1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuynh Thế Đích Nữ - Du Tiểu Thiên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18: Rơi xuống nước.

      editor: hoada


      “Lão gia, sao mặt mày ngài lại có vẻ ủ dột như vậy? Chẳng lẽ là lão gia muốn nhìn thấy Hàm Nhi sao? Vậy Hàm Nhi cần gặp lão gia nữa là được.” Nhị di nương chu chu cái miệng nhắn cố làm ra vẻ oán giận , dáng vẻ thanh thuần quyến rũ chẳng khác nào thiếu nữ mười sáu là mấy, nhưng đồng thời cũng mất vẻ đặc biệt phong tình của thiếu phụ.


      “Đừng bậy, nếu phải ta muốn gặp nàng, cần gì phải vội vàng đến đây chứ. Nếu như nàng thích ta tới ta lập tức rời !” Tô Duy đứng dậy làm bộ muốn rời nhưng bị nhị di nương kéo tay lại.


      “Lão gia nỡ để Hàm Nhi mình đơn ở trong phòng sao?” Nhị di nương uất ức , mặt đều giấu vẻ phong tình.


      Lúc này Tô Duy mới cười rồi ngồi xuống: “Đương nhiên ta thể bỏ mặc Hàm Nhi thân mình rồi, hôm nay cũng chỉ là có chuyện biết nên giải quyết như thế nào cho tốt nên có chút phiền trong lòng thôi. phải vì nàng đâu.”


      “Lão gia có chuyện gì phiền lòng bằng ra cho cận thân nghe chút, chừng cận thân ít chủ ý tồi cho lão gia đấy. Mặc dù thể giải quyết vấn đề giúp lão gia, nhưng cùng chia sẻ với lão gia chút cũng tốt.” Nhị di nương quan tâm rót cho Tô Duy tách trà.


      Nhận lấy tách trà trong tay nhị di nương nhắp ngụm, Tô Duy thở dài: “Ai, chuyện này khó để giải quyết...!”


      Nhị di nương cũng tiếp nữa mà lẳng lặng chờ Tô Duy ra, tất cả nét mặt khuôn mặt của nàng đều toát lên vẻ dịu dàng, thân thiết.


      “Hôm nay, thứ trưởng tử Triệu Thanh Nhiên của Triệu bá Hầu phủ lại đến phủ, hướng tới ta cầu hôn.” Tô Duy buông tách trà trong tay xuống ra điều khiến mình phiền não nãy giờ.


      “Hả?” Nhị di nương kinh ngạc, cố làm ra vẻ nghe hiểu câu chuyện mà hỏi lại: “Vậy Triệu công tử là muốn cầu hôn với vị tiểu thư nào trong phủ ta?”


      “Là Lạc Nhi.” Tô Duy cau mày trả lời.


      Nhị di nương giả bộ như biết nguyên nhân phiền não trong lòng Tô Duy : “ ra là Lạc Nhi, ngờ Lạc Nhi lại khiến cho người ta ưa thích như vậy, có thể làm cho Triệu công tử phải tự mình đến cầu hôn. Nếu lão gia có dự tính với mối hôn này đồng ý với , còn nếu muốn cự tuyệt , chuyện này có gì là phiền lòng chứ?”


      “Nếu chỉ đơn giản như vậy làm gì, cả ngày nàng chỉ ở trong phủ tất nhiên biết lợi hại trong đó. Bây giờ triều đình vẫn chưa lập thái tử, người có hi vọng thừa kế ngôi vị hoàng đế nhất chính là Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử, mà Triệu Thanh Nhiên là người của ddlqd phe Tam hoàng tử. Đến bây giờ ta vẫn đứng ở phía trung lập, theo phái nào trong số hai vị hoàng tử đó, lúc này Triệu Thanh Nhiên đến cầu hôn, như vậy sợ là Tam hoàng tử muốn lôi kéo ta về phía mình.” Tô Duy giải thích đơn giản mọi chuyện cho Nhị di nương nghe.


      Nhị di nương nghe vậy có hơi suy tư lát rồi mở miệng : “Như thế là có chút khó khăn rồi. Nhưng nếu là hai hoàng tử tranh nhau, chúng ta ở phía trung lập cũng phải là biện pháp tốt, nếu trong hai người lên ngôi vị hoàng đế, phía trung lập thoát khỏi hậu quả xấu. Thiếp có nghe mẹ đẻ của Tam hoàng tử rất được sủng ái, nhà phía mẹ đẻ cũng rất mạnh, ngược lại phía nhà ngoại Ngũ hoàng tử căn cơ yếu hơn, nếu lão gia còn chưa lựa chọn được vậy đứng về phía Tam hoàng tử là được rồi.”


      “Vốn là ta cũng suy nghĩ như vậy.” Chân mày của Tô Duy vẫn chau lại như cũ: “Nhưng suy tính đến nhà ngoại của Lạc Nhi, quan hệ giữa phủ Tần quốc công và phía nhà Ninh quốc công phủ bên mẹ đẻ của Tam hoàng tử tốt, nếu ta đứng về phe của Tam hoàng tử, vậy Lạc Nhi bị kẹp ở giữa sợ là tốt lắm.” Tuy ngoài miệng Tô Duy lo lắng cho Tô Khanh Lạc, kì thực là lo lắng cho chính mình hơn. Gần đây, quan hệ của Tô Khanh Lạc và phủ Tần quốc công khôi phục lại, cho dù Tần quốc công phủ có oán mình bảo vệ tốt Tần Trinh cũng vì Tô Khanh Lạc mà giúp bản thân rất nhiều. Nếu mình đứng về phe Tam hoàng tử, còn gả Tô Khanh Lạc cho Triệu Thanh Nhiên sợ rằng Tần quốc công phủ hận mình thấu xương mất.


      Nhị di nương thản nhiên cười: “Thiếp thấy lão gia ngày thường cơ mẫn hơn người, sao hôm nay lại hồ đồ như vậy?”


      Tô Duy hiểu nhìn Nhị di nương, Nhị di nương mà hỏi ngược lại: “Lão gia cảm thấy phủ Tần quốc công có thương Lạc Nhi ?”


      Tô Duy gật đầu khẳng định, Nhị di nương lại tiếp: “ biết lão gia có từng nghe qua câu này , trong thiên hạ có địch nhân vĩnh viễn, cùng có bằng hữu vĩnh viễn. Lời tuy xuôi tai nhưng bởi vì đại tỷ hồng nhan bạc mệnh mất sớm mà phủ Tần quốc công luôn có oán khí với Tô phủ, mặc dù bận tâm về Lạc Nhi nên vẫn đối với Tô phủ vẫn còn quan tâm. Nếu phủ Tần quốc công thương Lạc Nhi như thế, nếu Lạc Nhi gả cho Triệu công tử, há phủ Tần quốc công có thể giúp Triệu công tử sao?”


      Thấy sắc mặt Tô Duy tốt hơn nhiều, Nhị di nương tiếp: “Còn nữa, dung mạo của Lạc Nhi bị phá hủy, về sau sợ là khó tìm được người tốt hơn để gả. Mà cận thân nghe , Triệu Bá Hầu phủ có con trai trưởng, là thứ trưởng tử nổi trội nhất trong số những đứa con thứ khác, sau này kế thừa Hầu vị. Lạc Nhi có thể gả cho phu quân như thế, sợ là Tần quốc công phủ vui mừng còn kịp nữa là sao có thể làm khó Lạc Nhi chứ. Đến lúc đó có phủ Tần quốc công trợ giúp, nhất định Triệu công tử có thể dễ dàng kế thừa Hầu vị, khi đó phải lão gia có thêm người nữa để dựa vào sao?” Tuy Nhị di nương biết Tô Duy lo lắng là Tần quốc công phủ trách tội Tô phủ nên cũng có chọc phá, mà chỉ dựa theo suy nghĩ của Tô Duy để chuyện thôi.


      Sau khi nghe Nhị di nương vậy, Tô Duy cảm thấy tương lai mình rộng mở và tươi sáng nên cực kì mừng rỡ: “Ta ngờ Hàm Nhi lại thông tuệ như thế, lại có thể giúp cho vi phu đại ân nha.”


      Nhị di nương nghe khen chỉ thẹn thùng cười: “Hàm Nhi cũng chỉ là có chút ý kiến của đàn bà thôi, là vì lão gia nóng lòng cho ái nữ, nhất thời gấp gáp suy nghĩ
      [​IMG]

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 19: Chuyện xuất giá

      Editor: White Silk-Hazye


      "Đa tạ Triệu công tử cứu tỷ tỷ, bây giờ tỷ tỷ cũng sao rồi, cầu xin Triệu công tử thả tỷ tỷ ra hợp lý hơn." Tô Khanh Lạc chào Triệu Thanh Nhiên cái, xem như là gửi lời cảm ơn.

      Lúc này Triệu Thanh Nhiên và Tô Khê Nguyệt mới có phản ứng là bộ dạng của hai người thích hợp, lập tức tách ra.

      Khóe miệng của Tô Khanh Lạc dưới khăn che mặt khẽ nhếch lên, nghe thấy giọng vô cùng căng thẳng: "Nếu như tỷ tỷ sao rồi, nhanh trở về thay xiêm y khác , mặc xiêm y này bị ướt người sợ là bị cảm lạnh đó. Lộ Nhi, còn mau đỡ tiểu thư nhà ngươi trở về."

      Sau khi Tô Khê Nguyệt thấy Lộ Nhi đến đỡ rời , Tô Khanh Lạc xoay người muốn , lại nghe thấy giọng của Triệu Thanh Nhiên: "Vừa rồi Nhị tiểu thư có bị thương chứ?"

      Tô Khanh Lạc hơi ngừng lại, xoay người lại, cảm kích : "Khanh Lạc cũng có gì đáng ngại, làm phiền công tử rồi."

      Triệu Thanh Nhiên tới trước mặt của Tô Khanh Lạc, giơ tay muốn chạm vào tóc của Tô Khanh Lạc, Tô Khanh Lạc khẽ lùi về sau bước, hiểu gì nhìn chằm chằm Triệu Thanh Nhiên. Triệu Thanh Nhiên dịu dàng nở nụ cười: " tóc của Nhị tiểu thư có dính lá cây, chắc là do lúc nãy té ngã dính vào." Giống như sợ Tô Khanh Lạc tin mình, đưa tay lấy lá cây dính đầu của Tô Khanh Lạc xuống, đưa tới trước mặt của Tô Khanh Lạc.

      Tô Khanh Lạc cười lạnh trong lòng, hổ là Triệu Thanh Nhiên, thời điểm như thế này vẫn quên làm ra dáng vẻ công tử dịu dàng để dụ dỗ mình.

      mặt rất phối hợp mà đỏ lên cười tiếng, hơi cúi đầu, giống như có chút khó xử: "Đa tạ Triệu công tử, lúc này y phục của Khanh Lạc có chút xốc xếch, thích hợp ở lâu, kính xin công tử trách tội."

      Triệu Thanh Nhiên hiểu ý gật đầu đồng ý, chờ đến khi Tô Khanh Lạc xa, Triệu Thanh Nhiên mới che giấu vẻ chán ghét của mình nữa, mặt tối sầm lại

      Rời .

      "Tiểu thư, vừa rồi tiểu thư xảy ra chuyện Lộ Nhi giống như là cố ý chặn nô tỳ lại, khiến cho nô tỳ thể kịp thời cứu ngài. Chắc là chuyện hôm nay cũng là kế hoạch tốt của nàng ta." đường tới chỗ Tô Khanh Lạc lúc nãy Cẩn Nhi vẫn suy nghĩ chuyện lúc này, lúc này suy nghĩ trong lòng cho Tô Khanh Lạc nghe.

      "Lần này ngươi đúng là thông minh hơn nhiều rồi đó. Chuyện hôm nay đúng là kế hoạch tốt của nàng ta, đá lót đường ở gần hồ đều trơn nhẵn, Tô Khê Nguyệt chỉ cần làm bộ té ngã rồi kéo ta rơi xuống nước thôi. Có điều tạo hóa trêu người, ngược lại khiến cho bản thân nàng ta bị rơi xuống nước." Từ lúc bị Tô Khê Nguyệt kéo dài thời gian Tô Khanh Lạc đoán ra được bảy, tám phần trong chuyện này, lúc này càng ràng hơn.

      "Tiểu thư, lão gia sai người đến truyền lời, là bảo ngài qua đó chuyến." Cẩn Nhi còn muốn điều gì, Trần ma ma đột nhiên vào truyền lời.

      Tô Khanh Lạc gật đầu cái, trong con ngươi xẹt qua ý lạnh, cuối cùng phụ thân vẫn quyết định làm như vậy sao.

      "Tiểu thư... Lão gia tìm ngài chắc phải là vì chuyện rơi xuống nước lúc nãy chứ?" Cẩn Nhi sốt sắng , bình thường lão gia quan tâm nhất là Đại tiểu thư, nếu như biết được Đại tiểu thư rơi xuống nước mà tiểu thư có mặt ở đó, sợ là phải giận chó đánh mèo với tiểu thư nha.

      Tô Khanh Lạc lắc lắc đầu: "Yên tâm , phụ thân tìm ta là có chuyện khác."

      Cẩn Nhi nhìn vẻ mặ bình tĩnh của Tô Khanh Lạc, có chút bán tín bán nghi, mặc dù thời gian gần đây tiểu thư còn giống trước kia, nhưng mà Cẩn Nhi vẫn nhịn được lo lắng.

      "Được rồi, chúng ta mau thôi, nếu như còn , phụ thân trách tội." Nghĩ đến nguyên nhân mà Tô Duy gọi mình , Tô Khanh Lạc nhíu mày.

      Lúc Tô Khanh Lạc tới bên ngaoì viện Duy Trinh, Nhị di nương từ trong viện ra.

      "Nhị di nương khỏe." Tô Khanh Lạc hơi cúi người, mặt nhàn nhạt, còn thân thiết giống như trước.

      "Là Lạc Nhi sao, mau vào , lão gia ở bên trong chờ con đấy." Nhị di nương cũng để tâm đến việc Tô Khanh Lạc xa cách với mình, nhiệt tình cho Tô Khanh Lạc để đường.

      Tô Khanh Lạc cũng khách khí: "Vậy Lạc Nhi vào trước đây, di nương thong thả."

      Nhìn bóng lưng của Tô Khanh Lạc, Nhị di nương quyến rũ nở nụ cười, trong con ngươi toát ra hàn ý. Tần Vân Trinh, ta nhất định thay ngươi chăm sóc cho con của ngươi tốt.

      "Nữ nhi thỉnh an phụ thân." vào trong phòng, Tô Khanh Lạc ngoan ngoãn cười lên, chào Tô Duy cái.

      "Ừ, ngồi xuống [​IMG]

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 20: Trở về.

      editor: hoada


      Hôm nay trong thành Trường An cực kì náo nhiệt.

      Cửa hàng bên đường tụ tập rất nhiều người, trong quán trà, tửu lâu, khách cũng nhiều hơn so với ngày thường, ngay cả người bán hàng rong bên đường cũng ra sức rao hàng to khác thường, nhưng hôm nay đâu phải ngày lễ gì.

      Mấy đội thị vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh phía trước, ba nam nhân cưỡi ngựa sau khiến người khác cực kì chú ý.

      “Báo” con ngựa chạy như bay đến, tam hoàng tử, ngũ hoàng tử và Sở Tuyên Vương thế tử dừng ngựa lại, người lính chạy đến thuần thục nhảy xuống ngựa, quỳ xuống cúi đầu hành lễ: “Báo, Tống tướng quân dẫn tướng sĩ còn cách dặm nữa tới.”

      “Ân, biết rồi.” Tam hoàng tử mở miệng chuyện, người thị vệ nghe vậy lập tức lui ra.
      “Ngũ đệ, biểu đệ, nếu Tống tướng quân tới, chúng ta cũng phải xuống ngựa nghênh đón thôi.” Tam hoàng tử nghiêng người cười với hai người bên cạnh, chút cũng nhìn ra vui của ngũ hoàng tử đứng giữa.

      “Trước hết mời tam ca .” Sắc mặt ngũ hoàng tử có gì thay đổi, vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng vốn có.

      Ba người xuống ngựa, mới vừa rồi thị vệ dọn dẹp xong dân chúng ở trước cửa thành, cách đó xa lập tức xuất đám tướng sĩ hùng dũng tới.

      Lập tức nam tử mặc khôi giáp xuất trước mặt, nhìn qua tuổi tác cũng khác biệt nhiều lắm với ngũ hoàng tử, đây chắc là vị tướng quân trẻ tuổi vừa thắng trận trở về. Có lẽ là do chinh chiến ở chiến trường nhiều năm nên ngũ quan của nam tử này cương nghị hơn rất nhiều so với người cùng tuổi, làn da màu lúa mì rất hợp với , ddlqd mặc dù giống vẻ thanh tú của mấy công tử Trường An nhưng cũng có loại tuấn mỹ đặc biệt thu hút ánh nhìn của người khác.

      Người thanh niên trẻ tuổi đứng sau hai vị phó tướng cũng làm người khác chú ý nhiều lắm. Nhưng bên cạnh người nam tử này là vị tiểu thư kiều diễm khỏi làm cho người ta có chút kinh ngạc, lúc nào ra chiến trường có thể mang nữ nhân theo vậy?

      Nàng mặc thân hồng y như lửa, giống khí ngột ngạt mà các tướng sĩ mang về từ chiến trường, nữ tử áo đỏ mặc bộ quần áo hoa lệ giống như nhiễm bụi trần, gương mặt xinh đẹp được trang điểm lên trông càng tinh xảo mĩ lệ, nữ tử kiêu căng lướt qua đám người xem náo nhiệt xung quanh rồi khinh thường cười tiếng, sau đó theo sát nam tử cùng xuống ngựa.

      “Tam ca, ngũ ca, đại biểu ca, các huynh tới rồi! Tuyết Nhi rất nhớ các huynh nha.” Nữ tử áo đỏ thẳng tới trước mặt ba nam tử, ngọt ngào cười .

      “Chẳng lẽ đây là công chúa Hòa Thạc?” Trong đám người có người hiểu biết rộng đoán ra được thân phận của nữ tử áo đỏ, rồi chậc chậc than thở, đây là công chúa được đương kim thánh thượng sủng ái nhất, là nữ nhi duy nhất của hoàng hậu, chẳng trách sao khí chất và dung mạo đều tầm thường như thế.

      “Mạt tướng tham kiến nhị vị hoàng tử, tham kiến thế tử.” Vị tướng quân trẻ tuổi đợi công chúa chào hỏi trước xong rồi mới cúi người xuống hành lễ.

      Sở Tuyên vương thế tử lên trước, đỡ nam tử quỳ đất đứng dậy: “Xin Tống tướng quân mau đứng lên.”

      Đợi Tống Nam đứng lên người sau lưng tiếp: “Lần này ngươi đánh lui quân địch, đúng là lập được công lớn...! Hoàng thượng đặc biệt sai ta hộ tống hai vị hoàng tử đến đón Tống tướng quân.”

      “Đa tạ hoàng thượng ưu ái.” Tống Nam lần nữa khấu đầu tạ ơn.

      “Tốt lắm, nếu Tống tướng quân bình an trở về, vậy chúng ta mau hộ tống Tống tướng quân trở về Tống bá Hầu phủ , như vậy chúng ta cũng nên trở về phụng mệnh phụ hoàng.” Ngũ hoàng tử vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng, vui buồn nhảy lên lưng ngựa. Tống Nam và Thiên Mục Phong thầm trao đổi ánh mắt rồi cũng [​IMG]

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 21: Dạ yến (Buổi tiệc vào ban đêm)

      Editor: White Silk-Hazye


      "Cẩn Nhi, chuẩn bị y phục để ta mặc tối hôm nay , trong cung có nhiều thị phi, tuyệt đối đừng có qua loa." Từ ngày Tô Khanh Lạc ỏ chỗ của Mặc lão thái y trở lại giây cũng từng ngừng đọc sách thuốc mà Mặc lão thái y cho, đọc cả buổi chiều, giờ phút này vẫn có dừng lại.

      Cẩn Nhi sợ quấy rầy đến Tô Khanh Lạc, chỉ là nhàng đáp lại tiếng, lặng lẽ chuẩn bị.

      Tô Khanh Lạc lại nhìn lúc, cuối cùng để quyển sách xuống, dụi dụi mắt đứng lên, chậm rãi xoay người, ngẩng đầu nhìn sắc trời chút, trời ánh nắng buổi chiều xuất , ngược lại đó cũng là cảnh đẹp.

      Có điều bây giờ có thể còn thời gian để thưởng thức cảnh đẹp nữa, Tô Khanh Lạc vào bên trong, Cẩn Nhi từ bên trong ra: "Tiểu thư, người xem xong rồi sao? Nô tỳ muốn ra ngoài gọi người đấy, thời gian còn sớm, tiểu thư nhanh rửa mặt chút ."

      "Được." Tô Khanh Lạc gật đầu cái, Thanh Du và Thúy Vu đứng ở bên chuẩn bị hầu hạ.

      Tô Khanh Lạc liếc mắt nhìn y phục Thúy Vu cầm trong tay, tới ngồi lên cái ghế điêu khắc bằng gỗ đàn hương ở bên cạnh: "Y phục này là do các ngươi chọn để ta mặc vào dạ yến ngày hôm nay sao?"

      "Vâng tiểu thư, y phục này là Thúy Vu chọn, nô tỳ cũng thấy tệ, nên chọn nó." Cẩn Nhi trả lời đúng .

      Tô Khanh Lạc nghe vậy nhìn sang Thúy Vu, Thúy Vu bị nhìn có chút hoảng hốt, mặt vẫn cố gắng bình tĩnh : "Y phục này mới được làm trước đây lâu, là loại vải gấm lưu nguyệt nổi tiếng, ban ngày nhìn rất đẹp, đặc biệt nhất chính là, gấm lưu nguyệt này nếu như nhìn dưới ánh trăng ra ánh sáng lung linh, tiểu thư mặc vào nhất định giống như tiên nữ hạ phàm. Nô tỳ nhớ là hình như tiểu thư chưa từng mặc bộ y phục này, màu đỏ lchính là màu của vui vẻ, nên dạ yến hôm nay, chọn cái này."

      "Ồ." Tô Khanh Lạc nhàn nhạt tiếng, lúc lâu cũng lời nào, cứ lẳng lặng mà nhìn Thúy Vu như vậy, trán của Thúy Vu chảy mồ hôi ròng ròng.

      Qua lúc lâu, Tô Khanh Lạc mới chậm rãi mở miệng: "Ngươi có lòng, y phục này xác thực rất đẹp."

      Thúy Vu lặng lẽ thở phào nhõm, lại nghe Tô Khanh Lạc tiếp: "Có điều từ trước đến giờ ta thích những màu sắc tươi đẹp như vậy, Cẩn Nhi, ngươi mang cái váy dài Vân Cẩm màu xanh nước biển tới đây ."

      "Tiểu thư..." Thúy Vu còn muốn điều gì.

      Tô Khanh Lạc căn bản cho nàng cơ hội chuyện, trực tiếp cắt ngang: "Thế nào, thứ ta thích mà ngươi cũng muốn làm chủ sao?"

      Thúy Vu ra sức lắc đầu, : "Nô tỳ dám."

      Mặc vào y phục mà Cẩn Nhi mới mang ra, Thanh Du tỉ mĩ trang điểm cho Tô Khanh Lạc.

      Mang tới khăn che mặt, che lại vết sẹo gương mặt, Tô Khanh Lạc đứng dậy. Nhìn thấy Thúy Vu đứng ở bên, dáng vẻ giống như vẫn còn sợ hãi, Tô Khanh Lạc sâu sắc nhìn Thúy Vu cái: "Ngươi cần sợ hãi như vậy, sau này nên chú ý nhiều chút thứ mà ta thích là được."

      "Vâng, tiểu thư." Thúy Vu cúi người .

      Bởi vì dạ yến hôm nay có quá nhiều người, vì vậy mỗi người chỉ có thể mang theo người hầu để tiến cung, Trần ma ma trở về phủ, Tô Khanh Lạc để Cẩn Nhi ở lại trong phủ để chuẩn bị, chỉ mang Thanh Du theo.

      "Tiểu thư..." Trong phòng chỉ còn lại hai người Tô Khanh Lạc và Cẩn Nhi, Cẩn Nhi liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, có ai chú ý tới tình hình trong phòng. lên phía trước, ở bên tai của Tô Khanh Lạc vài câu.

      "Đúng như vậy sao? Ngươi có thể kiểm tra cẩn thận chưa?" Trong mắt của Tô Khanh Lạc nổi lên chút giận dữ, rất nhanh trở nên bình tĩnh lại.

      Cẩn Nhi khẳng định gật đầu cía.

      Tô Khanh Lạc khẽ nhíu mày lại: "Ngươi có biết đó là thứ gì ?"

      " biết, " Cẩn Nhi lắc lắc đầu, từ trong tay áo móc ra túi thơm: "Có điều nô tỳ nhân lúc nàng ta khỏi đổi đồ , tất cả đều ở trong đây."

      Tô Khanh Lạc nhận lấy túi thơm, mở ra bên trong túi là ít lá khô. Để túi thơm sát vào mũi ngửi cái, cầm chiếc lá lên cẩn thận nhìn chút, càng nhíu mày chặt hơn.

      "Ta biết rồi, tối nay ngươi hãy ở lại trong viện, xem cẩn thận, đừng để cho nàng ta làm ra chuyện gì nữa, những người khác cũng cần chú ý chút." Tô Khanh Lạc thu hồi túi thơm, cẩn thận dặn dò.

      Cẩn Nhi nghiêm túc gật đầu.

      Tô Khanh Lạc mang theo Thanh Du tới Duy Trinh viện, lại thấy Tô Khê Nguyệt tới.

      Tô Khanh Lạc chút kinh ngạc nào, phụ thân quả nhiên thương Tô Khê Nguyệt, loại dạ yến lớn như vậy cũng quên mang theo nàng ta, đích nữ là nàng ở trước mặt ông ta nha. Chỉ sợ ở trong lòng tất cả mọi người, Tô Khê Nguyệt mới đích nữ .

      Hôm nay Tô Khê Nguyệt mặc chiếc váy Vân Cẩm màu xanh ngọc bích, càng tôn lên làn da trắng nõn nà của Tô Khê Nguyệt, nhìn rất là dịu dàng tao nhã.

      dấu vết đánh giá Tô Khanh Lạc chút, nhìn thấy Tô Khanh Lạc mặc
      [​IMG]

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 22: Quỳnh phi

      Editor: White Silk-Hazye


      Trở lại Chiếu Nguyệt thính, Tô Khanh Lạc liền nhìn thấy vài bóng người quen thuộc.

      "Ngoại tổ mẫu, cữu mẫu mạnh khỏe." Tô Khanh Lạc tới trước mặc của Tần lão phu nhân, hành lễ.

      Tần lão phu nhân thấy người tới là Tô Khanh Lạc, vô cùng hài lòng: "Ta và cữu mẫu của con cũng tới con đây, lúc nãy nhìn vòng cũng nhìn thấy con, ta còn tưởng rằng tiểu nha đầu con có tới đây chứ."

      "Hồi nãy con vừa ra ngoài, ngoại tổ mẫu, cữu mẫu, sao thấy biểu tỹ Điềm Nhi ở đâu vậy ạ? Lần trước con chưa được gặp biểu tỷ Điềm Nhi, Lạc Nhi nhớ biểu tỷ Điềm Nhi muốn chết rồi." Tô Khanh Lạc nhìn xung quanh chút, cũng nhìn thấy bóng dáng của Tần Tử Điềm.

      An thị nở nụ cười: "Biểu tỷ Điềm Nhi của con vừa mới đến chỗ của Thái hậu."

      Triều đại này có hai vị Thái hậu, vị chính là Nhân Đức Thái hậu tạ thế, Thái hậu trước là nguyên phối (Chính thê) của Tiên hoàng, cũng là mẫu thân thân sinh của vị Thánh thượng bây giờ. vị Thái hậu khác, chính là An Thái hậu là người sau khi Thái hậu trước tạ thế được sắc phong làm Thái hậu kế. Mặc dù phải là mẫu thân thân sinh của Thánh thượng, nhưng hoàng thượng cũng cực kỳ tôn kính vị Thái hậu này.

      An Thái hậu cũng là của An thị, Tần Tử Điềm cũng bởi vì nguyên nhân này, nên có nhiều thân thiết với An Thái hậu, được An Thái hậu thích, sắc phong làm Đức Ninh quận chúa. Vì vậy Tần Tử Điềm cũng thường xuyên ra vào cung, ở bên cạnh làm bạn với An Thái hậu.

      "Các vị các tiểu thư, phu nhân, dạ yến sắp bắt đầu rồi, xin mời các vị dời bước đến Chính Cúc thính (Cúc tháng 1 sao O.O bái phục tác giả)." ma ma quản vào trong phòng, mỉm cười .

      Mọi người tới Chính Cúc thính, từ ngoài thính đến trong thính, đều có các loại hoa cúc màu sắc rực rỡ, mùi thơm của hoa cúc tản ra bốn phía. Trong Chính Cúc thính khách mời nam cũng đến, mọi người đều tự tìm vị trí của mình rồi ngồi xuống.

      "Lạc Nhi, con ngồi chung với chúng ta ." Tần lão phu nhân kéo tay Tô Khanh Lạc .

      Tô Khanh Lạc nở nụ cười, quay đầu liếc nhìn đến chỗ ngồi phía cuối của Tô Khê Nguyệt, với Tần lão phu nhân: "Vẫn là nên, Lạc Nhi biết tổ mẫu muốn Lạc Nhi ở lại đây nhiều hơn, nhưng dù sao Lạc Nhi cũng là nữ nhi của Tô phủ, ngồi ở phía trước khiến cho người khác chỉ trích."

      Tần lão phu nhân gật đầu cái, Tô Khanh Lạc có đạo lý, dù sao bây giờ cũng ở trong hoàng cung, vẫn là có ít chút chuyện tốt hơn.

      Tô Khanh Lạc đỡ Tần lão phu nhân ngồi xuống, về phía chỗ ngồi ở cuối.

      "Lạc Nhi!" Mới vừa mấy bước, Tô Khanh Lạc bị người khác kéo lại.

      Quay đầu lại, nhìn thấy người tới là Lâm Doanh và Nam Cung Uyển Nhi.

      Xem ra hai người đó chuyện với nhau được lúc rồi, nhìn thấy Tô Khanh Lạc, hai người có chút kinh hỉ. Trước mắt yến hội sắp bắt đầu rồi, ba người cũng tiện nhiều, thể làm gì khác hơn là về chỗ ngồi của mình trước.

      Sau khi Tô Khê Nguyệt đáp lời với mấy vị tiểu thư mới quen biết xong về chỗ ngồi xuống, nhìn thấy Tô Khanh Lạc quay lại, tròng mắt ra tia sáng đố
      [​IMG]
      139 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :