1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuất phục - Tâm Thường (Full Đã có eBook chính văn Ngoại truyện 2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 17. Những đau thương nàng gây ra cho ta, hữu hình, vô hình đều ở đây.

      Phần 1.

      “Phải, tiểu Tịch, tôi về rồi.”

      …….

      Tiểu Tịch, tôi về rồi …

      Tôi về rồi …

      Những lời này giống như ma chú, ngừng lẩn quẩn trong đầu nàng.

      Nàng cắn chặt răng kiềm chế kích động tông cửa xông ra ngoài.

      Trong mắt Thi Dạ Triều hoàn toàn thấy phản ứng của nàng, đôi con ngươi màu hổ phách loé lên dưới ánh đèn, nụ cười phát ra càng thâm trầm.

      “Mấy năm gặp, tiểu Tịch cũng trưởng thành.”

      Lông mày thái tử chau lại, đầu lưỡi quét qua răng hàm, cảm xúc trong bụng khá thâm sâu, đưa tay xoa xoa đầu nàng.

      “Đúng vậy, thể lại xem nha đầu này như đứa bé được.”

      Thi Dạ Triều gật đầu tán thành. “ Nhớ khi tôi rời , bé con này chỉ thiếu ba tháng nữa là tròn mười sáu tuổi … Tôi nhớ lầm chứ, tiểu Tịch?”

      Tên của nàng, được thốt ra từ miệng Thi Dạ Triều, nàng lại cảm giác giống như vô số con rắn kinh khủng bò người nàng. ta cố ý nhắc tới khi đó, cố ý hỏi nàng như vậy, chính là muốn khiến nàng nhớ lại đoạn kí ức chịu nổi đó sao?

      Trữ Dư Tịch dám nhiều lời, rất sợ thái tử phát ra tất cả, nhưng nàng càng vờ như bình tĩnh, lại càng thể bình tĩnh lại, khoé miệng mỉm cười cũng thể chịu được nữa.

      Nàng vẫn ngồi đùi thái tử, thái tử sớm cám thấy nàng có cái gì đó ổn, cúi đầu xem nàng, tay áo sơ mi cơ hồ bị nàng túm chặt, đôi mắt tối dần. Bề ngoài biến sắc, xem ra tư thế ôm lấy nàng lại cực kỳ mờ ám, nghiêng đầu hỏi bên tai nàng.

      “Còn rất đau sao? em gần đây cần mặc ít vải như vậy rồi, vừa rồi còn phô trương cản uống rượu, có tình người.”

      tuyệt đối là cố ý!

      Giọng lớn nhưng người ta lại có thể nghe được.

      Mấy người đàn ông bên cạnh thậm chí còn có người chịu được phải ho , tỏ vẻ kháng nghị. Thái tử bình thường đối đãi với phụ nữ đều là theo tâm tình lúc đó của . Loại chuyện thương hoa tiếc ngọc như vậy cũng phải là chưa từng có, thời điểm tâm tình tốt, phụ nữ muốn thế nào cũng được, tài cưng chiều phụ nữ của chẳng thua gì những tài năng khác của … Nhưng điều kiện trước đó là chớ dẫm lên cơn giận của . Nếu tốc độ trở mặt của khó ai bằng, chọc , thấy việc còn sống là loại tội lỗi.

      Trữ Dư Tịch còn tâm sức để cãi lại, xoay đầu hướng , nhìn bộ dáng giống như vùi vào trong ngực .

      “Em … ra ngoài ….”

      Bộ dáng yếu ớt của nàng làm người ta khó có thể cự tuyệt, thái tử ôm lấy nàng cố ý lộ ra nụ cười xấu xa.

      “ Tôi trước, các người cứ chơi .”

      Thi Dạ Triều tự nhiên ra dấu tay, đợi thái tử ra ngoài, ánh mắt gã mới thâm thuý, nóng rực vài phần.

      ……

      Quản lý cố ý vì hẳn mở phòng người.

      Vừa đóng cửa, bên trong phòng cách ấm rất tốt, tất cả những tiếng ồn ào bên ngoài đều bị ngăn cách.

      Thái tử đặt nàng ghế sofa, từ cao nhìn xuống nàng, lời ít mà ý nhiều.

      .”

      Rời khỏi cái nhìn chăm chú của Thi Dạ Triều khiến người ta sợ hãi, hô hấp của nàng cũng bình thường lại chút.

      “…… gì?”

      Thái tử cau mày, hiển nhiên mất hứng với lời ứng phó của nàng.

      “Thi Dạ Triều ---“

      ra em … ra chỉ là đau sinh lý mà thôi.” Nàng muốn nghe đến cái tên kia, muốn thái tử biết nàng sợ Thi Dạ Triều, lại càng muốn biết đoạn quá khứ xấu xí của nàng và Thi Dạ Triều.

      Thái tử xì mũi coi thường, căn bản tin. Đây chẳng qua là tuỳ tiện để người khác nghe. Từ lúc Thi Dạ Triều xuất , nàng liền bắt đầu trở nên khác thường.

      “Em là, từ lúc bắt đầu em ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt như người chết, năng cũng hoàn chỉnh, tất cả đều vì vậy?”

      Thấy nàng nặng nề gật đầu, bỗng thò tay khéo nàng, khoá chặt hông nàng, cái tay trự tiếp tiến vào dưới váy.

      “A! thái tử ….”

      “Đừng động!”

      Tay của lần mò đến giải đất tư mật giữa hai chân.

      Sắc mặt càng thay đổi – quả nhiên là ….

      Trữ Dư Tịch tránh khỏi ngực , phủi lại váy, mặt nhuộm màu phấn hồng nhàn nhạt.

      “Em rồi, còn tin …”

      Thái tử , chân mày vẫn chau lại giãn ra. hoài nghi phải là có cơ sở, mấy năm trước cảm thấy Thi Dạ Triều có chút tình ý với Trữ Dư Tịch. Sau đó ta lại đột ngột rời , sau khi ta , Trữ Dư Tịch cũng biến mất khoảng thời gian. Đường Yên nàng bị bệnh, sang nước ngoài để trị liệu.

      Nhưng bệnh tình … thế nào cũng , trong điện thoại đến thăm nàng, nàng lại lấy cớ bộ dáng tại rất xấu để từ chối. Thái tử suy nghĩ, vô tư, dạ, thận trọng, khinh suất, chín chắn, cẩn thận, ân cần, quá thâm sâu, cũng kiên trì nữa. Nàng về nước nếu sai là năm sau đó.

      Nàng vẫn là Trữ Dư Tịch, chỉ là thích ngẩn người so với trước chút, những thứ khác đều có gì thay đổi. Thái tử dần quên mất chuyện này.

      Hôm nay Thi Dạ Triều trở về, nhìn thấy phản ứng của nàng, thể sinh nghi.

      Giữa nàng và ta … Từng có cái gì?

      Suy đoán này khiến trong lòng có chút khó chịu, mỗi lần nghĩ về chân tướng trăm lần ngứa ngáy . vài lần muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại hỏi gì, ra ngoài. Nhìn thấy bộ dáng vâng lời của nàng, ngược lại nhớ lại chuyện khác.

      Trữ Dư Tịch khó hiểu, nghi ngờ nhìn .

      thái tử?”

      Thái tử cũng nhảm nữa, trực tiếp nhét vào trong tay nàng. “ Mật mã em cũng biết rồi, đủ để em dùng, dù có tiêu tiền như nước cũng đủ cho sau khi tốt nghiệp.”

      “…. Cho em cái này làm gì? Em, em thiếu tiền.” Đầu óc Trữ Dư Tịch xoay vòng nhanh, phải là biết chuyện nàng làm ở chỗ này chứ.

      thiếu? thiếu tiền em đến làm phục vụ ở quán bar? Trữ đại tiểu thư.” đến đây cũng có chút khó chịu. Khó chịu khi nàng gặp khó khăn cũng với , khó chịu nàng ràng là vì người đàn ông khác trở mặt với gia đình, còn phải thanh toán “tên đàn ông “ này, khó chịu khiến muốn tình nguyện thanh toán bản thân củng muốn nàng nhận tiến của “tên đàn ông ấy” , lại càng khó chịu khi “tên đàn ông ấy” chính là Nhị thiếu gia nhà bọn họ.

      Qủa nhiên!

      Nàng nhắm mắt miễn cưỡng cười cười. “ Coi như trải nghiệm cuộc sống, cũng tồi nha.”

      Thái tử nhịn được khoát khoát tay. “ Bảo em lấy lấy , muốn em trả,”

      Trữ Dư Tịch khó xử nhìn về chiếc thể vàng lấp lánh. Đây xem là gì đây?

      Thái tử đột nhiên thay đổi tâm niệm, nâng chiếc cằm của nàng lên cao. tay chống vào tường, cười tà nịnh : “ Nếu em thấy an tâm, vậy làm gì đó , bồi thường cho chút bản thân cũng an tâm rồi phải ?”

      phải Trữ Dư Tịch cố ý hiểu sai, nhưng chính nét mặt, ánh mắt, giọng điệu của chỗ nào là ám chỉ phương diện kia.

      Làm gì? Bồi thường cho chút gì?

      Đàn ông cho phụ nữ tiền, lại cần trả, phụ thử trừ bản thân ra có gì cả, kết quả thường là …

      Trữ Dư Tịch chớp chớp mi, cơ hồ giận dữ đều khoá ở đáy mắt.

      thái tử, xem em là gì?”

      Vấn đề này khiến ngẩn ra.

      Đúng vậy, xem nàng là gì?

      Nàng luôn miệng gọi thái tử, ra vẫn xem nàng khác với Dĩ Nhu, mà bây giờ biết bản thân thể đặt nàng và Dĩ Nhu ở cùng vị trí. Ví dụ đơn giản nhất, biết Dĩ Nhu ở cùng chỗ với Quan Thánh Hi, nhiều nhất chỉ lo lắng cho an toàn của Dĩ Nhu. Nhưng nếu đổi lại là Trữ Dư Tịch ở chung với Hoàng Phủ Triệt, ngoài an toàn ra, cũng muốn lo lắng, quan tâm cái gì? Đó là em trai , là đứa em trai xuất sắc …

      chỉ cho hai loại phụ nữ tiền. là người nhà, giống như Dĩ Nhu. Hai là, người phụ nữ của .

      Trữ Dư Tịch, xem nàng là gì đây?

      Nếu bé này là người phụ nữ của em trai , vậy cũng coi như chưa tính là … người nhà của ?



      Quan hệ ràng, đầu nghĩ ra đáp án, khiến phiền lòng.

      mơ hồ đưa mắt nhìn nàng, khiến sau lưng nàng lại càng thêm lạnh lẽo.

      Đúng vào lúc này, lại truyền đến tiếng gõ cửa. biết ai đến giải cứu cho bọn họ đây?

      Là Doãn Vệ Hoài.

      Doãn Vệ Hoài ghé vào bên tai thái tử mấy câu, sắc mặt thái tử liền thay đổi.

      “Chuyện khi nào.”

      “Mới tối nay.”

      Thái tử quay đầu lại liếc mắt nhìn Trữ Dư Tịch. “ có việc, chờ tìm người đưa em về.”

      Trữ Dư Tịch ngờ người đưa nàng về, lại là Thi Dạ Triều.

      Thái tử gấp, trái với vẻ công tử phóng đãng ngỗ ngược, còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng Thi Dạ Triều.
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Tình hình là mình phải suy nghĩ lại kĩ cách xưng hô của nhân vật, đặc biệt là Thi Dạ Triều, nếu để ta mình vừa lòng lắm, nghe có vẻ còn quá lịch cho tên đáng khinh như , nhưng để lại sợ mọi người đọc lẫn lộn giữa thái tử - Thi Dạ Triều, tạm thời mình để - ta, nếu có thái tử vào Thi Dạ Triều ta, còn chỉ riêng Thi Dạ Triều vừa là - ta. Bạn nào có ý kiến khác cmt để mình nghĩ để đổi lại. Chân thành cám ơn các bạn theo dõi truyện.

      ... ........
      Chương 17. Những đau thương nàng gây ra cho ta, hữu hình, vô hình đều ở đây.

      Phần 2.

      “Lên xe , còn chờ gì vậy? Em phải là thân thể thoải mái sao? Tôi đưa em về nhà sớm để nghỉ ngơi.” Thi Dạ Triều tự mình mở cửa xe cho nàng, mắt mang theo ý cười dịu dàng.

      Trữ Dư Tịch dám nhìn vào ánh mắt của ta, trong lòng thậm chí còn tính toán tìm cơ hội để chạy.

      Thi Dạ Triều dường như có thể nhìn thấy tâm tư của nàng, nụ cười càng sâu.

      “Chỗ này, thuê xe tốt đâu, hơn nữa, chưa kể đến là thái tử cố ý nhờ tôi đưa em về, em nghĩ … Tôi cho em chạy mất sao?”

      Nhìn nàng theo bản năng lui về phía sau hai bước, con ngươi Thi Dạ Triêu rũ xuống vài phần. “ Em phải ngoan chút, tôi, như vậy với em nữa.”

      Trữ Dư Tịch sợ , nhưng nàng lại biết, thay vì chọc giận , bằng nghe lời , Nếu như nàng mạnh mẽ từ chối , có lẽ cái chết đến nhanh hơn!

      Cho nên cuối cùng, nàng vẫn ngoan ngoãn lên xe .

      ngồi vào, “ầm” tiếng cửa xe bị đóng lại. Trước khi khởi động xe, ta liếc sang kính chiếu hậu nhìn nàng, chợt nghiêng người đến.

      Cơ hồ vừa mới động, Trữ Dư Tịch liền rúc người vào trong thành ghế, toàn thân lên tình trạng báo động.

      Khoé miệng Thi Dạ Triều nhếch lên, nửa giơ hai tay. “ Đừng khẩn trương như vậy, tôi chỉ muốn đeo dây an toàn cho em thôi.”

      “Tôi tự làm được rồi.” Nàng hoảng hốt kéo dây an toàn, tầm mắt đề phòng rời , càng hoảng hốt càng tìm được nơi cắm vào.

      Tay chợt lạnh , nắm lấy tay nàng, giúp nàng tìm nơi cắm vào, rắc tiếng, dây đai được cắm vào.

      Trữ Dư Tịch như bị điện giựt theo quán tính rút tay về. Thi Dạ Triều thờ ơ nhún vai.
      ….

      Tốc độ xe của nhanh chậm, giống như cố ý hành hạ nàng. Dọc theo đường , đều là hỏi, nàng lại chưa từng trả lời lấy câu, nhiều nhất chỉ gật đầu, hoặc là lắc đầu.

      Nhưng Thi Dạ Triều vẫn rất dễ chịu vẫn giữ nụ cười bên môi.

      Cho đến khi xe dừng sát ở dưới lầu nhà nàng, Trữ Dư Tịch mới thốt nên hai chữ cảm ơn, liền lấy tốc độc chạy trối chết lao xuống xe.

      Tay nàng vội vàng bấm loạn mật mã khoá điện tử, lại tiên tục bị nhắc nhở mã sai.

      Phía sau là tiếng đóng cửa xe, và tiếng bước chân trầm ổn của ta, càng ngày càng gần, tim nàng cũng nhảy đến tận cổ họng rồi.

      ta cố tình bước chậm lại, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung thưởng thức vẻ khủng hoảng của nàng.

      “Tích tích ---“

      Mật mã đúng rồi!

      Cửa chính mở ra, thời điểm nàng muốn bước bước chân đầu tiên vào trong, ngang hông lại căng thẳng, bị ta mạnh mẽ kéo vào lòng, xoay người lại, giữ chặt lấy cằm nàng, nâng lên.

      buộc nàng phải nhìn vào mặt . ta đọc được trong mắt nàng rất nhiều thứ, nhiều đến có thể đả thương .

      muốn gặp lại tôi đến vậy sao? Đề phòng tôi đến vậy sao? câu cũng chịu với tôi?”

      Nàng nuốt tiếng thét chói tai xuống, tay nắm thành quyền, phảng kháng trước ngực , cố tách khỏi .

      … buông tôi ra!” giọng của nàng toàn là run rẩy.

      Thi Dạ Triều thể nghe thấy tiếng thở dài ấy, để ý đến kháng cự của nàng, đè đầu nàng trước ngực, đè tóc nàng vào lòng. Con ngươi màu hổ phách dưới ánh đèn mờ như phủ lớp sương.

      “Tiểu Tịch, em có biết , ba năm nay, tôi … nhớ em biết bao.”

      Trữ Dư Tịch ngừng giãy giụa trong vòng tay ta, ngực khiến nàng ghê tởm, tất cả mọi thứ của ta đều khiến nàng ghê tởm.

      “Em còn kích động như vậy, tôi liền ….” Lời còn chưa dứt, cảm thấy thất vọng đau khổ.

      thậm chí cần hết lời, nàng sợ dám làm cử động nào.

      ta cười khổ, ngưởi thấy mùi thơm thoang thoảng người nàng, mùi này, giống như mắc vào cơn ghiền trong ba năm qua.

      Muốn, nhưng được.

      “Còn sợ tôi như vậy, cần, cần, tiểu Tịch, em ngoan ngoãn, nghe lời, tôi tổn thương em.”

      nếu tôi nghe lời, chính là khiến tôi sống bên cạnh …” Trữ Dư Tịch làm sao lại nghe hiểu lời của ?

      Thi Dạ Triều cười khẽ. “ thông minh, sống bên cạnh tôi tốt sao?”

      ,mơ,!” Nàng kiên quyết gần từng chữ, rốt cuộc khiến cho nụ cười mặt Thi Dạ Triều dãn ra hết mức.

      Nhưng động tác tay lại vẫn dịu dàng như cũ. khẽ vuốt sống lưng nàng, giọng đều đều.

      “Thái tử chưa biết, phải ?”

      Nàng cau mày cắn môi chịu đựng, biết ra thứ gì.

      “Có phải em muốn cho biết chuyện chúng ta phải ?”

      “Câm miệng! Tôi với có chuyện gì cả! có chuyện gì cả!” Nàng thể chịu đựng nữa, bắt đầu liều mạng muốn tránh thoát gã.

      Thi Dạ Triều thả lỏng vòng tay ôm nàng trong ngực, nhưng lại tiếp tục kiềm chế nàng.

      “Đừng phủ nhận tàn nhẫn vậy, mặc dù nó chỉ khiến mình em đau đớn, nó cũng khiến cho tôi đau.” ta nắm lấy tay nàng, đè chặt vào lồng ngực mình.

      “Nơi này, nó đau lắm, tiểu Tịch, em xuống tay ác như vậy, thiếu chút nữa muốn mạng của tôi.” Dưới lớp sơ mi mỏng, nơi đó có vết dao rất sâu. Những đau thương nàng gây ra cho ta, hữu hình, vô hình đều ở đây.

      “Tôi nên xuống tay chính xác chút, có thể hoàn toàn lấy mạng !” Nàng hận, hân dao kia thể đâm chết ta!

      “Tôi cũng hy vọng là vậy, chết rỗi, muốn em phát điên lên, rồi lại thể chiếm được em.”

      nhìn nàng sâu, xem nàng như trân bảo.

      “Tiểu Tịch, tôi trở về, chỉ vì muốn làm chuyện.”

      Gương mặt nàng vẻ sợ hãi và hận thù, in trong mắt .

      Trong mắt lên lời thề son sắt quết phải thực , lại khiến lòng nàng kinh khiếp.
      “Em xem, nếu thái tử biết chúng ta từng ….” ta khéo léo đến bên tai nàng, mùi hương ngọt ngào bám lấy nàng. “ Biết chúng ta từng lên giường, thế nào đây? Còn có khả năng em sao?”

      ràng cảm nhận được cứng ngắc của nàng, tâm trạng như tro tàn tựa bi thương của nàng. ta cười tuỳ ý làm bậy.

      “Tôi trở về, chỉ có mục đích.”

      “Hoặc là hoàn toàn chiếm được em, hoặc là hoàn toàn…..”Hoàn toàn ….

      “Thi Dạ Triều! đừng ép người quá đáng! dám động đến thái tử tôi bỏ qua cho !” Nàng thể nhịn được nữa hét lên, nước mắt kìm được mà xông ra.

      Thi Dạ Triều dường như muốn bật cười, cưng chiều lại dịu dàng lau nước mắt nàng, những hạt nước mắt ấy quả muốn đốt phỏng tay .

      “Rất tốt, tôi rất vui được gặp lại em lần nữa, rất quyến rũ, rất khác Trữ Dư Tịch, khiến tôi … càng muốn cột em vào bên cạnh, từ từ thuần phục.”

      “….”

      “Tiểu Tịch, tin tôi , em thuộc về tôi, bao lâu nữa.”
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 18. Nhịn

      Phần 1

      Trong mắt Hoàng Phủ Triệt, đôi lần bị Nhan Loan Loan hớp hồn.

      Giống như bây giờ, xuyên qua chiếc ly thuỷ tinh, nhìn thấy Nhan Loan Loan xinh đẹp phong tình trong sân nhảy, nhìn uống rượu ly lại ly như uống nước. Cuối cùng, chống đầu, tựa như nằm quầy bar, ngẩn người nhìn cái gạt tàn thuốc, nhắm mắt, hai phần ba gò má đỏ ửng, vài sợi tóc rũ xuống trước trán.

      Những chỗ thế này, loại phụ nữ như Nhan Loan Loan được mang hai chữ : báu vật.

      Đàn ông ngừng đến gần, tuy nhiên cũng mất hứng mà về.

      Lại hai người đến, trái phải, đàn ông phát huy mọi mưu mẹo của mình để gây chú ý với . lại chẳng xem ai ra gì, hoàn toàn bị cuốn vào thế giới của riêng mình. trong số những người đàn ông đó dường như thể chịu đựng thêm nữa, cố bắt tay, chạm vào vai , sau lại trượt xuống bên hông .

      Hoàng Phủ Triệt đứng trước lan can lầu hai, tất cả đều thu vào tầm mắt mình. Chút tia sáng u ám dật trong gương mặt mờ mịt, là vui mừng hay tức giận.

      “Cậu ngăn lại sao, cứ đứng nhìn như vậy?” Trình Diệp dập tắt điếu thuốc, rốt cuộc nhịn được liền hỏi.

      Hoàng Phủ Triệt xem thường, mặc cho người phụ nữ bên cạnh cười híp mắt, chui rúc vào lòng mình, tay vuốt ve mái tóc của ả. Chân mày khỏi chau lại.

      Mái tóc của người phụ nữ này, bằng được lấy nửa của Nhan Loan Loan.

      Tả Thiệu Thần chà chà cằm, hai cùi chõ đặt chất gỗ. “ Hai người đến bước nào rồi? Ra tay chưa?”

      “Nó phải là vấn đề. Nhanh quá, cũng tốt.” Mục đích của Hoàng Phủ Triệt, chỉ dừng ở đây. Cho nên, vội. Ánh mắt lạnh nhạt của , trong nháy mắt bắn ra vài tia nhìn sắc nhọn. chợt nhớ đến , bao gồm cả thứ cảm giác tốt đẹp ấy, mỹ ngữ quả nhiên từ trong ra ngoài đều hút hồn.

      Tả Thiệu Thần cười xấu xa, vung tay vung chân. “ Đồ đàn bà xấu xí, tôi chờ xem khóc thế nào! Nhị thiếu, cậu cũng đừng để an hem mất thể diện.”

      “Cậu phải cược cậu ta thua sao?” Trình Diệp chau mày.

      “A….” mặt Tả Thiệu Thần lập tức xuất vẻ mâu thuẫn.” Nhị thiếu, cậu phải quá khinh thường Nhan Loan Loan này sao, ta phải dạng ngoài mặt dễ đối phó như vậy.”

      ta gãi gãi đầu.

      ra tôi muốn nhìn thấy cả hai bên.”

      ta vừa muốn nhị thiếu trả thù cho tiểu Nguyễn, lại muốn thấy vẻ kinh ngạc của nhị thiếu, người ở phương diện phụ nữ đều thuận lợi.

      Ai nha, bây giờ phải làm sao cho phải?


      Hoàng Phủ Triệt cúp điện thoại, chào hỏi hai người, đẩy người phụ nữ dính chặt người mình ra. Ánh mắt dán chặt vào Nhan Loan Loan, vô ý lại chạm vào, tay của người đàn ông cơ hồ muốn luồn vào trong quần áo từ phía sau tấm lưng loã lồ của .

      Người đàn ông nọ thấy mỹ nữ có phản kháng, mừng rỡ trong lòng, muốn tiến thêm bước, chỗ cổ tay căng thẳng, kèm theo tiếng “rắc”, đau đớn kịch liệt khiến người nọ thiếu chút nữa còn hơi để thốt lên. Tức giận xoay người lại xem, lại bị ánh mắt hung ác, nham hiểm của Hoàng Phủ Triệt hù doạ, ảo não né ra. người đàn ông khác cũng nhận ra Hoàng Phủ Triệt, thấy tình hình ổn, liền chuồn mất.

      Hoàng Phủ Triệt cơ hồ nửa kéo Nhan Loan Loan rời .

      Trình Diệp và Tả Thiệu Thần hứng thú theo dõi màn này từ lầu hai. Nhị thiếu thường ngày rất ít khi ra tay đả thương người, cũng cần ra tay, câu của , thậm chí cái nháy mắt, tự nhiên có người xử lý thay .

      Tả Thiệu Thần cười hắc hắc “ Tôi , nếu cả hai người đều thất bại, vậy tiền tính thế nào đây?”

      ….

      Cánh tay mềm mại thơm tho, dừng bước, kéo cơ thể của lại, nâng gương mặt của lên nhìn chút, khỏi cau mày.

      Người phụ nữ này uống say?

      Nhan Loan Loan nửa hí mắt, còn tưởng đây là ảo giác của mình, đưa tay lên vỗ vỗ gương mặt tuấn của . “ Này, tại sao lại là ~”

      “Nếu em nghĩ là ai?” Hoàng Phủ Triệt gỡ tay ra, nghiêng đầu nghĩ, nên xử lý này thế nào. có việc, có thời gian đưa về nhà.

      “Ai cũng được, nhưng mà phải tốt hơn.” Nhan Loan Loan dựa vào người , trong cơn say , ngửi được người có mùi nước hoa phụ nữ, vui bĩu môi.

      Thấy cả đứng cũng đứng vững, cuối cùng cũng có cách để ném , nhét vào chỗ ngồi phía sau, thời điểm xe nổi máy, chợt nhớ đến lời vừa .

      “ Tại sao phải tốt hơn? Em còn nhận ra là ai?”

      Nhan Loan Loan lăn qua lăn lại ở ghế sau rộng rãi, trong miệng lầm bầm lẩu bẩu “ Em đương nhiên nhận ra , là … Mars, Mars.”

      Mars … từng lần nhớ đến tên , ở đáy lòng , đó là loại hy vọng xa vời. Mars, là Mars của chứ?

      Cái có là sức mạnh, nó có thể mang thoát khỏi vận mạng bị trói buộc sao?

      Có lẽ, cũng làm được. cũng làm được ….

      cứ như vậy suy nghĩ miên man, dần dần cũng an tĩnh lại.

      Hoàng Phủ Triệt ở phía trước lái xe, nghe thấy tiếng ngày càng , trong miệng lại thỉnh thoảng lẩm bẩm tên . Tiếng êm ái của , hoàn toàn khác với vẻ ngày thường của , ngược lại lại nhu nhược muốn người ta ôm vào ngực để che chở. biết tâm tình tại của , nghĩ nghĩ lại, cảm thấy tuyệt vọng, nhưng dường như, trong cơn tuyệt vọng ấy, còn có chút chờ đợi.

      Còn có, từ tận đáy lòng phảng phất , vẻ bi thương.

      Cánh tay của Hoàng Phủ Triệt tì vào cửa sổ xe, lái xe ra khỏi nội thành, ngày càng hướng gần đến vùng ngoại ô, tiếng ồn chốn thành thị cũng dần, lòng ngập tràn loại cảm giác vi diệu (tinh tế màu nhiệm thể hết)

      muốn biết những chuyện giấu diếm . muốn biết rốt cuộc tình thế nào, khiến mâu thuẫn như vậy.

      Giống như, đêm hôm đó mới gặp gỡ vô, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Người đàn ông lái chiếc Bentley có quan hệ thế nào với

      Giống như, ở chung chỗ với , vậy mục đích là gì …

      Rất muốn biết chân tướng, khiến rục rịch ngóc đầu dậy.

      Loan Loan, Nhan Loan Loan ….

      Em cũng đừng khiến tôi thất vọng ….
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 18. Nhịn

      Phần 2

      Thời điểm đến thái tử cũng vừa đến.

      Quan Thánh Hi dựa vào đầu xe, ngũ quan thâm thuý lộ vẻ lo lắng.

      màu đỏ nhuốm đầy cơ thể tráng kiện của , vết thương khá rộng, vết máu loang lổ. Bên cạnh có người đàn ông nho nhã vận áo trắng xử lý vết thương nghiêm trọng vai .

      “Xảy ra chuyện gì? Cậu mới từ chiến trường về sao?” Thái tử vẫn có thể thảnh thơi chế giễu.

      Quan Thánh Hi mở mắt, đôi con ngươi lộ ra vẻ trầm lặng, lạnh lẽo. “ xem bên kia .”

      Thái tử nhìn theo hướng ta , sắc mặt nhất thời rũ xuống.


      Đó là kho hàng tư nhân, vậy mà giờ khắc này, lại bị nổ hết phần ba, mớ hỗn độn, có người được phái đến dọn dẹp tàn cuộc.



      “ Kẻ nào chán sống dám giương oai ở địa bàn của gia (tôi)? Hàng đâu?”

      Thái tử nổi giận mắng to. Đây là vũ khí đạn dược vừa được chuyền về từ nước ngoài, mới vừa nhập kho. Nơi này được bảo vệ nghiêm ngặt, là ai, lại có thể lẻn vào trong?

      “Tổn thất cũng nhiều, chỉ sợ người nay phải nhằm vào Carlos, cũng phải tôi.” Quan Thánh Hi cầm khăn lông trong tay, kìm nén song vết thương vẫn ngừng chảy máu.

      Thái tử cau mày suy nghĩ chốc lát, tầm mắt lại nhìn về phía Hoàng Phủ Triệt vẫn trầm mặc.

      Vốn hôm nay người đến phải là Hoàng Phủ Triệt …

      Hoàng Phủ Triệt và Doãn Vệ Hoài cẩn thận kiểm tra thi thể sát thủ tập kích Quan Thánh Hi, kết quả đúng như dự đoán, có bất kỳ vật gì có thể chứng minh thân phận , cũng như có bất kỳ điều gì đặc biệt.

      “Tại sao giữ mạng ?” Thái tử nghi ngờ nhìn gương mặt của người nọ, có chút vui chất vấn Quan Thánh Hi.

      Quan Thánh Hi lặng lẽ nghiêng đầu, cử động bên dưới có chút đau đớn và khớp xương sát thương tay phải “ …. cẩn thận, lực hơi mạnh.”

      Thái tử phun ngước bọt vào người ta.

      Làm người đàn ông nho nhã tuấn tú chữa thương cho Quan Thánh Hi nhịn được cười khẽ tiếng “ Vết thương bên ngoài nhìn sơ qua cũng đáng ngại, về Carlos kiểm tra kĩ hơn cho ngài.”

      Quan Thánh Hi gật đầu. Cũng tốt. Dáng vẻ này của cũng muốn bị Hoàng Phủ Dĩ Nhu nhìn thấy, khéo lại lo lắng.



      Việc khắc phục hậu quả của việc được giao phó ràng, sau khi Quan Thánh Hi rời khỏi, thái tử nhịn được đâm đâm Hoàng Phủ Triệt.

      “Cậu chọc đến người nào?”

      Nét mặt của Hoàng Phủ Triệt thoáng chút nặng nề. làm sao biết mình chọc đến ai?

      “Tại sao nhất định là tôi? Kẻ muốn giết nhiều hơn tôi cơ mà.”

      Hoàng Phủ Triệt luôn làm việc khá khiêm tốn, thái tử cũng biết sống chết lên giọng.

      Doãn Vệ Hoài thừa dịp có người chú ý, kéo Tiểu Cửu sang bên, sắc mặt như chết trôi. Tiểu Cửu khẽ ngước mặt lên.

      nhìn tôi thế này có ý gì?”

      “Tiểu Cửu, tôi hi vọng chuyện lần này liên quan gì đến em.” Doãn Vệ Hoài lâu sau mới ra những lời này.

      Tiểu Cửu ôm vai khinh thường. “ Chuyện liên quan gì đến tôi, Doãn Vệ Hoài não có vấn đề à?”

      Doãn Vệ Hoài hơi cúi người, ở bên tai . “ người của kẻ kia, cũng có dấu hiệu như em.”

      Tiểu Cửu hơi ngẩn ra, trừng mắt nhìn căm tức. “ tin tôi? Từ ngày tôi đến đây, tôi còn là người của Ám Đường rồi. Bọn họ làm gì có liên quan gì đến tôi?”

      “Em biết nhị thiếu hôm nay đến.” Doãn Vệ Hoài cũng tình nguyện tin tưởng Tiểu Cửu láo, nhưng đây là việc rất quan trọng, thể phớt lờ.

      Buổi chiều chỉ có Tiểu Cửu và thái tử ở trong phòng, điện thoại thái tử để quên ở bên ngoài. Điện thoại của Hoàng Phủ Triệt hẳn là được ta mang vào theo..

      Nhớ đến màn kia, nắm chặt hai quả đấm, nghiến răng nghiến lợi chịu đựng. Sắc mặt Tiểu Cửu ửng hồng, gần như là nửa người loả lồ, nằm trong ngực thái tử.

      Đổi lại là người khác, buổi sáng đại khai sát giới rồi. Nhưng người đó lại là thái tử. Với , thái tử vừa là chủ vừa là an hem.

      Vì vậy, cái gì cũng thể làm.

      Chỉ có thể im lặng, lui ra ngoài.

      Tiểu Cửu cười lạnh, thay phủi phủi những nếp nhăn của áo sơ mi, tay chỉ trước ngực .

      “Doãn Vệ Hoài, đại khái có thể nêu suy nghĩ của mình cho Thái Tử Gia hay, để ngài ấy quyết định xem có nên tin tôi , chứ phải giống bây giờ, lén lút đến cảnh cáo tôi, làm vậy có ý gì?”

      cười, lại cảm thấy rất chói mắt. Bỗng dưng giữ chặt lấy cổ tay làm loạn của ,bẻ tay về phía sau lưng, khống chế đôi chân ngừng đá tới. dính chặt vào người , mà chỉ đứng vẻn vẹn 1 chân, cơ thể giang rộng ra, mỹ nhân băng sơn Tiểu Cửu cũng tài nào chống cự được.

      hạ thấp giọng quát lớn “ buông ra!”

      Doãn Vệ Hoài có chút tức giận “Em hiểu hay giả vờ với tôi! Ngài ấy là Thái Tử Gia nhà Hoàng Phủ, tính mạng của ngài ấy dù có mấy trăm cái mạng của em cũng gánh nổi! Nếu tôi với thái tử, em chỉ có kết quả! Chuyện ngài ấy có tin em hay cũng chẳng liên quan gì!”

      “Vậy thế nào!”

      “Em biết tôi là ai! Biết sứ mạng của tôi, tôi thể để bất kỳ thứ gì uy hiếp an nguy của thái tử, bất luận đối phương là ai! Số người chết tay tôi nhiều đến mức em nghĩ đến đâu! Nhưng …” Tiếng của chợt êm dịu trở lại, bất lực, tựa như thở dài.

      “Tiểu Cửu, hy vọng, có ngày, người đó … là em.”

      “…”

      “Đừng làm chuyện điên rồ, hãy vứt bỏ những ý tưởng trong đầu có thể khiến em mất mạng , ngoan ngoãn làm Tiểu Cửu ……… Trừ lần đó ra, tôi cái gì cũng …. Có thể nhịn.” Hai chữ cuối cùng kia đến gần như thể nghe được.

      Gần như.

      Nhưng vẫn nghe thấy.

      Tiểu Cửu nhìn gần trong gang tấc trước mắt, bên trong dấu rất nhiều, rất nhiều tâm tình.



      Giọng của vẫn lạnh lùng như cũ “ buông ra.”

      Doãn Vệ Hoài nghe theo liền thả lỏng tay ra, Tiểu Cửu xoa xoa vết thương tay do gây ra, nhàn nhạt liếc cái.

      “Tôi cũng có sứ mạng của mình.”

      Nhiệm vụ của , bất lực, cũng ở đây … nhẫn nại.
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 19. Loạn

      Phần 1

      bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

      Say rượu, mắt còn chưa mở hẳn, cảm giác đầu tiên chính là đầu đau muốn nứt ra. Theo thói quen tay với chiếc điện thoại ở đầu giường, với được, điện thoại vẫn vang.

      Cố gắng lần theo tiếng chuông, lật người, lại ngờ, cả người và chăn đều rơi vào trong ngực người đàn ông.

      Đàn ông? sai …Bởi vì dưới lòng bàn tay , là cơ bụng rắn chắc, bàn tay lần theo bắp thịt nhấp nhô.

      Cảm giác cũng tệ lắm, rắn chắc còn có tính đàn hồi lại mịn màng …

      Nhan Loan Loan rốt cuộc cũng ý thức được cái gì, mở to mắt , thứ đầu tiên nhìn thấy là gương mặt tuấn mĩ tựa như vị thần của Hoàng Phủ Triệt, đôi con ngươi sáng chói như tinh tú của , sau đó là nụ cười mơ hồ bên khoé môi .

      “Này – điện thoại ở đây.”

      Hoàng Phủ Triệt tay chống đầu nằm nghiêng người bên cạnh , trong tay cầm điện thoại di động của , lắc lư trước mắt .

      Nhan Loan Loan kinh ngạc, vẻ mặt mờ mịt, là đáng .

      ngơ ngác, nhận lấy điện thoại, nhấn phím “Gọi”.

      “Xin hỏi là ai?”

      Ư a a mấy tiếng, cúp điện thoại. Đôi con ngươi long lanh mở to, nhìn hề chớp mắt, Hoàng Phủ Triệt nhướng mày, vỗ vỗ tay trước mặt mấy cái, thành công gọi lực chú ý của trở về.

      “Còn chưa tỉnh? Nếu em có thể sờ thêm cái nữa, xác định phải là ảo giác của em.”

      Nhan Loan Loan kích động , vùi mặt vào lớp chăn mềm. “ … Tại sao lại ở đây?”

      “Vậy em nghĩ nên ở đâu?” Hoàng Phủ Triệt lật người xuống giường, cũng trần như nhộng. Bờ lưng rộng rãi, thắt lưng rắn rỏi, phần bắp thịt ở lưng theo động tác kéo duỗi mà khẽ động. may là dưới người mặc cái quần dài cotton màu xám tro nhạt.

      Khác với lớp tây trang thẳng thớm gọn gàng ngày thường, cả người tản ra hơi thở đàn ông hiếm thấy. Lớp vải mềm mại lại mỏng, lộ ra miếng xương hông, ánh sáng bên ngoài chiếu vào người của Hoàng Phủ Triệt, tay thuận nắm chặt chỗ, đốt thuốc.

      Phảng phất làn khói mù, phảng phất những tia sáng, tựa như những bức tượng thần sáp vàng Phnôm Pênh. Nhan Loan Loan nằm giường chớp mắt, chợt có cảm giác đẹp mắt. Người đàn ông này, mặc kệ lúc nào nhìn thấy, đều xuất sắc như thế, hấp dẫn mê người đến thế.

      Hơn nữa Hoàng Phủ Triệt vẫn ung nhàn tựa vào nơi đó, nhận thấy được ánh mắt của , lười biếng giương mắt, khoé miệng ngậm lấy điếu thuốc khẽ nhếch lên lộ nụ cười bỡn cợt yếu ớt.

      “Định nằm giường ngày à, bị em sai cả đêm, cũng giống em, chẳng có chút tinh thần gì.”

      Nhan Loan Loan chẳng kịp xấu hổ nữa, trong đầu xông ra 4 chữ : say rượu mất trí!

      Tối qua, nhỉ nhớ uống rượu, bị người ta bắt uống rất nhiều, trong lúc hoảng hốt dường như thấy Hoàng Phủ Triệt, sau đó, sau đó cái gì cũng nhớ ….

      Sau đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      cần nhìn cũng biết.

      ….Nhưng là, ngoài nhức đầu, dạ dày thoải mái ra, người cũng có bất kì cảm giác nào khác. cách nào xác định được, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Hoàng Phủ Triệt cố ý trêu , chuyện khá mờ ám : “ nghĩ ra? Ai….. cho là chỉ có đàn ông muốn trốn những chuyện như vầy, ngờ phụ nữ cũng thế.”

      Nhan Loan Loan bị nét mặt của chọc cười, đánh giá bốn phía xung quanh, chỉ nhìn mấy lần xác định được, đây là nhà . Phong cách bố trí và bản thân đều giống nhau, lành lạnh, như làn nước trong suốt.

      cuộn mình trong ra giường. “ Cho em mượn phòng tắm chút, lát nữa chúng ta đến việc khắc phục hậu quả.”

      ….

      chói lọi bước ra ngoài, mặc áo sơ mi của .

      Áo sơ mi của đàn ông được mặc người phụ nữ, luôn luôn là kết hợp gợi cảm nhất. Quần áo và đồ lót của cũng được đem giặt khô, chiếc áo sơ mi khá lớn so với , chân mất hết cảm giác, cảm giác được an toàn.

      thường dùng máy sấy, xoã mái tóc hãy còn ướt sũng vai.

      “Uống cái này , đầu đỡ nhức hơn chút.” Đưa cho chiếc ly là nước gì, nhìn uống hết, lại tiến vào phòng bếp.

      Nhan Loan Loan biết vị thiếu gia này vẫn biết nấu ăn, nhìn bữa sáng tinh xảo được sắp bàn, kinh ngạc phen, hơn nữa mùi vị cũng tệ,

      Ăn uống no đủ, phát còn ở nhà. “ cần làm sao?”

      “Nghỉ ngơi.” Hoàng Phủ Triệp khép laptop lại, đôi tròng mắt đen quét qua cổ áo mở rộng của , đôi chân trắng nõn dưới áo sơ mi.

      Nhan Loan Loan bị nhìn có chút thoải mái, liền ho tiếng.

      “Này, ừ …. Tối qua, em …”

      “Em? Em giày vò đến tận sáng.” bất lực . “ biết ra em dính chặt như vậy.”

      Sắc mặt Nhan Loan Loan hồng , rất nhanh lại bình tĩnh , tự nhiên trở lại. biết những khác có lẽ thẹn thùng, có lẽ tức giận , nhưng làm được.

      “Cảm giác thế nào? So với những người phụ nữ trước kia của thế nào?”

      Sâu trong tròng mắt đen của Hoàng Phủ Triệt bắn ra tia sáng, hơi trầm ngâm, đề ra đáp án.

      “Rất … khác so với những người khác, chỉ là tối qua em say quá, đề nghị chúng ta làm lại lần nữa khi em tỉnh táo, có như vậy, em cũng có thể so sánh xem, với những người đàn ông khác khác nhau thế nào.”

      “….Em nghĩ cần nữa, nếu em cái gì cũng nhớ , chỉ sợ cũng có gì khác nhau cả.” Nhan Loan Loan cố ý nhìn vào mắt , xoay người lấy nước.

      Mới được mấy bước, liền bị kéo lại, ngã vào lòng . đỉnh đầu là giọng đanh thép của .

      “Người phụ nữ này, đáng .”
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :