1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khuynh Nhiên Tự Hỉ - Giả Oán Chúc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      ta đau lòng thay TH, những người có suy nghĩ và đầu óc bình thường cứ tự cho mình là đúng..:yoyo15:....ko nghĩ đến cảm nhận của TH.........:021:
      Phương Lăngmeiluo thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Trong chương này thích nhất cái dòng Ps màu hồng
      Cố lên nhé
      quỳnhpinkymeiluo thích bài này.

    3. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      :yoyo67: HK à, muốn rước TH về mặt phải dày lên, tự ái cao quá :yoyo66:
      meiluo thích bài này.

    4. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424

      Chương 42

      Lương San cảm thấy Hạ Khuynh nghiêm trọng hóa vấn đề, bà vội khuyên can:


      "Tự Hỉ nó chẳng nghĩ nhiều như vậy đâu... chắc chắn nó chỉ suy nghĩ rằng sau khi chuyển con vẫn có thể đến thăm nó mỗi ngày thôi."


      Hạ Khuynh nhếch khóe miệng, đáp lời, chỉ lẳng lặng nhìn theo bóng dáng của Phó Tự Hỉ.


      Bởi vì tuần trước thời tiết đột nhiên chuyển lạnh, nên mặc thêm quần áo dày thành ra trông như cái bánh chưng bằng bông. Nếu như phải xảy ra chuyện như vậy, muốn ôm vào lòng hôn hít chán chê.


      nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của , thờ ơ quan tâm là giả vờ. Nhưng sau khi tỉnh táo lại, cũng phần nào đoán được mục đích của Phó Tự Nhạc.


      Phó Tự Hỉ đối với chuyện tình cảm trai đương nhiên vẫn còn chưa tường tận, ấy cũng chỉ từng thân thiết với mỗi mình , vì vậy lâu ngày sinh ra cảm tình là lẽ đương nhiên.


      Nhưng mà, loại tình cảm này rốt cuộc có phải là tình hay , Phó Tự Hỉ hoàn toàn vẫn hiểu được.


      Cũng giống như đứa trẻ ưa thích món đồ chơi, chợt đến ngày còn nhìn thấy, đương nhiên khóc, vì nó mà đau lòng, nhưng từ từ có vật mới thay thế.


      Hạ Khuynh trong lòng cười lạnh.


      Phó Tự Nhạc hổ là Phó Tự Nhạc, cố chấp đến mức cực đoan. ta muốn thời gian, cho ta thời gian.


      Bởi vì đối Phó Tự Hỉ có tin tưởng vô hình.


      Hoặc là có thể , đối với tình của chính mình vẫn luôn tin tưởng.


      ….


      Phó Tự Hỉ cho đến khi lên xe cũng nhìn thấy Hạ Khuynh.


      Ngồi xe, chốc chốc lại quay đầu nhìn, nhìn toà nhà Hạ gia càng ngày càng xa khuất, rấm rứt khóc.


      "Tự Nhạc... Hạ Khuynh... đến nhà gặp chị ư?"


      Phó Tự Nhạc ôm choàng Phó Tự Hỉ, nhè xoa lưng chị.


      "Chúng ta mặc kệ ta chị, hôm nay chị muốn ăn cái gì? Hay là chúng ta siêu thị mua đồ ăn, được ?"


      Trong lòng Phó Tự Hỉ giờ đây chỉ nhớ bóng hình Hạ Khuynh, khóc nức nở lại hỏi.


      "Tự Nhạc, vậy chúng ta có thể về thăm dì Quan ?"


      "Được chứ."


      Phó Tự Hỉ gật đầu. Nếu đến thăm dì Quan vậy có thể gặp được Hạ Khuynh rồi!


      Sau khi về nhà, Phó Tự Nhạc mang di ảnh của ba mẹ đặt lên bàn thờ, sau đó thay sim điện thoại cho Phó Tự Hỉ, xóa số liên lạc của Hạ Khuynh.


      Phó Tự Hỉ nhìn di ảnh của ba mẹ, nhịn được bước đến chạm vào chúng.


      Ba mẹ, chúng con trở lại...


      ba năm rồi vẫn chưa có dịp trở về đây, vào căn phòng ngủ trước kia của mình, ngồi chiếc giường cũ, nhớ lại những chuyện xưa, mỗi khi ba tan ca, việc đầu tiên khi trở về là chạy vào phòng nhìn và Tự Nhạc.


      Thời điểm khi vừa từ bệnh viện trở về nhà, hàng ngày mẹ đều ôm , dỗ ngủ, mẹ còn hát ru nữa, giọng mẹ rất hay!


      Căn hộ này chứa đựng biết bao nhiêu kỉ niệm tuyệt đẹp về gia đình bọn họ...


      ...


      Khi Phó Tự Nhạc lên lớp, Phó Tự Hỉ bắt đầu khôi phục lại sinh hoạt, ngày ngày đều quanh quẩn trong nhà.


      Nhưng chương trình học của đại học căng thẳng như thời trung học, thời gian hai chị em ở cùng nhau vẫn rộng rãi hơn so với lúc ba mẹ vừa mất.


      Buổi sáng Phó Tự Nhạc chuẩn bị cơm trưa, sau đó để sẵn vào lồng hâm, đến trưa Phó Tự Hỉ tự mình hâm nóng thức ăn.


      Ngày trước khi chưa chuyển đến Hạ gia, Phó Tự Hỉ cũng ngày ngày sinh hoạt như thế.


      Nhưng thời điểm tại, luôn nghĩ về ai đó, Hạ Khuynh vì sao vẫn chưa đến gặp ?


      ... Có phải vẫn còn giận mình?


      Lúc ấy Hạ Khuynh với "Em cút cho tôi!", khiến rất buồn!


      Sau này từ từ nghĩ lại, cảm thấy thái độ của như vậy dường như do làm tổn thương .


      Bởi vì mình từng hứa với hai người cùng ở bên nhau, cuối cùng lại bỏ rơi .


      biết tại ra sao, nhưng… em nhớ lắm!


      Khi Phó Tự Hỉ luyện chữ, đột nhiên lại nghĩ đến cái tên ‘Hạ Khuynh’, vì thế cẩn thận viết xuống hai chữ tinh tế.


      ‘Hạ Khuynh’


      Nhìn chằm chằm vào cái tên ấy, ký ức lại miên man ùa về, mở cuốn từ điển về thành ngữ rồi lẩm bẩm: "Hạ Khuynh... Là Khuynh của khuynh quốc khuynh thành..."





      Đêm Giáng Sinh, hai chị em sau khi dùng xong cơm tối ra ngoài dạo chơi, đường tràn ngập khí lễ hội, phi thường náo nhiệt.


      Phó Tự Hỉ chạm vào ngôi sao treo cây thông Noel, vô tình lại nhìn thấy đôi tình nhân cách đó xa hôn nhau.


      chợt dừng lại mọi hành động.


      biết thời điểm Hạ Khuynh ôm mình, cảnh tượng ấy có phải cũng tuyệt đẹp như thế này...


      Phó Tự Nhạc trông thấy Phó Tự Hỉ ngây người, bèn lấy tay giúp chị sửa sang lại khăn quàng cổ, sau đó nắm tay .


      "Chị, hay là chúng ta ăn đồ ngọt , chị thích nhất là món Dương chi cam lộ* mà!"


      (*) Dương chi cam lộ: chè bưởi xoài bột báng, món điểm tâm ngọt của người Hoa.


      Phó Tự Hỉ phục hồi tinh thần, thụ động theo Phó Tự Nhạc. được vài bước, lại nhịn được quay đầu lại nhìn đôi tình nhân kia, nhưng thấy họ nữa rồi.


      lại nhìn xung quanh, chợt giật mình phát , ra có rất nhiều cặp đôi con đường này.


      Có ôm, có nắm tay, có cả thân mật...


      Phó Tự Hỉ khỏi nhớ lại hương vị cái ôm của Hạ Khuynh, sau đó nở nụ cười với em .


      "Tự Nhạc, bọn họ giống như chị và Hạ Khuynh..."


      Phó Tự Nhạc trông theo tầm mắt Phó Tự Hỉ, mỉm cười.


      "Lúc chị ở cùng Hạ Khuynh có cảm giác như thế nào?"


      "Cảm giác rất vui vẻ, Hạ Khuynh rất thơm, ôm cũng rất thoải mái!"


      Phó Tự Nhạc đối với Hạ Khuynh có ấn tượng tốt, nghe vậy cũng chỉ mỉm cười.


      Sau khi về nhà, Phó Tự Nhạc quyết định cho chị biết số phương diện về tình cảm nam nữ. Sau khi xong uống hết cả cốc nước lớn.


      Phó Tự Hỉ ngơ ngác nhìn em lâu.


      cũng nôn nóng, kiên nhẫn chờ chị.


      Phó Tự Hỉ vất vả mới đem được lời của Phó Tự Nhạc tiêu hóa hết, cũng bắt đầu suy nghĩ rất nhiều.


      Con nòng nọc của Hạ Khuynh biết có vào trong bụng hay ...


      Nhớ lại buổi tối hôm ấy, đều mơ mơ màng màng, cũng chẳng nhớ mọi thứ. Suy nghĩ hết nửa ngày cũng nghĩ ra nguyên nhân vì sao, vì thế lại hỏi tiếp:


      "Tự Nhạc, trong bụng chị có cục cưng sao?"


      Phó Tự Nhạc nhếch nhếch khóe miệng.


      " có." hề nghĩ đến câu đầu tiên Phó Tự Hỉ lại hỏi cái này...


      "Vì sao vậy?"


      Phó Tự Hỉ rất ngạc nhiên, hòa nhập với nhau...


      "..."


      Phó Tự Nhạc rất muốn đáp trả câu thế này "Có lẽ con nòng nọc của có sức sống", nhưng mà ngẫm lại, như vậy rất có phúc hậu, chỉ :


      " phải tuần trước chị vừa hết tháng sao?"


      Phó Tự Hỉ đột nhiên bừng tỉnh, sau đó lại tỏ ra có chút thất vọng.


      "Hạ Khuynh cũng đến gặp chị nữa, thế làm sao mà chị có được cục cưng đây chứ?"


      Phó Tự Nhạc trầm mặc hồi, sau đó khôi phục bình tĩnh :


      "Chị rất thích cục cưng sao?"


      "Ừ, thích lắm." Phó Tự Hỉ cười đến vui vẻ.


      "Chị cũng muốn được làm mẹ giống như mẹ vậy."


      " phải, ý của em là, chị muốn ai làm baba của cục cưng?"


      "Hạ Khuynh!"


      Phó Tự Hỉ cần nghĩ ngợi ngay: " ấy là baba, chị là mẹ. Cục cưng giống ba mẹ. đứa giống ấy, đứa giống chị..."


      Sau đó, còn vui vẻ đến mức cười khanh khách.


      Phó Tự Nhạc tiếp tục hỏi:


      "Vậy nếu Hạ Khuynh phải là ba ba sao?"


      "... Vì sao?"


      "Có thể đổi thành người khác."


      Phó Tự Hỉ ngây ngốc.


      "Chị muốn cởi sạch trước mặt người khác đâu..."


      "Vậy nếu Hạ Khuynh làm ba ba của cục cưng khác sao?"


      Phó Tự Hỉ nghe vậy giật mình. Căn bản chưa bao giờ nghĩ đến xảy ra chuyện này. Cũng biết phải trả lời như thế nào.


      Phó Tự Nhạc cũng miễn cưỡng, chỉ nhàng ôm Phó Tự Hỉ.


      "Chị phải hiểu điều này, việc chị thích ta, cùng với chị thích em, là hai việc hoàn toàn khác nhau, hiểu ? Chị của em cuối cùng cũng trưởng thành rồi!"


      Phó Tự Hỉ mờ mịt.


      Quả hiểu, giữa cái ‘thích’ đó và cái này có điểm khác biệt gì? muốn cùng Tự Nhạc và Hạ Khuynh mãi mãi ở bên nhau. Khi đến việc cả hai người hoàn toàn bất đồng, rất bối rối.


      cũng ôm Phó Tự Nhạc.


      "Tự Nhạc, chị nghiêm túc suy nghĩ chuyện này ..."





      Hai ngày sau, khi Tả Phóng trở về khu dân cư nhìn thấy hai chị em Phó gia, hỏi ra mới biết được các chuyển về đây sinh sống.


      Từ sau việc quán bar lần đó, vẫn chưa gặp mặt Phó Tự Hỉ. Về sau Lương San có gọi điện thoại cho , phê bình việc dẫn Phó Tự Hỉ đến những chỗ đứng đắn, còn suýt khiến gặp nạn.


      Buổi chiều ngày hôm sau, quyết định đến Phó gia gặp .


      Phó Tự Hỉ vừa nghe tiếng chuông cửa, bắt đầu trở nên kích động, chậm rãi bước đến mở cửa, nhưng khi mở cửa ra phát phải là Hạ Khuynh, rất thất vọng.


      Trong lòng nghĩ gì đều mặt, Tả Phóng giả vờ hỏi:


      "Phó Tự Hỉ, em... Còn nhớ tôi ?"


      gật đầu


      "Tả Phóng, lâu gặp!"


      cười ôn hòa.


      "Em ở nhà mình?"


      "Ừ."


      "Tôi lại quên chìa khóa, em có thể cho tôi vào nhà ngồi chờ lát ?" Chính cũng hiểu được lấy cái cớ như vậy có bao nhiêu sứt sẹo vụng về.


      Phó Tự Hỉ do dự hồi, cuối cùng mở cửa mời vào nhà.


      biết phải tiếp đón như thế nào, bèn nhàng .


      "Tả Phóng vào ngồi , có muốn uống chút nước gì ?"


      "Được, cảm ơn."


      Tả Phóng nhìn quanh vòng, cách bài trí căn hộ này có gì thay đổi lớn. khỏi nhìn về phía bàn ăn bên kia, năm đó Phó Tự Hỉ cũng ngồi ở chỗ đó.


      Phó Tự Hỉ rót ly nước đưa cho , sau đó lúng túng biết nên cái gì, bèn ngồi đối diện với .


      Vẫn là Tả Phóng bắt chuyện trước:


      "Phó Tự Hỉ, việc lần trước, tôi lòng xin lỗi em."


      mất nửa ngày mới phản ứng được muốn đến cái gì, chỉ cúi đầu lời nào, kỳ hề muốn nhắc lại chuyện lần trước.


      Hai người lại im lặng lâu, Tả Phóng uống xong ly nước, đặt cái ly xuống bàn trà, dường như hạ quyết tâm cái gì, mở miệng :


      "Phó Tự Hỉ, tôi thích em."


      "Hả..." Phó Tự Hỉ ngẩng đầu, biết phải đáp lại như thế nào.


      "Nhưng tôi sợ biết có đủ khả năng để chăm sóc tốt cho em, tôi sợ ngày nào đó cẩn thận lại làm tổn thương đến em..."


      muốn làm sáng tỏ mọi việc, về giấc mơ năm ấy, dường như thể nắm bắt được.


      Phó Tự Hỉ đối với lời của vừa bối rối lại nghi ngờ.


      Phó Tự Nhạc thích mình, chăm sóc mình rất chu đáo. Hạ Khuynh thích , cũng bảo vệ rất tốt. Thích người, phải là mang người ấy chăm sóc và bảo vệ tốt sao?


      Vì thế khiến vẫn trầm mặc.


      Tả Phóng thở dài. nghĩ, Phó Tự Hỉ và thích hợp với nhau.


      Cũng có lẽ, là do xuất quá muộn.


      Nếu có thể sớm hơn chút bắt lấy , như vậy có phải xảy ra cục diện như vậy?...





      Vào đêm Giáng Sinh, Tả Phóng theo Tả An dạo chơi, vô tình gặp được Hạ Khuynh, ngồi xe lăn.


      Hạ Khuynh nhìn thấy Tả Phóng, chỉ lãnh đạm nhìn lướt qua, sau đó bỏ lại câu.


      "Chúng ta chuyện ."


      Tả Phóng biết, chủ đề mà cùng Hạ Khuynh có thể đàm luận cũng chỉ là về Phó Tự Hỉ.


      còn cảm nhận được kết cục của chính mình, nhưng lại bất lực.


      Hai người đàn ông đến thuê căn phòng bao.


      Sau khi Tả Phóng đóng cửa phòng lại, Hạ Khuynh từ đâu lấy ra hộp thuốc lá, rút ra điếu thuốc, mồi lửa rồi sau đó rít hơi sâu.


      "Hôm nay điếu thuốc này cũng trở nên có ích."


      xong đứng lên.


      Tả Phóng vô cùng khó hiểu.


      nghĩ đến việc chân Hạ Khuynh chuyển biến xấu nên cần phải ngồi xe lăn. Bây giờ có vẻ như cũng vẫn như vậy, tuy có chút khập khiễng.


      Bốp!!! Ầm——


      Hạ Khuynh ra tay có thể dùng đến hai từ ác độc để hình dung.


      Tả Phóng đương nhiên chưa bao giờ biết Hạ Khuynh là người cực kì dã man.


      Bản thân cũng là kiện tướng thể thao, đối với đánh đấm cũng tínhà quá kém cỏi. Nhưng Hạ Khuynh đạt đến trình độ chuyên nghiệp, hơn nữa còn là cao thủ.


      Kết quả có thể đoán được.


      Tả Phóng phun ra búng máu, lấy tay nắm cánh cửa thở hổn hển. biết lí do vì sao Hạ Khuynh giận dữ như vậy, chính bản thân đối với việc kia cũng rất áy náy, cho nên bị đánh như vậy đều hiểu được.


      Hạ Khuynh rít ra làn khói trắng, vẻ mặt lạnh lùng, từng câu từng chữ đều mang vẻ trào phúng.


      "Mày thích Phó Tự Hỉ? Thích ấy sao chứ?"


      "..."


      "Mày là hàng xóm cũ của ấy? Trước đây thời điểm ấy bị người khác bắt nạt mày ở đâu?"


      "..."


      Hạ Khuynh trở lại ngồi xe lăn, trước khi còn phun ra câu, khiến bị đả kích.


      " ràng mày có thời gian sớm hơn cả tao, cơ hội tốt như vậy cũng biết quý trọng."

      Last edited by a moderator: 23/11/15
      Sweet you, tart_trung, Yên Hoa21 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Xé tem :3 :yoyo14::yoyo14: tks nàng :yoyo45:
      meiluo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :