1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuynh thế ma phi, độc sủng ngươi - Dạ Ngữ Phàm (c71)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 78: Máu của Bạch Hổ

      Editor: Tiêu Tương


      Tích Phong dùng bí quyết thân cho và Hỏa Phượng, nếu , ở bên trong thế giới trắng thuần này, đoàn màu đỏ bay trung, muốn người khác chú ý cũng khó!

      Nhưng mặc dù vậy, những Ma tộc có đạo hạnh cao thâm, vẫn nhận ra có khí tức khác thường xuất . Nên nhớ, đứng trong đại điện bàn chuyện đại với Ma Quân vốn là những Ma Tướng rất đặc biệt, đám người ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua ngói lưu ly nóc nhà, nhìn bầu trời mờ mịt mà tìm tòi nghiên cứu.

      "Ma Quân, ở có dị tộc. . . . . ." người bốn tay, đầu có sáu mắt dẫn đầu mở miệng. Đại khái bởi vì nhiều mắt, nên thị lực của từ trước đến nay vẫn luôn là tốt nhất trong số chúng Ma.

      Lạc Băng khoát tay, ngăn lời tiếp theo của thủ hạ: "Ta biết."

      Lúc này nằm ngoài dự đoán của rất nhiều, nghĩ ra được ngoài tình , còn cái gì có thể khiến người cố chấp như thế, lại có thể tìm tới đây nhanh như vậy. Đến còn chưa tính, vậy mà còn thèm để mắt đến thực lực của Ma Tộc bọn , dám người ngựa ra trận.

      Tích Phong này sợ mình giam giữ , sau đó nhốt ở Ma giới, cũng nhân tiện lấy vị trí vương của sao?

      "Cứ bình tĩnh, chớ nóng vội." Cũng tới đây rồi, chẳng lẽ còn sợ đột nhiên chạy mất sao? Trước tiên nhìn chút, xem rốt cuộc muốn làm gì rồi hãy .

      Ma Quân như vậy, chúng Ma chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh, yên lặng chờ đợi.

      tay Lạc Băng chống đầu, nghiêng người dựa vào long ỷ được điêu khắc từ khối đá băng, phía là chín con rồng băng với các tư thế khác nhau, trông rất sống động, giống như sau khắc từ ghế ra ngoài, bay lên trời.

      . . . . . .

      Tích Phong cưỡi Hỏa Phượng lượn vòng bầu trời Ma giới, vòng lại vòng, nhưng có tình huống gì sảy ra. Lúc đầu, cảm thấy đây chính là ám hiệu giữa các thần thú, lượn đến số vòng nhất định, là có thể gọi con khác ra ngoài. Nhưng sau đó dần dần hiểu , chuyện cũng phải như vậy. Đầu bị quay đến choáng váng, xung quanh vẫn có gì sảy ra!

      "Tiểu Hồng, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Tích Phong mất kiên nhẫn, con chim này, phải nhân cơ hội này báo thù chén máu vừa rồi chứ?

      Hỏa Phượng để ý đến, tiếp tục lượn vòng.

      ". . . . . ." Được rồi, tại, có bản lãnh làm phản, dám đùa bỡn chủ tử nhà mình: "Dừng lại cho ta." Còn tiếp tục lượn vòng thêm nữa, thức ăn trong dạ dày đều bị phun ra mất.

      Cũng biết có phải là bị tiếng quát lớn của dọa sợ rồi hay , Hỏa Phượng thu đôi cánh, trực tiếp lao xuống cung điện phía dưới. . . . . .

      "Ta . . . . . ." Tích Phong còn chưa xong câu, bỗng nhiên, Hỏa Phượng lao vào nóc cung điện, phát ra tiếng nổ lớn. Nếu phải tốc độ của mau, né tránh nhanh bước, giờ phút này có lẽ ngã nằm sấp nóc nhà rồi: "Có phải ngươi điên rồi ?"

      Thấy Hỏa Phượng lắc đầu, tinh thần phấn chấn kêu to hai tiếng, Tích Phong tức đến đen mặt. Từ khi đến Ma giới, con chim ngu ngốc này bình thường. Nó làm như vậy, là muốn cho tất cả người của Ma giới đều biết Vương tới đây sao?

      trợn mắt nhìn nó, nó ngẩng cao đầu bất mãn nhìn lại. . . . . .

      Diệp Tuyết ngồi ngủ ở ghế, biết qua bao lâu, chỉ nghe thấy tiếng nổ lớn truyền đến từ đỉnh đầu, sau đó là ít ngói vỡ rớt xuống, rơi cái bàn tròn cách đó xa, nơi kia vốn là ngói, lúc này lại xuất thêm lỗ hỏng lớn bằng bồn tắm. Nàng sợ hãi co rụt cổ lại, may là nàng ngồi ở bên cạnh, nếu những mảnh vỡ của ngói lưu ly này cũng có thể nện chết nàng. Yên lặng lát, thấy phía cũng có động tĩnh gì, mà chỉ truyền đến mấy tiếng chim êm tai, nàng mới can đảm ngẩng cổ lên xem rốt cuộc là thứ gì. . . . . .

      Vừa nhìn, ánh mắt nàng lập tức bị làm cho nhìn thẳng. . . . . .

      Vương . . . . . . Tại sao lại ở đây? Hơn nữa còn mắt to trừng mắt với tọa kỵ của !

      Chẳng lẽ. . . . . .

      Lòng nàng thoáng hồi hộp.

      Là tới tìm nàng?

      Nàng hề muốn trở về với , nhưng nàng lại rất rất muốn biết tình hình bây giờ của Ưng Vương thế nào!

      "Uy. . . . . ." Diệp Tuyết phất tay, muốn lên tiếng gọi . Lại thấy bóng dáng trắng như tuyết vụt qua bên cạnh, sau đó đứng đối diện với Tích Phong. Lời của nàng vừa đến miệng, đành miễn cưỡng nuốt trở về.

      " Vương đại giá quang lâm, vậy mà thông báo trước tiếng, để ta bố trí yến tiệc chiêu đãi." biết Lạc Băng vô tình hay cố ý từ lỗ hổng chỗ nóc nhà nhìn vào trong phòng, thấy Diệp Tuyết ngồi ở ghế nhìn , trong lòng mới thở phào nhõm.

      thế nào cũng ngờ tới, yên lành, Hỏa Phượng bay lượn cao lại đột nhiên lao xuống, lại còn trùng hợp lao vào nóc phòng của Tuyết Nhi. Nếu như nàng có mệnh hệ gì, ngay cả bản thân mình cũng tha thứ!

      "Ma Quân quá khách sáo rồi, lần này bổn vương ngang qua. Chỉ vì Tiểu Hồng nhà ta mệt mỏi quá mức, mới cẩn thận té rớt xuống." Chỉ với hai, ba câu , tỏ lập trường, phủi sạch quan hệ. như vậy, chính là muốn cho Lạc Băng biết, lần này đến đây, cũng phải vì chuyện của Tuyết phi. Mặc dù từng muốn giết , để báo mối thù bị đóng băng, nhưng thời cơ chưa chín muồi, tại còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

      Đại trượng phu có thể co cũng có thể dãn, việc báo thù, ngày khác tính cũng muộn! Hơn nữa thấy lòng thích Diệp Tuyết, cho nên cũng cần lo lắng gây bất lợi cho nàng. Chỉ cần nàng sống tốt, để nàng ở bên ngoài mấy ngày sao?

      "Nếu như vậy, hình như cũng phải lúc để ta mời ngài xuống dưới ngồi uống trà rồi, vậy tiễn, Vương thong thả." Lạc Băng đưa tay làm thành động tác mời. Hành động này nhìn qua rất lịch , kì thực là hạ lệnh đuổi khách!

      Mâu thuẫn giữa các cao tầng chính là như vậy. ràng hai người sớm bất hòa, vậy mà vẫn giả bộ ra vẻ nho nhã lễ độ. Ngoài mặt tôn trọng nhau như khách, nhưng ra trong lời lại là ý châm biếm, mỉa mai, khẩu phật tâm xà.

      "Ma Quân khách khí rồi." Tích Phong nhún người nhảy lên lưng Phượng, thúc dục Hỏa Phượng bay .

      Nhưng ngờ là, hôm nay Hỏa Phượng đến cùng vẫn dị thường khó bảo, bay vút lên trời, sau đó nhanh chóng đáp xuống, vọt thẳng về phía Ma Quân. . . . . .

      Nhưng Ma Quân là người như thế nào. Sao có thể dễ dàng bị Hỏa Phượng lao vào như thế?

      nhàng linh hoạt tránh qua bên cạnh, thuận lợi né tránh.

      Đáng tiếc ngói lưu ly thượng hạng lại bị đụng nát mảng lớn, nửa nóc nhà bị sụp xuống.

      "A. . . . . ." Nửa bên nóc nhà rớt xuống, mảnh vụn văng ra khiến Diệp Tuyết sợ hãi đến mức hét ra tiếng.

      "Tuyết phi?" Con ngươi Tích Phong căng thẳng, ghé đầu nhìn xuống. . . . . .

      Quả nhiên là nàng!

      Lạc Băng liền tung người cái nhảy xuống, sau đó ôm eo của nàng, dẫn theo nàng đến nóc nhà. Thay vì để Vương nhớ thương, bằng trực tiếp che chở nàng ở bên người, để xem còn có thể làm gì!

      "Tuyết Nhi nàng có sao chứ? Có bị dọa sợ hay ?"

      " có. . . . . . có việc gì." Diệp Tuyết lúng túng cúi đầu. có tiền đồ mà, mỗi lần bị Lạc Băng ôm, đều nhịn được mà chìm đắm trong trong lồng ngực của . , băng lạnh như vậy ôm nàng trong ngực, có cái gì mà mê luyến chứ?

      "Vậy tốt." Sau khi chắc chắn nàng có việc gì, Lạc Băng mới lần nữa dời mắt đến chuyện của Tích Phong bên kia: " Vương, xem ra nhà ngươi nên tìm tọa kỵ mới để thay thế rồi."

      "Chuyện này cần ngươi quan tâm." Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn vâng lời của Diệp Tuyết khi núp ở trong ngực đối phương, lòng của Tích Phong vô cùng khó chịu. còn vẻ ôn hòa nhã nhặn, vào giờ phút này, có thể nhịn đánh người là cực hạn rồi. Đá cái lên thân con chim đần độn nào đó hả hê ở bên cạnh, cưỡi gió lên: "Trở về cho ta, nếu còn dám gây chuyện lung tung, ta đao xử lý ngươi. . . . . . ."
      Last edited: 18/7/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 78: Máu của Bạch hổ (2)

      Editor: Tiêu Tương


      Tích Phong bay trung, trợn mắt nhìn con chim đần kia.

      đứng ở lưng của nó, nó chung quy có cách gây họa để báo thù nữa!

      Tích Phong dương dương đắc ý mà nghĩ, thấy Hỏa Phượng kêu to hai tiếng, giương hai cánh ra đập loạn, cuồng phong nổi lên từng trận, khiến người ta thể mở nổi mắt. Nhất là Lạc Băng và Diệp Tuyết đứng đối diện với nó, thân thể lập tức lảo đảo. Suýt chút nữa bị gió thổi bay!

      Lạc Băng chỉ cảm thấy trước ngực trống rỗng, Diệp Tuyết bị Hỏa Phượng ngậm ở trong miệng.

      Hỏa Phượng hất đầu, vừa vặn ném nàng lên cổ. Diệp Tuyết vội vàng dùng cả tay lẫn chân, bám chặt lấy. Ngay sau đó, Hỏa Phượng gào thét, cõng Diệp Tuyết bay vào trong mây trắng. . . . . .

      Chứng kiến màn vừa rồi, Vương và Ma Quân đầu tiên là sững sờ, biết vì sao, sau đó cùng nhau hoàn hồn, người ngự phong bay lên, người vội vàng gọi Dực Hổ đuổi sát theo sau. . . . . .

      Chuyện càng kỳ lạ hơn chính là, Hỏa Phượng cũng bay xa, mà ngay khi nghe thấy tiếng hổ gầm ở phía sau, lập tức quay đầu bay trở lại, cũng nhàng thả Diệp Tuyết xuống mặt đất. Xong xuôi, lắc lư trung hai vòng, hình thể dần dần bị thu lại, màu sắc phát ra càng trở nên tươi đẹp, lực lượng tinh thần của đầu Phượng này so với vừa rồi càng lớn hơn. . . . . . Tóm lại câu, sau khi Tiểu Hồng biến trở về nguyên hình là Chu Tước bất kể là phương diện nào cũng đều mạnh hơn so với lúc trước.

      Thấy tình hình đột nhiên thay đổi, Lạc Băng dự cảm được cái gì đó. Ánh mắt của Chu Tước, giờ phút này nhìn tọa kỵ của hề chớp mắt.

      Tọa kỵ của vương là do Chu Tước biến ảo thành, chẳng lẽ tọa kỵ của mình cũng vậy. . . . . .

      Lạc Băng còn chưa suy đoán xong, Dực Hổ dưới thân của dùng hành động thực tế chứng minh.

      Ngẩng đầu lên trời gầm lên hai tiếng, rung trời lở đất. Chân trước chồm lên, Lạc Băng thông minh lật người xuống, để tránh bị tọa kỵ của mình hất văng xuống mà mất thể diện.

      Thân thể thoáng cái trở nên to lớn, hai cánh lưng vỡ thành bột phấn màu trắng, rơi thân hổ, thần thú Bạch Hổ đột nhiên xuất .

      " ra đây chính là Bạch hổ." Vào giờ phút này, rốt cuộc Tích Phong cũng hiểu nguyên nhân khiến Tiểu Hồng vừa rồi liên tiếp bất thường, cũng chỉ là vì muốn dụ Ma Quân gọi tọa kỵ của ra mà thôi!

      chim, hổ lấy hình ảnh của mình trở lại trước mặt chủ nhân.

      "Tích Phong, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Khi biết tọa kỵ của mình là trong tứ đại Thần Thú lấy làm kinh hãi, nhưng rất nhanh liền hiểu ra, lần này đối phương tới Ma giới, hình như chính là đặc biệt đến tìm tọa kỵ của mình.

      " có gì, chỉ là muốn mượn chén máu từ thân Bạch hổ."

      "Mượn? Vậy ngài định trả như thế nào đây?" đây là thu thập máu của tứ đại Thần Thú sao?

      Khi tứ Thần Thú đơn độc xuất chiến, pháp lực ngang nhau. Nhưng khi tứ đại Thần Thú tập hợp thành khối, có thể bộc phát ra năng lực cách nào tưởng tượng được. Mà khi hòa máu của Tứ Thần Thú lại với nhau, thường sinh ra hiệu quả thể tưởng được! Cho nên. . . . . . mới phối hợp đưa máu của Tiểu Bạch cho như vậy đâu.

      "Ngươi muốn ta trả như thế nào cũng được." Biết đối phương tuyệt đối dễ dàng đưa máu của Bạch hổ cho như vậy, nhưng mặc kệ như thế nào, cũng phải có được máu trong tay.

      "Thế nào cũng được? Nếu ta là muốn ngươi phục vụ quên mình để trả, vậy cũng được chứ?"

      “Tuyệt đối có khả năng."

      "Vậy chúng ta cũng còn gì để , lần khác gặp lại, tiễn." Lạc Băng vuốt ve cái trán của Bạch hổ, chữ vương lớn rất có uy phong.

      "Ngươi chờ đó, ta quay lại lấy." Nếu biết Bạch hổ ở đây, sợ nó chạy mất. Còn nhiều biện pháp, từ từ suy nghĩ, cũng tin vẫn lấy được máu của nó.

      Vốn nhìn Hỏa Phượng to lớn như vậy quen rồi lớn, tại mặc dù tính là quá , nhưng vẫn khiến Tích Phong đành lòng dùng nó làm tọa kỵ nữa. cưỡi gió bay lên, ý vị sâu xa liếc nhìn Diệp Tuyết trong ngực Ma Quân, hét lên tiếng rồi bay . Chu Tước hót véo von, đuổi theo phía sau. di,e.nd;an .l/e\q;uy,don

      người chim, rất nhanh liền biến mất thấy. . . . . .

      "Tuyết Nhi, đói bụng chưa? Ta dẫn nàng dùng bữa." Lạc Băng kéo tay của nàng, dẫn theo nàng từ nóc nhà nhàng bay xuống. là uất ức cho nàng rồi, vừa về tới bị công việc quấn thân, để mặc nàng ở chỗ này quan tâm, là đáng chết: "Muốn ăn cái gì?"

      "Bất kỳ cái gì cũng được." Diệp Tuyết sờ sờ bụng, đúng là rất đói.

      "Được."

      . . . . . .

      Tích Phong vội vã trở về Giới, Thần Điểu Chu Tước nhảy nhót, theo phía sau, làm người khác đặc biệt chú ý.

      "Đại Vương." Thấy Vương trở lại, Hoa Cơ vội vàng nghênh đón: "Có tiến triển gì ?"

      "Tìm được Bạch Hổ rồi." Tích Phong thẳng vào trọng điểm : "Chỉ là có thể lấy được máu của Bạch Hổ hay , phải trông vào ngươi rồi." đường về đây từng nghĩ, trước mắt người có thể khiến cho Lạc Băng ngoan ngoãn dâng lên máu của Bạch Hổ, khẳng định chỉ có thể là Diệp Tuyết. Mà nếu muốn Diệp Tuyết mở miệng giúp tay, còn phải xem quan hệ giữa Hoa Cơ với nàng sâu tới đâu, có đủ thân mật hay rồi!

      "Thần thiếp?" Hoa Cơ chỉ chỉ chính mình, tỏ vẻ nghi ngờ.

      "Đúng, lại đây, Bổn vương cho ngươi biết nên làm thế nào. . . . . ."

      . . . . . .

      canh giờ sau, Hoa Cơ thu xếp xong xuôi lên đường.

      Khi nàng đến Ma giới, Diệp Tuyết luyện tập Ngự Kiếm Phi Hành dưới chỉ dẫn của Ma Quân.

      "Lên!" Nàng vững vàng đứng ở thân kiếm, phát lệnh: "Qua trái, lên , dừng." Từng lệnh, đều hoàn thành rất đúng tiêu chuẩn.

      Lạc Băng đứng ở bên cạnh, rung động với năng lực tiếp thu học tập như thần của nàng.

      Ngự Phong Phi Hành, chỉ dạy lần, nàng có thể từ suy ra ba, tất cả bí quyết đều được suy nghĩ thông suốt.

      Tu vi hơn 400 năm, mà chút pháp thuật cũng có, khiến vô cùng bất ngờ; chỉ với tu vi hơn 400 năm, năng lực học tập của nàng có thể nhanh như vậy, lại càng khiến bất ngờ hơn!

      "Như thế nào, ta bay tệ chứ?" Sau vài lần luyện tập, Diệp Tuyết liền bắt đầu đắc ý.

      Vốn tưởng rằng thuật ngự kiếm rất khó nắm bắt, ngờ lại đơn giản như vậy. Xem ra, những thứ pháp thuật lợi hại gì gì đó, cũng rất dễ học thôi.

      "Rất tốt." Lạc Băng rất đứng đắn khen.

      "o(n_n)o~" Người nào đó vui vẻ đến ngay cả mình là ai cũng sắp quên mất.

      Bầu trời truyền đến tiếng cưỡi gió, Lạc Băng đưa tay ra vẽ lên trung cái, những bông tuyết bay múa được ban cho sinh mạng.

      Tuyết tụ tập thành khối, biến ảo thành chiếc mũi tên nhọn, bắn tới giữa trung.

      Hoa Cơ vội vàng né qua bên cạnh, trong lúc vội vàng tránh mũi tên, thân thể cũng mất thăng bằng, rơi từ trung xuống: "Tuyết Nhi muội muội cứu ta. . . . . ."

      "Hoa Cơ tỷ tỷ?" Diệp Tuyết vội vàng ngăn lại đòn đánh tiếp theo của Ma Quân, ngự kiếm bay lên, đưa tay đón người rơi xuống. Nhưng nàng đánh giá quá cao năng lực của bản thân, người bay cảm thấy rất đơn giản, nhưng mà muốn đỡ được người khác, lại dễ dàng như vậy.

      Lực trùng kích vô cùng lớn từ kiếm lập tức đánh tới nàng. . . . . .

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 78: Máu của Bạch Hổ (3)

      Editor: Tiêu Tương


      "A. . . . . ." Nàng nhịn được mà thét lên. Biết hồ ly ngã chết, nhưng mà rất đau, nhức.

      Chỉ là việc nàng thét lên có vẻ cần thiết, trước khi rơi xuống đất, nàng được Lạc Băng kéo vào trong ngực trước bước. Tuy cái ôm rất lạnh, nhưng cũng rất mềm rất có tính đàn hồi, chạm vào rất thoải mái!

      Hoa Cơ lại may mắn như vậy, mặt úp xuống, tay chân duỗi ra, tựa như con rùa nằm sấp mặt đất."Hoa Cơ tỷ tỷ, tỷ sao chứ?" Diệp Tuyết từ trong ngực Lạc Băng ra, lòng vô cùng áy náy đỡ nàng dậy: "Đều tại muội vô dụng, đỡ được tỷ."

      "Tuyết Nhi muội muội gì vậy, là tỷ tỷ ta vô dụng, ngự phong mà cũng có thể ngã xuống."

      "Nếu như phải là Ma Quân tấn công tỷ... chắc tỷ . . . . . ."

      "Được rồi, muội muội, chúng ta đừng những chuyện này nữa." Hoa Cơ cũng dám quên mục đích mình tới đây, nên thể bỏ qua, chữ nên nàng cũng nhiều lời: "Muội quyết định sau này ở lại Ma giới sao?"

      "Muội. . . . . ." ra nàng vẫn chưa nghĩ xong. di,e.nd;an. l/e\q;uy,don

      Diệp Tuyết phải nhớ, nhưng cũng cho người ta biết, ra chỗ nào nàng cũng muốn ở, nàng muốn trở lại thế kỷ 21, trở lại bên cạnh Toa Toa nhất.

      "Hoa Cơ tỷ tỷ, tỷ tới đây là có chuyện gì sao?"

      "Ta là đặc biệt tới tìm muội."

      "Tìm muội?" Diệp Tuyết bất ngờ, lúc này Hoa Cơ tìm nàng là có chuyện gì. Chẳng lẽ là đến khuyên nàng trở về?

      "Ừ." Hoa Cơ gật đầu cái, mặt mang theo vẻ khẩn thiết: "Ta có thể chuyện riêng với Tuyết Nhi muội muội chút ?"

      " được." Lạc Băng mới muốn cho các nàng có cơ hội ở riêng. Mặc dù nhìn người này rất nhiệt tình với Tuyết Nhi, nhưng người Giới, vẫn tin tưởng ai.

      "Hoa Cơ tỷ tỷ chính là người chăm sóc ta khi ta còn ở Giới, xin ngươi đừng làm khó tỷ ấy được ?" Diệp Tuyết kéo kéo tay áo của Lạc Băng, ra vẻ đáng thương nhìn .

      ". . . . . . Có chuyện gì lại thể ngay trước mặt ta?" Ma Quân ra vẻ nhượng bộ. Chỉ cần nàng mở miệng, tuyệt đối làm nàng khó xử.

      "Chuyện của nữ nhân chúng ta, có rất nhiều điều tiện để cho nam nhân biết."

      "Vậy được, ta ở bên kia, có chuyện gì, gọi ta tiếng là được." Nàng cũng như vậy, còn có thể làm gì? Nàng muốn tự do, tuyệt đối can thiệp.

      "Biết rồi biết rồi, nhanh ." Ngay cả bản thân Diệp Tuyết cũng nhận ra, khi nàng chuyện với , lại mang theo vẻ nũng nịu.

      Lạc Băng vừa , Hoa Cơ lập tức quỳ mặt đất: "Tuyết Nhi muội muội, muội nhất định phải cứu cứu

      [​IMG]


      Chương 79: Thân thể khác thường (1)

      Editor: Tiêu Tương


      Ma Quân sau khi ra ngoài, trở lại nữa.
      Ngay cả buổi tối lúc ngủ, cũng là hai tiểu nha đầu tới, dẫn nàng nghỉ ngơi.

      Chẳng lẽ là vì muốn đưa máu của Bạch Hổ cho mình, cho nên ngay cả gặp mặt cũng dám

      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 79: Thân thể khác thường (2)

      Editor: Tiêu Tương


      "Ngài mới lén lén lút lút, ngủ sao lại giả bộ ngủ chứ." Diệp Tuyết tức giận quay đầu lại, ôm chăn quay mặt vào tường.

      "Được rồi, là ta sai." Lạc Băng kéo kéo cánh tay của nàng: "Nằm ngửa, ngủ ngon."

      "Tại sao ta phải nghe lời ngươi? Ta thích ngủ như thế nào ngủ như thế." Diệp Tuyết giận dỗi với , còn cố ý kéo kéo chăn, lại càng tìm tư thế thoải mái, nằm nghiêng.

      "Nghe lời ta." nóng lạnh, đưa tay từ phía sau vuốt mái tóc dài của nàng.

      " nghe, nghe, nhất định nghe." Tính tình của nàng mà bùng phát, chín trâu cũng kéo lại.

      "Vậy đừng trách ta ra tay đấy." Đột nhiên, Lạc Băng từ giường ngồi dậy, làm như nhào tới. di,e.nd;an .l/e\q;uy,don

      "A. . . . . . được." Diệp Tuyết lập tức nằm ngửa, động tác so với binh sĩ được huấn luyện trong quân đội còn muốn nhanh hơn. Tính tình ngang bướng gì gì đó, đều như mây bay mất. Nữ nhân tốt chịu thiệt trước mắt mới là chân lý!

      "Bây giờ mới ngoan." Lạc Băng cũng nằm ngửa thân mình, vươn tay trái ra, nắm lấy tay phải của nàng: "Đừng động, cứ để như vậy ."

      ". . . . . ." Diệp Tuyết thử nhiều lần, muốn rút tay lại khỏi cơ thể người bên cạnh mình, nhưng đều là vô dụng, chỉ có thể buông tha. Được rồi, bản thân mình cũng phải là loại người cổ hủ, nắm tay gì đó, cũng quá quan trọng: "Ngủ ."

      Mặc dù thấy được thời gian, nhưng nhìn bầu tời này, hẳn là còn sớm, nếu còn ngủ, có lẽ trời sáng!

      Lạc Băng trả lời nàng, nhắm mắt lại làm bộ như ngủ. Cho đến khi tiếng hít thở đều đều vang lên ở bên cạnh, mới chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu ngưng mắt nhìn nàng: ba vạn năm, ngoài công lực và tu vi, hình dáng gì gì đó quả là giống nhau như đúc so với ba vạn năm


      [​IMG]


      Chương 80: Tọa kỵ từ kiếp trước (1)

      Editor: Tiêu Tương


      "Hôm nay ngài muốn dạy ta pháp thuật gì vậy?"

      vùng quê trống trải, hoa tuyết bay đầy trời như cũ. Diệp Tuyết khoác áo choàng màu trắng, dưới chân đạp thanh kiếm, ngự kiếm dừng lại trung.

      "Tùy theo ý thích của nàng." Lạc Băng mặc bộ trường bào màu trắng, đứng ngạo nghễ ở mặt tuyết, ngẩng đầu lên, vẻ mặt cưng chiều nhìn nàng.

      "Theo ý ta thích. . . . . ." Diệp Tuyết gãi gãi lỗ tai: "Ta cũng biết là pháp thuật nào dùng tốt. . . . . . Nếu , ngài chỉ ta pháp thuật đó là được! Chính là loại pháp thuật mà xoay người cái, liền có thể thoáng cái biến mất ở trong khí...." Pháp thuật kia nhìn qua rất lợi hại, sử dụng lúc chạy trốn khẳng định rất tốt.

      "Được."

      . . . . . .

      Vì vậy nửa canh giờ sau, Diệp Tuyết liền bắt đầu mặt dày mày dạn quấn quýt lấy Lạc Băng chơi trốn tìm với nàng, quang minh chánh đại ăn gian. Cho dù bị đối phương bắt được tại chỗ, nàng lập tức biết xấu hổ mà câu: ta đây gọi là vừa học dùng, có học sinh chăm chỉ như ta đậy, là phúc ngài tu luyện ba đời rồi! Ván này tính, đến đây, nhắm mắt lại, đếm


      [​IMG]

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :