1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khuynh Nhiên Tự Hỉ - Giả Oán Chúc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424
      M canh giờ nghỉ edit trực tiếp bằng đt nên lỡ tay bấm nút đăng hêhê :p
      Last edited: 2/1/15
      linhdiep17, Chó ĐiênLạcLạc thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @meiluo nàng ráng sau này post pic trước text nha :063::063: pic có ISH ko lo gì rồi :hoho::hoho:
      linhdiep17 thích bài này.

    3. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424
      @Chó Điên mei ko biết làm pic t.y ơi, edit xong up lên rồi ish vào đổi thành pic
      Chó Điên thích bài này.

    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      hix.PTH CHẮc k sao chớ
      ..mà bạn bè của HK NÀy sao chả thấy ai tử tế thế
      thank nàng
      meiluo thích bài này.

    5. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424

      Chương 33

      Khi Phó Tự Hỉ dùng xong cơm trưa trở lại phòng chuẩn bị nghỉ trưa, chợt nhớ đến điện thoại cắm sạc pin.


      Mở lên kiểm tra, phát tối hôm qua Phó Tự Nhạc có gọi đến cho mình, nên bèn vội nhấn số gọi lại cho em .


      Hai chị em hàn huyên lúc lâu, khi kết thúc Phó Tự Hỉ lên giường ngủ.


      Lúc thức dậy ra phòng khách, nhìn thấy Lương San đứng cắt tỉa cây cảnh ngoài hoa viên.


      Lương San thấy bước đến chỗ bà, cười thân thiết hỏi: "Tự Hỉ, nốt ban người con lặn hết chưa?"


      Phó Tự Hỉ gật đầu: "Phu nhân, con hết ngứa rồi ạ."


      "Chờ ta rửa tay rồi giúp con kiểm tra chút."


      "Cảm ơn phu nhân." Sau đó nhìn thấy chậu hoa Lương San cầm tay, đóa hoa tím thẫm, cánh hoa viền trắng lượn sóng nhìn đẹp mắt, Phó Tự Hỉ lại hỏi: "Phu nhân, cái này gọi là hoa gì ạ? Nhìn là đẹp nha!"


      "Đây là hoa Violet Châu Phi, ta cũng cảm thấy nó rất xinh đẹp." Lương San trông thấy bộ dáng ngạc nhiên thích thú của Phó Tự Hỉ, bà khanh khách cười: "Tự Hỉ thích à? Vậy ta tặng nó cho con nhé?"


      Phó Tự Hỉ kinh ngạc trả lời: "Nhưng …con biết cách chăm sóc chúng."


      "Rất đơn giản, đặt chúng ở cửa sổ, thỉnh thoảng tưới nước là chúng có thể sinh sôi phát triển tốt. Bồn hoa này là của người bạn từ nước ngoài mang về tặng ta, những loài hoa trong nước cũng chẳng có mấy loại nhìn đẹp như vậy đâu."


      Phó Tự Hỉ hai mắt sáng rỡ: "Cảm ơn phu nhân."


      " cần khách khí. Ha ha, khi trở về ta chỉ dạy con cách tưới nước chăm sóc nó."


      "Vâng ạ."


      Sau khi Lương San rửa tay xong liền lôi kéo Phó Tự Hỉ vào phòng ngủ, nhấc vạt áo lên kiểm tra, vui vẻ : "Nốt ban lặn gần hết rồi, đợi đến tối uống thêm liều thuốc chắn chắn đến ngày mai chúng hoàn toàn biến mất."


      "Vâng ạ." Biết những nốt mẩn đỏ đáng ghét ấy cuối cùng cũng biến mất, Phó Tự Hỉ lúc này mới yên tâm.


      Sau đó, nàng chạy đến bồn hoa kia, ngồi xổm xuống cẩn thận ngắm nghía.


      Đây là hoa của phu nhân tặng cho , chúng là xinh đẹp!


      Nửa giờ sau, Tả Phóng gọi điện thoại đến, đầu tiên bóng gió hỏi chứng dị ứng của Phó Tự Hỉ ra sao, lúc sau lại đề nghị nếu thể ra bãi biển cũng có thể dạo vòng quanh khu vực này.


      Lương San trong lòng ngầm hiểu cậu ta rất muốn gặp riêng Phó Tự Hỉ, cũng cảm thấy cậu ta quả có nhiều cơ hội ở chung với bé, nên đáp ứng.


      Tả Phóng vốn muốn để Lương San và Phó Tự Hỉ ngồi xe của mình, nhưng lại bị Lương San khéo léo từ chối, bà gọi chú Hoắc lái xe theo xe Tả Phóng.


      Đầu tiên Tả Phóng mang cả hai dạo quanh vòng các khu mua sắm, hành động này ràng là muốn lấy lòng Lương San. Lương San đối với việc dạo mua sắm rất thích thú, nhất là còn được cùng trẻ.


      Bà luôn tiếc nuối vì bản thân sinh được con . Năm đó bà rất hy vọng và mong chờ, nếu sinh được bé , bà mua sắm đủ loại váy áo cho bé, để con trở thành xinh xắn nhất trong mắt mọi người.


      Nhưng đáng tiếc bọn họ lại sinh ra con trai, vậy thằng nhóc này còn rất nghịch ngợm chuyên gây rối, hễ cứ dời mắt chút là nó lại làm loạn cả cái nhà này lên a...


      Lương San chọn được chiếc váy tơ tằm màu đỏ tươi, bèn lôi kéo Phó Tự Hỉ ướm thử: "Nào nào Tự Hỉ, con mặc thử ta xem xem."


      "Phu nhân, con mặc váy đâu."


      " lâu lâu thay đổi cũng được vậy."


      Phó Tự Hỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm cái váy: "Con mặc vào ổn chứ ạ?"


      Lương San cười khanh khách : "Để ta chọn cho con cái áo phối cùng… ưm, nào mặc cho ta xem thử!”


      Tả Phóng đứng bên cạnh, nhận xét, nhưng khi Phó Tự Hỉ bước ra từ gian thử đồ, ánh mắt trở nên mờ mịt.


      sớm biết rằng dáng người Phó Tự Hỉ ra hề béo.


      luôn cảm thấy mình béo là vì bản thân luôn mặc quần áo rộng rãi, chỉ khiến bộ ngực cao vút nẩy lên mà hoàn toàn nhìn ra dáng người.


      Lương San lại chọn cho cái thắt lưng bằng da mảnh, khi mang vào đường cong quyến rũ thường ngày bị bộ quần áo rộng thùng thình giấu đều được lộ ra trước mắt.


      Tả Phóng thầm nghĩ: dáng người Phó Tự Hỉ so với diễn viên kia còn mê người hơn nhiều...


      Lương San nhìn thấy mặc vào những món bà chọn rất hợp vô cùng vừa ý, bèn định quét thẻ thanh toán.


      Phó Tự Hỉ dám nhận, khó xử : "Phu nhân, quần áo này rất đắt tiền..."


      Lương San kéo tay vỗ vỗ vài cái; "Ta tặng cho con, Tự Hỉ là ngoan!"


      "Tự Hỉ cảm ơn phu nhân..." Phó Tự Hỉ rất ngượng ngùng, lần trước mua áo tắm cũng được phu nhân thanh toán cho mình.


      "Hay là để cháu thanh toán nhé." Tả Phóng giành trước mang đống quần áo đưa cho nhân viên cửa hàng.


      Lương San ra vẻ ngạc nhiên.


      Phó Tự Hỉ kinh ngạc nhìn Tả Phóng: "Vì sao..."


      cười ôn nhu : "Chúng ta phải là bạn tốt sao, tặng quà cũng chỉ là việc hết sức bình thường thôi."


      "Ách... nhưng tôi vẫn chưa tặng gì cho ..." rất xấu hổ, quạt tìm được đều mang tặng Tự Nhạc cùng Hạ Khuynh hết rồi...


      "Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà, về sau lại đưa cho cũng muộn, có đúng ?"


      Phó Tự Hỉ gật gật đầu, nếu vậy mình tìm thêm nhiều cây quạt tặng cho Tả Phóng: "Cảm ơn nhé!"


      Khi vừa ra cửa hàng, Tả Phóng chợt nhìn thấy tấm biển quảng cáo bên cạnh: "Mọi người có muốn chơi trượt băng ?"


      Lương San tự cảm thấy mình là bà lão trung niên mà còn cùng bọn trẻ chơi trò này quả là hay ho gì, vì vậy rất thức thời nó:i "Hình như độ tuổi của ta có chút phù hợp..."


      Phó Tự Hỉ tò mò hỏi: "Trượt băng là cái gì vậy?"


      Tả Phóng chỉ vào tấm biển quảng cáo: "Chính là dùng đôi chân vẽ hoa băng."


      Phó Tự Hỉ lắc đầu: "Tôi chưa bao giờ nhìn thấy qua a."


      "Tự Hỉ muốn chơi sao?" Lương San giương mắt nhìn theo biển quảng cáo, thằng nhóc Tả Phóng này sao lại may mắn như vậy chứ, sao lại vừa vặn có thêm trò trượt băng để nó càng có thêm cơ hội tranh thủ tình cảm.


      "Phó Tự Hỉ, thế em có muốn ?" Tả Phóng quay đầu ôn nhu nhìn Phó Tự Hỉ.


      Phó Tự Hỉ bị ánh mắt đắm đuối của bắn vào người có chút chột dạ, cúi đầu, trả lời.


      Kỳ rất muốn biết trượt băng là như thế nào, nhưng người bên cạnh lại phải là Hạ Khuynh, vì thế nên cũng dám.


      Lương San lại cảm thấy khi trượt băng phải nắm tay, ôm thắt lưng rồi lại sờ soạn, tình huống này rất dễ dàng bị chiếm tiện nghi, cảm thấy có chút ổn, bà chen ngang vào: "Có lẽ Tự Hỉ cũng thích trượt băng."


      "Vậy thôi." Tả Phóng thu hồi tầm mắt, ôn hòa : "Nếu vậy chúng ta ăn cơm? Cùng chọn món mà Phó Tự Hỉ thích ăn nhé."


      Lương San cười : "Dì vẫn chưa đói bụng."


      "Thế còn em?"


      "À… tôi đói bụng." Phó Tự Hỉ thành thực .


      "Vậy chúng ta ăn nhé?"


      Những lời này của Tả Phóng khiến cho Lương San đột nhiên tỉnh ngộ, cậu ta muốn ám chỉ bà là cái bóng đèn, vì thế bà rất thức thời quyết định làm người tốt: "Nếu hai đứa cứ ăn vài thứ, còn dì bảo chú Hoắc lái xe đưa về."


      Tả Phóng nở nụ cười: "Vậy cũng được ạ, sau khi ăn xong bữa tối cháu đưa Tự Hỉ trở về."


      "Cháu đưa nó về sớm chút."


      "Được ạ, tạm biệt dì Lương!"


      Phó Tự Hỉ còn chưa tiêu hóa được tình tại sao lại chuyển biến như vậy tại chỉ còn lại cùng Tả Phóng ở đây.


      Tả Phóng nhìn thấy nhìn mãi về hướng Lương San rời khẽ cười : "Phó Tự Hỉ, chúng ta ăn cái gì nhé, xong rồi đưa em trở về."


      gật đầu đáp ứng.


      Vẫn còn chưa đến tiệm ăn di động của Tả Phóng đột nhiên đổ chuông.


      Hai ngày nay, đám bạn của Tả Phóng cũng đến đây nghỉ dưỡng, bọn họ đến quán bar giải trí gặp chút cố ở đây. Buổi chiều ngày hôm qua, chính là đến đây hỗ trợ giải quyết việc. tại tình ổn thỏa, bọn họ lại muốn tụ tập, đến quán bar khác thuê phòng bao riêng.


      vốn định cự tuyệt, đột nhiên lại nghĩ nghĩ lúc rồi nhìn sang bên cạnh dò hỏi Phó Tự Hỉ: "Em có muốn đến quán bar chơi thử ?"


      "Chính là khiêu vũ, uống chút rượu."


      Phó Tự Hỉ lắc đầu: "Tôi chưa từng đến những nơi đó."


      "Vậy tôi đưa em đến đó xem chút, rồi sau đó chúng ta ăn cơm nhé!"


      Phó Tự Hỉ biết nơi đó là nơi như thế nào, chỉ nghĩ sau khi chút lại có thể ăn cơm tốt rồi.


      ngờ vừa đến nơi, Phó Tự Hỉ bị dọa cho hoảng sợ.


      Lúc này trời nhá nhem tối, ra trong quán cũng đông khách.


      Nhưng chưa từng tiếp xúc với bầu khí nhốn nháo hỗn tạp như những nơi này. Bốn phía ánh đèn lập lòe ám muội, nhiều tia laser bất chợt bắn ra xuyên thấu màn đêm mờ ảo, trong ánh đèn lung linh, huyền ảo cùng với tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc, đám người vì rượu và nhạc mà trở nên hưng phấn nhảy nhót hò hét loạn cả lên.


      Phó Tự Hỉ sợ hãi gắt gao túm chặt góc áo của Tả Phóng.


      Tả Phóng nhìn ra vẻ sợ hãi tràn đầy trong mắt , nhàng trấn an: " sao đâu, theo ." Sau đó dắt tay vào bên trong.


      Khi đến phòng VIP, bọn người nhìn thấy hai người nắm tay nhau liền hú hét nháo nhào trận.


      Phó Tự Hỉ bồn chồn ngồi xuống góc.


      Có vài người đàn ông đến bắt chuyện với , ồn ào bảo là kính rượu chị dâu. Phó Tự Hỉ hoảng sợ cúi đầu, dám nhìn bọn họ.


      Tả Phóng đá văng những tên râu ria bên cạnh : "Được rồi, đừng trêu chọc ấy nữa."


      Phó Tự Hỉ bị bầu khí hỗn loạn nhốn nháo dọa cho sợ mất mật. kéo kéo ống tay áo Tả Phóng: "Tả Phóng, tôi muốn toilet."


      Tả Phóng vừa định dẫn nhưng đột nhiên chuông điện thoại của vang lên: "Em chờ chút."


      Phó Tự Hỉ gật đầu, sau đó ngoan ngoãn ở bên cạnh chờ, nhưng đợi lúc lâu vẫn chưa thấy treo máy.


      Tả Phóng nhìn thấy bộ dáng sốt ruột của , lại nhớ đến toilet cách đây rất gần, hẳn là bị lạc đường, đành : "em ra cửa, quẹo trái cái bảng lớn."


      Nếu là Hạ Khuynh, Phó Tự Hỉ khẳng định đích thân dẫn đến tận nơi.


      Nhưng người này lại là Tả Phóng, nên nên lời.


      ghi nhớ kĩ lời , lủi thủi ra ngoài.


      Toilet quả cách phòng bao rất gần, Phó Tự Hỉ có thể tự được. Nhưng lúc vừa bước vào thím lao công đến ngăn cản : " bé, ở đây vừa có người nôn bãi, bẩn lắm. Tôi phải thu dọn chút."


      "Nhưng cháu muốn vệ sinh." Phó Tự Hỉ vừa vội vừa sợ, nơi này quả rất đáng sợ.


      "Vậy cháu toilet tầng ."


      ghi nhớ theo chỉ dẫn của thím lao công, dọc đường còn lẩm bẩm lặp lại sợ mình quên mất.


      May mắn cửa thang ở bên cạnh, lúc bước lên lầu lại phát , tầng đèn điện bật sáng tối om mập mờ như ở phía dưới, dọc hành lang cũng thấy bóng người lúc lúc . Phó Tự Hỉ cảm giác thoáng an tâm chút.


      vòng vòng hồi, cuối cùng cũng nhìn thấy toilet. bèn vào phòng vệ sinh cuối dãy.


      ...


      Thở phào hơi, rốt cục cũng được thư thái.


      Sau khi rửa tay xong ra cửa, Phó Tự Hỉ lại cảm giác lưng ngứa ngáy, lo lắng có phải những nốt đáng ghét ấy lại xuất nữa , vì thế bèn vào phòng vệ sinh. Nhưng chỉ nghĩ kiểm tra chút rồi ra ngay nên cũng khóa cửa.


      Vừa mới nhấc quần áo lên xem, đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng của vài người đàn ông.


      cảm thấy kì quái, phải nơi này là nhà vệ sinh nữ sao?


      Ba người đàn ông ôm tiến vào.


      Vừa vào cửa, trông thấy bốn bề im lặng, tên đàn ông lên tiếng: "Tốt lắm, có ai ở đây cả."


      "Nhanh lên! Tao sắp chịu hết nổi rồi!" tên khác lấy tay đóng sập cửa khóa chốt lại, đặt lên bồn rửa tay.


      Thần trí như tỉnh táo, có khả năng phân biệt phương hướng, gã nhanh tay bóc sạch quần áo người ta.


      Cả bọn vội cởi quần xuống, phun ngụm nước bọt vào tay chà sát hạ thân, sau đó nhấn người vào cơ thể của kia, thô bạo ra vào...


      tên Sơ Sơ kia có phản ứng, chỉ chậm rãi đặt tay lên bả vai của gã đàn ông đè thân, mở rộng hai chân quắp lấy thắt lưng của gã, trầm luân vào cơn kích tình.


      "Oh Shit! Thuốc này quả công hiệu ghê!"


      Hai gã còn lại từ đầu đến cuối đều chứng kiến hết mọi chuyện, trong khí ướt át đồi trụy, gã sốt ruột đứng ngồi yên chờ đến phiên mình.


      Từ từ vật đàn ông càng ma sát nhấp sâu vào cơ thể , thanh thống khổ rên rỉ càng lúc càng lớn dần, ngâm vang khắp phòng.


      Lúc này Phó Tự Hỉ trốn ở trong phòng cách cánh cửa cũng hoảng sợ chẳng còn bình tĩnh.


      Trong lòng vừa sợ vừa thẹn đến cực độ.


      Tiếng rên của kia càng ngày càng thê lương, Phó Tự Hỉ cứ tưởng ta bị ba gã đàn kia đánh đập.


      Mẹ... Mẹ ơi cứu con...


      Phó Tự Hỉ tuyệt vọng cố nhớ lại những lời mẹ căn dặn, khi gặp phải người xấu nên làm gì bây giờ...


      gắt gao cắn chặt môi, tay run run lấy điện thoại từ trong túi ra, suýt chút nữa làm rơi xuống đất.


      nhìn bàn phím nhấn lung tung, gửi tin nhắn, sau đó lại ấn, lại gửi .


      lo lắng biết Hạ Khuynh có nhận được tin nhắn của mình , có hiểu được nội dung hay ...


      Nhưng lại tự trấn an chính mình, Hạ Khuynh thông minh như vậy, nhất định đến cứu .


      Nhất định!


      Tất cả tin nhắn Hạ Khuynh đều nhận được nhưng hề thấy trả lời.


      lựa chọn nhắn tin để liên lạc với muốn phát ra thanh khiến những người bên ngoài phát .


      Bên này, biết điện thoại của ở chế độ im lặng nên cũng dám mạo hiểm trả lời.


      Sau khi nhận được tin nhắn thứ ba, Hạ Khuynh liền gọi cho Lương San hỏi tình hình của Phó Tự Hỉ.


      Lương San mang bộ dạng bát quái trả lời : "Là mẹ cố ý cho nó cùng với Tả Phóng bồi dưỡng tình cảm..."


      Hạ Khuynh khách khí cúp máy sau đó sắc mặt nghiêm trọng quay sang với Vương Thần:


      "Tôi muốn tìm Phó Tự Hỉ."

      Last edited by a moderator: 23/11/15
      Sweet you, tart_trung, Parvarty27 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :