1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khuynh Nhiên Tự Hỉ - Giả Oán Chúc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424

      Chương 7

      Phó Tự Hỉ về phòng của mình, cảm thấy mắt mở lên nổi nhưng vẫn cố nén xuống cơn buồn ngủ, cởi bỏ váy tắm sạch .


      Sau khi tắm xong thay bộ pyjama rồi leo lên giường, chìm vào giấc ngủ.


      Buổi sáng khi thức dậy, ôm hai con gấu bông Đại Hùng và Bảo Bảo vào lòng rồi nghĩ nghĩ định giặt sạch cái váy ngày hôm qua mặc mang trả Hạ Khuynh.


      Chậm rãi bước xuống giường, thay bộ đồ thể thao giống như thường lệ.


      Sau khi rửa mặt xong, lấy cái chậu đổ nước vào, đem váy nhàng bỏ vào chà chà giặt giặt rất cẩn thận.


      Trong lúc giặt váy phát chân váy có vết bẩn , lại nhớ nó bị dính bẩn lúc nào.


      Vì thế lại dùng sức chà mạnh, nhưng chà mãi mà vẫn sạch được vết bẩn.


      Đột nhiên lại nghĩ đến Phó Tự Nhạc hay dùng nước ấm để giặt quần áo, vì thế cầm lấy cái chậu khác ra phòng bếp rót ít nước ấm.


      Khi trở lại phòng tắm do bất cẩn nên bị trượt chân, nước nóng văng ra làm tay bị bỏng đỏ lên, may mắn là chậu nước đổ ụp lên người.


      suýt xoa thổi vào chỗ bị sưng đỏ do bỏng, đợi vết thương bớt đau rát chút, mới đứng lên đem nước ấm đổ vào cái chậu đựng cái váy.


      lại lấy tay xát mạnh cái váy, động đến vết thương, cơn đau đớn lại xuất . nghĩ nghĩ bèn tạm buông ra chút, ngồi chống cằm chờ nó bớt đau rồi giặt tiếp.


      Ngồi hồi lâu, lại thử sờ sờ.


      Vẫn còn rất đau, lần này nó còn nổi lên vài cái rộp nước.


      Lại đợi hồi, cuối cùng bỏ cuộc cắn răng chịu đau tiếp tục giặt xong cái váy.


      Giặt hồi, cảm thấy hình như sạch rồi, mới cầm lên mang ra ngoài ban công phơi khô.


      Có ánh nắng chiếu vào, lại phát ra váy vẫn chưa sạch, vết bẩn đó vẫn còn .


      vậy váy bị chà mạnh quá nên bị nhăn nhúm.


      dùng sức kéo căng vải ra nhưng rốt cuộc nó vẫn bị nhăn như cũ, lúc này hoảng lên nghĩ rằng mình giặt hư cái váy rồi.


      Mặt chuyển sang trắng bệch.


      Ngày hôm qua khi mua quần áo, Hạ Khuynh nhắc nhở phải giữ sạch , chắc chắn muốn mặc xong phải mang trả lại cho .


      Có khi nào mang bán để đền lại cái váy bị làm hư ?


      Càng nghĩ càng kích động, cảm thấy lần này mình tiêu rồi, vội gọi điện thoại cầu cứu Phó Tự Nhạc.


      Đầu bên kia điện thoại vừa vang lên: "Xin chào."


      liền vội vàng : "Tự Nhạc, chị làm ra chuyện xấu."


      "Số thuê bao bạn vừa gọi nay bận..."


      im lặng cắn cắn môi buồn bã.


      Tự Nhạc chắc trong giờ làm việc rồi, làm sao bây giờ?


      Ngồi trong phòng suy nghĩ rồi do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn nhịn được cảm thấy tội lỗi của mình là trầm trọng, quyết định chạy tìm Hạ Khuynh nhận lỗi.


      Chạy đến đại sảnh, nhìn thấy người giúp việc hỏi: “Dì Trương, thiếu gia ở đâu?”


      Lại giấu hai tay ra sau lưng, dám để dì Trương nhìn thấy tay mình bị thương, sợ dì Quan mà biết được lại lo lắng.


      "Có lẽ thiếu gia ở phòng tập." Phó Tự Hỉ ngày hôm qua cùng Hạ Khuynh ra ngoài, mọi người đều biết nên khi thấy tìm Hạ Khuynh cũng thắc mắc gì nhiều.


      Phó Tự Hỉ nhìn theo hướng tay của dì Trương, đến phòng tập thể thao. ngiêng đầu lén nhìn vào bên trong.


      Về phần Hạ Khuynh, cả đêm qua ngủ được.


      Bản thân lâu lắm rồi có dính dáng đến mấy chuyện quan hệ nam nữ, vậy mà bây giờ lại có ý nghĩ thuần khiết đối với Phó Tự Hỉ.


      chấp nhận , cố gắng loại bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn đó ra khỏi đầu.


      Lương San sáng nay có công việc phải ra ngoài, nhưng lại muốn biết chuyện tối hôm qua của Phó Tự Hỉ, vì thế mới sáng sớm chạy đến phòng gõ cửa.


      thực bất đắc dĩ mới mở cửa. "Sao hôm nay mẹ dậy sớm quá vậy?"


      "Con dậy trễ có. Con trai, tối hôm qua như thế nào? Bạn bè của con ở đó có ai khen Tự Hỉ ? tuyệt vời?!?" Bà hào hứng.


      Miệng bất giác khẽ nhếch lên, con nhóc Phó Tự Hỉ nhìn từ xuống dưới phải là “tuyệt vời”.


      Mà phải dùng hai chữ “khinh khủng”.


      " ai để ý đến ta."


      Lương San cảm thấy thất vọng. Bất quá rất nhanh bà liền mở miệng: "Chắc do mới gặp có hai lần nên vẫn chưa tìm được đó thôi. Về sau càng có nhiều cơ hội ra ngoài là tốt lên chứ gì. Con phải với mọi người nó là em của con."


      "Con lại biết mình ở đâu đào ra đứa em phiền toái này! ta chẳng qua chỉ là được dì Quan nuôi nấng, còn phải là người giúp việc trong nhà."


      "Cái thằng này!" Lương San giận tái mặt.


      "Tự Hỉ tâm tư nó chỉ hơi đơn thuần chút thôi. Phải tự đặt bản thân vào hoàn cảnh của nó con mới hiểu hết được vấn đề. Mẹ biết con có thành kiến với nó, nhưng mẹ cũng đâu có bắt con phải cưới nó về. Chỉ muốn con mang nó ra ngoài tiếp xúc xung quanh chút, tội nghiệp suốt ngày nó chỉ quanh quẩn trong nhà, tâm tư khép kín. ra mẹ cũng có thể tự dẫn nó ra ngoài nhưng cũng vì nghĩ đến hai đứa con tuổi tác gần nhau thích hợp hơn."


      "Con là nam còn ta là nữ." Hạ Khuynh nhắc nhở.


      Lương San nghe xong choáng váng. "Con nghĩ rằng mẹ biết con xem thường nó sao. Có tin tưởng con mẹ mới giao việc này cho con."


      Hạ Khuynh nghĩ, nếu mẹ mà biết tối qua nằm mơ cái gì chắc chắn bà dám nghĩ như vậy nữa.


      phiền chán: " biết. Con cố gắng."


      Sau khi tiễn được củ khoai lang nóng này ra ngoài, cơn buồn ngủ của cũng bị quét .


      Hạ Khuynh sau đó cũng rời giường rồi đến phòng tập. Ngày nào cũng kiên trì tập vật lý trị liệu, coi như cũng có khôi phục ít.


      Sau mấy giờ luyện tập xong, cơ thể đổ đầy mồ hôi, chuẩn bị tắm, ra đến cửa liền nhìn thấy cái đầu của Phó Tự Hỉ ló ra.


      Bị phát , Phó Tự Hỉ rụt đầu trở về.


      Hạ Khuynh lúc này nhìn thấy lại dâng lên cảm giác tức giận.


      "Phó Tự Hỉ, đứng ở đó định hù dọa ai?"


      Nghe ra tâm tình của tốt, Phó Tự Hỉ chậm rãi từ sau cửa bước ra.


      Chắp tay sau lưng, rụt rè dám ngẩng đầu nhìn . "Hạ Khuynh thiếu gia."


      "Ai là thiếu gia của !" Sắc mặt bây giờ rất kém.


      Tối qua cả đêm đều nằm mơ nhìn thấy , hai cái “đồi núi hùng vĩ” của cứ dính chặt người giống như cao su, làm mặt mày choáng váng.


      Phó Tự Hỉ bị rống cho trận, càng thêm chột dạ "Hạ Khuynh, tôi biết sai rồi."


      "Vậy cút xéo ."


      "Tôi phải cố ý. Tôi chỉ muốn giặt nó cho sạch thôi mà."


      Hạ Khuynh nhìn thấy khuôn mặt chuẩn bị khóc của , rất muốn mắng người.


      Khóc khóc khóc! Suốt ngày chỉ biết khóc.


      Nhưng rốt cục vẫn phải nhịn xuống: "Giặt cái gì?"


      "Cái váy, tôi chỉ muốn giặt nó sạch thôi nhưng nó vẫn bị bẩn, còn nhăn nheo quá trời nữa…" thanh càng ngày càng .


      "Giặt sạch ? Còn đem váy vò nát?"


      "Ừ..." ảo não, đúng ra nên mang váy chà sát mạnh như vậy.


      "Em bình thường có giặt quần áo?"


      "Có." Đồ lót là tự tay giặt, còn quần áo khác là để Tự Nhạc giặt cho.


      Phó Tự Hỉ lén lút giương mắt nhìn Hạ Khuynh, phát vẫn còn tức giận.


      buồn bã lại cúi đầu.


      Hạ Khuynh muốn tiếp tục cùng thảo luận cái chủ đề giặt váy này nữa, bỗng chú ý đến hai cánh tay nãy giờ cứ giấu sau lưng của .


      Kì quái, nếu là bình thường, phải luôn để hai bàn tay ra phía trước nghịch qua nghịch lại. "Phó Tự Hỉ, tay em bị làm sao vậy?"


      ngẩng đầu sợ phát nên dám động đậy: " có gì."


      thấy phản ứng của có chút kì lạ, bước lên bắt lấy tay .


      Bị chạm trúng vết thương, đau đớn rên lên tiếng.


      Hạ Khuynh nhíu mày, nhìn thấy cái tay bị bỏng sưng đỏ nổi vài cái rộp nước của , dám dùng sức nữa, nhàng chạm vào: "Sao lại bị bỏng đến như vậy?"


      "Giặt quần áo."


      "Em lấy nước nóng giặt? Đúng là con heo."


      Phó Tự Hỉ muốn rút tay về, nhưng bị nắm mãi chịu buông ra, giọng giải thích: "Tôi phải heo. Tôi cầm chậu nước cẩn thận nên Aa... Hạ Khuynh, đừng sờ nữa, đau quá."


      "Phó Tự Nhạc chăm sóc cho em bao nhiêu năm nay đúng là dễ dàng gì." rất đồng tình với Phó Tự Nhạc.


      nghe ra lời châm chọc của , cũng gật gật đầu: "Tự Nhạc rất lợi hại."


      "Đúng là con heo." buông bàn tay ra, sửa lại nắm lấy cổ tay, kéo ra ngoài.


      "Hạ Khuynh, đâu vậy???"


      "Dắt heo con bôi thuốc."


      "Tôi tôi phải..." Mặt ỉu xìu


      Phó Tự Hỉ rất chấp nhất khi bị ai như vậy.


      Hạ Khuynh lúc này cũng thèm quan tâm, chỉ lo dẫn Phó Tự Hỉ vào phòng sách.


      lấy tuýp thuốc trị bỏng rồi cầm tay cúi đầu nhàng thoa thuốc lên vết thương.


      Phó Tự Hỉ ngoan ngoãn ngồi ở ghế, nhìn chăm chú vào mấy cái rộp nước tay mình, sau đó lại nâng mắt nhìn Hạ Khuynh.


      tại Hạ Khuynh hình như hết giận rồi nha.


      lại phát ra điều: "Hạ Khuynh, lông mi của là dài nha~."


      "Ừ." nghĩ có nên làm xẹp cái rộp nước của .


      "Hạ Khuynh..."


      "Em có thể ngậm miệng lại ?"


      "Cái kia... Váy..."


      "..."


      "Nếu ... giống như đôi giày..."


      "..."


      " cái người mà là “Hoàng tử” đó... tôi kêu ấy lấy tiền trả cho ."


      Hạ Khuynh nâng đầu, nhìn thẳng vào mắt . "Phó Tự Hỉ, em nghĩ bản thân em có thể tìm được hoàng tử à?"


      Phó Tự Hỉ cảm thấy xấu hổ.


      lại phạm lỗi nữa rồi, lại làm phiền đến “hoàng tử” gì đó...


      "Muốn tìm ấy nhưng chưa tìm thấy..."


      Đợi giúp trả tiền, nhất định đối xử tốt tốt với để báo đáp tiền của .


      "Ừ, cũng tốt." Hạ Khuynh lại cúi đầu, nghe muốn tìm hoàng tử gì đó trong lòng có chút thoải mái.


      Nhưng nghĩ lại, cái dạng như con ngốc này, rất thích hợp với người lớn tuổi có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con.


      Phó Tự Hỉ mở to hai mắt, hình như đồng ý rồi phải , rốt cục cũng nhàng thở ra. cứ sợ muốn mang bán.


      Hạ Khuynh cuối cùng quyết định làm xẹp mấy cái rộp nước, thôi thế nào cũng tự mình làm nó vỡ ra.


      lấy cây kim để giúp làm xẹp.


      "Phó Tự Hỉ, mấy ngày này được đụng vào nước nóng, nhớ kĩ chưa? Em biết tự mình bôi thuốc ?"


      "Ừ, biết." Nãy giờ có nhìn qua động tác của rồi, cũng đơn giản mà.


      Được rồi, Hạ Khuynh còn kiên nhẫn: "Được rồi, đừng làm phiền tôi nữa, tự mình trở về phòng ."


      "Vâng." Phó Tự Hỉ bước vài bước, lại quay đầu: "Hạ Khuynh, cảm ơn ..."


      Hạ Khuynh nhìn thấy cười với , lại sinh ra cảm giác kì lạ. Cuối cùng cũng kiềm chế được, bước đến túm lấy bế vào lòng rồi mạnh mẽ áp lên môi .


      Phó Tự Hỉ bị hôn đến mức khó chịu thở nổi.


      vẫn chưa ăn sáng đâu, buồn bực muốn hỏi lưỡi cũng có thể ăn no được à?


      Nghĩ nghĩ có chút tò mò, bắt chước theo liếm liếm lên bờ môi .


      Hạ Khuynh chợt sững người, dừng lại động tác.


      rời môi , giận dữ hét với : "Phó Tự Hỉ, em cút ra ngoài cho tôi!"


      Phó Tự Hỉ đột nhiên bị dọa, hoang mang rối loạn vội chạy ra ngoài cửa.


      vừa vừa uất ức nghĩ nghĩ, đói bụng rồi, muốn đến chỗ của dì Quan ăn sáng vậy mà tự dưng cứ nắm buông, rồi lại la hét vào mặt .


      ăn lâu như vậy, cũng chưa tức giận cơ mà.


      mới ăn chút, liền tức giận. Công bằng ở đâu?


      Hạ Khuynh thấy Phó Tự Hỉ sau khi chạy ra ngoài, cũng thở phì phò, mạch đập rối loạn mà thầm nguyền rủa Phó Tự Hỉ chết tiệt kia lại làm cho có phản ứng.


      muốn chạm vào .


      Ba lần bốn lượt cứ bị làm ảnh hưởng, quả rất bực mình. Liền bấm số gọi cho Chu Phi Lương. "Chu Phi, tối nay có tiết mục gì ?"


      Bên kia Chu Phi Lương chậc chậc tiếng, ra tối qua chuẩn bị tiết mục hấp dẫn, tên Hạ Khuynh lại đột nhiên về sớm, là làm uổng phí lòng tốt của .


      trêu đùa: "A, tôi cứ tưởng ông muốn tu thân dưỡng tính chứ. Mẹ nó ông hôm qua đứng trước mặt con nhóc “núi đồi hùng vĩ” đó còn ra vẻ đứng đắn mà."


      "Bớt lời vô nghĩa ." Bộ ngực kia đủ phiền chết rồi.


      "Chỉ cần ông muốn gia an bài thỏa đáng cho ông. Đừng đến chỗ cũ, đổi chỗ mới , em nào cũng ngực nở eo thon, chân dài hấp dẫn…"


      "Mấy giờ? Ở đâu?"


      "Tôi thích! Ha ha. Ai, mẹ nó, tôi vẫn chưa có tâm trạng làm việc đây! Hay để tôi gọi thêm vài tên?"


      Chu Phi Lương có sở thích tình dục biến thái, rất thích chơi trò quần hôn*. Những màn thác loạn bệnh hoạn này lần nào cũng được tổ chức tại nhà , càng nhiều người càng phấn khích.


      (*) Quần hôn: (group sex) được hiểu nôm na là kiểu quan hệ tình dục tập thể, nghĩa là hơn hai nam cùng quan hệ với nữ hoặc ngược lại.


      "Tùy ông." Hạ Khuynh đáp lời.


      "Để tôi liên lạc tụi nó rồi báo lại với ông. Nhưng mà em “núi đồi hùng vĩ” đó tham gia chung sao, ôi, là tiếc quá…"


      Hạ Khuynh lạnh lùng ra câu: " ấy là em tôi."

      Last edited by a moderator: 23/11/15
      sweet mandy, Hale205, Sweet you41 others thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      ta han....ten kia an bay zay co bi benh ko day....toi be hy qua.....dau long that chu..........phai co ai nghia hiep sung pe hy di cho ten mat trang kia sang mat ra....nguoc tam. ..nguoc than ten nam 9 di....thanks @meiluo
      meiluo thích bài này.

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      :yoyo61::yoyo61::yoyo61::yoyo61:nam 9 này bt ....toàn bắt nạt e Hỷ ngây thơ ngốc nghếch....ngược chết thằng cha này đê bà con
      thank mamgf nhìu nha
      meiluo thích bài này.

    4. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Doc chuong 6 thay han ta con do~ do~ ,biet cham soc cho Hy Hy.Qua chuong 7 lai cam thay sao han ta ko chet di cho r,thuc tuc qua di.Chac nghi coi doi den chuong han bi nguoc r coi lai qua

    5. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424

      Chương 8

      Chu Phi Lương nghẹn họng: "Em ông?"


      "Là mẹ tôi thế."


      "Mẹ nó, vậy tối nay ông đừng có đem con ngốc ấy đến đây."


      "Thần kinh! ấy tên Phó Tự Hỉ, đừng có tùy tiện hở chút đặt loạn biệt danh cho người khác."


      "Ok ok, tối nay gặp."


      Hạ Khuynh cúp điện thoại sau đó vẫn còn ngồi trong phòng sách nghiên cứu tài liệu.


      Hạ Hàm Thừa, bố bây giờ cố giao hết mọi trọng trách trong công ty cho tiếp nhận, để bản thân ông ấy có thể ngày ngày an dưỡng hưởng phúc, tự do tự tại.


      ….


      Buổi tối Hạ Khuynh tự mình lái xe ra ngoài.


      Đây là lần đầu tiên sau vụ tai nạn tự lái xe nên cũng có chút lo lắng.


      Khi đến nơi vừa nhắc đến tên của Chu Phi Lương nhân viên dám chậm trễ lễ phép cung kính dẫn đến phòng bao, mới phát tên Chu Phi Lương đúng là gọi đến ít người.


      Có khoảng bảy tám người, còn hai ba người kia biết mặt.


      Chu Phi Lương nhìn thấy , liền lôi kéo giới thiệu.


      Kỳ , tuy chưa từng gặp nhưng mọi nguời đều biết là thiếu gia độc nhất của Hạ gia.


      Có người đánh giá cái chân thương tật của Hạ Khuynh mỉa mai: "Có tiền là tốt, dù trở thành người tàn tật đều được chúng tinh phủng nguyệt*."


      (*) Chúng tinh phủng nguyệt: tất cả vì sao đều vây quanh mặt trăng – ý là người trung tâm, được mọi người vây quanh.


      Hạ Khuynh nghe được, nhíu mày.


      Chu Phi Lương cũng nổi đóa: "Tả Phóng, mày giữ miệng mồm sạch chút ."


      Tả Phóng là em trai Tả An. Ở đây phần lớn đều là người quen của Hạ Khuynh nên nghe xong lời này cũng sựng người dừng bước.


      Tả An thấy vậy vội vàng kéo Tả Phóng cúi đầu xin lỗi Hạ Khuynh.


      Chu Phi Lương nhìn sắc mặt Hạ Khuynh vào vài câu giảng hòa.


      Hạ Khuynh chỉ cười lạnh: "Có tiền cũng chưa chắc. Để tao thử đưa mày tiền rồi đánh cho mày tàn phế, lúc đó cả con chó còn thèm nhìn đến mày."


      Tả Phóng vừa tức vừa hoảng mặt từ đỏ lại chuyển sang trắng bệch bị Tả An gắt gao lôi kéo đến góc khuất xa.


      Hạ Khuynh xong cũng thèm nhìn bọn họ, chỉ đến vị trí trung tâm ngồi xuống, Chu Phi Lương thấy vậy cũng cười cười theo. Còn những người khác đều tự tìm chỗ ngồi xuống.


      Cảm thấy ổn rồi Chu Phi Lương mới lên tiếng: "Tên Tả Phóng đó là con ngoài giá thú, trước đó lâu mới được Tả gia thừa nhận."


      Hạ Khuynh gật đầu. Dù sao đó cũng là sản phẩm kết tinh của tình .


      Chu Phi Lương cũng muốn đến đề tài này nữa. Hôm nay chủ yếu muốn để Hạ Khuynh vui vẻ chút.


      "Để tôi đổi gió cho ông, nhìn khá giống Phó Tự Hỉ nha." thầm vào tai Hạ Khuynh.


      Hạ Khuynh nổi nóng, thằng Chu Phi Lương này con mắt nào của nó nhìn thấy mình có ý với Phó Tự Hỉ?


      Chu Phi Lương bên này cũng chẳng nhìn ra suy nghĩ của Hạ Khuynh.


      ra cũng biết nhiều về Phó Tự Hỉ. Nghe Hạ Khuynh , đầu óc có chút vấn đề, nên cũng có hứng thú với . Nhưng từ tối hôm qua nhìn thấy Hạ Khuynh dẫn theo đến, vậy còn diễn màn ra sức chăm sóc che chở là làm hết sức tò mò nha.


      Vương Thần còn , khi Hạ Khuynh biết Khổng Minh Dao dẫn Phó Tự Hỉ mất, sắc mặt liền u. cảm thán câu: "Tên Hạ Khuynh hình như còn hứng thú với dạng thanh lịch dịu dàng, giờ chuyển qua các em Lolita ngực to rồi."


      Chu Phi Lương cũng tận mắt chứng kiến Hạ Khuynh thân mật với con nhóc kia. Vậy mà tên này cứ mực rằng mẹ bắt ép, rốt cuộc làm chẳng hiểu gì cả.


      Lúc nãy vừa nhìn thấy em có vẻ thanh thuần ngây thơ cảm thấy rất giống Phó Tự Hỉ, có vẻ hợp khẩu vị Hạ Khuynh, liền cân nhắc chút muốn ta qua tiếp Hạ Khuynh.


      "Cậu đừng có nhìn thấy hễ ai ngực to là giống Phó Tự Hỉ." Hạ Khuynh trong lòng cũng có chút thoải mái khi bọn họ cứ chằm chằm vàò bộ ngực của Phó Tự Hỉ.


      " rất giống mà. Để tôi kêu ta lại đây." Chu Phi Lương vừa vừa nhấn chuông.


      Chỉ chốc lát sau, có thêm vài trẻ ăn mặt thiếu vải uốn éo vào.


      "Kia kìa." Chu Phi Lương chỉ ngón tay về phía cửa.


      Dưới ngọn đèn vàng chiếu sáng lờ mờ, Hạ Khuynh chỉ nhìn thấy ta có điểm duy nhất giống với Phó Tự Hỉ: ngực to.


      Chu Phi Lương ngoắc tay gọi ta bước đến.


      "Hì hì, sao? Tôi lừa ông chứ, thanh thuần mà ngực to."


      Mãi khi ta đến gần Hạ Khuynh mới nhìn bộ dáng.


      Quả nhìn cũng có vẻ ngây thơ thanh thuần. Tuy gương mặt giống với Phó Tự Hỉ, nhưng thần thái cũng có chút tương tự, vẻ mặt điềm đạm đáng .


      ta mặc cái váy bó sát ngắn lộ ra hơn nửa bầu ngực, đẩy đà cũng kém ấy.


      Chu Phi Lương cười nham nhở với ta, "Hầu hạ trai này cho tốt nhé em !"


      ta cười nũng nịu vắt vẻo chân ngồi xuống bên cạnh Hạ Khuynh.


      Hạ Khuynh quay đầu sang nhìn, ta giống như thẹn thùng cúi đầu xuống đỏ mặt. cảm thấy ả này là quá giả tạo.


      " muốn ra vẻ ngây thơ chạy đến chỗ của tên mặc áo sơ mi hồng phấn kia kìa, mới mê cái loại này."


      ta cứng người, rồi vội điều chỉnh vẻ mặt tươi cười quyến rũ.


      Hạ Khuynh nâng ly rượu, có chút bực bội. Quả là Chu Phi Lương rất đúng, ta nhìn từ xuống dưới cũng có chút giống.


      Càng uống càng tỉnh, tay lần mò vào trong áo ta sờ thử chút.


      Mẹ nó, chẳng thoải mái tý nào!


      Hàng giả vừa cứng vừa thô này mà cũng có thể so sánh với Phó Tự Hỉ sao, chỉ sợ nếu lỡ tay dùng lực mạnh quá vỡ ra hư mất.


      Còn của con nhóc kia vừa mềm mại vừa tạo ra được đủ loại hình dạng.


      Nghĩ vậy thấy hứng thú, động tác của mạnh mẽ càng rỡ hơn. sờ ngực ả tiếp rượu mà trong đầu lại tưởng tượng là của Phó tự Hỉ.


      kéo ta sát lại, định cúi đầu hôn xuống nhưng khi vừa nhìn thấy gương mặt xa lạ kia bỗng tụt hết cảm xúc, buông ta ra, ngửa đầu uống hết ly rượu.


      Sau khi suy nghĩ lại, mới xác nhận được việc. quả có ý niệm dục vọng đối với thân thể của Phó Tự Hỉ.


      biết có phải do uống rượu mà ra hay , cũng hề bài xích đối với cái suy nghĩ này. Ngược lại còn có chút chờ mong.


      Hôm nay là thứ tư. Phó Tự Nhạc ngày kia mới trở về. Nghĩ vậy, muốn thừa dịp hai ngày này mà xuống tay, phải rất tốt sao?


      Quyết định nhanh chóng trong đầu, Hạ Khuynh với Chu Phi Lương có việc muốn về trước.


      Chu Phi Lương nghe vậy bất mãn gào lên ồn ào: "Ông đây cất công chuẩn bị thịnh yến cho nhà ngươi! Tôi mẹ nó còn giúp ông đặt phòng tốt nhất nữa!"


      quả rất vất vả quan tâm đến Hạ lão nhị!


      Đúng là bị đả kích quá nặng mà!


      "Được rồi, được rồi, hôm nay bao nhiêu cứ tính vào tôi hết. Lần khác tôi tạ lỗi với ông." hạ quyết tâm phải về để ý đến Chu Phi Lương gào khóc thảm thiết.


      Đêm nay uống ít, gọi nhân viên chạy xe ra bãi rồi vội vàng lái xe trở về. Hy vọng Phó Tự Hỉ vẫn còn chưa ngủ. thôi chỉ sợ vì đánh thức mà phải làm kinh động đến người khác.


      Về đến nhà liền chạy đến phòng Phó Tự Hỉ gõ cửa.


      Phó Tự Hỉ tắm, chuẩn bị tắm rửa xong leo lên giường ngủ. Bỗng nghe được tiếng đập cửa ngây ngẩn cả người, mọi người đều biết ngủ rất sớm mà, đương nhiên trễ như vậy mà tìm . Sợ chính mình nghe lầm, tắt vòi hoa sen để nghe ràng hơn chút.


      Hạ Khuynh thấy hơn nửa ngày ở bên trong vẫn im lặng, tâm tình xao động gõ mạnh hơn, tiếng vang ầm ĩ.


      Bây giờ nghe rồi, nhưng lúc này toàn thân đều là bọt xà phòng.


      lớn tiếng hỏi: "Ai vậy?"


      "Phó Tự Hỉ... Mở cửa!" Hạ Khuynh thấp thoáng nghe được tiếng động liền gọi to.


      "Ơ… ." chợt luống cuống tay chân.


      "Em còn chờ cái gì nữa. Mở cửa mau!"


      "Hạ Khuynh... đợi tôi rửa sạch bọt , quá trời bọt xà phòng luôn a. . ."


      Vừa nghe hiểu, ra là tắm.


      À, tốt lắm!


      Phó Tự Hỉ vội vàng xối nước rồi lau khô thân mình, mặc áo ngủ vào rồi ra mở cửa. Đột nhiên nhớ đến cái gì, lại chạy về phòng tắm rửa sạch lần nữa.


      "Phó Tự Hỉ, em còn muốn tắm bao lâu nữa hả?" Hạ Khuynh hết kiên nhẫn gầm lên, chân cũng bắt đầu đau.


      "Đến đây."


      Phó Tự Hỉ mở cửa, đứng phía sau cửa ló đầu ra hỏi: "Hạ Khuynh, có chuyện gì vậy?"


      Hạ Khuynh hất mạnh cửa vào, xém chút nữa đụng ngã xuống đất. Phó Tự hỉ vội vàng mở cửa ra nhưng Hạ Khuynh nhanh tay hơn đóng cửa rồi khóa trái lại.


      trả lời mà nhìn chằm chằm vào , vừa tắm xong khuôn mặt tầng đỏ ửng.


      Phó Tự Hỉ bị nhìn chằm chằm bỗng cảm thấy hơi hoảng, rồi đột nhiên nhớ tới cái gì, : "Hạ Khuynh, đến đây xem cái này."


      ra ban công chỉ vào cái váy hồi sáng: "Tôi giặt sạch rồi, nhưng nó vẫn còn nhăn…" sợ nghĩ dối .


      Hạ Khuynh qua liếc mắt nhìn cái váy "Ừ" tiếng. Sau đó kéo đến bàn trà, nhìn thấy rất nhiều đồ ăn vặt bày la liệt đó.


      "Ăn nhiều như vậy muốn biến thành heo à!"


      "Tôi thích vừa ăn vừa xem TV."


      "Hèn gì em béo như vậy." liếc mắt nhìn xuống ngực .


      theo ánh mắt , cũng cúi đầu xem.


      Nhớ lại có lần Phó Tự Nhạc dắt mua nội y, còn than vãn: "Tự Nhạc vì sao chị lại béo như vậy..."


      Tự Nhạc gầy hơn rất nhiều. chỉ có mình Tự Nhạc, còn thấy phu nhân, dì Quan cũng có béo như vậy.


      Phó Tự Nhạc cười cười miết mặt : "Cái này phải béo. Cái này gọi là đầy đặn."


      Sau đó em còn : "Nhưng nhất định phải mặc áo con nha, thôi thịt nó chạy chỗ khác hết á."


      Phó Tự Hỉ sau đó rất nghe lời mỗi ngày đều kiên trì ngoan ngoãn tập mặc nội y.


      nhớ Phó Tự Nhạc đây là béo tốt, nhưng khi bị Hạ Khuynh chê như vậy, lại có cảm giác xấu hổ. Đúng vậy, quả rất béo.


      "Phó Tự Hỉ, tôi với em chuyện." Hạ Khuynh đem ánh mắt di chuyển từ ngực lên gương mặt .


      "Ừ." biết Hạ Khuynh đến tìm là vì có việc muốn .


      "Đêm nay tôi có chỗ ngủ. Em phải mang nửa cái giường chia cho tôi."


      trừng mắt: "Giường của so với tôi còn tốt hơn nhiều kìa."


      "Em nghĩ rằng tôi thích ngủ giường của em lắm sao. Tôi làm mất chìa khóa phòng nên vào được. trễ thế này cũng tìm được người mở khóa." Hạ Khuynh rất vô liêm sỉ giải thích.


      Phó Tự Hỉ hiểu nhưng vẫn do dự: "Nhưng tôi cũng thể chia cho nửa đâu."


      "..."


      "Còn có Đại Hùng Bảo Bảo muốn ngủ." Giường như vậy, còn phải chia cho nửa, Đại Hùng Bảo Bảo nửa, vậy phải ngủ ở đâu đây?


      muốn , cứ vứt đại con gấu rách nát đó sang bên là được chứ gì! "Vậy chia làm ba." nhượng bộ chút cũng được vậy.


      Phó Tự Hỉ nghĩ nghĩ cũng đồng ý.


      Đêm mưa hôm ấy chăm sóc , hôm nay có chỗ ngủ đến lượt giúp đỡ vậy.


      ngửi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc người , bĩu môi: "Người thối."


      Hạ Khuynh mặt đen lại. "Em mới thối!"


      "Tôi mới vừa tắm xong nhé, thơm phức!" nâng tay đưa lên chóp mũi .


      Là mùi sữa tắm trộn lẫn với mùi hương của , nhàng tinh khiết dễ chịu.


      Kìm lòng đậu, Hạ Khuynh cầm ngón trỏ của ngậm vào miệng, nhàng liếm.


      giật mình phản ứng vội lùi ra sau.


      Hạ Khuynh cắn cái rồi : "Tôi muốn tắm, khăn mặt của tôi lần trước còn ở đây ?"


      Phó Tự Hỉ lắc đầu, lấy mang lau bàn rồi. "Để tôi tìm cái khăn mới."


      Sau đó chạy ra ngoài tìm, hồi vẫn chưa tìm được cái khăn mới, trở về với : " tìm được khăn mới rồi."


      Hạ Khuynh nắm tay vào phòng tắm, hỏi "Cái nào là khăn của em?"


      chỉ chỉ vào cái khăn to có họa tiết hoạt hình. "Vậy tôi cho mượn khăn của tôi."


      "Ngoan." Hạ Khuynh ôn nhu sờ sờ đầu : "Chờ tôi tắm xong."


      "Ừ biết rồi."


      Phó Tự Hỉ ngồi giường chờ Hạ Khuynh tắm, cảm thấy rất vui, lúc trước rất thích ba mẹ vuốt đầu y như vậy khen mình ngoan.


      Hạ Khuynh lau khô cơ thể, khỏa thân bước ra.


      Phó Tự Hỉ nghe được tiếng cửa phòng tắm mở bèn ngồi dậy: "Hạ Khuynh..." rồi sau đó sững sờ nhìn xuống hông của .


      nghĩ rằng chỉ có ngực của mình mới béo hơn của thôi.


      Lại cảm thấy có gì đó ổn tự thầm: "Tại sao nó giống?"


      "Cái gì mà giống." Hạ Khuynh nghe được, theo hướng mắt nhìn chằm chằm vào bụng dưới của . Xong lại cúi đầu nhìn phía dưới của mình, trống .


      Hạ Khuynh bước đến ôm chằm : "Nó giống với cái của tôi?"


      "Ừ đúng rồi." ngước mặt nhìn ngây thơ nhàng trả lời.


      Tay sờ xuống quần của , thỏa mãn cười xấu xa.


      "Cái của em nó như thế nào, cho tôi nhìn thử xem, được ?"

      Last edited by a moderator: 23/11/15
      sweet mandy, Sweet you, Tiểu Ly 111132 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :