1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuất phục - Tâm Thường (Full Đã có eBook chính văn Ngoại truyện 2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14. Tôi cũng nhấn mạnh

      Phần 1

      Chiều nay thái tử ngủ cũng ngon giấc. Mơ mơ màng màng ngủ được.

      Nằm giường của Trữ Dư Tịch, gối , chăn, ga giường, cả căn phòng đều là mùi vị của nàng. Hương thơm nhàn nhạt, như có như , trêu chọc , vất vả lắm dục vọng mới hạ xuống.

      Trời tờ mờ sáng, đứng dậy tìm nước uống. Vài hớp nước lạnh lẽo xâm nhập ngũ tạng, ức chế ít. trừng mắt liếc nhìn bóng dáng bé nằm co rúc ghế sa lon, trở lại phòng ngủ.

      Hai phút sau, lại ra, cẩn thận ôm lấy nàng, đặt lên giường, mình nằm vật xuống bên, để cho nàng gối đầu lên cánh tay mình, cảm giác trong ngực hết sức phong phú.

      Nghe tiếng hít thở đều đều của nàng, xao động lại từ từ thở lại bình thường, cơn mệt mỏi xông đến, rốt cuộc cũng có thể an tâm ngủ.

      ra nhiều năm qua, dù những phụ nữ mà thái tử và nhị thiếu chơi đùa đếm hết, nhưng có thể chân chính ngủ chung giường, cùng nhau đón chào ánh bình minh, ít lại càng ít. Thái tử cũng như vậy, Hạ Tử Dụ dù theo nhiều năm nhưng cũng chưa từng thấy qua vẻ mặt đầu tiên của khi tỉnh giấc buổi sớm.

      Thân phận của quá chói mắt, quá đặc biệt. Kẻ muốn mạng của lại ít. Trừ số là ám sát, đa phần là mỹ nhân kế. Thái tử thích mỹ nhân , đây là chuyện mọi người ai cũng biết. Hơn nữa số người trong hắc đạo, vô luận là muốn nịnh bợ , hay muốn hại , cũng chọn những mỹ nữ thượng đẳng , tài nghệ cao siêu đưa lên giường . Nếu xem trọng, thái tử cũng hớn hở tiếp nhận.

      đương nhiên biết sau lưng những mỹ nhân đó là những nguy hiểm cỡ nào. Cho nên từ trước đến giờ chỉ làm, ngủ cùng. Khi cần thiết, Doãn Vệ Hoài và Tiểu Cửu thầm bảo vệ thái tử khi vui đùa. Bao người vọng tưởng nghĩ thời điểm người đàn ông vui sướng nhất chính là lúc tính mạng khó bảo toàn. Nhưng quay đầu lại hoá ra kẻ chết lại là mình.

      Có lúc thậm chí ra tay, chưa từng hoài nghi năng lực và lòng trung thành của Doãn Vệ Hoài. Bên người thái tử còn có cận vệ khác, Tiểu Cửu, nhưng theo từ . Tiểu Cửu là do người có chút địa vị muốn tỏ lòng thành kính của mình cho thái tử, cố ý huấn luyện theo ý thích của thái tử.

      chỉ phải bản lĩnh, mà các phương diện khác đều phải tốt. cách khác, vừa có thể mang theo bảo vệ bên người lại vừa có thể làm ấm giường … Với thân phận của thái tử, thể tuỳ ý tin tưởng người khác, người kia lại thể đắc tội, nên mới nhận Tiểu Cửu.

      Thái tử chưa từng ôm người phụ nữ nào, khi tỉnh dậy cả người lại vui vẻ thế này …

      mở mắt, đập vào mắt chính là hình ảnh Trữ Dư Tịch ngây thơ non nớt ngủ trước mặt mình. Cánh tay có chút tê dại, nhưng nàng tựa đầu nó, cẩn thận rút ra, cố làm nàng tỉnh giấc. Vén chăn lên, lại thừ người.

      Tay của nàng, vẫn ôm bên hông . Tự nhiên, thân mật, nhưng lại phát ra.

      Loại cảm giác này, cũng quá tốt, còn có chút nguy hiểm.

      Là phòng bị của dần bị hạ xuống?

      Còn có nguyên nhân gì khác.

      …..

      híp híp mắt, động tác còn dịu dàng nữa, gần như hất cánh tay nàng ra, tiến vào phòng tắm. Trữ Dư Tịch nhíu chân mày, đôi lông mi dài , rậm vụt sáng, mở ra. Lại phát mình ngủ ở giường, vậy đâu mất rồi?

      Chiếc gối bên cạnh bị lõm xuống, cho nàng biết đáp án. Nàng giống như gắn mô tơ vào mông, bốc lên cả người.

      …. thể nào!

      Nàng phải ngủ ghế sa lon sao? Làm sao lại chạy đến nằm giường?

      Phòng tắm truyền ra tiếng ngước chảy ào ào, cảm giác lạ lẫm ập đến trong lòng nàng.

      Kéo màn cửa sổ ra, hai con chim đậu lan can phát ra những tiếng kêu “ chíp chip”

      Sáng sớm, ánh nắng tươi sáng. Nàng tự nhiên tỉnh lại, nàng thích đàn ông tắm ….

      Loại cảm giác này, tồi.

      Nàng thay xong quần áo, dọn lại giường, ra ngoài sớm chút.

      …..

      Hết lòng làm hai phần ăn sáng, vậy mà cuối cùng chỉ có mình nàng ăn.

      cho người mang quần áo đến đây, thay quần tây áo sơ mi, lại là thái tử tuấn mỹ nghiệt.

      Trữ Dư Tịch có chút luống cuống, đứng ở bên. Tiểu Cửu thuần thục đeo caravat cho thái tử, thái tử khẽ nâng cổ lên. Nhìn động tác phối hợp rất ăn ý của hai người, nàng có cảm giác mình hoàn toàn bị người ta xem là vô hình.

      Thái tử mặc áo khoác vest, sửa sang lại ống tay áo, giương mắt nhìn nàng chút.

      thái tử, ăn sáng sao?” Mặc dù thái tử vẫn mang bộ dáng tà tứ kia, nhưng Trữ Dư Tịch nhận ra thái độ của khác với tối qua.

      , trước.” trước khi , chợt nhớ đến cái gì đó. “ Có thời gian người của mang chìa khoá nhà trọ của đến cho em.”

      “A?!” , đưa cho nàng chìa khoá?

      Thái tử siết chặt gương mặt của nàng, vẻ mặt xấu xa. “ cũng phải thu học phí phải nào?”

      …Học phí? Thu thế nào? Dùng thân thể để trả?

      Nhưng nếu thái tử có ý với nàng, nàng cũng khồng cần phải chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng buộc phải ra hạ sách này.

      Vấn đề này khiến nàng nghĩ thông từ sáng đến xế chiều. Biết được toàn bộ câu chuyện, Hoàng Phủ Dĩ Nhu kinh ngạc thôi, chậc chậc ngợi khen dũng khí của nàng. Đồng thời khỏi lo lắng thay cho nàng.

      Rất ràng, Trữ Dư Tịch và thái tử cùng đẳng cấp. Thái tử nếu có lòng ăn sạch nàng, cơ hội để nàng phản kháng từ chối cũng có, huống chi có lẽ nàng căn bản cũng muốn phản kháng. Điểm này hiểu, nếu Quan Thánh Hi muốn , mặc cho ta muốn chiên xào hầm luộc thế nào cũng được.

      Phụ nữ nha, ai ....
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14. Tôi cũng nhấn mạnh

      Phần 2

      Hoàng Phủ Triệt rất đúng giờ, tan tầm trực tiếp đến đón Trữ Dư Tịch ăn cơm. Nhà hàng này mới vừa khai trương, khách đến ăn rất nhiều, bình thường phải đặt trước. Ba ngày trước , đặt chỗ khá đẹp, muốn đưa Nhan Loan Loan đến. Kết quả tối hôm qua lại nhận được điện thoại, có chuyện. còn chưa kịp huỷ chỗ, vừa vặn hôm nay mang Trữ Dư Tịch đến.

      Nàng đêm nay có chút mất hồn mất vía, trò chuyện chút ổn hơn. Hoàng Phủ Triệt còn tưởng rằng nàng nghỉ ngơi tốt, đặt nĩa xuống, dùng khăn lau khoé miệng, mỗi động tác như quý ông thanh lịch.

      “Ăn cơm xong đưa em về nhà, tối nay ngủ ngon.”

      “Đúng rồi, hôm qua thái tử qua chỗ em làm gì? Tính khí của ta hôm nay là lạ.” ra cũng chỉ chọn đại đề tài nào đó, chuyện thái tư rất ít khi hỏi đến. Nhưng hôm nay cách chuyện của thái tử khiến hoài nghi.

      Chỉ là biết vấn đề này khiến cho gương mặt của Trữ Dư Tịch nóng như lửa đốt. “ có, có gì.”

      Hoàng Phủ Triệt dường như phát được vẻ khác thường của nàng, lông mày tuấn mĩ giương cao, khiến nàng càng lúng túng hơn, vội vàng lấy cớ toilet để tránh .

      Hoàng Phủ Triệt đối với hành động chạy trối chết của nàng, hết sức hiểu. Vừa muốn thu hồi tầm mắt, lại phát bóng dáng quen thuộc. Ánh mắt dịu dàng nhất thời trở nên sắc bén.

      ……

      Nhan Loan Loan rời khỏi toilet, lại đụng phải Trữ Dư Tịch.

      Trữ Dư Tịch luôn miệng xin lỗi. Nhan Loan Loan chỉ cười , tỏ vẻ sao. Nhưng khi xoay người , vẻ hoảng hốt lại gương mặt.

      này, chính là người chuyện với Hoàng Phủ Triệt ở trước xe hôm nọ. Con đường kia có cửa hàng nghệ thuật, thường đến đó mua các tác phẩm bằng đất sét. Lúc rời , liền nhìn thấy màn kia. từng thấy Hoàng Phủ Triệt ở cùng người phụ nữ khác, nhưng chưa từng thấy để lộ nụ cười chân , vẻ thân mật đó với ai.

      thừa nhận lòng mình lúc đó có chút khó chịu – , là rất khó chịu.

      Cho nên phải rời khỏi đó trước khi phát ra, nhưng vẫn bị đuổi theo được. ngờ Hoàng Phủ Triệt hôn mình, càng nghĩ đến bản thân dễ dàng đầu hàng như vậy.

      Như vậy rất giống . Nhưng khống chế được trái tim mình, ràng nghĩ như vậy tiến gần lại ….

      này ở đây, vậy …. Có phải cũng ở đây ?

      Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, doạ giật mình. Liếc nhìn tên màn hình, nhíu mày, trực tiếp từ chối cuộc gọi.

      Người đàn ông này sao cả thời gian toilet mà cũng keo kiệt như vậy. Oán hận oán hận, thể phản kháng được, chỉ có thể lấy lòng. Chỉ cần ta vui vẻ, việc thi hành hình phạt của mới có thể được hoãn lại.

      Vừa qua khúc cua, điện thoại lại rung lên.

      Lần này, trực tiếp ngắt cuộc gọi.

      Hoàng Phủ Triệt!

      cắn cắn môi, nhận cuộc gọi.

      “Mars?”

      “Em ở đâu?” Giọng của lành lạnh trước sau như .

      “Ừ, ở nhà bạn bè hội họp, nữa, họ đợi em, khi về gọi cho .” càng sợ, sơ hở càng nhiều.

      “Họ?Bọn họ?”

      “….Gì cơ?” Nhịp tim đập loạn xạ. Hoàng Phủ Triệt phải là người đàn ông đơn giản, thông minh, sáng suốt lại tương đối nhạy bén. bắt đầu nhớ lại xem, mình có chỗ nào sơ hở để còn có thể bù vào.

      “Loan Loan, em ở đâu? hỏi lại lần nữa.”

      “…..” Làm sao đây?

      Nhan Loan Loan chau mày lạu, thể , có cách nào . Đành phải làm kẻ độc ác. “ Em ở nhà bạn, Mars, , làm sao vậy?”

      Hoàng Phủ Triệt trầm mặc chốc lát, lại mở miệng, như cũ vẫn nghe ra bất kỳ điều gì khác thường.

      “Khi nào xong? đến đón em?”

      “Cũng khuya lắm rồi, đừng đến, có người đưa em về, cần lo lắng.” tỉnh táo lại, thở phào nhõm.

      “Được rồi, vậy mai gặp.”

      Hoàng Phủ Triệt cúp điện thoại, ngón tay nắm chặt, vừa buông ra. Thả điện thoại lại vào túi, dựa vào cây cột bên cạnh, nhìn bóng lưng Nhan Loan Loan vào phòng VIP.

      trở lại chỗ ngồi, vẻ mặt như cũ, uống ngụm nước.

      Vừa đúng lúc Trữ Dư Tịch trở lại. Hai người lại tiếp tục vừa vừa cười.

      Hoàng Phủ Triệt đưa Trữ Dư Tịch về nhà, sau đó đường về nhà, tâm tình mới bình tĩnh trở lại.

      Đèn đỏ.

      Ngón tay theo tiết tấu gõ lên vô lăng.

      Đèn xanh.

      đột nhiên đánh vô lăng, chuyển hướng. Chân dẫm ga lên mức lớn nhất, ánh neon ven đường sáng lập loè nhanh chóng xẹt qua gương mặt lạnh lùng của . Lúc sáng lúc tối, làm cho lòng người kinh sợ.

      .

      Người đàn ông chậm rãi đậu chiếc Bentley ở nhà trọ của Nhan Loan Loan.

      Tay Nhan Loan Loan mới đụng phải cửa xe, liền bị sức kéo mạnh mẽ của đàn ông kéo vào trong ngực.

      “Mới vậy muốn rồi? Có phải quên mất gì đó ?”

      Người đàn ông chạm khẽ vào viền tai mềm mại của , thanh thấp nện lên màng nhĩ của . Nhan Loan Loan khéo léo xoay người, nhanh nhẹn tránh môi của ông ta, đặt nụ hôn lên gương mặt .

      “Vậy hẳn là đủ rồi.”

      cười quyến rũ, có chút hư hỏng. Nhìn trong mắt người đàn ông, cũng là hấp dẫn.

      đủ.” Người đàn ông kéo lại, đè lên đùi, cúi người hung hăng hôn. Mạnh mẽ thể kháng cự.

      Nhan Loan Loan chịu đựng ghê tởm, vẫn như cũ làm bộ khéo léo. Người đàn ông hình như cảm thấy chưa đủ, cọ xát trước ngực , ra hiệu.

      Tay siết chặt thành quyền, cẩn thận hôn trả. Hôn đến khi môi sưng lên, người đàn ông kia mới hài lòng cười, tay vuốt ve bên má .

      “ Em kiểm tra kiên nhẫn của tôi đấy, phải mỗi lần như vậy em cũng thoát được đâu.”
      “Tôi chạy được đâu, trốn ở chỗ nào lòng bàn tay ông đây?” Nhan Loan Loan giả vờ phối hợp.

      Người đàn ông cười, hôn lên cái trán , trong giọng có tiếng thở dài, tràn đầy thương tiếc.

      “Ỷ vào việc tôi cưng chiều em, em lại càng biết phép tắc, coi trời bằng vung, nhưng đừng đùa quá trớn, em nằm trong tay tôi.”

      Mà Nhan Loan Loan hiểu , tất cả đều là những biểu giả dối, thấy diện mạo của người đàn ông này, thể tiếp tục tin tưởng vẻ mặt dịu dàng bên ngoài của như vậy.

      Mắt thấy xe của người đàn ông rốt cuộc biến mất khỏi tầm nhìn, mới dám hạ lớp nguỵ trang, vẻ kiên cường của mình xuống. Hung hăng lau vết hôn mu bàn tay, dường như làm vậy là có thể lau hết những dấu ấn sỉ nhục của người .

      sống ở biệt thự tách biệt. Đàn ông cho .

      Nơi này là thành phố T tấc đất tấc vàng. Đàn ông tiêu tiền như nước, nhưng cũng thể cho tự do chân chính, dù bao xa, đều cọng dây thừng kiểm soát , mà đầu của cọng dây nằm trong tay ông ta.

      Nhan Loan Loan cười cười tự giễu, lấy chìa khoá.

      Cửa hàng rào gỗ khép hờ, nghi ngờ đẩy ra, mới được mấy bước, bóng người cao lớn chậm rãi ra từ bóng râm.

      Trong đêm tối người đàn ông lộ ra đôi con ngươi xinh đẹp vô cùng, gương mặt điển trai phi phàm, nụ cười lạnh nhạt như có như bên môi.

      ra đúng là có người đưa.”

      Nhan Loan Loan như bị sét đánh, đứng yên tại chỗ, thể động đậy.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 15. Bẩn
      Đung đưa ly sâm banh chứa thứ chất lỏng thơm mát , ngón tay thon dài kết hợp với chiếc ly thuỷ tinh trong suốt nhìn vui tai vui mắt.

      Người đàn ông này tuỳ ý ngồi sô pha, tản mát quanh người là cỗ khí thế vương giả.

      Qủa nhiên là thiếu gia nhà Hoàng Phủ, giơ tay nhấc chân cũng tao nhã, đẹp mắt ai có thể tuỳ tiện bắt chước theo được ….

      Nhưng tại Nhan Loan Loan còn lòng dạ nào thưởng thức vẻ đẹp của , Hoàng Phủ Triệt cười như cười nhìn , rất kiên nhẫn chờ đợi đáp án của .

      Hoặc là, giải thích.

      Nhan Loan Loan lại bắt đầu cảm thấy ánh mắt của dường như có thể xuyên thấu , từng chút từng chút cắt bỏ lớp nguỵ trang của , sau đó, có thể nhìn thấy , ngay cả máu đều rất bẩn thỉu.

      Sau đó, nhục mạ , thậm chí chịu nhìn lấy cái.

      muốn! muốn!

      đợi bao lâu rồi?” Nhan Loan Loan mới vừa tắm vội ra ngoài, dùng khăn lông lớn lau khô tóc.

      lâu lắm, 3 tiếng 40 phút.” Hoàng Phủ Triệt nhìn đồng hồ chút.

      Nhan Loan Loan nhìn qua tấm kính lớn, giọng giống như oán giận. “ Sao lại gọi cho em, nếu biết đợi , em về sớm chút rồi.”

      sao.” đặt ly xuống, đến phía sau , nhận lấy khăn lông trong tay , động tác dịu dàng lau mái tóc dài ướt nhẹp của .

      có thể dùng chút thời gian, để nghĩ về chút chuyện.”

      chột dạ sao? cảm giác trong lời của muốn ám chỉ điều gì đó.

      nhíu mày, có chút nhạo báng. “ Có chuyện gì khiến nhị thiếu phiền não như vậy?”

      Khoé miệng Hoàng Phủ Triệt hơi nhếch lên, cũng trả lời. lần lại lần nữa, lặp lặp lại động tác lau khô mái tóc ẩm ướt của . Sau đó khăn lông lớn bị ném sang bên cạnh.

      Từ phía sau ôm chặt lấy eo , ngón tay lại trêu đùa với tóc , dường như cảm thấy giờ phút này yên lặng, đẹp đẽ biết bao.

      phiền não, cũng hẳn. Chỉ là, thích làm việc hồ đồ, ví dụ như … đồ vật, là muốn nó, hoặc là cần, đều phải có lý do đủ thuyết phục.”

      “Ví dụ như … tốn gần bốn tiếng chờ , rốt cuộc, này đánh giá thế nào đây.”

      kiềm chế lo lắng của mình, quay người lại trong lòng , ngửa đầu lên nhìn .

      “Em cũng muốn hỏi vậy, rốt cuộc em có điểm nào đáng giá để nhị thiếu làm vậy.”

      Hoàng Phủ Triệt nhìn rất lâu. Nhan Loan Loan cơ hồ muốn chạy trối chết, từ ánh mắt , thể nhìn ra được bất kỳ ý nghĩ gì của . Nếu giả tạo, vậy người đàn ông này chỉ có hơn chứ kém.

      Ngón trỏ của khẽ vân vê cánh môi đỏ tươi của , giọng chê cười. “ Đừng học người khác gọi như vậy, thích.”

      cố ý dán chặt vào , trong bụng mừng thầm. Điều này có nghĩa là trong mắt , khác với những người khác sao?

      “Vậy thích gì?”

      Hoàng Phủ Triệt định tránh nụ hôn của , đặt môi hôn lên gương mặt tẩy trang của . phát đây là lần đầu tiên nhìn thấy thế này, bị các loại mỹ phẩm che giấu, vẻ đẹp của càng thêm thuần khiết.

      Thuần khiết. Nếu cơ thể của , cũng có vẻ đẹp thuần khiết như vậy ….

      Môi của lưu luyến bên tai , tay vòng quanh eo , chợt bồng lên, sải bước đến phòng ngủ của .

      Hai tay vòng cổ , mặt chịu đựng trêu đùa của , mặt lại lo sợ.

      Làm sao, làm sao ….

      chau mày lại, phải làm sao?

      muốn sa vào càng sâu sao? Còn ….

      càng nhắm hai mắt , lại càng có thể cảm nhận nụ hôn của , làn môi nóng bỏng, in ấn cổ , xương quai xanh, thậm chí mềm mại …. Dây áo ngủ lúc này bị kéo ra, lại hoàn toàn phát ra.

      Có phải đôi tay hoàn mỹ của đàn ông đều giống như có kỹ thuật tán tỉnh khiến cho người ta mê muội?

      tình nguyện lún sâu trong mớ cảm giác mà tạo nên, vĩnh viễn tỉnh lại. Tay của chen vào trong tóc , biết là muốn đẩy ra, hay là muốn khích lệ tiếp tục. Ngón tay theo quần lót mà tham lam tiến vào …

      Chốc lát dịu dàng, thỉnh thoảng lại chậm rãi vuốt ve. Cố ý trêu đùa ở lối vào, rất nhanh luồng nhiệt, chậm rãi dâng lên trong bụng .

      Răng của , nhàng cắn vào vai , ngón tay bỗng nhiên xông vào giải đất cấm, nếp nhăn trơn trượt kẹp chặt, đây hẳn là bản năng kháng cự khi bị xâm lấn.

      thầm hít sâu hơi.

      Nhan Loan Loan biết lại to gan như vậy, hề báo trước. Kích thích mãnh liệt, khiên nơi sâu thẳm nóng lên, chậm rãi có luồng khí nóng xông ra.

      Hoàng Phủ Triệt cười khẽ, ngón tay bị hút chặt, động tác ngón tay ra vào khỏi ướt át, còn khiến sắc mặt ửng hồng, thân thể chợt căng thẳng, tất cả những phản ứng này cũng cho biết .

      “ Loan Loan … Loan Loan … “ ở bên tai nhè gọi, dịu dàng tột cùng, bách chuyển thiên hồi. ( trăm lần nghĩ ngợi)

      vẫn còn chưa thoát khỏi cao trào, nghe tiếng gọi, chỉ cảm thấy cả người giống như mây trôi, mềm mại vô lực.

      hôn đôi mắt nhắm nghiền của , hơi thở trêu chọc . “ Cảm nhận được … Vậy em, chính là thích tôi.”

      hiểu, hai mắt híp lại nhìn . Hoàng Phủ Triệt lúc chuyện, vẫn như cũ ở trong cơ thể . Đầu ngón tay sờ vào hoa tâm yếu ớt của , ngón cái như bỡn cợt với vật nhạy cảm nhất.

      “Có biết , khắc kia, em rất mê người ….”

      “Có biết , nơi này của em, từng chút từng chút, bao bọc lấy tôi muốn thả ra?”

      “Còn có ….”

      Nếu tại có cái hố, Nhan Loan Loan nhất định bất chấp tất cả chui vào. Người đàn ông này tà ác, là tà ác! Tại sao có thể những lời như vậy với ?

      che mặt, xấu hổ muốn chết.

      “Đừng ahhh … Cầu xin đó ….”

      Hoàng Phủ Triệt trầm thấp cười lên, cúi đầu hôn vội cằm . “ Tôi chỉ muốn cho em biết, tôi thích em như vậy, tất cả những phản ứng của em, đều do tôi kiểm soát, đều là vì tôi ….”

      tăng thêm lực ngón tay, cố ý muốn nghe tiếng thở dốc dồn dập của .

      che mắt, cảm giác càng thêm sâu sắc. Cũng bởi vì che mắt, bỏ lỡ vẻ mặt bí của .

      “Nhìn , em thở dốc, gương mặt em ửng hồng, bao gồm cả khoái cảm của em, tất cả đều là tôi mang đến cho em.”

      ghé sát tai . “ Nhớ nó, nhớ lấy cảm giác này, Loan Loan, ngày nào đó, tôi tăng nó lên gấp bội …. Đầy đủ…. Cho em.”

      Từng dấu chấm câu, đều dùng lực.

      Nhan Loan Loan phải đối thủ của Hoàng Phủ Triệt, đoán ra được lòng của Hoàng Phủ Triệt nghĩ gì. vẫn lo lắng, song có chuyện gì xảy ra, hỏi thêm bất cứ việc gì, cuối cùng cũng cho lời giải thích.

      càng để ý đến trong lời của tầng ý nghĩa cao thâm khác.

      chỉ nhớ chuyện, cho đến cuối cùng, cũng có hôn môi .
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 16. Thi Dạ Triều trở về!

      Hoàng Phủ Triệt rất hài lòng với hiệu suất làm việc của Lạc Dương. Những tư liệu cơ bản của Nhan Loan Loan cũng khó điều tra, tìm hiểu sâu thêm, chút tài liệu lại bị người ta cố ý che dấu, đây cũng là chút chuyện ngoài ý muốn.

      Ánh chiều tà như máu, phản chiếu mặt biển. Từ phòng làm việc của Hoàng Phủ Triệt nhìn ra xa, có loại cảm giác rung động thốt nên lời.

      Nghe Lạc Dương báo cáo, khoé miệng của càng mím chặt lại.

      “Còn nữa ?”

      Lạc Dương nghiêng đầu, đem những gì mình biết hết trong đầu nhanh chóng hết, cung kính trả lời.

      có.”

      Hoàng Phủ Triệt gật đầu, dường như nghĩ đến điều gì đó. “ Hỏi lại tình hình bên Canada.”

      Lạc Dương nhận lệnh lui ra ngoài. Hoàng Phủ Triệt đứng sát bên cửa sổ, phóng tầm mắt nhìn xuống thành phố này.

      Nhan Loan Loan, tôi ngược lại muốn xem xem, em có ý định gì ở đây.

      …..

      Trữ Dư Tịch tan lớp về nhà, vừa vào đến cửa phát ra vị khách mời mà đến.

      Tiểu Cửu vẫn như cũ, gương mặt lạnh lùng, quyến rũ, hình như đối với ấy việc mỉm cười được xem là rất lãng phí. Trữ Dư Tịch ngồi đối diện Tiểu Cửu, kinh ngạc nháy nháy mắt.

      “Chị vào bằng cách nào?”

      Tiểu Cửu từ trong ngực móc ra cái chìa khoá, tiếng “lạch cạch” rơi khay trà, đẩy về phía trước.

      Trữ Dư Tịch có chút ngượng ngùng, hơi mím môi. ra chị ấy đến đưa chìa khoá…

      “Làm phiền chị ”- rồi …. Lời cám ơn còn chưa thoát khỏi miệng, liền bị ánh mắt lạnh lẽo của Tiểu Cửu làm cho chấn động.

      cần cám ơn tôi, tôi chỉ làm việc mà thái tử gia phân phó, tôi chỉ muốn nhắc nhở chút.” Tiểu Cửu khoanh tay trước ngực, khoé mắt nhàn nhạt liếc nàng cái.

      “Xin Trữ tiểu thư bảo quản chiếc chìa khoá này cẩn thận, nhà riêng của thái tử gia là nơi nhạy cảm, chìa khoá này ngài ấy đưa cho bất kỳ nào – , là bất luận kẻ nào. Hi vọng Trữ tiểu thư phụ lòng tin tưởng của thái tử gia.”

      Trữ Dư Tịch há miệng, gì, chỉ thận trọng gật đầu cái. Thân phận của thái tử, nàng là người nhà họ Trữ sao lại , cũng cần ai đến cho nàng biết chiếc chìa khoá này quan trọng cỡ nào.

      Nàng hiểu đây là chức trách của Tiểu Cửu, cũng là vì an nguy của thái tử. Nhưng Trữ Dư Tịch phải kẻ ngu ngốc, nàng hiểu được lời cảnh cáo cũng như vẻ khinh thường đằng sau lời của Tiểu Cửu.

      ấy, cũng thích thái tử sao?

      Trữ Dư Tịch tự giễu cười, buổi sáng hôm đó Tiểu Cửu vội đến đưa quần áo cho thái tử, nhìn thấy ánh mắt của ấy lộ ra chút ánh sáng lành lạnh. Trước khi còn cố ý nhìn nàng cái,Trữ Dư Tịch thậm chí còn cho rằng, nếu nàng phải là Trữ Dư Tịch, đổi thành khác, trong nháy mắt Tiểu Cửu cũng khiến cho hô hấp của nàng ngừng lại.

      Nàng có cơ hội được thấy bản lĩnh Tiểu Cửu tài giỏi bao nhiêu, chỉ là trước kia nghe Doãn Vệ Hoài nàng cũng biết sơ sơ vài điều. Tiểu Cửu là bị đưa đến bảo vệ bên người cho thái tử, mà từ bên người này hàm nghĩa rất nhiều ý, chỉ đơn giản là bảo vệ như vậy.

      Nhìn trình độ thắt caravat thuần thục của ấy cũng biết, đó phải là lần đầu ấy làm chuyện này.

      Nàng cũng bằng Tiểu Cửu, lúc nào , nàng mới có cơ hội có thể tự tay thắt caravat cho đây?

      …..

      Nhận được điện thoại của thái tử, Trữ Dư Tịch chuẩn bị làm. Đường Yên còn cho nàng tiền tiêu vặt nữa, tiền mướn phòng, tiền điện nước, tiền điện thoại, Internet, phí sinh hoạt, đâu cũng cần có tiền. Nàng thể chỉ ngồi , chút tiền mang theo lúc trước đều dùng hết, nàng nhất định phải học được cách tự mình kiếm tiền.

      Nàng làm việc khá xa nhà, nàng làm phục vụ ở quán bar mới mở, công việc rất bình thường. Quán bar này tính là lớn, nhưng cũng rất có phong cách. Mặc dù chỉ mới làm ăn, nhưng việc buôn bán lại rất đắt khách. Hôm nay vừa đến phiên nàng trực ban.

      Nàng thay xong quần áo, vừa muốn ra ngoài, thái tử gọi điện đến.

      Nàng vốn định bỏ qua, nhưng Doãn Vệ Hoài lái xe đến dưới lầu nàng. Nàng nhìn đồng hồ, chỉ còn tiếng nữa nàng phải làm, cùng lắm tìm cớ để chạy.

      Nhưng xe càng mở ra, lòng ngực nàng lại càng bắt đầu đánh trống, cho đến khi xe xuống cầu, nàng rốt cuộc thể ngồi yên được nữa. trùng hợp như vậy chứ?

      “ Chúng ta đâu vậy?” Nàng nghiêng đầu hỏi Doãn Vệ Hoài.

      người bạn của thái tử, em cũng biết.” Doãn Vệ Hoài lòng hoài nghi, Trữ Dư Tịch điềm đạm như thường ngày.

      Cho đến khi xe dừng lại, nàng nhìn thấy biển hiệu quán bar quen thuộc đó, lòng lạnh … Qủa nhiên là nơi này! Tại sao có thể như vậy? Nàng cố ý tìm chỗ làm xa chút để tránh tai mắt của người khác, quan trọng nhất là muốn thái tử biết. Kết quả cuối cùng lại thế này.

      Ông trời ơi, ông có mở to con mắt của ông ?

      Thở hơi dài, nàng cố giả vờ bình tĩnh theo Doãn Vệ Hoài quẹo trái, quẹo phải đến cửa phòng VIP. Nàng cũng may mắn, dọc theo đường đụng phải ai biết công việc phục vụ của nàng.

      Doãn Vệ Hoài muốn đẩy cửa vào, loại cảm giác khủng hoảng tràn ngập trong đầu của Trữ Dư Tịch. Nàng kéo Doãn Vệ Hoài.

      “ Là người bạn nào của thái tử?”

      Doãn Vệ Hoài cười cười. “ Sợ cái gì? Vào rồi em biết.”

      Sau đó đẩy cửa ra, tiếng nhạc ồn ào bên trong cơ hồ muốn thổi bay nóc quán bar này, xen lẫn cả tiếng cười của đàn ông lẫn phụ nữ.

      Bên trong rất tối, Trữ Dư Tịch nhất thời còn chẳng nhìn thấy người ngồi là ai, liếc mắt nhìn khắp nơi tìm đến chỗ của thái tử.

      Thái tử ôm Tiểu Cửu trong lòng, chơi trò tù xì uống rượu. Sắc mặt Doãn Vệ Hoài trầm hơn, vỗ vỗ vai Trữ Dư Tịch ý bảo nàng tới. Thái tử ngửa đầu uống cạn ly rượu, lại trùng hợp nhìn thấy Trữ Dư Tịch, liền buông tay ra, Tiểu Cửu rất tự giác lui ra ngoài.

      Trữ Dư Tịch hiểu, thái tử ràng thấy nàng, lại làm như thấy. Nàng chỉ có thể ngoan ngoãn đến, an tĩnh ngồi bên cạnh .

      thái tử.”

      Có thể là do tiếng nhạc quá lớn, thái tử dường như nghe thấy , tiếp tục oảnh tù xì, tiếp tục uống hết rượu. Trữ Dư Tịch lại gọi tiếng, vẫn như cũ nghe thấy.

      Nhìn chơi vui, nàng cũng quấy rầy nữa.

      Trước khi nàng đến, thái tử uống hai chai. Đến bây giờ mặt lộ ra vẻ ngà ngà say. Vận may tối nay của tốt lắm, lại thua. Lại uống ít. Trữ Dư Tịch thể nhìn tiếp nữa, biết dũng khí từ đâu đến, tay trực tiếp ngăn lại ly rượu của .

      thái tử, đừng uống nữa!”

      Lời vừa ra khỏi miệng nàng, khí nhất thời yên tĩnh trở lại. Chỉ có tiếng nhạc còn ngừng vang lên, nửa sân khấu, ba người người phụ nữ đeo mặt nạ múa quanh chiếc cột lớn góp vui cho khí bên trong.

      Lực chú ý của thái tử, cả những người đàn ông xung quanh đều đặt người nàng.

      Trong bụng nghĩ, này, lá gan cũng khá lớn. Chưa từng có ai dám cản thái tử uống rượu. Trong đó có người biết chút quan hệ của thái tử và Trữ Dư Tịch, lại khinh thường, mượn rượu làm cho khí ồn áo, náo nhiệt trở lại.

      “Thái tử, có chơi có chịu, thể quỵt nợ được.”

      Có người theo sau nhất quyết tha, cố ý khích, để được xem cuộc vui.

      Thái tử mắng. “ Bớt nhảm, phải là uống rượu thôi sao, gia (ta) khi nào quỵt.”

      Dứt lời đem ly rượu đưa đến bên môi, động tác tay lại dừng lại – lần nữa bị Trữ Dư Tịch ngăn lại.

      thái tử, uống nhiều rồi, thể uống nữa.”

      Thái tử nhíu nhíu mày, môi bắt đầu mím chặt. Mọi người lại muốn xem màn kịch hài của thái tử, hút thuốc lá, uống rượu, lại ai liên tiếng nữa, cũng muốn lên tiếng. Tính khí của thái tử được gọi là: Hoả Bạo, theo tính tình thường ngày của thái tử, này bây giờ sớm bị mang ra ngoài chém đầu rồi.

      này, khiến cho mắt bọn họ sáng lên. Hai lần, lại ngăn cản thái tử những hai lần.

      Còn có chút sợ sệt nào.

      Bầu khí quỷ dị này chỉ kéo dài mấy giây, thái tử chợt nhếch môi cười, ngờ đến nụ cười lại quyến rũ, nghiệt vô cùng. Tay nhàn rỗi kéo vai Trữ Dư Tịch ôm vào lòng, bộ dáng công tử phóng đãng.

      thể uống, vậy, em thay uống?”

      Trữ Dư Tịch mấp máy môi. “ Được.”

      Nàng tiếp lấy tay của thái tử, uống hết sạch. Gần như là thái tử tự tay đút cho nàng.

      Mọi người sững sờ, cứ như vậy sao? quá thất vọng!

      “Này được nha … thái tử, làm gì có đạo lý phụ nữ uống thay, nên phạt, phạt thêm ly nữa!”

      “Đúng! Phạt rượu phạt rượu!”

      Mọi người lại nhốn nháo. Trữ Dư Tịch có chút gấp gáp, vừa muốn gì đó, lại thấy bên hông căng thẳng, tay thái tử dùng chút lực đặt eo nàng.

      “Phạt rượu, phạt ai nào?”

      “Đương nhiên là phạt ngài rồi …!”

      Có người đưa cho thái tử ly rượu, thái tử hai lời liền uống sạch.

      Trữ Dư Tịch chỉ kịp “A!” tiếng, chỉ thấy thái tử để ly rỗng xuống, hướng về phía nàng, cười tà mị. Hai tay bên hông nàng, bế nàng lên đùi, giữ chặt cằm nàng, cúi đầu hôn.

      lúc mọi người huýt gió vỗ tay, tay thái tử hơi dùng sức, Trữ Dư Tịch vì đau mà hàm lại há to ra, đầu lưỡi của thái tử khéo léo luồn vào trong.


      cỗ chất lỏng nóng bỏng chảy từ miệng vào cổ họng nàng, nàng nắm lấy cổ tay , vùng vẫy thế nào cũng thoát được. Mặc cho vừa rồi nàng cho là tất cả rượu trong bụng thái tử đều vào bụng mình hết.

      Lưỡi thái tử, đút hết rượu, có chút trêu đùa trong miệng, nàng còn chút tỉnh táo liền ngừng lại.

      Trữ Dư Tịch thở hổn hển, khó mà tin được những việc vừa làm.Nhưng nụ cười bên môi lại ràng như vậy.

      Nàng … Lòng của nàng rối rắm, đây là lần đầu tiên công khai hôn nàng ở bên ngoài. Nhưng nàng lại biết , đây có ý nghĩa gì cả. Nàng biết thái tử ngay từ trước khi vào quán …

      Nàng đắm chìm trong suy nghĩ của mình, lại phát ra có người vào. Cho đến khi tiếng cười của đàn ông vang lên, như con rắn chui vào trong tai nàng.

      “Sao tôi vừa ra ngoài lát, lại náo nhiệt như vậy? Tôi bỏ lỡ trò vui gì đây?”

      Trữ Dư Tịch thề trong khắc kia, trái tim nàng cơ hồ muốn ngừng đập. Thân thể, tất cả tế bào cũng co rút kịch liệt, tóc gáy dựng lên, da đầu tê dại.

      Giọng này …. Giọng của người đàn ông này, giống như cơn ác mộng thường ngày bám lấy nàng.

      Nàng thậm chí còn có dũng khí để chứng thực.

      Thái tử hình như cảm nhận được vẻ cứng ngắc của nàng, bàn tay khẽ vuốt sau lưng nàng.

      “Tiểu Tịch, quên cho em biết, Thi Dạ Triều, ta về rồi.”

      Trữ Dư Tịch cả người như thể quên mất cả thời gian, gian, thái tử vỗ vỗ nàng, mặt tươi cười.

      “Mau gọi.”

      Nàng giống bức tượng gỗ ngẩng đầu lên, hai mắt đè nén sợ hãi, hô hấp dồn dập, khó khăn nặn ra nụ cười mỉm.

      “Dạ … Dạ Triều … , , về rồi ….”

      Từng chữ dường như rút hết hơi sức, dũng khí của nàng.

      Đối diện với người đàn ông này, tư thế ngửa ra phía sau, biến thành tư thế cơ thể nghiêng về phía trước, ánh đèn rọi vào gương mặt xinh đẹp dị thường của ta.

      Đôi con ngươi màu hổ phách đẹp đến chói mắt. Khoé miệng Thi Dạ Triều khẽ cong lên, nụ cười lộ vẻ mê hoặc mang hàm ý sâu xa nhìn .

      “Phải, tiểu Tịch, tôi về rồi.”
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 17. Những đau thương nàng gây ra cho ta, hữu hình, vô hình đều ở đây.

      Phần 1.

      “Phải, tiểu Tịch, tôi về rồi.”

      …….

      Tiểu Tịch, tôi về rồi …

      Tôi về rồi …

      Những lời này giống như ma chú, ngừng lẩn quẩn trong đầu nàng.

      Nàng cắn chặt răng kiềm chế kích động tông cửa xông ra ngoài.

      Trong mắt Thi Dạ Triều hoàn toàn thấy phản ứng của nàng, đôi con ngươi màu hổ phách loé lên dưới ánh đèn, nụ cười phát ra càng thâm trầm.

      “Mấy năm gặp, tiểu Tịch cũng trưởng thành.”

      Lông mày thái tử chau lại, đầu lưỡi quét qua răng hàm, cảm xúc trong bụng khá thâm sâu, đưa tay xoa xoa đầu nàng.

      “Đúng vậy, thể lại xem nha đầu này như đứa bé được.”

      Thi Dạ Triều gật đầu tán thành. “ Nhớ khi tôi rời , bé con này chỉ thiếu ba tháng nữa là tròn mười sáu tuổi … Tôi nhớ lầm chứ, tiểu Tịch?”

      Tên của nàng, được thốt ra từ miệng Thi Dạ Triều, nàng lại cảm giác giống như vô số con rắn kinh khủng bò người nàng. ta cố ý nhắc tới khi đó, cố ý hỏi nàng như vậy, chính là muốn khiến nàng nhớ lại đoạn kí ức chịu nổi đó sao?

      Trữ Dư Tịch dám nhiều lời, rất sợ thái tử phát ra tất cả, nhưng nàng càng vờ như bình tĩnh, lại càng thể bình tĩnh lại, khoé miệng mỉm cười cũng thể chịu được nữa.

      Nàng vẫn ngồi đùi thái tử, thái tử sớm cám thấy nàng có cái gì đó ổn, cúi đầu xem nàng, tay áo sơ mi cơ hồ bị nàng túm chặt, đôi mắt tối dần. Bề ngoài biến sắc, xem ra tư thế ôm lấy nàng lại cực kỳ mờ ám, nghiêng đầu hỏi bên tai nàng.

      “Còn rất đau sao? em gần đây cần mặc ít vải như vậy rồi, vừa rồi còn phô trương cản uống rượu, có tình người.”

      tuyệt đối là cố ý!

      Giọng lớn nhưng người ta lại có thể nghe được.

      Mấy người đàn ông bên cạnh thậm chí còn có người chịu được phải ho , tỏ vẻ kháng nghị. Thái tử bình thường đối đãi với phụ nữ đều là theo tâm tình lúc đó của . Loại chuyện thương hoa tiếc ngọc như vậy cũng phải là chưa từng có, thời điểm tâm tình tốt, phụ nữ muốn thế nào cũng được, tài cưng chiều phụ nữ của chẳng thua gì những tài năng khác của … Nhưng điều kiện trước đó là chớ dẫm lên cơn giận của . Nếu tốc độ trở mặt của khó ai bằng, chọc , thấy việc còn sống là loại tội lỗi.

      Trữ Dư Tịch còn tâm sức để cãi lại, xoay đầu hướng , nhìn bộ dáng giống như vùi vào trong ngực .

      “Em … ra ngoài ….”

      Bộ dáng yếu ớt của nàng làm người ta khó có thể cự tuyệt, thái tử ôm lấy nàng cố ý lộ ra nụ cười xấu xa.

      “ Tôi trước, các người cứ chơi .”

      Thi Dạ Triều tự nhiên ra dấu tay, đợi thái tử ra ngoài, ánh mắt gã mới thâm thuý, nóng rực vài phần.

      ……

      Quản lý cố ý vì hẳn mở phòng người.

      Vừa đóng cửa, bên trong phòng cách ấm rất tốt, tất cả những tiếng ồn ào bên ngoài đều bị ngăn cách.

      Thái tử đặt nàng ghế sofa, từ cao nhìn xuống nàng, lời ít mà ý nhiều.

      .”

      Rời khỏi cái nhìn chăm chú của Thi Dạ Triều khiến người ta sợ hãi, hô hấp của nàng cũng bình thường lại chút.

      “…… gì?”

      Thái tử cau mày, hiển nhiên mất hứng với lời ứng phó của nàng.

      “Thi Dạ Triều ---“

      ra em … ra chỉ là đau sinh lý mà thôi.” Nàng muốn nghe đến cái tên kia, muốn thái tử biết nàng sợ Thi Dạ Triều, lại càng muốn biết đoạn quá khứ xấu xí của nàng và Thi Dạ Triều.

      Thái tử xì mũi coi thường, căn bản tin. Đây chẳng qua là tuỳ tiện để người khác nghe. Từ lúc Thi Dạ Triều xuất , nàng liền bắt đầu trở nên khác thường.

      “Em là, từ lúc bắt đầu em ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt như người chết, năng cũng hoàn chỉnh, tất cả đều vì vậy?”

      Thấy nàng nặng nề gật đầu, bỗng thò tay khéo nàng, khoá chặt hông nàng, cái tay trự tiếp tiến vào dưới váy.

      “A! thái tử ….”

      “Đừng động!”

      Tay của lần mò đến giải đất tư mật giữa hai chân.

      Sắc mặt càng thay đổi – quả nhiên là ….

      Trữ Dư Tịch tránh khỏi ngực , phủi lại váy, mặt nhuộm màu phấn hồng nhàn nhạt.

      “Em rồi, còn tin …”

      Thái tử , chân mày vẫn chau lại giãn ra. hoài nghi phải là có cơ sở, mấy năm trước cảm thấy Thi Dạ Triều có chút tình ý với Trữ Dư Tịch. Sau đó ta lại đột ngột rời , sau khi ta , Trữ Dư Tịch cũng biến mất khoảng thời gian. Đường Yên nàng bị bệnh, sang nước ngoài để trị liệu.

      Nhưng bệnh tình … thế nào cũng , trong điện thoại đến thăm nàng, nàng lại lấy cớ bộ dáng tại rất xấu để từ chối. Thái tử suy nghĩ, vô tư, dạ, thận trọng, khinh suất, chín chắn, cẩn thận, ân cần, quá thâm sâu, cũng kiên trì nữa. Nàng về nước nếu sai là năm sau đó.

      Nàng vẫn là Trữ Dư Tịch, chỉ là thích ngẩn người so với trước chút, những thứ khác đều có gì thay đổi. Thái tử dần quên mất chuyện này.

      Hôm nay Thi Dạ Triều trở về, nhìn thấy phản ứng của nàng, thể sinh nghi.

      Giữa nàng và ta … Từng có cái gì?

      Suy đoán này khiến trong lòng có chút khó chịu, mỗi lần nghĩ về chân tướng trăm lần ngứa ngáy . vài lần muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại hỏi gì, ra ngoài. Nhìn thấy bộ dáng vâng lời của nàng, ngược lại nhớ lại chuyện khác.

      Trữ Dư Tịch khó hiểu, nghi ngờ nhìn .

      thái tử?”

      Thái tử cũng nhảm nữa, trực tiếp nhét vào trong tay nàng. “ Mật mã em cũng biết rồi, đủ để em dùng, dù có tiêu tiền như nước cũng đủ cho sau khi tốt nghiệp.”

      “…. Cho em cái này làm gì? Em, em thiếu tiền.” Đầu óc Trữ Dư Tịch xoay vòng nhanh, phải là biết chuyện nàng làm ở chỗ này chứ.

      thiếu? thiếu tiền em đến làm phục vụ ở quán bar? Trữ đại tiểu thư.” đến đây cũng có chút khó chịu. Khó chịu khi nàng gặp khó khăn cũng với , khó chịu nàng ràng là vì người đàn ông khác trở mặt với gia đình, còn phải thanh toán “tên đàn ông “ này, khó chịu khiến muốn tình nguyện thanh toán bản thân củng muốn nàng nhận tiến của “tên đàn ông ấy” , lại càng khó chịu khi “tên đàn ông ấy” chính là Nhị thiếu gia nhà bọn họ.

      Qủa nhiên!

      Nàng nhắm mắt miễn cưỡng cười cười. “ Coi như trải nghiệm cuộc sống, cũng tồi nha.”

      Thái tử nhịn được khoát khoát tay. “ Bảo em lấy lấy , muốn em trả,”

      Trữ Dư Tịch khó xử nhìn về chiếc thể vàng lấp lánh. Đây xem là gì đây?

      Thái tử đột nhiên thay đổi tâm niệm, nâng chiếc cằm của nàng lên cao. tay chống vào tường, cười tà nịnh : “ Nếu em thấy an tâm, vậy làm gì đó , bồi thường cho chút bản thân cũng an tâm rồi phải ?”

      phải Trữ Dư Tịch cố ý hiểu sai, nhưng chính nét mặt, ánh mắt, giọng điệu của chỗ nào là ám chỉ phương diện kia.

      Làm gì? Bồi thường cho chút gì?

      Đàn ông cho phụ nữ tiền, lại cần trả, phụ thử trừ bản thân ra có gì cả, kết quả thường là …

      Trữ Dư Tịch chớp chớp mi, cơ hồ giận dữ đều khoá ở đáy mắt.

      thái tử, xem em là gì?”

      Vấn đề này khiến ngẩn ra.

      Đúng vậy, xem nàng là gì?

      Nàng luôn miệng gọi thái tử, ra vẫn xem nàng khác với Dĩ Nhu, mà bây giờ biết bản thân thể đặt nàng và Dĩ Nhu ở cùng vị trí. Ví dụ đơn giản nhất, biết Dĩ Nhu ở cùng chỗ với Quan Thánh Hi, nhiều nhất chỉ lo lắng cho an toàn của Dĩ Nhu. Nhưng nếu đổi lại là Trữ Dư Tịch ở chung với Hoàng Phủ Triệt, ngoài an toàn ra, cũng muốn lo lắng, quan tâm cái gì? Đó là em trai , là đứa em trai xuất sắc …

      chỉ cho hai loại phụ nữ tiền. là người nhà, giống như Dĩ Nhu. Hai là, người phụ nữ của .

      Trữ Dư Tịch, xem nàng là gì đây?

      Nếu bé này là người phụ nữ của em trai , vậy cũng coi như chưa tính là … người nhà của ?



      Quan hệ ràng, đầu nghĩ ra đáp án, khiến phiền lòng.

      mơ hồ đưa mắt nhìn nàng, khiến sau lưng nàng lại càng thêm lạnh lẽo.

      Đúng vào lúc này, lại truyền đến tiếng gõ cửa. biết ai đến giải cứu cho bọn họ đây?

      Là Doãn Vệ Hoài.

      Doãn Vệ Hoài ghé vào bên tai thái tử mấy câu, sắc mặt thái tử liền thay đổi.

      “Chuyện khi nào.”

      “Mới tối nay.”

      Thái tử quay đầu lại liếc mắt nhìn Trữ Dư Tịch. “ có việc, chờ tìm người đưa em về.”

      Trữ Dư Tịch ngờ người đưa nàng về, lại là Thi Dạ Triều.

      Thái tử gấp, trái với vẻ công tử phóng đãng ngỗ ngược, còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng Thi Dạ Triều.
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :