1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuynh Thế Đích Nữ - Du Tiểu Thiên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 5: Phủ Tần quốc công.

      chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa phủ Tần quốc công. Từ trong xe bước ra là tiểu nương mặt mày thanh tú, mặc thân trang phục nha hoàn màu xanh nhạt làm nổi bật nét cơ trí hoạt bát của tiểu nha hoàn.

      Ngay sau đó, thiếu nữ xinh đẹp từ trong xe ngựa xuống, trang phục màu tím nhạt tôn lên nét mỹ diệu bản lĩnh của thiếu nữ, vòng eo có mang hoa tai bạch ngọc hình bướm, làn váy màu tím nhạt xinh xắn kết hợp với vòng hoa lan thanh nhã càng tăng thêm sức sống của thiếu nữ. Còn chưa đến tuổi cập kê mang lại cho mọi người khác cỗ khí chất tiểu thư danh giá được nuôi dạy rất tốt.

      Cẩn Nhi đỡ Tô Khanh Lạc lên bậc thang.

      Gã sai vặt trước cửa vừa thấy Tô Khanh Lạc cho là mình bị hoa mắt nhìn lầm, nhưng trước mặt vẫn chính là biểu tiểu thư như cũ, ngay cả chào hỏi cũng kịp cuống quýt chạy vào phủ thông báo.

      Tần lão phu nhân chuyện nhà với con dâu An thị, nghe gã sai vặt thông báo lập tức kích động đứng lên bảo gã sai vặt nhanh chóng mời Tô Khanh Lạc vào.

      theo gã sai vặt vào trong phủ, Tô Khanh Lạc đối với phủ Tần quốc công cũng xa lạ hơn so với Tô phủ. vòng qua núi giả, lại qua đường hành lang, xuyên qua cửa thùy hoa, Tô Khanh Lạc vào trong phòng khách, thấy Tần lão phu nhân và An thị ngồi trực tiếp cúi người hành lễ: “Khanh Lạc gặp qua tổ mẫu, gặp qua mợ.”

      Tần lão phu nhân cố đè xuống niềm vui sướng trong lòng nhưng mặt vẫn bày ra bộ hơi tức giận: “Sao ngươi hôm nay lại rảnh rỗi mà tới đây?”

      “Lạc Nhi tự biết mình làm nhiều chuyện sai lầm rất có lỗi với tổ mẫu, nên tin lời tiểu nhân mà trách lầm ông ngoại và bà ngoại. Hôm nay Lạc Nhi tỉnh ngộ, kính xin bà ngoại tha thứ cho ngu xuẩn trước đây của Lạc Nhi.” Trong lòng Tô Khanh Lạc rất hổ thẹn, mắt phượng buông xuống, trong mắt đều là nỗi hối hận thành lời.

      “Hừ, dù trước kia chúng ta như thế nào người đều nghe, hôm nay té ra là tự tỉnh ngộ, nhưng ta làm sao biết ngươi có phải giả vờ hay , biết đâu mấy ngày nữa ngươi lại tin tưởng hai mẹ con người kia!” Tần lão phu nhân vẫn bộ tức giận dễ xoa dịu.

      “Lạc Nhi dám lừa gạt tổ mẫu, mấy ngày trước đây Lạc Nhi cẩn thận bị rơi vào trong nước, hôn mê ba ngày giấc mộng dài, giấc mộng rất chân . Trong mộng là nhị di nương lừa mẫu thân con khổ, cuối cùng làm hại người thân cận của Lạc Nhi có ddlqdkết quả bi thảm. Sau khi tỉnh lại trong lòng Lạc Nhi vẫn còn sợ hãi, nghĩ đến chuyện bị rơi xuống nước và lời thường ngày hai mẹ con họ liền hiểu ra rất nhiều. Chỉ kính xin bà ngoại còn trách tội do Lạc Nhi tỉnh ngộ quá muộn.” Tô Khanh Lạc giải thích giống như lời giải thích với Trần ma ma và Cẩn Nhi.

      mấy tháng Tần lão phu nhân gặp Tô Khanh Lạc, sớm nhớ nhung nhiều, mới vừa rồi dùng lời bén nhọn và tức giận cũng chỉ là giả vờ, lúc này thấy Tô Khanh Lạc tỉnh ngộ, lại nghe nàng mấy ngày bị trược rơi xuống nước, lòng sớm mềm như bún, thương xót lên đỡ lấy Tô Khanh Lạc : “Ngoại tôn ngoan của ta, ngươi hiểu được là tốt rồi, hiểu được là tốt rồi! Đứng lên để bà ngoại nhìn ngươi chút, bệnh đỡ hơn chưa?” Vừa ân cần hỏi han vừa kéo nàng ngồi xuống ghế bên cạnh.

      Tần lão phu nhân lôi kéo Tô Khanh Lạc ân cần hỏi han, Tô Khanh Lạc chút tình huống trong phủ, tổ tôn hai người lâu gặp nhau, chuyện càng lúc càng vui vẻ dường như kéo dài dứt. An thị ngổi bên đôi lúc cũng chen vào đôi câu, cả phòng khách là khí vui vẻ hòa thuận.

      Tần lão thái gia và Tần quốc công về tới phủ nghe Tô Khanh Lạc đến, cả hai liền nhanh đến phòng khách.

      “Lạc Nhi…” hốc mắt Tần lão thái gia có chút ướt át.

      “Lạc Nhi gặp qua ông ngoại, gặp qua cữu cữu!” Tô Khanh Lạc vội vàng đứng dậy quỳ xuống lạy, lại bị Tần lão thái gia đỡ lên.

      Tần lão phu nhân kể lại đầu đuôi câu chuyện cho mọi người cũng nghe, Tần lão thái gia nghe Tô Khanh Lạc bị rơi xuống nước nên rất lo lắng cho an toàn của nàng, liền làm chủ an bài bảy ám vệ bảo vệ Tô Khanh Lạc. Tô Khanh Lạc cũng có ý đó, vội vàng cảm ơn ông ngoại rồi vui vẻ đón nhận.

      Tô Khanh Lạc ở lại phủ Tần quốc công dùng cơm trưa, sau đó mới trở về Tô phủ. Tần lão phu nhân đích thân đưa tiễn Tô Khanh Lạc đến tận cửa, Tô Khanh Lạc từ chối được, chẳng thể làm gì khác hơn là đỡ Tần lão phu nhân ra phía cửa phủ.

      Mới vừa đến hàng lang gặp ba thiếu niên đâm đầu tới. Dẫn đầu là thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi, ddlqdvóc dáng cao to, khuôn mặt thanh tú, dáng vẻ văn nhã chứa nét cương nghị, mặc dù dung mạo tuấn bằng hai thiếu niên sau nhưng cũng rất xuất sắc. Đây là biểu ca Tần Tử Thần của Tô Khanh Lạc rồi.

      sát phía sau Tần Tử Thần là hai thiếu niên dung mạo có vẻ giống nhau, xem ra tuổi tương tự Tần Tử Thần.

      Thiếu niên trước dung mạo tuấn, cả người tản ra loại hơi thở cao quý, xem ra có vẻ rất tao nhã lịch , rất thành thục ổn trọng. Thiếu niên phía sau cũng là cho hai mắt người ta tỏa sáng, đôi mắt phượng như có như quan sát tất cả xung quanh, sóng mũi cao, môi mỏng đỏ mọng, dung nhan có vẻ mỹ lệ hơn so với nữ tử nhưng cũng mang chút nào nhu chi khí, ngược lại nhìn có vẻ chút để ý lại làm cho người khác khó có thể xem thường, từ người tản ra loại hơi thở rất tự nhiên thoải mái. Nếu người thiếu niên trước là nhất biểu nhân tài, tuấn vô cùng người thiếu niên này chỉ có thể dùng khuynh quốc khuynh thành để hình dung! Mặc dù khuynh quốc khuynh thành dùng người nam tử có chút quá thích hợp nhưng khó có thể tìm ra được từ nào có thể hình dung diễn tả chuẩn xác nhất.

      “Lạc Nhi gặp qua biểu ca.” Tô Khanh Lạc mỉm cười cúi người hành lễ.
      “Là Lạc Nhi biểu muội tới chơi.” Tần Tử Thần gật đầu coi như là đáp lễ. Sau đó cúi người xuống trước mặt Tần lão phu nhân và Tô Khanh Lạc giới thiệu: “Tổ mẫu, Lạc Nhi, đây là Thế tử và đích con thứ của Sở Tuyên vương, mấy ngày gần đây về đến kinh thành.”

      Mấy người cũng nhau hành lễ. Tô Khanh Lạc có chút hiếu kỳ quan sát hai người trước mặt mấy lần, lại thấy hai người đó cũng quan sát mình, nàng thể làm gì khác hơn là yên lặng thu hồi ánh mắt, có nửa điểm kinh hoảng vì bị phát nhìn lén.

      Nếu là thế tử Sở Tuyên Vương Ngàn Mục Phong và con thứ Ngàn Mục Ca ở kiếp trước bản thân nàng cũng chưa từng gặp qua. Vào thời gian này của kiếp trước, nàng sớm còn liên lạc gì với phủ Tần quốc công nữa, lại càng có cuộc gặp gỡ ngày hôm nay. Tuy ở kiếp trước, nàng suốt ngày ở trong viện, nhưng cũng có nghe ít chuyện về phủ Sở Tuyên Vương. Sở Tuyên Vương vừa là huynh đệ duy nhất đời của đương kim hoàng thượng, vừa là huynh đệ cùng cha mẹ, nên có thể được xưng tụng là Thân Vương duy nhất. Hơn nữa, Sở Tuyên Vương là người rất thiện chiến, giúp hoàng thượng đánh thắng rất nhiều trận, được xưng tụng là Chiến Thần. ddlqdVì vậy, địa vị Sở Tuyên Vương trong triều có người nào so sánh được.

      Hai đứa con trai của Sở Tuyên Vương cũng là đối tượng của các tiểu thư quan gia ở kinh thành. Thế tử trơn bóng như ngọc, con thứ tuấn mỹ tự nhiên, vô luận gả cho người nào đều là lựa chọn tồi.

      Kiếp trước Tô Khanh Lạc sớm khuynh tâm vì Triệu Thanh nhưng cũng chưa thấy qua hai người này, nên cũng có giống như nhiều tiểu thư quan gia có cái ý định kia. Kiếp này Tô Khanh Lạc lại càng có nhiều ảo tưởng đối với chuyện tình cảm, càng sinh ra loại tình cảm nhu tình ái mộ nữa. Chỉ là có chút than thở, ngờ bộ dáng của con thứ Sở Tuyên Vương ngày thường nhìn lại đẹp như vậy!

      Mấy người tán gẫu mấy câu, Tần Tử Thần liền dẫn hai người thế tử Sở Tuyên Vương về phía phòng khách, Tô Khanh Lạc cũng đỡ Tần lão phu nhân ra phía cửa phủ.

      Ngoài cửa phủ có xe ngựa đợi sẵn từ sớm, mặc dù Tần lão phu nhân có chút muốn Tô Khanh Lạc rời , nhưng suy cho cùng Tô Khanh Lạc vẫn là nữ nhi của Tô phủ. Tô Khanh Lạc an ủi bà ngoại lát, hứa với bà ngoài thường xuyên đến phủ Tần quốc công thăm bà ngoại mới đồng ý thả người, sau đó liền từ biệt lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi rời khỏi phủ Tần quốc công.
      Last edited by a moderator: 11/7/16
      duyenktn1Tôm Thỏ thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 6 GẶP LẠI TRIỆU THANH NHIÊN

      Editor: White Silk-Hazye


      Tô Phủ cách Phủ Tần Quốc Công cũng xa lắm, khoảng hơn nửa canh giờ, xe ngựa liền ngừng lại.

      Tô Khanh Lạc đỡ tay Cẩn Nhi xuống xe ngựa. Quay người lại, liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Tô Khanh Lạc cười lạnh, nghĩ tới nhanh như vậy chúng ta gặp nhau, Triệu Thanh Nhiên ơi Triệu Thanh Nhiên, dù ngươi có hóa thành tro ta cũng có thể nhận ra ngươi.

      Dưới ánh mặt trời bóng lưng cao lớn càng lộ ra vẻ mạnh mẽ cường tráng, tóc đen được tùy tiện buộc lên bằng miếng vải gấm màu xanh, trường sam màu lam nhạt ở trong gió nhàng lay động.

      Người nọ xoay người lại, nhìn thấy Tô Khanh Lạc, trong mắt lóe lên kinh ngạc. Nam tử hơi gật đầu với Tô Khanh lạc, cười dịu dàng, mở miệng : "Tại hạ là Triệu Thanh Nhiên, biết nên xưng hô với tiểu thư như thế nào?"

      Tô Khanh Lạc cười nhạt, hơi thu lại lệ khí, phượng mâu híp lại, môi đỏ thắm nhàng nhếch lên, Tô Khanh Lạc chậm rãi mở miệng: "Triệu công tử vừa nhìn chính là người cơ trí, như vậy công tử hãy đoán thử xem tiểu là người phương nào?" Trong mắt xẹt qua tia vui vẻ khó nhận thấy được, khóe miệng mang theo chút bỡn cợt.

      Triệu Thanh Nhiên ngạc nhiên, giống như là thể tin được Tô Khanh Lạc cho câu trả lời như vậy.

      thể trách Triệu Thanh Nhiên lại kinh ngạc như vậy, chào hỏi vốn dĩ là lễ nghi cơ bản, càng huống chi dung mạo và khí chất của Triệu Thanh Nhiên cũng tầm thường, cho dù tiểu thư nhà nào nghe thấy hỏi đều xấu hổ ngượng ngùng mà ra tên rồi.

      Huống chi theo ý người nọ , Nhị tiểu thư của Tô Phủ bình thường vô cùng dịu dàng, ngay cả cửa Tô Phủ cũng có ra, chỉ biết ở trong viện làm chút cầm kỳ thi họa.Thiếu nữ khuê phòng giống như vậy sao có thể trả lời sắc bén đến như vậy được chứ?

      Đè xuống nghi ngờ ở trong lòng,Triệu Thanh Nhiên mở miệng : "Nếu như tại hạ đoán sai, nương chắc là Nhị tiểu thư của Tô Phủ phải."

      Tô Khanh Lạc bật cười tiếng, cũng gì.

      Cẩn Nhi cũng kinh ngạc thôi, vội vàng mở miệng : "Ngươi làm sao mà biết tiểu thư nhà ta chính là Nhị tiểu thư của Tô Phủ chứ?"

      Triệu Thanh Nhiên nhàng cười, làm cho người ta có cảm giác giống như gió xuân thổi qua: "Thường nghe người khác rằng dung mạo của Nhị tiểu thư khuynh thành, hôm nay nhìn thấy đúng như vậy, nhìn thấy được tiểu thư là người dịu dàng, phong thái bất phàm, cử chỉ quý phái. Người như vậy phải Nhị tiểu thư còn có thể là ai chứ?" Theo kế hoạch vốn là khen ngợi, lúc này Triệu Thanh Nhiên cũng có hơi thành .

      Cẩn Nhi nghe Triệu Thanh Nhiên xong, vô cùng vui vẻ, khỏi có chút kiêu ngạo, tiểu thư nhà ta đương nhiên là xinh đẹp và nhất và có phong thái nhất.

      Tô Khanh Lạc cũng xẩu hổ cười: "Triệu công tử quá khen, tiểu nữ có tài năng gì, làm sao có thể nhận nổi khen ngợi của Triệu công tử như vậy được." Cả ngày mình đều ở trong phủ,, ngay cả tụ họp của tiểu thư và các công tử cũng chưa từng , Triệu Thanh Nhiên là từ đâu mà nghe được chuyện của mình? vậy bây giờ và hai người kia cấu kết với nhau rồi.

      Triệu Thanh Nhiên nghe thấy giọng nhàng giống như Hoàng Oanh của Tô Khanh Lạc, khỏi có chút say mê, lại thấy nàng thẹn thùng nhưng lại vô cùng động lòng người, trong lòng có chút đắc ý, cực phẩm mỹ nhân như vậy là của mình. Còn có quyền thế ở phía sau nàng nữa.... .... Nghĩ đến đây, trong mắt của Triệu Thanh Nhiên lóe lên ánh sáng của quyền lực.

      Nhìn thấy hai mắt của Triệu Thanh Nhiên phát sáng, Tô Khanh Lạc khinh thường cười tiếng, giọng lại khôi phục lại dịu dàng giống trước: "Đúng rồi, tiểu nữ mới vừa nãy thấy Triệu công tử hình như muốn đến Tô Phủ, biết Triệu công tử có chuyện gì?"

      Nghe thấy Tô Khanh Lạc , Triệu Thanh Nhiên mới nhớ đến nhiệm vụ ngày hôm nay muốn đến Tô Phủ: "Hôm nay tại hạ đến Tô Phủ chính là muốn thăm hỏi lệnh tôn. Thời gian còn sớm, tại hạ có thể trước chút hay ?"

      "Công tử xin cứ tự nhiên." Tô Khanh Lạc gật đầu.

      Hai người Tô Khanh Lạc và Cẩn Nhi vào trong hậu hoa viên.

      "Tiểu thư, Triệu công tử này tuấn tiêu sái mà!" Cẩn Nhi còn nghĩ đến dáng vẻ tuấn của Triệu Thanh Nhiên lúc nãy, mặc dù là bằng hai vị công tử đẹp trai nhìn thấy ở Phủ Tần Quốc Công ngày hôm này, nhưng cũng được xem là cực phẩm tuấn tiêu sái.

      "Đúng nha, chỉ tiếc, chính là con vợ kế của Triệu Bá Hầu." Tô Khanh Lạc cười lạnh .

      "Hả, con vợ kế sao?" Cẩn Nhi có chút thất vọng, vốn nhìn thấy tác phong của Triệu Thanh Nhiên nhanh nhẹn, còn tưởng rằng là con trai trưởng cùa nhà ai, lúc đầu còn nghĩ đến Triệu công tử và tiểu thư có thể trở thành cặp đấy.....Đáng tiếc...Đáng tiếc mà!

      "Chỉ là, Triệu Bá Hầu có con trai trưởng, Triệu Thanh Nhiên chính là trong mấy người con của vợ kế được chọn là người có hy vọng kế thừa Hầu vị nhất." Phượng mâu của Tô Khanh Lạc nổi lên tầng biến hoá kỳ lạ.

      Tô Khanh Lạc làm cho Cẩn Nhi lại có chút cao hứng, như vậy, chờ kế thừa Hầu vị, thân phận rất xứng đôi với tiểu thư rồi!

      Tô Khanh Lạc nhìn thấy bộ dạng si ngốc của Cẩn Nhi, chỉ cho rằng Cẩn Nhi bị bề ngoài của Triệu Thanh Nhiên mê hoặc lừa gạt, khẽ thở dài chút, kiếp trước, lúc đó chẳng phải mình cũng bị bề ngoài giả dối của lừa gạt sao Trong lòng nghĩ như vậy, lại biết ở trong lòng Cẩn Nhi bán nàng mấy lần.

      Đúng rồi, cả ngày tiểu thư đều trốn ở trong viện ra khỏi cửa, làm sao mà biết được nhiều như vậy chứ? Có chút nghi ngờ nhìn Tô Khanh Lạc chút, Cẩn Nhi muốn mở miệng hỏi nghi ngờ trong lòng ra.

      "Xuỵt......" Tô Khanh Lạc dựng thẳng ngón trỏ ở trước môi đỏ thắm, ý bảo là Cẩn Nhi đừng phát ra thanh.

      Bên cạnh núi giả khác.

      "Tức chết ta mà! Luôn miệng tốt với ta tốt với ta, lại chỉ biết kêu ta nên gấp nên gấp. Hôm nay tiểu tiện nhân Tô Khanh Lạc kia ngờ thân cận với Phủ Tần Quốc Công, chuyện này để cho ta phải làm thế nào!" Là giọng của Tô Khê Nguyệt. Lúc này Tô Khê Nguyệt tức giận dậm chân, bộ dáng giống như hận thể giết ai.

      "Tiểu thư nên tức giận, nô tỳ nghĩ, phu nhân bảo tiểu thư nên gấp gáp tất nhiên là có biện pháp đối phó, tiểu thư cứ yên lặng mà chờ là được." Phu nhân trong miệng của Hỉ Nhi chính là Nhị di nương.

      "Hừ, tốt nhất là như thế! Nếu như bà ấy giúp ta, ta tự mình ra tay!" Khóe mắt của Tô Khê Nguyệt nổi lên tầng khí tức ngoan, tức giận mang theo Hỉ Nhi về Vi Nguyệt Các.

      Nhìn thấy bóng dáng của Tô Khê Nguyệt biến mất ở trong tầm mắt, Tô Khanh lạc lúc này mới mang theo Cẩn Nhi từ bên cạnh núi giả khác bước ra.

      Cẩn Nhi sớm kinh ngạc đến nỗi khép miệng được, mặc dù sớm biết Nhị di nương và Đại tiểu thư phải là dạng người tốt lành gì, nhưng cũng nghĩ tới Đại tiểu thư bình thường dịu dàng sau lưng lại có thể hung hãn như vậy. Lúc nãy nàng và tiểu thư ở sau núi giả nghe rất ràng, Đại tiểu thư vậy mà muốn hại tiểu thư!

      Cẩn Nhi có chút lo lắng nhìn Tô Khanh Lạc, lại nhìn thấy mặt của tiểu thư nhà mình chút sợ hãi và lo lắng nào, vẫn là bộ dáng thản nhiên như trước. Tiểu thư như vậy, trước kia dễ tin Đại tiểu thư các nàng ấy cũng thôi , bây giờ cũng chính tai nghe thấy được, vậy mà bộ dạng còn có thể giống như có chuyện gì cả. khỏi mở miệng : "Tiểu thư, lúc nãy người có nghe thấy ? Đại tiểu thư nàng...."

      "Ừ, có nghe thấy." Tô Khanh Lạc gật đầu, bộ dáng giống như đoán được hết mọi việc: "Các nàng đối ra tay với ta, ta cứ chờ là được."

      Nhìn thấy bộ dạng Cẩn Nhi lo lắng, Tô Khanh Lạc đành phải an ủi: "Ngươi đừng quên, ta còn có ám vệ mà ngoại tổ phụ an bài đề bảo vệ ta àm."

      Đúng rồi! Nghe thấy Tô khanh Lạc như vậy, lo lắng mặt của Cẩn Nhi giảm xuống ít, nhưng vẫn là có chút yên lòng. Nhị di nương và Đại tiểu thư ác độc như vậy, chỉ hy vọng tiểu thư cần chuyện với các nàng mới tốt.

      Nghĩ như vậy, hai người chủ tớ quay trở về Vi Lạc Các.
      duyenktn1 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Mưu kế ở vườn Mai Trúc.

      Editor: hoada


      Sáng hôm sau, Tô Khê Nguyệt dậy sớm liền tới Vi Lạc Các.

      “Muội muội, hôm nay có tụ hội ở vườn Mai Trúc, muội và ta cùng chứ?” Tô Khê Nguyệt thân thiết lôi kéo tay Tô Khanh Lạc, nghiễm nhiên là bộ dáng đôi tỷ muội thân thiết.

      “Tỷ tỷ, thân thể của muội chưa có hồi phục hoàn toàn, hơn nữa, ngươi cũng biết, thường ngày ta thích tham gia tụ hội, cho nên hay là muội muội vẫn nên .” Tô Khanh Lạc làm ra vẻ khổ sở.

      Tô Khê Nguyệt nghe vậy khỏi có chút gấp gáp, nếu Tô Khanh Lạc , làm sao kế hoạch của mình và mẫu thân thực được!

      “Chuyện này là muội muội sai lầm rồi, mọi người đều , nếu ngã bệnh muốn chóng khỏi nên ra ngoài mới tốt. Muội muội hãy theo tỷ tỷ , chủ yếu là để giải sầu.” Tô Khê Nguyệt nũng nịu quơ quơ tay ra trước mặt Tô Khanh Lạc.

      Bởi vì Tô Khê Nguyệt tìm mọi cách thỉnh cầu, Tô Khanh Lạc thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng.

      “Vậy tốt, vậy muội muội nhanh lên chút, lát nữa chúng ta cùng !” Đạt được mục đích, Tô Khê Nguyệt vui vẻ rời .

      “Tiểu thư, theo như nô tỳ thấy, đại tiểu thư khác thường như vậy, mời tiểu thư ra ngoài khẳng định có chuyện gì tốt! Hay là tiểu thư vẫn nên hơn.” Cẩn Nhi có chút bận tâm khuyên nhủ. ddlqdTừ lần trước sau khi nghe được đại tiểu thư muốn hại tiểu thư, Cẩn Nhi vẫn yên lòng.

      “Ta sao đâu, ngươi cần lo lắng, ngươi cũng nhìn ra mục đích của nàng ta sao ta có thể nhìn ra được chứ? Trốn được hôm nay nhưng trốn khỏi ngày mai, đến lúc đó chỉ cần gặp chiêu phá chiêu là được rồi.” Tô Khanh Lạc cho Cẩn Nhi ánh mắt yên tâm rồi thay trang phục ra khỏi cửa.

      Ngoài cửa Tô phủ.

      chờ ở bên cạnh xe ngựa, Tô Khê Nguyệt thấy Tô Khanh Lạc chậm rãi tới hai mắt tỏa sáng, trong nháy mắt lại chuyển thành ganh tỵ giấu được. Lúc nào tiểu tiện nhân Tô Khanh Lạc trở nên xinh đẹp như vậy, hối hận trước kia có diệt trừ nàng!

      Hôm nay Tô Khanh Lạc mặc bộ màu xanh dương nhạt, quần dài là gấm Lưu Vân, quần áo màu xanh nhạt càng làm nổi bật làn da trắng nõn của Tô Khanh Lạc, trông giống như thủy tinh linh, cả người càng có vẻ hoạt bát đáng . Đôi mắt phượng trời sinh vốn minh diễm càng quyến rũ động lòng người hơn. Hai loại khí chất bất đồng thế nhưng kết hợp người Tô Khanh Lạc lại làm nàng tăng thêm lực hấp dẫn.

      khiến tỷ tỷ phải đợi lâu.” Tô Khanh Lạc dịu dàng cười tiếng, ra vẻ muội muội cực kì đáng .

      “Ta cũng mới ra thôi, có muội muội cùng ta rất vui vẻ rồi, chúng ta mau lên xe ngựa thôi.” Mặc dù trong lòng thiên đao vạn quả Tô Khanh Lạc nhưng bề ngoài Tô Khê Nguyệt vẫn là bộ dạng tỷ tỷ tốt thương muội muội. Hừ, hi vọng lát nữa ngươi còn có thể cười được như thế.

      Hai người trước sau lên xe ngựa, Cẩn Nhi và Hỉ Nhi cũng cùng ngồi chung ở phía sau xe ngựa.

      Dọc theo đường , Tô Khanh Lạc cầm cuốn sách lên yên lặng lật ra xem, cũng có ý tứ chuyện với Tô Khê Nguyệt. Mà đầu óc Tô Khê Nguyệt đều suy nghĩ về kế hoạch hôm nay, lại càng có ý định chuyện phiếm với Tô Khanh Lạc. Hai người ai quấy rầy ai, lúc sau xe ngựa đến vườn Mai Trúc.

      Lúc này bên trong vườn Mai Trúc đám tiểu thư sớm đến. Thấy hai người Tô Khê Nguyệt, mọi người đều rất sửng sốt. Họ đương nhiên nhận ra Tô Khê Nguyệt, nhưng lại biết người sau Tô Khê Nguyệt là tiểu thư nhà nào lại xinh đẹp như vậy, người này ngày thường chưa từng gặp.

      Tô Khê Nguyệt mỉm cười chào hỏi mọi người, tuy nàng chỉ là tiểu thư thứ xuất của Tô phủ, mà đến tham dự tụ hội đa phần đều là dòng chính nữ của các phủ, rất nhiều tiểu thư dòng nữ chính xem thường ddlqdthân phận nàng. Nhưng dáng vẻ ngày thường của Tô Khê Nguyệt đều là ôn nhu khiêm tốn, nên các tiểu thư khác cũng nguyện ý đến kết thân với nàng.

      Tô Khê Nguyệt kéo Tô Khanh Lạc đến trước mặt mọi người rồi giới thiệu: “Mấy tỷ muội ở đây chắc còn chưa biết, đây là nhị muội của ta. Thường ngày nhị muội chỉ thích thanh tịnh, quá thích những buổi tụ hội, hôm nay là bị ta năn nỉ lắm mới đến đây đấy.”

      Các tiểu thư ở đây vừa nghe vậy có chút mất hứng. Vì thích thanh tịnh nên thích những buổi tụ hội, đây là chê chúng ta ồn ào sao? Trong số các tiểu thư ở đây vốn có chút ganh tỵ với dung mạo Tô Khanh Lạc, giờ phút này càng nhìn Tô Khanh Lạc vừa mắt.

      Tô Khanh Lạc thu hết vẻ mặt của mấy người kia vào mắt, khá lắm Tô Khê Nguyệt, chỉ mấy câu đơn giản mà làm cho người khác sinh ra oán hận mình, cũng lộ vẻ sơn bất lộ thủy, cao thủ.

      mặt khẽ mỉm cười: “Vẫn là tỷ tỷ thương muội muội, biết thân thể muội muội tốt thể loạn, ngày thường cũng hay thay mặt muội muội xuất . Hôm nay thấy dung nhan các tỷ muội ở đây chim sa cá lặn, muội muội rất hâm mộ tỷ tỷ có thể có phúc khí như vậy, lại có thể giao hảo với nhiều tỷ muội có tài có mạo như vậy.”

      Khi nghe Tô Khanh Lạc , sắc mặt mọi người tốt hơn nhiều, có chút hiểu liền có chút khinh thường nhìn Tô Khê Nguyệt. Thân thể người ta yếu đuối thể đến mà ngươi còn cứng rắn kéo người đến đây, thứ nữ ngồi chỗ ngồi của dòng chính nữ , thiếu chút nữa còn khiến mọi người hiểu lầm Tô nhị tiểu thư. biết người tỷ tỷ này vô tâm hay vẫn cố tình nữa.

      Thấy mọi người nhìn mình có vẻ thích, lâu Tô Khê Nguyệt mới phản ứng kịp. Khi nào Tô Khanh Lạc lợi hại như thế rồi, mới mấy câu liền làm cho mọi người chuyển hướng tức giận sang mình.

      Tô Khê Nguyệt có chút xấu hổ cười cười, mở miệng : “ biết hôm nay có hoạt động gì vậy?”

      Mọi người ồn ào thảo luận kế hoạch hôm nay, lúc này mới dời lực chú ý . Tô Khê Nguyệt khẽ thở phào nhõm.

      Mấy tiểu thư đề nghị làm thơ, Tô Khanh Lạc làm bài tệ nhưng cũng ứng phó rất xuất sắc.

      “Nha, hoa tai của ra rơi ở đâu rồi?” Tô Khê Nguyệt đột nhiên kêu lên sợ hãi, mọi người chú ý nhìn lại chỉ thấy bên tai nàng chỉ còn lại hoa tai phỉ thúy, bên tai kia có gì.

      “Ai nha, đây chính là quà sinh nhật phụ thân tặng cho ta, sao có thể mất được?” Tô Khê Nguyệt có vẻ như rất nóng nảy .

      “Tiểu thư, đừng có gấp gáp, nô tỳ lập tức tìm ngay. Cẩn Nhi muội muội, người cùng ta chứ, nhiều người cũng có thể tìm nhanh hơn.” Hỉ Nhi xoay người lại với Cẩn Nhi.

      “Cái này…” Cẩn Nhi rất là tình nguyện, lo lắng nếu có mình ở đây, nếu xảy ra chuyện gì tiểu thư cũng có trợ thủ. Vì vậy giương mắt nhìn về phía Tô Khanh Lạc, hỏi thăm ý tứ của Tô ddlqdKhanh Lạc.

      Tô Khanh Lạc đưa cho Cẩn Nhi ánh mắt an tâm: “Như thế ngươi cùng Hỉ Nhi tìm , hai người tìm dù sao cũng nhanh hơn.”

      Tô Khanh Lạc cũng phân phó như vậy, Cẩn Nhi thể làm gì khác hơn là miễn cường cùng Hỉ Nhi rời .

      Hai người Cẩn Nhi vừa rời lâu Tô Khê Nguyệt lại xảy ra chuyện khác.

      “Muội muội, bụng ta có chút thoải mái.” Tô Khê Nguyệt cau mày, nhìn dáng vẻ rất là khó chịu.

      “Tỷ tỷ đây là bị làm sao? Có đáng ngại hay ?” Tô Khanh Lạc rất phối hợp tỏ vẻ quan tâm hỏi.

      “Chắc có gì đáng ngại, có thể là do đêm qua bị lạnh. Ta muốn tiểu tiện chút, đoán chừng Hỉ Nhi cũng thể tới đây kịp, hay là muội muội có thể cùng với ta ?” Tô Khê Nguyệt vẫn cau mày như cũ, bộ dáng rất sốt ruột.

      “Vậy cũng được.” Tô Khanh Lạc gật đầu đồng ý.

      Hai người cùng đứng dậy về phía nhà xí.

      Tô Khanh Lạc theo sau Tô Khê Nguyệt hồi, liền đến chỗ núi giả: “Muội muội, trước mặt là nhà xí rồi, ngươi ở chỗ này chờ ta chút là được.” Tô Khê Nguyệt vừa xong vội vã biến mất ở khúc đường trước mặt.

      Tô Khanh Lạc nhìn bốn phía đánh giá, rừng trúc bên cạnh núi giả xanh um tươi tốt, hỗ là danh tiếng vườn Mai Trúc nổi danh mai và trúc. Cảnh đẹp như thế, ngược lại là địa phương hẹn hò rất tốt! Khóe môi Tô Khanh Lạc xẹt qua nụ cười lạnh lùng.
      139duyenktn1 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 8 HỈ NHI NHẬN TỘI THAY

      Editor: White Silk-Hazye


      Tô Khanh Lạc thong thả ngắm cảnh sắc xung quanh.

      Đột nhiên, có nam tử mặc bố y ra từ ở phía sau núi giả trong rừng trúc. người nam tử mặc y phục bằng vải thô màu xanh nhạt, tướng mạo bình thường, trong mắt lộ ra vẻ hèn mọn.

      Nhìn thấy Tô Khanh Lạc, hai mắt của nam tử phát sáng, ham muốn trong đáy mắt càng đậm, ánh mắt hèn mọn giống như muốn nhìn hết sạch Tô Khanh Lạc vậy.

      Nhìn thấy ánh mắt làm cho người ta cảm thấy buồn nôn của nam tử kia. Đáy mắt của Tô Khanh Lạc nổi lên tầng chán ghét, cả người phát ra khí lạnh.

      Nam tử cũng bắt bẻ chút nào, cười dâm đãng đến trước mặt của Tô Khanh Lạc: "Tiểu mỹ nhân, ở đây làm gì vậy, là chờ bổn đại gia sao?" xong vươn bàn tay ra muốn xoa hai má của Tô Khanh Lạc.

      "Ba!" Tô Khanh Lạc dùng sức đẩy bàn tay dâm đãng muốn đến gần mình ra, ánh mắt sắc bén bắn về phía nam tử.

      "Ô, tính khí còn rất nóng nảy nha." Nam tử vuốt vuốt bàn tay bị Tô Khanh Lạc đánh đau, thanh mang theo chút tàn nhẫn: "Chờ ngươi gả cho ta, ta xem ngươi có còn tính khí nóng nảy như vậy hay !" xong, đợi Tô Khanh Lạc phản ứng kịp liền nhanh chóng bổ nhào về phía Tô Khanh Lạc.

      Mạc Phong núp ở chỗ tối đúng lúc chuẩn bị ra tay, chỉ thấy vật thể màu trắng từ đầu bay qua, đường đánh về phía nam tử mặc bố y. Tiếp đó Tô Khanh Lạc bị bóng trắng kéo về phía sau, cách xa nam tử mặc bố y ra chút.

      Nam tử áo trắng thu hồi Bạch Ngọc Phiến vừa mới đánh về phía nam tử mặc bố y kia lại, lau chùi, giống như là dùng quạt để đánh người cũng làm bẩn dáng vẻ của cây quạt.

      Tô Khanh Lạc ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy gương mặt làm điên đảo chúng sinh. Ngẩn ra, qua lúc lâu mới phản ứng kịp tình cảnh bây giờ của mình, nhìn Thiên Mục Ca ôm mình, liền đỏ mặt, nhìn Thiên Mục Ca chút, ý bảo buông mình ra.

      Ai ngờ Thiên Mục Ca lại giống như là chưa có hiểu ý của nàng, vẫn như cũ gắt gao ôm lấy eo của nàng.

      Tô Khanh Lạc khỏi có chút bực bội trong lòng, người nhìn rất thông minh làm sao lại có mắt nhìn như vậy! Trải qua mấy lần nhìn thẳng vào mắt của , cuối cùng, Tô Khanh Lạc bất đắc dĩ mở miệng: "Tô Khanh Lạc đa tạ ân cứu mạng của Thiên công tử."

      " cần cảm ơn." Thiên Mục Ca thản nhiên : "Cho dù ta ra tay, nàng cũng có biện pháp tránh được, phải sao?" xong ánh mắt như có như liếc về nơi núp của Mạc Phong.

      Nhìn thấy ánh mắt của Thiên Mục Ca nhìn về nơi đó, Tô Khanh Lạc vẫn cảm thấy kinh ngạc. Lúc nãy dựa vào tốc độ ra tay của Thiên Mục Ca mà , Thiên công tử này cũng phải là kẻ đầu đường xó chợ, phát ra Mạc Phong cũng là chuyện rất bình thường.

      Nhưng mà....... ràng phát ra tồn tại của Mạc Phong làm sao lại còn ra tay chứ? là ăn no rửng mỡ mà! Tô Khanh Lạc bực mình liếc về cánh tay ôm mình của Thiên Mục Ca, có chút tức giận mở miệng : "Nếu như bây giờ Khanh Lạc có chuyện gì, xin Thiên công tử buông Khanh Lạc ra." Thiên Mục Ca này cũng là, biết nam nữ thụ thụ bất thân sao! biết tư thế như vậy nếu như bị người khác nhìn thấy rất phiền phức sao!

      Thiên Mục Ca vẫn như cũ nhàn nhạt liếc mắt nhìn vẻ mặt vui của Tô Khanh Lạc trong lòng mình, cảm thấy bộ dạng nàng thở phì phì như vậy vô cùng đáng . Lặng lẽ buông lỏng cánh tay ôm Tô Khanh Lạc ra.

      Tô Khanh Lạc được tự do, nhanh chóng bảo trì khoảng cách nhất định với Thiên Mục Ca, muốn mở miệng bên tai liền truyền đến tiếng bước chân. Vừa quay đầu lại, Thiên Mục Ca biến mất. Nhất thời có chút im lặng, Thiên Mục Ca này, thời điểm nên tới lại tới, lúc nên lại , có mắt nhìn mà! Chẳng qua chút việc này, mình cũng có thể giải quyết, chỉ là phiền phức chút mà thôi.

      Hơn nữa.... .... Nghĩ đến màn làm thơ kia khóe miệng của Tô Khanh Lạc nở nụ cười lạnh còn kèm theo chút cảm giác mưu kế thực được.

      Quả nhiên, Tô Khê Nguyệt mang theo đám tiểu thư tới trước mặt của Tô Khanh Lạc. Nhìn thấy nam tử mặc bố y ở bên cạnh Tô Khanh Lạc, Tô Khê Nguyệt cười đắc ý, mặc dù biết nam tử mặc bố y làm sao lại đến đây, nhưng mà nơi này chỉ có Tô Khanh Lạc và nam tử mặc bố y hai người nam quả nữ vậy là đủ rồi.

      "Muội muội, muội làm sao.......làm sao lại ở trong này với nam tử vậy?" Tô Khê Nguyệt kinh ngạc hỏi, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

      "Tỷ tỷ, tỷ như vậy là có ý gì, phải tỷ tỷ nhà xí kêu ta ở đây chờ tỷ sao?" Tô Khanh Lạc giống như còn chưa ý thức được nguy hiểm, ngây thơ hỏi.

      "Muội muội!" Tô Khê Nguyệt giọng , nhưng mà thanh này đủ để cho những người ở chỗ này đều nghe : "Tỷ tỷ làm sao mà biết được, xung quanh đây làm gì có cái nhà xí nào, lần đầu muội muội đến Mai Trúc Viên có thể biết , nhưng cũng nên bậy."

      Đám tiểu thư nghe xong đều có chút khinh thường, Tô nhị tiểu thư này, mình hẹn hò với nam tử cũng sao, dối cũng có trình độ như vậy, còn dụ dỗ thân tỷ tỷ của mình nữa.

      Tô Khê Nguyệt nhận được kết quả rất hài lòng, len lén nhìn về phía phía nam tử mặc bố y, khẽ ra hiệu kêu hành động.

      Nam tử mặc bố y nhận được ánh mắt của Tô Khê Nguyệt lập tức đứng dậy, rất phối hợp mà mở miệng : "Ta biết vừa rồi là ta tốt, chọc nàng tức giận, nhưng mà nàng cũng thể phủ nhận quan hệ của chúng ta nha!" Bộ dáng của nam tử rất là đau lòng .

      "Ngươi là ai, sao có thể bôi nhọ thanh danh của muội muội ta như vậy!" Tô Khê Nguyệt kịch liệt phản bác.

      " dám giấu, tại hạ là Lý Tử Thành người Lý gia ở đường Ô Y, trong nhà nghèo khó, gặp Tô tiểu thư chê, tham thảo thơ văn với tại hạ, rồi sau đó lưỡng tình tương duyệt (cả hai đều có tình cảm với nhau), cho nên hôm nay mới gặp gỡ như vậy." Nam tử mặc bố y dựa theo lời thoại chuẩn bị tốt lúc trước, mở miệng .

      Các tiểu thư ở đây vừa nghe đều khinh thường, thanh giọng thảo luận loạn thành đống, ánh mắt nhìn Tô Khanh Lạc cũng nhiều hơn chút thâm ý.

      Tô Khanh Lạc lạnh lùng cười, trong mắt lóe lên tia giảo quyệt, chậm rãi mở miệng: "Vừa rồi ngươi hai chúng ta lưỡng tình tương duyệt, vậy ngươi có bằng chứng ?"

      Tô Khê Nguyệt và Lý Tử Thành nghe Tô Khanh Lạc xong đều vui vẻ, chỉ chờ những lời này của ngươi.

      mặt của Lý Tử Thành rất thương tâm, giống như việc Tô Khanh Lạc phủ nhận quan hệ với khiến cho rất thất vọng. Chậm rãi từ trong tay áo lấy ra cái khăn thêu: "Đây chính là khăn thêu mà ngày đó nàng tặng cho ta đó nàng còn nhớ ?" Giống như là sợ hãi tin được, Lý Tử Thành đưa khắn thêu cho vị tiểu thư có hiểu biết ở gần đó, tiếp đó với Tô Khanh Lạc: "Ở phía đây còn có tên của nàng đấy."

      Các tiểu thư nhìn thấy chữ thêu khăn gấm đều sửng sốt, có chút tình hình lúc này.

      Tô Khanh Lạc mỉm cười, rực rỡ động lòng người, trong mắt nhanh chóng lên tia bỡn cợt: "Ngươi xác định, khăn gấm này là tên của người ước hẹn với ngươi sao?"

      Lý Tử Thành có chút hiểu được Tô Khanh Lạc hỏi như vậy là có ý gì, tiểu thư Tô gia này bị ngốc sao, cũng tới tình trạng này còn có thể cười được? Gật đầu: "Khăn gấm này ta luôn cất kỹ ở bên người, làm sao có thể nhầm được."

      Tô Khanh Lạc cười lạnh lời nào.

      Lúc này, tiểu thư có kiên nhẫn mở miệng : "Vị Lý công tử này, chữ thêu khăn tay này là chữ 'Nguyệt', theo ta được biết, trong tên của Tô nhị tiểu thư hề có cái chữ này."

      So với kinh ngạc trong mắt của Lý Tử Thành, mắt hạnh của Tô Khê Nguyệt hoàn toàn bị chấn kinh rồi. thể nào, cái khăn tay mình đưa cho Lý Tử Thành ràng là lúc làm thơ thừa dịp Tô Khanh Lạc để ý từ người của nàng trộm đến, làm sao lại trở thành chính mình được chứ?

      Lúc này, ánh mắt của mọi người sớm dời đến người của Tô Khê Nguyệt. Có tìm tòi nghiên cứu, có khinh thường, cũng có xem kịch vui.

      Ở bên này Hỉ Nhi đoán thời gian cũng sai biệt lắm, muốn xem kế hoạch thực thế nào rồi, liền lấy khuyên tai vốn ở trong tay áo ra, với Cẩn Nhi: "Cẩn Nhi muội muội, ta tìm được rồi! Chúng ta trở về tìm tiểu thư ."

      Hai người hỏi thăm liền biết được Tô Khê Nguyệt và Tô Khanh Lạc đến núi giả bên kia, vội vàng tới, vừa đến liền thấy được màn như vậy.

      Hỉ Nhi là người thông minh, lập tức hiểu được tình hình tại, khẽ cắn môi, trong lòng có tính toán.

      Chỉ nghe "Bịch bịch" tiếng, Hỉ Nhi quỳ gối xuống: "Tiểu thư, xin lỗi, là lỗi của nô tỳ. Cái khăn tay này là do tiểu thư thưởng cho nô tỳ, nô tỳ có cất kỹ, để cho kẻ xấu lấy , làm bẩn thanh danh của tiểu thư."

      Nghe thấy Hỉ Nhi nhận sai, ánh mắt của Tô Khê Nguyệt sáng ngời, sinh ra chờ mong: "Ngươi đáng chết mà, khăn tay ta thưởng cho ngươi sao lại cất kỹ chứ."

      Tô Khanh Lạc cười lạnh, đám diễn quá tốt nha!

      "Nếu như ta nhớ lầm, vừa rồi vị Lý công tử này là, đó là người lưỡng tình tương duyệt với tặng nha, chẳng lẽ Hỉ Nhi chính là người lưỡng tình tương duyệt với Lý công tử sao? Vậy tỷ tỷ có thể nào giúp hoàn thành mong ước, gả Hỉ Nhi cho Lý công tử được ?" Lời Tô Khanh Lạc ở trong tai của Hỉ Nhi giống như ma quỷ, mặt tràn đầy khiếp sợ.

      Lúc này Tô Khê Nguyệt thầm nghĩ muốn thoát khỏi mình bị tình nghi, làm sao có thể được, vội vàng mở miệng : "Được rồi, Lý công tử, ta gả Hỉ Nhi cho ngươi, ngươi cần phải đối xử tốt với Hỉ Nhi đó."

      Lý Tử Thành vui đến nở hoa, vui mừng hớn hở mà đồng ý. Bộ dạng của Hỉ Nhi cũng tệ, mặc dù có được tiểu thư, cũng là lấy được tiểu thiếp xinh đẹp như hoa. Đúng vậy, là thiếp. Lý Tử Thành để cho Hỉ Nhi làm thê tử, loại lén lút vụng trộm như vậy lấy về bình thường cũng chỉ có thể làm thiếp thất, huống chi Hỉ Nhi chỉ là nha hoàn.

      Tô Khê Nguyệt thở dài nhõm hơi, nhưng có nhìn thấy được hận ý trong mắt của Hỉ Nhi.

      Ở phía núi giả, khóe miệng của nam tử bạch y núp ở phía sau cong lên thành độ cong đẹp mắt, Nhị tiểu thư này, là hết sức thú vị mà!
      139duyenktn1 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Phương thuốc cầu con trai.

      Editor: hoada


      Trở về Tô phủ, Tô Khê Nguyệt tức giận hai lời lập tức Hàm viện.

      Nghe Tô Khê Nguyệt thêm dầu thêm muối về chuyện xảy ra ở Mai Trúc Viên, sắc mặt nhị di nương đăm chiêu, vậy xem ra, sau khi rơi xuống nước Tô Khanh Lạc dễ dàng đối phó như trước nữa, chỉ sợ từ việc hôm nay mà Tô Khanh Lạc sinh ra ngăn cách đối với mình và Nguyệt Nhi.

      Sau hồi trấn an Tô Khê Nguyệt, giữ Tô Khê Nguyệt ở lại viện dùng cơm tối.

      Mới vừa dùng xong bữa tối Tô Duy liền tới Hàm viện.

      Thấy mẹ con hai người ngồi trong sảnh, ánh mắt Tô Duy nổi lên ánh nhìn dịu dàng, cười : “Nguyệt Nhi cũng ở đây à?”

      “Thưa phụ thân, đúng vậy. rất lâu phụ thân có đến xem Nguyệt Nhi rồi, Nguyệt Nhi là nhớ phụ thân đấy.” Lập tức Tô Khê Nguyệt thu hồi vui vừa rồi, nũng nịu kéo tay áo Tô Duy, bộ dạng của tiểu nữ nhi.

      “Được rồi được rồi, là phụ thân tốt, do gần đây phụ thân quá bận rộn, quên xem Nguyệt Nhi thế nào.” Hiển nhiên Tô Duy rất thích Tô Khê Nguyệt làm nũng, cười đưa vật cầm trong tay cho Tô Khê Nguyệt: “Nhìn xem, đây là cái gì?”

      Tô Khê Nguyệt nghi ngờ nhìn vào tay Tô Duy, sau đó mắt hạnh sáng lên: “Vòng tay này xinh đẹp!” Vừa vừa lấy vòng tay trong hộp nhung đeo lên tay, nhìn về phía ánh nến khoa tayddlqd múa chân nhìn kĩ: “Đây là phụ thân cho Nguyệt Nhi sao? Nữ nhi cám ơn phụ thân!”

      Nhìn bộ dáng vui vẻ của Tô Khê Nguyệt, Tô Duy cưng chiều cười tiếng: “Đúng vậy, vòng tay này được làm từ hồng mã não, rất quý đấy.”

      Nghe Tô Duy , Tô Khê Nguyệt càng thêm thích chiếc vòng tay hồng mã não này. Chính mình luôn đặc biệt hâm mộ Tô Khanh Lạc luôn nhận được mọi thứ đồ vật giá trị xa xỉ, cuối cùng hôm nay mới có thể có món đồ trang sức hơn hẳn của tiểu tiện nhân kia rồi. Nghĩ tới đây, Tô Khê Nguyệt cười hả hê vuốt ve chiếc thoa màu đỏ thắm cài đầu.

      Ở bên cạnh, Tô Duy từ ái nhìn Tô Khê Nguyệt và nhị di nương, cười cười, từ sau lưng lấy cái hộp khác đặt lên bàn. Nhị di nương nghi ngờ nhìn Tô Duy, chẳng lẽ cũng cho mình đồ trang sức?

      Tô Duy thấy nghi ngờ trong mắt của nhị di nương, cười ý vị sâu xa : “Trong này là đồ tốt đấy.”

      “Có tốt hơn đồ vòng tay hồng mã não ?” Nhị di nương cười trêu ghẹo .

      “Dĩ nhiên còn tốt hơn.” Tô Duy hả hê .
      Nghe Tô Duy làm cho nhị di nương tò mò biết trong hộp có thứ đồ tốt gì.

      Tô Duy vẫy vẫy tay áo, ý bảo nhị di nương ghé tai lại gần chút, rồi giọng vào bên tai nhị di nương. Chỉ thấy ánh mắt nhị di nương sáng lên, nét mặt vui sướng, có chút kích động nhìn Tô Duy.

      Ở bên này, Tô Khê Nguyệt thấy cha mẹ lặng lẽ chuyện, dĩ nhiên có bỏ qua vui sướng trong ánh mắt của mẫu thân, cười thầm: “Có lẽ phụ thân có chuyện muốn cùng mẫu thân, vậy Nguyệt Nhi về trước.” Giọng giống như có oán khí, kì thực là ranh mãnh. xong liền lập tức chạy từng bước chân ra ngoài.

      mặt nhị di nương có chút thẹn thùng, sẵng giọng mắng : “Tiểu nha đầu quỷ quái này!”

      Tô Duy thấy bộ dáng kiều mỵ của nhị di nương, giống với thiếu phụ đêm tân hôn, trong bụng chợt ngứa ngáy, giọng cũng trở nên khàn khàn: “Hàm Nhi, chúng ta thể bỏ phí thứ đồ tốt này đâu!” rồi lập tức ôm lấy nhị di nương vào trong phòng.

      Tối nay, bên trong Hàm viện cảnh kiều diễm, cảnh xuân khắp phòng.

      Sáng sớm, nhị di nương hầu hạ Tô Duy thay quần áo vào triều. Đợi sau khi Tô Duy , lòng nhị di nương tràn đầy vui mừng cầm lấy món đồ hôm qua Tô Duy cho mình, nhìn qua nhìn lại lần. ddlqd Cuối cùng, cầm bút lên, viết vài chữ, sau khi kiểm tra tờ giấy cẩn thận rồi đưa cho Lăng Kỳ: “Ngươi phòng bếp bảo họ hàng ngày chế biến theo phương thuốc này, được để xảy ra chuyện gì.”

      Phương thuốc mà Tô Duy đưa cho nhị di nương chính là phương thuốc sinh con trai. Những năm gần đây, nhị di nương chỉ sinh ra mình Tô Khê Nguyệt, dưới gối có con trai, nàng luôn nóng nảy bất an.

      Nguyên phối của Tô Duy là Tần Trinh cũng chỉ sinh mình Tô Khanh Lạc rồi qua đời, dưới gối chỉ có con thứ do tam di nương sinh, nhưng tam di nương là nha hoàn được Tần Trinh đề cử lên, cũng có quyền thế gì, vì vậy Tô Duy đặt hi vọng vào nhị di nương, hi vọng nhị di nương có thể sinh cho mình con trai, đến lúc đó danh chính ngôn thuận đưa nàng lên làm kế thất, như vậy cũng coi như có con trai trưởng rồi.

      Suy nghĩ của nhị di nương giống với Tô Duy, cho nên khi biết được toa thuốc này là do Tô Duy lấy được từ chỗ danh y, vì vậy nàng rất chờ mong. Chỉ cần có nhi tử, mình chân chính là phu nhân, con mình cũng là con trai trưởng của dòng nữ chính. Nghĩ đến Tần Trinh, hai mắt nhị di nương trở nên ác độc: Tần Trinh, con của ngươi rất nhanh xuống cùng với ngươi!

      Trong Vi Lạc các.

      Tô Khanh Lạc thoải mái tự nhiên nằm ghế dựa dưới tàng cây, trong tay cầm quyển sách thuốc, thỉnh thoảng hớp ngụm trà thơm ở bàn. Sau khi trọng sinh, nàng sâu sắc cảm giác cầm kỳ thư họa có chút hữu dụng nào, như vậy chẳng bằng học chút y thuật để hộ thân. Huống chi, tại cầm kỳ thư họa của nàng cũng đủ ứng phó rồi.

      “Tiểu thư, đại tiểu thư tới.” Thanh Du ở phía trước bẩm báo. Từ lần trước, sau khi Tô Khanh Lạc triệu tập mọi người tới ít chuyện từ đó người trong nội viện này trở nên có quy củ hơn.

      “Ừ, để tỷ tỷ vào .” Tô Khanh Lạc xoa xoa thái dương , ánh mắt dời khỏi quyển sách thuốc. Chậm rãi duỗi lưng cái, khép quyển sách lại, đưa cho Cẩn Nhi mang vào trong phòng. Nàng là tự ý xem sách thuốc, học y thuật, vì vậy nàng muốn cho người khác biết.

      “Xem ra muội muội rất tự tại nha!” Tô Khê Nguyệt liếc nhìn Tô Khanh Lạc ngồi ghế, tiếp: “Tỷ tỷ rất hâm mộ!”
      Tô Khanh Lạc ngước mắt lên nhìn Tô Khê Nguyệt, thấy người theo bên cạnh Tô Khê Nguyệt đổi thành Lộ Nhi, cười cười: “Sao tỷ tỷ rảnh rỗi tới chỗ này của muội muội vậy?”

      Nhận ra ánh mắt Tô Khanh Lạc giống như cười nhạo thất bại của mình ở Mai Trúc Viên, trong bụng hơi tức giận: “Hôm qua phụ thân trở về mang cho ta vòng tay hồng mã não, ta nghĩ nhất định phụ thân cho muội vật tốt hơn, nên muốn tới đây nhìn cái thử.” Tô Khê Nguyệt giống như lơ đãng vuốt ve vòng tay cổ tay, cười hả hê.

      Tô Khanh Lạc chú ý tới nụ cười mờ ám của Tô Khê Nguyệt, khinh thường cười ra tiếng. Nhưng mặt vẫn làm bộ đau lòng : “Phụ thân… phụ thân chưa từng tới thăm muội muội.”

      Tô Khê Nguyệt lấy được đáp án theo dự liệu, hài lòng cười, mặt cũng là dáng vẻ đồng tình : “Muội muội nên thương tâm, có thể là phụ thân quá bận rộn. Nhưng là muội muội vẫn còn có ta và mẫu thân, cái này là cháo mẫu thân tự mình nấu bảo ta mang sang cho muội muội đó. ddlqdMẫu thân đối xử với muội còn tốt hơn so với ta, còn ta chỉ có thể ngửi được mùi thôi.” Tô Khê Nguyệt có ý làm ra vẻ ghen ghét.

      Tô Khanh Lạc rất phối hợp cười tiếng giống như rất cảm động: “Tỷ tỷ và nhị di nương đối tốt với muội muội, muội muội biết phải báo đáp như thế nào mới phải!” Ý bảo Cẩn Nhi nhận lấy cháo.

      “Cháo này dùng lạnh tốt, muội muội mau thừa dịp còn nóng dùng .” Tô Khê Nguyệt mong đợi nhìn Tô Khanh Lạc.

      Nhìn bộ dáng mong đợi của Tô Khê Nguyệt, Tô Khanh Lạc cười lạnh, nhận lấy cháo, tự mình rót ra chén, ngay trước mặt Tô Khê Nguyệt hớp miếng.

      Trong lòng Tô Khê Nguyệt vui vẻ yên lòng, tiểu tiện nhân, ta xem ngươi còn có thể đắc ý được bao lâu! mặt lộ ra vẻ dịu dàng: “Ta cũng tới đây lúc rồi, muội muội tiếp tục nghỉ ngơi , tỷ tỷ phải rồi.”

      Đợi Tô Khê Nguyệt rời , mắt phượng Tô Khanh Lạc nghiêm túc hẳn lên.
      duyenktn1 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :