1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuất phục - Tâm Thường (Full Đã có eBook chính văn Ngoại truyện 2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 73:

      Editor: Chuongnhobe.

      Thời điểm rời khỏi nhà Trình Diệp là rất trễ. Trữ Dư Tịch vừa mới bước ra ngoài cửa lớn, nhìn thấy Doãn Vệ Hoài đứng ở đó từ bao giờ rồi, chờ để đưa về.

      Hoàng Phủ Triệt nhìn thấy bóng dáng thái tử đâu, Doãn Vệ Hoài buông tay, cũng biết tình hình thế nào. Trữ Dư Tịch cũng thêm gì nữa, từ biệt Hoàng Phủ Triệt và Nhan Loan Loan xong bước chân lên xe của Doãn Vệ Hoài.



      Nhan Loan Loan vẫn còn theo dõi ở phía sau từ kính chiếu hậu cho tới lúc xa đến độ nhìn thấy xe của Doãn Vệ Hoài được nữa, mới thầm thở dài. Hoàng Phủ Triệt lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn sang bên cái.

      “Chẳng lẽ thái tử để ý đến Tiểu Tịch dù chỉ chút thôi sao? Là em với nhau, cảm thấy sao?”

      Nhan Loan Loan cầm chiếc hộp quà mà Tiểu Tịch tặng cho lên, mở ra xem, bên trong là đôi bông tai thiết kế tinh xảo, trông vô cùng đáng .

      Hoàng Phủ Triệt nhăn mày.

      “Đừng coi với ta gộp vào với nhau.”

      Nhan Loan Loan đeo đôi bông tai lên, lại nhìn vào gương soi, khiến cho khuôn mặt càng trở nên tinh xảo hơn. Tiện tay cầm di động của lên chụp rất nhiều kiểu, sau đó lại đem ra xem đống ảnh mình vừa chụp được xem xét, chỉ lưu lại những tấm ảnh mà cảm thấy vừa ý nhất còn lại những tấm khác xóa toàn bộ, rồi mới đưa di động đến trước mặt , ra vẻ bá đạo và tùy hứng.

      “Khen em xinh đẹp !”

      Hoàng Phủ Triệt khẽ liếc cái, toàn bộ tạo hình mặt quỷ của chiếm toàn bộ cả màn hình điện thoại, muốn , xấu muốn chết.

      cong môi lên.

      “Đẹp.”

      Nhan Loan Loan cười to, cúi xuống tháo giày cao gót ra, chân quành sang đùa giỡn , khí trong xe liền trở nên náo nhiệt, lúc, nhận thấy thay đổi của cơ thể , lại tận lực chà xát lên chỗ bụng dưới của .

      Hoàng Phủ Triệt quay sang cảnh báo .

      “Đừng nghịch lửa.”

      nghe, chỉ bày ra bộ dáng như thách thức có thể làm gì được .

      cảnh cáo em rồi a….”

      Khóe môi Hoàng Phủ Triệt cong lên, quẹo xe vào khúc cua vào trong núi. Nhan Loan Loan vẫn chưa ý thức được hành động nghịch lửa của mình nguy hiểm thế nào, mãi cho đến lúc sau mới phát ra xe chạy ngày càng cách xa nội thành cho đến khi dừng ở đỉnh núi, mãi cho đến khi Hoàng Phủ Triệt nới lỏng cà-vạt ấn nút thay đổi trạng thái của ghế dựa, bắt đầu vòng sang bên ghế dở trò, mới nhận thức được mà cầu xin tha thứ.

      “Em châm lửa như vậy, phải tự mình mà dập.”

      Hoàng Phủ Triệt thoải mái cởi chiếc váy mỏng bó sát của ra, lại kéo chiếc quần lót của xuống, nâng cao chân lên, lại phóng thích vật cứng rắn của mình, để tại nơi tư mật của mà bắt đầu thăm dò, mà trêu chọc khiến cho khó chịu, nhịn được mà mắng .

      Lúc đó mới cong môi cười khoái trá, lát sau động thân tiến vào trong , để cho cảm nhận được hồi khoái cảm.



      nghĩ rằng mình gặp được , lại càng nghĩ rằng bản thân mình .

      tin chắc rằng, nhất định phải chút nào cũng động tâm với .

      đặt cược chính bản thân mình, tất cả những gì có, trao đổi cùng , đánh đổi rằng muốn ngừng mà được.

      Sau đó, đem toàn bộ thế giới của khuấy động cho đến khi long trời nở đất.

      có ai có lỗi với ai, nếu như đời này có Thượng Đế, chỉ mong, chỉ khẩn cầu rằng mọi người đời đều bình đẳng với nhau.

      Hoàng Phủ Triệt, mặc dù em , nhưng em cũng muốn giúp em, cùng nhau vượt qua đau khổ.



      Tác giả ra suy nghĩ của mình: !@#$%^& (Chuong: đoạn lông lá liên quan tới nhau và liên quan đến chúng ta *ý tui là truyện của chúng ta*)
      *bây h mới liên quan nè*
      Đến lúc tiểu Tịch phải rồi, biền biệt 2 năm…
      Thái tử phải sao bây h?

      Cosmo muốn cùng với nhị thiếu gia Hoàng Phủ Triệt chính thức giao đấu, vậy cũng là… chậc chậc ~ ~

      Nhan Loan Loan – phụ nữ hư hỏng thương
      Tiểu Tịch – phụ nữ ngốc cũng rất đáng thương

      Hô hô ~~

      Cầu tung hoa….

      Hôm qua JQ thất bại rồi…. buồn bực! các người muốn thương sâu sắc thương sâu sắc !!!
      Quan trọng nhất là! ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
      Lời muốn của Editor:
      >_< thím tác giả ơi là thím tác giả, tui mệt với thím muốn chết, sao k phân chia chương cho nó cẩn thận, để chỗ dài, chỗ ngắn teo nhe thế này đây, thỉnh mọi người đọc xong có muốn ném đá ném má tác giả ấy, ta an phận lắm, ta hòa bình, ta ghét chiến tranh a!!!!

      Hết chương 73 ^^!
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 74: Cảnh tượng huyền ảo, công dã tràng.

      Editor: Chuongnhobe.

      gian bên trong xe quá chật trội, Hoàng Phủ Triệt cử động khó khăn, ôm lấy thân thể từ trong xe bước ra, đặt lên đầu xe, lật người cong xuống như con tôm, vào từ phía sau.

      đỉnh núi trời tối đen thui, xung quanh côn trùng vo ve kêu, nhưng hề vào tai của Nhan Loan Loan chút nào. cắn tay mình để kiềm chế tiếng rên rỉ của bản thân lên thành tiếng. Hoàng Phủ Triệt lấn áp bắt đầu tiến vào trong , bắt lấy cánh tay bị cắn bên dưới vẫn ngừng dùng sức tiến vào.

      “Taại sao phải kiềm chế?”

      Nhan Loan Loan bị va chạm thân thể ngừng khiến nhiệt huyết của bản thân cũng dâng trào, lại bị tay ôm lấy bả vai kéo vào trong lồng ngực.

      cúi đầu khẽ cắn lên làn da cổ , để lại dấu vết đo đỏ hồng hồng trông vô cùng bắt mắt. “Kêu lên , muốn nghe, ngoan.”

      vẫn lên tiếng, lại nảy sinh gian tà, tiếp tục động thân ra vào trong , kéo chân lên cao ngừng công thành đoạt đất, ra sức quan sát chăm chú khuôn mặt tìm tòi nghiên cứu. Nhan Loan Loan cảm thấy dường như bản thân mình bị đâm đến xuyên qua rồi, bụng dưới ngừng co rút.

      “Triệt…. chút…”

      Cho đến lúc này mới mở miệng, ngay sau đó cũng thể nào nhịn được tiếng ngâm nga kiều trong cổ họng được nữa, tiếng rên phát ra đó như là bản nhạc mê đắm khiến cho ngừng động tình.

      “Gọi là gì? Gọi lần nữa…”

      Nông nông sâu sâu cọ cọ ra vào trong nơi non mềm của , ôm thân thể mềm nhũn trong khi bên dưới ngừng căng cứng.

      “Triệt… A…”

      ….

      nhắm mắt lại, ra sức lấy lòng . Mỗi lần nghe thấy tiếng gọi kiều tên , trong lòng đều dâng lên cảm giác thỏa mãn khó lên thành lời được, thậm chí có thể nó như là lời thề trung thành vậy.

      Trong nháy mắt, nghĩ nếu như hai người bọn họ cứ như thế tốt rồi. Rời xa tất cả mọi mọi người khác, đến nơi chỉ có hai người bọn họ. có toan tính mưu mô kế hiểm, có lợi dụng, thích , tin tưởng điều đó là .

      tính toán chuyện giấu diếm điều gì, chỉ cần có là đủ rồi. là của .



      Cuối cùng giải phóng chính mình vào trong . Hoàng Phủ Triệt ôm cơ thể Nhan Loan Loan cùng nhau thở dốc ngồi ghế sau nghỉ ngơi.

      ôm cổ , tựa đầu vào ngực mà nghe tiếng tim đập mạnh.

      Sau hồi bình tĩnh trở lại, Hoàng Phủ Triệt bắt đầu cười nhạo chính bản thân mình mới lúc vừa rồi lại có ý nghĩ ngây thơ đến như vậy.

      Với người như luôn cẩn thận trong mọi hành động của bản thân như thế, khờ dại chỉ khiến cho phải bỏ tính mạng thôi. Mà đối với người con có thể là lai lịch ràng như , quả có phần lơ là rồi.



      Ban đêm yên tĩnh lại tốt đẹp như thế. Sau khi trải qua cuộc kích tình, mỗi người đều chìm đắm vào trong suy nghĩ riêng của bản thân.

      Nhan Loan Loan hồi tưởng lại những lời của Nguyễn Diệc Hàn, rồi ngửa đầu lên ngắm nhìn khuôn mặt tuấn hoàn mỹ của , nhịn được đưa đầu ngón tay đụng chạm lên, đem toàn bộ đường nét khuôn mặt của người đàn ông này khắc sâu vào trong trí nhớ của mình.

      Maybach 62S phần sau có thể nâng lên thành như mui thuyền rộng mở, ngắm bầu trời đầy sau, ngừng lấp lánh.

      Từng nhịp đập của trái tim như va chạm vào trong lòng .


      Hai tay ấn chặt ngực đè nén hô hấp của .

      khiều cánh tay , nhưng theo, lại trực tiếp dạng chân ở người , cúi xuống nhàng hôn lên mặt nụ hôn khá ướt át.

      Hoàng Phủ Triệt nhắm mắt dưỡng thần bên môi dương lên nụ cười , để cho tùy tiện làm loạn.

      “Hai giờ nữa phải lên máy bay Frankfort…. Ngày kia, sợ về kịp.”

      ngẩn ra, trợn mắt, đưa ngón trở lên lướt đôi môi đỏ mọng của vuốt.

      nỡ sao?”

      đợi trả lời, bỗng nhớ tới điều gì đó, lấy di động thần thần bí bí bước xuống xe, sau lát mới quay trở lại, chỉ thấy mặc nội y giận tái mặt lượm lại chiếc váy bị xé đến rách nát vứt qua bên.

      là xấu tính, mấy lần rồi đều xé hỏng váy của em rồi!”

      Hoàng Phủ Triệt buồn cười, đưa áo sơ mi của mình cho mặc vào, bên tháo khóa dây an toàn ra, kéo ra khu đất trống.

      Nghi ngờ trong lòng còn chưa ra khỏi miệng thu được đáp án. tràng pháo hoa được bắn lên trời, trong ngáy mắt, cả bầu trời nhuộm đầy loạt ánh sáng mưa hoa rực rỡ.

      Hai tay Nhan Loan Loan bịt lấy miệng minhg, kinh ngạc trợn tròn mắt, tầm mắt hướng lên ngắm nhìn bầu trời trong thoáng chốc rực rỡ. Ánh sáng đó như hoa như ngọc, nhuộm cả khoảng trời, vừa rực rỡ, vừa khiến cho con người cảm thấy ngọt ngào.

      ôm lấy từ sau lưng kéo vào trong ngực mình, cằm lại trụ đỉnh đầu lên tiếng.

      “Ngày kia có ở trong nước, nên hôm nay quyết định tặng qua em trước.”

      Giọng của lẫn vào trong tiếng pháo hoa nhưng lại đặc biệt trong veo kém phần lạnh lùng, cũng giống với con người của vậy. Nó tự như trong khe núi có hồ nước trong chảy vào trái tim trống rỗng của , sau đó bắt đầu lên men, khiến cho các tế bào cảm thấy chua xót, thấm ướt dâng lên từ đáy mắt .

      “Chỉ có như thế thôi sao? keo kiệt mà…!”

      cọ cọ vào trong lòng , trong lòng ê ẩm chua chát. khoảng sặc sỡ kia lại chỉ là môt phần của khoảng bao la đêm đen mù mịt ám vào trong đôi mắt .

      cười .

      “Lòng tham phụ nữ, còn có cái gì mà trước đến giờ chưa từng cho em sao?!”

      Đứng thọt lỏm trong lòng , càng ngày càng tham luyến (tham lam + luyến tiếc) vòng ôm của .

      giàu có như thế, còn sợ em tham lam sao?!”

      đương nhiên cũng có điều lo sợ chứ, em biết sao?”

      Hai tay ôm chặt lấy eo , nâng lên cao lơ lửng mặt đất để cho tầm mắt cùng ngang bằng với tầm mắt của .

      Thấy biểu mặt của , bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười tà mị động lòng người, trong ánh mắt cũng ánh lên vài tia tinh nghịch.

      sợ em, vì ham muốn mà bất mãn, chờ Đức về làm cho em ba ngày xuống được giường.”

      Nhan Loan Loan đỏ mặt đấm , mắng biết xấu hổ.

      Tại sao con người ta càng những lúc vô cùng vui vẻ lại có thể cảm thấy ngày tận thế đến gần?



      Ngay lúc chú ý, Nhan Loan Loan cúi đầu xuống nước mắt tuôn rơi, nước mắt rơi chiếc lá rồi rơi xuống đất.

      Nếu đây là cảnh trong mơ, bọn họ nguyện chỉ muốn chìm đắm trong cảnh mộng này mãi bao giờ tỉnh lại. Khói lửa dù có đẹp đến thế nào, cũng chỉ thoáng qua trong chớp mắt, kết quả là, phải tỉnh lại sau đêm tối, rồi giấc mộng tan nát như con người ta tan xương nát thịt sao?



      Đưa về đến trước cửa biệt thự, vẫn còn quấn lấy , nụ hôn triền miên, khiến đầu lưỡi cũng tê rần cả rồi, nhưng cũng có cách nào thỏa mãn rời bỏ cái ôm của .

      thở dài hồi.

      còn chưa có , em cứ như vậy, chờ đến lúc quay trở lại còn phải là muốn lấy mạng sao?”

      Cuối cùng cũng cất bước khỏi, Nhan Loan Loan ngồi ghế trong sân ngửa đầu lên nhìn trời đêm đầy sao.

      Cơn mơ này, cuối cùng cũng chỉ là cảnh tượng huyền ảo, công dã tràng mà thôi.

      Người đàn ông này, xấu xa, còn biết cách để lại dấu ấn trong lòng đến độ khiến đành lòng tổn thương.

      Tại sao lại phải đối tốt với như thế, khiến cho phải động tâm trở thành người phụ nữ ngốc nghếch, còn người đàn ông ấy lại tùy ý dành lãng mạn cho , khiến cho có ảo giác hạnh phúc.

      Mà cái loại ảo giác này, lại khiến cho khắc cốt ghi tâm.

      Cả đời có cách nào quên được.



      buổi sáng chủ nhật yên bình. Sáng sớm hôm sau, Hoàng Phủ Triệt xuống máy bay vừa đến quán rượu, lập tức nhận được cuộc điện thoại của Hoàng Phủ Dĩ Nhu.

      Ở đầu bên kia khóc sướt mướt vô cùng thương tâm, đứt quãng. Hoàng Phủ Triệt cởi bỏ cà-vạt vào trong phòng tắm xả nước ra bồn chuẩn bị tắm, ngồ thành bồn tay day huyệt thái dương, suy đoán ý tứ muốn biểu đạt trong lời .

      Hoàng Phủ Dận cũng mới trở về nước sáng sớm, mà biết thế nào lại tranh cãi ầm ĩ hồi với Tân Tiệp, Hoàng Phủ Dận đóng sập cửa rời nhà, còn Tân Tiệp do quá tức giận mà bệnh tim lại tái phát, phải đưa vào bệnh viện cấp cứu.

      Hoàng Phủ Dận tắt điện thoại, thái tử người sớm sang Tokyo đàm phán chuyện làm ăn, muốn về tới nơi cũng phải mất mười mấy giờ nữa.

      gọi điện thoại liên lạc với bác sĩ của Tân Tiệp là Lục Tử Tước, rồi lại gọi điện thoại lại cho Dĩ Nhu.

      “Đừng khóc, đừng có gấp, có bác sĩ Lục ở đây, có chuyện gì em tìm ông ta, buổi tối thái tử nhất định trở về.”

      và Nguyệt Như tuy phải là do Tân Tiệp sinh ra, nhưng Tân Tiệp vẫn luôn đối xử tốt với bọn như chính con bà sinh ra vậy, đối với những gia đình giàu có như nahf bọn họ, làm được như Tân Tiệp quả thực là dễ. Hoàng Phủ Triệt cũng là con người có lương tâm, mặc dù đây chỉ là bệnh cũ của Tân Tiệp, nhưng trong lòng cũng có ít nhiều lo lắng.



      Đàm phán thành công, hợp đồng cũng kí xong, đối phương mời thái tử ở lại chơi vài ngày nhưng thái tử lại khéo léo nhàng từ chối, chờ cho đến lúc máy bay quay về hạ cánh cũng là lúc nửa đêm rồi.

      Sau khi xuống máy bay trực tiếp đến bệnh viện. Tân Tiệp sau khi được cấp cứu qua cơn nguy hiểm, nằm trong phòng VIP của bệnh viện. Dĩ Nhu còn lo lắng nên vẫn còn ngồi ở bên cạnh bà trông nom.

      Thái tử tìm Lục Tử Tước hỏi han chút về bệnh tình của bà mới quay trở lại gọi Dĩ Nhu ra ngoài chuyện. Dĩ Nhu xong lại nước mắt tuôn rơi, thái tử nhìn thấy trong lòng cảm thấy vô cùng phiền lòng.

      “Người còn chưa có chết, em khóc cái gì! Rốt cuộc là tại sao lại thế này?”

      Dĩ Nhu cũng biết chính xác tại sao bọn họ lại xảy ra tranh cãi gì. Chỉ biết sáng sớm nay lúc trở về liền nhìn thấy gương mặt tức giận của Hoàng Phủ Dận đạp cửa ra ngoài, mà Tân Tiệp bên trong phòng lệ rơi đầy mặt, tâm trạng kích động thể kiềm chế được.

      Thái tử đứng ở cuối hành lang hút thuốc, có y tá qua ngăn cản, lại bị ánh mắt hung ác của trừng dọa mà chạy mất dép.

      Trữ Dư Tịch đưa cơm chiều tới cho Dĩ Nhu, từ phía xa nhìn thấy bóng người cao kia, tần mắt khỏi cũng dừng lại trong giây lát, rồi mới đẩy cửa phòng bênh bước vào.

      Lát sau, thái tử trở về, thấy Dĩ Nhu bưng cạp lồng chút hứng thú nào, mới nhớ tới bản thân mình từ chiều tới giờ vẫn chưa có ăn chút gì, liền tới lấy đôi đũa trong tay chút e dè gì bắt đầu ăn.

      Gắp thức ăn đầu tiên đưa vào trong miệng, vừa nhai động tác liền dừng lại chút, chiếc đũa lập tức bị ném bàn thương tiếc.

      “Là ai mang tới?”

      Dĩ Nhu vừa ý động tác của quá lớn, trách cứ lườm cái.

      biết!”

      Thái tử trầm mặc lát, lại cầm đôi đũa lên lần thứ hai gắp thức ăn, nhai chậm từng chút cẩn thận suy ngẫm.

      Từ Trữ Dư Tịch mà Dĩ Nhu biết được chuyện chia tay của hai người bọn họ, lại thở dài thườn thượt.

      .”

      Thái tử lên tiếng trả lời, cũng quan tâm đến , vẫn bình thản ăn như trước.

      “Tiểu Tịch ấy ---“

      “Ngậm miệng.”

      …”

      thêm chữ nữa xem, có tin đánh em ?”

      Giọng của thái tử thâm trầm liếc mắt nhìn Dĩ Nhu cái. Dĩ Nhu rụt cổ lại lên tiếng.

      Trong lòng thầm nghĩ, đây chính là cho em , đến lúc đó đừng chó trách người khác gạt ! Hừ!

      Hết chương 74
      Last edited by a moderator: 16/4/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 75

      Editor: Chuongnhobe.

      Thái tử biết là tại sao, trực tiếp quay trở về nhà mình, mà trực tếp đến nhà ( ở đây là Tiểu Tịch đấy ạ!).

      Bước ra khỏi thang máy, thấy khuôn mặt cười họa tiết màu rám nắng cửa nhà , trong lòng đột nhiên cảm thấy rất buồn bực. Giống như là nó cười nhạo vậy.

      hiểu tại sao, trong lúc cùng với Trữ Dư Tịch có chút ái muội gì đó, mà có thể tính là tình được sao? xác định bản thân mình thích , để ý .

      Chẳng thế tức giận đến vậy, thậm chí còn động thủ đánh .

      Tay giơ lên nút bấm chuông cửa hồi lâu nhưng cũng k có ấn xuống, lại đến bên cửa sổ lấy điện thoại ra, dò tìm dãy số của , chậm chạp động cũng có ấn xuống nút gọi được.

      Tiểu Tịch.

      màn hình điện thoại chỉ đơn giản ghi hai chữ. có dư thừa bất cứ môt kí tự nào khác.

      Giống như lúc còn ở bên , nhiều năm như vậy rồi, nhưng cũng chỉ ra trước mặt Trữ Dư Tịch yếu đuối như vậy. là dạng con gì, vẫn còn hiểu sao?

      tin tưởng chắc chắn làm càn. Lại tin Thi Dạ Chiêu có thể là Liễu Hạ Huệ. Huống chi Thi Dạ Chiêu còn tuyên bố với .

      từ chối cầu của Thi Dạ Chiêu. Nhân tình, có thể trả, có thể bằng bất cứ giá nào. Nhưng là được. thể lấy ra để làm công cụ trả nhân tình của bản thân mình nợ người khác được.

      Nhớ tới biểu mặt ngày hôm đó của Thi Dạ Chiêu như định liệu từ trước, cách nào buông tay.

      có vấn đề gì, tôi muốn ấy, cho, nhưng nếu ấy chỉ động lựa chọn tôi, có tư cách phản đối…”

      có tư cách, có tư cách.

      Bốn chữ này như ma chú lặp lặp lại trong đầu quấy nhiễu biết bao nhiêu ngày. có tư cách, lại càng muốn mình có tư cách phản đối.

      Khiến trở thành người phụ nữ của .

      càng lúc càng nghĩ như thế, càng phát ra rằng ở trong lòng trở nên đặc biệt đến mức nào. Hóa ra cũng phải là tìm kiếm điều tốt đẹp ở cũng đặt vị trí đặc biệt quan trọng rồi, giữa muôn vàn những người phụ nữ khác là duy nhất với rồi.

      Trong thế giới của , để trở thành duy nhất, khó khăn biết bao nhiêu rồi. Thế mà , lại dễ dàng.

      ôm vào giấc ngủ, ôm tỉnh lại. Thấy hàng lông mi mỏng manh như cánh ve của , khuôn mặt khờ dại mà chút phòng bị nào chìm trong giấc ngủ, còn có ngón tay chính mình vuốt ve .

      Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, thế mà lại có thể khiến cho nó trở thành thói quen. Lúc ngủ, nhất định ngón tay phải cuốn quanh lọn tóc dài của . Mà ngón tay như có ý thức, cứ đêm đêm lại lần tìm những làn tóc mềm mượt của .

      Trữ Dư Tịch mà quý trọng như thế, muốn làm chuyện đó, nên dù bản thân mình có khó chịu biết bao nhiêu cũng nhẫn tâm tổn thương mà kiềm chế nhẫn nhịn kích thích mang lại cho .

      Mà cứ nghĩ đến cảnh tượng thân thể trần truồng phục dưới thân của Thi Dạ Chiêu mà hầu hạ, cứ chiếm cứ toàn bộ tâm trí .



      Trong lòng tâm phiền ý loạn vò loạn tóc đầu mình, cuối cùng vẫn lái xe rời .

      rằng vô cùng chán ghét như vậy! toàn bộ tâm tư mình đều bị người khác sở hữu mất.

      Chờ cho đến khi chở về tới nhà, thấy bóng dáng nhắn kia ngồi ôm đầu gối cạnh cửa nhà .

      Trữ Dư Tịch đứng lên, ngồi tư thế trong thời gian lâu như vậy cũng khiến người ta cảm thấy có chút tê dại.

      Thái tử nhíu mày, rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt như thường lệ. Làm như thấy bước thẳng vào cửa nhà.

      Cửa mở. Hai cánh tay ôm chặt lấy eo từ đằng sau. Thân thể cứng đờ, vừa định gỡ bỏ tay ra, lại nghe thấy tiếng khóc nức nở của truyền từ phía sau lưng.

      “Đừng đẩy em ra, thái tử, em rất nhớ !”

      … ---
      Last edited by a moderator: 17/4/15
      Diệp Tửbornthisway011091 thích bài này.

    4. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Đọc cả bộ này lẫn " bé em thua rồi" mà vẫn ko hiểu rốt cuộc cosmo có phải là cha của thái tử ko?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 76: Tiện Nhân.

      Editor: Chuongnhobe

      Đôi bàn tay quấn quanh eo , mềm mại khong xương lại cứng cỏi chặt chẽ. Tay đặt bên tay , giây sau, lại vẫn gỡ ra.

      Nắm chặt cổ tay , thái tử xoay người lại, khuôn mặt tuấn tú nhìn ra bất cứ cảm xúc gì, nhàng đẩy buông ra.

      Xoay người vào, ngay ở trước mặt đóng sập cửa lại.

      vốc nước vỗ lên mặt, ngẩng lên nhìn trong gương người đàn ông, vẻ mặt xám tro, mệt mỏi. Đây là sao? thái tử gia luôn luôn ngăn nắp tinh thần cao sảng (cao hứng +sảng khoái) đâu rồi?

      còn thấy được tự nhiên cái gì?

      ràng là mới từ cửa nhà trở về, ràng muốn gặp như thế!



      Bị ngăn lại bên ngoài cửa nhà thái tử, trái lại có bất cứ phản ứng lớn nào. Chỉ ngẩn người đứng trước cửa rất lâu, tay nắm đấm xiết chặt.



      Thái tử tắm qua, nằm ở giường lăn qua lộn lại, đầu óc rốt bời. Bật dậy, với lấy chiếc áo ngủ khoác vào, lại châm điếu thuốc ngồi suy tư.

      Hít vào ngụm khí thuốc, mới hoàn hồn lại, chỉ còn giữa hai tay điếu thuốc bốc lên làn khói lạt.

      Đúng là cảnh sắc khói bụi, run run rẩy rẩy.

      Đưa đến trước mặt, thổi hơi.

      Tàn thuốc rơi rụng, làn khói phả mờ nhạt, ngón tay vân vê, hóa thành hư vô.

      vọt người bước xuống giường, dép lê cũng kịp vào, mở cửa ra…





      Ngoài cửa xoay người lại, trong cửa ánh sáng chiếu lên mặt , Kỳ Ngải Văn híp híp mắt, khuôn mặt bắt đầu dãn ra nở nụ cười sung sướng.

      Hoàng Phủ Triệt vẫn thất thần, ta tiến đến ôm vô cùng nhiệt tình, lại hôn lên má .

      ta được mời mà tự đến, giấc ngủ bị quấy nhiễu nhưng mặt Hoàng Phủ Triệt biểu ra hờn giận gì, mặt vẫn với vẻ thờ ơ như ngày thường.

      “Làm sao biết tôi ở đây?”

      Kỳ Ngải Văn đặt vali hành lí xuống, lập tức cởi y phục bên ngoài ra vứt lung tung, người chỉ còn xót lại bộ nội y vòng quanh phòng lượt, lại quay trở lại trước mặt ôm và bắt đầu hôn .

      Hoàng Phủ Triệt nhàng quay đầu , giọng chút nóng lạnh nào.

      .”

      Kỳ Ngải Văn nhún vai.

      “Dĩ Nhu cho em biết ở trong này, tại sao ra nước ngoài chơi cũng đưa em cùng?”

      ta dối. hơi nhếch miệng.

      “Dĩ Nhu cho , phải là tôi chơi đùa sao?”

      dối bị phát , Kỳ Ngải Văn vẫn thoải mái như cũ, buông mái tóc dài ra.

      sao cả, dù sao cũng là em tới tìm , em tắm qua chút.”


      Chờ cho đến lúc ta quấn khăn tắm bước ra tỏa ta mùi sữa tắm nồng nặc, Hoàng Phủ Triệt mới ném đến trước mặt cái thẻ phòng.

      dương tay quơ lấy.

      “Có ý gì?”

      “Mới vừa mới đặt phòng cho .”

      ta cười xấu xa bước nhanh tới dính bên người , bàn tay như con rắn sờ soạng lên khuôn ngực để trần của .

      “Em muốn ở cùng phòng, ngủ cùng giường với .”


      Hoàng Phủ Triệt bắt lấy tay ta làm loạn ngực mình. Thẻ phòng nhét lên khe hở giữa đôi ngực mềm nhũn của ta, lại bóp mặt ta.

      “Ngoan ngoãn chút, ngày mai tôi còn có việc, ngủ !

      Lời ra có vẻ có chút sủng nịnh, nhưng người ra lại có giọng bình thản đến mang chút tình cảm nào.

      Kỳ Ngải Văn vô cùng thích bộ dáng này của , giống như có bất cứ điều gì có thể khơi dậy nhiệt tình ở nơi , lại càng có chuyện gì khiến cho phiền não được cả. ta cảm giác như tất cả mọi chuyện đều ở trong tầm kiểm soát của vậy. Chỉ là có nguyện ý hay chứ có quan hệ gì với việc người khác thích hay cả.

      ta hề ngu ngốc, người đàn ông như thế, muốn theo, điều quan trọng của hề dễ dàng nhìn ra được.

      Dù sao ta cũng còn rất nhiều thời gian cơ mà.

      Hết chương 76
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :