1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuynh thế thiên tài - Lạc Y Thần (Chương 130)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 110: Thần trượng?

      Lãnh Hàn Thần còn có Thiếu Tà, Bạch Thiên và Tiểu Cầu có vẻ đặc biệt để ý đến vật thể mà Lạc Y giữ. Đặc biệt là Lãnh Hàn Thần.

      Lãnh Hàn Thần nâng vật thể tay, tỉ mỉ xăm xoi, đôi thuỷ mâu tử sắc lúc này tràn đầy ý vị nghiêm túc khiến trở nên càng muốn quyến rũ.

      Lạc Y đưa tay vỗ trán, kẻ này lại muốn bắn ra hoa đào a!

      " Đây là Thần trượng?"

      Lãnh Hàn Thần đem vật thể trả lại cho Lạc Y, lúc này mới thản nhiên phun ra vài chữ.

      Hửm? Thần trượng?

      Lạc Y mâm khoé môi, nhìn nhìn vật thể tay. Này... thể nhìn ra nó có cái tên mĩ miều như vậy đâu!

      " Đây chính xác là Thần trượng, nhưng chưa đủ! Hẳn là còn cần thêm vài thanh đoản đao nữa!"

      Thiếu Tà chậm rãi bổ xung. bây giờ tế là vô cùng kích động. Thần trượng là quyền năng của Thần Nữ vào thời điểm vạn vạn năm trước. Chính là sau đó bọn họ đều đồng loạt bị phong ấn, còn biết Thần trượng nơi nào đâu.

      Ban đầu còn tưởng là Thần trượng được phong ấn cùng Bạch Long - thần thú quyền năng nhất của chủ nhân. Ai biết đâu, con rồng thối này vô cùng vô dụng, những được, tu luyện được, thậm chí còn chẳng mang theo được thứ gì.

      Bất công a!

      Bạch Thiên đem Thần trượng ôm vào trong ngực, trước đây là Thần thú quản trượng nha. cũng ngờ Thần trượng lại bị chia ra, phong ấn dưới dạng đoản đao tại đại lục này.

      Tìm được Thần trượng sớm vẫn là tốt nhất, xem ra hôm nay trong cái rủi có cái may. Lôi điện của Vân Như vừa vặn thay thế lôi kiếp, đem từng tầng phong ấn Thần trượng mở ra.

      " Cái này gọi là Thần trượng?"

      Lạc Y cong môi. Đôi khi nàng cảm thấy rất bất lực khi được truyền thừa kí ức a! Nhìn xem, bọn ôm vật thể được gọi là Thần trượng như bảo vệ trân bảo. Chính là nàng vẫn còn chưa biết thứ đó có liên quan gì tới nàng đâu!

      Thiếu Tà cũng biết Lạc Y được truyền thừa kí ức. Đôi mắt xinh đẹp biến trầm giống như nhớ về chuyện vui rất xa xôi. Bất quá bản thân cũng thể thay đổi được gì, chỉ có thể bất lực thở dài tiếng, cẩn thận giải thích.

      " Chủ nhân, Thần trượng này là quyền năng của người, chỉ có người sở hữu dòng máu tinh khiết nhất của tộc Thần cao quý nhất mới có thể làm chủ. Trước hết chưa Thần trượng có thể tạo ra sóng gió gì, bất quá, muốn đến Thần giới, nhất định phải nhờ vào Thần trượng!"

      " Thần trượng có thể mở ra khe hở gian sao?"

      Lạc Y nheo mày, tiếp tục thắc mắc.

      " phải. Nhưng Thần trượng này chính là có đôi, là của người, của Nam Thần. Thần trượng có thần thức tương thông nhau. khi Thần trượng khởi động, hẳn dịch chuyển theo bản năng tìm Thần trượng còn lại. Thần trượng kia hẳn là bị phong ấn ở Thần giới!"

      Lạc Y gật đầu. Tuy lúc này nàng vẫn hiểu gì về quyền lực của Thần trượng, bất quá cũng quan hệ. Trước cứ thuận theo tự nhiên, đến khi kí ức của nàng được truyền thừa, khám phá cũng muộn.

      " A, Bạch Phong tu luyện sao?"

      Lạc Y chợt như nhớ ra điều gì. Nàng vào mấy lần nhưng hầu như chưa lần nào nhìn thấy Bạch Phong nha. Kể cả lần này gian bị oanh bạo như vậy mà nàng ta vẫn cảm nhận được sao?

      " Thần giới hình như có chút động tĩnh, Bạch Phong dường như bị rơi vào tiềm thức a!"

      Bạch Thiên ôm theo quyền trượng buông tay, gương mặt tuấn tú phảng phất nét trẻ con ngây ngô tuỳ ý trả lời.

      Lạc Y nghe xong liền trực tiếp trầm mặc. chung, nàng vẫn chưa thể hiểu Bạch Phong. Dường như nàng hội ngộ nàng ta là duyên phận. Cũng như việc Bạch Phong vẫn lưu lại tia liên kết mật thiết với Thần giới. Nàng cảm thấy chuyện nhất định có phần liên quan đến nàng!

      Aiz!

      Lạc Y thở ra hơi, nàng đành phải chờ Bạch Phong thức tỉnh a! Nàng muốn hỏi nàng ta chút, Thần giới lại muốn nổi lên bạo động gì.

      " Nương tử, nàng lại muốn thất thần đâu nha. Vi phu bị bỏ quên đau lòng a!"

      Lãnh Hàn Thần bị Lạc Y vắng vẻ hồi lâu cảm thấy vô cùng bức xúc, càng thêm kiên định tối nay phải hảo hảo trừng phạt nàng. Để xem, lần sau nàng còn dám bỏ quên nữa hay .

      Lãnh Hàn Thần vươn tay, triệt để đem thiên hạ ôm vào lòng.

      Gương mặt tuấn tú tà mị tuyệt luân cơ hồ sít sao dán vào mặt nàng. Hơi thở ấm nóng phà vào vành tai, giọng vừa đủ cho hai người nghe thấy khiến khí có bao nhiêu ám muội liền có bây nhiêu ám muội.

      " Tối nay, hảo hảo trừng phạt nàng!"

      Lạc Y cảm thấy hai vành tai mình vừa nóng vừa ngứa, gương mặt xinh đẹp biến thành màu đỏ rực. Xấu hổ liếc nhìn đám người cùng thú ở bên cạnh cúi đầu cười trộm, chút nào lưu tình trừng lớn mắt, đem đầu ai đó đẩy ra xa.

      " Đừng lộn xộn!"

      Lạc Y dùng khẩu ngữ cảnh cáo Lãnh Hàn Thần. Nàng phải thừa nhận người này tự xưng da mặt dày đứng thứ hai, hẳn ai dám xưng mình da mặt dày đứng thứ nhất đâu.

      Lãnh Hàn Thần bị Lạc Y cảnh cáo, những giận mà trong lòng càng muốn nở hoa. Nương tử tức giận lên càng muốn làm say lòng người đâu.

      Bất quá cũng dám bày ra thái độ vui vẻ, mà trang thành bộ dáng tiểu tức phụ bị ruồng bỏ, môi mím lại, uỷ khuất nhằm ngay vành tai mẫn cảm của thiên hạ cắn xuống.

      " Aiz... Chàng là tiểu cẩu sao?"

      Lạc Y rùng mình cái, lưu tình mắng tiếng. Tay nâng lên xoa xoa tai, nàng mới lùi bước như mọi lần đâu. Kẻ này chính là cực độ vô sỉ, thừa cơ lấn áp nàng đâu.

      Tiểu cẩu?

      Tiểu cẩu?

      Tiểu cẩu?

      trán Lãnh Hàn Thần chảy xuống ba vạch đen, trong lòng thầm lặp lại ba lần " tiểu cẩu". Vừa ảo não chiêu bài vô tác dụng, vừa bứt rứt...

      giống tiểu cẩu sao?

      cắn nàng, nàng liền xem như bị chó cắn?

      So với Lãnh Hàn Thần bứt rứt, người cùng thú xung quanh đều nghẹn cười muốn nội thương. Bọn họ xấu xa liên tưởng đến Lãnh Hàn Thần và tiểu cẩu đặt cạnh nhau, lần lượt cắn tai Lạc Y.

      Đúng là cũng sai biệt lắm, phải đều là cắn đó sao?

      Hắc hắc.

      Lãnh Hàn Thần bằng tiểu cầu a!

      Giống như biết được bọn họ suy nghĩ gì, Lãnh Hàn Thần mặt ôm Lạc Y buông, tạm thời đình chỉ hành động tìm đối sách khác, mặt lại lãnh liệt liếc nhìn những ai đó ngừng YY cách đây xa.

      Tia nhìn sắc bén của Lãnh Hàn Thần khiến cho những người cùng thú xung quanh đều phát hoảng, theo bản năng đối diện nguy hiểm lùi về sau vài bước.

      Đôi mắt tà mị, xinh đẹp như cánh hoa đào khẽ híp lại, trong lòng thầm đem thù này ghi lại. nỡ nặng tay với nương tử nhà mình, nhưng với người khác liền có thể a!

      Người cùng thú nhìn ánh mắt của Lãnh Hàn Thần, toàn thân đều muốn run rẩy khóc ra nước mắt.

      Bao nhiêu tưởng tượng trong đầu đều vỡ tan rơi loảng xoảng, tiêu thất còn mảnh!

      Đùa sao? Tiểu cẩu có thể có ánh mắt đáng sợ như vậy sao? Tiểu cẩu có thể tạo nên cảm giác đáng sợ như vậy sao?

      Đương nhiên thể a!

      Lạc Y hề hay biết những người xung quanh đều bị uy áp của Lãnh Hàn Thần hù doạ muốn chết, nàng bây giờ suy nghĩ cách để tiểu cẩu hay cắn người này biết học ngoan a!

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 111: Rời

      Đêm tĩnh mịch, Âu Dương gia.

      Gia gia Âu Dương Phong Thần ngồi uống trà thơm ngon, vui đến đắc ý. Bên cạnh lần lượt là phụ thân Âu Dương Văn Nhân cùng mẫu thân Trần Doanh Doanh. Mặc dù hai người thoạt nhìn điềm đạm nhưng cũng che giấu được hài lòng nơi đáy mắt.

      Gia gia Âu Dương Phong Thần là điển hình cho lão ngoan đồng. Có khi nghiêm túc, người phả ra hơi thở cường giả, uy nghi bễ nghễ. Nhưng cũng có khi, ông chính là giống đứa trẻ con lớn, vừa ngồi uống trà, vừa vỗ đùi đen đét cũng có thể.

      " Ta Y Y nha đầu bảo bối, trà này là hảo ngon a! Ngươi để lại cho gia gia ngươi ít !"

      Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần hai người ngồi đối diện, nghe Âu Dương Phong Thần liền nhu thuận ứng thanh.

      " Dạ, gia gia!"

      Gì chứ về Lạc Y, thứ nàng thiếu nhất chính là tiền, thứ hai là trà, thứ ba là bảo bối.

      Nàng là tiểu phú bà hào phóng a! Tưởng tượng đến cảnh mình nằm ngủ đống thuỷ tinh tạp. lần quơ qua liền là mấy chục vạn kim tệ. Cuộc sống như vậy đúng là thích ý.

      Gia gia Âu Dương Phong Thần nhận được đáp ứng liền ha ha cười to, nhấp ngụm trà, ý xuân trong mắt càng thêm dào dạt.

      Phụ thân nãy giờ ngồi nghiêm túc nghe tổ nữ chuyện, lúc này mới ho khan tiếng, giọng hỏi.

      " Y Y, hôm nay con đến gặp mọi người phải chỉ là vì phẩm trà chứ!"

      Câu hỏi của phụ thân Âu Dương Văn Nhân khiến trong phòng nghiêm túc hẳn lên. Gia gia Âu Dương Phong Thần lập tức hạ tách trà xuống, mẫu thân Trần Doanh Doanh từ đầu vẫn lom lom dời mắt khỏi Lạc Y và Lãnh Hàn Thần bây giờ càng nhiều thêm tia khó hiểu chờ đợi.

      Lãnh Hàn Thần thấy mọi người đều nhìn nương tử nhà mình cũng ngại. vừa bước vào phòng, ngồi xuống ghế thẳng tắp sống lưng, vẻ mặt tà mị phảng phất thêm vài phần nghiêm túc. Bất quá chỉ mình Lạc Y biết tiểu cẩu này chỉ là giả vờ.

      nghiêm túc sao? Cho xin , nếu nghiêm túc ai để tay ngang hông nàng, thừa cơ ăn đậu hủ, ai nghịch tay của nàng bên dưới tầm mắt mọi người đây? Mệt cho còn phải diễn kịch cực khổ như vậy.

      Lạc Y khẽ nhếch khoé môi, hừ tiếng. tay rất " nhàng" gỡ ra móng vuốt làm càn bên hông, tay lại nhàn rỗi nhéo mạnh vào lòng bàn tay của ai đó.

      Lãnh Hàn Thần bị ăn đau mày cũng nhíu lấy li, thậm chí còn cười càng thêm xuân phong đắc ý, tiếp tục thực những việc mình làm. Nàng biết lúc này nên gọi da mặt quá dày hay loại tư duy phải là quá giống " người bình thường" đây nữa.

      Lạc Y hoàn toàn bất lực vỗ trán, uống ngụm trà để tiêu trừ cơn nóng. Cứ cho như nàng vừa rước sói vào nhà ! Có điều con sói này so với gián cũng sai biệt lắm, đập bao nhiêu lần cũng chết a!

      " Gia gia, phụ thân, mẫu thân, đêm nay con muốn đến chào từ biệt mọi người!"

      Tiêu trừ nóng nực xong xuôi, lúc này Lạc Y mới điềm đạm trả lời mục đích của nàng.

      Điều Lạc Y vừa ra khiến mọi người ngay tức khắc sửng sờ. Sáu mắt nhìn nhau, sau đó hẹn cùng nhìn về phía Lạc Y đồng thanh.

      " Con định lúc này ? phải còn hơn tháng sao?"

      Lạc Y ngượng ngịu né tránh móng vuốt sói, đan hai tay vào nhau. Nàng mím hai khoé môi mỏng, vẫn ra.

      " Gia gia, phụ thân, mẫu thân, ra đúng là còn hơn tháng. Nhưng lần này con muốn đưa Kỳ Phong và Ngạn Hữu theo cùng " Lạc Y dừng lại chút, ngẩng đầu xem xét biểu thấy ai có ai phản đối mới tiếp tục " Con nghĩ mọi người cũng biết Kỳ Phong kì ngộ luyện đan thuật, Ngạn Hữu lại kì ngộ trở thành Triệu Hồi sư. Con muốn sớm chút, thuận tiện bồi dưỡng Triệu Hồi thuật cho Ngạn Hữu, còn có dạy Kỳ Phong luyện đan!"

      Lạc Y đem ra, nhưng cũng hết hoàn toàn chuyện hai người ngộ đạo có liên quan đến nàng. phải là nàng ích kỷ, hay là muốn cố tình giấu diếm. biết nhiều quá cũng phải chuyện tốt.

      Gia gia, phụ thân, mẫu thân nghe xong cũng chỉ biết thở dài. Bọn họ là luyến tiếc bảo bối có được ? Nàng cũng chỉ mới về tới nhà có vài ngày thôi a! Nhìn xem, bảo bối gầy. phải càng tu luyện lên cao càng nhìn trưởng thành hay sao? Nhưng nhìn bảo bối xem, đúng là có lớn lên ít, bất quá cũng chỉ có thể so với thiếu nữ mười lăm, mười sáu. Quá a!

      Có điều luyến tiếc sao, bọn cũng thể cản tiền đồ của bảo bối. Liền để cho tiểu tử Kỳ Phong, Hàn Thần được lợi chút . Dám để bảo bối bị thương sợi tóc bọn họ liền đánh gãy chân chó bọn .

      Trong lòng gia gia, phụ thân, mẫu thân đều len lén hừ hừ hai tiếng, nhưng trước mặt bảo bối cũng chỉ phát ra tiếng thở dài.

      " Được rồi, được rồi, liền thôi. Bất quá... Ừm... được để bị thương!"

      Gia gia rất có phong phạm chủ nhà, trảm đinh tiệt thiết, làm bộ chút lưu tình, nhưng cuối cùng cũng ngăn được trong lòng mềm mại.

      Lạc Y len lén nở nụ cười, ai ngờ bị gia gia trừng mắt cái, vội vàng mím môi nghiêm túc lên, rất ngoan ngoãn đáp ứng.

      " Tốt! Bất quá..."

      " Bất quá làm sao?"

      Mẫu thân Trần Doanh Doanh vội vàng hỏi, nàng chính là lo lắng nữ nhi bảo bối nhà mình gặp chuyện uỷ khuất. Gia gia còn có phụ thân đồng dạng nhíu nhíu chân mi, biểu chỉ cần nghe nàng bị ai đó hiếp đáp liền đào nhà người ta lên.

      Lạc Y biết mọi người hiểu lầm, vội vả xua tay ra điều nàng có chuyện gì, nghiêm túc .

      " Con phải ủy khuất, con muốn cũng nghiêm trọng, chính là gia gia, phụ thân, mẫu thân có định chuyển tới Đế Đô sao?"

      Đây là điều khiến Lạc Y phân vân mãi. Trước đây nàng chữ bệnh cho Vu Nhược Nhược phần quan hệ là ở Vu Nhu, phần sau là muốn đổi lấy điều kiện của Nam Cung Tuyệt. Nàng rất tin tưởng Nam Cung Tuyệt dùng quyền lực của để bảo vệ Âu Dương gia. Hơn nữa cũng lập lời thề, muốn nuốt lời cũng được. Nếu , chờ đợi chính là địa ngục tu la, vĩnh viễn cũng đừng mong siêu sinh.

      Bất quá Âu Dương gia ở thành La Viễn quá xa đế đô, dù sao đạo lí nước xa cứu được lửa gần nàng vẫn hiểu. Vậy nên, nàng muốn đưa Âu Dương tộc đến đế đô lập nên nghiệp. Nàng biết Nam Cung Tuyệt phong hầu tặng đất cũng là vì mục đích.

      Vấn đề còn lại chỉ cần mọi người đều quyết ý là được gia.

      Gia gia cùng phụ thân vừa nghe đến chuyện Lạc Y đều lâm vào trầm mặc. Mẫu thân vốn xen vào chuyện gia tộc nên chỉ yên lặng chờ đợi. Nàng từ khi gả đến Âu Dương gia xác định nàng theo phu quân nuôi dạy tử nữ. Thế là đủ!

      gian chìm nghỉm trong im lặng chút nào ảnh hưởng đến Lạc Y và Lãnh Hàn Thần. Lạc Y gấp, còn Lãnh Hàn Thần, xen vào chuyện Âu Dương gia tộc, quan tâm nương tử nhà mình là đủ!

      Gia gia Âu Dương Phong Thần nhấp ngụm trà. Như , ông khi như đứa trẻ lớn, khi lại nghiêm túc uy nghi. Lúc này, khi quyết định vấn đề liên quan đến gia tộc ông chính là thái độ nghiêm túc, cẩn trọng vô cùng.

      " Ta nghĩ qua điều này, bất quá ta lại thực . Thành La Viễn là căn cơ của Âu Dương tộc, thể bỏ. Có lẽ lão già này xương cốt cũng yếu, thích hợp di chuyển, thôi ... Cứ như vậy !"

      Gia gia phá vỡ tĩnh lặng. Phụ thân cũng ứng theo gật đầu. Bản thân cũng muốn dời . Cũng phải là có chí tiến thủ, mà là Âu Dương gia xây dựng tổ nghiệp mấy trăm năm, sao có thể có tình cảm a!

      Lạc Y thở dài trong lòng, nàng cũng biết chuyện này đối với gia tộc có lịch sử là rất khó thay đổi. Thôi ... Vậy cũng được!

      " Nếu vậy, con nghĩ phải tăng lên thực lực trong gia tộc. Con để lại công pháp, tài nguyên tu luyện cho mọi người. Mọi người nhất định phải mạnh lên!"

      Tuy Lạc Y biết tương lai xảy ra chuyện gì, bất quá chuẩn bị là thừa. Dù thế nào cũng phải có năng lực đủ để người nào có thể chạm vào mình.

      Điều Lạc Y ra, rất nhanh nhận được đáp ứng của gia gia, phụ thân, mẫu thân. Họ cũng biết những gì bọn họ được nhận ngày hôm nay khiến Âu Dương gia sau này trở thành đệ nhất tộc của Apollo đại lục.

      Lạc Y để lại rất nhiều công pháp tu luyện, đan dược bổ trợ, tinh thạch và nhiều bảo bối phù hợp mà nàng có được. Lúc này mới an tâm cùng Lãnh Hàn Thần đứng lên, theo lễ lạy ba lạy rồi mới ra.

      Bên ngoài Âu Dương gia, xe ngựa đứng chờ sẳn. Kỳ Phong và Ngạn Hữu cũng sớm từ biệt mọi người, cùng với Lạc Y và Lãnh Hàn Thần phân chia nhau tiến vào hai cổ xe ngựa.

      Chuyến này biết xảy ra những gì?

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 112: Gặp lại Lăng Ngạo

      chiếc xe ngựa lọc cọc chạy trong ánh nắng chiều buông. Nhìn từ bên ngoài, xe ngựa có điểm gì đặc biệt. Nhưng nếu để ý kĩ, người ta nhận ra cỗ xe ngựa này so với xe ngựa dành cho quý tộc cũng khác nhau là mấy.

      Đầu tiên, khung xe chính là được làm từ loại gỗ Quỳnh Chi. Loại gỗ này vô cùng trân quý, so với những loại gỗ như tử đàn, trầm hương lại càng muốn đáng giá hơn. Đến cả lớp vải lụa bao bọc xung quanh xe ngựa cũng làm bằng kim tàm ti, nước lửa bén tới, lại còn mềm mại tự nhiên.

      Nếu như ở đây có người quen, hẳn khó nhận ra, đây chính là xe ngựa của Lạc Y và Lãnh Hàn Thần. Có điều, trong xe lúc này còn nhiều thêm hai cái bóng đền, đây cũng phải ai khác, lại chính là Kỳ Phong và Ngạn Hữu.

      Bên trong xe ngựa so với bên ngoài lại càng khiến người ta loá mắt hơn. Khoang xe vô cùng rộng rãi có đặt cái bàn trà cũng được khắc ra từ gỗ Quỳnh Chi. bàn đặt bộ trà cụ, đĩa bánh ngọt tinh mĩ đủ các loại.

      Lại tới ngoài cái bàn ra, vị trí trống còn lại đều được lót vải bông mềm mại, thuận tiện thay thế cho giường ngủ. Phải biết rằng, trong xe hề bị ảnh hưởng bởi rung lắc bên ngoài, giấc ngủ vô cùng dễ chịu, êm ái.

      Bất quá, khí trong xe mấy thích hợp, rất dễ nhận ra có tia gượng gạo, đông cứng.

      Kỳ Phong và Ngạn Hữu ngồi nép trong góc xe ngựa. Bọn nỗ lực cúi đầu biến bản thân thành người vô hình.

      Bình thường nếu những đứa trẻ lần đầu tiên xa nhà, hẳn gặp cái gì cũng cảm thấy mới lạ, muốn xem xét, hay chí ít cũng liếc qua cái.

      Nhưng khi nhìn lại hai đứa trẻ ngồi kia, sống lưng thẳng tắp, đầu lại cúi gằm xuống, thậm chí cả ngón tay còn chưa động đậy lần lại thấy định luật này cũng đúng cho lắm.

      Đừng mãi thắc mắc tại sao, mà chỉ cần nhìn ai đó vừa thoăn thoắt pha trà, lại vừa quên lâu lâu liếc nhìn hai đứa trẻ, trong mắt còn đầy vẻ bất thiện.

      Kỳ Phong cùng Ngạn Hữu tiếng cũng dám hó hé. Nhưng trong lòng lại kêu gào đau khổ ngừng.

      Đúng là lúc đầu có hai cỗ xe ngựa, bất quá Kỳ Phong lần đầu xa, mực muốn tự mình đánh xe ngựa. Ai ngờ vì quá phấn khích lại làm ngựa nổi điên, những đâm đầu vào hố lầy, kéo mãi lên, thậm chí chân ngựa còn bị gãy.

      Bọn là rơi vào đường cùng mới phải nhờ xe có được ? Làm ơn đừng nhìn bọn như thể bọn phạm tội tày đình thể tha thứ nữa a!

      Lãnh Hàn Thần giống như nghe được tiếng lòng của hai đứa trẻ, rất lưu tình hừ tiếng.

      Các ngươi dám các ngươi vô tội? Tội của các ngươi chính là cản trở với nương tử nhà mình thân mật.

      Cũng tại bọn ngươi xuất , nương tử da mặt mỏng nhà mới quyết tâm cho đụng đụng. Ôm ôm hôn hôn cũng thể. Khiến cho nhìn thấy thịt cũng chỉ có thể ăn chay.

      Đây chính là muốn mạng của a!

      Lãnh Hàn Thần càng suy nghĩ, sắc mặt càng thêm đen, hung hăng ghi vào sổ nợ hai cái tên của Kỳ Phong và Ngạn Hữu.

      Lạc Y thong thả dựa đầu vào thành xe ngựa, hưởng thụ ai đó bánh bưng trà rót. Nàng hoàn toàn biết hai đứa trẻ sớm bị tiểu cẩu nhà mình doạ cho chết khiếp.

      Nàng liên quan a!

      " Tới đâu rồi?"

      Giọng mềm mại, ngọt ngào, còn đọng tia khàn khàn của mỗ nữ lười biếng vừa mới thức dậy nhàng vang lên.

      Bất quá giọng này những khiến người ta chán ghét mà còn khiến cho ai đó tay chân đều muốn mềm nhũn.

      Nhìn chút, chỉ thấy đó là nữ tử vô cùng xinh đẹp. người nàng vận lên xiêm y bạch sắc tinh xảo, mềm mại.

      Dung nhan như hoạ, khí chất tựa thiên tiên! Đây đúng là miêu tả nữ tử này sai!

      Nữ tử này phải ai khác, chính là Lạc Y đại danh đỉnh đỉnh Quốc Công Độ Sứ.

      Lãnh Hàn Thần híp lại mắt tà mị, giống như thưởng thức điệu tuyệt vời. lát sau mới hơi hé ra, tay nâng lên đẩy màn xe ngựa, dịu dàng trả lời.

      " Sắp tới Vân Vụ Sâm Lâm, vượt qua Vân Vụ Sâm Lâm là tới Tô Uyển Sơn Trang a!"

      " Vân Vụ Sâm Lâm?"

      Lạc Y mơ màng lặp lại lần nữa, tích tắc sau đôi mắt đó mở ra. Trong đôi mắt còn chút buồn ngủ, mà lại vô cùng tỉnh táo, tuệ mẫn.

      Nàng nâng tay, đem rèm cửa đẩy lên, nhìn ra cảnh bên ngoài rồi mới hỏi.

      " Hình như Tô Uyển Sơn Trang là chỗ của Lăng Ngạo đúng ?"

      " Ừm!"

      Lãnh Hàn Thần ứng thanh tiếng. đối với đội hữu của nương tử nhà mình vẫn còn chút ấn tượng nho .

      Lạc Y nghe vậy gật gù cái, trảm đinh tiệt thiết phân phó.

      " Nhanh chóng vượt Vân Vụ Sâm Lâm, trước khi trời tối phải tiến vào Tô Uyển Sơn Trang. Nghỉ lại vài ngày!"

      Lạc Y vừa dứt lời, người đánh xe bên ngoài lập tức vung tay, đánh roi vào hông ngựa. Con ngựa hí lên tiếng dài, khoe bày dũng mãnh, uy vũ, cong chân chạy nước đại về phía trước. Rất nhanh, xe vào tới bên rìa Vân Vụ Sâm Lâm.

      Vân Vụ Sâm Lâm là sâm lân lớn thứ hai tại Chu quốc sau Ma Vụ Sâm Lâm. Nơi này được xem là người thủ hộ của Tô Uyển Sơn Trang - Sơn trang của tộc người có lực lượng di truyền.

      Ban đầu Lạc Y cũng biết Lăng Ngạo là người của tộc người này, cho đến khi nhìn thấy múa võ giữa rừng hoa tử đinh hương.

      Lực Lượng chi lực cũng là lực lượng truyền thuyết vô cùng mạnh mẽ. Tuy thể so với Hỗn Độn lực của Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần, nhưng cũng là lực lượng khiến người ta điên cuồng muốn có.

      Lại , Lực Lượng lực và Hỗn Độn lực đều là lực lượng vừa hiếm vừa quý. Dù Tô Uyển Sơn Trang là tộc người di truyền lực lượng. Bất quá cũng hoàn toàn đúng.

      Tỉ như trong gia tộc tại Tô Uyển Sơn Trang, gia gia có hẳn là phụ thân, thúc thúc, bá bá cũng có. Tử tôn có cũng chắc là gia gia, phụ thân hay mẫu thân cũng có. Dường như, Lực Lượng lực là loại lực lượng chọn lọc, có người bẩm sinh có, có người lại tự nhiên kích phát mà có. Đây là loại lực rất khó dự đoán.

      Lăng Ngạo cũng tính là trong những truyền kì của người sở hữu Lực Lượng lực. khiến người ta đỏ mắt vì ghen tị!

      Xe ngựa lọc cọc tiến vào Vân Vụ Sâm Lâm. Ban đầu cũng có gì đặc biệt, cho đến khi nghe thấy những tiếng ma thú gầm rú và tiếng hô hào ngày càng gần.

      Đúng lúc này, xe ngựa của nhóm Lạc Y bỗng nhiên khựng lại. Con ngựa chiến dũng mãnh nhảy lên hai chân trước, hí hơi dài.

      Lạc Y và Lãnh Hàn Thần đều cau chân mày. Nàng tranh thủ quay sang hỏi thăm Kỳ Phong và Ngạn Hữu, vì ngựa đột ngột dừng lại mà đập thẳng đầu vào thành xe ngựa. Còn Lãnh Hàn Thần nâng lên màn che, nhìn người đánh xe ngựa cũng bị kinh hách đến mặt tái xanh, hỏi.

      " Chuyện gì?"

      " Dạ, vừa rồi có ma thú nhảy qua đây, ngựa bị doạ!"

      Lãnh Hàn Thần nhìn phía trước, thấy dấu vết ma thú cuồng bạo qua, xen lẫn vết máu còn chưa kịp khô mặt đất. cũng làm khó người đánh xe mà trực tiếp nhảy ra khỏi cỗ xe ngựa, vươn tay chờ đỡ lấy nương tử nhà mình.

      Còn biết có ma thú nào chạy qua hay , ở lại xe ngựa rất an toàn!

      Lạc Y nhìn Kỳ Phong và Ngạn Hữu xoa xoa khối u to đầu, ngoài ra cũng có thương tích gì lớn. Lúc này, nàng mới an tâm đứng dậy, đặt tay lên bàn tay Lãnh Hàn Thần nâng lên chờ sẳn, nhảy xuống khỏi xe ngựa.

      Kỳ Phong và Ngạn Hữu nhăn nhó, nhưng cũng chậm trễ nhảy xuống khỏi xe ngựa. Khoé miệng bọn từ đầu đều hơi nhếch lên, biểu lộ vô cùng bất mãn.

      Lạc Y đứng vững vàng mặt đất, nàng nhìn xung quanh, cẩn thận kiểm tra ba ma thú gầm lên từng hồi. Dường như là bị người của Tô Uyển Sơn Trang truy kích.

      Nàng thấy trời vẫn chưa quá tối, quyết định cho người đánh xe ngựa trở về. Dù sao bọn họ đều là Tu Luyện giả, vượt qua Vân Vụ Sâm Lâm khó, chỉ cần đến Tô Uyển Sơn Trang thuê cỗ xe ngựa mới cũng có vấn đề gì.

      Người đánh xe ngựa cúi đầu chào mọi người, ngay lập tức đánh xe ngựa trở về.

      Còn lại bốn người, Lạc Y để Kỳ Phong và Ngạn Hữu trước, còn nàng lại nắm tay Lãnh Hàn Thần thong thả đằng sau chặn hậu.

      Bốn người được đoạn, bất ngờ từ trong bụi cây rậm rạp, ma thú to lớn như bò mộng lao ra. Ma thú giống như bị cuồng hoá, điên cuồng nhắm thẳng Kỳ Phong mà lủi vào.

      Lãnh Hàn Thần và Lạc Y phản ứng rất nhanh, trước khi Kỳ Phong cùng Ngạn Hữu ra tay, xuất ra chưởng phong đánh bay con ma thú.

      Con ma thú to lớn bị chưởng phong tập kích, thân hình mạnh mẽ va vào thân cây cách xa mười trượng, còn kịp giãy cái liền tắc thở.

      Gần như cùng lúc Lạc Y và Lãnh Hàn Thần ra tay, giọng quen thuộc mang theo nồng đậm lo lắng hét lên.

      " Cẩn thận!"

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 113: Thân ca ca rắn rết

      Nam tử có vóc người cao lớn vĩ ngạn vọt tới, hai tay lúc này cầm theo hai đại chuỳ lớn. mặt nam tử chính khí nhễ nhại mồ hôi, hơi thở nặng nề lao vụt tới trước mặt nhóm Lạc Y, hô to.

      " Lão đại, ngươi có sao ?"

      Người đến ai khác, chính là Lăng Ngạo!

      Lãnh Hàn Thần nhìn người lao đến Lạc Y như cơn lốc, mặt đổi sắc đem nàng ôm vào ngực. Vừa vặn né tránh lợi trảo của Lăng Ngạo chực chờ vươn tới.

      Kỳ Phong cùng Ngạn Hữu hai kẻ đứng đực ra, trợn mắt nhìn Lăng Ngạo, khoé môi cũng ngừng co giật thành đoàn.

      Kỳ Phong ngốc lăng sờ đầu, nhớ hình như ma thú vừa rồi là tấn công chứ phải tỉ tỉ nha! Lẽ nào còn chưa già mà đầu óc muốn lú lẫn sao?

      Lăng Ngạo biết mọi người xung quanh thầm khinh bỉ chính mình. chỉ thấy Lạc Y bị Lãnh Hàn Thần ôm mới biết mình vừa rồi quá luống cuống.

      Có trời chứng giám, là quá lo lắng cho lão đại có được hay ? Bất quá, cũng thầm cảm thấy may mắn. Nếu vừa rồi Lãnh Hàn Thần ôm Lạc Y , thân mình thô lỗ của đủ sức chịu đựng bình giấm chua cỡ lớn của ai đó dội lên.

      Vừa nghĩ đến viễn cảnh tương lai thiếu chút nữa xảy đến, thân mình của Lăng Ngạo vô thanh vô thức co giật vài lần. mới muốn trải nghiệm qua giấm chua đại phát của Lãnh Hàn Thần đâu!

      " Thần ca, ta phải cố ý a!"

      Lãnh Hàn Thần khẽ hừ tiếng, đôi thuỷ mâu tử sắc như cũ liếc Lăng Ngạo cái thay cho lời cảnh cáo. có ý? Ngươi có ý có tội sao?

      Lăng Ngạo ngốc trệ gãi gãi đầu, nụ cười môi muốn có bao nhiên khờ khạo liền có bấy nhiêu khờ khạo. Nếu như để ý kĩ, còn có thể nhìn thấy gương mặt lộ ra vài vệt đỏ khả nghi.

      Còn có thể ngại sao? Người ta thể ghi hận ràng ra như vậy!

      Lạc Y nhanh chóng nhận ra Lăng Ngạo xấu hổ. Nàng cố gắng nén cười véo vào tay tiểu cẩu hay hờn dỗi nào đó, nhắc nhở thu lại biểu tình.

      Lãnh Hàn Thần mím môi, vẻ mặt nhanh chóng ra hai chữ " ủy khuất ", buồn bực cúi xuống hôn bẹp vào má hồng nương tử nhà mình. Lúc này mới hài lòng đem biểu tình thu về.

      Vẻ mặt bình thản, phảng phất vài nét tà mị, tuấn lãng của lúc này khiến người ta có loại ảo giác người vừa rồi đeo theo vẻ mặt ghi thù, khó chịu kia hật tế phải là .

      Nếu phải quá quen thuộc với khả năng đổi sắc mặt của Lãnh Hàn Thần, Lạc Y cũng bị lừa.

      Aiz, xem ra cả đoạn đường dài nàng bắt ăn chay quả quá uỷ khuất rồi a! Như vậy cũng phải tốt, nhẫn nhịn quá mức tổn hại đến sức khoẻ a!

      Nghĩ vậy, Lạc Y hào phóng kéo kéo cổ áo của Lãnh Hàn Thần, mặt đổi sắc bẹp cái hôn lên môi tiểu cẩu nhà mình rồi nhanh chóng quay đầu .

      Lãnh Hàn Thần thụ sủng nhược kinh ngẩn ngơ lúc, nhưng rất nhanh lại cười đến xuân phong đắc ý, đem nương tử nhà mình ôm càng thêm chặt.

      Còn có thể vui sao? Nương tử nhà phải bao giờ cũng biết chủ động thế đâu. phải nắm vững thời khắc hiếm hoi này mà thoả mãn !

      Kỳ Phong và Ngạn Hữu là lần đầu tiên nhìn cảnh trẻ con nên xem này. Theo bản năng liền nâng hai tay lên che mắt, bất quá mười ngón tay đều mở to, cơ bản là che được cái gì. Thậm chí còn để lộ ra cặp mắt ngây ngô nhìn chăm chăm hai người.

      Hết rồi sao?

      Hai đứa trẻ chờ hồi lâu cũng thấy diễn biến tiếp theo, mặt thở phào hơi, mặt lại thầm nuối tiếc.

      Cái đó gọi là hôn có phải ?

      Kỳ Phong cùng Ngạn Hữu rất ham học hỏi, nhanh chóng tìm ra kết quả mong muốn. Trong lòng ngừng gật gù tự khen bản thân mình thông minh. đúng là biết hai chữ ngại ngùng viết như thế nào?

      So với hai đứa trẻ, Lăng Ngạo nhìn thấy cảnh này muốn chai mặt. Bất quá cũng dám nhìn thẳng. Lão đại da mặt mỏng, nếu nàng ngại ngùng lần sau tiếp tục hôn hôn Thần ca, người chịu tội chắc chắn là bọn .

      Mỗi người đều đeo đuổi suy nghĩ riêng, nhưng có lẽ người trong cuộc lại chẳng nhận thức được chút gì. Lạc Y mặt đổi sắc nhìn ma thú bò mộng chết kịp ngáp cách đây xa, điềm nhiên hỏi Lăng Ngạo.

      " Ngươi làm gì?"

      " Báo cáo lão đại, ta hoàn thành nghi thức lễ trưởng thành!" Lăng Ngạo nghiêm túc đứng thẳng theo kiểu quân nhân báo cáo. Tư thế này là Lạc Y lúc vô tình nhớ lại chuyện của thế kỉ hai mươi mốt dạy cho. Trường hợp này phát huy tệ. Chí ít cũng giống như Bạch Thừa Vũ vệ sinh cũng muốn báo cáo.

      Lạc Y vừa nghĩ đến kẻ trước đây bộ lạnh lùng thanh cao lại bị nàng huấn luyện thành kẻ vừa nhiều chuyện, vừa tự cao, vừa ngốc trong lòng liền ảo não thôi.

      Xem ra, kết quả huấn luyện cũng phải quá thành công.

      Lạc Y lắc lắc đầu, đem suy nghĩ vừa rồi đánh bay ra khỏi đầu, thắc mắc hỏi Lăng Ngạo.

      " Lễ trưởng thành là thế nào?"

      " A?" Lăng Ngạo giống như nhớ ra Lạc Y hề biết điều này mới cười xoà giải thích " Là thế này, lão đại, bộ tộc lực lượng của chúng ta có tập tục, mỗi khi có đứa trẻ tròn mười ba tuổi được tham dự nghi thức trưởng thành. Trước đó chúng ta vào Vân Vụ Sâm Lâm dùng lực lượng của mình giết chết ma thú lớn. Ma thú đó dùng để tế thần, tượng trưng lòng biết ơn thần linh ban thên đứa trẻ sở hữu lực lượng trong bộ tộc!"

      Lăng Ngạo vừa giải thích vừa đem ma thú bò mộng xách lên, đung đưa trước mặt mọi người.

      " Bất quá xem ra phải chờ đến lần sau, con ma thú này bị lão đại, Thần ca hai người dùng chưởng phong đánh bay, thể tính vào. Ta đem nó về làm thịt đãi mọi người bữa! Hắc hắc"

      Lăng Ngạo cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng tinh. Ma thú bò mộng cũng đạt cấp bảy hậu kì, dùng để đãi lão đại cũng phải quá tệ.

      Lạc Y và Lãnh Hàn Thần cũng nhận ra điểm nào hợp lí liền gật gật đầu. Có điều Kỳ Phong và Ngạn Hữu đều trợn hai tròn mắt.

      Bọn vừa mới đột phá cấp chín hậu kì lâu. Trước đó quả đủ bản lĩnh săn về ma thú cấp bảy hậu kì. Ma thú cấp bảy hậu kì chỉ dùng để đãi bữa tiệc, cái này khỏi quá hào phóng !

      Năm người bây giờ gộp lại nhóm, dùng thân pháp rời . Vừa rồi vì biết trong Sâm Lâm xảy ra vấn đề gì nên mới bộ dò xét. Giờ biết nên mới còn chút kiêng kị nào.

      nhóm năm người đều là tu luyện giả bậc cao, thân pháp sớm thuộc hạng thượng thừa. lâu sau ra khỏi Vân Vụ Sâm Lâm.

      Từ đằng xa nhìn về Tô Uyển Sơn Trang, nơi này gọi là sơn trang vì nó được lập nên ở nơi hoang dã. Chứ ra cũng khác gì thành trì là mấy.

      Tô Uyển Sơn Trang nghe tên có vẻ rất mĩ miều mềm mại, bất quá con người lại trái ngược mạnh mẽ. Kể cả những người có di truyền lực lượng.

      Người ta vẫn , vật họp theo loài, quả nhiên sai. Con người... Cũng thế!

      Từ lúc ra khỏi Vân Vụ Sâm Lâm nhóm năm người còn vận dụng thân pháp nữa mà chậm rãi bộ vào trang.

      Vừa , Lăng Ngạo vừa kể cho mọi người nghe số quy củ trong Tô Uyển Sơn Trang.

      Lãnh Hàn Thần đối với chuyện này quá để ý, chỉ lo đem thiên hạ trong ngực ôm chặt. Chỉ có Kỳ Phong, Ngạn Hữu là trẻ dễ dạy, rất chăm chú lắng nghe. Lâu lâu còn ứng thanh ồ à lên vài tiếng hưng phấn khiến Lăng Ngạo càng càng cao hứng.

      Lạc Y tế cũng quá lưu tâm. Nàng chỉ để ý duy nhất điểm. Đó là Lăng Ngạo là con trai của Trang chủ Tô Uyển Sơn Trang.

      Trang chủ Tô Uyển Sơn Trang cũng là người có Lực Lượng lực, tên là Lăng Bá Khiêm. Phải rằng, Lăng gia trụ ghế Trang chủ lâu đài như vậy cũng là vì đời nào Lăng gia cũng sinh ra người có Lực Lượng lực, mà đời nào cũng rất mạnh mẽ.

      Lăng Bá Khiêm trước đây có thê tử kết tóc gọi là Từ Thị - Từ Miên Miên. Nàng ấy chính là thân mẫu của Lăng Ngạo.

      Bất quá sau khi sinh ra Lăng Ngạo, Từ Miên Miên rong huyết mà mất. Sau đó khi Lăng Ngạo tròn ba tuổi, Lăng Bá Khiêm lại mang về mĩ phụ, gọi là Hoàng Phủ Yên Yên.

      Lúc Hoàng Phủ Yên Yên đến đây còn mang theo đứa bé trai năm tuổi tên là Lăng Chính Thành. Mặt rất giống Lăng Bá Khiêm. Khi đó mọi người mới vỡ lẽ Lăng Bá Khiêm bên ngoài sớm có người khác sau lưng Từ Miên Miên.

      Cũng vì việc này, có nhiều người còn bát quái cho rằng Từ Miên Miên chết phải do rong huyết, tế chính là do Hoàng Phủ Yên Yên hạ độc.

      Bất quá cũng chẳng ai dám nhiều vì sau đó lâu, tại lễ kiểm tra lực lượng trong bộ tộc, Lăng Chính Thành cùng Lăng Ngạo đồng dạng sở hữu Lực Lượng chi lực.

      Điều này nghi ngờ củng cố danh vọng của dòng họ Lăng lên rất nhiều.

      Chỉ là, đây cũng là điều khiến sóng ngầm tranh đoạt nổi lên mãnh liệt. Hai người đều mang Lực Lượng lực ai làm Trang chủ tương lai còn nắm chắc. Đương nhiên là có người đỏ mắt mưu cầu đoạt lấy.

      Lạc Y thở dài trong lòng, đúng là hào môn sâu như biển. Cũng phải gia tộc nào cũng giống với gia tộc của nàng.

      " Lão đại, ta tấn cấp chín sơ kì a! Ta đụng bình cảnh rồi, tin là lâu tấn cấp chín trung kì!"

      Lăng Ngạo rất tự hào khoe thành quả với Lạc Y. Vẻ mặt khác gì chó con vẩy đuôi chờ được khen tặng. Đáng tiếc cuối cùng chỉ rước phải cái liếc mắt xem thường của nàng.

      " Cấp chín sơ kì sắp đột phá còn hiếm lạ sao? Hai người kia là cấp chín hậu kì đỉnh phong!"

      Lạc Y vừa , vừa đánh ánh mắt về phía Kỳ Phong và Ngạn Hữu khiến Lăng Ngạo tự hào nghẹn họng trân trối.

      Lăng Ngạo tin tưởng nhìn hai đứa nhóc tuổi còn hơn mình, lắp bắp hỏi.

      " ?"

      Kỳ Phong cùng Ngạn Hữu hết sức ăn ý gật gật đầu. Bọn hết sức giảo hoạt che giấu việc bọn gặp được kì ngộ.

      Lâu lâu được người khác hâm mộ hay ghen tị muốn chết cũng tệ! Hắc hắc

      Lăng Ngạo trừng mắt, muốn ngửa mặt lên trời gào to hai chữ " bất công ". Aiz, người bên cạnh lão đại đều là trâu bò! phải, là trâu bò tinh!

      Năm người vừa vừa trao đổi vài chuyện, rất nhanh về đến trang viện Lăng gia.

      Chỉ là, đón tiếp bọn họ lại là nam tử có vẻ mặt nhu, thoạt nhìn xảo trá, giọng cũng khiến người ta chán ghét.

      " Ngươi hoàn thành nghi thức lễ trưởng thành sao?"

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 114: Náo

      " Ngươi hoàn thành nghi thức lễ trưởng thành sao?"

      Nam tử có gương mặt khá tuấn lãng, khí chất lại có phần nhu, xảo trá. Nhất là giọng đầy vẻ bất thiện và cợt nhã kia khiến cho người ngoài cuộc như nhóm Lạc Y, Lãnh Hàn Thần, Kỳ Phong còn có Ngạn Hữu đều phải nhíu mày.

      Lăng Ngạo nắm chặt tay, vẻ mặt cũng biến thành khó coi, ánh mắt nhìn Lăng Chính Thành lộ vẻ chán ghét. Bất quá, từ đầu đến cuối vẫn hề mở miệng gì.

      Lăng Chính Thành cười rộ nhìn vẻ mặt khó coi của Lăng Ngạo, tay phe phẩy chiết phiến gõ vài cái lên vai . Lăng Chính Thành giống như sớm biết Lăng Ngạo chuyện. Đôi mắt giảo hoạt gian trá lộ ra vẻ thú vị, chuyển ánh mắt nhìn về nhóm bốn người Lạc Y đứng phía sau. Mắt mị lên bật cười.

      " Thân đệ đệ, ta ngươi cũng có bằng hữu nữa sao?"

      Lăng Chính Thành huých tay Lăng Ngạo, trang thành dáng vẻ huynh đệ thân thiết. Nhưng Lạc Y và Lãnh Hàn Thần đều nhận ra, cái huých tay kia mang theo cỗ lực lượng cường đại đánh tới.

      nhìn ra người có bề ngoài thư sinh, mảnh mai như Lăng Chính Thành lại là người sở hữu di truyền lực lượng.

      Bất quá, lực lượng này so với lực lượng của Lăng Ngạo vẫn còn quá yếu. Mà dường Lăng Chính Thành vẫn còn biết điều này.

      Lạc Y di chuyển ánh mắt chút, nàng phát nơi Lăng Chính Thành vừa huých tới chính là tay từng bị gãy của Lăng Ngạo. Hơn nữa còn vừa vặn đích xác vị trí thương thích.

      Nếu hành động này của chỉ là vô tình, là bản năng, ai tin chứ?

      Đây ràng là khiêu khích! Trắng trợn khiêu khích!

      Bây giờ cần Lạc Y cũng biết, người khiến Lăng Ngạo bị thương, hẳn phải ai khác mà chính là Lăng Chính Thành.

      Tên nham hiểm này!

      Lac Y mị mắt xuống, sâu trong đáy mắt tiềm tia lãnh lạnh thấu xương. Bất quá nàng vẫn duy trì làm người ngoài cuộc, xen vào.

      Bản thân Lăng Ngạo hoàn toàn có năng lực vỗ chết Lăng Chính Thành. còn chưa động, nàng lấy cơ sở gì để động?

      Nàng mới lo chuyện bao đồng nhiều như vậy!

      Lăng Ngạo vừa nghe Lăng Chính Thành đến bằng hữu phía sau. Trong thoáng khí thế liền tăng lên mười phần.

      Lăng Ngạo trở tay nắm lấy cổ áo Lăng Chính Thành kéo tới trước mặt, nguy hiểm gằn giọng.

      " Ta cảnh cáo ngươi, ta động vào ngươi là nể mặt Trang chủ đại nhân. Nếu ngươi dám động bọn họ đốt tay, ta thà rằng giết ngươi trước!"

      Thân hình Lăng Chính Thành so với Lăng Ngạo ràng bé hơn. Nên Lăng Ngạo chỉ hơi trở tay muốn nhấc Lăng Chính Thành lên khỏi mặt đất.

      Lăng Chính Thành bị Lăng Ngạo tập kích bất ngờ, chân mày nhăn chặt, động người muốn tránh thoát. Có điều rất nhanh nhận ra bàn tay nắm cổ áo chút cũng hề suy suyển.

      Lăng Chính Thành trầm mặc, sâu trong đôi mắt lên mạt sát ý. Lăng Ngạo mạnh đến mức độ nào rồi?

      Mầm hoạ này, thể lưu!

      Tia sát ý nhanh chóng xẹt qua, nhưng cũng rất nhanh biến mất vô tung vô ảnh. Lăng Chính Thành bày ra vẻ mặt vân đạm phong khinh, giống như kẻ bị xách cổ áo giống con gà con hoàn toàn phải là .

      Lăng Chính Thành gập lại chiết phiến, dùng đầu mũi chiết phiến chỉ thẳng vào ngực Lăng Ngạo, giọng mang theo vài phần cợt nhã.

      " Ta thân đệ đệ của ta, ngươi cần xúc động như vậy a! Có gì từ từ , được sao?"

      Lăng Ngạo nhíu chặt hai hàng chân mày, hề ừ hử gì đem Lăng Chính Thành đẩy ra xa. chút cũng khiêm nhường cho ánh nhìn đầy cảnh cáo.

      Lăng Chính Thành nhếch môi tựa tiếu phi tiếu, điềm nhiên chỉnh lại cổ áo bị lôi kéo trở nên xộc xệch. Bất quá nếu như để ý kĩ, khó nhận ra hai bàn tay đều nắm chặt thành nắm.

      " Đây là bằng hữu của ta, ta muốn dọn vài phòng Thiên viện cho bọn họ, phiền toái ngươi sắp xếp !"

      Lăng Ngạo mím môi, cuối cùng cũng gượng ra câu phiền toái. Dù sao trong phủ là có thực quyền, đa số quản lí đều đặt trong tay Lăng Bá Khiêm. Còn phần lại nằm trong tay Lăng Chính Thành. Mà quản nội vụ vừa vặn chính là nằm trong quyền hạn của Lăng Chính Thành.

      " có! Thiên viện đều bận, người dẫn người đến Sài phòng !" Lăng Chính Thành nhếch môi, thản nhiên .

      " Ngươi đừng khinh người quá đáng, Lăng Chính Thành!" Sài phòng là địa phương nào? Là nơi ở của nô bộc trong phủ. Chỗ đó Lăng Chính Thành cũng dám sắp xếp cho?

      Lăng Chính Thành cười rộ lên, mị mắt liếc nhìn Lăng Ngạo mang theo ý tứ khiêu khích nồng đậm.

      " Ta khinh người quá đáng thế nào? Nếu muốn, ngươi phiền phụ thân !"

      " Ngươi..."

      Lăng Ngạo há miệng, nhưng ngoài ra được chữ " ngươi " mãi thốt được chữ nào.

      Kiểu người thể lí như Lăng Chính Thành, đúng là dạng người khó nuốt nhất!

      Lạc Y, Lãnh Hàn Thần khoanh tay đứng bên ngoài xem diễn. Bình thường, chỉ cần khói lửa chưa bén đến bên người họ đều ra tay.

      Tại sao ư? Đương nhiên là ngại phiền toái. Thêm việc vẫn bằng bớt việc. Thêm nữa, Lăng Ngạo cũng cần đến hai người ra tay.

      Lạc Y và Lãnh Hàn Thần làm người ngoài cuộc quen. Nhưng Kỳ Phong cùng Ngạn Hữu cũng trân trân nhìn hai bên giương cung bạt kiếm, trong lòng sớm phiền toái.

      Bọn dù mới quen biết Lăng Ngạo, bất quá vẫn rất thích vị ca ca này nha. Nhìn thấy Ngạo ca bị người bắt nạt có loại xúc động vung lên cước đem người vỗ chết.

      Có điều bọn vẫn dám động a! Tỉ tỉ cùng Thần ca còn chưa lên tiếng đâu.

      Kỳ Phong và Ngạn Hữu trong lòng khẽ hừ, thầm than vãn. Nhìn cục diện này đúng là máu nóng đều nâng lên hừng hừng đây.

      Giữa lúc hai bên cung kiếm đều giương lên. Bây giờ chỉ còn thiếu mồi lửa là bắn . Chỉ là khi hai người sắp giao chiến, giọng trung niên khàn khàn vang lên.

      " Hai huynh đệ các ngươi muốn náo cái gì? có chút thể thống nào nữa!"

      Người đến là trung niên nam nhân, gương mặt có chút già nua, nhưng vẫn làm nhoà vẻ chính khí, uy nghiêm mà còn muốn lắng đọng lại theo thời gian.

      Lạc Y nheo nheo mày, rất nhanh phán đoán ra thân phận người này hẳn là gia gia của Lăng Ngạo - Lăng Hựu Thừa.

      Lăng Hựu Thừa dẫn đầu bước đến, theo sau còn có nam tử khác, gương mặt rất giống Lăng Hựu Thừa nhưng trẻ hơn rất nhiều. Đây hẳn là Lăng Bá Khiêm !

      Lạc Y nhếch khoé môi, kiêng dè dựa đầu vào ngực Lãnh Hàn Thần. Nàng cảm thấy sắp có chuyện vui a!

      " Gia gia, phụ thân!"

      " Gia gia, Trang chủ đại nhân!"

      Lăng Chính Thanh cùng Lăng Ngạo đồng thanh kêu lên. Bất quá cách gọi có chút khác nhau. Lăng Ngạo có vẻ rất bài xích Lăng Bá Khiêm.

      Lăng Bá Khiêm từ ái nhìn Lăng Chính Thành, nhưng chuyển mắt nhìn Lăng Ngạo mặt mũi đều đen, kiêng kị trừng mắt lại hừ tiếng.

      Lăng Chính Thành nhìn thấy vậy cười đến sung sướng khi người gặp hoạ. Lăng Ngạo vẫn mặt vô biểu tình như cũ.

      Trong lòng sớm lạnh!

      Lăng Hựu Thừa trừng mắt cảnh cáo Lăng Bá Khiêm khiến cúi đầu xuống đất dám ngẩng lên.

      Lăng Hựu Thừa là cường giả, cho dù có tuổi, nhưng trong Tô Uyển Sơn Trang ông vẫn là người mạnh nhất, cấp bậc đạt đến Thống Lĩnh hậu kì.

      tệ!

      Lăng Hựu Thừa giống như biết Lạc Y đánh giá ông, liền quay đầu nhìn nàng trừng mắt cái, nhưng ánh mắt này lại đem theo điểm uy hiếp.

      Lạc Y rất nhanh nhận ra, Lăng Hựu Thừa chính là hậu trường của Lăng Ngạo trong Tô Uyển Sơn Trang.

      Lăng Hựu Thừa liếc liếc Lạc Y. Dù mang theo uy hiếp nhưng đối phương có nửa điểm sợ hãi vẫn khiến cảm thấy buồn bực.

      Lão ngoan đồng bất mãn hừ cái, tiếp tục nhìn Lạc Y mà chuyển mắt sang nhìn Lăng Chính Thành, uy áp đột ngột tăng lên thấy . Tất cả uy áp đồng loạt đè ép lên vai Lăng Chính Thành khiến run rẩy vặn vẹo muốn ngã khuỵ.

      " Ngươi muốn đùa giỡn bản gì? Có phải bình thường ngươi cũng hành Ngạo nhi như thế có phải hay ? Phạt ngươi nằm ngủ ở Sài phòng tháng, cắt nguyệt ngân tiêu vặt nửa năm, còn nữa, thu quyền quản phủ!"

      Lăng Chính Thành vốn biết gia gia ưa mẫu tử , nhưng lúc nào cũng ra tay trắng trợn duy hộ Lăng Ngạo vẫn khiến cực độ khó chịu.

      Bất quá khó chịu khó chịu, có thể được gì, riêng uy áp này cũng muốn đè chết .

      " Phụ thân!"

      Lăng Chính Thành được, nhưng Lăng Bá Khiêm lo muốn sốt. Đây là nhi tử thương từ lớn lên a!

      Lăng Hựu Thừa bị Lăng Bá Khiêm níu tay, khó chịu giũ giũ tay áo. Đồng thời cũng đem uy áp thu về.

      Có điều, vẻ mặt của ông như cũ vẫn rất khó coi, trừng mắt nhìn Lăng Bá Khiêm quát.

      " Ta nghiệt tử ngươi, Ngạo nhi dù nhưng vẫn là con dưới gối thê tử cưới hỏi đàng hoàng của người. Còn kia chẳng qua là kết quả ngươi phong hoa tuyết nguyệt. Nên nhớ, đó là thứ tử, Hoàng Phủ Yên Yên cũng đừng hòng dưới ánh mắt lão tử mà lên vì kế thê. Ngươi sủng thiếp diệt thê, đừng mong tiếp tục sủng thứ diệt đích. Ngạo nhi là đứa trẻ duy nhất lão tử chấp nhận, ngươi dám loạn ta liền treo ngươi ngoài cửa đánh đến mông nở hoa mới thôi!"

      Lăng Hựu Thừa thở phì phò . Lời sắc như dao khiến Lăng Bá Khiêm xấu hổ cúi đầu cái gì cũng dám . Lăng Chính Thành cũng tái mặt, tay nắm chặt, ánh mắt lộ ra ngoan trùng trùng.

      Lăng Hựu Thừa thèm nhìn Lăng Bá Khiêm. sớm chán ngán nhi tử ngu muội này, giờ chỉ muốn duy hộ tốt Ngạo nhi a!

      " Ngạo nhi, đưa bằng hữu về Thiên viện , gia gia cho người dọn bốn phòng tốt nhất rồi a!"

      Lăng Hựu Thừa nhìn về phía Lăng Ngạo, sắc mặt thay đổi hoàn toàn. Trong từ ái còn có tiếc thương.

      " Dạ, gia gia!"

      Lăng Ngạo cúi đầu, đưa nhóm Lạc Y cùng nhau rời . Trước khi Lạc Y ý vị nhìn Lăng Hựu Thừa, Lăng Bá Khiêm, còn có Lăng Chính Thành.

      Xem ra vài ngày tới ít chuyện thú vị a!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :