1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khuynh Nhiên Tự Hỉ - Giả Oán Chúc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424
      @Ishtar b duyệt cho m rùi m ôm bộ này 1 tuần 3,4c ra lò đều đều ^^
      P.s bản cv quá khó xơi hic :yoyo65::yoyo65:
      dhttIshtar thích bài này.

    2. Rubyzjn

      Rubyzjn Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      83
      Chẹpchẹp......đúng là sắc lang mà......

    3. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      thang nam 9 nay la ngua duc ak,ko the nao chap nhan dc neu nam 9 bien thai thi con do~ do~...ta ghet nhat loai dan ong dung. con nào cung~ xxoo dc gruuuuu
      tengu thích bài này.

    4. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424
      m edit xong đến chương 5, bạn chủ thớt tranh thủ beta rồi post lên cho mọi người đọc nhé :yoyo63::yoyo63:
      Chó Điên thích bài này.

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957

      Chương 2

      “Hạ Khuynh… Hạ Khuynh” Phó Tự Hỉ ngừng gọi , chỉ mong có thể buông tha .


      Hạ Khuynh tiếp tục thưởng thức trận mới thu tay lại, ngẩng đầu lên hỏi: “Sét đánh, sợ sao?”


      nức nở gật đầu.


      Thấy bộ dáng này của lại véo mặt lần nữa, sau đó nhanh chóng buông lỏng thân thể trong chăn bông chút, mới dắt vào phòng.


      Lúc này Phó Tự Hỉ mới phát chân hơi khập khiễng, ngờ được.


      Hạ Khuynh thấy chăm chú nhìn chân , rất bình tĩnh , “Phó Tự Hỉ, có phải em rất đắc ý ? Tôi em là đồ ngốc, kết quả chính mình lại trở thành thằng què?”


      lắc lắc đầu, tuy sợ , song cũng vui sướng khi thấy người khác gặp họa. “Đau sao?”


      Ngốc quả nhiên lại có lòng tốt.


      tại đau. Ban đầu rất đau, đau đến mức… tôi tưởng thể đứng lên được nữa.” nửa đùa, nắm tay , mũm mĩm, ấm áp.


      Phó Tự Hỉ chậm rãi tới phía trước, phối hợp với tốc độ của , thỉnh thoảng trộm nhìn xuống chân trái .


      “Đưa cho tôi cái khăn.” Sau khi dẫn vào phòng, Hạ Khuynh bỏ lại câu, bước ra khỏi phòng, ở phòng khách tìm kiếm hồi, cũng tìm thấy ngọn nến nào.


      Nhìn điện thoại nằm tủ ti vi, tới cầm lấy nhưng thấy điện thoại tắt, đoán chắc còn pin, vì thế lại trở vào phòng.


      Trở về thấy vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ, khỏi nhíu mày, “Đưa cho tôi cái khăn. Tôi muốn tắm rửa.”


      từ nhà chính qua chỉ muốn nhìn chút, qua trấn an , cho nên cũng nghĩ tới quần áo tắm rửa gì cả. Ai ngờ vừa nhìn thấy liền khống chế được, lại dọa sợ hãi.


      Phó Tự Hỉ giống như đột nhiên bừng tỉnh, khoác chăn, mò mẫm trong tủ quần áo, có vẻ rất buồn cười. ở ngăn tủ tìm kiếm nửa ngày, buồn bực, vì sao muốn tắm rửa ở phòng chứ, nhưng chẳng dám hỏi.


      “Em còn muốn tìm ở đó đến bao giờ?” Thấy này nửa ngày vẫn chưa tìm được, Hạ Khuynh kiên nhẫn .


      uất ức tiếp tục tìm, rốt cục tìm được cái khăn, rút ra đưa cho , mắt cũng dám nhìn thẳng .


      Hạ Khuynh cũng cần tìm thứ gì để chiếu sáng, dứt khoát mò mẫm vào phòng tắm, cửa cũng đóng, nương theo ánh sáng bên ngoài cởi quần áo ướt đẫm người, tùy tiện dùng nước ấm dội xuống, tắm xong bèn quấn khăn bước ra.


      “Ngủ.” đến bên giường hạ lệnh.


      Ban nãy Phó Tự Hỉ vẫn đứng cạnh tủ quần áo, cúi đầu, ngơ ngác phản ứng.


      “Hửm?” Giọng phát ra, liền sợ tới mức tay chân luống cuống bò lên giường, lần nửa đem chăn che người kín mít, sau đó ôm lấy gấu bông ở đầu giường, đưa lưng về phía , gắt gao nhắm mắt lại.


      Hạ Khuynh cũng thấy mệt, chân rất mỏi, thuận thế nằm bên cạnh , cách tấm chăn kéo qua.


      “Được rồi, Phó Tự Hỉ, đừng sợ. Ngoan ngoãn ngủ . Tôi bắt nạt em.” dán vào lưng , giam cả người trong lồng ngực.


      nghe xong, do dự mở mắt, xoay đầu lại nhìn .


      cảm thấy khác với trước kia, đột nhiên nghĩ đến có phải vì chân tốt , cũng giống như bị người ta bắt nạt vậy.


      Bị nhìn hồi, Hạ Khuynh nhịn được dùng cái trán cọ cọ lên trán , “Phó Tự Hỉ, tôi là ai?”


      “Hạ Khuynh ạ ~!” PhóTự Hỉ nhàng .


      Hiếm khi Hạ Khuynh thân mật ôn hòa, khiến cả đêm nay lần đầu tiên cảm thấy an tâm.


      cần sợ sấm sét, cần sợ .


      "Ừ, ngoan. Ngủ ."


      Hạ Khuynh nghĩ, vẫn nên chờ mưa hơn rồi về. Tuy rằng vẫn còn mùa hè, nhưng sau cơn mưa râm mát, ở đây nằm có chăn thế này là tự tìm khổ.


      Phó Tự Hỉ vẫn rối rắm về cái chân của , ôm tâm lý an ủi , ngập ngừng mở miệng : “ phải là người què. Tôi… phải là đồ ngốc.”


      “Em có ngủ hay ?” liếc cái.


      kéo kéo chăn bị đè lên, “Chăn là phải đặt ở bên


      “Tôi thích ngủ như vậy. Nếu em ngủ, tôi thèm quản em nữa.” tức giận .


      Cả người gần như trần trụi, dám dùng chung tấm chăn với , chỉ sợ bộc phát thú tính.


      Mặc dù cảm thấy mình ở trạng thái tỉnh táo nảy sinh dục vọng gì với Phó Tự Hỉ.


      Duy nhất chỉ có lần chính là lúc uống rượu.


      cãi nhau ầm ĩ với Khổng Minh Dao, ta bỏ mình Tô Châu vui vẻ.


      Buổi tối và Chu Phi Lương có uống vài ly rượu, về nhà chỉ muốn nhanh chóng ngủ, ta lại gọi đến.


      Khổng Minh Dao là vưu vật (bảo vật) trời sinh, ở trong điện thoại cũng mê hoặc được.


      Dưới ảnh hưởng của rượu, Hạ Khuynh lập tức bốc hỏa, gác máy, xuống dưới lầu, thấy Phó Tự Hỉ và Phó Tự Nhạc ở cửa phòng bếp biết gì đó, cười rất phô trương.


      Lập tức cảm thấy khát vọng trong người càng thiêu đốt mãnh liệt.


      Phó Tự Nhạc phát ra , giả vờ chào hỏi , rồi lôi kéo Phó Tự Hỉ vào trong phòng bếp, đóng cửa lại.


      thầm mắng tiếng. Nếu phải có Phó Tự Nhạc, có lẽ kéo Phó Tự Hỉ vào phòng làm .


      Người còn chưa ra tới cửa, Khổng Minh Dao lại gọi tới, làm nũng là vừa nãy chỉ đùa giỡn , kỳ ta trở lại. nghe hiểu ám chỉ của ta, cũng khách sáo, liền lái xe đến chỗ ta.


      Về sau cũng rất kinh ngạc về việc bản thân lại sinh ra dục vọng với Phó Tự Hỉ.


      Lúc ấy Phó Tự Nhạc cũng ở đó. đích thực là đại mỹ nhân, ngũ quan tinh xảo khéo léo, dáng người tinh tế. Lúc các vừa được đưa đến, khá kinh ngạc trước vẻ đẹp của , nhưng về sau lại cảm thấy đùa giỡn Phó Tự Hỉ thú vị hơn, cũng còn hứng thú với nữa.


      Phó Tự Hỉ và ngoại trừ cái miệng giống nhau, những cái khác cũng giống lắm, ngũ quan còn kém Phó Tự Nhạc ít, hơn nữa chắc là do thời gian dài ăn ăn ngủ ngủ lại hoạt động trí não, dáng người có vẻ đầy đặn chút.


      Nhưng thực xác định, người làm khó khống chế được chính là Phó Tự Hỉ, mà phải Phó Tự Nhạc.


      Cuối cùng cho bản thân lời giải thích là do uống rượu, đầu óc mơ hồ tỉnh táo.


      Đêm nay uống rượu, nhưng cũng dám mạo hiểm.


      Phó Tự Hỉ nghi hoặc nhìn , thèm lại, tâm tình thoải mái, rất nhanh vào giấc ngủ.


      Đợi ngủ rồi, Hạ Khuynh mới tính đứng dậy rời , lại nghe được tiếng đập cửa truyền đến.


      “Tự Hỉ. . .” Dì Quan lo lắng gọi, hôm nay quá bận, chưa kịp chăm sóc Phó Tự Hỉ. Phó Tự Nhạc vừa mới gọi điện di động Phó Tự Hỉ liên lạc được, vì thế bà vội vàng giao việc cho người khác, chạy nhanh tới đây.


      Hạ Khuynh nhìn bé trong lòng, thấy vẫn an ổn ngủ, bèn mặc kệ.


      Dì Quan tưởng trước lúc sét đánh Phó Tự Hỉ ngủ, mà mỗi khi ngủ đều dễ tỉnh, sau khi gọi vài tiếng thấy đáp lại, bèn yên tâm về phòng mình.


      Hạ Khuynh chờ dì Quan rồi mới bước vào phòng tắm, lấy quần áo ướt đẫm mặc vào lần nữa, sau đó chậm rãi trở về nhà chính.


      Đêm nay thực điên rồi mới tự làm khó mình thế!


      Mấy ngày sau đêm giông tố ấy, tuy mưa dầm kéo dài, nhưng có sét đánh, cầu dao bị đứt cũng sửa xong, Phó Tự Hỉ dám đem chuyện ngày đó sau khi mất điện Hạ Khuynh đến cho Phó Tự Nhạc biết, Phó Tự Nhạc cũng phát điều gì khác thường.


      Hạ Khuynh và Phó Tự Hỉ lại gặp mặt giống như lúc trước.


      Giữa trưa hôm nay, bàn cơm Hạ Khuynh với Lương San buổi tối ra ngoài họp mặt cùng bọn Chu Phi Lương, Lương San đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, : “Con trai, đám bạn bè kia của con có ai độc thân ?”


      “Chu Phi Lương, chắc thằng nhóc đó còn độc thân. Những người khác con biết.” trả lời vậy, nghĩ rằng, độc thân hay và có bạn giường là hai chuyện khác nhau.


      Lương San nghe đến đây bắt đầu thích thú. “Đứa Tự Hỉ này nha, cũng đến tuổi rồi, con có thể tìm đối tượng giúp nó ?”


      .” suýt cắn phải chiếc đũa, dừng chút : “Mẹ, bọn họ là người thế nào, sao có thể coi trọng loại con như ta?”


      “Loại con thế nào? Mẹ thấy tướng mạo Phó Tự Hỉ rất có phúc, con xem trong đám bạn kia rồi tìm người có lý lịch đáng tin cậy cho mẹ.”


      Hạ Khuynh cảm thấy cần phải sửa lại chút: “Đó là mặt béo, phải phúc tướng.” thể tưởng tượng nổi, sao mẹ có thể nhìn ra Phó Tự Hỉ có tiềm chất câu rùa vàng chứ? ta gả được ra ngoài phải cảm tạ trời đất lắm rồi.


      với con. Lần này con hãy dẫn Phó Tự Hỉ ra ngoài mở mang chút. Con nghĩ xem, ngày thường con bé luôn ở nhà, cũng có dịp gặp được chàng trai nào thích hợp.”


      “Xem cái gì chứ, cứ để ta tự chọn người rồi kết hôn là được.”


      “Cái thằng nhóc này! Tự Hỉ là tốt, mẹ nghĩ, chờ con bé kết hôn, xuất giá từ nhà chúng ta, mẹ để con bé được nở mày nở mặt.”


      Lương San vẫn luôn thích bé này, chỉ ngại Hạ Khuynh nghịch ngợm gây chịu nghe lời.


      Lúc trước có nghe dì Quan Phó Tự Hỉ khi còn bé đầu bị va chạm, giống người bình thường, bà còn tưởng là loại chảy nước miếng, lôi thôi lếch thếch, ai ngờ việc hoàn toàn phải như vậy, sạch , ngoan ngoãn lại lễ phép, chẳng qua tư duy phát triển giống người bình thường. Dì Quan trước kia bé có bộ dáng rất thông minh lanh lợi, về sau đầu bị va chạm mới chậm chạp ít, đọc sách nổi, mới nghỉ học.


      Lương San đau lòng cho Phó Tự Hỉ, cũng bởi vì bé im lặng biết nghe lời. Nếu phải vì thân phận Phó Tự Hỉ khác biệt, bà muốn rước Phó Tự Hỉ vào nhà chính.


      Hạ Khuynh buông đũa xuống, lấy khăn tay lau miệng, : “Mẹ, ta cũng phải con mẹ, Phó Tự Nhạc còn chưa lo lắng chị mình gả được, mẹ hao tốn tâm tư làm gì?”


      là, chỉ dẫn ra ngoài làm quen vài chàng thôi, cứ ở nhà suốt, tuổi xấp xỉ với con bé cũng chỉ có con. Quá ít lựa chọn.” Lương San thể uy nghiêm của người mẹ, “Cứ quyết định thế . Buổi chiều mẹ kêu Phó Tự Hỉ lại đây chút.”


      "..."


      ra ngoài chơi còn phải mang theo cục nợ, xúi quẩy .


      Lúc Phó Tự Hỉ bị gọi với tình trạng lắm, có lẽ biết phu nhân bảo thiếu gia dẫn ra ngoài gặp người.


      mờ mịt, muốn ra ngoài gặp ai chứ, Lương San kéo vào phòng, tô tô vẽ vẽ mặt , rồi đưa cho chiếc váy chuẩn bị.


      Ở nhà Phó Tự Hỉ toàn mặc quần áo thể thao, váy vừa mặc lên người, cảm thấy trước ngực, sau lưng, dưới thân đều lạnh lẽo, lo lắng : “Phu nhân, con vẫn thích mặc quần.”


      Lương San nắm tay , nhìn vòng rất vừa lòng, “Mặc váy vào trông xinh đấy, Tự Hỉ hổ là trắng trẻo đáng , ăn diện lên đẹp .” Suy nghĩ của bà là nên tốt khoe xấu che nha.


      Khi Lương San dẫn Phó Tự Hỉ đến phòng sách, Hạ Khuynh ngồi xe lăn đọc sách, thời điểm nhìn thấy Phó Tự Hỉ, thoáng kinh ngạc.


      mặc chiếc váy màu xanh lam đơn giản, bởi vì quanh năm phơi nắng nên làn da trắng ngần. Toàn thân phối với trang sức trang nhã, điểm tô cho khuôn mặt vốn hơi mập có đường nét ràng hơn. Sau đó, bộ ngực đáng nhẽ đầy đặn lại càng nhô cao, cảm thấy chiếc váy kia sắp chống đỡ nổi vật tròn trịa sống động đó.


      Tầm mắt Hạ Khuynh dừng người Phó Tự Hỉ vài giây liền dời , tiếp tục đọc sách.


      Phó Tự Hỉ thấy , chợt nhớ ngày ấy ôn hòa nằm giường với , hoàn toàn khác với lãnh đạm trước mắt.


      Đối mặt với thái độ thèm nhìn của con trai, Lương San cũng gì: “Con trai, thế nào?”


      Hạ Khuynh thèm nhìn cái, “Con còn tiếng nữa mới .”


      “Mẹ còn chưa kịp chuẩn bị giày, vừa vặn nhân lúc còn sớm, con dẫn Tự Hỉ mua đôi giày , rồi tới gặp bạn bè.” Lương San vốn muốn tự mình dẫn Phó Tự Hỉ mua giày, nhưng tối nay Hạ Hàm Thừa có xã giao muốn bà cùng tham gia, lại nghĩ ánh mắt con mình cũng kém, bèn giao nhiệm vụ này cho .


      Lúc này Hạ Khuynh mới nhìn , “Mẹ . Đợi lát nữa để chú Hoắc đưa bọn con được rồi.”


      Lương San dặn dò xong mới lên lầu chuẩn bị trang phục và đạo cụ cho chính mình.


      Phó Tự Hỉ đứng ngay cửa phòng sách, cảm thấy Hạ Khuynh trước mắt nhìn chằm chằm đánh giá lại khiến sợ hãi, “Thiếu gia, tôi… xuống tìm chú Hoắc.”


      " vội." buông quyển sách xuống, tháo mắt kính.


      "Phó Tự Hỉ, đóng cửa lại, đến đây nào."

      Last edited: 23/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :