1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khuynh thành phong hoa (72 C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 49: Sinh Tử Đường, Chân Ái Vô Hối (1)


      Thấy mạt bóng dáng đơn bạc kia quyết tuyệt nhảy xuống vách núi đen, tâm Dạ Mị lập tức hoảng loạn, nhanh chóng bay về phía vách núi đen, cũng nhảy xuống theo, Tử Thần đằng sau thấy vậy biết làm sao có sức lực lớn như vậy, cũng theo sát Dạ Mị nhảy xuống.

      Hiển nhiên Ma Tôn cũng nghĩ mọi chuyện biến thành như vậy, tại trong suy nghĩ của , con người đều rất sợ chết, như thế nào cũng ngờ được, tiểu nha đầu thế nhưng có dũng khí lớn như vậy!

      Vừa nhảy xuống vách núi đen, Dạ Mị liền lập tức cảm giác được dường như chân nguyên lực của mình bị giam cầm, tại nàng hoàn toàn chính là người thường! Tại lúc nàng nhảy xuống, Phàm Trần chân ôm lấy cây lớn bên cạnh vách núi, cả người ghé vào vách núi đen mau chóng giữ lại cánh tay phải của nàng, mà tay trái nàng liền nắm chặt Thuý Y.

      Thuý Y thấy vậy trong lòng bối rối thôi, nàng vốn là muốn tự mình kết thúc, làm cho Dạ Mị có điều kiêng kị gì, nhưng là nàng lại ngờ, Dạ Mị vì nàng ngay cả mạng cũng cần! thể chuyện, nàng chỉ có thể lấy ánh mắt bảo Dạ Mị buông tay, nước mắt ngừng chảy xuống như dây chuyền bị đứt.

      Lúc này Dạ Mị cũng là vô cùng cố hết sức, thể thi triển pháp thuật, nàng chỉ có thể nắm chặt Thuý Y bằng sức lực của chính mình, muốn đem nàng kéo lên, nhưng thuỷ chung lại có sức lực kia, trong lúc nhất thời hai người chỉ có thể treo tại dưới vách núi.

      Mà Tử Thần vách núi đen cơ hồ dùng hết sức lực, toàn thân đều là vết thương, thể lại dùng chân nguyên lực, vừa nãy thuấn di (di chuyển trong nháy mắt) theo Dạ Mị kia muốn làm hao phí ít sức lực, lúc này nếu mạnh mẽ vận công mà , chỉ sợ còn chưa có đem người kéo lên muốn hôn mê. Cái chân ôm lấy cây bất giác thả lỏng chút, hiển nhiên là muốn hao hết sức lực!

      Dạ Mị phía dưới hiển nhiên cũng cảm giác được tình trạng của Tử Thần, trong lòng khỏi căng thẳng, nếu còn như vậy, chỉ sợ ba người đều phải ngã xuống! Ánh mắt Dạ Mị chợt ngưng, an tĩnh lại đem khí lực toàn thân tập trung đến cánh tay trái, tuy nàng là nữ nhân, nhưng là võ học taekwondo cường kiện thân thể linh tinh ở thế kỷ hai mươi mốt cũng học ít, đến đời này, tự nhiên nàng cũng có cố gắng học qua, giờ phút này cuối cùng cũng có chỗ dùng!

      Hét lớn tiếng, đột nhiên cánh tay trái ném về phía trước, Thuý Y nắm trong tay cũng vững vàng ném lên vách núi đen! Song giây tiếp theo, sức lực toàn thân nàng giống như bị tháo nước vậy, cả người vô lực, mệt mỏi với Tử Thần:

      – Buông, còn như vậy ngươi cũng chết.

      … buông, chết… cũng buông! – Bởi vì luôn dùng sức, mặt Tử Thần muốn nghẹn đến đỏ bừng, tại xứng với vết thương mặt , liền khủng bố dữ tợn như quỷ vậy. Nhưng là tại trong ánh mắt Dạ Mị, cho dù là như vậy, cũng thể che giấu hào hoa phong nhã đầy người , đôi mắt tím vẫn trong suốt như thạch tím vậy loé sáng chói mắt.

      Lúc này Thuý Y bị ném lên vách núi đen gấp đến mức giống như kiến bò chảo nóng vậy, muốn lại hỗ trợ, nhưng hai tay lại bị cột gắt gao vào sau lưng, chỉ phải rơi nước mắt quỳ gối vách núi lo lắng nhìn Dạ Mị.

      Mà Ma Tôn cách đó xa vẫn còn do dự, theo lý thuyết loại cơ hội tốt ngàn năm mới có này chỉ cần vung tay lên, cái nữ nhân làm vô cùng oán hận kia liền phải chết thể nghi ngờ! Song, vữa nghĩ đến nàng chết, Ma Tôn liền chần chờ, đôi tay nâng lên vài lần đều vô lực buông xuống.

      – Tử Thần, mau buông tay! Đây là mệnh lệnh của sư phụ! – Cảm giác Tử Thần lại trượt xuống chút, Dạ Mị nôn nóng kêu lên, thậm chí dùng tới thân phận sư phụ tạo áp lực với , chỉ là Tử Thần lại vẫn quan tâm như trước, chết cũng chịu buông tay.

      – Ta rồi, chết cũng buông tay! Sư phụ? Cho tới bây giờ ta vẫn muốn làm đồ đệ của nàng! Nàng có biết hay ngay cả nằm mơ ta cũng muốn nắm tay nàng, nhưng là ta cũng dám, bởi vì ta biết ta có tư cách! Nhưng là tại, ta rốt cuộc cũng được như ý, cho dù chết, ta cũng chết mà oán! Cho dù chết, ta cũng buông tay nàng ra! – Lời vẫn chôn dấu dưới đáy lòng, tại giờ phút đối mặt với cái chết này, rốt cục Tử Thần cũng thổ lộ ra, muốn đến chết cũng mang theo tiếc nuối!

      Nghe phen chân tình thông báo của Tử Thần, Dạ Mị động dung, trong lòng đau xót, ngập ngừng :

      – Ngốc nghếch, mau buông tay! Nếu cho dù chết ta cũng tha thứ cho ngươi!

      – Cho dù như vậy ta cũng buông tay, chẳng sợ nàng hận ta ta cũng tiếc! Chỉ cần có thể ở cùng chỗ với nàng, cho dù là chết, ta cũng cam tâm tình nguyện chết. Nếu bây giờ ta buông tay, nhất định ta phải hối hận cả đời! Sống, thế cùng nhau; chết, cũng muốn cùng mộ!
      Last edited by a moderator: 8/7/17

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 49: Sinh Tử Đường, Chân Ái Vô Hối (2)

      Sống, thế cùng nhau; Chết, cũng muốn cùng mộ!

      Những lời này giống như là ma chú vậy bay quanh đầu Dạ Mị , lâu cũng tản . thể phủ nhận, giờ phút này trong lòng Dạ Mị rộng mở cho , giọt nước mắt yên lặng chảy xuống từ khoé mắt, lập tức giơ lên nụ cười tuyệt đẹp :

      , là sống muốn cùng nhau, chết cũng muốn cùng mộ! Nếu hôm nay chúng ta có thể đại nạn chết, nếu ngươi ghét bỏ bên người ta còn có hai nam nhân, từ đây chúng ta liền cộng kết liên ý, từ nay về sau thượng bầu trời hạ hoàng tuyền ai cũng đều cho bỏ lại ai.

      Nghe vậy, Tử Thần vui quá mà khóc, cho dù sắp chết, có thể trước khi chết nghe được lời như thế, cũng hối hận!

      – Tốt, thượng bầu trời hạ hoàng tuyền, Tử Thần ta vĩnh viễn bên cạnh nàng, rời bỏ!

      Ma Tôn do dự nghe được lời của hai người này, đôi mắt đỏ như máu thoáng chốc trầm xuống, gương mặt tà mị nghiệt cũng che kín khí tức bạo ngược như bão tố sắp đến, tại trong lòng chí có ý tưởng – muốn cho đôi cẩu nam nữ này chết có chỗ chôn!

      – Ha ha… nếu các ngươi nhau như thế, vậy bản tôn đưa các ngươi địa ngục làm đôi phu thê quỷ ! Các ngươi yên tâm, bản tôn nhất định cho các ngươi được như ý, muốn chết cùng mộ? Kia phải hỏi qua bản tôn có đồng ý hay ! Dạ Mị, cho dù ngươi chết, bản tôn cũng tuyệt đối bỏ qua cho ngươi! Bất luận dùng biện pháp gì, bản tôn cũng nhất định tìm ra thi thể của ngươi, sau đó đem ngươi giam cầm bên người ta vĩnh viễn! Các ngươi tìm chết ! – xong, tay Ma tôn liền muốn phất xuống dưới, Thuý Y đứng bên nôn nóng che trước người Tử Thần, tính dùng thân thể chống cự kích của Ma Tôn.

      Song, ngay tại lúc tay Ma Tôn sắp hạ xuống, trận đau đớn bỗng nhiên tập kích sau lưng làm Ma Tôn vô lực buông tay xuống, xoay người nhìn lại, thấy Phàm Trần cùng Thượng Quan Sở Hàn vẻ mặt lạnh như băng nhìn . Ma Tôn thấy vậy hô to ổn, lần trước sau khi Dạ Mị đánh trọng thương, vết thương của còn chưa khôi phục hoàn toàn, lúc này nếu hai người bọn họ liên thủ mà , chỉ sợ hôm nay là ngày chết của ! Nghĩ đến, sau khi Ma tôn cam lòng trừng mắt nhìn Tử Thần cùng Dạ Mị liền nhanh chóng bỏ chạy, biết, hai người phía sau tuyệt đối đuổi theo giết !

      Quả nhiên, tại lúc Ma Tôn rồi, Phàm Trần cùng Thượng Quan Sở Hàn căn bản chút ý muốn đuổi theo, mà là nhanh chóng bay về phía vách núi đen, giúp Tử Thần cùng nhau kéo Dạ Mị lên. Lúc này bọn họ làm sao còn chút vẻ mặt lạnh lùng, bên trong mắt toàn là ngưng trọng, lo lắng. Bọn họ quả thể tưởng tượng, lúc nãy nếu bọn họ lại đến chậm bước mà là kết quả gì, bọn họ càng thể tưởng tượng, nếu là mất Dạ Mị, bọn họ thế nào.

      Có lẽ, bọn họ cùng nàng nhảy xuống vách núi đen . Cho dù chết, cũng muốn cùng chỗ với nàng,

      Có Phàm Trần cùng Thượng Quan Sở Hàn hỗ trợ, Dạ Mị liền được kéo lên nhàng, thấy vậy, Thuý Y cùng Tử Thần đều thở dài nhõm hơi. Dạ Mị vừa lên , Phàm Trần cùng Thượng Quan Sở Hàn liền trái phải gắt gao ôm nàng, từ thân thể run rẩy của bọn họ Dạ Mị có thể cảm nhận được, lúc nãy đều làm bọn họ sợ hãi .

      – Mị nhi, xin lỗi, chúng ta tới chậm.

      muộn, nếu là có hai chàng, ta cùng tử Thần đều chết chắc rồi. Đúng rồi, Tử Thần! – Lúc này Dạ Mị mới nhớ tới, sau khi lên nàng đều vội vàng an ủi hai nam nhân này!

      Xoay người nhìn lại, thấy Tử Thần vô lực nằm mặt đất, đôi mắt tím xinh đẹp tràng đầy sương mù nhìn nàng, thấy Dạ Mị nhìn lại, khoé miệng cố gắng giương lên nụ cười. Dạ Mị thấy vậy nhanh chóng chạy tới nâng dậy, lo lắng :

      – Tử Thần, chàng cố gắng chịu đựng chút, ta lập tức mang chàng về nhà chữa thương, nhất định phải cố gắng! Có nghe hay ?

      Nhìn đến hai tròng mắt Tử Thần càng lúc càng tan rã, Dạ Mị gấp đến mức nước mắt chảy ròng ròng, gắt gao ôm vào trong lòng.

      – Nàng có việc gì… là tốt rồi… – Vô lực xong câu như vậy, Tử Thần liền an tâm nhắm lại hai tròng mắt, khoé miệng vẫn lộ ra nụ cười hạnh phúc như cũ.

      Dạ Mị thấy vậy quá sợ hãi, cơ hồ lại nhớ đến lúc Hiên Viên Thương chết trong lòng nàng kia, trong nháy mắt, đau lòng giống như muốn hít thở thông vậy, nôn nóng lay động thân thể khóc hô:

      – Tử Thần, Tử Thần! chàng mau tỉnh lại, tỉnh lại a! Chúng ta phải thượng bầu trời hạ hoàng tuyền ai cũng thể bỏ lại ai sao? Sao chàng lại có thể lật lọng đâu! Chàng chuyện giữ lời như vậy ta hận chàng cả đời! Chàng mau đứng lên a…



      Hết chương 49

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 50: Cưỡng Bức (2)

      Mười ngày sau, Tử Thần vẫn mê man rốt cục cũng chậm rãi mở đôi mắt tím xinh đẹp kia, vừa động đậy liền phát toàn thân đều là cảm giác đau đớn nóng bỏng, liền ngay cả mặt cũng là như thế! Bởi vì cổ họng quá khô rát, cũng chỉ có thể nhịn đau đớn muốn mạnh mẽ đứng dậy, ngờ toàn thân đều mềm nhũn như miếng bông vậy, vừa đến được bên giường lại té lăn xuống.

      – Tử Thần! – Dạ Mị vừa vào phòng liền đúng lúc nhìn thấy Tử Thần từ giường lăn xuống dưới, vì thế nhanh chóng bước lên phía trước đỡ dậy.

      – Sao chàng lại xuống giường rồi?

      – Nước… – Cổ họng giống như muốn cháy vậy, phí hơn nửa sức lực mới thốt ra được chữ.

      – Tốt, chàng chờ chút, ta rót nước giúp chàng. – Biết được mấy ngày nay chưa uống giọt nước, Dạ Mị liền đơn giản cầm nguyên ấm trà bưng lại.

      Tử Thần liên tục rót uống mấy chén nước mới có thể giải trừ vấn đề cổ họng bị đau, suy yếu :

      – Cảm ơn.

      – Là ta nên cám ơn chàng mới đúng, hôm đó nếu phải có chàng, ta sớm chết. Hôm đó… lời vách núi đen kia…

      – Hôm đó… ta có nghe được gì cả. – Nghĩ đến Dạ Mị muốn đổi ý, Tử Thần vội vàng buộc miệng . biết, hôm đó bọn họ nghĩ rằng chính mình phải chết thể nghi ngờ, có lẽ nàng thương hại ? Lời khi đó lại có mấy phần đáng tin đâu? Cho dù như thế, cũng trách nàng, ít nhất từng hạnh phúc qua, chẳng sợ chỉ có trong nháy mắt như vậy…

      Nghe vậy, Dạ Mị nhíu mày vui nhìn Tử Thần :

      – Chàng nghĩ rằng ta muốn đổi ý sao? Chàng có nghe thấy, vậy có muốn tại ta lặp lại lần hay ?

      – Làm gì lại rối rắm lời hôm đó đâu? Ta biết, nàng ta. – Tử Thần tự giễu cười cười, tuy rằng luôn biết nàng , nhưng là lúc chính miệng ra, tâm vẫn nhịn được đau đớn.

      tại ta chàng cũng có nghĩa là sau này chàng! Đến tột cùng là chàng có lòng tin với ta hay có lòng tin với chính chàng?

      – Coi như hết , hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều. Huống chi, ta cũng xứng được nàng .

      ngay cả dũng khí nếm thử cũng có, vậy sao hôm đó chàng lại ra những lời này?

      – Nàng xem như là… ta hối hận . – Ngay lúc này, tâm của Tử Thần cũng dường như theo lời trái lương tâm đó bị từng chút từng chút xé thành mảnh . Nếu phải tại lúc đối mặt với cái chết muốn có gì tiếc nuối, những lời này tuyệt đối ra miệng. Nay, hết thảy đều bụi bặm lạc định (mấy chương trước giải thích rồi nhá ^^). cũng là lúc nên trần quy trần, thổ quy thổ. (cát bụi về với cát bụi, đất về với đất).

      Dạ Mị chán nản, trong lòng nặng nề vô cùng. Nàng biết khúc mắc vẫn làm phức tạp đến cùng là cái gì, thế cho nên làm tại lúc đối mặt với người khác lại tự ti như thế, mà ngay cả dũng khí để theo đuổi tình cũng có! cứ chịu mở miệng như vậy, cho dù nàng có muốn giúp cũng biết nên làm như thế nào, cứ như thế mãi, chỉ sợ cũng chỉ là cái xác hồn, nay chuyện nàng có thể làm chính là sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ ép buộc .

      – Ta cho chàng thời gian ba ngày, nếu sau ba ngày chàng vẫn chịu đem khúc mắc của chàng ra, như vậy chàng thu dọn đồ vật rời khỏi Hoa Thanh phái cho ta, Hoa Thanh phái ta giữ người nhu nhược(yếu đuối) như thế!

      Nghe vậy, Tử Thần dám tin ngẩng đầu nhìn Dạ Mị sắc mặc trầm, nàng lại dùng cách này ép buộc ? nhìn đến vẻ mặt của nàng, Tử Thần liền biết nàng nhất định là làm , tuy rằng thời gian theo bên người Dạ Mị lâu lắm, nhưng là đối với tính nết của nàng có thể hiểu như lòng bàn tay, hoài nghi lời của nàng, hậu quả thường thường đều là thể tưởng tượng nổi.

      Chỉ là, muốn sao? Rời khỏi Hoa Thanh phái, rời khỏi nàng, sống bằng chết. Chỉ là nếu đem mọi chuyện cho nàng, nhất định nàng cũng chán ghét ? Dù sao, như vậy ngay cả chính cũng đều nhịn được mà chán ghét.

      cần suy nghĩ, ta .

      – Chàng tình nguyện rời khỏi cũng muốn ? – Dạ Mị kinh ngạc hỏi, ý của nàng chỉ là muốn ra để mình có thể giúp ra bóng ma, nhưng là ai biết lại quật cường như thế.

      – Đúng.

      – Tốt! Tốt! Tốt! tại chàng lập tức cho ta! – Dạ Mị giận quá ngược lại nở nụ cười, ba chữ tốt liên tục đều là nghiến răng nghiến lợi ra, lúc trước có bao nhiêu đau lòng vì , giờ phút này lại có bấy nhiêu thất vọng.

      – Dạ. – Tử Thần cung kính trả lời tiếng lập tức đứng dậy thu dọn đồ vật, giờ phút này muốn cảm giác được bất cứ đau đớn nào, bởi vì có chỗ còn đau hơn so với thân thể. Lặng lẽ sờ lên trái tim ngực trái của chính mình, nơi đó, tựa hồ như chảy máu…

      Nhìn thấy thất tha thất thểu đứng lên, Dạ Mị theo bản năng muốn đỡ lấy , nhưng là vừa nghĩ đến cam chịu, trong lòng nàng liền tức giận có chỗ đánh, sau khi hừ lạnh tiếng liền rất nhanh ra khỏi phòng. Lại còn ở đây, nàng sợ chính mình mềm lòng.



      Hết chương 50

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 51: Vương Giả Khí (1)

      Thấy Dạ Mị xoay người rời , Tử Thần nở nụ cười khổ, vẻ đau đớn trong đáy mắt làm người ta phải xót xa. quá khứ u ám như vậy sao ta lại có thể cho nàng biết đâu? Cho dù nàng ta, cho dù phải rời khỏi nàng, ta cũng hy vọng vĩnh viễn để lại cho nàng ấn tượng tốt đẹp nhất.

      Chậm rãi thu dọn bộ lại bộ y phục của mình, chỉ là vì vết thương người làm thể hoạt động mạnh, càng là vì muốn lại ở trong đây thêm chút, chẳng sợ chỉ có trong chốc lát cũng tốt. Cuộc sống vài năm nay tại Hoa Thanh phái là điều tốt đẹp mà khát vọng lại dám xa cầu lúc trước, cũng bởi vì như thế, sắp đến lúc rời mới nỡ như thế.

      Bỗng nhiên liếc đến thanh kiếm bên giường, vẻ đau đớn trong mắt lập tức được vui sướng bao phủ, trong lúc lơ đãng lại toát lên vẻ hoài niệm, nụ cười thoả mãn làm cả người đều sáng hẳn lên, giống như ánh sao lộng lẫy, nở rộ vạn trượng hào quang thuộc về . Mười ngón tay đầy vết thương nhàng vuốt ve thanh Lưu Quang kiếm xinh đẹp kia, động tác ôn nhu giống như vuốt ve người của mình vậy, là nhẵn nhịu, thâm tình như thế.

      Ít nhất, còn có nó vĩnh viễn ở bên cạnh mình.

      Đem thanh Lưu Quang kiếm triệu hồi về cơ thể của chính mình, chậm rãi tới cửa, bước chân có chút vững, lại xoay người nhìn thoáng qua căn phòng của chính mình, sau đó liền quyết tâm cất bước rời .

      Trong phòng, Phàm Trần cùng Thượng Quan Sở Hàn chuyện gì có vẻ rất vui nhìn thấy Dạ Mị đen mặt đến, ngạc nhiên nhìn nhau cái, kết quả đều trong ánh mắt của đối phương thấy được mờ mịt. Mà Dạ Mị thấy hai người bọn họ cũng chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, sau đó liền vẻ mặt trầm ngồi bên, tiếng nào. Kỳ phải nàng để ý đến cảm nhận của hai nam nhân kia, mà ngược lại, chỉ là vì quá để ý, cho nên mới muốn cho họ trong lúc này, bởi vì nàng sợ chính mình vừa mở miệng liền nhịn được bộc phát tức giận trong lòng ra.

      Thấy vậy, hai người chuẩn bị mở miệng hỏi, thấy Thuý Y hấp tấp chạy vào:

      – Sư phụ! Sư phụ tốt, người mau khuyên nhủ Tử Thần , muốn rời khỏi đây! – Thuý Y khóc nức nở ôm cánh tay Dạ Mị muốn kéo nàng ra ngoài, ngờ Dạ Mị nghe vậy sắc mặt càng trầm hơn, hàn khí giữ lại chút nào tản ra ngoài, nhưng vẫn ngồi ghế nhúc nhích.

      – Cái gì? Vì sao Tử Thần phải ? – Thượng Quan Sở Hàn kinh ngạc hỏi, vốn thấy sắc mặt của Dạ Mị là biết xảy ra chuyện, tại xem ra, khẳng định khỏi có liên quan đến Tử Thần! Chẳng qua, mười ngày trước hai người còn hứa hẹn sinh tử , sao bây giờ lại biến thành như vậy rồi?

      – Mị nhi, hai người cãi nhau rồi?

      – Ta cho lựa chọn, là chính muốn , ta lại có cách nào đây!

      – Mị nhi, chẳng lẽ nàng nhìn như vậy sao? Vết thương người còn chưa có tốt, như vậy ra ngoài là rất nguy hiểm!

      – Đúng vậy sư phụ! Những người bên ngoài đều xem Tử Thần là nghiệt, như vậy ra ngoài nhất định là còn mạng sống! – Thấy sắc mặt Dạ Mị lại càng lạnh lẽo hơn, Thuý Y nôn nóng xoay quanh tại chỗ, gương mặt nhắn xinh đẹp tuyệt trần cũng tràn đầy nước mắt.

      Nghe vậy, Dạ Mị hơi có chút động dung, thái độ của những người bên ngoài đối với nàng cũng biết, tại mang thân thương tích , nếu bị người tập kích mà , chỉ sợ ngay cả nửa điểm đường sống hoàn thủ cũng có! Nghĩ như vậy, quyết tâm của Dạ Mị cũng dao động, thậm chí nàng từng có suy nghĩ muốn lao ra ngăn cản , cho mình bao giờ bắt buộc nữa. Nhưng là vừa nghĩ đến thái độ quật cường cùng đôi mắt tím trống rỗng tràn đầy bi thương kia của , xúc động của Dạ Mị trong nháy mắt liền biến mất còn, mà thay vào đó là tràn đầy tức giận. Chính nghĩ tới điểm này, nếu ngay cả cũng để ý tới an nguy của chính mình, người ngoài như nàng cần gì phải vì mà lo lắng!

      – Để . – Ngữ khí thản nhiên, lại thêm vào khí thế uy nghiêm cho cãi lời, giọng lạnh như băng làm ba người còn lại khỏi sửng sốt, đến cuối cùng cũng ai dám phản bác. Giờ khắc này, ba người mới ý thức được, nữ nhân trước mắt này là uy nghiêm bá đạo, xinh đẹp tuyệt trần như thế. Cổ khí phách người nàng càng phát ra nồng hậu thêm, thẳng cho đến có ngày, người đời đều phải chịu phục quỳ xuống dưới chân nàng!

      Nhìn thấy Dạ Mị như vậy, trong lòng Phàm Trần khỏi hoảng hốt, ánh mắt nhìn Dạ Mị trừ bỏ tình say đắm cùng sủng nịnh trước sau như , còn hơn chút kính sợ, nhung nhớ, nàng trước mắt cùng nàng trong trí nhớ dường như hoà hợp lại…

      – Được rồi, ta tiễn , thuận tiện đưa thuốc trị thương này cho . – Sau khi lấy lại tinh thần, Phàm Trần lại khôi phục vẻ mặt như trước, dường như ánh mắt lúc nãy chỉ là ảo giác thôi. Xem thái độ Dạ Mị kiên quyết như thế, Phàm Trần bất đắc dĩ thở dài hơi, loạt vẻ mặt của Dạ Mị lúc nãy đều xem tại trong mắt, bằng hiểu biết của đối với nàng, tại cãi lời nàng, kia thể nghi ngờ là lựa chọn sáng suốt nhất.

      – Ngươi cũng đồng ý với quyết định của nàng? – Thượng Quan Sở Hàn và Thuý Y đều cùng lúc kinh ngạc nhìn về phía Phàm Trần vẻ mặt bất đắc dĩ, chỉ có Dạ Mị vẫn tỏ vẻ gì, giống như nàng biết quyết định của nằm trong dự đoán của nàng vậy.

      Thấy vậy, Phàm Trần vẫn chưa trả lời thuyết phục, chỉ lặng lẽ cho hai người ánh mắt, ý bảo bọn họ nghe theo quyết định của Dạ Mị. Thấy hai người do dự im lặng lại, Phàm Trần mỉm cười, vẻ mặt có chút lưu luyến :

      thôi, các người cũng theo ta đưa tiễn .

      Còn tiếp

      Chương 51: Vương Giả Khí (2)

      Hai người hơi hơi gật đầu, sau khi nhìn thoáng qua Dạ Mị liền ra ngoài cùng Phàm Trần, trong phòng mặc dù Dạ Mị vẫn vẻ mặt trầm như cũ, ánh mắt cũng thâm thuý tĩnh lặng, nhưng ra trong lòng dao động ngất trời.

      Dường như trong đầu có hai giọng ngừng tranh luận, cái , mặc kệ đến tột cùng Tử Thần có quá khứ như thế nào, nhưng trái tim của đối với ngươi vẫn luôn là lòng, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn chịu chết sao!

      cái khác , tại tuyệt đối thể mềm lòng, nếu vẫn thể cởi bỏ khúc mắc kia vĩnh viễn cũng sống khổ sở, chuyện cho tới bây giờ ngươi cũng chỉ có thể bảo trì thái độ mạnh mẽ như vậy! Huống chi dám khiêu khích uy nghiêm của ngươi, người như vậy cần cũng thế!

      Dạ Mị bị hai giọng ồn ào này làm đau đầu vô cùng, đối với giọng thứ hai kia nàng rất kinh ngạc, khí thế bá đạo uy nghiêm như vậy, người lãnh khốc giống như có trái tim kia là nàng sao? Vì cái gì nàng cảm thấy khí thế này, giọng điệu này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ như thế? Dạ Mị biết, chính mình phải vô tình đối với Tử Thần, làm sao lại có thể ra lời tuyệt tình như thế đâu? Nhưng là, cái giọng kia là vang lên trong đầu nàng…

      Bên này, Dạ Mị cố gắng đấu tranh cùng hai giọng trong đầu, mà bên kia, Tử Thần lại vẻ mặt bất đắc dĩ cùng cảm động nhìn chúng đệ tử Hoa Thanh phái vây quanh . Vốn định muốn từ biệt bọn họ trước khi , ai ngờ sau khi bọn họ biết tin này lại gắt gao bao quanh , líu ríu ồn ào ngừng, chỉ là chịu thả rời .

      – Tử Thần. – Sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng thanh lãnh của Phàm Trần, mọi người nghe tiếng quay đầu lại, thấy ba người Phàm Trần bọn họ đến, còn tưởng rằng rốt cuộc chưởng môn cũng thu hồi mệnh lệnh ban ra, vừa định hoan hô lên, lại nghe Phàm Trần tiếp tục . – Thuốc này ngươi cầm lấy, có lợi cho vết thương người ngươi, mỗi ngày bôi ba lần, tháng sau liền có thể khôi phục dung mạo.

      Mọi người nghe vậy nhao nhao cuối đầu xuống, nỡ nhìn về phía Tử Thần, chỉ thấy bình tĩnh :

      – Cảm ơn.

      Cầm lấy chai thuốc trong tay Phàm Trần, mặc dù thái độ của từ đầu tới đuôi vẫn có vẻ cực kỳ bình tĩnh, nhưng là Phàm Trần vẫn sâu sắc phát thất vọng, nản lòng chợt loé qua trong mắt , dưới đáy lòng khỏi thở dài hơi. Cho dù còn trí nhớ, vẫn là quật cường trước sau như , nam nhân quật cường đến làm người ta đau lòng…

      – Sau khi xuống núi hãy chăm sóc chính mình tốt, cố gắng đừng xuất tại chỗ đông người.

      Lời của Thượng Quan Sở Hàn mặc dù ràng, nhưng là Tử Thần vẫn là nghe hiểu ý của , nhớ đến “Đôi mắt nghiệt” kia của mình, Tử Thần cười tự giễu, chỉ sợ vừa xuống núi liền có người gấp gáp muốn “Hàng trừ ma” thôi.

      – Tử Thần, ngươi nhất định phải bảo trọng a! Sư phụ phải người nhẫn tâm như vậy đâu, nhưng là biết vì sao thái độ của người lần này lại kiên quyết như thế. Tử Thần, đến tột cùng ngươi làm chuyện gì làm sư phụ vui rồi? Hôm đó phải hai người còn…

      – Sư tỷ, hãy quên chuyện hôm đó , xem như… chỉ là giấc mộng hoàn lương* . – tuy lời thoải mái như vậy, nhưng cái này đều là đoạn ký ức quý giá nhất của , sao lại muốn quên là có thể quên đâu? Cho dù chỉ là giấc mộng hoàn lương đẹp, cũng đủ để ghi khắc sâu linh hồn, cho dù chết, cũng quên mỗi câu nàng hôm đó.

      Nàng , sống muốn cùng nhau, chết cũng phải cùng mộ!

      Nàng , từ nay về sau thượng bầu trời hạ hoàng tuyền ai cũng cho bỏ lại ai.

      Giấc mộng kê vàng (hoàn lương):

      Lễ xướng danh vừa dứt, Lư Sinh lặng người, rồi chàng muốn nhảy lên, chàng cố giữ vẻ khiêm tốn, giữa đám đông, chàng thương hại hàng ngàn, hàng ngàn sĩ tử tiu nghỉu… Chàng vừa nghe xướng danh: tên chàng, quê quán chàng đỗ tiến sĩ. Ông Nghè! Ông Nghè!. Cái buổi nhận cờ biển mới lộng lẫy làm sao!. Chàng mĩm cười nghĩ thầm: Mình chẳng: “võng trước, võng nàng theo sau”. Chàng có vợ đâu. Hai bên phố, biết bao mỹ nữ vàng đeo đầy người mĩm cười với tân khoa. Quan Tể tướng, sau khi đọc kỹ gia phả, lý lịch nhà chàng, quyết định gã tiểu thư, con Tể tướng, cho chàng. Chàng được phong chức, chàng có dinh thự riêng, rồi chàng có tỳ thiếp. Xung quanh chàng, vàng son chói lọi, những bức trướng hồng điều rực rỡ, lay động biết bao lời chúc tụng đẹp nhất. Mấy chục năm qua, gia đình chàng càng ngày càng được hưởng nhiều lộc trời. Mấy đứa cháu nội, tóc trái đào, đẹp như tranh; cháu ngoại , trai ngoan ngoãn tập bút nghiên…

      hồi trống báo ngọ. Lư Sinh bừng tỉnh dậy. Chàng ngơ ngác nhìn xung quanh; chàng nhớ lại, hoá ra giấc mơ. Chàng ngủ giấc mệt nhọc. Chàng nhớ lại, sau khi hỏng kỳ thi Hương, chàng chán nản, lang thang khắp nơi. Tiền hết, trời nóng bức, chàng vào quán ăn, bác quán nấu nồi kê. Chàng mệt quá, lăn ra chỏng đặt ở góc nhà và ngủ lúc nào biết. Bác quán thấy chàng tỉnh dậy, bảo: “Chú học trò đánh giấc ngon nhỉ, ngủ nữa , nồi kê chưa chín đâu!”. Chàng ậm ừ, nghĩ mà buồn cho thân phận mình. Trải bao phú quý vinh hoa, con cháu đầy đàn mà nồi kê chưa chín.

      “Hoàng lương” tức là kê vàng, chỉ vinh hoa chẳng khác nào giấc mộng đẹp, hoặc đơn giản chỉ là giấc ngủ.

      ******

      Tại trong ánh mắt nghi hoặc, nỡ của mọi người, Tử Thần thẳng lưng, cố gắng bỏ qua đau đớn của miệng vết thương, chậm rãi từng bước lại kiên cường xuống núi. Cho dù trong lòng lại đau đớn, cũng muốn đem yếu ớt của chính mình bộc lộ ra ngoài, sống tự ti nhiều năm như vậy, để cho giữ lại tia tôn nghiêm duy nhất còn sót lại này .

      Mỗi từng bước , trái tim của lại giống như bị dao đâm nhát, đôi mắt tím xinh đẹp như thạch biết khi nào trở nên mơ hồ, mỗi giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống gương mặt tràn đầy vết thương của . Vốn tưởng rằng, yếu ớt của chính mình bị người khác nhìn thấy, nhưng lại biết, bóng dáng mà cố làm ra vẻ kiên cường là bi thương, thê lương cỡ nào, so với khóc lớn náo loạn, như vậy lại càng làm cho người ta đau lòng…

      Phàm Trần thấy vậy bất đắc dĩ lắc đầu, quả nhiên đánh chết cái nết chừa. Trong nháy mắt xoay người, Phàm Trần mắc sắc thấy được bóng trắng nhanh chóng lên phía xa xa, môi mỏng giương lên độ cong xinh đẹp về phía trước.



      Hết chương 51

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 52: Ba Nam Nhân Sân Khấu





      Sau khi trở lại phòng, Thượng Quan Sở Hàn nhìn căn phòng bóng người kinh ngạc hỏi:

      – Di, Mị Nhi đâu?

      Nghe vậy, Phàm Trần nở nụ cười bí :

      – Có lẽ mấy ngày nay nàng trở lại.

      – Nàng có chuyện quan trọng gì muốn làm sao?

      – Chẳng lẽ ngươi nghĩ Mị Nhi là người ý chí sắt đá, cứ yên tâm nhìn Tử Thần vết thương đầy người xuống núi mình như vậy sao?

      Thượng Quan Sở Hàn giật mình, đương nhiên tin Dạ Mị là loại người này, chỉ là lúc ấy nàng tản ra loại khí thế kia ra ngoài làm mất năng lực hỏi. Tại trong nháy mắt kia, thậm chí Thượng Quan Sở Hàn cảm thấy nàng phải là Dạ Mị mà quen biết, khi đó nàng giống như là nữ thần cao cao tại thượng, là vị thần từ cao nhìn xuống quan sát chúng sinh, chấp nhận bất luận kẻ nào nghi ngờ lời của mình.

      Nhìn thấy Phàm Trần có chút kinh ngạc nào, Thượng Quan Sở Hàn khỏi cười khổ :

      – Xem ra ta vẫn là đủ hiểu biết nàng.

      Phàm Trần hơi nhíu mày, buông chén trà trong tay :

      đủ hiểu biết có thể chầm chầm tìm hiểu, nhưng là ta hy vọng mặc kệ sau này nàng có biến thành bộ dạng gì nữa ngươi cũng được nghi ngờ nàng. Tính cách của nàng có lẽ trở nên càng ngày càng bá đạo, mạnh mẽ, nhưng đây cũng là bản tính khắc sâu trong người nàng, nếu như ngươi thể nhận, tại rời còn kịp. Ta hy vọng đợi đến lúc nàng ngươi quá sâu ngươi lại làm tổn thương nàng, nếu như vậy ta tuyệt đối bỏ qua cho ngươi.

      – Ta tuyệt đối rời khỏi nàng! Mặc kệ nàng biến thành bộ dạng gì nữa nàng cũng đều là Mị nhi mà ta nhất, có cái gì có thể làm dao động tình của ta đối với nàng, chẳng sợ có ngày nàng biến thành đại ma đầu giết người chớp mắt, chỉ cần trong lòng nàng có ta, ta nguyện ý trở thành lưỡi dao sắc bén tay nàng, cho dù vì nàng huỷ diệt cả thế giới ta cũng tiếc!

      Cái gì thương sinh thiên hạ có quan hệ gì với đâu? Thượng Quan Sở Hàn có lý tưởng vĩ đại như vậy, thế giới này người duy nhất có thể làm dao động tâm chỉ có Dạ Mị, nếu mất nàng, trái tim chỉ nhảy lên vì nàng kia cũng mất sinh mệnh. khi như vậy, cho dù huỷ thiên diệt địa lại có ngại gì!

      Thấy vậy, Phàm Trần cũng lộ ra nụ cười vừa lòng:

      – Hy vọng ngươi được quên lời của ngươi hôm nay, cũng hy vọng ngươi nhớ kỹ lời của ta với ngươi, nếu ta cũng dám cam đoan ngày nào đó ngươi chạm đến nghịch lân của Mị nhi, nàng có thể cần ngươi hay .

      – Ta là tuyệt đối cho ngươi có cơ hội độc chiếm Mị nhi, ngươi liền đem tâm tư của mình để vào trong bụng thôi. – Thượng quan Sở Hàn giả vờ khinh bỉ nhìn Phàm Trần cái, lập tức khó hiểu hỏi. – Phàm Trần, ngươi phải là thần tiên ? Vì sao đến cuối cùng ta lại luôn cảm thấy ngươi biết rất nhiều chuyện chúng ta biết đâu?

      – Có số việc bây giờ còn chưa đến lúc để biết, đến thời cơ thích hợp tự nhiên các ngươi hiểu.

      – Ta mặc kệ đến tột cùng ngươi là ai, cũng quan tâm ngươi biết cái gì. Hy vọng duy nhất của ta là ngươi đừng làm chuyện gì bất lợi đối với Mị nhi, địa vị của ngươi trong lòng nàng, ta nghĩ cần ngươi cũng biết, nếu như ngày như vậy, ta tuyệt đối bỏ qua cho ngươi. – Thượng Quan Sở Hàn nghiêm túc với Phàm Trần, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Phàm Trần, quan sát từng cảm xúc biến hoá của .

      Song, tại trong mát chỉ thấy thâm tình cùng sủng nịnh vô hạn, thậm chí còn có tia kính sợ dễ phát . Tuy rằng Thượng Quan Sở Hàn biết tia kính sợ kia từ đâu mà đến, nhưng cũng hiểu được địa vị của Dạ Mị trong lòng Phàm Trần, từ trong ánh mắt của , dường như Thượng Quan Sở Hàn nhìn thấy bóng dáng của mình. Này là điểm giống nhau duy nhất của bọn , chỉ vì bọn họ đồng dạng nữ nhân.

      – Ta là tuyệt đối cho ngươi có cơ hội độc chiếm Mị nhi, ngươi liền đem tâm tư của mình để vào trong bụng thôi.

      – Khụ… khụ…. – Thượng Quan Sở Hàn nghẹn lời, ngờ nam nhân băng sơn như Phàm Trần cũng có thú vui ác như vậy, thế nhưng lại dùng lời chính mình vừa trả lại, liền ngay cả vẻ mặt ngữ khí cũng giống nhau như đúc!

      Nhìn thấy cười trêu tức, Thượng Quan Sở Hàn buồn bực đến cực điểm, rất nghi ngờ nam nhân trước mặt này có phải là Phàm thừa tướng lạnh lùng băng lãnh, xa cách người vạn dặm mười năm trước kia hay . Hay là , lực lượng của tình lại vĩ đại như vậy, thế nhưng có thể thay đổi tính cách của người?

      Giờ khắc này, tâm của hai nam nhân dần dần tới gần, chỉ vì trong lòng bọn họ đều có cùng tín niệm.

      “Thùng thùng” ngoài phòng truyền đến tiếng đập cửa đánh gãy khí quái dị giữa hai người, Phàm Trần lập tức khôi phục thanh lãnh ngày xưa, thản nhiên :

      – Vào .

      Thấy vậy, trong lòng Thượng Quan Sở Hàn khỏi cảm thán khả năng của chút, tốc độ biến sắc mặt này phải người bình thường có thể bằng được a! Khinh bỉ nhìn cái, khéo lại đúng lúc bị Phàm Trần nhìn thấy, nụ cười quỷ dị khoé miệng làm Thượng Quan Sở Hàn khỏi rùng mình cái, cảm giác giống như bị người nào đó nhớ thương vậy.

      Thượng Quan Sở Hàn sợ hãi, lập tức vẽ cái tín hiệu nguy hiểm lớn trong lòng, sau này chọc ai cũng thể chọc nam nhân này, nam nhân này tuyệt đối giống bên ngoài thoạt nhìn đạm mạc thanh lãnh như vậy! Có loại người thích nhất chính là đánh mà thắng, mà nam nhân trước mắt này có lẽ là cực phẩm trong phương diện này!

      Cửa phòng chợt mở ra, người tới đúng là Đông Phương Hi ôn nhuận như ngọc kia.

      – Đông Phương công tử có chuyện gì sao? – Khôi phục thanh lãnh ngày xưa, Phàm Trần lập tức biến lại thành nam nhân băng sơn xa cách người vạn dặm kia.

      biết Dạ chưởng môn ở nơi nào?

      – Mị nhi nàng có việc phải ra ngoài, chỉ sợ trong khoảng thời gian này trở về, Đông Phương công tử nếu là có chuyện gì với ta cũng được, ta có thảy thay thế nàng toàn quyền xử lý.

      Lời này của Phàm Trần nhìn như có vấn đề gì, chỉ là thực đế trong ngoài đều lộ ra tin tức, phải là quan hệ của cùng Dạ Mị tầm thường!

      Đông Phương Hi nghe vậy trong lòng đau đớn trận, sắc mặt cũng thay đổi trong nháy mắt, nụ cười ôn nhu miệng thường ngày lúc này cũng biến thành cười khổ.

      Mà Thượng Quan Sở Hàn khỏi kinh ngạc, theo như hiểu biết của với Phàm Trần, biết Phàm Trần giống như là người những lời này. Tâm tư của Đông Phương Hi đối với Dạ Mị, liền ngay cả người đến sau như này cũng biết, thể nào Phàm Trần biết được. Nhưng tại như vậy là có ý gì? muốn đả kích Đông Phương Hi, làm biết khó mà lui sao?

      Cảm giác lẫn lộn nhìn Phàm Trần, lại vừa lúc đối diện với ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của . Thượng Quan Sở Hàn giật mình cái, lập tức thu hồi ánh mắt của mình, ngoan ngoãn ngồi bên làm người câm điếc. Vì suy nghĩ cho hạnh phúc lâu dài của mình và Mị nhi, là tuyệt đối dám phá hư “Chuyện tốt” của Phàm Trần!

      – Ta Dạ Mị. – Thu dọn cảm giác đau đớn trong lòng, Đông Phương Hi lại khôi phục ôn nhuận như ngọc ngày xưa, ôn hoà cười với Phàm Trần.

      – Nhưng nàng lại ngươi.

      Vốn tưởng rằng dù thế nào sắc mặt của Phàm Trần cũng biến hoá chút , nhưng cố tình người ta lại có vẻ lơ đễnh, chẳng qua lời lại là… hơi ác độc chút. Sáu chữ ngắn ngủn suýt chút nữa làm nụ cười Đông Phương Hi cố gắng nở ra bị đông cứng, câu trần thuật trực tiếp. Nhất là vẻ mặt bình tĩnh cùng ánh mắt tự tin kia của , làm tâm Đông Phương Hi đau đớn vô cùng.

      Nguyên lai, người ta căn bản là chưa từng xem mình trở thành đối thủ. Là cảm thấy Đông Phương Hi căn bản là có cái tư cách đó sao? Đông Phương Hi nở nụ cười chua sót.

      Thượng Quan Sở Hàn đứng bên lúc này mới biết được suy đoán của mình quả nhiên là chính xác nhất, Phàm Trần người này căn bản là giết người thấy máu! Lấy đạm mạc thanh lãnh đến che giấu bản tính phúc hắc của , biết có bao nhiêu người sắp gặp tai hoạ.

      Xem chiêu này của muốn bao nhiêu ác độc có bấy nhiêu ác độc, ngay cả tư cách trở thành đối thủ cũng cho người ta, có gì còn đả kích người hơn cái này? So với đao quang kiếm ảnh giữa tình địch, thái độ bình tĩnh, ngữ khí lơ đễnh của như vậy quả là muốn đánh người vào mười tám tầng địa ngục!

      tại có nghĩa là sau này cũng , ta buông tay.

      – Nga? chắc ngày đó đó ngươi có thể tu thành chính quả đâu. – Thượng Quan Sở Hàn vốn tưởng rằng lại tiếp tục đả kích Đông Phương Hi nghe được lời này liền ngây người, cái này là muốn làm gì a? Liền ngay cả Đông Phương Hi cũng kinh ngạc, khó hiểu nhìn về phía Phàm Trần, còn chưa kịp vui mừng, lập tức bị lời kế tiếp của làm giận sôi lên.

      – Mị nhi nhà chúng ta luôn mềm lòng, chừng ngày nào đó nàng thấy ngươi đáng thương liền nhận ngươi đâu.

      Nghe vậy, khoé miệng cùng khoé mắt Thượng Quan Sở Hàn cùng lúc run rẩy, người này, chỉ phúc hắc mà lời còn rất ác độc!

      – Ngươi… Muốn cho ta biết khó mà lui là thể nào, ta tuyệt đối buông tay. Cáo từ! – Đông Phương Hi nghẹn bụng tức giận xoay lưng chạy lấy người, vốn là nam nhân ôn hoà, luận về tài ăn , luận về phúc hắc, sao có thể là đối thủ của Phàm Trần? Lại còn ở đây, sợ chính mình ngay cả chết như thế nào cũng biết.

      – Sao ngươi lại đối với Đông Phương Hi như vậy? – Thượng Quan Sở Hàn hiểu hỏi.

      – Chẳng lẽ ngươi muốn lại có thêm nhiều người đến chia xẻ Mị nhi? – Phàm Trần tựa tiếu phi tiếu nhíu mày hỏi.

      – Đương nhiên là ta muốn, bất quá ta biết cái này phải là lý do của ngươi. Nếu ngươi muốn có người đến chia xẻ Mị nhi mà , lúc trước ngươi giúp ta, hơn nữa đối với chuyện của Tử Thần kia ngươi cũng có phản ứng gì.

      – A, chỉ cần người khác tâm Mị nhi, ta đều ngại, nhưng là duy độc Đông Phương Hi, ta để thuận lợi được như ý nguyện.

      – Chẳng lẽ ngươi có thù oán với ? Nếu sao ngươi lại đối với như vậy?

      – Thù à…. thể , bất quá là thiếu ta ít đồ. – xong, Phàm Trần nở nụ cười quỷ dị, có loại cảm giác trầm vô cùng.

      Nếu nhìn đến ý cười đùa dai trong mắt , Thượng Quan Sở Hàn có lẽ nghĩ làm chuyện gì đối với Đông Phương Hi. Bất quá tại xem ra hẳn là có nguy hiểm đến tính mạng. Khụ…khụ… nhiều nhất chỉ là bị tên phúc hắc này tra tấn sống dở chết dở.

      chứng mình, có đắc tội cái tên “trong ngoài đồng nhất” này là lựa chọn chính xác cỡ nào, ví dụ máu chảy đầm đìa xảy ra trước mắt a!



      Hết chương 52

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :