1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuynh thế thiên tài - Lạc Y Thần (Chương 130)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 115: mưu.

      " Mẫu thân, người cứ để Lăng Ngạo tên kia sống như vậy sao? Tay bị thương nhưng so với ta còn muốn mạnh hơn. Người lo sớm muộn gì chức Trang chủ cũng về tay sao?"

      Lăng Chính Thành đến Vĩnh Xuân viện ngồi lúc lâu. hết uống trà lại rót trà biết bao nhiêu lượt nhưng từ đầu đến cuối vẫn thấy mẫu thân mình động tĩnh gì. Điều này làm lòng càng thêm rối rắm khó chịu.

      biết tính mẫu thân, nàng ta muốn nắm toàn bộ sơn trang trong bàn tay. có lí nào nàng ta lại biết chuyện xảy ra lúc chiều.

      biết mẫu thân mình nhất định có tính toán gì đó nhưng nàng ta mực yên tĩnh cũng khiến niềm tin của có chút lung lay.

      Hoàng Phủ Yên Yên giống như hề nhìn thấy vẻ mặt Lăng Chính Thành rối rắm, khó coi. Nàng điềm tĩnh ngắt chùm nho, kiều mị ngậm trái nho vào miệng. Vừa phẩm vị nho vừa hưởng thụ được tỳ nữ xoa bóp, đấm chân.

      Cuộc sống đến là sung sướng!

      Hoàng Phủ Yên Yên phụ nữ đẹp. Nàng ta mới ba mươi tuổi. Là nữ nhân hơn người ở vẻ quyến rũ mềm mại lắng đọng theo thời gian, ngấm vào trong xương tuỷ. Hơn nữa lại có đầu óc thông minh, cất chứa nhiều mưu thủ đoạn và tâm kế.

      nữ nhân như vậy chẳng trách Lăng Bá Khiêm lại mê muội buông!

      Thái độ dửng dưng lạnh nhạt của Hoàng Phủ Yên Yên khiến Lăng Chính Thành tức giận. dằn mạnh tách trà xuống bàn, đứng dậy phủi tà áo rời .

      Chính là, chân Lăng Chính Thành còn chưa bước ra khỏi cửa vật thể xẹt qua mang theo cường đại lực lượng cắt ngang qua tai , mạnh mẽ cắm vào mặt cửa gỗ.

      Lăng Chính Thành hoảng sợ lùi về sau vài bước, ánh mắt trân trân nhìn tách trà vừa dằn xuống bàn bây giờ lại in lên mặt gỗ mà vẫn vô khuyết vô ba. Trong lòng thầm rùng mình vài cái.

      Người ngoài nhìn vào Hoàng Phủ Yên Yên kiều mị luôn nghĩ nàng nhu nhược, yếu đuối. Nhưng lại ai biết nàng ta lại sở hữu trong người lực lượng di truyền mạnh kinh người. Thậm chí, trong Tô Uyển Sơn Trang có đối thủ, kể cả Lâm Bá Khiêm thiên phú cũng bằng.

      Năng lực bậc này, nàng ta chỉ đứng sau người là Lăng Hựu Thừa.

      " Mẫu thân..."

      Lăng Chính Thành xoa xoa vành tai đau đớn, gượng gạo gọi tiếng.

      Hoàng Phủ Yên Yên để ý đến Lăng Chính Thành, liếc nhìn tỳ nữ bị kinh hách vì lực lượng của nàng ta. Trong đôi mắt hoa đào mị hoặc tràn qua tia sát ý.

      Chỉ thấy nàng ta hơi vung tay lên, tỳ nữ vừa rồi còn khoẻ mạnh gục xuống sàn nhà, bên khoé miệng tràn ra dòng máu tươi, mắt vẫn còn trợn trắng.

      Đây chính là chết nhắm mắt!

      Hoàng Phủ Yên Yên phủi phủi tay, để ý vừa rồi mới giết người. Chán ghét nâng chân đá thi thể tỳ nữ ra xa, liếc mắt nhìn Lăng Chính Thành.

      " Nhớ xử lí cho gọn!"

      " Vâng, mà mẫu thân..."

      Lăng Chính Thành dám nặng lời từ chối. Mẫu thân là người thoạt nhìn nhu nhược, yếu đuối. Nên bình thường đứng bên cạnh nàng ta, liền quên mất nàng ta có lực lượng vô cùng cường đại.

      May mắn, lần này chỉ là bị cắt qua tai! quá nghiêm trọng!

      Hoàng Phủ Yên Yên hết sức hài lòng câu trả lời của Lăng Chính Thành. Nàng ta thản nhiên nằm lại xuống phản, mắt đào híp lại, giọng .

      " Lại đây!"

      Mặc dù lời chỉ ra tên, nhưng Lăng Chính Thành vẫn biết người nàng gọi là . Ngoan ngoãn tiến lại bàn trà gần bên phản, e dè dám tiến lên.

      " Lại gần nữa! Mẫu thân ăn thịt ngươi sao?"

      Hoàng Phủ Yên Yên híp mắt, sâu trong đôi mắt lộ ra nồng đậm vui.

      Lăng Chính Thành nghe liền phát hoảng, lại tiến lên vài bước. Khi đến gần, Hoàng Phủ Yên Yên mạnh mẽ bật dậy, vươn bàn tay bé nhắm ngay yết hầu kéo xuống.

      Lăng Chính Thành sợ đến mồ hôi lạnh đều tuôn ra. Tuy Hoàng Phủ Yên Yên khống chế lực rất tốt, đảm bảo lưu lại cái mạng. Nhưng cơn đau rát ở cổ họng tài nào tránh khỏi cũng khiến ngửi thấy hơi thở tử vong. Giống như phải chết bất cứ lúc nào.

      Hoàng Phủ Yên Yên nâng bàn tay mềm mại, móng tay được nuôi dưỡng rất tốt bén nhọn di chuyển gương mặt Lăng Chính Thành. Giọng dịu dàng lẫm bẩm hề hợp với tình cảnh.

      " Lăng Chính Thành, ngươi có biết ngươi rất ngu hay ? Hửm?"

      sau cùng của Hoàng Phủ Yên Yên kéo dài ra, móng tay sắc bén đột ngột bấm xuống, đâm vào da mặt Lăng Chính Thần kéo ra tia huyết tinh chảy xuống.

      " Mẫu thân, mẫu thân, Thành nhi biết sai, biết sai..."

      Lăng Chính Thành hoảng sợ cùng đau đớn quỳ rạp xuống mặt đất. Người đời này khiến sợ nhất chính là thân mẫu sinh ra mình Hoàng Phủ Yên Yên.

      Tuy Hoàng Phủ Yên Yên mạnh bằng Lăng Hựu Thừa. Nhưng Lăng Hựu Thừa là chính đạo, ông khinh thường dùng những thủ đoạn như thế này. Còn Hoàng Phủ Yên Yên là chân chính tà đạo, để đạt được mục đích, nàng tiếc hành hạ người khác, kể cả đó có là con ruột mình chăng nữa.

      Người như vậy, có thể đáng sợ sao?

      Hoàng Phủ Yên Yên hừ tiếng, đem hai tay kiềm chế người Lăng Chính Thành thu về. Tiếp tục ngắt chùm nho ngọt lịm bỏ vào miệng.

      Lăng Chính Thành được thả liền ho sặc sụa, lần này dám bỏ mà nhu thuận ngồi xuống bên bàn chờ đợi Hoàng Phủ Yên Yên cất lời.

      Phải lâu sau đó, Hoàng Phủ Yên Yên ăn hết dĩa nho. Lúc này, nàng ta mới ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Lăng Chính Thành có hài lòng cay nghiệt.

      " Thành nhi, ngươi khiến ta hết sức thất vọng! Ngươi biết Lăng Ngạo được Thừa lão đầu kia bảo hộ nhưng ngươi vẫn muốn chống đối với ? Ngươi có biết hành động của ngươi khiến lão đầu đó bắt đầu nghi kị ta hay ?"

      " Mẫu... Mẫu thân, Thành nhi sai rồi. Nhưng là, Thành nhi cảm thấy Lăng Ngạo trở nên hết sức mạnh! Con rất lo lắng nên mới hành động thiếu suy nghĩ, mẫu thân..."

      Lăng Chính Thành cúi đầu, bối rối ra.

      Hoàng Phủ Yên Yên nhìn Lăng Chính Thành như vậy, tâm cũng mềm nửa. Đây dù sao cũng là con nàng ta mang thai gần mười tháng sinh ra. Có lúc phải ác liệt, nhưng thương đúng. Nàng ta dù có mưu gì cũng đều vì tiền đồ của mà làm a!

      Thở dài tiếng, tay Hoàng Phủ Yên Yên tự chủ xoa xoa đầu Lăng Chính Thành, giọng cũng .

      " Hài tử ngốc, ngươi là con ta sinh ra, ta đương nhiên làm mọi chuyện vì ngươi. Dĩ nhiên ta biết ngươi uỷ khuất. Nhưng, ngươi muốn đấu, cũng phải đấu thông minh, ngươi phải bẻ từng cái, từng cái gai nhọn của con nhím, để cho nó trần trụi yếu ớt nằm trước mặt ngươi, mặc kệ ngươi bài bố, khi dễ... Ngươi biết phải làm thế nào sao?"

      " Mẫu thân, con biết... Người hãy cho con biết!"

      " Tốt! Rất biết cầu tiến! Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Đạo lí này ngươi phải hiểu. Ngươi phải đánh vào chỗ nghi ngờ nhất. Ngươi xem, chỗ dựa duy nhất của là Thừa lão đầu. Nếu như Thừa lão đầu ngã xuống, mà tên Lăng Bá Khiêm lại bị ta nắm trong tay. Đến lúc đó, tên Lăng Ngạo kia còn có thể tạo ra sóng gió gì đây?"

      Hoàng Phủ Yên Yên đưa ánh mắt cay độc nhìn ra ngoài khoảng . Giống như tưởng tượng đến viễn cảnh quyền lực sắp tới. Khoé môi khỏi nhếch lên thành nụ cười tà tứ.

      " Mẫu thân, ý người là..." Lăng Chính Thành nghi hoặc tính hỏi tiếp nhưng bị Hoàng Phủ Yên Yên cắt ngang.

      " cần tiếp tục nữa! Ngươi hiểu, ta hiểu, mọi việc trước hết để ta lo. Đoạn thời gian này ngươi an phận chút, tốt nhất là đừng tiếp tục trêu vào tên Lăng Ngạo kia. Ngươi biết , đả thảo kinh xà, đánh rắn động cỏ a! Trở về , đem thứ kia xử lí gọn, đừng lưu lại dấu vết cho người ta nắm đuôi, hiểu hay ?"

      " Dạ, mẫu thân!"

      Lăng Chính Thành gật gật đầu, đứng dậy đem xác tỳ nữ kia rời , khuất vào đêm tối.

      Trong bóng đêm, mưu huyết tinh lại hình thành!

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 116: Săn thú

      Trong đêm tối tĩnh mịch, đoàn người di chuyển nhanh, len lõi vào trong mảnh gian u ám đến tận bên rìa Vân Vụ Sâm Lâm mới dừng lại.

      Cả đoàn người gồm ba người, tất cả đều mặt y phục dạ hành che kín từ đầu đến đuôi, nhận ra chút hình dáng nào.

      Lúc này, trong ba người đem bao bố lưng thô lỗ quăng xuống mặt đất. người nhanh nhẹn đào lên cái hố sâu. Còn lại người, có vẻ như là thủ lĩnh. chỉ đứng bên xem xét, ánh mắt láo liên đảo đảo xung quanh dò xét như kẻ trộm. Sâu trong đôi mắt sớm lộ ra vẻ khó chịu và kiên nhẫn.

      Nam tử thủ lĩnh tận dụng đè thấp thanh, gằn giọng ra lệnh cho hai nam tử còn lại.

      " Mau tay lên, nhanh để cái xác vào!"

      " Vâng, thiếu gia"

      Nam tử vừa ôm bao bố nghe lệnh liền cầm lấy cái xẻng khác, cúi xuống cùng đào cái hố. Tốc độ càng cố gắng nhanh hết sức có thể.

      Đám người này phải ai khác, chính là người của Lăng Chính Thành!

      Lăng Chính Thành nhìn hai ám vệ chậm chạp càng lúc lại càng khó chịu. Ánh mắt chuyển sang nhìn cái bao bố, trong họng phát ra tiếng hừ khẽ.

      Lăng Chính Thành nâng chân, mạnh mẽ đạp vào bao bố. Bên trong bị lực lượng tác động liền lún xuống. Để ý kĩ còn có thể nghe tiếng xương gãy răng rắc chát chúa vang lên.

      Trong bao bố chính xác là con người. Mà con người đó cũng chính là tỳ nữ xui xẻo trong phòng Hoàng Phủ Yên Yên vừa nãy.

      Lăng Chính Thành buồn bực nâng chân. rất khó chịu khi phải xử lí xác chết của nha hoàn. vậy, đây còn là nha hoàn tam đẳng nhoi.

      Nếu phải tỳ nữ này phải có khế ước bán thân vĩnh viễn. Mà mẫu thân còn lo lắng bị người ngoài nghi ngờ giết người diệt khẩu, mới uỷ khuất mình như vậy.

      Cái hố rất nhanh được đào xong, Lăng Chính Thành nâng chân đá cái bao bố vào trong. Sau đó để hai ám vệ đem đất lấp lại.

      Lăng Chính Thanh cẩn thận sai người lấy lá rải lên mặt hố vừa lấp, xác định tất cả hoàn mĩ mới yên tâm dùng thân pháp rời .

      Bên rìa Vân Vụ Sâm Lâm lại tiếp tục chìm vào an tĩnh!

      Đợi nhóm người rời , lâu sau liền có ba người cũng vận y phục dạ hành nhảy xuống đúng chỗ nhóm người vừa đứng.

      Ba người này dĩ nhiên phải ai khác, chính là ba người Lạc Y, Lãnh Hàn Thần còn có Lăng Ngạo.

      Lãnh Hàn Thần vốn định tham gia vào việc trạch đấu quyền lực bẩn thỉu này. Nhưng là nương tử nhà lại quan tâm. Mà muốn thấy nàng mình dấn thân vào nguy hiểm.

      Aiz, đành phải uỷ khuất chính mình vậy, ai bảo là quá nương tử nhà mình đâu!

      Lạc Y vươn tay ôm lấy Lãnh Hàn Thần, vùi đầu vào trong ngực vừa dụi dụi, vừa xuýt xoa. lạnh! Nàng bắt đầu hối hận vì tham gia cái này rồi!

      Lãnh Hàn Thần biết Lạc Y lạnh, mặt hưởng thụ nàng ỷ lại vào mình, mặt thần kì lấy ra lớp áo choàng lông ma thú cấp Thống Lĩnh, bề mặt vừa dày vừa ấm áp khoác lên người nàng. Giọng dịu dàng hỏi.

      " Còn lạnh sao?"

      Lạc Y thoả mãn nấc lên tiếng, tiếp tục dụi dụi vào lồng ngực ai đó, nhu thuận trả lời.

      " lạnh!"

      Lăng Ngạo nhìn cảnh tình cảm như thế này thành quen thuộc. chú tâm đến hai người nữa mà nửa quỳ nửa ngồi xuống mặt đất vừa được lấp lại. Bề mặt còn có lá phủ lên, nhìn qua khác gì lúc bị ai động vào là mấy. khỏi nhíu mày, nghi hoặc lẩm bẩm.

      " Vừa rồi bọn là chôn cái gì đây a?"

      Lạc Y thoải mái nằm trong ngực Lãnh Hàn Thần, nghe thấy Lăng Ngạo lẩm bẩm liền thò cái đầu nho ra.

      " Muốn biết sao?"

      " Lão đại, ngươi biết?" Lăng Ngạo hết sức ngạc nhiên. Hình tượng của Lạc Y trong lòng muốn đạt đến cấp độ thần thánh.

      Bất quá, là đánh giá quá thấp tính vô sỉ của nàng rồi!

      Ai đó làm như thấy sùng bái, thản nhiên lắc đầu, ngón tay chỉ chỉ xuống đất, .

      " Đào lên phải liền biết sao?"

      " Ách?"

      Lăng Ngạo đần mặt ra, trán chảy xuống ba vệt hắc tuyến dài. lúc này có loại xúc động muốn thẳng với nàng " Lão đại? Điều đó ngươi cũng có thể ra sao?"

      Bất quá, Lăng Ngạo dám a!

      Chỉ cần vừa ngẩng đầu nhìn thấy hai đôi mắt chiếu vào mang theo uy hiếp trần trụi " Ngươi dám đúng sao?" chỉ có thể mím môi im lặng.

      Người ta , đứng trước mái hiên nhà người thể cúi đầu chính là dùng cho hoàn cảnh này!

      Lạc Y buồn cười nhìn vẻ mặt Lăng Ngạo quẫn bách, đầy vẻ cam chịu như nàng dâu bị mẹ chồng ức hiếp, liền tiếp tục trêu chọc nữa.

      Ngàng quay đầu lại dụi vào ngực Lãnh Hàn Thần, quên với Lăng Ngạo.

      " Yên tâm , lát nữa liền biết!"

      Nàng có niềm tin, nếu nàng tiếp tục , Lăng Ngạo hoàn toàn có khả năng tìm vật gì đó đem đất đào lên.

      Dường như những người trải qua đào tạo của nàng, chỉ có Lập Khiêm và Cố Ân Kỳ là duy trì được bình thường. Còn Lăng Ngạo và Bạch Thừa Vũ, ừm... Có phải bị đánh ngốc rồi ?

      " Lão đại biết?"

      Lăng Ngạo ngẩng đầu cười đến sáng lạn. Mặc dù bị khăn mặt che nhưng khoé mắt cong cong kia cũng đủ thuyết minh cười.

      ra, Lạc Y đoán rất đúng, nếu nàng lời kia, Lăng Ngạo tìm gì đó đào đất lên đâu.

      là ngốc hết nổi!

      Lạc Y cảm thấy bản thân mình làm việc rất thất bại, bất lực vỗ trán, khoé môi giật giật mãi vẫn được câu gì.

      Nàng giờ loại xúc động tiến vào gian hỏi Thiếu Tà và Dạ chút. Có phải bọn trong lúc huấn luyện lỡ tay đánh gãy dây thần kinh nào của hai kẻ Bạch Thừa Vũ, Lăng Ngạo ngốc nghếch kia đây.

      Cũng may, nàng vẫn còn nhịn được!

      Lãnh Hàn Thần giống như biết được tâm trạng quẫn bách của Lạc Y, rất quan tâm vỗ vỗ vai nàng thay lời an ủi. Đôi thuỷ mâu tử sắc lại hữu ý vô tình liếc nhìn Lăng Ngạo cái, khiến giật mình lui lại phía sau vài bước.

      Lăng Ngạo biết bản thân mình vô tình trêu chọ Lãnh Hàn Thần từ lúc nào. ngốc lăng gãi gãi đầu, lại cười hề hề nhìn ai đó, cố gắng thể bản thân mình vô tội nhất có thể.

      Biểu của Lăng Ngạo lại khiến Lãnh Hàn Thần càng thêm bất đắc dĩ. Nếu phải Nhược Ly đúng lúc xuất biết cục diện bế tắc này còn kéo dài tới bao giờ.

      Nhược Ly dựa vào linh thức tìm đến bìa rừng Vân Vụ Sâm Lâm. Khi gần đến nơi, nàng mới từ hình dạng ma thú hoá thành hình người chạy tới bên cạnh Lạc Y.

      Lăng Ngạo trước đây khi huấn luyện gặp qua Nhược Ly ít lần. Nhưng lại hoàn toàn biết nàng thực tế chính là ma thú.

      Ma thú tuỳ tiện gần gũi con người, trừ khi là có quan hệ khế ước. Như vậy, lão đại là Triệu Hồi sư a?

      " Lão... Lão đại, ngươi là Triệu Hồi sư sao?"

      " Ừm!"

      Lạc Y thẳng thắn trả lời. Nàng cũng tính giấu, chỉ là nàng chưa thôi.

      Lăng Ngạo nghe xong Lạc Y trả lời, liền ngồi xuống góc vẻ vòng tròn đất. Trong lòng than vãn, người so với người là bất công. Chẳng trách Tà ca, Dạ ca, Mặc ca lại mạnh như vậy, hoá ra đều là ma thú hoá hình!

      Lạc Y sờ sờ mũi, chính là hiểu tại sao Lăng Ngạo lại có biểu tổn thương như vậy. Bất quá rất nhanh nàng ném vấn đề ra sau đầu, quay sang hỏi chuyện Nhược Ly.

      " Ly nhi, Chuyện gì xảy ra?"

      " Ưm, tỉ tỉ, người tên Hoàng Phủ Yên Yên đó phải là người tầm thường đâu. Lực lượng của nàng ta rất mạnh, hôm nay nàng ta còn giết tỳ nữ chứng kiến nàng ta thi triển thực lực nữa a!"

      Nhược Ly meo meo đem chuyện mình nhìn thấy đều kể hết ra. Kể cả chuyện Hoàng Phủ Yên Yên mưu hại gia gia Lăng Hựu Thừa cũng ràng.

      Lăng Ngạo nghe xong liền nổi giận, rất muốn tìm Hoàng Phủ Yên Yên tính sổ, nhưng lại bị Lạc Y ngăn lại.

      " Ngươi điên rồi sao? Ngươi đánh lại nàng ta!"

      " Lão đại..." Lăng Ngạo khàn giọng gọi.

      Lạc Y mím môi, hơi liếc nhìn mặt đất phẳng phiu vừa được bọn người Lăng Chính Thành lấp lại. Ánh mắt sâu thẳm càng thêm nghiêm túc.

      " Lăng Ngạo, ngươi phải tin ta, ta để Nhược Ly và Dạ thay phiên kiểm soát, để chuyện gì xảy ra. Ngươi nên nhớ, phụ thân ngươi vẫn u mê, giết nàng ta phải biện pháp tốt!"

      Lạc Y coi Lăng Ngạo là bằng hữu. Nhìn thấy như thế này cũng có chút đành lòng. Bất quá, việc này, nàng nhất định phải giải quyết tốt!

      " Về thôi! Ngày mai chúng ta săn thú!" những săn thú trong rừng, những con mặt người dạ thú cũng có thể săn!

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 117: Hang động thần bí.

      Năm người cùng nhau tiến vào Vân Vụ Sâm Lâm gồm Lãnh Hàn Thần, Lạc Y, Kỳ Phong, Ngạn Hữu còn có Lăng Ngạo.

      nhóm thẳng từ ngoài rìa Sâm Lâm vào trung tâm Sâm Lâm nhưng vẫn gặp bất kì ma thú nào.

      cho đúng ra, cũng có lúc có vài ma thú từ nơi nấp hé mắt ra nhìn bọn họ. Bất quá ngay sau đó liền lủi vào trong, dám bước ra thêm bước nào.

      Phải rằng, ma thú hơn động vật nhà ở chỗ chính là chúng rất linh mẫn với nguy hiểm. Có lẽ chúng cũng đánh hơi thấy mùi nguy hiểm từ nhóm người có năng lực cường đại vượt quá lẽ thường như vậy.

      " phải là trong sâm lâm này có ma thú đấy chứ?"

      Kỳ Phong là người nản chí đầu tiên. vào sâu trong sâm lâm mà gặp ma thú nào khỏi rất thú vị .

      Lạc Y cũng ý thức được điểm này. Nàng đứng lại, đảo đôi mắt xinh đẹp nhìn xung quanh. Lúc nàng vô tình chạm vào ánh mắt của vài ma thú cấp thấp bọn chúng liền rụt cổ lại, run rẩy đáng thương nhìn nàng giống như nàng là kẻ sắp phá nhà chúng vậy.

      Nhìn thấy cảnh này khoé môi Lạc Y khỏi co giật vài cái. Nàng là người hay bắt nạt kẻ yếu thế như vậy sao? Nàng mới vô sỉ như vậy đâu!

      " Chúng ta tách nhau ra , Phong nhi, đệ cùng Ngạo ca thăm thú chút. Ta và Thần cùng Ngạn Hữu, hôm nay giúp thu phục ma thú! Sau khi xong việc trở lại chỗ này tụ họp!"

      Ý kiến của Lạc Y rất nhanh được tất cả mọi người tán đồng. Nhóm năm người liền tách ra chia theo hai hướng rời .

      Kỳ Phong bĩu bĩu môi mỏng, theo Lăng Ngạo, trong lòng khỏi cảm thấy vô cùng ủy khuất. cũng phải chán ghét Ngạo ca, nhưng là muốn được cùng tỉ tỉ có được ?

      Aiz, chỉ tại phải là Triệu Hồi sư! Tại sao phải thức tỉnh năng lực triệu hồi mà lại thức tỉnh năng lực luyện dược a? rất là uất ức đâu!

      Lạc Y nhìn thấy vẻ mặt oán phụ của Kỳ Phong khỏi bật cười, vươn tay xoa mái tóc mềm mại của , dụ dỗ.

      " Đệ phải ngoan nha, nếu ta vui!"

      Kỳ Phong được Lạc Y xoa đầu, híp mắt lại, vẻ mặt lộ ra vô cùng hưởng thụ. Bất quá vừa nghe đến tỉ tỉ vui liền mở to hai mắt, làm ra vẻ mặt thấy chết sờn, kiên định gật đầu.

      " Đệ nhất định ngoan !"

      " Tốt! Vậy !" Tiếp tục dụ dỗ.

      Kỳ Phong rất có chủ kiến đuổi theo Lăng Ngạo, lâu lâu còn quay đầu nhìn Lạc Y, hé môi lộ ra hàm răng trắng đều cho đến khi khuất hẳn.

      Lãnh Hàn Thần đợi Kỳ Phong khỏi liền kéo tay Lạc Y, dùng khăn tay chậm rãi xoa xoa từng ngón tay, lâu mới chịu dừng lại.

      Lạc Y đối với cục diện này sớm quen thuộc. Chí ít Lãnh Hàn Thần lần này rất có tiến bộ, biết đợi người ta rời mới đổ giấm.

      tệ! Trẻ dễ dạy a!

      " Y tỉ, bây giờ chúng ta đâu?"

      Ngạn Hữu sung sướng vì được cùng với Y tỉ. Nhưng là cũng dám biểu thái quá. còn có quên ở đây có thùng giấm lớn đâu.

      " tìm ma thú!"

      Bản thân Lạc Y cũng biết nên nơi nào. Nhưng nàng mới tin trong sâm lâm rộng lớn như thế này, cả ma thú cường đại cũng có.

      Ngạn Hữu nhận được câu trả lời có chút thông tin nào của Lạc Y, nhưng vẫn gật gật đầu. Thậm chí còn cảm thấy nàng rất đúng, nàng cái gì cũng đúng!

      Nếu như Lạc Y biết nàng trong lòng Ngạn Hữu sớm đạt đến hình tượng thần hoá, biết nên nên khóc hay nên cười nữa đây.

      Lãnh Hàn Thần nắm tay Lạc Y chặt, quay lại với Ngạn Hữu.

      " theo ta, trong sơn mạch có ma thú rất hợp với ngươi!"

      " Chàng cảm nhận được?"

      Lạc Y suýt chút nữa quên, Lãnh Hàn Thần đặc biệt rất linh mẫn với ma thú cường đại. Có ở đây bọn họ còn phải lo có ma thú tốt sao?

      Ba người dùng thân pháp rời hướng trái ngược với hướng của Lăng Ngạo và Kỳ Phong. đoạn đường như cũ vẫn gặp ma thú nào.

      Bất quá lâu sau, bọn họ đến gần ôn tuyền. Nước suối trong vắt, róc rách chảy uốn lượn qua những khe đá tạo nên những thanh mềm mại, vui tai.

      ngờ sâu trong Vân Vụ Sâm Lâm vẫn còn có nơi tuyệt đẹp như thế này. khác gì thế ngoại đào nguyên là mấy.

      Nhưng là, nơi này dường như có chút thích hợp cho ma thú cường đại trú ngụ. Mà tế xung quanh cũng lưu lại dấu vết của ma thú.

      " Chàng chắc chắn ở đây có ma thú phù hợp với Hữu nhi sao?" Lạc Y luôn có nghi ngờ năng lực cảm ứng của Lãnh Hàn Thần. Ừm, lần này có chút ngoại lệ .

      " Ở đây quả có, nhưng ở kia... Chắc chắn có!"

      Lãnh Hàn Thần điểm lên mũi Lạc Y, trừng phạt nàng dám tin tưởng . Tay hơi nâng lên chỉ về hướng.

      Lạc Y cùng Ngạn Hữu đều nheo mày nhìn qua. Chỉ thấy đó là nơi cỏ cây um tùm, rậm rạp che khuất tầm mắt. Phải để ý kĩ mới có thể nhìn ra đằng sau có che giấu hang động.

      Lạc Y híp mắt lại, theo kinh nghiệm của nàng chín phần mười ở đây có giấu bảo bối. Ma thú cũng chính là bảo bối a!

      Ngạn Hữu vừa nhìn thấy hang động cả người liền hưng phấn lên. Triệu Hồi sư đối với ma thú đều có mối liên kết tự nhiên.

      Ba người cùng nhau rẽ ra cây cối lần từng bước tiến vào hang động. Khi mới bước vào hang động, mở đầu là con đường hẹp lát đá dài, tối đen.

      Lãnh Hàn Thần lấy ra viên dạ minh châu, thay ánh sáng chiếu vào con đường hẹp. Ba người thể ngang nhau mà phải phân chia nhau, người trước kẻ sau tiến vào.

      Để đảm bảo an toàn, Lạc Y và Lãnh Hàn Thần người đầu và người cuối. Đoạn đường này đến di chuyển còn khó khăn chứ đừng là ở tại chỗ này diễn ra xung đột.

      " Cố gắng chút, tới phía trước là được rồi!"

      Lãnh Hàn Thần đầu vọng lại. thanh va vào vách đá dội lại vào tai quá dễ nghe.

      " Ừm!"

      Lạc Y ứng thanh tiếng, cẩn thận bước từng bước về phía trước.

      lâu sau, ba người thoát ra khỏi dũng đạo chật hẹp, chuyển đến gian khác rộng lớn hơn.

      Bất quá, ngoại trừ chỗ bọn họ đứng là đất bằng, còn bên dưới bị ngoại lực khoét sâu, dung nham đỏ rực sôi sùng sục toả ra khí nóng bức người.

      Lạc Y bị cái nóng hun đến tinh thần tĩnh táo, nàng rất muốn giơ ngón tay giữa mắng to " shit " tiếng. Chỉ là nghĩ đến vấn đề văn hoá nên mới ngăn bản thân đừng xúc động.

      Thế nhưng, trong lòng nàng vẫn khỏi ảo não. Đây rốt cuộc là hang động quái quỷ nào?

      Lãnh Hàn Thần cũng biết Lạc Y khó chịu. Nhưng cũng biết giải quyết như thế nào mới tốt.

      Nếu chỉ có hai người bọn họ, chỉ cần dùng Lịch Gian di chuyển là được. Vấn đề ở đây chính là Ngạn Hữu, chỉ học qua ít thân pháp, ứng dụng vào hoàn cảnh này lại rất có giá trị.

      " Thần, phải chàng đột phá tầng hai Lịch Gian sao? Tạo ra gian bao bọc hố nham thạch lại, lúc đó có thể qua rồi!"

      " Vấn đề này ta cũng nghĩ qua, bất quá dung nham nóng như vậy, gian cũng bị đốt cháy, rất nguy hiểm!"

      Lãnh Hàn Thần sớm nghĩ tới vấn đề này, nhưng nham thạch lại nóng vượt quá mức, khoá gian ở đây duy trì được lâu.

      " có biện pháp, ta chỉ có ma thú hệ Hoả là Nhược Ly, nàng cơ bản là biết bay. Ma thú biết bay như Dạ chịu được nóng!" Thần thú lại thể đem ra uỷ khuất làm toạ kỵ, đây chính là tiến thoái lưỡng nan a!

      Lãnh Hàn Thần thở dài, đúng là còn biện pháp. nâng tay lên, tạo ra vài kết ấn phức tạp, miệng cũng kết hợp lẩm nhẩm đọc vài chú ngữ.

      Khi chú ngữ kết thúc, kết ấn cũng hoàn thành. gian bắt đầu bạo động, khí đọng lại thành sương trắng, khoá chặt hố dung nham phun trào mãnh liệt.

      Lãnh Hàn Thần đem Lạc Y bế xốc lên, quay đầu nhìn Ngạn Hữu trầm giọng ra lệnh.

      " Dùng hết tốc lực vượt qua, nếu chậm, ngươi chết!"

      Lãnh Hàn Thần vừa , vừa khởi động bí pháp Lịch Gian, thoắt cái hai người qua bờ bên kia.

      Ngạn Hữu có thời gian suy nghĩ xem tại sao Y tỉ và Thần ca lại di chuyển nhanh như vậy, gấp rút đem thân pháp thi triển đến mức cực đại, đạp lên khoá gian chạy qua.

      Cả quá trình đều rất tốt, nhưng chỉ còn hai bước là có thể qua bờ bên kia dị biến lại nổi lên.

      gian tan rã!

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 118: Hoả điêu

      " Ngạn Hữu!"

      Lạc Y thót tim gào lên tiếng. Nàng cùng Lãnh Hàn Thần vội vàng ngưng tụ Phong nguyên tố, đem Ngạn Hữu đưa lên khỏi vực sâu.

      Ngạn Hữu ngồi phịch mặt đất, ngốc ngốc hề hề vỗ về trái tim treo cao của mình. Vừa rồi quả quá nguy hiểm, nếu chỉ chậm trong tích tắc thôi cũng đủ để táng mạng trong hố dung nham nóng hừng hực.

      " Đệ sao chứ?"

      Lạc Y đưa cho Ngạn Hữu bình nước, quan tâm hỏi. Tình cảnh vừa rồi nguy hiểm như vậy, nàng cũng kịp suy nghĩ nhiều, bất quá bây giờ nghĩ lại vẫn thấy hoảng sợ.

      " Đệ ... sao..."

      Ngạn Hữu gượng gạo lắc đầu, nhưng đôi mắt của sớm bán đứng , đôi mắt kinh hoảng như nai con làm mẹ.

      Giờ khắc này Lạc Y có chút xúc động muốn xoa đầu an ủi chút. Nhưng nghĩ tối bình giấm chua bên cạnh, tay đưa ra nửa lại rụt trở về.

      Vẫn là... Thôi !

      " Chúng ta ngồi lại đây chút ! Ta nghĩ bên trong kia nhất định là ma thú hệ Hoả a!" Mức độ nóng của dung nham vượt quá lẽ thường, nhưng nó giống như dung nham tự nhiên tạo, dung nham này hẳn là do ma thú Hoả hệ tao nên để bảo vệ.

      Vẫn còn biết là ma thú gì đây!

      Ba người nghỉ ngơi bên bờ, lát sau mới đứng dậy, tiếp tục về phía trước.

      con đường lần này ngược lại hết sức bằng phẳng, lại rộng rãi, hoàn toàn giống con đường vừa rồi. an bình này khiến Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần phải nhíu mày, vội vàng nắm tay Ngạn Hữu kéo lại, dặn dò cẩn thận.

      Ngạn Hữu vốn đem chuyện nguy hiểm vừa rồi quăng ở sâu ót. Lúc này, cảm thấy vô cùng hưng phấn, có thể cảm nhận được nhận được gần đây đúng là có ma thú phù hợp với mình. Tâm tư của vị Triệu Hồi sư ngừng rung lên.

      Bất quá, vừa nghe Lạc Y nhắc nhở Ngạn Hữu liền ý thức được. Nơi này đúng là quá mức an tĩnh, cái gì quá cũng có thể tàng nguy hiểm.

      Quả nhiên...

      Khi ba người được đoạn được bao xa, trong khí bắt đầu nóng lên. Bốn Hoả cầu lớn bằng thân người hài đồng bất ngờ đánh úp lại.

      Lạc Y quả muốn chửi tiếng, đem Ngạn Hữu kéo về phía sau, tay nhanh chóng ngưng tụ nguyên tố Thuỷ thành tấm chắn dày đem Hoả cầu cùng nhau triệt tiêu.

      Oanh!

      Tiếng nổ vang dội của hai nguyên tố va chạm nhau, gian bị chấn động toả ra màn khói trắng mờ mờ.

      Khi màn khói bắt đầu tan , trước mặt ba người thoang thoáng ra bóng dáng.

      Đó là uy điểu thân mình to lớn, toàn thân hồng vũ vô cùng rực rỡ, chói mắt. Hoả điểu đứng đó, hai mắt nhắm hờ hững từ từ mở ra, cay nghiệt nhìn nhóm người Lạc Y.

      Ma thú chán ghét nhất chính là nhân loại xâm nhập vào địa bàn của chúng. Lúc này mặc kệ bọn họ có ý gì cũng bị Hoả điểu xem là kẻ địch.

      Huống chi, bọn họ muốn bắt hoả điểu khế ước thú đâu!

      Hoả điều trừng mắt nhìn ba người đứng bất động, nó vô cùng ngạc nhiên khi ba người này chút cũng động. Thậm chí còn tuyệt nhiên hoảng sợ trước uy điểu của nó.

      Hoả điểu hừ tiếng, hơi xoay mình hoá hình thiếu niên vô cùng tuấn tú. Da trắng như bạch ngọc, khoé môi khinh mạn khẽ cong cong. thân vận kiện hồng y, y phục phiêu phiêu trong gió, tà nâng lên, muốn bao nhiêu mĩ cảm liền có bây nhiêu mĩ cảm.

      " Oa, hoá ra là mĩ nam điểu nha!"

      Lạc Y tiếc lời khen tiếng, ai biết tay đột nhiên bị ai đó nắm chặt. Gương mặt Lãnh Hàn Thần kề sát mặt nàng mang theo hơi thở nguy hiếm trùng trùng. chỉ tay về hướng Hoả điểu.

      " Nàng thích điểu điểu mảnh mai đó? Hửm?"

      " Ách "

      Lạc Y bất chợt nhớ ra bên cạnh mình có thùng giấm chua. có thể đổ giấm bất cứ lúc nào, với bất cứ ai, miễn là giống đực. Đôi khi còn đổ giấm với cả nữ tử.

      Nàng biết nên phân tích tâm lí cuồng ăn giấm của như thế nào đây a!

      Lạc Y cười gượng tiếng, vòng tay lên cổ Lãnh Hàn Thần, nâng lên môi mềm mổ mạnh lên môi ai đó, giọng dụ dỗ.

      " Đương nhiên ! Điểu điểu đẹp bằng chàng!"

      Lãnh Hàn Thần híp mắt, đối với câu trả lời của Lạc Y hết sức vừa lòng. Vòng tay đem eo mềm mại của nàng ôm chặt, cúi xuống hôn cái lên bờ môi hồng hồng hơi cong lên kia cái. Tận lúc này mới thoả mãn quay đầu, muốn nhìn ra Hoả điểu này có cái bản gì.

      Hoả điểu đối với chuyện hai người làm như thấy. nâng mắt, cất giọng nam tính trầm khàn mang theo cỗ uy hiếp nồng đậm.

      " Cút !"

      " A?" Lạc Y nheo mắt, vô sỉ " Nếu sao?"

      Hoả điểu liếc mắt nhìn Lạc Y, đôi mắt hoa đào cong cong, tiếp tục trầm giọng.

      " Chết!"

      Phì!

      Lạc Y vừa nghe đến liền bật cười. Muốn giết bọn họ, có thể sao?

      " Ngươi quá yếu! Bất quá đệ đệ ta muốn khế ước với ngươi!" Ừm, vừa vặn là cấp chín hậu kì đỉnh phong.

      " Triệu Hồi sư?" Hoả điểu kinh ngạc nhìn Ngạn Hữu, nhưng rất nhanh, trong đôi mắt càng trở nên ác liệt " Các ngươi mau cút , ta khế ước, cho dù giết chết ta, ta cũng khế ước!"

      " Điều này nằm trong quyết định của ngươi, Hữu nhi, chuyện còn lại để cho đệ, đệ biết phải làm gì rồi chứ?"

      " Vâng!"

      Ngạn Hữu cười gật gật đầu với Lạc Y. Nàng hài lòng cùng Lãnh Hàn Thần lui về phía sau thoát khỏi vòng chiến.

      Ngạn Hữu ngược lại bước lên phía trước bước, nở nụ cười.

      " Ta muốn khế ước với ngươi, chúng ta quyết đấu !"

      " Nhân loại các ngươi đều là lũ ác độc. Các ngươi muốn khế ước ma thú để đem chúng ta ra làm vật hi sinh. Ta bao giờ khế ước với nhân loại các ngươi!"

      " Ta có!" Ngạn Hữu bật thốt " Ta xem ngươi như bằng hữu, bằng hữu kề vai sát cánh a!"

      Hoả điêu khựng lại, mi tâm hơi động, rất tin tưởng, nhưng khi chạm vào ánh mắt trong suốt đến đáy kia lại hơi rụt về. Trong cổ họng phát ra tiếng hừ .

      " Được, ta với ngươi giao đấu, ngươi thua phải rời khỏi đây, ta thua khế ước với ngươi!"

      " Tốt!"

      người thú phân chia đối đầu nhau. Hoả điêu ngưng tụ ra nguyên tố hệ Hoả nồng đậm. Hoả hệ của Hoả điều dường như là Hoả biến dị, tuy mạnh bằng lửa nhưng sức nóng cũng tương tự dung nham. Trận chiến này, thắng cũng dễ!

      " Hoả dung! !"

      Hoả điêu ngưng tụ nguyên tố hoàn mĩ, liền đem nó phóng xuất ra, đường đánh thẳng về phía Ngạn Hữu.

      Ngạn Hữu lui về phía sau bước, gương mặt lên nét trầm trọng. có bốn hệ ma pháp, nhưng chỉ có duy nhất hệ Thổ có tính năng phòng ngự. Tuy Thổ hệ so với Hoả hệ tạo ra tác dụng lớn, bất quá, hết cách rồi.

      " Thổ chi giới."

      Ngạn Hữu ngưng tụ Thổ nguyên tố, đem nguyên tố bao bọc xung quanh mình, đón đầu luồng Hoả nham mạnh mẽ tiến tới.

      Oanh!

      Thổ gặp Hoả liền nổ. Bụi đất bay đầy trời. Ngạn Hữu bị ép lùi về sau ba bước. Y phục người cũng bị hoá thành xốc xếch bẩn thỉu.

      Lãnh Hàn Thần khi hai bên giao đấu tạo ra gian bảo vệ, đem và Lạc Y bao bọc bên trong, nên bụi đất cũng ảnh hưởng gì đến bọn họ.

      Chỉ là, trận đấu kia, biết ai thắng?

      Hoả điêu nhìn Ngạn Hữu chật vật, da bị đất cứng va vào có chút trầy trụa, khỏi nhếch lên khoé môi.

      " Ngươi yếu, đánh lại ta!"

      " thế sao?"

      Ngạn Hữu cười, xoa xoa vùng da bị trầy. Trong ánh mắt có ý cười mang theo tia chắc chắn.

      Hoả điêu nhìn cảnh này theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, vội vàng lùi về sau bước.

      gian lúc này bất ngờ có biến. Ám nguyên tố đen kịt bao vây xung quanh động, đem tầm mắt của Hoả điêu che . nhíu mày di chuyển qua lại bước lại bước, nhưng thể nào thoát khỏi Ám nguyên tố nồng đậm vẫn bủa vây.

      Đúng lúc này, bên tai vang lên câu .

      " Ngươi thua rồi!"

      Oanh!

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 119: Ma thú bị thương

      Sau tiếng nổ kinh thiên động địa, khói bụi bay mịt mù. Trong gian vang lên tiếng đá tảng ầm ầm rơi xuống, chấn động mặt đất.

      Lạc Y dụi đầu vào ngực Lãnh Hàn Thần, ho khan vài tiếng, nước mắt cũng theo đó chảy thành từng dòng.

      Lạc Y cũng biết nàng ở trong gian do Lãnh Hàn Thần kiến tạo nên, bên trong cơ bản là lọt được hạt bụi.

      Bất quá, chỉ cần nhìn ra ngoài kia, thấy khói bụi ngợp trời, nàng liền theo bản năng cảm thấy khó chịu.

      Lãnh Hàn Thần đau lòng nương tử, vừa dịu dàng vỗ vai giúp nàng nhuận khí. Vừa híp mắt nhìn ra ngoài khoảng mịt mù, xuyên qua lớp bụi nhìn tình hình của Ngạn Hữu và Hoả điểu.

      Chỉ thấy Ngạn Hữu đứng dựa vào vách tường đá, vừa tham lam hít thở khí, vừa cúi đầu ho sặc sụa.

      vừa rồi hít phải ít khói bụi. Quần áo xộc xệch dính đầy bụi đất, mặt cũng biến thành lọ len. Với hình tượng này, dùng từ thảm thương để hình dung, có lẽ vẫn gọi là quá .

      So với Ngạn Hữu, Hoả điêu có vẻ tốt hơn chút. vẫn thẳng lưng mà đứng, thoạt nhìn uy vũ hiên ngang, y phục lây dính chút bụi bặm càng khiến tôn thêm tầng khí chất lãng tử phong trần.

      Ai thắng?

      Đúng lúc này, Hoả điêu đột nhiên ngã xuống mặt đất, thân mình co giật nhè , hơi thở cũng trở nên nặng nề, khó khăn. Sắc mặt bắt đầu biến thành màu đậu đen sai biệt lắm.

      Lạc Y từ trong ngực Lãnh Hàn Thần thò đầu ra, nhìn thấy tình trạng giờ của Hoả điêu ngăn được bật cười tiếng.

      Ha, mặc dù nhìn bề ngoài Ngạn Hữu so với Hoả điểu quả rất thảm thương. Nhưng tế mà Ngạn Hữu thắng. Giờ này Hoả điều bị Ám nguyên tố xâm nhập vào trăm lẻ tám kinh mạch, nguyên tố dự trự hoàn toàn bị phong bế. cơ bản là thể tiếp tục giao đấu.

      Ngạn Hữu này cũng quá giảo hoạt !

      Lạc Y và Lãnh Hàn Thần từ trong gian bước ra, hơi liếc nhìn Hoả điểu co giật dưới nền đất, thầm lắc đầu chậc chậc vài tiếng.

      Nếu ban đầu chịu khế ước ngay có phải tốt hơn a?

      " Được rồi, mau khế ước , để nguyên tố Ám ăn mòn quá lâu chết!"

      Lạc Y nhắc nhở Ngạn Hữu. giảo hoạt quả nhiên sai li. Chỉ bằng chiêu này thôi ép Hoả Điêu phải lựa chọn hai con đường, khế ước hoặc là chết. Dĩ nhiên, ma thú thông minh đều chọn khế ước.

      Hoả điêu có vẻ như phải ma thú ngu ngốc !

      Ngạn Hữu gật gật đầu. vẫn luôn cảm thấy phương pháp này quá mức tàn nhẫn. Vốn cũng định làm như vậy. Bất quá cũng hết cách.

      Trong bốn nguyên tố mà sở hữu, nguyên tố Thổ là nguyên tố phòng ngự, nguyên tố Phong là nguyên tố phụ trợ, chỉ hai nguyên tố Hoả và Ám là có thể sử dụng trong chiến đấu.

      Chỉ là Hoả nguyên tố dùng người ma thú hệ Hoả có tác dụng lớn. Mà Ám nguyên tố tuy rằng có chút tà môn, nhưng chỉ cần Hoả điểu chấp nhận khế ước, năng lực chữa trị của khế ước trị liệu cho tốt.

      Đúng lúc Ngạn Hữu định mở ra Khế Ước Chi Trận ma thú Hoả điểu nằm đất bỗng gắng gượng mở bừng mắt. tay ngưng tụ ra đoàn Hoả diễm đánh về phía Ngạn Hữu.

      " tốt!"

      Lạc Y khẽ thốt lên tiếng, nhanh tay kéo Ngạn Hữu tập trung tinh thần mở ra Khế Ước Chi Trận sang bên.

      Hoả nguyên tố được Hoả điểu dùng hết sức ngưng tụ ra vừa vặn đánh đúng vào chỗ Ngạn Hữu vừa đứng. Đây ràng là Hoả điểu chuẩn bị sẳn tinh thần lưỡng bại câu thương từ trước.

      Khi bị Ám nguyên tố ăn mòn, tiếp tục khởi động ma pháp chẳng khác nào tự đào mồ chôn xác. Chính Lạc Y cũng ngờ Hoả điêu lại có lòng tự tôn cao như vậy, thà chịu chết cũng muốn chấp nhận khế ước ma thú.

      " Y tỉ?"

      Ngạn Hữu mở to hai mắt hiểu nhìn Lạc Y. Nhưng đến khi nhìn thấy bụi bặm lần nữa tung lên, chỗ vừa đứng hình thành cái hố sâu hoắm vẫn còn nóng rực liền hiểu ra.

      Khói bụi lần này so với lần trước tan nhanh hơn. Chỉ là nơi Hoả điêu vừa nằm trống rỗng, đất chỉ còn lưu lại tia hơi ấm nhàn nhạt.

      Lãnh Hàn Thần vừa duy hộ Lạc Y trong lòng, vừa bước lên phía trước vài bước. quét mắt nhìn gian xung quanh.

      Tại đây là ngõ cụt, mà vị trí bọn họ vừa đứng vừa vặn chắn hết đường ra ngoài. Nếu vậy, ở đây hẳn lưu lại cơ quan.

      " Y nhi!" Lãnh Hàn Thần đột nhiên nheo mày, giọng gọi tiếng.

      " Hửm?"

      " Chúng ta xuống dưới kia, Hoả điêu xuống đó!"

      " A?"

      Lạc Y ngẩn ra. Nàng vốn định từ bỏ Hoả điêu. tự tôn cao như vậy, thà chết cũng muốn khế ước. Nàng cũng muốn ép buộc .

      Lạc Y biết, Lãnh Hàn Thần cũng phải thích gượng ép. Vậy mà lần này đột nhiên muốn đuổi theo đến cùng là vì cái gì đây?

      Ngạn Hữu đứng bên nhìn vào vị trí cái hố sâu còn lưu lại. Mặc dù rất tiếc năng lực biến dị Hoả của Hoả điêu, nhưng cũng muốn gượng ép. Có điều, nghe Thần ca xong lại cũng có chút chờ đợi.

      Bất quá, phải muốn tiếp tục khế ước, chỉ là muốn giải Ám nguyên tố thân Hoả điêu mà thôi.

      Lãnh Hàn Thần biết Ngạn Hữu nghĩ gì, nhưng lại hiểu Lạc Y. Tay nâng lên chỉ xuống vùng đất bên dưới, khoé môi nhếch lên độ cong.

      " Bên dưới có ma thú sắp chết " Lãnh Hàn Thần ngừng lại chút, ý " Bất quá, phải Hoả điêu!"

      " Được!"

      Lạc Y nhanh chóng gật đầu ứng thanh tiếng. Lãnh Hàn Thần đến mức này mà nàng còn hiểu quả là quá làm nhục danh xưng Thiên Hạ Đệ Nhất sát thủ của nàng rồi.

      thẳng ra, Lãnh Hàn Thần có hứng thú với ma thú sắp chết kia!

      " Hữu nhi, đệ ở lại đây, canh chừng!"

      Lạc Y quay đầu lại với Ngạn Hữu. Sau đó cùng Lãnh Hàn Thần khởi động Lịch Gian rời , khiến cho Ngạn Hữu còn chưa kịp rên tiếng còn thấy được hình dáng hai người.

      Y tỉ và Thần ca lại biến mất rồi a, hai người này có phải có phép độn thổ hay ?

      Ngạn Hữu dậm dậm chân xuống mặt đất, muốn thử xuyên qua. dù sao cũng là ma pháp sư hệ thổ đâu.

      Bất quá, bị chặn lại rồi!

      Ngạn Hữu buồn bực ngồi xuống bên đếm kiến, trong lòng vô cùng tổn thương. Tại sao cùng là Thổ hệ mà riêng lại bị cơ quan cản lại?

      Quá bất công!

      Trong khi Ngạn Hữu sầu não than trời trách đất Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần đặt chân đến gian khác.

      gian này so với gian kia lại càng rộng rãi hơn, chỉ có điều khá tối. Ánh sáng duy nhất chính là bốn cây đuốc cắm tuỳ ý dọc đường .

      mặt đất cách chỗ hai người đứng xa, chính là Hoả điêu nằm thoi thóp. Dường như nghe được gian có dị động, nên mới khó khăn mở mắt ra.

      Khi ánh mắt chạm đến hai bóng người mờ nhạt, phải mất chút mới có thể nhận ra hai bóng người chính là hai kẻ cùng tiểu tử Triệu Hồi sư kia.

      cất lên giọng suy yếu mà đầy lãnh liệt.

      " Sao các ngươi có thể..."

      " Ngươi bớt chút dưỡng sức !"

      Lạc Y hừ tiếng, khom người xuống bên cạnh Hoả điểu, đem Quang nguyên tố tụ lại tay theo đường kinh mạch chủ truyền vào người Hoả điêu, giọng.

      " có chút đau, phải nhịn!"

      Hoả điểu còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra cảm thấy có luồng khí là Quang nguyên tố truyền vào cơ thể .

      Quang nguyên tố theo đường kinh mạch chủ lan tràn khắp trăm lẻ tám đạo kinh mạch. Hoà cùng với Ám nguyên tố của Ngạn Hữu xảy ra triệt tiêu nảy lửa.

      " A!"

      Hoả điêu cắn răng rên hét tiếng. Cảm giác hai loại nguyên tố điên cuồng đánh nhau trong cơ thể rất dễ chịu. Kinh mạch của cơ bản là chịu nổi áp lực kiểu này phát sinh ra từng đợt rạn nứt.

      Cơn đau liên tục kéo dài đến khi Hoả điểu nghĩ bản thân đạt đến cực hạn Quang nguyên tố cũng vừa vặn dọn dẹp xong Ám nguyên tố bên trong cơ thể .

      Lúc này, đạo khí lưu nhu hoà lại tiếp tục truyền vào, từ từ cải tạo các kinh mạch rạn nứt đến khi hoàn mĩ mới tiêu thất.

      Hoả điêu nằm mặt đất thở phì phò, hé ra đôi mắt khó hiểu nhìn Lạc Y.

      " Ngươi tại sao muốn cứu ta?" phải là muốn tiểu tử kia khế ước với sao?

      Lạc Y liếc nhìn Hoả điêu cái, đứng lên phủi phủi tay, hờ hững lên tiếng.

      " Tiện."

      " ... " Hoả điêu nín lặng.

      Trong lúc Lạc Y trị liệu cho Hoả điêu Lãnh Hàn Thần dựa vào linh cảm theo đường hành lang tiến sâu vào bên trong.
      Con đường này dẫn đến gian khác lớn hơn, nhưng lại rất đơn sơ. Thứ duy nhất xuất gian này chính là tảng đá lớn được mài nhẵn nhụi.

      đó là ma thú!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :