1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuất phục - Tâm Thường (Full Đã có eBook chính văn Ngoại truyện 2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 28. Cái gai trong lòng.

      làm sao vậy!

      Thái tử đứng trong phòng tắm của phòng khách ở bãi tắm ven biển, chống nạnh, tắm rửa thân thể loã xích. Nước nóng tụ thành dòng ở chiếc cằm cương nghị của .
      Đ
      ôi con ngươi như Hắc Diệu Thạch trong Thuỷ Mạc mở ra, hề chớp mắt, chăm chú , đờ dẫn.

      Hắm làm sao thế này?

      Nhiều lần buông tha nàng.

      phải xử nam, cũng phải chưa từng gặp qua loại phụ nữ mạnh mẽ, nước mắt của phụ nữ, đối với có tác dụng. Trái tim luôn hung ác, chỉ cẩn muốn, nơi nào quản người khác sống chết.

      Nhưng, nước mắt của Trữ Dư Tịch, vẻ sợ hãi trong mắt nàng cùng với kháng cự của nàng, khiến trong lòng sinh ra loại cảm giác “ đành lòng.”

      nhìn tay mình, còn nhớ khi đó mình nắm chặt lấy hông nàng, vật đó chỉa vào nàng.

      Lúc ấy, chỉ cần dùng lực, có thể tiến vào, có thể chiếm lấy, nhưng lại…Buông tay.

      Nét mặt của nàng, giống như cái gai đâm vào lòng . thể xem là đau đớn, nhưng lại hết sức khó chịu.

      Nhân viên lấy quần áo mới ra, ăn mặc chỉnh chu, ra, Trữ Dư Tịch biết còn đứng ở cầu thang đó làm gì.

      Trữ Dư Tịch nhìn những bậc thang dài phía dưới, từ tận đáy lòng sinh ra loại cảm xúc chán đời.

      Từ nơi này nhảy xuống, chết cũng tàn phế, chừng, giống như trong phim, bị mất trí nhớ.

      Quên thái tử, quên Thi Dạ Triều.

      Quên hận thù, quên tình ….

      Vai phải đột nhiên có vật nặng đè lên, nàng sợ hết hồn.

      “Em phải muốn lấy cái chết minh chí chứ?”

      Vừa quay đầu lại, là vẻ mặt hài hước của thái tử.

      Trữ Dư Tịch mím môi, biết phải gì mới được.

      Ngược lại, thái tử lại tỏ ra như có chuyện gì xảy ra, cánh tay tự nhiên khoác lên vai nàng.

      “Tiểu Tịch, chúng ta chuyện chút.”

      ………

      Ban công có diện tích cực lớn, thái tử tuỳ ý chọn lấy chiếc ghế bãi cát ngồi xuống.

      Vừa ngồi xuống, lại đổi tư thế, giang rộng hai chân ra, kéo Trữ Dư Tịch lại, để nàng ngồi giữa hai chân mình.

      Giống như khi nàng còn bé, ôm lấy nàng. Cằm cách mái tóc ươn ướt của nàng.

      nhiều năm rồi ôm em như vậy, ra em còn như vậy, chớp mắt lớn thế này.” Nụ cười của rất ràng, bọn họ chênh lệch 6 tuổi. Khi là thiếu niên, nàng vẫn còn là đứa bé.

      chỉ mặc chiếc áo sơ mi rất mỏng. Lưng Trữ Dư Tịch dán vào người , ngảy cả lúc chuyện, cũng thấy lồng ngực rung động.

      làn hơi ấm xâm nhập từ sau lưng. Vì hơi ấm này mỏng manh, nàng thế nào lại nhẫn tâm quên mất chứ?

      “Ừm.” Nàng nhàng đáp tiếng.

      Nàng nhớ. Khi còn bé, nhất là khi trời lạnh, thái tử ôm nàng, vùi mình ghế salon xem ti vi, chơi game hoặc là cùng Hoàng Phủ Triệt chơi bài.

      Lúc ấy trời còn lạnh hơn cả bây giờ, cả tay chân đều lạnh, nhưng cũng là thời khắc ấm áp, nàng thường bị biến thành thịt người, bị ôm vào trong ngực như lò lửa để sưởi ấm…. Cũng giống như giờ phút này.

      còn là , nàng còn là nàng, nhưng những năm tháng của mối quan hệ ngây ngô đó còn nữa rồi.

      thay nàng chải mái tóc ươn ướt.

      “Tóc cũng dài rồi, mềm mại hơn nhiều.” Tiếng của dường như vùi lấp trong hồi ức. Nàng khi còn bé, tóc chỉ có chút xíu thôi, thường bị gọi là con sư tử lông lá. Bởi vì chuyên tâm tập võ, bị Trữ Chiêu Nhân cấm để tóc dài, buộc nàng phải cắt ngắn . Vì thế mà nàng né thái tử mấy ngày, vậy mà vẫn bị phát .

      “Tóc ngắn như vậy, xấu xí, chỗ nào trông giống như con chứ?” Thái tử vô tâm vô phế giễu cợt, Trữ Dư Tịch sờ sờ mái tóc ngắn của mình, hào phóng cười tiếng. “ Nhưng mà mát mẻ nha.”

      Nhưng nàng trách được cha. Vì nàng biết nàng là đứa con duy nhất của Trữ Chiêu Nhân, phải cố gắng tập võ, cần có người bản lĩnh, bảo vệ người của nhà Hoàng Phủ, đây là sứ mạng của nàng.

      So với những khổ sở sau này, nàng tình nguyện vĩnh viễn cùng lớn thêm. Nhưng nàng nghĩ, coi như cho nàng thêm cơ hội, nàng còn có thể chọn ở bên cạnh từ bé đến lớn, nàng muốn tình cảm của mình vĩnh viễn cũng thể lộ ra ngoài ánh sáng.

      Nàng sớm ước mơ, ngày kia được làm người phụ nữ của .

      Nàng giống như hạt mầm bị vùi sâu trong đất. Ở dưới lớp đất tối u, chút ánh sáng, kiên cường, lặng lẽ mọc rễ, nảy mầm… Sau đó, bị Thi Dạ Triều vô tình bẻ gãy.

      Nàng dùng năm để trị liệu, nỗ lực khiến vết thương từ từ khép lại, sau đó …. Tiếp tục sinh trưởng.

      Ngay cả vết thương này, cũng đau, nàng cũng có thể nhẫn nại, vì nàng muốn cho thái tử thấy, ngày kia, nàng nở hoa.

      Tất cả mọi thứ do nàng mường tượng đều do bản thân nàng cho rằng Thi Dạ Triều trở về nữa, nàng cho là bản thân còn vương lại những dũng khí, loen6 cường kia, đủ để nàng chịu đựng trong cuộc sống khá dài này, nhưng lại biết rằng, nàng mực cố ý sao lãng nhứng thứ đó, khắc kia khi Thi Dạ Triều trở về, vô tình bị vạch trần.

      Nàng sợ …..

      Nàng sợ Thi Dạ Triều, càng sợ bản thân mình vĩnh viễn cách nào đợi đến khi hoa nở.

      …..

      “Tiểu Tịch, có phải… ghét thái tử ?” Thái tử hỏi, mực chải mái tóc dài của nàng. Nó còn hơi ươn ướt, dường như khảm vào lòng bàn tay .

      Trữ Dư Tịch nhàng lắc đầu, đôi mắt bắt đầu ửng hồng.

      Ghét, làm sao ghét….

      “Tiểu Tịch có chuyện gì, nguyện ý với ?”

      Nàng hơi chần chờ, rồi gật đầu.

      “Vậy, em có phải có chuyện gạt ?” Thái tử trầm mặc hồi lâu, xoay người nàng lại, nhìn thẳng vào đáy mắt nàng.

      Ban công có mở đèn, chỉ có thể mượn ánh trăng sáng, có thể thấy khoảng gian đen kịt trong mắt nàng.

      “…….Em có chuyện gì gạt ?”

      “Cần nhắc nhở em? Được, về ….Thi Dạ Triều.” Ánh mắt thái tử sắc bén, nhìn hơi thở dồn dập của nàng.

      Thi Dạ Triều. Người đàn ông đó đối với nàng mà giống như cơn ác mộng.

      Thi – Dạ Triều thế nào cơ?”

      “….. giữa em và , từng có chuyện gì mà biết có phải ?” cuối cùng vẫn phải hỏi cho .

      Nàng mím môi , đợi câu trả lời của nàng, chờ đợi dáng vẻ nóng nảy, muốn biết đáp án, muốn biết được chân tướng.

      có.” Trữ Dư Tịch bình tĩnh, móng tay bấm vào lòng bàn tay mềm mại, đau. “ ấy là trao, cũng giống như thái tử, đều là …. trai.”

      im lặng nhếch miệng, trong mắt là tia lạnh lẽo, đầu ngón tay điểm vào mi tâm của nàng. “Tiểu Tịch, em láo.”

      Nàng , trai.

      , lần đầu tiên cảm thấy 2 chữ này ….. nghe lọt tai.

      “Em có….”

      ? Tiểu Tịch, em cho là thằng ngốc sao?” bỗng siết chặt lấy vai nàng, bàn tay lớn dính sát trước bộ ngực đẫy đà của nàng, nội y của nàng trước đó bị rơi hết ở biển rồi, dưới lòng bàn tay , là thứ ấm áp , nhẵn nhụi đó của nàng.

      Nàng giơ tay lên định ngăn lại, bị nắm lấy hai cổ tay kéo đến bên người. hôn lên cái cổ tinh tế của nàng, nhàng gặm mút thoả tính. Bàn tay xảo trá trượt xuống lưng, eo nàng.

      thái tử! Đừng. ….”

      mặc kệ, nghiêng người đè nàng xuống ghế, sờ lên bắp đùi nàng….

      “Tiểu Tịch, muốn em, em có nguyện ý cho ?” Ngón tay chạm vào nơi tư mật, dính chặt giữa hai chân nàng. Nhớ tới vừa rồi ở dưới biển, guần lót của nàng cũng bị xé rách, nơi nào đó dưới bụng lại rục rịc.

      thái tử, có thể…. Đừng như vậy ?” Tiếng của nàng run rẩy, có chút bất lực.

      mạnh mẽ tách chân của nàng ra, ngón trỏ hoạt động ở nơi nào đó. “Là em bảo dạy em, chỉ muốn để cho em quen thuộc với những thứ này, sau đó em mới có thể học được cách khống chế dục vọng , khoái cảm, này, khoá… là nơi này.”

      Theo tiếng kết hợp, là ngón tay thon dài của . Ngón tay chai lì, bị nhiều lớp bao bọc, xoán chặt.

      Chặt ……..

      cố để bản thân mình chú ý đến nơi mang cho ** xúc cảm, chậm rãi rút ra, nhàn nhạt tiến vào.

      Trữ Dư Tịch cắn chặt môi, vẫn cố gắng kháng cự , nhưng thân thể nàng ngược lại, lại kháng cự . Trong bụng bắt đầu nóng lên, nương theo loại cảm giác kỳ diệu.
      Loại cử động này khiến trong lòng thái tử mơ hồ tức giận. Ngón tay mạnh mẽ đâm vào bên trong, nghiêng đầu ngậm lấy vành tai nàng. “Nếu như tôi khăng khăng muốn, em nghĩ, em có thể chống cự sao?”

      “Thỏ ăn … cỏ gần hang.” Nàng tránh thoát trêu đùa, nghĩ đến hay là cứ như vậy mà đắm chìm , nhưng nàng thể ….

      “Tôi phải thỏ, em cũng phải cỏ.”

      Trữ Dư Tịch biết mình còn có thể chống cự bao lâu, cố ý trêu đùa nàng, với kinh nghiệm phong phú của , nàng chỉ biết là, thể trầm luân như vậy.

      thái tử, đừng làm em …. Hận .” Nạng , kiên quyết.

      Cuối cùng cũng thành công, khiến thái tử dừng động tác lại. kéo váy nàng lên, lãi như cũ phóng túng người nàng. Nụ cười bên môi lạnh lẽo.

      “Rốt cuộc ?”

      “………….”

      “Trong lòng em có người đàn ông, nên mới muốn bị tôi đụng.” dừng chút.

      “Là hai em, đúng ?”

      phải! Em phải!”

      Nàng phủ nhận quá nhanh, nhanh đến mức cách nào có thể làm cho người ta tin tưởng.

      “Mà mấy năm trước, em và Thi Dạ Triều có cái gì?”

      phải….”

      Lời phủ nhận lần này vẫn có sức thuyết phục.

      “Tiểu Tịch, tôi khinh thường em, thời điểm em biết Thi Dạ Triều, khi đó em còn chưa trưởng thành, em cùng ta….” Con ngươi sắc bén càng phát ra vẻ thâm trầng, giọng ngày càng lạnh lẽo.

      “Tôi biết giữa các người xảy ra chuyện gì, ta bất ngờ trở về Canada, em lại đột nhiên biến mất năm.”

      năm kia, là khoảng thời gian đó phải là chữa bệnh, mà là vết thương lòng….
      chừng, đúng như nghĩ.

      ……

      Nàng thoát khỏi giam cầm của , đẩy ra, đứng dậy đưa lưng về phía , sửa sang lại quần áo của mình, thuận tay lau khoé mắt.

      Thái tử thuận thế ngồi dậy, quẳng cho nàng câu. “Nếu như tôi đoán sai, Thi Dạ Triều lần này về đây là vì em.”

      Thấy bóng lưng nàng cứng đờ. chậm rãi mở miệng, tiếp tục suy đoán.

      “Mà em đối với …. Chẵng lẽ là tình cũ chưa dứt?”

      ……..

      Tiếng sóng biển ban đêm, dường như càng hung hãn hơn so với ban ngày, đồng thời cũng vô tình hơn. Tiếng từng đợt thuỷ triều, như có như , xa xôi, lại ràng rất đáng sợ.

      Nàng lắng nghe, trong lòng mảnh hoang vu.

      Nàng cách nào xoay người sang chỗ khác, với rằng, em , là , là .

      Nàng len lén, gắt gao cắn mu bàn tay, đau, đauquá, dường như liên tiếp muốn cắn khối thịt đau đớn như thế này.

      Trầm mặc lan tràn giữa hai người. Thái tử nghe thấy tiếng của nàng, kèm theo tiếng sóng truyền đến.

      thái tử…. Chẳng lẽ em thể có người mình thích sao? hai cũng được, Dạ Triều cũng được, hay người con trai khác cũng được,bộ thể được sao?”

      “Em là em ruột thịt của sao? quản Tiểu Nhu, cũng muốn quản em ở chung với ai sao?”

      thái tử, như vậy khiến em …. Ghét vô cùng.”
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 29. Lòng của em, tôi dám hy vọng xa vời.

      Hạ Tử Dụ liên tiếp mấy ngày, lúc về đến nhà rất mệt mỏi, sức cùng lực kiệt.

      Mở cửa, tiện tay ném túi xách xuống, thả mái tóc dài bồng bềnh của mình xuống, tay khẽ xoa bóp cái đầu còn hơi đau nhức. Từ cửa trước đến phòng tắm, quần áo bị cởi xuống ở đường, vừa mới kéo cửa phòng tắm ra, lực khổng lồ đằng sau lưng kéo về.

      Tiến lại chạm vào khuông ngực bền chắc của người đàn ông nọ, còn chưa kịp thét lên, bị người đó xoay cằm mình lại, môi bị vật gì đó mềm mềm chặn lại, cái lưỡi trơn trượt lần vào bên trong.

      “Ưm!”

      Sức của người đàn ông nọ rất lớn, còn thô lỗ nữa. hơi đau, ỡm ờ chịu đựng. từ sau cắn lấy cổ , hàm răng gặm, cắn, chút lưu tình.

      Hạ Tử Dụ bị đè vào tường liền chau mày thở dốc. “Em vừa từ Nhật về …. Mệt quá.”

      Người đàn ông mắt điếc tai ngơ, bàn tay mò đến sau lưng , thuần thục cởi móc áo lót của ra, tay còn vuốt ve trêu chọc ở .

      “Vậy …. Ít nhất cũng phải cho em tắm trước ….”

      …..

      Trong phòng tắm, tràn ngập xuân sắc, kiều cuống quit.

      Hai tay Hạ Tử Dụ chống bên thành bồn tắm, thân thể mảnh mai như chiếc lá đung đưa trong ngọn gió. Uớt át dính sát vào lưng, vai, nửa mê nửa tỉnh. Vẻ mặt động tình, ánh mắt ướt át của , đường cong uyển chuyển, động tác ngày kịch liệt …..

      Trong mắt thái tử đều là say mê, này, lúc này là nữ. **lên, bọn họ cứ như thế mà tương khớp, kết hợp tương đối hoàn mỹ. Có thể đây là lần đầu chứng kiến thuần thục ở phương diện này.

      “Gọi !” Hặn ngậm lấy đỉnh hồng đung đưa trước mắt , giọng ồm ồm.

      “Thái tử ….Luật…..”

      Tiếng cũng giống như người, đủ để khiến đàn ông càng thêm hưng phấn. Nhưng rốt cuộc thái tử lại cảm thấy đâu đó được thoải mái.

      Hạ Tử Dụ là cháu của Tân Tiệp, là người đàn ông đầu tiên của , trưởng thành sớm hơn những bình thường, 15 tuổi theo lên giường.

      Hạ Tử Dụ, Hạ Tử Dụ …. Là người phụ nữ ở lại bên lâu nhất. , cũng chỉ có thể xem là em của thôi. Còn chưa gọi tiếng trai thôi.

      Khi nhớ lại, là do cho phép, đời này chỉ có mới được phép gọi thái tử, những người khác đều gọi thái tử, hoặc là….Thái Tử Gia.

      tiếng thái tử, đó là đặc quyền mà trong lúc vô tình ban cho kia.
      nhiều năm như vậy, chưa từng phản đối, bảo vệ người nào như vậy, nàng sáng sủa hoạt bát, đồng thời cũng lãnh đâm. Khi đứa bé khác khi dễ nàng, nàng rất ít khi phản kháng, ít khi lộ bộ dạng chém giết ai. Lần đó cũng do ra mặt giải quyết.

      “Em là đứa ngốc sao? Học võ đều là uổng phí công sức rồi hả? biết tự bảo vệ mình sao?”
      khiển trách, nàng lại mím cái môi nhắn của mình lại, cười. “Em bị thương, nhiều người nữa đánh cũng sao đâu!”

      làm sao biết được cái mọn của nàng, làm sao hiểu được trong lòng , muốn được nghe nam sinh chắn trước người mình “Các người còn dám khi dễ em ấy xem!” như thế nào.

      …..

      Mẹ kiếp! Tại sao lại nghĩ đến nàng!

      Thái tử nặng nề mắng trong lòng, xoay người Hạ Tử Dụ chắn lấy hông lại, tách chân nàng ra, bắt đầu cọ xát để hả giận. Lòng bàn tay mạnh mẽ xoa bóp thứ mềm mại bên dưới.

      vừa thấy đau, lại vừa kích thích, nơi tư mật co chặt lại.

      Thái tử cắn lấy cái cổ mềm mại của , dùng sức cắn lấy trái dâu tây “ lâu em làm phải …. Dễ dàng như vậy chịu được?”

      cũng lâu tìm em rồi? …..Khốn kiếp…..”Hạ Tử Dụ thở gấp, vịn lấy vai .
      Thái tử thấp giọng cười, lời ra càng khó mà lọt nổi vào tai. “ khốn kiếp, em còn cắn thả?”

      xong, liền hung ác châm chọc. “Hả? Còn cắn chặt thế này?”

      Hạ Tử Dụ chống đỡ được, nằm dưới người , tay nắm lấy cánh tay , chân mày chau chặt, làn môi đỏ mọng vô thức giương lên, giống như cá thiếu nước.
      Hôm nay thái tử thô bạo khác thường, nhìn gương mặt xinh đẹp quen thuộc này, thế nào cũng lên đỉnh được. Tiện tay kéo chiếc khăn tắm bên cạnh, che đầu . Nhắm mắt lại, trong đầu luôn nghĩ về thân thể của Trữ Dư Tịch, vẻ mặt nhẫn của nàng, cùng phản ứng non nớt của nàng.

      Ngón tay lần theo khăn tắm luồn xuống dưới thăm dò vào miệng Hạ Tử Dụ, phối hợp mút lấy thoả thích.

      Nhiệt cùng ẩm ướt trong cổ họng , khiến nhớ đến, bên trong Trữ Dư Tịch chặt, bao gồm cả xúc động.

      thể tưởng tượng nổi, lại …. Lên đỉnh rồi.

      ….

      Đêm khuya, ôn hương noãn ngọc trong lòng, vẫn tỉnh.

      Lật người xuống giường , Hạ Tử Dụ xoa xoa lấy đôi mắt mờ mịt buồn ngủ, ngồi dậy. “Trễ thế này, còn sao?”

      Thái tử mặc quần áo, đến hôn lên trán . “Ngủ tiếp , đây.”

      Theo tiếng động ở cửa, cả phòng lại rơi vào tĩnh mặc. Hạ Tử Dụ ôm lấy cái gối còn lưu lại hương vị của , tự giễu cười tiếng.

      …..

      Giữa hè.

      Đây là ngày nóng nhất hè. Dường như mỗi ngày, đều là loại đau khổ này.

      Từ ngày đó, Trữ Dư Tịch cố ý tránh những cuộc gặp mặt riêng tư với thái tử.

      Việc này trùng hợp lại hợp với ý của Thi Dạ Triều.

      Trữ Dư Tịch cũng hiểu được, Thi Dạ Triều rốt cuộc muốn làm gì. thi thoảng xuất trước mặt nàng, tuy lễ độ nhưng vẫn như cũ thầm dùng thủ đoạn để ép buộc nàng bồi .

      “Tiểu Tịch, đừng khẩn trương như vậy được ? Tôi rồi, tôi vô lễ với em,tôi nghĩ bị Hoàng Phủ Triệt tiêu diệt ở thành phố T, chỉ là bạn bè bình thường lui tới, chẳng lẽ như vậy tốt sao?”

      Vẻ mặt của hẳn là vô tội, sau khắc điệu bỗng nhiên lại hạ thấp thêm chút. “Chẳng phải em hễ nhìn thấy tôi là tức giận sao? tại em tức giận, chuyện gì cũng làm được.”

      May thay, cũng làm chuyện gì quá phận, cả nắm tay cũng chưa nắm qua.

      Theo ý , những thứ kia là chuyện giữa những người nhau. thậm chí tặng hoa, tặng quà cho nàng.

      Dù mỗi lần nàng ở trước mặt vứt bỏ tất cả những thứ ấy. Chỉ cần đụng vào những thứ chạm qua, nàng cảm thấy ghê tơm.

      Xe dừng trước nhà hàng Italy nổi tiếng.

      Thi Dạ Triều tự mình mở cửa xe cho nàng, tay xoa xoa đầu nàng, hành động tỉ mỉ ấy cũng chiếm được chú ý của nàng, nàng vẫn cảnh giác với .

      còn nhớ em thích nhất là món Ý.” cười, trong mắt loé lên ánh sáng, như đứa bé con bình thường vui vẻ.

      Các món ngon lần lượt được bưng lên, Trữ Dư Tịch hào hứng dùng nĩa cuộn vài sợi mì, cho vào miệng, từ từ nhai, mặt có chút vẻ như hưởng thụ thức ăn ngon.

      bàn mỳ Ý có thể thoả mãn em, rất khó có thể có được người phụ nữ như vậy, nếu cưới em về nhà, tôi tiết kiệm được rất nhiều tiền.” vừa ăn vừa cười , giọng tự nhiên như thể cùng nàng đương.

      Trữ Dư Tịch siết chặt nĩa, thức ăn nhạt như nước ốc, khó mà nuốt nổi.

      Đối diện với người đàn ông này, vô luận là ở đâu, đều rất chói mắt. Theo tiếng gọi của lương tâm mà , chỉ với bề ngoài xuất sắc này của chẳng thua kém thái tử, năng lực của càng được mọi người công nhận. Chút màu hổ phách lẫn trong con ngươi, dường như rất đẹp mắt khi nó lưu chuyển, khoé miệng nhếch lên, nụ cười bí hiểm khiến cho người ta loá mắt, chết mê chết mệt.

      Thế lực sau lưng và nhà Hoàng Phủ cũng ngang nhau.

      Chỉ nhìn thoáng qua người đàn ông này rất hoàn hảo, nhưng nội tâm cũng đáng sợ, u.

      Cho dù đứng dưới ánh mặt trời, Trữ Dư Tịch cũng có thể cảm nhận được cái lạnh lẽo bao bọc quanh . và những thứ sủng vật mà nuôi dưỡng kia, đều là thứ động vật máu lạnh.

      Nghĩ đến loài động vật mà nàng sợ nhất đời này, nàng đột nhiên cảm thấy phần mỳ ý trước mặt mình dữ tợn, dường như có sinh mệnh trong đĩa chậm rãi ngọ nguậy, sợi kề với sợi, chen chúc nhau, hướng lên bên cũng có, mà chui xuống phía dưới cũng có.
      Nàng hít hơi, đột nhiên đẩy ghế đứng lên, tay vữ cái nĩa sang bên, trong miệng nuốt nổi thứ trước mắt.

      Nàng che môi trực tiếp chạy về phía toilet, đẩy nắp bồn cầu lên nôn dữ dội, giống như muốn đem tất cả dịch mật nôn ra ngoài.

      Từ từ bình tĩnh lại, như làn nước trôi. Mở vòi rủa tay, dội nước vào mặt. Nhìn vào gương mặt trắng bệch trong kính của mình, trong mắt nàng còn có sợ hãi, nàng sờ tới điện thoại, nhấn vài phím, chần chờ, lại thôi.

      Nàng có thể gọi ai đây?

      Hoàng Phủ Triệt lam sao có thể vẫn bào vệ nàng chứ?

      Nàng chỉ có thể dựa vào bản thân mình, hung hăng vỗ vỗ vào mặt, cho đến khi mặt đỏ ửng.

      Kiên cường lên, Trữ Dư Tịch, kiên cường lên.

      Nàng thầm động viên bản thân mình.

      Trốn toilet, bất ngờ mấy, Thi Dạ Triều hút thuốc chờ nàng ở bên ngoài,

      Nàng muốn nhìn thấy , trực tiếp lướt qua về chỗ cũ. Thi Dạ Triều đưa tay nắm lấy cánh tay nàng, nàng chậm rãi quay đầu lại, lai nghe thấy thanh ấm hài hước của .

      “Em phải mang thai chứ?”

      Trữ Dư Tịch bất lực nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra.

      “Của thái tử sao?”

      “Tôi mang thai con ai cũng can hệ gì tới !”

      Thi Dạ Triều cười khẽ, từ phía sau nắm lấy vai nàng, để nàng tránh thoát, môi dính gần vào bên tai nàng.

      “Tại sao ? Em chỉ có thể mang thai con tôi, cha của nó, cũng chỉ có thể là tôi.”

      Hơi thở phắt vào bên tai nàng, bên mặt nàng, khiến cả người nàng nổi hết da gà, giọng điệu ràng ám chỉ.

      Trữ Dư Tịch tức giận xoay người, vung tay muốn tát cái, tay vung được nửa bị chặn lại, nắm ngược cổ tay nàng, siết chặt, đặt lên ngực .

      “Bạo lực như vậy cũng hay, tôi thích phụ nữ nghe lời mình, em chung quy lại ngoan như vậy, khiêu khích tính nhẫn nại của tôi? Tôi trừng phạt em.” Trong giọng điệu của mang theo cưng chiều, khiến Trữ Dư Tịch thấy buồn nôn.

      vuốt ve cánh môi nàng, dường như nghĩ xem nên trừng phạt nàng thế nào, chợt đau đớn truyền đến ngón giữa.

      Nàng tránh được , định cắn ngón trỏ của . sợ chết cắn rất chặt, miệng buông. Cho đến khi cỗ ấm áp nào đó từ ngón tay chảy ra, lưu lại bờ môi nàng. Trong mắt nàng mang theo hận ý, nhìn chằm chằm vào , mặt vẫn là nụ cười.

      “Sắc máu, xinh đẹp cỡ nào, còn nhớ ?”

      Nàng giật mình, liền rút ngón tay bị thương ra, ngậm vào miệng, liếm sạch vết máu bên .

      Nàng quay đầu , ép mình được nhìn.

      Thi Dạ Triều nhếch môi, tiến sát nàng. “Sư tử muốn phát uy sao? Hả?”

      “Cút! chạm tôi vào khiến tôi thấy ghê tởm.”

      Dạ Triều bỗng đèn nàng vào tường hành lang, buộc nàng phải đối diện với mình. Thấy màu đỏ tươi lưu lại cánh môi nàng, ánh mắt càng phát ra tia thâm trầm.

      “Tiểu Tịch đẹp đấy, màu đỏ này quả nhiên hợp với em nhất, em dính thêm màu máu, khiên tôi hưng phấn, lại làm tôi nhớ đến lần đầu tiên của em ….” chợt ghé sát đến môi nàng, nhìn thẳng vào đôi con ngươi kịch liệt co rút của nàng, đáy mắt đen nhánh. “Máu ở dưới em, thấm ướt tôi, ừ … lần kia, vô cùng ….”

      Cánh môi lạnh lẽo của cơ hồ dán lên nàng, thậm chí còn cảm nhận được nàng khẽ run rẩy. cố ý dừng lại, đáy mắt rỉ ra ý cười. Phản ứng của nàng, đáng .

      “Rất**….”

      rốt cuộc hôn nàng, cho nàng bất kỳ cơ hôi để phản kháng, đợi, đơi hơn ba năm, rốt cuộc lại lần nữa nếm được thứ mềm mại, thơm mát, non nớt này.

      Tiểu Tịch, tiểu Tịch của tôi.

      Đầu tiên là môi em, sau đó là thân thể của em, về phần lòng của em, tôi … dám hy vọng xa vời.
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 30. Thi Dạ Triều : Tôi muốn tiểu Tịch.

      Phần 1.

      rất lâu được thưởng thức mùi vị của nàng, Thi Dạ Triều nhất thời khó mà kiềm chế được bản thân. Giữa mũi và môi đều là hương vị mà mộng tưởng, hơi thở cũng là loại xa xỉ. Có trời mới biết sớm muốn hôn nàng như vậy, ôm lấy nàng. Nhiều ngày như vậy chỉ sợ hù doạ nàng, như 1 tên ranh con , từ tặng hoa tặng quà mời nàng ăn cơm, xem phim rạp … thử dùng cách , theo đuổi của người thường. cố gắng ngó lơ vẻ khinh thường, lạnh lẽo trong mắt nàng, càng bỏ qua vẻ ác ngại .

      Nàng là người con duy nhất muốn nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng cũng là người con hận nhất cõi đời này.

      vốn dĩ muốn tổn thương nàng, tình làm người ta mất tỉnh táo, lý trí. Thế giới hàng ngày này dạy cho biết, , chỉ có cực đoan,chỉ có cường thủ hào đoạt (mạnh mẽ chiếm lấy), mới có thể đoạt được thứ mình muốn.

      phủ nhận bản thân trước đó máu lạnh thế nào, mà lần đầu tiên nàng cho biết, con người cũng cần có tình cảm.

      Trữ Dư Tịch thoát nổi khỏi sức lực của , nhớ lại chuyện kia, nhanh chóng thay đổi tâm trí, đột nhiên lấy đầu gối đá vào giữa hai chân .

      Thi Dạ Triều bị đau, vòng tay buông lỏng, để nàng chạy thoát. rên lên tiếng, chống vào tường, tay che lấy nơi vừa bị tập kích.

      Mày nhíu chặt lại, nhìn cái bóng dáng nhắn đó, bất đắc dĩ cười khổ.

      “Em luôn có bản lãnh tổn thương tôi …..”

      …..

      Trữ Dư Tịch vừa chạy vừa lau môi mình, như cố xoá vết nhơ bẩn.

      Nàng chỉ cố chạy, đụng phải người khác cả xin lỗi người ta còn kịp.

      Đến khi bóng dáng của nàng chạy ra khỏi cửa chính nhà hàng, thái tử mới thu hồi tấm mắt. Vừa được mấy bước liền dừng lại.

      Là Thi Dạ Triều.

      Khoé miệng Thi Dạ Triều trở nên cứng ngắc. “ Sao lại trùng hợp thế này?”

      Thái tử tháo kính mát xuống, tiến đến chỗ mấy người đàn ông gần đó, ra hiệu. “Xã giao.”

      Thi Dạ Triệu sáng tỏ gật đầu, vô tình hỏi câu. “ Có thấy tiểu Tịch chưa?”

      Thái tử nhíu mày, phản ứng, môi cong lên.

      Thi Dạ Triều bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ. “ Tôi vài câu ấy thích ….” Buông ta. “Phụ nữ, cũng hơi cáu kỉnh.”

      “……”|feifan|

      Trong nháy mắt, bầu khí giữa hai người trở nên ngột ngạt, nhiệt độ xung quanh chợt giảm. Đó là cuộc chiến ngầm, phải tinh tế lắm mới có thể nhận ra được.

      Từ đầu đến cuối thái tử luôn mang vẻ mặt tà ma, cợt nhã, chậm rãi đeo lại kính mát lên sống mũi. Tròng kính đen như mực giấu ánh mắt sắc nhọn của .

      Hồi lâu, thái tử mới mở miệng, giọng cũng khác thường ngày là bao, nhưng dù thế nào nữa cũng lộ ra cỗ hàn.

      “Là những lời em ấy thích, hay là ….. làm những chuyện em ấy thích?”

      có thể nhìn thấy Trữ Dư Tịch vừa lau cánh môi sưng đỏ, vừa chạy ra ngoài.

      Thi Dạ Triều cười khẽ, từ chối cho ý kiến.

      ta biết điệu bộ cười khẽ này của mình, chạm phải sợi dây nào đó của thái tử, căng thẳng, ngày càng căng thẳng.

      Thái tử muốn chút gì đó, chợt nghĩ đến lời của Trữ Dư Tịch “ thái tử, như vậy khiến em rất ghét.”

      Tay của đút trong túi quần, nắm lại chặt, kiềm chế. Sau đó vỗ lên vai Thi Dạ Triều.

      “Đừng đùa giỡn với con bé, cậu cũng biết con bé khác với những khác.”

      Dứt lời liền muốn rời . Thái tử trong lòng phiền não.

      Mẹ kiếp! Tôi như vậy em cũng ghét đấy chứ? Tôi mặc kệ em ở chung với ai, mặc kệ em qua lại với ai, có phải như vậy em mới hài lòng?

      Em ghét, nhưng tôi ghét! Tôi con mẹ nó ghét như vậy!

      ….

      “Thái tử.” Thi Dạ Triều ở phía sau gọi lại.

      Thái tử vô thức dự cảm rằng mình thích điều mà Thi Dạ Triều sắp . Nhất là khi thấy được ý cười sâu xa bên môi Thi Dạ Triều, thái tử cảnh giác nheo mắt lại.

      “Cậu còn nợ tôi ân tình, còn nhớ ?” Thi Dạ Triều đứng dưới ánh mặt trời, còn thái tử đứng trong bóng râm.

      Thái tử chút do dự gật đầu. “Dĩ nhiên.”

      “Vậy có chút thất lễ, chỉ là, tôi muốn cậu cho tôi thứ này.” Thi Dạ Triều tới, nhìn thẳng vào .

      Thái tử nhíu mày .

      “Tôi, muôn, tiểu, Tịch.” ta gằn từng chữ , ghép thành câu ràng, nhìn thấy vẻ mặt thái tử đột nhiên cứng đơ.

      “…..”

      “Là cả của ấy, tôi hi vọng cậu ủng hộ tôi, chứ phải …. Làm kỳ đà cản mũi.” Khoé miệng thầm vẽ nên nụ cười nhàn nhạt/

      Đáy mắt thái tử càng thêm lạnh lẽo, càng thêm mịt mù, sắc mặt càng lạnh lùng.

      Súng ở ngay dưới nách.

      Cánh tay hơi kẹp chặt lấy, bàn tay siết chặt mới có thể kiềm chế bản thân bùng nổ, lấy súng ra bắn người đàn ông trước mặt.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 30. Thi Dạ Triều : Tôi muốn tiểu Tịch

      Phần 2.

      Nhan Loan Loan ngậm ống hút hút trà sữa trong miệng, tay mang 4-5 chiến lợi phẩm giành được sau cuộc đổ máu, chớp mắt nhìn chằm chằm vào Tv LCD trong tủ cửa hàng đối diện.

      tin tức đều là bóng dáng thanh nhàn, mạnh mẽ, rắn rỏi của Hoàng Phủ Triệt, phía dưới còn cả phụ đề, tất thảy ở trong mắt đều rất chói mắt.

      vuốt vuốt tóc, cố thả lỏng. ngang qua thùng rác tiện tay vứt ly trà sữa rỗng.

      Lúc này lái xe đến gian phòng ở câu lạc bộ kia của Trình Diệp, chơi đùa như điên trong sàn nhảy ở lầu 8, đám nam nữ cởi quần áo cùng nhau đánh bóng bàn.

      khí xung quanh dâng cao, rượu cồn mê say, tiếng nhạc điện tử cuồng nhiệt.

      Đàn ông, xem là gì?

      cũng nên có cái ý tưởng thiết thực đó, dựa vào đàn ông, bằng dựa vào bản thân mình.

      Trình Diệp quan sát xinh đẹp đó từ xa, tốt bụng gọi cho Hoàng Phủ Triệt. “Cậu mà tới đây, người phụ nữ kia bị người khác ăn mất đấy.”

      Hoàng Phủ Triệt làm thêm giờ, vừa nhận được cú điện thoại này, liền ném đống việc , lái xe chạy tới đây.

      …..

      Nhan Loan Loan nghe có người gọi tên mình, tiếng nhạc quá lớn, giọng kia giống như từ viễn cổ xuyên qua, nghe lắm.

      vai vật nặng, bị bàn tay bám lên.

      dùng sức rất lớn, nhận ra khuôn mặt của người đàn ông tài năng này, ngăn lại nụ cười bên khoé miệng, chân nhũn ra, cả người nghiêng qua, ôm lấy cái cổ của người đàn ông nọ.

      “Tiểu Nguyễn, lâu gặp.”

      Bộ dáng ngây ngô của , khiến Nguyễn Diệc Hàn khinh rẻ.
      Nguyễn Diệc Hàn thuận thế đỡ được người , mùi rượu nồng nặc đập vào mặt .

      nhặt lấy quần áo bị cởi ra bên cạnh Nhan Loan Loan sau khi thua trận bóng bàn, khiến mọi người ồn ào, đỡ ra ngoài.

      …….

      Hành lang. Nguyễn Diệc Hàn cầm chai nước suối, đứng ở đó.

      Nhan Loan Loan chẳng thèm để ý đến hình tượng của mình, nằm nghiêng chiếc ghế dài. thở dài, đẩy đẩy . “Loan Loan, Loan Loan? Ngồi lên uống nước.”

      Nhan Loan Loan bị gọi, dần tỉnh lại, nheo mắt nhìn chằm chằm vào người như đứa trẻ con ngoan ngoãn. “Tiểu Nguyễn? à?”

      Nguyễn Diệc Hàn dở khóc dở cười, còn cách nào liền đỡ ngồi lên, giúp chải lại mái đầu hơi rối. “Nếu , em cho là ai?”

      Nước suối lạnh lẽo chảy xuống bụng, luồn khí mát phả ra từ máy điều hoà đỉnh đầu khiến tỉnh táo hơn.

      Chỉ là ý thức vẫn còn hơi chậm chạp, dừng lại ở câu đầy tổn thương của Nguyễn Diệc Hàn.

      Tay Nguyễn Diệc Hàn đương sờ soạng chiếc eo trần truị của , bị Nhan Loan Loan hất ra, hung hăng trừng mắt cái.

      “Cút sang bên, tôi còn có say đâu, nhớ kỹ đừng chiếm tiện nghi của tôi.”

      “Còn chưa say? Vừa rồi cũng ôm ấp thương như vậy rồi.” Gương mặt tuấn của Nguyễn Diệc Hàn cố ý nháy mắt trêu chọc . “ lâu gặp, để sờ chút thế nào? Coi như bồi thường cuồng dại dành cho em nha!”

      Nhan Loan Loan bị ta chọc , liền bật cười.

      Thấy nụ cười nở rộ gương mặt , khoé miệng của Nguyễn Diệc Hàn cũng vô thức nhếch lên.

      này, vẫn có thể làm tim rung động.

      Nhan Loan Loan cười cười, chợt ngừng lại, gối đầu vai Nguyễn Diệc Hàn. “Cho cơ hội an ủi tôi đấy.”

      Nguyễn Diệc Hàn trong lòng khẽ động, tim đập rộn ràng, ngoài miệng vẫn những lời lưu manh. “Được, giỏi nhất là an ủi phụ nữ, , nhà em hay là nhà , hay là mướn phòng đây?”

      Nào ngờ, hùa theo lời trêu đùa của , chỉ trầm mặc, lát sau hỏi vấn đề.

      “Loại chuyện đó, đối với đàn ông mấy , quan trọng đến vậy sao?”

      “Hử?”

      “Tiểu Nguyễn, nếu như ban đầu tôi dễ dàng theo , sớm vứt tôi rồi phải ?”

      “Ách….”

      , được gạt tôi.”

      Nguyễn Diệc Hàn sờ sờ chop mũi, gật đầu thừa nhận. “ sai – Ôi, này, em phải cố ý chơi trò vờ tha để bắt chứ?”

      “Hả?”

      Nguyễn Diệc Hàn khẽ nghiêng đầu, mùi hương từ tóc vẫn vây quanh , khiến sợ rằng mình khống chế được bản thân, mắt nhìn chằm chằm vào hàng chữ sặc sỡ máy bán hàng tự động.

      “Em ra , lại sợ nhớ em, mới cố ý trêu , là người phụ nữ xấu xa.”

      Nhan Loan Loan buồn cười, ngẩng đầu lên nhìn . “Vậy tôi đùa với , còn muốn tôi sao?”

      “Trò đùa này cũng thể tuỳ tiện đùa giỡn, chịu nỗi cám dỗ đâu.” Nguyễn Diệc Hàn rút điếu thuốc đút vào miệng, tay mò mẫn kiếm chiếc bật lửa.

      “Tôi đùa với .”

      “….” Cái bật lửa phừng phừng ngọn lửa sáng chói, Nguyễn Diệc Hàn lại quên mất việc nhóm điếu thuốc, giống như bị người khác phong ấn trong chốc lát.

      đôi tay bé sờ mặt , chống lại đôi con ngươi phủ sương mờ mịch. “Tôi giỡn với , tiểu Nguyễn, còn muốn tôi sao?”

      Lạch cạch.

      Vẻ mặt Nguyễn Diệc Hàn đờ đẫn, cả điếu thuốc trong miệng cũng rơi xuống đất.

      Nhan Loan Loan cướp lấy cái bật lửa trong tay , nhặt điếu thuốc vừa rơi xuống lên, đặt ở bên môi, nhóm lửa, nhét vào phần môi khẽ nhếch lên của , cười . “ chuyện nào?”

      “….. khụ khụ -“

      Nguyễn Diệc Hàn vừa định mở miệng chuyện, bị sặc khói, ho kịch liệt.

      Nhan Loan Loan nhíu mày, vui đẩy ra. “ muốn tiếp tục, tôi cũng làm đâu.”

      Nguyễn Diệc Hàn sải bước đuổi theo, giữ chặt lấy cổ tay , kéo lại. “Muốn muốn muốn! bị em làm cho sợ hết hồn, nhất thời kịp phản ứng, a, cái kia, em đâu? Nhà ?”

      “Nhà xa quá.” Nhan Loan Loan mân mê cánh môi đỏ mọng, nũng nịu. Bộ dáng kia khiến Nguyễn Diệc Hàn trong lòng hận thể lập tức ăn ngay lập tức.

      “Vậy….” nhớ tới Trình Diệp có phòng trọ ở câu lạc bộ này, liền kéo lấy tay Nhan Loan Loan, trực tiếp thang máy đến phòng trọ trước sân khấu thuê phòng.

      Cà thẻ mở cửa phòng, liền bước vào bên trong.

      Dọc đường cũng buông ra.

      Chân của khá dài, bước bằng mấy bước chân của Nhan Loan Loan, mệt mỏi theo sau,thở hổn hển. “Chậm chút, gấp cái gì?”

      Cà thẻ mở cửa phòng, đẩy cửa bước vào, thậm chí còn thèm mở đèn. Nhan Loan Loan trong bóng tối bị đè vào cửa, tay sờ lấy gương mặt , ánh mắt chăm chú.

      Ánh mắt của sáng quắc, hơi thở rối loạn, dường như tất cả thanh đều run rẩy. “Loan Loan, em nhất định phải thế này? phải lời khi say đấy chứ?”

      Nhan Loan Loan cười khẽ. “ ở đây sợ cái gì?”

      chỉ muốn nhắc em, em muốn cũng ép em, em say, nhưng say, em em ở đây trêu chọc , chơi , đều chấp nhận, em chỉ cần chữ “”, buông tay, nếu khi bắt đầu, em có khóc chết cũng dừng đâu.”

      Từng câu từng câu nối đuôi nhau, hơi tới đây, đương nhiên biết chuyện của và Hoàng Phủ Triệt, muốn suy đoán giữ bọn họ xảy ra vấn đề gì , muốn suy đoán thái độ khác thường của Nhan Loan Loan, kẻ từ trước đến giờ chỉ chơi đùa mập mờ, phải chăng động lòng với Hoàng Phủ Triệt rồi.

      chỉ …. muốn phải hối hận.

      …..

      Lòng Nhan Loan Loan như đánh trống, trầm mặc …..

      Nguyễn Diệc Hàn cắn răng, kiên nhẫn chờ đợi đáp án của . Dường như mỗi giây mỗi phút trôi qua hành hạ .

      Hồi lâu, Nhan Loan Loan tránh ra khỏi ngực , đến bên giường, cởi chiếc áo lót xuống, để lộ nội y màu đen.

      Bộ ngực mềm mại, theo hơi thở của , nhịp nhàng lên xuống.

      Nguyễn Diệc Hàn cảm thấy mình giống như bị cấm dục rất lâu, như con thú bị kích động muốn xé rách cơ thể .

      “Vậy , đừng ngừng lại.” .
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 31. Bị coi thường.

      Tay của người đàn ông ấy thi thoảng nhàng, thi thoảng lại nặng nề, thân thể tráng kiện đè lên , bàn tay vòng qua sau tấm lưng bóng loang của , vuốt ve từng tấc da, cố ý lượn lờ quanh ở móc áo ngực. Hơi rượu, cồn quấy phá trong cơ thể, hỗn loạn, lại càng thêm nhạy cảm.

      có thể nghe thấy tiếng, là tiếng thở hổn hển, còn cả nhịp tim mình.

      Tay lại len lén nắm lấy ga giường, ai khẩn trương, sợ chứ.

      Bộ ngực thoát khỏi trói buộc, chau mày, quay mặt .

      Nguyễn Diệc Hàn theo nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể hôn lên khoé miệng mím chặt của . Đặt nụ hôn xuống, tay thận trọng chạm vào thứ mềm mại của , dường như thử dò xét xem tồn tại của có phải là ảo giác của mình .

      Mà xúc cảm non mềm dưới lòng bàn tay, cho biết đáp án.

      Quần áo người ngày càng ít . Nhan Loan Loan nghiêng đầu, đồng hồ đầu tủ, từng giây từng phút trôi qua trước mắt .

      Nguyễn Diệc Hàn chậm rãi cởi quần lót của ra. tách hai chân ra….

      “Tiểu Nguyễn …..” chợt bắt lấy cổ tay , còn chần chừ mở miệng. Tốc độ trở tay của Nguyễn Diệc Hàn cực nhanh, đặt tay ở bên đầu.

      rồi, khi bắt đầu dừng lại, cho dù em muốn , cũng muộn rồi.” Làn môi nóng bỏng của Nguyễn Diệc Hàn phủ lên cổ .

      cố ý chạm vật cứng rắn dưới bụng vào chân . “ muộn rồi, Loan Loan.”

      muộn rồi sao?

      muộn sao?

      Nhưng ràng nghe thấy, tiếng bước chân dồn dập của Hoàng Phủ Triệt.

      Chẳng lẽ tất cả đều là ảo tưởng của ?

      cắn chặt môi, đốt ngón tay trắng bệch nắm lấy ga giường. Nguyễn Diệc Hàn nắm lấy tay , tách từng ngón ra, hôn lấy lòng bàn tay ươn ướt của .

      “Dù tại cậu ta có tới cũng kịp rồi?” Nguyễn Diệc Hàn nâng chân của lên,phóng túng nâng người , nhàng ra câu này,

      ……..

      Nhan Loan Loan mở to hai mắt, thân thể cứng đờ. “Cái….cái gì?”

      Nguyễn Diệc Hàn cười khẽ, đáy mắt đều là tia lạnh lẽo. “Em cho rằng biết?”

      “….Biết cái gì?”

      “Em lợi dụng .” chon vùi cổ , lời có chút thê lương.

      “Em lợi dụng , để thử dò xét cậu ta.”

      “……”K cất chứa.:)l mình cũng hiểu được cái câu này là gì, cv viết sao mình để v http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif

      “Loan Loan, và nhị thiếu là an hem, em để … để ….”

      Nhan Loan Loan đợi lâu cũng nghe được nửa câu sau của , trong bóng tôi, thấy lòng dạ của mình ác độc.

      lợi dụng Nguyễn Diệc Hàn,mà thực tế, mục đích của chỉ có duy nhất Hoàng Phủ Triệt.

      “Tiểu Nguyễn …. xin lỗi.”

      Nguyễn Diệc Hàn trầm mặc, chợt lật người sang bên cạnh , nằm ngửa, nhìn mảnh mờ mờ che phủ đầu, cẩm thấy mình buồn cười.

      lật người xuống giường, đốt điếu thuốc, bắt đầu mặc quần. “Em lầm rồi, Loan Loan, nhị thiếu phải loại đàn ông vì phụ nữ mà điên cuồng, mất trí, vì loại chuyện này mà đạp cửa xông vào.”

      “Em tin , cậu ta bây giờ ở bên ngoài.” Nguyễn Diệc Thần ném quần áo sàn lên cho . “Mặc vào, ra ngoài đó chuyện thẳng thắng với cậu ta, có lẽ chiêu này hiệu quả hơn đấy.”

      mặc áo sơ mi, tựa vào cạnh bàn, kéo màn cửa sổ ra, cảnh đêm kiều diễm bên ngoài phản chiếu vào đáy mắt , vẻ hoảng hốt . “Đoán tâm tư này của phụ nữ mấy em, quá dễ, cần tí sức nào, vừa rồi em ở hành lang gì là biết ngay.”

      “Tiểu Nguyễn…..”Nhan Loan Loan ôm lấy quần áo ngồi giường, biết phải gì cho phải.

      Nguyễn Diệc Hàn nhất thời liền cười, híp mắt hít ngụm khói thuốc, vẫn là chàng hoa hoa công tử (playboy) tuấn, lưu manh. “Trong lòng hổ thẹn rồi hả?”

      “Ừm.”

      “Em cho là bị lừa à? là ai? là Nguyễn thiếu của thành phố T, vì muốn bị đám nhóc kia chê cười cũng thể ngã vào vòng tay em a!” Nguyễn Diệc Hàn nhìn cánh cửa khép chặt, đầu nghiêng nghiêng. “ ra ngoài tìm cậu ta sao?”

      “Em… dám.” quả dám. sợ tức giận kiềm được, càng sợ căn bản quan tâm.

      Nguyễn Diệc Hàn tiện tay khoác áo vest lên vai, tay vỗ vỗ đầu , vốn muốn câu nên .

      coi thường em.”

      …..

      Sau khi Nguyễn Diệc Hàn rời hồi lâu, Nhan Loan Loan mới mè nheo bước ra ngoài.

      “Nghỉ ngơi thoải mái chứ?”

      Giọng lạnh lẽo từ phía đối diện truyền tới. Nhan Loan Loan giả vờ trấn định, ngẩng đầu lên, quả nhiên bắt gặp vẻ mặt vắng lạnh của Hoàng Phủ Triệt, hề có chút tức giận nào.

      “Mars….”

      Hoàng Phủ Triệt nheo mắt,nhanh chóng quét mắt qua lần. “Lâu như vậy mới ra ngoài, xem ra tiểu Nguyễn rất gắng sức.”

      Sắc mặt Nhan Loan Loan trắng nhợt, có cảm giác như bị chồng bắt gian tại trận. “Em…..”
      Hoàng Phủ Triệt ngăn tay lại. “Dừng lại , tôi muốn nghe. Nhan tiểu thư, chúng ta- cứ như vậy .”

      Dứt lời, tiêu sái xoay người rời .

      Nhan Loan Loan đứng chết trân tại chỗ.

      Cái gì gọi là “cứ như vậy ”? Tại sao?

      mang đôi guốc 7 phân đuổi theo, thế nhưng lại nhanh hơn bước bấm thang máy. chỉ có thể thang máy kế bên xuống, trực tiếp đến bãi đỗ xe. Vừa đúng lúc Hoàng Phủ Triệt vừa ngồi vào trong xe, khởi động xe.

      liều mạng, trực tiếp xông tới chắn ở trước đầu xe .

      Hoàng Phủ Triệt vội thắng gấp, vẻ mặt như muốn giết người.

      “Em phải muốn sống nữa chứ! Nhan Loan Loan!”

      “Em muốn sống nữa! Em chết ai quan tâm chứ?” dùng lượng đồng dạng rống to.

      Hoàng Phủ Triệt cười lạnh. “Nhiều người ủng hộ em thế kia, còn sợ ai quan tâm?”

      “Hoàng Phủ Triệt, tên khốn kiếp!” Nhan Loan Loan ném mấy cái túi vào người .

      “Cám ơn, tôi tới bây giờ phải là người tốt lành gì cả.” Hoàng Phủ Triệt nhanh tay lẹ mắt bắt được, ném trả lại cho .

      “Muốn nổi điên tự mình tiếp tục điên , tôi rất bận.”

      Vẻ mặt của , ánh mắt, cả giọng đều lạnh lùng.

      Nhan Loan Loan biết vì sao nước mắt lại đột nhiên chảy xuống. “ bận, phải bận , bận phải theo vị hôn thê của mình, em biết điều, em làm phiền nữa, em nhường đường cho .”

      Tay Hoàng Phủ Triệt gần kéo cửa ra, song động tác lại dừng lại, nhìn sang bên kia, vừa đúng lúc quay lưng về phía .

      bước từng bước dài, rất gấp, cách ngày càng xa. Bãi đỗ xe dưới tầng hầm vắng vẻ, làm nổi bật hình ảnh nhắn mỏng manh của .

      tựa trước đầu xe nhìn, gương mặt bình tĩnh, sóng nước chẳng xao nhìn rời khỏi nơi này.

      Chợt Nhan Loan Loan dừng bước, hít hơi sâu, xoay người lại,đứng nhìn người đàn ông cao lớn tuấn dật đứng trước chiếc Maybach trắng.

      thầm lẩm bẩm. “Người bị coi thường ….. là em.”

      Từng bước nặng nề, như chao lượn trở lại bên cạnh . thề giờ khắc này, chỏ chỉ muốn trở lại trong lòng , muốn lại ở bên , có bất kỳ mục đích gì. chỉ là , cũng mạnh mẽ, chỉ muốn được ấm áp ôm vào lòng.

      bất chấp tất cả, nhào đến trong lòng , ôm chặt lấy cổ , đánh .

      “Chắc em điên mất! Chỉ có điên mới có thể ! Mới có thể khó chịu khi thấy cùng với người phụ nữ khác.”

      thể chịu được nữa, ràng mới là người động tâm trước, là người luân hãm trước, có tình muốn bày ra bộ dánh thanh cao như vậy làm gì, tại sao nhất định phải khiến bản thân mệt mỏi như vậy?

      có tiền đồ , nhưng đó là , có thể làm gì khác?

      Đôi mày của Hoàng Phủ Triệt ngưng lại, lời nào, mặc cho phát tiết xong, tay bế ném vào trong xe, lái mất.

      ….

      Hoàng Phủ Triệt cả đoạn đường chẳng lời nào, sắc mặt cũng khác với thường ngày là bao, mắt chỉ nhìn đường. Trong lòng Nhan Loan Loan lại đánh trống, biết rốt cuộc nghĩ gì, vừa mới thổ lộ với , nhưng lại có bất kỳ đáp lại nào, vừa thẹn lại vừa cáu.

      Đến nhà , Hoàng Phủ Triệt cơ hồ kéo vào trong, nhanh chóng cởi bỏ áo vest, cà vạt vứt lên ghế sofa.

      Nhan Loan Loan vần còn khom người cởi giày, bị thô lỗ kéo lại, lần nữa bế lên, tiếng “ào ào” trực tiếp ném vào bồn tắm, thậm chí còn để ý là bồn nước lạnh.
      Nước quá đỉnh đầu, chạm được đáy bồn tằm, giùng giằng trồi lên mặt nước, chưa kịp hoàn hồn, lại bì bàn tay to lớn của nhấn xuống.

      nôn ra rất nhiều bong bóng , ở trong nước thấy bóng dáng của , trong lòng bắt đầu sợ hãi, phải muốn giết chứ …..

      Hoàng Phủ Triệt vừa khống chế lấy ngâm trông nước, vừa cởi quần áo người mình xuống, nhảy vào bồn tắm, kéo lên, bắt đầu xé toạc quần áo người .

      “Cậu ta hôn em rồi sao?”

      Nhan Loan Loan chỉ nghe thấy bên tai có tiếng “lắc rắc” nước chảy, hàm răng tê lạnh.
      Cho đến khi hỏi đến lần thứ ba, mới miễn cưỡng nghe .

      có….”

      ngừng rùng mình, rụt vai, môi trắng bệch. Hoàng Phủ Triệt vờ như thấy, lột sạch đồ người ra, tay ấn sữa tắm, xoa xoa, bọt phủ khắp của người . Tay vẽ loạn ở trước ngực hỏi.

      đụng chỗ này của em rồi hả?”

      Thấy chần chừ gật đầu, sắc mặt trở nên cứng ngắc đến đán sợ.

      Thời điểm tay trượt đến giữa đùi , cằm căng thẳng, kìm chế giọng . “Còn chỗ này….”

      chưa hết, lại lần nữa nhấn xuống nước, tay dùng lực mạnh chà xát da , quan tâm da đỏ cả lên. Vừa giống như xách con gà con đến tắm, mở nước nóng cọ rửa thân thể của hai người.

      “Mars, em….”

      “Câm miệng!” Giọng của hiểm, khiến Nhan Loan Loan hoảng sợ chỉ có thể cắn chặt môi, mặc định đoạt.

      …..

      tiện tay vơ lấy cái khăn tắm lớn, sau khi lau khô cho bọc người lại, sau đó ôm vào phòng ngủ, thô lỗ ném lên giường lớn.

      bị ném mạnh xuống gần như bất tỉnh, trong đầu vẫn còn tiếng “ong ong”, cũng cảm giác được sức nén rơi xuống, tiếp đó, bị hôn.

      Hung hăng hôn, tuỳ tiện như cơn going bão, thậm chí còn như dã thú xé rách môi .

      Là gặm cắn, chứ nào phải là hôn?

      Tay vừa chạm được vai , bị gạt ra.

      Tay , môi lưỡi , giống như cố ý trừng phạt , dùng sức, dã man dạy dỗ .
      Khiên đau, khiến phải nhớ lấy phản bội lần nay, phải trả giá đắt thế nào.

      bé, lá gan em lớn!” dùng sức liếm mút làn da nhạy cảm của , từng cái hôn để lại da vết hôn hồng hồng tím tím. “Em dám! Lại còn dám!”

      “Em….” thành công chiếm đoạt, lấp lấy miệng , như tử thần phủ phục, chẳng còn cái vẻ ôn hoà lành lạnh, đây là người đàn ông vĩnh viễn chỉ có nụ cười lạnh nhạt, yếu ớt sao? khiến sợ hãi.

      “Câm miệng!” giọng quát, tay bóp lấy cổ , hận thể cắt ra. “Cho là tôi biết cáu hả? Hình như tôi bình thường quá dịu dàng với em, quá dung túng, còn nuông chiều em!”

      cúi thấp người, ngậm lấy nhũ hoa mềm mại của , răng cắn .

      “Nhan Loan Loan! Em hôm nay –“ bá đạo chen vào giữa hai chân , dùng sức nắm lấy cổ chân tách ra.

      Tay nắm chặt lấy vật cứng rắn hừng hực lửa nóng, vừa ngăn lại, vừa tiến vào cửa . “- hoàn toàn chọc giận tôi rồi!”

      đột nhiên động thân tiến vào, có cố phản kháng cũng như , nhưng lại ngờ …. Đâm thủng lớp màng mỏng, động tác cứng lại.
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :