1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khuynh Nhiên Tự Hỉ - Giả Oán Chúc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Da ko chap nhan yeu PTH ma con loi dung an dau hu~ cua con nguoi ta.Van cai bản tính xau xa chua thay doi
      linhdiep17meiluo thích bài này.

    2. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424
      @hirari có thể là phân vân đấy b ạ. M nghĩ, có lẽ chưa chấp nhận được việc mình phải lòng người nhược trí, hoặc là chỉ thương hại . Còn chuyện táy máy tay chân thôi ko dám bàn =.=! sống trong môi trường này,có cả đám bạn cầm thú như thế muốn đàng hoàng đạo mạo cũng hơi bị khó đấy, vật hợp theo loài mà :))
      hirarilinhdiep17 thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      TA ko can biết a, cảm giác bây h là muốn:yoyo15::yoyo15::yoyo15::yoyo15::yoyo15:tức quá.....ăn đậu hũ khí thế mà kêu e gái.......e cái đầu hắn......ta muốn ngược hắn nha:032::032:, thanks @meiluo :nod:
      hirarimeiluo thích bài này.

    4. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424

      Chương 14

      Nhìn thấy tay mình bị Hạ Khuynh nắm lấy, giống như những lúc Tự Nhạc nắm tay . Tay Hạ Khuynh mát lạnh tuy ấm áp như tay mình nhưng vẫn cảm nhận được hơi ấm lan truyền từ bàn tay của .


      "Hạ Khuynh, cảm ơn."


      Hạ Khuynh trong mắt lóe sáng: "Chờ sau khi tôi dạy xong cảm ơn cũng muộn, nhưng với cái tư chất này làm tôi rất lo lắng."


      "Tôi… tôi cố gắng ..."


      ...


      Xe taxi thể trực tiếp vào gian nhà chính của Hạ gia, Hạ Khuynh vẫn như cũ nắm tay Phó Tự Hỉ bộ đoạn đường dài.


      trông rất vui vẻ, miệng cứ luyến thoắt như con chim sẻ vừa cười vừa hỏi đủ chuyện, còn vẫn cứ ung dung bình tĩnh đáp lời.


      Khi vào trong sảnh chính Hạ gia, đưa gói băng vệ sinh cho , lưu luyến nhìn hồi rồi tiêu sái rời khỏi.


      Phó Tự Hỉ sau khi tắm rửa xong leo lên giường, đột nhiên lại nhớ đến chuyện gì, ngồi bật dậy.


      Ôm chặt lấy Đại Hùng Bảo Bảo, nhàng vuốt ve lên đường may của Hạ Khuynh.


      "Mẹ, ra Hạ Khuynh cũng là người rất tốt..."


      ……………


      Kế hoạch ngày thứ sáu của Hạ Khuynh được thiết lập.


      Có điều là buổi sáng ngày hôm sau, khi Phó Tự Hỉ mang nhật kí trình lên cho xem và sửa lỗi chính tả Phó Tự Nhạc gọi điện thoại đến.


      Phó Tự Hỉ chỉ nghe tiếng chuông thôi cũng trở nên rất vui vẻ.


      "Tự Nhạc!" Chưa kịp đợi bên kia lên tiếng, ùa lên reo mừng: "Chị ở chỗ của Hạ Khuynh."


      Hạ Khuynh xem nhật kí, lạnh lùng liếc cái.


      Đúng là ngu ngốc.


      cơ hồ có thể đoán được đối tượng gọi đến là ai. Còn Phó Tự Nhạc sau khi nghe được tên của dâng lên cỗ sát khí dữ dội.


      Phó Tự Hỉ sau khi hàn huyên hồi, kết thúc cuộc gọi miệng vẫn cười tủm tỉm: "Hạ Khuynh, Tự Nhạc rằng chiều nay có lên lớp nên trở về sớm hơn."


      Hạ Khuynh dĩ nhiên bất ngờ, còn mong sao Phó Tự Nhạc gọi đến báo bận việc, để khỏi về nhà.


      "Ừ vậy chờ ta về vậy." cong khóe miệng: "Nhưng trước tiên hãy qua đây xem những thứ ngớ ngẩn mà em viết này."


      "Nhưng suốt cả ngày hôm qua là như thế mà. . ." cố gắng viết lại cách rất nghiêm túc rồi nha.


      "... chuyện ngủ trưa ở phòng tôi cần viết vào."


      "À vâng."


      "... việc tôi nắm tay em cũng được viết."


      "À vâng."


      "... tôi thừa biết tôi đẹp trai nên chuyện này càng được mang vào đây."


      "À vâng."


      "Còn có cái này nữa, chuyện tôi dạy em ‘cắn’ tuyệt đối thể ghi vào đây!"


      "À… vâng!"


      ………..


      Trường học của Phó Tự Nhạc, mạng lưới điện xảy ra vấn đề, tất cả các phòng học đều mất điện.


      Buổi chiều có lớp của khoa Tin học, vì cố này nên thầy giáo thông báo dời tiết lại. Phó Tự Nhạc ban đầu định gọi báo cho Phó Tự Hỉ biết mình trở về sớm hơn nhưng ngờ chị ấy ở cùng với tên Hạ Khuynh xấu xa kia.


      Lúc Phó Tự Nhạc vừa vào đại học, ngày nào cũng gọi điện thoại về cho chị mình, nhưng sau này vì giờ học ổn định cộng với việc phải làm thêm buổi tối, Phó Tự Hỉ biết em mình có nhiều thời gian rảnh nên dám gọi điện thoại nhiều sợ ảnh hưởng đến em .


      Dần dần, bọn họ chỉ khi nào cần thiết mới liên lạc với nhau.


      Cuộc sống hàng ngày của Phó Tự Hỉ vô cùng đơn giản, vả lại còn ở Hạ gia nên Phó Tự Nhạc cũng phải lo lắng quá nhiều.


      Nhưng khi vừa nghe được chị mình ở cùng tên Hạ Khuynh kia, Phó Tự Nhạc cảm thấy phải gọi lại lần để hỏi cho ra lẽ.


      Tuy rằng Hạ Khuynh sau khi trở về thay đổi nhiều, dần trở nên ôn hòa nhưng hồ sơ phạm tội của vẫn còn bày ra đấy, khó mà quên được.


      hỏi: "Thiếu gia có bắt nạt chị ?"


      " có." Bên kia truyền đến thanh vui vẻ: "Hạ Khuynh còn dạy chị viết chữ nữa."


      đó?


      "Được rồi, chờ em trở về."


      Sau đó Phó Tự Nhạc vội vàng thu dọn đồ đạc mau chóng trở về. Lúc về đến Hạ gia chạy tìm chị nhìn thấy Hạ Khuynh và Phó Tự Hỉ ở phòng khách, Lương San cũng ở nhà.


      Hạ Khuynh sau khi sửa xong nhật kí bảo Phó Tự Hỉ ra phòng khách ngồi chờ Phó Tự Nhạc về.


      chợt nhớ hôm nay Lương San nghỉ ở nhà, liền nối máy gọi lên lầu , giả vờ vô tình hỏi: "Mẹ, chuyện mẹ bảo con dẫn Phó Tự Hỉ chơi có cho Phó Tự Nhạc biết ?"


      Bị nhắc như vậy Lương San mới nhớ đến: "Vẫn chưa, mẹ gì với Tự Nhạc cả. Cùng lắm để mẹ và dì Quan với nó, chắc vấn đề gì."


      có vẻ còn kiên nhẫn: "Phó Tự Nhạc đến nhà trước để gặp chị . Nếu mẹ vẫn chưa mau mau cho ta biết. Càng kéo dài ta càng đề phòng con như phòng cướp, cứ mực khăng khăng con chiếm tiện nghi bắt nạt chị ta, ta cũng thèm nhìn lại chị ta có bộ dáng thế nào mà có thể lọt được vào mắt con chứ."


      Lương San là điển hình của những người thích tám chuyện, ngay lập tức phản ứng: biết ngay con trai bà cùng với Tự Nhạc có gian tình! Sau đó cũng để ý nhiều đến việc nó xem thường Phó Tự Hỉ.


      "Hả? Tự Nhạc trở lại a? Đợi chút, mẹ đến liền." Bà nhất định phải khui ra được gian tình của hai đứa nó.


      Lúc Lương San nhìn thấy Phó Tự Nhạc, quả nhiên là bà gánh trách nhiệm nặng nề, phải giúp con trai cho Phó Tự Nhạc biết vấn đề, sau đó cẩn thận quan sát kĩ sắc mặt của Hạ Khuynh cùng Phó Tự Nhạc.


      Tại sao con trai nhà mình vẫn còn trưng ra cái bộ dáng nhàn nhạt thản nhiên như vậy, cả Phó Tự Nhạc cũng thế.


      Ai, rất xứng đôi! Bà tự rút ra kết luận.


      Phó Tự Nhạc hề biết Lương San có lối suy nghĩ biến thái đến thế này.


      ………..


      Hạ Khuynh là con trai độc nhất của Hạ gia, vì thế xuất việc tranh chấp tài sản, so ra vẫn dễ chịu hơn so với những gia đình nhà giàu khác.


      Nhưng hào môn vẫn luôn là thuật ngữ gắng liền với hai chữ phức tạp.


      Chiếu theo tính cách của chị mình, khi bước vào cửa thế nào cũng có ngày bị lừa mang bán còn giúp người ta đếm tiền.


      chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phải tìm cho Phó Tự Hỉ người chồng giàu có, chỉ cần chị ấy mỗi ngày vẫn vui vẻ, lo nghĩ mà sống là tốt rồi.


      Nếu có người đàn ông nào xem trọng và chiều chị mình như vậy, rất hạnh phúc.


      Còn nếu như vẫn sao, cùng lắm ở bên cạnh chăm sóc chị mình cả đời.


      ……..


      "Phu nhân, ý tốt của bà con xin ghi nhận. Nhưng chị con dù sao cũng chỉ là người bình thường, dĩ nhiên với được đến những người có tiền. Huống chi con cảm thấy chị ấy chỉ cần được gả cho người bình thường cũng rất tốt rồi." Phó Tự Nhạc từ tốn mở miệng.


      "Tự Nhạc, ta đâu phải có ý này, cũng chẳng phải muốn tìm cho chị con người đàn ông giàu có, chỉ muốn mang nó ra bên ngoài thăm thú chút mở mang tầm mắt. Con xem, nó cả ngày cửa lớn ra, cửa cũng mở, khiến cho ta đau lòng a."


      Phó Tự Nhạc nhanh chậm bình tĩnh : "Về điểm này con nhất định chú ý nhiều hơn. Phu nhân, thiếu gia thân phận cao quý, chị của con vẫn còn rất đơn thuần, dám làm phiền đến thiếu gia."


      Lương San khuyên: "Tự Nhạc, con đừng lời khách khí như vậy. Bình thường con luôn bận học, mỗi tuần về đây có hai lần làm được gì. Dù sao A Khuynh trong khoảng thời gian này cũng nghỉ ngơi bồi dưỡng thân thể, lại rất nhàn rỗi, ra ngoài cũng thuận tiện giúp nó luyện tập vật lý trị liệu. Hơn nữa ta cảnh cáo nó rồi, nếu nó còn dám khi dễ Tự Hỉ, ta nhất định trị tội nó!"


      Hạ Khuynh nãy giờ ù lì ngồi yên chỗ lên tiếng, đột nhiên quay sang dò hỏi Phó Tự Hỉ: "Phó Tự Hỉ, em muốn ra ngoài chơi ?"


      Phó Tự Hỉ nhìn về phía Phó Tự Nhạc, Phó Tự Nhạc cũng xoay qua nhìn .


      biết Phó Tự Nhạc thích cùng Hạ Khuynh ra ngoài, nên dám chuyện.


      Hạ Khuynh lúc này cười như cười nhìn Phó Tự Nhạc liếc mắt cái, tiếp tục : "Tôi hỏi em cứ trả lời ."


      Phó Tự Nhạc lạnh lùng liếc . Hạ Khuynh, nhà ngươi giỏi lắm!


      Phó Tự Hỉ là người thà, hỏi gì đáp nấy, chỉ có khi nào cảm thấy bối rối mới dám lên tiếng mà thôi.


      Phó Tự Hỉ cắn cắn môi, vẫn dám chuyện, buồn bực nhìn Hạ Khuynh cùng Tự Nhạc, tại sao hai người này lúc nào gặp nhau cũng bất hòa như vậy.


      Lương San cảm thấy khí bây giờ có chút ổn.


      Nhìn con trai nhà mình tươi cười với Phó Tự Nhạc có chút quỷ dị nên lời, sau đó Phó Tự Nhạc cũng đáp lễ bằng cái liếc mắt cũng thực là quỷ dị.


      Chuyện gì xảy ra vậy?


      Hay tại vì mình là người lớn nên hai đứa này cảm thấy thoải mái?


      Bà dĩ nhiên là người mẹ rất biết thức thời, giả vờ khụ khụ thêm vài câu: "Tự Nhạc, ta như vậy, con đừng nên lo lắng nữa."


      xong bà tìm cái cớ để rời khỏi trường, lúc định quay sang nhìn thấy Phó Tự Hỉ, chẳng phải nó còn ở đây trở thành bóng đèn cản trở hai người họ sao? Vì thế còn : "Tự Hỉ, ta có người bạn từ nước ngoài mang về đây rất nhiều đồ ăn ngon, con có muốn cùng ta đến thử ?"


      Trong lòng Phó Tự Hỉ có chút yên, vẫn cẩn thận liếc nhìn Phó Tự Nhạc.


      Phó Tự Nhạc nhìn chị nở nụ cười thân thiết: "Chị . Phu nhân, cảm ơn bà."


      Phó Tự Hỉ sau khi được đáp ứng, vui vẻ theo Lương San ra ngoài, trước khi còn quay đầu nhìn Phó Tự Nhạc cùng Hạ Khuynh.


      Quả nhiên kì lạ!


      Hạ Khuynh lười biếng tựa vào sopha, bộ dạng giống người già nhàn nhã.


      Phó Tự Nhạc đứng trước bàn trà cách đó xa, bước đến trước mặt , từ cao nhìn xuống, khẩu khí lạnh chết người.


      "Thiếu gia, xin hỏi lần này lại có ý đồ gì đây?"


      Hạ Khuynh nhàn nhạt cười, ánh mắt như cười như .


      "Ý đồ cái gì chứ. nghe thấy sao, là mẹ bảo tôi dẫn chị ra thăm thú thế giới bên ngoài."


      "Thiếu gia từ khi nào răm rắp vâng lời phu nhân như vậy?"


      “Bách thiện hiếu vi tiên” (Trong trăm cái thiện, chữ hiếu là đầu)


      " nghĩ rằng tôi biết những lời vừa có ý gì sao?"


      Phó Tự Nhạc cảm thấy chiêu này của Hạ Khuynh là quá vô liêm sỉ. thừa biết mình dám cự tuyệt mọi cầu của chị .


      ra Phó Tự Nhạc biết Phó Tự Hỉ có khát vọng rất muốn tìm người bạn.


      Sau khi cha mẹ qua đời, mặc dù vẫn cố gắng tận tâm chăm sóc, nhưng bên cạnh đó vẫn phải giải quyết công việc học tập, công việc làm thêm nên căn bản thể nào cả ngày có thể ở cùng chỗ với chị .


      Chị mình có bao nhiêu đơn tịch mịch làm sao mà biết.


      Nhưng đành vậy thôi vì chẳng còn cách nào khác. Càng dám mang chị phó thác cho người khác, ngộ nhỡ lại phạm sai lầm, chắc chắn chị mình bị tổn thương.


      Hơn nữa chính tên xấu xa Hạ Khuynh này từng khi dễ chị mình.


      Hạ Khuynh có ý đồ, nhưng bé ngốc nghếch kia cứ lo sợ thèm lên tiếng.


      "Phó Tự Nhạc, hỏi thử Phó Tự Hỉ, xem ấy có vui vẻ khi cùng tôi ra ngoài . Nếu vẫn còn lo lắng việc tôi khi dễ ấy cần thiết đâu."


      "Tôi dám tưởng tượng được thiếu gia đây hiền dịu tử tế như vậy là có ý đồ với chị tôi?"


      "Tôi cần sao? Nếu đồng ý việc này, cứ thẳng với mẹ tôi, đừng lôi tôi vào. nghĩ rằng tôi thích dẫn theo đứa ngốc chạy qua chạy lại sao?"


      "Hạ Khuynh! Tôi cảnh cáo đừng có lúc nào cũng chị tôi là đứa ngốc!" Phó Tự Nhạc nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với .


      Hạ Khuynh cũng thèm để vào mắt, chỉ cảm thấy lời của ta buồn cười.


      " chấp nhận người khác gọi ấy là đứa ngốc nhưng chính bản thân lại chăm sóc ấy như đứa trẻ nhược trí. Phó Tự Hỉ 24 tuổi rồi, sao vẫn luôn cố chấp như thế, ấy cho dù đến già cũng chỉ có chỉ số thông minh của đứa trẻ bốn tuổi. Phó Tự Nhạc, nghĩ có thể bảo vệ ấy cả đời sao?"


      Ở trong mắt , Phó Tự Nhạc chính là con gà mẹ cố gắng bảo vệ gà con.


      Phó Tự Nhạc bình thường là thông minh nhưng mỗi khi đề cập đến Phó Tự Hỉ đều cư xử cách rất cực đoan.


      sớm nhận ra, Phó Tự Hỉ rất vui thích với việc được ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy màn như vậy dù có thích đến mức nào cũng chẳng dám mở miệng.


      Bởi vì có tự tin.


      có thể đoán được trong quá khứ từng bị người khác phân biệt đối xử. ra hôm qua bảo tự mình vào mua đồ dùng cá nhân, nghĩ cho dù có thể hơi ngốc nhưng vẫn cần phải có cuộc sống bình thường như bao người khác.


      Nếu bây giờ phải rời xa Phó Tự Nhạc, Phó Tự Hỉ căn bản thể sống được vì Phó Tự Nhạc chỉ biết bảo hộ quá mức, như vậy chỉ khiến vĩnh viễn thể trưởng thành được.


      "Tôi đương nhiên phải như vậy." Phó Tự Nhạc cười lạnh. Vì sao mà thể?


      Chị cứu rỗi lẫn ân hận của cuộc đời .


      Chị vốn là đứa trẻ rất thông minh hoạt bát. Khoảng khắc nhìn thấy chị mình bị đẩy ngã va vào đầu, trong đôi mắt ấy muốn bao nhiêu sợ hãi tuyệt vọng có bấy nhiêu.


      Ánh mắt đáng thương khi ấy là cơn ác mộng dai dẳng khiến cho vĩnh viễn thể nào quên được.

      Last edited by a moderator: 23/11/15
      Hale205, sweet mandy, Sweet you33 others thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      temmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmm

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :