1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khuynh Nhiên Tự Hỉ - Giả Oán Chúc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hà Phương94

      Hà Phương94 Well-Known Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      502

      Chương 59

      Vương Thần cũng biết đến cùng mình có thắng cược hay .


      Hạ Khuynh đúng là có hứng thú với Chu Phi, khi thi đấu xong, dựa vào các mối quan hệ để tìm Chu Phi, nói trắng ra là muốn học hắc quyền.


      Chu Phi có thiện cảm với Hạ Khuynh, rất ghét thái độ của bọn nhà giàu, đặc biệt là việc dùng tiền đến đây mua vui.


      trực tiếp từ chối.


      “Muốn học thì tìm huấn luyện viên, tôi cũng là do ông ấy dạy.” Nói xong cũng thèm nhìn Hạ Khuynh, quay đầu bỏ .


      Hạ Khuynh một chút cũng để ý, vẫn thường tới xem Chu Phi thi đấu, sau đó quấn quít lấy .


      Chu Phi vẫn lạnh nhạt như cũ.


      Hai thiếu niên cứ như thế phải kẻ thù cũng phải bạn bè trong một thời gian ngắn.


      Hạ Khuynh cuối cũng cũng dụ được Chu Phi.


      Có điều, Chu Phi cũng phải trả một cái giá rất đắt về sau.


      Vào một ngày, có một ông chủ lớn đến sàn đấu, chi một số tiền lớn muốn khiêu chiến với ‘Quyền Lang’.


      Loại khiêu chiến này trước đây Chu Phi thường hay tiếp nhận, có quyền lựa chọn. Chỉ cần đối thủ có thể thanh toán đầy đủ, nhất ̣nh tiếp nhận thư khiêu chiến.


      Những việc như vậy, trước khi bước vào đây Chu Phi đã dự liệu được.


      Bệnh tình của ba chuyển biến rất tốt, cực kỳ vui mừng.


      Chu Phi vốn cho rằng lần khiêu chiến này cũng giống trước đây, cùng những tay đấm khác đối chiến.


      Thế nhưng, trước trận đấu một giờ, mới biết được, đối thủ của phải là một tay đấm.


      Thậm chí phải là người.


      Mà là sói.


      Hai con sói.


      Hắc quyền giống với những trận đấu chính qui khác, nó hề có quy tắc, khán giả muốn chính là những thứ kích thích.


      Hơn nữa, sàn đấu đã phát ra tin tức—


      Quyền Lang đấu song lang.


      Lúc Hạ Khuynh nghe được tin tức, ở ngôi nhà núi với ông Hạ, rùng mình.


      muốn nhìn Chu Phi bị phế .


      lập tức thông báo cho Vương Thần. “Quyền Lang xảy ra chuyện, cứu cậu ta.”


      Vương Thần xưa nay bên ngoài hi hi ha ha, thế nhưng khi làm việc thì hề qua loa. và Hạ Khuynh chơi với nhau từ nhỏ, hơn nữa, bối cảnh của có một chút xã hội đen.


      Thế nhưng, trận đấu vì câu của ông chủ giàu có kia, sớm bắt đầu.


      Vương Thần cuối cùng cũng thể cứu Chu Phi.


      Vương Thần mãi mãi sẽ quên tình cảnh lúc đó.


      Chính giữa võ đài có một cái lồng sắt thật lớn, Chu Phi máu me khắp người, vịn vào lan can thở hổn hển, góc đối diện có một con sói đã gục ngã, một con khác vẫn gào thét, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào vào cắn đối phương.


      Khán giả ở dưới khán đài giống như bị ăn thuốc kích thích, hô to các loại khẩu hiệu.


      Vương Thần thấy rõ vẻ mặt của Chu Phi, nhưng biết, khi Chu Phi thi đấu thì ánh mắt chân chính là của một đấu sĩ.


      Con sói kia cũng biết tại sao, đột nhiên ngã xuống, khán giả cho rằng Chu Phi đã đánh bại nó.


      Trọng tài tuyên bố trận đấu kết thúc, Chu Phi gắng gượng bước ra khỏi lồng sắt liền chịu được nữa.


      cảm thấy, mình lần này thực sự xong rồi.


      Nhân viên y tế mang xuống phía sau, sau khi kiểm tra thương thế của , liền báo cáo với người phụ trách.


      Ở thế giới ngầm dưới lòng đất này, bọn họ sẽ quan tâm đấu sĩ bị thương nặng ra sao, họ chỉ lo bồi dưỡng ra nhân tài mới.


      Chu Phi được băng bó qua loa, rồi họ để tự sinh tự diệt.


      Vương Thần xông vào cứu Chu Phi ra, mãi cho đến lúc lên xe, mới nói với Chu Phi. “Này, cậu hãy ́ chịu đựng. Tôi đã nhận lời nhờ vả của em phải cứu cậu ra, cậu được để tôi thất tín với cậu ta được.”


      Ý thức của Chu Phi lúc này vẫn rất tỉnh táo, nghe Vương Thần nói vậy, liền cảm thấy buồn cười.


      làm sao có thể buông xuôi.


      còn ba, còn em gái.


      Hạ Khuynh đã sớm trở về, lúc tới bệnh viện, Vương Thần còn đợi ở chỗ này.


      “Tôi còn tưởng ông về nhà đánh giấc rồi chứ.”


      Vương Thần liếc nhìn Hạ Khuynh. “Tôi là người đàn ông có trách nhiệm.”


      “Tình huống như thế nào?”


      Vương Thần nghiêm mặt : " chữ: Thảm."


      kể lại đại khái sự việc, Hạ Khuynh đột nhiên hỏi. “Ông động thủ?”


      “Chỉ động tay chút thôi.”


      “Thật hiếm thấy.”


      Vương Thần ca thán. “Ông nói xem, hai người đàn ông chúng ta, ở chỗ này lo lắng cho người đàn ông khác, có phải là quái gở hay ?”


      Hạ Khuynh cười. “Cậu ta chưa dạy tôi kỹ thuật đấm bốc, tôi sao có thể để cậu ta .”


      “Chúc hai người bách niên giai lão.”


      Chu Phi ́ch thực là ngoan cường, thực sự chống đỡ được.


      lừa ba và Chu Khả Noãn là mình được điều đến thành phố khác một thời gian.


      Trong lúc nằm viện, cùng Hạ Khuynh, Vương Thần coi như chính thức kết giao.


      đáp ứng dạy Hạ Khuynh hắc quyền.


      Chu Phi cũng quá nhiệt tình, chỉ đứng xem, sau đó chỉ dẫn vài chỗ.


      Theo như thấy, Hạ Khuynh đánh quyền cũng có phương pháp.


      Đây là thiên phú.


      Giống như .


      Chu Phi cuối cùng cũng có cơ hội kiếm được một khoản tiền đủ để trả hết nợ cho ba, nhưng đó lại là khoản tiền kiếm từ sàn đấu hắc quyền.


      bàn xong điều kiện với sàn đấu, chỉ cần đánh một trận, là có thể cầm khoản tiền kia về.


      Nhưng kỳ thực cơ thể của chưa khôi phục hoàn toàn.


      nói chuyện này cho Hạ Khuynh và Vương Thần biết.


      Đến ngày thi đấu, Chu Phi tự mình ra viện.


      đến cửa sàn đấu, liền nhìn thấy Hạ Khuynh và Vương Thần sóng vai đứng đó.


      Tư thế kia, vừa nhìn đã biết là chờ .


      Chu Phi chế nhạo. “Hai người đúng là đồ chết tiệt.”


      Vương Thần chỉnh chỉnh áo sơ mi hồng của mình. “Ông mới là đồ chết tiệt. Thân thể đã rất yếu, còn chạy tới đây làm hùng.”


      Hạ Khuynh huơ huơ hộp thuốc lá. “Tôi đến đây chỉ là để kiểm tra thành quả học tập của mình.”


      Từ khi nhìn thấy Hạ Khuynh và Vương Thần, Chu Phi liền biết, trận này đánh được.


      Chu Phi từ nhỏ đã quen với việc gánh vác mọi chuyện, bởi vì là con trai cả.


      Đây là lần đầu tiên có người thay ra mặt.


      trước kia hiểu, Hạ Khuynh là loại con nhà giàu, tại sao lại muốn tìm đến tên tiểu tử nghèo như .


      Sau đó ngẫm lại, có thể vì nhau nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng là một loại duyên phận, vốn liên quan gì đến giàu hay nghèo cả.


      Hạ Khuynh chỉ đánh một trận chính thức.


      Vì Chu Phi.


      mang danh là đệ tử Chu Phi.


      Người phụ trách sàn đấu nhìn thấy Hạ Khuynh đã hoảng rồi. Hạ thiếu gia này nếu như xảy ra chuyện gì, bọn họ ai gánh nổi.


      Hạ Khuynh cực kì bình tĩnh, khi đó tóc tương đối dài, tay giơ lên buộc tóc lại, sau đó ngậm một điếu thuốc lá lên sàn.


      Có ít khán giả nữ dưới sàn thi đấu lớn tiếng rít gào.


      “Cái này phải là đến đấm bốc.” Vương Thần móc móc lỗ tai. “Hạ ca ca của chúng ta đến là để tán gái.”


      Chu Phi nhìn Vương Thần một hồi. “Cậu ta phải là con trai độc nhất sao? Náo loạn như thế cũng sợ à?”


      “Sợ cái gì.” Vương Thần thấp giọng nói. “Nếu như đối thủ chơi xấu, chúng ta cũng cùng chơi với bọn họ.”


      Chuyện cười, Vương Thần sao có thể chuẩn bị chu đáo để Hạ Khuynh tự mình ra trận?


      Có điều, Vương Thần cảm giác mình thực sự là lo nghĩ vô cớ.


      Vốn là sau hiệp thứ nhất, Hạ Khuynh vẫn thong thả lạnh nhạt, hiểu tại sao giờ giải lao, Hạ Khuynh đột nhiên thay đổi khí thế, đối thủ bị đánh gần chết.


      Sau đó Vương Thần mới biết, đối thủ này chính là người giàu có lần trước.


      Sau khi giao đấu với hai con sói kia, Chu Phi cầm tiền về trả hết nợ nần, bệnh tình của ba cũng dần chuyển biến tốt.


      Chu Phi đưa số tiền còn lại cho Hạ Khuynh để trả tiền viện phí của mình.


      Hạ Khuynh từ chối. “Tôi hiện tại chưa cần số tiền này, nhưng về sau thì chưa biết, ông vẫn nên lập một kế hoạch cho tương lai, nhớ rõ phải kiếm nhiều.”


      “Tương lai tôi sẽ trả ông gấp đôi.” Đây là câu trả lời của Chu Phi.


      đưa số tiền này cho ba, sau khi thân thể ba khỏi hẳn, liền hoạt động lại công ty một lần nữa.


      Sau đó nhờ một hạng mục đầu tư, tài chính công ty lên gấp mấy chục lần.


      Chu gia phất lên trong một đêm.


      Ba vì một nguyên nhân nào nó biết được con trai mình phải đấm bốc, cái tên Quyền Lang Chu Phi đã lan xa, ông liền dựa theo tên của Chu Khả Noãn cho thêm chữ “Lương” vào tên của con mình.


      “Con trai, cực khổ rồi.”


      “Ba, con cảm thấy chứ ‘Lương’ này ý nghĩa tốt cho lắm.”


      “Con quá nhiệt huyết rồi, nên hạ nhiệt một chút.”


      Rất nhiều người cho rằng Chu Phi Lương là phất lên mới quen biết với bọn Hạ Khuynh, thi thoảng sẽ có vài người đến khích bác quan hệ của bọn họ.


      Nhưng bọn họ bị ảnh hưởng chút nào.


      Vương Thần vẫn mặt dày mày dạn, Hạ khuynh vẫn là một Hạ thiếu gia hung hăng càn quấy. Sau đó, thêm một Hề Thế Hàm trầm mặc ít nói.


      Đương nhiên, còn có một Chu Phi Lương thô tục nữa.


      Chu Khả Noãn cảm giác trai mình làm loạn mười năm phỏng chừng sẽ có một chút khí chất tao nhã nào, đều đã giới thiệu những tốt cho , nhưng hề thuận mắt.


      , muốn tìm một người vợ như thế nào?”


      biết.”


      Chu Phi Lương xác thực biết.


      Muốn miêu tả nửa kia của mình hình dáng như thế nào, thật làm được.


      Cảm giác thích hợp tiến tới, tự lập ra một khuôn mẫu đều là hư ảo.


      Chu Phi Lương vẫn tìm kiếm tin tức về Phó Tự Nhạc.


      Nếu có duyên, sẽ gặp lại. nghĩ như vậy.


      Nào biết rằng họ gặp lại nhau trong tình huống như vậy.


      lại còn là em vợ của người em của .


      Phó Tự Hỉ ăn xong liền ra ngoài với Hạ Khuynh, Phó Tự Nhạc khi thấy chị mình nở nụ cười, cầm khăn tay lau khóe miệng cho Phó Tự Hỉ.


      Chu Phi Lương nhìn Phó Tự Nhạc cười tươi như hoa thì kinh ngac một hồi.


      chưa từng thấy cười xán lạn như vậy.


      Tuy nói Phó Tự Nhạc là em gái Phó Tự Hỉ, thế nhưng Chu Phi Lương nhìn thế nào cũng giống.


      Khuôn mặt Phó Tự Hỉ lộ ra nét trẻ con, nhất là ánh mắt của .


      So sánh với nhau, Phó Tự Nhạc mới giống chị hơn, bởi vì trong mắt đều là thâm trầm, cảm giác bi thương.


      Phó Tự Hỉ sau khi ra ngoài, toàn bộ lực chú ý của Phó Tự Nhạc đều đặt người chị, cũng tiếp tục nói chuyện với Chu Phi Lương.


      Trong lúc mời rượu, Phó Tự Hỉ căn bản uống được nhiều, tất cả đều được Hạ Khuynh và Phó Tự Nhạc ngăn cản.


      ngây ngốc hiểu những người kia nói huyên thuyên cái gì, từ đầu tới cuối chỉ mỉm cười.


      Trong bữa tiệc, có ít cánh đàn ông điêu đứng trước vẻ đẹp của phù dâu. Chu Phi Lương liền lạng lùng liếc qua.


      Vương Thần ở phía sau cười híp cả mắt.


      nghĩ, chắc rất nhanh thôi sẽ có một hôn lễ khác.


      Sau khi tiễn khách, Phó Tự Hỉ vừa đói bụng vừa buồn ngủ, vuốt mắt. “Hạ Khuynh, em buồn ngủ quá.”


      “Vậy chúng ta ngủ.”


      Khách sạn này vốn đã được bao trọn gói, Hạ Khuynh cũng lười trở về. “Chu Phi, giúp tôi đưa em vợ về nhà.”


      Vương Thần nhắc nhở. “Các cậu quên phải náo động phòng rồi à.”


      phải quên, mà là đại gia ông đây cho phép các cậu náo.” Hạ Khuynh nói xong trực tiếp kéo Phó Tự Hỉ về phía thang máy.


      thôi, đưa em về.” Chu Phi Lương nắm chìa khóa xe, nhìn Phó Tự Nhạc một chút. “Ngoan, nghe lời chú rể kìa.”


      “Em phải thay lễ phục trước đã.”


      cần, như vậy rất đẹp.”


      lạnh nhạt nói. “ đứng tiện.”


      “Thật phiền phuức, .” Chu Phi Lương theo thói quen rút ra một điếu thuốc, ngậm vào nói. “ chờ em.”


      Vương Thần thấy mình có cơ hội chen vào, giật nhẹ Hề Thế Hàm. “ thôi, hai ta là kỳ đà cản mũi rồi.”


      Phó Tự Nhạc lúc trở lại đã thay áo phông và quần jean, xếp gọn lễ phục trong túi, theo Chu Phi Lương ra khỏi khách sạn.


      Chu Phi Lương đã đổi xe mới.


      thích xe thể thao, thích SUV.


      Lên xe, hỏi ̣a chỉ, Phó tự Nhạc nói đưa về trường học là được rồi.


      cất giọng hỏi. “Em tên Phó Tự Nhạc?”


      “Ừm.”


      tên Chu Phi Lương, trước đây là Chu Phi, sửa tên.”


      cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn đáp một tiếng. “Ừm.”


      Chu Phi Lương suy nghĩ một chút, gọn gàng dứt khoát nói. “Phó Tự Nhạc, lần này theo đuổi em.”

      Last edited by a moderator: 23/11/15
      Hale205, Sweet you, Yên Hoa21 others thích bài này.

    2. Nguyễn Thị Luyện

      Nguyễn Thị Luyện Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      286
      QUÁ DỨT KHOÁT

    3. Hà Phương94

      Hà Phương94 Well-Known Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      502

      Chương 60

      Phó Tự Nhạc nhìn thẳng về phía trước, hỏi. “ đã từng theo đuổi con gái?” Giọng hề gợn sóng.


      “Chuyện này chưa từng có.”


      “Có thể thấy được.”


      Chu Phi Lương lại cười ha ha. “ thích quanh co lòng vòng.”


      Có một mục tiêu lập tức theo đuổi, đây là nguyên tắc của .


      tiếp tục hỏi. “Gần đây có chơi gái ?”


      thầm mắng một tiếng, nói thẳng. “Gần nhất thật có.”


      “Gần nhất là bao lâu?”


      “… Chừng mười ngày.” Chu Phi Lương nói xong liền tự cắn lưỡi mình một chút.


      Phó Tự Nhạc u nhìn . “Chờ có thể chịu được ba tháng rồi hãy đến theo đuổi em.”


      “Mẹ kiếp.” suýt nữa chửi thề. “Chịu đựng và theo đuổi có thể tiến hành đồng thời ?”


      quay người nhìn ra ngoài cửa xe, trả lời.


      “Này, nói chuyện nghiêm túc với em đấy.”


      Ánh mắt lóe lên. “Em cũng nói chuyện nghiêm túc với .”


      “Được, 3 tháng đúng ?” hùng hổ tự tin thêm vào một câu. “Em chờ.”


      Nói thì nói như thế, có điều, Chu Phi Lương cũng tìm nàng nào, thỉnh giáo Vương Thần vài chiêu.


      “Theo đuổi con gái rất đơn giản, biết xấu hổ là được. Ông nhìn Hạ thiếu gia của chúng ta mà xem, mọi thủ đoạn phiền toái, buồn nôn đều đã vận dụng, cho nên cậu ta đã lấy được bé đáng .” Vương Thần một bên ăn dưa hấu, một bên cười híp cả mắt, có dưa hấu thì mùa hè hoàn chỉnh rồi.


      Chu Phi Lương hỏi ngược lại. “Ông biết xấu hổ như vậy sao lại chưa kết hôn?”


      “Bởi vì tôi thiện lương, đành lòng để ông làm người độc thân cuối cùng.” Vương Thần trả lời rất đương nhiên.


      Chu Phi Lương thật muốn đập trái dưa hấu lên đầu Vương Thần.


      Cuối cùng, Vương Thần lưu loát nói một tràng, Chu Phi Lương nghe xong thì cau mày.


      Công việc của Chu Phi Lương rất bận rộn, có nhiều thời gian để theo đuổi Phó Tự Nhạc.


      tới tiệm bán hoa của Phó Tự Hỉ, mua một chậu hoa tú cầu.


      Phó Tự Hỉ nhận ra là bạn Hạ Khuynh, cũng e sợ như người lạ, có thể cười chào hỏi .


      Chu Phi Lương cảm thấy, đây là gái cực kỳ hạnh phúc. có người em gái tốt nhất, có thể thay gánh vác mọi chuyện.


      ở lại quá lâu, mua xong liền tới trường học của Phó Tự Nhạc.


      Phó Tự Nhạc thấy đau đầu, nhắc nhở còn chưa qua ba tháng.


      chỉ đưa chậu hoa xong liền rời . “ đây rất bận rộn, cứ như vậy .”


      Phó Tự Nhạc liếc mắt đã biết đây là hoa trong cửa hàng của chị mình, tấm thiệp kèm là chữ viết ngay ngắn của chị.


      Chu Phi Lương chọn hoa này là rất đúng, nếu đưa những thứ linh tinh khác, độ thành công sẽ còn cao nữa.


      Nhưng đây là hoa của Phó Tự Hỉ, Phó Tự Nhạc nhất ̣nh sẽ coi như trân bảo.


      Vương Thần tuy rằng có những suy nghĩ quái đản, có điều Chu Phi Lương ngẫm lại, vẫn tự thân ra tay tốt hơn.


      Chu Phi Lương tan ca liền qua trường học của Phó Tự Nhạc.


      Cứ như thế ngẫu nhiên gặp nhau mấy lần, Phó Tự Nhạc rốt cục phá lệ, ngày nào đó rỗi việc sẽ ngồi nói chuyện với bậc thang của trường.


      Kỳ thực, nếu liên quan đến vấn đề tình cảm thì và trò chuyện tương đối hòa hợp.


      cảm thấy kỳ quái. “ có một thắc mắc, có phải em có chướng ngại về tình cảm ?”


      Phó Tự Nhạc lạnh mặt. “Hiện tại theo đuổi em, hỏi em câu này nghĩ có phần thắng sao?”


      phải, bầu khí giữa chúng ta giống như vậy.”


      Mặc dù Chu Phi Lương chưa có mối tình nào, nhưng khi thấy Hạ Khuynh và Phó Tự Hỉ ngọt ngào sợ ngấy, còn và Phó Tự Nhạc hoàn toàn có loại cảm giác đó, nói trắng ra, hai người giống hai em nói chuyện tâm tình hơn.


      Phó Tự Nhạc thấy sắp tới giờ ngủ, bèn đứng lên. “ cứ từ từ suy nghĩ, em phải về.”


      Chu Phi Lương vẫn ngồi đó, một tay kéo lại. “Đây là vấn đề của hai ta, em thể có trách nhiệm như vậy.”


      tránh khỏi tay , mặt hề có cảm xúc. “Với sự thông minh của thì có ngồi đây cả một buổi tối cũng chưa chắc có đáp án, ký túc xá sắp đóng cửa, có việc thì ngày mai đến sớm.”


      chăm chú nhìn bóng lưng , nở nụ cười.


      sai, nói đúng lắm, ngày mai đến sớm.


      Phó Tự Nhạc cách nào đánh đồng Chu Phi Lương cùng những người đã từng theo đuổi .


      Tuy là theo đuổi, thế nhưng biểu của cũng chỉ giống như bạn bè bình thường giao du mà thôi.


      ngoại trừ chị , xưa nay chưa từng qua lại quá thân mật với người khác phái.


      Chu Phi Lương xem như là người đầu tiên.


      Thế nhưng muốn là tình , lại phải.


      Chỉ là ở cùng rất thoải mái, chỉ đến thế thôi.


      đồng cảm với những việc từng trải qua trước đây. cũng từng vì chị của mình, mà ngày làm vài công việc, rất mệt. Nhưng trong lòng vẫn luôn cố chấp, chỉ cần chị mình sống vui vẻ, hết thảy đều đáng giá.


      Chu Phi Lương giống ở chỗ, phụ thuộc vào người nhà, chỉ là hoàn thành trách nhiệm của người con trai cả.


      Ngày thứ hai, Chu Phi Lương tăng ca, tan việc liền chạy đến lầu dưới ký túc xá hét to tên .


      trực tiếp bưng chậu nước dội xuống.


      nhanh nhẹn tránh được, sau đó lại tiếp tục gân cổ gọi.


      lát sau, Phó Tự Nhạc cảm thấy quá mất mặt, liền xuống, lên xe cùng Chu Phi Lương.


      Chu Phi Lương lái xe ra khỏi ký túc xá, sau đó dừng ở hàng cây ven đường, mới mở miệng. “Này, em là con , có thể cần cả ngày nghiêm mặt như vậy hay .”


      “Có rắm mau thả.” Sắc mặt Phó Tự Nhạc lạnh đến cực điểm.


      châm điếu thuốc, tựa lưng vào ghế ngồi, nhả mấy làn khói, lúc sau mới . “Công ty có chút việc, phải ra nước ngoài thời gian. Kỳ hạn em tuân thủ, ngược lại, có quá khứ đen tối, cũng sợ cho em biết, tìm những kia chỉ là để phát tiết mà thôi, có bạn , giữ mình cho ai a.”


      dùng tay quạt quạt mấy cái, hất khói thuốc bay về phía . “Kỳ hạn ba tháng còn rất dài, có chuyện gì đến lúc đó sau.”


      Thấy tựa hồ rất ghét mùi khói thuốc, dập thuốc. “Em sao cứ bướng bỉnh như thế?”


      “Nếu thấy phiền làm ơn nhường đường chút.”


      “Ba tháng ba tháng, có điều, chị hai à, nhịn rất hại cho cơ thể, để nếm chút ngon ngọt trước .”


      đột nhiên giữ đầu lại, Phó Tự Nhạc theo bản năng liền ngăn cản.


      Với thân thủ của Chu Phi Lương, muốn áp chế ai dễ như ăn cháo, trước đây chẳng qua là muốn tính toán với , có điều vẫn luôn mang bộ dáng lãnh đạm như vậy, khiến bụng vô cùng ngứa ngáy.


      Lại , ở trong nước thời gian, với bộ dáng của , chắc nhớ đâu.


      Phó Tự Nhạc ý thức được ý đồ của , muốn quay mặt sang chỗ khác, lại bị giữ quá chặt, hung dữ . “Cút ngay cho tôi.”


      nhìn hai mắt đều bốc hỏa, cười khẽ tiếng, sau đó đặt môi lên môi .


      Phó Tự Nhạc từng nghe Phó Tự Hỉ , Hạ Khuynh rất thơm.


      Phó Tự Nhạc làm sao cũng thể ngửi thấy người Hạ Khuynh có mùi vị gì.


      Có điều, Chu Phi Lương đúng là có.


      Là mùi thuốc lá, còn có mùi gì đó mà , nhưng tính là đáng ghét.


      Nụ hôn và con người đều thô lỗ giống nhau, đầu lưỡi ra sức làm càn, nhưng hai tay rất qui củ.


      Phó Tự Nhạc phản ứng rất lạnh nhạt, nhúc nhích, mở to mắt nhìn .


      Đáy mắt Chu Phi Lương lên ý cười, đây nhất định là nụ hôn đầu của .


      rời khỏi môi , áp sát thầm. “Phó Tự Nhạc, coi như là cho viên thuốc an thần .”


      đánh cái vào bụng , sau đó đẩy ra, xuống xe.


      Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Chu Phi Lương liền xuất ngoại.


      Trước khi , gọi điện cho Phó Tự Nhạc, đây là số điện thoại của , nếu nhớ gọi cho .


      Phó Tự Nhạc thể tưởng tượng nổi, sao lại phải nhớ ?


      Những ngày sau đó, quả hề nhớ đến chút nào.


      mỗi ngày đúng giờ gọi điện cho , nếu như lải nhải tình này nọ kia, rất kiên trì nghe .


      Chẳng qua, Chu Phi Lương vốn lời ngon tiếng ngọt gì, thà rằng thẳng mọi thứ.


      Phó Tự Nhạc cho rằng chắc bản thân có chút trở ngại về tình cảm.


      Tất cả nhiệt tình của đều đặt người chị mình, đối với người khác đặc biệt xa cách.


      Đột nhiên ngày nào đó, Chu Phi Lương gọi điện thoai, ba ngày liền có tin tức gì.


      Phó Tự Nhạc nhất thời có chút quen, nhưng nghĩ lại, chắc rất bận.


      Cứ như thế mấy ngày cuối tuần, đến Hạ gia, tìm Phó Tự Hỉ, trùng hợp lại gặp Vương Thàn và Hạ Khuynh.


      Đôi bên gặp nhau liền chào hỏi qua loa, nhưng lại tình cờ nghe Vương Thần câu như vậy. “Cá tính Chu Phi cứ thích rước việc vơ vào người, sớm muộn gì cũng đoản mệnh.”


      Phó Tự Nhạc thoáng khựng lại, sau đó trong đầu nhanh chóng lướt qua tin tức mấy ngày nay.


      tiến vào phòng Phó Tự Hỉ, vội vàng . “Chị, cho em mượn máy tính chút.”


      “Ừ đây.” Phó Tự Hỉ gật đầu, lấy máy ra. “Tự Nhạc cho em dùng.”


      Sau đó Phó Tự Hỉ thấy Phó Tự Nhạc dùng rất thành thạo, sửng sốt hồi, đột nhiên . “Tự Nhạc, chị cho em đấy. Cái này chị chỉ đem ra chơi thôi, Hạ Khuynh dạy chị ghi nhớ mọi việc rồi.”


      cảm thấy Phó Tự Nhạc dùng khẳng định so với mình dùng có ích hơn.


      Phó Tự Nhạc ngẩng đầu cười. “ cần đâu, em có máy tính dùng mà.”


      “Ừ, nếu em muốn cứ , chị đưa cho em.” Phó Tự Hỉ hi hi ha ha hồi.


      Phó Tự Nhạc mở ra tin tức mấy ngày trước, sau đó liền choáng váng…


      Ở Mỹ xảy ra cuộc xả súng. người đàn ông Trung Quốc dũng cảm lao ra ngăn cản.


      biết, Chu Phi Lương trời sinh luôn thích rat ay giúp đỡ người khác, nhưng là….


      đúng là điếc sợ súng.


      Phó Tự Hỉ thấy Phó Tự Nhạc hồn vía lên mây, tò mò nhìn màn hình chút, sau đó đọc nhiều lần cũng hiểu, liền hỏi. “Câu này có ý gì thế?”


      Phó Tự Nhạc phục hồi lại tinh thần. “ có gì, người xấu đánh nhau mà thôi.”


      Phó Tự Hỉ hiểu mà như hiểu chỉ “Ừ” tiếng.


      Phó Tự Nhạc đọc kỹ lại mẩu tin tức kia, bên trong cũng đề cập đến tên của người đàn ông Trung Quốc, chỉ là kiện phát sinh đúng ngày Chu Phi Lương cắt đứt lên lạc.


      “Chị, em có việc nên phải về gấp.”


      “Ah, được.” Phó Tự Hỉ sững sờ, cảm giác em có chút đúng, lo lắng hỏi. “Tự Nhạc, em sao thế?”


      Phó Tự Nhạc cười động viên. “ có gì, em có chút chuyện cần trở về ngay để giải quyết.”


      Phó Tự Hỉ gật gù, chờ Phó Tự Nhạc rồi, cũng đến xem tin tức kia, có chút hiểu lắm, nhưng biết đó là chuyện tốt.


      Phó Tự Nhạc cuối cùng cũng gọi vào số điện thoại kia.


      Trong lúc đợi kết nối, lần đầu tiên có loại tâm tình nhớ nhung này.


      “Này, Phó Tự Nhạc, tốt xấu gì cũng là lần đầu theo đuổi con , cho chút mặt mũi a.”


      khinh, em nghĩ chỉ mình em là con , tính cách đáng , em cho rằng ai cũng kiên trì được như à.”


      “Phó Tự Nhạc, đừng có tiếp tục gánh vác mình nữa, tìm người để dựa vào có tốt hơn ?”


      “Em làm bạn của , liền thủ thân vì em.”


      ………


      Chu Phi Lương, người kia tuyệt đối đừng là .

      Last edited by a moderator: 23/11/15
      Hale205, Sweet you, tart_trung18 others thích bài này.

    4. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Doc den gio toi van ko thich cai ten CPL nay,cam thay loai dan ong nay mai mai cung ko bik yeu la gi
      Hà Phương94 thích bài này.

    5. Hà Phương94

      Hà Phương94 Well-Known Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      502

      Chương 61

      Lúc Chu Phi Lương nhìn thấy điện thoại cũng dám tin, do dự lát mới bắt máy.


      Phó Tự Nhạc thẳng vào vấn đề hỏi. “Sao lâu như vậy mới bắt máy?”


      cười hắc hắc. “ là vui mừng quá đỗi, tim gan còn nhảy quýnh lên đây này.”


      để ý bốc phét, chỉ nhàng hỏi. “Chu Phi Lương, còn sống.”


      “Việc này mà em cũng hỏi.”


      bị thương?”


      “Hả? Bị thương cái gì?”


      “Cuộc xả súng ở Mỹ…”


      “Cuộc xả súng ở Mỹ làm sao? Liên quan gì đến chứ.”


      “Hóa ra phải là …” Phó Tự Nhạc thở ra hơi, nghe giọng hùng hổ này của thực giống bị thương.


      Chu Phi Lương xù lông. “Con mẹ nó Phó Tự Nhạc! Gia ở Mỹ, gia ở Canada, Canada!”


      hơi kinh ngạc. “ phải Mỹ sao?”


      em em ấy! Hai ngày đầu ở Mỹ, ngày thứ ba đến Canada. Lời của em coi là gió thổi bên tai à!” nàng này muốn tức chết đây mà.


      bảo trọng.”


      Phó Tự Nhạc xong liền ngắt điện thoại, lại đến Hạ gia lần nữa, lôi kéo Phó Tự Hỉ chuyện.


      “Chị, chị biết Chu Phi Lương ?”


      “Hình như có nghe qua rồi.” Phó Tự Hỉ ngẩn ngơ. “ ta là ai nhỉ?”


      “Chính là người đứng bên cạnh Hạ Khuynh vào ngày chị kết hôn ấy.”


      Phó Tự Nhạc nghĩ ngợi hồi. “Ừ ừ! Chị biết, ta mua hoa của chị, chị giảm giá cho ta. Nhưng ta đưa tiền cho chị cần trả lại.”


      “Chị cảm thấy ấy như thế nào?” Chậu hoa cẩm tú cầu kia, Phó Tự Nhạc vẫn đặt trong phòng ngủ để chăm sóc.


      ta là bạn tốt của Hạ Khuynh, ừm, phải người xấu. Có điều ta rất thích chuyện với mẹ và bà nội, chị cũng hiểu sao lúc nào miệng ta cũng .”


      “Chị có cảm thấy ấy đẹp trai hay ?”


      Phó Tự Hỉ lắc đầu. “ đẹp bằng Hạ Khuynh đâu.”


      Phó Tự Nhạc cười, chị của là thành nhất. Chu Phi Lương quả thể là tuấn tú, nhưng tướng mạo rất đàn ông, tính cách cũng là nam tính vô cùng.


      “Chị, em cảm thấy ấy so với Hạ Khuynh còn đẹp trai hơn.”


      Phó Tự Hỉ sửng sốt. “Tại sao vậy? Hạ Khuynh đẹp như vậy mà.”


      “Bởi vì ấy là Hạ Khuynh của chị.”


      Phó Tự Hỉ có chút hồ đồ, nhìn Phó Tự Nhạc ngẩn người hồi, đột nhiên thông suốt. “Tự Nhạc cảm thấy ta so với Hạ Khuynh đẹp mắt hơn, là bởi vì ta là của Tự Nhạc sao?”


      biết ấy có phải của em hay . Nhưng em chính là cảm thấy ấy rất đẹp mắt.”


      Phó Tự Hỉ lúc này hiểu , cười híp mắt. “Chị biết rồi. Tự Nhạc, em à?”


      phải, chẳng qua chỉ cảm thấy ấy tệ.” Phó Tự Nhạc cũng biết mình có phải là hay , nhưng so với chị mình và Hạ Khuynh, và Chu Phi Lương có vẻ vượt quá mức tình bạn.


      “Ừ, em thích ta, cảm thấy ta ưa nhìn. À à, còn nữa, có mùi thơm. Trước đây Hạ Khuynh bắt nạt chị, ấy hề thơm.”


      Phó Tự Nhạc mỉm cười. “Em chỉ muốn ấy bị thương.”


      “Mọi người đều muốn thương, nếu như ta tốt với em, em thích ta, phải tin tưởng ta. Nếu như ta bắt nạt em, chị bảo Hạ Khuynh đánh ta.” Phó Tự Hỉ cười hi hi, lại thêm câu. “Hạ Khuynh tại đều nghe lời chị.”


      Phó Tự Nhạc ngả vào lòng Phó Tự Hỉ. “Chị, cảm ơn chị.”


      Chu Phi Lương thực tức giận.


      tìm hiểu tin tức về cuộc xả súng ở Mỹ, mới cú điện thoại của Phó Tự Nhạc có ý gì.


      thực là, tuy bị dính vào cuộc bắn nhau kia, nhưng cũng thiếu chút nữa gặp nguy hiểm.


      bởi vì thấy chuyện bất bình rút dao tương trợ mà ra tay cứu . nghĩ dính dáng gì đến kia, cứu người xong liền tính rời , ai ngờ vì bất cẩn mà bị kim tiêm đâm trúng. kia tuy được cứu thoát, nhưng cây kim này, chỉ nghĩ thôi cũng biết nguy hiểm thế nào.


      Chu Phi Lương cũng đợi tới “giai đoạn cửa sổ” (giai đoạn sơ nhiễm HIV), trực tiếp kiểm tra.


      Trong lúc kiểm tra, tạm ngừng liên lạc với Phó Tự Nhạc.


      Nếu như bị lây nhiễm, như vậy biết cần đau lòng cho , mọi chuyện cứ thế mà kết thúc.


      Kết quả kiểm tra cuối cùng cũng có, Chu Phi Lương thở phào nhõm, may nhiễm bệnh.


      Khoảng thời gian này chuyện của công ty cũng xong xuôi, dự định về nước chuyện với Phó Tự Nhạc.


      Cũng biết nghe thế nào lại liên tưởng đến tin tức bắn nhau, lần đầu tiên chủ động gọi cho .


      Tuy rằng rất khó chịu việc nhớ sai địa điểm, thế nhưng cảm giác được lo lắng cũng khá tốt.


      Chu Phi Lương vội vàng trở về nước, sau đó liền đến trường học tìm Phó Tự Nhạc.


      Phó Tự Nhạc nhìn thấy vẫn mang dáng vẻ lạnh như băng.


      Nhưng càng nhìn càng thấy hợp mắt. “Bây giờ nhìn thế nào cũng thấy em đáng hơn nhiều.”


      lại có chuyện gì?”


      trở về, lại tiếp tục theo đuổi em a.”


      nhìn chút. “Công ty bị phá sản?”


      cũng muốn lắm a! mệt muốn chết đây! Còn bằng đánh đấm, thoải mái hơn nhiều.” Chu Phi Lương ôm lấy vai , bộ dạng nhiệt tình, ôm về phía xe của mình. “ nào, kể cho em cố của , em nghe nhé, thiếu chút nữa tuyệt tự rồi.”


      Phó Tự Nhạc sau khi nghe xong chỉ nhíu mày. “ có việc gì chứ?”


      “Phí lời.” Chu Phi Lương đánh tay lái. “ kiểm tra tổng quát! Cho đến lúc xác định có chuyện gì mới trở về.”


      cũng từng nghe qua giải thích về giai đoạn cửa sổ, dài ngắn, tâm thả lỏng lại bắt đầu lo âu. “Hết tháng lại kiểm tra lần .”


      “Được. Nếu như kiểm tra lại có vấn đề, đó chính là do xui xẻo.” Sau đó dừng lại. “Nếu có chuyện, chắc chắc dựa vào em.”


      Phó Tự Nhạc lên tiếng, xuyên qua tấm kính nhìn hàng cây phía trước, tay nắm lại, sau đó mở ra. “Chu Phi Lương, chuyện của mình rất nhiều rồi, hôm nay em cũng có chuyện muốn kể cho nghe chuyện của mình.”


      Chu Phi Lương lấy điếu thuốc ra châm lửa, nhưng lại nghĩ tới cái gì, liền ném cái bật lửa , trêu chọc .” Em đừng có là em a.”


      cảm thấy em vì chị của mình mà tận tâm tận lực, nhưng em phải cho .” đưa mắt nhìn về phía . “Chị em, chị ấy bị em hại thành như vậy.”


      Chu Phi Lương thu lại biểu tình, lẳng lặng lắng nghe.


      “Chị em trước đây rất ưu tú, rất thông minh, chị ấy bị em đẩy xuống cầu thang, đầu đập xuống đất mới thành như vậy.”


      “Nếu như có em, chị em có thể tiếp tục học, mẹ em có thể làm, ba em cần vất vả khổ cực như vậy để nuôi gia đình.”


      “Chu Phi Lương, em chưa từng chuyện này cho ai. Em chưa từng với ba mẹ, càng dám với chị.”


      “Ở trước mặt mọi người, bề ngoài em ra vẻ che chở bảo về cho chị, nhưng thực ra, em mới là kẻ gây ra tất cả.”


      Phó Tự Nhạc kể lại rất tự nhiên, nhưng Chu Phi Lương lần đầu tiên nhìn thấy khóc.


      vẫn thong dong bình tĩnh, chỉ khi đến chị mình mới lộ ra vẻ mặt đau thương ân hận như vậy.


      ôm . “Được rồi, đừng khóc. Chị của em phải rất tốt sao. Chúng ta ai mà chưa từng gây ra lỗi lầm chứ.”


      “Chu Phi Lương, em đối với tạm thời chưa có cái gì là tình cảm đương mãnh liệt, có điều em có thể khẳng định, em có chút thích .” Phó Tự Nhạc gạt nước mắt. “Chị em , phải tin tưởng, em tin lần, chỉ lần. suy nghĩ cho kỹ, đứa con hiểm xấu xa này có phải là người muốn, suy nghĩ trả lời cho chắc chắn cũng chưa muộn.”


      hề nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời. “Phó Tự Nhạc, chuyện sau này giúp em gánh vách.”


      Chu Phi Lương trả lời vô cùng chắc chắn.


      Phó Tự Nhạc sau đó liền khôi phục bình tĩnh. Nhưng biết, trong lòng căn bản quên được sai lầm của mình năm xưa.


      Chu Phi Lương trực tiếp gọi điện thoại cho Hạ Khuynh. “Tôi muốn gặp vợ của ông.”


      Hạ Khuynh rất tình nguyện. “Vợ tôi khả ái như vậy, ông có ý định gì.”


      “Ông lo lắng cái gì, tôi lại phải Vương Thần, tôi thích kiểu phụ nữ này.” Chu Phi Lương đột nhiên ngẫm lại, bản thân mình lại thích ngược, thích có tính cách mạnh mẽ như vậy.


      Hạ Khuynh kiên nhẫn. “Tôi cảnh báo ông, dám lung tung trước mặt vợ tôi, em chúng ta còn gì để .”


      “Mẹ nó! Sao ông phiền phức thế. Tôi có chuyện quan trọng muốn gặp vợ đáng của ông.”


      Hạ Khuynh cuối cùng cũng vẫn đồng ý. hỏi đến tột cùng có chuyện gì, nhưng Chu Phi Lương chỉ . “Chờ mọi chuyện được giải quyết, vợ ông tự nhiên cho ông.”


      Thời điểm cuối tuần, Hạ Khuynh liền dẫn Phó Tự Hỉ ra ngoài.


      Phó Tự Hỉ khi nhìn thấy Chu Phi Lương liền nở nụ cười. nghĩ, đây là người mà em mình thích.


      Chu Phi Lương cũng dám đối với quá nhiệt tình, chỉ sợ Hạ thiếu gia khó chịu đánh mình trận.


      Hạ Khuynh ra ngoài, xuyên qua cửa sổ nhìn vào bên trong, trong lòng suy nghĩ, Chu Phi biết chuyện gì với vợ mình nhỉ.


      Chu Phi Lương ngồi xuống đối diện Phó Tự Hỉ, rót cho tách trà. “Xin chào chị Phó, tôi là Chu Phi Lương.”


      Phó Tự Hỉ cũng chào lại. “Xin chào, tôi là Phó Tự Hỉ.”


      “Hôm nay tới tìm là có chuyện quan trọng muốn với .”


      “Ừ, .”


      Chu Phi Lương biết Phó Tự Hỉ nghe hiểu những lời quanh co lòng vòng, liền thẳng. “Nếu như em làm chuyện có lỗi với , có tha thứ cho ấy ?”


      Phó Tự Hỉ sửng sốt chút, sau đó khẳng định . “Em ấy làm chuyện có lỗi với tôi.”


      “Tôi nếu như.”


      lắc đầu. “Tôi trách em ấy.”


      “Chị Phó, tôi, muốn cùng Phó Tự Nhạc bên nhau.”


      “Ừ.” cười ha ha. “Hai người nhau, tôi biết.”


      Chu Phi Lương thấy Phó Tự Hỉ cười ngây ngô, cũng cười. “Tôi muốn ấy cứ luôn giấu mọi chuyện trong lòng. Chuyện kia, ấy chon giấu nhiều năm như vậy. Tôi tính tình nôn nóng, muốn ấy có thể quên mọi chuyện sớm chút.”


      trịnh trọng gật đầu. “Ừ, em ấy vất vả quá rồi. đối xử với em ấy tốt, như vậy tôi mới bảo Hạ Khuynh đánh .”


      “Chị Phó, ấy từng làm sai chuyện. Lỗi lầm này, chỉ có mới có thể giúp được ấy.”


      ….


      Chu Phi Lương rồi, Phó Tự Hỉ vẫn còn kinh ngạc ngồi đấy.


      Hạ Khuynh tiến lại ôm . “Bé heo ngốc?”


      khôi phục lại tinh thần, xoay người ôm . “Hạ Khuynh, Tự Nhạc đáng thương.”


      cọ cọ trán . “Chu Phi cái gì?”


      lắc đầu cái. “Em muốn gặp Tự Nhạc. Em gặp em ấy rồi với .”


      “Được.”


      Buổi tối, Phó Tự Nhạc đến Hạ gia, theo thường lệ trước về dãy nhà phía sau, đến nơi mới phát Phó Tự Hỉ ngồi ghế salon ôm Đại Hùng.


      “Chị, sao chị lại đến bên này.”


      Phó Tự Hỉ cười. “Tự Nhạc, đên nay chị ngủ với em.”


      Phó Tự Nhạc lập tức nghĩ đến chuyện tốt. “Hạ Khuynh bắt nạt chị?”


      có.” Phó Tự Hỉ phủ nhận. “Chi với ấy rồi, đêm nay ngủ cùng em.”


      Phó Tự Nhạc cười đáp. “Được, em lâu ngủ cùng chị rồi.”


      Sau khi hai chị em nằm lên giường, Phó Tự Hỉ đột nhiên quay sang Phó Tự Nhạc, lầm bầm mở miệng. “Ngày hôm nay Chu Phi Lương với chị chuyện.”


      Phó Tự Nhạc lập tức hiểu được, cả người liền cứng đờ.


      Nhận ra được phản ứng của em , Phó Tự Hỉ an ủi cọ cọ vào người em . “Tự Nhạc, phải sợ.”


      Phó Tự Nhạc chờ để trạng thái cứng nhắc kia còn, đột nhiên thất thanh khóc rống. “Chị, xin lỗi. Em phải cố ý, em phải cố ý…”


      “Đừng khóc, đừng khóc, trách em.”


      Phó Tự Nhạc ôm chặt lấy Phó Tự Hỉ, cảm giác áy náy mãnh liệt ập tới. “Đều là em tốt, em quá xấu xa…”


      Phó Tự Hỉ nhàng vỗ về em .” khóc nữa, kỳ thực, chị nhớ việc đó. Chị chỉ biết là em đối với chị rất tốt, ai muốn bắt nạt chị, em liền đánh bọn họ. Ba mắng em, nhưng em vẫn cứ đánh nhau. Ba mẹ rồi, chị lại là người vô dụng, đều là em chăm sóc chị, mua cho chị nhiều món ngon, nhưng chính em lại ăn.”


      “Tự Nhạc, chúng ta đều từng làm sai. Chị cũng từng phạm lỗi, nhưng mẹ trách chị. Mẹ , chỉ cần dũng cảm thừa nhận sai lầm, vẫn là bé ngoan.”


      “Em cũng là bé ngoan, em chị là tốt nhất.”


      “Chúng ta cần nhắc tới nó nữa, chị tại sống rất tốt, chị có em, có Hạ Khuynh, có cha mẹ chồng, cũng có ông nội bà nội, à, còn có ba mẹ trời nữa, còn có Đại Hùng bảo bảo, mọi người đều đối với chị rất tốt.”


      “Chị vẫn cảm thấy chính mình ngu ngốc. Có điều, chị có em cùng Hạ Khuynh, hai người rất thông minh, cho nên chị có ngốc cũng sao.”


      “Hơn nữa, tại chị ngốc như vậy. Ừ, chị của em vừa thông minh lại dũng cảm, đây là Hạ Khuynh .”


      “Tự Nhạc đừng khóc, có chị ở đây.”


      Phó Tự Nhạc dựa vào Phó Tự Hỉ, khóc nức nở, cuối cùng vừa khóc vừa thành lời. “Chị, em chị.”


      Phó Tự Hỉ lau nước mắt của mình, sau đó lại lau cho Phó Tự Nhạc, đem mặt kề sát vào Phó Tự Nhạc, thân mật cười. “Chị cũng em. Em là em tốt nhất đời.”


      Buổi tối ngày hôm ấy, Phó Tự Nhạc mơ giấc mơ.


      mơ thấy chị mình năm mười hai tuổi, đứng sân thượng, cười khanh khách nhìn , trong mắt đều là thương sâu sắc.


      Phó Tự Hỉ đưa tay ra, khẽ vuốt mặt Phó Tự Nhạc, ôn nhu :


      “Tự Nhạc, chị vĩnh viễn em.”

      Last edited by a moderator: 23/11/15
      Hale205, Sweet you, Yên Hoa22 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :