1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khuynh Nhiên Tự Hỉ - Giả Oán Chúc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424
      Ngày mai có chương mới nhé các bạn, và m đẩy nhanh tiến độ ít nhất khi đến Tết hoàn chính văn, lần nữa thành xin lỗi các bạn vì chậm trễ này :nod::nod::nod:

    2. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424

      Chương 40

      Buổi tối ngày thứ sáu Phó Tự Nhạc gọi điện thoại đến cho Phó Tự Hỉ, nhưng gọi được. Bởi vì Phó Tự Hỉ lưu ý nên điện thoại thường hết pin tự động tắt nguồn.


      Phó Tự Nhạc đương nhiên vì những chuyện này mà để trong lòng. Sáng thứ bảy về đến nhà, lau dọn gian phòng sạch , gấp chăn nệm, đem quần áo dơ giặt... Buổi chiều đợi Phó Tự Hỉ gửi điện trả lời.


      Quả nhiên tối hôm qua là do điện thoại hết pin nên tắt máy. Phó Tự Nhạc nghe thanh đầu dây bên kia truyền đến cũng tưởng tượng được Phó Tự Hỉ chơi rất vui vẻ.


      "Tự Nhạc có muốn đến đây ? Biển rất là đẹp nha!"


      Phó Tự Nhạc đối với Phó Tự Hỉ bao giờ cũng rất dịu dàng hoà nhã.


      " được rồi, ngày kia em còn có giờ lên lớp. Chị chơi vui vẻ nhé! Lần sau nhất định em biển cùng mọi người."


      "Được được, lần sau chúng ta cùng ."


      Phó Tự Hỉ cười .


      "Tự Nhạc, chị cho em xem cây quạt này nè, đẹp lắm nhé! Mang về hết cho Tự Nhạc luôn!"


      "Cảm ơn chị nhé, em rất chờ mong được nhìn thấy nó!"


      Hai chị em hàn huyên lúc lâu mới treo máy, Phó Tự Nhạc lúc ấy cũng nghĩ rằng muốn ra biển. Giữa trưa ngày hôm sau lúc ăn cơm, dì Quan trong lúc vô tình tiết lộ Hạ Khuynh cũng cùng bọn họ biển. Phó Tự Nhạc nghe vậy nhất thời cả kinh. Ban đầu dì Quan có rằng Hạ Khuynh , Phó Tự Hỉ chỉ cùng phu nhân. Phó Tự Nhạc thắc mắc hỏi ra nghi vấn của mình, dì Quan lại giải thích rằng hiểu tại sao Hạ Khuynh lúc sau lại theo bọn họ.


      Phó Tự Nhạc hoàn toàn đoán được mục đích của Hạ Khuynh, thái độ đối với Phó Tự Hỉ rất tầm thường…


      Buổi chiều suy nghĩ lâu. Đến buổi tối lại gọi điện thoại cho Phó Tự Hỉ.


      "Tự Nhạc!"


      Vừa nghe thanh của Phó Tự Hỉ, Phó Tự Nhạc nở nụ cười, sau đó mới hỏi.


      "Chị, Hạ Khuynh có ở đấy ?"


      Phó Tự Hỉ lắc lắc đầu, sau đó mới nhớ ra Phó Tự Nhạc nhìn thấy được, mới .


      " có, ấy ở phòng đối diện, Tự Nhạc muốn tìm ấy sao? Để chị gọi nhé?"


      " cần. Chị cho em biết, tên Hạ Khuynh có làm gì chị ?"


      Quả Phó Tự Hỉ có chút lúng túng về vấn đề này, Hạ Khuynh làm rất nhiều chuyện với mình, biết nên chọn cái nào để . Nghĩ nghĩ lúc, lại hỏi:


      "Cái gì là cái gì cơ?"


      Vì thế Phó Tự Nhạc phải càng trực tiếp chút.


      " có sờ soạng chị nữa ?"


      "Hả... À có!"


      Phó Tự Nhạc bắt đầu kiềm được cảm xúc.


      " còn cắn chị nữa à?"


      "Ừ, nhưng ấy cái đó phải là cắn, cái đó gọi là thân mật." Sau đó Phó Tự Hỉ nhớ đến cái gì, thỏ thẻ .


      "Tự Nhạc, Hạ Khuynh ấy là bạn trai của chị, về sau hai người ở chung với nhau nữa..."


      "Cái gì!!?"


      Phó Tự Nhạc sa sầm mặt.


      Phó Tự Hỉ như lại càng đổ thêm dầu vào lửa.


      "Ách... Hạ Khuynh còn chị và ấy trở thành vợ chồng. Ờ, giống như Tự Nhạc từng đấy, cởi sạch quần áo để ngủ, về sau lại có thêm cục cưng…" xong lại tưởng tượng đến ngày mình sinh ra cục cưng, là rất tốt!


      Tại bên kia, sát khí nổi lên bốn phía, Phó Tự Nhạc quyết định ngay.


      "Chị, em bắt xe qua đó với mọi người, chị đợi em!"


      Phó Tự Hỉ thực kinh hỉ (Kinh ngạc +Vui mừng).


      "Tự Nhạc cũng muốn đến sao? phải ngày mai em có giờ lên lớp à?"


      "Ừ, nhưng em muốn qua đó tẩn cho tên khốn khiếp Hạ Khuynh trận!!"


      "Ách?" Phó Tự Hỉ lại rơi vào trạng thái ngây ngốc.


      "... phải Tự Nhạc chỉ đánh những người hay bắt nạt chị thôi sao?"


      " là tên bại hoại khốn khiếp!"


      Phó Tự Nhạc lập tức hỏi chú Hoắc địa chỉ, sau đó ra nhà ga mua vé tốc hành đến khu biệt thự ven biển. đường, gọi cho người bạn trong kí túc xá nhờ xin phép giùm. Sau đó, lại gọi đến cho người chủ ở chỗ làm thêm xin nghỉ vài hôm...


      Phó Tự Nhạc xem trọng Phó Tự Hỉ còn hơn chính bản thân mình, sau khi biết được Hạ Khuynh và Phó Tự Hỉ xảy ra quan hệ, cảm thấy hô hấp cũng dường như ngưng trệ…


      Phó Tự Hỉ bị va vào đầu và sau đó phải trải qua cuộc sống cực kì khó khăn, mà mọi ngọn nguồn cũng do Phó Tự Nhạc.


      Phó Tự Hỉ bị khi dễ lần, cũng như đâm dao vào tim Phó Tự Nhạc. dao rồi lại dao, cuối cùng khiến cho trái tim Phó Tự Nhạc như tan chảy thành bùn đất.


      Lúc trước kỳ Phó Tự Nhạc có tâm lý cứ suy nghĩ rằng, nếu Hạ Khuynh dám động đến Phó Tự Hỉ, Lương San bọn họ mà biết được, chắc chắn cũng bỏ qua cho . vạn lần tin được lại dám cả gan như vậy!


      xe lửa, suy nghĩ rất nhiều. Đầu tiên là Phó Tự Hỉ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, sau đó Hạ Khuynh làm ra biết bao nhiêu việc xấu, lại đến việc mang chấp niệm đối với Phó Tự Hỉ... Phó Tự Hỉ lại có hảo cảm với ...


      Chậm rãi, cuối cùng cũng tỉnh táo lại được chút...


      ….


      Phó Tự Hỉ sau khi treo điện thoại liền đứng ngồi yên, cũng chẳng có hứng thú tắm bồn tắm...


      Hạ Khuynh trông thấy mà bày ra bộ dáng phập phồng lo lắng, trong lòng thầm cười trộm thích thú.


      kéo vào phòng cùng chơi game, nhưng có vẻ chẳng còn tâm tư, lại còn ngước nhìn gương mặt đẹp trai của Hạ Khuynh, ngây ngốc :


      "Hạ Khuynh, ngộ nhỡ bị thương sao bây giờ?"


      "..."


      "Em cho biết nha, Tự Nhạc đánh nhau rất lợi hại. Trước kia có thằng nhóc gọi là Tiểu Bàn bắt nạt em, còn nhặt đá ném vào em, Tự Nhạc khi biết được rất tức giận rất tức giận, liền chạy đến đánh cho nó trận, thế là nó khóc um sùm lên, tiếng khóc còn lớn hơn của em nữa đấy..."


      "..."


      Phó Tự Hỉ lại cẩn thận nhớ lại chút, còn thêm:


      "Nó chỉ khóc lần đâu, về sau mỗi lần Tiểu Bàn nhìn thấy Tự Nhạc là khóc, hễ thấy liền khóc. Sau đó Tự Nhạc còn đánh những đứa ném đá vào em nữa, Tự Nhạc rất lợi hại!!"


      Hạ Khuynh đối với chiến tích vĩ đại của Phó Tự Nhạc chút hứng thú, chỉ ra những điều mình muốn hỏi.


      "Chúng nó còn nhặt đá ném vào em nữa sao?"


      "Ừ..." Phó Tự Hỉ ủ rũ.


      "Bọn nó còn rằng em có bệnh, cho em chơi chung ..."


      "Đám khốn kiếp ấy bị đánh cũng đáng!"


      quay đầu sang nhìn .


      "Hạ Khuynh, em có bệnh!"


      "Ừ, biết."


      xoa xoa đầu sau đó ôm vào lòng.


      "Bé cưng, trước kia cứ bắt nạt em là do tốt..."


      Phó Tự Hỉ đột nhiên ngẩng đầu lên, bất cẩn đầu va vào cằm , kinh hô tiếng, vội vàng giúp nhàng xoa xoa.


      " có đau ? Xin lỗi xin lỗi, phải em cố ý ..."


      nhìn vẻ mặt ngây thơ của nhịn được mà phì cười.


      " đau, đau chút nào!"


      "Hạ Khuynh tại rất tốt với em!"


      " bé ngốc!"


      Hạ Khuynh hề biết từ Phó Tự Hỉ có tính cách hiền lành nhu thuận, ngoài ra còn là vì ngoài ý muốn mới trở nên như vậy. chưa bao giờ nhìn thấy tức giận. Vì thế cực kì tò mò, biết bé này khi giận dỗi vẻ mặt trông như thế nào?


      Lúc Phó Tự Nhạc đến khu biệt thự, thời gian vẫn chưa quá trễ. Nhìn thấy Phó Tự Hỉ liền lao đến ôm chặt lấy, nghẹn ngào thốt ra câu.


      "Chị, xin lỗi!"


      "Tự Nhạc, chị sao." Phó Tự Hỉ cũng vòng tay ôm lấy em .


      "Ừ, em biết."


      Phó Tự Nhạc buông Phó Tự Hỉ ra, sau đó lạnh lùng nhìn Hạ Khuynh từ xa chậm rãi về phía bọn họ.


      Phó Tự Hỉ nhìn thấy sắc mặt thay đổi của Phó Tự Nhạc liền sốt ruột, lại nhìn thấy Hạ Khuynh cũng mang vẻ mặt lãnh đạm, nhận ra bầu khí giữa hai người này có chút ổn, vội vàng hòa giải:


      "Tự Nhạc, đừng đánh nhau, chúng ta cùng chơi vui vẻ nha!"


      Phó Tự Nhạc vỗ lưng Phó Tự Hỉ.


      "Chị ngoan, em có vài lời muốn với Hạ Khuynh."


      Hạ Khuynh liếc mắt với Lương San, Lương San lập tức hiểu ý, bèn cười hì hì .


      "Tự Hỉ, ta dẫn con vào phòng chơi nhé!"


      Lương San đương nhiên cũng rất tò mò háo hức đối với màn trước mắt này, nhưng do Hạ Khuynh dặn dò, chuyện của tự giải quyết. Nhưng… bà vẫn thắc mắc biết con trai giải quyết như thế nào đây? Thằng nhãi này đột nhiên mang Phó Tự Hỉ nhà người ta ‘ăn’ sạch , quả là đuối lý a! nghĩ đến cảm nhận của con nhà người ta, chưa gì dụ dỗ người ta lên giường, khó nghe chút, đây chính là… dụ dỗ rồi cưỡng gian con nhà lành!!!


      Phó Tự Hỉ lôi lôi kéo kéo Phó Tự Nhạc


      "Tự Nhạc..."


      Phó Tự Nhạc chuyển hướng sang Phó Tự Hỉ nở nụ cười dịu dàng.


      "Chị cùng phu nhân chơi trước , chốc nữa em ra tìm mọi người, ngoan a."


      Phó Tự Hỉ nhìn Phó Tự Nhạc, lại liếc nhìn Hạ Khuynh, hai ngón tay cũng co quắp chặt vào nhau, vẻ mặt khó xử.


      Hạ Khuynh cũng thản nhiên .


      "Bé cưng nghe lời nào, vào phòng em."


      Phó Tự Hỉ mặc dù muốn nhưng vẫn phải theo Lương San vào phòng, vừa vừa mờ mịt hỏi.


      "Phu nhân, vì sao Tự Nhạc cùng Hạ Khuynh thân thiện đượcvậy?"


      "... Bởi vì cả hai đứa nó đều con!"


      Lương San và Phó Tự Hỉ rồi, Phó Tự Nhạc và Hạ Khuynh đều trầm mặc lúc lâu, cả hai vẫn cứng nhắc đứng yên như vậy suốt cả buổi.


      “Bốp!!!”


      Bỗng nhiên Phó Tự Nhạc chậm rãi đến trước mặt Hạ Khuynh, giáng mạnh đòn vào bụng , ngữ điệu lại hoàn toàn tương phản, vừa lạnh lẽo vừa khinh thường.


      "Cái đấm này là của tôi!"


      Sau đó nhanh chóng lại vung ra quyền thứ hai.


      “Ầm!!! Bốp!!!”


      "Đây là của ba tôi!"


      "Đây là mẹ tôi!"


      Cuối cùng dừng lại chút, vừa ngoan cường vừa chuẩn xác, ngữ khí cũng tăng vọt. Ầm----!!!


      "Đây là của chị tôi!"


      Đối với phản xạ của Hạ Khuynh, đương nhiên nhìn ra động tác của Phó Tự Nhạc, nhưng hề tránh, đòn nào rơi xuống cũng chấp nhận hứng chịu. Con bé này ra tay đủ độc ác!


      Phó Tự Nhạc lui về phía sau từng bước, lạnh lùng nhìn thẳng vào .


      "Hạ thiếu gia, trêu đùa chị tôi vui lắm sao?"


      Hạ Khuynh nở nụ cười khẽ.


      "Tôi hề đùa giỡn ấy."


      "A, ra là thổ lộ chân tình? Xin hỏi tấm chân tình này của có thể duy trì được bao lâu?"


      " gọi là chân tình đương nhiên tồn tại suốt đời. Còn nữa, tôi hề thổ lộ với mà là với chị của ."


      "Cả đời? có thể cam đoan chắc chắn như vậy sao? Hạ Khuynh, tôi cho biết, có thể chị ấy cứ mãi như vậy đến cuối đời. tại chỉ tham luyến cái mới mẻ, cảm thấy chị ấy đơn thuần nên sinh ra hứng thú, thế còn tương lai ai dám chắc như thế nào?"


      "Tương lai của ấy mãi như thế này, bởi vì còn có tôi." vẫn bình tĩnh đáp lời.


      Phó Tự Nhạc là người thân duy nhất còn lại của ấy, hề hy vọng phải dùng đến những thủ đoạn cực đoan để chứng minh tình cảm của chính mình, hơn nữa, Phó Tự Hỉ cũng may mắn khi có được chăm sóc bảo bọc của ta nên vô tư vô lự vui vẻ mà sống, đến đây, rất khâm phục Phó Tự Nhạc. Nhưng có điều, hề ủng hộ phương thức này của Phó Tự Nhạc.


      "Tôi biết lòng muốn chăm sóc tốt cho ấy, nhưng đây là phương pháp cực đoan. Phó Tự Hỉ hoàn toàn có thể trở thành người có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân, là do chịu buông tay để ấy trưởng thành."


      "Đó là bởi vì tôi hoàn toàn có năng lực chăm sóc tốt cho chị ấy."


      "Tức cười! nghĩ có thể bảo hộ ấy chặt chẽ bước rời sao? Thế tại sao lại để tôi có cơ hội động đến ấy?"


      Ánh mắt Phó Tự Nhạc đột nhiên biến sắc, lại giáng thêm đòn mạnh.


      Ầm!!!


      "Súc sinh! Trước đây mi quấy rối chị ấy, ta vẫn chưa tính sổ ràng với mi!"


      Cú đấm của Phó Tự Nhạc đều nhắm vào cùng chỗ, Hạ Khuynh đau đớn rít ngụm.


      "Tôi biết, trước kia tôi đối với ấy quả rất quá đáng. Về phần tại như thế nào, phải do định đoạt, chỉ có ấy mới có tư cách nhận xét."


      Phó Tự Nhạc ngửa đầu nhìn , muốn tát cho bạt tay mạnh.


      " câm mồm! Chị ấy hiền lành thiện lương như vậy, đối xử tốt với chị ấy dù chỉ chút, nhất định chị ấy cũng khờ khạo mà xếp vào hàng ngũ người tốt!"


      nhìn lại Phó Tự Nhạc, khoảng cách gần như vậy, ánh mắt hừng hực tức giận của đều lên ràng.


      "Phó Tự Hỉ cũng có trái tim, cũng có suy nghĩ, ấy có thể cân nhắc tốt xấu, là do quản quá nhiều thôi."


      Phó Tự Nhạc lẳng lặng nhìn hồi lâu, đột nhiên cười lạnh.


      "Tại sao tôi phải tranh cãi với về vấn đề này? Chỉ cần hỏi chị ấy chọn tôi hay chọn thôi."


      Hạ Khuynh nheo đôi mắt hẹp dài.


      "Phó Tự Nhạc, có bệnh!"

      Last edited by a moderator: 23/11/15
      Sweet you, tart_trung, Yên Hoa26 others thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      bệnh thật rồi.......TH sẽ nổi giận ko khi kêu TH chọn.......ko tốt đâu......TH sẽ đau lòng đấy.......:yoyo44:

    4. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      :)) bị đánh bầm dập mà mồm miệng vẫn có thể chửi dcm quả là ko phải hạng vừa đâu
      meiluo thích bài này.

    5. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424

      Chương 41

      Hạ Khuynh có thể hình dung ra việc nếu Phó Tự Nhạc bức Phó Tự Hỉ phải lựa chọn như vậy chọn lựa của ấy như thế nào.


      Tình cảm chị em giữa ấy và Phó Tự Nhạc sâu đậm nhiều năm như vậy, phải ngày ngày hai có thể xen vào.


      Hạ Khuynh đương nhiên cũng biết, Phó Tự Nhạc đối với có bao nhiêu phản cảm.


      Trước đây đối xử rất tệ với Phó Tự Hỉ.


      bé ngốc Phó Tự Hỉ kia ắt ghi hận, nhưng Phó Tự Nhạc là người có thù tất báo lại cương ngạnh như vậy, quả thực luôn xem là cái gai trong mắt.


      Dĩ nhiên, Hạ Khuynh cũng chẳng có hảo cảm gì đối với Phó Tự Nhạc, u u mê mê chăm sóc Phó Tự Hỉ như đứa trẻ khờ khạo.


      "Phần thắng đương nhiên thuộc về tôi!" Phó Tự Nhạc xong cũng quan tâm đến sắc mặt của Hạ Khuynh, sải bước về phía phòng trong.


      Phó Tự Hỉ khi nhìn thấy em có chút khẩn trương, dò xét khắp người chán chê lúc, lén lút hỏi.


      "Tự Nhạc, em đánh Hạ Khuynh à?"


      Phó Tự Nhạc cười, gật đầu.


      Phó Tự Hỉ ảo não thôi, trong đầu lại vẽ ra hình ảnh Hạ Khuynh bị đánh đến thê thảm, cau mày nhìn Phó Tự Nhạc.


      "Hạ Khuynh ấy... có bị thương ?"


      Phó Tự Nhạc vì ngại Lương San ở đây, cũng chỉ thấp giọng :


      " biết. Chị cần phải quan tâm đến ta, dù sao cũng chết được."


      Sau đó lại chuyển hướng sang Lương San.


      "Phu nhân, con mang chị ấy ra ngoài ăn cơm."


      "Hay là ăn ở đây luôn , để ta bảo đầu bếp chuẩn bị."


      Lương San cũng biết Phó Tự Nhạc cùng Hạ Khuynh luận đàm ra sao, nhưng mà... dựa theo tình hình bây giờ … chắc phải là oan gia có tình đúng ?


      Phó Tự Nhạc dắt tay Phó Tự Hỉ mỉm cười.


      " cần đâu. Phu nhân, khi đến đây con trông thấy gần đây có quán ăn , định mang chị ấy đến nếm thử chút đặc sản."


      Lương San hiểu được Phó Tự Nhạc cố ý muốn cùng Phó Tự Hỉ ở riêng với nhau nên cũng miễn cưỡng.


      Thời điểm ra đại sảnh, cũng nhìn thấy Hạ Khuynh, Phó Tự Hỉ bắt đầu lo sợ bất an.


      "Hạ Khuynh đâu? Có phải ấy trốn vào chỗ để khóc ?"


      " cần để ý đến , chúng ta ."


      Phó Tự Hỉ quay đầu hướng về phía phòng Hạ Khuynh.


      "Tự Nhạc, Hạ Khuynh ấy rất tốt rất tốt với chị, bắt nạt chị nữa đâu!"


      " ?" Phó Tự Nhạc nhìn vào đôi mắt long lanh của Phó Tự Hỉ, thản nhiên :


      "Vậy về sau em đánh nữa."


      Phó Tự Hỉ sửng sốt, lại cười rộ lên.


      "Đúng vậy đúng vậy, em và Hạ Khuynh phải thân thiện với nhau, lúc ấy ba người chúng ta chơi với nhau vui nha!"


      Phó Tự Nhạc trả lời, chỉ cười sau đó chuyển sang đề tài khác...


      Phó Tự Hỉ tuy rằng cùng Phó Tự Nhạc trò chuyện, nhưng trong lòng vẫn nhớ thương Hạ Khuynh thôi. nghĩ rằng, có phải vì Hạ Khuynh khóc muốn để trông thấy, cho nên ấy mới trốn ...


      Trong lúc dùng cơm, Phó Tự Nhạc đột nhiên lại : "Chị, chúng ta nên chuyển ra khỏi Hạ gia thôi."


      Phó Tự Hỉ ngừng động tác xúc cơm, thoáng chốc ngây người...


      Phó Tự Nhạc giúp gẩy hạt cơm ở khóe miệng, tiếp tục : "Chúng ta trở về căn hộ của ba mẹ . Sắp đến kỳ hạn hết hợp đồng, chúng ta tăng thêm tiền thuê bọn họ thuê nữa. còn người thuê, vậy chúng ta chuyển về đó ở."


      Phó Tự Hỉ nuốt nốt thìa cơm vào, hỏi:


      "Vậy… phải vẫn còn có thể cho người khác thuê sao?"


      "Cuối năm ai muốn thuê nhà, mọi người đều phải trở về nhà của chính họ chứ."


      Phó Tự Hỉ ‘Ừ’ tiếng, sau đó lại nhớ đến tháng nào Phó Tự Nhạc cũng phải kết toán thu chi vào quyển sổ, vì thế nhịn được lại hỏi:


      "Nếu chúng ta trở về ở như vậy chẳng phải còn tiền sao?"


      "Trong sổ tiết kiệm vẫn còn tiền. Em cảm thấy ở trong nhà của chính mình vẫn là thoải mái nhất, chị xem có phải ?"


      "Tự Nhạc, chị cũng muốn ở căn hộ của cha mẹ, nhưng ngộ nhỡ an toàn..."


      "Mỗi ngày em đều trở về. Còn được nghỉ đông tháng. Học kỳ này số giờ lên lớp cũng ít."


      ra đến lúc này Phó Tự Nhạc tính toán chu toàn hết thảy. Vì vậy cũng phải lo lắng đến vấn đề Phó Tự Hỉ phải sống mình, cũng chuẩn bị mọi thứ tốt.


      "Nhưng mỗi ngày em phải về về rất vất vả!"


      " sao cả, vẫn còn xe bus mà. Hơn nữa thứ tư em cần phải lên lớp. Qua thời gian nữa, em có thể ở nhà tự ôn tập."


      Trong lòng Phó Tự Hỉ rất mong chờ trở về nhà cũ sinh sống, nhưng đột nhiên trong đầu lại tràn ra vấn đề.


      "... Tự Nhạc, vậy chị được gặp Hạ Khuynh nữa sao?"


      Phó Tự Nhạc dừng động tác.


      "Chị thích ?"


      "Ừ!" Phó Tự Hỉ gật đầu.


      Phó Tự Nhạc nhàng bâng quơ :


      "Qua thời gian sau, chị quên được thôi. Chị ít tiếp xúc với người lạ cho nên mới cảm thấy là người tốt."


      " phải, ấy rất tốt!"


      "Dù sao chúng ta cũng phải chuyển ra ngoài."


      Phó Tự Nhạc muốn dây dưa vấn đề liên quan đến Hạ Khuynh, trực tiếp đưa ra kết luận.


      Phó Tự Hỉ bĩu môi bất mãn, lẳng lặng ăn cơm.


      Từ khi ba mẹ mất vẫn nhất mực nghe lời Phó Tự Nhạc. biết Phó Tự Nhạc phải chịu rất nhiều khổ cực, hơn nữa tất cả đều là vì mình.


      Quyết định lần này của Phó Tự Nhạc lại khiến cho có điểm dao động, nhưng phản bác.


      đường trở về, Phó Tự Hỉ vẫn luôn trầm mặc.


      Phó Tự Nhạc nhìn thấy Phó Tự Hỉ rầu rĩ vui, trong lòng cũng khẽ đau nhói. Lúc ngủ, nhìn chằm chằm Đại Hùng, nhàng vuốt ve nó.


      Phó Tự Hỉ nhìn thấy hành động đó, cũng đến ôm Đại Hùng.


      "Tự Nhạc, chúng ta đem mẹ để ở giữa, vậy là chúng ta đều có thể ôm mẹ ngủ."


      "Được!"


      Sau khi Phó Tự Hỉ ngủ lâu, Phó Tự Nhạc vẫn còn mở to mắt nhìn Đại Hùng.


      Mẹ... Người cho con biết con làm như vậy có đúng ...?


      ...


      Buổi sáng ngày hôm sau, Phó Tự Nhạc đến tìm gặp Lương San ra quyết định của mình.


      Lương San nghe xong choáng váng.


      Tuy rằng bà nắm bắt được cảm xúc phương diện tình cảm của con trai mình, nhưng bà lại nhìn thấy rất ràng, nó động tâm.


      Vì vậy vội vàng khuyên can Phó Tự Nhạc, nhưng vẫn kiên trì với quyết định của mình.


      "Phu nhân, về phần tình cảm của chị ấy, con có tính toán."


      Lương San đối với cố chấp của Phó Tự Nhạc cũng biết phải như thế nào, bà cũng chẳng biết Phó Tự Nhạc tính toán chuyện gì…


      Phó Tự Nhạc trở về phòng thu thập hành lí, Phó Tự Hỉ đứng mãi ở bên muốn gì đó lại thôi.


      "Chị muốn gì sao?"


      "Tự Nhạc, chị muốn cho Hạ Khuynh biết..."


      " ts biết."


      Lời còn chưa dứt, nhìn thấy Hạ Khuynh sắc mặt trầm đứng ở cửa. cũng chẳng liếc mắt đến Phó Tự Nhạc, chỉ nhìn chằm chằm vào Phó Tự Hỉ.


      "Phó Tự Hỉ, em muốn chuyển ra ngoài?"


      Phó Tự Hỉ ngây ngốc.


      "Trả lời ngay cho , nghe thấy sao?"


      bị khí thế của dọa đến hốt hoảng, khẽ mấp máy môi lại nên lời.


      Phó Tự Nhạc đứng chắn trước mặt chị che chở, thay chị trả lời.


      "Đúng vậy, là chúng tôi muốn chuyển ra ngoài."


      Hạ Khuynh cảm thấy Phó Tự Nhạc này rất chướng mắt.


      "Tôi hỏi , người tôi hỏi là Phó Tự Hỉ."


      "Em... Em ... biết..."


      Phó Tự Hỉ vừa nước mắt vừa thi nhau rơi xuống. chọc Hạ Khuynh tức giận nữa rồi!


      "Chị đừng khóc, cần phải sợ ta!"


      Phó Tự Nhạc xoay người định kéo tay Phó Tự Hỉ, lại bị lực mạnh giằng lại. Trong lòng thầm mắng: Tên cầm thú này, đối xử với phụ nữ cũng chẳng thèm nương tay!


      Hạ Khuynh túm Phó Tự Hỉ kéo qua, ôm chặt eo , giữ cằm ép buộc hỏi:


      " hỏi em, em muốn chuyển ra ngoài phải ?"


      Phó Tự Hỉ ngước nhìn ánh mắt lạnh như băng của lại tiếp tục òa khóc.


      "Hạ Khuynh, em… em biết..."


      Mặt áp sát gần mang tai , thanh mang theo uy hiếp.


      "Phó Tự Hỉ, em từng hứa với cái gì, hả?"


      khóc òa lên, cảm giác lực tay càng lúc càng mạnh, cằm bị giữ chặt vô cùng đau đớn.


      "Hạ Khuynh, buông chị ấy ra ngay!!"


      Phó Tự Nhạc tiến lên cướp người, nhưng Hạ Khuynh ôm chặt Phó Tự Hỉ tránh xa ra, kiên nhẫn gầm lên:


      " liên quan đến !"


      "Bé cưng mau cho biết, có phải em muốn chuyển ra ngoài?"


      Phó Tự Hỉ biết phải trả lời như thế nào. rất muốn được sống chung với , nhưng lại thể nghe theo Phó Tự Nhạc. Vì vấn đề này chính cũng thực rất buồn phiền!


      Phó Tự Nhạc vun ra nắm đấm về phía Hạ Khuynh, tay chế trụ được, Phó Tự Hỉ lập tức kinh hoàng hét lên:


      "Hạ Khuynh, đừng đánh Tự Nhạc!"


      Trong lúc Hạ Khuynh chú ý nới lỏng tay, Phó Tự Nhạc thấy vậy chạy nhanh kéo Phó Tự Hỉ về phía mình.


      "Phó Tự Hỉ, em mau!"


      "Hạ Khuynh... Em cùng Tự Nhạc trở về căn hộ của ba mẹ. đừng tức giận..." Phó Tự Hỉ núp sau lưng Phó Tự Nhạc sợ sệt nhìn .


      "Phó Tự Hỉ, em cút cho tôi!"


      Hạ Khuynh lạnh lùng quăng ra câu sau đó bước ra khỏi phòng.


      Phó Tự Hỉ muốn đuổi theo lại bị Phó Tự Nhạc giữ chặt.


      "Chị, ta nổi điên, chờ ta nguôi giận có chuyện gì."


      Phó Tự Hỉ bị nước mắt làm nhòe cả tầm mắt, trước mắt đều là mảng mông lung...


      hoàn toàn biết tại sao mọi chuyện lại phát triển thành tình huống như vậy.


      ràng ngày hôm qua ở bãi biển Hạ Khuynh còn cõng lưng dạo vòng rồi lại vòng. còn về sau đối xử tốt với , vẫn còn chưa mang tắm bồn tắm kia mà…


      còn tức giận với ...


      như vậy làm rất đau lòng!


      Phó Tự Nhạc nhàng ôm Phó Tự Hỉ.


      "Chị vẫn còn có em, đừng khóc!"


      Phó Tự Nhạc là người mạnh mẽ quyết đoán. Hôm đó sau khi thông báo với Lương San liền mang Phó Tự Hỉ rời khỏi biệt thự, trở về Hạ gia bắt đầu thu dọn hành lý. cho người thuê nhà thời hạn tuần để chuyển , dự tính thứ tư tuần sau chuyển về.


      Phó Tự Hỉ giúp đỡ thu dọn số đồ vật đơn giản, tâm trạng thường xuyên thất thần.


      tháng trước chính vào đêm giông tố, Hạ Khuynh bước vào căn phòng này. Đêm đó là lần đầu tiên đối xử dịu dàng với .


      Về sau lại càng ngày càng tốt... ưm, mặc dù cũng có lúc tốt lắm…


      thích . là của , nên chăm sóc bảo bọc cả đời!


      Nhưng cuối cùng vẫn phải rời khỏi nơi này ...


      từng đáp ứng với bên nhau trọn đời, vậy mà cuối cùng lại giữ lời, đúng là người xấu xa!


      ….


      Sau khi trở lại Hạ gia Phó Tự Hỉ vẫn chưa gặp được Hạ Khuynh.


      Đôi lúc ngẫu nhiên đứng ở ban công nhìn hồi, có khi lại mở cửa phòng trộm nhìn cái. rất hy vọng lại được nhìn thấy thân ảnh thân thương kia. cười rồi lại véo má , gọi là bé ngốc, lại còn trêu là bé con mũm mĩm.


      Phó Tự Hỉ biết ở nhà lớn, nhưng vẫn dám đến nơi đó…


      Lần này gây ra việc có lỗi rất lớn với , mà cũng chẳng biết phải làm như thế nào để nguôi giận, vì vậy vẫn dám đến nhận lỗi.


      "Mẹ, Tự Hỉ trở thành đứa bé xấu xa ..." ôm chặt Đại Hùng lẩm bẩm.


      Ngày Phó Tự Hỉ rời khỏi Hạ gia, trong lòng lại xuất loại cảm giác khó mà giải thích được, chỉ biết là rất muốn khóc òa lên.


      ràng có ai bắt nạt, nhưng rất muốn khóc!


      Nghĩ đến việc sắp được trở về căn hộ của ba mẹ, nhất định rất vui vẻ. Nơi đó từng có ba mẹ, còn có Tự Nhạc nữa, đó mới là nhà của .


      Nhưng… luyến tiếc nơi này... luyến tiếc Hạ Khuynh...





      Phó Tự Hỉ từ cửa bước ra, vừa vừa quay đầu lại nhìn về hướng nhà lớn.


      Hạ Khuynh, ở đâu? làm gì? có nhìn thấy em ?


      Suy nghĩ hồi, Phó Tự Hỉ nhịn được mà rơi lệ.


      "Tự Nhạc, Hạ Khuynh... Vì sao đến... gặp chị? Vì sao lâu như vậy... mà ấy cũng đến gặp chị..."


      Phó Tự Nhạc nhàng gạt nước mắt cho .


      "Có lẽ ta đứng ở nơi nào đó quan sát chị."


      " ấy nhìn thấy chị sao?"


      "Ừ, thấy chứ!"


      Phó Tự Hỉ lại nhìn về phía nhà lớn bên kia, buồn bã lau nước mắt.





      Hạ Khuynh ngồi xe lăn dưới gốc cây đại thụ, trông thấy hình ảnh đáng thương của Phó Tự Hỉ.


      Dưới tàng cây xum xuê, hề cố ý che giấu, Phó Tự Hỉ tâm tư hoàn toàn đặt về hướng nhà lớn, vì vậy mới để ý đến .


      Lương San đứng ở phía sau Hạ Khuynh, cũng gạt nước mắt.


      Chuyện gì xảy ra vậy?


      Chàng có tình thiếp có ý, thế tạo sao lại xuất tiết mục ly biệt đau lòng như vậy?


      hiểu mấy đứa trẻ này nghĩ gì!


      Nhìn thấy Phó Tự Hỉ lưu luyến, ba bước lại quay đầu lại, Lương San nhịn được.


      "Con trai, tại sao còn ngồi xe lăn giả vờ tàn tật làm cái gì! Mau xông lên đoạt lại Tự Hỉ !"


      Hạ Khuynh vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt chuyên chú.


      "Mẹ, là do ấy cần con!"

      Last edited by a moderator: 23/11/15
      Sweet you, tart_trung, Yên Hoa25 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :