1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khuynh thành phong hoa (72 C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 46: Tiêu tan (1)




      - Mị nhi, chẳng lẽ nàng tuyệt để ý tới cảm nhận của ta sao? - Thượng Quan Sở Hàn chua chua hỏi.

      - phải, phải như thế, muội... - Dạ Mị rối rắm, nguyên lai nam nhân ghen cũng chọc người thương như vậy a... nhưng là nên giải thích như thế nào đâu? Chẳng lẽ lúc nãy chính mình có chú ý tới ? Kia phải càng đả thương người thôi!

      Kỳ phải Thượng Quan Sở Hàn đủ quan trọng, mà là lúc ấy Dạ Mị lòng chỉ nghĩ đến vấn đề với Phàm Trần, sao lại còn có tâm tư bận tâm cái gì khác, đường đụng vào cây cột cũng xem như may mắn!

      - Tốt lắm, ta chỉ thuận miệng thôi, xem nàng gấp gáp kìa. Lại đây, ta có lời muốn với nàng. - Nhìn đến bộ dạng rối rắm của Dạ Mị, Thượng Quan Sở Hàn buồn cười đem nàng kéo qua ngồi xuống bên cạnh mình.

      - Đại ca, đến cùng là có chuyện gì a?

      - Sau này cần lại kêu ta là đại ca.

      - Vì... vì cái gì? - Tâm Dạ Mị bởi vì những lời thình lình ra này của Thượng Quan Sở Hàn mà đập nhanh điên cuồng, chẳng lẽ biết chính mình căn bản phải muội muội của rồi? Dạ Mị dám tưởng tượng, khủng hoảng lập tức chiếm đầy trong lòng, sau lưng cũng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, sợ Thượng Quan Sở Hàn nhìn ra được cái gì, Dạ Mị nỗ lực ép buộc chính mình trấn định xuống, rót ly trà cho chính mình làm an ủi.

      - Bởi vì nàng căn bản phải muội muội Thượng Quan Nhã Nhi của ta.

      "Phanh" cái chén rơi xuống đất bể vài miếng, Dạ Mị khiếp sợ nhìn về phía Thượng Quan Sở Hàn, giống như làm thế nào cũng thể tin được lời vừa mới nghe. biết, biết! Biết chính mình chỉ là hồn đến từ dị thế, biết chính mình luôn luôn lừa gạt ! Làm sao bây giờ, đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ?

      tại Dạ Mị chỉ cảm thấy lạnh lẽo cả người, chân tay luống cuống, căn bản là dám nhìn tới ánh mắt của , sợ nhìn đến chán ghét, thống hận trong mắt ! Ép buộc chính mình trấn định , nhưng là vẫn như trước thể che giấu giọng run rẩy ngừng.

      - Đúng... ta phải Thượng Quan Nhã Nhi.

      - Nguyên lai Nhã Nhi chết... - Thượng quan Sở Hàn đau đớn nhắm lại hai tròng mắt, giọt lệ lướt qua từ khoé mắt.

      Thấy vậy, Dạ Mị khỏi tự giễu nở nụ cười, nguyên lai, người chung quy là muội muội Thượng Quan Nhã Nhi của . Dạ Mị, ngươi chẳng qua chỉ là đồ giả mà thôi, làm sao có thể hi vọng xa vời được đến thứ gì nguyên bản thuộc về ngươi đâu? Làm người sao lại có thể biết xấu hổ như vậy?

      - Huynh giết ta .

      - Nàng cái gì? Làm sao ta có thể giết nàng đâu? - Thượng Quan Sở Hàn kinh ngạc nhìn Dạ Mị .

      - Ta căn bản phải muội muội của huynh, chẳng qua chỉ là hồn chiếm cứ lấy thân thể muội muội huynh mà thôi! Chẳng lẽ huynh muốn báo thù thay cho muội sao? - Lúc này Dạ Mị ngược lại bình tĩnh xuống dưới, giấy chung quy là thể gói được lửa, biết như thế nào? Nhiều nhất bất quá là chữ chết thôi.

      - Nhã Nhi cũng phải nàng hại chết, hơn nữa giết nàng Nhã Nhi có thể trở về sao? Cho dù có thề, ta cũng giết nàng.

      Nghe vậy, Dạ Mị chấn kinh rồi, dám tin nhìn hỏi:

      - Vì cái gì?

      - Bởi vì ta nàng.-

      - Thượng Quan Sở Hàn huynh xem ràng, ta là Dạ Mị, phải muội muội Thượng Quan Nhã Nhi của huynh! Ta cũng thèm làm vật thay thế của ai! - Dạ Mị kích động rống lớn . Tình cùng tình thân là hai việc khác nhau, tại phương diện tình , Dạ Mị luôn luôn theo đuổi hoàn mỹ, nếu trở thành vật thay thế, như vậy cho dù có lại bao nhiêu nàng cũng thèm. Bởi vì vật thay thế chính là vết sẹo lớn nhất, cái thế giới này bất cứ người nào cũng đều độc nhất vô nhị, căn bản ai có thể thay thế ai. Cho dù bộ dạng có lại giống nhau, tính cách lại tương tự như thế nào? Đồ giả cũng vĩnh viễn thể trở thành đồ được.

      - Ta biết nàng là Dạ Mị phải Nhã Nhi, người Thượng Quan Sở Hàn ta chính là Dạ Mị nàng! Nàng cũng phải là vật thay thế của bất luận kẻ nào! - Thấy cảm xúc Dạ Mị kích động như thế, Thượng Quan Sở Hàn tay kéo lấy nàng ôm vào lòng lớn tiếng , giống như muốn chứng minh tâm của chính mình vậy.

      - ... thể nào, huynh vẫn luôn Thượng Quan Nhã Nhi! - Dạ Mị muốn mạnh mẽ tránh ra ôm ấp của , nhưng là Thượng Quan Sở Hàn lại giống như quyết tâm gắt gao muốn giam cầm nàng vậy, làm nàng giãy dụa như thế nào cũng giãy dụa ra.

      - Nàng trước bình tĩnh chút nghe ta ! Ta thừa nhận, lúc trước ta cứ nghĩ người mình là Nhã Nhi, nhưng đó cũng là nghĩ đến! Bởi vì từ lớn lên cùng muội ấy, hơn nữa sinh mệnh của ta trừ bỏ muội ấy ra có nữ nhân gì khác, cho nên ta mới nghĩ sai như vậy! Kia nhiều nhất cũng chỉ có thể là lúc thiếu niên khinh cuồng mê luyến thôi!

      - Nhưng là nàng giống với! Nhìn đến nàng tim ta đập nhanh hơn, muốn lúc nào cũng đem nàng ôm vào ngực, thậm chí muốn hôn môi nàng, nhìn đến nàng thân mật cùng nam nhân khác ta đau lòng, ghen... những cảm giác này đó lúc ta ở cùng Nhã Nhi chưa từng có qua! Ta biết đó là loại độc chiếm dục của người nam nhân đối với nữ nhân, mà phải tình cảm của người ca ca đối với muội muội! Nếu đến bây giờ ta còn thể phân biệt khác biệt giữa hai người, chẳng lẽ nhiều năm như vậy ta đều sống uổng phí rồi?

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 46: Tiêu tan (2)



      Nghe chân tình thông báo, mặt Da Mị khỏi đỏ lên, nhưng là trong lòng lại có chút bất an:

      – Huynh hận ta sao? trách ta chiếm cứ thân thể muội muội huynh sao?

      – Ta hẳn là nên cảm ơn nàng mới đúng. cảm ơn nàng đến, mới làm phụ thân phải chịu nỗi đau người đầu bạc tiễn người đầu xanh, cám ơn nàng đến, làm ta hiểu được cảm giác người. Ta tin tưởng, nàng có thể từ dị thế đến đây sống thay cho Nhã Nhi, vậy nhất định là minh minh bên trong chú định, đây là duyên phận của nàng cùng Nhã Nhi.

      – Huynh nghĩ như vậy? – Dạ Mị cảm thấy sau khi mình vào thế giới này, giống như càng ngày càng có khuynh hướng tiểu nữ nhi rồi, Dạ Mị tâm ngoan thủ lạc, lãnh tâm vô tình trước kia chạy đâu rồi? So với việc các loại nhăn nhó bất an tại, nàng càng thích chính mình quyết đoán của ngày xưa, ít nhất vô duyên vô cớ cho chính mình tăng thêm nhiều phiền não như vậy.

      – Đương nhiên, chừng tất cả đều là an bài của Nhã Nhi đâu! Có lẽ nàng sợ đại ca ta này độc sống quãng đời còn lại, cho nên mới đem nàng đưa đến bên người ta… – thấy cảm xúc của Dạ Mị muốn ổn định lại, Thượng Quan Sở Hàn liền tâm huyết dâng trào nở nụ cười đùa nàng.

      đứng đắn! Đúng rồi, sao huynh lại biết chuyện này? Ta nhớ trừ bỏ Thương cùng Thuý Y, có bất luận người nào khác biết chuyện này.

      – Nàng quên bên người chúng ta có thần tiên sống rồi?

      – Thần tiên sống? Huynh là … Trần!

      – Ân, đem chuyện này cho ta, bảo ta cẩn thận suy nghĩ xem đến cùng là ai. Nếu người ta là Nhã Nhi, kia bảo ta rời khỏi nàng, nếu nàng, có thể nhận ta. vốn ta suy nghĩ ràng muốn tìm nàng, ai biết nàng thế nhưng đột nhiên chạy tới.

      – Nhận huynh? – Dạ Mị suýt chút nữa hoài nghi lỗ tai của mình có phải có vần đề hay , ý này phải là…

      – Đúng, cùng chung thê!

      được! Như vậy đối với huynh và Trần đều công bằng, ta thể ích kỷ như vậy! – Dạ Mị buồn bực, cổ nhân khi nào khai sáng như vậy rồi? Thế nhưng ngay cả cùng chung thê cũng có thể đồng ý?

      – Công bằng hay công bằng đều do chúng ta định đoạt, chúng ta đều đồng ý vì cái gì nàng vẫn chịu? đời này chỉ có nàng mới đáng giá để chúng ta dùng tâm !

      Ngay tại lúc Dạ Mị muốn phản bác, cửa phòng đột nhiên mở ra.

      – Mị nhi, nàng đồng ý , trừ nàng ra ngoài, lại còn có ai đáng giá cho chúng ta động tâm đâu? Kỳ đối với chúng ta mà , chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng, có địa vị bên trong lòng nàng cũng đủ vừa lòng, so với thể cùng nàng ở chung chỗ mà , này là hạnh phúc rất lớn. Hay là nàng muốn bỏ người nào trong hai chúng ta, nhìn độc sống quãng đời còn lại sao?

      – Trần… – Dạ Mị cảm động bổ nhào vào trong lòng Phàm Trần nức nở . Nam nhân này luôn hiểu biết nàng như vậy, biết trong lòng nàng khó chịu, bất an, cho nên thay thế nàng ngã bài với Thượng Quan Sở Hàn. Biết nàng khó chọn lựa ai trong hai người, cho nên liền thay nàng quyết định.

      – Mị nhi, chẳng lẽ nàng muốn bỏ qua ta sao? – Thượng quan Sở Hàn vẻ mặt u oán nhìn Dạ Mị uỷ khuất .

      phải phải, ta… ta… – Dạ mị lắp bắp nửa ngày, vẫn là chưa ra cái gì được.

      – Nàng cái gì a? chẳng lẽ nàng chịu muốn ta? Tuy rằng bộ dạng của ta so với Phàm Trần kém chút, nhưng tốt xấu gì cũng là công tử tuấn mỹ tuổi trẻ đầy hứa hẹn a, vì cái gì nàng chướng mắt ta đâu? Ai, ông trời sao lại đối với ta tàn nhẫn như vậy! Người ta ta, xem ra đời này ta nhất định độc sống quãng đời còn lại. Thôi thôi, ta xem giờ chỉ có thể cạo đầu xuất gia, thanh đăng cổ phật thôi! – Thượng Quan Sở Hàn lời này đến vô cùng đơn thê lương, sau khi xong còn bước chân lảo đảo về phía ngoài cửa.

      – Ta… ta hai người đều muốn! – Dạ Mị sợ Thượng quan Sở Hàn xuất gia, dưới tình thế cấp bách liền cứ rống lên như vậy, khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ đỏ giống như muốn ra máu.

      Song, làm sau khi Thượng Quan Sở Hàn xoay người lại Dạ Mị liền chán nản, mặt ý cười tràn đầy làm sao có chút cảm xúc u oán, bi thương? chút cười xấu xa lên trong đáy mắt kia là biểu sau khi gian kế đạt thành sao?



      Hết chương 46

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 47: Nữ nhân mẫn cảm, nguy cơ buông xuống (1)


      – Huynh… huynh thế nhưng dùng khổ nhục kế! – Dạ Mị nghiến răng nghiến lợi nhìn Thượng Quan Sở Hàn vẻ mặt đắc ý, Phàm Trần “khi dễ” nàng còn chưa đủ, bây giờ lại thêm Thượng Quan Sở Hàn…

      – Nếu phải ta thêm liều thuốc mạnh, nàng còn muốn rối rắm đến khi nào đâu? như vậy có lẽ ta vĩnh viễn cũng có ngày xuất đầu .

      – Được rồi, ngươi cũng đừng lên mặt nữa, lát nữa Mị nhi tức giận ta xem ngươi làm sao bây giờ! – Chỉ sợ cho dù ra cũng có người tin tưởng, đường đường Phàm Trần như tiên giáng trần thế nhưng cũng lộ ra vẻ mặt xấu xa, tà ác này…

      Thượng Quan Sở Hàn vừa nghe liền nóng nảy, rất chân chó lấy lòng với Dạ Mị buồn bực:

      – Mị nhi, Mị nhi tốt, ta sai rồi, nàng ngàn vạn lần đừng để ý tới ta, lần sao ta dùng khổ nhục kế tính kế nàng nữa!

      – Tránh ra, ta muốn để ý tới huynh!

      – Mị nhi, nàng giận ta sao?

      – Là huynh cần ta trước, ta mới cần lại nhào lên khiến huynh phiền chán! – Nhớ tới lúc nãy Thượng Quan Sở Hàn quyết đoán cho nàng gọi là đại ca như vậy, Dạ Mị liền cảm thấy rất uỷ khuất rất đau lòng. Dạ Mị bây giờ quyết đoán xem người ta thổ lộ, lòng chỉ nghĩ đến biết chính mình phải muội muội của , cho nên ngay cả tiếng đại ca cũng cho nàng kêu…

      Nghe vậy, Thượng Quan Sở Hàn ngây ngẩn cả người, hiểu nhìn Dạ Mị, lại thấy vẻ mặt nàng thương tâm uỷ khuất, Thượng Quan Sở Hàn liền nóng nảy, nhưng lại nghĩ ra được lời của nàng là có ý gì. Rơi vào đường cùng chỉ phải giống như muốn cầu cứu nhìn về phía Phàm Trần, ai ngờ lại vẻ mặt vui sướng khi người gặp hoạ, căn bản có ý muốn giúp đỡ!

      – Mị nhi, ta khi nào lại cần nàng? Ta nàng đến mức sắp nổi điên làm sao có thể cần nàng đâu! Cho dù nàng cần ta, ta cũng mặt dày mày dạn theo nàng, muốn ta chủ động buông tha cho nàng, trừ khi ta chết!

      – Nam nhân chính là lời ngon ngọt dễ nghe đến dụ dỗ nữ nhân! Lúc nãy ràng huynh còn qua cho ta gọi huynh là đại ca, nếu phải cần ta vậy là có ý gì!

      Cho đến lúc này, cuối cùng Thượng Quan Sở Hàn cũng hiểu vấn đề ở nơi nào, bất đắc dĩ thở dài uỷ khuất :

      ràng nàng phải muội muội của ta cần gì phải gọi đại ca chứ?

      Vừa dứt lời, Phàm Trần là người đầu tiên phá lên cười, đồng tình vạn phần khinh bỉ nhìn Thượng Quan Sở Hàn. Ngay tại lúc Thượng Quan Sở Hàn còn nghi hoặc là có ý gì, Dạ Mị bùng nổ:

      – Tốt! Ta biết ta chỉ là đồ giả, có tư cách kêu huynh là đại ca, càng có tư cách hy vọng xa vời được huynh có thể đối xử với ta như trước vậy! Huynh cho ta, ta muốn nhìn thấy huynh nữa!

      – Mị nhi! Ta muốn nàng gọi ta đại ca, ta muốn nàng gọi ta là Hàn! Ta muốn nàng làm muội muội của ta, ta chỉ muốn nàng là nữ nhân của ta! – xong, Thượng Quan Sở Hàn liền ngay trong ánh mắt kinh ngạc của Dạ Mị hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, cánh môi mềm mại đụng chạm làm Dạ Mị giống như bị sét đánh vậy, đầu óc trống rỗng, dưới hướng dẫn có chút trúc trắc của , Dạ Mị cũng dần dần chìm sâu vào nụ hôn làm nàng tim đập thình thịch này.

      Phàm Trần đứng bên thấy vậy, trong mắt hơi tối lại, lặng lẽ lui ra ngoài. Cho dù tự với bản thân trong lòng rằng đây là ông trời định sẵn, phải học thản nhiên mà nhận, nhưng là lúc nhìn thấy nàng thân mật với người khác, tâm vẫn nhịn được đau đớn. Bao nhiêu lần tự hỏi trong lòng, hối hận sao? Đáp án tự nhiên cần cũng biết. Cho dù nhìn thấy nàng thân mật cùng nam nhân khác, chính mình ghen, đau lòng, nhưng là chỉ cần có thể được ở bên cạnh nàng, nhìn nàng hạnh phúc, tất cả đều đáng giá.

      Trong phòng, hai người kềm lòng nổi muốn hơi thở trầm trọng, thẳng đến hôn Dạ Mị toàn thân xụi lơ, Thượng Quan Sở Hàn mới buông nàng ra. Lần đầu nếm được ngon ngọt rất muốn buông thiên hạ trong lòng ra, chỉ là nếu còn buông ra mà , thể cam đoan được chính mình có thể khống chế dục vọng nóng cháy hay . Hơn nữa so với Dạ Mị, đầu óc của xem như là thanh tỉnh, đương nhiên còn nhớ đây là phòng của Phàm Trần, chỉ là tại nhìn chung quanh, cũng thấy bóng dáng của .

      thấy Phàm Trần.

      – Trần! Xong rồi, khẳng định là tức giận rồi! – Nhìn chung quanh thấy Phàm Trần, Dạ Mị liền hoảng loạn lên, nghĩ nghĩ chính mình đúng là đáng chết, thế nhưng hôn môi cùng nam nhân khác trước mặt , cái này bảo phải làm sao a!

      Nghe vậy, trong lòng Thượng Quan Sở Hàn cũng sốt ruột lên, lúc ấy chỉ nghĩ đến làm cho Dạ Mị hiểu tâm ý của mình, căn bản là nghĩ nhiều như vậy, tại cuối cùng mới hiểu hành vi của mình khi nãy có bao nhiêu ổn, vì thế liền nôn nóng lôi kéo Dạ Mị ra ngoài tìm người.

      Song, hai người quan tâm bị loạn căn bản ngờ là, bọn họ hôn nhau hăng say, ai lại vô duyên ngồi ở đó làm bóng đèn như vậy.




      Chương 47: Nữ nhân mẫn cảm, nguy cơ buông xuống (2)



      Tìm cả ngày, hai người Dạ Mị rốt cục cũng tìm được Phàm Trần tại lương đình, lúc này đứng mình trong lương đình, giống như ngắm hoa, nhưng ánh mắt mơ hồ lại làm cho người ta nắm bắt được, biết suy nghĩ của bay nơi nào.

      Nhìn bóng dáng đơn bạc tịch của , Dạ Mị cùng Thượng Quan Sở Hàn vừa đau khổ vừa áy náy, nhàng đến bên cạnh , Dạ Mị từ sau lưng gắt gao ôm eo , ngập ngừng :

      – Trần, xin lỗi…..

      Phàm Trần ngần người đột nhiên cảm giác được thân thể mềm mại sau lưng, còn có mùi thơm của cơ thể quen thuộc, khoé miệng chầm chậm giơ lên nụ cười sủng nịnh, xoay người đem nàng ôm vào trong lòng mình:

      – Bé ngốc, lại cái gì ngốc đâu? Đây là lựa chọn của chính ta, nàng có làm chuyện xin lỗi ta, nếu là nàng cảm thấy trong lòng bất an mà , vậy bồi thường cho ta chút gì ?

      – Được, chàng nên bồi thường như thế nào? – Có thể vì làm chút chuyện, trong lòng Dạ Mị cũng cảm thấy an tâm rất nhiều, vì thế vội vàng ngửa đầu trả lời.

      Chỉ thấy Phàm Trầm mỉm cười, dung nhan tuấn mỹ đột nhiên tới gần, tại trong ánh mắt ngây ngốc của Dạ Mị hôn lên môi nàng tiếng vang dội, lập tức giống như khoe ra liếc nhìn Thượng Quan Sở Hàn cái, Thượng Quan Sở Hàn thấy vậy chỉ phải xấu hổ sờ sờ mũi quay đầu qua bên, giả bộ cái gì cũng đều có nhìn thấy. Dạ Mị nhìn đến việc làm như trẻ con này của Phàm Trần trong lòng khỏi cảm thấy buồn cười, nàng cảm thấy, nam nhân trước mắt này càng ngày càng giống con người chân chính, mà phải trích tiên xa thể với tới trước đây.

      ——— ————————–

      Trong chính diện Hoa Thanh cung.

      – Tử Thần sư huynh! Chưởng môn đâu? Chưởng môn ở đâu? – gã đệ tử hấp tấp chạy vào từ bên ngoài, vội vàng nhìn Tử Thần hỏi.

      – Xảy ra chuyện gì? – trực giác, Tử Thần cảm giác được có chuyện gì tốt xảy ra, lại muốn bao biện làm thay lần, chỉ vì muốn Dạ Mị có cái nguy hiểm gì.

      Tên đệ tử kia biết là đệ tử thân truyền của chưởng môn, cho nên cũng cảm thấy có gì ổn, cuống quít đem chuyện báo cho Tử Thần:

      – Tử Thần sư huynh, Thuý Y sư tỷ bị người bắt ! Người đó , muốn cứu Thuý y sư tỷ, bảo chưởng môn mình đến Vực Đoạn Hồn!

      – Cái gì? Làm sao Thuý Y sư tỷ có thể bị người bắt ? Chẳng lẽ có người xông vào bổn môn? – Tử Thần vừa nghe liền lập tức nóng nảy, tự nhiên biết tầm quan trong của Thuý Y đối với Dạ Mị, nếu là để nàng biết, chỉ sợ…

      – Hôm nay Thuý Y sư tỷ xuống núi mua vật phẩm, cũng ở trong môn phái.

      Nghe vậy, đôi mày tuấn tú của Tử Thần gắt gao nhăn lại chỗ, trong đầu nhanh chóng nghĩ đối sách. Mục đích của người bắt sư tỷ rất ràng, chính là sư phụ! Sư tỷ còn ở trong tay , cho dù sư phụ chỉ sợ cũng bị người quản chế, đến lúc đó muốn đánh muốn giết chẳng phải do người kia định đoạt sao? được! Tuyệt thể để nàng gặp chuyện may!

      Rất nhanh, trong lòng tử Thần có quyết định, liền nghiêm túc với tên đệ tử kia:

      được chuyện này cho chưởng môn, để ta cứu Thuý Y sư tỷ!

      – Này… xảy ra chuyện gì sao? – Người nọ do dự hỏi, phải khinh thường tu vi của Tử Thần, mà ngược lại, còn rất sùng bái Tử Thần, bởi vì tu vi của Thần Thần là cao nhất trong tất cả đệ tử Hoa Thanh phái! Chỉ là, người nọ muốn tự mình chưởng môn đến, chỉ sợ người khác cũng làm được gì ?

      có chuyện gì đâu, bây giờ ta phải Vực Đoạn Hồn, nhớ kỹ, nhất định được chuyện này cho chưởng môn! Chưởng môn công việc bận rộn, những chuyện nhặt này đó làm phiền người rồi. – Nhìn thấy tên đệ tử kia gật đầu, Tử Thần mới yên tâm xuất phát, đồng thời cũng thầm thề trong lòng, bất luận như thế nào cũng phải cứu được sư tỷ về! Này phải chỉ là vì Dạ Mị để ý đến Thuý Y, càng là vì Thuý Y là ân nhân cứu mạng của ! Năm đó nếu phải có nàng cứu giúp , đưa trở về Hoa Thanh phái mà , chỉ sợ đời sớm còn người tên Tử Thần này.

      Lúc Tử Thần rồi, trong lòng tên đệ tử báo tin kia càng ngày càng bất an, làm chuyện gì cũng giống như mất hồn vậy thể tập trung tinh thần, nghĩ cả nửa ngày, vẫn quyết định tìm chưởng môn!

      – Khởi bẩm chưởng môn, bên ngoài có đệ tử muốn cầu kiến, là có chuyện quan trọng bẩm báo! – Trong lương đình, ba người Dạ Mị, Phàm Trần, Thượng Quan Sở Hàn trò chuyện với nhau vui, chợt nghe giọng này, mấy người đều nghi hoặc nhìn qua. Hoa Thanh phái luôn có liên hệ gì với bên ngoài, cũng có cùng xuất với những môn phái khác, đến cùng là có chuyện gì đâu?

      – Cho vào .

      – Dạ!

      được lát, tên đệ tử kia liền run run rẩy rẩy đến, chỉ thoáng dùng ánh mắt nhìn Dạ Mị liền nhanh chóng cúi đầu xuống, dám lại nhìn nhiều cái, trong lòng kính sợ đối với nàng.

      – Đệ tử tham kiến chưởng môn!

      – Miễn lễ, có chuyện gì?

      – Tạ ơn chưởng môn, chuyện là như vầy… – Sau đó, liền đem từ đầu chí cuối lời với Tử Thần cho Dạ Mị, còn đem chuyện Tử Thần muốn trước mình cũng cho nàng. Dạ Mị càng nghe sắc mặt càng trầm, tia máu chợt loé qua trong ánh mắt, muốn đến gần ranh giới bùng nổ. Phàm Trần cùng Thượng Quan Sở Hàn bên cạnh cũng đều vẻ mặt lo lắng, ai cũng đều biết, bắt Thuý Y ràng là muốn hướng về phía Dạ Mị, chỉ biết người này là thần thánh phương nào.

      Hết chương 47

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 48: Điều kiện của Ma Tôn (1)

      – Ngươi làm rất tốt, ngay hôm nay thăng làm đệ tử nội điện, trước xuống . – Dạ Mị mặt biểu tình , nhưng là người quen thuộc với nàng đều biết, đây là điềm báo nàng sắp nổi nóng.

      – Tạ… đa tạ chưởng môn, đa tạ chưởng môn! Đệ tử cáo lui! – Tên đệ tử ngoại điện này thình lình bị miếng bánh thịt đập cho choáng váng đầu óc, tiến vào nội điện, kia nhưng là giấc mơ mà đệ tử ngoại điện mong nhớ ngày đêm a! Mặc dù đều là đệ tử Hoa Thanh phái, nhưng là chẳng những công pháp học tập của đệ tử ngoại điện bằng đệ tử nội điện, càng phải phụ trách toàn bộ việc vặt của môn phái, đa số thời gian đều lãng phí tại đây. Mà vào nội điện lại có thể học được công pháp càng thêm cao thâm, được đến đan dược, tinh thạch có lợi cho việc tu luyện cũng muốn nhiều hơn so với đệ tử ngoại điện hơn rất nhiều… tóm lại chỉ có câu, lợi ích nhiều hơn a!

      – Mị nhi, chúng ta cùng nàng. – Căn bản cần hỏi quyết định của Dạ Mị, đáp án thể nghi ngờ là đồng ý, cho dù là núi đao biển lửa nhất định nàng cũng .

      – Hai người thể chung với ta.

      – Ta biết, nàng xuất phát trước, chúng ta liền sau đuổi theo.

      – Người nọ thấy nàng mình nhất định thả lỏng cảnh giác, đến lúc đó chúng ta liền xuất bất ngờ, làm hậu thuẫn của nàng!

      xong, ba người nhìn nhau cười, cần giải thích gì nhiều, này là ăn ý của bọn họ. Chỉ là, mọi việc thuận lợi như bọn họ suy nghĩ vậy sao?

      Lục này vực Đoạn Hồn, Thuý Y đứng bên cạnh vách núi đen, hai tay cũng bị cột đằng sau, sau lưng nàng nam tử tà mị, thình lình chính là Ma Tôn bỏ chạy Tuyết sơn ngày đó! Lúc này trước mặt Thuý Y là vách núi đen cao vạn trượng, chỉ cần Ma Tôn nhàng đẩy cái, nàng bị ngã đến tan xương nát thịt, cho dù là người Tu Chân cũng khó tránh khỏi!

      Sỡ dĩ vực Đoạn Hồn được xưng là vực Đoạn Hồn vì cho dù là người Tu Chân từ nơi này ngã xuống cũng có cách nào thi triển pháp thuật thoát , đoàn sương mù lượn lờ bên trong có thể miễn bất cứ pháp thuật nào, khi ngã vào vách núi đen, cho dù ngươi là Đại La Kim Tiên cũng có khả năng còn sống!

      Lúc này, Ma Tôn vẻ mặt đắc ý chờ đợi, biết, cái nữ nhân kia nhất định đến! Rất xa, chân trời dần dần có bóng người tới gần, nụ cười mặt của Ma Tôn lập tức cứng ngắc, đầu đầy tóc đen kia ràng phải tượng trưng của Dạ Mị.

      – Ma Tôn! – Sau khi Tử Thần từ phi kiếm xuống dưới liền cảnh giác nhìn Ma Tôn, ngờ người bắt sư tỷ đúng là đại ma đầu này! tại Tử Thần bắt đầu cảm thấy may mắn, may mắn người đến phải Dạ Mị, nam nhân trước mắt là người cực kỳ nguy hiểm! Hơn nữa chỉ bằng thù oán giữa cùng Dạ Mị, khi Dạ Mị rơi vào trong tay , kia rất khó dùng cái dạng thủ đoạn gì để tra tấn nàng!

      – Người bản tôn muốn tìm phải là ngươi!

      – Ngươi hãy chết tâm , vì sư phụ của ta tới!

      – Hừ! Nguyên lai nàng cũng là hạng người sợ chết! – Ma Tôn khinh thường nở nụ cười, hề che dấu hai tròng mắt màu đỏ thị huyết ràng, có vẻ vô cùng quỷ dị. Mắt hồng càng phát chói mắt biểu tâm tình của giờ phút này muốn phẫn nộ rồi, khí tức bạo ngược dần dần tiết ra ngoài, làm người ta có cảm giác sợ hãi từ đáy lòng.

      cho ngươi vũ nhục sư phụ ta! Hôm nay là ta tự tiện thay người đến, hãy bớt nhảm , muốn như thế nào ngươi mới chịu thả sư tỷ của ta? – Tại trong lòng tử Thần, Dạ Mị chính là nữ thần trong cảm nhận của , sao lại có thể dễ dàng tha thứ để người chịu nửa điểm vũ nhục? Kỳ từ trước khi tới nơi này, chuẩn bị tốt quyết tâm phải chết, nay vừa thấy người này chính là Ma Tôn, ngay cả tia ảo tưởng cuối cùng trong đáy lòng cũng tan biến. Nam nhân này bất luận là tu vi hay là tâm cơ đều hơn xa , nhưng là vẫn buông tha cứu Thuý Y như trước, cho dù chết, cũng nhất định phải cứu được nàng!

      – Hừ! khi như vậy, vậy ngươi liền thay sư phụ ngươi trả chút lợi tức ! – Vừa dứt lời, Ma Tôn liền phất tay cái, cơn gió màu đen lập tức đánh úp về phía tử Thần!

      Tử Thần thấy vậy hai mắt chợt ngưng, thực lực chênh lệch quá lớn, căn bản thể nào tránh né, tại lúc còn nghĩ ra cách nào, cơn gió màu đen liền vây quanh vào bên trong! Thuý Y xa xa thấy vậy khỏi sợ hãi, miệng nàng bị che chú Yên Lặng thể , chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng khủng hoảng nhìn Tử Thần giãy dụa trong cơn gió, nước mắt rơi xuống như mưa.

      Mà Tử Thần trong cơn gió giờ phút này phải chịu đựng thống khổ rất lớn, cơn gió này giống như ngàn vạn cây đao vậy, để lại người đạo lại đạo vết thương, máu đỏ tươi càng ngừng chảy xuôi ra bên ngoài, xem ra Ma Tôn có ý muốn làm mất máu quá nhiều mà chết!

      Tuy rằng sớm biết rằng thực lực của mình căn bản thể so với , nhưng là như thế nào Tử Thần cũng nghĩ tới, tại trước mặt , chính mình ngay cả kích cũng thể chống cự, trong lòng khỏi bắt đầu thống hận chính mình.

      Sau khi nhìn đến máu tươi, Ma Tôn lại càng hưng phấn lên, ánh mắt tràn đầy vẻ khát vọng. Bản tính Ma tộc tàn nhẫn thị huyết, có loại thích cố chấp đối với máu tươi, nhìn đến máu tươi ngừng tràn ra ngoài, thậm chí Ma Tôn có loại cảm giác máu của mình cũng bắt đầu sôi trào, tế bào bạo ngược toàn thân giờ phút này thức tỉnh toàn bộ, ngừng kêu gào tại trong cơ thế.

      Nhưng tại giờ phút này, đạo chân nguyên lực mạnh mẽ từ trời đánh về phía cơn gió kia, màu đen dần dần tán , lộ ra Tử Thần vết thương đầy người bên trong. chỉ là người, liền ngay cả gương mặt nguyên bản nghiệt kia lúc này cũng che kín vết thương, có vẻ vô cùng khủng bố dữ tợn, dưới toàn thân cơ hồ muốn còn chỗ da lành lặn nào, nếu cứ để như vậy, cần bao lâu mất máu quá nhiều mà chết
      Last edited by a moderator: 8/7/17

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 48: Điều kiện của Ma Tôn (2)

      Tại trong ánh mắt kinh ngạc của Ma Tôn, Tử Thần còn có Thuý Y, Dạ Mị đầu bạc tung bay nhanh chóng buông xuống, nâng Tử thần vô lực té mặt đất dậy. Nhìn đến vết thương đầy người , tâm Dạ Mị chợt đau đớn lên, bỗng nhiên có loại cảm giác tên là đau lòng lan toả ra từ dưới đáy lòng. Dạ Mị nhanh chóng từ người lấy ra viên cầm máu đan đút cho Tử Thần, sau đó cởi áo ngoài của mình mặc lên cho , y phục muốn hoá thành mảnh , cơ hồ thành áo rách quần manh.

      Nhìn đến Dạ Mị đột nhiên tiến tới, bên trong đôi mắt tím xinh đẹp của Tử Thần tràn đầy kinh ngạc, lo lằng, nôn nóng :

      – Sư phụ, làm sao người lại đến đây? – Bởi vì mất máu quá nhiều, lúc này giọng của có vẻ rất suy yếu, thân thể cũng lung lay thoáng động giống như tuỳ thời đều có thể ngã xuống.

      Dạ Mị nghe vậy hai mắt chợt ngưng, nhớ tới tự tiện hành động, Dạ Mị liền phi thường tức giận, tuy rằng biết là suy nghĩ vì nàng, nhưng là vừa nghĩ đến xem sinh mệnh của chính mình như vậy, trong lòng Dạ Mị liền dâng lên lửa giận bùng cháy thể ức chế được, trong lòng lại càng vì đau lòng thôi. Tuy rằng rất muốn răn dạy , nhưng là vừa nhìn đến bộ dạng của suy yếu như thế, lời Dạ Mị liền nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng nhàng . – Ngươi trước ngồi bên nghỉ ngơi chút, chuyện còn lại giao cho ta là được.

      – Dạ Mị, rốt cục ngươi cũng tới rồi, bản tôn chờ ngươi vất vả a! – Nhìn đến nàng thân mật cùng nam nhân khác như thế, trong lòng Ma Tôn liền lửa giận tận trời, chua sót khác thường làm vô cùng phiền muộn, tựa tiếu phi tiếu (giống cười nhưng cười) nhìn Dạ Mị .

      điều kiện của ngươi . – Vừa nhìn thấy Ma Tôn, Dạ Mị liền nghĩ đến Hiên Viên Thương chết, trong lòng lập tức hận thể đem thiên đao vạn quả! hơn nữa còn bắt Thuý Y, làm Tử Thần trọng thương, cho dù chết ngàn vạn lần cũng có cách nào giải mối hận trong lòng nàng! Song, giờ phút này Thuý Y còn trong tay , cho dù Dạ Mị chú ý đến mình cũng có cách nào chú ý đến Thuý Y, chỉ đành phải cố nén hận ý trong lòng chuyện với .

      Ma Tôn nghe vậy cũng lại nhảm, giơ lên nụ cười tà mị khẽ mở môi mỏng :

      – Tự phế tu vi, cùng bản tôn.

      Lời này của Ma Tôn vừa ra, ba người ở đây đồng loạt thay đổi sắc mặt, bọn họ vốn tưởng rằng Ma Tôn nhiều nhất cũng chỉ là muốn giết Dạ Mị, nhưng là tại ràng phải như vậy. Nếu muốn giết bảo nàng tự sát là có thể, làm gì tự phế tu vi cùng ? Chẳng lẽ muốn giữ nàng bên người hảo hảo mà nhục nhã nàng?

      Kỳ ba người đoán cũng sai, Ma Tôn quả chính là nghĩ như vậy. tuy rằng cảm giác khác thường trong đáy lòng của chình mình đến cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng là lại rất ràng, muốn nữ nhân này, muốn hung hăng đặt nàng dưới thân, muốn xem bộ dạng nàng lấy lòng !

      – Sư phụ thể! – Thấy Dạ Mị có phản bác, ngược lại trầm tư suy nghĩ, Tử Thần vội vàng kêu lớn lên, liền ngay cả Thuý y cũng vẻ mặt đồng ý cùng sợ hãi.

      – Lại đồng ý, bản tôn liền phải đẩy nàng xuống. – Thấy Dạ Mị còn do dự, Ma Tôn ý cười tràn đầy uy hiếp , tay muốn đặt lên vai Thuý Y, chỉ cần lại dùng lực chút, nàng liền chết có chỗ chôn!

      Thấy vậy, trong lòng Dạ Mị nhúc nhích, nôn nóng la lên:

      cần, ta đồng…

      Thấy nàng phải đồng ý, trong lòng Ma tôn vui sướng dị thường, bởi vậy xem Thuý Y trước người. Tử Thần thấy vậy nôn nóng vạn phần, đau lòng thôi, vừa muốn ngăn cản, thấy bóng người nhanh chóng nhảy xuống vách núi đen!

      ! Thuý Y!


      Hết chương 48

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :