1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khuynh Nhiên Tự Hỉ - Giả Oán Chúc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @meiluo đọc ké mà ích comment vì on dd nên cũng lười , h mình on lap nên comment dài xíu nha , bạn cứ edit kiểu này mình thuê bao 3g luôn , hayyyyyyy quá ,đọc convert tụt cảm xúc chứ đọc bạn edit là mình lên lại rồi ,kakaka :058:

      , ngôn tình " rất ảo " đa số vòng quanh là trai giàu nghèo , vì nó đánh tâm lý " cổ tích " , người thiểu năng trí tuệ rất tôi nghiệp , họ cứ lơ mơ biết gì ,dễ bị lợi dụng , nhưng họ hạnh phúc hơn người bình thường rất nhiều vì họ ko suy nghĩ sâu xa , ích kỷ , sau khi đọc hết convert xong ,mình chỉ cảm thấy nữ chính quá may mắn , ích ra tác giả vẩn cho hết thúc HE, nhưng đời ko như ta mơ ước đâu , theo mình ko có ai tình nguyện 1 người ko bình thường như vậy , ,cho dù ngoại hình có đẹp như tiên:05(1):

      đọc ngôn tình bao nhiêu thực tế nó phũ bấy nhiêu , nên mình đọc cả 2 loại ngược với sủng cho nó cân bằng tâm lý :055: , tiếp tucc cố gắng nha bạn ,mình theo dõi bộ này đến khi hoàn ,cho dù là theo dõi trong thầm lặng nhé , :Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader:
      quỳnhpinky, hirarimeiluo thích bài này.

    2. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424
      @minhcho đúng vậy, mình rất thích suy nghĩ của b ^^ đọc đọc giải trí thể thôi để cùng cười cùng khóc với tâm trạng nhân vật chứ bản thân mình cũng chẳng dám trói gộp nó vào suy nghĩ thực tiễn quá nhiều. Trong truyện cho dù bạn có xấu có tệ như thế nào bạn vẫn có được tình của soái ca hoàn hảo & n+1 nam thứ theo đuôi phía sau nhưng ... chỉ là sản phẩm hư cấu. Thực tế phũ phàng hơn nhiều :-( c cũng chả có cái gì hoàn hảo như giấc mơ màu hồng được vẽ nên trong thế giới ngôn tình, vì vậy dựa vào chính mình vẫn là tốt nhất ^^
      Cảm ơn các bạn vì theo dõi và ủng hộ truyện ^^ ban đầu khi edit vài chương đầu mình rất là nãn vì nam9 bị mọi người ném đá lên án dữ quá khiến mình cũng bị lung lay theo :))... đến vài chương sau bắt đầu đúng quỹ đạo rồi nên m cũng hăng hái lên nhiều. M chọn bản raw làm bởi vì thứ nhất bản cv quá khó hiểu lại có nhiều đoạn nó diễn tả đến nên đến chốn, nội dung ràng (chắc vì lí do này nên b đọc bị tụt cảm xúc đấy, m biết bộ truyện này hơi bị khó xơi đấy nên cũng đồng cảm với bạn làm cv :'() m cố gắng hoàn thiện bản edit tốt hơn và drop theo đến cùng ^^
      quỳnhpinkyChó Điên thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @meiluo biết là ko có mà mình vẫn mê mệt ngôn tình mới chết chứ , mình đọc cũng 2 năm nên h cũng hơi bão hòa rồi ,gần 100 bộ mình đọc rồi drop vì chán và ko có gì hay cả càng ngày mình càng kén truyện ,nhưng cái truyện này mình đọc hết convert ,chứng tỏ là cuốn này được lắm á ,mình edit mà ko có tiếng hoa coi như xong ,vì có nhiều từ convert ko hiểu lắm , tiếng việt còn ko hỉu hết , chi từ hán việt , edit mệt ,khó nhưng mà vui ,có nhiều độc giả càng hăng làm .:hoho:
      bạn cố gắng 1 ngày 1 chương đúng ko , ý da ,vậy có khi noel đến là mình rinh được ebook bộ này ,quà giáng sinh này dc á :yoyo52:, cố lên nha bạn ,mình vẫn đọc á ,nhưng mà khi nào on lap nới chơi comment hoành tráng thế này à , thường on di động im ru :yoyo51:
      Last edited: 2/11/14
      quỳnhpinkymeiluo thích bài này.

    4. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424
      @minhcho
      haha~ m chưa đọc hết truyện này, dựa vào khung cv edit nhưng dịch từ bản raw nên đọc đến đâu dịch đến đấy, hy vọng truyện đáng đọc như bạn ^^
      người con mà có thể tìm được người đàn ông toàn tâm toàn ý chiều và che chở cho mình vô điều kiện (trừ ba :v) hạnh phúc khỏi bàn rồi hehe~
      Chó Điên thích bài này.

    5. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424

      Chương 16

      Trí nhớ của con người thứ rất kì diệu.


      Năm đó Phó Tự Nhạc mới 8 tuổi, nhưng đối với những chuyện phát sinh đều nhớ như in.


      Hình cảnh chị nằm yên bất động dưới chân cầu thang, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, máu tươi chảy loang lổ ướt đẫm cả mặt.


      Phó Tự Nhạc bị cảnh tượng này dọa đến tay chân run lẩy bẩy nên lời, đến gần nửa ngày sau mới hoàn hồn thét to:


      "Aaa ... Chị... Chị ơi...."


      vội vã chạy xuống chân cầu thang, nhưng vì vô cùng sợ hãi, xém chút nửa cũng bị trợt té, tay run rẩy vịn vào tay vịn cố gắng chống đỡ, thở hổn hển lấy hết can đảm bước đến bên cạnh vũng máu.


      Tay run run sờ vào đầu chị, máu tươi đỏ thẩm vẫn chảy ra ngừng dính đầy cả tay. Vì hoảng sợ quá nên vội rụt tay lại, nước mắt ùa ra như mưa khóc lớn:


      "Chị!!!"


      rất sợ...


      Qua lúc lâu từ lầu có người xuống nhìn thấy cảnh tượng này, hoảng hốt vội vàng gọi xe cứu thương rồi sau đó gọi điện báo cho ba Phó, mẹ Phó.


      Phó Tự Nhạc ngồi xe cứu thương vừa khóc lớn vừa run rẩy cầm chặt tay chị nằm cán, sau đó bác sĩ sơ cứu bảo là chị bị hôn mê ...


      Lúc được đưa vào bệnh viện, ba Phó có mặt ở đấy. Sau khi nhận được tin dữ, ông vội vàng gác mọi công việc chạy đến bệnh viện.


      Ba Phó vừa nhìn thấy Phó Tự Nhạc vẻ mặt lo lắng hỏi: "Tự Nhạc, tại sao chị con lại bị té?"


      Phó Tự Nhạc khóc mấp mấy môi muốn nhưng nên lời.


      Ba Phó tưởng con vẫn còn sợ hãi nên dám hỏi tiếp chỉ an ủi:


      "Nhạc Nhạc con đừng sợ."


      Mẹ Phó đến, Phó Tự Hỉ trong phòng cấp cứu, ba Phó giao Phó Tự Nhạc cho mẹ Phó trông chừng, còn ông vào văn phòng để đóng viện phí và làm thủ tục các thứ.


      Mẹ Phó ôm Phó Tự Nhạc lúc này dần bình tĩnh lại, mắt dán chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật.


      "Tự Nhạc, con đừng khóc, đừng sợ... Chị con là đứa bé rất kiên cường, nó sao đâu..."


      "Tự Hỉ nhà ta ngoan như vậy, ông trời nỡ đối xử tàn nhẫn với nó đâu..."


      "Tiểu Hỉ, con nhất định phải cố lên, mẹ chờ con..."


      ...


      Phó Tự Nhạc hốc mắt trống rỗng nhìn xuống hai tay mình. Chính đôi bàn tay tội lỗi này đẩy chị ngã xuống lầu... bàn tay này vẫn còn dính vết máu khô của chị ấy…


      Mẹ Phó lấy khăn lau vết máu tay , bà rất buồn và lo lắng vì con tận mắt chứng kiến mọi chuyện, cảnh tượng quá kinh hoàng đối với đứa trẻ, chỉ sợ rằng sau này nó bị bóng ma tâm lí ám ảnh.


      ………..


      Sau khi cuộc phẫu thuật kết khúc, bác sĩ ra ngoài thông báo tuy ca mỗ thành công nhưng tình trạng bệnh nhân vẫn còn chưa ổn định, phải đợi theo dõi điều trị thêm vài ngày.


      Mẹ Phó nghe xong choáng váng cả đầu óc, bà bật khóc tại chỗ. Ba Phó và mẹ Phó thay phiên chăm sóc Phó Tự Hỉ. Ba ngày sau, Phó Tự Hỉ tỉnh lại nhưng ba Phó và mẹ Phó chưa kịp vui mừng lại ngủ thiếp . Phải đợi thêm vài ngày sau mới tỉnh táo hoàn toàn, nhưng trở nên ngây ngốc, trở thành con người hoàn toàn khác xưa.


      Bác sĩ có đề nghị nên ở lại để theo dõi bệnh trạng nhưng qua tháng rồi mà bệnh tình của vẫn chưa có tiến triển tốt, ngược lại càng chuyển biến xấu trầm trọng.


      đối với những việc trước kia hầu như quên mất, thậm chí còn mơ mơ hồ hồ nhớ những người bên cạch mình là ai.


      Phản ứng của càng ngày càng trì độn, cùng lời nhưng phải đợi hơn nữa ngày sau mới nhận thức và hiểu được.


      Cách chuyện cũng trở nên lắp ba lắp bắp, lúc ăn cơm trực tiếp dùng tay vun lên, hoàn toàn trở thành đứa trẻ mới chập chững biết biết .


      Bác sĩ lại đề nghị chuyển đến bệnh tâm thần viện an dưỡng thời gian, nhưng ba mẹ Phó gia đều đồng ý.


      tin con mình trở thành đứa trẻ nhược trí, ràng trước vụ tai nạn mấy ngày, con còn ôm cổ mình luôn miệng rằng: "Mẹ, chờ con trưởng thành con kiếm nhiều tiền, dẫn mẹ và ba ba, còn có Tự Nhạc nữa, cả gia đình ta cùng du lịch vòng quanh thế giới."


      Tính tình của con mình nhất định luôn được làm được, bà còn phải chờ nó lớn lên rồi cùng nó du lịch nữa cơ mà.


      Con của bà vừa ngoan ngoãn nhu thuận vừa thông minh đáng như vậy làm sao có thể là đứa bé nhược trí được?


      Cuối cùng phía bệnh viện cũng ra quyết định có thể cho xuất viện và trị liệu tại nhà, nhưng nếu tình trạng này cứ tiếp tục như vậy kéo dài quá nửa năm cơ hội chữa khỏi hoàn toàn tỷ lệ rất thấp.


      Ba Phó mẹ Phó cuối cùng cũng mang được Phó Tự Hỉ trở về nhà.


      Bởi vì tình trạng của Phó Tự Hỉ càng ngày càng tệ, mẹ Phó phải nghỉ việc. ba Phó là kỹ sư thu nhập cũng ổn định, tuy mình mang gánh nặng kinh tế có chút vất vả nhưng ông vẫn luôn tỏ ra vui vẻ, cố gắng làm người cha tốt.


      Sau mỗi ngày làm việc có về trễ cỡ nào ông cũng đều đến phòng nhìn con chút, rồi viết mảnh giấy dán vào cửa để cho con biết là ông trở về.


      Mẹ Phó ở nhà toàn tâm toàn ý chăm sóc con , bà bắt đầu dạy cách chuyện giống như dạy đứa trẻ tập , dạy cách nhận thức mọi thứ xung quanh, cách sử dụng muỗng để xúc cơm...


      Phó Tự Hỉ trí nhớ tốt, chuyện hôm nay xảy ra ngày mai quên mất. May mắn thay, tuy bị như vậy nhưng tính tình vẫn thay đổi, vẫn nhu thuận ôn hòa, biết cáu kỉnh.


      Mẹ Phó thường xuyên chỉ vào chữ tranh vẽ dạy Phó Tự Hỉ đọc chữ. Đầu tiên là từng chữ , sau đó là từ ngữ, rồi dạy cách ghép chữ thành từng câu hoàn chỉnh...


      Phó Tự Hỉ học được rất chậm, nhưng rất có cố gắng. Mỗi khi đọc câu đều lắp bắp đứt quãng, mẹ Phó mỗi lần đều an ủi cần phải gấp, cứ chậm rãi . Lúc này cũng tự cổ vũ chính mình: "Tiểu Hỉ, , được vội."


      Vài tháng sau, câu đầu tiên mà Phó Tự Hỉ có thể lưu loát đó chính là:


      "Mẹ, con mẹ."


      Mẹ Phó vui mừng ôm Phó Tự Hỉ cười ôn nhu.


      "Tình của mẹ, mẹ cũng rất rất con."


      ..............


      năm sau, mẹ Phó dạy Phó Tự Hỉ cách viết chữ.


      Lúc vừa mới bắt đầu luyện tập, viết từng nét nguệch ngoạc non nớt nhìn mãi ra được là chữ gì. Viết chữ "Mẹ" cong cong vẹo vẹo thành "Nữ mã". Mãi thời gian vất vả lắm mới có thể viết hoàn chỉnh được chữ "Mẹ"*.


      (*) Chữ ‘Mẹ’(妈妈) tiếng Hán do hai bộ ‘Nữ’(女) và ‘Mã’(马) tạo nên, vì Tự Hỉ viết rời rạc nên đọc thành 2 chữ hoàn toàn khác nhau, phải viết sát vào nhau mới ra được chữ ‘Mẹ’ ^^


      ………


      Dần dần cũng có chút tiến bộ.


      viết hơn cả ngàn tờ, chữ kín cả tờ giấy, tất cả đều là ‘Mẹ con mẹ’.


      Vì bốn chữ này, phải mất suốt hai tháng ròng rã, mỗi ngày đều nghiêm túc cẩn thận viết từng nét từng nét.


      Mẹ Phó cầm tờ giấy xem mà xúc động rơi nước mắt.


      Phó Tự Hỉ thấy vậy đầu óc đơn thuần lấy tay vuốt nước mắt cho bà: "Mẹ đừng khóc nữa, con thương thương mà..."


      Thời gian chầm chậm trôi qua, Phó Tự Hỉ chuyện càng ngày càng lưu loát, tuy tư duy vẫn đơn thuần như cũ, nhưng mẹ Phó quả rất vui mừng. Bà cảm nhận đứa con ngày xưa của mình dần trở lại…


      Ba Phó liên hệ với trường học, thử xin cho Phó Tự Hỉ học trở lại. Nhưng học được bao lâu, phía nhà trường rằng Phó Tự Hỉ thích hợp học.


      Mẹ Phó còn cách nào khác dẫn Phó Tự Hỉ trở về nhà, tự mình dạy số phép tính toán học đơn giản..


      Phó Tự Hỉ tuy rằng học rất vất vả nhưng cũng tiến bộ ít.


      ………..


      Phó Tự Hỉ trải qua năm năm điều trị.


      Năm năm qua, mẹ Phó dùng tất cả tình thương của người mẹ để che chở và dạy dỗ Phó Tự Hỉ lại từ đầu.


      Bà vẫn theo định kì dẫn tái khám, bác sĩ đều khen ngợi rằng nhờ tình thương của gia đình mới khiến bệnh tình của có chuyển biến tốt.


      bao lâu sau, ba Phó nhìn trúng khu dân cư.


      Khu dân cư này lớn lắm, hộ gia đình cũng ít hơn nhưng rất an ninh, cách thức quản lý cũng khép kín. Sau khi cùng mẹ Phó thương lượng bàn bạc, họ mang căn hộ chung cư cũ rao bán rồi mua căn hộ mới ở đó.


      Sau khi chuyển nhà, mẹ Phó mới bắt đầu cho phép Phó Tự Hỉ tự ra ngoài chơi trong khu vực cho phép.


      Về phần Phó Tự Nhạc, phải vất vả lắm mới trải qua được khoảng thời gian kinh khủng như vậy.


      Mỗi khi nhìn thấy cái cầu thang cũ tâm tình bắt đầu trở nên hoảng loạn và lo sợ, cho đến khi cả nhà chuyển đến nơi khác.


      cũng chẳng dám ra chân tướng rất sợ đối mặt với thực khi ba mẹ biết được chuyện này.


      Hai chị em vẫn ngủ cùng phòng, nhưng chuyển lên giường tầng . Mấy năm nay hầu như đêm nào cũng nằm mơ gặp ác mộng, cảnh tượng máu chảy lênh láng nhuộm đỏ cả mặt Phó tự Hỉ nằm bất động ở chân cầu thang cứ luôn xuất trong giấc mơ của .


      Nhưng là hầu như chị của mình vẫn thể nhớ được bất kì chuyện gì từ sau vụ tai nạn bi thương đó.


      Chị vẫn là chị, vẫn là người chị thương em hết mực. Lúc ăn cơm nhường nửa phần của mình cho em. Khi nhìn thấy giấy khen của Phó Tự Nhạc tự hào reo vui, chân thành khen ngợi như thể việc đó chính là của mình.


      Có đêm Phó Tự Nhạc bị cơn ác mộng làm giật mình tỉnh giấc. sợ hãi hoảng hốt chạy xuống giường ôm chầm Phó Tự Hỉ khóc sướt mướt:


      "Chị ơi… chị ơi em xin lỗi..."


      Phó Tự Hỉ bị đánh thức mờ mịt chẳng hiểu chuyện gì, ngây ngốc :


      "Tự Nhạc, đừng khóc đừng khóc, chị bảo vệ em, chị đánh những kẻ xấu xa dám bắt nạt em..."


      Dù biết rằng bản thân mình rất nhu nhược yếu đuối nhưng nghĩ mình là chị phải có trách nhiệm chăm sóc và bảo vệ em tốt.


      Phó Tự Nhạc nghĩ rằng, cho dù đây là chị của quá khứ hay là người của tại chị ấy vẫn giữ được những phẩm chất tốt đẹp làm người khác nhịn được mà thương che chở, còn chính mình đáng ghê tởm…


      hạ quyết tâm, những tháng ngày tương lai về sau nhất định bảo vệ và chăm sóc chị chu toàn. Việc làm này hẳn chỉ vì muốn chuộc lại lỗi lầm bản thân gây ra mà phần lớn là xuất phát từ tình chân thành nhất của dành cho Phó Tự Hỉ.


      Có lần nhìn thấy Phó Tự Hỉ ở dưới lầu chơi lúc sau lại òa khóc chạy về nhà, tay còn bị làm trầy rươm rướm máu. Khi mẹ Phó hỏi nguyên nhân mới biết do Tiểu Bàn tử (thằng nhóc béo mập)trêu chọc, vậy nó còn nhặt đá ném vào .


      Mẹ Phó ôm vào lòng xoa xoa an ủi, xử lí vết thương tay .


      Phó Tự Nhạc lúc này ở trong phòng làm bài tập, sau khi biết được chuyện này kích động nổi giận quản chuyện mình chỉ là chạy ngay đến nơi tẩn cho thằng nhóc Tiểu Bàn trận, mặc dù cuối cùng cả hai đứa đều bị thương tích thê thảm như nhau. vậy khi về nhà còn bị ba Phó mắng cho trận: “Con mà bạo lực hung dữ như vậy còn ra thể thống gì nữa!”


      Còn mẹ Phó mẹ trách mắng gì, bà chỉ ôn nhu từ tốn khuyên : "Tự Nhạc, mẹ biết vì con thương chị nên mới làm như vậy, nhưng con nghĩ xem chị con như thế này, bây giờ con nên cư xử như người chị trong gia đình, làm việc gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận chút."


      Nếu cả gia đình có thể chung sống vui vẻ hạnh phúc như vậy là tốt….


      …………


      ngày, công ty của ba Phó tổ chức du lịch. Mẹ Phó ban đầu muốn cùng nhưng trông thấy tình trạng của Phó Tự Hỉ dần ổn định, ba Phó khuyên bà nên ra ngoài thăm thú để thư giãn giải sầu, cuối cùng mẹ Phó cũng đáp ứng. Trước khi còn dặn dò kĩ Phó Tự Nhạc chuyện chăm sóc cho chị mình. Phó Tự Nhạc dĩ nhiên rất vui vẻ đồng ý.


      Nhưng chuyến định mệnh này khiến gia đình hạnh phúc của họ phải chia cắt vĩnh viễn từ đây…


      Trong lúc xe lửa di chuyển gặp cố, bánh xe bị lệch ra khỏi đường rây tông vào vách núi dựng bên đường, nguyên nhân do hệ thống đầu máy vận hành có vấn đề. Kết quả gây thương vong ít.


      Trong vụ tai nạn kinh hoàng đó, ba Phó là trong những nạn nhân xấu số bị tử vong tại chỗ, mẹ Phó bị thương rất nặng chuyển vào bệnh viện, vài ngày sau do vết thương quá nặng ảnh hưởng đến phủ tạng cứu chữa đuợc cũng mất theo.


      ………


      Phó Tự Nhạc còn nhớ rất ngày mà mẹ ra , đó là ngày đẹp, bầu trời trong xanh gợn chút mây.


      Mẹ Phó bị thương rất nghiêm trọng nhưng ngày hôm đó tinh thần của bà có vẻ rất tỉnh táo. Bà gọi dì Quan đến bệnh viện, trực tiếp giao phó hai chị em Tự Hỉ cho dì chăm sóc. Hai chị em người trưởng thành người sắp trưởng thành, nên cũng cần người giám hộ nhưng bà vẫn phó thác cả hai cho dì Quan vì dì là người mà bà tin tưởng nhất.


      Phó gia tuy giàu có nhưng gia đình họ cũng tiết kiệm được khoảng trong sổ tiết kiệm. Bà nghĩ con lớn trở thành như vậy về sau phải cần rất nhiều tiền để chữa trị, nếu bà mất mọi thứ càng cần phải cân nhắc tỉ mỉ nên bà chuyển toàn bộ số tiền cho Phó Tự Nhạc cất giữ.


      Cuối cùng bà run run ôm Phó Tự Hỉ và Phó Tự Nhạc vào lòng, cố gắng lấy hơi thở dặn dò lần cuối:


      "Con của mẹ, mẹ vĩnh viễn vẫn các con, luôn luôn nhớ đến hai đứa. Các con nhất định phải sống cho tốt, cố gắng trở thành con người tốt..."


      "Tiểu Hỉ… tình của mẹ. Con phải nhớ con là người khỏe mạnh bình thường, phải là đứa trẻ ngốc. Con nhất định được nghĩ ngợi lung tung có biết chưa…. Hỉ Hỉ của mẹ về sau nhất định được tất cả mọi người thích."


      "Tự Nhạc, mẹ trách con… Con phải chăm sóc cho chị tốt và phải biết tự chăm sóc cả bản thân mình. Cả ba và mẹ đều rất thương và tự hào về hai đứa."


      "…cuộc đời này của mẹ việc tự hào nhất là có được hai đứa con này và được sống trong gia đình hạnh phúc… chỉ như vậy là mẹ mãn nguyện lắm rồi…."


      "Mẹ chúc phúc cho hai đứa sống bình an và vui vẻ….”


      ……


      Sau khi mẹ Phó nhắm mắt, Phó Tự Hỉ lên tiếng, chỉ lẳng lặng rớt nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống ướt đẫm cả áo.


      Phó Tự Nhạc đương nhiên hiểu được những lời của mẹ. ra từ lâu mẹ biết nguyên nhân vì sao Phó Tự Hỉ bị trở thành như vậy. Nhưng mẹ vẫn oán trách mà bảo phải cố gắng chăm sóc bảo vệ cho chị.


      Ngược lại Phó Tự Nhạc òa khóc thảm thiết, bao nhiêu đau khổ, ăn năn và buồn bã đều tuông trào ra theo tiếng khóc…


      ra là như vậy…


      ……….


      Phó Tự Nhạc sau khi lo xong tang cho ba mẹ, cười với Phó Tự Hỉ: "Chị, sau này em cho chị cuộc sống lo buồn!"


      Phó Tự Hỉ ôm lấy em : "Tự Nhạc, mẹ dặn chúng ta phải sống tốt tốt..."


      Phó Tự Nhạc tính toán, số tiền mà ba mẹ để lại cộng với khoảng được bồi thường sau vụ tai nạn chỉ có thể duy trì được cuộc sống cho cả hai chị em được vài năm. Về sau lên cấp ba rồi vào đại học cũng tốn thêm khoảng hề , vả lại còn tiền sinh hoạt phí của cả hai người nữa...


      Bản thân dì Quan thu nhập chỉ ở mức bình thường đủ sống, Phó Tự Nhạc cũng dám dựa dẫm vào bà quá nhiều.


      Nên nghĩ ra biện pháp.


      Căn nhà mà họ sống có hai phòng ngủ, gian rộng rãi cũng thoáng đãng sạch nên tiền thuê nhà ở đây theo giá thị trường cũng tồi. Nếu đem nhà cho thuê, sau đó hai người chuyển đến thuê căn phòng hơn, vừa sống thoải mái vừa giải quyết được vấn đề sinh hoạt phí, đây là biện pháp rất tốt.


      đem ý tưởng ra cho chị biết, Phó Tự Hỉ cũng gật đầu tán thành.


      ra Phó Tự Hỉ cũng biết tính toán nhiều nhưng em mình như vậy chắn chắn là việc đó đúng.


      Phó Tự Nhạc và Phó Tự Hỉ mang căn nhà rao cho thuê sau đó lại thuê căn hộ phòng ngủ có giá rẻ hơn cũng nằm trong khu dân cư này, vì lo lắng Phó Tự Hỉ khi mình ở nhà gặp nguy hiểm nên vẫn sống ở khu này là an toàn nhất.


      Sau khi tốt nghiệp cao trung (trung học phổ thông ở VN), Phó Tự Nhạc dùng chứng minh thư của Phó Tự Hỉ ra ngoài xin việc làm.


      Phó Tự Nhạc bề ngoài trưởng thành hơn so với tuổi tác . vừa học vừa làm kiếm thêm thu nhập. Thời gian này tuy sung túc như trước nhưng hai chị em sống cũng quá vất vả, vẫn thương đùm bọc nhau như thuở nào.


      Phó Tự Nhạc ăn dám ăn, mặc cũng chẳng dám mua đồ đắt tiền nhưng đối với Phó Tự Hỉ, đều chọn những thứ tốt nhất, đẹp nhất cho chị mình…


      Cuộc đời của Phó Tự Nhạc từ lúc 15 tuổi về sau, sống hoàn toàn là vì Phó Tự Hỉ.

      Last edited by a moderator: 23/11/15
      sweet mandy, Sweet you, Tiểu Ly 111133 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :