1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuynh thế thiên tài - Lạc Y Thần (Chương 130)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 120: Huyết Khế ma thú

      giường đá là ma thú!

      ma thú dưới hình hài nam tử!

      Nam tử nằm ngay ngắn, hai tay đan vào nhau đặt trước ngực. Người này có ngũ quan tinh xảo như được tỉ mỉ điêu khắc tạo thành, hai mắt khép hờ, rèm mi dày buông xuống khẽ động, rung rinh như cánh bướm.

      Nếu như bỏ qua nước da trắng nhợt nhạt vô cùng thiếu sức sống quả thực là mĩ nam tử tuấn tú.

      người mĩ nam tử này luôn luôn toả ra hơi thở hàn, lãnh khí. Lâu lâu còn chạy qua tia lôi điện nhàn nhạt, uốn lượn dạo chơi quanh người nam tử này vòng, rất lâu mới biến mất.

      Hoá ra là ma thú hệ Băng, Lôi sao? Song hệ ma thú quả nhiên đáng để kiêu ngạo a!

      Đúng lúc Lãnh Hàn Thần quan sát nam tử này, Hoả điểu theo chân Lạc Y bước vào.

      Hoả điểu lúc này ríu rít gì đó với Lạc Y đến mức nàng mất hết kiên nhẫn phải ôm tai lại nhưng vẫn ngừng lải nhải. Cứ như là hề thấy vẻ khó chịu hữu ràng trong đôi mắt nàng.

      Giờ khắc này, Lạc Y loại xúc động muốn tung cước đem con chim ngu ngốc này vỗ chết.

      Ai có thể trả lời cho nàng biết, con tiểu điểu phiền toái này tại sao lại trở nên nhiều như vậy đây?

      Trong khi Lạc Y thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Hoả điểu, bỗng nhiên hơi ngẩng đầu, lại vừa vặn chạm mắt vào bóng dáng Lãnh Hàn Thần đứng bên cạnh giường đá.

      " Mau tránh xa ca ca ta!"

      Hoả điểu phát hoảng, hai mắt lên hai mạt đỏ rực, quát lớn.

      nâng chân muốn chạy lại phía giường đá, định đem Lãnh Hàn Thần đuổi lại có bàn tay giữ lại.

      " Đừng kích động, nếu ngươi muốn ca ca ngươi phải chết!"

      Lạc Y nhìn Hoả điểu lắc đầu, muốn ngăn cản làm việc dại dột ảnh hưởng đến Lãnh Hàn Thần.

      Hoả Điểu mở to mắt ngẩn người. Hai đạo lửa đỏ trong mắt sáng rực, vô lực mấp máy môi.

      " Ngươi..." Đồng mưu với ?

      chính là muốn như vậy, bất quá, chữ " ngươi " vừa thốt ra những từ sau tắc nghẽn ở cổ họng, làm thế nào cũng phát ra được.

      Cơ bản là muốn tin, muốn tin người vừa mới cứu sống lại đồng mưu với người khác hại ca ca .

      Mặc dù sớm biết... Hai người là cùng đội.

      Lạc Y giống như hiểu Hoả điểu suy nghĩ cái gì, nàng đánh ánh mắt về phía giường đá, giọng .

      " Chúng ta muốn cứu , hoàn toàn có ác ý!" Đương nhiên, trừ việc muốn khế ước với hai ngươi!

      Câu sau nàng ra, bất quá nàng quả muốn như vậy!

      " A?"

      Hoả điểu nghe Lạc Y ,mặt lại tiếp tục ngẩn ra, nhưng rất nhanh sau đó lại lắc đầu nguầy nguậy. Ánh mắt nhìn lên giường đá mang theo tia thương tiếc thống khổ.

      " Ca ca cứu được, cường ngạnh thăng cấp vượt qua chế ước thiên địa! sống nổi! Thiên địa dung nổi !"

      " Ngươi là vượt qua cấp bậc Tôn Giả tiến vào cảnh giới Thần Tôn sao?"

      Lạc Y vô cùng ngạc nhiên bật thốt lên vài tiếng. Nàng biết tại Apollo đại lục, mọi thứ đều bị giới hạn bởi chế ước thiên địa. Con người hay ma thú tu luyện đều chỉ có thể tu luyện đến cấp bậc Tôn Giả. Đối với người cường ngạnh vượt cấp mà , kết quả duy nhất chính là thiên địa bất dung!

      Lạc Y quay đầu nhìn nam tử nằm giường đá, chân mày nàng bắt đầu hơi nheo lại.

      Nàng vẫn nghĩ trong đại lục này, chỉ có nàng và Lãnh Hàn Thần chính là hai tồn tại đặc biệt nhất, bị ảnh hưởng bởi chế ước thiên địa. Giống như Lãnh Hàn Thần tấn cấp Thần Tôn vào hai năm trước.

      Bất quá, Lãnh Hàn Thần tấn cấp là tấn cấp tự nhiên, giống như nam tử kia. cường ngạnh tấn cấp như vậy là vì gặp phải chuyện gì đây? Là gặp phải chuyện gì mà tiếc cả sinh mệnh liều lĩnh như vậy?

      Hoả điểu biết Lạc Y suy nghĩ rối rắm, bước từng bước đến bên cạnh giường đá, nhìn về phía nam tử yên tĩnh nằm ở đó lâu, trong giọng lẫn vào chút quyết tuyệt oán hận.

      " Tất cả đều là tại Thánh Điện, bọn muốn cướp lấy thần nhãn của ca ca! Chính bọn ép buộc ca ca cường ngạnh thăng cắp. Ta nhất định phải mạnh lên, ta phải giết hết bọn người Thánh Điện, trả thù cho ca ca!"

      " Ngươi ca ca ngươi có thần nhãn?"

      Lạc Y nắm bắt đúng chỗ hỏi tới. Hoả điêu ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn nàng, nhưng vẫn chút giấu diếm gật gật đầu.

      " Đúng a! có Thần nhãn! Có thể nhìn vượt qua ngàn dặm, chỉ cần muốn là có thể nhìn được! Rất tài giỏi a!"

      Hoả điểu mỗi lần nhắc về ca ca đều ngăn được tâm trạng sùng bái. Ca ca chính là thần tượng của đâu!

      Chân mày Lạc Y sau khi nghe Hoả điểu liền nhíu lại càng sâu. Hoá ra Thánh Điện chỉ đánh chủ ý lên Thần Thú, mà còn đánh chủ ý lên những ma thú có khả năng đặc biệt. Nàng vẫn quên bọn chúng từng truy sát Lôi Hổ đâu.

      Rốt cuộc bọn là có mưu đồ gì đây?

      Lãnh Hàn Thần trầm ngâm nghe Hoả điêu chuyện. hơi chuyển ánh mắt nhìn nam tử nằm giường, lại nhìn Hoả điểu, trầm giọng .

      " Ta có cách cứu !"

      " Ngươi gì?"

      Hoả điểu nghe Lãnh Hàn Thần mấy tin tưởng, nhưng lại nhịn được gấp gáp lên. có cách, là sao?

      Lãnh Hàn Thần giống như đọc được suy nghĩ tin tưởng của Hoả điêu. khẽ hừ tiếng, nắm lấy tay Lạc Y muốn cùng nàng quay người rời . Trước khi vẫn quên để lại câu.

      " Ngươi tin cũng sao! Chúng ta !"

      " A?"

      Hoả điêu nhìn thấy hai người muốn liền hoảng, vội vàng nhảy ra chặn đường.

      " Này, này, đứng lại ! Ta tin, ta tin a! Ngươi hãy cứu ca ca ta!"

      Hoả điểu mặc kệ người này có phải là hay . Bất quá, chỉ cần có cơ hội đều muốn thử.

      Dù sao vẫn tốt hơn là để ca ca cứ nằm đó hút lấy linh khí giành giựt sống như thế này. Linh khí trong thiên địa đều sắp bị ca ca hút cạn rồi!

      " Ngươi , là biện pháp gì?"

      Hoả điểu đứng bên cạnh Lãnh Hàn Thần, lưng khom, ngẩng khuôn mặt tuấn tú cười ngốc, nịnh nọt đủ điều.

      " Chỉ có biện pháp " Lãnh Hàn Thần hơi ngừng lại, liếc mắt nhìn Hoả điểu cái, trông thấy vẻ mặt mong đợi của Hoả điểu, chầm chậm phun ra hai chữ " Huyết ước với ta!"

      " Ngươi là... Là huyết ước?"

      Hoả điêu lắp bắp lặp lại lần. biết đây là loại khế ước ma thú có tính chất bắt buộc vô cùng cường hãn. Bình thường rất ít ma thú dám cùng khế chủ thực Huyết ước ma thú.

      Nếu như Huyết ước có thể cứu sống ca ca, nhất định thử. Nhưng là vẫn thuỷ chung biết, Huyết ước thế nào lại có thể cứu được ca ca .

      Hoả điểu suy nghĩ hoài vẫn ra, âu sầu mím mím môi, kiên định lại bắt đầu có chút lung lay.

      Lạc Y đứng bên cạnh nghe qua hiểu Lãnh Hàn Thần muốn gì. Đúng là bây giờ, cách duy nhất cứu được nam tử kia chỉ có thể là thực Huyết ước.

      ra, nàng và Lãnh Hàn Thần bị ảnh hưởng bởi chế ước thiên địa chính là vì trong cơ thể nàng và đều chảy dòng máu thuần khiết nhất, dòng máu thuộc về Thần linh.

      Nếu bây giờ thực Huyết ước, máu của Lãnh Hàn Thần xâm nhập vào cơ thể nam tử kia, phá chế ước người, cứu sống mạng.

      Bù lại, Lãnh Hàn Thần có thể kí khế ước với ma thú có năng lực cường đại.

      Buôn bán này cũng có lỗ nha!

      Phải biết rằng, tại Apollo đại lục muốn tìm được ma thú có cùng cấp bậc với Lãnh Hàn Thần... Hẳn là có đâu!

      " Ngươi chỉ có thể chọn lựa tin tưởng bọn ta, hoặc là ca ca ngươi chết! Đường nào cũng là chết, phải sao?"

      Lạc Y thản nhiên đem phơi bày. Tiếng nàng vừa dứt, cơ thể Hoả điểu liền run lên, do dự phía trước liền tan rã.

      nhắm mắt lại, lắc đầu khổ sở cười tiếng. Nàng sai, nếu thử, cuối cùng ca ca cũng chết. Nếu như thử, ít ra vẫn còn năm phần cơ hội hồi phục.

      Hoả điểu mở mắt, lúc này còn chút do dự nào, nhìn Lạc Y và Lãnh Hàn Thần sâu rồi mạnh mẽ gật đầu.

      " Được! Ta tin các ngươi!" Mong các ngươi đừng để cho ta thất vọng!

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 121: Thành khế

      Huyết khế là trong những phương thức khế ước ma thú cường đại nhất. Tuy nhiên thực cũng vô cùng rườm rà quy cũ.

      Bình thường, nếu muốn Huyết khế ma thú, giữa khế chủ và thú khế phải đạt đến tiếng chung. Thú khế chủ động thuận theo khế ước mới có thể hoàn thành. Sở dĩ có quy tắc như vậy là bởi vì, nếu trong quá trình thành lập Huyết khế, nếu thú khế phát sinh ra tia chống cự, chủ khế có thể bị huyết khí công tâm phản phệ. bị thương nặng, biến thành phế vật đời đời thể tu luyện. Nặng trực tiếp hương tiêu ngọc vẫn cũng hiếm lạ.

      Bởi vì quá trình tàng nhiều nguy hiểm như vậy, nên ít ai dám thực Huyết khế. Dù cho sau khi Huyết khế năng lực của chủ khế và thú đều tăng lên bậc, tương tự như khế ước linh hồn.

      Bất quá, loại khế ước nào cũng tồn tại phương diện kẽ hở. Giả tỉ như Huyết khế chẳng hơn. Nếu trong quá trình Huyết khế, thú khế rơi vào trạng thái hôn mê, chủ khế có thể hoàn thành Huyết khế mà cần đồng ý của thú khế.

      Nhưng là, nếu giữa chừng Huyết khế mà thú khế tỉnh dậy, kết cục cần cũng ràng.

      " Thần, chàng muốn khế ước sao?"

      Lạc Y xoắn xít hai tay đan vào nhau, trong lòng nàng thực loạn. Bản thân nàng sớm biết Huyết khế là dạng khế ước cường đại tỉ lệ thuận với nguy cơ trùng trùng, nên sâu trong thâm tâm, đối với loại khế ước này vẫn là vô cùng bài xích.

      Lạc Y cũng muốn Lãnh Hàn Thần thực loại khế ước nguy hiểm này. Nhỡ đâu thú khế đột nhiên giữa chừng tỉnh dậy, kích động sinh ra tâm lí chống cự sao a?

      Nàng vẫn quên, Hoả điểu mới là kẻ chấp thuận cho Lãnh Hàn Thần khế ước, ý tứ song hệ Băng Lôi điểu kia vẫn còn chưa biết thế nào đâu.

      Giả như Huyết khế thành công, người gánh chịu phần lớn hậu quả vẫn là chủ khế, thú khế cùng lắm cũng chỉ phản phệ .

      Rất công bằng đâu!

      Lãnh Hàn Thần giống như hiểu được Lạc Y rối rắm cái gì. ôn nhu vỗ về nhè hai bàn tay xoắn xít vào nhau kia, cúi đầu mổ lên khoé môi nàng. Giọng trầm ấm như rót mật vào lòng người dịu dàng an ủi nàng.

      " Ngoan, chờ ta chút thôi. nhất định tỉnh lại giữa chừng!"

      " Làm sao chàng biết được?"

      Lạc Y quệt mũi, khoé môi hơi bĩu lên cho là Lãnh Hàn Thần có lí. Nàng cũng là vì lo cho nên mới như thế này nha.

      là vô ơn!

      Lãnh Hàn Thần cười cười, mỗi lúc thiên hạ bày ra vẻ mặt giận dỗi này vẫn là đáng nhất. Gương mặt tuyệt sắc cơ hồ đều phủ lên mạt hồng phấn mê người. Khoé môi hơi bĩu lên mang theo bất mãn này là muốn dụ dỗ phạm tội sao? muốn hôn nàng cái!

      Lãnh Hàn Thần nghĩ hôn liền cúi đầu hôn xuống. Nương tử bất mãn đương nhiên nghĩ muốn chống cự. Nhưng là người dễ dàng để nàng thực được ý đồ sao?

      có cửa, cửa sổ cũng đóng!

      biết hôn bao lâu, đến khi Lạc Y cảm thấy khó thở khua tay loạn xạ, Lãnh Hàn Thần mới chịu miễn cưỡng buông ra khoé môi xinh đẹp.

      Từ cao nhìn xuống thiên hạ dựa vào ngực mình điên cuồng hít vào dưỡng khí. Trong lòng lại dâng lên cỗ thoả mãn nên lời.

      Môi nương tử nhà mình vẫn là mềm mềm!

      Hoả điểu đứng bên cạnh xem hết cảnh Lãnh Hàn Thần khi dễ Lạc Y, bĩu khoé môi, rất là khinh thường Lãnh Hàn Thần sắc lang.

      " Ta ngươi nha, người ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Ngươi khi dễ đứa bé như vậy mà sợ trời đổ sấm sét đánh cháy khét ngươi hay sao?"

      Lãnh Hàn Thần ôm lấy eo thiên hạ, mặt vỗ lên lưng mềm giúp nàng nhuận khí, mặt liếc nhìn Hoả điêu. Đôi mắt tà mị khẽ cong, giọng càng thêm nhàng. Bất quá, tính uy hiếp vẫn là vô cùng ràng.

      " Ngươi có ý kiến? Hửm?"

      " Ách?"

      Hoả điểu giật mình lùi lại phía sau, vội vàng xua tay cười ngốc nghếch.

      " Làm sao có ý kiến? Ai có ý kiến? Thần đại ca, ngươi cứ tự nhiên tiếp tục, chuyện kinh thiên địa nghĩa thôi!"

      Hoả điêu xong còn ngửa mặt lên trời cười to hai tiếng phụ hoạ. Chỉ là trong lòng điên cuồng hỏi thăm họ hàng nhà Lãnh Hàn Thần lượt.

      Ta thao a! Ngươi còn uy hiếp lão tử? Lão tử mới sợ ngươi, lão tử chỉ có chuyện muốn nhờ ngươi thôi!

      " Hoá ra là chuyện kinh thiên địa nghĩa..."

      Lãnh Hàn Thần híp mắt, lặp lại lời của Hoả điểu lần. Đôi mắt chứa đầy ý cười nhìn Lạc Y, cố tình nhấn mạnh bốn chữ cuối ràng.

      hoàn toàn biết Hoả điểu vừa rồi ra đều rất là miễn cưỡng. Thậm chí còn mắng mỏ ngừng. Mà giả như có biết, cũng thèm quan tâm.

      Hoả điểu trong mắt , cơ bản là lên nổi mặt bàn!

      Lạc Y dựa ngực Lãnh Hàn Thần mím mím môi, vừa mắng vô sỉ, hù doạ trẻ , vừa thầm khinh bỉ Hoả điểu có cốt khí. Cuối cùng người chịu tội lại là nàng đó!

      Lãnh Hàn Thần biết Lạc Y khó chịu, nhè vỗ lên đầu nàng, xem như thay lời an ủi.

      Lúc này mới quay sang nhìn Hoả điêu, lấy trong nhẫn trữ vật ra con dao , đưa cho , ra lên.

      " Ngươi cắt ở cổ tay ca ca ngươi đường!"

      " A!"

      Hoả điểu đón lấy thanh đao, hai tay lúc này lợi run rẩy lợi hại, có chút mâu thuẫn muốn chùn bước.

      Lãnh Hàn Thần nhíu nhíu mày, rất hài lòng thái độ dứt khoát của Hoả điểu.

      Lãnh Hàn Thần đan hai tay vào nhau, khoanh trước ngực, thản nhiên ra câu.

      " Ngươi làm cũng sao, ca ca ngươi dù sao cũng sống qua ngày hôm nay!"

      " ! Ta làm!"

      Hoả điểu vội vàng cầm vững con dao, kiên định gật gật đầu giống như sợ Lãnh Hàn Thần tin lời .

      Lãnh Hàn Thần từ chối cho ý kiến, nhún nhún vai, đánh ánh mắt nhìn sang nam tử nằm giường. Ý bảo Hoả điểu hãy tự thực .

      Hoả điểu thở ra hơi, tiến về phía giường đá, nhìn qua ca ca nằm giường. Đúng, tại sao phải do dự chứ! chỉ có thể tin tưởng hai người bọn họ.

      Hoả điểu hơi nâng tay, khi hạ xuống, cổ tay của nam tử nằm giường xuất đường cắt dài quá li.

      Vết cắt sâu, cũng quá dài, nhưng lại nằm đúng vị trí gân mạch, nên máu vẫn ồ ạt chảy ra.

      Mặc dù vậy, nam tử giường vẫn an tĩnh nằm đó, sắc mặc chút thay đổi, chân mày cũng nhíu lấy lần.

      Lãnh Hàn Thần thấy hành động kiên định của Hoả điểu gật đầu, tiến lên phía trước, cầm lấy thanh đao khác, chuẩn bị cắt xuống cổ tay.

      Đúng lúc này, đạo nhu hoà mềm mại chạm vào má Lãnh Hàn Thần. hơi cúi đầu, nhìn Lạc Y mở to đôi mắt đen láy trong suốt đến đáy, mỉm cười .

      " Ta cho chàng nụ hôn may mắn đây!"

      " ngoan!"

      Lãnh Hàn Thần xoa xoa đầu Lạc Y, khoé môi đều là ý cười. Bây giờ rất an tâm hạ đao xuống gân mạch.

      dòng máu đỏ thắm từ gân mạch trào ra, vị trí cắt xuống chút sai biệt so với nam tử nằm giường đá.

      Dòng máu uống lượn từ cổ tay, rơi xuống ngón tay, từng giọt từng giọt rơi xuống nền đất thành những đoá hoa máu, toả theo hương vị huyết tinh đầy dị.

      gian xung quanh tĩnh lặng, khí cũng lắng đọng lại từng chút, từng chút.

      Khi máu xuống nền đất đủ mười giọt, Lãnh Hàn Thần mới từ từ tiến lại phía giường đá. hơi liếc mắt nhìn nam tử giường, tay hơi nâng lên, đem giọt máu chuẩn bị rơi xuống, nhắm đúng vị trí cổ tay của nam tử rót vào.

      Tí tách... Tí tách... Tí tách...

      Nam tử giường đá đón nhận giọt máu đầu tiên, thân mình khẽ run lên, càng lúc càng run lợi hại.

      " Ta là Lãnh Hàn Thần, dùng Huyết khế tinh khiết nhất giải cấm chế người Băng Lôi điểu, định lên khế ước bình đẳng, trở thành bằng hữu, dưới lòng. Khế!"

      Ba giọt máu lần lượt rơi xuống vết cắt tay nam tử. Lãnh Hàn Thần trầm giọng niệm giao ước.

      Sau lời mặc niệm của Lãnh Hàn Thần, cả người nam tử giường đá lần lượt loé lên hai đạo ánh sáng trắng, tím. Hai đạo ánh sáng luân phiên nhau uốn lượn quanh người nam tử kia đủ ba lần mới từ từ tan

      Hoả điêu đứng bên cạnh giường nín thở nhìn cả quá trình, trong lòng vẫn treo cao giảm khi khế ước kết thúc nhưng ca ca lại vẫn chưa có bất kì động thái nào.

      Chẳng lẽ, thất bại?

      Sắc mặt Hoả điêu biến trầm, thất vọng dâng lên. Bất quá cũng trách hai ngưới kia. biết, chuyện này vốn dễ.

      " Ngươi mau nhìn ca ca ngươi..."

      Lạc Y ở bên cạnh kéo tay áo Hoả điêu, đánh ánh mắt về hướng nam tử giường.

      Hoả điêu ngẩn ngơ nhìn về phía ca ca. Chỉ thấy vết thương cổ tay bằng tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng khép lại. Làn da trắng nhợt khởi sắc ánh lên nét hồng hào, hơi thở cũng dần dần ổn định trở lại.

      Hoả điêu ngạc nhiên đến dám tin vào mắt mình, vừa dụi mắt vừa ấp úng.

      " Ca ca, ca ca, ..."

      " Chỉ cần chờ bảy bảy bốn chín ngày sau tỉnh lại, lúc đó trải qua thăng cấp lần nữa là tốt rồi!"

      Lãnh Hàn Thần tiếp lời Lạc Y, trả lời với Hoả điêu.

      Lạc Y tiến về phía Lãnh Hàn Thần, kiểm tra vết thương của chút, thấy hoàn toàn lành lại mới an tâm, nhõm thở ra tiếng.

      Mọi chuyện xem như kết thúc viên mãn!

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 122: mưu của Hoàng Phủ Yên Yên

      Cùng lúc đó, tại Lăng phủ.

      Hoàng Phủ Yên Yên nằm nghiêng phản được làm bằng gỗ đàn hương. Mặt gỗ toả ra hương thơm dịu khiến lòng người dễ chịu, thư thái.

      Hôm nay, Hoàng Phủ Yên Yên vận y phục màu nắng đơn bạc, vạt áo hơi rộng, tuỳ ý để mở ra triển lộ vẻ phong tình, quyến rũ. Nét xuân sắc ấy đặt người thiếu phụ vừa hơn ba mươi tuổi lại càng tăng thêm vài phần mặn mà.

      " Ngươi xoa bóp mạnh tay thêm chút nữa a! Còn chưa ăn cơm sao?"

      Hoàng Phủ Yên Yên cho trái nho vào miệng, vừa liếc mắt nhìn tỳ nữ vừa mới được chuyển đến trong viện vào buổi sáng hôm nay.

      Tỳ nữ mới tuổi còn rất , chỉ mới khoảng chín hay mười tuổi gì đó. Gương mặt nhắn trắng nhợt nổi lên nhiều nốt tàn nhan trông càng thêm phản cảm. Bất quá đó phải là điều khiến nàng ta cảm thấy khó chịu nhất. Sở dĩ nàng ta thích tỳ nữ này là bởi vì tính tình của nàng ta quá mức yếu đuối, nhu nhược, làm gì cũng sợ bóng, sợ gió, lại vô cùng vụng về.

      Nếu phải là Hoàng Phủ Yên Yên còn phải bảo trì hình tượng chủ mẫu đoan trang, hiền lành, nàng ta nhất định chút lưu tình đuổi tỳ nữ này .

      Chỉ là, tỳ nữ bên người mình vừa rời lâu, mà lúc này lại tiếp tục đổi tỳ nữ khác vẫn rất dễ để người ta chú ý.

      Nàng ta vẫn còn chưa muốn để Thừa lão đầu kia nắm trúng thóp đâu!

      " Vâng, nô tỳ biết!"

      Tỳ nữ nhu nhược cúi đầu, run rẩy tăng lên lực bàn tay xoa bóp lên chân ngọc mềm mại của Hoàng Phủ Yên Yên.

      Đáng tiếc, vì quá bối rối nên lần này lại quá mạnh tay làm da thịt mẫn cảm của Hoàng Phủ Yên Yên nhanh chóng nổi lên dấu đỏ bừng lớn.

      " A, ngươi làm cái gì? Đau chết được!"

      Hoàng Phủ Yên Yên đau đớn nhảy dựng lên, mạnh mẽ gạt tay nhu nhược tỳ nữ ra khiến nàng uỳnh tiếng té ngã mặt đất, hoảng hốt quỳ tại chỗ dám động đậy.

      Lúc này, Hoàng Phủ Yên Yên cũng bận tâm đến hình tượng hay có hình tượng nữa. Đối với nàng ta, da thịt chính là vị trí hết sức mẫn cảm. Chỉ cần là bị nhàng đánh trúng thôi cũng đau đớn ê ẩm, kèm theo dấu vết bầm tím lưu lại mấy ngày trời.

      phải người ta càng tu luyện lên cao, cơ thể càng được cải thiện sao. Vì cái gì nàng ta càng thăng cấp cơ thể càng trở nên yếu đuối nhu nhược, càng trở nên dễ dàng bị đả thương đến?

      Rốt cuộc là vì cái gì? Nàng cam lòng!

      Hoàng Phủ Yên Yên cắn chặt răng, vừa xoa xoa vết bầm tím chân vừa liếc nhìn tỳ nữ nhu nhược run rẩy quỳ gối mặt đất, đầu cúi thấp, thỉnh thoảng bật ra vài tiếng nức nở vụn vặt, trong lòng lại càng thêm phiền não.

      Hoàng Phủ Yên Yên xoa xoa mi tâm, kiên nhẫn phẩy phẩy tay.

      " Ngươi lui xuống , khi cần ta cho gọi!"

      " Vâng, thưa phu nhân!"

      Tỳ nữ nhu nhược vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, đứng dậy từ từ lui ra ngoài cửa.

      Đợi cánh cửa đóng lại, Hoàng Phủ Yên Yên mới nằm ngả người ra phản đàn hương. Hướng ánh mắt xinh đẹp nhìn lên trần nhà đến ngẩn người, biết suy nghĩ tới chuyện gì.

      Chính là vì vậy, nàng ta hề hay biết, sau khi cánh cửa khép lại, tỳ nữ nguyên bản nhu nhược còn cúi thấp đầu. Nàng đứng thẳng lương, hướng ánh mắt về căn phòng, khoé môi từ từ nhếch lên thành nụ cười chứa đầy tư vị Hồ Ly.

      Hoàng Phủ Yên Yên biết ngẩn người bao lâu. Nàng ta đột ngột bừng tỉnh là khi bị tiếng gõ cửa bên ngoài cắt ngang.

      Người ngoài nghe tiếng gõ cửa này hẳn thấy rất bình thường. Nhưng nếu để ý kĩ phát tiếng gõ dài ngắn, ngắt nghỉ nhiều lần vô tình tạo thành loại ám hiệu.

      Hoàng Phủ Yên Yên chỉnh lại vạt áo, khoác thêm kiện áo bên ngoài rồi mới hướng về phía cửa, trầm giọng.

      " Vào !"

      Cánh cửa bị người bên ngoài đẩy vào, thiếu nữ thân hình cao ráo vượt quá tiêu chuẩn nữ nhi thông thường. Bất quá, nàng có dáng người rất nở nang nên nhìn qua cũng khiến người ngoài quá khó nhìn.

      Thiếu nữ vào còn bưng theo chậu nước, phía còn vắt cái khăn mặt dệt bằng lông mềm. Tư thế cúi đầu chuẩn mực từng li khiến người ta có cách nào.

      Thiếu nữ này có danh tự gọi là Viêm Hàn, nàng là tỳ nữ theo Hoàng Phủ Yên Yên từ lâu, trước cả khi Hoàng Phủ Yên Yên gặp gỡ Lăng Bá Khiêm. Mấy ngày trước nàng vừa vặn trở về thăm nhà chuyến, hôm nay mới trở lại.

      Viêm Hàn cẩn thận đóng cửa, cẩn thận cài lại then, đảo ánh mắt nhìn xung quanh phòng, đến khi chắc chắn trong phòng có ai mới thấy an tâm tuỳ ý đặt cái chậu lên bàn, đứng khoanh tay nhìn Hoàng Phủ Yên Yên, trong đáy mắt vô cùng phức tạp.

      Hoàng Phủ Yên Yên nhìn người vừa tiến vào chỉ đứng yên chỗ động có chút khó hiểu. Bất quá nàng ta những giận mà còn cười ngọt ngào.

      Hoàng Phủ Yên Yên đứng lên, uyển chuyển đến trước mặt Viêm Hàn, tay vòng tay lên cổ Viêm Hàn, tay xoa lên da mặt, gỡ ra lớp mặt mỏng tang như cánh ve.

      Khi mặt nạ hoàn toàn bị gỡ ra, gương mặt Viêm Hàn cũng thay đổi theo. còn là gương mặt nữ nhân phong tình quyến rũ nữa mà là gương mặt nam tử vô cùng tuấn tú, lại thêm vào nét nhu, mị hoặc, dã.

      Nếu như có người gặp qua Lăng Bá Khiêm, hẳn nhận ra gương mặt này so với Lâm Bá Khiêm khác nhau là mấy. Chỉ có điều nhìn tuấn tú hơn hẳn, cùng với khí chất nhu càng khiến trở nên hấp dẫn.

      Người này, đáng ra nên gọi là Viêm Hàn, mà phải gọi là Lăng Bá Hàn. chính là con trai trưởng của đệ đệ Lăng Hựu Thừa, tuổi tác so với Lăng Bá Khiêm có mấy khác biệt.

      Hoàng Phủ Yên Yên nâng tay chọc chọc vào phần nở nang trước ngực của Lăng Bá Hàn, cười cười nhìn .

      " Hàn, chàng là giận thiếp sao?"

      Lăng Bá Hàn nâng tay nắm lấy bàn tay của Hoàng Phủ Yên Yên làm loạn, đẩy nàng ta ra chút, trầm xuống nét mặt vào nội viện.

      Hoàng Phủ Yên Yên bị lạnh nhạt như vậy cũng gì. Giống như quá quen với tính tình của Lăng Bá Hàn, gương mặt chỉ thoáng qua nét thất vọng rồi nhanh biến mất còn dấu vết.

      Bên trong nội viện chuẩn bị sẳn nước nóng, Lăng Bá Hàn tiến vào tắm qua lần, lại đem y phục Hoàng Phủ Yên Yên sớm chuẩn bị sẵn vận vào. Khi bước ra, mới hoàn toàn trở thành nam tử trung niên tuấn lãng.

      Hoàng Phủ Yên Yên tháo ra áo ngoài. Nàng ta nằm nghiêng giường, vừa trông thấy Lăng Bá Hàn bước ra liền tiến lên, vòng tay ôm lấy eo , dựa đầu vào ngực .

      Lần này Lăng Bá Hàn cũng cự tuyệt Hoàng Phủ Yên Yên, mà còn thuận thế ôm lấy eo nàng ta, cùng tiến về phía giường nằm.

      Lăng Bá Hàn vuốt mái tóc của Hoàng Phủ Yên Yên, quấn lên đơn giản. Ánh mắt nhìn vào gáy nàng ta, chuyển lên phần tóc vừa quấn lên giống như xuyên qua nàng ta nhìn đến người khác. Ánh mắt hiếm hoi trở nên dịu dàng.

      Bất quá, ánh mắt đến cũng nhanh, qua cũng rất nhanh. Lăng Bá Hàn trở về thực tại, đem Hoàng Phủ Yên Yên đặt ngồi bên, còn tiến về phía góc giường, tạo ra giữa hai người khoảng cách xa gần. Lúc này mới trầm giọng hỏi.

      " Trong phủ dạo này thế nào?"

      Hoàng Phủ Yên Yên ban đầu thấy cự tuyệt, nàng ta còn thầm cảm thấy sung sướng. Đến khi bị đẩy ra lại tràn ngập thất vọng. Chỉ là đây là con đường nàng ta chọn nên nàng ta hối hận, vẫn điềm đạm trả lời.

      " có gì đặc biệt. Chỉ là Lăng Ngạo lại trở về. có chút khác biệt so với trước, mạnh hơn rất nhiều, thiếp định..."

      Lời Hoàng Phủ Yên Yên còn chưa dứt, Lăng Bá Hàn ngẩng đầu, lãnh liệt nhìn nàng ta, lạnh giọng mang theo uy hiếp.

      " được động vào !"

      " A? Nhưng là..."

      " Ta được! Nếu ngươi dám tuỳ ý chủ trương chúng ta cần gặp nhau nữa!"

      Lăng Bá Hàn lại cắt ngang, đứng dậy khiến Hoàng Phủ Yên Yên trầm mặt xuống, nhưng lại vội vàng đứng lên ôm chặt eo Lăng Bá Hàn giọng.

      " Thiếp đụng còn được sao? Chàng đừng xúc động như vậy có được ?"

      " Nhớ lời ngươi !"

      Lăng Bá Hàn tiếp tục bỏ , nhưng cũng ngồi giường với Hoàng Phủ Yên Yên mà ngồi xuống phản đàn hương.

      " Được mà!"

      Hoàng Phủ Yên Yên thất vọng, hiểu tại sao Lăng Bá Hàn lại bảo vệ Lăng Ngạo như vậy, bất quá nàng dám hỏi, đành phải ra kế hoạch khác.

      " Thiếp xử lí Lăng Hựu Thừa. dù sao cũng sống đủ lâu rồi, nên tiếp tục cản trở nữa!"

      " Ngươi định thế nào?"

      Nghe đến cái tên " Lăng Hựu Thừa", Lăng Bá Hàn lại hơi nhíu mày. Lúc này tiếp tục ngăn cản mà đón ý Hoàng Phủ Yên Yên hỏi lại.

      Hoàng Phủ Yên Yên cười khẽ, tiến về phía Lăng Bá Hàn, vừa trêu chọc vừa .

      " Hôm nay chẳng phải ra ngoài trang sao? Để cho Thất Sát đến tiêu diệt ! Với trình độ Thống Lĩnh hậu kì đỉnh của , đối với Thất Sát hẳn là vấn đề!"

      " Tốt! Y như kế hoạch mà làm!"

      Lăng Bá Hàn để lại câu, cũng để ý đến ý muốn của Hoàng Phủ Yên Yên theo đường cửa sổ liền rời .

      Trong phòng lại là mảnh quặn!

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 123: Lăng Hựu Thừa gặp nguy.

      Lăng Hựu Thừa ngồi trong cỗ xe ngựa ra khỏi Tô Uyển Sơn Trang. Ông hôm nay là muốn Kỳ Vân thành chuyến.

      Nghe Đan Dược đường ở Kỳ Vân thành bắt đầu bán các loại đan dược phẩm cấp Cực Phẩm. Chuyện truyền kì như vậy ông vẫn là muốn đến xem thử chút.

      ra, Lăng Hựu Thừa có nhiều sở thích. Ông chỉ có hứng thú với hai việc, thứ nhất là tu luyện, còn thứ hai, dĩ nhiên là luyện đan.

      Tại Apollo đại lục, luyện ra đan dược Thượng Phẩm là Luyện Dược sư có tố chất cực cao. Thế nhưng, luyện ra đan dược Cực Phẩm là loại quái nhân gì.

      Ông cũng ngu ngốc nghĩ rằng đó chỉ là chiêu bài thu hút khách của Đan Dược đường. Chưa đến việc Đan Dược đường sinh ý vô cùng tốt, chỉ cần đó là Dược đường dưới trướng của Chủ tịch công hội luyện dược sư Cẩm Mặc Hàn thôi cũng đủ uy vọng. Người ta mới lười làm những việc làm thiếu dinh dưỡng như vậy, đâu có khác gì đem mặt mũi đều vứt cho cẩu gặm.

      Chính là, đan dược Cực Phẩm xuất ! , là lại lần nữa xuất !

      Lăng Hựu Thừa nhu nhu trán, dạo gần đây ông quả rất mệt mỏi. Nhìn chuyện trong nhà rối thành đống lớn. Từ đứa con ngu ngốc đến đứa cháu ra gì. Tất cả dường như đều bị Hoàng Phủ Yên Yên kia nắm trong tay.

      Ông cảm giác Hoàng Phủ Yên Yên hề nhu nhược như bề ngoài nàng ta vẫn thể . Nhất là khi nàng ta đứng gần ông. Lúc đó, trong khí hữu ý vô tình cũng dao động cỗ kình lực. Tuy kình lực này vượt qua ông, nhưng chắc chắn đặt trong Tô Uyển Sơn Trang thứ hai, cũng thứ ba.

      Lăng Hựu Thừa mới tin Hoàng Phủ Yên Yên tiếp cận Lăng gia mà có chút mưu đồ nào. Nàng ta giấu sâu như vậy rốt cuộc là muốn đánh chủ ý lên cái gì?

      Chung quy vẫn là ông dạy tử nghiêm. Dưỡng ra đứa con vừa nhu nhược, vừa ngu ngốc. Còn uổng cho sở hữu thân di truyền lực lượng. Uổng cho Miên nhi còn thương như vậy.

      Đúng là ông ngày xưa tạo nghiệp, vậy mới có đứa con ra gì như thế này. Biết thế ngày xưa cũng bắt cưới Miên nhi, cuối cùng bảo hộ được nàng, còn khiến nàng ngậm oán mà .

      Nghiệp chướng mà!

      Xe ngựa đúng lúc này đột nhiên tung lên, con ngựa nhảy chồm hai chân trước, hí dài tiếng.

      Lăng Hựu Thừa ngồi trong xe đề phòng bị đập mạnh đầu về phía sau. Ông nhíu chân mày bạc trắng, trực giác cho thấy có chuyện gì đó lành.

      Lăng Hựu Thừa nâng lên rèm xe, hỏi người đánh xe ở phía trước.

      " Xảy ra chuyện gì?"

      " A... Đằng... Đằng trước..."

      Người đánh xe ngựa lắp bắp, nên lời. Lăng Hựu Thừa nâng mắt, nhìn theo hướng người đánh xe ngựa vừa chỉ.

      Chỉ thấy trước xe ngựa xa, có bảy thân người cao lớn vĩ ngạn đứng. Bọn ai cũng mặc y phục dạ hành phủ kín toàn thân, mặt bị che bởi mặt nạ, nhìn ra diện mạo.

      Bảy người này ăn vận rất sạch , bất quá toàn thân bọn họ đều phả ra hơi thở huyết tinh nồng đậm. Hơi thở lãnh khiến khí xung quanh dường như đông cứng, đặc quánh lại.

      người đứng giữa, ôm thanh đại đao nhìn sâu vào mắt Lăng Hựu Thừa. chính là Tứ Sát, cất giọng lành lạnh mang theo chết chóc, hỏi.

      " Ngươi là Lăng Hựu Thừa, Tô Uyển Sơn Trang!"

      phải câu hỏi mà là khẳng định!

      Lăng Hựu Thừa trầm mặt xuống, chân mày nhíu lại càng sâu. Ông biết, đây thể là hơi thở tự nhiên mà có. Phải là người thân kinh bách chiến, trải qua chém giết tranh giành lâu ngày mới đọng thành loại hơi thở này.

      Bảy người này, hẳn là giang hồ đại danh đỉnh đỉnh Thất Sát lâu !

      Xác định được danh tính đối phương, tâm tình của Lăng Hựu Thừa liền run lên cái. Tuy năng lực Thống Lĩnh hậu kì của ông tệ. Bất quá so với giang hồ Thất Sát lại đủ bản .

      Nỗ lực ức chế tâm trạng dao động, Lăng Hựu Thừa từ tốn hỏi.

      " Ta là Lăng Hựu Thừa, biết các vị đây tìm ta là muốn cái gì?"

      " Đương nhiên là, muốn mạng của ngươi!"

      Tứ Sát tiếp tục lên tiếng, tuý ý câu. Sắc mặt Lăng Hựu Thừa càng lúc càng khó coi, nhưng cũng dám xé rách mặt, vẫn cần phải thương lượng.

      " biết là ai bỏ tiền mua mạng lão đầu còn sống được bao lâu như ta? Ta có thể trả các vị nhiều hơn!"

      Tứ Sát cười rộ tiếng, giọng càng thêm lạnh lùng.

      " cần nhiều, mạng ngươi hôm nay phải tận!"

      Tứ sát vung đao, dẫn đầu tấn công về xe ngựa của Lăng Hựu Thừa, nắm lấy cổ người đánh xe ngựa quăng ra ngoài. Đây chính là quy tắc của sát thủ, giết người đáng giá tiền.

      Lăng Hựu Thừa nhìn Tứ Sát vung đao tiến đến liền điểm chân, tung đỉnh xe ngựa nhảy ra ngoài. Lăng Hựu Thừa khó khăn nhìn sang sáu người vẫn đứng ngoài cuộc chiến, nếu đợi bọn họ gia nhập vào, ông chết là điều thể nghi ngờ.

      Mới chỉ đấu với Tứ Sát vài chiêu, nhưng Lăng Hựu Thừa sớm rơi vào thế yếu. Dường như tất cả đều là Tứ Sát tấn công còn ông né tránh, né tránh còn rất chật vật. Tất cả cũng bởi vì Thất Sát đều là Chiến Sĩ, ông lại là Ma Pháp sư, bị Chiến Sĩ kề sát, cơ bản là có cơ hội dụng võ.

      Đánh thêm mấy chiêu, Lăng Hựu Thừa né tránh kịp, bị kiếm phong mạnh mẽ của Tứ Sát cắt đường sâu vai lui lại mấy bước.

      Đúng lúc thế cục xem như định, Lăng Hựu Thừa cũng cầm chắc trong tay cái chết từ cao, hai bóng người từ từ đạp xuống dưới mặt đất.

      Đó là đôi nam nữ tử. Nam tử tuổi nhìn qua khoảng mười bảy, mười tám tuổi, tuấn tú trác tuyệt, vận bộ y phục hắc sắc sạch , tay phe phẩy chiết phiến quạt những sợi tóc được tuỳ ý túm gọn phía sau đều bay bay, nhìn qua vô cùng phong tình. Đứng bên cạnh nữ tử, nữ tử vận kiện hồng y rực rỡ, nét đẹp mị gương mặt mới khoảng dưới mười tuổi cũng tạo thành bài xích, ngược lại hết sức hoà hợp.

      Hai người này thực tế phải ai khác chính là Dạ và Nhược Ly.

      xuất của hai người khiến giang hồ Thất Sát phải nhíu mày. Bọn chỉ đao vào hai người, lạnh giọng .

      " Nếu muốn chết, đừng xen vào!"

      " A? Nếu như chúng ta muốn xen vào?"

      Dạ cười đến ngã ngớn, tay phe phẩy triết phiến bày ra bộ dáng phong lưu đáng đánh đòn.

      " Chết!"

      " A? Chết? Đáng sợ như vậy?" Dạ tiếp tục ngã ngớn.

      " Nếu muốn chết liền cút!"

      Dạ bĩu môi cái, nhìn bảy người Thất Sát cảm thấy hết sức thú vị. phủi phủi lại vạt áo vốn hạt bụi, lúc nâng mắt lên, nét ngả ngớn còn.

      " Nếu có chết cũng là các ngươi chết! Nể tình các ngươi làm ăn lương thiện ta liền tha cho các ngươi mạng. Mau cút!"

      Dạ ra những lời khiến Nhược Ly bên cạnh hừ mũi khinh thường? Ngươi chắc chắn ngươi biết làm ăn lương thiện là gì sao?

      Bất quá, khinh thường khinh thường, Nhược Ly vẫn phối hợp với Dạ đem uy áp của bản thân phóng ra, toàn bộ đều ép lên người giang hồ Thất Sát.

      " Ta tin các ngươi là người thông minh, muốn kiếm tiền trước hết phải giữ được mạng. Cắn chặt tha cũng chỉ có các ngươi chịu thiệt!"

      Vài ngày trước khi Lạc Y tấn chức Tôn Giả, bọn họ cũng đều tấn chức theo. Uy áp của cường giả cấp Tôn Giả phải loại người bình thường có thể thừa nhận. Dù những người đó có là giang hồ Thất Sát chăng nữa. Cũng may, Dạ và Nhược Ly chỉ phóng uy áp trong tích tắc, nếu , bảy người kia sợ là đều đứng nổi.

      Thất Sát bảy người nhìn nhau, đầy phân vân. Bọn họ vừa bị uy áp kia đè ép lên, dù chỉ thoáng qua nhưng cũng khiến máu huyết đều muốn công tâm. Hai người trước mặt tuyệt đối phải người bọn họ có thể đối phó.

      Tứ Sát nghiêm mặt suy nghĩ, cuối cùng rút trong ngực áo ra thẻ bài, quăng cho Lăng Hựu Thừa vẫn hiểu gì ngồi bên.

      Lăng Hựu Thừa vươn tay, tiếp nhận tấm thẻ bài. tấm thẻ màu đen, có khắc tên của .

      Tứ sát .

      " Thất Sát làm nhiệm vụ đều chỉ làm lần. Lần này thất bại, ngươi sống! Sau này nếu bị truy sát cũng phải thất sát làm!"

      xong liền cùng sáu người còn lại điểm chân rời , bao lâu khuất dạng.

      Lăng Hựu Thừa từ dưới đất đứng dậy, ôm quyền nhìn hai ngươi làm lễ tạ, điệu thấp .

      " Đa tạ hai vị đại hiệp ra tay tương trợ. biết danh tính hai đại hiệp thế nào, ngày sau nhất định đến cửa đưa tạ lễ!"

      Nhược Ly bĩu bĩu môi, rút trong tay áo bình Kim Sang dược Lạc Y tự tay bào chế đưa cho Lăng Hựu Thừa, cùng Dạ rời . Trước khi , còn để lại câu.

      " Vì ngươi là gia gia Ngạo ca nên tỉ tỉ mới cho chúng ta chiếu cố ngươi. Chúng ta mới lười làm nhiều việc dinh dưỡng này!"

      Lăng Hựu Thừa cầm Kim Sang dược, lại nhìn vết thương vai. Nếu phải hai thứ này còn lưu lại, còn nghĩ tình cảnh nguy hiểm vừa rồi là ảo tưởng đâu.

      Mà vừa rồi, hai người kia nhắc đến chữ " Ngạo", lẽ nào là bằng hữu của Ngạo nhi?

      Ngạo nhi lúc nào có bằng hữu mạnh như vậy?

      Lăng Hựu Thừa nhún nhún vai, ông định về liền hỏi qua Ngạo nhi chút.

      Lăng Hựu Thừa nghĩ nữa, mà cẩn thận đem Kim Sang dược rắc lên vết thương. hồi sau, mặt đất có người ôm lọ thuốc vào ngực khóc ra nước mắt

      Thuốc tốt đụng vào vết thương liền lành lại như thế này, bị phung phí hết rồi! Ô Ô Ô Ô...

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 124: Ngạn Hữu khế ước ma thú

      Những chuyện xảy ra với Lăng Hựu Thừa, nhóm người Lạc Y ở Vân Vụ Sâm Lâm chút cũng hay biết.

      Lúc này bọn họ quan tâm chính là ra khỏi mật động này!

      " Chúng ta mau ra ngoài thôi! Hoả điểu, mở mật động!"

      Lạc Y đem ca ca của Hoả điểu tiến vào gian, để linh khí trong gian chữa lành những tổn thương vẫn còn lưu lại trong cơ thể.

      Huyết khế ra chỉ có tác dụng giữ lại cho cái mạng, còn những tổn thương vẫn cần có thời gian chữa lành. Đưa vào gian, vừa vặn chính là giảm thiểu thời gian trị thương của .

      " Ca ca, ca ca đâu?"

      Hoả điểu thấy ca ca nguyên bản vốn nằm giường, bây giờ lại đột nhiên biến mất. thể tin dụi dụi mắt mấy lần, còn ngốc lăng sờ sờ giường đá.

      Lẽ nào ca ca biết tàng hình?

      Lạc Y nhìn Hoả điểu khác gì tên ngốc. Bất quá nàng cũng lười giải thích với , chỉ tuỳ ý .

      " sao, ngươi đừng bận tâm!"

      Hoả điểu gãi gãi đầu, chung quy lại là vẫn lí giải nổi việc gì xảy ra. Lẽ nào Lãnh Hàn Thần đưa ca ca vào gian ma thú?

      Cái này thể nha! Lúc này ca ca mất ý thức, cơ bản là có khả năng tạo ra gian ma thú.

      Vậy rốt cuộc đâu?

      Lạc Y đan hai tay vào nhau, khoanh lại trước ngực. Nàng hơi nâng mắt lên liếc Hoả điểu cái.

      Hoả điểu rối rắm lại bị Lạc Y liếc mắt cái liền giật nảy mình, cười hề hề với nàng. suy nghĩ nữa là được, có cần phải hù doạ như thế hay ?

      Hai người các ngươi đều là quái nhân a!

      Hoả điểu thầm mắng Lãnh Hàn Thần và Lạc Y trong lòng. Bất quá cũng dám ra miệng. là nhận ra hai người này có năng lực rất cường đại, cơ bản là chống lại. Chỉ sợ bọn họ chỉ tuỳ ý nâng ngón tay đè chết rồi.

      mới phải điểu dại dột như vậy đâu!

      Hoả điểu đem cửa thông mật đạo mở ra. Hai người thú cùng nhau bước ra ngoài.

      Vừa bước ra ngoài, đập vào mắt bọn họ chính là Ngạn Hữu vươn hai tay hai chân ôm cứng ngắc tảng đá, dựa đầu vào đó ngủ say sưa. ngủ say đến mức những chấn động khi mở ra mật đạo cũng thể đánh tỉnh .

      Khoé môi Lạc Y giần giầt từng hồi, nàng thể khen ngợi Ngạn Hữu đủ vô tâm vô phế nha.

      " Ngươi, qua gọi dậy!"

      Lạc Y liếc mắt nhìn Hoả điểu, đánh ánh mắt về phía Ngạn Hữu, tốt đẩy công việc sang cho .

      Hoả điểu ngơ ngác chỉ vào mặt mình, lại nhìn Ngạn Hữu cái, phục .

      " Tại sao lại là ta?"

      " Ngươi làm được? Hửm?"

      Lạc Y nheo mắt đẹp, ý cười môi càng thêm dịu dàng. Bất quá nụ cười này khiến Hoả điêu cảm thấy lơi lỏng mà còn co rút lại run rẩy vài cái.

      Người này, cười đáng sợ quá a!

      " Ta... Ta gọi là được chứ gì!"

      Lạc Y nhìn Hoả điều uỷ khuất cũng lười quản , nàng dụi dụi đầu vào ngực Lãnh Hàn Thần tranh thủ trao đổi tình cảm với chút.

      Lạc Y làm như vậy hoàn toàn là có ý tốt nha! Nàng chính là muốn để Ngạn Hữu và Hoả điểu có nhiều cơ hội tiếp xúc. Nàng còn muốn để bọn khế ước với nhau đâu.

      Lãnh Hàn Thần vòng tay ôm eo của Lạc Y. cũng biết tiểu tâm tư của nàng trong việc này. Bất quá thấy như thế rất tốt, chuyện gì do nương tử nhà quyết định cũng đều là việc tốt!

      Hoả điểu hề hay biết bản thân bị hai nhân loại hợp sức tính kế. tiến gần Ngạn Hữu, nhìn người này khẽ bĩu môi cái rồi vươn chân đạp đạp vào mông Ngạn Hữu lớn tiếng .

      " Mau tỉnh, mau tỉnh!"

      " Ưm, Y tỉ, cho đệ ngủ lát, lát thôi a!"

      Ngạn Hữu mơ mang ôm tảng đá càng thêm chặt, nghẹo đầu qua bên tiếp tục ngủ say sưa.

      Lãnh Hàn Thần nghe Ngạn Hữu mặt lập tức đen. nhớ tới hồi sáng tên tiểu tử này quyết chí nằm giường ngủ say khiến cho nương tử nhà phải uỷ khuất đạp mông tên kia đánh thức.

      Chuyện uất ức nương tử nhà như vậy tiểu tử kia còn dám nhớ?

      Suy nghĩ của Lãnh Hàn Thần ở đây ai hay biết. Nếu để người khác biết, bọn họ khẳng định chỉ vào mặt , mắng to.

      Ngươi dám chắc chắc là nương tử nhà ngươi chịu uất ức? Ta thao! Nàng ta làm mông người ta bầm tím mảnh lớn có được hay ? Ngươi còn dám nương tử ngươi uất ức!

      Hoả điêu thấy Ngạn Hữu đếm xỉu đến mình, sắc mặt cũng tối , cúi đầu, nhắm thẳng vành tai Ngạn Hữu hét to.

      " Ngươi mau dậy, có nghe thấy hay ?"

      Tai của Triệu Hồi sư vốn là vô cùng mẫn cảm. Ngạn Hữu chính là bị thanh khủng bố lay tỉnh, hoảng loạn đem tai bịt lại mà vẫn vang vọng những tạp lùng bùng.

      " Oa, đau quá!"

      Hoả điêu hừ tiếng, rất khinh thường liếc mắt nhìn Ngạn Hữu.

      " Ngươi cũng biết đau sao?"

      Ngạn Hữu ôm tai hồi lâu, mới ngẩng lên nhìn Hoả điểu. Giống như còn chưa quá tỉnh ngủ, chớp chớp mắt vài cái mơ màng.

      " Sao ngươi lại ở đây?"

      " Sao ta thể ở đây?"

      Lạc Y và Lãnh Hàn Thần nhìn người thú đối khẩu thầm nhu nhu trán. Dường như ở chung với nhau quá hoà hợp nha!

      Aiz, còn cần thời gian!

      " Hữu nhi, mau tỉnh, trở về thôi, có lẽ hai người Lăng Ngạo, Kỳ Phong chờ chúng ta!"

      " A, Y tỉ, Thần ca!"

      Ngạn Hữu lúc này mới nhìn thấy Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần, nhảy dựng lên chạy lại chỗ hai người bọn họ.

      " Hai người lâu, đệ chờ buồn ngủ!"

      Lần này đến lượt Lạc Y nhìn Ngạn Hữu khinh thường.

      " Có lúc nào đệ buồn ngủ sao?"

      " Có nha! Lúc tắm, lúc tắm đệ buồn ngủ!" Ngạn Hữu hết sức ngây thơ .

      trán Lạc Y trực tiếp chảy xuống ba vạch đen. Nàng muốn dùng nước dội tỉnh tiểu tử này. biết nên khen hồn nhiên hay ngu ngốc nữa đây!

      Lạc Y bất lực thở ra hơi, chuyển ánh mắt nhìn sang Hoả điêu đứng ở bên.

      " Hoả điêu, ngươi mau lại đây!"

      " A? Ta sao?"

      Hoả điểu ngẩn người, nhưng cũng dám trì hoãn chạy lại. Trong lòng lại khóc ra nước mắt. là điểu uy vũ đâu, vì cái gì nhân loại có thể hô to gọi với như vậy?

      " Ta nghĩ, ngươi nên cùng Hữu nhi khế ước!"

      Lạc Y vừa dứt lời, Hoả điểu liền há to miệng, nghĩ ngợi liền .

      " Ta muốn!"

      Ngạn Hữu vốn nghe Lạc Y liền thấy hưng phấn lên. Bất quá ngay sau đó lại thấy Hoả điểu cự tuyệt, trong lòng liền sầu mảnh.

      " Tại sao ngươi muốn?"

      Lạc Y mặt đổi sắc hỏi lại.

      " Ta muốn, muốn đâu!"

      Hoả điểu lắc lắc đầu, vẫn duy trì muốn.

      " khế ước cũng được! Chỉ là, nếu ngươi có khế ước, ngươi thể cùng chúng ta!"

      Lạc Y nhún nhún vai, tỏ vẻ có vấn đề gì, bất quá lời nàng ra khiến Hoả điểu mặt liền tái, tình nguyện thương lượng.

      " Hay là ta khế ước với ngươi có được ?"

      " được!" Lạc Y suy nghĩ liền lắc đầu phủ quyết. Chưa đến nàng có Nhược Ly là khế ước thú hệ Hoả, chỉ riêng chênh lệch cấp bậc của nàng và Hoả điểu thể được.

      Bất quá, Hoả điểu theo Ngạn Hữu tệ! Nàng nhìn ra Ngạn Hữu rất có năng lực. Vả lại tuổi người thú quá chênh lệch, làm bạn với nhau cũng tốt nha. Nhìn Hoả điêu trưởng thành vậy thôi, ra tuổi còn hơn Lạc Y.

      Aiz, vì cái gì nàng mãi lớn lên được đây? Lạc Y hết sức ảo não khóc ròng.

      Hoả điêu bị từ chối thẳng thừng cũng suy nghĩ nhiều. Ngay từ đầu biết và hai người kia cùng cấp bậc. Bất quá, ánh mặt Hoả điêu liếc nhìn Ngạn Hữu cái, môi mím lại bắt đầu thương lượng.

      " Ngươi muốn khế ước với ta cũng được. Nhưng là ngươi được xem ta là vật hi sinh, phải đối tốt với ta, xem ta như bằng hữu, cho ta ăn ngon, mặc đẹp, phải cho ta kim tệ nhiều. Còn nữa, ta thích khế ước chủ tớ, ta uất ức lắm cũng chỉ có thể khế ước bình đẳng với ngươi. Điều cuối cùng, muốn ngươi đặt tên cho ta, ta muốn tự đặt tên, gọi là Hàn Tuệ Tuệ. Ngươi đồng ý khế ước, đồng ý ta, ta mạnh lên khế ước với người kia cho xem!"

      Hoả điểu liên hồi dãy điều kiện. Ngạn Hữu thấy những điều kiện đầu tiên phải làm được, chỉ là điều kiện cuối cùng, phải quá kì cục sao?

      Ngạn Hữu gãi gãi đầu, nhìn Hoả điểu trừng mắt nhìn , cười ngốc.

      " Này, tên ngươi tự đặt cũng sao, nhưng là... Ừm, Tuệ Tuệ phải tên nữ nhân sao?"

      " Đương nhiên là tên của nữ nhân, ta có ta là nam nhân sao?"

      Hoả điểu vỗ ngực sừng sộ với Ngạn Hữu, sau đó lại nhận ra ngực mình dĩ nhiên lép xẹp. Rất cam lòng, thẹn quá thành giận hét to.

      " Ngươi làm sao? muốn khế ước nữa?"

      Tôn nghiêm của Hoả điểu chính là bị bộ ngực lép xẹp này làm cho mất sạch. Nàng tự nhận nàng rất xinh đẹp nha, chỉ là ngực có hơi chút thôi.

      Lãnh Hàn Thần và Lạc Y cũng ngẩn người trước điều này. Lạc Y chuyển mắt nhìn Hoả điểu cái, nhìn từ xuống dưới lần.

      Thảo nào ban đầu nàng luôn có cảm giác Hoả điểu thích hợp, hoá ra là nữ phẫn nam trang a!

      Đều là tại ngực nàng ấy quả , nàng quả thực nhìn ra! Khụ khụ!

      Ngạn Hữu vừa nghe đến Hoả điểu có thể khế ước nữa, liền vội vàng .

      " A? Được, được rồi! Khế Ước Chi Trận, mở!"

      Ngạn Hữu vừa dứt lời, vòng sáng hình lục giác từ từ xuất , bên trong có bốn nguyên tố mãnh liệt dao động. Vòng sáng từ từ bao lấy Hoả điểu. Lúc này các nguyên tố khác lần lượt tiêu thất, chỉ còn lại nguyên tố Hoả từ từ dung hoà với Hoả điêu.

      Ngạn Hữu thấp giọng mặc niệm.

      " Khế ước bình đẳng, khế!"

      Vòng sáng từ từ biến mất, chiếc nhẫn Triệu Hồi xuất ngón tay của Ngạn Hữu.

      Ngạn Hữu mỉm cười nhìn Hoả điểu, giọng .

      " Từ nay ngươi tên là Hàn Tuệ Tuệ!"

      Hàn Tuệ Tuệ hừ tiếng, cũng gì thêm. Bất quá, nàng cũng thể phục, người này là tứ hệ ma pháp a! Đặt ở đâu cũng là thiên tài.

      Bất quá, nàng mới cho biết nàng phục đâu!

      Lạc Y thấy Ngạn Hữu khế ước xong, nàng liền đem chiếc nhẫn trữ vật tặng cho Ngạn Hữu. là Triệu Hồi sư thứ hai xuất đại lục sau hơn ngàn năm. Nếu muốn bị các quốc gia đua nhau mượn sức, phải đem thân phận này giấu , cho đến khi đủ năng lực chống lại lời mời mượn sức của các quốc gia.

      Nàng biết, quốc gia khi thể mượn sức Triệu Hồi sư được, bọn thà rằng huỷ hoại vị Triệu Hồi sư đó.

      Ngạn Hữu đối với việc giấu thân phận cũng có ý kiến, thậm chí hết sức đồng tình. rất ghét phiền toái a!

      Đem nhẫn trữ vật đeo tay, Ngạn Hữu vui muốn hỏng rồi, nhận ra trong đây có số bảo vật rất quý còn có đống khoáng thạch cực phẩm nhờ hấp thụ nhiều linh khí.

      biết đây là Y tỉ chuẩn bị cho và Vượn Vượn. Y tỉ tốt a!

      Lạc Y quan tâm đến Ngạn Hữu cảm động, nàng nắm lấy tay Lãnh Hàn Thần. Nhóm ba người có thêm Hàn Tuệ Tuệ cùng nhau rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :