Khu Vườn Xương - Tess Gerritsen [Trinh Thám]

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      BA MƯƠI MỐT



      - Billy. Ở đây, Billy!

      Cậu bé quay lại bối rối tìm trong bóng tối xem ai vừa thầm gọi tên mình. Con chó đen nhảy cỡn lên. Bất ngờ nó sủa vang phấn khích và lao như tên bắn về phía Norris, đứng thu mình phía sau đống thùng phuy. Ít ra, con chó ngu ngốc ấy cũng chẳng nghĩ xấu về , nó ngoe nguẩy cái đuôi của mình, vui sướng khi được chơi trò chơi trốn tìm với người đàn ông lạ mặt mà nó quen biết.

      Dim Billy thận trọng hơn.

      - Ai vậy hả, Đốm? - Cậu ta hỏi, cứ như con chó biết trả lời.

      Norris bước ra khỏi chỗ nấp sau những cái thùng phuy.

      - Là tôi đây, Billy - và nhìn cậu bé bắt đầu lùi lại.

      - Tôi làm cậu đau đâu. Cậu còn nhớ tôi chứ?

      Cậu bé nhìn con chó của mình, nó liếm tay Norris, hoàn toàn vô tư lự.

      - là bạn của chị Rose - cậu ta .

      - Tôi cần phải chuyển cho ấy lời nhắn.

      - Đội tuần tra đêm rằng là Tử thần.

      - phải. Tôi xin thề là tôi phải mà.

      - Họ tìm , suốt dọc phía và phía dưới dòng sông.

      - Billy, nếu cậu là bạn của ấy, cậu hãy làm việc này giúp tôi.

      Cậu bé lại nhìn con chó của mình. Con Đốm ngồi lên chân Norris và ngoe nguẩy cái đuôi trong khi quan sát cuộc trò chuyện. Dù có thể là kẻ ngu ngốc, nhưng cậu ta biết tin tưởng con chó khi nó xét đoán mục đích của người.

      - Tôi muốn nhờ cậu tới nhà bác sĩ Grenville - Norris .

      - Ngôi nhà to đùng, phố Beacon hả?

      - Đúng. Tìm hiểu xem liệu ấy có ở đó . Rồi đưa cho ấy cái này - Norris đưa cho cậu ta mảnh giấy gấp gọn - Hãy đưa tận tay ấy. Chỉ đưa cho ấy thôi.

      - Cái gì trong này vậy?

      - Chỉ cần đưa nó cho ấy thôi.

      - bức thư tình à?

      - Đúng - Norris trả lời nhanh, mất kiên nhẫn vì cậu ta mãi chịu thôi.

      - Nhưng tôi là người duy nhất được chị ấy - Billy rên rỉ - Và tôi cưới chị ấy - Cậu ta ném bức thư xuống đất - Tôi mang thư tình của đến cho chị ấy đâu.

      Nén giận, Norris nhặt mảnh giấy lên.

      - Tôi muốn với ấy rằng, ấy được tự do để tiếp tục cuộc sống của mình - đặt bức thư lại vào tay Billy - Hãy đưa nó cho ấy, để ấy biết. Làm ơn - bồi thêm - ấy nổi giận với cậu nếu cậu làm thế đấy.

      Chính là điều đó, nỗi lo sợ lớn nhất của Billy là làm phật ý Rose. Cậu ta nhét bức thư vào túi.

      - Tôi làm mọi việc vì chị ấy - cậu ta .

      - Đừng có kể với ai là cậu thấy tôi đấy.

      - biết đấy, tôi phải là kẻ ngốc - Billy đáp lại. Cậu ta lẩn vào bóng đêm, con chó lao theo gót chân cậu ta.

      Norris cũng chẳng nán lại thêm, nhanh chóng bước dọc theo con phố tối đen, về hướng Đồi Beacon. Hiểu quá những gì Billy có thể làm, Norris tin cậu ta có thể giữ được bí mật và định ở đây chờ đội tuần tra đêm đến tìm.

      Họ tin rằng vẫn còn sống và vẫn còn ở Boston này ba ngày nữa.

      Bộ quần áo ăn trộm được sửa lại, cái quần quá rộng, cái áo lại quá chật nhưng tất cả được che giấu bằng chiếc áo choàng lớn, với chiếc mũ của tín đồ phái Quaker đội sùm sụp đầu, sẵn sàng bước xuống phố mà cần phải lẩn tránh hay do dự gì. Tôi thể là kẻ giết người, nghĩ. Nhưng bây giờ tôi trở thành tên trộm. Khi đó mặt trông hiểm ác, giống như người có vài tội ác lớn chứ phải chỉ là giết người. Làm sao để sống sót là tất cả những gì nghĩ đến, và cho dù phải lấy chiếc áo choàng từ chỗ móc áo ở quán rượu hay là phải lấy bộ quần áo từ dây phơi, đó chính là việc mà người đàn ông lạnh cóng cần phải làm. Nếu bất chấp tất cả có thể phạm phải tội ác .

      vòng vòng đó tìm nơi kín đáo ở sâu trong phố Acorn. Nó cũng giống như bất cứ nơi nào mà Gareth Wilson và bác sĩ Sewall vẫn thường gặp nhau, trong ngôi nhà với tượng tạc con bồ nông bậu cửa sổ. Norris quyết định chọn con đường tối nơi mà phải đợi và chui rúc trong tư thế lom khom để giấu mình trong bóng tối. Lúc này, Billy chắc là tìm được nhà của Grenville, bức thư được đưa đến tận tay Rose, bức thư mà đó chỉ viết đúng dòng:



      Tối nay, ở dưới những con bồ nông.



      Nếu như nó rơi vào tay của đội tuần tra đêm họ chẳng hiểu nó có ý nghĩa gì. Nhưng Rose biết. Rose tới đó.

      ngồi đợi ở đó.

      Đêm về khuya. Lần lượt, những chiếc đèn trong các ngôi nhà tắt dần và cả những cánh cửa sổ con phố Acorn cũng được đóng lại. Đôi lúc, nghe được những tiếng vó ngựa lộp cộp và xe ngựa nhộn nhịp băng qua phố Cedar, nhưng ngay sau đó tiếng xe cũng giảm dần rồi chìm vào im lặng.

      ôm chặt chiếc áo choàng và nhìn làn hơi thở của mình phả ra trong đêm tối. Nếu cần có thể đợi ở đây cả đêm. Nếu như sáng sớm mai mà ấy đến ta trở lại đây cả tối mai. tin chắc rằng ấy biết chờ ấy, có điều gì có thể làm cho ấy biến mất.

      Đôi chân ta cứng đờ, những ngón tay cũng tê cóng. Chiếc cửa sổ cuối cùng phố Acorn cũng đóng.

      Ngay sau đó, từ cuối góc đường, bóng người xuất . Dưới ánh đèn người phụ nữ từ từ ra. ấy dừng lại ở giữa đường, như thể tìm kiếm trong đêm tối.

      - Norrie - ta gọi .

      Ngay lập tức bước ra.

      - Rose - gọi khẽ và chạy ngay về phía . quàng tay ôm lấy và cảm thấy vui khi quay quanh , hạnh phúc khi cuối cùng cũng được gặp lại ấy. cảm thấy bỗng trong vòng tay của , ấm áp hơn cả khí, ngay lúc này đây biết họ ở bên nhau mãi mãi. Dù có nhảy thẳng xuống dòng sông Charles, cả hai chết và được sinh ra lần nữa. Đó là cuộc sống mới của với người con may mắn có được và có gì khác ngoài tình .

      - biết em đến - thầm - biết mà.

      - phải nghe em .

      - Em thể ở lại Boston. Nhưng thể sống mà thiếu em được.

      - Hãy nghe em! Đây là chuyện quan trọng Norris ạ.

      lặng . Đó là điều mà ấy thể kìm nén, nó khiến sững người; hình bóng vạm vỡ tiến dần về phía họ, từ cuối con phố Acorn.

      Tiếng vó ngựa đằng sau Norris khiến giật bắn người, chiếc xe với hai ngựa kéo dừng lại, ngăn cho chạy trốn. Cánh cửa được kéo mở ra.

      - Norris, hãy tin họ - Rose - phải tin em.

      Từ ngõ sau lưng ta vang lên giọng quen thuộc.

      - Đó là cách duy nhất, Marshall ạ.

      Giật mình, Norris quay lại và nhìn thấy người đàn ông có bờ vai ngang rộng đứng trước mặt .

      - Bác sĩ Sewall có phải ?

      - Tôi đề nghị lên xe ngựa - Sewall - Nếu như còn muốn sống.

      - Họ là những người bạn của chúng ta - Rose .

      ấy túm lấy tay và kéo vào trong xe ngựa.

      - Hãy vào bên trong trước khi có ai đó nhìn thấy .

      còn có lựa chọn nào khác. Bất cứ điều gì chờ đợi Rose cũng quyết đối mặt với nó, tin tưởng đặt cả cuộc đời mình vào tay ấy. ấy dẫn đến chỗ chiếc xe ngựa và kéo vào theo.

      Bác sĩ Sewall rướn lên đóng cửa cho họ mà bước vào trong.

      - Tốt lắm Marshall ạ - ông vọng qua cửa sổ - Tôi hy vọng chúng ta sớm gặp lại nhau trong hoàn cảnh ít khó khăn hơn.

      Người đánh xe có thân hình vạm vỡ và chiếc xe ngựa bắt đầu lăn bánh.

      Chỉ khi Norris ngồi yên ổn mới chú ý thấy người đàn ông ngồi đối mặt với và Rose xe. Ánh sáng của đèn đường soi sáng khuôn mặt của người đàn ông đó, và Norris chỉ biết nhìn chăm chú cách ngạc nhiên.

      - , ở đây bắt giữ nào cả - Cảnh sát Lyons .

      - Thế điều này nghĩa là sao? - Norris băn khoăn.

      - Đây là giúp đỡ, vì người bạn cũ.

      Họ ra khỏi thành phố, dọc chiếc cầu Tây Boston, rồi chạy xuyên qua ngôi làng của Cambridge. Nó giống như chuyến áp giải mà Norris là tù nhân cách nhanh chóng vài đêm trước, nhưng khác là chuyến xa hơn, chuyến thể tự quyết định được, chỉ biết hy vọng mà thôi. Suốt dọc đường, bàn tay bé của Rose nắm chặt lấy tay , yên ắng khiến mọi người an tâm rằng mọi việc diễn ra theo kế hoạch, và phải lo sợ bị phản bội nữa. Làm sao có thể nghi ngờ làm những điều tồi tệ cơ chứ? - bơ vơ ngồi bên cạnh mình mà hề nao núng và mình thể làm gì được cho ấy, nghĩ.

      Thị trấn Cambridge dẫn đường tới vùng quê tối tăm và những cánh đồng hoang vu. Họ đánh xe về phía nam, theo hướng Someville và Medford, qua những ngôi nhà tối tăm của ngôi làng, chen chúc nhau dưới ánh trăng lạnh lẽo của mùa đông. Khi ra đến ngoại ô của Medford chiếc xe ngựa lại tiếp tục con đường đầy sỏi và đá khiến nó phải chậm lại rồi dừng hẳn.

      - Chúng ta nghỉ lại đây hôm nay - Cảnh sát Lyons , với tay mở cửa rồi ra - Mai chúng ta nhận được những lời chỉ dẫn đến nơi an toàn tiếp theo ở phía bắc.

      Norris nhảy xuống từ chiếc xe ngựa và ngước nhìn ngôi nhà bằng đá. Ánh nến sáng lấp lánh sau những ô cửa sổ, nhấp nháy mời gọi những người khách lén lút.

      - Chỗ này là đâu đây? - hỏi.

      Cảnh sát Lyons trả lời. Ông ta dẫn đường tới cánh cửa và gõ hai cái, dừng lại, sau đó lại gõ tiếp cái nữa.

      lúc sau, cánh cửa mở ra. người phụ nữ già cởi chiếc mũ ren màu tối rất quý tộc ra, đưa chiếc đèn lên nhìn mặt những vị khách của mình.

      - Chúng tôi là những người khách qua đường - Lyons .

      Người đàn bà cau mày nhìn Norris và Rose.

      - Hai người này giống như những người bỏ trốn.

      - Đây là trường hợp đặc biệt. Tôi đưa họ đến theo lời cầu của bác sĩ Grenville. Cá ông Garrison và bác sĩ Sewall cũng đồng tình với việc này, ông Wilson cũng thừa nhận rằng ta là người tốt.

      Người phụ nữ già cuối cùng cũng gật đầu và đứng qua bên để ba vị khách của mình vào.

      Norris bước vào trong căn bếp cổ, trần nhà đen kịt bồ hóng do lửa bếp tạo nên. bức tường trông nổi bật hơn cả với chiếc lò sưởi lát đá lớn, những viên than hồng rực trong đó vẫn ỉ cháy. Phía treo những bó hoa oải hương, cây bài hương, cây ngải tây và cây ngải đắng được sấy khô và bó lại. Norris cảm thấy Rose kéo mạnh tay , ấy chỉ vào cái biểu tượng đuợc khắc xà nhà. con bồ nông.

      Cảnh sát Lyons phát ra cái mà họ nhìn chằm chằm, ông ta :

      - Đây là biểu tượng xưa, Marshall ạ, và chúng ta phải kính trọng. Con bồ nông là biểu tượng cho hy sinh của những con người vĩ đại. Nó nhắc cho chúng ta nhớ rằng chúng ta cho gì và những gì chúng ta được nhận.

      Bà cụ già thêm vào.

      - Đó chính là biểu tượng của hội từ thiện của chúng tôi. Những người già ở trong hội Hoa hồng của Sharon.

      Norris quay lại nhìn bà ta.

      - Bà là ai? Đây là nơi nào?

      - Chúng tôi là những thành viên của hội Chữ thập đỏ, thưa quý ngài. Và đây là nơi nghỉ lại của những người lữ khách. Những người lữ khách cần tìm nơi trú .

      Norris nghĩ về ngôi nhà phố Acorn, với tượng những con bồ nông trong bậu cửa. nhớ rằng William Loyd Garrin trong những quý ông ở trong ngôi nhà vào tối đó. Và ta cũng nhớ ra rằng có rất nhiều tiếng thầm về những người chủ tiệm bên cạnh, về những người lạ vào những vùng lân cận trong bóng tối. Vùng đất đó là nơi cảnh sát Lyons ra lệnh giới hạn cho đội tuần tra đêm.

      - Họ là những người ủng hộ việc bãi nô - Rose - Đây là ngôi nhà để lẩn trốn.

      - Nơi nghỉ lại - Lyons - trong rất nhiều nơi dừng chân của hội Rosicrucians mà họ lập nên ở giữa vùng phía Nam và Canada.

      - Họ che chở cho những người nô lệ da đen à?

      - có người nào là nô lệ cả - Bà cụ già - người nào có quyền sở hữu người khác. Tất cả chúng ta đều là những người tự do.

      - Bây giờ hiểu rồi chứ Marshall - Cảnh sát Lyons lên tiếng - Vì sao ngôi nhà này và cả những ngôi nhà phố Acorn bao giờ được ông ấy nhắc đến. Bác sĩ Grenville quả quyết với chúng tôi rằng người ủng hộ phong trào của những người theo chủ nghĩa bãi nô. Nếu như bị bắt giữ, cũng được lời nào về những địa điểm này, gây nguy hiểm cho những người khác. Người ta phải chịu đựng mọi điều khổ cực đủ cho cả mười lần sống rồi.

      - Tôi thề với ông rằng tôi tiết lộ bất cứ điều gì - Norris hứa.

      - Đó chính là điều mà chúng tôi gặp phải - Lyons - Chưa bao giờ nhiều như lúc này. Chúng tôi đủ sức để có được mạng lưới bí mật, chưa bao giờ những tin tức của chúng tôi lại lọt ra ngoài nhiều như vậy và tiêu diệt chúng tôi nếu như họ muốn.

      - Tất cả những thành viên đều là người lớn tuổi à? Thậm chí cả bác sĩ Grenville?

      Lyons gật đầu.

      - lần nữa, điều bí mật được phép tiết lộ.

      - Tại sao ông giúp tôi? Tôi phải là người nô lệ bỏ trốn. Nếu như ông tin ông Pratt tôi là con quái vật.

      Lyons khịt mũi cái.

      - Pratt là kẻ đáng khinh bỉ. Nếu có thể tôi ném ra khỏi đội tuần tra đêm, nhưng ta có được ủng hộ lớn của mọi người. Mở những trang báo hàng ngày ra và tất cả chúng ta có thể đọc được những bài báo về những hành động hùng của ông ta. Nhưng , ta chỉ là người đàn ông đần độn. Bắt giữ được chính là thắng lợi to lớn của .

      - Và đây cũng chính là lý do tại sao các ông giúp tôi? Chỉ đơn thuần để phủ nhận những thành công của ta ư?

      - Đó là điều tệ hại nhất mà từ trước đến nay tôi được biết đấy. , chúng tôi giúp bởi vì Aldous Grenville hoàn toàn tin tưởng rằng vô tội. Và ngăn cản để có hành động hết sức bất công đó chính là việc treo cổ .

      Lyons nhìn người phụ nữ già.

      - Bây giờ tôi để ta ở lại đây với bà, Mistress Goode. Ngày mai, ông Wilson tới để cung cấp thông tin về chuyến của ta. Tối nay còn thời gian sắp xếp lại nữa đâu. bao lâu nữa trời sáng và tốt nhất ông Marshall nên ở lại đây đợi cho đên lúc xẩm tối ngày mai để tiếp tục cuộc hành trình của mình.

      ta quay sang Rose.

      - Nào, Connolly. Chúng ta quay trở lại Boston chứ?

      Rose trông được vui.

      - Tôi thể ở lại cùng ấy sao? - hỏi, nước mắt lưng tròng.

      - mình người khách này nhanh hơn và an toàn hơn. Điều quan trọng là Marshall bị vướng víu.

      - Nhưng thế này đối với chúng tôi là quá đột ngột!

      - còn có lựa chọn nào khác. ấy chuyến an toàn và rồi ấy liên lạc lại với mà.

      - Tôi vừa mới được gặp lại ấy thôi mà! Tôi thể ở lại cùng ấy ư, chỉ tối nay thôi mà? Ông với ông Wilson tới vào ngày mai. Tôi quay lại Boston với ông ấy sau.

      Norris nắm chặt tay với Lyons:

      - Tôi biết khi nào mới được gặp lại ấy. Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Làm ơn hãy cho chúng tôi vài giờ cuối cùng để có thể được ở bên nhau.

      Lyons thở dài và đành gật đầu.

      - Ông Wilson đến đây trước trưa mai. Hãy chuẩn bị sẵn sàng rời vào lúc đó.







      Họ nằm trong bóng tối, giường của họ chỉ được chiếu sáng bằng ánh trăng xuyên qua cửa sổ, nhưng chừng đó cũng đủ để Rose có thể nhìn thấy khuôn mặt . biết nhìn mình với ánh mắt đắm đuối như thế nào.

      - hứa giữ liên lạc với em và Meggie chứ? - .

      - Ngay khi đến được nơi an toàn, viết cho em. Lá thư được gửi bằng cái tên khác, nhưng em biết đó là thư của .

      - Giá mà bây giờ cm có thể cùng .

      - được, muốn em được an toàn trong nhà bác sĩ Grenville, phải chịu đựng chặng đường đầy chông gai cùng . vui khi biết rằng Meggie được chăm sóc tốt. là em tìm được chỗ an toàn nhất có thể.

      - Chỗ đó chính là nơi mách cho em mà.

      - Ôi, Rose thông minh của ! Em hiểu quá mà.

      nhìn thẳng vào mắt , phả hơi thở ấm áp vào bàn tay .

      - Lúc này điều tuyệt vời nhất đến với chúng ta. Em phải tin là như vậy, Rose ạ, Tất cả những thử thách, tất cả những khổ cực chỉ làm cho tương lai của hai chúng ta trở nên ngọt ngào hơn thôi.

      nhàng hôn lên môi , nụ hôn lẽ ra khiến tim đập loạn nhịp. Nhưng thay vào đó lại thấy có cái gì đó nghẹn đắng trong cổ họng, biết khi nào họ mới được gặp lại nhau. nghĩ về chuyến sắp tới của , vẻ những điểm dừng chân bí mật và những con đường lạnh lẽo, tất cả chúng dẫn tới đâu? thể nào biết trước được tương lai và điều đó khiến sợ hãi. Trước đây, khi còn là , tưởng tượng rằng việc gì xảy ra: những năm tháng làm việc như thợ may, người đàn ông mà gặp, những đứa con của sau này. Nhưng bây giờ, khi nghĩ về tương lai, chẳng thấy gì cả, mái nhà bên Norris, có những đứa con và cũng chẳng có cả hạnh phúc. Tại sao tương lai lại đột nhiên biến mất như thế cơ chứ? Tại sao thể nhìn thấy điều gì đó xa hơn tối nay?

      Đây là thời gian mà chúng ta chẳng bao giờ có lại được nữa?

      - Em đợi chứ? - thầm.

      - Mãi mãi.

      - biết có thể mang lại cho em điều gì khác ngoài cuộc sống trốn chạy, luôn trong tâm trạng lo lắng và lúc nào cũng phải cảnh giác với tất cả mọi người. Em xứng đáng được nhận nhiều hơn thế.

      - cũng vậy.

      - Nhưng em có quyền lựa chọn, Rose ạ. sợ rằng ngày em tỉnh dậy và ân hận về điều này. thấy tốt hơn là chúng ta nên gặp lại nhau nữa.

      Ánh trăng mờ ảo chiếu lên những giọt nước mắt của .

      - đừng nghĩ vậy.

      - nghĩ, chỉ bởi vì em xứng đáng được hưởng hạnh phúc. muốn em có cơ hội để sống cuộc sống thực .

      - Đó có là những gì muốn ? - thầm - Rằng chúng ta sống mà có nhau?

      lặng yên.

      - phải với em ngay bây giờ, Norrie. Nếu em mãi mãi chờ đợi những lá thư của . Em đợi cho đến khi tóc mình bạc trắng và xuống mồ mới thôi. Và thậm chí là cả sau đó em cũng vẫn đợi… - Giọng vỡ òa.

      - Thôi nào, thôi nào - ôm chầm lấy và kéo lại gần - Nếu kẻ ích kỷ, với em rằng hãy quên . với em rằng em hãy tìm cho mình hạnh phúc khác - nở nụ cười buồn - Nhưng rốt cuộc phải là người rộng lượng như vậy. kẻ ích kỷ và ghen tỵ với bất kỳ người đàn ông nào có em và em. muốn mình là người đàn ông đó.

      - là người đó rồi - rướn lên, nắm chặt lấy áo sơ mi của - Là .

      thể nhìn thấy được tương lai, chỉ có thể thấy được vài giờ sau và tối nay có thể là tất cả tương lai mà họ có. Mỗi nhịp đập của trái tim, có thể cảm thấy thời gian họ ở bên nhau còn nhiều, vượt ra khỏi tầm tay họ, sau đó chỉ còn lại những kỉ niệm và nước mắt.

      Chính vì thế mà phải tận dụng tất cả thời gian mà họ còn có thể ở bên nhau. Luống cuống, tháo những cái móc và dây buộc của chiếc áo dài, hơi thở dồn dập, nhanh, vội vàng. Thời gian như ngừng trôi, họ như tan chảy vào nhau, cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong họ. Chưa bao giờ gần gũi với người đàn ông, nhưng bản năng và tình mách bảo biết phải làm gì. biết cách làm cảm thấy hạnh phúc.

      Ánh trăng lung linh, chiếu rọi ngực , đôi vai trần của , tất cả những đường cong, những nơi thầm kín mà họ chưa lần cùng ai. Đây chính là điều mà người vợ dành cho người chồng của mình, nghĩ, mặc dù nồng nàn của hai cơ thể khiến nghẹt thở, chút đau đớn khi trở thành đàn bà nhưng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, đây chính là giây phút đặc biệt trong cuộc đời con của - còn là thiếu nữ nữa, và đây là khởi đầu cho sinh linh bé ra đời. Bây giờ là chồng của em.

      Khi đêm sắp trôi qua, nghe thấy tiếng gà gáy. Khó chịu vì bị đánh thức, nghĩ: con gà này điên , bị lừa bởi ánh trăng, nó báo nhầm trời sáng, cả thế giới vẫn còn say giấc. Nhưng con gà đâu có sai, những tia nắng bình minh bắt đầu xuất ngoài cửa sổ. Thất vọng, nhận thấy ngày mới bắt đầu, bầu trời cao và trong xanh hơn. Mặc dù nếu như có thể làm cho buổi sáng tới chậm hơn, để vẫn được cảm nhận hơi thở ấm áp của Norris, cảm nhận khuôn mặt trong giấc mơ và muốn giữ lại lâu bên mình.

      Norris mở mắt ra và mỉm cười.

      - Thế giới phải là kết thúc - khi nhìn thấy khuôn mặt rầu rĩ của - Chúng ta cùng nhau sống qua những chuyện này.

      chớp mắt để ngăn dòng nước mắt chỉ chực trào ra.

      - Và chúng ta được hạnh phúc.

      - Đúng thế - khẽ chạm vào má - cực kỳ hạnh phúc. Em chỉ cần tin như thế thôi.

      - Em tin vào bất cứ điều gì khác. Chỉ thôi.

      Bên ngoài, có tiếng chó sủa. Norris đứng dậy và bước tới nhìn ra ngoài cửa sổ. nhìn đứng đó, tấm lưng trần ra dưới ánh mặt trời, ghi nhớ nỗi khát khao những đường cong, những cơ bắp. Mình ghi nhớ tất cả hình ảnh này cho tới khi mình nhận được tin tức của ấy, nghĩ. Ký ức về giây phút bao giờ quên.

      - Ông Wilson ở đây để đón em đó - Norris .

      - Sao sớm quá vậy?

      - Chúng ta nên xuống để gặp ông ấy.

      quay trở lại giường.

      - biết khi nào mới lại có cơ hội đế ra điều này. Nên ra bây giờ - quỳ xuống bên cạnh , nắm lấy tay - em, Rose Connolly và muốn sống cùng em suốt cuộc đời mình. muốn được cưới em làm vợ. Nếu em đồng ý.

      nhìn đôi mắt rưng rưng.

      - Em đồng ý, Norrie ạ. Tất nhiên là em đồng ý rồi.

      kéo tay lại và mỉm cười nhìn chiếc nhẫn rẻ tiền của Aurnia mà chưa bao giờ để rời khỏi tay.

      - Và hứa lần sau đeo cho em chiếc nhẫn - thầm - phải nhẫn làm bằng thiếc và thủy tinh.

      - Em quan tâm về chiếc nhẫn. Em chỉ cần có thôi.

      mỉm cười, nắm lấy tay .

      - Em người vợ dễ chăm sóc đây!

      Tiếng gõ cửa khiến cả hai đứng lặng. bà cụ gọi ngoài cánh cửa:

      - Ông Wilson đến rồi đấy. Ông ấy phải quay trở lại Boston ngay lập tức, tốt nhất là quý trẻ tuổi nên xuống dưới nhà thôi.

      Tiếng bước chân người phụ nữ già nặng nề bước .

      Norris nhìn Rose.

      - hứa với em đây là lần cuối cùng chúng ta phải rời xa nhau - giọng tha thiết - Nhưng bây giờ, em à, đến lúc phải rồi.


      BA MƯƠI HAI



      Oliver Wendell Holmes ngồi trong phòng khách của Edward Kingston, lơ đãng nghe Kitty Welliver bên trái rồi tới chị của ta là Gwendolyn bên phải thi nhau những chuyện nhạt nhẽo và nghĩ rằng thà mình bị đày xuống địa ngục còn sướng hơn. Nếu biết chị em nhà Welliver đến thăm Edward hôm nay tránh xa chỗ này - ít nhất là mười ngày. Nhưng khi bước chân vào nhà ai đó, rồi ngay lập tức ra về lịch cho lắm. Dù sao nữa, khi kịp nghĩ ra lựa chọn khác cũng quá muộn, Kitty và Gwen nhảy ra khỏi những chiếc ghế họ ngồi, rồi mỗi người xốc bên lôi Wendell vào phòng khách, giống như những con nhện đói vớ được mồi. Mình thực làm gì thế này, nghĩ khi đưa cốc trà lên miệng, đây là cốc thứ ba từ lúc tới đây. bị mắc kẹt ở đây suốt phần còn lại của buổi chiều, chờ đợi khó chịu giống như quả bóng căng phồng sắp nổ, khiến cho chủ nhân của nó muốn kết thúc chuyến thăm này ngay lập tức.

      Chao ôi những trẻ xuất với những chiếc váy phồng có khung kim loại bên trong, vui vẻ nhấp từng cốc trà trong lúc chuyện phiếm với Edward và mẹ cậu ta. hề có tiếng cổ vũ nào cho họ cả, Wendell vẫn còn nhớ như in yên lặng bao trùm, điều đó khiến cho các cảm thấy hơi thất vọng, họ dừng lại đủ lâu để hiểu ra điều đó. Nhưng nếu dừng lại để lấy hơi, người kia ngay lập thức thay vào bằng những câu chuyện ngồi lê đôi mách mới mẻ hay những lời nhận xét ác ý ngừng nghỉ.

      - ấy rằng đó là điều mà ấy thực phải vượt qua và nhiều khi vì nó mà muốn chết. Nhưng sau khi tôi với ông Carter ông ta rằng đó chẳng phải là vấn đề gì quan trọng cả chỉ như cơn bão biển Atlantic thôi. hãy nhìn , ấy lại cường điệu nó quá...

      -... như mọi khi. ta vẫn thường thổi phồng việc như vậy. Lần trước ấy khăng khăng cho rằng ông Mason là nhà kiến trúc sư nổi tiếng thế giới. Sau đó chúng tôi phát ra là ông ta chỉ mới xây nhà hát opera ở Virginia, công việc đó có gì ấn tượng cả, tôi được nghe kể thế, chắc chắn thể tin vào thà của ông Bulfinch...

      Wendell cố ngáp và bắt đầu lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, thể nào tập trung được. bài thơ , nghĩ. Bài thơ về những đầu óc rỗng tuếch, chỉ biết ăn mặc đẹp. Mặc những bộ váy do các khác làm ra. Những vô hình.

      - ...và ta chắc chắn với tôi rằng cuối cùng những kẻ săn tiền thưởng đuổi kịp ta mà thôi - Kitty vẫn thao thao - Ôi, tôi biết rằng có điều gì đó đáng ghê tởm ở ta mà. Tôi có thể cảm thấy điều khủng khiếp đó.

      - Tôi cũng thế! - Gwen rùng mình . Buổi sáng hôm ở nhà thờ, ngồi bên cạnh ta... khiến tôi cảm thấy ớn lạnh.

      chú ý của Wendell ngay lập tức quay trở lại chỗ hai chị em.

      - về Marshall đấy à?

      - Đúng thế đấy. Đó là chuyện mà tất cả mọi người bàn tán xôn xao. Nhưng ở Cambridge trong mấy ngày gần đây mà, Holmes, vậy bỏ lỡ những chuyện thú vị rồi.

      - Rất cảm ơn nhưng tôi nghe về nó quá đủ ở Cambridge rồi.

      - Chuyện đó chẳng có gì là bất ngờ cả đúng ? - Kitty .

      - Cứ nghĩ đến chuyện chúng ta cùng ăn cơm và nhảy múa với kẻ giết người thử xem? Mà còn là tên sát nhân ghê tởm như thế nữa chứ? Chém nát mặt của người! Cắt lưỡi của người khác!

      Tôi biết hai người phụ nữ kia ba hoa rằng tôi chỉ thích đơn giản hóa vấn đề mà thôi.

      - Tôi nghe - Gwen , mắt ta sáng rực lên - rằng ta có kẻ tòng phạm. Ailen - ta hạ thấp giọng xuống để từ đáng ghê tởm:

      - mụ đàn bà đại bợm.

      - nghe những chuyện bậy bạ! - Wendell ngắt lời.

      Mắt Gwen ngước nhìn và ngạc nhiên trước lời bác bỏ lỗ mãng của .

      - Các là những ngu ngốc chẳng biết gì về những điều mình . Cả hai .

      - Ồ, các cháu quý - mẹ của Edward nhanh chóng xen vào - Tôi thể tin là ấm trà pha hết. Tôi nghĩ là tôi nên gọi thêm - Bà kéo chiếc chuông làm cho nó rung liên hồi.

      - Nhưng chúng ta đều biết là bọn tôi chuyện gì, Holmes ạ - Kitty bực tức . Lòng tự trọng của ta bị tổn thương và ta thể giữ bình tĩnh được nữa.

      - Chúng tôi có nguồn tin thân cận với đội tuần tra đêm. Mối quan hệ hết sức sâu sắc.

      - Tôi chắc rằng đó là vợ của người nào đó rất thích ba hoa.

      - Tại sao, đó là cách hề lịch chút nào.

      Bà Kingston lại rung gọi người hầu lần nữa, lần này gấp gáp hơn.

      - Các đâu cả rồi? Chúng tôi cần ấm trà mới!

      - Wendell à - Edward dàn hoà, cố gắng làm cho mọi việc trở nên nhàng hơn - cần phải tranh cãi gay gắt như thế. Chúng ta chỉ chuyện với nhau thôi mà.

      - Chỉ thế thôi á? Họ về Norris. cũng biết như tôi rằng cậu ấy thể có những hành động dã man như vậy được.

      - Vậy tại sao ta phải chạy trốn? - Gwen hỏi - Tại sao ta phải nhảy từ cầu xuống? Đó chắc chắn là hành động của kẻ phạm tội.

      - Hoặc người quá sợ hãi.

      - Nếu như ta vô tội, ta nên ở lại để bảo vệ cho chính mình.

      Wendell cười phá lên.

      - Chống lại những kẻ như các người ư?

      - , Wendell - Edward xen vào - Tôi nghĩ tốt hơn hết là chúng ta nên chuyển chủ đề.

      - Các đâu hết rồi? - Bà Kingston quát, tiếng bước chân nhanh nhẹn ra. Bà ngang qua cửa và gọi với ra:

      - Nellie, chết ở xó nào thế? Nellie! Chúng tôi cần thêm trà ngay lập tức!

      Bà đóng sập cửa lại và bước cách tức giận về phía chiếc ghế của mình.

      - Tôi với các cháu rồi đấy, chẳng thể nào tìm được giúp đỡ đúng lúc.

      Chị em nhà Welliver ngồi im lặng trong bực bội, thèm nhìn về phía Wendell. ta cư xử đúng với hành vi của quý ông và đây chính là trừng phạt dành cho ta: bị lờ thèm chuyện. Như thể đó là vấn đề với tôi vậy, nghĩ, liệu có phải tôi quá ngốc khi nhận thấy như vậy . đặt cái cốc và đĩa của mình xuống.

      - Cháu phải cảm ơn bác về những cốc trà này bác Kingston ạ - - Nhưng cháu nghĩ rằng cháu phải thôi - đứng dậy, Edward cũng đứng theo.

      - Ôi, nhưng mà ấm trà mới sắp được mang đến đây ngay bây giờ mà! - Bà liếc nhìn về phía cánh cửa - Nếu như đãng trí đó quên nhiệm vụ của mình.

      - Bác đúng - Kitty , cương quyết làm như thể Wendell hề tồn tại - Dạo này, chẳng thể tìm đâu ra những người giúp việc tử tế cả. Đó là lý do tại sao, mẹ chúng cháu thời gian hết sức khó chịu tháng năm vừa rồi, sau khi người hầu của chúng cháu ra . ta chỉ ở cùng chúng cháu có ba tháng sau đó ta bỏ lấy chồng mà thèm thông báo lấy tiếng. Đơn giản chỉ là bỏ rơi chúng cháu, để mặc chúng ta giận dữ và khô héo.

      - là vô trách nhiệm - Gwen thêm vào.

      Wendell :

      - Chúc buổi chiều tốt lành, bác Kingston, cả hai nữa nhé.

      Bà chủ nhà gật đầu chào nhưng hai hề có phản ứng gì. Họ tiếp tục chuyện với nhau khi và Edward ra cửa.

      - Bây giờ hiểu muốn tìm giúp đỡ ở Providence này khó khăn đến dường nào. Người như Aurnia khó có thể là người đáng quý nhưng ít nhất ấy cũng biết sắp xếp gọn gàng tủ quần áo của chúng ta.

      Wendell bước tới phòng khách dừng lại, khi quay vào, vẫn thấy Gwen chuyện vớ vẩn.

      - Chúng cháu mất cả tháng trời tìm kiếm người thay thế ấy. Đến bây giờ là tháng sáu rồi và cũng đến lúc chúng cháu phải đến ngôi nhà của mình ở Weston rồi.

      - Tên của ta là Aurnia à? - Wendell hỏi.

      Gwen nhìn xung quanh, như thể băn khoăn biết chuyện với mình.

      - Người hầu của các ấy - ta - Hãy kể với tôi về ta .

      Gwen vẫn bình thản khi bắt gặp ánh mắt chằm chằm của ta.

      - Tại sao trái đất này lại có người có sở thích như vậy Holmes?

      - ta trẻ, dễ thương đúng ?

      - ta cỡ tuổi chúng tôi, chị thế phải Kitty? Còn về chuyện dễ thương hay ... chuyện đó còn tùy vào tiêu chuẩn của từng người.

      - Thế còn tóc ta... nó màu gì?

      - Tại sao trái đất này...

      - Màu gì?

      Gwen nhún vai.

      - Đỏ. Nó rất nổi bật, tuy nhiên những có tóc như ngọn lửa này phần lớn đều có rất nhiều tàn nhang.

      - có biết ấy đâu ? Bây giờ ấy ở đâu?

      - Tại sao chúng tôi cần phải biết? ngu ngốc đó chẳng gì với chúng tôi cả.

      Kitty :

      - Tôi nghĩ rằng mẹ có thể biết đấy. Chỉ sợ bà ấy chịu với chúng ta thôi. Bởi vì đó phải chuyện để ở những nơi lịch .

      Gwen nhìn chị ta bực tức.

      - Tại sao chị chia sẻ với em chuyện này trước đây? Em tất cả mọi chuyệncho chị mà!

      Edward bảo:

      - Wendell, cậu lạ lùng khi lại quan tâm đến hầu đó như vậy.

      Wendell quay trở lại ghế của và ngồi xuống, thẳng mặt với chị em nhà Welliver khiến cho họ hết sức bối rối.

      - Tôi muốn với tôi tất cả mọi điều mà biết về đó, bắt đầu từ tên đầy đủ của ta. Tên ta là Aurnia Connolly đúng ?

      Kitty và Gwen hết sức ngạc nhiên nhìn nhau.

      - Tại sao vậy Holmes - Kitty hỏi - Sao biết?





      - Có quý ông muốn gặp - Bà Furbush .

      Rose nhìn bộ áo ngủ của đàn ông mà chữa lại. Ở dưới chân cái rổ quần áo và đó cũng chính là công việc hàng ngày của , vạt váy của bà Lackaway có đoạn viền bị sứt chỉ, cái quần của bác sĩ Grenville túi bị sờn rách, rất nhiều những cái áo sơ mi, áo cánh và những cái áo gi lê cần được khâu lại khuy và những đường chỉ cần được khâu lại. Từ khi quay trở lại căn hộ vào sáng hôm đó, cố quên nỗi nhớ nhung đau khổ của mình bằng cách cố tập trung vào việc sửa chữa và khâu vá quần áo, đó cũng có thể coi là những gì đền đáp công ơn mà họ dành cho . Tất cả các buổi chiều, đều ngồi góc trong nhà bếp, im lặng khâu vá, nỗi buồn khuôn mặt khiến cho những người hầu trong nhà đều tôn trọng riêng tư ấy. ai quấy rầy cả, mà thậm chí cũng chẳng ai thử bắt chuyện với . Cho đến lúc này.

      - Có quý ông chờ ở cửa sau - Bà Furbush .

      Rose đặt bộ áo ngủ vào cái giỏ rồi đứng dậy. qua bếp, có thể cảm nhận được người quản gia nhìn với ánh mắt hết sức tò mò và cho đến khi ra đến cửa vẫn hiểu được lý do tại sao.

      Wendell Holmes đứng ở lối dành cho những người hầu, quả là điều lạ lùng đối với quý ông như ấy.

      - Holmes - Rose gọi - Tại sao lại đến đây lúc này?

      - Tôi cần chuyện với .

      - Vào trong này . Bác sĩ Grenville có mặt ở nhà đó.

      - Đây là chuyện riêng, chỉ có thể với thôi. Chúng ta có thể ra ngoài chuyện được ?

      ngoái đầu lại nhìn và phát thấy ánh mắt của người quản gia nhìn họ. tiếng nào, bước ra ngoài, kéo cửa bếp đóng lại sau lưng. và Wendell vào trong sân sau, nơi bóng những cái cây trơ trụi lá bao trùm trong ánh trăng lạnh lẽo.

      - có biết nơi Norris ? - hỏi. Khi thấy do dự - Đây là việc khẩn cấp, Rose ạ. Nếu như biết, phải cho tôi.

      lắc đầu.

      - Tôi hứa rồi.

      - Hứa với ai?

      - Tôi thể tiết lộ điều gì. Kể cả với .

      - Thế tóm lại biết chỗ cậu ấy ở ?

      - ấy rất an toàn. ấy được những người tốt che chở.

      nắm chặt hai vai .

      - Bác sĩ Grenville biết chứ? Có phải chính ông ta thu xếp vụ chạy trốn này ?

      nhìn vào ánh mắt điên cuồng của Holmes.

      - Chúng ta có thể tin cậy vào ông ấy phải ?

      Wendell rên lên.

      - Vậy có thể quá muộn với Norris rồi.

      - Grenville bao giờ để cho Norris sống đứng trước tòa đâu. Quá nhiều bí mật bị lộ, những bí mật mà có thể khiến cả gia đình này bị hủy hoại - ta đưa mắt nhìn lên ngôi nhà hết sức ấn tượng của Aldous Grenville.

      - Nhưng bác sĩ Grenville vẫn thường xuyên bảo vệ Norris mà.

      - Và cũng ngạc nhiên khi người danh tiếng và có nhiều ảnh hưởng như ông ta sao lại có thể bảo vệ sinh viên tên tuổi mà cũng chẳng có quan hệ gì với mình ư?

      - Bởi vì Norris vô tội! Và bởi vì…

      - Ông ta làm vậy để tránh cho mình khỏi vòng lao lý. Tôi nghĩ ông ta muốn Norris trở thành con tốt để chịu tội trước công luận và mặt các tờ báo. Lúc đó, cậu ấy thành người có tội. Tất cả những việc đó khiến kẻ săn tiền thưởng bắt đầu công việc của mình. có biết rằng ông ấy là người hết sức hào phóng ?

      nuốt những giọt nước mắt vào trong.

      - Đúng thế.

      - Mọi việc kết thúc suôn sẻ. Khi Tử thần Khu Tây bị vạch mặt và bị giết.

      - Tại sao bác sĩ Grenville lại làm thế? Tại sao ông ấy phải quay sang chống lại ấy chứ?

      - Bây giờ có thời gian để giải thích chuyện này. Chỉ cần cho tôi biết nơi Norris ở thôi, tôi có thể cảnh báo cho cậu ấy.

      nhìn , biết nên làm gì đây. Trước đây chưa bao giờ nghi ngờ Wendell Holmes cả, nhưng bây giờ, dường như phải nghi ngờ tất cả mọi người, thậm chí cả những người mà từng rất tin tưởng.

      - Lúc chập tối - - ấy rời Medford và về phía bắc, đường Winchester.

      - Cậu ấy đâu?

      - thị trấn ở Hudson. nhà máy xay, nằm bên bờ sông, Ở đó có tượng con bồ nông trước cửa.

      Wendell gật đầu.

      - Với chút may mắn tôi bắt kịp cậu ấy trước khi cậu ấy rời khỏi Hudson.

      quay , rồi sau đó dừng lại và quay lại nhìn .

      - Đừng gì với ông Grenville - cảnh báo - hết, đừng với bất kì ai nơi đứa trẻ ở. phải giữ bí mật về nơi đó đấy.

      nhìn chạy ra khỏi sân sau và chỉ chốc lát sau nghe thấy tiếng vó ngựa lóc cóc đường. , lúc này mặt trời lặn rồi và giờ này chắc Norris đường Winchester rồi. Còn thời điểm nào tốt hơn khi bóng đêm buông xuống để mai phục người mình đường?

      Nhanh lên, Wendell. Hãy là người đầu tiên đuổi kịp ấy.

      Cơn gió mạnh thổi qua sân sau, cuốn theo những cành cây và bụi, nheo mắt lại để bị bụi bay vào. Dù nheo mắt nhưng có thể thấy có cái gì đấy thoáng qua đường. Gió ngừng thổi, và nhìn thấy con chó lang thang qua đầu phố Beacon. Con chó ngửi ngửi những bụi cây, bới quanh những đám tro mà người ta rắc suốt con đường bộ trơn tuột. Sau đó, nó nhấc chân lên, đái vào gốc cây và quay đầu lại cái cống. Khi thấy nó chạy nưóc kiệu ra khỏi sân, đột nhiên nhận ra rằng từng thấy cảnh tượng này trước đó. Hoặc là thời điểm nào đó rất giống lúc này.

      Nhưng chuyện đó diễn ra vào ban đêm. Với những hình ảnh đau thương vừa xuất khơi lại quá khứ đau buồn mà muốn vứt bỏ nó ra khỏi kí ức của mình, để có thể quên . Nhưng bây giờ nó dần trở lại, kiên quyết lôi nó ra khỏi đầu mình, cho đến khi mảng kí ức đó đưa về đứng cạnh cái cửa sổ cùng với đứa cháu sơ sinh của nhìn ra ngoài bóng đêm. nhớ có cỗ xe ngựa rời sân trong của bệnh viện. nhớ thấy Agnes Poole bước ra từ trong bóng tối để chuyện với người đánh xe ngựa.

      nhớ lại thêm nhiều chi tiết nữa: có con ngựa hốt hoảng, nó gõ móng liên tục vẻ lo sợ khi con chó lao qua. con chó to, in bóng mặt nền đá.

      Con chó của Billy cũng có mặt vào tối hôm đó. Billy cũng có ở đó?

      chạy ra khỏi cổng và chuẩn bị xuống phố Beacon nghe thấy giọng khiến đứng sững.

      - Connolly?

      quay lại nhìn thấy bác sĩ Grenville đứng ở cửa trước.

      - Bà Furbush rằng Holmes vừa mới ghé thăm. ta đâu rồi?

      - ... ấy rồi thưa ngài.

      - Thậm chí với tôi lời nào ư? là hết sức kì lạ. Charles rất thất vọng khi bạn của nó câu nào với nó cả.

      - ấy ở đây có lúc thôi.

      - Tại sao ta lại đến đây? Và tại sao phải lén lút cửa sau?

      cảm thấy bối rối trước ánh mắt của ông ta.

      - ấy chỉ ghé qua để hỏi xem tôi sống thế nào, thưa ông. ấy muốn làm phiền ông khi sắp tới giờ dùng bữa.

      Grenville nhìn lúc. thể đọc thấy điều gì qua nét mặt của ông ta, và hy vọng rằng ông ta cũng đọc được gì qua nét mặt của .

      - Khi gặp lại Holmes - Ông ta - với ta rằng viếng thăm của ta bao giờ là phiền phức cả. Cả ngày lẫn đêm.

      - Vâng, thưa ông - lí nhí.

      - Tôi tin rằng bà Furbush tìm đấy - Ông ta vào trong nhà.

      quay lại nhìn phố Beacon. Con chó biến mất.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      BA MƯƠI BA


      Khi cả ngôi nhà chìm trong im lặng cũng gần nửa đêm.

      Nằm cái giường của mình trong bếp. Rose chờ cho những tiếng gác biến mất, những bước chân cọt kẹt thôi hẳn. Chỉ tới khi đó, mới ngồi dậy ra khỏi giường mình, mặc áo choàng vào. lén ra ngoài bằng cửa sau nên phải vòng quanh ngôi nhà. Nhưng khi chỉ vừa mới ra tới sân trước nghe thấy tiếng xe ngựa lạch canh dừng lại trước nhà. thu mình vào trong bóng tối.

      Ai đó đập mạnh vào cửa trước.

      - Bác sĩ! Chúng tôi cần gặp bác sĩ!

      lúc sau, cánh cửa mở ra và tiếng bác sĩ Grenville hỏi:

      - Chuyện gì vậy?

      - đám cháy, thưa ngài, ngay gần cầu tàu của Hancock! Hai tòa nhà bị thiêu rụi, chúng tôi biết có bao nhiêu bệnh nhân. Bác sĩ Sewall muốn có giúp đỡ của ngài. Xe ngựa của tôi chờ ngài, thưa bác sĩ, nếu ngài luôn bây giờ.

      - Để tôi lấy túi của mình .

      lúc sau cửa trước đóng sầm lại, và cỗ xe ngựa cũng chuyển bánh mất.

      Rose bước ra khỏi chỗ nấp, chạy qua cổng chính ra phố Beacon, ở phía trước, phía chân trời, bầu trời đêm sáng rực lên màu đỏ đáng sợ. cỗ xe ngựa phi nhanh qua chỗ , lao về hướng cầu tàu cháy. Hai thanh niên chạy qua vội vã hòa vào dòng người. theo họ, thay vào đó con đường dốc yên tĩnh dẫn lên đồi Beacon, nơi người dân quanh vùng vẫn gọi là Khu Tây.

      Hai mươi phút sau, lẻn vào cái sân chuồng ngựa, nhàng mở cửa chuồng. Trong bóng tối, nghe thấy tiếng cục cục khe khẽ của lũ gà con và ngửi thấy mùi của những con ngựa, mùi ngọt ngọt của cỏ khô.

      - Billy? - gọi khẽ.

      Cậu bé trả lời. Nhưng ở đâu đó phía , trong đống cỏ khô, có tiếng rên rỉ của con chó.

      lần mò trong bóng tối tới cầu thang hẹp rồi bước rón rén lên từng bậc. Cái bóng khẳng khiu của Billy in khung cửa sổ. Cậu ta đứng nhìn chăm chú ánh lửa đỏ rực từ khu đông.

      - Billy? - thầm.

      Cậu ta quay lại phía .

      - Chị Rose, nhìn xem! Ở đó có đám cháy!

      - Chị biết - trèo vào cái gác xép, con chó lao tới liếm tay .

      - Nó lớn dần lên. Chị nghĩ liệu nó có thể lan ra khắp mọi nơi ? Em có nên lấy xô nước?

      - Billy, chị cần phải hỏi em vài chuyện.

      Nhưng cậu ta chú ý gì đến , cậu ta vẫn nhìn ánh lửa bên ngoài. chạm vào tay cậu ta và thấy cậu ta run.

      - Nó ở tận chỗ mấy cái cầu tàu - - Nó thể lan xa đến tận đây đâu.

      - Nó có thể mà. Em thấy ngọn lửa bắt lấy cha em, tới khắp mọi chỗ mái nhà. Nếu em có cái xô, em có thể cứu được ông ấy. Giá mà em có cái xô.

      - Cha của em à?

      - Ông ấy bị cháy đen, chị Rose ạ, giống như món thịt nướng. Khi chị thắp cây nến lên, lúc nào chị cũng nên đặt bên cạnh cái xô.

      Ở phía đông, ánh lửa sáng rực và ngọn lửa lan rất nhanh, bầu trời trông giống như cái bồ cào màu da cam. Cậu ta lùi xa cái cửa sổ như thể sẵn sàng chạy trốn vậy.

      - Billy, chị cần em nhớ vài chuyện. Việc này rất quan trọng.

      Ánh mắt cậu ta vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, như thể sợ phải quay lưng lại với kẻ thù.

      - Cái đêm Meggie ra đời, cái xe ngựa bốn bánh tới bệnh viện để đưa con bé . Y tá Poole rằng đó là người đến từ trại trẻ mồ côi, nhưng bà ta dối. Chị nghĩ bà ta nhắn gì đó cho cha của Meggie. Người cha thực của Meggie ấy.

      Cậu vẫn chú ý.

      - Billy, chị thấy con chó của em ở bệnh viện tối hôm đó, vậy nên chị biết chắc rằng em cũng ở đó. Chắc là em phải thấy cỗ xe ngựa đó trong sân chứ hả - túm chặt lấy tay cậu ta - Ai đến để đón đứa bé?

      Cuối cùng cậu ta cũng quay lại nhìn , và khi liếc mắt qua cửa sổ thấy khuôn mặt bối rối của cậu ta.

      - Em biết. Y tá Poole viết bức thư ngắn.

      - Thư gì thế?

      - Cái mà bà ấy bảo em đưa cho ông ta.

      - Bà ta bảo em gửi bức thư ngắn à?

      - với em rằng nửa đô la nếu em gửi nhanh.

      nhìn cậu bé... cậu bé biết đọc. Còn ai có thể là người đưa tin tốt hơn Dim Billy, ai có thể vui vẻ chạy mấy việc lặt vặt chỉ với vài đồng xu và vài lời khen ngợi cơ chứ?

      - Bà ta bảo em gửi thư đến đâu? - Rose suốt ruột hỏi.

      Cậu ta lại quay lại nhìn ngọn lửa.

      - Nó lớn hơn rồi. Nó đường tới đây đấy.

      - Billy - lắc mạnh người cậu ta - cho chị biết em mang lá thư đó tới đâu.

      Cậu ta gật đầu, lùi lại xa cửa sổ.

      - Nó ở xa ngọn lửa. Ở đó, chúng ta được an toàn hơn.

      Cậu ta dẫn đường xuống cầu thang và ra khỏi cái chuồng. Con chó theo sau họ, vẫy đuôi rối rít, khi họ về hướng con dốc phía bắc ngọn đồi Beacon. Billy liên tục ngoái đầu lại nhìn về hướng đông để xem liệu ngọn lửa có theo sau họ.

      - Em có chắc là mình nhớ ngôi nhà đó ? - hỏi.

      - Tất nhiên là em nhớ nó chứ. Y tá Poole rằng trả em nửa đô la, nhưng chẳng có gì cả. cả quãng đường dài nhưng quý ông đó cũng chẳng có nhà. Em vẫn muốn có nửa đô la của mình nên em đưa nó cho người giúp việc. Và ta đóng sầm cửa trước mặt em, chỉ có thế thôi. ngu ngốc! Em chưa lấy được nửa đô la của mình. Em quay trở lại tìm y tá Poole, nhưng bà ấy cũng chẳng đưa em đồng xu nào cả.

      - Chúng ta đâu đây?

      - Lối này. Chị biết rồi đấy.

      - Chị biết.

      - Có mà, chị biết.

      Họ xuống đồi, ra phố Beacon. lần nữa, cậu ta liếc về phía đông. Bầu trời vẫn đỏ rực màu cam, khói bụi thổi thẳng về phía họ, mang theo mùi của tai họa.

      - Nhanh lên - cậu ta - Ngọn lửa thể lan qua sông - Cậu ta bắt đầu chạy như bay phố Beacon, lao thẳng về hướng Cối xay nước.

      - Billy chỉ cho chị chỗ em mang lá thư đến. Chỉ cho chị chính xác cánh cửa đó!

      - Nó đây này - cậu ta đẩy cái cổng và bước vào trong sân. Con chó lao theo sau cậu ta.

      đứng lại phố và ngỡ ngàng nhận ra ngôi nhà của bác sĩ Grenville.

      - Em mang nó tới cửa sau - cậu ta , rồi vòng ra phía sau nhà, biến mất ở phía góc tối - Đây chính là nơi em mang thư đến chị Rose ạ!

      vẫn đứng im tại chỗ. Vậy đây chính là bí mật mà Aurnia trong căn phòng sản phụ đêm hôm đó.

      nghe thấy tiếng con chó gầm gừ.

      - Billy? - gọi, bước vào sân theo cậu ta. Bóng tối dày đặc nên thể nhìn thấy cậu ta. ngập ngừng lúc, tim đập thình thịch khi nhìn chăm chú vào bóng tối. bước vài bước về phía trước, sau đó dừng lại khi thấy con chó bò về phía mình, gầm gừ, lông cố dựng đứng lên.

      Có chuyện gì với nó vậy? Tại sao nó lại sợ thế?

      đứng chết lặng, lạnh toát xương sống. Con chó gầm gừ mà là thứ gì đó phía sau .

      - Billy à? - và quay lại.







      - Tôi muốn máu chảy thêm nữa. Hãy xem ông giữ xe ngựa của tôi sạch thế nào. Ở đây bừa bộn bẩn thỉu, và tôi phải thu dọn lối này trước khi trời sáng.

      - Tôi làm chuyện này mình. Bà muốn làm thế mà, quý bà, bà cũng chịu phần trách nhiệm trong chuyện này đấy.

      Mặc dù, vẫn còn ong ong trong đầu, Rose vẫn nghe thấy tiếng họ, nhưng thể nhìn thấy họ, chẳng thể nhìn thấy gì cả. mở mắt và cố gắng đấu tranh với bóng tối đen ngòm như hầm mộ. Có thứ gì đó đè lên người , rất nặng đến nỗi thể cử động hay thở mạnh. Hai giọng vẫn tiếp tục tranh cãi, ngay bên cạnh nên có thể nghe thấy mọi lời thầm tranh luận.

      - Chuyện gì xảy ra nếu tôi dừng đường? - Người đàn ông - Chuyện gì xảy ra nếu ai đó thấy tôi với cỗ xe ngựa này? Tôi chẳng có lý do gì phải đánh xe cả. Nhưng nếu bà cùng với tôi...

      - Tôi trả khá đủ tiền để quan tâm tới việc đó rồi mà.

      - đáng để tôi mạo hiểm với cái giá treo cổ - Người đàn ông đứng khựng lại trước con chó của Billy gầm gừ - Đồ chó lai ngu ngốc! - Ông ta quát, rồi tiếng kêu ăng ẳng của con chó át cả những lời thầm.

      Rose cố gắng hít thở cái, và hít vào đầy bụi len và mùi cơ thể bẩn thỉu, những mùi quen thuộc đến phát sợ. Chỉ cử động được tay, mò mẫm xem cái gì nằm phía mình. Tay lướt qua chiếc cổ áo sờn và bất ngờ chạm vào lớp da. cảm nhận được cái quai hàm buông thõng và chẳng có sức sống, cái cằm với bộ râu mới lún phún. Sau đó là thứ gì đó nhầy nhụa, thứ có mùi gỉ sắt nồng nặc bám lấy ngón tay .

      Billy.

      cấu vào má cậu ta, nhưng cậu ta chẳng cử động gì cả. Khi đó, mới nhận ra rằng cậu ta ngừng thở.

      -... nếu bà cùng với tôi tôi làm chuyện đó. Tôi dại gì mạo hiểm với cái cổ của mình vì chuyện này.

      - Ông quên rồi à, ông Burke, những chuyện tôi biết về ông.

      - Vậy tôi cho là chúng ta sòng phẳng. Sau tối nay.

      - Sao ông dám - Người phụ nữ cao giọng, và bất ngờ Rose nhận ra. Đó là Eliza Lackaway.

      Im lặng lúc lâu. Sau đó, Burke nở nụ cười thô tục.

      - Tiếp tục , tiến lên và bắn tôi . Tôi nghĩ là bà dám làm thế. Sau đó, bà có ba cái xác cần phải tống khứ - Ông ta khịt mũi và tiếng bước chân ông ta di chuyển.

      - Được rồi - Eliza - Tôi cùng với ông.

      Burke thốt ra những tiếng cằn nhằn.

      - Leo lên đằng sau với bọn chúng ấy. Nếu có ai đó dừng xe chúng ta, tôi để bà chuyện ngăn cản họ.

      Rose nghe tiếng cánh cửa xe ngựa mở ra và cảm thấy xe lún xuống với sức nặng. Eliza kéo cánh cửa đóng lại.

      - thôi, ông Burke.

      Nhưng cỗ xe chuyển động, Burke , khẽ khàng:

      - Chúng ta có vấn đề, bà Lackaway. nhân chứng.

      - Cái gì cơ? - Eliza bỗng giật mình thở mạnh - Charles à - bà ta thầm và trượt xuống khỏi xe ngựa - Con nên ra khỏi giường! Quay lại nhà ngay lập tức .

      - Tại sao mẹ lại làm những chuyện này? - Charles hỏi.

      - Có đám cháy ở bến tàu, con ạ. Chúng ta mang xe ngựa đến đó, đề phòng trường hợp họ cần để chở những người bị thương,

      - Đó phải là . Con thấy mẹ từ cửa sổ phòng mình. Con thấy mẹ chuyển ai đó lên xe ngựa.

      - Charles, con hiểu đâu.

      - Họ là ai?

      - Chúng chẳng có gì quan trọng cả.

      - Vậy tại sao mẹ lại giết họ?

      Im lặng kéo dài.

      lúc sau Burke lên tiếng:

      - Cậu ta là nhân chứng.

      - Nó là con trai tôi! - Eliza hít sâu và khi bà ta tiếp tục có vẻ bình tĩnh hơn, trong tầm kiểm soát - Charles, mẹ làm chuyện này vì con. Vì tương lai của con.

      - Việc giết hại hai người làm được gì cho tương lai của con?

      - Mẹ tha thứ cho bất cứ đứa con hoang nào của ông ấy xuất ! Mẹ dọn dẹp đống rác rưởi của trai mình mười năm trước, và bây giờ mẹ lại làm việc đó lần nữa.

      - Mẹ chuyện gì thế?

      - Mẹ bảo vệ tài sản thừa kế của con, Charles ạ. Nó là của cha của mẹ và thuộc về con. Mẹ để đồng xu nào trong đó rơi vào tay đứa con của đứa hầu !

      Im lặng lúc lâu. Sau đó, Charles với giọng sững sờ.

      - Đứa trẻ đó là con của bác sao?

      - Chuyện đó khiến con bất ngờ ư? - Bà ta cười lớn - trai tôi phải là vị thánh, mặc dù mọi người đều gọi ông ấy thế. Mẹ chỉ là con , được gả chồng. Con chính là niềm hy vọng của ta, con quý ạ. Mẹ để cho tương lai của con bị phá hủy - Eliza leo lên xe ngựa - Bây giờ hãy quay trở lại giường

      - Vậy còn đứa trẻ? Mẹ giết em bé đó sao?

      - Chỉ có biết nó được giấu ở đâu. Bí mật chết cùng với ta rồi - Eliza đóng cánh cửa xe ngựa - Bây giờ hãy để mẹ kết thúc chuyện này. thôi, ông Burke.

      - Đường nào đây? - Burke hỏi.

      - Tránh xa đám cháy ra. Ở đó có quá nhiều người. về phía tây. Chỗ vắng vẻ nhất là ở cầu Prison Point.

      - Mẹ... - Charles gọi, giọng vỡ òa trong thất vọng - Nếu mẹ làm chuyện này, phải vì quyền lợi của con. có bất cứ điều gì trong chuyện này là vì quyền lợi của con cả!

      - Nhưng con phải chấp nhận nó. Và ngày nào đó, con biết ơn mẹ vì điều này.

      Cỗ xe ngựa lăn bánh mất. Bị mắc kẹt dưới cơ thể Billy, Rose nằm im hoàn toàn, biết rằng nếu cử động, nếu Eliza nhận ra vẫn còn sống, mọi chuyện kết thúc nhanh gọn chỉ sau cú đánh vào đầu. Hãy cứ để họ nghĩ rằng chết. Như thế còn cơ hội để trốn thoát.

      Lẫn trong tiếng chuyển động của bánh xe ngựa, nghe thấy giọng của những người phố, tiếng lách cách của những xe cộ khác lao qua. Ngọn lửa kéo đám đông về hướng đông, về hướng cầu tàu cháy. Chẳng ai buồn để ý tới cỗ xe ngựa đơn độc di chuyển thong thả về hướng tây. nghe thấy tiếng sủa inh ỏi của con chó của Billy, đuổi theo phía sau cậu chủ chết của mình.

      Bà ta với ông ta về hướng tây. Về phía dòng sông.

      Rose nghĩ tới thi thể mà lần nhìn thấy được kéo lên từ dưới vịnh. Khi đó là vào mùa hè, lúc cái xác đó nổi lềnh bềnh mặt nước, người câu cá kéo lên và mang đến đặt ở cầu tàu. Rose tham gia vào đám đông tò mò muốn xem cái xác, những gì nhìn thấy ngày hôm đó giống xác người chút nào. Cá và những con cua rỉa hết thịt, đôi mắt chỉ còn là hai cái hốc trống , còn bụng phồng lên, da căng như cái trống.

      Đó là những gì xảy ra với người chết đuối.

      Với mỗi vòng quay của bánh xe, Rose lại được mang tới gần cây cầu hơn, gần với cái kết cuối cùng. Bây giờ nghe thấv tiếng vó ngựa nện lộc cộc lên gỗ và biết rằng họ bắt đầu qua cây cầu Canal náo nhiệt, về phía mũi Lechmere. Điểm đến cuối cùng của họ là cầu Prison Point yên tĩnh. Có hai cái xác cần phải ném xuống dòng nước và nên để ai chứng kiến chuyện đó. hoảng loạn khiến tim Rose đập dồn dập như con thú hoang cố tìm đường chạy trốn. Lúc đó, cảm giác như mình chết chìm, phổi của cần khí.

      Rose biết bơi.


      BA MƯƠI BỐN



      - Aurnia Connolly - Wendell - Là hầu trong gia đình Welliver theo ý trời. Sau ba tháng làm thuê cho họ, bất ngờ rời bỏ vị trí của mình. Đó là vào khoảng tháng năm.

      - Tháng năm à? - Norris , cố gắng hiểu ý nghĩa của chuyện đó.

      - Khi đó, chắc hẳn ấy nhận thức được hoàn cảnh của bản thân. Chẳng bao lâu sau đó, cưới thợ may, người mà chỉ vừa mới quen. Ông Eben Tate.

      Norris nhìn quãng đường tối đen trước mắt đầy lo lắng. ngồi cỗ xe ngựa dành cho hai người của Wendell, và trong suốt hai giờ qua họ khiến cho con ngựa mệt lả. Lúc này, họ đường tới làng quê vùng Cambridge, chỉ cách Boston có cây cầu.

      - Kitty và Gwen với tôi rằng người hầu của họ có mái tóc màu đỏ sáng như ngọn lửa - Wendell kể - ấy mười chín tuổi và phải rằng khá quyến rũ.

      - Quyến rũ đến mức lọt vào mắt xanh của vị khách đặc biệt của gia đình. - Bác sĩ Grenville đến thăm gia đình Welliver cuối tháng ba. Đó là những gì hai chị em họ với tôi. Ông ta ở lại đó hai tuần, trong suốt thời gian đó họ chỉ thấy ông ta thường ngồi im lặng khá khuya, đọc báo trong phòng khách. Sau khi những người khác trong nhà ngủ.

      Tháng ba. Chính là thời điểm mà con của Aurnia có lẽ được hình thành.

      Xe ngựa của họ lao nhanh đường bất ngờ bị xóc nảy lên khi qua cái ổ gà mặt đường, hai người phải cố gắng bám chặt để bị ngã.

      - Vì Chúa, hãy chậm lại ! - Wendell - Đây phải là chỗ thích hợp để làm hỏng trục xe. Chỗ này gần Boston lắm, ai đó có thể nhận ra cậu.

      Nhưng Norris chẳng ghì cương ngựa lại, ngay cả khi con ngựa có vẻ cố gắng quá sức. Đêm nay, nó vẫn phải hành trình dài phía trước.

      - Cậu điên rồ khi muốn quay trở lại thành phố - Wendell - Cậu nên tránh xa khỏi nơi đó mới phải.

      - Tôi để Rose lại với ông ta - Norris ngả người về phía trước như thể làm như vậy khiến cho cỗ xe ngựa bé của họ nhanh hơn - Tôi nghĩ rằng ấy được an toàn khi ở đó. Tôi nghĩ rằng tôi bảo vệ ấy. Nhưng thay vào đó, tôi gửi ấy đến thẳng nhà của kẻ giết người.

      Cây cầu ở ngay phía phía trước. Chỉ quãng đường ngắn qua sông Charles nữa thôi là Norris quay trở lại thành phố nơi mới ngày hôm qua chạy trốn khỏi nó. Nhưng tối hôm nay, thành phố này thay đổi. giữ cho con ngựa kiệt sức của họ chậm và nhìn chăm chú dòng sông, ánh sáng da cam của bầu trời đêm. Dọc bờ tây của sông Charles, đám người háo hức tụ tập để xem ánh sáng rực rỡ bùng lên phía đường chân trời, thậm chí từ rất xa ánh lửa, khí cũng sặc mùi khói.

      cậu bé chạy ngang qua xe ngựa của họ, Wendell hỏi với theo:

      - Cái gì cháy vậy?

      - Họ rằng đó là cầu tàu của Hancock! Họ kêu gọi những người tình nguyện đến giúp dập lửa.

      Điều đó có nghĩ là có rất ít người trong thành phố đế ý đến, Norris nghĩ. Khả năng mình bị nhận ra ít . Tuy thế vẫn kéo cao cổ áo khoác và sụp vành mũ xuống khi họ bắt đầu qua cầu Tây Boston.

      - Tôi ra cửa để tìm ấy - Wendell - Cậu cứ ở đây với lũ ngựa .

      Norris nhìn thẳng về phía trước, tay nắm chặt dây cương.

      - có gì trục trặc cả đâu. Chỉ cần đưa ấy ra khỏi ngôi nhà đó.

      Wendell nắm tay bạn mình.

      - Trước khi cậu kịp nhận ra ấy ngồi bên cạnh cậu rồi, vì cả hai cùng nhau lên đường - thêm vào - Cùng với con ngựa của tôi.

      - Dù thế nào nữa, tôi cũng trả nó cho cậu. Tôi thề đấy, Wendell

      - Ôi, Rose chắc chắn tin tưởng ở cậu. Như vậy là đủ với tôi rồi.

      Và tôi cũng tin tưởng ấy.

      Ngựa của họ bước lọc cọc qua cầu, phố Cambridge. Ánh lửa từ vụ cháy cầu tàu ở ngay phía trước mặt. con đường có vẻ như trống rỗng cách kỳ lạ, khí sặc mùi khói và tro bụi đen ngòm. Khi và Rose rời khỏi thành phố, họ thẳng về phía Tây để đón Meggie. Khi mặt trời lên họ đường đến Boston rồi.

      đánh ngựa về hướng nam, phía phố Beacon. Cả ở đây, đường phố cũng vắng tanh, mùi khói khiến cho màn đêm đáng sợ hơn. khí xung quanh Norris dường như đặc quánh lại, giống như cái thòng lọng siết chặt lấy . Ngôi nhà của Grenville bây giờ ở ngay trước mắt. Khi họ đến gần cổng chính đột nhiên con ngựa lồng lên. Giật mình vì cái bóng di chuyển. Noms kéo mạnh dây cương khi cỗ xe ngựa tròng trành nghiêng ngả, và cuối cùng cũng lấy lại được kiểm soát. Chỉ khi đó mới nhận ra cái gì khiến cho con vật hoảng sợ.

      Charles Lackaway mặc mình độc chiếc áo ngủ, đứng ở sân trước, nhìn Norris với ánh mắt kinh ngạc.

      - Cậu trở lại - lẩm bẩm.

      Wendell nhảy xuống xe ngựa.

      - Hãy để cậu ấy đưa Rose và đừng gì cả. Làm ơn đấy, Charlie. Hãy để ấy với cậu ấy.

      - Tôi thể.

      - Vì Chúa, cậu là bạn của tôi mà. Tất cả những gì cậu ấy muốn chỉ là đưa Rose .

      - Tôi nghĩ... - Giọng Charles vỡ òa trong tiếng khóc - Tôi nghĩ rằng bà ấy giết ấy rồi.

      Norris trườn xuống xe ngựa. Chộp lấy cổ áo ngủ của Charles, ghìm chặt Charles vào hàng rào.

      - Sao? Rose ở đâu?

      - Mẹ tôi... bà ấy và người đàn ông đó đưa ấy ...

      - đâu?

      - Tới cầu Prison Point - Charles thầm - Tôi nghĩ rằng quá muộn mất rồi.

      Ngay lập tức Norris nhảy lên xe ngựa. đợi Wendell, con ngựa có thể nhanh hơn với chỉ người lái. quất mạnh roi, con ngựa phi nước đại.

      - Chờ ! - Wendell vừa gọi vừa chạy theo sau.

      Nhưng Norris chỉ quất roi ngựa mạnh hơn.





      Cỗ xe ngựa dừng lại.

      Bị ép chặt dưới sàn xe, bị đè dưới sức nặng của cơ thể Billy khiến Rose còn cảm giác gì ở chân mình nữa. Chúng tê cóng và chẳng có tác dụng gì với , giống như mấy cái chân tay còn sống của Billy. nghe tiếng cửa mở, cảm thấy cỗ xe ngựa lắc lư khi Elize bước xuống cầu.

      - Đợi - Burke báo trước - có ai đó đến gần.

      Rose nghe tiếng vó ngựa đều đặn qua cầu. Những người cưỡi ngựa qua nghĩ gì khi thấy cỗ xe ngựa đường nhỉ? ta có để ý thấy người đàn ỏng và người phụ nữ dựa vào lan can, nhìn xuống dòng sông? có nghĩ là Eliza và Burke nhau, và phải gặp nhau cách lén lút những nhịp cầu đơn độc này? Con chó của Billy bắt đầu sủa, có thể nghe thấy tiếng nó cào cấu xe ngựa, cố gắng để đến gần người chủ chết của mình. Liệu những người cưỡi ngựa qua đường này có để ý thấy những chi tiết khác lạ đó ? Con chó cào cấu và sủa ầm ĩ xe ngựa, cặp đôi thèm để ýgì cả khi họ đứng đó quay lại quay lưng lại những thứ rắc rối và đối mặt với dòng sông.

      cố gắng hét lên kêu cứu, nhưng thể hít thở khí trong lành và giọng bị bóp nghẹn dưới tấm vải dầu phủ phía và Billy. Còn con chó, con chó lắm mồm sủa ầm ĩ, cào sột soạt. chẳng làm gì được, nước mắt chảy ra, chảy tràn xuống hai má. nghe tiếng ngựa phi nước kiệu ngang qua, và khi tiếng vó ngựa xa dần người cưỡi ngựa đến, chẳng bao giờ nhận ra rằng hành động vô thức của khiến cho người phụ nữ phải chết.

      Cửa xe ngựa bật mở.

      - Mẹ kiếp, tôi biết là mình nghe thấy điều gì đó mà. người trong số họ vẫn còn sống! - Eliza .

      Tấm vải dầu được lật mở. Người đàn ông đó túm chặt cơ thể của Billy và lôi nó xuống khỏi xe ngựa. Rose hít hơi sâu và sợ hãi. Tiếng khóc của ngay lập tức bị bàn tay to lớn bịt chặt lại.

      - Đưa cho tôi con dao - Burke với Eliza.

      - Tôi khiến ta phải câm miệng.

      - Đừng để máu rơi ra xe! Chỉ cần ném ta xuống nước ngay bây giờ, trước khi những người khác đến!

      - Thế nếu nhỡ ta biết bơi sao?

      Câu hỏi của ông ta được thay bằng tiếng xé quần áo khi Eliza xé cái váy lót của Rose thành nhiều mảnh. Bà ta buộc chặt hai cổ chân của Rose lại cách độc ác. nắm vải được nhét vào mồm Rose, rồi người đàn ông trói nốt hai cổ tay .

      Con chó sủa cách điên cuồng. Lúc này nó chạy vòng quanh cỗ xe ngựa rú rít hết cả lên, nhưng nó cũng chỉ dám ở xa khỏi tầm chân đá của bọn họ.

      - Ném ta - Eliza - Trước khi cái con chó chết tiệt này gây ra chuyện gì khác nữa... - Bà ta dừng lại - Có ai đó đến gần.

      - Đâu?

      - Làm ngay , trước khi họ thấy chúng ta!

      Rose khóc nức lên thổn thức khi người đàn ông kéo xuống khỏi xe ngựa. vặn vẹo tay ông ta, tóc của quất thẳng vào mặt ông ta khi cố gắng quẫy đạp để thoát. Nhưng đôi tay ông ta quá khoẻ, và cũng quá muộn để ông ta suy nghĩ cân nhắc lại việc ông ta làm. Khi ông ta mang đến thành cầu, Rose nhìn thoáng thấy Billy nằm im bên cạnh cỗ xe ngựa, con chó của cậu ta ngồi ngay cạnh. nhìn Eliza, mái tóc của bà ta bù xù và bị gió thổi tung. nhìn bầu trời, những ngôi sao bị che phủ bởi làn khói xám đen.

      Rồi rơi xuống.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      BA MƯƠI LĂM


      Norris nghe tiếng nước bắn tung tóe, thậm chí từ tận mũi Lechmere. nhìn thấy được cái gì vừa rơi xuống nước, nhưng nhận ra được cỗ xe ngựa đỗ cầu phía trước. Và nghe thấy cả tiếng rú rít của con chó.

      Khi đến gần hơn, thấy cậu bé nằm sõng soài bên cạnh bánh sau của cỗ xe ngựa. Mộc con chó đen nằm bên cạnh nó, nhe răng và gầm gừ ngăn cho người đàn ông và người phụ nữ đó lại gần khi họ cố gắng đến gần cậu bé. Nó là con chó của Billy.

      - Chúng ta dừng được lũ ngựa đúng lúc - Người phụ nữ kêu lên - tai nạn khủng khiếp! Cậu ta chạy ngay phía trước chúng ta và... - Bà ta ngừng lại, nhận ra khi Norris leo lên xe ngựa.

      - Marshall?

      Norris giật mở cánh cửa xe ngựa nhưng thấy Rose ở bên trong. Từ dưới sàn, lôi lên những mảnh vải quần áo bị xé vụn. Đó là từ cái áo lót mỏng, dài của phụ nữ.

      quay sang Eliza nhìn chằm chằm và im lặng,

      - Rose đâu rồi? - hỏi.

      nhìn Jack mắt vảy cá lùi lại phía sau, chuẩn bị chạy trốn.

      Tiếng nước bắn tung tóe đó. Họ ném cái gì đó xuống nước.

      Norris chạy tới thành cầu, nhìn xuống dòng sông. chỉ thấy những gợn sóng lăn tăn mặt nước, sáng bạc lấp lánh dưới ánh trăng. Sau đó là cái gì đó vùng vẫy mặt nước, và rồi chìm nghỉm.

      Rose.

      leo lên thành cầu. Trước đây có lần nhảy xuống dòng sông Charles này. Lần đó, dễ dàng từ bỏ tính mạng của mình chỉ vỉ ý trời muốn thế. Lần này, từ bỏ, hy sinh gì cả. Khi thả mình rơi xuống dưới cầu, duỗi thẳng hai tay như thể để nắm lấy cơ hội cuối cùng của niềm hạnh phúc. Chạm mặt nước lạnh bất thình lình khiến bị sặc nước. ngoi lên mặt nước ho sù sụ. Dừng lại lúc chỉ đủ để thở ra và hít hơi đầy khí vào phổi.

      Rồi lần nữa, lặn xuống nước.

      Trong bóng tối đen kịt, vùng vẫy tìm kiếm như người mù, tìm kiếm cánh tay, ít quần áo hay nắm tóc. Hai bàn tay chỉ gặp nước trống . Ngạt thở, ngoi lên mặt nước lần nữa. Lần này, nghe thấy tiếng người đàn ông hét lên cầu.

      - Có ai đó ở dưới kia!

      - Tôi thấy ta rồi. Gọi đội tuần tra đêm .

      Hít nhanh ba lần, rồi Norris lại lặn xuống, Trong cơn hoảng loạn, còn cảm nhận được cái lạnh hay những tiếng la hét liên tục ở phía . Mỗi giây qua , Rose lại tuột dần khỏitay . Hai tay quẫy đảo liên tục, vùng vẫy điên cuồng như ngườỉ chết đuối. ấy có thể chỉ cách tay vài centimet, nhưng thể nhìn thấy .

      mất em.

      còn chút khí nào để thở khiến phải ngoi lên mặt nước lần nữa. Phía cầu có rất nhiều ánh đèn và những tiếng chuyện. Những nhân chứng vô trách nhiệm trước nỗi tuyệt vọng của .

      thà chết chìm ở đây còn hơn phải để em lại.

      Lần cuối cùng, chìm xuống nước. Ánh đèn phía xuyên qua mặt nước đen ngòm mờ ảo tạo ra những luồng ánh sáng. nhìn thấy bóng mờ tối của tay mình, thấy đáy nước đục ngầu.

      nhìn thấy thứ gì đó, trôi ngay phía dưới. thứ gì đó tái nhợt, dâng phồng lên như những tấm chăn phơi trước gió. lao về phía đó, và tay nắm được mảnh vải.

      Cơ thể mềm oặt của Rose trôi dạt về phía , máí tóc của cuộn lại thành búi đen ngòm.

      Ngay lập tức, đạp chân hướng lên , kéo lên cùng. Nhưng khi họ lên đến mặt nước, hít đầy khí vẫn lịm , chút sức sống nào, giống như bọc giẻ vậy. Mình muộn mất rồi. Vừa thở hổn hển, vừa khóc nức nở, kéo về phía bờ sông, đạp đến khi hai chân mỏi rời và chúng chẳng còn tuân lệnh nữa. Đến khi chân chạm đến bùn cũng còn chống đỡ nổi sức nặng của chính mình nữa. nửa nửa bò ra khỏi chỗ nước, và kéo Rose lên chỗ đất khô cạnh bờ.

      Cổ tay và cổ chân của bị trói, còn thở nữa.

      xoay người , úp xuống. Sống dậy , Rose! Em phải sống vì ! đặt tay lên lưng , nghiêng xuống và ấn mạnh lên ngực . Nước từ trong phổi trào ra ngoài miệng. cứ ấn ấn lại, cho tới khi phổi trống rỗng, nhưng vẫn nằm im động đậy.

      Điên cuồng, giật tung dây trói ở cổ tay và lật nằm ngửa lên. Khuôn mặt , dính đầy đất bẩn, ngước lên nhìn . đặt tay lên ngực , ấn mạnh rồi nghiêng người, cố gắng để tống khứ những giọt nước cuối cùng ra khỏi phổi của . Ấn ấn lại đến khi nước mắt của hòa với nước sông ướt đẫm gương mặt .

      - Rose, quay trở lại với ! Làm ơn mà, em . Hãy quay lại !

      Những cử động đầu tiên của rất mờ nhạt, nó dường như chỉ là tưởng tượng trong tuyệt vọng của . Nhưng rồi sau đó, bất ngờ, rùng mình và ho, cơn ho sặc sụa đầy nước nhưng là những thanh tuyệt vời nhất mà từng nghe. Vừa khóc vừa cười, xoay lại và vuốt những sợi tóc ướt nhẹp mặt . Mặc dù nghe thấy tiếng bước chân đến gần, nhưng chẳng buồn ngẩng lên. Trong mắt bây giờ chỉ có Rose, và khi mở mắt khuôn mặt của là điều đầu tiên thấy.

      - Em chết chưa? - thầm.

      - Chưa - quàng tay qua cơ thể run lẩy bẩy của - Em vẫn ở đây bên cạnh . mãi mãi như thế.

      Những tiếng đá cuội va vào nhau dưới đất, những bước chân dừng lại. Chỉ tới lúc này, Norris mới ngước lên nhìn Eliza Lackaway cái áo choàng của bà ta bay lên trước gió. Giống như đôi cánh. Giống như đôi cánh của con chim khổng lồ. Khẩu súng của bà ta chĩa thẳng vào .

      - Họ đứng xem - Norris , ngước lên nhìn những người đứng cầu - Họ thấy bà làm việc này.

      - Họ thấy ta giết Tử thần Khu Tây - Eliza hét lên về phía đám đông! Ông Pratt! Đó là Norris Marshall!

      Những câu rộ lên đầy hào hứng.

      - Cậu có nghe thấy ?

      - Đó là Tử thần Khu Tây.

      Rose cố gắng ngồi dậy, bám vào tay Norris.

      - Chúng tôi biết - - Tôi biết rằng bà làm gì. Bà thể giết cả hai chúng tôi được.

      Tay Eliza thoáng lưỡng lự. Bà ta chỉ có viên đạn. Đến cả khi ông Pratt cùng với hai người nữa của đội tuần tra đêm rón rén xuống phía dốc bờ sông, bà ta vẫn đứng đó, do dự, khấu súng của bà ta hướng vào giữa Norris và Rose.

      - Mẹ!

      Eliza sững người. Bà ta ngẩng lên phía cầu, nơi con trai bà ta đứng cạnh Wendell.

      - Mẹ, đừng làm thế! - Charles cầu xin.

      - Con trai bà với chúng tôi - Norris - ấy biết bà làm gì, bà Lackaway. Wendell Holmes cũng biết. Bà có thể giết tôi ở đây, bây giờ, nhưng vẫn được tiết lộ. Dù tôi sống hay chết, tương lai của bà cũng được quyết định.

      Từ từ tay bà ta buông thõng xuống.

      - Ta có tương lai - bà ta khẽ - Dù chuyện này kết thúc ở đây, hay giá treo cổ nó cũng kết thúc. Điều duy nhất ta có thể làm bây giờ là cầu xin con trai mình tha thứ - Bà ta giơ khẩu súng lên, nhưng lần này phải chĩa vào Norris, mà là vào đầu của chính bà ta.

      Norris lao về phía bà ta. Túm lấy cổ tay bà ta, cố gắng giật lấy khẩu súng, nhưng Eliza chống lại, chiến đấu như con thú hoang bị tổn thương. Chỉ đến khi bị Norris vặn tay bà ta mới chịu thả khẩu súng của mình ra. Bà ta trượt ngã phía sau, khóc gào lên. Norris đứng phơi bên bờ sông với khẩu súng tay. Trong tíc tắc, nhận ra rằng chuyện gì xảy ra. nhìn thấy lão Pratt nhắm bắn. nghe thấy tiếng thét đau khổ của Rose:

      - !

      Những viên đạn găm vào người khiến thở được. Khẩu súng rơi khỏi tay . lảo đảo rồi ngã ngửa xuống bùn. im lặng khác thường tràn ngập đêm tối. Norris ngước lên nhìn bầu trời nhưng nhìn thấy gì cả, có tiếng bước chân của đám đông, có tiếng nước đập vào bờ. Tất cả yên lặng và thanh bình. ngắm những vì sao kia, sáng lấp lánh bầu trời quang đãng. cảm thấy đau đớn, sợ hãi, chỉ có cảm giác ngạc nhiên khi tất cả những gì đấu tranh, những giấc mơ của lại sụp đổ ở đây bên bờ sông, dưới ánh sao sáng.

      Sau đó, như thể từ rất xa xôi, nghe giọng ngọt ngào quen thuộc, và thấy Rose, đầu là những ngôi sao, cứ như là nhìn xuống từ thiên đường vậy.

      - thể làm gì được nữa ư? - khóc - Làm ơn, Wendell, phải cứu ấy!

      Bây giờ nghe thấy cả giọng của Wendell, và nghe tiếng vải bị xé khi áo sơ mi của được dứt ra.

      - Mang đèn đến gần hơn ! Tôi phải xem vết thương thế nào!

      Ánh sáng rọi xuống như cơn mưa vàng óng, và khi vết thương ra, Norris nhìn thấy biểu của Wendell, và đọc được trong mắt .

      - Rose? - Norris chầm.

      - Em đây. Em ở đây - nắm tay và cúi sát khi vuốt tóc - ổn mà, . khỏe lại và chúng ta hạnh phúc. Chúng ta rất hạnh phúc.

      thở dài rồi nhắm mắt lại. thấy Rose lướt qua như cơn gió thoáng qua mà có hy vọng bắt kịp.

      - Đợi với - thầm. nghe thấy tiếng gì đó giống tiếng thét lớn từ xa vọng lại, tiếng súng đại bác đơn vang vọng trong bóng đêm.

      Chờ với.





      Jack Burke kéo mạnh tấm ván lát sàn trong phòng ngủ của ông ta lên, điên cuồng vốc lên cả đống tiền mà ông ta giấu ở đó. Số tiền tích cóp cả đời của ông ta, gần hai ngàn đô la, chúng va vào nhau lách cách trong cái túi đeo ở yên ngựa.

      - làm gì thế, lấy tất cả chỗ đó sao? điên rồi à? - Fanny hỏi.

      - Tôi .

      - thể mang hết như thế! Đó cũng là của tôi mà!

      - bị cái thòng lọng treo đầu - Bất ngờ cái cằm của ông ta bạnh ra, rồi ông ta đứng chôn chân tại chỗ.

      Có ai đó đập cửa dưới nhà thinh thinh.

      - Ông Burke? Ông Jack Burke, đây là đội tuần tra đêm. Ông hãy mở cửa ngay lập tức!

      Fanny quay lại xuống cầu thang.

      - ! - Jack - Đừng để cho bọn chúng vào!

      ả nheo mắt nhìn ông ta.

      - làm gì thế Jack? Tại sao họ lại đến tìm ?

      Dưới nhà, có tiếng hét lên:

      - Chúng tôi phá cửa nếu ông để chúng tôi vào!

      - Jack? - Fanny gắt.

      - Bà ta là người làm chuyện đó! - Jack - Bà ta giết thằng bé đó, phải !

      - Thằng bé nào?

      - Dim Billy.

      - Vậy để mặc bà ta tới chỗ giá treo cổ.

      - Bà ta chết rồi. Nhặt lấy khẩu súng và tự bắn mình trước rất đông người chứng kiến - Ông ta đứng dậy và quàng cái túi đeo yên ngựa nặng trịch qua vai - Cuối cùng là người duy nhất bị buộc tội. Mọi tội lỗi bà ta đều đổ hết lên đầu - Ông ta xuống cầu thang. Ra lối cửa sau, ông ta nghĩ. Chỉ cần thắng yên ngựa và lên đường. Nếu ông ta có được vài phút chuẩn bị trước, ông ta có thể bỏ xa họ trong bóng tối. Tới sáng ông ta con đường của mình rồi.

      Cửa trước bị phá tung. Jack đứng chết cứng ở chân cầu thang khi ba người đàn ông đột nhiên xuất . trong số đó bước tới trước và :

      - Ông bị bắt, ông Burke. Vì tội giết hại Billy Piggot và mưu đồ giết hại Rose Connolly.

      - Nhưng tôi làm chuyện đó... phải tôi! Đó là bà Eliza Lackaway.

      - Các quý ông, bắt lấy ông ta.

      Jack bị kéo mạnh về phía trước nên ngã quỳ xuống, thả rơi cái túi đeo yên ngựa xuống sàn. Ngay lập tức, Fanny lao tới trước và vồ lấy nó. ta quay lưng lại, ôm chặt gia tài của mình trước ngực. Khi đội tuần tra đêm lôi chồng ta , ta làm gì để giúp đỡ, lời nào để biện hộ cho ông ta. Hình ảnh cuối cùng ông ta thấy về ta là: Fanny tham lam ôm chặt số tiền tích cóp cả đời của ông ta trong tay, khuôn mặt ta bình thản và dửng dưng khi Jack bị dẫn ra khỏi quán rượu.

      Lúc ngồi xe ngựa, Jack biết chính xác chuyện gì xảy ra. chỉ phiên tòa xét xử, chỉ là giá treo cổ mà còn hơn thế nữa. Ông ta biết xác của những tù nhân bị thi hành án luôn kết thúc ở đâu. Ông ta nghĩ đến số tiền mà ông ta dành dụm cẩn chận cho cỗ quan tài bằng chì chắc chắn của mình, với cái khung sắt và người trông nom. Tất cả để chống lại những người đào trộm xác giống như ông ta. từ rất lâu rồi, ông ta tự hứa với mình rằng nhà giải phẫu nào được chạm lên da thịt của ông ta sau khi ông ta chết.

      Bây giờ, ông ta nhìn xuống ngực mình và nức nở. Ngay lúc này, ông ta có thể cảm thấy lưỡi dao bắt đầu cắt vào từng thớ thịt của ông ta.





      Ngôi nhà của gia đình Grenville giờ đây ảm đạm với những tiếng than khóc và xấu hổ tủi nhục.

      Wendell Holmes biết rằng mình xâm phạm đến nỗi đau của gia đình Grenville, nhưng còn cách nào khác, và cũng chẳng ai đòi hỏi phải làm thế. Quả thực, bác sĩ Grenville dường như chẳng chú ý gì đến việc Wendell bước vào phòng khách và ngồi im lặng ở góc phòng. Wendell phần của bi kịch được hé lộ này từ khi bắt đầu, vì thế nên có mặt của ở đây lúc này là hợp lý, để chứng kiến kết thúc câu chuyện. Những gì thấy, trong ánh lửa chập chờn, là Aldous Grenville ngồi gục ghế, đầu cúi xuống trong nỗi đau buồn. Cảnh sát Lyons ngồi đối diện với ông.

      Bà quản gia Furbush nhàng bước vào phòng khách với khay rượu brandy, bà đặt nó xuống cuối bàn.

      - Thưa ngài - bà khẽ - Tôi cho cậu Lackaway liều moóc phin đúng như ngài dặn. Bây giờ cậu ấy ngủ rồi.

      Ông Grenville đáp, chỉ gật đầu.

      Cảnh sác Lyons với bà:

      - Còn Connolly?

      - ấy chịu rời xa cái xác của chàng trai trẻ ấy, thưa ngài. Tôi cố gắng kéo ấy ra, nhưng ấy chỉ đứng bên cạnh quan tài của cậu ấy. Tôi biết là chúng ta có thể làm gì với ấy khi họ tới mang cậu ấy vào buổi sáng.

      - Cứ để mặc ấy. đó có lý do để đau buồn.

      Bà Furbush rút lui, Grenville nhàng:

      - Chúng ta làm tất cả rồi.

      Lyons rót ly brandy rồi đặt nó vào tay bạn mình.

      - Aldous, thể nhận hết tội lỗi vì những gì Eliza làm.

      - Tôi đáng trách. Tôi biết, nhưng lẽ ra tôi nên nghi ngờ mới phải - Grenville thở dài và uống cạn hơi ly brandy - Tôi biết rằng ấy làm tất cả vì Charles. Nhưng hề nghĩ đến chuyện giết người vì nó.

      - Chúng ta biết rằng bà ấy làm tất cả mọi việc mình. Jack Burke thề rằng phải là Tử thần, nhưng có thể có liên quan.

      - Vậy chắc chắn ấy xúi bẩy - Grenville cúi xuống nhìn cái ly trống rỗng của mình rồi khẽ - Eliza luôn muốn điều khiển người khác, từ khi chúng tôi còn là những đứa trẻ.

      - người phụ nữ thực muốn điều khiển mọi chuyện như thế nào hả Aldous?

      Đầu Grenville gục xuống, ông khẽ:

      - Aurnia tội nghiệp là người thiệt thòi nhất- Tôi chẳng có lời bào chữa nào cho những gì tôi làm. Chỉ vì ấy xinh đẹp và rất đáng . Còn tôi là ông già đơn.

      - cố gắng làm những việc đáng trân trọng. Hãy thoải mái về điều đó. hứa với ông Wilson là tìm ra đứa trẻ, và sẵn sàng chu cấp cho con bé.

      - Trân trọng ư? - Grenville lắc đầu - Đáng lẽ ra phải làm những việc đáng trân trọng ấy với Aumia từ vài tháng trước, cho ấy cái vòng cổ xinh đẹp và ra - Ông ta ngước lên, đôi mắt dày vò đau khổ - Tôi thề với rằng, tôi biết ấy mang trong mình đứa con của chúng tôi. Cho đến cái ngày thấy ấy nằm bàn mổ. Khi Eratus rằng ấy vừa mới sinh, lúc đó tôi mới nhận ra rằng mình có đứa con.

      - Nhưng với Eliza?

      - ai khác ngoài ông Wilson. Tôi rất muốn đứa trẻ hạnh phúc, nhưng tôi biết Eliza cảm thấy bị đe dọa. Chồng trước của ấy gặp may mắn trong vấn đề tài chính. ấy sống ở đây với tôi, dựa cả vào tôi.

      đứa trẻ mang dòng máu gia đình có thể lấy tất cả, Wendell nghĩ. nghĩ về tất cả những lời xấu người Ailen mà nghe được từ miệng của chị em nhà Welliver và mẹ của Edward Kingston, thực ra là từ gần như tất cả các mệnh phụ trong giới thượng lưu trong những phòng khách sang trọng bậc nhất ở Boston. Chuyện cậu con trai quí của bà ta có tài để kiếm sống, và bây giờ tương lai của cậu ra bị đe dọa bởi con của người hầu xúc phạm lớn đối với Eliza.

      Nhưng rồi, Ailen khôn ngoan hơn bà ta. Rose Connolly giữ cho đứa trẻ được sống, Wendell thể tưởng tượng được cơn thịnh nộ của Eliza cao đến mức nào khi trốn được bà ta, từng ngày . nghĩ tới những nhát chém dã man người Agnes Poole, tra tấn với Mary Robinson và hiểu rằng mục tiêu thực trong cơn giận dữ của Eliza chính là Rose và tất cả những giống , những người ngoại quốc phá rối khiến phố phường Boston đông nghịt.

      Lyons cầm lấy cái ly của Grenville, rót đầy, và lại đưa trả lại ông ấy.

      - Tôi rất tiếc, Aldous, rằng tôi thể chỉ huy việc điều tra này sớm hơn. Khi tôi nhảy vào, Pratt ngu ngốc khiến tất cả phát điên lên vì máu - Lyons lắc đầu - Tôi e rằng chàng trai trẻ Marshall là nạn nhân may mắn của quá khích này.

      - Pratt phải trả giá về chuyện đó.

      - Ôi, ông ta phải trả giá. Tôi xem xét chuyện đó. Khi mọi chuyện kết thúc, tiếng tăm của ông ta trở nên dơ bẩn. Tôi ngừng nghỉ cho tới khi nào ông ta bị đuổi ra khỏi thành phố Boston này.

      - Đó phải là vấn đề bây giờ - Grenville khẽ - Norris mất rồi.

      - Đó là những gì chúng tôi có thể làm được ở đây. cách để hạn chế tổn thương.

      - Ý của là gì?

      - Marshall vượt ra ngoài khả năng giúp đỡ của chúng tôi bây giờ, và cả những thiệt hại xa hơn nữa. ta thể chịu đựng hơn những gì mà ta trải qua. Chúng tôi có thể để vụ rắc rối này biến mất trong yên lặng.

      - Và lấy lại thanh danh cho cậu ta?

      - Để làm mất thanh danh của gia đình sao?

      Wendell vẫn ngồi im lặng trong góc. Nhưng bây giờ quá bất bình, giữ bình tĩnh được nữa:

      - Ông để cho Norris xuống mồ như Tử thần Khu Tây à? Khi nào ông mới biết rằng cậu ấy vô tội?

      Cảnh sát Lyons nhìn .

      - Còn nhiều người vô tội khác đáng để quan tâm, Holmes ạ. Cậu trai trẻ Charles chẳng hạn. Cậu ta quá đau đớn khi mẹ cậu ta công khai chọn kết thúc cuộc đời bà. muốn buộc cậu ta phải sống với vết nhơ có mẹ là kẻ giết người hay sao?

      - Thế còn đâu là ?

      - Chúng ta nợ công chúng .

      - Nhưng chúng ta nợ Norris điều đó. Cho những hồi ức của cậu ta.

      - Cậu ta có ở đây để giúp cho bất cứ lời cầu xin nào. Chúng tôi đưa ra lời cáo buộc nào với cậu ta. Chúng tôi chỉ đơn giản giữ im lặng, và cho phép công chúng tưởng tượng ra cái kết của chính mình.

      - Thậm chí cả khi những kết luận đó sai?

      - Nó có hại cho ai đâu? ai còn sống cả - Lyons thở dài - Dù sao nữa, vẫn có gian nan chờ. Ông Jack Burke chắc chắn ít nhất cũng bị treo cổ vì tội giết Billy Piggott. có thể tốt khi được tiết lộ nhưng sau đó, chúng ta thể im nó được. Chúng ta cũng cần quảng cáo chúng rùm beng.

      Wendell nhìn bác sĩ Grenville vẫn im lặng.

      - Thưa thầy, thầy cho phép đối xử bất công như vậy với Norris sao? Cậu ấy xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn chứ.

      Giọng Grenville nhàng.

      - Tôi biết.

      - Gia đình thầy bám lấy thứ thanh danh giả dối, nếu nó đòi hỏi thầy phải bôi nhọ ký ức của người đàn ông vô tội.

      - Nhưng còn phải nghĩ tới Charles nữa.

      - Đó là tất cả vấn đề với thầy sao?

      - Nó là cháu trai tôi!

      giọng bất ngờ cắt ngang.

      - Vậy còn con trai của ông sao, bác sĩ Grenviíle?

      Giật mình, Wendell quay lại nhìn chằm chằm Rose đứng ở cửa phòng khách. Nỗi đau đớn lấy tất cả sắc hồng khuôn mặt , những gì nhìn thấy chỉ là bản sao bé buồn phiền của trẻ mạnh mẽ là trước đây. Ở bây giờ thấy người lạ, còn là nữa mà là khuôn mặt lạnh băng của người phụ nữ mạnh mẽ sợ hãi, mắt nhìn thẳng vào Grenville.

      - Chắc chắn ông biết mình là cha của đứa trẻ khác nữa - - ấy là con trai ông.

      Grenville rên lên tiếng đau đớn, hai tay ôm chặt lấy đầu.

      - ấy chưa bao giờ nhận ra - - Nhưng tôi thấy. Và chắc hẳn ông cũng thế, thưa bác sĩ. Lần đầu tiên ông nhìn ấy. Ông lợi dụng bao nhiêu người phụ nữ, thưa ngài? Có bao nhiêu đứa trẻ khác là con ngoài giá thú của ông, những đứa trẻ ông thậm chí còn biết mặt? Những đứa trẻ phải vật lộn đấu tranh để được sống?

      - còn ai nữa đâu.

      - Làm sao ông biết được?

      - Tôi biết chứ! - Ông ta ngẩng lên - Chuyện xảy ra giữa Sophia và tôi từ rất lâu rồi, đó thực là điều mà cả hai chúng tôi đều tiếc nuối. Chúng tôi phản bội người vợ quý cũ. Tôi bao giờ lặp lại điều đó, khi Abigail còn sống.

      - Ông quay lưng lại với chính con trai mình.

      - Sophia chưa bao giờ với tôi rằng cậu bé là con tôi! Suốt những năm nó lớn lên ở Belmont, tôi hề biết. Cho tới ngày nó đến trường đại học, và tôi thấy nó. Rồi tôi nhận ra...

      Wendell quay lại, đứng giữa Rose và Grenville.

      - phải hai người về Norris đấv thứ?

      Rose vẫn nhìn chằm chằm Grenville.

      - Trong khi ông sống trong ngôi nhà rộng lớn của mình bác sĩ ạ, trong khi ông ngồi cỗ xe ngựa xinh đẹp của mình ở quê nhà Weston, ấy cày đồng và cho lợn ăn.

      - Tôi với rồi, tôi hề biết. Sophia chưa bao giờ lời nào với tôi.

      - Nếu bà ấy , liệu ông có thừa nhận ấy ? Tôi nghĩ vậy. Bà Sophia tội nghiệp còn lựa chọn nào khác đành phải kết hôn với người đàn ông đầu tiên muốn có bà.

      - Tôi muốn giúp đỡ thằng bé. Tôi xem nó muốn gì.

      - Nhưng ông làm gì cả. Mọi thứ ấy làm đều do nỗ lực của chính ấy. Điều đó có khiến ông tự hào, rằng ông cậu con trai xuất sắc? Rằng trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, ấy vượt lên hoàn cảnh của mình?

      - Tôi tự hào - Grenville khẽ - Giá như Sophia đến tìm tôi nhiều năm trước.

      - Bà ấy đến.

      - Ý là sao?

      - Hãy hỏi Charles. Cậu ấy nghe thấy những gì mẹ mình . Bà Lackaway với cậu ấy rằng bà ta muốn ai trong số những đứa con hoang của ông bất ngờ xuất trong gia đình. Bà ta rằng mười năm trước, bà ta buộc phải giải quyết đống rắc rối của ông.

      - Mười năm trước ư? - Wendell - phải là khi...

      - Khi mẹ Norris biến mất - Rose . thở ra hơi run rẩy, những giọt nước mắt đầu tiên bóp nghẹn giọng - Giá mà Norris biết được điều này! Nó rất có ý nghĩa với ấy, để biết rằng mẹ ấy ấy biết chừng nào. Rằng bà bỏ rơi ấy, mà bà bị giết hại.

      - Tôi có lời nào để biện hộ cho chính mình, Connolly ạ - Grenville cay đắng - Cả cuộc đời tôi là những tội ác cần phải chuộc lại, và tôi định làm thế - Ông nhìn thẳng vào Rose - Bây giờ chắc hẳn có ở đâu đó vẫn cần ngôi nhà. Tôi hứa với rằng cho bé mọi thứ tốt đẹp nhất.

      - Tôi bắt ông phải giữ lời hứa đó - Rose .

      - Con bé ở đâu? Tôi được đón con mình chứ?

      Rose nhìn vào mắt ông ta.

      - Chưa phải lúc.

      Trong lò sưởi, ngọn lửa cũng dần tắt lụi. Những ánh sáng của buổi bình minh xuất bầu trời.

      Cảnh sát Lyons đứng dậy khói ghế.

      - Tôi để ở lại đây mình, Aldous. Vì Eliza, đây là gia đình của , chọn cách giải quyết nào là quyết định của , mọi ánh mắt của dân chúng đều đổ dồn vào Jack Burke. Giờ là con quỷ của họ. Nhưng sớm thôi, tôi chắc chắn thế, ai đó thu hút chú ý của họ. Những gì tôi biết được về dân chúng là: Cơn đói khát những con ác quỷ của họ là vô hạn. Ông ta cúi đầu chào tạm biệt và ra khỏi nhà.

      lúc sau, Wendell cũng đứng dậy ra về. xen vào chuyện gia đình này quá lâu, và cũng lên suy nghĩ của mình cách thẳng thắn. Vì vậy nên có chút gì đó như lời xin lỗi trong lời từ biệt của với bác sĩ Grenville, người ngồi im lặng bất động ghế của mình, mắt chăm chú nhìn đống tro.

      Rose theo sau Wendell ra phòng chờ.

      - người bạn tốt - - Cảm ơn vì tất cả những gì làm.

      Họ ôm lấy nhau, hề có ngượng ngùng nào, mặc dù giữa họ có cả hố sâu ngăn cách về đẳng cấp giữa họ. Norris Marshall mang họ lại gần nhau, bây giờ nỗi đau đớn sau cái chết của gắn kết họ với nhau mãi mãi. Wendell chuẩn bị bước xuống cầu thang ra cửa dừng lại, quay lại nhìn .

      - Làm sao mà biết được? - hỏi - Khi mà cả Norris còn biết?

      - Rằng bác sĩ Grenville là cha của ấy?

      - Đúng vậy.

      cầm tay .

      - theo tôi.

      dẫn lên tầng hai. Trong hành lang tối lờ mờ, dừng lại thắp đèn và đưa nó ra trước bức tranh chân dung treo tường.

      - Đây - - Đây chính là cách mà tôi biết được chuyện đó.

      nhìn chằm chằm bức tranh vẽ người đàn ông trẻ tóc đen đứng cạnh bàn, tay của ông ta đặt đỉnh cái sọ người. Đôi mắt nâu của ông ta nhìn thẳng vào Wendell, như muốn thách thức.

      - Đây là bức tranh chân dung của Aldous Grenville khi ông ấy mười chín tuổi - Rose - Đó là điều mà bà Furbush với tôi.

      Wendell thể rời mắt khỏi bức tranh.

      - Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây.

      - Tôi thấy nó lần. Và tôi chẳng nghi ngờ gì nữa - Rose nhìn bức chân dung của người đàn ông trẻ tuổi, miệng nở nụ cười buồn bã - luôn nhận ra người mà .


      BA MƯƠI SÁU



      Cỗ xe ngựa xinh đẹp của bác sĩ Grenville đưa họ về phía tây con đường Belmont, ngang qua các trang trại và những cánh đồng lạnh lẽo mà giờ đây quá quen thuộc với Rose. Đó là buổi chiều tuyệt vời, tuyết sáng lấp lánh dưới bầu trời quang đãng như nó vẫn vậy khi bộ con đường này hai tuần trước. hãy luôn bên cạnh em nhé, Norrie. Nếu em nhắm mắt, em có thể cảm nhận rằng ở đây bên em.

      - Còn xa nữa ? - Grenville hỏi.

      - chút thôi, thưa ngài - Rose mở mắt rồi phải nheo lại vì ánh sáng chói lóa của mặt trời. Và tàn nhẫn: Nhưng em bao giờ được gặp lại . Suốt cuộc đời này em chỉ nghĩ đến .

      - Đây là nơi cậu ấy lớn lên phải ? - Grenville - con đường này.

      gật dầu.

      - Chúng ta sắp tới trang trại của Heppy Comfort. Bà ấy mang về nhà con bê bị què. Rồi vui vẻ nuôi dưỡng chăm sóc nó, bà ấy bao giờ nghĩ đến việc giết thịt nó. Hàng xóm của bà ấy là Ezra Hutchinson. Vợ của ông ấy chết vì bệnh sốt Rickettsia.

      - Làm thế nào mà biết được tất cả những chuyện ấy?

      - Norris với tôi - Và bao giờ quên. Chừng nào còn sống đời này, ghi nhớ mỗi lời , từng khoảnh khắc.

      -Trang trại Marshall cũng nằm con đường này à?

      - Chúng ta tới trang trại của Isaac Marshall.

      - Vậy tới đâu?

      nhìn chăm chú về phía ngôi nhà xíu ở tít đằng xa, chỉ vừa mới ra trước mắt.

      - Giờ tôi thấy ngôi nhà rồi.

      - Ai sống ở đó?

      người đàn ông tử tế và hào phóng với Norris hơn cả người cha của ấy.

      Lúc xe ngựa dừng lại, cánh cổng trang trại mở, còn ông bác sĩ già Hallowelll xuất ở ngoài hiên. Nhìn những nét buồn đầy cảm xúc khuôn mặt ông, Rose biết rằng ông nghe tin về cái chết của Norris. Ông cụ bước hẳn ra ngoài để giúp và bác sĩ Grenville xuống xe. Khi họ leo lên cầu thang, Rose giật mình khi thấy người đàn ông khác xuất trong ngôi nhà.

      Đó là Isaac Marshall, trông ông già hơn rất nhiều so với chỉ vài tuần trước.

      Ba người đàn ông đứng đây dưới mái hiên này cùng chung nỗi đau đớn xót xa trước cái chết của chàng trai trẻ, vậy nên khó khăn để ai đó mở lời. Trong im lặng, họ nhìn nhau, hai người đàn ông chứng kiến Norris trưởng thành, người lẽ ra phải làm thế.

      Rose để mặc họ ở đó, bước vào trong nhà vì nghe thấy tiếng ô a của đứa trẻ, thứ thanh mà những người đàn ông phân biệt được. theo thanh ấy vào căn phòng nơi bà cụ tóc bạc Hallowell ngồi đung đưa Meggie tay.

      - Cháu trở lại vì con bé - Rose .

      - Ta biết là cháu quay lại mà - Người phụ nữ ngước lên với đôi mắt đầy hy vọng khi bà trao bé cho - Hãy với ta rằng chúng ta được gặp lại bé! với ta rằng chúng ta có thể là phần cuộc sống của bé.

      - Ôi, chắc chắn mà, thưa bác - Rose mỉm cười - và tất cả mọi người đều quý con bé.

      Ba người đàn ông đều quay lại khi Rose bước ra ngoài hiên mang theo đứa trẻ. Ngay giây phút đầu tiên Aldous Grenville nhìn thấy con mình, Meggie mỉm cười với ông, như thể nó nhận ra vậy.

      - Tên con bé là Margaret - Rose .

      - Margaret - ông gọi nhàng. Và rồi nhận lấy đứa trẻ tay mình.


      BA MƯƠI BẢY



      tại

      Julia xách va ly của mình xuống tầng và đặt nó ở cửa trước. Rồi bước vào thư viện, nơi Henry ngồi giữa những cái hộp, bây giờ sẵn sàng để chuyển tới thư viện Boston. Henry và cùng nhau sắp xếp tất cả tài liệu rồi xếp vào các hộp giấy. Tuy nhiên, những lá thư của Oliver Wendell Holmes họ cất cẩn thận ở chỗ an toàn. Henry đặt chúng lên bàn, và ông đọc đọc lại chúng ít nhất cả trăm lần.

      - đau đớn khi phải từ bỏ những thứ này - ông - Có lẽ tôi nên giữ chúng.

      - Bác hứa với thư viện rằng bác tặng chúng.

      - Tôi vẫn có thể đổi ý mà.

      - Bác Henry, chúng cần được quan tâm cách đúng đắn. chuyên viên lưu trữ biết phải bảo quản chúng như thế nào. Và tuyệt vời nếu câu chuyện này được chia sẻ với cả thế giới.

      Henry ngồi rũ xuống im lặng ghế, mắt nhìn đống giấy tờ như người keo kiệt muốn từ bỏ gia tài của mình.

      - Những thứ này rất có ý nghĩa với tôi. Đây là chuyện riêng tư.

      bước tới cạnh cửa sổ, ngước mắt nhìn ra biển.

      - Cháu hiểu ý của bác - nhàng - Với cháu nó cũng trở thành câu chuyên của riêng mình.

      - Cháu vẫn mơ về bà ấy à?

      - Hàng đêm. Rất nhiều tuần nay rồi.

      - Vậy giấc mơ đêm qua là gì?

      - Nó rất... ấn tượng. Những hình ảnh.

      - Hình ảnh gì?

      - Những súc vải. Những dải ruy băng và những cái nơ. Cháu cầm kim tay và khâu - lắc đầu rồi cười - Bác Henry, cháu thậm chí còn biết khâu thế nào.

      - Nhưng Rose biết.

      - Đúng, bà ấy biết. Thỉnh thoảng cháu nghĩ rằng bà ấy sống lại và chuyện với mình. Khi đọc những lá thư cháu mang linh hồn bà trở lại. Và bây giờ cháu có những ký ức của bà ấy. Cháu sống lại cuộc đời của bà.

      - Những giấc mơ đó rất sinh động phải ?

      - đến từng màu sắc của sợi chỉ. Điều đó nhắc nhở rằng có lẽ cháu nghĩ đến bà ấy quá nhiều - Và cuộc sống của bà ấy ra sao. nhìn đồng hồ rồi với Henry:

      - Có lẽ cháu phải xuống bến phà thôi.

      - Tôi tiếc vì cháu phải . Khi nào cháu quay trở lại thăm tôi?

      - Bác có thể tới thăm cháu bất cứ lúc nào mà.

      - Có thể là khi Tom quay trở lại? Tôi đến thăm cả hai cùng chuyến - Ông dừng lại - Vậy hãy với tôi. Cháu nghĩ gì về nó?

      - Về Tom ư?

      - Cháu biết mà, nó là chàng trai đủ tư cách để lấy làm chồng đấy.

      mỉm cười:

      - Cháu biết, bác Henry ạ.

      - Nó lúc nào cũng kén cá chọn canh. Tôi thấy nó cùng rất nhiều bạn , nhưng chẳng có ai kéo dài được lâu. Cháu có lẽ làngoại lệ. Nhưng cháu phải để nó biết rằng cháu có quan tâm. Nó nghĩ rằng cháu để ý gì đâu.

      - ấy với bác thế à?

      - Nó thất vọng. Nhung nó cũng là người đàn ông kiên trì.

      - Đúng thế, cháu thích ấy.

      - Vậy còn vấn đề gì nữa đây?

      - Có thể cháu thích ấy quá nhiều. Điều đó khiến cháu sợ. Cháu biết tình có thể sụp đổ nhanh như thế nào - Julia lần nữa quay ra cửa sổ và nhìn về phía biển. Nó êm đềm và phẳng lặng như tấm gương vậy - Trong phút, bác hạnh phúc và , tất cả mọi thứ thế gian đều đúng. Bác nghĩ rằng chẳng có gì có thể sai. Nhưng khi nó đến theo cái cách mà nó làm với cháu và Richard. Cách mà nó làm với Rose Connolly. cuối cùng, bác đau khổ suốt phần đời còn lại. Rose có được thời gian ngắn hạnh phúc cùng Norris, và rồi sau đó bà phải sống suốt những năm còn lại của cuộc dời mình với ký ức về những gì mất. Cháu biết liệu thế có đáng hả bác Henry. Cháu biết liệu cháu có thể chịu đựng được nó nữa.

      - Bác nghĩ rằng cháu hiểu sai bài học từ cuộc sống của Rose.

      - Vậy bài học đúng đắn là gì ạ?

      - Hãy nắm lấy cơ hội khi cháu có thể! Khi tình đến.

      - Và chịu đựng hậu quả.

      Henry khịt mũi.

      - Cháu biết tất cả những giấc mơ mà mình có phải ? Đó là lời nhắn nhủ, Julia ạ, nhưng với cháu chỉ phí lời mà thôi. Bà ấy lẽ ra phải nắm lấy cơ hội.

      - Cháu biết điều đó. Nhưng cháu phải Rose Connolly - thở dài - Tạm biệt bác Henry.

      chưa bao giờ thấy Henry bảnh bao hơn thế. Khi mà họ ngồi cùng nhau trong văn phòng của giám đốc thư viện Boston, Julia lén lút liếc nhìn ông, ngạc nhiên rằng đây cũng chính là ông lão Henry, người thích chạy lăng xăng khắp ngôi nhà cũ rích ở Maine của mình trong cái quần dài và những cái áo nỉ cũ mèm. nghĩ rằng ông ấy mặc quần áo giống hệt như khi đón ông ở khách sạn Boston sáng nay. Nhưng người đàn ông thấy đợi mình ở hành lang mặc bộ vest đen ba mảnh, cầm theo cây gậy gỗ mun đầu bọc đồng thau. Henry chỉ vứt bỏ đống quần áo cũ của mình, mà còn vứt bỏ cả khuôn mặt cau có thường ngày. Ông ấy còn đùa cợt với bà Zaccardi, giám đốc thư viện.

      Và bà Zaccardi, khoảng sáu mươi tuổi, cũng sốt sắng cười đùa với ông.

      - phải ngày nào chúng ta cũng nhận được những món quà có ý nghĩa quan trọng như thế này ông Page ạ - bà - Những người quan tâm xếp cả hàng dài để được cầm tay những lá thư này. Đó là thời gian khá dài, tài liệu nào mới về Holmes được công bố, vì vậy chúng tôi vui mừng vì ông quyết định tặng chúng cho thư viện.

      - Ôi, tôi phải suy nghĩ về chuyện này khá lâu - Henry - Tôi xét đến số viện nghiên cứu khác. Nhưng thư viện này hơn tất cả, và có vị giám đốc xinh đẹp.

      Bà Zaccardi cười lớn.

      - Còn ông, thưa quý ngài, cần đến đôi kính mới đấy. Tôi hứa là mặc chiếc váy quyến rũ nhất của mình nếu ông và Julia đến dùng bữa tối cùng ban quản trị tối nay. Tôi biết chắc rằng tất cả bọn họ đều muốn gặp hai người.

      - Tôi ước rằng chúng tôi có thể - Henry - Nhưng cháu trai tôi bay về từ Hồng Kông tối nay. Tôi và Julia có kế hoạch dành cả buổi tối cho nó.

      - Vậy có lẽ để tháng sau nhé - bà Zaccardi đứng dậy - lần nữa, cảm ơn ông. Hiếm có người con của địa phương nào ở Boston này đuợc kính trọng như Oliver Wendell Holmes. Và câu chuyện ông ấy kể lại trong những lá thư này... - bà cười bối rối - Nó đau lòng, nó khiến tôi nghẹn lời. Có rất nhiều chuyện mà chúng ta chẳng bao giờ được nghe, số khác bị lãng quên cùng với thời gian. Cảm ơn ông vì chia sẻ với chúng tôi câu chuyện của Rose Connolly.

      Khi Henry và Julia bước ra khỏi văn phòng, cây gậy của ông nện mạnh xuống sàn kêu lộp cộp - lộp cộp. Vào đầu giờ sáng ngày thứ năm, thư viện gần như trống , và họ là những vị khách duy nhất trong thang máy, những khách tham quan duy nhất bộ hành lang, tiếng gậy của Henry vang khắp phòng. Họ qua phòng trưng bày và Henry đứng lại. Ông nhìn thấy tấm biển bên ngoài đề tên cuộc triển lãm: BOSTON VÀ NHỮNG TRẢI NGHIỆM: CHÂN DUNG THỜI ĐẠI.

      - Đó có thể là thời đại của Rose - ông .

      - Bác có muốn xem thử ?

      - Chúng ta có cả ngày mà.Tại sao chứ?

      Họ bước vào phòng trưng bày. Họ chỉ có mình trong căn phòng, và họ có thể ngắm nghía mỗi bức tranh và những bản in đá lâu chừng nào họ muốn. Họ ngắm nghía quang cảnh cảng Boston nhìn từ đồi Pernberton năm 1832, và Julia băn khoăn tự hỏi: Đó có phải là quang cảnh mà Rose thấy khi bà còn sống? Bà có thấy cũng bức tường rào xinh đẹp ở cận cảnh, những mái nhà xa xa đó? Họ bước tới trước bản in đá của Collonade Row, trong hoạt cảnh với các quý mặc váy đẹp và các quý ông đứng dưới những cái cây oai vệ, tự hỏi biết Rose bao giờ qua dưới những bóng cây ấy. Họ nấn ná bên bức chân dung của Theodore Parker và Đức cha William Channing, những khuôn mặt mà Rose có thể thấy bước ngang qua phố hoặc qua những ô cửa sổ. Đây là thế giới của , Rose ạ, thế giới trôi qua từ lâu trong lịch sử. Giống vậy.

      Họ vòng quanh phòng trưng bày, và Henry bất ngờ đứng lại. đâm sầm vào người ông, có thể cảm thấy người ông cứng đờ.

      - Chuyện gì thế? - hỏi. Sau đó, ngẩng lên nhìn bức tranh sơn dầu mà ông nhìn chằm chằm. Ngay cả cũng đứng sững. Trong căn phòng đầy chân dung của những người lạ, khuôn mặt này khác hẳn. khuôn mặt của người mà cả hai cùng biết. người đàn ông trẻ với mái tóc đen nhánh nhìn họ từ trong bức tranh đứng bên cạnh cái bàn, tay đặt bộ xương người. Mặc dù ta để mái tóc mai dày, mặc áo khoác ngoài và thắt cà vạt cách rắc rối của thời kỳ đó, khuôn mặt ta cực kỳ quen thuộc.

      - Chúa ơi - Henry - Đó là Tom!

      - Nhưng nó được vẽ từ năm 1792 cơ mà.

      - Hãy nhìn đôi mắt, cái miệng mà xem. Nó đích thực là Tom của chúng ta.

      Julia cau mày nhìn tờ giấy dán bên cạnh bức chân dung.

      - Họa sĩ là Christian Gullager. Nó hề người đó là ai.

      - Xin lỗi! Henry gọi to - Bà có biết điều gì về bức tranh này ?

      Người thủ thư bước vào phòng và mỉm cười trước bức chân dung.

      - Nó rất đẹp phải ? - Bà ta - Gullager là trong những họa sĩ vẽ chân dung giỏi nhất thời đại đó.

      - Người đàn ông trong bức tranh là ai?

      - Chúng tôi tin rằng ta là bác sĩ điều trị nổi tiếng ở Boston, tên là Aldous Grenville. Bức tranh này chắc được vẽ khi ông ta mười chín hay hai mươi tuổi, tôi nghĩ thế.

      - Ông ấy chết cách bi thảm trong ngọn lửa, khoảng năm 1832. Trong ngôi nhà tại quê ông ta ở Weston.

      Julia nhìn Henry.

      - Cha của Norris.

      Người thủ thư cau mày :

      - Tôi chưa bao giờ nghe rằng ông ấy có con trai. Tôi chỉ biết về cháu trai của ông.

      - biết chuyện gì về Charles vậy? - Henry ngạc nhiên hỏi. Ông ta cũng là người nổi tiếng à?

      - Ôi, đúng vậy. Công việc của Charles rất được ưa chuộng ở thời đại của ông ấy. Nhung lòng mà , giữa tôi và ông thôi nhé, những bài chơ của ông ta khủng khiếp. Tôi cho rằng ông ta nổi tiếng vì những cuộc tình lãng mạn của mình chứ chẳng phải vì là nhà thơ tay.

      - Vậy là sau tất cả mọi chuyện ông ấy trở thành nhà thơ - Julia .

      - Khá danh tiếng. Họ rằng ông ta mất cánh tay của mình trong cuộc đọ súng vì quý . Câu chuyện đó khiến cho ông ta rất được lòng phái đẹp. Ông ta chết ở tuổi năm mươi. Vì bệnh giang mai - Bà ta ngước lên nhìn bức tranh - Nếu đây là bác của ông ta ông có thể thấy rằng vẻ đẹp chắc chắn được di truyền trong gia đình đó.

      Lúc người thủ thư rồi, Julia vẫn còn sững sờ vì bức chân dung Aldous Grenville, người đàn ông của Sophia Marshall. Giờ mình biết chuyện gì xảy ra với mẹ của Norris, Julia nghĩ. Trong buổi tối mùa hè, khi con trai bà bị sốt, Sophia để nó nằm giường và chạy đến ngôi nhà của Aldous Grenville ở quê hương Weston của ông ta. Ở đó, bà định với ông ta rằng ông ta có đứa con trai và rằng nó ốm lắm.

      Nhưng Aldous có nhà. Em Eliza của ông ta nghe lời thú tội của bà, cũng là người từ chối lời cầu xin giúp đỡ. Eliza nghĩ đến con trai Charles của mình, khi bà ta lựa chọn hành động tiếp theo? Có phải chỉ vì bà ta sợ vụ bê bối, hay vì xuất của người thừa kế khác trong gia đình Grenville, đứa con hoang lấy mất những gì lẽ ra con trai bà được hưởng?

      Đó chính là ngày Sophia Marshall biến mất.

      Gần hai thế kỷ trôi qua, cho tới khi Julia đào bới cái sân đầy cỏ dại từng là phần nhà nghỉ mùa hè của Aldous Grenville và tìm thấy bộ hài cốt của Sophia Marshall. Trong gần hai thế kỷ, Sophia nằm im lìm trong nấm mồ được đánh dấu, bị lãng quên.

      Cho tới bây giờ. Người chết có lẽ ra mãi mãi, nhưng có thể được sống lại.

      chăm chú nhìn chân dung của Grenville và nghĩ: Ông bao giờ được biết Norris là con trai mình. Nhưng ít ra ông cũng được thấy niềm hạnh phúc của con mình, Meggie. Và nhờ có ấy, dòng máu của ông vẫn tiếp tục chảy qua nhiều thế hệ sau này.

      Và bây giờ là ở trong Tom, Aldous Grenville vẫn tồn tại.





      Henry quá mệt mỏi nên thể cùng ra sân bay.

      Julia lái xe mình trong đêm tối, nghĩ về cuộc chuyện giữa và Henry vài tuần trước.

      - Cháu học sai bài học từ cuộc đời của Rose rồi.

      - Vậy bài học đúng là gì?

      - Hãy nắm lấy cơ hội khi cháu có thể. Hãy !

      Mình biết được liệu mình có dám, nghĩ.

      Những gì Rose làm. Và Rose làm.

      tai nạn ở Newton khiến ô tô xếp thành hàng dài hơn hai dặm đường cao tốc, khi nhích từng bước về phía trước trong dòng xe cộ, nghĩ về những cuộc điện thoại của Tom vài tuần trước. Họ chuyện về sức khỏe của Henry, về những lá thư của Holmes, về việc hiến tặng cho thư viện. Những chủ đề an toàn, chẳng có gì khiến phải tiết lộ những bí mật của mình.

      Cháu phải để cho nó biết rằng cháu có quan tâm. Henry với như vậy. Nó nghĩ rằng cháu hề để ý.

      Cháu có quan tâm. Nhưng cháu sợ.

      Mắc kẹt đường cao tốc, đếm từng giây từng phút trôi qua. nghĩ về những gì Rose dám mạo hiểm vì tình . Liệu nó có đáng ? Bà có bao giờ hối tiếc về điều đó?

      Đến Brookline, đường cao tốc bất ngờ rộng mở, nhưng lúc đó biết mình bị muộn. Khi tới được Cửa E của sân bay Logan chuyến bay của Tom hạ cánh, thấy trước mắt cả đám đông hành khách cùng với hành lý của họ.

      bắt đầu chạy, lách qua những đứa trẻ và tiến về phía trước. Khi tới được khu vực cửa ra hải quan của hành khách, trái tim đập rộn lên. Mình nhớ ấy, nghĩ thầm khi lao vào đám đông, tìm kiếm. chỉ thấy những khuôn mặt xa lạ, đám đông vô hạn những người biết, những người buồn liếc mắt nhìn tới giây. Những người mà cuộc sống của họ chẳng liên can gì tới . bất ngờ, dường như luôn tìm kiếm Tom, và lúc nào cũng chỉ nhớ tới . Lúc nào cũng để trốn mất mà nhận ra.

      Lần này em để khuôn mặt biến mất.

      - Julia!

      quay lại và thấy đứng ngay sau lưng , trông mệt mỏi và nhàu nhĩ sau chuyến bay dài. kịp nghĩ gì, vòng tay ôm lấy , khiến cười ngạc nhiên.

      - lời chào đón tuyệt vời! mong đợi điều này - .

      - Em rất vui vì tìm thấy .

      - cũng vậy - giọng nhàng.

      - đúng. Ôi, Tom ạ, đúng!

      - Về chuyện gỉ?

      - lần với em rằng nhận ra em. Rằng chúng ta từng gặp nhau trước đó.

      - Chúng ta từng sao?

      nhìn khuôn mặt mà thấy chiều nay, khuôn mặt nhìn chăm chú từ bức chân dung. Khuôn mặt mà luôn luôn nhìn quen thuộc, mãi mãi . Khuôn mặt của Norrie.

      mỉm cười.

      - Chúng ta từng gặp nhau.





      Năm 1888

      Vậy đấy, Margaret, bây giờ con nghe tất cả và ta cũng thanh thản khi câu chuyện này theo ta xuống mồ.

      Mặc dù dì Rose của con chưa bao giờ kết hôn hay có những đứa con của riêng mình, nhưng hãy tin ta, Margaret quý ạ, con mang lại cho bà ấy đủ niềm vui trong cuộc đời. Aldous Grenville chỉ sống thời gian ngắn sau những kiện ấy, nhưng ông cũng rất vui vì những năm tháng được sống cùng con. Ta hy vọng con giận vì ông ấy chưa bao giờ công khai thừa nhận cách công khai rằng con là con của mình. Hãy nhớ rằng, thay vào đó, ông ấy chu cấp đầy đủ cho Rose và con, để lại con tài sản, ruộng đất của ông ấy ở Weston, nơi giờ đây con xây nhà của riêng mình. Ông ấy tự hào biết bao về niềm say mê và trí óc ham học hỏi của con! Tự hào khi biết rằng con của ông ấy là trong những người đầu tiên tốt nghiệp trường đại học Y dành riêng cho phụ nữ. Thế giới này thay đổi mới giật mình làm sao, phụ nữ cuối cùng cũng được phép để đạt được nhiều điều như vậy.

      Bây giờ tương lai thuộc về con cháu của chúng ta. Con viết rằng cháu trai Samuel của con thể năng khiếu đặc biệt với khoa học tự nhiên. Con chắc phải rất hài lòng, vì con biết hơn ai hết, rằng có nghề nào cao quý hơn nghề chữa bệnh cứu người. Ta lòng hy vọng rằng Samuel trẻ tuổi theo đuổi niềm đam mê đó, và tiếp tục truyền thống của các bậc tiền bối tài năng. Những người sống cuộc sống bất tử theo cách của họ, bảo vệ cuộc sống của nhiều thế hệ, nếu có họ rất nhiều lớp con cháu được ra đời. Chữa bệnh cứu người chính là để lại dấu tích của mình trong tương lai.

      Và vì vậy, Margaret quý, ta kết thúc lá thư cuối cùng của mình với lời chúc cho cháu trai của con. Đây cũng chính là lời cầu chúc lớn lao nhất mà ta có thể dành cho nó, hay cho bất cứ ai khác.

      Cầu mong cho cậu bé có thể trở thành bác sĩ.

      Người bạn chân thành của con

      O.W.H.























      GHI CHÚ CỦA TÁC GIẢ




      Tháng ba năm 1883, Oliver Wendell Holmes rời Boston lên đường tới Pháp, ở đó ông dành hai năm tiếp theo để hoàn thành những nghiên cứu y khoa của mình. Tại trường École de Medicine danh tiếng ở Paris, chàng trai trẻ Holmes được tiếp cận với vô số mẫu vật giải phẫu. Ông học tập dưới hướng dẫn của những bộ óc khoa học y khoa hàng đầu thế giới. Ông quay trở lại Boston và trở thành bác sĩ thành công hơn hầu hết bạn đồng nghiệp Mỹ của mình.

      Năm 1843, trong Hội đồng vì phát triển y học Boston, ông trình bày báo cáo có tựa đề là " lây nhiễm của bệnh sốt sản". Nó là bằng chứng đóng góp to lớn của ông cho nền y học Hoa Kỳ. Báo cáo giới thiệu phương pháp mới mà giờ đây được coi là hiển nhiên, nhưng ở thời của Holmes, đó thực tư tưởng mới mẻ. Rất nhiều người được cứu sống và tránh đau đớn, chỉ bởi lời gợi ý đơn giản có tính cách mạng của ông rằng: các bác sĩ điều trị nên rửa sạch tay mình.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :