1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khuynh Nhiên Tự Hỉ - Giả Oán Chúc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Hỉ hỉ that dze thuong.TN vat va qua nhỉ
      meiluo thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      ............:yoyo44:...:yoyo44:........:yoyo44:..........:yoyo44:.........:yoyo44:.....:yoyo44:......:yoyo44:.....:yoyo44:......:yoyo21:
      meiluo thích bài này.

    3. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424

      Chương 45

      Phó Tự Hỉ chờ cảm xúc hơi dịu xuống, trở về chủ đề trước.


      "Tự Nhạc , em ấy so với chính là hai loại tình thân khác hẳn với tình . Em ấy rằng em biết người. Người đó chính là . Nhưng Hạ Khuynh... em cũng muốn Tự Nhạc có được hạnh phúc. Nếu chúng ta bỏ mặc em ấy, em cũng chẳng vui vẻ."


      Cuối cùng, vẫn nhịn được nức nở :


      "Tự Nhạc chịu đựng rất nhiều khổ cực. Nếu có em ấy, cũng chẳng có em."


      "Ừ, biết."


      biết, nỗi vướng bận duy nhất của Phó Tự Nhạc chính là chị mình.


      Phó Tự Hỉ lau nước mắt, trông thấy thương tràn ngập trong đáy mắt .


      "Em biết hiểu mà. Em ngốc, biết làm sao mới có thể để cho tình và tình thân đều được hạnh phúc."


      "Tương lai ngày Phó Tự Nhạc tìm được tình của mình, ấy cũng có được hạnh phúc."


      "Đúng vậy. Tự Nhạc tốt lắm, em ấy nhất định tìm được người bạn trai tốt. Nhưng mà bây giờ em ấy vẫn chưa có tình , nên em muốn rời xa em ấy... Hạ Khuynh, em nên làm gì bây giờ?"


      ôn nhu hôn lên nước mắt .


      " được khóc nữa! Hai người hãy trả lại phòng cho người ta thuê rồi trở về Hạ gia, thế bị tách ra nữa."


      " giận Tự Nhạc sao?"


      Phó Tự Hỉ thào hỏi.


      " tức giận. ra ta chăm sóc em rất tốt."


      "Vậy thân thiện với em ấy, tức giận với em ấy nữa?"


      "Được."





      Phó Tự Nhạc mình loay hoay trong bếp, biết sức ăn của Hạ Khuynh như thế nào, thế là mang toàn bộ nguyên liệu vừa mua nấu hết.


      Mấy ngày nay Phó Tự Hỉ chịu nhiều ủy khuất, nhận ra được, vì thế mà cũng đau lòng thôi.


      Cũng do bức bách Phó Tự Hỉ.


      Phó Tự Hỉ đơn thuần như vậy, nhưng đó cũng là điểm quan trọng nhất, nghe theo Phó Tự Nhạc vô điều kiện. Bởi vì Phó Tự Nhạc, vì thế nên dám thẳng thắn ra ý nghĩ của chính mình.


      Thế mà lại biết, đây chính là nguyên nhân khiến Phó Tự Nhạc bận lòng.


      hy vọng bởi vì bận tâm đến những điều đó mà Phó Tự Hỉ lại mang suy nghĩ của bản thân đè nén trong lòng.


      Mẹ Phó từng với , thời gian và khoảng cách là thước đo tình tốt nhất.


      Cuối cùng Phó Tự Hỉ cũng ra được lựa chọn của bản thân, cảm thấy rất hài lòng.


      Nhưng mà, đồng thời trong lòng lại sinh ra cỗ chua xót khó hiểu, nỡ rời xa Phó Tự Hỉ.


      Phó Tự Nhạc sau khi làm xong bánh chẻo, bưng thức ăn mang ra ngoài, nhưng đến phòng sách, chỉ hô vọng vào:


      "Chị, ra ăn cơm nào!"


      Phó Tự Hỉ đáp lại, lúc ra đôi mắt đỏ ửng. Hạ Khuynh lặng lẽ theo sau.


      Phó Tự Nhạc lấy cái áo khoác cũ vắt lên lưng ghế, ý bảo Phó Tự Hỉ khoác vào.


      Phó Tự Hỉ ngoan ngoãn mặc vào, sau đó quay sang giải thích với Hạ Khuynh.


      "Mặc cái này vào sợ dơ."


      thừa biết cái tướng ăn khó coi của , chỉ nở nụ cười.


      "Hạ Khuynh, ngồi ."


      Phó Tự Hỉ vô cùng thân thiết kéo tay ngồi xuống, sau đó ngồi vào vị trí bên cạnh.


      "Em thích nhất ăn bánh chẻo với dưa chua. Trước đây mẹ làm ăn rất ngon, à, Tự Nhạc làm ăn cũng ngon nữa. Em đều thích cả hai!"


      "Cái gì mà em lại thích hả?" Hạ Khuynh bắt lấy bàn tay bé áp vào bàn tay mình.


      Phó Tự Hỉ chủ động bao bọc lấy đôi tay .


      "Sao tay lạnh thế, phải ăn nhiều chút, ăn no lạnh nữa!"


      "Ăn nhiều cũng chẳng ấm áp được như em."


      "Đợi tý nữa cho ấm lên, bây giờ em giúp Tự Nhạc bưng thức ăn."


      " ."


      ...


      Trong lúc ăn cơm, Hạ Khuynh cũng hiếm khi hòa hợp được với Phó Tự Nhạc.


      Phó Tự Nhạc ngồi ở vị trí đối diện hai người bọn họ, quan sát thấy lần này có vẻ Hạ Khuynh chăm sóc Phó Tự Hỉ tốt hơn.


      Phó Tự Nhạc thầm mỉm cười, chỉ cần Hạ Khuynh lòng với chị mình, vậy cũng đủ rồi.


      Cơm nước xong xuôi, Phó Tự Hỉ theo thường lệ ngủ trưa, liếc nhìn em , lại nhìn bạn trai của mình, rầu rĩ đắn đo nghĩ xem ai bồi mình ngủ trưa đây!


      Phó Tự Nhạc trông thấy chị lúng túng túm chặt quần áo, phì cười :


      "Em rửa chén, chị ngoan ngoãn ngủ nha!"


      Cái này cần phải suy nghĩ nữa rồi!


      Chân mày nàng giãn ra.


      "Hạ Khuynh, ngủ trưa với em nhé!"


      Hạ Khuynh đáp ứng.


      biết, căn bản nàng cần đến 1 phút ngủ tít.


      Phó Tự Nhạc ở nhà, nên thể động tay động chân với Phó Tự Hỉ được. Đợi cho Phó Tự Hỉ ngủ say, ra phòng khách ngồi.


      Phó Tự Nhạc rửa chén xong cũng ra nhìn thấy , đến đầu bên kia sô pha ngồi xuống.


      Hạ Khuynh thản nhiên mở miệng.


      "Tuy rằng tôi và vẫn chưa đến mức thân thiết, nhưng cứ cứng nhắc như vậy khiến Phó Tự Hỉ vui."


      Phó Tự Nhạc khoác tay lên sô pha.


      "Tôi cương với , tôi chỉ muốn đối xử tốt với chị ấy."


      " như vậy, phải là bây giờ hai người nên chuyển về Hạ gia sao?"


      trừng mắt ngạc nhiên.


      lười biếng liếc mắt cái.


      " nghĩ rằng chị nỡ để ở lại đây mình?"


      lúc lâu mới đáp:


      "Chị ấy chọn ở đâu, tôi ở đấy."


      Trước kia ở Hạ gia, có cảm giác như ăn nhờ ở đậu được tự nhiên. Nhưng nếu đó là nhà của chị mình, như vậy đó cũng là nhà của .


      Hạ Khuynh biết Phó Tự Nhạc có lòng tự trọng rất lớn, vì thế trắng ra.


      "Tôi trả giúp món nợ đó, căn nhà này đối với Phó Tự Hỉ rất quan trọng. Cho nên tôi phải là đồng tình với , tôi vì ấy."


      Phó Tự Nhạc ngồi thẳng nhìn .


      "Chị tôi tuy rằng có vẻ khờ khạo, nhìn nhận tình cũng rất đơn giản. Nhưng cho đến bây giờ chị ấy luôn dụng tâm để xem xét ánh nhìn của người khác, nên có ý định giấu giếm và lừa dối chị ấy, bằng tôi nhất định bỏ qua cho ."


      nhìn lại , vẫn là ngữ khí bình thản.


      "Tôi phụ lòng ấy."


      Phó Tự Nhạc đứng dậy ra ngoài, khi trở lại mang theo cái rương.


      "Chị ấy... năm mười hai tuổi bị va vào đầu... bác sĩ não của chị ấy bị tổn thương rất nặng thể cứu chữa, nhưng mẹ tôi tin... thuyết phục bác sĩ mãi, sau đó mới mang chị ấy về nhà."


      mở rương lấy ra chồng sách và vở tập viết đặt lên bàn.


      "Khi chị ấy vừa về nhà, cái gì cũng hiểu, ngay cả cũng chẳng được. Cái này, là sau khi chị ấy học xong bắt đầu học viết từng chữ từng chữ. Mẹ tôi từng , nếu chị ấy tìm được người đàn ông lòng thương chị ấy, nhất định phải mang cho ta xem những thứ này."


      Hạ Khuynh nhìn mặt bìa quyển vở có vài con số, đó là đại diện cho số trang.


      bắt đầu giở từng trang ra xem, nét chữ còn rất nguệch ngoạc.


      Đến trang thứ 11, những con chữ ấy mới bắt đầu ngay hàng thẳng lối.


      Phó Tự Hỉ lạc quan thiện lương như vậy phải trải qua giai đoạn khó khăn đó như thế nào? có thể tưởng tượng được, khỏi cảm thấy đau lòng, đau đau!





      Sau khi Phó Tự Hỉ thức dậy nhìn thấy Hạ Khuynh. đứng lên mặc quần áo, sau đó mang chăn phủ lên Đại Hùng.


      "Đại Hùng Bảo Bảo, hôm nay trời lạnh. Em phải ngủ ngoan nhé!"


      Khi ra phòng khách trông thấy hai người Hạ Khuynh và Phó Tự Nhạc ngồi hai đầu ghế, khí tĩnh lặng.


      mỉm cười mở lời.


      Đây là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời .


      "Tự Nhạc, Hạ Khuynh."


      Phó Tự Nhạc đứng lên về hướng , dò hỏi:


      "Có lạnh ? Em nấu trà đường uống cho ấm nhé!"


      ", chị vốn rất ấm áp mà." bèn nắm đôi bàn tay Phó Tự Nhạc thổi phù phù.


      "Chị còn có thể làm lò sưởi cho cả hai!"


      Phó Tự Nhạc cười vỗ vỗ tay Phó Tự Hỉ, sau đó xoay người vào bếp.


      Phó Tự Hỉ bước đến bên cạnh Hạ Khuynh ngồi xuống.


      "Hạ Khuynh, cùng Tự Nhạc chuyện rồi chứ? Bọn em trở về Hạ gia sao?"


      "Hôm nay trở về , buổi tối thời tiết có thể lại hạ xuống vài độ, bên này có vẻ lạnh."


      gật gật đầu, nhìn về hướng bếp.


      "Chỗ Tự Nhạc ngủ rất lạnh, mỗi ngày em đều ở trong chăn ủ ấm cho em ấy. Em ấy ngủ mình, khi đến sáng lại trở nên lạnh cóng. Nhà rất ấm áp, khi trở về Hạ gia nhất định Tự Nhạc còn bị lạnh nữa!"


      bắt lấy hai tay rồi hôn lên nó.


      "Còn được trang bị điều hòa, còn lạnh nữa."


      "Hạ Khuynh, cảm ơn."


      " bé ngốc này, cảm ơn cái gì? Khờ quá!"


      "Em ngốc!"


      cười khanh khách.


      Phó Tự Nhạc đưa cho Phó Tự Hỉ ly trà đường.


      Phó Tự Hỉ thích thú uống cạn, cảm thấy rằng tại mình rất hạnh phúc!


      Trong đầu vẽ nên nhiều viễn cảnh tương lai tốt đẹp, ánh mắt cong cong lên như vầng trăng non.


      Hạ Khuynh và Tự Nhạc cãi nhau nữa. có thể làm việc, còn cùng với Hạ Khuynh sinh ra cục cưng.


      À... sinh hai đứa!


      là tốt! là vui vẻ!


      Sau khi uống xong trà đường liền giúp đỡ Phó Tự Nhạc thu dọn chút quần áo, chuẩn bị trở về Hạ gia.


      Mang di ảnh của cha mẹ cất vào hành lý, đột nhiên nhớ đến chuyện gì, liền :


      "Tự Nhạc, về sau em cũng phải tìm người bạn trai đối xử tốt với em. Chúng ta cùng nhau hạnh phúc."


      Phó Tự Nhạc chợt dừng động tác, sau đó mỉm cười.


      "Được."


      "Hạ Khuynh rằng căn nhà này cho thuê nữa. Chúng ta muốn trở về là có thể trở về thăm nó rồi!"


      Phó Tự Hỉ đột nhiên bước lại ôm lấy Phó Tự Nhạc.


      "Tự Nhạc... Hạ Khuynh nuôi chị cả đời. Về sau chị kiếm tiền, chị nuôi em. Em phải vất vả như vậy nữa!"


      "... Được."





      Thời điểm trở về là chú Hoắc đến đón bọn họ.


      Chú Hoắc nhìn thấy hai chị em, xưa nay vẻ mặt nghiêm túc cũng lên ý cười.


      Phó Tự Hỉ và Phó Tự Nhạc vẫn ở tại gian phòng phía nhà sau.


      Dì Quan nghe tin cả hai chị em trở về, bà rất vui mừng.


      Lương San lại kích động, vội vàng muốn đến gặp con dâu tương lai.


      Hạ Khuynh cảm thấy có chút khó hiểu, ngăn cản bà:


      "Mẹ gấp cái gì, trước đây cũng chẳng phải chưa từng gặp qua ấy."


      Bà chợt nhớ đến việc mình sắp lên chức mẹ chồng, cười toe toét.


      "Nhưng lúc này thân phận khác!"


      Hạ Khuynh hắt cho bà chậu nước lạnh.


      "Con và ấy vẫn chưa chính thức kết hôn đâu, mẹ đừng dọa cho ấy hoảng sợ."


      Nhắc đến mới nhớ, bà vui vẻ hỏi:


      "Con trai, con định khi nào tổ chức hôn lễ a? Tự Hỉ có phải ở nhà chúng ta xuất giá ?"


      "Làm sao có thể. Chắc chắn ấy trở lại Phó gia xuất giá về nhà chồng. Chuyện hôn lễ nên vội."


      "Nhưng mẹ vội!" Bà nhìn thấy vẽ mặt lãnh đạm của con trai, chỉ hận thể giậm chân.


      "Chuyện này ngày nào vẫn chưa bàn xong ngày ấy mẹ vẫn sốt ruột!"


      Hạ Khuynh tùy ý trả lời:


      "Trước ngày ấy hai hôm chúng con đăng kí kết hôn. Thế có được chưa?"


      Lương San cười đến hai mắt sáng rỡ, tiếp tục truy vấn:


      " sao? Con cầu hôn? Mua nhẫn rồi sao?"


      " biết."


      nhìn mẹ cái, chút để ý tiếp:


      "Con và ấy tình em nguyện là đủ rồi, những thứ còn lại chỉ là hình thức, quan trọng."


      "..."


      Bà nghẹn họng nhìn trân trối, thằng nhãi này đúng là đầu gỗ!


      "Phải cầu hôn chứ... Đây chính là ước mơ của tất cả các thiếu nữ!"


      nhếch khóe miệng.


      "Phải phải, của các thiếu nữ, nhưng trừ Phó Tự Hỉ."


      "Con làm cho mẹ cảm thấy thất vọng quá!" Lương San buồn bã.


      "Mẹ vẫn cho rằng, con trai mình là người đàn ông cực kì xuất sắc, con phải đứng trước đám đông thể tình thâm tình, khiến cho tất cả các thiếu nữ khác phải hâm mộ và ghen tị đến chết với Tự Hỉ!"


      "Mẹ nhiều tuổi như vậy rồi mà vẫn còn ảo tưởng như thế này à?"


      Bà liên tục thở dài.


      "Đứa con dâu đáng thương của ta... được cầu hôn... là đáng tiếc quá mất!"


      "..."


      Lương San vỗ vai Hạ Khuynh, tận tình khuyên nhủ.


      "Con trai, mẹ ban cho con diện mạo đẹp trai như vậy, phải muốn con kém cỏi như vậy đâu!"


      "Mẹ... đừng ngây thơ như vậy chứ!"

      Last edited by a moderator: 23/11/15
      Sweet you, tart_trung, Yên Hoa31 others thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      có mẹ chồng như thế là bá cháy rồi........ko chê vào đâu được, có mẹ chồng như thế là ta lao vào ngay ko cần xét ông chồng đâu.....hô.....hô.....hô.......
      Anhdva, meiluoChó Điên thích bài này.

    5. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      Đợi tí nữa cho ấm lên :yoyo60:
      meiluo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :