1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khuynh thành phong hoa (72 C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 53: Căm Giận Ngút Trời

      Mà lúc này, đương nhiên Dạ Mị biết “chiến tranh” đánh mà thắng của ba nam nhân, tại nàng vẻ mặt trầm từ xa theo phía sau Tử Thần, nhìn bóng dáng lung lay thoáng động trước mắt kia, đôi mày Dạ Mị khỏi gắt gao nhăn lại chỗ.

      – Quỷ a!

      – A! Ánh mắt màu tím, nghiệt a!

      – Chạy mau a, nghiệt tới rồi!

      Rốt cục tới trấn gần Tuyết sơn, Tử Thần vừa tiến vào thôn, người phố lập tức thét chói tai. Mà lại giống như chẳng hề hay biết vậy, vẫn chậm rãi bước từng bước như trước, đôi mắt màu tím dị thường trống rỗng, dường như thế gian này có gì có thể vào mắt được.

      Dạ Mị phía sau thấy được tình hình như vậy, sắc mặt khỏi lại trầm vài phần, sát khí bắt đầu lên. Nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Tử Thần, tâm nàng khỏi co rút đau đớn lên.

      Nhìn theo Tử Thần vào gian khách sạn, Dạ Mị liền đứng ngoài cửa có lại theo vào, ai ngờ chỉ mới lúc, Tử Thần liền nghiêng ngã lảo đảo ra.

      Thấy vậy Dạ Mị khỏi rất nghi hoặc, ai ngờ bên trong khách điếm truyền ra giọng chửi bậy chói tai:

      – Ngươi này nghiệt chết tiệt, cút xa chút cho lão tử! con mẹ nó xui! Đem những thứ mà tên nghiệt kia vừa mới chạm qua đều đổi hết cho ta, đừng làm cho khách nhân dính xui xẻo của !

      Nghe vậy, ánh mắt Dạ Mị nhất thời lạnh như băng tuyết, sát khí nồng đậm nhất thời bộc phát ra, biểu tình ác độc thị huyết giống như sứ giả câu hồn vậy làm người chung quanh run sợ trong lòng, hai chân run rẩy, chạy trốn ra khắp nơi.

      Dạ Mị vốn định vào cho bọn họ chút dạy dỗ, nhưng mắt thấy Tử Thần càng càng xa, rơi vào đường cùng Dạ Mị chỉ phải buông tha ý nghĩ trong lòng. Mạnh mẽ đè nén tức giận trong lòng, lại theo từ vị trí xa gần.

      Theo Tử Thần liên tục vào vài gian khách sạn, nhưng kết quả cũng là giống nhau, những người đó tránh giông như rắn rết, đuổi rời , lại còn muốn hung hăng chửi hai câu. đường tới, lửa giận trong lòng Dạ Mị lại càng mạnh mẽ lên, xúc động nghĩ muốn giết người cũng càng mãnh liệt.

      Trong lòng ngũ vị giao tạp, đau lòng, tức giận, thương tiếc… tất cả đều vì bóng dáng đơn bạc giống như mất hồn phía trước kia.

      Dạ Mị vốn tưởng rằng, vũ nhục như vậy căn bản là chịu nổi, nhưng đến bây giờ vẫn giống như là có việc gì vậy, đôi mắt bình tĩnh gợn sóng thuỷ chung chưa từng xuất cảm xúc dao động qua, giống như cái xác hồn.

      Cuối cùng, Tử Thần vẫn là thể tìm được nhà khách sạn nào cho vào ở, cho nên cái miếu đổ nát liền thành chỗ duy nhất ở được.

      Dạ Mị xem cái miếu đổ nát, mái nhà ngã xiêu vẹo này, khỏi nhàng nhướng mày. Chỉ là Tử Thần lại giống như chút để ý hoàn cảnh rách nát dơ bẩn như vậy, lập tức vào trong, tuỳ ý lấy cỏ làm thành chỗ nằm xuống.

      Bên ngoài dặm, ở giữa chỉ cách nhau bức tường, lại giống như cách thiên sơn vạn thuỷ vậy. Dạ Mị cứ lẳng lặng đứng bên ngoài miếu đổ nát nhìn như vậy, trong đầu khỏi nhớ lại từng giọt từng giọt từ khi quen biết tới nay.

      Lúc này mới phát , tuy rằng rất ít trí nhớ có liên quan đến , nhưng là mỗi chuyện lại ràng như vậy.

      Lần đầu gặp mặt Tuyết sơn, đôi mắt tím trống rỗng của làm nàng sinh ra thương tiếc.

      Trong Hoa Dương phát, đối mặt mọi người cùng đánh, né tránh, lại vì câu vũ nhục của lão bà đối với nàng mà tức giận ra tay, làm nàng vừa phẫn nộ lại vừa vui sướng.

      Lúc tặng Lưu Quang kiếm, tâm ý của bất ngờ toát ra lại bị nàng nhẫn tâm từ chối, bóng dáng của thống khổ vội vàng chạy ra ngoài làm nàng đau lòng.

      Lúc sinh tử đường vực Đoạn Hồn, chân tình thông báo, sinh tử rời làm nàng cảm động.

      Có lẽ là vì tình cảm đối với quá mức phức tạp, cho nên suốt đêm Dạ Mị cũng cẩn thận nghĩ ra được đến tột cùng là mình có loại tình cảm nào với . tại nghĩ đến, chính mình mà cảm xúc dao động lớn nhiều lần, này chẳng lẽ chỉ là tình thầy trò sao?

      Người khác có lẽ biết, nhưng Dạ Mị lại biết rất ràng, thực tế nàng là người rất vô tình. Nếu phải người được nàng tán thành, nếu phải người có địa vị rất lớn trong lòng nàng, nàng căn bản là khinh thường vì lãng phí sức lực, cho dù có chết trước mặt nàng, nàng cũng có chút động dung. Lại làm sao có thể giống như bây giờ, bởi vì lo lắng, mà giống như tên trộm vậy theo sau lưng đâu?

      Trong miếu đổ nát biết khi nào có vài tên ăn mày lôi thôi vào, nhìn đến “ổ” của mình thế nhưng bị người chiếm , vài tên ăn mày lập tức thô lỗ la mắng:

      – Con rùa này từ chỗ nào đến? Cũng dám chiếm địa bàn của gia gia (ông nội) ngươi! Các huynh đệ, đánh cho ta!

      tên ăn mày giống như đầu lĩnh vậy vừa móc lỗ mũi vừa chỉ huy vài tên ăn mày khác hành hung, vài tên ăn mày sau lưng nghe mệnh lệnh của “Lão đại”, liền lập tức tiến lên tay đấm chân đá với Tử Thần.

      Dạ Mị vốn tưởng rằng, cho dù vết thương của có nặng bao nhiêu, đối phó với vài tên người thường này vẫn còn dư sức, nhưng ai biết lại vẫn nằm im nhúc nhích giống như người chết vậy , chịu người đấm đá cũng chịu tránh né. nếu phải ngẫu nhiên nghe được tiếng kêu rên của , thậm chí Dạ Mị hoài nghi có phải ngất hay .

      Nhìn đến suy sút như vậy, tâm Dạ Mị khỏi vừa đau vừa tức. Nam nhân này, vì cái gì luôn biết bảo vệ mình tốt đâu?

      Trong lòng đã sớm lửa giận tận trời, nhưng Dạ Mị lại ép buộc chính mình được ra tay, chỉ vì giận biết quý trọng chính mình.

      Có lẽ Dạ Mị cũng chưa ý thức được, máu trong bàn tay nàng sớm theo ngón tay từng chút từng chút rơi xuống, từ từ lan ra mặt đất, xinh đẹp mỹ lệ giống như đoá hồng mai vậy.

      – Lão đại, lại đánh nữa đánh chết người!

      – Nga, vậy trước buông tha cho , chúng ta .

      Xem ra vài tên ăn mày cũng là sợ hại đến mạng người, thấy Tử Thần muốn hấp hối, liền nhanh chóng rời khỏi.

      Màn đêm lặng lẽ buông xuống, mưa to chút dấu hiệu nào rơi lộp bộp, Dạ Mị vung tay lên, làm cái kết giới bao mình lại. Lại dời tầm mắt đến người Tử Thần, thấy khó chịu lăn qua lộn lại, sắc mặt đỏ bừng, đôi mày nhăn lại cùng chỗ.

      Thấy vậy, Dạ Mị sâu sắc cảm thấy thích hợp, lập tức phi thân đến bên người , đưa tay đặt lên trán , lại nóng kinh người!

      Bỗng nhiên giọt mưa to dừng người , Dạ Mị nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, liền thấy nóc nhà của miếu đổ nát có vài chỗ dột, mà chỗ của Tử Thần lại đúng lúc ngay đó. tại cuối cùng Dạ Mị cũng hiểu biết đến cái gì gọi là ngoài phòng mưa to trong phòng mưa , người bị thương nặng như vậy, sức chống cự rất yếu, bây giờ còn gặp mưa chịu lạnh, phát sốt mới là kỳ tích!

      Vì thế, Dạ Mì quyết đoán bế dậy, sau khi làm ra kết giới tại người liền mang theo bay ra miếu đổ nát, chưa được lát liền đến gian khách sạn.

      “Bang bang”

      – Ai a? Tới đây tới đây!

      “Két” Cửa khách sạn mở ra, gã nam tử trung niên xoa đôi mắt buồn ngủ hỏi:

      – Chuyện gì a?

      – Ở trọ, gian phòng thượng đẳng.

      – Ở trọ? Này… này phải là tên nghiệt kia sao! mau mau, có phòng, mau tránh ra! – Lão bản vừa thấy Tử Thần trong lòng Dạ Mị vẻ mặt liền lập tức trở nên sợ hãi cùng chán ghét, hai lời liền lập tức đuổi người, ai ngờ cổ bỗng nhiên có thêm thanh kiếm, làm cho người ta sợ hãi nhất là, chuôi kiếm này đúng là tự trôi nổi giữa trung!

      – Tiên… tiên sư! Tiên sư tha mạng a, tiểu nhân có mắt như mù, thỉnh ngài mau vào bên trong!

      Tại thế giới này người Tu Chân phải bí mật gì, nhìn thấy tình huống như vậy, lão bản rất nhanh liền hiểu người đội đấu lạp trước mắt này nhất định là người Tu Chân rất cường đại, vì thế lập tức hoảng sợ.

      Người Tu Chân cường đại a, kia phải là dân chúng như có thể chọc được? Nghe người Tu chân đều vô cùng cao ngạo, chọc giận bọn họ, người ta động ngón tay đều có thể cho chết có chỗ chôn!

      – Thỉnh tiên sư theo tiểu nhân, tiểu nhân mang ngài tìm phòng.

      – Ân.

      – Tiên sư, này là gian phòng tốt nhất của tiểu điếm, ngài xem… – Lão bản nơm nớp lo sợ mở cửa phòng , sợ vị tổ tông này cái hài lòng, kết liễu mạng của .

      – Liền gian phòng này . Đưa chút nước nóng đến, mặt khác nhanh chóng thỉnh đại phu, cho ngươi thời gian nén nhang. – Dạ Mị lạnh giọng phân phó, cũng thèm liếc mắt nhìn cái liền ôm Tử Thần thẳng vào phòng.

      – Dạ, dạ, tiểu nhân lập tức làm ngay! – Sau khi cúi đầu khom lưng trả lời, lão bản liền nghiêng ngã lảo đảo chạy xuống lầu, thời gian nén nhang thỉnh đại phu, dùng chạy luôn cũng biết có kịp !

      nhàng mặt đặt Tử Thần lên giường, Dạ Mị nôn nóng cầm tay , bỗng nhiên nhìn đến môi mỏng của khẽ nhúc nhích, giống như mê vậy, lại nghe được chút thanh nào.

      Nghi hoặc để lỗ tai sát vào, tuy rằng đứt quãng, nhưng là Dạ Mị vẫn nghe hiểu đại khái. Hai tròng mắt dần dần dâng lên cỗ tức giận ngập trời, bên trong đôi mắt thậm chí xuất tia đỏ đậm, quanh thân cũng tản ra khí tức nồng đậm máu tươi, đến giáp ranh sắp bùng nổ!

      Gắt gao che ngực của mình, nơi đó giống như bị đao đâm thủng lỗ vậy, đau triệt nội tâm.



      Hết chương 53

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 54: Quyết Đoán Xấu Hổ Bắn Điểu





      Lúc trước, Dạ Mị rất muốn biết bí mật của Tử Thần, bởi vì chỉ có như vậy nàng mới có thể giúp ra bóng ma. Nhưng là giờ phút này, nàng lại bỗng nhiên cảm thấy thống hận chính mình, hận chính mình vì cái gì phải ép buộc , làm phải nhớ lại quá khứ chịu nổi như vậy.

      Tuy rằng lời trong mơ của phải rất đầy đủ, câu còn rất loạn, nhưng là Dạ Mị vẫn đoán được đại khái đoạn quá khứ được chôn dấu sâu dưới đáy lòng kia.

      Bất tri bất giác, giọt nước mắt ấm áp lặng lẽ lướt qua khuôn mặt.

      Nhìn gương mặt thống khổ nhăn nhó của , Dạ Mị nhàng vuốt ve lên miệng vết thương tràn đầy kia, bởi vì sợ làm bị đau, tay Dạ Mị chỉ có thể nhàng mà đụng vào làn da của . Ngón tay ngọc thon dài vuốt ve mí mắt, muốn vuốt lên đôi mày gắt gao nhăn lại của , lại ngoài ý muốn đụng phải chút ướt át ngoài khoé mắt.

      Đến tột cùng là tâm của ngươi có bao nhiêu đau, ngay cả khi ngủ cũng khóc rống.

      – Tiên sư, đại phu tới rồi. – Ngoài cửa truyền đến giọng thở hổn hển của lão bản, tựa hồ còn có chút vẻ mất hết sức lực.

      – Vào .

      tiếng “chi dát”, cửa phòng mở ra, lão bản lập tức lôi kéo lão nhân râu bạc run rẩy đến, lưng đeo hòm thuốc, vừa nhìn liền biết là đại phu. chẳng qua lớn tuổi như vậy còn phải chạy vội đường, là làm khó ông, cũng khó trách vẻ mặt ông đỏ đậm, giống như bị uống xuân dược quá liều vậy! (Tuyết thề, đây là nguyên văn @@)

      – Tiểu nhân… bái kiến tiên… tiên sư. – Vừa vào phòng, đại phu liền run rẩy cúi thân mình xuống, đầu cũng dám nâng lên chút. Từ trước khi đến khách sạn lão bản với ông, vị khách nhân này là người Tu Chân cường đại, bảo ông phải hầu hạ tốt. Nếu đến lúc đó chọc giận vị tổ tông này, chỉ có ông mất mạng, còn liên luỵ đến khách sạn của người ta.

      – Đứng lên , mau tới đây nhìn xem . – Dạ Mị vẫn đội đấu lạp như trước, giọng khàn khàn thanh lãnh làm cho người ta phân nam nữ, chỉ cảm thấy rất từ tính, rất em tai.

      Cái này phải nàng cố làm ra vẻ thần bí, mà sau khi trải qua tràng tỷ thí ở Hoa Dương phái kia, tóc cùng dung mạo của nàng thành dấu hiệu, hơn nữa trấn này cách Tuyết sơn rất gần, nàng cũng muốn làm ra phiền toái cần thiết.

      – Dạ, tiểu nhân tuân lệnh. – Nghe được mệnh lệnh của Dạ Mị, đại phu đầu tóc bạc phơ liền mang theo hòm thuốc ngồi chồm hỗm bên giường, bắt mạch cho Tử Thần.

      – Sao còn chưa đem nước nóng đến? – Dạ Mị quay đầy nhìn lão bản thản nhiên hỏi.

      Cho dù cách che khăn lụa màu đen mỏng đấu lạp, lão bản vẫn có thể cảm giác được hai luồng ánh sáng lạnh chiếu lên người , thân mình lập tức run run, cuống quít cúi đầu khom lưng :

      – Tiên sư… bớt giận, tiểu nhân lập tức… lập tức làm!

      Nhìn bóng dáng lão bản run rẩy, nghiêng ngã lảo đảo chạy ra ngoài, Dạ Mị khỏi hơi nhíu mày. Nàng cũng có tức giận a, sao lại run rẩy như vậy rồi?

      ra Dạ Mị nào biết đâu rằng, ngữ khí mà nàng cho rằng rất bình thường nhưng người khác nghe ra lại vô cùng lãnh, giống như giữa mùa đông khắc nghiệt nổi lên gió lạnh thấu xương, hơn nữa thân phận người Tu Chân cường đại này, chỉ sợ nàng hắt xì cái cũng làm những dân chúng bình thường run rẩy!

      sao rồi? – Lúc hỏi tình huống của Tử Thần, giọng bình tĩnh thanh lãnh của Dạ Mị cũng hỗn loạn thêm chút tình cảm.

      – Hồi bẩm tiên sư, vị tiểu ca này là vì trọng thương chưa lành, chức năng trong cơ thể giảm xuống khiến bị phong hàn, nay sốt cao lùi, nếu như trị liệu trễ mà , sợ là cháy hư…. đầu óc. – Mặc dù cố gắng bảo trì bình tĩnh, nhưng là từ giọng run nhè của ông vẫn khó nghe ra được ông sợ hãi, có thể nghĩ, ảnh hưởng của người Tu Chân đối với những dân chúng bình thường này đó đến cùng là có bao lớn.

      – Vậy ngươi còn mau trị liệu! – Dạ Mị vừa nghe liền lập tức nóng nảy, giọng cũng lớn hơn ít, sợ đến mức lão nhân gia kia giật mình cái, suýt nữa khóc rống lên.

      – Hồi… hồi bẩm tiên sư, vết thương của vị tiểu ca này rất… rất nghiêm trọng, phải lão hủ có thể… có thể trị a!

      – Những vết thương này ngươi cần quan tâm, ngươi chỉ cần giúp hạ sốt là được rồi!

      Nghe được lời của đại phu, Dạ Mị cũng khó xử ông, vết thương do ma khí tạo thành, phàm nhân như có thể trị được mới là kỳ lạ. Vết thương có thể về Tuyết sơn bảo Phàm Trần chậm rãi chữa trị, chỉ là sốt cao lùi này chờ được, sốt cao như vậy nếu lùi mà , chỉ sợ là cháy hư đầu óc. dù sao tại thời đại thế kỷ hai mươi mốt y học phát triển như vậy, những ví dụ như thế cũng ít.

      – Dạ, bây giờ lão hủ viết phương thuốc. – Thấy Dạ Mị truy cứu, rốt cục lão đại phu cũng yên lòng, hai tay run rẩy lau mồ hôi trán, lập tức ngồi vào bàn viết phương thuốc.

      Lúc này, rốt cục lão bản cũng đưa tới hai thùng nước nóng. Chờ sau khi lão đại phu viết phương thuốc xong, Dạ Mị liền cho ông và lão đại phu thỏi vàng, phân phó lão bản theo lão đại phu bốc thuốc.

      Sau khi hai người vui vẻ cầm lấy thỏi vàng ra cửa, rốt cục Dạ Mị cũng tháo đấu lạp xuống, nhìn Tử Thần vẫn ngừng lẩm bẩm những lời vô nghĩa hơi thở dài, đưa tay về phía đai lưng của . Có vẻ rất ung dung bình tĩnh cởi y phục cho , nhưng là từ đôi tay run nhè cùng hai gò má đỏ ửng của nàng cho thấy được, Dạ Mị đối mặt với mưa bom bão đạn cũng mặt đổi sắt bây giờ thế nhưng lại xấu hổ!

      Lúc khối thân thể nam tính che kín vết thương ra trước mắt nàng, hai má Dạ Mị nóng đến có thể luộc trứng gà, đau lòng đồng thời lại khỏi xấu hổ. Trong lòng thầm khen ngợi: nghĩ tới thoạt nhìn người gầy yếu thế nhưng thân hình lại quá tốt như vậy, làm người mẫu cũng là nhân tài được trọng dụng!

      Toàn thân cao thấp thân thể Tử Thần đều rất rắn chắc, căn bản tia mỡ thừa, đường cong thân thể cũng ra trước mắt Dạ Mị, nàng nhìn trái tim đập bình bịch, ánh mắt mơ hồ dám nhìn.

      Hít hơi sâu, Dạ Mị nhè run ôm Tử Thần trần như nhộng đến bên trong thùng nước, khí nóng lượn lờ che giấu thân thể Tử Thần, cảnh đẹp như như vậy tựa hồ càng làm cho người ta nhộn nhạo trong lòng…

      Ngây ngốc nhìn cái khăn trong tay, Dạ Mị rối rắm, chẳng lẽ phải tắm rửa giúp nam nhân? Tuy rằng suy nghĩ của nàng cũng có chút mở ra, nhưng là muốn nàng giúp nam nhân tắm rửa, này… chuyện này người bình thường cũng làm được a!

      Quên , tạm thời vẫn là ngâm như vậy trước , muốn nàng sờ soạng người nam nhân hôn mê… nàng còn có cái ham mê biến thái ấy. Tuy rằng, dáng người này làm nàng có loại…xúc động muốn sờ phen…

      Cảm giác được nước có chút lạnh, Dạ Mị liền bế Tử Thần ra, sau đó lại bắt đầu công việc khó khăn hạng nhất — lau người giúp ! Hơi hơi lau mồ hôi lạnh đầu, Dạ Mị giả vờ trấn định bắt đầu làm việc, ngay lúc lau đến bộ vị nào đó có dấu hiệu dần dần thanh tỉnh của nam tử, Dạ Mị lại quyết đoán xấu hổ đỏ mặt — đường vòng!

      Sau khi rốt cục cũng hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này Dạ Mị lập tức đắp chăn cho , che giấu nghiêm kín lên, lại tiếp tục nhìn, nàng dám cam đoan chính mình có thể chảy máu mũi hay , hoặc là trực tiếp hoá thân thành sói…

      Dạ Mị tự nhận mình phải sắc nữ, lại biết vì sao đối mặt với lại có sức chống cự như vậy. nên cảm thấy may mắn chút, tại gương mặt nghiệt kia của bị huỷ, nếu phỏng chừng nàng sớm hôn mê rồi.

      Khụ khụ…. còn nguyên nhân, tự nhiên là mất máu quá nhiều.

      “Thùng thùng” đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, phá vỡ bầu khí xấu hổ bên trong.

      – Tiên sư, dược nấu xong rồi.

      Lại đội đấu lạp, mở cửa cầm lấy chén dược đen tuyền, Dạ Mị thản nhiên :

      – Ngươi cũng nghỉ ngơi , có việc ta gọi ngươi.

      – Dạ, tiểu nhân cáo lui.

      Ngồi ở bên giường, Dạ Mị múc từng muỗng từng muỗng thuốc để lên miệng nhàng thổi rồi mới ôn nhu đút cho Tử Thần, ngờ thuốc lại theo khoé miệng chảy ra ngoài.

      Thấy vậy, đôi mày thanh tú của Dạ Mị bất giác nhăn lại, chẳng lẽ kháng cự sao?

      Sau khi trầm ngâm lát, Dạ Mị quyết đoán ngậm hớp thuốc, mùi vị chua sót suýt chút nữa làm nàng phải phun ra, sớm biết thuốc đông y khó uống, nhưng nghĩ rằng lại khổ như vậy! tại Dạ Mị rất muốn ngửa mặt lên trời hét lớn tiếng: Mẹ nó hố cha thuốc đông y a!

      Nhắm ngay môi mỏng trở nên trắng của Tử Thần. Dạ Mị đỏ mặt nhàng hôn lên, đẩy từng chút từng chút nước thuốc đến trong miệng của , nhìn nước thuốc từ miệng chảy vào trong, cuối cùng Dạ Mị mới có thể yên tâm.

      Song, sau khi giải trừ lo lắng trong lòng, va chạm mềm mại môi cùng mùi thơm cơ thể thản nhiên đặc trưng của lại rơi vào trong đầu Dạ Mị vô cùng ràng. Đầu óc thoáng chấn động, trái tim thể đè nén đập “Bùm bùm” nhảy dựng lên.

      Loại cảm giác này… rất quen thuộc, bởi vì lúc hôn môi cùng Thương và Trần nàng cũng có loại cảm giác này, loại cảm giác, tên là động tâm!

      Đầu óc giống như chưa phản ứng kịp vậy, ngây ngốc trong lát, chẳng lẽ, nàng đối với Tử Thần là có tình nam nữ?

      Nếu như có, kia nàng đối với Tử Thần đủ loại khác thường cũng đều có giải thích hợp lý, nhưng mà, đến tột cùng là chuyện này có từ khi nào đâu…



      Hết Chương 54

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 55: Nhẫn Tâm Lừa Gạt


      Dạ Mị mờ mịt, lòng có thể đồng thời chứa đựng vài người sao? Trước có Thương, sau đó có Trần cùng Hàn, tại lại muốn thêm Tử Thần sao?

      Dạ Mị tự nhận mình phải loại người lạm tình, nhưng mà có cách nào giải thích loại tình huống tại này a, bất đắc dĩ cúi đầu cười khổ tiếng, có vẻ như nàng cũng chưa từng hiểu biết chính mình qua đâu…

      – Lạnh…lạnh…

      Bên tai chợt truyền đến tiếng kêu như muỗi vậy, Dạ Mị cuống quít quay đầu lại, thấy Tử Thần cuộn thân mình lại run run. Ánh mắt Dạ Mị chợt ngưng, lập tức đội đấu lạp ra cửa.

      lát sau, Dạ Mị ôm mấy cái chăn đến, bao Tử Thần lại kín mít, chút khe hở cũng lộ.

      Chỉ là, tựa hồ thêm mấy cái chăn nữa cũng có chút tác dụng nào, vẫn cuộn tròn thân mình run rẩy như trước, trán cũng dần dần chảy ra mồ hôi lạnh.

      Thấy vậy, Dạ Mị khỏi có chút nôn nóng, nàng chưa từng chăm sóc người qua, lần đầu tiên khó tránh khỏi có chút bối rối. Sau khi trầm tư lát, Dạ Mị hít sâu hơi, chậm rãi cởi y phục của mình. Y phục từng cái từng cái rơi xuống, mặt Dạ Mị cũng tuỳ theo bắt đầu hồng nhuận, lúc cởi đến chỉ còn cái yếm, hai gò má muốn đỏ rực như lửa đốt.

      Khẽ cắn môi, kéo ra chăn liền chui vào, tay vừa chạm đến thân mình trống trơn của Tử Thần lập tức giống như bị điện giật vậy rụt lại.

      Song, Tử Thần giống như có cảm ứng nhiệt độ cơ thể đến từ Dạ Mị vậy, xoay người cái liền ôm Dạ Mị rối rắm vào trong lòng, thân thể ấm áp mềm mại, cảm xúc nhẵn nhụi làm Tử Thần trong mê man khỏi thoải mái mà ưm tiếng. Giống như người rơi xuống nước bắt được cây cỏ cứu mang vậy, chết cũng chịu buông tay.

      Mà lúc này Dạ Mị muốn hoàn toàn cứng ngắc tại trong lòng Tử Thần, cự li tiếp xúc gần như thế, hơi thở của Tử Thần đều phun tại bên tai Dạ Mị. Nồng đậm khí tức nam tính kích thích đến cảm quan của Dạ Mị, làm tâm nàng khỏi loạn nhảy dựng “Bang bang” lên, muốn chạy trốn, nhưng là cánh tay ôm nàng lại chịu thả lòng chút nào.

      Rơi vào đường cùng Dạ Mị chỉ phải tiếp tục cứng ngắc nằm tại trong lòng , bất quá cũng tốt là thân thể của Tử Thần run rẩy nhiều như trước nữa, này coi như là chút an ủi .

      Cũng may cũng may, tất cả tivi cũng phải đều là gạt người gì đó…

      Ngoài phòng, mưa to vẫn điên cuồng đập vào cửa sổ, nóc nhà như trước, làm trong lòng mọi người khỏi phiền chán. Chỉ là giờ phút này, hai người trong phòng giống như ngăn cách với thế giới bên ngoài vậy, trong thế giới của bọn họ chỉ có tiếng tim đập lẫn nhau, còn có hơi thở giao triền cùng chỗ với nhau, tất cả đều là ấm áp tốt đẹp như vậy.

      Lẳng lặng dán tại trong lòng , nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của , ngửi mùi thơm đặc hữu của , khóe miệng Dạ Mị khỏi giơ lên độ cong duyên dáng.

      Hạnh phúc, chính là đơn giản như vậy.

      Cánh tay ngọc chậm rãi vòng qua eo thon khít khao rắn chắc của , gắt gao ôm lấy nam nhân làm nàng động tâm này, chậm rãi đóng lại đôi mắt sáng ngời lộng lẫy ngọt ngào ngủ.

      Sáng sớm, Tử Thần mê man đêm rốt cục cũng chậm rãi mở đôi mắt màu tím chói sáng như thạch kia, lọt vào trong mắt là đầu đầy mái tóc tuyết trắng.

      Nháy mắt, Tử Thần giống như bị sấm sét đánh vậy, trống rỗng.

      Đầu đầy tóc bạc, trừ bỏ thiên hạ làm say đắm kia còn có ai?

      Cảm nhận được cơ thể mềm mại trong lòng mình, trái tim Tử Thận chợt mạnh mẽ đập nhanh lên, mặt cũng hồng giống như muốn ra máu.

      Lẳng lặng đưa mắt nhìn lại, vẫn là dung nhan tuyệt sắc quen thuộc như trước, chỉ là giờ phút này nàng thiếu tia thanh lãnh ngày xưa, hơn phần mềm mại đáng của nữ nhi, khoé miệng còn lộ ra nụ cười ngọt ngào.

      Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào da thịt hoàn mỹ tì vết của nàng, giống như tầng ánh sáng vậy, long lanh làm người dời mắt được. giờ phút này nàng giống như tinh linh lỡ nhập phàm trần, đẹp chói mắt như thế, thậm chí chỉ nhìn cái cũng làm cho người ta nhịn được động tâm, muốn nâng niu nàng trong lòng bàn tay che chở tốt.

      Ánh mắt Tử Thần dần dần say mê, ngây ngốc nhìn thiên hạ trong lòng, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng dám nháy cái. sợ tất cả chỉ là mơ, sợ nháy mắt giấc mộng biến mất…

      Tất cả này đều là khát vọng nhưng dám xa cầu của , nếu là ông trời đáng thương , cho giấc mộng đẹp này, kia tình nguyện cả đời đều cần tỉnh lại. Để cho lẳng lặng ôm nàng cả đời như vậy cũng tốt, dung nhan làm quyến luyến si mê kia, cho dù xem cả đời cũng xem đủ như trước…

      biết khi nào , thiên hạ trong lòng dần dần mở ra đôi mắt đen bóng, nàng vừa mới tỉnh ngủ mang theo tia lười biếng quyến rũ, giống như con mèo vậy tại trong lòng cọ cọ hai cái.

      Nháy mắt, thân thể Tử Thần càng cứng ngắc, gương mặt đỏ hồng cũng khỏi ngượng ngùng, xấu hổ đến muốn đào cái hố chui vào, bởi vì thân thể của thế nhưng có phản ứng!

      Lúc này Tử Thần quả là kêu khổ ngừng, thân thể nam nhân vốn là mẫn cảm nhất vào buổi sáng, hơn nữa ôm ấp thân thể mềm mại của nữ nhân mình âu yếm, có thể khống chế được cũng là rất tốt. Nhưng vừa vặn Dạ Mị lại cọ cái như vậy, kia nếu cọ ra súng lửa mà vậy phải là nam nhân!

      Dạ Mị vừa mới thanh tỉnh làm như cũng cảm nhận được thân thể cứng ngắc của Tử Thần, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc nhìn đến gương mặt đỏ hồng của Tử Thần, thế này mới nhớ tới nàng ở nơi nào.

      Ngượng ngùng sờ mũi :

      – Tối hôm qua chàng nhiễm phong hàn, cho nên ta liền… cứ như vậy giúp chàng… sưởi ấm.

      Nghe vây, sắc mặt Tử Thần thoáng chốc trắng bệch.

      Nguyên lai, tất cả này đều phải là mộng…

      – Ta muốn rời khỏi Hoa Thanh phái, nàng còn theo ta làm cái gì?

      Nghe được ngữ khí hết sức băng lãnh của , Dạ Mị dám tin ngồi dậy nhìn về phía Tử Thần, thấy đôi mắt tím xinh đẹp kia muốn khôi phục trống rỗng như lúc đầu.

      – Chàng đây là có ý gì? Chẳng lẽ chàng muốn rời khỏi Hoa Thanh phái, rời khỏi …. ta như vậy sao?

      – Đúng… cho nên, xin nàng buông tha ta. – xong, Tử Thần thống khổ nhắm hai mắt lại.

      Nhắm hai mắt lại mới có thể tiết lộ cảm xúc của chính mình, có thể lừa gạt nàng.

      Song, cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế trong lòng kia cũng là ràng như thế, , nên lừa gạt chính mình đau như thế nào đâu?

      Nghe vậy, trái tim Dạ Mị chợt nhảy chậm nhịp, sắc mặt cũng có chút khó coi:

      – Chàng ta, có phải hay ?

      sao? Bé ngốc, tâm của ta sớm tại khắc lần đầu tiên nhìn thấy nàng liền luân hãm, tình đối với nàng, đến chết cũng ngừng…

      Hít sâu hơi, Tử Thần khó khăn mở miệng :

      từng qua.

      – Ha ha… từng? Hay cho câu từng qua! Nguyên lai tình của chàng đúng là nông cạn như thế, khi như vậy, ta đây cần cũng thế. – Dạ Mị giống như bị điên vậy cười to ra, sau đó liền nhanh chóng đứng dậy, ăn mặc chỉnh tề liền rời khỏi khách sạn cũng quay đầu lại.

      Tại sau khi Dạ Mị rời khỏi, rốt cục Tử Thần cũng mở hai tròng mắt ra, chỉ là giờ phút này, đôi mắt tím lộng lẫy kia sớm bị nước mắt làm ướt, nước mắt vẫn cố nén giờ phút này lại càng bừng lên…

      Hai tay để tại trong ổ chăn từ lâu nắm lại thành nấm đấm, bởi vì quá mức dùng sức, gân xanh tay cũng ra, mỗi giọt máu tươi nóng bỏng giọt ở giường…

      Sau khi bóng dáng đơn thê lương của Tử Thần ra khỏi khách sạn, bên góc sáng sủa bỗng nhiên xuất người đầu đội đấu lạp, nhìn đến bóng dáng đơn bạc kia thở dài hơi, lập tức theo sau từ vị trí xa gần.

      là đứa ngốc, về điểm kĩ năng diễn kịch này liền muốn gạt người sao? Chẳng lẽ chàng biết lúc muốn dối phải nhìn thẳng ánh mắt của đối phương sao? Nếu phải hôm qua ngoài ý muốn nghe được đoạn mơ kia, có lẽ ta nhất thời tức giận xoay người rời khỏi

      nhàng vỗ về ngực của mình, nơi đó vẫn cảm giác đau như trước, cho dù biết lời tất cả đều là dối, nhưng lúc nàng nghe được câu “ từng qua” kia, trong lòng vẫn đè nén được đau đớn.

      Từ sau khi nghe được những lời tối hôm qua kia, Dạ Mị liền đoán được đối với nàng tới gần có điều bắn ngược, chỉ là nghĩ tới, lại dùng chiêu này. thể , đủ ác độc. Đối với người khác ác độc, đối với chính mình lại càng ác độc hơn, liền ngay cả Dạ Mị cũng thể bội phục .

      Hết Chương 55

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 56: Ba Con Chuột


      theo Tử Thần bao lâu, đột nhiên lại đến ngôi miếu đổ nát tối hôm qua kia. Thấy vậy, đôi mày Dạ Mị hơi hơi nhăn lại, bất đắc dĩ lập tức thân đến chỗ tối, đợi cho cảm xúc của tỉnh táo lại rồi sau.

      Trong miếu đổ nát, Tử Thần cả người vô lực ngồi sững sờ đám cỏ, ngơ ngác nhìn bầu trời bên ngoài biết suy nghĩ cái gì, chỉ có thể từ thần sắc mặt đoán được đại khái hỉ nộ ái ố của .

      Bỗng nhiên, thanh kiếm trống rỗng xuất trước mặt Tử Thần, Dạ Mị hơi hơi nhíu mày, kia đúng là Lưu Quang kiếm nàng đưa cho ! Chỉ là, lúc này lấy kiếm ra là muốn làm gì?

      Chỉ thấy hai mắt Tử Thần vốn vô thần tại trong nháy mắt nhìn thấy Lưu Quang kiếm, mặt khỏi nở ra nụ cười ôn nhu, vươn tay nhàng nắm nó lại, tinh tế vuốt ve từng chút từng chút , bên trong ánh mắt toàn là thâm tình khó có thể che giấu.

      – Lưu Quang, cũng may còn có ngươi tại bên cạnh ta! Ngươi có biết ? Ngày hôm qua ta thế nhưng ôm nàng cả đêm, cho tới bây giờ ta vẫn còn có thể cảm nhận ràng nhiệt độ cơ thể , tim đập của nàng trong lòng ta… tất cả của nàng đều làm cho ta động lòng quyến luyến như vậy.

      xong, môi mỏng của Tử Thần khỏi lộ ra nụ cười hạnh phúc, làm Dạ Mị thân từ nơi gần đó khỏi tim đập chậm nửa nhịp. Nụ cười bình thường như vậy, nhưng xuất mặt Tử Thần lại chói mắt như thế, Dạ Mị chưa bao giờ biết, cười lên lại sáng rọi mê người như vậy.

      Chỉ là, nụ cười chói mắt lại chỉ lướt qua trong giây lát, thay thế là chỉ còn lại thống khổ, tự trách khôn cùng :

      – Nhưng mà Lưu Quang, hôm nay ta chọc giận nàng, ta lời tuyệt tình như vậy, nhất định nàng hận chết ta thôi? ra… ta cũng muốn như vậy, ta cũng rất muốn tới gần nàng, gắt gao ôm nàng vào ngực giống như tối hôm qua vậy. Nhưng mà ta thể… ta thể a! Chỉ cần vừa nghĩ đến quá khứ, ta liền cảm thấy mình rất dơ bẩn rất đáng ghét, nàng thánh khiết như vậy, sao ta lại có thể làm bẩn nàng… hơn nữa nếu mà nàng biết được chuyện trước kia, nhất định cũng chán ghét ta ? So với bị nàng chán ghét, ta tình nguyện lưu lại cho nàng mặt tốt đẹp nhất…

      – Nàng hỏi ta, ta nàng có phải hay . Nhưng mà ta lại từng qua! Ha ha… Lưu Quang, có phải ta rất xấu xa hay ? Nàng , nếu tình của ta nông cạn như vậy, kia nàng cần cũng thế! Ngươi có biết cảm nhận của ta khi nghe câu đó ? Đó là lần đầu tiên ta cảm giác cái chết cách ta gần như vậy… khắc khi nàng xoay người rời , thậm chí ta có thể cảm nhận được tâm của ta khóc… ai biết, lúc ấy ta có bao nhiêu muốn tiến lên ôm lấy nàng, cho nàng ta nàng, nhưng mà ta thể… cũng dám…

      – Mị nhi… Mị nhi… Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta luân hãm a, từ nay về sau nàng thể kềm chế được. Đối với ta mà , nàng giống như chút ánh sáng mặt trời chiếu sáng ta trong tuyệt cảnh, cho ta hy vọng sống sót, có nàng, ta nên làm cái gì bây giờ… làm sao bây giờ…

      Nghe Tử Thần nỉ non tự , khoé mắt Dạ Mị khỏi ươn ướt. là rất ngốc, ràng rất , lại yếu đuối, quật cường như thế, tình nguyện mình trốn liếm miệng vết thương cũng muốn dũng cảm lần.

      Buổi tối, mưa to lại đánh tới làm cho cả ngôi miếu đổ nát rung động, giống như tuỳ thời đều có thể sụp xuống. Trong miếu đổ nát, Tử Thần vẫn nắm chặt Lưu Quang kiếm càng ngừng vuốt ve như cũ, giống như là phát tất cả ngoài phòng vậy, chỉ đắm chìm tại trong thế giới của mình.

      Bỗng nhiên, ánh mắt Dạ Mị trong chỗ tối chợt ngưng lại, nàng thế nhưng nhận ra khí tức của người Tu Chân!

      Rất nha, ba đạo thân ảnh xuất trước cửa miếu:

      – Con mẹ nó! Ngày hôm qua nghe trấn có nghiệt mắt tím, còn tưởng rằng lập được công lớn đâu, ai biết thế nhưng ngay cả bóng dáng cũng tìm được!

      – Đúng vậy, còn gặp thời tiết quỷ như vậy, là xui! Nếu để lão tử tìm thấy tên nghiệt kia, nhất định lão tử phải đâm mấy đao cho hả giận!

      – Được rồi, đừng nữa. phải có mấy tên ăn mày hôm qua nhìn thấy người xa lạ ở trong này sao? Cẩn thận tìm xem, chừng chính là tên nghiệt kia.

      Nghe ba người chuyện như thế, đôi mắt Dạ Mị nhất thời trầm xuống, mặt cũng mây đen dày đặc, sát khí như như càng làm cho người ta có cảm giác mưa bão sắp đến.

      Lúc này ba người Tu Chân muốn vào miếu đổ nát, cũng thấy được Tử Thần ngây ngốc ngồi bên trong, mà Tử Thần lại giống như cảm giác được có người vậy, vẫn nhúc nhích gì ngồi nơi đó như trước, lặp lại động tác tay.

      Bởi vì Tử Thần vẫn cúi đầu, cho nên ba người kia có nhìn thấy đôi mắt tím của , nhưng lại ràng thấy được thanh kiếm trong tay . Trong nháy mắt, ba người đều phấn khởi!

      – Trời ạ! Ta có nhìn lầm , kia dĩ nhiên là tiên khí!

      là tiên khí! nghĩ tới trong đời lão tử thế nhưng còn có thể nhìn thấy tiên khí!

      – Tiên khí… là tiên khí!

      Ba người thấy vậy yên lặng nhìn nhau cái, trong mắt tràn đầy tham lam, còn có ác độc! Hiển nhiên, ba người này muốn có tâm tư muốn giết người đoạt bảo.

      – Uy! Xú tiểu tử, nếu thức thời mau chóng giao tiên khí ra đây, chừng lão tử vui vẻ còn có thể tha cho ngươi mạng!

      Ngữ khí cực kỳ thiếu đánh của nam nhân làm Dạ Mị khỏi nhíu mày, song, Tử Thần lại nhúc nhích như trước, thậm chí ngay cả đầu cũng chịu nâng lên chút, giống như căn bản có nghe được vậy.

      Loại tình huống này, làm tên nam nhân kia có loại cảm giác dùng hết sức đánh quyền ra nhưng lại đánh vào bông vậy, vô lực như thế, nhất thời sắc mặt bắt đầu khó coi.

      – Xú tiểu tử! Ngươi đừng rượu mời uống lại thích uống rượu phạt!

      Song, trả lời trừ bỏ yên tĩnh vẫn là yên tĩnh.

      Lúc này, rốt cục nam tử cũng bạo phát, nhanh chóng tiến lên muốn cướp đoạt. Thấy vậy, Dạ Mị nghĩ đến Tử Thần động đậy như trước, vừa định ra ngoài thấy Tử Thần bỗng nhiên la lên,

      – Cút! Lưu quang là người hạ tiện như ngươi có thể đụng vào sao!

      Nghe được ngữ khí hàn này của Tử Thần, trong nháy mắt ba người Tu Chân giật mình sợ hãi, chỉ là vừa nghĩ đến bọn họ có ba người, lá gan cũng lập tức lớn lên.

      – Xú tiểu tử, mạng đều sắp còn còn muốn tiên khí có lợi gì! Thức thời mau chóng giao ra đây, bản chân nhân cho ngươi được chết thống khoái chút!

      Nghe vậy, Dạ Mị trong chỗ tối suýt nữa tức vui vẻ. Những người này phải thú vị bình thường, dù sao đều là chết, chết như thế nào có gì khác nhau sao? Nếu là người nào làm theo lời của , kia chỉ sợ phải ngu ngốc chính là bị điên ?

      – Cho dù ta chết, cũng cho các ngươi làm bẩn Lưu Quang của ta! – Lúc này, Tử Thần mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy vết thương xứng với biểu tình lãnh kia, làm cho người ta có loại cảm giác rét mà run.

      Ba người kia cũng ngoại lệ, trong nháy mắt nhìn thấy ngẩng đầu cũng sững sờ, chỉ là bọn họ kinh ngạc cũng vì ánh mắt của .

      – Mắt tím! Nguyên lai ngươi chính là tên nghiệt kia!

      – Ta dựa vào! Cuối cùng lão tử cũng tìm được tên nghiệt chết tiệt ngươi!

      – Hừ! Xem ra là trời cũng giúp ta, nghiệt cùng tiên khí, chúng ta hai cái đều muốn!

      Biểu tình ngoan tham lam làm gương mặt ba người hơi vặn vẹo, Tử Thần cười nhạo, nhân tính vĩnh viễn cũng là xấu xí như vậy! đám áo mũ chỉnh tề ra vẻ đạo mạo, sau lưng lại làm toàn là những chuyện dơ bẩn thể gặp người! Liền giống như người kia vậy…

      Nhớ tới người kia, mặt Tử Thần xuất vẻ thống khổ oán hận trong giây lát, Dạ Mị trong chỗ tối hiển nhiên cũng chú ý tới điểm này, trong lòng khỏi đau đớn.

      – Sư huynh, đừng lời vô nghĩa với , chúng ta cùng tiến lên! – tên chuột nhìn về phía tên nam tử tương đối trầm ổn , ánh mắt như đậu xanh chuyển động liên tục, hiển nhiên có ý nghĩ xấu xa gì.

      Mà lúc này, Tử Thần lại mở miệng, trêu tức hỏi:

      – Tiên khí chỉ có cái, nhưng các ngươi lại có ba người, có vẻ đủ chia a… nếu các ngươi chia tiên khí làm ba đoạn, mỗi người cầm đoạn?

      “Phốc”, Dạ Mị vui vẻ, nghĩ tới Tử Thần lại có mặt giảo hoạt như vậy. Biết được chính mình phải đối thủ của ba người bọn họ, cho nên chỉ có thể tách bọn họ ra. Bất quá cũng mệt nghĩ ra được, tiên khí chia làm ba đoạn, người cầm đoạn, sao còn muốn đến làm gì? Trước cái gì chia tiên khí làm ba đoạn, nếu chia làm ba đoạn mà , kia nhiều nhất cũng chỉ là tài liệu hiếm có luyện chế tiên khí còn có chút giá trị, có thể rèn luyện ra pháp bảo khác, chẳng qua muốn luyện thành tiên khí là tuyệt đối thể nào!

      cái tiên khí có sẵn cùng tài liệu hi hữu có chút giá trị, đứa ngốc cũng biết đến cùng là phải chọn cái nào!

      Quả nhiên, ba người kia vừa nghe, sắc mặt lập tức thay đổi, nhao nhao hoài nghi nhìn người bên cạnh. Tiên khí là tồn tại cỡ nào, thế giới này có ai muốn? Chỉ là tiên khí chỉ có cái…



      Hết Chương 56

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 57: Quá Khứ U

      – Hừ! Ngươi nghĩ rằng chúng ta trúng kế châm ngòi ly gián của ngươi sao? Đến cùng là chuyện tiên khí thuộc về ai liên quan đến ngươi, sau này chúng ta thương lượng. Bây giờ hỏi ngươi lần cuối cùng, ngươi giao tiên khí hay là giao! – Thấy hai đồng bạn bên người đều có chút dao động, tên nam tử trầm ổn lập tức cười nhạo Tử Thần.

      Nghe vậy, Tử Thần khỏi nhíu mày, nam nhân này quả là khó đối phó! Trong lòng bất đắc dĩ thở dài hơi, xem ra hôm nay cái mạng tiện này của mình phải để lại nơi này. sợ chết, chỉ là tiếc nuối, tiếc nuối tại trước khi lâm chung thể tâm ý của chính mình cho nàng.

      Đưa mắt nhìn nhìn Lưu Quang kiếm trong tay mình, ánh mắt Tử Thần dần dần trở nên kiên định. Thanh kiếm này là lễ vật đầu tiên nàng đưa cho , cũng là lễ vật duy nhất, cho dù liều cái mạng này cũng tuyệt cho phép những người này làm bẩn nó.

      – Ta rồi, cho dù ta chết, cũng cho các ngươi làm bẩn Lưu Quang của ta! – Lúc này Tử Thần sớm quyết định chủ ý, nếu đến cuối cùng tránh thoát được kiếp, như vậy lựa chọn tự bạo. Uy lực tự bạo của tu sĩ Phân Thần kỳ, đủ để kéo ba người này cùng nhau vào địa ngục! Chỉ là, phải xin lỗi nàng, đến khi đó, có lẽ Lưu Quang cũng phế bỏ…

      – Ngươi! Muốn chết! – Thấy Tử Thần khó chơi như thế, hiển nhiên ba người kia còn kiên nhẫn, đều tự gọi pháp bảo của mình ra tấn công về phía Tử Thần.

      Ngay tại lúc Tử Thần vừa định liều chết tiến lên, thân ảnh màu trắng từ trời giáng xuống, dễ dàng hoá giải công kích của ba người, pháp bảo cũng hỏng mất.

      Thấy vậy, ba người kia khỏi cảm thấy khủng hoảng, trực giác cho bọn họ, người đội đấu lạp trước mắt này rất mạnh, cũng phải bọn họ có thể trêu chọc được! Tuy rằng tiên khí rất trân quý, nhưng mà nếu ngay cả mạng sống cũng còn, lại trân quý hơn còn có tác dụng gì?

      Vì thế ba người cam lòng nhìn Lưu Quang trong tay Tử Thần, oán hận khẽ cắn môi muốn bỏ chạy, chỉ là bỗng nhiên bên tai truyền đến giọng lãnh tia độ ấm làm cho bọn họ rùng mình cái, suýt nữa ngay cả chân đều đứng vững!

      – Còn muốn chạy? Ta tiễn các ngươi đoạn đường, trực tiếp xuống địa ngục .

      Dạ Mị hừ lạnh tiếng, phất tay cái, đạo chân nguyên lực mạnh mẽ chút sai lầm nào đánh vào thân thể ba người. Nháy mắt, ba người cùng lúc phun ra ngụm máu tươi thân thể lập tức mềm nhũn ngã xuống.

      Lúc nhìn đến ba tên chuột trộm bằng nắm tay này muốn bỏ chạy, khoé miệng Dạ Mị khỏi giơ lên nụ cười lãnh, bàn tay màu vàng lớn chụp về ba người bé kia!

      Lúc ba người bé cảm giác được cỗ uy áp tiến đến kịp né tránh, tại trong ánh mắt hoảng sợ, cam lòng của bọn họ, bàn tay màu vàng to vỗ bọn họ vỡ nát chút lưu tình nào, cũng bởi vậy để lại bàn tay to sâu mặt đất. Mà nguyên của ba người kia lúc này sớm bị vỗ tan thành mây khói, từ đó trần về trần, thổ về thổ.

      Song, tất cả những cái này Tử Thần có nhìn thấy, tại cả trái tim đều đặt người Dạ Mị, bên trong đôi mắt tím xinh đẹp đều tràn đầy bóng dáng của nàng. Khiếp sợ, vui sướng, say đắm, si mê…. đủ loại cảm xúc trong mắt càng biến hoá ngừng, ánh mắt khắc cũng rời khỏi người trước mắt.

      Cho dù nàng đội đấu lạp che khuất dung nhan tuyệt mỹ của nàng, nhưng mà chỉ cần liếc mắt cái liền nhận ra. Bởi vì nàng, sớm khắc sâu vào linh hồn của , bất luận bao nhiêu năm, bất luận bộ dạng của nàng thay đổi như thế nào, vẫn có thể chỉ liếc nhìn cái liền nhìn ra nàng như trước.

      Bởi vì chỉ có nàng, mới có thể làm cho cảm nhận được tim đập của chính mình.

      Sau khi giải quyết xong ba tên xấu xí nhảy nhót kia, Dạ Mị quay đầu nhìn về phía Tử Thần, lại đúng lúc đối diện với đôi mắt si mê kia của . Nháy mắt, nàng lúc nãy còn lãnh khốc vô tình, giết người chớp mắt lập tức biến thành tiểu nữ sinh ngượng ngùng, co quắp bất an đứng tại chỗ.

      – Tử Thần…

      Dạ Mị kiều mỵ gọi làm tâm thần Tử Thần rung động, thần trí cũng tuỳ theo thanh tỉnh lại, có chút xấu hổ nhìn về chỗ khác lạnh lùng :

      – Lời của ta rất ràng, nàng còn tới tìm ta làm gì?

      Tử Thần cũng biết từ sau khi rời khỏi khách sạn Dạ Mị vẫn luôn theo , cho nên cũng càng ngờ những lời lầm bầm lầu bầu của sớm bị Dạ Mị nghe hết vào lỗ tai.

      – Ta… vẫn theo sau lưng chàng. – Nhấc tay tháo đấu lạp xuống, Dạ Mị nhìn thẳng ánh mắt Tử Thần .

      Nghe vậy, thân thể Tử Thần chợt kịch liệt rung rung chút. đương nhiên lừa mình dối người hoài nghi thính lực của tu sĩ Đại Thừa kỳ, cách khác, những lời trong lòng của mình bị nàng nghe được?

      Trong lòng Tử Thần khỏi cười khổ tiếng, cố gắng nhiều như vậy tất cả đều là uổng phí, khủng hoảng, xấu hổ, đồng thời dưới đáy lòng còn có nho vui sướng…

      Tháo nguỵ trang xuống, vô lực nhắm hai mắt lại run rẩy hỏi:

      – Đến cùng nàng….. muốn như thế nào?

      – Theo ta trở về. – nhàng cầm tay Tử Thần, cảm giác được cứng ngắc cùng kháng cự trong nháy mắt, Dạ Mị khỏi hơi hơi nhướng mày, thái độ có chút mạnh mẽ .

      – Ta cầu xin nàng, đừng ép ta nữa có được ? Đối với nàng mà , thiếu đồ đệ cũng phải chuyện gì lớn lao, đời này người muốn làm đồ đệ của nàng nhiều đếm hết, nàng hoàn toàn có thể tìm được đồ đệ tư chất tốt hơn ta!

      – Người muốn làm đồ đệ của ta quả rất nhiều, nhưng mà đời này chỉ có Tử Thần! – Dạ Mị thâm sâu nhìn Tử Thần, sau đó gằn từng chữ. – Tử Thần, ta chàng.

      Rồi đột nhiên, Tử Thần giống như bị đánh choáng váng vậy, dám tin nhìn Dạ Mị, thậm chí có loại cảm giác chân thực, giống như vừa mới bừng tỉnh từ trong mơ vậy. Môi mỏng nhè run lên, thể phủ nhận, giờ phút này rất vui vẻ, thậm chí có loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời cười to. Chưa từng nghĩ tới, có ngày người sâu sắc lại ra ba chữ này. Nhưng, màn như trong mơ này lại xảy ra…

      Song, giây tiếp theo, sắc mặt của lại chợt trắng bệch, run giọng :

      đáng, ta xứng!

      Dạ Mị nổi giận, hét lớn:

      – Chẳng lẽ chàng bởi vì mấy chuyện trong quá khứ qua , cho nên ngay cả dũng khí để theo đuổi tình cũng có sao!

      – Nàng… nàng biết rồi? – Mẫn cảm bắt giữ được ý tứ trong câu kia của Dạ Mị, sắc mặt Tử Thần vốn là trắng bệch giờ phút này còn tia huyết sắc, thân hình đơn bạc run rẩy trong khí, làm như tuỳ thời đều có thể ngã xuống vậy.

      – Ta… đêm qua, ta nghe được chàng mê.

      – Ha ha… nàng biết, nàng lại vẫn là biết! Thế nào, có phải cảm thấy ta rất dơ bẩn rất đáng ghét hay ? Khẳng định có loại cảm giác này , ngay cả chính ta đều cảm thấy mình dơ bẩn đâu. Nếu nàng biết hết, vì sao còn muốn muốn đối với ta như vậy? Là cảm thấy ta đáng thương, cho nên muốn bố thí ta sao? Ta cần, cần bố thí của nàng!

      Sau khi chiếm được đáp án khẳng định, cảm xúc của Tử Thần thoáng chốc bị kích động, cười to thét lớn giống như bị điên vậy, nước mắt tuyệt vọng theo hai má càng ngừng chảy xuống. dám nhìn ánh mắt Dạ Mị, sợ tại trong ánh mắt nàng nhìn thấy khinh bỉ, chán ghét…

      Như vậy…. hỏng mất…

      – Chàng bĩnh tĩnh chút! Chẳng lẽ chàng cảm thấy tình của ta giá rẻ như vậy sao? Tuỳ tiện đến người là ta có thể bố thí cho ? Chàng hãy nghe ta , cho tới bây giờ ta cũng cảm thấy chàng dơ bẩn, ở trong mắt ta, Bất luận Tử Thần ra sao đều giống như ánh mắt của vậy, rất sạch rất trong suốt. Vì cái gì chàng tin tưởng ta như thế đâu? – Thấy Tử Thần kích động như vậy, Dạ Mị khẩn trương bắt lấy cánh tay lớn tiếng .

      – Rất sạch ? Ha ha… nàng người bị phụ thân của chính mình đưa tiểu quan quán sạch ? Nàng có biết tiểu quan quán là làm gì hay ? Khẳng định nàng biết … Tiểu quan quán là chỗ chuyên môn dạy dỗ nam sủng, là chỗ chuyên môn dành cho những nam nhân có ham mê đặc thù hưởng lạc! Nàng có thể tưởng tượng được đến cùng nơi đó có bao nhiêu dơ bẩn hay ? Nàng có biết bọn họ dạy dỗ nam sủng nghe lời như thế nào ?

      – Tử Thần, chàng dừng lại, đừng nữa!

      – Ha ha, tại nàng nghe nỗi nữa sao? tại ta cho nàng biết đến cùng ta có bao nhiêu dơ bẩn! Trong ba tháng ở nơi đó, mỗi ngày ta đều bị họ cởi hết y phục cột vào giường “Dạy dỗ”, bọn họ tuỳ ý vuốt ve, khiêu khích người ta. Bởi vì ít nam nhân còn có ham mê biến thái, cho nên bọn họ cũng thường xuyên dùng ít công cụ đến dạy dỗ ta… tại nơi đó, có tôn nghiêm làm nam nhân, mỗi ngày chỉ có thể giống con chó nằm giường mặc cho bọn họ đùa bỡn. Những nam nhân này đều làm tiểu quan lâu, sớm trở nên biến thái giống mấy người đó, nếu phải sợ mặt trách tội, chỉ sợ bọn họ nuốt ta luôn! Nhưng cho dù như thế này, trừ bỏ bước cuối cùng, tất cả những gì nên làm cũng đều làm. Cho tới tận bây giờ, ta vẫn còn nhớ rất ràng ánh mắt đói khát của bọn họ…

      Tử Thần cứ như vậy lẳng lặng hết, bên trong mắt tràn đầy sợ hãi, chán ghét còn có phẫn hận, mỗi giọt nước mắt chua sót sớm tự chủ được chảy xuống, thâm sâu làm đau đớn tâm Dạ Mị.

      – Những người đó thấy ta rất quật cường, nên cho dù vệ sinh cũng có người trông coi, vì thế ta dần dần học thông minh, bất đầu hiểu được phối hợp. Bọn họ cho rằng ta nhận mệnh, cho nên liền hề phòng bị, tại trước đêm bọn họ muốn cho ta tiếp khách, rốt cục ta cũng có cơ hội chạy thoát. Vốn tưởng rằng, rốt cục ta được tự do, nhưng mà nghĩ tới, bởi vì khuôn mặt của ta, bị lão phụ kia theo dõi! Khi đó ta tay trói gà chặt, rất dễ dàng bị bà ta khống chế, sau đó liền bắt đầu kiếp sống nam sủng sống bằng chết… nếu như phải đồng ý với mẫu thân, bất luận tương lai xảy ra chuyện gì đều phải sống tốt, ta nghĩ đời này sớm có người tên Tử Thần.

      Rốt cục cũng lộ góc u trong chỗ sâu nhất dưới đáy lòng ra ngoài, Tử Thần thống khổ nhắm hai mắt lại, thân thể cũng run rẩy ngừng, giống như còn trong sợ hãi vậy.

      Nửa ngày, Dạ Mị đều có phản ứng, Tử Thần tuyệt vọng nở nụ cười:

      tại ngươi biết hết, ta cần phải , chúng ta là người của hai thế giới…

      (Từ nay về sau mỗi chương dài hơn gấp 3, 4 lần những chương trước…. bỗng nhiên Tuyết cảm thấy cuộc đời u tối a, cầu thêm tks, thêm comment, cho Tuyết động lực làm tiếp a)

      Hết Chương 57

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :