1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuất phục - Tâm Thường (Full Đã có eBook chính văn Ngoại truyện 2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 22 . là ghen tỵ , cam lòng.

      Phần 1.

      Thái tử gật đầu cái, tay đưa về phía sau kéo Chử Dư Tịch vào lòng, cưng chìu xoa xoa mái tóc của nàng. “ Tiểu Tịch này, em muốn xử lý ta thế nào đây?”

      Trữ Dư Tịch né tránh cánh tay của . “ thái tử ….”

      ra nàng chỉ hơi nghiên đầu thôi. Nhưng , thái tử vẫn có thể cảm nhận được. Đôi mắt nặng trĩu, cười .

      “Muốn xử lý thế nào cũng được, đốt , giết, đánh, chửi, em cứ làm , có làm hậu thuẫn bảo vệ em.”

      Cố Thấm sững sờ.

      “Mày, các người ….”

      Đến tận bây giờ Trữ Dư Tịch chưa từng được diện kiến qua cái ý tưởng “ Thiên hạ đều nằm trong lòng bàn tay tôi, luật pháp chỉ là rác rưởi” của thái tử. Chuyện vốn hề nghiêm trọng đến vậy, nhưng Cố Thấm lại biết trời cao đất rộng, cố tình mắng chửi Dĩ Nhu, cái này có chút phiền phức rồi. Mặc dù thái tử là tên cặn bã, biết đến luật pháp kỷ cương , hành động ngang ngược, nhưng đối với nàng và Dĩ Nhu trước giờ đều có loại ý thức che chở nhất định.

      mất hứng có thể mắng chửi vài câu, tuyệt đối để người ngoài xúc phạm.

      Trữ Dư Tịch biết , thái tử rất có thể nổi điên, còn muốn đại khai sát giới thế nào. Nàng thở dài, bảo Dĩ Nhu gọi cho Hoàng Phủ Triệt, cũng vì tính tình của Hoàng Phủ Triệt nóng nảy như thái tử. Phần lớn thời gian phân phải trái, cho dù phải là có trường hợp động tay động chân, hay giết người trong vô hình, chung là trường hợp đổ máu rất ít.

      Hơn nữa, Hoàng Phủ Triệt cũng so đo với đàn bà con , nhưng thái tử lại khác, rất ngoan độc, quan tâm đối phương là trai hay , là con cái nhà ai, tàn phế hay mang thai, chỉ có độc nhất cái ý nghĩ: ngươi khiến gia khó chịu, gia khiến ngươi sống dỡ chết dở?

      Trữ Dư Tịch kéo thái tử lại “ thái tử, trừng phạt cái gì đó nho coi như xong chuyện , em và tiểu Nhu cũng phải vậy, chuyện cũng phải thể giải quyết, cần xé to chuyện.”

      Thái tử nhất thời mỉm cười “ Em từ đến lớn đều ở cạnh , tại sao lại còn ngây thơ tốt bụng như vậy?”

      Trữ Dư Tịch nghe được ý châm chọc của , cũng thèm để ý, lắc lắc tay . “ Có được thái tử?”

      Thái tử giật mình. nghe được trong lời phát ra có chút nũng nịu …. chợt muốn lãng phí thời gian ở chỗ này nữa, lấy thân phận của đối phó với con nhóc hỉ mũi chưa sạch, là quá phí phạm.

      “Được rồi, cố gắng … khiêm tốn chút.”

      Thái tử gọi Doãn Vệ Hoàn đến mấy câu. Doãn Vệ Hoàng về phía Cố Thấm, vẻ mặt khách khí làm cho Cố Thấm yên tâm hơn chút, nhưng nhìn sang người đán ông với đôi mắt lãnh khốc lại khỏi rùng mình cái.

      “Cố tiểu thư, xin hãy theo tôi đến đây chút,”



      Thái tử bảo Doãn Vệ Hoài trừng phạt Cố Thấm thế nào, Trữ Dư Tịch biết. Nhưng náo loạn như vậy, mấy lời đồn nhảm trong trường có liên quan đến nàng đều được xem là , tiếp đó là cái thân phận nhị tiểu thư nhà Hoàng Phủ của Dĩ Nhu bị lộ.

      sớm tan học, trong phòng hoạ chỉ còn mỗi Trữ Dư Tịch. Nhìn đồng hồ đeo tay cái, chín giờ tối rồi.

      Trữ Dư Tịch vừa liếc đến tin nhắn vỏn vẹn 8 chữ liền ngây người.

      “Mười giờ tối, nhà , bữa ăn khuya.”

      Người gửi : thái tử.

      Nếu là lúc trước, lòng Trữ Dư Tịch nhất định tràn đây vui sướng, sớm chạy bắt đầu chuẩn bị.

      Nhưng bây giờ

      Nàng thu gom xong bút vẽ, dao vẽ, bấm khoá khoá chặt cửa.

      Đến cửa mới phát , bên ngoài mưa rất lờn. may buổi sáng lúc ra cửa nàng có xem dự báo thời tiết, mới mang theo dù.

      mình đường, bởi vì trời mưa, nên chậm hơn so với ngày thường. Nàng che dù, dừng bước ở ngã tư.

      Dưới ánh đèn đường, từng hạt mưa rơi xối xả, vang lên từng tiếng “lộp bột” va chạm với thành dù. Nàng chợt cảm thấy trong lòng có chút khó chịu

      Tiếng “lộp bộp” này khiến nàng phiền lòng.

      Bóng dáng nàng lên tấm tủ tính lớn bên góc đường , Nàng tới, nhìn hình ảnh của mình cửa sổ.

      Tâm tình trong phút chốc lại thêm rối rắm, hơn nữa còn có ghen tỵ, cam lòng, và cả dục vọng.

      Sau lưng nàng là nhà hàng cao cấp, gần cửa sổ có đôi trai .

      kiều mỵ mê người, người đàn ông tà tứ tuấn mỹ.

      Nàng nhìn thấy gương mặt của . Mà khuôn mặt của người đàn ông, từng cử chỉ, từng vẻ mặt, nàng dường như nhớ tạc hết mọi thứ của .

      Nhìn lại cái bóng của mình, trong đôi mắt ràng là dục vọng.

      Tại sao có thể như vậy?

      Trữ Dư Tịch, mày cũng có dục vọng sao?

      Tại sao?

      Nhiều năm như vậy, phải vẫn có thể tiếp tục như vậy sao?

      Nàng vứt chiếc dù, ,mặc cho làn nước lạnh đổ xuống người, dường như chỉ như thế mới có thể rửa sạch lòng nàng, dập tắt ngọn lửa thiêu đốt trong lòng.

      Tại sao mưa mùa hạ cũng lạnh như vậy?

      ….

      Có lẽ nàng sai rồi. Ngọn lửa kia chẳng những thể dập tắt, ngược lại còn bùng nổ.



      thái tử, làm sao đây? Em hình như, thể nhịn được nữa rồi….
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 22. Là ghen tỵ, cam lòng.

      Phần 2.

      Ám hiệu của bên cạnh, phải là hiều. Nhưng chẳng biết tại sao, lại bắt đầu có vẻ ghét gương mặt xinh đẹp này.

      Đột nhiên lại ghét loại phụ nữ son phấn đầy mặt, ưa õng ẹo làm dáng với .

      Mùi nước hoa này khiến nhức đầu.

      Trong trí nhớ, hình như có loại hương thơm tươi mát hợp ý .

      Nhưng trong lúc nhất thời, lại quên mất nguồn gốc của nó.

      Đè huyệt Thái Dương, dường như khắc cũng làm dịu cơn đau, đẩy người phụ nữ ở bên người ra, thèm quay đầu lại mà mất.

      “Dừng ở đây, ngày mai nhận được chi phiếu.”

      Đối với phụ nữ, luôn rất hào phóng. Thứ có thể cho bọn họ, dường như chỉ có tiền bạc, vật chất.

      nghĩ ra trừ những thứ ấy, còn có thể bỏ ra thứ gì khác.

      Thời tiết quái quỷ này! thấp giọng mắng.

      Xe dừng lại bên trong garage, nhớ tới lúc này, Trữ Dư Tịch hẳn chuẩn bị bữa ăn khuya rồi, tâm tình của xem ra khá hơn được chút.

      Nhưng cả căn phòng tối đen, khiến lòng cũng trầm xuống. Nhấc cổ tay nhìn đồng hồ : mười giờ phút.

      Móc điện thoại ra dò danh bạ.

      “Nhóc con xấu xí này, em ở đâu vậy? phải em đến làm bữa ăn khuya cho sao?”

      “Em lập tức đến ngay, đợi em thêm mười phút nữa.” giọng của trong cơn mưa to mơ hồ , nhíu nhíu mày.

      “Em bây giờ ở đâu?”

      “Em-a!”

      tiếng thét chói tai ngắn ngủi, tiếp theo đó là tiếng tút tút tút.

      Gọi lại, là tiếng nhắc của tổng đài thể liên lạc được.



      Xe của Thi Dạ Triều bám theo nàng. Nàng chút dừng chút, cũng cẩn thận, sợ bị phát .

      nhìn vào kính chiếu hậu, khỏi bật cười.

      Thi Dạ Triều, mày xem xem cái dáng vẻ của mày bây giờ, có phải buồn cười lắm ?

      rất muốn trực tiếp lôi nàng lên xe, nhưng nghĩ đến khoảnh khắc nàng sợ hãi đối diện với mình, ánh mắt của nàng. có chút đành lòng, hoặc là sợ.

      Nhìn nàng ngửa đầu mặc cho làn mưa xối vào người, ngồi trong xe, cái đầu cũng dựa vào ghế dựa.

      Tiểu Tịch, em lại nhớ ta phải ?

      Buồng xe ngột ngạt , trong bóng tối xẹt qua tiếng thở dài.

      này, nên làm gì với nàng bây giờ?

      Dịu dàng, nàng xem như thấy , nhìn thấy tấm chân tình của .

      Cưỡng chế ép buộc, nàng sợ , chán ghét . Bị nàng chán ghét, giống như dính phải lời nguyền, nó miễn cưỡng tiến vào tim , làm đau đớn.

      Tổn thương nàng, là do bất đắc dĩ. Chỉ vì, thể buông tay.

      phải là kìm chế, phải là nguyện ý, phải là thể, chính là buông tha.

      Sớm chút, chúng ta biết nhau sớm chút tốt quá. Để tôi gặp em sớm hơn tốt quá. Sớm hơn hẳn khi ấy em còn biết thương ta, vậy có phải hay , em tôi?

      vẫn bám theo nàng, đôi con ngươi màu hổ phách thâm trầm hơn ngày trước. Ngón tay nắm chặt lấy tay lái, nếu làm vậy, khống chế được bản thân, kích động xuống xe bắt lấy nàng.

      Cho đến khi phát ra hướng nàng tới là nhà trọ của thái tử. Ánh mắt của lạnh xuống.

      Dừng xe, mở cửa, xuống xe.

      giống như con báo săn mồi, tiến từng bước lại gần nàng.

      “Em muốn đâu vậy tiểu Tịch?” cười, tay giựt chiếc di động của nàng, bẻ thành hai nửa. Nắm cánh tay của nàng kép vào trong ngực, cố ý nhìn vào trong đôi mắt đầy hoảng sợ của nàng, giữ chặt cằm, ép nàng nhìn thẳng vào mình.

      “Trễ thế này về nhà sao?”

      “Tại sao lại ở đây! Buông tôi ra!” Trữ Dư Tịch giãy giụa kịch liệt, vẫn thể thoát khỏi sức lực của người đàn ông này.

      tìm thái tử? Hả?” biết , giữa thái tử và nàng có gì, nhưng vẫn nhịn được nổi giận.

      “Chuyện liên quan đến , đừng đụng vào tôi!”

      Nàng sợ đụng chạm của , nhiệt độ của bàn tay , vĩnh viễn lạnh lẽo như vậy. Cũng giống như những con sủng vật mà thích, nuôi dưỡng, khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.

      Việc giam cầm nàng, là cơn ác mộng đeo bám nàng ba năm nay, thuỷ chung khiến người ta trồn thoát.

      ra cũng dùng quá nhiều sức, thậm chí có chút thưởng thức tâm tình bối rối của nàng. Khoé miệng hơi nhếch lên.

      “Vẫn chưa sao, em trốn thoát đâu, tiểu Tịch.”

      Nàng mệt mỏi, yếu ớt, cúi thấp đầu, giọng tràn đầy mệt mỏi : “Tại sao, nhất định phải bám lấy tôi, nhất định phải ép tôi điên, mới bắng lòng dừng tay sao?”

      “…..”

      “Thả tôi.”

      “Tôi cũng muốn vậy.” khoá chặt eo nàng, vén mái tóc bị mưa xối dính vào mặt.

      “Nhưng tôi làm được.”

      cúi đầu, đối với nàng, xem nàng như báu vật. Khẽ hôn lên trán nàng, ấn đường ….

      “Tôi làm được …..” rên rỉ, cũng mệt mỏi rồi.

      Chóp mũi, sau đó là ….

      “Bốp!” tiếng.

      cái tát tát hơi lệch mặt Thi Dạ Triều.

      “Lần thứ hai, tiểu Tịch, đây là lần thứ hai em đánh tôi rồi.” tà ác liếm vết máu nơi khoé miệng. Cười nhạt.

      ra có thể tránh được cái tát đó, nhưng làm vậy.

      “Cả đời này kẻ có thể động thủ với tôi mà bị thương chút nào, dường như chỉ có mình em.”

      bị thương chút nào? Trữ Dư Tịch lại bật cười.

      “Tôi bị thương chút nào sao?”

      Thi Dạ Triều nhìn ánh mắt bỡn cợt của nàng. “ Phụ nữ sớm muộn gì cũng trải nghiệm qua cảm giác đau đớn đó, em chỉ hơi sớm chút trải qua nó, hơn nữa lúc đó em quá khẩn trương …. Tôi bảo đảm lần sau đau.”

      Trữ Dư Tịch cười cũng cười nổi, nụ cười cứng nhắc gương mặt.

      Bởi vì nàng nhìn thấy dáng vẻ cao lớn sau lưng Thi Dạ Triều, hình như là … khuôn mặt sát khí của người đàn ông nọ.

      … thái tử?”

      Giọng của nàng run rầy, nhưng lại biết rốt cuộc sợ cái gì.
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 23. thái tử, ở đây sao?

      Phần 1.
      Đêm tối, mưa lạnh.

      Thi thoảng tiếng sấm vang rền nền trời, Tia chớp xé rách bầu trời. Chiếu sáng nét mặt của cả ba người.

      Trữ Dư Tịch dám xác định thái tử xuất từ lúc nào, cũng dám xác định nhìn thấy bao nhiêu, nghe được những gì.

      Chỉ là nét mặt căng thẳng kia, khiến nàng mất hết dũng khí để gọi tiếng. Nàng ngơ mắt nhìn ngày càng tiến gần hơn, thậm chí còn quên mất bản thân bị Thi Dạ Triều ôm trong ngực.

      Thi Dạ Triều cần quay đầu lại, cũng biết ai ở phía sau.

      Là người mà nàng luôn gọi tên“ thái tử”, tiếng gọi ấy khiến tức giận, bất mãn vô cùng.

      này, ngay cả khi ở trong tầm mắt , nàng cũng có biện pháp khiến mất khống chế. Nhưng lại phải ….. nhẫn nại.

      Thái tử mở miệng –

      cho là em xảy ra chuyện gì. Điện thoại của em cách nào có thể liên lạc được.

      Tại sao em lại ở chung chỗ với Thi Dạ Triều?

      2 người …..

      ……

      “Mưa lớn thế này, 2 người làm gì vậy?” Thái tử cười lạnh, giọng phát ra đầy lửa giận.

      Thi Dạ Triều buông Trữ Dư Tịch ra, khom người nhặt chiếc điện thoại vỡ thành hai mảnh đất nhét vào tay Trữ Dư Tịch, nhếch miệng nhìn thái tử cái.

      “Tiểu Tịch thiếu chút nữa trượt chân, tôi đỡ em ấy.”

      “Hả?” Tầm mắt thái tử quét qua khuôn mặt của Trữ Dư Tịch. “Có bị thương ?”

      Mặt Trữ Dư Tịch trắng bệch, hé miệng, sững sờ lắc lắc đầu cái.

      “Về với .” Thái tử cắm đôi tay vào túi quần, sắc mặt lại thêm tầng sát khí.

      Trữ Dư Tịch theo bản năng liếc mắt nhìn Thi Dạ Triều.

      Chỉ cần cái nhìn này thôi cũng đủ khoi mào ngọn lửa giận dữ trong lòng thái tử.

      Thi Dạ Triều cười ôn hoà, quay đầu . “ , tắm nước nóng, cẩn thận bị cảm.”
      Dứt lời chợt cúi thấp người, ghé bên tai nàng nhắc nhở.

      “Trở lại em nên cám ơn tôi giúp em diễn màn này.”

      Trữ Dư Tịch giống như mất khả năng giao tiếp, chỉ biết ngây ngốc đứng đó.

      Cho đến khi xe của Thi Dạ Triều biến mất. Dưới ánh đèn đường chỉ còn lại nàng và thái tử, hai người cách nhau mấy bước, chỉ lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt nhau.

      Ý lạnh trong mắt thái tử ngày càng đậm hơn, tay đút trong túi quần siết chặt thành nắm đấm, bỗng xoay người rời .

      Trữ Dư Tịch còn lựa chọn nào khác, chỉ biết cắn môi theo sau.


      Trong thang máy, Trữ Dư Tịch cúi đầu, ôm bọc sách ướt, chiếc điện thoại hư của mình đứng sau thái tử, lòng rối như tơ vò.

      Nàng có nên giải thích ? Phải giải thích thế nào đây? Bắt đầu từ đâu ?

      Nàng thậm chí còn biết rốt cuộc thái tử xuất từ lúc nào ….

      Vào nhà, thái tử trực tiếp vào phòng để thay quần áo, lúc ra toàn thân chỉ còn độc nhất cái quần lót.

      Thấy Trữ Dư Tịch cả người ướt nhẹp đứng giữa phòng khác, nét mặt lúng túng. chỉ chỉ phòng tắm bên trong.

      “Vào tắm trước .”

      Trữ Dư Tịch vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy cơ thể loã lồ của người đàn ông, lại vội vã mở to mắt, chạy trối chết vào phòng tắm.

      ….

      Hơi nước nóng vấn vít quanh thân thể, từ đầu xuống chân, nước giội vào da, đuổi cái lạnh lẽo trước đó. Trữ Dư Tịch nhắm mắt lại, để mặc cho làn nước nóng cọ rửa.

      Trong lòng sốt ruột, sợ hãi, rối loạn, lo lắng, phẫn hận … Qúa nhiều tâm tình chứa đựng trong lòng khiến nàng khó thở.

      Nàng trêu ai ghẹo ai? Nàng cũng chỉ là người đàn ông mà thôi …

      Thái độ của thái tử đối với nàng, thay đổi.

      Trước kia phải có kẻ làm phiền nàng, luôn là chưa cần nàng quan tâm đến, thái tử chỉ cần phất tay cái, chẳng còn kẻ nào dám bước lên phía trước.

      Nhưng lần này ….

      …..

      Cũng trong lúc đó, trong bồn tắm ở phòng tắm khác, thái tử nhắm mắt ngâm mình trong bồn. Tay chống đầu, dựa vào thành bồn tắm, nhắm mắt lại, miệng nhả ra ngụm khói.

      khuôn mặt tuấn mỹ đầy những hạt nước, theo gò má góc cạnh ràng chảy xuôi đến cổ, theo xương quai xanh chảy xuống đến bộ ngực ngâm trong nước.

      Từ từ mở mắt, đôi con ngươi đen như mực chứa đựng ngọn lửa hừng hực.

      Chỉ là ngọn lửa này, chẳng hiểu sao lại bùng cháy.

      Ngay cả bản thân cũng hiểu. Tại sao khi nhìn thấy Thi Dạ Triều ở cùng chỗ với nàng, tức giận.

      bắt nàng phải về với mình, mà nàng vẫn còn lưu luyến nhìn Thi Dạ Triều rời cái.

      Giữa bọn họ, ra là gì?

      Chuyện gì xảy ra….

      Tình thế của nàng cấp bách, quên hỏi về quần áo để thay. Chỉ có thể lấy khăn tắm lớn bao lấy thân thể của mình. Chiếc gương bên cạnh rơi xuống đất, nàng dừng lại động tác của mình, tới, lấy tay lau lớp hơi nước mỏng phía nó.

      Nó phản chiếu khuôn mặt xinh xắn, trẻ trung của nàng.

      Cái trán bằng phẳng đầy đặn, cặp lông mày tinh tế, đôi mắt phân trắng đen, cái mũi ngoạ nghễ nhô cao …. Đôi môi có chút sắc máu.

      Đầu ngón tay vuốt ve hình ảnh phản chiếu của mình gương.

      có hình ảnh phản chiếu của ánh gương, nàng thậm chí còn thể tìm ra được bất kỳ đặc điểm nổi bật nào của mình. Nàng hơi rủ đầu xuống, chống vào mặt gương.

      Ngay cả thân thể này, cũng còn nguyên vẹn ….

      Nàng có tư cách gì, khiến cho có thể chú ý tới mình, thích thú, hay thậm chí là ?

      Con nhóc xấu xí ….

      Đây là ấn tượng đầu tiên của nàng trong lòng .

      thái tử, em trưởng thành rồi, bộ dáng của em, cũng xấu xí ….” Nàng nhìn chằm chằm vào gương, miệng lẩm bẩm.

      “Nhưng mà, thân thể này ….”

      Nàng nghẹn ngào, đôi mắt ướt át. Giọt nước mắt đầu tiên chảy ra từ khoé mắt, nàng giơ tay lau nó . Nhiều năm như vậy, nàng chưa từng khóc vì được thái tử thương. Nàng cho phép bản thân yếu đuối như vậy.

      thái tử, ở đây sao?’

      để ý em … còn trong sạch sao?

      ….

      thái tử, cho em….

      chút dũng khí có được ?

      Cho em chút dũng khí, để em có thể tiếp tục cố gắng…

      Trong giây lát nàng chợt giật mình, khuôn mặt của Thi Dạ Triều bỗng xuất .

      Nàng giống như chạm phải điện liền tránh ra.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 23. thái tử, ở đây sao?

      Phần 2.

      Cửa phòng tắm bỗng nhiên bị người ở ngoài cửa kéo ra. Thái tử còn ngâm mình trong nước, có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào quấn khăn tắm ở cửa.

      Trữ Dư Tịch bước vào, tiện tay đóng cửa. Vẻ mặt nghiêm túc trang trọng, đến gần bồn tắm.

      Thái tử dừng hút thuốc.

      thái tử, em có lời muốn với .”

      “……

      “……..”

      “……….”

      “…………Thi Dạ Triều –“

      Thi Dạ Triều.

      Chi nghe thấy ba chữ Thi Dạ Triều nạy, tay thái tử siết chặt thành nắm đấm, cái gạt tàn thuốc bằng sứ bóng loáng bị ném ra ngoài. Rơi xuống nền đất, vỡ thành nhiều mảnh.

      Tiếng chiếc gạt tàn rơi xuống đất chói tai khiến cho nàng thức tỉnh.

      ….

      yên tĩnh. Gần như chỉ có thể nghe thấy liếng hô hấp xen lẫn nhau.

      Ánh sáng trong mắt Trữ Dư Tịch ngày ảm đạm, tu tối.

      Nàng ngồi chồm hổm mặt đất, nhặt từng mảnh vỡ.

      “Để xuống.” Thái tử nhíu mày, nàng lại tai điếc mắt mù làm ngơ.

      kêu em để nó xuống!”

      Nàng bị tiếng rống của làm cho hoảng sợ, hai tay run rẩy, mảnh vỡ sắc nhọn cứa vào ngón tay nàng.

      Giọt máu đỏ tươi, bắt mắt rơi xuống.

      quá đau đớn, chỉ có chút tê dại. Máu hoà lẫn với nước nền đất gạch, biến thành vũng nước đỏ thẩm.

      Nàng chớp mắt, nhìn chằm chằm vào thứ màu sắc chói lọi này, giống như trước mắt chỉ có mỗi thứ màu sắc này … Con ngươi dần co rúc lại.

      Thái tử giọng nguyền rủa tiếng. Bước ra khỏi bồn tắm, xé mảnh áo choàng tắm kệ, kéo lấy cổ tay nàng, lại ngờ bị nàng đột ngột hất ra.

      “Đừng chạm vào tôi!”

      Tiếng của nàng có chút khàn khàn.

      Thái tử chưa từng thấy nàng tỏ thái độ như thế này. trong nhất thời liền nghĩ xấu.

      giống như kiên nhẫn đè nén thứ gì đó, cái thứ ấy giống như , là chán ghét ….

      Nàng chán ghét ?

      Thái tử tức giận xông tới, mặc kệ nàng có đồng ý hay , liền nắm lấy cổ tay nàng kéo ra ngoài phòng khách, tìm hộp cấp cứu, rửa sạch vết thương, cầm máu trừ độc, bôi thuốc băng bó.

      Vết thương này sâu hơn chút so với tưởng tượng của .

      Cả quá trình, nàng vẫn giãy giụa, thậm chí đánh .

      chộp lấy cái kéo ở bàn,tay còn lại bắt lấy hai cổ tay của nàng khoá ngược lại từ phía sau. Nắm lấy phần tóc phía sau của nàng buộc nàng phải ngẩng mặt lên.

      “Em nổi điên làm gì! Hả? Nổi điên làm gì!”

      “Đừng chạm vào tôi! Buông ra, buông ra!” Nàng nháo đến mức muốn cắn cái cổ của .

      Thái tử bị đau, liền quăng nàng lên ghế sofa. Rút tay về sờ sờ cổ, thiếu nữ ở tuổi này lợi hại, cắn ra cả máu.

      Thái tử liếc mắt thấy nàng cố chộp lấy cây kéo khay trà. nhanh bước khống chế nàng, càng thêm giận dữ.

      Lại nhìn thấy đáy mắt lạnh lẽo của nàng, trong lòng lại thắt lại.

      “Đây là ánh mắt gì?” Thái tử cắn răng chất vấn.

      “Buông – tôi – ra.” Nàng gằn từng chữ, kiên quyết thét lên. Lại biết kích thích cơn giận trước nay chưa từng có của thái tử.

      Khoé miệng cong lên tạo thành nụ cười lạnh mỉa mai, trở lại phòng ngủ chính, ném nàng lên giường, liền nằm đè lên người nàng.

      cho tôi chạm? Sao? Ai có thể chạm vào em? Thi Dạ Triều?”

      Nang ngoảnh mặt , thân thể bị đè lên, hai tay gắt gao níu chặt lấy ga giường.

      Nàng chưa từng thấy đôi mắt sắc nhọn kinh người này, cũng chưa từng thây vẻ hoảng loạn trong mắt nàng.

      Tay bắt đầu tháo chiếc khăn tắm người nàng xuống. “ Thằng khốn đó có thể hôn em, tôi cả đụng cũng được sao?”

      Đây là tiểu Tịch sao? Là đứa bé luôn vâng lời , thích bám theo , là tiểu Tịch miệng luôn gọi thái tử ngọt ngào đó sao?

      “Mẹ kiếp!”

      Trong đầu đầy ắp hình ảnh Thi Dạ Triều ôm hôn nàng.

      “Tôi được chạm vảo em hả? Phải ?”

      Người con bên dưới nhanh chóng bị lột sạch. Xé rách nội y, dây áo choàng tắm của sớm bị tháo ra.

      “Em quên tôi là ai rồi sao?” Nụ hôn của đáp xuống đầu vai mềm mại của nàng, tức giận cắn gặm, mút lấy thoả thích. tinh tế khống chế cánh tay của nàng, kéo đến đỉnh đầu. tay cởi bỏ áo choàng tắm vứt đất.

      “Tôi muốn , còn đến phiên em từ chối sao?” là ai? đường đường là thái tử gia nhà Hoàng Phủ. Ai dám chống lại ? Ai dám từ chối ? Ai dám dùng ánh mắt như vậy nhìn ?

      này dám!

      này cái gì cũng dám!

      thế nào lại biết, nàng lại có lá gan lớn như vậy?

      Nàng nhìn dịu hiền , lại có thể ngang bướng như vậy.

      Đúng! Ngang bướng!

      Nàng thậm chí vì gã đàn ông mà trở mặt với Đường Yên.

      Đàn ông, lại là đàn ông!

      Trong lòng ngọn lửa vô danh, cảm thấy cả người đều bị nó thiêu đốt. muốn làm chút gì đó, để hạ ngọn lửa này.

      Nàng gào thét chói tay, nàng giãy giụa, nàng nghe theo lệnh .

      “Em muốn bao nhiêu?”

      Răng gặm chiếc xương bướm của nàng, hung ác, chút lưu tình.

      “Muốn bao nhiêu? Bao nhiêu đàn ông mới đủ cho em?”

      Em trai còn chưa đủ? Còn cả Thi Dạ Triều?
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 23. thái tử, ở đây sao?

      Phần 3.
      Nàng ở dưới thân nhich qua nhích lại, nhanh chóng khơi mào ngọn “ lửa “ khác trong .

      cong lưng, nằm người nàng, chân chống giữa hai chân nàng. Cặp mông với đường cong xinh đẹp của nànghoàn toàn khớp với bụng dưới của .

      Dục vọng thức tỉnh. Vật nào đó cứng rắn như sắt, chống đỡ lại khe hở mềm mại của nàng.

      “Đừng động nữa!”

      Nàng còn có thể nghe thấy sao? Giờ phút này trong lòng nàng chỉ nghĩ đến mỗi cách để thoát khỏi trói buộc của .

      “Tôi bảo em đừng động nữa! Mẹ kiếp!” Tay thái tử trượt xuống, kẹp lấy cặp mông của nàng, lại bị nó hấp dẫn.

      Trái tim rung động, tà ác. Ngón tay thon dài trượt theo khe đít, đến giải đất tư mật đó, lưu luyến, ra vào.

      Đôi môi nàng nhẵn bóng, lưng trần bị lực siết chút.

      “Em nghe lời, đừng trách tôi trừng phạt em …”

      giọng , mê hoặc nàng.

      Chỉ là biết, giờ phút này, trong đầu Trữ Dư Tịch đầy ắp hình ảnh của những năm về trước, Thi Dạ Triêu làm những chuyện kinh khủng đó với nàng ….

      Sợi dây chuyền bạc cổ thái tử, theo động tác cúi đầu của , dao động lưng nàng.

      Tiếp xúc với thứ kim loại lạnh lẽo ấy, khiến nàng nhớ đến sinh vật đó, nhớ lại cảm giác bị nó quấn quanh người mình.

      Nàng mở to mắt, con ngươi vì nhớ lại những thứ kinh khủng ấy mà kịch liệt co lại. Ngón tay
      Buổi tối hôm ấy, cũng giống như tại.

      người đàn ông giam cầm nàng, chiếm đoạt nàng. Cánh tay cứng rắn, bá đạo, ép buột nàng phải tiếp nhận xâm chiếm của .

      Hơi thở đứt quãng, bắt đầu kiềm được mà run rầy. Cả kêu cũng kêu lên được.
      Nàng đau đớn, nàng sợ hãi, nàng hy vọng, rồi lại …. Tuyệt vọng.

      xà của Thi Dạ Triều.

      Đủ các loại rắn, dáng dấp, ngắn, thô mảnh, có độc, độc ….

      (Đây là phần Trữ Dư Tịch nhớ về quá khứ, khi nàng bị Thi Dạ Triều giam cầm)

      Cổ tay nàng bị buột chặt bởi thứ sinh vật lạnh lẽo nào đó, nàng thể phân biệt được đó là loài rắn gì, nàng cũng dám nhìn. Trừ những vết hôn của (Thi Dạ Triều) người nàng, còn có cả loài sinh vật giống với ở cùng chỗ, thưởng thức cơ thể chưa trưởng thành của nàng.

      Nàng cắn chặt môi. Nàng thậm chí còn có thể cảm nhận được lưỡi rắn quét qua thân thể nàng. Ngón tay giống như đùa bỡn cơ thể nàng.

      thành kính , sùng bái vẻ đẹp của nàng, làn da trắng như tuyết, mịn màng tỳ vết của nàng.

      Thi Dạ Triều , tiểu Tịch, em đẹp.

      , tiểu Tịch, thả lỏng chút.

      tách hai chẩn của nàng ra, nâng mông của nàng, vật cứng của , chỉa vào nơi yếu ớt của nàng, mat.

      ghé vào tai nàng, dịu dàng đến cực độ.

      Tiểu Tịch, thả lỏng chút, nơi này … Ngón tay đột nhiên đâm vào, từng chút từng chút xâm nhập, sau đó lại rút ra.

      "Nơi này quá chặt, muốn em đau."

      nỗ lực, kiên nhẫn, nhưng vẩn có cách nào khiến cho nàng thêm ướt át.

      "Tiểu Tịch, em muốn sao? muốn tôi sao?"

      Giọng của , dường như là tiếng thở dài.

      Má ánh mắt của nàng, làm tim của nhói đau. khẽ nhếch mép, gương mặt xinh đẹp, mang theo chút cười tàn nhẫn.

      "Em muốn, cũng phải muốn. Tiểu Tịch, bởi vì tôi muốn em, em phải là của tôi."

      nuốt trọn môi nàng, theo bản năng của đàn ông, thúc mạnh vào.

      loại cảm giác đau nhức xé rách khiến nàng ngẩng đầu lên, kìm nén hơi thở, xấu hổ đến mức chẳng dám ngẩng đầu để đối diện với . Con ngươi sáng trong, phản chiếu gương mặt điên cuồng, chứa đầy dục vọng của .

      Nàng gần như co rút lại, bị kìm kẹp đến thể động đậy. gắng kìềm chế để mồ hôi xuống gương mặt nàng, đôi mắt nàng.

      Tiểu Tịch, tiểu Tịch của tôi, cuối cùng em cũng là của tôi ….

      gương mặt điển trai của người đàn ông chút che giấu vẻ vui mừng khi chiếm đoạt được nàng. Nàng giương mắt nhìn , rốt cuộc kiềm được từ khoé mắt chảy ra hàng nước mắt lóng lánh.

      (Phần hồi tưởng kết thúc)

      …..

      ( tại)

      Thái tử biết những việc này, nếu biết được, giờ phút này nhất định đối xử tàn nhẫn với nàng như thế này.

      chỉ, cuối cùng chỉ vì thể chịu đựng thêm, liền ra vào thăm dò nàng …. nhàng ma sát.

      Chẳng mấy chốc, cuối cùng cũng phát được khác thường của nàng.

      Nàng chống cự nữa, nhưng cả người run rẩy.

      Nàng kêu, cả rên rỉ cũng bật thành tiếng.

      lật người nàng lại, ngờ phát gương mặt đầy lệ của nàng,cả vẻ mặt chân .

      “….Tiểu Tịch?”

      Hô hấp của cứng lại.

      Cánh tay chống ở hai bên người nàng, chau mày, trong lòng thậm chí còn có cảm giác tội lỗi.

      Hít hơi sâu, ghé vào người nàng, cúi đầu sát cổ nàng thầm.

      “Đừng khóc….”

      “Đừng khóc nữa được !”

      Giọng điệu của vừa cứng rắn, lại vừa mềm mại, dường như là tiếng thở dài, vội vàng hôn nàng.

      “Ngoan, đừng khóc, em muốn, chạm vào ….”

      Nơi đó của , vật cứng nóng bỏng trương to dường như muốn vỡ tung.

      Khẽ cắn răng “ ….. đụng ….”

      Tạm thời!
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :