1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khuynh Nhiên Tự Hỉ - Giả Oán Chúc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongduong

      duongduong Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      70
      :yoyo51:k biết khi a đến mà thấy Tả Phóng ntn nhỉ?
      meiluo thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chàng TP nam phụ này cũng có tư tưởng xấu vs chị là sao :th_108:cứ tưởng là tốt đẹp lắm :th_120:tội chị có bệnh mà gặp 2 ai thấy chị cũng nổi tâm tà :th_55:
      Trịnh Thị Ninh Kiềumeiluo thích bài này.

    3. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424

      Chương 26

      Thời điểm Lương San đến sảnh chính nhìn thấy Phó Tự Hỉ cười ríu rít cùng với Tả Phóng, bà cũng có chút ngạc nhiên. Phó Tự Hỉ vốn có tính đề cao cảnh giác đối với người lạ, chỉ cần người khác đối xử tốt chút nguyện ý thân cận.


      Phó Tự Hỉ nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn thấy Lương San từ xa đến, lại sựt nhớ đến chuyện áo tắm. cảm thấy vô cùng xấu hổ vì lúc nào cũng mang phiền toái đến cho phu nhân, nghĩ vậy bèn chủ động bước đến trước mặt bà thú tội.


      “Phu nhân, con xin lỗi… áo tắm của con nhìn thấy…”


      Lương San nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại nhìn thấy? Con quên mang theo sao?”


      “Con biết nữa ạ.” Phó Tự Hỉ lẩm bẩm.


      hiểu tại sao bộ áo tắm đó lại biến mất thấy tăm hơi, chỉ nhớ mỗi việc lần cuối cùng nhìn thấy nó là lúc đưa cho Hạ Khuynh xem. Nhưng chắc chắn phải lấy trộm, dù gì cũng là Đại thiếu gia mà.


      Nhìn thấy bộ dạng đáng thương tự trách của Phó Tự Hỉ, Lương San khỏi bật cười “ sao, sao cả, tìm thấy chúng ta mua bộ khác là được. Ta trách con.”


      Phó Tự Hỉ thoáng ngẩng đầu, vẻ mặt đầy cảm kích nhìn bà: “Cảm ơn phu nhân, hì hì.”


      Phu nhân đối xử với tốt vô cùng. Có những khi hay làm nhỡ việc gây phiền toái cho mọi người nhưng chưa bao giờ bà mặt nặng mày trách mắng .


      Tả Phóng đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ việc, trong lòng thầm tiếc nuối vì có cơ hội được chiêm ngưỡng Phó Tự Hỉ diện đồ tắm, ngoài mặt vẫn vui vẻ cười : “Tuy tại thời tiết có vẻ nóng hơn mọi năm nhưng nhiệt độ của nước biển vẫn lạnh hơn so với mùa hè, bằng chúng ta đến vùng nước nông để Tự Hỉ thích ứng với nhiệt độ rồi lúc đó mua áo tắm cũng chưa muộn.”


      Lương San thấy ý kiến như vậy cũng tồi nên đồng ý.


      “Cứ thế mà làm. À Tự Hỉ con có mang theo quần short ?”


      có ạ.”


      “Vậy lấy của ta cho con mượn tạm.” Lương San xong liền kéo Phó Tự Hỉ về phòng, quay đầu lại với Tả Phóng


      ngại quá, phiền cậu đợi chúng tôi chút.”


      Tả Phóng vẫn cười tỉnh bơ như cũ: “ sao cả, hai người cứ từ từ thử, cháu chờ.”


      Trước đây khi Lương San đến đây có để lại mấy bộ quần áo, bây giờ vừa vặn có thể đưa cho Phó Tự Hỉ. Bà nhìn thay áo, thầm nghĩ nên chọn cái áo ôm sát cơ thể chút. Thế là bà lấy ra cái áo T-shirt body cho mặc vào, sau đó nhịn được mà thốt lên: “Tự Hỉ, dáng người của con chuẩn .”


      Lương San vóc dáng mảnh mai, quần áo lớn nhất cũng chỉ size M nên đưa Phó Tự Hỉ mặc vào cũng thành vấn đề, chỉ có điều phần đẩy đà bị ôm sát, phô bày dáng người quyến rũ. Tuy nhìn rất đẹp nhưng bà vẫn cảm thấy có chút ổn, tiếp tục lục tìm nhưng tìm được quần áo kích cỡ lớn hơn, vì vậy cuối cùng quyết định đổi lại cái áo ban đầu. Chỉ sợ chốc nữa Tả Phóng nhìn thấy xịt cả máu mũi.


      Vì Phó Tự Hỉ mặc áo tắm nên bà cũng mặc, chỉ tùy tiện chọn cái áo thun ngắn tay và quần short. Sau khi thay xong hai người cùng ra khỏi phòng.


      ………………


      Lúc Phó Tự Hỉ xuất trong tầm mắt của Tả Phóng, ánh mắt dán chặt vào người , trong đầu suýt xoa thầm đánh giá. Nhìn thấy đôi chân thon dài trắng nõn nà kia, trong đầu khẽ tưởng tượng ra nhiều hình ảnh…


      Phó Tự Hỉ được tính là gầy, cũng có da có thịt, ngực nở mông cong, cặp chân săn chắc, đường cong quyến rũ. hơn nữa quanh năm suốt tháng đều mặc quần dài nên đôi chân trắng nõn trong suốt, đây là loại trắng trẻo của việc bị ảnh hưởng bởi tia khúc xạ mặt trời.


      Phó Tự Hỉ có thói quen mặc quần short nên có hơi khó chịu lại bị Tả Phóng nhìn chằm chằm như vậy khỏi ngượng ngùng cúi gầm mặt.


      nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng đáng của nàng nhịn được mà phì cười.


      Lương San giúp Phó Tự Hỉ bôi kem chống nắng sau đó bảo mọi người cùng ra hướng bãi biển.


      Dọc đường , bà cười với : “Tự Hỉ cởi dép lê ra chân trần nào, dẫm lên cát thú vị lắm đấy.”


      Phó Tự Hỉ nghe vậy gật đầu ngoan ngoãn làm theo, tháo dép bằng chân trần. Nhìn thấy dấu chân mình in lên khắp nơi, thích thú cười khanh khách.


      Tả Phóng theo sau, lẳng lặng ngắm nhìn thân ảnh nhắn của Phó Tự Hỉ.


      Ngón chân Phó Tự Hỉ tiếp xúc với hạt cát, cảm thụ được từng hạt cát ấm mịn trượt qua lòng bàn chân là kì diệu, cười đến vui vẻ: “Phu nhân, bước cát chẳng đau tí nào cả!”


      Lương San cười ha ha sau đó lại nhìn sang Tả Phóng bộ dạng quần áo chỉnh tề, chỉ có tháo giày chân trần.


      “Tả Phóng, cậu xuống bơi à?” Bà thắc mắc hỏi.


      Tầm mắt của Tả Phóng từ nãy giờ đều dán chặt người Phó Tự Hỉ, nghe bà hỏi vậy khẽ giật mình, sau đó thản nhiên trả lời “Chờ mọi người xuống cháu lại thay.”


      Lương San thừa biết chỉ muốn ở cùng với Phó Tự Hỉ.


      Vì cũng biết bơi nên Lương San hạ dù ngồi xuống bờ cát rồi dặn dò Phó Tự Hỉ: “Tự Hỉ có thể tự mình chơi nhưng được đâu xa quá nhé.”


      Phó Tự Hỉ gật gật đầu cười híp mắt.


      ngồi xổm xuống, hai tay vốc cát lên cho nó từ từ rót xuống chân, hai chân lại nghịch nghịch xới cát lên, cười khanh khách trông rất vui vẻ. Tả Phóng bước đến, cúi người cười hỏi: “Em có muốn xuống nước chơi ?”


      Phó Tự Hỉ ngẩng đầu lên bị ánh nắng mặt trời làm chói mắt híp lại thành đường: “Nhưng mà tôi có áo tắm…”


      “Đến vùng nước cạn là được rồi, cần phải mặc áo tắm đâu, nào đến đây!” vươn tay về phía .


      Bởi vì ánh nắng mặt trời chói chang nên nhìn thấy được vẻ mặt của , nhưng có lẽ là cười. cảm thấy đối xử rất tốt với mình, vì vậy cũng vươn tay nắm lấy bàn tay của .


      Lương San bên này tựa dưới bóng ô nhìn thấy màn thầm nghĩ: thằng nhóc này ra tay nhanh !


      Chưa gì mà nắm tay rồi!


      Phó Tự Hỉ bước những hạt cát ẩm ướt: “Tả Phóng, nước ở đây là lạnh!”


      “Ừm, chính vì vậy mà khi nãy tôi mới chúng ta nhất thiết phải ra bơi lội.” Tả Phóng dẫn đến vùng nước cạn sau đó thả tay ra.


      “Vì tôi biết bơi nên phu nhân có bảo phải sử dụng cái vòng tròn tròn ấy.”


      “Cái đó gọi là phao bơi.”


      “Ừ tôi biết rồi.” gật đầu sau đó lại bị cảnh biển đẹp trước mắt thu hút.


      Phó Tự Hỉ cúi xuống vốc ít nước biển tò mò hỏi: “Tả Phóng, vì sao từ xa xa đứng nhìn biển màu xanh nhưng khi chạm đến chúng còn màu xanh?”


      “Đó là do tác dụng của quang học. Đại dương hấp thụ các tia sáng mặt trời, sau đó nó phản chiếu màu của bầu trời.” Tả Phóng trả lời cách nghiêm túc.


      Phó Tự Hỉ đứng dậy, nghẹn họng nhìn trân trối, nghe hoàn toàn hiểu gì cả…


      Tả Phóng nhìn thấy phản ứng của bật cười: “Tóm lại chính là tất cả các màu sắc khác đều xuống biển được, duy nhất chỉ có màu xanh lam được.”


      “À …” Phó Tự Hỉ bắt đầu có cảm giác tự ti.


      Những gì là do được đọc sách, nhưng nghe vẫn hiểu bất cứ thứ gì, đột nhiên : “Tả Phóng, vì tôi được học nên…”


      Lời này của khiến cảm thấy hình như mình hơi tích cực quá mức, vì vậy mới giọng an ủi: “ sao, chúng ta là bạn tốt mà!”


      Mặt mày Phó Tự Hỉ giãn ra, vui vẻ trở lại: “Tả Phóng, cảm ơn rất nhiều.”


      Phó Tự Hỉ lấy chân nghịch nước rất vui vẻ, nhưng đối với Tả Phóng mà , hiểu tại sao việc đơn giản này cũng có thể khiến cho vui vẻ như vậy. bồi chơi đùa chút sau đó lại đứng chăm chú ngắm nhìn .


      Phó Tự Hỉ vốn đứng tại chỗ nghịch cát vốc nước, lúc sau phát mực nước biển dâng cao, nghĩ nghĩ lùi lại di chuyển đến khu vực nước nông hơn.


      lát sau lại thấy nước biển rút về.


      cảm thấy là kì quái, lại bước về chỗ ban nãy, nước biển lại ập vào, lại lùi ra sau.


      Cứ như vậy vài lần qua lại, cuối cùng cũng hiểu được quy luật của nó, Phó Tự Hỉ cảm thấy biển ở đây cùng mình chơi trò trốn tìm, vì vậy cảm thấy rất cao hứng.


      Đột nhiên cơn sóng lớn ập đến, hoảng sợ xoay người bỏ chạy, nhưng chưa kịp bị nó đánh mạnh vào người, lảo đảo mất thăng bằng ngã nhào lên bờ cát.


      Tả Phóng trông thấy vì sóng nhấp nhô mà tới tới rồi lại lui lui, rất đáng . Lúc sau nhìn thấy bị ngã liền vội vàng chạy đến nâng dậy: “Em sao chứ, có bị thương ở chỗ nào ?”


      Phó Tự Hỉ ngẩng đầu, mặt đều là những hạt cát li ti, lấy hai tay phủi cát dính mặt rồi giải thích: “Tả Phóng, vì lúc nãy bị tôi bắt được nên biển phục, nó còn đánh tôi ngã nữa…”


      “Có đau ? Bị đánh vào chỗ nào?” Tả Phóng nhất thời bị rối rắm nên cũng để ý đến lời của , chỉ lo lắng xem có bị thương hay .


      lắc lắc đầu: “ đau chút nào nhưng cảm thấy lạnh.”


      Lương San cũng chạy đến, sốt ruột hỏi: “Tự Hỉ có bị thương ở đâu ?”


      “Phu nhân con sao.” xong dùng hai tay gạt cát người xuống.


      Tả Phóng nhìn thấy quần áo bị sóng biển đánh vào làm ướt hết, sợ bị cảm lạnh nên quay sang với Lương San: “Quần áo Tự Hỉ bị ướt hết rồi, hay là chúng ta đưa ấy về thay quần áo, nước ở đây có vẻ hơi lạnh, ngộ nhỡ để lâu quá lại bị cảm lạnh.”


      Lương San vừa giúp Phó Tự Hỉ vỗ vỗ cát còn dính áo vừa : “Tự Hỉ chúng ta về thay quần áo, đợi chốc nữa ăn cơm trưa.”


      “Vâng ạ.” Phó Tự Hỉ theo sau bà vài bước rồi quay đầu lại nhìn bãi biển: “Phu nhân, biển hung dữ !”


      “Đúng rồi, nó là con quỷ nghịch ngợm thích gây .” Bà nhìn cười khanh khách.


      Phó Tự Hỉ gật đầu đồng ý, sau đó nghĩ nghĩ lại : “Nhưng mà chơi với nó rất vui!”


      “Vậy buổi chiều chúng ta lại đến xem nó nhé.”


      “Vâng ạ.”


      Hung dữ nhưng rất tốt… giống như Hạ Khuynh vậy!


      ………………..


      Sau khi trở về Phó Tự Hỉ thay lại bộ quần áo thể thao. Khách sạn mà Tả Phóng ở tay nghề của đầu bếp ở đấy tồi, vì vậy họ quyết định đến đó ăn bữa trưa.


      Tả Phóng chỉ ăn cùng Phó gia bữa cơm, lúc ấy cũng rụt rè dám quan sát Phó Tự Hỉ quá kĩ. Nhưng lần này chứng kiến được tướng ăn khó coi của .


      sử dụng đũa thành thạo lắm, hơn nữa còn bê bát cơm kề sát miệng ăn, khóe miệng còn dính mấy hạt cơm.


      Lương San nhìn thấy tất cả nhưng hề có bộ dạng khiển trách.


      Phó Tự Hỉ trong tưởng tượng bao năm nay của khác xa so với tại, vì vậy khiến có chút ngập ngừng.


      Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng ủy khuất rất đáng thương của lại nhịn được mà muốn ở bên cạnh , che chở bảo vệ.


      Trong bữa cơm, toàn bộ quá trình đều ân cần chăm sóc Phó Tự Hỉ, lúc gắp rau, lúc giúp múc canh.


      Vì vậy từ đáy lòng Phó Tự Hỉ rất cảm kích và biết ơn .


      nhìn nụ cười tươi rói của mà lóa cả mắt, nhất thời lại quên mất chuyện về cái tướng ăn khó coi của .


      tưởng tượng ra vô số lần được ở cùng với Phó Tự Hỉ, nhưng tất cả chỉ là ảo giác. Lần này trở thành , khiến cảm thấy rất hưng phấn.


      Việc này còn tốt hơn cả chuyện cùng dạo biển, tuy rằng rất muốn đến chơi cùng nhưng bên cạnh đó cũng có chút bất đồng, tài nào hiểu được tại sao lại sinh ra niềm vui từ cái trò đơn giản ấy, vì thế nên lựa chọn việc đứng ngắm nhìn từ xa.


      rất muốn ôm vào lòng, hôn , trực tiếp vứt bỏ cảm giác xa lạ này tiến vào giai đoạn như đôi tình nhân . Chỉ sợ làm như vậy lại dọa đến ...


      Tả Phóng có nhân duyên rất tốt đối với phụ nữ, miệng lưỡi ngon ngọt khiến bất kì nào cũng mê mệt, nhưng đối với Phó Tự Hỉ quả có cách nào.


      Vì căn bản cái gì cũng hiểu.


      Thế nên, buộc phải dùng phương pháp nguyên thủy nhất để tiếp cận Phó Tự Hỉ, nhưng chưa hoàn toàn tiếp nhận được.


      Bởi vì cuộc sống của cả hai người khác nhau quá xa.

      Last edited by a moderator: 23/11/15

    4. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424

      Chương 27

      Tả Phóng nghĩ thầm: cứ từ từ vội, sớm hay muộn ấy cũng là của mình.


      Thế là bao nhiêu chấp niệm trong đầu tạm thời lắng xuống.


      Sau khi cơm nước xong xuôi, ba người ra đại sảnh trùng hợp gặp được Vương Thần.


      cùng người đàn ông, khi nhìn thấy ba người Lương San cũng kinh ngạc. Nhất là Phó Tự Hỉ, tại sao ấy lại cùng Lương San, kì quái. Chẳng lẽ con bé này với gia đình?


      “Dì San là khéo nha. Dì cũng đến đây nghỉ dưỡng sao?”


      Lương San biết là bạn thân của con trai nên cũng niềm nở cười đáp: “Đúng vậy, cháu cũng đến đây nghỉ mát?”


      “Ồ , cháu dẫn người bạn đến xem nhà.” Vương Thần giới thiệu người đàn ông bên cạnh.


      Người đàn ông mỉm cười xã giao chào bọn họ.


      Lương San liếc nhìn người đàn ông rồi mỉm cười lịch : “Bất động sản ở đây cũng tồi, giá trị còn tăng cao.”


      Vương Thần cười hắc hắc: “Cháu chính là nhìn trúng điểm ấy đấy.”


      “Dì đến đây nghĩ dưỡng, có rảnh cùng ăn cơm bữa nhé.” Bà hàn huyên vài câu xã giao.


      “Dĩ nhiên, dĩ nhiên.” xong tỏ vẻ đàng hoàng nịnh bợ: “Dì à, dì càng ngày càng xinh đẹp quý phái, cháu nhìn mà lóa cả mắt.”


      Lương San nghe vậy vui đến nở hoa: “Cháu đúng là miệng lưỡi dẻo ngọt!”


      “Muốn khen ít nhất cũng phải xem đối phương là ai chứ, hì hì.” Sau đó nhìn về phía Tả Phóng, khẽ gật đầu tỏ ý chào hỏi.


      Bọn họ cũng chỉ gặp qua vài lần, quen thân lắm. Tả Phóng cũng gật đầu chào lại với .


      Vương Thần lại dời mắt đến Phó Tử Hỉ, ánh mắt đảo vài vòng bộ ngực căn tròn của , nhìn đến mê mẩn cười hì hì: “Em , chúng ta lại gặp nhau rồi!”


      “Xin chào.” Phó Tự Hỉ ra hề có ấn tượng đối với Vương Thần, chỉ khi nhìn mặc áo sơ mi hồng phấn, nhìn nhìn hồi nhớ lại, à đây là người luôn nhớ thương ‘em trai’ của Hạ Khuynh đây mà!


      Nhưng mà, ngay cả đến bây giờ cũng chưa nhìn thấy qua ‘em trai’ của Hạ Khuynh…


      Vương Thần vẫn cười cợt trêu đùa: “ thời gian gặp, em cũng xinh đẹp hẳn ra. Nhìn này hai má phiếm hồng mềm mại…”


      Phó Tự Hỉ có chút kinh ngạc, chưa từng có ai dùng từ ‘xinh đẹp’ để hình dung về . cười lễ phép “Cảm ơn .”


      Hạ của em đâu rồi, tại sao lại để em mình ở đây?”


      Vương Thần cố ý muốn trêu chọc , nhưng gặp Phó Tự Hỉ ngây thơ, thà trả lời: “ ấy làm việc.”


      Thích , Hạ Khuynh là Hạ của mình!


      “Vậy cần cậu ta nữa, Vương của em, có được ?”


      Phó Tự Hỉ mờ mịt hỏi lại: “Vì sao cần ấy?”


      “Bởi vì cậu ta dẫn em chơi.”


      “Nhưng ấy bận việc mà!” phân tích ý nghĩa của từ ‘công việc’, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm “Phải kiếm tiền nữa.”


      Vương Thần bật cười ha ha.


      Con thỏ trắng này là thú vị! Hạ Khuynh thế nào mà lại nhìn trúng…


      là hâm mộ Hạ Khuynh!


      Lần trước gặp mặt, hề lời, chỉ tập trung húp canh. Nhưng đến hôm nay mới nhìn thấy hình như rụt rè e sợ người lạ.


      Nhìn muốn cắn ngụm, rất tiếc đây là sủng vật của Hạ Khuynh, tuyệt đối được động vào.


      Lương San nhìn vậy chen vào: “Đừng trêu chọc nó nữa, đứa này rất ngoan.”


      “Vâng ạ, hì hì, ngoan !” Lương San mở miệng, vội điều chỉnh sắc mặt: “Dì San, vậy mọi người chơi vui vẻ, cháu dám làm phiền nữa.”


      “Ừ, vậy cản trở công việc của cháu nữa.”


      Sau đó Vương Thần khoác vai người đàn ông kia rời .


      Nhìn hình ảnh đó, trong lòng Lương San bỗng nhiên rộn rã, cái kia… phải hai đứa nó … cái gì mà trò đam mỹ thịnh hành chứ…


      ……………


      ra khỏi đại sảnh, Lương San mới : “Tả Phóng, Tự Hỉ muốn nghỉ trưa. Hay cậu cũng nghỉ chút rồi buổi chiều chúng ta liên lạc.”


      “Được ạ” Tả Phóng cảm thấy mình nên nhiệt tình quá mức nên cũng đồng ý: “Dì, Tự Hỉ, hẹn gặp lại vào buổi chiều.”


      “Tả Phóng, tạm biệt.” Phó Tự Hỉ phất phất tay.


      Ban đầu Tả Phóng cũng có chút nghi ngờ về lai lịch của Lương San. Có lẽ bà là người phụ nữa giàu có quý phái, mặc dù nhìn giống lắm.


      Đến khi Vương Thần xuất , còn câu ‘ Hạ” khiến nhớ đến người.


      Khi gặp Hạ Khuynh, vô tình gây hiềm khích đối với .


      ra nguyên nhân là vì Tả An. ta thích Khổng Minh Dao, nhưng đếm xỉa gì đến Tả An.


      Thế mà lúc Khổng Minh Dao cãi nhau với Hạ Khuynh ta lại tìm đến Tả An.


      Tả An tính cách đơn thuần, nhìn ra việc. Khi ả tìm đến, vẫn chịu nghe ả khóc lóc kể khổ. Tuy nhiên chưa bao giờ nghĩ đến việc phát sinh quan hệ với ả, mặc dù bây giờ ả và Hạ Khuynh tan rã.


      ra việc Tả An đơn phương Khổng Minh Dao chẳng liên quan gì đến Hạ Khuynh. Cho dù có Hạ Khuynh ả cũng bao giờ chọn Tả An.


      Nhưng Tả Phóng có chút bất bình thay trai, giận chó mắng mèo gián tiếp ám chỉ Hạ Khuynh. Lần đó nhìn thấy Hạ Khuynh chân khập khễnh, nhịn được mà châm chọc câu.


      Tả An sợ làm loạn hay, lôi kéo khuyên can : “Thôi , dây vào ổn đâu. còn chưa làm gì mà em nổi cơn, châm chọc như vậy.”


      Tả Phóng biết mình giận chó mắng mèo đúng nên đuối lý: “Chính thèm để ý, vậy thôi, bỏ .”


      Cũng ngày đó Hạ Khuynh chỉ ở lúc rồi rời .


      Tả Phóng còn nhìn thấy ba tiếp viên hầu rượu ngồi ở đó, sau khi Hạ Khuynh rồi, tên Chu Phi Lương còn luôn mồm la oai oái gì mà bây giờ Hạ Khuynh chỉ thích ngực khủng, thế mà lại nhẫn tâm mất…


      Trong đầu lúc ấy cũng nghĩ nhiều, nhưng tại bỗng nhiên nảy ra ý niệm trong đầu——


      Cái kia… ngực khủng phải ám chỉ đến Phó Tự Hỉ?


      Nếu đúng là như vậy lần này gặp đối thủ mạnh rồi.


      …………..


      Phó Tự Hỉ sau khi trở về phòng liền chạy ra ban công rước con gấu Đại Hùng vào làm ấm giường.


      “Đại Hùng à, biển rất rất đẹp có đúng ?”


      cười hì hì đặt Đại Hùng xuống sau đó cũng nằm xuống, vừa chuẩn bị chợp mắt chuông di động reo lên.


      vui vẻ ngồi dậy, thầm đoán biết là Tự Nhạc hay Hạ Khuynh gọi đến.


      nhìn vào màn hình hiển thị, bỗng nhiên lại nhớ ra chuyện, Hạ Khuynh là tHạ, thế nên nhấc máy vui vẻ gọi


      " Hạ!”


      “…” Bên kia trân trối hồi lâu: “Em vẫn chưa ngủ à?”


      “À, vừa định ngủ.”


      Hạ Khuynh lười biếng tựa vào sopha, thầm đoán nàng bây giờ vui vẻ cười tủm tỉm, cũng cười: “ chơi có vui ?”


      “Vui lắm nha!” gật gật đầu: “Hạ Khuynh, biển lớn lắm nha, còn xanh biếc nữa…”


      có áo tắm, vậy em mặc cái gì?”


      “Phu nhân cho mượn quần, ngắn ngủn.”


      “…” Hạ Khuynh chợt nhớ, vẫn chưa được nhìn thấy chân của , vì thế tình cờ hỏi: “Có muốn tôi mang áo tắm đến cho em ?”


      Phó Tự Hỉ lúc này tỉnh ngộ: “Áo tắm của tôi ở chỗ của sao?”


      “… do chính em để quên ở nhà.”


      “Vậy à… ra trí nhớ của tôi tốt lắm. Tất nhiên là muốn chứ!”


      “Lúc tôi đến cầm theo cho em. Được rồi bây giờ ngủ , muốn ngủ đến khi nào cũng được.”


      “Vâng.” Phó Tự Hỉ yên tâm, cứ sợ làm mất nó rồi.


      “Khoang …” Hạ Khuynh đột nhiên ngồi dậy “Em vừa gọi tôi là gì?”


      “À, Hạ Khuynh?”


      phải, câu ngay từ lúc đầu kìa.”


      “À… Hạ!” vui mừng hớn hở.


      tiểu Hạ nghe được tim mềm nhũn, ôn nhu : “Em Tiểu Hỉ ngoan lắm, giờ ngủ !”


      ………….


      Buổi chiều, Lương San nhận được cuộc gọi từ Hạ Khuynh, thu xếp công việc ổn thỏa, muốn cùng ra biển du ngoạn.


      Lương San ham vui cười : “Ồ vậy tốt quá! Con trai gọi thêm vài người nữa , Vương Thần cũng ở đây, càng náo nhiệt càng vui!”


      “Có cậy ta còn chưa đủ náo nhiệt à?”


      “Gọi thêm vài nàng xinh đẹp cùng đến. biển phải có ba thứ ‘tam bảo’: Ánh nắng vàng, bờ cát trắng cùng với mỹ nhân mặc bikini lượn qua lượn lại… thiếu thứ cũng được, hiểu chưa?”


      lo lắng, cảm thấy sau vụ tai nạn con trai mình còn hứng thú với phụ nữ nữa. Trước đây người đẹp vây quanh đếm hết, còn tại ngay cả Phó Tự Nhạc nó cũng mặn nhạt chẳng cần…


      Hạ Khuynh nghe mẹ như vậy khóe miệng giật giật day trán.


      “Hỗn tạp như vậy làm gì chứ, phải có Phó Tự Hỉ ở đó rồi sao?”


      “Đứa Tự Hỉ này quá bảo thủ, mẹ cũng dám cho nó mặc áo tắm hai mảnh. Con mang vài xinh xinh diện bikini đến đây gây phân tán chú ý của mấy tên đàn ông khác, nếu bị người khác bắt cóc mất đấy!”


      Lúc nãy khi thấy Vương Thần nhìn chằm chằm vào Phó Tự Hỉ với vẻ mặt thèm thuồng ý thức được nguy hiểm.


      Chỉ có đứa con , mục tiêu, hơn nữa còn có thằng nhóc Tả Phóng như hổ rình mồi nhăm nhe bên cạnh.


      Khẩu khí Hạ Khuynh chợt sắc lạnh: “Ai dám ve vãn ấy?”


      có, mẹ chỉ sợ nếu ngộ nhỡ thôi!”


      hừ tiếng: “Được rồi, để con xem sao .”


      Sau đó Hạ Khuynh gọi cho Chu Phi Lương chọn đại vài .


      Chu Phi Lương cười ha hả: “Suy nghĩ lại rồi à? Sợ ‘Em trai’ nhà ông lâu hoạt động, ông đây cất công tìm cho vài mối mà chú mày nhẫn tâm từ chối. Bây giờ lại muốn mang đàn bà cùng biển, mẹ nó tại sao ông cứ phải suốt ngày chăm lo vấn đề ấy cho chú mày?”


      Hạ Khuynh lơ đễnh: “Ông có muốn cùng , Vương Thần cũng ở đây.”


      “Nó rảnh rỗi nhỉ! Mẹ nó hai người các ông nhàn rỗi còn ông đây mệt chết được. Muốn đàn bà tìm Vương Thần , ta mới là bạn tốt của chị em phụ nữ!”


      “Vâng, bạn tốt của chị em phụ nữ hôm nay lại dẫn theo tên đàn ông.”


      “…” Chu Phi Lương suýt chút nữa làm rơi điện thoại: “Cái… cái gì?... thằng đó … muốn đổi gió à???”


      “Muốn biết tự đến mà xem, tự quyết định , xong rồi chúng ta cùng .”


      “Tôi phải sắp xếp thời gian chút, lão tử cũng muốn vứt công ty ra sau đầu mà phóng túng bữa.”


      “Yên tâm , có ông nó cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu đâu.” phũ phàng .


      ra Hạ Khuynh định đến ngày mai mới xuất phát, nhưng khi nhớ đến nhóc ngốc nghếch ở bên kia trong lòng ngứa ngáy, có chút gấp gáp nhớ nhung. Chờ kịp đến ngày mai, ngay buổi chiều hôm đó phóng xe chạy ra bãi biển.


      Lúc đến khu biệt thự, chỉ có chú Hoắc ở đây. Chú Hoắc Lương San mang Phó Tự Hỉ ra biển chơi, vì thế cũng ra bãi biển.


      Tâm tình của lúc vừa đến ra cũng tệ lắm. Nhưng mà khi đến nơi, từ xa xa trông thấy Phó Tự Hỉ ngồi xổm ở chỗ nước cạn, cúi đầu tìm kiếm thứ gì đó. Bên cạnh còn có người đàn ông.


      Lương San vẫn ngồi dưới góc ô, khi nhìn thấy Hạ Khuynh bà reo lên: “Con trai!”


      Hạ Khuynh sắc mặt bình tĩnh bước đến góc ô, ánh mắt vẫn dán chằm chằm về hướng Phó Tự Hỉ. Lương San nhìn theo tầm mắt của con trai, hạ giọng giải thích.


      “Cậu ta là Tả Phóng, bối cảnh gia đình cũng tệ. Nhìn cậu ta có vẻ cũng thích Tự Hỉ.”


      Hạ Khuynh gì, ánh mắt càng ngày càng sắc lạnh.


      Phó Tự Hỉ trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn thấy , đứng lên vẫy vẫy tay, cười vui vẻ gọi .


      Tả Phóng cũng quay đầu nhìn về phía bên này, sau đó nhìn nở nụ cười lạnh lùng.


      Quả nhiên đoán đúng, người đó chính là Hạ Khuynh.


      Hạ Khuynh nhếch khóe miệng, bước đến chỗ hai người.


      Mặt chạm mặt, liếc nhìn Tả Phóng cái, sau đó lại nhìn sang Phó Tự Hỉ ôn nhu : “Trời nắng gắt như vậy cũng biết đội mũ vào, em muốn bị phơi cho đen thành than à?”


      “Hạ Khuynh!” Phó Tự Hỉ cầm cái vỏ sò đưa cho xem: “Cây quạt này nhìn đẹp , hì hì.”


      khẽ ừ tiếng, sau đó cầm tay .


      Tả Phóng nhìn hai người bọn họ tay đan tay, ôn hòa cười : “ khéo nha, Hạ tiên sinh cũng đến đây ghi danh làm người dự bị?”


      Hạ Khuynh cù vào lòng bàn tay Phó Tự Hỉ, cười lạnh: “Chỉ là người dự bị mà cũng dám lên tiếng sinh à?”

      Last edited by a moderator: 23/11/15

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @meiluo lão tử sửa thành ông đây đó mei, tương tự lão nương là bà đây
      Hỗn tạp nên sửa thành phức tạp
      Còn tiểu hạ caca có thể thành tiểu hạ
      Tiểu hỉ muội muội có thể thành bé tiểu hỉ chẳng hạn
      Ca ca với muội muội nghe nó sao sao ấy... Ko hợp với văn phong đại
      quỳnhpinkymeiluo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :