1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khuynh Nhiên Tự Hỉ - Giả Oán Chúc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      2 ng này củ chuối................cứ như 2 ng iu nhau bị chia cắt 2 bên bờ đại dg......... dg xa cách...........ặc........... nổi da gà
      meiluo thích bài này.

    2. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      HK luu manh,phong tung cung co ngay hom nay bi tinh yeu lam cho tuong tu buon kho~ ^^
      meiluo thích bài này.

    3. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      già FA lâu năm haha
      meiluo thích bài này.

    4. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424

      Chương 44

      Phó Tự Hỉ bị vẻ mặt hằm hằm của Hạ Khuynh dọa hoảng sợ, vội vàng giải thích.


      "A… bình thường có khóa đâu!"


      "Vậy em nằm lì ở nhà cả ngày ra ngoài?"


      Hạ Khuynh tức tối muốn đạp nát cánh cửa chết tiệt này.


      "Có chứ, khi Tự Nhạc có giờ học dắt em ra ngoài." Ngón tay bé xinh của lay lay khung cửa.


      "Hạ Khuynh, đừng giận mà..."


      nắm lấy đầu ngón tay nhắn ấy, nặng nề .


      " đến dẫn em ra ngoài."


      ngẩn người, cảm nhận được bàn tay lạnh như băng.


      "Sao lại mặc ít như vậy chứ? Ngộ nhỡ bị cảm lạnh sao..."


      "Bởi vì có bé tên Phó Tự Hỉ nào đó chịu làm ấm giường cho ."


      Thân nhiệt của luôn thấp, còn bé ngốc này luôn ấm áp dễ chịu.


      Phó Tự Hỉ nghe vậy chột dạ, đem mặt áp chặt vào cửa sắt, nước mắt bắt đầu rơi xuống, thút tha thút thít.


      "Em cũng muốn ở cùng với , mang lại cho ấm áp. Ngày nào em cũng nhớ đến , chỉ tại chịu đến gặp em..."


      Bởi vì câu này mà sắc mặt Hạ Khuynh dịu đôi chút, dịu dàng nhắc nhở:


      "Đừng dán mặt sát vào cửa quá, cẩn thận kẻo mặt lại bị thương!"


      thoáng dịch ra chút, tay lau nước mắt, tay lấy ngón tay đặt vào lòng bàn tay .


      "Hạ Khuynh, xin lỗi... em rất nhớ !"


      khẽ hừ tiếng.


      "Cứ tưởng rằng bé ngốc nào đó chỉ biết nhớ mỗi việc ăn cơm rồi ngủ thôi chứ!"


      " có. Em có nhớ nữa, em cứ nghĩ rằng vẫn còn tức giận..."


      "Tại sao phải tức giận?"


      "Em quăng bỏ ..." Giọng càng ngày càng dần.


      Hạ Khuynh càng dùng sức nắm chặt.


      "Vậy em có muốn nhặt lên ?"


      Phó Tự Hỉ gật gật đầu.


      "Muốn! Em và ở bên nhau!"


      "Lần này giữ lời?"


      "Vâng vâng!"


      "Ngoan lắm, đừng khóc nữa. tức giận."


      Lòng bàn tay dán vào khe hở cánh cửa, cùng ngón tay của giao nhau nắm chặt, cuối cùng cảm xúc cũng dần thả lỏng, bao nổi nhớ nhung đè nén bấy lâu nay bất chợt thoát ra.


      " cũng nhớ em, rất nhớ em..."


      Vừa nghe lời này, nước mắt vẫn còn chưa khô thay bằng nụ cười vui vẻ.


      "Tự Nhạc rằng, khi hai người nhau có nhớ nhung. Em nhớ rồi cũng nhớ em."


      "Khi nào Phó Tự Nhạc trở về?"


      "Rất nhanh thôi. Tự Nhạc mua đồ dưới lầu, lập tức trở về mở cửa!"


      Trong lòng cũng rất sốt ruột, rất muốn được chạm vào .


      Hạ Khuynh nhìn mắt khóa cửa.


      "Nếu ta trở lại, đá sập cánh cửa này."


      Phó Tự Hỉ chưa kịp lên tiếng nghe thấy thanh truyền đến của Phó Tự Nhạc.


      "Tốt nhất nên thận trọng, đối với chị ấy căn hộ này cực kì có ý nghĩa."


      Sau khi từ siêu thị trở về, từ xa xa nhìn thấy Hạ Khuynh vào khu này. cũng vội, ra thang máy rẽ vào phía căn hộ nghe được cuộc đối thoại của Phó Tự Hỉ và Hạ Khuynh, tạm dừng bước chân.


      "Tự Nhạc trở lại rồi, mở cửa , Hạ Khuynh... Hạ Khuynh đến đây!"


      Phó Tự Hỉ rất cao hứng.


      Phó Tự Nhạc lấy chìa khóa ra, nở nụ cười với Phó Tự Hỉ, sau đó sắc mặt thay đổi chuyển hướng sang Hạ Khuynh.


      "Hạ thiếu gia, xin nhường đường."


      nâng mi mắt, lui xe lăn sang bên.


      Cửa vừa mở, Phó Tự Hỉ liền vội chạy ra, lúc này mới nhận ra Hạ Khuynh ngồi xe lăn, vì thế lôi kéo tay lo lắng hỏi:


      "Có phải chân lại bị thương nữa ?"


      Sở dĩ Hạ Khuynh làm vậy là cố ý muốn khiến cho Phó Tự Hỉ đau lòng chút, nhưng đến khi thấy lo lắng, lại sinh ra luyến tiếc, nhàn nhạt trả lời:


      " sao, chỉ là muốn bộ."


      nhõm thở phào, chủ động dẫn vào nhà.


      Phó Tự Nhạc liếc mắt nhìn bóng dáng hai người bọn họ.


      "Em làm bánh chẻo. Chị tiếp đón ta ."


      xong thẳng vào bếp.


      Phó Tự Hỉ cười gật đầu, dìu Hạ Khuynh ngồi lên sopha, cùng mặt đối mặt ngồi xuống, cầm đôi tay ôm vào lòng xoa xoa.


      "Hạ Khuynh, cơ thể của em rất ấm áp, làm máy sưởi cho nhé!"


      được dịp sờ soạng ngực , đáng tiếc mặc quần áo quá dày, thể cảm nhận được tư vị mềm mại mất hồn kia.


      đứng lên ngồi vào bên cạnh , cầm lấy đôi tay , đem túm lấy ôm vào lòng.


      "Vậy bé cưng làm lò sưởi cho nhé."


      Phó Tự Hỉ nhu thuận rúc vào lòng . Thân nhiệt ấm áp giống như , nhưng hơi thở nam tính của lại khiến nhớ mãi.


      Hạ Khuynh véo má , lại thừa dịp sờ ngực phen.


      "Bé cưng mũm mĩm của càng ngày càng béo!"


      chăm chú nhìn lúc, lại nâng mặt lên, học theo động tác của véo véo mặt .


      "Hạ Khuynh, có phải lại gầy rồi ?"


      cũng véo má .


      " có bé cưng mũm mĩm ở bên cạnh, ăn cũng ăn đủ no, ngủ cũng ngủ tốt."


      bắt đầu đau lòng.


      "Hạ Khuynh, em rất muốn ở cùng với ."


      "Ngoan lắm!" Hạ Khuynh liếc nhìn phía gian bếp.


      "Nào, mau dẫn đến xem phòng em."


      "Được!"


      Phó Tự Hỉ vui vẻ kéo tay .


      "Đây là phòng trước đây của em. Em và Tự Nhạc ngủ cùng phòng, Tự Nhạc tầng còn em ở phía dưới."


      "Căn phòng trước đây phải là phòng ngủ, nhưng giường này là giường cũ. Trước đây mẹ đều ôm em ngủ, còn hát ru cho em nghe ngủ nữa… em lập tức ngủ ngay!"


      " nay em và Tự Nhạc ở phòng của ba mẹ."


      ...


      Khi đến phòng sách, Phó Tự Hỉ bỗng nhớ ra cái gì.


      "Hạ Khuynh, em mang cho xem ảnh chụp khi còn bé của em. Lúc bé em đáng lắm đó!"


      xong thẹn thùng chút, cảm thấy chính mình bắt đầu có chút khoe khoang rồi!


      Hạ Khuynh ngồi xuống sopha, thơm cái:


      " tại em cũng rất đáng !"


      nở nụ cười, lấy ra quyển album đưa cho .


      lật từng bức từng bức chăm chú xem ——


      Cuối cùng gặp được của ngày xưa, Phó Tự Hỉ thông minh hoạt bát.


      trời sinh nhân cách lương thiện, khi cười rộ lên tỏa sáng ấm áp.


      Muốn đến cùng với tại có điểm gì bất đồng, chắc là Phó Tự Hỉ trước kia tuy rằng tính tình trẻ con, nhưng trong ánh mắt lộ ra thần thái tự tin rất nhiều so với tại.

      Last edited by a moderator: 23/11/15
      Sweet you, tart_trung, Yên Hoa26 others thích bài này.

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957

      Phía bên trái ảnh chụp đều có ghi chú thời gian và địa điểm ràng.


      Hạ Khuynh phát trong khoảng hai năm tấm ảnh nào cả, tùy tiện hỏi:


      "Tại sao sau này em lại trở thành như vậy?"


      Phó Tự Hỉ hoảng sợ run rẩy, sau đó nhàng túm lấy cánh tay , chờ khi nghiêng đầu nhìn mình chăm chú, tiếp:


      "Mẹ , khi đó em sinh bệnh nặng nên chụp ảnh. Sau đó bệnh tình có chuyển biến tốt lên, nên tiếp tục chụp ảnh."


      Hạ Khuynh hiểu, đoạn chỗ trống hai năm kia là khi xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.


      Có đôi khi bâng quơ miêu tả câu chuyện lúc ấy của mình, nghe xong trong lòng dễ chịu.


      Nhìn theo ảnh chụp, hai năm qua Phó Tự Hỉ có biến đổi quá nhiều, vẫn là vẻ mặt tươi cười vui vẻ.


      Nhưng có thể tưởng tượng được, hai năm đó có bao nhiêu khó khăn, thảo nào lại muốn nhớ lại những tháng ngày đen tối ấy.


      ôm vào lòng.


      "Bé cưng, em rất kiên cường."


      vùi mặt vào ngực .


      "Hạ Khuynh, em khỏi bệnh rồi."


      "Đương nhiên, tại Phó Tự Hỉ rất khỏe mạnh."


      "Đúng vậy." cười vui vẻ.


      “Vì sao con nòng nọc của vào trong bụng em?"


      "..."


      Hạ Khuynh để tập album xuống, tay kia ôm chặt lấy .


      "Phó Tự Nhạc với em?"


      "Ừ, nòng nọc khi trưởng thành biến thành cục cưng."


      "Chúng ta tạm thời chưa cần cục cưng."


      sửng sốt.


      "Vì sao?"


      "Trước hết em phải chăm chỉ học tập, sau đó có thể ra ngoài làm việc, về sau khi em thích ứng được với công việc, chúng ta lại sinh cục cưng, được ?"


      gật đầu, hai mắt đều tỏa sáng.


      "Em muốn làm việc, em rất muốn kiếm tiền!"


      Hạ Khuynh cười.


      “Chờ đến khi em kiếm được tiền, chúng ta có thể sinh cục cưng."


      ôm cổ , kề mặt cúi đầu thỏ thẻ:


      "Hạ Khuynh, cảm ơn . Em rất thích rất thích !"


      " cũng thế."


      hôn sâu, quấn lấy cái lưỡi nhắn của , dùng đầu lưỡi lướt hàm răng . rất nhớ hương vị ngọt ngào của .


      Phó Tự Hỉ nhàng đáp lại , như cổ vũ càng nhiệt liệt dây dưa…


      gặm cắn dọc xuống cổ, mở ra vài cái nút áo, ở da thịt trắng nõn hôn mạnh lưu lại vài dấu đỏ hồng.


      Sau đó kéo cổ áo của lên.


      "Em muốn ở bên ?"


      trịnh trọng gật đầu.


      "Đúng vậy!"


      "Nếu Phó Tự Nhạc đồng ý sao?"


      Phó Tự Hỉ do dự chút, sau đó lắc đầu.


      "Tự Nhạc đồng ý đâu!"


      nhíu mày.


      "Vậy em thử xem vì sao ta muốn chuyển nhà?"


      "Tự Nhạc muốn cho em hiểu việc thích so với thích Tự Nhạc có gì khác biệt."


      " bé ngốc, em nghĩ ra được chưa?"


      gật đầu.


      Hạ Khuynh tò mò.


      "Vậy thử chút cho nghe nào."


      "À... Tự Nhạc từng hỏi em, nếu làm ba ba của cục cưng khác, em như thế nào?"


      thoáng buông ra.


      "Vậy em làm gì?"


      "Em biết nữa!" Phó Tự Hỉ lắc đầu, sau đó như muốn rưng rưng khóc.


      "Nhưng nhất định phải làm ba ba cục cưng của em, được đương cùng người khác, cũng được cùng người khác làm vợ chồng. Bởi vì em rất buồn, rất buồn, em khóc..."


      Hạ Khuynh ôn nhu giúp lau giọt lệ đọng khóe mắt chực chờ rơi xuống.


      " được khóc, trước hết phải cho xong ."


      gật đầu, hít hít cái mũi tiếp tục .


      "Mấy ngày hôm trước, có người bạn học tìm Tự Nhạc, em rất muốn Tự Nhạc cũng có tình , khi có tình được hạnh phúc. Nhưng Tự Nhạc người kia phải là bạn trai. Sau đó em còn suy nghĩ rất cẩn thận, em muốn ..."


      đến đây lại ngập ngừng.


      Hạ Khuynh cũng vội, chỉ im lặng nhìn .


      lúc sau lại :


      "Nếu Tự Nhạc cùng người khác chuyện đương, em rất vui vẻ. Nhưng cùng người khác chuyện đương em rất buồn. Em hỏi Tự Nhạc, Tự Nhạc rằng đây là tình thân, nó khác với tình ."


      Sau khi xong liền thay đổi đề tài.


      "Hạ Khuynh, rất chán ghét Tự Nhạc sao?"


      " có. biết, ta tâm thương em."


      Lời này là . Mặc dù Hạ Khuynh ủng hộ hành vi của Phó Tự Nhạc, nhưng cũng biết, ta mình chăm sóc Phó Tự Hỉ chẳng dễ dàng.


      đối với Phó Tự Nhạc cũng hẳn là chán ghét.


      Phó Tự Hỉ nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp chung cả gia đình bàn.


      "Tự Nhạc rất vất vả. Ba mẹ rồi, còn em lại rất ngốc, để có tiền sinh hoạt, Tự Nhạc phải ra ngoài kiếm tiền... Tự Nhạc còn như vậy..."


      đến đây nhịn được bật khóc thút thít.


      Hạ Khuynh lẳng lặng ôm vào lòng, quần áo đều bị nước mắt của làm ẩm ướt.


      Phó Tự Hỉ cắn môi, tự trấn an bản thân bình tĩnh lại chút mới nức nở .


      "Mỗi ngày rất sớm rất sớm Tự Nhạc phải ra khỏi nhà giao sữa cho người ta, đến mùa đông, trời rất lạnh, có lúc còn có gió rất lớn, trời lại mưa to... Giao sữa xong, Tự Nhạc còn phải vội vàng trở về nhà làm bữa sáng. Em muốn tự nấu cơm, nhưng khi vừa bắt đầu làm hỏng nồi, có lúc còn bị cháy bếp... Sau đó Tự Nhạc để em nấu cơm nữa..."


      túm chặt áo , ho khụ khụ vài cái, cảm thấy nên lời.


      nhàng vỗ lưng giúp .


      "... Tan học Tự Nhạc về nhà nấu cơm cho em ăn, sau đó còn ra ngoài kiếm tiền, đến khuya khuya mới về nhà. Tự Nhạc ăn thịt, đều nhường hết cho em. xem này, em béo như vầy, còn Tự Nhạc rất gầy..."


      Phó Tự Hỉ khóc đến hô hấp thông, Hạ Khuynh ôn nhu .


      " chậm chút, vội."


      "Tự Nhạc cho em ở nhà xem tivi, rằng cách tốt nhất để giết thời gian là xem tivi. Nhưng xem chút liền buồn ngủ, sau đó em chỉ thích xem tranh vẽ, Tự Nhạc bèn mua cho em rất nhiều bức tranh. Em biết, mua tranh phải tốn rất nhiều tiền. Tự Nhạc càng cố gắng kiếm nhiều tiền..."


      đem nước mắt, nước mũi đều chùi vào quần áo .


      "Hạ Khuynh, đừng nổi giận với Tự Nhạc nhé. Bình thường Tự Nhạc khóa cửa đâu, còn cho em biết, ở trong phòng gặp nguy hiểm phải chạy ra ngoài. Nhưng Tự Nhạc còn bên ngoài nguy hiểm càng nhiều, sợ em bị người ta lừa. Em chỉ biết chơi đùa, nhưng Tự Nhạc phải lên lớp, còn phải kiếm tiền. Em là chị mà là vô dụng."


      ngẩng đầu nhìn , hai mắt đẫm lệ.


      "Tự Nhạc hỏi em có phải nhất định phải ở cùng với . Em đúng vậy, cục cưng của em chỉ cần làm ba ba thôi. biết tại sao Tự Nhạc rất vui, rằng em trưởng thành... Còn , em phải học cách từ chối. Cho dù Tự Nhạc làm chuyện sai lầm, lúc ấy em phải dũng cảm được... Tự Nhạc em phải có suy nghĩ của chính mình, đó mới là chân chính trưởng thành..."


      Hạ Khuynh nhàng vuốt má Phó Tự Hỉ.


      Đây là lần đầu tiên nghe nhiều như vậy. Đến bây giờ mới hiểu được dụng tâm của Phó Tự Nhạc.


      là quá Phó Tự Hỉ, lo lắng cho Phó Tự Hỉ dễ dàng bị tác động bên ngoài làm tổn thương.


      muốn Phó Tự Hỉ tự hiểu được trong tình luôn tồn tại chiếm hữu lẫn ích kỷ, làm cho Phó Tự Hỉ sinh ra dũng khí để bảo vệ tình của chính mình.


      "Ừ, bé cưng của trưởng thành."

      Last edited: 23/11/15
      Sweet you, tart_trung, Yên Hoa18 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :