1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khuynh Nhiên Tự Hỉ - Giả Oán Chúc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424

      Chương 50

      Ông nội Hạ trừng mắt trân trố mất nửa ngày rồi lầu bầu câu.


      "Phi phi! Đúng là miệng quạ đen..."


      Sau đó ông cụ lại đánh giá Phó Tự Hỉ lần nữa.


      bé này vừa nhìn biết ngay là người đơn thuần, ánh mắt tuyệt nhiên trong veo thế kia.


      Ông cụ khẽ hừ mũi.


      "Bộ dáng chậm chạp, chuyện ngớ ngẩn ngờ lại có thể tóm được thằng cháu nội của ta."


      Phó Tự Hỉ ngây người, cuối cùng biết được ông lão trước mặt chính là ông nội của Hạ Khuynh. nắm chặt góc áo, vẻ mặt có chút khẩn trương:


      "Ông nội mạnh khỏe ạ, cháu là Phó Tự Hỉ."


      Ông nội Hạ trừng mắt với .


      " bé, cháu mấy tuổi? đến tuổi trưởng thành chưa?"


      gật gù đáp:


      "Thưa ông nội, cháu hai mươi tư tuổi."


      "Kết hôn bao lâu rồi?" Ông cụ nhíu mày. ngờ thằng ranh con kia lại thích loại con có diện mạo trẻ con như thế này.


      "Khoảng hơn tháng ạ."


      "Hai đứa quen biết nhau khi nào?"


      Phó Tự Hỉ suy nghĩ, hai ngón tay cái quắp chặt vào nhau.


      "Khoảng ba năm... Năm tháng..."


      "... Coi như cháu cũng đến nổi quá ngu ngốc, quen biết nhau ở đâu?"


      "Dạ, ở hoa viên Hạ gia. Khi ấy cháu ngắm hoa gặp ấy đến."


      Ông nội Hạ lại trừng mắt.


      "Cháu ở tại Hạ gia?"


      "Vâng ạ." lại thêm cụ thể chút.


      "Ông nội, cháu ở khu nhà phía sau, cháu là cháu của dì Quan."


      " ra là cháu của chị Quan. Nào, đến đây cùng ông nội tản bộ, cho ông nội biết cháu cùng thằng ranh nhà ta quen biết như thế nào."


      xong ông nội Hạ xoay người bước ra ngoài cửa.


      Phó Tự Hỉ sửng sốt, sau đó cúi đầu theo ông cụ.


      Trông thấy bé cun cút theo sau, ông cụ lại được dịp xét nét.


      "Ta cháu này, như thế nào mà chút cảnh giác với người lạ cũng có."


      "Bởi vì ông là ông nội mà!" trả lời cách rất đương nhiên.


      "Làm sao mà cháu biết được ta chính là ông nội ? Ngộ nhỡ ta là kẻ chuyên lừa bắt cóc trẻ con mang bán sao? bé ngốc nghếch!"


      cười khanh khách.


      "Cháu thấy ông nội giống hệt Hạ Khuynh."


      Ông nội Hạ lắc đầu, thở dài.


      "Haiz, con bé này là làm cho người ta khỏi lo lắng mà. May mắn cho cháu ta đây là ông lão hiền hậu chất phát đấy nhé. Để ta dẫn con bé nhà quê này dạo xung quanh mở mang tầm mắt."


      Khi vừa ra cửa được vài bước, Phó Tự Hỉ lại sực nhớ bản thân vẫn chưa thông báo tiếng với Hạ Khuynh, bèn xoay người chạy về khu nhà.


      "Ông nội, để cháu báo với Hạ Khuynh tiếng nhé, ngộ nhỡ ấy lại lo lắng cho cháu..."


      Ông nội Hạ giữ chặt tay , chậm rãi tiếp tục về phía trước.


      "Vậy chờ đến khi nó lo lắng hẵn ."


      Phó Tự Hỉ liếc mắt về phía căn nhà, sau lại cùng ông ra ngoài.


      Ông nội Hạ dẫn lên dọc theo đường triền núi, mãi đoạn ông cụ mở miệng.


      "Cháu hãy cho ông nội nghe tình huống mà cháu quen biết với Hạ Khuynh là như thế nào?"


      Phó Tự Hỉ nghe ông cụ tra hỏi như vậy có chút bối rối.


      "Ông nội, cho cháu từ từ suy nghĩ chút."


      "Nghĩ nhanh lên, làm cái gì cũng chậm chạp!" ông nội Hạ thúc giục.


      ...


      Quả là năm đó thường dạo vườn khu hoa Hạ gia


      biết Hạ gia có vị thiếu gia, nhưng vẫn chưa từng gặp qua ta.


      Ngày đó, nằm nghỉ ngơi ghế tựa trong vườn hoa, ngửa đầu ngắm nhìn trời xanh đến ngẩn người.


      Đột nhiên phía sau xuất người.


      " ở đây làm gì?"


      Thế là sửng sốt, quay đầu nhìn .


      "Tôi ngắm hoa."


      Hạ Khuynh liếc mắt đánh giá chút, nhếch khóe miệng.


      " từ đâu đến?"


      Phó Tự Hỉ nhảy xuống ghế tựa, chỉ chỉ về hướng khu nhà sau.


      "Ở đấy đấy."


      " vừa chuyển đến à?"


      "Đúng vậy, tôi đến đây được tháng." Sau đó lại tò mò hỏi .


      " trai à, vậy cũng ở đây sao?"


      "."


      "Vậy ở đâu thế?"


      "Tôi ở đâu liên quan gì đến ."


      "À..."


      "Tôi đây, chơi vui vẻ." xong liền bước .


      ...


      "Chỉ như vậy thôi à?"


      Ông nội Hạ đối với câu chuyện về hoàn cảnh quen biết của đôi trẻ vô cùng mất hứng. Con bé ngốc này mất cả nửa ngày để suy nghĩ mà chỉ kể được vài ba câu cụt ngủn như vậy!


      Phó Tự Hỉ gật đầu.


      "Chúng cháu quen biết như vậy đấy ạ."


      "Vậy sau đó thế nào?"


      lại tiếp tục vắt óc nhớ lại, mãi đến khi ông cụ mất kiên nhẫn thúc giục, mới mở miệng.


      "Lần thứ hai gặp mặt, mẹ chồng cháu bảo cháu đến nhà lớn để ăn cơm ấy cũng đến. Mãi đến lúc đấy cháu mới biết được ấy chính là Hạ thiếu gia. Nhưng mà Hạ Khuynh thích cháu gọi ấy là thiếu gia, cháu mà gọi như thế ấy giận dữ ngay. ấy mà tức giận lên rất hung dữ, mắng cháu là đồ ngốc, còn bắt nạt cháu nữa..."


      dừng chút rồi tiếp.


      "Sau đó cứ hễ nhìn thấy cháu là ấy lại giận dữ, cháu sợ lắm, chẳng dám nhìn ấy. Nhưng mà đến khi cháu làm vậy ấy lại càng giận dữ hơn..."


      "Hừ!" Ông nội Hạ cũng trở nên tức giận huơ tay múa chân lung tung loạn cả lên.


      "Thằng ranh con! Nó có tư cách gì mà tức giận với cháu!"


      " thế đấy ạ!"


      gật đầu phụ họa.


      "Chẳng hiểu vì sao mà ấy lại tức giận nữa!"


      "Vậy bắt nạt cháu như thế nào?"


      "Có lần cháu đến vườn hoa chơi, ấy liền đứng phía sau hù cháu. Ừm... À... Còn nữa, ngày nọ ấy còn cầm con rắn dọa cháu, cháu sợ đến mức òa khóc lớn, thế là ấy liền vứt con rắn chạy đến ôm cháu, còn cái gì mà nó chỉ là rắn đồ chơi thôi. Chờ đến khi cháu khóc đời rồi, có chút tức giận đẩy ấy ra rồi bỏ chạy mất..."


      "... ... ... Làm sao mà cháu chỉ biết khóc rồi bỏ chạy? Con bé ngốc này! Tức chết lão mà!!"


      Ông nội Hạ giận đến đỏ bừng cả mặt, tay vỗ đùi đen đét.


      "Ách..." Phó Tự Hỉ ngây người.


      "Khi ấy cháu hoảng sợ quá nên chỉ biết khóc thôi, chứ chẳng nghĩ được chuyện gì khác..."


      "Còn chuyện nào khác nữa ?"


      "Còn rất nhiều nhưng cháu quên mất rồi. À cháu còn nhớ... A... ấy còn nhốt cháu vào căn phòng tối đen như mực rất đáng sợ! vậy bên ngoài trời còn mưa to sét đánh ầm ầm..."


      "Tại sao nó lại nhốt cháu vào trong đó?"


      "Dạ... Tự Nhạc , sau này chúng cháu rời khỏi Hạ gia, lúc ấy còn bị Hạ Khuynh bắt nạt nữa. Nghe xong như vậy cháu vui lắm bởi vì Hạ Khuynh rất đáng ghét, rất đáng ghét. Nhưng may lại bị ấy nghe được, thế là ấy lại nổi giận với cháu rồi tiếp tục bắt nạt cháu..."


      "Hừ! Đúng là đáng ghét! Nhưng mà Tự Nhạc là ai vậy?"


      "Tự Nhạc là em của cháu, em ấy tốt lắm nhé. Về sau cháu dẫn em ấy đến gặp ông nội."


      Khi nhắc đến người em này, Phó Tự Hỉ cười rất vui vẻ.


      Ông nội Hạ thay đổi sắc mặt, giáo huấn nàng.


      "Cháu kể chuyện phải ràng rành mạch chút, cứ nhao nhao chẳng có đầu đuôi làm ông đây chẳng hiểu ra sao cả."


      "Vâng ạ."


      "Tiếp tục , thằng cháu của ông đáng ghét như vậy, như thế nào mà cháu lại chịu gả cho nó?"


      "Về sau Hạ Khuynh lại đối xử với cháu tốt lắm. còn bắt nạt cháu nữa, lại còn thường xuyên dẫn cháu ra ngoài chơi."


      "Chơi chơi chơi, suốt ngày chỉ biết chơi! Nghe cháu kể như vậy, đứa cháu hư hỏng này của ta đúng là thằng đê tiện khốn kiếp!"


      Phó Tự Hỉ lại ngạc nhiên: "Ông nội, đó là cái gì vậy?"


      "Ngay cả cái này cũng biết, đúng là vừa quê mùa vừa ngu ngốc!!!"


      Ông nội Hạ tự an ủi chính mình, cần vì con bé ngốc nghếch mà cứ nổi máu tức giận như vậy a...


      lại nhớ đến cái từ mà Phó Tự Nhạc từng qua, quay sang hỏi ông cụ:


      "Gia gia, nó có phải giống như từ 'súc sinh' ạ?"


      "Gần giống như vậy."


      "À à, cháu hiểu rồi. Hạ Khuynh là súc sinh, cháu biết rồi." cười toe toét.


      Ông cụ trông thấy bé nhe răng cười ngây ngô, nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi.


      "Cháu có thể hiểu được mới là lạ! Ta khẳng định nó thừa dịp lợi dụng hết ôm rồi lại sờ, ăn sạch sành sanh đậu hũ con bé ngu ngốc nhà cháu."


      Phó Tự Hỉ nghe hiểu câu này, lắc lắc đầu.


      " phải đâu, ấy vì thích cháu nên mới thân mật với cháu."


      Ông nội Hạ trong đầu thầm tính toán thời gian, lại an ủi.


      "Quả đơn giản a, thằng ranh con hư hỏng đấy mà lại nhịn suốt hai năm à..."


      Phó Tự Hỉ bĩu môi.


      "Trước đây ấy thích cháu chút nào đâu! ấy còn chê cháu béo, trông khó coi."


      "Nó như vậy mà cháu cũng tin?" Ông nội Hạ cắt tiếng.


      Hứ! Khó coi à? Thế tại sao cứ hở tí lại ôm ôm ấp ấp hả!


      Lại đoạn, ông nội Hạ chợt nhìn về đỉnh núi phía trước, đột nhiên .


      " bé, ta thích nhất là đứng đỉnh ngắm nhìn phong cảnh bên dưới chân núi. Thế cháu có biết chơi cờ ?"


      Vừa dứt lời, chờ Phó Tự Hỉ trả lời, ông cụ lại thở dài:


      "A, ta quên mất, với chỉ số thông minh của cháu đương nhiên điều đó là thể."


      ngờ bé lại đáp:


      "Cháu biết."


      Ông cụ lại nhìn với ánh mắt khác hẳn, bắt đầu có chút hào hứng.


      "Cháu biết chơi à? Cờ vua hay cờ vây?"


      "Ông nội, cháu biết chơi cờ tỷ phú."


      "... ... ... Ta muốn đá cháu rớt xuống vách núi!!!"


      --


      Đến khi ông nội Hạ mang Phó Tự Hỉ trở về sắc trời sắp chạng vạng.


      Cách đây vài giờ, Hạ Khuynh có gọi điện thoại cho Phó Tự Hỉ biết cùng với ông nội nên cũng an tâm.


      Khi bước vào cửa vừa nhìn thấy thằng cháu nội của mình ông cụ hừ lạnh tiếng, quay đầu bước vào phòng khách.


      Còn Phó Tự Hỉ lại cười đến sáng lạn.


      "Hạ Khuynh, ban nãy em cùng ông nội leo núi, hai ông cháu em còn leo lên đỉnh núi, rất cao rất cao nha!"


      Hạ Khuynh phì cười nắm tay vào phòng.


      Bà nội Hạ sớm trở về, bà nghe Lương San kể chuyện của Phó Tự Hỉ nên cũng hiểu được ít nhiều.


      Bà cụ là điển hình của hiền thê lương mẫu, đối với cháu dâu ngây ngô này cũng quá khắt khe.


      Phó Tự Hỉ ngọt ngào gọi tiếng.


      "Bà nội mạnh khỏe ạ!"


      Bà cụ chỉ mỉm cười hiền từ rồi gật đầu.


      Sau bữa cơm chiều, ông nội Hạ bảo con trai và cháu trai vào thư phòng.


      "Tình hình công ty dạo gần đây như thế nào?"


      Hạ Hàm Thừa nhìn Hạ Khuynh ý bảo trình bày với ông cụ, còn ông ngồi bên nhàn nhã uống trà.


      Hạ Khuynh cười cười:


      "Thưa ông, chúng cháu chuẩn bị kế hoạch mở rộng."


      Ông nội Hạ nhíu mày.


      "Nghe công ty rót 3 triệu vốn vào thành phố C?"


      "Đúng vậy ạ." Hạ Khuynh sắc mặt nghiêm túc.


      "Ông nội, ban quản lí tiêu thụ bên kia rút vốn. Ban quản lí mới vừa đưa ra số phương án cải cách, dự định đến sang năm áp dụng."


      " còn biện pháp nào, cứ trì hoãn như vậy khiến cho tiến độ thi công bị đình trệ. cần kiếm nhiều, chỉ cần có thể thu hồi vốn lại thôi."


      "Cháu hiểu ạ. Cháu xem qua phương án tiêu thụ mới. Thành phố C tiến hành nâng cấp cơ sở hạ tầng. Trước kia thiếu kinh phí nâng cấp hệ thống đèn đường đại, bên chúng ta đầu tư góp vào ít. như vậy cho dù giá cả của khu vực chúng ta có cao hơn so với mặt bằng chung hộ khách cũng cảm thấy chịu thiệt, họ vẫn chấp nhận được."


      "Được rồi, hai người các con cứ liệu mà làm. Công ty giao cho hai cha con các con rồi. Ông đây bây giờ chỉ muốn tự do tự tại an dưỡng tuổi già."


      Ông nội Hạ duỗi chân thư giãn gân cốt, vòng vo chuyển đề tài.


      " ngờ thằng nhóc này lại mang về đứa cháu dâu ngốc như vậy cho ông."


      Hạ Khuynh tươi cười lễ phép .


      "Thế ông nội có hài lòng ạ?"


      "Nhưng... tại sao trước kia cháu lại bắt nạt con bé như vậy?"


      Ông nội Hạ nhàn nhã thưởng thức trà.


      "Ông hỏi con bé quá trình quen biết của hai đứa, con bé ngốc này đúng là biết cái gì gọi lãng mạn phong hoa tuyết nguyệt, chuyện gì cũng mang ra huỵt toẹt."


      Hạ Khuynh cười cười.


      chợt nhớ lại tình cảnh khi hai người vừa gặp nhau.


      Đúng là chẳng có ấn tượng gì tốt đẹp, cũng đừng gì đến cái gọi là lãng mạn...


      Năm đó, vừa vào công ty học cách quản lý kinh doanh, vì thế cũng ở nhà thường xuyên, mãi đến lần thứ hai gặp lại Phó Tự Hỉ là hai tháng sau.


      Lúc ấy mới biết được đó chính là con thỏ trắng nhà Phó gia.


      Phó Tự Nhạc gặp qua vì thường xuyên giúp dì Quan làm việc.


      Lần đó ở trong vườn hoa nhìn thấy Phó Tự Hỉ, hoàn toàn thể liên hệ được mối quan hệ giữa Phó Tự Nhạc và Phó Tự Hỉ, bởi vì diện mạo của hai chị em này giống nhau.


      Phó Tự Hỉ xinh đẹp sắc sảo như em , thân hình lại tròn trịa đẫy đà.


      Sau ngày hôm đấy biết thân phận của , câu nệ gọi tiếng "Thiếu gia".


      lạnh nhạt nhìn , trong trí nhớ còn nhớ cái tướng ăn vô lối của nàng.


      Phỏng chừng là nhận ra tính tình tốt của , những lần sau gặp lại đều mang bộ dáng cun cút sợ sệt.


      Vốn cũng chẳng để ý gì đến chuyện này.


      Chỉ là, hôm trông thấy cùng dì Quan biết cái gì mà cười khanh khách ngừng.


      là vì giọng cười này bị chọc đến ngứa ngáy.


      vừa ngẩng đầu trông thấy , liền lễ phép chào tiếng.


      Cuối cùng Hạ Khuynh phát ra khi Phó Tự Hỉ nhìn thấy bao giờ nở nụ cười.


      còn cố tạo khoảng cách chủ - tớ với khiến rất vui.


      chẳng bao giờ cười với , nhưng khóc, còn khóc rất to.


      Hình ảnh những giọt nước mắt thi nhau ngừng rơi xuống cực kì đáng thương vậy mà để nhìn thấy chỉ càng muốn bắt nạt nhiều hơn.


      Thế là ngừng giở trò bắt nạt, đến khi òa khóc lớn lại ôm vào lòng an ủi.


      Trêu chọc thành thói quen, đến khi dỗ dành thế nào vẫn nín khóc. lại buồn bực, nhịn được sờ soạng ngực , xoa xoa nắn nắn. lập tức bị dọa đến hoảng sợ dám khóc tiếp, chỉ biết thút tha thút thít van xin.


      Đó là lần đầu tiên gọi tên ...


      "Hạ Khuynh, tôi khóc... đừng sờ nữa... đau đau lắm ... tôi khóc nữa đâu..."

      Last edited by a moderator: 23/11/15
      tart_trung, Yên Hoa, duyenktn126 others thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      tiềm chất có máu S&M rồi.....:th_122:......ứ......ta cũng thế.........thích chọc con nít khóc rồi dỗ nha.......cưng lém.......hehe......:th_7:
      meiluo thích bài này.

    3. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Ko ngo Ha gia gia cung de tinh qua chu,cu tuong se phan doi len phan doi xuong doi tre
      xixonmeiluo thích bài này.

    4. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424

      Chương 51

      Hạ Khuynh cảm thấy vẻ mặt khi Phó Tự Hỉ gọi tên trông cực kì đáng .


      nhàng buông ra chút, cách lớp quần áo xoa xoa đôi đào mật của Phó Tự Hỉ.


      Chúng căng tròn mềm mại đến mức tay nắm hết.


      chỉ mặc nội y mỏng, lớp áo ngoài cũng quá dày, hai tầng vải mỏng manh căn bản thể che chắn được cảm giác mất hồn kia.


      Bị kích thích như vậy, bộ ngực trắng muốt đầy đặn ấy theo động tác của nẩy lên lúc lúc .


      Phó Tự Hỉ vừa thẹn vừa sợ khóc như thác đổ, ngừng gọi tên .


      "Hạ Khuynh... Hạ Khuynh..."


      Hạ Khuynh chơi cuối cùng cũng buông tay, sửa sang lại quần áo, lau nước mắt cho .


      "Được rồi, đừng khóc."


      Phó Tự Hỉ khóc to đến mức hô hấp khó khăn, bị sặc ho khù khụ, nhìn thấy vậy nhíu mày.


      "Sao lúc nào gặp tôi em cũng khóc như đứa con nít vậy?"


      vừa nghe xong lại dùng sức đẩy ra.


      Hạ Khuynh hiểu được bản thân hơi quá đáng nên buông ra.


      Kết quả là Phó Tự Hỉ vội vàng muốn bỏ chạy.


      cảm thấy rất bực tức chạy đến túm lại.


      nàng thấy vậy sợ hãi thôi, oa oa khóc lớn.


      Hạ Khuynh nhíu mày, thu tay về, sau đó trân trố đứng nhìn như gặp phải thứ gì cực kỳ tà ác mà bỏ chạy.


      Phó Tự Hỉ chán ghét , biết.


      Nhưng khi đối mặt với luôn tỏ ra vui và sợ sệt, khiến càng muốn bắt nạt ác liệt hơn.


      Rồi khi khóc ngoan ngoãn nằm trong lòng .


      Khi khóc, phản kháng.


      Trong hai năm đó bị ngừng bắt nạt, số lần khóc nhiều đến mức đếm xuể, khóc oa oa lên như đứa trẻ, khóc đến mặt mày đỏ bừng ho khù khụ, hai tay ngừng dụi dụi nước mắt.


      Cảm giác khi đó của bản thân đối với , chính cũng hiểu .


      chỉ cảm thấy thân thể đầy đặn mềm mại kia ấm áp, khi ôm vào cực kì thoải mái.


      Có đôi lúc còn nghĩ, phải chi bé này bị nhược trí là tốt!


      đáng tiếc! ấy chỉ là đứa trẻ nhược trí...


      ...


      Sau lần đó, Hạ Khuynh có đoạn thời gian trở về nhà.


      Khổng Minh Dao có thuê căn hộ gần trường đại học nên cũng chuyển đến đó sống chung với ả.


      Gương mặt tinh xảo, dáng người kiều của ả là loại mà thích nhất.


      Hơn nữa, thời gian ả ở bên cạnh là dài nhất so với các mối tình trước, Vương Thần còn rằng Hạ Khuynh bị sr câu hồn mất rồi.


      Khổng Minh Dao có phong thái cực kì quyến rũ khiến cho Hạ Khuynh rất thưởng thức, nhưng vẫn có chút gì đó để tâm.


      đối với đến mức gọi là đương sâu đậm, cùng lắm chỉ là kiểu quan hệ nam nữ hoan ái. chỉ có bạn giường cố định, vả lại phương diện này ả và rất ăn ý.


      Nhưng vẫn có lúc thể nhẫn nại thỏa hiệp với ả.


      Khi hai người ở bên nhau hề ra ngoài tìm người đàn bà khác, tất cả chỉ do ả luôn nghi ngờ ghen tuông vớ vẩn.


      Vì vậy cảm thấy rất phiền phức.


      Khổng Minh Dao còn thường xuyên kiểm tra điện thoại của , có lần đột nhiên nhìn thấy tấm ảnh chụp, thế là ả lại nổi điên lên.


      Khi ấy tỏ ra lạnh nhạt chẳng quan tâm.


      Chính bản thân cũng quên mất tấm ảnh đó. Hơn nữa, Phó Tự Hỉ trong bức ảnh ngay cả mặt cũng lộ .


      Lúc ấy Phó Tự Hỉ tựa vào ghế nghỉ ngơi trong vườn hoa, cúi đầu nhìn thứ gì đó, mái tóc xõa dài đổ xuống như thác nước.


      từ xa xa ngang qua, vừa vặn cầm điện thoại, biết ma xui quỷ khiến thế nào lại giơ máy lên chụp trộm Phó Tự Hỉ.


      Sau đó cũng mở bức ảnh đó ra xem thêm lần nào nữa.


      Hôm nay vô tình lại nhìn thấy tấm ảnh chụp khiến khỏi lại nhớ đến con thỏ trắng kia.


      Vì thế mà ngày hôm đó trở về nhà, vừa dụ dỗ vừa bắt nạt Phó Tự Hỉ. Sau đó lại được ôm vào lòng, tâm tình trở nên rất thỏa mãn.


      Nước mắt của thấm ướt đẫm cả áo khiến rất vui.


      Sau khi cùng Khổng Minh Dao cãi nhau ầm ĩ trận, liền cùng đám bạn chí cốt Tô Châu du lịch.


      nghĩ, dù có chia tay với cũng chẳng sao.


      Bất quá, khi vừa trở về ả lại giở trò quyến rũ, cũng từ chối, vẫn tiếp tục duy trì mối quan hệ này.


      lần, Chu Phi Lương hẹn Hạ Khuynh cùng vài người khác uống rượu, khi ra ngoài hành lang nghe điện thoại trông thấy Khổng Minh Dao cùng ba bốn người đàn ông ra từ căn phòng.


      Vẻ mặt này vô cùng quen thuộc, đó là vẻ mặt mị thỏa mãn sau khi hoan ái.


      ta cùng mấy tên đàn ông kia quẹo vào hàng lang nên trông thấy .


      tiếp điện thoại xong cũng trở về phòng.


      Sau đó Khổng Minh Dao có đến tìm nhưng đều tìm cớ từ chối.


      Lại qua tháng, khi đứng ở bãi đỗ xe bắt gặp ta cùng với vài người đàn ông khác. Lúc ấy, chỉ cười rồi lái xe mất.


      Sau hôm đó, cả hai cắt đứt liên lạc.


      ngày nọ, Khổng Minh Dao gọi điện thoại đến níu kéo xin tha thứ. chỉ câu.


      "Quả là bạn giường rất hợp ý với tôi... nhưng mà, chạm đến giới hạn tối kỵ của tôi rồi."


      xong cúp máy, quẳng ả vào blacklist.


      Hạ Khuynh tối kỵ nhất là lối quan hệ bầy đàn.


      Trai lẫn lộn cùng chỗ dơ bẩn nhớp nháp, cảm thấy rất phản cảm.


      nhận thức như thế, nhưng vẫn có loại người rất thích loại hình này, người đó là trai của Tả An —— Tả Duyên.


      lần, ta gọi đến vài ả chân dài bốc lửa, bảo bọn họ khỏa thân nắm tay thành vòng tròn. Bọn đàn ông ở phía sau mỗi người tình tự với ả. Xác định thời gian qua lúc liền đổi bạn tình, ai bắn ra trước người đó thua.


      Hạ Khuynh ngồi ở bên lạnh lùng nhìn màn như vậy. Vì muốn tham gia nên bọn họ cũng dám kéo vào.


      người đàn ông còn bên trong cơ thể phụ nữ, lúc sau rút ra lại có gã khác tiến vào, như vậy chẳng khác gì hai tên đàn ông gián tiếp làm tình với nhau. Đúng là ghê tởm!


      đối với cảnh tượng trước mắt này hề có hứng thú, lúc sau liền đứng lên rời .

      Last edited by a moderator: 23/11/15
      tart_trung, Yên Hoa, duyenktn125 others thích bài này.

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957

      Sau lần đó còn qua lại với bọn Tả Duyên nữa.


      Hơn nữa, từ khi chia tay Khổng Minh Dao, dường như chẳng còn hứng thú với đàn bà.


      bắt đầu tìm những thú vui khác, chẳng hạn như sưu tập xe thể thao, đua xe tốc độ, ví như bày thêm trò bắt nạt con thỏ trắng ngu ngốc kia.


      Đêm hôm xảy ra tại nạn chính là vì va trúng đôi tình nhân cãi vã.


      Ả đàn bà kia biết đầu óc có bị chạm mạch hay mà lại đẩy bạn trai của mình xuống đường.


      Hạ Khuynh theo phản xạ phanh lại nhưng vẫn tông trúng người đàn ông kia.


      Con đường này buổi tối rất ít người qua lại nên phóng xe với tốc độ rất nhanh, nhất thời phanh gấp được, bèn đánh vòng tay lái, xe bị mất phương hướng trượt đoạn khá xa, kết quả tông mạnh vào chiếc xe bus đậu bên đường.


      May mắn thần kinh vận động của khá tốt, hơn nữa chiếc xe này trang bị tính năng an toàn tự động bằng chỉ bị gãy có chân.


      Người đàn ông bị tông phải cũng bị thương rất nặng.


      Người phụ nữ kia hoảng sợ đến mức mặt trắng bệch đứng im tại chỗ, khi ta đối mặt với cảnh sát để lấy lời khai trường năng lộn xộn, vội vàng thừa nhận chính ta xô bạn trai xuống đường.


      Thời điểm Hạ Khuynh tông vào xe bus, tốc độ xe giảm xóc ít, may mà tài xế cùng với hành khách xe bị chấn động mạnh.


      Về vấn đề bồi thường tai nạn ủy thác cho luật sư của Hạ gia giải quyết.


      Trong lúc Hạ Khuynh ở bệnh viện dưỡng thương, bất chợt lại nghĩ đến con thỏ trắng kia, con bé đó khi còn được nhìn thấy nhất định rất cao ứng.


      là càng nghĩ càng cam lòng.


      bao lâu sau, xuất ngoại điều trị.


      Điện thoại của bị hỏng trong vụ tai nạn.


      Cũng may là kịp thời lưu lại tấm hình chụp trộm Phó Tự Hỉ vào máy tính.


      Khi nhớ , lại mở nó ra xem.


      biết con bé kia có còn nhớ đến ?


      Hay là sớm quên mất rồi ——


      từng có người như vậy, luôn bắt nạt , chọc cho khóc òa lên, sau đó lại ôm vào lòng dỗ dành...


      --


      Buổi tối rất sớm Hạ Khuynh mang Phó Tự Hỉ trốn vào phòng.


      Phó Tự Hỉ nghĩ rằng mình có thể được ngủ sớm, nên phi thường vui vẻ, tắm rửa xong liền nhào lên giường. Nhưng có Đại Hùng bên cạnh, vì vậy đành chờ ông xã đến đây làm gối ôm cho mình.


      Hạ Khuynh trông thấy vẻ mặt nũng nịu của nàng chỉ ôn nhu cười, nằm xuống bên cạnh ôm vào lòng.


      rất tự nhiên cọ sát vào lòng .


      Đột nhiên Hạ Khuynh nâng mặt lên, véo vài cái.


      "Phó Tự Hỉ, hỏi em, lúc nằm bệnh viện có phải em rất cao hứng phải ?"


      "Ách?" kịp phản ứng với câu hỏi của .


      "Vì sao lại nằm bệnh viện ?"


      "Thời điểm bị thương ở chân đấy."


      "À... em nhớ rồi, dì Quan từng kể với em." ngẩng mặt nhìn chằm chằm.


      "Em có cao hứng. Trước đây em cũng từng nằm bệnh viện khá lâu, nơi đó tốt chút nào, mùi lại rất khó ngửi."


      " ở nhà, có người bắt nạt nên em vui à?"


      nhíu mày, khẽ mím môi nhớ lại:


      "Dì Quan bị tông xe rất nghiêm trọng. Em rất lo lắng cho . Ba mẹ em họ bay lên thiên đàng rồi nên em muốn cũng giống như họ, cũng bay lên đó, đột nhiên biến mất khỏi cõi đời này. Về sau lại nghe dì Quan vẫn ổn sao cả nên em rất an tâm."


      Nghe như vậy, khỏi rất cảm động, chốc lại dò hỏi tiếp.


      "Vậy em có nhớ ?"


      "Ách..." nàng ngây ngốc.


      "Vì sao rồi nên em suy nghĩ đến nữa."


      ra đáp án này Hạ Khuynh thầm đoán được, nhưng khi nghe được từ chính miệng ra, trong lòng vẫn cảm thấy thoải mái.


      tấm lưng mềm mại của xoa nắn phen.


      "Em giỏi lắm bé cưng, trắng ra là em căn bản hề nhớ đến ."


      Phó Tự Hỉ vừa thẹn vừa buồn la oai oái, vội vàng van xin.


      "Hạ Khuynh... ai bảo lúc ấy cứ bắt nạt em..."


      Hạ Khuynh rất phân phải trái, cười xấu xa, móng vuốt lại tiếp tục cù vào lưng .


      "Cho em để ý đến này!"


      "Aaa phải... phải em để ý đến ... lần nào gặp em cũng lễ phép chào hỏi mà..."


      Phó Tự Hỉ vội chụp tay , ngược lại lại bị túm lấy.


      "Ai cần em lễ phép chào hỏi chứ! Em nghĩ em là ai?"


      ủy khuất, bĩu môi.


      " thích em mà em vẫn lễ phép chào hỏi . Em rất ngoan mà!"


      "Cái này mà gọi là chào hỏi à? Lần nào vừa nhìn thấy em cũng bày ra vẻ mặt sợ sệt cứ như sắp ăn thịt em bằng..."


      "Đó là bởi vì hung dữ với em."


      "Ai bảo em suốt ngày cứ dùng vẻ mặt đáng thương để nhìn !" Chính tình nguyện làm M cũng đừng trách là S.


      vội vàng giải thích:


      " có, do em sợ quá nên dám nhìn ..."


      bắt đầu cảm thấy vui:


      "Vì lúc đó em bao giờ mỉm cười với ."


      mở mắt to nhìn .


      " luôn bắt nạt em thế tại sao em phải cười với ?"


      " ra em chỉ cần chịu cười với chút bắt nạt em nữa."


      "Vì sao vậy?" Phó Tự Hỉ thắc mắc, hai chuyện này đâu liên quan gì đến nhau?!


      " cũng nghĩ đến việc chúng ta lại trở thành như vậy."


      Hạ Khuynh buông tay, đưa lưng về phía , trong lòng cực kì vui.


      Phó Tự Hỉ thấy vậy chạy đến ôm cánh tay , đưa mặt cọ cọ vào lưng .


      "Hạ Khuynh, hôm nay em kể cho ông nội nghe rất nhiều chuyện trước đây. Nhưng mà có rất nhiều chuyện em còn nhớ . Mặc dù thường bắt nạt em, nhưng ngoại trừ Tự Nhạc là người đầu tiên giúp đỡ em rất nhiều, vì vậy em rất biết ơn. Hơn nữa em biết, thích bắt nạt em nhưng bao giờ để cho người khác khi dễ em."


      "..."


      lại tiếp tục cọ cọ.


      "Hạ Khuynh, đừng giận mà, bây giờ em cười cho xem nhé!"


      "..."


      "À... về sau mỗi ngày em đều cười cho xem nha!"


      Hạ Khuynh bị ôm ôm cọ cọ, rốt cuộc cũng chịu quay đầu, trong giọng còn mang chút giận hờn.


      "Ai mà thèm nhìn em cười ngu như vậy. Em dí sát như vậy muốn đẩy té xống giường sao!"


      Phó Tự Hỉ cười khanh khách.


      "Hạ Khuynh đừng giận mà, đừng giận nhen!"


      "Ai mà thèm tức giận với bé ngốc như em chứ!"


      lại nhích lại gần hơn, tiếp tục cười.


      "Hạ Khuynh, nào, vào đây, sắp té xuống giường rồi kìa!"


      xoay người đè dưới thân.


      "Em cố ý đúng ? Được rồi hôm nay nằm người em ngủ luôn!"


      Phó Tự Hỉ bị cây gậy cứng rắn của cọ cọ bên dưới, dám tiếp tục cười nữa: "Chúng ta ở nhà ông bà nội đấy..."




      "Vậy em hãy tiếng chút, đừng để cho ông bà nghe thấy là được." Vừa chuyện, tay tiến vào quần áo của , bắt lấy bầu ngực no đủ xoa nắn.




      hốt hoảng cắn bờ vai của , chặn lại tiếng rên rỉ sắp bật ra trong cổ họng.




      cười trêu chọc. "Dùng sức cắn nha, chút sức lực của em, chỉ đủ để gãi ngứa cho mà thôi."




      nào dám dùng quá sức vì lo lắng làm bị thương.




      Hạ Khuynh nhanh chóng cởi bỏ quần áo của hai người, trầm mình tiến vào trong .




      bị thúc mạnh khỏi cắn chặt vai , sau đó vội vàng nhả ra, cũng kịp quan sát vết thương của liền bật ra tiếng rên rỉ dưới va chạm mãnh liệt của




      khàn giọng : "Muốn cắn cắn , cũng muốn Hạ phu nhân lưu lại ấn ký cơ thể nha."




      Phó Tự Hỉ sợ thanh truyền , thể làm gì khác hơn là tìm nơi khác để cắn.




      Bản thân cũng muốn cắn bị thương, nhưng theo tốc độ và sức mạnh tang dần của , liền nhịn được cắn chặt lấy.




      vai đau đớn càng khiến Hạ Khuynh thêm kích thích, động tác cũng kiêng dè gì nữa.







      "Phó Tự Hỉ, em!"


      Sau cơn kích tình, Phó Tự Hỉ mệt mỏi đến mức thở hổn hển, sau đó nhàng sờ vào dấu răng vai , vẻ mặt cực kì hối hận.


      "Hạ Khuynh... đau ?"


      " đau, em đừng lo lắng, chốc nữa hết thôi."


      cười ôn nhu ôm nằm xuống.


      "Ngoan ngoãn ngủ ."


      "Vâng."


      Phó Tự Hỉ chủ động ôm , sau đó giọng thỏ thẻ bên tai :


      "Hạ Khuynh, em cũng , rất !!"

      Last edited: 23/11/15
      1012, pOn, Yên Hoa20 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :