1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khuynh Nhiên Tự Hỉ - Giả Oán Chúc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      tình hình là truyện này có rất nhiều ý kiến trai chiều nha ng khen ng chê ........k biết a zai 9 này tnao mà bị nhiều ng chửi thế........thui hóng tiếp.:full::full::full::full:
      thank nàng @Ishtar :tt2::tt2::tt2::tt2::tt2:
      Ishtarmeiluo thích bài này.

    2. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424
      @quỳnhpinky ta về sau biết ntn chứ mấy chương đầu rất biến thái, thích quấy rối nu9 =.=" hầu như chương nào cũng táy máy tay chân vớicon nhà người ta :die: vậy mấy thằng bạn cũng khốn nạn chẳng kém, toàn có sở thích chơi some (1 vs n) omeoi :shiver::shiver: tởm chịu được. ngồi edit tưởng tượng mà da gà nó nổi lên rần rần. thằng cha nam9 này bị lên án ném đá dữ quá làm mình đây cũng nản quá mà cũng lỡ rồi nên ráng lê lếch theo... :018:
      Linh Sờ Tinh, Winter, quỳnhpinky2 others thích bài này.

    3. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424
      Chương 3

      Edit: Meiluo

      Beta: Ishtar


      giờ Phó Tự Hỉ rất muốn trốn , tay nắm chặt lấy cánh cửa.


      Hạ Khuynh liếc nhìn xuống ngực của , : "Bây giờ còn thịnh hành kiểu này nữa rồi, em à, em ăn mặc ngắn như vậy là tự phơi bày hết đấy nhé."


      xong dừng lại chút, hình như sợ nghe hiểu, lại giải thích: " đúng hơn là, nhìn cái bộ dạng em ăn mặc như vậy khó coi chết được."


      Bị nhận xét như vậy, càng thấy được tự nhiên, thẹn quá mới vội giải thích: "Trước đó tôi có thay đồ rồi mà."


      "Đợi chút." Hạ Khuynh tự đẩy xe lăn đến sopha, tay cầm lấy chiếc áo khoác đưa cho .


      "Mặc cái này vào trước . Đợi lát mua bộ quần áo khác."


      nhìn thấy Hạ Khuynh trở lại bộ dáng ôn hòa, liền gật gật đầu, mới dám buông tay nắm cửa ra.


      Xong lại nghe tiếp: "Đóng cửa lại, tôi muốn đọc sách."


      Phó Tự Hỉ lại gật gật đầu, vội đóng cửa rồi tới.


      Hạ Khuynh đùa nghịch cái tay vặn xe lăn, đợi bước đến lấy áo khoác trong tay mình, cố ý cầm áo khoác nhấc lên cao, nhân cơ hội cầm tay kéo mạnh qua.


      Phó Tự Hỉ giật mình mất thăng bằng lảo đảo đổ sầm về phía trước, cẩn thận làm bộ ngực mềm mại ụp lên mặt . Hoảng sợ liền chống lên hai sườn tay vịn xe lăn, tay chân luống cuống, lại bị Hạ Khuynh tay đè lấy thắt lưng, tay kia nắm bắp đùi quỳ ụp xuống đùi mình xe lăn.


      Hạ Khuynh cảm thấy bản thân mình lúc này là vô liêm sỉ.


      Nhưng đáng chết này đứng trước mặt bày ra vẻ mặt hoảng sợ, bây giờ bộ ngực của còn dán lên mặt , làm cho lại bộc phát loại cảm xúc khó hiểu.


      Tự nhiên bỗng nhớ đến chuyện đêm mưa hôm ấy, là muốn làm lại lần nữa mà.


      nhìn biểu cảm mặt rồi bỗng nhiên hoảng sợ nhớ lại chuyện đêm hôm đó, như sợ lại muốn làm chuyện lưu manh kia, liền buông tay vịn, dùng sức lấy tay đẩy ra, nhưng sức lực yếu ớt thể đẩy ra được.


      lại cầm hai tay của kẹp chặt bắt chéo ra sau lưng, mượn lực đè sát vào lưng .


      Hạ Khuynh nâng cơ thể của lên, cúi đầu dùng răng cắn tháo quai đeo ra, vùng da trắng mịn mơn mởn liền lộ ra, hung hăn cắn mạnh xuống thương tiếc.


      "Đau. . . Đau quá. . . Hạ Khuynh..."


      Đầu gối bị quỳ cọ sát cũng đau thê thảm, vừa la hét vừa khóc hu hu loạn xạ cả lên.


      Phòng sách có thiết kế cách nên dĩ nhiên sợ có người nghe được tiếng la hét thảm thiết của .


      lại dùng tay sờ mó, ngắt nhéo vào đùi càng lúc càng mạnh.


      Ôi, cái cảm giác này tuyệt làm sao!


      Bộ ngực này, cặp đùi này, còn tiếng khóc của ấy nữa.


      Chỉ làm như vậy cảm thấy vẫn chưa đủ thỏa mãn, liền buông đùi ra, cầm đai đeo ngực kéo xuống, xé toạt cả cái áo con, ôm ép chặt vào mình, ra sức dùng tay xoa nắn bầu ngực trắng mịn ra đủ hình dạng rồi nhây cắn mạnh bạo.


      Phó Tự Hỉ tủi thân cảm thấy chỗ nào cơ thể bị chà đạp cũng đau đớn khôn tả.


      "Hạ Khuynh... đau… đừng cắn nữa…."


      sớm khóc còn nước mắt, lúc này cũng giống cái đêm đó ôm vào lòng ngủ. "Van xin ..."


      nghe thấy tiếng cầu xin của càng thêm hưng phấn, càng ra sức vùi mặt vào ngực mà ngoặm cắn.


      Phó Tự Hỉ đau quá lại hét lên.


      Trêu chọc lúc lâu, nhìn thấy bộ dạng vừa khóc vừa thở đáng thương của , nghĩ lại mới tạm dừng rồi buông ra.


      Hạ Khuynh thở hổn hển, cảm thấy bây giờ mà cứ tiếp tục nữa là thế nào mình cũng kiềm chế được thú tính.


      Nhân lúc này vẫn còn chút lý trí, bèn buông ra, thấy vậy lập tức giãy dụa để đứng dậy, ai ngờ do quỳ quá lâu, chợt trượt chân, thế là lại bị ngã nhào lên người .


      thầm chửi trong lòng, dựng ngồi dậy rồi ôm cách xa chút, bắt khóa ngồi đùi mình, buông thõng hai chân quỳ của xuống


      Phó Tự Hỉ nhất thời được săn sóc mà kinh ngạc, chỉ dám ngồi im đùi vừa khóc vừa đem quai đeo váy kéo lên.


      Hạ Khuynh chợt tự dưng cảm thấy bối rối, lại lần nữa ra tay nặng với như vậy.


      Bình tĩnh suy nghĩ chút, mới mở miệng "Khụ, khu… Phó Tự Hỉ. Đừng khóc nữa, là tôi tốt, về sau tôi làm vậy với em nữa." cũng biết từ lúc nào vừa nhìn thấy kiềm chế được bản thân làm ra những chuyện như vậy.


      "... toàn bắt nạt tôi."


      "Được rồi, là lỗi của tôi. Khó khăn lắm mới trang điểm cho em đẹp được như vậy, vậy mà bị em khóc làm trôi hết rồi." đưa tay nhàng lau những giọt nước mắt mặt .


      " rửa mặt rồi đợi lát trang điểm lại."


      Phó Tự Hỉ nghẹn ngào, nên lời, cắn chặt môi dưới ngăn chặn tiếng khóc của mình.


      Nhìn thấy khóc thảm thương như vậy cảm thấy chột dạ. đưa tay lên môi lau vết son bị loang lổ, động tác chà sát mạnh bạo thô lỗ.


      "A…đau..." Bị đối xử thô lỗ, khẽ kêu đau.


      "Được rồi, bây giờ chúng ta mua quần áo xong rồi tôi dẫn em ra ngoài chơi."


      giúp sửa sang lại quần áo, cài lại cái áo con bị tháo xuống lúc nãy. Rồi cầm áo khoác lúc nãy mặc vào cho , mới : "Mẹ tôi bảo tôi tìm cho em con rùa vàng, đến khi đó có thêm người hùa với em mà đối phó tôi, lúc đó tôi còn cơ hội để bắt nạt em nữa, em vui rồi chứ?"


      Phó Tự Hỉ lắc lắc đầu, hai mắt đỏ hoe ngập nước mơ hồ nhìn , cứ như nghe hiểu cái quái quỷ gì.


      vốn cũng trông cậy vào chuyện có hiểu được những lời , chỉ liếc nhìn rồi : "Có thể đứng lên được chưa?"


      cảm thấy bây giờ hình như mình được cho phép cử động rồi, mới nhanh chóng đứng lên, sau đó chạy nhanh lùi ra sau mấy bước.


      "Em trốn xa như vậy làm gì?" Hạ Khuynh thấy chạy xa như vậy tránh như tránh ôn thần, nhất thời trong lòng bực bội tức lên muốn nắm kéo trở về.


      Lúc này đứng cách xa , nghe vậy liền ngoan ngoãn bước đến.


      "Em tự nhìn mình xem bộ dạng em bây giờ xấu xí hù dọa người đến mức nào." Hạ Khuynh đương nhiên thể để cho người khác thấy bộ dáng lúc này của , Lương San mà biết được thế nào cũng dám bóp chết lắm.


      Thấy đứng ngơ ra, lại có vẻ như cam đoan: "Tôi đụng đến em nữa, rửa mặt . Tôi kêu chú Hoắc lái xe chở chúng ta ra ngoài."


      xong lăn xe lăn ra ngoài. nhìn rồi mới giúp đẩy xe lăn ra khỏi phòng sách.


      Phòng sách của Hạ Khuynh cạnh với phòng ngủ, ngơ ngác hồi mới bước vào phòng tắm trong phòng ngủ đó.


      Nhìn thấy gương mặt bây giờ của mình qua gương soi, cũng giật mình.


      Vốc nước rửa hồi vẫn cảm thấy rửa mãi sao vẫn sạch. Đột nhiên lại nghe thấy tiếng mở cửa làm khẽ giật mình.


      "Phó Tự Hỉ, ra đây. Chỉ dùng nước cũng rửa sạch hết được đâu." Hạ Khuynh từ cửa phòng ngủ bước vào. nhớ Lương San có lần rằng muốn tẩy hết lớp phấn trang điểm mặt phải sử dụng kem tẩy trang.


      "Tôi ra đâu!”


      "..."


      Hạ Khuynh lại muốn đùa giỡn bắt nạt , mới ra vẻ nhàng : "Thế em có còn muốn ra ngoài chơi hả?"


      Lời này quả khiến Phó Tự Hỉ nghe xong có chút dao động.


      Trước giờ hầu như rất ít ra ngoài, vì ai cũng yên tâm để ra ngoài mình, mà công việc của mọi người lại rất bận thể cùng được, chỉ có lúc Phó Tự Nhạc trở về mới dẫn ra ngoài chơi.


      Thấy im lặng, lại : "Tôi động đến em đâu. Chỉ muốn giúp em tẩy cái lớp trang điểm cho nhanh thôi, chú Hoắc ở dưới lầu chờ chúng ta."


      Trong phòng tắm im lặng lúc rồi cách cửa mới khẽ mở ra.


      Gương mặt ngơ ngác, ánh mắt ngập nước, mặt vết trang điểm bị làm nhòa loang lổ còn lẫn bọt nước, bộ dạng nhìn thế nào cũng quy về hai chữ đáng thương.


      Hạ Khuynh nhìn thấy vậy chỉ có thể tự mình cố gắng áp chế cảm xúc dâng trào.


      giơ tay kéo lại gần, ra hiệu cho ngồi xổm xuống, rút mấy tờ khăn giấy bàn ra lau sạch bọt nước mặt , sau đó thở dài hơi, giúp tháo bớt trang sức ra.


      Hành động dịu dàng này của làm Phó Tự Hỉ hoảng hốt suy nghĩ, tên Hạ Khuynh này và cái tên đêm đó dám làm ra chuyện kia là cùng người sao? Sau khi giúp Phó Tự Hỉ tẩy trang xong, Hạ Khuynh bảo giúp đẩy xe bước vào thang máy xuống dưới lầu.


      Vào thang máy, liếc nhìn đứng bên cạnh cứ chăm chăm cúi đầu: "Phó Tự Hỉ, em cứ cúi đầu như thế có thể nhìn thấy được chân mình à?"


      nghe xong lại cúi đầu thử nhìn chút rồi thành thực trả lời: "Thấy được mà!"


      Hạ Khuynh lắc đầu xoa trán cảm thấy bản thân nếu còn tiếp tục chuyện với bây giờ đủ sức mà bình tĩnh nữa…


      dọc theo những cửa hàng phố, Hạ Khuynh cũng thèm mở miệng, nhưng để ý lúc Phó Tự Hỉ gặp chú Hoắc, bỗng thay đổi tính tình cởi mở hẳn ra, giống như lúc ban nãy vừa khóc xong trận thảm thiết trong phòng sách.


      Có thể thấy là đứa bé ngốc nghếch này tâm trạng vui lên nhiều rồi.


      Lúc đến cửa hàng mua sắm, tâm tình Phó Tự Hỉ dường như khôi phục, tò mò nhìn chăm chú vào đống hàng hóa đầy màu sắc được trưng bày kệ.


      lâu lắm rồi Hạ Khuynh chưa đến những chỗ này, hơn nữa còn chưa bao giờ bị đứa con sau lưng làm ồn như bây giờ.


      nhìn thấy cái gì cũng tỏ vẻ phấn khích lôi tay kéo chân chỉ trỏ.


      Thực là con mẹ nó! còn có thể tưởng tượng được đầu mình toàn là nước bọt của phun ra.


      Khi bọn họ vào cửa hàng giày cao cấp, nhân viên bán hàng lập tức chạy đến nở nụ cười tươi rói chào đón.


      Họ thầm nghĩ, nhìn cách ăn mặc của hai người này cũng đủ biết có rất nhiều tiền rồi.


      Người đàn ông tuy ngồi xe lăn, nhưng tướng mạo đẹp trai khí chất xuất sắc hết chỗ chê. Còn đẩy xe lăn, gương mặt thanh tú mượt mà, dáng vẻ xinh xắn. hình như nghiêng người với người đàn ông cái gì, còn người đàn ông vẫn bộ dạng điềm tĩnh dửng dưng.


      Hạ Khuynh muốn Phó Tự Hỉ đẩy xe giúp đến kệ xem giày, đột nhiên tiếng di động vang lên, nhìn chút rồi nhíu mày, suy nghĩ hồi nhìn Phó Tự Hỉ: "Em thích cái gì cứ tự xem." Sau đó tự mình đẩy xe lăn ra phía cửa để trả lời điện thoại.


      Để lại Phó Tự Hỉ mờ mịt đứng ngơ ra đối mặt với nụ cười sáng lạn của nhân viên bán hàng.


      Nhân viện bán hàng chú ý đến cái váy hàng hiệu mà mặc, nhưng bên ngoài còn khoác thêm cái áo khoác nam, vậy chân lại mang giày thể thao, nhìn cách phối đồ có chút quái dị.


      Lúc nhân viên hỏi đến lần thứ hai, Phó Tự Hỉ mới đưa mắt ngắm nghía đôi giày thủy tinh được đặt ở kệ gần cửa ra vào.


      ra từ lúc nãy phát ra đôi giày này rồi, nhưng Hạ Khuynh thèm nhìn tới đôi giày nhận xét: "Xấu."


      nhân viên nhìn theo ánh mắt của , vui đến mức đuôi lông mày nhướng cả lên. Đôi giày này là hàng đặc biệt sản xuất giới hạn, giá bán cũng hề rẻ. Chỉ cần bán được đôi là tháng này cũng cần lo đến vấn đề doanh số, ngay lập tức vô cùng nhiệt tình mang đôi giày đến cho Phó Tự Hỉ ướm thử.


      Phó Tự Hỉ nhìn ra bên ngoài, lúc này Hạ Khuynh ở bên đó nghe điện thoại cũng thấy nhìn .


      mới nhớ đến lúc nãy Hạ Khuynh vừa mới là "Em thích cứ xem", cho nên cũng tự hiểu là mình có thể mang thử đôi giày này.


      vui vẻ thử giày, ừ mang rất vừa, nhìn cũng rất đẹp nha. nhân viên ở bên cạnh cũng blablabla tràng mà ra sức khen ngợi.


      Nhưng đến lúc Phó Tự Hỉ nghe xong giá tiền hoảng sợ, đối với khái niệm tiền bạc thực cũng hiểu nhiều cho lắm, nhưng biết con số này thực là rất rất rất nhiều.


      Nghĩ vậy quay lại thành thực với nhân viên là mình mua nổi đôi giày đắt tiền này.


      Nhân viên mặt tỏ ngay vẻ vui, ta cứ tưởng mình rước được khách quý, ai mà biết những người này có tiền mua nổi đâu chứ.


      " ơi, bên công ty giày chúng tôi có quy định, dù mua nhưng chúng tôi cũng phải thu phí thử giày."


      Phó Tự Hỉ trợn tròn mắt, ngượng ngùng mở miệng: "Vậy cần bao nhiêu tiền?"


      ta liền ra con số, Phó Tự Hỉ kinh ngạc thầm than khóc trong lòng liền đưa mắt cầu cứu Hạ Khuynh ở bên ngoài.


      Hạ Khuynh lúc này cũng vừa vặn quay đầu, xuyên qua cửa kiếng thủy tinh nhìn thấy Phó Tự Hỉ nhìn mình với vẻ mặt đáng thương, còn kiên nhẫn, ấn nút tắt điện thoại, vào trong cửa hàng giày.


      "Làm sao vậy?"


      Nhân viên bán hàng thấy vào, mới nhìn : "Thưa ngài, đôi giày mà đây vừa mới thử là loại giày đặc biệt được sản xuất có giới hạn. Công ty chúng tôi có quy định, cần thu phí mang thử. Nếu ngài trả phí mang thử, đây vẫn có quyền mang đôi giày này chụp lại hình lưu niệm."


      Trong lời có ý châm chọc khinh thường, ta cảm thấy Hạ Khuynh chắc chắn là tên ngụy phú. (giả giàu có, ý những người giàu mới nổi)


      Hạ Khuynh nhìn xuống chân Phó Tự Hỉ mang đôi giày mở miệng khen câu: “Đẹp”, lại nhìn qua nhân viên trưng bộ mặt giả dối liền đoán được chắc chắn nàng ngốc này thành thực mà rằng mình là người có tiền để mua đôi giày này.


      cơn tức tối dâng lên. luôn nghĩ, có quyền bắt nạt chuyện, nhưng để bị người khác bắt nạt lại là chuyện khác.


      Hạ Khuynh hừ tiếng, mặt lạnh lùng với nhân viên:


      " phải chỉ là đôi giày thôi hay sao, có như vậy thôi các người cũng làm khó ấy, có gì cứ tính với tôi đây."





      .........
      P.s Chào mọi người, mình là edit mới của truyện, hôm nay xin ra mắt với cả nhà :hi:
      Vì đây là lần đầu edit truyện nên câu cú văn phong có chút bị lủng củng đấy, mọi người xem rồi góp ý cho để hoàn thiện hơn nhé. Tiến độ khoảng 2 ngày/ chương (nếu m rảnh có thể nhiều hơn) ^^
      @Ishtar nhờ bạn update tittle dùm m nhé!

      Last edited by a moderator: 23/11/15
      sweet mandy, Hale205, Sweet you40 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      tiếp nàng ơi :034::034:
      susumeiluo thích bài này.

    5. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      edit rất mượt, bạn cố lên nhé, cảm ơn b rất nhiều :063::063::063:
      tengu, Rubyzjnmeiluo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :