tay đúng là người quen của con. Bọn họ chính là nghe theo lệnh lão đại, a, là tiểu nương như hoa như ngọc vừa đến phủ bảo vệ gia gia đâu!"

      " A?"

      Lăng Hựu Thừa vỗ tay vào nhau, đột nhiên nhớ ra hai người kia có gọi cái gì " tỉ tỉ ", hoá ra đó là tiểu nương vừa đến phủ.

      Lăng Hựu Thừa nghĩ đến đây khỏi cảm thán. Tiểu nương tuổi vậy mà điều động được nhân thực lực lớn như vậy. khiến ông cảm thấy vô cùng xấu hổ! Sống già đến như vậy còn chờ tiểu nương cho người đến cứu mình, mất mặt a!

      Lăng Hựu Thừa suy nghĩ cũng chỉ mừng cho tôn tử kết được bằng hữu tốt, cũng có bất cứ suy nghĩ muốn lợi dụng nào.

      Chỉ là, muốn lợi dụng, nhưng chuyện sắp xảy ra vẫn khiến ông cao hứng. Đúng, là vô cùng cao hứng!

      Lăng Ngạo đem hơn mười bình đan dược đặt trước mặt Lăng Hựu Thừa. Điềm nhiên .

      " Đây là lão đại con hiếu kính gia gia! Người cứ từ từ vui vẻ !"

      xong liền ra cửa.

      Lăng Hựu Thừa ôm từng bình đan dược, mở ra xem liền vui đến bất nhạc diệc hồ.

      Đây chính là đan dược Cực phẩm trong truyền thuyết? Mỗi bình đều có mười viên, nhiều loại a!

      Lăng Hựu Thừa sung sướng còn hơn ngồi đống kim tệ, vội vàng đem đan dược tất cả đều giấu . Giống như sợ trễ tích tắc liền có người lấy mất của ông.

      Tiểu nương, lão gia ta liền báo đáp ngươi!

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 128: Mưu của Thánh Điện

      " Ngươi cái gì? Thừa lão đầu đó vẫn còn trở về?"

      Hoàng Phủ Yên Yên nghe ám vệ báo cáo lại tình hình trong phủ, tức giận muốn quăng ly trà tay .

      Nàng ta kìm nén nắm chặt hai bài tay mảnh khảnh, những ngón tay thon dài xinh đẹp giờ lại lộ ra từng khớp xương trắng toát, triệt để thuyết minh cơn giận của nguyên chủ là hề .

      Hoàng Phủ Yên Yên hít sâu vào hơi, nghiêm giọng cho ám vệ lui xuống. Chờ cho ám vệ thoắt cái biến mất khỏi phòng, tách trà trong tay nàng ta bị đạo kình lực tác dụng lên liền biến thành bụi phấn nương theo chiều gió phủ xuống mặt đất.

      Hoàng Phủ Yên Yên mắt lạnh nhìn bụi phấn đóng thành lớp mỏng sàn nhà lộ ra tia ý vị thâm trường khó nắm bắt.

      Mấy năm nay nàng ta quản lí nội vụ trong Lăng Phủ, cũng thầm xây dựng nên thế lực tốt đứng sau lưng mình. Qua nhiều năm như vậy, mọi thứ gần trở nên hoàn mĩ. Bất qua vật cản vẫn như cũ còn đó!

      Lăng Hựu Thừa!

      Hoàng Phủ Yên Yên nghiến răng, lặp lại trong lòng cái tên này. Ông chính là vật cản duy nhất của nàng ta nếu muốn lên nắm quyền tại Tô Uyển Sơn Trang.

      Mặc dù Lăng Bá Khiêm là thành chủ, nhưng Hoàng Phủ Yên Yên chút cố kị ta. Đơn giản là nàng ta biết được, quyền lực chân chính đứng đầu Tô Uyển Sơn Trang phải là Lăng Bá Khiêm mà chính là Lăng Hựu Thừa. Lăng Bá Khiêm cơ bản mà chỉ là bù nhìn, có tiếng mà có miếng.

      Nghĩ đến thế lực của bản thân vì tồn tại của Lăng Hựu Thừa mà lên được mặt bàn, càng nghĩ lòng nàng ta lại càng khó chịu muốn hỏng rồi!

      Hoàng Phủ Yên Yên phất tay, đen bụi phấn mặt đất thổi bay, nàng ta chận rãi đứng dậy, uyển chuyển về phía cửa sổ. Mở to hai cánh cửa, nàng ta chuyển ánh mắt nhìn về chân trời vô định. Môi hồng quyến rũ khẽ mân lên, ánh mắt loé ra tia cuồng dã sát ý nồng đậm.

      ai có thể cản đường nàng ta và Hàn. Nàng ta nhất định thay Hàn dẹp bỏ tất cả chướng ngại vật thò đầu ra cản đường.

      Tuy được đụng vào nghiệt chủng Lăng Ngạo kia cũng vấn đề. Chỉ cần bẻ gãy Lăng Hựu Thừa, còn phải sợ Lăng Ngạo tạo ra sóng gió gì sao?

      Hoàng Phủ Yên Yên tin, mạng số Lăng Hựu Thừa lại tốt như vậy. Lẽ nào có thể trốn thoát hai lần độc thủ hay sao?

      Nàng ta, phải vẫn còn có át chủ bài, chưa có lật ra đâu!

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ---

      Cùng lúc đó tại khách điếm.

      Mộc Tuyệt đem ngọc bài truyền , báo cáo lại nhiệm vụ cho Thánh Điện, sau đó mới trở lại bàn trà cùng nhóm người Thích Thử Khâm và Lâu Hoán.

      Thích Thử Khâm thay Mộc Tuyệt rót trà. Trong nhóm ba người, Mộc Tuyệt là người có danh vọng cao nhất, rất có khả năng được nâng lên làm phó điện chủ của Chu Tước điến. Nên theo bản năng Thích Thử Khâm và Lâu Hoán xem Mộc Tuyệt như người ở mà đối đãi.

      " Mộc sư huynh, uống trà!"

      " Tốt!"

      Mộc Tuyệt gật đầu, nhận lấy tách trà đơn giản nhấp vào ngụm. Nước trà ngòn ngọt thanh mát vào cổ họng quả là vô cùng thoải mái a!

      Lâu Hoán ngồi bên cạnh cũng nhấp ngụm trà. từ đầu đến cuối vẫn im lặng. Trong nhóm ba người, Lâu Hoán là người có năng lực nhất. Chỉ là quen giao tiếp, suốt ngày mang theo vẻ mặt nghiêm nghị nên được người khác có hảo cảm, danh vọng dĩ nhiên cũng tốt.

      Mộc Tuyệt và Thích Thử Khâm đều ưa Lâu Hoán. Nhất là Mộc Tuyệt. Nếu phải nhiệm vụ lần này sớm niêm yết, còn tưởng muốn thay đổi đâu.

      Mộc Tuyệt liếc mắt nhìn Lâu Hoán chút. Thấy ta vẫn gì liền khó chịu muốn hỏng. Chỉ là có cơ sở để trách móc đành phải nuốt quả đắng vào họng. Trong lòng càng thêm ghét Lâu Hoán.

      Thích Thử Khâm vốn là người ba phải, lại ưa nịnh nọt. tuy thích Lâu Hoán, nhưng cũng biết Lâu Hoán là người có năng lực. Người thông minh dĩ nhiên tự đâm đầu vào tìm phiền toái. còn có ngu ngốc như Mộc Tuyệt!

      Mắt thấy tình hình muốn căng thẳng, Thích Thử Khâm liền vội vàng lên tiếng, vừa vặn đập tan khí cứng ngắc giữa ba người.

      " Mộc sư huynh, Thánh Điện lần này tuyển vào năm người Chu Quốc, nếu tuyển thêm người nữa phải quá nhiều sao? Bọn khả năng đều vào trong điện của ngươi đâu!"

      Mộc Tuyệt vốn tiến được, lùi xong, Thích Thử Khâm lại đưa qua cho cái thang khỏi cảm thấy hài lòng. Liếc mắt trợn trắng nhìn Lâu Hoán, sau đó mới quay lại với Thích Thử Khâm.

      " Lẽ dĩ nhiên là nhiều. Bất quá đây là ý của Thánh Chủ, muốn phản là muốn chết a! Ta cũng chỉ có thể theo lệnh làm việc!"

      " Mộc sư huynh, ngươi xem tại sao Thánh Chủ lại muốn đưa tiểu tử biết trời đất kia vào Thánh Điện. Thánh Chủ quen biết sao?"

      Thích Thử Khâm gật gật đầu, vô tâm mở miệng câu. Câu khiến Mộc Tuyệt uống trà cũng nghẹn.

      Nếu quả như vậy chính là ổn!

      Lâu Hoán đảo ánh mắt nhìn Thích Thử Khâm, lại hờ hững chạm vào Mộc Tuyệt. mượn tư thế nâng lên tách trà, đôi mắt loé sáng tia kì dị.

      Suy nghĩ của Thích Thử Khâm cũng phải quá vô pháp thừa nhận, nhưng cũng phải là có lí. Tất cả cũng đều có nguyên do.

      Lúc này, trong mật đạo của Thánh Điện, xung quanh tối om được soi sáng bởi hàng trăm ngọn nến lập loè.

      Trước bàn thờ tế ti, người vận bộ y phục trùm kín từ đầu đến đuôi giống như thầy phù thủy. bàn thờ có chậu nước và hình nhân ngập trong nước. Chậu nước loáng thoáng xao động mãnh liệt khi người mặc đồ phủ thuỷ ngồi toạ lẩm nhẩm đọc vài câu gì đó.

      Lúc mặt nước bắt đầu xao động, vẻ mặt của người mặc đồ phù thuỷ càng nhăn chặt, hơi thở cũng trở nên gấp gáp ồ ồ, khó khăn.

      Đứng bên cạnh bàn thờ tế ti còn có nam tử trung niên đứng chầu. vận bộ bạch sắc thêu hoa lan cao quý bức người. người toả ra hơi thở cường đại giả đến mức khiến khí càng muốn biến trầm.

      Nam tử trung niên nhìn vào mặt nước xao động dữ dội cuối cùng cũng loáng thoáng đọng lại. Bất quá rất mờ nhạt, . Chỉ thấy đó là thiếu nữ mặc bạch y phiêu phiêu là hết.

      Mặt nước tĩnh lại, hình thể cũng từ từ tan biến.

      " Đại tế ti, lại thất bại?"

      Nam tử trung niên với người mặc đồ phù thuỷ, nét mặt càng thêm ngưng trọng. Đúng, nam tử trung niên đây chính là Phàn Tư Phi - Thánh Chủ Thánh Điện, người còn lại chính là đại Tế Ti - Môn Nhậm.

      Môn Nhậm đem chậu nước hắt , cúi đầu thẳng thắn ra.

      " Thất bại!"

      Phàn Tư Phi hề trách tội Môn Nhậm. Vị trí của Môn Nhậm đối với Thánh Điện rất quan trọng, có thể nghe được ý muốn của Thần. Phàn Tư Phi cũng thể nhường hai.

      " Ngài nhìn thấy gì?" Môn Nhậm vừa lau ngọn đèn tế vừa hỏi.

      Phàn Tư Phi lắc lắc đầu, trả lời Môn Nhậm mà trực tiếp chuyển bước ra cửa.

      dựa vào Môn Nhậm để tìm được người phù hợp với danh vị Thánh Tử. Nhưng lại thể nhìn ra người có năng lực tiến lên vì Thánh Nữ là ai.

      Chỉ thấy mặc đồ trắng. thiên hạ có tổng cộng bao nhiêu người mặc đồ trắng chứ? Dương Tình Tình cũng mặc đồ trắng nhưng nàng ta lại phải.

      Phàn Tư Phi muốn gấp cũng thể. Ước mộng độc bá đại lục của sắp được hoàn thành, chẳng lẽ lại vì tìm ra người có thể là Thánh Nữ liền tan biến.

      nhất định phải tìm ra người này!

      Phàn Tư Phi nắm chặt tay mặc niệm. hề biết, người tìm sắp muốn vào Thánh Điện.

      Bất quá, nàng làm Thánh Điện trận gà bay, chó sủa, loạn thất bát tao. biết lúc đấy Phàn Tư Phi có nghĩ đến hai từ hối hận hay là ?

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 129: Kế hoạch khởi vũ

      " nấu tổ yến xong sao?"

      Hoàng Phủ Yên Yên nhìn Mặc Trúc đem tổ yến nấu hoàn mĩ dâng lên, lười biếng dựa người lên phản tuỳ ý hỏi.

      " Thưa phu nhân, tổng đều nấu xong! Thỉnh phu nhân mau dùng !"

      Mặc Trúc cung kính cúi đầu đáp lại. Người bình thường đều biết Mặc Trúc và Viêm Hàn là hai nhất đẳng nha hoàn đắc lực bên người chủ mẫu Lăng gia phủ. Nhưng chỉ có Mặc Trúc mới là chân chính nha hoàn bên người Hoàng Phủ Yên Yên. Bất quá, Hoàng Phủ Yên Yên cũng rất tín nhiệm tiểu nha hoàn này thành cánh tay phải của nàng ta.

      " ! Cái này phải để ta dùng " Hoàng Phủ Yên Yên khiêu mi, sâu trong đôi mắt bí hiểm tự nhiên triển lộ đạo sát ý " Cái này là để cấp lão gia gia bên kia cái kinh hỉ đâu!"

      Hoàng Phủ Yên Yên vung tay, lộ ra viên đan dược thả vào bát tổ yến. Dược lí gặp nước liền tan, màu mùi, ràng thiên y vô phùng.

      Mặc Trúc đem mọi chuyện xem ở trong mắt. Bất quá mắt chỉ hơi loé sáng chút rồi tĩnh lặng. Từ đầu đến đuôi cái gì cũng chưa hỏi qua.

      Hoàng Phủ Yên Yên mị mắt, đứng dậy chỉnh lí lại y phục, nhìn thoáng qua Mặc Trúc hạ giọng.

      " Bưng tổ yến theo ta!"

      " Dạ!"

      Mặc Trúc nhu thuận ứng thanh tiếng, liền nâng khay bạc tinh xảo lưu chén tổ yến hầm nhừ theo Hoàng Phủ Yên Yên.

      Từ viện của Hoàng Phủ Yên Yên dẫn tới viện của Lăng Hựu Thừa là cả quãng đường dài. Vượt qua cả chục đình viện, thư khố khác nhau cuối cùng cũng đến nơi.

      Hoàng Phủ Yên Yên thẳng sóng lưng bước vào trong viện. Thủ vệ nhìn đến Hoàng Phủ Yên Yên cũng dám ngăn cản. thế nào nàng ta vẫn là chủ mẫu Lăng gia. Tất yếu là lão gia gia đến giờ vẫn chưa từng hạ lệnh nghiêm cấm qua. Thôi vẫn là để nàng ta qua !

      Bất quá, để Hoàng Phủ Yên Yên qua, thủ vệ vẫn nhanh chân tách ra báo tiếng với Lăng Hựu Thừa.

      Lăng Hựu Thừa sáng sớm vừa mới thức dậy, còn ở hậu viện luyện chút chiến kĩ hộ thể do Y Y nha đầu đưa tới. Càng nghĩ lại càng thấy tiểu nương đáng , cái quỷ nha đầu linh tinh.

      Nếu như Lãnh Hàn Thần tại chỗ này biết đến suy nghĩ của Lăng Hựu Thừa, biết đổ giấm chua bá đạo hay ngẩng mặt lên trời cười to ba tiếng tự đắc lên.

      Đùa, người gia chọn còn có thể kém hay sao?

      " Lão gia gia, chủ mẫu vào tới Tiền viện!"

      Thủ vệ từ bên ngoài chạy tới liền cấp Lăng Hựu Thừa xuống cái lễ, đợi ông hỏi đem tình nhất nhất ra.

      Lăng Hựu Thừa nhíu nhíu chân mày bạc trắng. Ông biết Hoàng Phủ Yên Yên là muốn nháo tình gì. Vô chớ đăng tam bảo điện. Người tới dĩ nhiên có ý tốt.

      Lăng Hựu Thừa vẫn là muốn đến xem Hoàng Phủ Yên Yên muốn làm gì. Liền cho thủ vệ lui ra, vào tư viện tắm táp sơ qua, ngay lặp tức tiến đến tiền viện.

      Hoàng Phủ Yên Yên sớm biết có người báo Lăng Hựu Thừa. Nàng ta cũng gấp gáp, lẳng lặng ngồi tại vị chờ đợi.

      Mặc Trúc vẫn luôn luôn đứng bên người Hoàng Phủ Yên Yên, từ đầu đến cuối là bộ dạng mặt vô biểu tình, thành thành thực thực bưng khay tổ yến lần nhíu mi.

      Bên cách vách truyền ra chút động tĩnh , Hoàng Phủ Yên Yên nhàng nở nụ cười, ý tứ liếc qua Mặc Trúc cái, nhắc nhở nàng mau cẩn thận. Mặc Trúc hiểu ý gật gật đầu, sóng lưng càng thêm thẳng tắp.

      Lăng Hựu Thừa tiến đến thời điểm liền thấy Hoàng Phủ Yên Yên nghiêm túc ngồi ghế, bên cạnh nha hoàn còn bê cái khay. Vừa nhìn qua biết người đến tặng đồ.

      hiến ân cần, gian xảo chính là phường trộm cướp. Đạo lí này ông vẫn có quên, nội tâm lúc này càng thêm cẩn thận.

      Lăng Hựu Thừa hừ khẽ tiếng, tiến về chủ vị ngồi xuống, liếc mắt qua Hoàng Phủ Yên Yên, giọng điệu bất thiện hỏi

      " Ngươi đến có chuyện gì?"

      " Phụ thân, con dâu đến là..."

      Hoàng Phủ Yên Yên cúi đầu, giọng, dịu dàng . Bất quá, chưa chờ nàng ta xong, Lăng Hựu Thừa liền vung tay, nghiêm mặt.

      " Chớ dài dòng. Có gì mau , có thí mau phóng. Đừng làm mất của ta thời gian!"

      Lời lưu tình của Lăng Hựu Thừa làm Hoàng Phủ Yên Yên nghẹn đỏ mặt. Nỗ lực kiềm nén cơn giận của bản thân, nàng ta cúi đầu càng thêm thấp. Bộ dáng này chính là bộ dáng tiểu tức phụ bị người bắt nạt, điềm đạm đáng , chọc người thương tiếc.

      " Con dâu muốn hiếu tâm dâng lên chén tổ yến. Tổ yến này chính là trân phẩm, đối với sức khoẻ tuyệt đối có lợi!"

      Lăng Hựu Thừa xem bộ dáng này của Hoàng Phủ Yên Yên càng muốn thấy vừa mắt. Bất quá ông còn chưa kịp ngoài môn truyền vài tiếng vỗ tay.

      Lăng Bá Khiêm vào, hơi nhìn Hoàng Phủ Yên Yên cười cười ra vẻ vừa lòng. chính là nghĩ nữ nhân của mình tốt, so đo phụ thân ghét bỏ, còn luôn nghĩ tới việc hiếu kính chu đáo thập toàn.

      Quả vô cùng tốt nha!

      Hoàng Phủ Yên Yên nhìn Lăng Bá Khiêm cười với bản thân cũng gợi lên nụ cười nhường yên lòng.

      Lăng Bá Khiêm cười càng thêm đắc ý, tiến lên hành cái lễ với Lăng Hựu Thừa.

      " Thỉnh an phụ thân!"

      Lăng Bá Khiêm vừa quay đầu, liền nhìn ra ánh mắt Hoàng Phủ Yên Yên để lộ tia châm chọc. Nàng ta là cố tình thu mua người đứng trước mặt Lăng Bá Khiêm vờn qua, để lộ tin tức nàng ta đến viện của Lăng Hựu Thừa.

      Hoàng Phủ Yên Yên biết Lăng Bá Khiêm là thương nàng ta. hẳn nhiên là sợ nàng chịu thiệt thòi liền chạy đến đây thay nàng cản gió.

      Có Lăng Bá Khiêm tại chỗ này, còn sợ Lăng Hựu Thừa nể mặt uống vào tổ yến hay sao?

      " Phụ thân, người xem, Yên nhi có lòng. Người cũng đừng phũ phàng khiến nàng lạnh tâm a!"

      Quả nhiên!

      Lăng Bá Khiêm vừa dứt lời, Hoàng Phủ Yên Yên liền đắc ý. Giờ phút này Lăng Hựu Thừa có khả năng chối từ.

      Chối từ chẳng phải rất nể mặt Lăng Bá Khiêm hay sao? Mấy năm nay nàng ta bên cạnh Lăng Bá Khiêm thổi gió, tình cảm phụ tử sớm hài hoà. Tính cách Lăng Bá Khiêm quyết đoán vẫn là cần đến mồi lửa.

      Hoàng Phủ Yên Yên kín đáo liếc nhìn Mặc Trúc. Mặc Trúc hiểu ý nhanh chóng bưng khay đặt lên bàn tại chỗ Lăng Hựu Thừa. Sau đó liền khom người lui ra, thủ ở sau lưng Hoàng Phủ Yên Yên.

      " Phụ thân, người mau uống thôi!"

      Lăng Bá Khiêm cười cười, liền đón ý hùa vào.

      Lăng Hựu Thừa nhìn Lăng Bá Khiêm có tiền đồ, bị nhân dẫn dụ mà chút cũng hay biết, tâm trạng càng thêm phiền.

      Ông liếc nhìn chén tổ yến huyết trước mắt, vươn tay vốn định nâng lên giọng truyền vào tai.

      " được uống!"

      Lăng Hựu Thừa giật mình ngẩng đầu, lại thấy có ai. Chỉ thấy Hoàng Phủ Yên Yên và Lăng Bá Khiêm chờ đợi cũng có biểu cảm gì lạ liền biết người trong chỗ tối bí mật truyền cho mình.

      Giọng này là Y nha đầu!

      Lăng Hựu Thừa thấy lòng mình chợt lạnh. Ánh mắt liếc nhìn chén tổ yến ra mỉa mai nồng đậm.

      Hoá ra là giấu sâu như vậy, còn có thể sắp xếp cho Bá Khiêm đến đây trợ uy.

      Hoàng Phủ Yên Yên, ngươi rốt cuộc mưu tính điều gì?

      Lăng Hựu Thừa nhấc lên cái thìa trong chén tổ yến, đảo lên vài vòng. Lại liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Yên Yên lạnh giọng.

      " Ngươi vẫn là tự uống cái này !"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :