1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khuynh thành phong hoa (72 C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 43: Nhẫn tâm thương tổn (2)


      Thượng Quan Sở Hàn? Dạ Mị vừa nghe được tên này, trong lòng vẫn nhịn được co rút đau đớn lên, hơi hơi nhướng mày, vốn định trực tiếp từ chối cho vào cửa, nhưng Phàm Trần đứng bên lại mở miệng:


      - Mị nhi, nàng vẫn là gặp , trốn tránh như vậy cũng phải biện pháp, lần này nàng gặp có thể còn có lần tiếp theo, hẳn là buông tha cho dễ dàng như vậy, sao giải quyết vấn đề ràng trong lần đâu?


      Nghe vậy, Dạ Mị trầm tư lát, lập tức phân phó với tên đệ tử kia:


      - Cho vào .


      - Dạ, chưởng môn.


      Song, nhưng Dạ Mị chú ý đến ánh sáng quỷ dị chợt loé trong mắt Phàm Trần.


      lát sau, Thượng Quan Sở Hàn vẫn bạch y như trước được dẫn đến trong đại sảnh, lúc nhìn đến hai người Dạ Mị cùng Phàm Trần gắt gao nắm tay cùng chỗ, thân hình nguyên bản rất tiều tụy cũng chấn động mạnh, đau đớn lặng lẽ lướt qua trong mắt.


      - Nhã Nhi... ta có thể mình tâm cùng nàng ?


      Xem Thượng Quan Sở Hàn tiều tụy như vậy, trong lòng Dạ Mị cũng dễ chịu, liền mềm lòng:


      - Trần, ta ra ngoài trước chút.


      - Tốt, nhớ mọi việc phải suy nghĩ kĩ rồi mới làm, ngàn vạn lần đừng làm cho chính mình phải hối hận.


      Cảm nhận được ngưng trọng trong giọng của Phàm Trần, Dạ Mị thâm sâu nhìn cái, lập tức cùng Thượng Quan sở Hàn ra ngoài.


      - , đến cùng tìm ta có chuyện gì. - đỉnh Tuyết sơn, hai người nam nữ mặc đồng dạng bạch y phong hoa tuyệt đại đón gió mà đứng.


      - Nhã Nhi, giữa chúng ta nhất định phải mới lạ như vậy sao? - Nghe được giọng đạm mạc gần như lạnh lùng kia của nàng, tim Thượng Quan Sở Hàn giống như bị ngàn vạn con cổ trùng cắn xé vậy.


      - Ta cùng với ngươi sớm là người xa lạ.


      - Là người xa lạ .... người xa lạ sao? Ha ha... - Đau đớn như búa đập vào tim làm Thượng Quan Sở Hàn gần như hít thở thông, nguyên lai, tại trong lòng nàng sớm đem mình làm người xa lạ liên quan... Thượng Quan Sở Hàn muốn cười, nhưng là đau nhức cùng chua sót trong lòng làm lại nụ cười có vẻ vô cùng đơn thê thảm, ướt át lướt qua mặt càng làm tim như bị phỏng.


      - Nếu có chuyện gì xin mời trở về , sau này cần lại đến. - vậy với Thượng Quan Sở Hàn, Dạ Mị lại có vẻ bình tĩnh nhiều hơn, giọng lãnh mạc tuyệt tình thậm chí làm người cảm thấy nàng căn bản là có tim. Song, bất luận che giấu như thế nào vẫn là thể xem đau đớn dưới đáy lòng của chính mình.


      - Nhã Nhi... tóc của nàng... xảy ra chuyện gì? - Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, Thượng Quan Sở Hàn liền phát có gì đó giống với, cho đến lúc này mới phát , đầu tóc kia sớm phải màu bạc quen thuộc, mà là trắng như tuyết vậy!


      - Chuyện liên quan đến ngươi, ta trước. - Có thể xem khiếp sợ cùng đau tiếc trong giọng của , Dạ Mị muốn nhanh chóng thoát ...


      - Nhã Nhi! Đến tột phải làm như thế nào nàng mới bằng lòng tha thứ cho ta? - Thấy Dạ Mị muốn , Thượng Quan Sở Hàn khống chế được kêu lớn lên.


      - lý do thích hợp, đời này ta cũng thể nào tha thứ cho hành vi ngươi từng làm! Nếu muốn ta càng hận ngươi, vậy từ nay về sau cần lại đến quấy rầy ta! Ngươi có biết hay , mỗi lần nhìn thấy ngươi ta đều có loại xúc động muốn xông lên giết chết ngươi? Nếu phải xem lúc trước ngươi từng là đại ca ta, ngươi nghĩ là mình còn có cơ hội đứng tại chỗ này sao? Ngươi là đại ca của ta a, là nghĩa tử mà cha thương từ đến lớn a, nhưng là ngươi lại giúp đỡ người khác đến hại người thân nhất của mình! Đến cùng ngươi còn có lương tâm hay ? Ngươi sợ phụ thân ôm nỗi hận dưới cửu tuyền chết nhắm mắt sao? Thượng Quan Sở Hàn, ta hận ngươi! Ta hận thể giết ngươi ngay lập tức để chôn cùng phụ thân, cho ngươi xuống cửu tiền tạ tội với người! Ngươi cút cho ta!


      Vừa nghĩ tới chuyện xảy ra trong quá khứ, cảm xúc Dạ Mị cố nén liền bạo hết ra rồi, nhìn đến đôi mắt phẫn nộ, đau đớn cùng tràn ngập hận ý kia của nàng, Thượng quan Sở Hàn dám tin thân hình loạng choạng lui ra phía sau vài bước.


      Bảo bối mà nâng niu che chở trong lòng bàn tay hận ?


      Nữ nhân mà hao hết tâm tư bảo vệ muốn giết ?


      Trong nháy mắt, thậm chí Thượng Quan Sở Hàn cảm thấy mình giống như bị rớt xuống hầm băng, lạnh lẽo thấu xương tựa hồ đem máu của đều đóng băng lại, trái tim chỉ nhảy lên vì nàng kia cũng giống như bị cắt thành vô số mảnh. Tâm, chảy máu. Thân hình đơn bạc của Thượng Quan Sở Hàn lung lay thoáng động trong gió, giống như khí lực toàn thân đều bị hút , tùy thời đều có khả năng ngã xuống.


      giọt huyết lệ đỏ thẫm lặng lẽ chảy xuống khuôn mặt, là tâm ai đau đớn?


      Lý do... lý do kia có thể cho nàng sao? Đối với nàng mà , lý do như vậy là nên châm chọc cỡ nào? Thôi thôi, khi như vậy, vậy để nàng tiếp tục hận xuống , ít nhất nàng có thể rất hạnh phúc...


      - Nhã Nhi, nếu nàng muốn mạng của ta, ta đây cho nàng là được, nàng cũng biết, ta chưa bao giờ từ chối bất cứ cầu gì của nàng. - Cuối cùng lại thâm sâu nhìn thoáng qua gương mặt tuyệt sắc luôn xuất trong mộng mỗi khi đêm về của mình, tại lúc nàng còn chưa có lấy lại tinh thần, Thượng quan Sở Hàn quyết liệt thả người nhảy xuống Tuyết sơn!

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 44: Chân tướng


      - Sở Hàn! Cùng với tiếng hét kinh hoàng này, dải lụa trắng nhanh chóng bay tới, đem Thượng Quan Sở Hàn thả người nhảy xuống kéo lên!


      - Ngọc? Sao đệ lại tới đây? - Lúc này Dạ Mị mới tỉnh lại, ngây ngốc nhìn Hiên Viên Ngọc đột nhiên xuất .


      - Nếu ta đến, chẳng lẽ nàng liền đứng xem Sở Hàn chết sao?!


      Đây là lần đầu tiên Dạ Mị nhìn thấy Hiên Viên Ngọc tức giận, khắc lúc Thượng Quan Sở Hàn nhảy xuống vách núi đen kia, nàng sợ đến mức ngây ngẩn cả người, nếu Hiên Viên Ngọc tới, có lẽ chết ? Chết… vừa nghĩ đến đây, Dạ Mị liền nhịn được cảm thấy kinh hoảng, lời lúc nãy của nàng hoàn toàn là dỗi, bởi vì quá tức giận nên mới thốt ra. nhưng là chỉ cần vừa nghĩ đến cách cái chết gần như vậy, tâm Dạ Mị liền nhịn được đau đớn lên, nếu là như vậy, chỉ sợ nàng hận mình cả đời


      - Ngọc, đệ đừng trách Nhã Nhi, đây là lựa chọn của chính ta.


      - Ai cho ngươi nhiều chuyện như vậy? Mạng của ngươi là của ta, có chết cũng phải do ta tự tay đến lấy! - Vừa nghe đến giọng suy sút tuyệt vọng kia của Thượng Quan Sở Hàn, Dạ Mị liền tức có chỗ đánh, giọng điệu tốt lớn tiếng .


      - Nhã Nhi! Sao nàng có thể đối xử với Sở Hàn như vậy đâu? là đại ca thương nàng nhất a!


      - phải đại ca của ta! xứng mang họ Thượng Quan! Năm đó nếu phải khoanh tay đứng nhìn, sao phụ thân ta lại có thể chết? Hôm nay cho dù chết cũng đúng thôi, bởi vì đó là thiếu phụ thân ta!


      - kiện năm đó cũng là có nỗi khổ riêng a! là vì…


      - Ngọc, câm miệng!


      Hiên Viên Ngọc còn chưa xong liền bị Thượng Quan Sở Hàn lớn tiếng đánh gãy, Dạ Mị nghi hoặc nhìn thoáng qua hai người, trực giác cho nàng, chuyện này còn có bí mật mà nàng biết!


      - Còn có cái gì là ta biết? !

      - Nhã Nhi, nàng đừng nghe bậy, tất cả nàng đều biết hết rồi.

      Dạ Mị nghe vậy lạnh lùng nhìn Thượng Quan Sở Hàn cái, lập tức dùng Định Thân thuật đem định tại chỗ, lại thêm cái chú Yên Lặng làm thể ra chữ, sau đó quay đầu với Hiên Viên Ngọc:


      - Ngọc, đệ cho ta biết.


      Nhìn Thượng Quan Sỏ Hàn nôn nóng, lại nhìn Dạ Mị ánh mắt kiên định, Hiên Viên Ngọc bất đắc dĩ thở dài :


      - Năm đó lúc hoàng huynh có ý muốn giải quyết Thượng Quan thừa tướng bị Sở Hàn trong lúc vô ý phát , Sở Hàn liền nổi giận đùng đùng tìm hoàng huynh chuyện, nhưng hoàng huynh lại bắt được nhược điểm của Sở Hàn --- đó là nàng! lấy mạng của nàng áp chế, muốn Sở Hàn bảo trì im lặng, làm như biết, nếu đem nàng cùng Thượng quan thừa tướng cùng nhau xử tử! Hoàng huynh là đế vương tâm cơ thâm trầm bày mưu nghĩ kế, cho dù lúc trước Sở Hàn đồng ý, phá huỷ kế hoạch của , hoàng huynh vẫn là có biện pháp xử lý Thượng Quan thừa tướng, chẳng qua hơi phiền toái chút mà thôi, tự nhiên Sở Hàn cũng hiểu điểm này, bởi vậy cũng chỉ có thể tạm thời bảo trì im lặng xuống dưới.


      - Kia vì cái gì cho phụ thân từ quan cư rừng núi?


      - Nàng cho là Sở Hàn nghĩ tới sao? Theo như ta biết, từng mấy lần ám chỉ muốn Thượng Quan thừa tướng từ quan, nhưng là Thượng Quan thừa tướng muốn phụ nỗi khổ tâm của phụ hoàng, bất luận như thế nào cũng chịu từ quan.


      Dạ Mị nghe vậy hờ hững, tấm lòng son sắt của phụ thân đối với Long Việt quốc nàng là ràng nhất, người từng qua, Thượng quan gia tộc đời đời kiếp kiếp đều lấy việc phụ tá hoàng thượng bảo vệ Long Việt làm nhiệm vụ của mình. Bảo từ quan quy điền (từ quan về quê làm ruộng), kia thể nghi ngờ là bôi đen Thượng Quan bộ tộc.


      - Sau đó Sở Hàn rơi vào đường cùng lại tìm hoàng huynh, lấy thái độ kiên quyết cầu hoàng huynh miễn cái chết cho Thượng Quan thừa tướng, chỉ cần lưu đày ông, nếu cùng hoàng huynh cá chết lưới rách. Hoàng huynh thấy thái độ kiên quyết của Sở Hàn, cũng biết là người được làm được, vì thế liền đồng ý cầu của Sở Hàn. Vốn Sở Hàn định chờ sau khi Thượng Quan thừa tướng bị lưu đày liền buông tha cho hết thảy ở kinh thành, mang theo nàng cùng nhau tìm Thượng Quan thừa tướng, người nhà mai danh tích trong núi. Nhưng là ai ngờ nàng đột nhiên vào cung làm hoàng hậu, chờ sau khi Sở Hàn trở về tất cả đều chậm, nàng tiến cung, chẳng khác gì thịt cá thớt gỗ, mặc hoàng huynh muốn đối phó với nàng thế nào đều là chuyện dễ dàng.


      - Sở Hàn vừa về kinh thành liền lập tức vào cung, cầu hoàng huynh thả nàng ra, nhưng là lúc ấy hoàng huynh có hứng thú với nàng, hơn nữa nàng vẫn là nước cờ tốt nhất khống chế Sở Hàn, sao lại có thể dễ dàng thả nàng ra cung? Song, dù sao Sở Hàn cũng là đệ tử của chưởng môn Hoa Dương phái, tự nhiên hoàng huynh cũng có điều cố kỵ, vì thế liền hứa hẹn tuyệt đối lấy tính mạng của nàng cùng Thượng Quan thừa tướng, chỉ muốn làm tan rã thế lực của Thượng Quan thừa tướng, coi như đây là mồi làm Sở Hàn dám hành động thiếu suy nghĩ. Sau đó Sở Hàn thấy được nàng sống trong hậu cung vui vẻ, biết được nàng nhất định là hoàng huynh, mà nàng cũng muốn ra cung...


      Còn tiếp...

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 44: Chân tướng (2)

      - Từ Sở Hàn chú ý nhất là nàng có thể vui vẻ, hạnh phúc. căn bản là luyến tiếc cho nàng chịu bất cứ chút thương tâm khổ sở nào, cho nên chuyện mạnh mẽ đem nàng ra cung này căn bản là chưa từng nghĩ qua, phải sợ nàng hận , mà là sợ sau khi nàng rời khỏi hoàng huynh thương tâm! Vì thế chỉ phải tiếp tục bảo trì im lặng, cũng cầu xin sau này hoàng huynh phải đối xử với nàng tốt, cho nàng hạnh phúc vô ưu vô lo ở trong cung qua cả đời, dựa vào nhiều năm ở chung như vậy, Sở Hàn cũng biết hoàng huynh nhất định ra tay với nữ tử, cho nên đem nàng giao cho cũng có gì cần lo lắng. Mà liền tính đến lúc đó cùng nhau bị lưu đày với Thượng Quan thừa tướng, ở bên người ông tận hiếu tốt để bù lại áy náy trong lòng .


      Nghe đến đó, tâm Dạ Mị rung rung lên, nguyên lại, hết thảy đều là sai lầm của nàng! Nếu phải bởi vì nàng, Thượng Quan Sở Hàn lại làm sao có thể bảo trì im lặng? Dạ Mị bỗng nhiên nhớ tới, lúc lần đầu tiên nhìn thấy Thượng Quan Sở Hàn liền đề nghị mang nàng ra cung, nhưng lúc đó nàng lại giống như bị ma quỷ ám ảnh, từ chối đề nghị của ! Nếu lúc đó nàng đồng ý, có lẽ tất cả bi kịch xảy ra ? Dạ Mị khắc cũng chưa bao giờ hận chính mình như vậy, phụ thân chết, bi kịch của mình, nàng trách trời trách đất lại nghĩ rằng nàng mới là hung thủ cuối cùng! Cái này bảo nàng phải làm sao a?


      - Nhưng Sở Hàn nghĩ tới là, hoàng huynh căn bản cam lòng buông tha Thượng Quan thừa tướng như thế, đến cuối cùng còn lợi dụng nàng gián tiếp hại chết ông. Tư thông địch quốc hơn nữa vượt ngục, Thượng Quan thừa tướng hẳn là phải chết thể nghi ngờ. Kỳ là ta nên xin lỗi huynh đệ tốt Thượng Quan Sở Hàn này , thực xin lỗi nàng, thực xin lỗi Thượng Quan thừa tướng, lúc ấy với loại tình huống đó vẫn có thể tin tưởng ta,có tâm gì cũng với ta, nhưng là ta lại cam chịu đứng bên hoàng huynh như trước…


      - Ha ha… nguyên lai, kẻ đầu sỏ gây nên là ta, là ta a! Ta hận ngươi, hận Thương, hận Thượng Quan Sở Hàn, nhưng kết quả ta mới là hung thủ chân chính! Còn có gì châm chọc hơn so với cái này? Đau xót chôn dấu dưới đáy lòng suốt mười năm cũng là do ta chính mình tạo thành, nhiều năm như vậy ta thế nhưng hận sai người rồi! Người nên chết phải là ta mới đúng a! Vì cái gì ông trời trừng phạt người tội ác tày trời là ta này?!


      Dạ Mị giống như là bị điên rồi la lớn lên, sợi tóc trắng như tuyết tuỳ ý bay múa. cho tới hôm nay nàng mới biết được, nguyên lai cười cũng có thể cười đến tê tâm liệt phế như vậy. từng giọt nước mắt càng ngừng theo khuôn mặt rơi xuống, thâm sâu làm phỏng tâm nàng, nỗi đau đớn đến sắp hỏng mất giống như nhắc nhở nàng, hết thảy những thứ này đều phải là mơ!


      - Nhã Nhi, chuyện này liên quan đến nàng, nàng cũng muốn mà! - Nhìn Dạ Mị điên cuồng như thế, Hiên Viên Ngọc bối rối, nghĩ tới có thể nàng thể nhận này, nhưng lại nghĩ rằng có bắn ngược như vậy.


      - liên quan đến ta? Như thế nào có thể liên quan đến ta! Nếu phải vì ta, Thượng Quan Sở Hàn bảo trì im lặng! Nếu ta có tiến cung, cũng bị Thương nắm giữ trong tay, cũng căn bản là có điều cần cố kỵ! Nếu ta Thương, đồng ý ra cung cùng , hết thảy bi kịch kia liền xảy ra! Nếu phải ta dễ tin lời người khác , phụ thân cũng chết! Tất cả bi kịch đều là do chính ta tạo thành! Buồn cười là nhiều năm như vậy ta thế nhưng hận sai người rồi, buồn cười buồn cười, là buồn cười! Ha ha…


      Nhìn đến cảm xúc của Dạ Mị thế nhưng kích động như vậy, Hiên Viên Ngọc gấp đến độ giống như là kiến bò chảo nóng, bỗng nhiên liếc nhìn đến Thượng Quan Sở Hàn vẻ mặt nôn nóng lại có vẻ thống khổ, Hiên Viên Ngọc lập tức giống như tìm cược cứu tinh, vì thế giải Định Thân thuật cùng chú Yên Lặng cho .


      Thân thể vừa được đến tự do, Thượng Quan Sở Hàn liền nôn nóng chạy vội tới bên người Dạ Mị, đưa tay gắt gao ôm nàng vào lòng:


      - Nhã Nhi, nàng bình tĩnh chút! Chuyện đó cũng phải là nàng muốn nhìn đến, nàng cũng là người bị hại a! Phụ thân trách nàng, có bất luận người nào trách nàng! Nàng cần lại ép chính mình, nàng có biết nhìn thấy nàng như vậy tâm của ta đau bao nhiêu hay ?


      Dạ Mị trong điên cuồng bỗng nhiên cảm nhận được cái ôm ấp ấm áp làm nàng vô cùng tham luyến, khí tức quen thuộc làm tâm trạng rồi bời của nàng đột nhiên bình tĩnh rất nhiều, nhớ tới chính mình từng đối với nam nhân vô tội này bao nhiêu lời tuyệt tình tàn nhẫn, tâm Dạ Mị lại co rút đau đớn lên, gắt gao ôm lấy eo ngập ngừng :


      - Đại ca...


      Hết chương 44

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Từ đây xưng hô tuỳ theo hoàn cảnh mà thay đổi nha ^^

      Chương 45 : Rối rắm tam giác luyến (1)


      tiếng “đại ca”, tất cả hiểu lầm đều giải trừ, sau khi xa cách mười năm lại nghe được tiếng kêu gọi quen thuộc như thế, hốc mắt Thượng Quan Sở Hàn khỏi ươn ướt:


      - Nhã Nhi…. Nhã Nhi, Nhã Nhi của ta trở lại.


      nhàng vuốt ve sợi tóc trắng như tuyết của Dạ Mị, trong mắt Thượng Quan Sở Hàn tràn ngập thương tiếc, cứ lẳng lặng để Dạ Mị dựa vào trong ngực làm càn khóc lớn như vậy, biết, nàng cần phát tiết.


      Thấy vậy, khoé miệng Hiên Viên Ngọc gợi lên nụ cười khổ, lén lút rời .


      - Đại ca, muội xin lỗi huynh, nhiều năm như vậy đều là muội hiểu lầm huynh, còn nhiều lời tuyệt tình với huynh như vậy! Có phải muội rất đáng giận hay ? - Hai mắt Dạ Mị đẫm lệ ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Sở Hàn , dù sao, nàng từng thương tổn như vậy.

      Thượng Quan Sở Hàn ôn nhu lau giọt nước mắt mặt nàng, gằn từng tiếng kiên định :


      - Nhã Nhi, mặc kệ nàng làm những gì đối với ta, ta đều thể hận nàng, trái tim này chỉ nhảy lên vì nàng. - Nếu , tâm cũng chết.


      Nghe được lời thổ lộ bất thình lình của Thượng Quan Sở Hàn, Dạ Mị ngây ngẩn cả người, nàng thừa nhận, lúc nghe nàng tim thế nhưng đập nhanh, đáy lòng còn có chút cảm giác ngọt ngào! Nhưng càng là như thế này, nàng lại càng có loại cảm giác tội lỗi, bởi vì nàng còn có Phàm Trần…. hai người nam nhân ưu tú giống nhau như thế, sao nàng lại có thể ích kỷ tham lam như vậy đâu?


      Hơn nữa nam nhân trước mắt này hẳn là muội muội Thượng Quan Nhã Nhi của ? Mà chính mình…. lại chẳng qua chỉ là hồn đến từ dị giới thôi, chiếm cứ thân thể người khác, chẳng lẽ còn muốn chiếm giữ tình của người khác luôn sao? Dạ Mị, ngươi muốn ích kỷ như thế sao? Nếu có ngày biết tất cả mọi chuyện, ngươi có thể cam đoan hận ngươi sao?


      Nghĩ đến đây, Dạ Mị liền nhịn được bối rối lên, ánh mắt mơ hồ :


      - Đại ca, thực xin lỗi, muội cùng với Trần ở cùng chỗ…

      Vừa lúc nãy phải muốn nhìn ra sao? Vì cái gì bây giờ nghe chính miệng nàng ra tâm thế nhưng đau như vậy? Chẳng lẽ trong lòng mình còn hi vọng xa vời sao…..


      Nhìn đến dáng vẻ co quắp bất an của Dạ Mị, Thượng Quan Sở Hàn cố chịu đựng nỗi đau trong lòng, nỗ lực giơ lên nụ cười ôn nhu :


      - Chỉ cần nàng cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi, cái khác cũng cần suy nghĩ nhiều. Sau này để cho ta lấy thân phận đại ca theo bên cạnh nàng được ? Ta nghĩ muốn nhìn bảo bối của ta hạnh phúc cả đời.

      Nghe vậy, Dạ Mị chấn kinh rồi, ý của là muốn bảo vệ bên cạnh mình cả đời sao? Cả đời nhìn nữ nhân mình cùng nam nhân khác hạnh phúc vui vẻ, đó là tra tấn như thế nào?


      - Đại ca, huynh….

      - Nhã Nhi, chẳng lẽ ngay cả cầu nhoi như vậy muội cũng chịu đồng ý sao? Hay là muội căn bản là muốn gặp huynh rồi?


      - Đại ca, muội phải là có ý này, muội chỉ là…. chỉ là hy vọng huynh đem thời gian lãng phí người muội.

      - Nhã Nhi, huynh hy vọng cho dù muội thể chấp nhận huynh cũng cần đem huynh đẩy cho người khác, chẳng lẽ muội biết như vậy so với giết huynh càng thêm tàn nhẫn sao?


      Nhìn đôi mắt bi thương của , Dạ Mị bất đắc dĩ thở dài hơi. Đại ca, đến tột cùng muốn làm như thế nào muội mới lại xúc phạm đến huynh? Huynh có biết hay , nhìn đến huynh bị thương, muội cũng đau lòng….


      - Tốt, muội đồng ý với huynh.


      Nghe vậy, Thượng Quan Sở Hàn nở nụ cười thoải mái, Song, đầu đầy tóc bạc kia của Dạ Mị lại làm đau đớn ánh mắt , hơi hơi nhăn mày lại ngưng trọng hỏi:


      - Nhã Nhi, đến tột cùng tóc của muội xảy ra chuyện gì?


      - Tóc muội…. - Dạ Mị ngây ngốc cầm lấy luồng tóc, trong đầu lại nghĩ đến gương mặt trắng bệch của Hiên Viên Thương đêm đó, thanh run rẩy :


      - Đại ca, huynh xem Thương .


      - Thương? làm sao vậy? - Nhìn đến bộ dáng thống khổ của Dạ Mị, Thượng Quan Sở Hàn giống như nhận thấy được cái gì, trong lòng dâng lên dự cảm tốt.


      - Thương vì cứu muội, chết.


      - chết?! - Thượng Quan Sở Hàn dám tin trừng lớn hai tròng mắt, hai chân cũng chịu khống chế lui về phía sau vài bước, cái đế vương cường thế bá đạo, bày mưu nghĩ kế trong trí nhớ kia thế nhưng cứ như vậy chết? Nỗ lực khắc chế cho giọng của mình run rẩy, Thượng Quan Sở Hàn khó khăn hỏi:


      - Đến cùng là xảy ra chuyện gì?


      Còn tiếp

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 45: Rối rắm tam giác luyến (2)


      Kế tiếp, Dạ Mị liền đem chuyện của Ma Tôn hết cho nghe, lại nhớ tới Ma Tôn, hận ý trong lòng Dạ Mị càng sâu, hận thể lập tức lột da huỷ cốt !


      Nghe xong Dạ Mị kể lại, Thượng Quan Sở Hàn thất vọng đau khổ lại cảm khái ngàn vạn, mặt cảm thán vì tình thâm ý nặng của Hiên Viên Thương, mặt lại áy náy vì chính mình thể ở bên cạnh nàng cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn:


      - Nhã Nhi, xin lỗi, tại lúc muội gặp nạn huynh thế nhưng thể ở bên cạnh muội...


      - Đại ca, này trách huynh được, muội tin tưởng nếu huynh biết trước, nhất định liều chết tới đây rồi. thôi, muội dẫn huynh nhìn xem Thương, muội nghĩ nhất định cũng rất muốn gặp huynh - Dạ Mị biết, đại ca cùng Thương, Ngọc vẫn đều là huynh đệ rất tốt, nếu phải vì kiện kia mà , có lẽ bọn họ là huynh đệ tốt cả đời ? Thương, hẳn là chàng cũng hối hận ? Nhưng là vì cái gì ngay cả dũng khí giáp mặt giải thích cũng có, cứ ích kỷ rời như vậy? Ông trời sao ông lại có thể tàn nhẫn như vậy? phải biết sai mà sửa việc rất tốt sao? Nhưng là vì cái gì ngay cả cơ hội sửa đổi ông cũng cho .....


      Sau khi Thượng Quan Sở Hàn cùng Dạ Mị đến tầng hầm, Dạ Mị liền rời trước, giữa bọn họ hẳn là còn rất nhiều lời muốn .


      - Mị nhi. - Giọng của Phàm Trần đột nhiên vang lên sau lưng Dạ Mị, đồng thời cũng đánh gãy suy nghĩ lộn xộn của Dạ Mị.


      - Trần... - Dạ Mị nghe tiếng có chút mất tự nhiên xoay người sang chỗ khác, giống như đệ tử làm sai chờ sư phụ phê bình.


      - Giải hoà với rồi? - Giả vờ có phát Dạ Mị mất tự nhiên, Phàm Trần vẫn ôn nhu như trước đem nàng ôm vào trong lòng.


      Nhắc tới "", tâm Dạ Mị đột nhiên đập nhanh hơn, mơ hồ gật đầu :


      - Ân.


      - Vậy là tốt rồi. thôi, ta đưa nàng trở về phòng nghỉ ngơi chút.


      Chờ sau khi đưa Dạ Mị trở về phòng, Phàm Trần liền xoay người muốn rời , trong lòng Dạ Mị yên bất an:


      - Trần... xin lỗi.


      Dạ Mị cũng biết vì sao chính mình ra ba chữ này, chẳng lẽ vì cái loại tim đập nhanh hiểu này đối với đại ca sao? Chính mình khi nào lại biến thành nữ nhân hoa tâm rồi? Nếu quyết định muốn ở cùng chỗ với Trần, vậy phải nên toàn tâm toàn ý sao? Nhưng là vì cái gì tại đối mặt với lại làm được tự nhiên như trước?


      Nghe vậy, Phàm Trần sửng sốt, lập tức lộ ra nụ cười thấu hiểu, chỉ là trong nụ cười kia là như thế nào cũng che giấu dược vẻ chua sót:


      - Mị nhi, ta sớm qua, nếu tình có thể khống chế được vậy phải tình chân chính, cho nên nàng cần cảm thấy xin lỗi ta. - xong, Phàm Trần cũng quay đầu lại rời , bóng dáng đơn bạc đơn làm người ta đau lòng.


      Dạ Mị vẫn yên bất an, sau khi nghe được lời của Phàm Trần liền chấn động mạnh, trong lòng hiểu khủng hoảng lên. Nhất định là biết ? Kỳ nghĩ nghĩ chính mình cũng đúng là đủ ngốc, thế gian này có chuyện gì có thể giấu được? người thông minh như lại làm sao có thể nhận ra chính mình khác thường đâu? Nghĩ đến đây, Dạ Mị khỏi lộ ra chút cười khổ, nàng thế nhưng quên, vẫn đều là người hiểu biết chính mình nhất a....


      Từ sau khi Phàm Trần rời , Dạ Mị vẫn bị vây trong bối rối, nàng sợ vì vậy mà rời khỏi chính mình, bao nhiêu lần muốn tìm , nhưng lại biết chính mình nên cái gì. Liên tục vài ngày, Dạ Mị có ra khỏi phòng bước, Phàm Trần cũng chưa từng đến tìm nàng, nàng hoàn toàn hoảng loạn, đau lòng, tuyệt vọng từ trong lòng lan toả ra.


      Dưới nóng vội, rốt cuộc Dạ Mị cũng bất chấp tất cả, tại nàng lòng chỉ nghĩ muốn đến gặp Phàm Trần, giáp mặt hỏi ràng. Cùng với chính mình miên man suy nghĩ mình, chẳng thà đem lời ràng, bất luận là kết quả như thế nào, cũng so với trạng thái bây giờ tốt hơn nhiều.


      Trong phòng, Phàm Trần vẻ mặt trịnh trọng chuyện cùng với Thượng Quan Sở Hàn, Nhìn vẻ mặt Thượng Quan Sở Hàn từ lạnh lùng đến khiếp sợ, thương tâm, mê man lại đến cuối cùng kiên định, Phàm Trần dần dần gợi lên nụ cười vừa lòng.


      Lại tại lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, Dạ Mị hùng hùng hổ hổ chạy vào, Phàm Trần kinh ngạc hỏi:


      - Mị Nhi, nàng làm sao vậy?


      Nhìn đến gương mặt quen thuộc của Phàm Trần, Dạ Mị khống chế được bổ nhào vào trong lòng nức nở :


      - Trần... có phải chàng cần ta nữa hay ?


      - Bé ngốc, sao nàng lại có thể nghĩ như vậy đâu? Ta làm sao có thể nỡ cần nàng? - Phàm Trần thương vuốt ve đầu bạc của Dạ Mị, giọng ôn nhu tràn đầy thương say đắm trước sau như .


      - Vậy vì cái gì mấy ngày này chàng cũng có đến tìm ta? - Sau khi được đến khẳng định, trái tim lung lay của Dạ Mị cuối cùng cũng an toàn hạ xuống, nhớ tới bản thân sợ hãi mấy ngày qua, Dạ Mị khỏi mân miệng uỷ khuất .


      Nghe vậy, cuối cùng Phàm Trần cũng biết nàng suy nghĩ miên man chỗ nào ra, khỏi áy náy :


      - Ta chỉ là muốn cho nàng thời gian bĩnh tĩnh suy nghĩ, để nàng lo lắng. Mị nhi, xin lỗi. Bất quá ta rất vui vẻ, ít nhất nàng cho ta biết địa vị của ta ở trong lòng nàng, cảm ơn viên thuốc an thần này của nàng.


      xong, mặt Phàm Trần lộ ra nụ cười hạnh phúc, nhàng hôn ngụm tại môi đỏ mọng của Dạ Mị. mặt Dạ Mị lập tức dâng lên hai đoá mây đỏ, vô cùng kiều diễm động lòng người.


      - Mị nhi, ta trước ra ngoài lúc, Sở Hàn có số việc muốn với nàng.


      - Đại ca? - Lúc này Dạ Mị mới phát , trong phòng thế nhưng còn có người, đúng là Thượng Quan Sở Hàn vẻ mặt ghen tuông! Vừa nghĩ tới việc làm của chính mình vừa nãy thế nhưng bị thấy được, mặt Dạ Mị liền nhanh chóng nóng lên, xấu hổ đứng ở tại chỗ biết nên làm thế nào cho phải, nghĩ tới chính mình trong lúc gấp gáp thế nhưng quyết đoán xem ngoại bất cứ ngoại vật nào trừ Phàm Trần.

      Hết chương 45.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :