1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khuynh Nhiên Tự Hỉ - Giả Oán Chúc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424
      Chó Điên thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @meiluo khúc tình cảm như chương sau pic Mei, cho nó *Nung ninh* tí :3
      quỳnhpinky thích bài này.

    3. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424
      Tạm thời Mei chưa biết cách làm pic @LạcLạc ơi :3 với lại mấy hôm nay bận quá. Edit xong là up lun lên rùi... g mà ngồi đợi làm pic nữa là các ty còn đợi lâu hơn nữa đấy ;))
      LạcLạc thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Thế nàng mò chừng nào biết làm pic up pic, còn giờ nàng cứ up chữ :061: ta ngóng quá. Còn ko nàng nhờ hội pic xuyên lục địa của bạch xà làm pic cho :056:
      meiluo thích bài này.

    5. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424

      Chương 29

      Hạ Khuynh nghĩ may mắn vì sớm nhìn ra tình cảm của bản thân đối với Phó Tự Hỉ, nếu cũng chẳng dám cam đoan mình làm ra những việc gì khi trông thấy Phó Tự Hỉ và Tả Phóng ở bên nhau, có thể giận chó mắng mèo mà làm ra những chuyện gây thương tổn đến .


      liếc nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Phó Tự Hỉ, sau đó cầm lấy tay , thay đổi khẩu khí giọng hỏi: “Người tên Tả Phóng đó là ai?”


      Phó Tự Hỉ lúc này cảm thấy mình thực an toàn nên cũng buông tay che ngực xuống: “ ta ngày trước ở tầng nhà tôi, còn đến nhà tôi ăn cơm nữa!”


      “Nên em đáp ứng với ?”


      “Khi Tự Nhạc và tôi mua sắm, ta còn giúp xách đồ nữa cơ!”


      "Phó Tự Nhạc gặp qua ?"


      “Ừ, Tự Nhạc còn ta là người dự bị.” Ngập ngừng hồi, lại hỏi: “Hạ Khuynh Hạ Khuynh, người dự bị là gì vậy?” còn nhớ ban nãy khi Tả Phóng chuyện với Hạ Khuynh cũng sử dụng từ này.


      “Chính là người dư thừa.” kiên nhẫn mà giải thích.


      “Vậy sao… nhưng ta là bạn của tôi mà!”


      hừ lạnh tiếng lại càng nắm chặt bàn tay bé của Phó Tự Hỉ: “Vậy còn tôi sao?”


      tiểu Hạ.”


      “Ngoan lắm, trai em phải thương và ở bên cạnh nhau cả đời.” Thằng ranh con Tả Phóng kia cũng sử dụng ít thủ đoạn để lừa nhóc này, vậy để xem ai là người chiếm thế thượng phong.


      “…Cả đời…” Phó Tự Hỉ nghiền ngẫm từ này hồi lâu, sau đó khuôn mặt trở nên vui mừng; “Hạ Khuynh, ở bên tôi sao?”


      Cảm nhận được niềm vui lộ của Phó Tự Hỉ, vì thế cảm xúc của cũng có chút vui vẻ lạ lùng: “Đúng vậy, tôi ở bên cạnh bé heo cả đời, sao nào, có hạnh phúc ?”


      Hạ Khuynh lại thừa dịp khi dễ : “Bé heo đó chính là em.”


      “Tôi phải là bé heo !!!”


      phải lớn, cho em tùy ý chọn cái.”


      “Ách… vì sao lại gọi tôi là bé heo …” ũ rũ.


      Hạ Khuynh mờ ám liếc nhìn ngang dọc thân thể Phó Tự Hỉ: “Em béo như vậy phải là bé heo sao?”


      “Haizz… Hạ Khuynh xem vì sao tôi lại béo như vậy chứ…”


      “Vì em rất đáng .”


      Ông gà bà vịt, bất quá nghe xong cảm thấy vui vẻ. Rất nhiều người khen đáng , ngay cả Hạ Khuynh cũng cho rằng rất đáng , hì hì…


      “Hạ Khuynh Hạ Khuynh, tôi là bé heo . trai, vậy là bé heo lớn nhé.”


      “…” gáy Hạ Khuynh nổi ba vạch đen “Tôi béo như em.”


      Phó Tự Hỉ nghe như vậy ngập ngừng, sau đó lẳng lặng quan sát Hạ Khuynh mất lúc lâu, như nhớ đến chuyện gì vừa cười vừa với : “Xì, phía dưới của còn béo hơn cả của tôi!”


      “…” Ánh mắt chợt lóe tia sáng: “Em vẫn nhớ như vậy sao?”


      “Ừ, cái của phồng to, còn của tôi trống .”





      Hai người câu em câu tán gẫu mãi đến cửa khu biệt thự Hạ Khuynh buộc phải chấm dứt chủ đề này.


      Trong mắt bọn họ đó là tình thú nhưng để người ngoài nghe được chỉ sợ người ta lại nghĩ giở trò quấy rối Phó Tự Hỉ.


      “Được rồi được rồi, trẻ em được phép thảo luận vấn đề này khi ở nơi công cộng, em tạm thời khép miệng lại cho tôi.”


      Phó Tự Hỉ tuy chỉ hiểu được đoạn sau nhưng cũng ngoan ngoãn im lặng.


      “Tự mình đến phòng ngồi đợi tôi.” Sau đó Hạ Khuynh đến phòng chứa quần áo của Lương San tìm cái mũ rộng vành biển.


      Sau đó đến phòng Phó Tự Hỉ nhìn thấy bế Đại Hùng ra ngoài ban công phơi nắng.


      Mãi đến bây giờ Hạ Khuynh mới có thể chiêm ngưỡng được đôi chân trần của . Tốt lắm, phải dạng gầy tong teo như hai cây que. Mặc dù có tí thịt nhưng bắp chân vẫn thon dài quyến rũ.


      Phó Tự Hỉ là loại người chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn mà có thể bảo dưỡng được vóc dáng mềm mại gợi cảm như thế đúng là kì tích.


      ngồi giường, ngoắc tay với : “Phó Tự Hỉ, kéo rèm cửa lại rồi qua đây nào.”


      Phó Tự Hỉ vâng tiếng, đặt Đại Hùng xuống ghế mây ngoài ban công sau đó kéo rèm cửa lại rồi vào, nhìn thấy tay Hạ Khuynh cầm cái mũ.


      “Cái mũ này to nha!”


      Hạ Khuynh kéo tay Phó Tự Hỉ ngồi xuống giường: “Ánh mặt trời ở đây là độc hại, em tự xem xem chỉ mới phơi nắng ngày mặt đen nhẻm như vậy rồi.”


      Phó Tự Hỉ cái hiểu cái cũng gật đầu.


      để cái mũ sang bên, rồi kề sát lấy tay véo lên hai má : “Ngày mai bảo đảm biến thành than.”


      “Ừ ừ.” nhìn ngây ngô cười.


      Hạ Khuynh bị nhìn như vậy bắt đầu động tình, cúi đầu ngậm lấy đôi môi xinh, cái lưỡi như con rắn len lỏi tiến sâu vào bên trong…


      Phó Tự Hỉ quen với việc Hạ Khuynh đôi khi hứng lên mà ‘ăn’ nước bọt của mình. cảm nhận được khoang miệng luôn thoang thoảng hương thơm the mát, rất hấp dẫn, tuy nhiên vẫn dám ‘cắn’ trả lại .


      Sau khi bị hôn đến đầu óc choáng váng, đến khi lấy lại tinh thần phát mình bị Hạ Khuynh áp đảo nằm yên giường.


      Hạ Khuynh thở hổn hển chôn mặt vào gáy Phó Tự Hỉ, đợi lúc sau bình tĩnh lại ngẩng đầu lên: “Vết thương khỏi hẳn chưa?”


      “À vẫn còn hồng hồng…”


      “Cho tôi xem xem.” Tay Hạ Khuynh tiến vào quần áo , bàn tay mát lạnh áp vào da thịt ấm áp của Phó Tự Hỉ, dọc theo đường cong hướng dần lên .


      ra bây giờ cũng định ‘xơi tái’ mà chỉ muốn an ủi bản thân chút…


      Trước đây kiềm chế chạm vào sợ hai chữ ‘trách nhiệm’. tại mang ý niệm đối với Phó Tự Hỉ, càng thể tùy tiện chạm vào .


      Phó Tự Hỉ đối với những chuyện nam nữ hoàn toàn đơn thuần hiểu gì cả, nếu như hành động sơ suất, chỉ sợ gây tổn thương đến .


      Hạ Khuynh rất hy vọng lần lầu tiên của mang đến trải nghiệm tuyệt đẹp cho bọn họ, Phó Tự Hỉ cam tâm tình nguyện trao cả tâm hồn lẫn thể xác trọn vẹn cho mình…


      Phó Tự Hỉ lẳng lặng nhìn Hạ Khuynh nằm úp sấp người mình, cảm thấy hôm nay trông kì lạ, chẳng giống với dáng vẻ thường ngày.


      Hơn nữa là kì quái—— bàn tay nhiệt độ hề cao nhưng mỗi khi nó len lỏi đến nơi nào cơ thể nơi đó trở nên nóng bừng.


      Hạ Khuynh mở vạt áo của ra, sau đó gần như bị nước bọt của chính mình làm nghẹn “Bộ nội y này…”


      ho khụ khụ: “… lẽ là của Phó Tự Nhạc mua cho em?”


      Kiểu dáng quá gợi tình rồi, màu sắc rực rỡ…


      Phó Tự Hỉ bị nhìn chằm chằm như vậy nên có chút mất tự nhiên, vụng về lấy tay che hai mắt của : “A a a có gì đáng xem đâu! đừng nhìn đừng nhìn…”


      Hạ Khuynh bắt được tay , cầm lên hôn vào lòng bàn tay nhưng tầm mất vẫn dán chặt lên bộ nội y gợi cảm kia.


      ra ngày đó khi mua sắm do Phó Tự Nhạc vội, lại còn bộ nào vừa size của Phó Tự Hỉ nên bất đắc dĩ hai người mới chọn bộ nội y trước mắt này. Phó Tự Nhạc nghĩ rằng dù gì cũng chỉ hai chị em mới nhìn thấy thôi nên cũng để ý đến vấn đề này nữa.


      Trước đây hay nhìn thấy Phó Tự Hỉ thường mặt nội y kiểu dáng đơn giản, màu sắc cũng thanh dịu. suy nghĩ có nên bắt thay bộ quần áo khác ? Nghĩ đến điều đó Hạ Khuynh bỗng nhiên trào lên cơn tức giận kì lạ, bản thân khi trông thấy cũng muốn phát hỏa chi đến người khác… đồng thời trong đầu cũng vẽ nên hình ảnh khi Phó Tự Hỉ diện nội y tình thú hấp dẫn mê người đến dường nào…


      Vừa mới bắt đầu nảy sinh ra ý nghĩ bất lương, Hạ Khuynh bỗng giật mình thầm nhắc nhở bản thân tạm thời mang tâm ma lắng xuống, quay lại vấn đề chính.


      quan sát qua loa vết thương gần như lành hẳn ở trước ngực Phó Tự Hỉ, dấu hôn tan hết tuy nhiên những chỗ bầm tím vẫn còn hồng hồng. nhịn được, Hạ Khuynh cúi xuống dùng môi hôn lên hai luồng đẩy đà.


      “Nhột nhột…” Phó Tự Hỉ giãy phản ứng tránh né môi .


      Cuối cùng Hạ Khuynh vùi cả mặt vào bầu ngực của , hôn hít chán chê sau đó thỏa mãn mới ngồi dậy ôm vào lòng.


      “Tôi có đem thuốc bôi đến đây, tối nay mang qua thoa cho em nhé.”


      “Vâng.”


      Hạ Khuynh cũng dám cùng Phó Tự Hỉ trai đơn chiếc tiếp tục ở chung phòng vì vậy bèn đội mũ cho sau đó dắt trở lại bãi biển.


      …..


      Thời điểm đến nơi, Tả Phóng còn ở đây.


      Lương San rằng sau khi nghe cuộc điện thoại Tả Phóng vội vàng rời , chỉ bảo rằng trở về trước giờ cơm chiều.


      Trong lòng Hạ Khuynh chỉ mong Tả Phóng vĩnh viễn đừng xuất .


      Còn Phó Tự Hỉ đối với việc Tả Phóng rời có chút thất vọng, nhưng sau đó rất nhanh vui vẻ trở lại: “Hạ Khuynh Hạ Khuynh chúng ta cùng kiếm thêm nhiều thiệt nhiều cây quạt , đẹp lắm nha!”


      “Được chúng ta cùng , nào thôi!” Trước mặt Lương San, Hạ Khuynh vẫn giữ thái độ mặn nhạt đối với Phó Tự Hỉ, người khác nhìn vào nhận thấy bất kì điều gì kì lạ.


      biết mẹ là điển hình của loại người vừa nhìn thấy gió bảo nó là mưa.


      Sau khi nhận thức được tâm tư của bản thân, muốn lại thêm lần vô tình gây tổn thương đến Phó Tự Hỉ.


      nghĩ rằng, ở phương diện nào đó, trực giác của Phó Tự Hỉ rất nhạy bén và sâu sắc, ai đối xử tốt với , những ai cố ý trêu chọc kì thị , đều biết rất .


      Vì vậy so với việc giang tay độc chiếm từ từ mà chinh phục trái tim Phó Tự Hỉ, khiến cũng phải lòng mình là thành tựu hết sức to lớn. Mà điều kiện tiên quyết đó chính là: mẫu thân đại nhân kiêm lão bà nhà đừng bao giờ nhúng tay vào việc này.


      Lương San tuy cảm thấy hai người bọn họ trở nên thân thiết hơn nhưng cũng suy nghĩ nhiều, lại càng chẳng dám nghĩ đến chuyện kinh thiên động địa thể tin được kia. Ngồi đợi hồi bà cũng mệt nên ngủ thiếp lúc nào hay.


      …..


      Phó Tự Hỉ sau khi nhặt được cái vỏ sò khá đẹp bỏ vào cái túi rồi quay sang nhìn Hạ Khuynh, vẻ mặt chần chờ.


      Hạ Khuynh nhìn thấy vẻ mặt của phì cười: “Có chuyện gì mau .”


      “Cây quạt này tôi mang về tặng cho Tự Nhạc.” Đầu tiên Phó Tự Hỉ chỉ chỉ vào cái vỏ sò trong túi sau đó mấp mấy môi, cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mặt Hạ Khuynh, giọng hỏi: “Hạ Khuynh có thích cây quạt này , tôi tặng cho .”


      Hạ Khuynh nở nụ cười: “Rất thích.”


      Nhìn thấy nụ cười của , có chút ngạc nhiên vui sướng, nghĩ đến việc cũng thích nó: “Nếu thích, tôi lại tìm thêm cái cho nhé.”


      ra chẳng có vật gì quý giá, cái vỏ sò này tuy rằng là đồ nhặt được, nhưng đối với Phó Tự Hỉ mà , đây là phần thưởng dành cho thành quả lao động của mình.


      Hạ Khuynh trông thấy nàng cúi đầu mắt dáo dác, tay đào cát tìm kiếm vỏ sò cho mình, miệng cười cười hi hi ha ha.


      biết vì sao lại vui vẻ như vậy. Trong thâm tâm của Phó Tự Hỉ luôn tích tụ rất nhiều cảm giác tự ti mặc cảm. được học, được tiếp thu văn hóa tri thức, cũng chẳng ra ngoài làm việc. vòng lẩn quẩn như thế khiến luôn có cảm giác như mình làm gánh nặng cho người khác, muốn báo đáp nhưng cũng đành bất lực.


      Nhưng trong mắt Hạ Khuynh, ngây thơ lương thiện, tấm lòng chân thành của chính là món quà trân quý nhất gì có thể so sánh được. Mặc dù quá khứ luôn xem thường, đối xử tệ với , nhưng khi đối mặt với luôn ở trạng thái chân nhất, thà đến nỗi luôn bị trêu ghẹo đùa bỡn.


      ….


      lúc sau, Phó Tự Hỉ lạch bạch chạy về, vẻ mặt hơi e thẹn xòe tay lấy ra vài cái vỏ sò màu sắc rực rỡ khoe với : “Hạ Khuynh Hạ Khuynh, tôi tìm được mấy cái đẹp lắm nhé, cho hết tất cả luôn, có được , hì hì.”


      Hạ Khuynh cầm lên cái vỏ sò cười : “Quả rất đẹp, tôi quyết định thu nhận nó.”


      “Hay quá!” Ban đầu hơi sửng sốt, sau đó rất nhanh chuyển sang vẻ mặt vui mừng phấn khởi.


      bỏ mấy cái vỏ sò còn lại vào túi quần, sau đó nắm lấy bàn tay bé của Phó Tự Hỉ, nở nụ cười mê người: “Cảm ơn về món quà của em, tôi rất vui.”

      Last edited by a moderator: 23/11/15
      sweet mandy, Sweet you, tart_trung37 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :