1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuất phục - Tâm Thường (Full Đã có eBook chính văn Ngoại truyện 2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 19. Loạn

      Phần 2

      đợi mở lời, nụ hôn của đáp xuống, điên cuồng, bừa bãi tấn công . Môi lưỡi quấn quít, làm cho hoài niệm. Bắt đầu từ tối hôm đó, bao lâu hôn rồi?

      Đến bây giờ có vô số mỹ nhân, người phụ nữ này, cũng là ngoại lệ. trừ ra, còn có người đàn ông khác.

      biết , nhưng vẫn chưa có bất kỳ hành động nào. nghĩ chút, rốt cuộc muốn làm gì.

      Bị người ta lừa, phải là chưa từng bị. Bị phụ nữ lừa gạt như vậy, cũng là lần đầu tiên trong đời được trải nghiệm.

      Dưới lòng bàn tay, mềm mại, nhẵn nhụi, trong nháy mắt, tất cả đều là mùi hương quen thuộc. Người phụ nữ này lại hấp dẫn như vậy.

      tự chủ cong người, nẩy mình lên, lấp đầy lòng bàn tay . Từ từ nở rộ giữa ngón tay . giang chân đùi , kích thích ngày càng dâng cao, chỉ cách lớp rất mỏng.

      “Loan Loan ….” bao lấy môi , giọng trầm thấp, từng tiếng gõ vào màng nhĩ của .

      “Có nhớ ?”

      Nhớ.

      Từ này mắc trong cổ họng. Nhan Loan Loan quên mất câu trả lời, trong lòng căng thẳng, trái tim yếu ớt của chấn động.

      Hoàng Phủ Triệt khó nhịn được, kích động đến nhanh. từ trước đến giờ phải là người đàn ông buông thả dục vọng, khác với thái tử. Nhưng giờ phút này, ngọn lửa rực nóng dưới bụng ngày càng bùng cháy, thế nào cũng thể trấn áp được, hơn nữa, hình như cũng muốn trấn áp.

      Từng chút từng chút cương cúng, cho đến khi phát ra động tình của . tay giam cầm bờ eo của , cởi quần mình ra, kéo xuống dưới. Thứ đó sớm nháo động muốn nhanh chóng nhảy ra, thậm chí còn để ý cởi quần áo của , liền muốn trực tiếp tiến vào.

      đè đầu ra, hung hăng hôn. Nắm vật nóng bỏng , trước cửa khẩu ướt át.

      ý loạn tình mê, lý trí và lòng đánh nhau.

      Thế nhưng lại cảm giác tối qua mình nên làm như vậy. ói đến rối tinh rồi mù, níu lấy buông. Hoảng Phủ Triệt cởi bỏ quần áo bẩn của , ôm người phụ nữ loã thể , ý thức , tắm rửa sạch cho .

      Bọt xà phòng được thoa khắp thân thể , tay di chuyển uyển chuyển theo đường cong xinh đẹp của . phải hạng quân tử gì, thừa nhận bản thân chỉ thuận tiện đùa giỡn với .

      Báu vật trong ngực thể nào có phản ứng.

      giãy dụa trong lòng , uốn éo trước “ngọn lửa” lớn của , trong tư thế sẵn sàng, dùng chút sức cũng có thể tiến vào. Ấy vậy mà khi nhìn thấy nhíu chặt mày, đành phải kiềm chế kích động. muốn, cũng phải chưa từng cùng trải qua với phụ nữ say rượu, vừa vặn người phụ nữ bên dưới, là , phải ai khác.

      “Loan Loan …. Loan Loan ….” nhàng gặm lấy chiếc cổ dài của , giọng vì cố khắc chế dục vòng mà khàn khàn thôi.

      “Mars, Triệt ….”

      Tiếng của , nhàng lại mềm mại, gọi tên , cảm thấy toàn thân mình mềm nhũn.

      “Có muốn ? Có muốn ?”

      Ngọn lửa lại bừng cháy mãnh liệt hơn. kịp đợi trả lời, tự mình dẫn dắt, trước cửa khẩu của , khẽ dùng sức, tấc, tấc đâm vào.

      Hạ thân đột nhiên căng thẳng, khiến trong nháy mắt liền tỉnh táo. muốn đẩy ra, lại bị kìm kẹp ở eo, thể đẩy ra, lại càng làm đâm sâu hơn chút.

      cần! được! Mars! Dừng lại, dừng lại!”

      “Chậm.” dùng sức mút lấy lớp da mỏng ở xương quai xanh, in lại vết hôn.

      dừng được.”

      Chỉ có thể tiến vào thêm chút, khít khao khác thường này cơ hồ muốn khiến điên dại.

      Muốn thời khắc này dừng lại, đừng mơ tưởng!

      ….

      Nhan Loan Loan nhanh chóng rơi nước mắt, bàn tay bé đấm vào người . “ Dừng lại! Xin !”

      Hoàng Phủ Triệt chút cử động, nước mắt của phụ nữ, có đôi khi nó có thể giúp cho A-đrê-na-lin tăng cao kịch liệt, người đàn ông lúc này hoàn toàn là người với nửa thân dưới là động vật.

      “Em nên xin đừng dừng lại mới đúng.”

      …..

      Tiếng chuông điện thoại réo rắt, quấy rầy việc chuẩn bị tiến vào, chút lí trí trở về người . Nhan Loan Loan nhân lúc còn do dự, dùng hết sức thoát khỏi người .

      Sắc mặt Hoàng Phủ Triệt trầm xuống, bả vai và lỗ tai kẹp điện thoại, dễ dàng bắt được người phụ nữ lâm trận bỏ chạy, ép sát vào tường, mò lên chân , ôm chặt hông mình.

      “Chuyện gì? Tiểu Tịch.”

      bên điều chỉnh tư thế của mình, tay kia che miệng Nhan Loan Loan.

      Nhan Loan Loan tin người đàn ông này thế nhưng có thể như vậy …

      “Cái gì?” kiềm chế bản thân, khắc trước đè sát vào người , bỗng dừng lại. Tay nắm lấy điện thoại, giọng cũng nghiêm túc.

      hiểu rồi, em ở đó chờ .”

      Nhan Loan Loan xác định người bên kia điện thoại là người phụ nữ. Mặc dù biết là ai, nhưng chính cú điện thoại này cứu

      Hoàng Phủ Triệt vứt điện thoại, hung hăng hôn thêm lần nữa, trong giọng khỏi có chút thất vọng.

      “Lần sau tiếp tục.”

      liếm láp cánh môi đỏ tươi sưng tấy của . “ Lần sau, khiến em chỉ biết xin đừng ngừng lại.”

      ….

      Trữ Dư Tịch lại nhìn điện thoại lần nữa, đúng lúc ấy, sau lưng vang lên giọng nam.

      “Chờ à, tiểu Tịch.”

      Trữ Dư Tịch vừa nghe thấy giọng này, cả người liền bắt đầu cứng ngắc.

      Người đàn ông trực tiếp vòng tới đối diện , ngồi xuống. Nở nụ cười mê hoặc với .

      “Trùng hợp vậy, chúng ta có duyên.”

      Thái tử có ở đây, nàng cần phải làm bộ, đứng dậy liền muốn rời . Tốc độ của Thi Dạ Triều như bay, bắt được cổ tay nàng kéo lại, tay khoác lên vai nàng, động tác êm ái lại mạnh mẽ kéo nàng về chỗ cũ.

      “Nếu gặp, vậy cùng nhau ăn cơm trưa thôi.”

      Lật được nửa thực đơn, giống như nghĩ đến điều gì đó, đôi con ngươi màu hổ phách xinh đẹp vì nhớ lại mà chuyển thành màu nhạt hơn khiến người ta say mê.

      “Đây là lần thứ ba chúng ta ăn cơm riêng, còn nhớ ?”

      …. Nàng tình nguyện cái gì cũng nhớ, những thứ kia nàng cho là mớ kí ức bám đầy bụi, ra chỉ là chúng bị nàng giam giữ tận đáy rương. Thi Dạ Triều lại có thể chính xác tìm được, nhàng thổi cái rương bụi bặm ấy, cái rương bị nhiều sợi xích khoá chặt như vậy lại bị lột trần trắng trợn.

      Ba năm sau, hôm nay, gương mặt dưới ánh mặt trời, ràng đến mức khiến nàng sợ hãi.

      Nàng đời này, chẵng lẽ thể thoát khỏi ?
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 20. Tiếng tim đập thình thịch.

      Phần 1

      Ánh mặt trời buổi trưa ác độc, xuyên thấu lớp thuỷ tinh, mang tất cả các ý định của này, hoàn toàn bại lộ trước mắt .

      Mấy năm trước Thi Dạ Triều thế nào cũng nghĩ đến, bản thân thua trong tay nhắn trẻ trung như vậy. nhớ rất , đó cũng là ánh mặt trời ác độc giữa trưa ấy.

      câu gọi giòn giã “ thái tử “ và vẻ mặt có hơi ngây thơ, nụ cười tươi tắn, giống như loại thuốc tăng lực, được tiêm vào cơ thể , theo tứ chi huyết mạch chảy vào tim với tốc độ tưởng.

      Đó là buổi giao mùa giữa mùa xuân và mùa hè, từng cơn gió ấm áp thổi quanh, mang theo hương thơm của người đó thổi vào mặt . híp híp mắt, mới có thể nhìn ngoài ý muốn xuất trong đời dưới thứ ánh sáng chói mắt ấy.

      Nàng giống như nụ hoa cúc chớm nở, trái tim trống rỗng trước đó của kể từ đó mà loạn nhịp. Nàng giống như con bướm vừa phá kén, thời điểm đôi cánh của nàng động, chỉ muốn bắt lấy nàng, giam lại, mình thưởng thức mọi thứ thuộc về nàng.

      Chưa từng đối với nào như vậy, chưa từng có ham muốn độc chiếm mãnh liệt như vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nghe thấy nhịp tim mình, biết, đó là tiếng tim mình đập thình thịch.

      Lần đầu gặp gỡ, nàng thậm chí còn chưa đầy 16 tuổi, 22 tuổi, cũng gặp qua vô số người.

      thái tử, chừng nào mới về nha? Có mang quà cho em ?” Con bướm vây lượn bên cạnh thái tử, bay tới bay lui. nhếch môi cười tà tứ.

      “Hả?” Thi Dạ Triều bỡn cợt nhìn thái tử. Thái tử cũng làm bộ thèm để ý, ném quà sang, vẻ mặt như cưng chiều loại sủng vật.

      Ánh mắt của con bướm này nhìn thái tử, và Hoàng Phủ Dĩ Nhu nhìn thái tử, hoàn toàn khác nhau. Thi Dạ Triều rất giỏi quan sát, thầm nghĩ. Cho dù nàng muốn che dấu, nhưng cũng thể dấu được con mắt của .

      Nàng, thích cái kẻ được gọi là thái tử.

      Tâm tư của thiếu nữ, rất nhanh liền nhìn thấu. Có lẽ là bởi vì, tâm tình của kẻ thích người khác, cũng có, nên mới nhìn có thể biết được lòng nàng.

      Chuyến Trung Quốc lần này của , quả nhiên uổng phí. Thậm chí, còn bắt đầu thích cái thành phố này, thích mảnh đất này. Bởi vì nơi này có nụ cúc non của ở đây, có con bướm của ở đây.

      Thái tử dường như muốn để nàng xuất trước mặt người khác, (thái tử) phải là kẻ có tấm lòng thiện lương gì, nhưng lại bảo vệ nàng rất tốt. Trong thế giới của thái tử, là kẻ chuyên quyền, trừ Dĩ Nhu, này hẳn rất đặc biệt mới có thể ở bên thái tử. Thi Dạ Triều cảm thấy rất hứng thú với nàng.

      nhớ Trữ Dư Tịch khi đó, nụ cười ngọt ngào , tinh thần phấn chấn hơn so với bây giờ. Giống như ánh mặt trời, xoá tan cái tối tăm của .

      Nàng ở bên mình, tự chủ được mỉm cười. Nàng cười, nàng nháy mắt, nàng cau mày, nàng bĩu môi, nàng nghịch ngợm, nàng điềm tĩnh, dưỡng như đều thích tất cả.

      Tất cả, bao gồm cả thứ tình cảm cố chấp của nàng dành cho thái tử.

      bé này rất đáng , khiến muốn bảo vệ, ôm vào lòng ngực, nhàng hôn nàng. nghĩ nàng, mà vốn hiểu là gì, đến khi gặp nàng, cứ như vậy, dễ dàng hiểu được.

      ra , có thể hay cũng là loại bản năng?

      Con bướm của ….

      Dạ Triều, là người Canada sao?”

      Dạ Triều, nghe ở đó có cây phong đẹp nhất?”

      Dạ Triều, ra cứu thái tử sao?”

      Dạ Triều, thái tử quen biết nhau thế nào?”

      Dạ Triều, thái tử ấy ….”

      Ngày càng nhiều, nghe thấy tên của thái tử trong miệng nàng. Nàng tin tưởng , nếu làm sao lại có thể dễ dàng biểu lộ niềm ái mộ đối với thái tử trước mặt .

      Nhưng muốn lấy loại tâm tình gì để đối mặt đây?

      Lặng lặng, làm người lắng nghe nàng?

      . Đó phải là . phải là phong cách của Thi Dạ Triều.

      bé này rất tốt, khiến thiếu chút nữa quên mất bản tính của . Đến tận bây giờ, nếu muốn liền chiếm đoạt. có được, phá huỷ nó.

      Phá huỷ vẻ đẹp của nàng? nỡ.

      Thi Dạ Triều nhếch môi, hừ , chôn sâu đáy mắt ác độc . “ Tiểu Tịch, ăn trưa với tôi nhé, tôi cho em biết chút chuyện thú vị về thái tử, thế nào?”

      Ý nghĩ muốn giết người kích thích .

      bé con này quá ngây thơ, ông trời ơi, muốn nghiền nát đôi cánh xinh đẹp của nàng. Bởi vì nàng cũng phải xé rách chiếc kén kia vì . Mọi vẻ đẹp này, đều phải vì .

      có nên dạy cho nàng biết, lòng người hiểm ác thế nào, xấu xí thế nào ?

      Hai em nhà Hoàng Phủ đối xử quá tốt với nàng, nàng liền cho rằng cõi đời này có người xấu sao?

      Vẻ mặt rũ xuống , cắt bò bít tết, kiềm chế cơn giận. Từng lát cắt từng lát cắt, tựa như cắt vào lòng .

      Cũng cảm thấy đau.

      Bên tai đều là tiếng ngọt ngào giòn giã của nàng, nàng lại cười. Vẫn phải vì .

      phải vì , giống như trở thành tội lớn nhất đời này. Mà thể tha thứ.

      Nhìn từ xuống dưới, là người đàn ông hoàn hảo. Đặt dao xuống bàn, đứng dậy tiến tới, nâng cằm của nàng lên, nàng đột nhiên im lặng.

      Bởi vì trong mắt hề che giấu chút sát ý nào.

      Dạ Triều?” Nàng có chút khẩn trương.

      “Đừng.” quơ quơ ngón trỏ. “ Đừng gọi tôi là Dạ Triều, tôi phải trai em.”

      cho nàng cơ hội để tiếp, lao đến chỗ nàng, khoá nàng vào lòng ngực, hung hãn hôn.

      Là trừng phạt sao?

      biết, nhưng sớm muốn làm vậy rồi. giữa răng và môi, tất cả đều là hương thơm nhàn nhạt của nàng. Theo hô hấp. thấm vào tim phổi .

      Tiểu Tịch tốt như vậy, tại sao lại thuộc về ?

      Nàng giãy giụa, để vào mắt, cho đến khi cái tát kia hằng lên khuôn mặt tuấn mỹ của .

      Năm dấu tay ràng, tiếng vang thanh thuý.

      Dấu vết rất nhanh mờ . buồn giận, lại cười. che dấu cảm xúc dưới đáy mắt.

      “Tiểu Tịch ….” Khẽ vuốt ve cánh môi bị hôn sưng húp.

      “Đây là nụ hôn đầu của em, có đúng ?”

      cười khẽ, vẻ hả hê .

      Dạ Triều! Sao có thể như vậy?”

      Mặt nàng ửng đỏ, hiển nhiên là vì giận.

      Rốt cuộc cũng có loại tâm tình , là vì .

      có nên vui ?

      “Suỵt….”Thi Dạ Triều chau lông mày, ngón trỏ điểm làn môi nàng. “ Tôi vừa rồi phải , tôi phải trai em, tôi muốn làm trai em.”

      cưỡng chế kéo cánh tay của nàng, chạy thẳng đến bãi đậu xe. quan tâm đến nàng giãy giụa thế nào, tức giận mắng , nhét vào trong xe, nhào tới, tiếp tục hôn.

      Dường như muốn cố ý trút hết tâm tình bị dồn nén trước đó ra ngoài, xé rách quần của nàng, lại quên nàng chỉ mới 15 tuổi. Nàng hấp dẫn , chỉ thân thể. Mà thứ muốn cũng chỉ thân thể của nàng.

      Nhưng thứ trước mắt có thể dễ dàng lấy được, dường như chỉ có thân thể.

      Thứ tự trước sau này, ngại đánh loạn.

      người thiếu nữ là mùi hương vốn có, đường cong non nớt , cơ hồ lại muốn bức nổi điên, hoá thân thành bạo thú.

      “Tiểu Tịch, tiểu Tịch, tôi sớm muốn làm như vậy …..”

      “Buông em ra! Buông em ra! Dạ Triều , tỉnh táo chút!” Nàng luống cuống, sợ hãi, chẳng lẽ dáng vẻ của người đàn ông này là thế này sao?

      buông, tiểu Tịch, tôi nghĩ tôi thể buông em ra rồi.” thở gấp, bên trong cơ thể dâng lên thứ dục vọng là “muốn nàng”.

      Điện thoại di động vang lên, tay ngăn lại phản kháng của nàng. Nhận cuộc gọi.

      đủ thông minh mà, mau buông con bé ra.” Giọng đầu bên kia điện thoại, lạnh lẽo giống như đến từ vùng địa cực.

      Thi Dạ Triều chau chau mày, lật người ngồi dậy, quả nhiên vài mét ở bên ngoài, Hoàng Phủ Triệt nắm điện thoại di động tựa trước đầu xe.

      “Nếu tôi ?” Thi Dạ Triều cười, chút kiêng kỵ .

      Hoàng Phủ Triệt cũng nhàng cười. “ Có cần tôi nhắc cho nhớ, chỗ này phải Canada, dây là địa bàn của nhà Hoàng Phủ.”

      ta rất đúng.

      Tay Thi Dạ Triều thả lỏng ra. Nhìn nàng lảo đảo rời khỏi mình, nhào đến bên cạnh Hoàng Phủ Triệt.

      nên tán thưởng dũng khí của nàng và vẻ kiên cường ấy, nàng khóc lóc, chỉ dùng ánh mắc chán ghét trừng .

      Chán ghét?

      Cũng là loại tâm tình vì mà có.
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 20. Tiếng tim đập thình thịch

      Phần 2

      (Phần 1 là hồi tưởng lại, phần 2 mới là tại.)

      Thi Dạ Triều cắt từng lát bít tết, thỉnh thoảng giương mắt nhìn cúi đầu phía đối diện, vẫn mỉm cười.

      Nàng tại, cũng muốn dùng cái ánh mắt chán ghét đó trừng .

      Nàng muốn nhìn lấy cái. Điều này khiến rất đau lòng.

      “Tại sao lại ăn? Mùi vị cũng tệ lắm.”

      “….”

      với tôi câu , tiểu Tịch, khí bữa trưa nặng nề như vậy, khiến tôi khó tiêu hoá.”

      Khó tiêu hoá? Nàng hận chết .

      xem như nhìn ra được tâm tư của nàng. “ Khó tiêu cũng đến mức chết người, tôi có thể cho em cơ hội, đâm tôi 1 dao.”

      Giọng điệu của giống như bàn về thời tiết. Lại dễ dàng khiến nàng nhớ lại mớ ký ức khó chịu, thê thảm, thậm chí là kinh khủng kia.

      Tay Trữ Dư Tịch siết chặt thành quyền, nhẫn nại, nhẫn nại. Nhưng sâu trong ánh mắt, lại nhìn thấy nhàng giơ con dao lên, gương mặt đầy khiêu khích.

      “Mùi vị bị lưỡi dao đâm xuyên qua, dễ chịu chút nào.” cố tình lộ ra vẻ khổ sở, sau khắc, mặt mày liền hớn hở. “ Nếu là em, tôi nguyện chịu thứ cảm giác đó lần nữa.”

      Đứng phắt dậy, Trữ Dư Tịch gắt gao nhìn , thân thể khẽ run, giống như giây tiếp theo nhào tới giết chết .

      Thi Dạ Triều liếc nhìn người sau lưng nàng, ánh mắt nặng nề, chỉ cười mà .

      Đột nhiên vai lại nặng thêm, người đó nhàng đè nàng ngồi xuống.

      lâu gặp, Thi Dạ Triều, trở về cũng chào hỏi gì sao?” Hoàng Phủ Triệt đường hoàng ngồi xuống, khoé miệng lấp ló nụ cười yếu ớt, lạnh lùng lại xa cách.

      Trước khi đến đây, nhận được tin tức của thuộc hạ. gián điệp bên Canada, toàn bộ đều biến mất. Người phái sang đó, đều là những kẻ tử trung (chết cũng trung thành) với . phản bội , vậy chỉ có 1 lời đáp.

      Gặp bất trắc. Kẻ xuống tay, dĩ nhiên chính là Thi Dạ Triều. Đáng lí ra, lúc ấy nên bất chấp tất cả chém chết ta, chứ phải giữ 1 cái mạng cho ta sau khi làm chuyện như vậy với Trữ Dư Tịch.

      Trữ Dư Tịch nhìn thấy Hoàng Phủ Triệt rốt cuộc cũng xuống , thần kinh căng thẳng rốt cuộc bình tĩnh hơn chút. Đè nén ý muốn trốn thoát, kích động ngồi trở lại.

      xin lỗi, tối qua cùng thái tử ăn cơm xong rồi, hình như ngài ấy có gọi cho ngài, ngài hình như bận, nên lỡ mất.” Thi Dạ Triều nở nụ cười. “Nhị thiếu ăn rồi sao? Có muốn nếm thử chút gì , tôi mời.”

      Hoàng Phủ Triệt cười nhạo, hề che giấu khinh bỉ dành cho . “ Miễn, tôi có khẩu vị tốt như .”

      Vài câu đối đáp, Hoàng Phủ Triệt muốn nhiều lời thêm với . “ Thi Dạ Triều, còn nhớ lời tôi từng .”

      Thi Dạ Triều dùng khăn nhấp nhấp khoé miệng. “ Trí nhớ của tôi luôn rất tốt, dù 3 năm rồi, chuyện kia, tôi vẫn còn có … ấn tượng sâu sắc.”

      Rất dễ nhận thấy câu “ ấn tượng sâu sắc “ kia chính là cho Trữ Dư Tịch nghe thấy.

      Hoàng Phủ Triệt từng chỉa súng vào đầu , nếu còn dàm trở lại gây tổn thương cho Trữ Dư Tịch, nhất định bỏ qua cho lần thứ hai.

      “Rất tốt, cũng nhớ, người nợ là thái tử, phải là Hoàng Phủ Triệt tôi!” Thanh của nặng , nhưng ý cảnh cáo rất .

      “Tôi thăm lại chốn xưa, cũng cho sao?” Thi Dạ Triều cười. “ Cậu phải , tôi thiếu chút quên, nhân tình này, tôi đòi của thái tử.”

      Vừa dứt lời, liền nhận được ánh mắt căm ghét của Trữ Dư Tịch. Hoàng Phủ Triệt nhàng nắm lấy tay nàng. Thi Dạ Triều thu hết vào tầm mắt, khoé miệng lại càng giãn ra.

      “Nhị thiếu, đó là hành động của người trai nên làm hay là tận sức tận trách , có chút tôi hiểu, hai nhà các người rốt cuộc là ai bảo vệ ai?”

      “Tôi nhớ lầm, tiểu Tịch, bảo vệ hai vị thiếu gia này, là chức trách của người nhà họ Trữ.”

      “Nhưng xem em bây giờ, làm sao có thể bảo vệ họ đây? Lại , tôi thích em khi ấy, đó mới giống đứa con nhà họ Trữ.”Trữ Dư Tịch dám dùng dao đâm , Trữ Dư Tịch thân thủ rất tốt, nếu phải phản ứng nhanh, sớm mất mạng trong tay nàng.

      hận nàng, hận nàng muốn giết . Lại hận tại sao mình có thể tránh được lưỡi dao sắc bén kia, lại thể tránh khỏi lưới tình.

      ….

      Ba năm trước, khi đó …. lại nhắc nhở nàng, lại ép nàng nhớ lại tất cả,rốt cuộc là vì cái gì!

      “Thi Dạ Triều! rốt cuộc muốn thế nào?”

      Câu hỏi này, phải là Hoàng Phủ Triệt, mà phát nó được phát ra từ miệng của Trữ Dư Tịch.

      Hoàng Phủ Triệt cảnh giác, vì Thi Dạ Triều mà đứng dậy tới.

      “Tôi muốn thế nào, chẳng phải tối qua cho em hay sao.” bất chợt cúi người, bên tai nàng.

      “Cơ hội kia, em có nên suy tính chút ? Giết tôi rồi, em có thể được giải thoát … Tôi chờ em trở về, tiểu Tịch thân .”

      Hoảng Phủ Triệt chỉ nghe thấy câu sau cùng kia, kéo tiểu Tịch lại phía sau, trong tròng mắt bắn ra tía bén nhọn.

      có cơ hội đụng vào con bé đâu!”

      Thi Dạ Triều hừ lạnh. “ Cậu có thể tấc cũng rời, chăm sóc ấy? Bảo vệ ấy? Cả mỹ nhân kia của ngài, cậu cũng cần sao?”

      “Nhị thiếu, tôi cũng tốt bụng nhắc nhở cậu, muốn bảo vệ người khác, trước tiên hãy cố bảo vệ cho mình , cậu xem có đúng ?”

      …..

      Hoàng Phủ Triệt nguy hiểm nheo mắt lại. Qủa nhiên, kho hàng bị nổ, chuyện tập kích Quan Thánh Hi, ra đều nhắm vào .

      “Là .” dùng giọng khẳng định, hơi tản ra vẻ sát ý.

      Thi Dạ Triều chưa trả lời. “ Mọi người đều là người thông minh, tôi cũng vô ý lại đối đầu với nhà Hoàng Phủ, chỉ là, tôi quay về,, tất nhiên muốn hai tay trống trơn, này, sớm muộn gì đều là của tôi, lân này tôi rất kiên nhẫn.”

      Sắc mặt của sau lưng Hoàng Phủ Triệt biến sắc rệt, dằng dặc bổ sung thêm câu.

      “….. Ba năm tôi cũng đợi được, cho dù có phải đợi thêm, tiểu Tịch, tôi đợi em, chủ động trở lại tìm tôi.”
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 21. cho phép!

      Phần 1.

      Thái tử mấy ngày nay rất buồn bực.

      Luôn là tình bất định.

      Lúc nào họp cũng yên lòng. Giám đốc kinh doanh ở trước mặt run rẩy báo cáo, thế nhưng lại ủ rũ, mắt nhìn thẳng vào mắt của đối phương, gương mặt đăm chiêu như suy nghĩ về điều gì đó.

      Giám đốc kinh doanh len lén lau mồ hôi, biết nên đứng lên hay nên ngồi yên thế này.

      Hoàng Phủ Triệt đóng tài liệu trong tay, dưới mặt bàn đá cước. Thái tử mới hồi hồn, ho khan cái.

      “Tan họp.”

      Mọi người trầm mặc … Cuộc họp này vừa tiến hành 45 phút, mà thái tử lại ngẩn người hơn nửa tiếng. Cả quá trình chỉ câu là “Tan họp.”

      Nhận được ánh mắt dò xét của mọi người, Hoàng Phủ Triệt day day huyệt thái dương.

      Đến tận gần giờ nghỉ trưa, thái tử sáng ngời bước vào phòng làm việc của Hoàng Phủ Triệt.

      Hoàng Phủ Triệt mặc áo khoác, liếc cái. “ Có chuyện gì sao?”

      “….. có.”

      Thái tử xem xét chung quanh, giống như du khách đến tham quan.

      “Vậy tan việc rồi, tôi đây.” Hoàng Phủ Triệt qua, cầm chìa khoá ra cửa.

      Thái tử đuổi theo, cùng vào thang máy với .

      “Có chuyện , ấp a ấp úng phải là phong cách của , hơn nữa lại khiến tôi rất ghét.” Hoàng Phủ Triệt chịu được, chủ động mở miệng.

      Thái tử cợt nhã kéo vai . “ Cùng ăn cơm trưa thôi.”

      phải hẹn trước.” Hoàng Phủ Triệt liếc nhìn điện thoại di động chút, chiếc máy khôi phục lại như cũ.

      “Vậy bây giờ tôi hẹn cậu.”

      “Hôm nay được.”

      “Vậy ngày mai?”

      “Cũng được.”

      “Vậy cậu khi nào mới rảnh?” Thái tử nhịn được hỏi.

      “Hai tuần sau, lịch trình cũng bận rộn lắm.”

      “Mẹ nó! Sao cậu còn bận hơn cả tôi?”

      Hoàng Phủ Triệt đẩy cánh tay của ôm bả vai mình ra, còn dùng đầu ngón tay phủi phủi, giống như phía bị làm dơ.

      “Bởi vì công việc phải làm, giờ tôi phải xử lý.”

      Thái tử sờ sờ chop mũi. “ Vậy khổ cho cậu.”

      Cuối cùng thái tử còn chưa xem xem khỉ gió hẹn với ai, mặt dày mày dạn nhất định theo.

      Thấy Nhan Loan Loan cả người khoác lớp trang phục nhàng khoan khoái vẫn mất vẻ quyến rũ, thái tử nhếch cao mày, bụng liếc nhìn Hoàng Phủ Triệt.

      Còn Hoàng Phủ Triệt bên cạnh lại khẽ cau mày, có chút hối hận khi để theo tới đây. Rất lịch kéo ghế ra cho , nhân cơ hội giọng hỏi.

      “Tại sao lại mặc như vầy?”

      Nhan Loan Loan cúi đầu nhìn lại mình, khọng cảm thấy có gì ổn. “ Khó coi lắm sao?:

      được.” ……. phải là được, lớp vải hồng phấn ước chừng quá mỏng, giống như cây đào mận trưởng thành, quá mê người.

      Nhan Loan Loan nghe như vậy có chút uất ức, mỗi lần nhìn thấy , đều cố ý ăn măc như vậy, muốn bày ra hình ảnh đẹp nhất của mình.

      Mà thái tử hiển nhiên biết ngụ ý của Hoàng Phủ Triệt, vừa đốt thuốc vừa vỗ vai . “ mỹ nhân quý báu như vậy, trách được câu lại kiên quyết muốn để thôi thấy.”

      Nhan Loan Loan lễ phép cười khách khí. “ Thái tử gia đùa.”

      Chân mày Hoàng Phủ Triệt càng nhíu chặt hơn. “ cần khách khí với ta như thế.”

      Gia* với chả gia , người phụ nữ của gọi trai là gia, vậy là cái gì?

      (*Gia : dùng để gọi 1 cách tôn trọng, tôn kính)

      Bữa cơm này ăn xem ra khá hài hoà, trừ Hoàng Phủ Triệt mặt có chút lạnh lùng ra.

      …….

      Nhan Loan Loan từ phòng vệ sinh bước ra ngoài, dùng tay chỉnh lại kiểu tóc, có chút ngoài ý muốn nhìn đến thái tử đứng dựa vào tường, hình như chờ người.

      Lên tiếng chào hỏi, lướt qua .

      “Nhan tiểu thư xin dừng bước.” Thái tử ngậm lấy điếu thuốc, hít hơi, chậm rãi phun ra ngụm khói.

      Nhan Loan Loan chần chừ dừng lại, thái tử lộ vẻ mặt thờ ơ, đôi mắt hẹp dài đào hoa nửa hí lại quan sát , nhưng lấy 1 lời nào.
      “Thái tử, có chuyện gì ?”

      Thái tử nhìn từ xuống dưới, nhìn này, nhếch môi cười. “ Có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu đó ?”

      “Hả?” Nhan Loan Loan hơi ngẩn ra, lắc đầu cười khẽ. “ Những lời tán tỉnh này phải hơi cũ rồi sao.”

      Nụ cười môi thái tử vẫn đổi. “ Nếu tôi muốn trực tiếp tiếp cận , cần phí thời gian nhảm đâu.”

      Nhan Loan Loan cười . “ Đây cũng là lần đầu chúng ta gặp mặt, bằng theo trí nhớ của thái tử, tôi là người phụ nữ gặp qua thể quên được à.”

      “Vậy sao?” Thái tử vén vài sợi tóc bên tai lên, cử chỉ lỗ mãng. “Vậy tại sao, hôm nay tôi vừa thấy , cảm thấy …. Giống như từng quen biết?”

      Nhan Loan Loan nhanh nhẹn tránh , vòng đến bên người . “ giữa người với người, quả loại cảm giác như vậy, có lẽ tôi với … hai người có duyên phận.”

      “Hạ Tử Dụ là đàn chị của tôi, thái tử từng thấy tôi chụp chung với chị ấy chừng.”

      Thái tử chỉ cười , trong tròng mắt đen mơ hồ loé lên, nhìn Nhan Loan Loan sợ hãi.

      ….

      Chờ thái tử trở lại chỗ ngồi, Hoàng Phủ Triệt vừa chuyện điện thoại xong. Thái tử thấy sắc mặt sa sầm, hỏi.

      “Thế nào?”

      “Tiểu Nhu xảy ra chút chuyện, buổi chiều công ty còn phải ký hợp đồng. hay tôi?”

      So sánh giữa Hoàng Phủ Dĩ Nhu và Trữ Dư Tịch , nghĩ đến kia, thái tử theo bản năng muốn nàng và Hoàng Phủ Triệt bớt tiếp xúc với nhau chút.

      “Vậy tôi , cậu đưa Nhan tiểu thư về .”

      Trong lúc , thái tử cố ý liếc Nhan Loan Loan 1 cái. nghiêng đầu, lấy tay nâng má, phát được ánh mắt chăm chăm của hướng về phía mình, lại hào phóng nở nụ cười đẹp rạng ngời.
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 21. cho phép

      Phần 2
      Bãi đậu xe.

      Nhan Loan Loan thắt dây an toàn, lại thấy khởi động xe, ngón tay chỉ siết chặt.

      “Mars? làm sao vậy?”

      Hoàng Phủ Triệt nghiêm mặt, hờ hững. Nhan Loan Loan kéo kéo tay áo . “ Mars?”

      sao.” nửa ngày mới thốt được ra 2 chữ. Suốt cả đoạn đường đều im lặng, xe dừng ở trước nhà , cũng vội xuống xe.

      Nhan Loan Loan biết có phải nguyên nhân là vì mình hay vì cú điện thoại kia, mới khiến mặt ủ mày chau.

      hẳn rất lo lắng, hay là xem Dĩ Nhu xem có ổn .”

      chẳng thể nghe thấy tiếng rên rỉ của , cởi dây an toàn của , duỗi cánh tay dài, dùng sức ôm lấy eo , bế từ tay lái phụ bên cạnh lên chân mình.

      “Hả?”

      Nhan Loan Loan biết vì sao, con ngươi loé sáng. Đôi con ngươi của quá mức thâm thuý, sâu đáy.

      Mặt Hoàng Phủ Triệt càng lúc càng gần, con ngươi Nhan Loan Loan loé lên, chớp mắt dõi theo , chợt bắt đầu khẩn trương. Đây phải lần đầu hôn , nhưng đây lại là lần đầu khẩn trương thế này.

      Ánh mắt của người đàn ông này vô cùng mê người, Nhan Loan Loan cảm giác như bị bắt sống mỗi khi nhìn vào đôi mắt này.

      vô dụng, nhưng lại còn sức để chống đỡ. Đột nhiên cảm thấy căm hận, buộc mình nghiêng đầu.

      Động tác của Hoàng Phủ Triệt nhanh hơn bước, bỗng bắt lấy cằm , xoay lại, áp môi xuống.

      Khoảng giữa răng môi còn vương vấn hương bơ thơm phức ngọt ngào, béo ngấy. hôn có chút gấp gáp, lại có chút táo bạo. Ấn bả vai xuống, cho đến khi ngây ngất, cánh tay rủ xuống sau lưng , trước ngực ngừng phập phồng.

      Buông môi ra, như gửi lời nhắc nhở của mình lên chiếc cổ dài nhắn của .

      “Về sau em được như vậy nữa, có biết ?” Chui đầu vào cổ , giọng khàn khàn, buồn bực .

      “….Cái gì?” Nhan Loan Loan nhắm mắt lại thở gấp, hiểu ra sao.

      cho phép em mặc như vậy, cho phép em cười với người đàn ông khác.”

      Nhan Loan Loan bật cười, người đàn ông này …. là Mars sao? Hay là Hoàng Phủ nhị thiếu?

      “Em chỉ muốn mặc đẹp chút để gặp mà thôi, “người đàn ông khác” kia là trai nha.”

      “Đừng gộp chung với ta.” giống như trừng phạt, cắn cái. thể nhìn thấy làn sóng ngầm giữa thái tử và , dù có tin tưởng vào lúc này nữa, nhưng mà người phụ nữ này lại cười rạng rỡ với như vậy!

      “Còn nữa, cho phép em … quyến rũ .” xong, tay bắt đầu thành , vuốt ve .

      “Em nào có quyến rũ ?”

      ràng người đàn ông này quyến rũ , từng bước từng bước luân hãm …..

      “Em có.” Hoàng Phủ Triệt dùng răng cắn nút áo ngực của , đầu lưỡi liếm láp, môi in ấn da thịt trắng nõn của .

      quyến rũ em, hay tại em quyến rũ .

      “Em có …. Lần đầu tiên gặp mặt, em quyến rũ .” Lần đầu tiên giữa bọn họ, ấn tượng về lần đầu tiên ấy khắc sâu trong . dáng vẻ nhếch nhác lại quyến rũ , bông nhiên xuất trước mắt ….

      Chợt, dừng lại động tác, híp mắt nhìn . “ Đêm hôm đó , em ….”

      Nhan Loan Loan từ trong ý loạn tình mê chợt hiểu ra, vội tỉnh táo lại, sắc mặt biến sắc.

      Hoàng Phủ Triệt thử thăm dò. “ Có phải gặp phải …. Chuyện xấu?”

      cau mày, cắn môi .

      Hoàng Phủ Triệt trong nháy mắt vẻ mặt u ám, từ phản ứng của , cũng có thể đoán được 89%. “ Có nhìn thấy tướng mạo của người kia ?”

      lắc đầu, thò tay ôm lấy cổ , vùi đầu vào lồng ngực , giọng buồn bã truyền tới.

      “Em muốn nhớ lại, ghét bỏ em sao?”

      Trong lòng Hoàng Phủ Triệt bỗng thắt lại. Nhắm mắt lại, nhớ lại mấy năm trước khi nhìn thấy Thi Dạ Triều đối xử với Trữ Dư Tịch màn kia, Trữ Dư Tịch gần như trở nên điên cuồng, khi đó Trữ Dư Tịch thay đổi hoàn toàn, thay đổi đến mức thiếu chút nữa ngay cả cũng nhận ra.

      nằm trong lòng , thế nhưng cũng trải qua chuyện đó. Lòng đau đớn, ánh mắt càng hung ác, động tác lại dịu dàng hơn.

      ngốc này, làm sao ghét em.”

      Giống như nghĩ đến điều gì đó, hai cánh tay ôm sát .

      “Em từ chối , có phải vì như vậy ? Trong lòng có ám ảnh?”

      “…..”

      “Có cần dẫn em gặp bác sĩ?” nhớ lần đó , thời điểm thiếu chút nữa muốn , mặt lộ đầy vẻ hoảng sợ.

      “Em sao, em yếu đuối như vậy, chỉ làm cần chút thời gian … được ?”

      “Yên tâm, ép em, lúc nào em nguyện ý chấp nhận , mới trừng phạt em.” Nụ cười của chứa đầy ngụ ý, hôn lên trán xem như lời cam kết.

      Hoàng Phủ Triệt nhìn thấy nét mặt của Nhan Loan Loan, cực kỳ mâu thuẫn.

      nên làm gì đây? kẻ xấu xa, nhất định là vậy.

      bắt đầu quan tâm , có phải ?

      Chỉ là như vậy, nhưng vẫn đủ.

      Hoàng Phủ Triệt, em muốn quan tâm đến em chút, quan tâm nhiều hơn nữa.

      Cho đến khi em.

      ……

      gọi được cho Hoàng Phủ Dĩ Nhu, điện thoại vẫn tắt máy. Chỉ có thể gọi cho Trữ Dư Tịch.

      thái tử?”

      “Em ở đâu?” Thái tử khoá xe, đứng giữa sân trường rộng lớn, lấm lét liếc trái nhìn phải. Rất nhanh tìm được mục tiêu.

      “Được rồi, thấy em rồi.”

      Trữ Dư Tịch xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông mặc áo sơ mi sọc xanh dương nhạt, mang kính mát màu trắng tới.

      Nút áo chỉ cài đến nút thứ 3 trước ngực, theo động tác, lồng ngực rắn chắc như như , sợi dây chuyền bạc lấp lánh lên ở xương quai xanh.

      thái tử, sao lại đến đây?”

      Trữ Dư Tịch từ dưới bóng râm cây ngô đồng chạy đến, buộc đuôi ngựa ở sau ót, dưới ánh mặt trời gương mặt nàng toát lên vẻ mỹ lệ. nhiều ngày nay tâm tình tăm tối nhất thời trở nên tốt hơn phân nửa.

      Giữ chặt lấy cái đầu lắc qua lắc lại của nàng.

      “Nha đầu kia đâu rồi, lại gây chuyện gì?”

      Trữ Dư Tịch có điểm tự nhiên. “ ra mọi chuyện cũng ổn thoả rồi, cũng phải là chuyện lớn gì, đều là Tiểu Nhu nhất định làm lớn chuyện, gọi cho hai…”

      đợi thái tử tiếp tục hỏi, chỉ nghe thấy người trong đám con bên kia hét chói tai.

      “Hoàng Phủ Dĩ Nhu mày cho mày là ai?Trữ Dư Tịch cũng gì, mày lại hung hăng như vậy! Theo tao thấy chúng mày đều cùng 1 loại, cậy bản thân có chút xinh xắn, khắp nơi quyến rũ đàn ông con trai, phi! Cả kỹ nữ cũng bằng!”

      Thái tử chau mày, khoé miệng nhất thời nhấc lên thành đường cong mờ.

      Trữ Dư Tịch nhìn thấy nụ cười này, lạnh cả người. “ Cái đó, thái tử, em có thể xử lý.”

      …..

      Hoàng Phủ Dĩ Nhu bên này mặt thoắt trắng thoắt đỏ, trong lòng căm hận đến nghiến răng, ngoài miệng lại ra nửa câu thô tục. “ Mày!”

      “Tao cái gì? Cãi nhau cũng được để người khác thách thức mình.” đám nữ sinh mang thắt lưng in hoa vênh váo tự đắc đứng trước mặt Hoàng Phủ Dĩ Nhu, trong miệng ngừng những lời khó nghe.

      đủ chưa! Cố Thấm, tôi khuyên nên sớm câm miệng lại .” Trữ Dư Tịch thể nhịn được nữa, nàng liền rời , mũi dùi lại chỉa về hướng Dĩ Nhu.

      “Mày còn chưa bị chửi đủ à Trữ Dư Tịch, còn dám tới –“ Cố Thấm khinh thường Trữ Dư Tịch , cái loại chỉ liếc mắt cái bỏ , nhưng được nửa, liền nhìn thấy người đàn ông dáng dấp đẹp trai như ma quỷ đứng cạnh bên Chử Dư Tịch.

      Khoé miệng người đàn ông cong lên , cười bỡn cợt, do mang theo kính mát nên thấy diện mạo, song chỉ với khuôn mặt tuấn mỹ, chiếc cằm tinh tế cũng đủ kết luận người này thuộc hàng cực phẩm.

      Nhìn xuống chút nữa, vóc người này càng là … tất nhiên cần nhiều lời – là cực phẩm trong cực phẩm!

      Hoàng Phủ Dĩ Nhu theo chú ý đảo tầm mắt nhìn sang, sau lại nghiêng đầu bĩu môi nhìn bộ dáng hoa si hưng phấn đến thiếu chút ngất xỉu của Cố Thấm, khoé miệng ngay sau đó nhếch lên nụ cười “ Mày chờ chết ”.

      Thái tử cười tiến lên vài bước, cũng thèm nhìn đến Dĩ Nhu, đẩy ra. Nhìn thẳng vào Cố Thấm.

      “À, là Cố Thấm?”

      Cố Thấm sớm mất hết khí thế ban nãy, như con cừu nghe lời, đỏ mặt liên tục gật đầu.
      Thái tử khoanh tay trước ngực, trầm ngâm chốc lát, sau đó tay nâng cằm ả lên, dịu dàng như nước. “ Cố Hoàn của Cố thị ở thành phố phía Nam, là cha ?”

      Cố Thấm mừng thầm trong bụng. “ biết ba em?”

      Thái tử cười mà đáp, hạ kính mát xuống, chi chỉ sau lưng Trữ Dư Tịch. “ này chọc sao?”

      Hẳn là đầu óc Cố Thẩm ngưng trệ, ả khinh bỉ liếc mắt nhìn Trữ Dư Tịch, còn tưởng mình gặp được chân mệnh thiên tử.

      “Con này rất hèn hạ, quyến rũ đàn ông, nó cũng phải hạng tốt lành gì.”

      Trữ Dư Tịch trợn mắt cái, bất đắc dĩ nâng trán.

      Thái tử gật đầu cái, tay đưa về phía sau kéo Trữ Dư Tịch vào lòng, cưng chìu xoa xoa mái tóc của nàng. “ Tiểu Tịch này, em muốn xử lý ta thế nào đây?”
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :