1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuynh thế thiên tài - Lạc Y Thần (Chương 130)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,952
      Chương 85: Chung kết

      Beta: NataliCao

      "Hôm nay, chung kết của Thượng Đỉnh giao phong chính thức mở ra với hai đội là Chu quốc đối đầu Huyền quốc. Tại vòng đấu này, như mọi năm tiến hành đấu đơn, dựa theo bóc thăm để chọn ra cặp đấu, thắng ba trong năm trận xem như chiến thắng. Ngoài ra các quy định khác vẫn có gì thay đổi. Danh bài có thể tuỳ ý sử dụng ma pháp, chiến khí, ma thú khế ước... Bây giờ mời hai người Chu quốc và hai người Huyền quốc tiến lên bốc thăm, cặp còn lại bắt buộc!"

      Tư Mã Hạo sau khi xong liền điểm chân nhảy khỏi Lôi đài.

      Lạc Y nhìn qua Đông Phương Tử, nàng đoán nếu lần này nàng lên bốc thăm lên, còn nếu nàng lên nhất định lên.

      Bởi vì nếu hai người lên cùng nhau, cơ hội giao chiến với nhau bằng !

      Dù sao, mục đích của cũng là nàng! Nàng cũng nên giúp hoàn thành ước nguyện thôi.

      Lạc Y cười , cùng Cố Ân Kỳ tiến lên bốc thăm. Nàng là người bốc trước.

      khay phủ vải đỏ có ba mộc bài, đương nhiên đây là tên của ba người ngồi bên dưới kia.

      Lạc Y nhìn ba tấm mộc bài xếp ngay ngắn, thầm dùng tinh thần lực kiểm tra chữ khắc mộc bài.

      Thẻ đầu tiên là Huỳnh Đông Thành... Là thiếu niên gầy gò ngồi bên cạnh Đông Phương Tử, thực lực là cấp sáu ma pháp sư hậu kì đỉnh phong.

      tệ!

      Thẻ bài thứ hai là Nhạc Tích Tích... Là tiểu nương duy nhất trong đội Huyền quốc, vừa đột phá ma pháp sư cấp sáu hậu kì.

      Người này... Cũng được! Để lại cho Cố Ân Kỳ chọn cũng vấn đề.

      Thẻ bài thứ ba... Đông Phương Tử!

      Ba chữ Đông Phương Tử được khắc như rồng bay, phượng múa mộc bài khiến Lạc Y nở nụ cười, nhìn về phía ở bên dưới.

      Lúc này, tay khẽ nâng lên đem tấm thẻ bài thu vào lòng bàn tay đưa lên cao, dõng dạc đọc.

      "Đông Phương Tử!"

      Người Huyền quốc nghe Lạc Y đọc tên Đông Phương Tử vừa vui vẻ vừa khó nghĩ, hiểu nỗi.

      Bọn cũng biết Thế tử An Vương có bài xích đối với tiểu nương dung mạo nghiêng thành kia. Vừa rồi, tiểu nương kia lên chọn mộc bài dùng tinh thần lực kiểm tra bọn đều nghĩ rằng nàng muốn tránh đối đầu Đông Phương Tử.

      Nhưng, kiện xảy ra nằm ngoài dự đoán của bọn . Nàng dùng tinh thần lực kiểm tra thẻ bài là muốn tìm Đông Phương Tử chứ phải muốn trốn.

      phải bình thường những nữ tử nhìn thấy An Vương thế tử đều bị khí tức hắc ám của doạ cho chạy mất hay sao?

      Tiểu nương kia vì quá tự tin hay là đầu nàng có vấn đề đây? Chọn ai chọn lại chọn ác thần Đông Phương Tử.

      Nàng ta phải ngại mạng mình quá dài !

      Lạc Y quan tâm đến suy nghĩ của người Huyền quốc. Nàng bốc thăm xong liền trực tiếp trở lại chỗ ngồi của mình.

      Đúng như nàng dự đoán, Cố Ân Kỳ bốc thẻ của Nhạc Tích Tích!

      lôi đài, hai nam tử Huyền quốc Bùi Quý và Diệp Khánh Thành cũng bóc thăm xong, trở về chỗ của mình.

      Bùi Quý bốc phải tên của Lăng Ngạo còn Diệp Khánh Thành bốc ra tên của Lập Khiêm.

      Vậy Bạch Thừa Vũ và Huỳnh Đông Thành là cặp đấu bắt buộc.

      Lạc Y nheo chân mày, tuy rằng Huỳnh Đông Thành thực lực yếu hơn Bạch Thừa Vũ. Nhưng Bạch Thừa Vũ là Quang nguyên tố, gặp Ám nguyên tố của bất kì danh bài Huyền quốc nào cũng chịu bất lợi. Nhất là năm nay đội ngũ của Huyền quốc ra đều rất mạnh, và chúng giống như cất giấu bí mật nào đó.

      Chiến thắng có đôi khi dựa vào thực lực, mà là dựa vào bài tẩy!

      Lạc Y thở dài trong lòng, quyết định quan tâm nữa. Nếu lỡ như Bạch Thừa Vũ thua, bốn trận kia nhất định phải thắng. Đặt biệt là trận đối đầu giữa nàng với Đông Phương Tử!

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ---

      Theo sắp xếp bốc thăm, Cố Ân Kỳ đánh trận đầu, Lạc Y đánh trận thứ hai, Bạch Vũ trận thứ ba, Lăng Ngạo trận thứ tư, còn Lập Khiêm đánh trận thứ năm.

      lôi đài, người chủ trì thông báo bắt đầu trận thứ nhất. Đối thủ của Cố Ân Kỳ là Nhạc Tích Tích.

      Nhạc Tích Tích vận người thân hắc y, tà áo dài để tuỳ ý bay bay trong gió. Gương mặt của nàng ta nhắn, nhưng ngũ quan đều, nhìn vào có chút hơi quái dị. Hơn nữa, những lúc bình thường Nhạc Tích Tích vẫn cố tình để lộ ra hơi thở hắc ám, khiến người ta theo bản năng khó chịu muốn tránh xa.

      Cố Ân Kỳ từng bước lên lôi đài, nhìn thiếu nữ đứng kia, da gà đều nổi lên.

      kinh tởm muốn chết! Ngươi còn muốn phóng xuất ma pháp đầu độc khí đến bao giờ?

      Nhạc Tích Tích nhìn thấy Cố Ân Kỳ xinh xắn, nhắn trước mặt, trong lộ ra ngoài khinh thường cũng chỉ là khinh thường.

      Người này sinh ra yếu ớt như thế, gặp gió cũng bị thổi bay, làm sao xứng đối đầu với nàng?

      Nhạc Tích liếm môi, trong đáy mắt ra tia độc, thâm trầm nhìn chăm chăm và Cố Ân Kỳ như sói đói nhìn thấy thịt dê thơm ngon. Nàng ta tự tưởng tượng đến cảnh chà đạp Cố Ân Kỳ dưới lòng bàn chân, ép khí thế cuả Chu quốc xuống hàng thấp nhất.

      "Tiểu bé bỏng, nếu lúc này ngươi đầu hàng, quỳ xuống chân ta "Huyền quốc muôn năm" ta tha mạng sống cho ngươi!"

      Nhạc Tích Tích xoa xoa tay, khiến vẻ mặt quái dị lại càng thêm quái dị.

      Cố Ân Kỳ rùng mình cái, nhưng phải vì sợ mà là vẻ mặt của nàng ta khiến nàng buồn nôn.

      Bây giờ trong lòng Cố Ân Kỳ chỉ muốn nhanh kết thúc trận đấu này! Phải nhìn mặt của Nhạc Tích Tích khiến nàng khó chịu muốn chết.

      Cố Ân Kỳ trầm giọng .

      "Bắt đầu !"

      "A, nghĩ ngươi lại muốn chết sớm như vậy! Được, ta giúp ngươi được toại nguyện! Bắt đầu thôi!"

      Nhạc Tích Tích cười khùng khục, khóe môi từ từ cong lên nụ cười quỷ mị.

      Cố Ân Kỳ gì, cũng để tâm đến khinh thường trong mắt Nhạc Tích Tích, tay bắt đầu ngưng tụ ra ma pháp hệ Lôi.

      Nhìn màu tím tay Cố Ân Kỳ dần khuyếch đại, mang theo nguồn năng lượng mạnh mẽ tản ra bốn phía khiến toàn trường ồ tiếng hưng phấn lên.

      "Kia là Lôi hệ đúng ? Chu quốc song hệ ma pháp sư a? Ta nhớ ngày đầu tiên người này dùng là Thủy hệ ma pháp!"

      "Đúng, đúng vậy, song hệ ma pháp so với Ám, Quang còn muốn khó tìm hơn, Chu quốc đúng là Thần long thấy đầu thấy đuôi a!"

      Nhìn mọi người dưới đài sôi trào, Nhạc Tích Tích híp mắt, chân điểm lên lao về phía Cố Ân Kỳ còn ngưng tụ ma pháp.

      Biến cố lúc này làm toàn trường sợ hãi. Ai cũng biết trong lúc ma pháp sư ngưng tụ ma pháp mà đón trúng công kích trực diện của chiến sĩ là bị thương, còn nặng trực tiếp biến thành phế vật.

      Huyền quốc ra tay cũng độc!

      Đúng vào lúc tay của Nhạc Tích Tích chỉ còn cách người Cố Ân Kỳ thước Cố Ân Kỳ chậm rãi thu nguyên tố ma pháp tay lại, khoé môi nhếch lên thành nụ cười nhợt nhạt.

      Lão đại của chúng ta sớm biết các ngươi chiêu này rồi a!

      Người dưới đài ngẩng đầu nhìn lên, mắt cũng chớp cái. Chỉ thấy Cố Ân Kỳ bắt được tay Nhạc Tích Tích, ở tay nàng ta mạnh mẽ bóp chặt tạo thành những tiếng kêu răng rắc chói tai.

      Cố Ân Kỳ đem Nhạc Tích Tích đau đến mặt mày nhăn nhúm, cước liền đạp xuống đài.

      "Mợ ngươi, còn dám dụng võ với tỉ! Tỉ phế chết ngươi!"

      Biến cố xảy ra nhanh như vậy khiến mọi người á khẩu, nên lời. Hóa ra nàng ta chỉ là song hệ ma pháp sư mà còn là ma vũ song tu!

      Mọi người đều cảm thấy vô cùng phấn khích, nhưng phấn khích vẫn còn ở phía sau...

      Âu Dương Lạc Y đối đầu Đông Phương Tử!

      Đó mới chính là khuynh Thế Thiên Tài, Tuyệt Đại Vô Song!

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,952
      Chương 86: Lạc Y đối đầu Đông Phương Tử

      Lạc Y nhìn Đông Phương Tử đứng lôi đài, đôi mắt sáng quắc như diều hâu, khoé môi khẽ nhếch lên nụ cười quỷ dị, khát máu.

      Từ ngày đầu tiên nhìn thấy Đông Phương Tử, đúng hơn là cả đoàn người Huyền quốc nàng cảm thấy chán ghét.

      biết đế quân Huyền quốc làm cách nào mà có thể tụ tập cả năm người đều là Ám hệ ma pháp sư vào đội ngũ cùng tham gia giao phong lần này.

      Hơn nữa, người bọn chúng đều toả ra hơi thở hắc ám vô cùng nồng đậm.

      Hơi thở này phải là trải qua tu luyện tạo thành, mà giống như được tôi luyện qua loại bí pháp hắc ám tà môn.

      Những kẻ này, đều phải là đèn cạn dầu.

      Nếu phải bọn Lăng Ngạo trải qua huấn luyện của Lạc Y khi đối đầu với Huyền quốc, kết quả chỉ có thể là thua!

      Nàng cũng nhận ra, tuy bề ngoài của bọn chúng đều thể tu vi dao động giữa cấp sáu và cấp bảy. Nhưng lực chiến đấu lại dao động giữa cấp bảy và cấp tám. Nhất là Đông Phương Tử, bên ngoài giống như đạt cấp bảy sơ kì đỉnh, tế khả năng cũng thua kém Thống Lĩnh bao nhiêu.

      Bọn Đông Phương Tử và Lam Thừa Quân đều có tu vi vượt qua cường độ của cơ thể. Nhưng Lam Thừa Quân hoàn toàn là nhờ tu luyện khắc và vận khí nên người luôn tản ra hơi thở thanh tân nhàn nhạt. Còn bọn Đông Phương Tử lại tu luyện bí pháp tà môn, nên cả người đều mang hơi thở hắc ám giống như bị hàng trăm ám linh tạo thành.

      Rốt cuộc bí pháp tà môn kia là gì đây?

      " Lãnh Hàn Thần là gì của ngươi!"

      Trong lúc Lạc Y suy nghĩ giọng trầm vang lên bên tai nàng.

      Lạc Y nhíu mày, nàng ràng thấy Đông Phương Tử mở miệng nhưng vẫn có thể chắc chắn giọng này là phát ra từ .

      chính là sử dụng bí pháp truyền cho nàng.

      Lạc Y sớm đoán được giữa Huyền quốc và Lãnh Hàn Thần có mâu thuẫn sâu xa. Nhưng khi nghe Đông Phương Tử trực tiếp hỏi như vậy nàng vô cùng tò mò. Nàng muốn biết nhiều hơn nữa!

      Lạc Y cười nhạt, chiếu đôi mắt đen láy lên người Đông Phương Tử, cũng dùng bí pháp truyền lại.

      " là nam nhân của ta!"

      Trong đôi mắt màu xám tro của Đông Phương Tử hơi loé lên, trầm giọng truyền lại.

      " Ta khuyên ngươi nên rời bỏ Lãnh Hàn Thần trước khi quá muộn. Rất nhanh thôi Huyền quốc diệt trừ Lãnh gia, thực lực của Huyền quốc bây giờ vô cùng mạnh mẽ, ngươi đừng để lửa bén lên ngươi mới lo dập lửa quá muộn!"

      Lạc Y nhếch môi lên tạo thành độ cong nhàn nhạt, nhưng ánh mắt sớm trầm xuống.

      Nàng ghét nhất chính là bị người khác đe doạ. Nhưng, nàng càng tức giận khi dám gây uy hiếp đến Lãnh Hàn Thần.

      Những người này đều thể tha!

      Lạc Y nâng mắt lên, nhìn Đông Phương Tử sắc mặt trầm .

      " Ngươi có tư cách những lời đó, trừ phi... Ngươi thắng được ta!" Đáng tiếc! Điều này vĩnh viễn thể nào xảy ra!

      " Được, nếu ngươi nghe, đừng trách ta! Hắc Tại Linh!"

      Đôi mắt Đông Phương Tử loé sáng ra tia sát ý nồng đậm. bàn tay Ám nguyên tố dần dần ngưng tụ mang theo hơi thở tử vong oán khí điên cuồng.

      Lạc Y híp mắt lại nhìn Ám nguyên tố tay Đông Phương Tử ngưng tụ lại thành hình đầu người.

      Trong mắt Lạc Y ngưng ra tia trầm trọng. Đầu người tay của Đông Phương Tử phải là do Ám nguyên tố tích tụ thông thường, mà giống như oán linh chết oan điên cuồng gào thét muốn thoát ra.

      xong!

      Nếu là oán linh nàng thể tùy tiệm dùng Quang hệ nguyên tố công kích vào. Vì nếu phá huỷ oán linh chính nàng cũng bị tổn thương.

      Từ khi nhìn thấy Đông Phương Tử ngưng tụ ra oán linh nàng biết bí pháp tà môn bọn tu luyện.

      Bí pháp đó chính là hút sinh khí của con người để nâng lên cấp bậc. Loại bí pháp này khiến những linh hồn của người bị hút sinh khí thể nào siêu thoát được mà theo người hút sinh khí của họ tìm cơ hội giải thoát.

      Mà cơ hội giải thoát đó chính là tự phá huỷ!

      Oán linh mang theo oán khí tích tụ, nên khi bị phá huỷ phát ra toàn bộ oán khí để đả thương người công kích.

      Đây chính là sát chiêu!

      Đông Phương Tử ra chiêu đầu tiên dùng chiêu độc như vậy có phải vì sớm biết nàng có tu vi cao hơn nên muốn khiến nàng tiến được mà lùi cũng xong.

      Nếu lúc này nàng cường ngạnh công kích oán linh, với tu vi ma pháp sư Quân Chủ hậu kì bây giờ phản phệ vô cùng mạnh. Thậm chí có thể khiến nàng trực tiếp tàn phế.

      Đông Phương Tử, ngươi quả đủ độc! Nếu để ta tìm được biện pháp tránh thoát oán linh ngày hôm nay mai sau ta khiến xác ngươi vùi vào ba tấc đất, vĩnh viễn siêu sinh.

      Đông Phương Tử quả vô cùng thông minh. hẳn sớm biết nàng muốn thắng là chuyện rất dễ dàng nên ngay chiêu đầu tiên liền hạ chiêu này.

      Nếu như nàng cường ngạnh phá huỷ bị phản phệ đến tàn phế, còn nếu nàng trốn tránh, thừa cơ công kích nàng, khiến nàng vạn kiếp bất phục.

      Phải làm thế nào bây giờ?

      Người dưới đài nhìn thấy Đông Phương Tử ngưng tụ Ám nguyên tố nồng đậm khẽ ồ tiếng đứng lên.

      Nhưng lúc này, Lạc Y lôi đài vẫn hề có bất cứ hành động gì khiến mọi người đều hiểu tại vì sao.

      Hay là bị Ám nguyên tố nồng đậm doạ sợ rồi?

      Cũng đúng nha! Từ ngày đầu tiên đấu với Thanh quốc nàng ta làm người thừa ngồi xem trận chiến rồi. Lẽ nào nàng ta thể tu luyện? Nhưng nếu nàng ta thể tu luyện Chu quốc làm sao có thể cử nàng ta tham dự Thượng Đỉnh giao phong đây?

      Mọi người dưới đài rối rắm suy nghĩ còn Tư Mã Hạo ở đài cao nhìn thấy cảnh này liền đập bàn muốn nhảy xuống tìm cách ngăn lại.

      Khốn khiếp!

      Huyền quốc năm nay dám lộ ra mặt tà môn như vậy để tham gia Thượng Đỉnh giao phong. Bọn là xem thường Thủ tịch , khiêu chiến quyền uy Kỳ Vân thành sao?

      Đúng lúc Tư Mã Hạo định nhảy xuống bàn tay giữ lấy tay áo . gương mặt lạ lẫm lắc đầu với .

      " Lão bất tử ngươi đừng nên tham dự vào! Nàng giải quyết được việc này! Huống chi nàng muốn đến Thánh Điện, đây chỉ là thử thách mà thôi."

      Tư Mã Hạo ngẩn ra, sau đó hừ tiếng ngồi xuống ghế lại bình tĩnh xem xét trận đấu diễn ra.

      " Ta xen vào là được chứ gì? Ngươi cái lão bất tử Phùng Nhật Huy suốt ngày dịch dung chạy lung tung đường thế nhưng bọn người có mắt kia vẫn luôn cho rằng ngươi rất thần bí cơ đấy! Còn treo nhiệm vụ cấp A câu tin tức của ngươi!"

      Phùng Nhật Huy vuốt vuốt râu, thèm trả lời Tư Mã Hạo. Đôi mắt xám tro nhìn xuống những chuyện diễn ra lôi đài.

      Tiểu nương, ngươi làm lão phu thất vọng đâu có phải ? Người có thể phá huỷ Thánh Điện trừ ngươi và nam tử kia hẳn còn ai nữa!

      Bọn Lăng Ngạo nhìn oán linh gào thét điên cuồng lôi đài kinh sợ đến thốt ra lời.

      Lập Khiêm vội đập tay Tống Vĩnh Khanh, hoảng loạn .

      " Lão sư, ổn rồi! Hình như Ám nguyên tố của Đông Phương Tử có điều gì đó bất thường!"

      Tống Vĩnh Khanh từ đầu nhìn chăm chăm lên lôi đài đương nhiên cũng nhận ra, môi mấp máy ra lời.

      " Là... Là oán linh... Oán linh..."

      Oán linh?

      Nghe đến hai chữ này bọn Lăng Ngạo lại càng thêm kinh sợ. Bọn chưa từng thấy ai luyện bí pháp này nhưng cũng đọc qua trong thư các của học viện.

      Nghe , người tu luyện bí pháp này cường đại lên là nhờ hút sinh khí của con người, biến người ta thành những oán linh thể tự siêu thoát cho đến khi có người phá huỷ oán linh.

      Khi đó oán linh đem oán khí tích tụ toàn lực công kích người phá huỷ mình trước khi siêu thoát, khiến người đó lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.

      Lạc Y bây giờ phải làm thế nào?

      Vu Nhã vốn ngồi buồn đến mức muốn ngủ gật, rất tin vào khả năng của Lạc Y. Nhưng khi nghe Tống Vĩnh Khanh đến hai chữ oán linh hoảng loạn mở to hai mắt nhìn chằm chằn lên lôi đài.

      " Khốn khiếp!"

      Vu Nhã mắng khẽ tiếng. Quả nhiên bí pháp tà môn kia! Bọn tiểu tử Huyền quốc còn dám dùng thứ bẩn thỉu như vậy làm ô uế đồ đệ của .

      Vu Nhã trong lòng hận đến nghiến răng, muốn ngay lập tức nhảy lên lôi đài ngăn lại cuộc chiến kia.

      Nhưng đúng lúc định lên, cánh tay vươn ra ngăn lại.

      Lãnh Hàn Thần lắc đầu với Vu Nhã, muốn làm chuyện ra chuyện gì trong lúc kích động nhất thời này.

      Lãnh Hàn Thần nhìn chăm chú lên lôi đài. giây cũng chưa hề rời mắt khỏi bóng dáng bạch y xinh đẹp kia.

      có thể nhìn ra trong lòng Lạc Y khó khăn tìm đối sách, nhưng nàng hề sợ hãi.

      Bóng lưng nàng thẳng tắp, kiêu ngạo mà đứng, mặt hề có cảm xúc dư thừa nào. Tuy rằng trong mắt nàng luôn duy trì vẻ trầm trọng, nhưng trong đó cũng có quyết tâm kiên định gì đánh bại được!

      Đó chính là chấp niệm của nàng!

      Lãnh Hàn Thần biết chấp niệm của Lạc Y phần nguyên do là đến từ khiến trong lòng loại ấm áp lan tràn.

      Lần này, tham dự vào, nhưng chỉ cần nàng bị tổn thương sợi tóc, dù có diệt Huyền quốc cũng nhất định khiến kẻ làm tổn thương đến nàng phải trả giá.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,952
      Chương 87: Hoá giải, hạng nhất.

      Lạc Y nhìn oán linh ngày càng tiến gần mang theo hơi thở tử vong tích tụ nặng nề khẽ nheo mày lại. Nàng biết nàng thể để oán linh công kích trúng, nếu oán khí của oán linh trù bế khiến nàng mãi mãi thể tu luyện.

      Lúc này, chuyện duy nhất có thể làm chính là...

      Chạy!

      Đúng lúc oán linh chỉ còn cách Lạc Y ngang tay cả hội trường đều nín thở, đôi mắt đều căng tròn.

      Đông Phương Tử thấy Lạc Y trốn hơi ngẩn ra. ngờ đắc thủ lại dễ dàng như vậy. Thế nhưng lúc đầu phán đoán quá cao thực lực của nàng!

      Hoá ra, người mà Lãnh Hàn Thần nhận định lại là phế vật!

      Đông Phương Tử nhếch môi lộ ra nụ cười khinh miệt cùng đắc ý. ai biết rằng, Lãnh Hàn Thần luôn bị mọi người cho là phế vật lại khiến An Vương thế tử nổi danh thiên tài như phải chật vật vô cùng.

      hận Lãnh Hàn Thần còn hơn Huyền quốc hận Lãnh gia rất nhiều!

      Đông Phương Tử vươn lưỡi ra liếm liếm môi mỏng. Gương mặt tuấn tú lộ ra nụ cười tà ác quỷ dị.

      Lãnh Hàn Thần, hôm nay ta muốn trả hết mối thù hai năm trước ngươi đạp ta dưới lòng bàn chân. Vì ngươi mà ta rơi vào vực sâu vạn trượng có lối thoát.

      Hôm nay ta muốn ngươi nhìn thấy nữ nhân mà người luôn tâm tâm niệm niệm bị oán linh tử khí ăn mòn ngay trước mặt ngươi mà phải lực bất tòng tâm!

      Cả dưới lôi đài ai sợ hãi. Vì chính bọn họ cũng cảm nhận được sát khí nặng nề của công pháp mà Đông Phương Tử thi triển ra.

      Tư Mã Hạo, Phùng Nhật Huy, Vu Nhã, Tống Vĩnh Khanh và bọn Lăng Ngạo đều nín thở theo dõi, sợ mình bỏ qua khoảnh khắc quan trọng.

      Lãnh Hàn Thần nắm chặt tay, chiếc khuyên tai của nhè run lên, toả ra quang mang tử sắc nhu hoà.

      Y nhi, ta tin nàng!

      lôi đài, Lạc Y nhìn ánh mắt ác độc mang đầy đắc ý và nụ cười quỷ mị, lãnh của Đông Phương Tử chỉ nhàng nhếch môi gợi lên ý cười.

      Bàn tay nhắn hơi nâng lên tạo ra vài kết ấn, môi mỏng khẽ nâng lên đọc câu khẩu quyết ngắn.

      Mọi người dưới đài chỉ thấy oán linh xuyên qua cơ thể Lạc Y bay qua thước.

      Tư Mã Hạo, Phùng Nhật Huy, Vu Nhã, Tống Vĩnh Khanh và bọn Lăng Ngạo kinh sợ đứng bật dậy.

      Lãnh Hàn Thần vẫn ngồi chỗ, tay như cũ nắm chặt. Khuyên tai vẫn toả ánh sáng tử sắc và run lên từng đợt nhè .

      Đông Phương Tử và bọn Huyền quốc đều vui vẻ muốn reo lên to. Bọn sớm biết tiểu nương kia thể nào có tư cách trở thành đối thủ của An Vương thế tử mà!

      Người dưới đài thở dài trong lòng. có gì thú vị a!

      Người chủ trì đứng lên muốn tuyên bố kết quả.

      " Đông Phương Tử đối đầu Âu Dương Lạc Y, Đông Phương Tử..."

      Lời người chủ trì còn chưa hết dị biến lôi đài phát sinh.

      Mọi người sửng sờ nhìn bóng dáng bạch y đứng lôi đài từ từ tan ra mà mở to miệng khép lại được.

      Tàn ảnh!

      Là tàn ảnh!

      Tốc độ nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh?

      Mọi người kinh ngạc, sợ hãi thôi. Hoá ra kết quả như thế nào vẫn chưa ai biết được!

      Đông Phương Tử híp mắt lại, trong lòng nổi lên từng trận lo lắng mà chính cũng hiểu tại sao.

      Bất ngờ lúc này, luồng hoả khí từ phía sau tập kích vào lưng Đông Phương Tử khiến giật mình vội vàng né tránh.

      Nhưng tốc độ của Đông Phương Tử bù lại được hoả diễm, nên hoả diễm mạnh mẽ cuốn vào cánh tay thiêu đốt khiến khí phả ra mùi cháy khét nồng nặc.

      Đông Phương Tử hét to lên tiếng, đau đến mức quỳ xuống ôm lấy cánh tay cháy mất nửa. mở to tròng mắt, từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lăn dài xuống trán thể thống khổ tột cùng.

      Lạc Y đứng thanh chắn lôi đài. Bóng lưng nàng ngạo nghễ thẳng tắp, tà áo bạch y có gió nhưng vẫn tự bay phất phơ tạo ra mĩ cảm vô cùng.

      Nàng lúc này còn giống tiểu thiếu nữ bình thường mà bùng phát ra khí thế của cường giả chân chính. Bóng lưng ngạo nghễ kia sớm bị người dưới lôi đài nhìn đến ngẩn ngơ, mê muội.

      Lạc Y nhìn Đông Phương Tử hèn mòn quỳ mặt đất, khoé môi nhếch lên độ cong nhàn nhạt.

      Vừa rồi trong khi đối diện trực diện oán linh nàng vô tình lĩnh hội được tầng đầu tiên của bí pháp Lịch Gian.

      Quả là nhân hoạ đắc phúc !

      Từ ngày đem bí tịch bí pháp Lịch Gian trở về nàng liền đem ra nghiên cứu. Nhưng trong quyển bí tịch chia thành chín tầng này chứa rất nhiều hình vẽ, nàng nhìn mãi mà vẫn thể nào lĩnh hội được. Thậm chí có lúc tưởng như hiểu, nhưng cuối cùng vẫn nắm bắt được gì.

      Hoá ra tầng đầu tiên lại lĩnh hội được ở trong hoàn cảnh này.

      Nàng có nên cám ơn Đông Phương Tử hay đây?

      " Ngươi muốn giết ta, cũng đơn giản như vậy!"

      Lạc Y cong môi, tay nắm chặt thành quyền muốn dùng chiêu quyết định thắng bại.

      Nhưng, đúng lúc này, Đông Phương Tử quỳ bỗng nhiên đứng dậy. nhìn qua cánh tay bị cháy đến mức lộ xương trắng, đem đau đớn biến thành thống hận trừng trừng nhìn Lạc Y.

      Lúc này, Đông Phương Tử còn căm hận Lạc Y hơn cả căm giận Lãnh Hàn Thần. chỉ có ý nghĩ duy nhất là khiến nàng phải chết.

      Đông Phương Tử ngửa mặt lên trời hét to.

      " Lãnh Hàn Thần đáng chết, ngươi lại càng đáng chết. Hôm nay ta quyết định khiến ngươi phải táng thân tại đây! Vạn Linh Chi Nguyên!"

      Lạc Y vốn định lao tới nhưng tiếng hét của Đông Phương Tử khiến nàng đứng khựng lại, trong lòng có tia lo lắng mơ hồ, tay nắm chặt cũng theo bản năng hơi buông lỏng.

      Bầu trời trong sáng bất ngờ tối sầm lại.

      Sau lưng Đông Phương Tử lúc này tụ tập hàng trăm hình đầu người vô cùng đáng sợ.

      Lạc Y lùi lại bước nhìn những đầu người kia cũng có tia hoảng loạn.

      Nàng biết nàng làm Đông Phương Tử tức giận, khiến đem tất cả những oán linh chưa được siêu thoát đều tập hợp lại sử dụng cho nàng.

      Người dưới lôi đài nãy giờ quan sát kì biến tưởng Lạc Y giành được chiến thắng. Nhưng khi bọn họ nhìn đến những đầu người quái dị kia chỉ có duy nhất suy nghĩ.

      Tiểu nương xong rồi!

      Lúc này Tư Mã Hạo và Phùng Nhật Huy, Vu Nhã, Tống Vĩnh Khanh cùng bọn Lăng Ngạo sớm bình tĩnh được nữa. Nhưng chính bọn họ cũng biết phải giải quyết chuyện này thế nào.

      Vì đây phải cuộc chiến giữa người với người mà là với oán linh. Dù bọn có làm gì chăng nữa oán linh cũng bị ảnh hưởng gì, thậm chí còn nhờ vào đó siêu thoát. Mà bọn là người gánh tất cả hậu quả.

      Bây giờ, phải làm thế nào?

      Lãnh Hàn Thần đứng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn lên lôi đài. Chỉ cần Lạc Y bị nguy hiểm, lập tức đưa nàng .

      Lạc Y nhìn đông đảo oán linh hướng mình đến, trong lòng bắt đầu tìm cách xoay chuyển tình huống.

      Dùng Lịch Gian sao? được! Tầng thứ nhất chỉ cho khả năng bản thân dịch chuyển vị trí. Mà lúc này những vị trí lôi đài đều bị oán linh chiếm giữ rồi.

      Nếu như lúc này nàng có thể lĩnh hội được tầng thứ ba Kiến Tạo Gian có thể đem toàn bộ oán linh giam giữ, sau đó cắt ra gian, đẩy bọn chúng đến gian khác tốt rồi!

      Đáng tiếc, lúc này nàng chưa lĩnh hội được!

      Hay là trốn vào trong gian?

      Cũng thể, oán linh này canh giữ ở đây! Nếu lâu nàng xuất lôi đài là đồng nghĩa với nhận thua sao?

      Điều này thể, điều kia thể, phải làm như thế nào mới tốt đây?

      Mắt thấy những oán linh muốn tới gần Lạc Y, Lãnh Hàn Thần suy nghĩ nữa mà điểm chân thẳng hướng lôi đài tiến lên.

      Lạc Y cảm nhận hơi thở tử vong tiến về phía nàng càng gần lại càng thêm bình tĩnh. Nàng chết lần rồi, nàng tin thời luân hồi đến dị thế mà vẫn thoát khỏi cái chết.

      Đúng lúc này, người Lạc Y từ từ được bao phủ bởi quang mang thánh khiết nhè , đạo ánh sáng từ phía nàng bắn ra, bay thẳng về phía oán linh cuồn cuộn tiến tới.

      Lạc Y ngẩn người, vội nhìn xuống cổ áo. Nàng thấy được mặt dây chuyền trong suốt mà Vu Nhã nhờ Tống Vĩnh Khanh đưa cho nàng phát sáng.

      Ánh sáng này trong suốt nhìn giống như đó chỉ là làn hơi mỏng manh, nhưng lại phảng phất phả ra khí tức cổ xưa vô cùng cường đại.

      Lãnh Hàn Thần phát giác ra điểm lạ liền đứng khựng lại, tầm mắt thay đổi nhìn chăm chú Lạc Y.

      Tư Mã Hạo và Phùng Nhật Huy nhìn thấy ánh sáng từ người Lạc Y bắn ra hoảng loạn . Bọn thể ngờ nàng lại dám công kích trực tiếp oán linh.

      Nàng biết tổn thương đến nàng bao nhiêu sao?

      Phùng Nhật Huy tức muốn dậm chân. Hồ đồ! Quá hồ đồ! Chân điểm muốn tiến về lôi đài để ngăn cản công kích kia.

      Nhưng điều khiến hoảng sợ hơn chính là lúc này mới xảy ra...

      Tia sáng phát ra từ người Lạc Y bao bọc lấy đoàn oán linh. Ánh sáng nhu hoà chặt chẽ đem tất cả oán linh đều gom lại chỗ.

      Đông Phương Tử nhếch môi cười lạnh, rất cho là đúng. Người muốn dùng sức mạnh để chống phá oán linh là những người ngu xuẩn nhất.

      Đáng tiếc, điều tất cả mọi người tin tưởng lại xảy ra.

      Oán linh cuồng nộ gào thét bị ánh sáng nhu hoà bao lại từ từ yên lặng. Đầu oán linh mất vẻ dữ tợn, màu đen u ám dần dần nhợt nhạt cho đến khi biến thành màu trắng trong suốt tan .

      Đông Phương Tử trừng lớn mắt. Đây chính là tượng oán linh siêu thoát! Nàng ta dùng sức mạnh làm oán linh siêu thoát mà bị chút ảnh hưởng nào?

      thể! Oán khí của đoàn oán linh kia phải khiến cơ thể nàng trực tiếp nổ banh mới đúng chứ?

      Đông Phương Tử điên cuồng lắc đầu, miệng lẩm bẩm.

      " ... Sao có thể như vậy? Sao có thể?"

      Đông Phương Tử tin được đồng dạng Tư Mã Hạo, Phùng Nhật Huy và rất nhiều người hiểu biết về bí pháp tà môn này cũng tin được.

      Nhưng chính là như vậy!

      Sau phút giây ngạc nhiên ban đầu, mọi người đều bình tĩnh lại, quan sát kết quả trận đấu.

      Xem ra, kết quả trận đấu này định rồi! Trận đấu này quả là đủ phấn khích, đủ hồi hộp, là trận đấu hay nhất bọn họ từng xem qua.

      Vu Nhã, Tống Vĩnh Khanh và bọn Lăng Ngạo cuối cùng thở phào ngồi xuống ghế.

      So với người khác, bọn quá ngạc nhiên. Vì Lạc Y trong tâm bọn chính là người tạo ra kì tích.

      Lạc Y để ý đến suy nghĩ của mọi người dưới đài, môi mỏng cong lên nụ cười tiếu phi tiếu xen lẫn chút khinh thường.

      " Ngươi làm được là vì ngươi bất tài. Ta ! Ngươi muốn giết ta, đáng chết! Ngươi muốn giết , ngươi lại càng đáng chết! Ta vốn tính gửi mạng lại cho ngươi ít lâu, nhưng bây giờ . Ta cho ngươi biết, chỉ có ngươi, động đến nam nhân của lão nương, lão nương phế cả nhà các ngươi!"

      Lạc Y vung chân, đạp mạnh xuống tử mệnh của Đông Phương Tử khiến mê man còn chưa kịp hồi thần cứ vậy chết .

      Hành động cùng lời của Lạc Y vô cùng cuồng ngạo nhưng ai dám phản đối nàng. Vì trong mắt bọn họ, nàng bây giờ chính là cường giả chân chính.

      Cường giả có quyền cuồng ngạo!

      Người Huyền quốc nhìn thấy hành động của Lạc Y nín thở dám hó hé câu gì. Trong lòng của bọn chúng lúc này lan tràn sợ hãi khiến tâm bọn lạnh thấu.

      cố này, Huyền quốc mất tinh thần, hạng nhất cứ thế định xuống!

      Cho dù định đoạt này bất ngờ, nhưng đối với tất cả mọi người, kết quả này vô cùng xứng đáng.

      Lãnh Hàn Thần đứng dưới đài, khoé môi hơi cong, hai tay giang rộng ôm lấy thiên hạ nhào vào lòng chặt.

      Câu kia của nàng khiến vô cùng hạnh phúc. Miễn là nàng có để tâm đến , dù trả giá thế nào cũng bằng lòng.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,952
      Chương 88: Đến phủ Thành chủ.

      Đêm nay tại phủ thành chủ thành Kỳ Vân mở yến tiệc để mời tứ đại cường quốc trước khi bọn họ trở về mẫu quốc. Thế nhưng hôm nay cả Huyền quốc và Thanh quốc đều có người nào đến tham dự.

      Nhóm Lạc Y cùng với Vu Nhã và Tống Vĩnh Khanh vào phủ thành chủ. Có lẽ trong Thượng Đỉnh giao phong, Chu quốc thể quá nổi bật nên khi bọn họ vừa đến, cần đưa thiệp mời được vào.

      Lạc Y nhìn phủ thành chủ rộng lớn, nhưng kiến trúc lại mộc mạc, thoải mái giống như thành phủ của những người đức cao vọng trọng khác.

      Chỉ cần nhìn thành phủ, nàng có hảo cảm với chủ nhân nơi này rồi.

      " Hai vị đại sư, thành chủ lệnh cho chúng ta dẫn hai người đến đại đường tổ chức yến tiệc. Còn năm vị thiếu niên hùng này mời theo chúng ta đến thư phòng gặp qua thành chủ!"

      Hạ Kính Văn dẫn theo đoàn thị vệ cung kính ôm quyền làm lễ chào với mọi người. Đôi môi nhàng gợi lên ý cười .

      Vu Nhã và Tống Vĩnh Khanh nghe vậy cũng rất sảng khoái theo hai người trong đội thị vệ rời .

      Hạ Kính Văn nhìn chằm chằm Lãnh Hàn Thần vẫn theo đuôi Lạc Y, mặt ra khó xử gãi gãi đầu.

      " Vị thiếu niên này, thành chủ mời năm người Âu Dương nương, có mời..."

      Hạ Kính Văn còn chưa hết, ánh mắt Lãnh Hàn Thần lơ đãng đảo qua. Đôi thuỷ mâu tử sắc hàm chứa ý cười tà mị mang theo hàn, lạnh lẽo như Tu La địa ngục khiến Hạ Kính Văn hoảng loạn lùi về sau bước.

      Hạ Kính Văn nhìn Lãnh Hàn Thần, trong lòng ngừng reo lên cảnh báo nguy hiểm. gặp qua rất nhiều người đức cao vọng trọng, tu vi sâu lường được nhưng cũng chưa có người nào gây cho cảm giác nguy hiểm như vậy. Người đó còn là thiếu niên chưa đến hai mươi ư?

      Hạ Kính Văn trong lòng run lên. nghĩ vừa nãy nếu hết câu, thiếu niên này có khi nào phát vỗ chết ?

      Lạc Y nghe Hạ Kính Văn liền quay đầu nhìn về phía sau. Nàng thấy Lãnh Hàn Thần nắm tay nàng, gương mặt nam tử tuấn tú đến mức tưởng như nghiệt lúc này cười tủm tỉm thiên chân vô tà.

      Ánh mắt nàng hơi nhìn Hạ Kính Văn trợn trừng mắt nhìn Lãnh Hàn Thần, khoé môi ngừng co giật lại hiểu tại sao sợ hãi như vậy.

      Lãnh Hàn Thần bây giờ rất hiền nha!

      Hạ Kính Văn trợn mắt, nhìn thiếu niên tuấn mĩ thay đổi còn nhanh hơn gió đổi chiều nhịn được rùng mình run rẩy thôi.

      Ai có thể cho biết nam tử tuấn mĩ trước mắt và người đáng sợ vừa rồi thế nào lại là cùng người ?

      " Hạ thị vệ, người này cùng ta được ? gây phiền toái!"

      Lạc Y gượng gạo cười.

      " Chuyện này..."

      Hạ Kính Văn vô cùng khó xử.

      sợ nếu như từ chối thiếu niên đáng sợ kia biết giải quyết như thế nào. Nhưng là mặt mũi thành chủ có thể tuỳ tiện để ai cũng có thể nhìn sao? Đương nhiên thể a!

      Lúc này Hạ Kính Văn có chút tư vị muốn tiến được, mà lùi xong.

      " Cho vào . Lão bất tử kia dù sao cũng gặp qua rồi, có nhìn thêm vài lần cũng đâu có sao?"

      Tư Mã Hạo vô thanh vô thức xuất . Chiết phiến vẽ lên khí độ cong hoàn mĩ gõ lên vai Hạ Kính Văn.

      Hạ Kính Văn thầm hít ngụm khí lạnh. Người bình thường nhìn nghĩ cái gõ này vô cùng , nhưng Tư Mã Hạo tùy tiện gõ cũng có thể giết chết người đâu.

      quả vô cùng xui xẻo a!

      Tư Mã Hạo nhìn vẻ mặt mướp đắng của Hạ Kính Văn liền thu lại chiết phiến, mở miệng cười hề hề.

      " Ta vẫn quá tay à?"

      " !"

      Hạ Kính Văn nghẹn họng, trân trối nhìn Tư Mã Hạo. Trong lòng kêu khổ ngừng. dám Tư Mã Hạo quá tay à? dám sao? Đương nhiên !

      Tư Mã Hạo nhìn Hạ Kính Văn quay đầu sang bên đếm kiến, nghiêng nghiêng đầu khó hiểu. Tuổi trẻ bây giờ thú vị.

      Tư Mã Hạo cười cười, tiến lại định vỗ vai Lạc Y nhưng nàng nhanh nhẹn trốn khiến tay Tư Mã Hạo liền rơi vào khí.

      Lạc Y khẽ bĩu môi, cũng may nàng tránh kịp nếu biết Lãnh Hàn Thần lại đổ giấm kinh khủng thế nào đâu!

      Tư Mã Hạo thấy Lạc Y trốn tránh, trong lòng cực kì mất hứng. liền vung tay nhắm ngay vai người gần nhất vỗ xuống.

      Bạch Thừa Vũ chính là xui xẻo như vậy. khẽ rên tiếng, mặt lập tức biến thành màu đeng

      Mợ nó, sao lúc nào cũng là người tử trận như vậy? Vận cứt chó thế nào toàn rơi xuống đầu là lí làm sao?

      Bọn Lăng Ngạo nhìn thấy thảm cảnh của Bạch Thừa Vũ, ai bảo ai liền tự chủ lùi về sau hai bước. Bọn nhìn Bạch Thừa Vũ có chút vui sướng khi người gặp hoạ. Nhưng khi nhìn về phía Tư Mã Hạo thầm bĩu môi cái.

      Người trước mắt là Thủ Hộ sư nổi danh nghiêm túc Tư Mã Hạo sao? Đây ràng là cáo già đội lốt thỏ con a!

      Tư Mã Hạo thấy mọi người đều nhanh chân lui , trong lòng thấy rất thú vị nhưng cũng gì. nhìn lướt qua Lạc Y nhìn Lãnh Hàn Thần phía sau nàng cái. Khoé mắt mị lên, rất có phong phạm người lăn lộn trong sóng gió mấy chục năm trời.

      Hai người này, đến cũng lường được! Lão bất tử Phùng Nhật Huy kia nhìn người quả nhiên sai.

      Người có thể hạ bệ Thánh Điện chỉ có thể là hai người này!

      Tư Mã Hạo phách tiếng mở ra chiết phiến, giả trang thành bộ dáng phong lưu tài tuấn, đạo mạo dẫn đường.

      " , ta đưa các ngươi gặp lão bất tử kia!"

      Nhóm Lạc Y gật gật đầu. Trước khi còn nhìn Hạ Kính Văn tự kỉ bên lần. Đặc biệt là Bạch Thừa Vũ, vô cùng đồng tình với Hạ Kính Văn nha! từng bị đánh, đau!

      Tư Mã Hạo dẫn mọi người vòng vèo quanh các đình viện. Ở đây đâu đâu cũng được trang trí vô cùng thanh nhã, có chút giống đời sống của thế ngoại cao nhân nhiễm bụi trần.

      Cũng vì suy nghĩ hôm nay, Lạc Y sau này vô cùng hối hận. Người kia ràng phải thế ngoại cao nhân gì hết. còn rất quang minh lỗi lạc với nàng hai câu.

      " Ta có tiền. Ngươi cho ta mượn chút tiền !"

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ---

      Tư Mã Hạo cuối cùng cũng dừng lại.

      ra trước mặt mọi người là gian viện độc lập được bao bọc bởi rừng đào mùa nở hoa, hương hoa khiến lòng người rạo rực.

      Lạc Y híp mắt hạnh xinh đẹp, khoé môi hơi gợi lên nụ cười.

      Có ý tứ! Thành chủ đại nhân thiết đặt trận pháp cao siêu vây quanh phủ đệ, là có điều gì bí mật sao?

      Lãnh Hàn Thần nhéo vào lòng bàn tay mềm mại của Lạc Y, khẽ vào tai nàng.

      " Thành chủ là người quen!"

      " Sao chàng biết?"

      Lạc Y ngạc nhiên. hiểu sao nàng cũng có cảm giác quen thân với thành chủ, nhưng dám chắc chắn.

      Lãnh Hàn Thần biết cái gì?

      Lãnh Hàn Thần hít hơi, giọng .

      " Gió cho ta! Trong gió có hương vị của !" Con người có thể đổi mặt, nhưng mùi hương thể.

      Lạc Y gật gù, sao nàng lại quên mất Lãnh Hàn Thần có khả năng điều khiển tự nhiên, thính giác, thị giác và khứu giác đều vô cùng nhạy bén đây?

      " Là ai vậy?"

      Lạc Y vô cùng tò mò. Lãnh Hàn Thần chỉ cười , mặt hơi hất về phía cánh cửa.

      Lạc Y bĩu môi mỏng, thấy Lãnh Hàn Thần thú vị. Còn muốn giữ bí mật với nàng? Để xem về tới nhà, nàng xử lí đẹp mắt như thế nào!

      Lãnh Hàn Thần nào hay biết bị Lạc Y định tội. Nếu như biết, có lẽ khóc ròng.

      Oan uổng a! Tướng công nàng còn chưa biết tên người kia đâu!

      " Các ngươi vào thôi, lão bất tử ngươi muốn gặp các ngươi!"

      Tư Mã Hạo nghiêm túc , chân tự chủ lùi lại phía sau chừa ra đường cho sáu người Lạc Y mà có ý vào. mới thú vị nghe lão già kia chuyện đâu!

      Lạc Y liếc mắt nhìn Lãnh Hàn Thần vô tội đứng bên. Cũng để ý đến Tư Mã Hạo mà dẫn đầu vào bên trong. Bọn Lăng Ngạo hai lời liền cất bước theo.

      Lãnh Hàn Thần ngẩn người. biết tại sao Y nhi lại liếc a. lúc nào lại trêu chọc khiến nàng giận rồi.

      Lãnh Hàn Thần nghiêng đầu khó hiểu, cũng nhanh chóng bước vào thư phòng. Cứ để nàng giận chút cũng sao, về cắn vành tai nàng liền thể giận nữa a!

      Sáu người cùng nhau bước vào thư phòng.

      Lạc Y híp mắt, đánh giá xung quanh. Thư phòng này so với thư phòng của Vu Nhã cũng sai biệt lắm. Trong thư phòng trống trơn, quyển sách cũng có.

      Gọi là thư phòng chẳng bằng gọi là phòng ngủ còn muốn hợp lí hơn!

      Bạch Thừa Vũ vòng vòng quanh căn phòng, chân mày tuấn khẽ nhíu lại.

      Người đâu? Trong này trừ bọn họ ra hoàn toàn trống trơn a!

      Bọn Lăng Ngạo cũng khó hiểu nhìn nhau, chính là thể hiểu ý tứ vị thành chủ thần bí kia.

      Lạc Y cười nhạt tiếng. Xem ra vị thành chủ này cũng là lão ngoan đồng thôi. Muốn chơi đùa tiểu tâm tư với nàng, vẫn còn kém nhiều.

      " Nếu thành chủ đại nhân chưa đến, chúng ta cứ ngồi xuống uống trà trước !"

      Lạc Y ngồi xuống cái bàn duy nhất trong phòng, nâng tay nhấc bình trà lên khẽ hít hơi thưởng thức hương vị.

      Là Đại Hồng Bào!

      Lãnh Hàn Thần luôn yên lặng lại nổi lên tính thê nô, cẩn cẩn dực dực rót tách đưa đến cho nàng, trong mắt đều là ý cười.

      Lạc Y khẽ hừ tiếng, nhưng vẫn cầm lấy tách trà nhấp ngụm. Hương vị ngọt ngọt, thanh thanh của trà truyền đến đầu lưỡi rất có phong vị.

      Lạc Y híp mắt vô cùng hưởng thụ, uống liền tách lại để Lãnh Hàn Thần rót thêm. Nàng vốn rất kén vị trà, trà này là hàng cực phẩm a!

      Bọn Lăng Ngạo nhìn thấy Lạc Y thư thái uống trà, hoàn toàn sốt ruột trong lòng vô cùng ngạc nhiên.

      Nàng chẳng lẽ cảm thấy khó hiểu về thành chủ thần bí sao?

      Đúng lúc bọn khó hiểu trong phòng giọng đột ngột vang lên.

      " Hai người vô lương tâm các ngươi biết ta thân mà lên tiếng. Còn dám cả gan trưng dụng trà thượng hạng của ta?"

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,952
      Chương 89: Bí mật thánh điện.

      " Hai người vô lương tâm các ngươi biết ta thân mà lên tiếng. Còn dám cả gan trưng dụng Đại Hồng Bào của ta!"

      Giọng tràn ngập bất mãn vang lên khiến bọn Lăng Ngạo giật mình lui về sau bước.

      Người này thân trong phòng từ lúc đầu mà bọn chút cũng cảm nhận được. Đây quả là hổ danh Thành chủ đại nhân thành Kỳ Vân siêu cấp bí mật a!

      Lạc Y nhếch môi mỏng, đôi mắt đen láy lại xẹt qua tia giảo hoạt. Người này là quá thiếu kiên nhẫn, nàng còn chưa kịp bày ván cờ, vội vã nhận thua rồi đây.

      Lão giả vừa xuất khoé môi hơi bĩu ra, lộ bản chất lão ngoan đồng điển hình. thân hình cao lớn vĩ ngạn vận trường bào lam sắc thanh nhã nhưng vẫn làm mất vẻ quý khí.

      Hai khí chất bất đồng này khiến cho mọi người thấy vừa thân thuộc gần gũi, lại vừa có cảm giác kinh sợ, kính nể.

      Phùng Nhật Huy lướt mắt nhìn bọn Lăng Ngạo, thầm đánh giá từng người. Đôi mắt thâm thuý trải đời của thế hệ cường giả xẹt qua tia hài lòng.

      Những người này tuổi còn trẻ như vậy, thế nhưng tu vi lại khiến cho rất nhiều người trước phải cam bái hạ phong.

      Nếu như Phùng Nhật Huy đoán lầm những người này phát triển tốt như vậy chính là kết quả bồi dưỡng của tiểu nha đầu kia . Tiểu nha đầu đó và nam tử luôn bên cạnh nàng sâu lường được, cũng biết tu vi của họ nằm ở mức độ nào, có lẽ là Thống Lĩnh hoặc Quân Chủ. Có khi còn cao hơn tưởng tượng rất nhiều.

      Quả nhiên là hậu sinh khả úy a!

      " Còn mau vào bàn ngồi. Nếu các ngươi còn đứng tất cả trà ngon đều chui vào bụng hai quỷ tham ăn kia mất thôi!"

      Lạc Y nghe , tay cầm tách trà khẽ run. Trong lòng nàng ngừng mắng thầm, nàng mà còn phải luyến tiếc Đại Hồng Bào này sao? Trong gian của nàng Thiên Sơn Tuyết Liên tuỳ tiện chọn cây ướp trà còn muốn quý hơn Đại Hồng Bào hàng vạn lần đâu.

      Lãnh Hàn Thần liếc mắt nhìn Phùng Nhật Huy cái, ràng là thầm ghi mối thù.

      Phùng Nhật Huy hề hay biết, chỉ câu vui đùa của mà chọc phải nọc của hai sát thần. Điều này khiến tương lai của đau khổ thôi!

      Bọn Lăng Ngạo có chút thụ sủng nhược kinh, ngơ ngơ ngẩn ngẩn theo Phùng Nhật Huy ngồi vào bàn.

      Phùng Nhật Huy thong thả rót cho mình tách trà, khoé môi gợi lên ý cười. Nhưng mặt nghiêm túc hơn mấy phần.

      " Ta là Phùng Nhật Huy, thành chủ Thành Kỳ Vân. Hôm nay ta gọi các ngươi đến đây là muốn cho các ngươi số chuyện của Thánh Điện. biết các ngươi có tình nguyện nghe?"

      Lạc Y vừa nghe đến hai từ " Thánh Điện", hai đầu chân mày liền nhíu lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Phùng Nhật Huy thay cho câu trả lời.

      Bọn Lăng Ngạo cũng đồng dạng chăm chú. Bọn biết Thành chủ đại nhân đặc biệt căn dặn hẳn là Thánh Điện cũng phải chuyện tốt gì.

      Phùng Nhật Huy hết sức hài lòng với thái độ của mọi người. Lúc này, mới trầm giọng lên tiếng.

      " Thánh Điện phải nơi tốt cho các ngươi. Ở Thánh Điện, trừ những môn đồ tu luyện những người có tu vi Thống Lĩnh đông như kiến, Quân Chủ tuy ít hơn nhưng cũng dưới hai mươi người, đặc biệt là bốn vị Điện chủ bước vào cấp Tôn Giả và Thánh chủ Thánh Điện có tu vi Tôn Giả hậu kì đỉnh. Các ngươi nên suy nghĩ cẩn thận xem có nên bước vào nơi ăn thịt người nhả xương đó hay !"

      Giọng Phùng Nhật Huy nhàn nhạt, nghe ra buồn vui. Nhưng điều quả là gõ mạnh vào lòng bọn Lăng Ngạo.

      Bọn Lăng Ngạo muốn khiếp sợ cũng được. Phải biết rằng trong tứ đại đế quốc tu vi Thống Lĩnh xem là cường giả, Quân Chủ xuất vô cùng hiếm thấy chứ đừng đến hai chữ " Tôn Giả".

      Thực lực cường hãn như vậy nếu bọn họ muốn xoá bỏ tứ đại đế quốc cũng còn có thể.

      Đối đầu với Thánh Điện, phải chuyện tốt!

      Trong phút chốc, bọn Lăng Ngạo liền lộ hoang mang, do dự.

      Lạc Y có thể hiểu tâm trạng của bọn Lăng Ngạo lúc này. Dù sao, bọn vẫn chỉ là những đứa trẻ. Nếu phải trải qua huấn luyện của nàng, bọn bây giờ biết thăng cấp được hay chưa. Nhưng về tu vi, bọn dù có tăng lên bao nhiêu cấp, trước mặt Thánh Điện tuỳ tiện bốc ra người cũng có thể bóp chết bọn .

      Trong hoàn cảnh như vậy mà chỉ hoang mang, do dự quá tốt rồi!

      Có điều, dù thực lực Thánh Điện mạnh đến mức nào Lạc Y vẫn nhất định phải . Nàng vẫn còn chưa quên người của Thánh Điện đả thương Lãnh Hàn Thần đâu!

      Có vay có trả, đó là lẽ thường ở đời!

      " Ta !"

      Lạc Y kiên định , trong vô thức nắm tay Lãnh Hàn Thần càng thêm chặt.

      Lãnh Hàn Thần giống như hiểu được suy nghĩ của nàng, khoé môi chậm rãi để lộ ra nụ cười nghiệt nhân sinh, tay còn lại quên vỗ về tay bé của Lạc Y.

      " Chúng ta cũng !"

      Bọn Lăng Ngạo vốn do dự nhưng vừa nghe Lạc Y do dự tất cả đều biến mất.

      Mặc kệ Thánh Điện có như thế nào, chỉ cần Lão đại , bọn nhất định ở lại làm con rùa rụt đầu.

      Phùng Nhật Huy hơi sửng sốt. Vốn trong dự định của chỉ có Lạc Y và Lãnh Hàn Thần mà thôi. ràng nhìn ra hoang mang, lo sợ trong đôi mắt của bọn Lăng Ngạo, thế nhưng tất cả chỉ còn kiên định sau lời của tiểu nha đầu.

      Tiểu nha đầu bản lớn nha!

      Phùng Nhật Huy cười , bình đạm hỏi lại.

      " Các ngươi dám ?"

      " Dám !" Bọn Lăng Ngạo đều đồng thanh.

      Phùng Nhật Huy hài lòng, đây mới chính là khí thế của tuổi trẻ nên có a!

      " Nếu như các ngươi quyết định, ta cũng muốn với các ngươi chuyện, ở Thánh Điện Cấm địa có nuôi nhốt cặp Tỳ Hưu thần thú ngủ say, mạng mạng dương. Nghe khi hai thần thú này thức tỉnh, Thánh Điện chọn ra nam và nữ tiến hành cường khế ước. Nữ tử khế ước thần thú mạng dương, nam tử khế ước thần thú mạng . Sau khi khế ước có thể hoá thần!"

      Lạc Y cơ hồ muốn bật thốt lên đầy kinh hãi. cặp Tỳ Hưu thần thú phong ấn kia chẳng phải của nàng và Lãnh Hàn Thần sao? Làm thế nào mà Thánh Điện có thể nuôi nhốt được?

      Điều này quan trọng, quan trọng là bọn họ muốn cường khế ước với thần thú. Chẳng lẽ bọn họ biết nếu khế ước thành công bị phản phệ rơi vào thế vạn kiếp bất phục sao?

      Lạc Y vốn quan tâm bọn họ xảy ra chuyện gì, nàng chỉ sợ Tỳ Hưu dùng tinh thần chống lại dẫn đến trạng thái tự bạo.

      Vậy vô cùng ổn!

      Lúc đầu, Lạc Y vốn chỉ muốn đến Thánh Điện vì chuyện của Lãnh Hàn Thần, tiện thể điều tra những việc làm bí mật của Thánh Điện mà thôi. Nhưng bây giờ nàng nhất định phải đến Thánh Điện, mặc kệ là nguyên do gì.

      Lãnh Hàn Thần nghe đến Tỳ Hưu cũng nhíu mày chặt. Đó là thần thú thứ tư của còn chưa thức tỉnh đâu.

      Thánh Điện mưu lớn, còn muốn hoá thần sao?

      " Nếu để nam tử và nữ tử hoá thần, bọn họ sợ khống chế được sao?"

      Lạc Y muốn để lộ liên hệ của nàng với Tỳ Hưu thần thú, nhưng vẫn nhịn được hỏi.

      Sắc mặt của Phùng Nhật Huy ngay lập tức kém . Trong đôi mắt loé ra hàn quang kinh người.

      " Trong Thánh Điện có loại cỏ gọi là Phong Đăng thảo. Mỗi thánh ngắt cỏ đó nấu thành nước, trộn lẫn với đan dược cung cấp cho mọi người sử dụng. Phong Đăng thảo ăn vào rất có ích cho tu luyện, nhưng đó cũng là loại độc kì lạ, chỉ cần người dùng Phong Đăng thảo có suy nghĩ phản lại người hạ thảo thất khiếu lập tức chảy máu đến chết!"

      Bọn Lăng Ngạo lắp bắp kinh hãi, nếu ăn phải loại dược đó xem như số của bọn họ xong rồi! Bọn họ muốn là người trung thành với Thánh Điện!

      " Phùng thành chủ Phong Đăng thảo ở đây là loại cỏ màu lục lam, lá nổi đốm trắng, tính hàn phải ?"

      Lạc Y mở to mắt lộ hưng phấn nhìn Phùng Nhật Huy, chờ đợi câu trả lời.

      Phùng Nhật Huy tuy hiểu Lạc Y tại sao hưng phấn như vậy, nhưng vẫn gật đầu.

      " Chính là nó!"

      Lạc Y nở nụ cười.

      Quả nhiên Phong Đăng thảo phong ấn cùng với Tỳ Hưu. Vì Tỳ Hưu xuất ở Thánh Điện nên Thánh Điện mới mọc lên Phong Đăng thảo.

      Phong Đăng thảo cũng giống như các thảo dược khác. Trừ phi nàng hoặc Lãnh Hàn Thần nhân giống nếu chỉ mọc được duy nhất cây. Nếu chẳng may bị hái sau tháng lại mọc lên cây nữa.

      Phong Đăng thảo vốn là độc tính, chỉ khi sử dụng phối phương Thần dược trung hoà mới có thể biến thành Thần tính. Đây là thảo dược quan trọng nhất.

      Hay cho Thánh Điện, dám dùng thảo dược của nàng hại người! Tốt nhất các ngươi nên hảo hảo cầu phúc, nếu chờ ta ra tay, các ngươi liền có trái cây tốt ăn!

      Lạc Y đứng dậy, ôm quyền cung kính với Phùng Nhật Huy. Nàng phần nào đoán được mục đích của Phùng Nhật Huy khi với bọn họ những lời này.

      Lạc Y cũng hỏi thân phận của Phùng Nhật Huy, muốn đề cập, nàng liền tôn trọng. Nhưng hiểu biết Thánh Điện như vậy, cũng phải có đoạn quá khứ đây.

      " Phùng thành chủ, cám ơn người cho bọn ta biết những lời này. Bọn ta nhất định để Thánh Điện yên ổn!" Tốt nhất là diệt vong luôn. Trong lòng Lạc Y thầm bổ sung câu.

      " Tốt!"

      Phùng Nhật Huy gật đầu. rất thưởng thức thông minh của Lạc Y. chính là chờ đợi những lời này của nàng!

      Trước khi mọi người ra khỏi phủ Thành chủ, mặt ai cũng tràn đầy vui sướng. Bọn Lăng Ngạo được nhận ít công pháp và bí pháp bảo vệ thân thể đâu.

      Lạc Y nhìn bí pháp thân tay, mắt đều híp lại. Lúc này nhìn khác hồ ly là mấy.

      Lãnh Hàn Thần ôm Lạc Y trong lòng, nhìn nàng càng thêm sủng nịnh. Nương tử của lại gạt bảo bối rồi, quả là biết cách bắt nạt lão nhân gia .

      Bất quá, thích a!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :