1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuynh thế hồng nhan: Phu quân của ta thật yêu nghiệt - Tuyết Tiêu Dao (66/276c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5 : Đông Phương Vân Tiêu


      “Chết tay ngươi quả thực ít, nhưng hết lần này tới lần khác ngươi lại có mạng lớn như vậy, còn có thể sống trở về…”


      Nữ tử đối diện đột nhiên cười đẹp đến là quyến rũ, thanh lạnh lùng mê người thu hút ràng vang lên phía sau.


      Bùi Tinh Đồng thân người bỗng nhiên giật mình cái, bị hù đến mức tim nhảy loạn, mồ hôi lạnh cũng theo đó chảy xuống đường.


      Người này công phu cũng lợi hai , lúc nào tới sau lưng nàng hơn nữa nàng lại hề nhận thấy được, xem ra dễ đối phó a!


      Có lẽ nam nhân đứng phía sau này hẳn nấp ở thân cây đằng sau nàng, rất có thể chính là chủ nhân của vương phủ này: Đông Phương Vân Tiêu.


      Ngạo nghễ xoay người lại, nàng muốn nhìn xem vương gia ngược đãi tù binh này rốt cuộc mặt mũi như thế nào.


      Trong khoảng khắc nàng xoay người lại, trong nháy mắt, yên tĩnh…


      Bùi Tinh Đồng tựa hồ chỉ còn có thể nghe thấy được tiếng tim của nàng đập, ngoài ra những thứ suy nghĩ khác hoàn toàn bị bốc hơi sạch.


      Đây là như thế nào có dạng nam nhân tuấn mĩ như vậy a! Mặt như quan ngọc, mắt phượng sáng, mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng, cả ngũ quan đều tuấn mỹ tuyệt luân. làm cho người ta tìm ra chút tì vết…


      thân mặc cẩm bào màu nâu, cùng đai lưng màu tơ vàng khiến vốn cao to lại càng to lớn, cao ngất hơn nữa. Mà màu nâu cũng phụ trợ thêm cho gương mặt lạnh lùng thâm trầm của .

      Đúng lúc khi Bùi Tinh Đồng thầm cảm khái bề ngoài tuấn mỹ phi phàm của trong ngực bỗng dội lên cảm giác thập phần ấm ức, trong đầu cũng khi lên ít hình ảnh vô cùng khó hiểu, những hình ảnh này giống như xem phim, ngừng tràn ngập trong đầu nàng, mạnh mẽ truyền đến đầu nàng, những hình ảnh chưa từng trong kí ức của nàng.


      Đó là ký ức về Đông Phương Vân Tiêu cùng Bùi Tinh Đồng…


      Đôi mắt đẹp thâm u dừng lại mặt Đông Phương Vân Tiêu, cỗ cảm xúc phức tạp vừa quyến luyện lại vừa phức tạp, đem lồng ngực của nàng căng ra đau nhói…


      Đó là cảm xúc cam lòng khi bị người mình thương chán ghét, xa cách…


      Đó là… cảm giác chân chính của Bùi Tinh Đồng với Đông Phương Vân Tiêu.


      Cảm giác này hút đến mang theo từng chút đau đớn.


      Khi nhìn thấy , trí nhớ chân chính của Bùi Tinh Đồng giống như phá ra hỗn độn, quanh quẩn rối loạn trong đầu của nàng.


      Cảm xúc phức tạp rất nhiều, nàng cam lòng, quá nhiều mê luyến, quá nhiều u oán… Tóm lại, cái hận tình cừu đều trong nháy mắt mạnh mẽ xuất , liền lại khiến Bùi Tinh Đồng đau như cắt, nàng cũng có thể cảm giác được ràng.


      “Tinh Tinh! Ngươi làm sao vậy?” Bùi Ảnh Đồng phen đỡ lấy Bùi Tinh Đồng lảo đảo ôm ngực.


      Thanh của Bùi Ảnh Đồng ngay lập tức đem Bùi Tinh Đồng đương sa vào cảm xúc hỗn loạn tỉnh lại, nàng lập tức bình ổn thân hình, nhắm mắt lại, điều chỉnh nhịp thở rối loạn…



      Gặp quỷ! Nàng vừa rồi cảm nhận được cảm xúc chân chính của Bùi Tinh Đồng ngay trong mình! Xem ra ngay khi Đông Phương Vân Tiêu xuất , khơi dậy phản ứng trong tiềm thức của thân thể này.


      Thở sâu hơi, nàng đối Bùi Ảnh Đồng cười an tâm, khoát tay : “Ảnh , ta sao, cẩn thận bị ánh mắt của soái ca này làm cho hoảng mà thôi…” Dứt lời, ngón tay mảnh khảnh liền chậm rãi sờ lên khỏe mắt cảm thấy mát mát, ha ha, thế nhưng lại rơi lệ, đây là nước mắt của Bùi Tinh Đông a.


      Như thế liền có thể thấy được nàng đối với Đông Phương Vân Tiêu có bao nhiêu say đắm, dĩ nhiên cũng có bao nhiêu cảm thán cùng tiếc hận…


      Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, chung quy là chiếc được được đáp lại cũng là công dã tràng mà thôi…


      Mi mắt khẽ chớp vài cái lại nhìn lên Đông Phương Vân Tiêu bằng ánh mắt miệt thị mà căm ghét.


      Bùi Tinh Đồng gạt giọt nước mắt thuộc về nước mắt của nàng, bình tĩnh đứng trước mặt nam nhân vô cùng tuấn mỹ kia. Tuy rằng nàng chân chính phải Bùi Tinh Đồng nhưng thân thể này vẫn còn tiềm cảm giác của Bùi Tinh Đồng chân chính, cho nên, khi nàng nhìn Đông Phương Vân Tiêu trong ngực vẫn ngừng lại tuôn ra nhịp ái mộ.


      Che dấu tâm trạng, lại thở sâu tý, định thần lại khóe môi nhoẻn cười. “ phải Đông Phương Vân Tiêu, thể được như ý của ngươi! Ta còn sống, hơn nữa vẫn trước sau như … sống sót!”


      Đông Phương Vân Tiêu lạnh lùng đôi mắt hơi ánh lên tia kinh ngạc, nhưng giây lát biến mất: ‘Sống sót? Tốt ! Bốn vương cho ngươi hảo hảo sống sót!” gàn từng tiếng , trong giọng mang theo lạnh lẽo khiến cho người ta phải sợ hãi.

      “Người đâu! Lập tức đem tiện nhân Bùi Tinh Đồng bắt nàng ở trong vương phủ làm nô hết sức, chịu được cùng gia đinh tư thông, dâm tiện đến cực điểm! Dựa theo quy củ của vương phủ, phạt năm mươi đại bản!” Thanh u lãnh như thể từ địa ngục truyền đến, chứa hời hợt cùng dứt khoát.


      “Dạ!” Hai gã gia đinh lập tức nghe lệnh tiến lên, đem Bùi Tinh Đồng song chưởng gắt gao giữ lấy .

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6: Ân oán qua lại.


      “Tinh Tinh!” Bùi Ảnh Đồng lo lắng tiến lên muốn kéo hai gia đinh kia ra, nhưng lại bởi vì thể thi triển nội lực cùng võ công nên bị gia đinh cường tráng dễ dàng đẩy ngã xuống đất.

      Con ngươi trong suốt của Bùi Ảnh Đồng ánh lên hàng lệ lạnh lẽo, căm tức hướng Đông Phương Vân Tiên , cắn răng : “Buông nàng ra!”

      Đông Phương Vân Tiêu lạnh nhạt khinh miệt khóe môi cong lên. “ nha đầu xấu xí hèn mọn như ngươi mà cũng dám ra lệnh cho bổn vương! Đem nàng trói lại!”
      “Đông Phương Vân Tiêu! Buông tha nàng , hai người chúng ta ân oán cần dính dáng đến người liên quan.” Khẽ nhếch môi mỏng, Bùi Tinh Đồng bình thản ung dung .
      Nàng lúc này trong đầu ngừng thoáng lên những vướng mắc cùng oán hận giữa hai người, cũng làm cho nàng minh bạch vì sao Đông Phương Vân Tiêu lại đối với nàng chán ghét cùng phẫn uất như vậy, cho nên nên mới mang nàng về Ngân Nguyệt từ đó đối với nàng dùng mọi cách nhục nhã để tra tấn, cũng có thể, mục đích chính của vốn là khiến nàng sống bằng chết.

      Đôi mắt phượng mang lạnh như băng hơi hơi nheo lại, Đông Phương Vân Tiêu nghiêm nghị tiến lên từng bước, cúi đầu hừ lạnh : “Ngươi lại muốn giở quỷ kế gì?” Bùi Tinh Đồng trước mắt khiến cảm thấy xa lạ lại kỳ quái.

      Bùi Tinh Đòng ánh mắt lưu chuyển, khóe môi dương lên tạo thành đường cong duyên dáng, thổ khí như lan : “Quỷ kế có, chỉ là muốn hỏi chút Vương gia có chứng có gì có thể chứng minh ta cùng với hạ nhân tư thông? Nhân chứng cùng vật chứng ở chỗ nào?”

      Đồng mâu u hàn trong mắt nháy mắt nhìn chằm chằm vào người trước mắt, đôi mắt gắt gao mím lại, lát sau, Đông Phương Vân Tiêu tà tứ giọng cười t : “Ha ha! Nhân chứng vật chứng? Trong vương phủ này mỗi người đều là nhân chứng! Vật chứng, thôi… chính là thân thể bị tàn phá của ngươi!”

      để tới lời nhạo bàng cùng thanh xì xào xung quanh của hạ nhân, mạnh mẽ áp chế lòng quyến luyến của thân thể Bùi Tinh Đồng này, nàng trong treo nhưng lạnh lùng cười: “Ha ha… Nhân chứng chứng thực… chỉ sợ sớm bị diệt khẩu gặp Diêm Vương! Lẽ nào Vương gia nhân chứng thiết yếu là ai chăng?” Đây chính là xích_ lỏa trắng trợn mưu hại, mà người thao túng chính là .

      Hồi trước Bùi Tinh Đồng đối với Đông Phương Vân Tiêu là mối tình thắm thiết, như thế nào lại bởi vì làm dân mất nước lưu lạc phải cùng gia đinh tư thông chứ !

      Trong chí nhớ chân chính của Bùi Tinh Đồng cho nàng biết, tối hôm qua nàng là hiểu vì sao bị người ta đánh ngất, mà sáng sớm khi tỉnh lại thấy bản thân cùng gia đinh lõa thể nằm cùng chỗ.

      Nay ràng chính là Đông Phương Vân Tiêu chỉ muốn nàng chết, còn muốn nàng đeo tiếng dâm phụ ôm hận mà chết, có thể thấy được đến cỡ nào chán ghét Bùi Tinh Đồng.

      “Biểu ca, cùng tiện nhân này nhiều lời vô ích, chờ khi giá bản hạ xuống, nàng dĩ nhiên là cái gì cũng đều thừa nhận!” Đẩy thân hình đầy mùi hương chán ngán của mình đến bên người Đông Phương Vân Tiêu, đáy mắt oán độc biểu lộ nghi ngờ gì .Đông Phương Vân Tiêu lui về sau bước, tránh được nàng kia hơi có chút lộ liễu thân thể. “Nếu Nhược Lan , như vậy… đánh cho bổn vương.”
      Bùi Tinh Đồng lãnh ngạo ngẩng đầu, khóe môi như cũ duy trì nụ cười nhợt ngạt, tùy ý để gia đinh đem thân thể của nàng ghé vào ghế đẩu cứng rắn.
      khí dần dần lạnh lẽo .

      “Ba!”

      Theo tiếng vang dội khi tấm gỗ tiếp xúc với thân thể, Bùi Tinh Đồng cố gắng cắn răng.

      MD! Dưới loại tình huống này, thông thường phải tức thời xuất vị phong hoa tuyệt đại mỹ nam bản lĩnh tới cứu giúp sao? Như thế nào ngày đầu tiên nàng xuyên qua trúng bản tử rồi!

      Ta nhẫn! Bản tử cái gì? Vừa ra ngoài thế giới duy cùng mưa bom bão đạn nàng đều trải qua, Cái chính là nay nam mươi đại bản giáng xuống, nàng chỉ có mông nở hoa còn phải góp hơn nửa cái mạng a?

      “Tinh Tinh! Tinh Tinh! Buông! Đừng đánh nàng nữa!” Bị trói hai tay Bùi Ảnh Đồng đau đớn kêu gào lên.

      Hơi hơi nghiêng đầu sang chỗ khác, Bùi Tinh Đồng run rẩy đôi môi, cố gắng cong lên : “ Ảnh… cần khổ sở, ta… chịu được.”

      Nụ cười kia nhìn điềm tĩnh lạnh nhạt nhưng lại ấm áp vô cùng.

      Theo từng tiếng da bong thịt tróc, trong khí dần tràn ngập hương vị của máu…

      Mà Bùi Tinh Đông vẫn từ đầu đến cuối đều thốt tiếng, chỉ có cắn chặt đôi môi tái nhợt, cho thấy nàng cực độ chịu đựng , cũng biểu lộ nàng trong lòng thanh ngạo lại thản nhiên, liệu có mấy nam nhân có thể làm được như nàng đây?

      Bùi Ảnh Đồng đôi môi khẽ run lên, bản tử kia đánh vào người Bùi Tinh Đồng, giống như đánh vào người nàng khiến nàng quặn đau.

      đành lòng nhìn hình ảnh đau lòng như vậy, nhưng ánh mắt lại như thế nào thể ly khai khỏi Bùi Tinh Đồng thống khổ chịu đựng, mâu quang giống như là dính vào người của nàng.

      Rốt cuộc cách nào nhìn được nữa,nàng dùng sức toàn lực giãy ra khỏi gia định áp chế nàng, bổ nhào đến chỗ Bùi Tinh Đồng lúc này ngốc đầu lên được.

      “Tinh Tinh! Tinh Tinh! ngươi được có gì xảy ra!”

      muốn buông tha, bản tử cứ như vậy tiếp tục rơi xuống người Bùi Ảnh Đồng…

      Đông Phương Vân Tiêu ung dung tự nhiên thưởng thức, vô cùng khoái ý nhìn tình cảnh trước mắt, liếc xóe lên Bùi Ảnh Đồng chắn cho Bùi Tinh Đồng, cười lạnh, giọng điệu lạnh nhạt : “Ngươi cũng muốn ăn đòn, bổn vương thanh toàn cho ngươi! Người đâu…”

      “Đông Phương…. Vân Tiêu, được… thương tổn nàng nàng vô tội… khụ khụ!” Ý thức Bùi Tinh Đồng mở miệng ngăn cản, lại bởi vì mẹ nó chứ ách cổ họng đột nhiên rót vào khí mà khiến cho nàng ho khan lên.

      Đông Phương Vân Tiêu chân bước như bay, thân thể hiên ngang dừng trước mặt nàng, đẩy thân thể Bùi Ảnh Đồng dùng thân thể làm lá chắn ra, phen nắm lấy áo Bùi Tinh Đồng, nét trầm mặt đầy kiên quyết lạnh như băng, run giọng : “Vô tội? Ngươi còn biết từ như vậy, lúc ngươi hề cố kỵ chút nào sát hại Ngưng Hương ngươi có từng nghĩ đến nàng vô tội! Ngươi bây giờ còn dám ở trước mặt ta vô tội! Ha ha! Ngươi đối với nô tì hèn mọn như thế thiện tâm, rốt cuộc là ngươi lương tâm phát giác hay là cố làm ra vẻ huyền bí.”

      Đem hết khí lực, run rẩy khớp hàm cười lạnh :

      “Dù ngươi giết ta, nàng… cũng về được…”
      Trí nhớ của Bùi Tinh Đồng cho nàng biết về người ở giữa ân oán của hai người…

      Vân Phượng vốn là quốc gia cường đại, vốn để duy trì việc chung sống hòa bình, thân là tam hoàng tử của Ngân Nguyệt, Đông Phương Vân Tiêu từ năm mười tuổi liền được đưa sang Vân Phượng quốc làm con tin.

      Trước Bùi Tinh Đồng luôn luôn thập phần thích Đông Phương Vân Tiêu, thậm chí còn lòng dạ muốn gả cho , nhưng Đông Phương Vân Tiêu lại chỉ thích biểu muội của là Ngương Hương, đối với Bùi Tinh Đồng phiền chán đến cực điểm.

      Về sau, Bùi Tinh Đồng vu khống âu yếm nữ tử, khiến Đông Phương Vân Tiêu càng đối với nàng vô cùng oán hận…

      Trí nhớ chân chính của Bùi Tinh Đồng cho nàng biết, việc vu khống kia cũng phải Bùi Tinh Đồng gây nên, nàng chỉ là người chịu tội thay mà thôi! Hoặc là , ràng là có người giá họa cho nàng. Nhưng, tất cả chuyện này nàng vẫn là cho Đông Phương Vân Tiêu…

      Bởi vì tin tưởng!

      ******

      Đêm phong tiêu, cành cây rung động, ánh trăng che phủ.

      Gió xuyên qua khe hở của cửa sổ, tròn ngập hương vị thối rữa của vựa củi.

      “Ừm…” Nheo lông mày khẽ kêu tiếng, Bùi Tinh Đồng chậm rãi mở mắt ra.

      “Tinh tinh! Ngươi tỉnh!” Đem nàng ôm vào trong ngực, Bùi Ảnh Đồng vui sướng nhìn chằm chằm nàng bởi vì mất huyết sắc mà mặt tái nhợt.

      Hơi chút vặn vẹo thân dưới, cảm thấy mông nóng rực bắt đầu đau đớn lan tỏa tận xương, MD! Đông Phương Vân Tiêu chết tiệt là độc ác.

      Nàng nhớ nàng sở dĩ hôn mê bất tỉnh là bởi vì Đông Phương Vân Tiêu hung hăng thưởng nàng cái vả miệng.

      Nàng lớn như vậy nhưng cho tới bây giờ chưa từng bị ai tát, nay Đông Phương Vân Tiêu là người đầu tiên. Nàng chính là người lòng dạ hẹp hòi, mang thù vô cùng, nếu như có cơ hội nàng nhất định từ đầu tới cuối trả lại cho .

      “Tinh Tinh chớ động đậy, rách miệng vết thương.” Bùi Ảnh Đồng đem nàng ôm vào trong ngực, đưa tay ra, cầm chén nước tiếng đến miệng nàng, đầy mặt thương tiếc : “Uống chút nước, thấm giọng .”

      Bùi Tinh Đồng trong lòng nhanh chuyền đến cỗ ấm ức, chậm rãi uống xong ngụm nước, bĩu môi : “Chỉ có muội muội là tốt.” Ở đại nàng là con cho nên vô cùng hâm mộ những người bạn có huynh đệ tỷ muội. Nàng cũng tận tình khuyên bảo mẹ… sinh cho nàng đệ đệ hoặc muội muội, kết quả, mẹ tức giận trừng mắt với nàng : Ta cũng hơn 40 tuổi, sinh tiếp cái gì mà sinh! Về sau, sinh ra rồi còn gọi ta là bà ngoại còn gọi ngươi là mẹ ơi! Ngươi nhanh chóng tìm nam nhân tốt xứng đáng gả , chính mình sinh phải là được sao!

      Lúc đó nàng liền hết chỗ rồi, xem ra làm cho mẹ năm mươi tuổi vì nàng sinh đệ đệ muội muội là có chút làm khó người, cho nên, nàng bắt đầy nỗ lực xem mắt, kết quả thực vất vả mới tìm được người, lại…

      “Ai!”

      Bùi Ảnh Đồng nghĩ rằng nàng than tình cảnh tại lập tức ôn nhu an ủi: “Tinh tinh đừng khổ sở, ngươi yên tâm, ta biết Đông Phương Vân Tiêu đem giải dược để ở đâu, chờ giải dược tới tay, chúng ta liền trốn khỏi nơi này được ? Cho nên, trước khi trốn , ngươi nhất định được có việc gì.”
      Thấy Bùi Ảnh Đồng lo lắng đau lòng cho mình, Bùi Tinh Đồng nhẫn lại đau đớn nhàng cười với Bùi Ảnh Đồng lại: “Được! Trước khi trốn , chúng ta cùng tốt hơn! Đúng rồi Ảnh, thân thể ngươi có đau ? Ta giúp ngươi xoa.” xong bàn tay liền bắt đầu lôi kéo áo ngoài của Bùi Ảnh Đồng.

      Bùi Ảnh Đồng vội vàng nắm lấy đôi tay giống như mỹ ngọc của nàng, hơi đỏ mặt : “Ta đau, ta chỉ là rất hận bản thân thể bảo hộ ngươi, cũng thể thay ngươi chiu đựng thống khổ!”

      Lấy tay đám lồng ngực của mình, Bùi Tinh Đồng tươi cười sáng ngời, an ủi nàng: “ha ha… ngươi xem ta khỏe như trâu, chỗ đấy chỉ là bị thương ngoài da đáng là gì! Ôi… cái mông của t …” Bởi vì động tác quá mạnh bạo khiến nàng liên lụy đến vết thương, nàng đau kinh hô tiếng.

      “Làm sao vậy? Miệng vết thương lại đau sao?” Bùi Ảnh Đồng nóng vội hỏi.

      Méo miệng gật gật đầu. “Ảnh, ngươi giúp ta nhìn xem cái mông của ta có phải hay muốn nát vụn rồi, có thể để lại sẹo ?” Nàng còn muốn gả cho người ta, mông nở hoa hết rồi, nếu để lại vết sẹo xấu xí, đợi cho tới khi động phòng làm sao giờ a!

      Bùi Ảnh Đồng che miệng ho tiếng. “Ta, ta vừa mới xem qua, cũng đặp thuốc tốt nhất cho người rồi, để lại sẹo…”

      An tâm lên tiếng: “A, vậy là tốt rồi! Bằng chẳng có biện pháp nào lập gia đình.”

      Bùi Ảnh Đồng hơi hơi đem thân thể của nàng ôm sát ít, có chút dám nhìn thẳng ánh mắt của nàng, bỗng nhiên giọng hỏi: “Tinh Tinh… Còn thích sao?”

      “A? Ai ?” Im lặng chút, nàng vội kịp phản ứng. “ A Đông phương Vân Tiêu sao? Ha ha… tuấn mỹ như vậy, ta đương nhiên thích a!” Dù sao cũng là tuấn nam nàng thích, ai bảo khi nàng ở thế kỷ hai mươi mốt rất thiếu nam nhân! Bất quá, Đông Phương Vân Tiêu dám đem đức hạnh của nàng thành bộ dạng này, nàng tất nhiên báo thù, chờ báo thù xong tiếp tục tính, hừ!

      Ánh mắt ảm đạm cúi đầu “Tinh Tinh vì sao nhất định phải thích vậy”? Thanh của Bùi Ảnh Đồng rất thấp, có chút giống như là lẩm bẩm.

      Có thể vì nàng nằm trong lòng Bùi Ảnh Đồng nên nghe thấy được, hai tay đặt lên cổ Bùi Ảnh Đồng , tốt lắm vết sẹo hết đay nhún nhún vai.

      “ Bộ dạng nam nhân tuấn mỹ ta đều thích a, bất quá Đông Phương Vân Tiêu kia tính khí tàn thô bạo, có chút tạm được. Nếu bộ dạng tuấn mỹ, tính khí lại dịu dàng hòa thuận tốt hơn… Ha ha …“

      Nàng thân mật khiến thân thể Bùi Ảnh Đồng có chút cứng nhắc, giọng nỉ non bên nàng. “Tướng mạo tuấn dật… Tính khí dịu dàng… “ Bỗng nhiên chăm chú nhìn nàng chằm chằm hói : “ Chẳng nhẽ Tinh Tinh thích tướng mạo của chính mình sao ?”
      “ Ách ?” Đưa tay sờ sờ mặt mình, lại cạch mặt nạ dịch dung của Bùi Ảnh Đồng, nghiêng đầu nhìn xem, rốt cuộc cho ta kết luận : “ Thích a , thích khiếp ! Ta muốn là nam nhân , khẳng định mê đảm đám mỹ nữ ! Ha ha… “ Cái chính là nàng thể cho chính nàng a , như vậy phải là lưu manh sao !.

      vậy chăng ?“ Bùi Ảnh Đồng ánh mắt ảm đạm ràng thay đổi hẳn , con ngươi đen bóng giống như sao trăng , xinh đẹp vô cùng .

      Bùi Tinh Đồng hồ nghi chớp chớp con mắt , nàng dù lời có phần tự kỷ thế nào lại có thể khiến Bùi Ảnh Đồng cao hứng như thế .

      Cũng đúng , hai người lớn lên giống nhau như đúc , nàng thổi phồng chính mình phải cũng tương đương là thổi phồng Bùi Ảnh Đồng sao ! “Ảnh , ngươi muốn lập gia đình sao ? Ngươi thích ai ? “

      “Ta thích … Ta lập gia đình ! “ Bùi Ảnh Đồng có chút mập mờ .
      Bùi Tinh Đồng tặc lưỡi cười nhìn nàng , kéo dài thanh đùa cợt : “Nha …. lại xấu hổ rồi ! nếu có người thích người , còn lập gia đình , chẳng nhẽ ngươi muốn cả đời theo sau ta sao ?”

      Cánh tay đột nhiên thu lại , trong nháy mắt nhìn chằm chằm vào mắt Bùi Tinh Đồng : “ được sao ? Chúng ta cả đời cùng chỗ được sao ? Người … Bỏ ta lại sao ? “

      Thấy biểu tình luống cuống của nàng Bùi Tinh Đồng cảm thấy chấn động , mình là người thân duy nhất của nàng , nàng vừa trải qua việc mất nước cùng đau đớn mất người thân , mình chính là nàng toàn bộ ỷ lại a .

      Nắm chặt bàn tay ấm áp của nàng , mắt cong cong : “Chúng ta là thân tỷ muốn sống dựa vào nhau , ta làm sao có thể bỏ ngươi được ! Tới khi ngươi lập gia đình , đừng ghét bỏ ta là tốt rồi .”

      Chậm rãi nhếch khóe môi , nở ra nụ cười xinh đẹp đến cực điểm : “ … “ lập gia đình , rời khỏi ngươi …

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7 : Tức giận mông đau


      Tia nắng ban mai xuyên qua vết rách cửa sổ rơi lên khuôn mặt xinh đẹp của Bùi Tinh Đồng , sắc vàng nhàn nhạt đêm dung nhan điềm tĩnh của nàng nổi bật càng thêm phần hoa lệ , cũng khiến cho nàng thêm phần đáng tỏa ra nét phong tình mê người.

      Mũi chân đá vào người nàng , đôi mắt lạnh lùng liếc xéo lên tư thế nằm úp sấp thập phần tao nhã của nàng . “Đứng lên . ! “

      Lầm bầm miệng, hai mắt nàng vẫn nhắm chặt, đưa tay lên mặt gãi gãi: “Thôi ! Người ta còn mệt, ngủ tiếp mấy phút…“ Thanh càng lúc càng , hiển nhiên là lại tiếp tục mộng Chu Công .

      Đông Phương Vân Tiêu nhìn cảnh trước mắt có thể gọi là kì dị, hơi hơi co lại đồng mâu lạnh lùng, lại đá cái vào mông nàng, lạnh nhạt : “Đứng lên.”
      “A!…” Bùi Tinh Đồng kinh kêu tiếng, nhanh nhẹn nhảy lên, cơ thể ý thức mở ra động tác đánh trả.

      Vừa nhìn đến khuôn mặt tuấn mỹ của đối phương nàng nàng lập tức thu hồi chiêu thức của mình, cắn răng : “Soái ca, ngươi làm cái gì! Ngươi vừa đá vào mông ta… “ đến đây , thanh của nàng két tiếng dừng lại .

      Vô tội chớp chớp con mắt , trong đầu nàng nhanh chóng phản ứng lên tình thế trước mắt . Trời ạ ! Nàng vừa rồi quên mất nàng tại xuyên qua đến thời cổ đại , mà trước mặt chính là nam nhân tàn nhẫn , cừu nhân của nàng hơn nữa còn là chủ nhân .

      Trong đầu xoay chuyển liên hồi , nàng liền nở ra khuôn mặt phụng bồi tươi cười : “Hắc hắc … phải a , Vương gia , hiểu lầm , ha h a… Hiểu lầm .”

      Đôi mắt phượng u lãnh nhìn chớp mắt xem xét kỹ lưỡng vẻ mặt nịnh hót của Bùi Tinh Đồng , trào phúng khẽ động nôi . “Chết qua hồi người có thể đổi tính sao?”

      MD ! đề cập tới tốt , được nhắc nhở , trong lòng thù mới hận cũ dâng lên , Bùi Tinh Đồng cắn môi dưới , phẫn hận trừng mắt nhìn tuấn mỹ nam tử ai bì nổi .

      “Chuyển đổi tính hay liên quan gì đến ngươi ! Ngươi tự cho là thanh cao , lãnh huyết chẳng khác nào ác ma !”

      Đông Phương Vân Tiêu cũng trừng mắt nhìn nàng , hai người cứ như vậy trừng mắt nhìn nhau , khí xung quanh hai người đông lại lạnh buốt , băng hàn đến cực điểm …

      Sau lúc lâu , Bùi Tinh Đồng thua cuộc đưa tay dụi mắt .

      “Ngươi thắng , ta phục ngươi rồi , mắt ngươi thấy xót sao?” Vì cái gì nàng nháy mắt vô số lần mắt lại như cũ chút nhúc nhích .Tay cẩn thận dò xét hướng về cái mông đau , kỳ quái , muội muội nàng Bùi Ảnh Đồng đâu?

      Đem phòng chứa củi cũ nát nhìn vòng , nàng vội vàng hướng tuấn mỹ nam tử hỏi : “Này, Đông Phương Vân Tiêu, muội muội của ta đâu? À , nha đầu thân cận của ta đâu?”

      Cười lạnh, tuấn mỹ nam tử từng bước từng bước ra sau, rời khỏi phòng chứa củi bụi bặm, phủi bụi bặm người .

      “Nàng dám can đảm lén lút đến thư phòng của ta, ngươi … Bổn vương nên xử trí tiện tì có hành vi trộm cắp đó như thế nào?”

      Nghe vậy, mặt Bùi Tinh Đồng nhất thời ra biểu cảm kinh ngạc cứng nhắc.

      Hỏng rồi, muội muội nàng nhất định là trộm giải dược bị Đông Phương Viên Tiêu bắt được, ai, thực là nhà dột gặp ngày mưa mà!

      Thình lình tiến bước, giữ chặt tay áo của Đông Phương Vân Tiêu: “ Đông Phương Vân Tiêu, là ta sai khiến nàng ta, ngươi buông tha nàng , ta nguyện chịu phạt thay nàng.”

      đếm xỉa đến lời cầu xin của nàng, nam tử tuấn mỹ cúi đầu : “Ngươi thay thế? Trộm cắp là hành vi phải rơi đầu.”

      Biểu tình lãnh mạc của khiến Bùi Tinh Đồng cảm thấy khẩn trương, phen nắm lấy bàn tay to của : “Vương gia, ta xin ngươi, đừng giết nàng! Nàng xem như là thân nhân duy nhất của ta, ngươi đại nhân đại lượng bỏ qua cho nàng , ta nguyện ý thay thế nàng.”

      Tay đột nhiên truyền đến cảm giác tê dại, cảm giác mềm mại, thoải mái lại tuyệt vời khiến cho người ta muốn vĩnh viễn như vậy. Đôi mắt lạnh lẽo hơi khép hờ, Đông Phương Vân Tiêu như cũ mặt lạnh : “Chẳng lẽ ngươi sợ chết sao?”
      Hai bàn tay trắng muốt thình lình buông ra, vỗ lồng ngực mình : “Ta sợ! Ta đương nhiên sợ chết! Bất quá, ngươi sớm muộn gì cũng lấy cái mạng này của ta, nếu có thể đổi được tính mạng của nàng, cũng coi như chết vô ích, đáng giá .”
      Bàn tay vừa mất cảm giác tuyệt vời kia, trong lòng bỗng nhiên xẹt qua cảm giác buồn bã mất mát, Đông Phương Vân Tiêu lạnh lùng liếc lên hai tay trắng nõn của nàng. “Ngươi muốn chế , bổn vương cho ngươi nguyện ý.”

      Lãnh mâu lơ đãng liếc qua ánh mắt thanh khiết của nàng, nơi đó, hề có thần sắc quen thuộc, còn đối với đầy lòng thương mến, còn đối với tham muốn giữ lấy, còn đối với tình thế bắt buộc, còn…

      Hết thảy mọi thứ của lúc trước, giống như mây khỏi bị thổi , ở trong mắt biến mất chút dấu vết, hề còn chút quen thuộc nào…

      “Vậy ngươi muốn như thế nào? Chỉ cần ngươi buông tha nàng, để ta làm trâu làm ngựa cho ngươi cũng được.” Nàng trong mắt kỳ vọng nhìn lên nam tử tuấn mỹ.

      “Ngươi vốn là trâu ngựa của ta…” Của ta ? đối với nàng phải chán ghét đến cực điểm sao?

      Nhanh chóng thu hồi suy nghĩ rối loạn, Đông Phương Vân Tiêu khẽ nhếch khóe môi: “Ngươi tự nguyện thay thế nàng, như vậy, hay cùng hai tay của ngươi đổi lại .”
      Theo bản năng đem hai tay rụt về sau lưng, xem ra cho nằng chết cũng bởi vì muốn cho nàng sống bằng chết, nhăn mũi bĩu môi : “Này! Chặt hai tay, còn bằng trực tiếp giết ta luôn…” Chuyện cười, có tay, nàng như thế nào cầm súng được nữa.

      Ánh mắt trong suốt như thấy đáy, giật mình ngộ ra, nơi này nào có súng a! Nếu có súng , nàng sớm bắn rụng tim của rồi…

      Nghiêm túc xoay người lại, Đông Phương Vân Tiêu khóe môi gợi lên nụ cười nhàng khoan khoái, ở Vân Phượng làm con tin, nàng xấu hổ dây dưa ba năm, lại chưa bao giờ thấy qua biểu tình như thế này, nay thoạt nhìn có chút đáng

      “Dùng hai tay của ngươi, giúp bổn vương rửa chân.” xong những lời này, nhanh chóng rời .

      “Cái gì? Rửa chân?!” Bùi Tinh Đồng hung hăng trừng mắt nhìn bóng lưng Đông Phương Viên Tiêu xa, nhếch môi, ràng muốn làm nàng nhục nhã .

      Chán nản đá cước lên thanh củi dưới chân. “Rửa chân phải , ta làm thêm cho ngươi đủ liệu. ”

      Vẻ mặt đau khổ bưng mông , MD , tức giận mông đau.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 8 : SÁNG SỚM TẨY RỬA.

      Đúng lúc Bùi Tinh Đông vẩy cánh hoa hồng cùng gỗ chế đủ vào chậu tắm, Đông Phương Vân Tiêu đột nhiên đứng trước mặt nàng, phê duyệt công văn hơi nheo mắt lạnh lùng tà mì nhìn “Ngươi tính sáng sớm cho bổn vương rửa chân?”

      Nén giận mím chặt môi, Bùi Tinh Đồng tận lực biểu bộ dạng kính cẩn, đem chậu tắm đặt sập xuống mền, chìa tay ra, đối với tuấn mỹ nam tử thân cẩm bào lạnh nhạt làm tư thế xin mời. “Vương gia, ai quy định buổi tối mới rửa chân, ta chỉ muốn mau chóng thu nhập người.”

      Đông Phương Vân Tiêu nhìn chằm chằm cánh hoa hồng kiều diễm phiêu diêu mặt nước, bất giác lông mày khẽ nhăn lại.

      Ngón tay thon dài lơ đãng nâng lên, đem ngón trỏ che mũi, hoa hồng…

      Đôi mắt lạnh nhanh chóng co rút, đôi mắt phượng lập tức truyền ra cỗ lãnh khí. Cảm thấy nghi hoặc, mâu quang chuyển hướng đến nữ tử tuyệt mĩ gương mặt chút biểu tình kia, đôi mắt trong suốt thấy đại tia cố làm ra vẻ huyền bí mất tự nhiên hay bối rối.

      Thu liễm tâm thần, chậm rãi buông tay.

      “Mặc dù là ngươi cứu người sốt ruột cũng đến nỗi gấp như vậy…”
      Ở đâu nhiều lời vô nghĩ như vậy! “Vương gia tâm địa từ bị, đến mức cùng tiểu nha đầu trộm cắp thành tính toán. Ta sớm thay mặt nàng trịu phạt, mong Vương gia sớm thả nàng ra.” Chỉ cần ngươi thả người, thiên tài nguyện ý chủ động rửa chân cho ngươi.

      Ánh mắt thân thủy hề chớp khóa chặt gương mặt nằng, như thế nào cũng cách nào tìm được manh mối gì trong đôi mắt trong veo kia. Hơi gợn cười bên môi .

      “Ha ha! Tâm địa từ bi? Đem ngươi biến thành nô lệ nước mất nhà tan, ngươi cũng có thể thản nhiên đối mặt ?”

      Bất ngờ tiến lên từng bước, liếc mắt cái nhìn những cánh hoa hồng tỏa hương bốn phía, phong vận u hàn lãnh ngạo chế giễu : “Hay là, ngươi lạt mềm buộc chặt, thay đổi thủ đoạn, chính là muốn gây chú ý của ta? Chẳng lẽ còn chưa từ bỏ ý định sao?”

      Thấy vừa nhìn cánh hoa hồng trong nháy mắt đó kinh ngạc cùng bài xích, Bùi Tinh Đồng trong lòng ngập tràn nghi hoặc, hoa hồng có vấn đề gì sao?

      Sáng sớm, nàng cố ý đặc biệt đến phòng tạp nha hoàn muốn lấy cánh hoa, nhưng mà các nàng đều là đối với nàng trừng mắt lạnh lùng nhìn, trào phúng châm biếm, căn bản cấp cho nàng.

      Sau đó, đúng lúc ‘Bái lên bộ ngực tìm vải dệt’ Nhược Lan qua nơi đó, gặp nàng bưng chậu tắm, biết có phải hay ra cửa quên uống thuốc hay , đột nhiên quá thiện tâm cho nàng biết ở hậu viện hoa hồng nở, nàng ra đấy hái.

      Mà nàng thi thực lĩnh tính hừ lạnh tiếng, liền ném cho cái đồ điên Nhược Lan kia cái quay mông, vui vẻ chạy tới hái hoa. Hừ! Nàng chính là còn nhớ thù ngày hôm qua , đừng tưởng rằng đột nhiên ma xui quỷ khiến phát lần thiện tâm là có thể chiếm được tha thứ của nàng !

      Nhưng mà xem ra trước mắt, hình như là vuốt mông ngựa đến mức vó ngựa nhảy lên rồi , chẳng lẽ Đông Phương Vân Tiêu thích hoa hồng ?

      lúc nàng suy nghĩ ngẩn ngơ mỹ nam tử thân cẩm bào mày xanh dời thân ngồi xuống mềm giường , dộ dạng ngồi chờ phục vụ.

      Rủ đôi mắt đem đồng mau sáng trong che , Bùi Tinh Đồng dây dưa nửa ngày , cuối cùng rất tình nguyện quỳ gối trước mềm , bởi vì mông đau , cho nên nàng thực sụ là cách có cách ngồi nào khác .

      yên lòng đem giày Đông Phương Vân Tiêu cởi ra ,hai chân thon dài trắng nõn của liền bại lộ trong trung .

      Nghe , nữ tử cổ đại chân chỉ có thể để phu quân của mình nhìn thấy , biết nam nhân cổ đại chân có hay… , đoán chừng là có thể cho nữ tử khắp thiên hạ tùy tiện xem.

      “Ngay cả chân bổn vương cũng thích như vậy ?” Thanh lạnh nhạt cười nhạo từ đầu truyền đến .

      Trong thoáng sực tỉnh lại .

      “Thích chân ngươi ?” thanh kinh ngạc , Bùi Tinh Đồng cắn răng : “Thích ! Thích chết liền!”

      Dùng sức đưa hai chân tiến vào trong chậu , có quy luật xoa xoa nắn nắn …

      Lời u lãnh mang theo nửa phần đùa cợt : “Ngươi xác định phải trút giận đấy chứ ?”

      xác định !” thanh chút nhiệt lượng .

      Đông Phương Vân Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm đỉnh đầu nàng , tia hoảng hốt bỗng xẹt qua trong lòng .

      Hai tay nắm chặt, cực lực nhẫn nhịn lên chân truyền đến đau đớn và ngứa, nam tử tuấn mĩ nhàng chút nào nắm tóc nàng, … thương tiếc đem đầu nàng kéo tới trước mặt mình, “Nếu ngươi trước kia vốn luôn lời luôn luôn dây dưa biết thẹn với ta là tình, như bây giờ là tính toán gì ?!”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9 : Lần sau .

      để ý đến vô duyên vô cớ bị động kinh, Bùi Tinh Đồng chậm rãi đẩy bàn tay to của kéo tóc nàng ra, chút thành ý lạnh lùng liếc mắt nhìn gương mặt tuấn tú của cái sau đó lại tiếp tục cúi thấp đầu xuống, lại tự nhiên xoa nắn hai chân trong chậu tắm .

      Tùy theo động tác tay nàng ở trong nước, cánh hoa hồng mặt nước, mùi hương càng thêm nồng nàng, đem khí trong cả gian phòng đều tràn ngập cỗ u nhã thoải mái .

      Hương khí nồng đậm khiến cho người dần dần mê say trong đó, cũng khiến cho người ở trong lòng sinh sôi nhẫn nại cắn răng chịu đựng…

      Sau lúc lâu, lúc Bùi Tinh Đồng đem hai chân Đông Phương Vân Tiêu cùng cánh hoa hồng trong chậu tắm ra, nàng thực sợ ngây người…

      Lúc trước hai bàn chân nguyên bản trắng nõn thon dài lúc này biến thành hai con tôm to sưng đỏ.Trong lòng khẽ run, ngẩng đầu nhìn bởi vì chịu đựng mà mày nhíu chặt lại, Bùi Tinh Đồng trừng to mắt, kinh ngạc lên tiếng kinh hô : “Trời ạ! Tại sao lại có thể như vậy ?!”

      Mắt phượng sâu thắm, dần dần híp thành đường lãnh liệt, tuẫn mỹ nam tử giễu cợt cười tiếng : “ Tại sao lại biến thành như thế . chẳng lẽ còn cần hỏi ta sao? Ngươi quên, hay là … giả ngu?”

      Đôi mi thanh tú hơi chau lại, đôi mắt đẹp sáng rực như sao tràn đầy nghi hoặc, này…

      Túm lấy cái khăn gấm mềm mại, nhàng đưa đến chỗ hai chân sưng đỏ của lau sạch , cẩn thận quan sát đôi chân đáng thương hồi, sau đó nàng bưng chậu hoa nồng mùi hoa hồng tỏa bốn phía ra ngoài.

      tới cửa, nàng dừng lại, hơi hơi nghiêng đầu, nhưng là nhìn lại : “Đông Phương Vân Tiêu… Thực xin lỗi, lần sau ! Ta lấy thuốc bột tiêu sưng…”

      Đôi mắt lạnh lùng chăm chú nhìn bóng dáng yểu điệu càng lúc càng xa của nàng, đáy mắt lơ đãng bịt kín tầng thần sắc mê hoặc…

      *****

      Qua ngày, hai chân Đông Phương Vân Tiêu tuy rằng bớt sưng nhưng vẫn là có chút dấu tích trắng nhạt, giống như từng đóa hồng mai nở rộ lên làn da.

      Tới ban đêm, Đông Phương Vân Tiêu vẫn có thả Bùi Ảnh Đồng ra , cũng cho nàng biết bị giam ở nơi nào. Tuy rằng trong lòng thầm sốt ruột, nhưng chỉ cần Bùi Ảnh Đồng nguy hiểm gì, nàng am tâm.

      Ngày đầu tiên đem chân người ta tắm sưng lên, khiến phát thiện thả Bùi Ảnh Đồng mới là lạ.

      Gió quét qua lá cây, khiến cho lá cây giống như đám trẻ vui vẻ hưng phấn đong đưa thân thể .

      Đấm đấm bả vai đau nhức, thân thể này có thể sánh bằng thân thể thuộc loại đặc công của nàng, chỉ tội làm cu li mỗi ngày, nay lại chiều chuộng thân thể khiến cả người cảm thấy khó chịu, xem ra nàng nếu muốn có được thân thể mạnh mẽ linh hoạt ban đầu, còn phải luyện tập nhiều mới được .

      Sờ sờ cái bụng trống rỗng, nàng cảm thấy trận ai thán, đám nha hoàn cùng mấy gã sai vặt cùng gia đinh kia, cả đám nhìn nàng như thể cừu nhân cướp tiền, chỉ để ý đến nàng vừa bị dụng hình ở mông, mẹ nó chứ, chọn việc nặng nhất cho nàng làm, còn căn bản cho nàng ăn no.

      Khổ mệt nàng sợ, dù sao khi huẩn luyện làm đặc công với chấp hành nhiệm vụ so với việc này nguy hiểm cùng vất vả hơn rất nhiều, nhưng nàng vẫn là chịu được, hôm nay nàng thậm chí ăn cơm cũng chưa ăn được, quả nhiên xã hội nô lệ bi ai a, để cho người ta ăn cơm, còn bắt người ta làm việc nặng mẹ nó chứ!

      Nhìn đôi tay trói gà chặt, bởi vì cầm súng mà có vết chai lại bởi vì giặt quần áo với chẻ cùi mà thành đống bọt nước.

      Ngửa đầu nhìn trời, tay súng thiện xạ nổi tiếng “Nhất khỏa tâm” thế nhưng lại chạy đến nơi này để giặt quần áo chẻ củi.

      Ai! lãng phí tài nguyên a!

      Chương 10 : Vô phòng bếp kiếm ăn

      Đêm, nguyệt hắc phong cao, bóng dáng hết sức lại yểu điệu mặc đồ nha hoàn, giống như mèo theo phía sau phòng chứa củi, lén lút lẻn vào trong bóng đêm, nàng nhìn bốn phía xung quanh vòng, liền lặng lẽ hướng hậu viện mà .

      sai, người này chính là đói bụng đến mức hai mắt mảng hắc ám Bùi Tinh Đồng.

      Bởi vì đói khó chịu, nàng tính toàn thừa dịp đêm dài thời điểm mọi người nghỉ ngơi đến phòng bếp trộm thứ gì đó cho đỡ cơn đói của chính mình.

      Phòng bếp đặt ở hậu viện của vương phủ, cho nên, từ phòng chứa củi ra sau, nàng tất nhiên phải qua Mân Côi Viên có chút quỷ dị mới có thể tới phòng bếp. Mân Côi Viên quỷ dị, là bởi vì nó là nơi trong Tiêu vương phủ gieo trồng duy nhất loại hoa.

      Tuy rằng là ban đêm, nhưng trong vương phủ vẫn có thị về trực đêm từng tốp lại tuần tra, cho nên nàng đành phải lặng lẽ qua Mân Côi Viên.

      Đột nhiên, chỉ nghe ‘Xoạt!’ tiếng, Bùi Tinh Đồng lập tức khựng lại, nén giận thấp giọng nguyền rủa : “Mẹ nó, cứ như vậy mất bộ quần áo, trả cho ta miếng góc áo!” bên căm tức phát tiết, bên bị cành hoa hồng mọc cao vướng vào váy kéo lại.

      muốn tiếp tục chuồn nàng bỗng nhiên dừng bước, đối với hoa hồng phá hư váy nàng trố mắt ngẩn người…

      Hoa hồng…

      Đôi chân sưng đỏ của Đông Phương Vân Tiêu lên ràng trong đầu. Da của ràng mẫn cảm đối với phấn hoa, theo lý mà , trong Tiêu vương phủ nên xuất hoa mới đúng, nhưng mà vì sao trong hậu viện này lại chỉ có trồng độc loại hoa hồng? đến mức ngu xuẩn để cho chính mình chịu tôi a, hay là còn có nguyên nhân gì khác…

      Trong đầu tựa hồ có đáp án mơ hồ mong chờ muốn ra, nhưng chỉ có nghĩ ra, càng khiến đầu nàng cảm thấy đau, Bùi Tinh Đồng xoa xoa huyệt Thái dương. “Liên quan gì đến chuyện của ta chứ, cũng là chuyện quá khứ! Đói có tâm tình lo chuyện người khác…”

      Sờ sờ cái bụng hát ngừng, nàng lại cúi thấp người như mèo hướng mục đích lặng lẽ kín đáo tới…

      Rốt cuộc cũng tới phòng bép nàng trợn to mắt liều lĩnh, hai tròng mắt phát tia hưng phấn, thầm cười mờ ám…

      Hừ! Các ngươi để cho ta đồ ăn, ta chính mình tìm ăn, nàng đường đường là đặc công chi hoa, có thể nào lại bị đói chết.

      Rất cẩn thận nhìn quanh vòng vòng, nàng nhàng đẩy cửa gỗ phòng bếp ra, bò vào trong. Ai ~ Nếu phải thân người bị đánh, chân cũng lơ mơ, nàng lập tức nhảy vào trong được, Còn dùng được từ “” thế này là động tác tôn nghiêm nhất rồi!

      Hai chân tiếng động dựa vào ánh trăng mà , nàng xoa xoa hai tay nuốt nuốt nước miếng, bộ mặt điểm hình thèm dãi.

      Vươn tay, nàng mừng khấp khởi mở nắp vung…

      Nhưng, vừa mở nắp vung nặng nề lên, nàng liền trợn tròn mắt. “ Trời! Có lầm hay , ngay cả nước cơm cũng còn!”

      Chưa bỏ ý định tiếp tục mở hai nắp vung khác nhưng vẫn là rỗng tuếch.
      Bùi Tinh Đồng thất bại thuận theo tường ngồi dưới đất than, cái mông lập tức truyền đến trận đau nóng nhưng nàng chẳng còn hơi sức mà để ý nữa.
      Tiện tay nắm cây củi , nàng bắt đầu hứng trí vạch vẽ nên nền đất, bên vạch vẽ còn bên hút hút nước miếng, lẩm bẩm tự : “Pizza của ta, thịt kho tàu của ta, vịt quay của ta, đồ hàn quốc của ta, của ta…”

      Ngoài cửa sổ, gió từ từ lay động bóng cây, mà bóng chây miễn cưỡng che đậy bóng dáng áo xanh tung bay, hết thảy đều tĩnh như nước…

      “cách cách!” đột nhiên, trong phòng bếp vang lên thanh cao ngất, khiến Bùi Tinh Đồng ăn bánh vẽ cho đỡ đói lòng động tác đột nhiên dừng lại.

      Nàng theo bản năng từ trong lồng ngực lấy ra đạn cung, thuận tay lại nhặt lên cục đá, nhằm ngay hướng tiếng vang, đè tiếng giọng quát: “Ai ? ra!”

      Theo thanh nàng, trong phòng bếp yên tĩnh, con mèo xám mang theo đồ ăn bước ra từ phía sau cái giá, ngay sau đó đem thứ gì đó đen tuyền từ trong miệng vứt mặt đất, ngửa đầu nhìn Bùi Tinh Đông “meo meo” tiếng.

      Chậm rãi buông đạn cung, nàng chán nản trừng mắt nhìn con mèo lớn cùng chiến lợi phẩm phía dưới – con chuột béo. “ Đừng ở trước mặt ta khoe khoang, có tin hay ta ngay lập tức bắn thủng ngươi, sau đó biến ngươi trở thành thức ăn khuya cho ta.”

      Biết nó nghe hiểu nàng còn thản nhiên tự làm mất mặt đe dọa con mèo lớn chính là thản nhiên liếc mắt giống như nhìn nàng, tự nhiên ngậm lại con chuột, tiếp tục ngẩng đầu cao ngạo, xoay mông lớn ly khai.

      “Cắt, ngươi có khí thái còn phải bởi vì ngươi có thịt ăn, nếu giống như ta hôm nay ngay cả hạt gạo cũng chưa được ăn, mỗi lời đều hao tổn sức lực, ta xem ngươi còn đứng dậy được .” Lạnh lùng đảo cặp mắt trắng dã, nàng than khóc : “Ảnh, ngươi rốt cuộc ở nơi nào a, tỷ tỷ ngươi sắp đói bụng muốn về trời rồi…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :