1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuất phục - Tâm Thường (Full Đã có eBook chính văn Ngoại truyện 2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 68:

      Editor: Chuongnhobe

      Trữ Dư Tịch ngồi xếp bằng nền xi măng của thềm cản gió ở bờ biển. Thỉnh thoảng lại cúi xuống nhìn thời gian tích tắc trôi chiếc di động.

      tắt máy điện thoại, nên chỉ có thể gửi tin nhắn cho .

      thái tử, em chờ ở chỗ bồn hoa quảng trường trước tòa nhà A.”

      Tin nhắn gửi được giờ rồi. Mà vẫn tháy có hồi , hay gọi điện thoại trả lời.



      Hạ Tử Dụ đọc qua tin nhắn chút rồi xóa . Nghĩ chút rồi tắt máy , rồi mới đặt điện thoại vào trong túi quần .

      Đứng trước gương ở trong phòng tắm, vò rối đầu của chính mình, khẽ cắn môi rồi tự mình cào lên thân thể mình rất nhiều vết sước. Cởi bỏ áo ngủ, rồi xốc chăn lên, nằm xuống bên cạnh người đàn ông hôn mê biết gì toàn thân lõa lồ, ôm vào trong lòng, rồi nhàng hôn lên mi tâm ( giữa hai lông mày đấy ạ!) và môi của .

      Môi, tay lại trượt xuống phía dưới, bàn tay mềm mại vẫn cứ tiếp tục xuống dừng lại ở bụng dưới của , vẽ vòng vòng vài lượt, rồi lại tiếp tục xuống, xuyên qua ‘bụi cỏ’ cầm bộ phận đàn ông của còn mềm nhũn mà xoa nắn.

      May mắn là, dùng lượng dược vừa phải, chỉ khiến cho ý thức của bị hôn mê, nhưng thân thể của vẫn còn sinh ra phải ứng được. Dưới xoa nắn nhiệt tình của , bộ phận đàn ông của dần thức tỉnh, dần ngẩng cao đầu rồi đứng sừng sững lên cứng như sắt. Sau đó ngậm chặt nó vào trong miệng… (Chuông: phun máu lênh láng… )

      Lặp lặp lại động tác nuốt nhả, đầu lưỡi linh hoạt liếm lại như vẽ, câu rồi lại cuốn lấy, bàn tay mềm mại cũng liên tục lên xuống khuấy động…

      biết cách để khiêu khích , hãm nhập thần trí hôn mê của trong mơ hồ, khiến luông nhiệt khí của dần tập trung nơi bụng dưới, khiến cho vật nam tính kia càng lúc càng cứng rắn lại được luông nhiệt ấm nóng trơi ẩm khít khao quấn lấy, vô cùng thoải mái.

      Tới lúc sắp đến cao trào, Hạ Tử Dụ tự mình để cho tiến vào cơ thể mình, luông nhiệt mạnh mẽ dâng lên bắn vào trong cơ thể .

      Duy trì tư thế như vậy cho đến khi bình tĩnh lại, Hạ Tử Dụ mới nằm xuống bên cạnh , kéo cánh tay của ôm lấy cơ thể mình, tiện tay kéo chăm đắp kín.

      Trong mũi đều ngửi thấy mùi hương của , cả đêm Hạ Tử Dụ ngủ được, tâm tư rối loạn như tơ vò, cho đến khi trời bắt đầu hửng sáng mới chìm vào trong giấc ngủ được.



      Mới sáng sớm, thái tử bỗng nhiên tỉnh dậy. Đầu đau như muốn nứt ra, nhíu mày, dùng ngón tai xoa huyệt thái dương. Qua nửa giây, khôi phục lại phản ứng.

      Nơi này phải là nhà của , cũng phải là khách sạn. Là…. Nhà của Hạ Tử Dụ.

      Người nằm bên cạnh , phải là Trữ Dư Tịch, mà mà Hạ Tử Dụ.

      ngồi xụp xuống cảm giác kinh hãi, toàn thân đau nhức mệt mỏi, cảm giác này giống như là…. Liếc mắt cái, nhìn thấy vỏ chai rượu hết ở bàn trà, quần áo của hai người, rải rác từ sofa đến bên giường thành đường .

      Say rượu, túng dục…

      Túng dục…

      xốc mạnh chăn lên, phải là xử nam có kinh nghiệm, nhìn đến dấu vết sạch chiếc ga trải giường kia, cùng với những vết cào lưng của Hạ Tử Dụ kia, tất cả đều chứng minh với chuyện.

      Mẹ nó!

      “Hạ Tử Dụ đứng lên cho tôi!”

      Thái tử chút thương hoa tiếc ngọc nào dựng Hạ Tử Dụ dậy từ trong kinh hãi.

      “Tối hôm qua sao lại thế này?!”

      tay chút, toàn thân em còn đau nhức.”

      Hạ Tử Dụ cùng lắm chỉ mới ngủ được có hơn giờ chút, trông rất lao lực, sắc mặt tái nhợt. Nhìn bộ dạng suy yếu của Hạ Tử Dụ như vậy, trong lòng thái tử càng thêm buồn bực.

      Làm sao có thể uống nhiều đến như vậy được? Làm sao có thể lăn qua lăn lại Hạ Tử Dụ thành bộ dạng như vậy được?

      dựa đầu vào giường để nhớ lại những chuyện diễn ra đêm qua, lại phát trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Hạ Tử Dụ cũng phải chỉ đơn giản là ngủ, thân thể trần truồng bước xuống giường trước mặt , đến phía bên kia giường cúi người xuống tìm quần lót.

      Là Hạ Tử Dụ cố ý chổng mông về phía thái tử.

      híp mắt lại, kéo Hạ Tử Dụ áp đến giường, bàn tay chạm đến giữa hai chân , dùng hai ngón tay thăm dò, quả nhiên là có dấu vết đụng chạm đến cơ thể , nhìn bằng ánh mắt đầy tức giận.

      “Tôi lại lắn qua lăn lại nữa rồi hả?”

      “Cũng phải là lần đầu tiên.”

      Hạ Tử Dụ cười như sao cả.

      thản nhiên, ngược lại thái tử lại cảm thấy buồn bực.

      “Tại sao ngăn tôi lại?”

      Hạ Tử Dụ chìa cánh tay đầy vết cào sước ra trước mặt , buộc thái tử dừng cất tiếng muốn mắng.



      Vọt vào trong phòng tắm, muốn gọi cho Tiểu Cửu đến nhà lấy quần áo lại cho , bỗng nhiên nghĩ đến Trữ Dư Tịch, cảm thấy kinh hoảng.

      Nguy rồi!

      Nha đầu ngốc kia chắc hẳn còn đứng ở đó chờ chứ?!

      Chờ sau khi vội vã lấy quần áo mặc từ hôm qua mặc lại người, rồi cầm chìa khóa chạy xa rồi đến cả lời chào cũng với Hạ Tử Dụ tiếng mà rời , Hạ Tử Dụ liền chui vào trong bồn tắm nằm ỳ ở đó với vẻ mặt xám tro.

      Trong lòng bàn tay thổi đầy những bong bóng xà phòng dưới tác dụng của ánh điện trở nên sặc sỡ đầy màu sắc, lại nhàng thổi khẽ, khiến cho bong bóng vỡ tan.



      Trữ Dư Tịch, coi như là ông trời khảo nghiệm tình cảm sâu đậm của các người .



      … - -

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: đúng là bồn máu chó là lớn a!!!

      có gì để


      Đúng là ta muốn biết quan điểm của mọi người về cái bồn máu chó này…. A… tay chút…. Thân thể người ta còn khó chịu a…

      Cái đó là… theo lệ cũ hàng năm, mặc niệm 100 lần 2 phút 2 phút 2 phút 2 phút2 phút 2 phút 2 phút 2 phút。。。 sau đó lặng lẽ bò xuống đê!
      Editor ra suy nghĩ của mình: mọi người thông cảm cho thím tác giả, thím í quen chịu cảnh máu chó rồi, nên bây h mới phát điên phát cuồng với mấy cái phân đoạn máu chó này đó, mọi người thông cảm, cho thím ấy được xả kẻo thím ấy bị tự kỷ mấy!!! >_<

      Hết chương 68 ^^!
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 69: Phản bội.

      Editor: Chuongnhobe

      Mới sáng sớm nên đường cũng có nhiều xe lại, thái tử nhấn mạnh gia tăng tốc, bên tay lại ngừng bấm số gọi điện thoại cho Trữ Dư Tich.

      có ai nghe.

      Thái tử tháo tai nghe bluetooth ném ghế bên cạnh, tâm trạng phiền não, đầu óc càng đau hơn.

      nhíu chặt mi tâm, cảm giác ảo não.

      Trữ Dư Tịch đợi , theo hiểu biết của về tính cách của rất có thể đợi cả đêm, mà lại say rượu làm loạn, cùng với người phụ nữ khác quấn lấy nhau cả đêm.

      ràng nhớ rằng tối hôm qua mình hề say rượu, tại sao mọi chuyện lại có thể phát triển thành như vậy được?!

      Người phụ nữ kia cũng là, tại sao lại thèm gọi điện thoại hay nhắn tin cho cơ chứ? lấy di động ra xem, cuộc điện thoại nào gọi đến, cũng có bất cứ tin nhắn nào chưa đọc cả. còn muốn gọi điện thoại cho , nhưng do dung lượng pin còn quá thấp nên máy tự động tắt.

      càng buồn bực đến nỗi đập bể chiếc la bàn, rồi lại nới lỏng cổ áo sơ mi.

      Có những chuyện chỉ phát sinh trong chớp mắt.

      Nhìn thấy đèn đỏ từ phía xa xa, thái tử đành thả chậm tốc độ xe, tay lại với tìm pin dự phòng.

      Ở ngã tư đường, chiếc xe tải lớn vượt đèn đỏ.

      Thái tử cảm thấy khi đó phanh kịp nữa, dồn sức mà đánh tay lái, xe trượt ra khỏi đường cái đâm vào hàng rào bảo hộ.





      Tại đại sảnh A của bãi tắm ven biển Hoàng Gia.

      Nhân viên đều lộ vẻ mạt kinh ngạc khi nhìn thấy người đàn ông toàn thân dính đầy vết bẩn, máu trán vẫn ngừng chảy vội vàng tiến vào.

      Người quản lý trưởng nhận ra thái tử, chạy ra tiếp đón, đưa khăn mặt sạch và băng dán ra cầm máu.

      “Thái tử gia, để chúng tôi đưa ngài bệnh viện!”

      Thía tử kiên nhẫn xua tay, lau qua vết máu mặt, lại lấy thêm băng dán lên, rồi cởi chiếc áo dính đầy máu ném xuống.

      “Người con chiều hôm qua cùng tôi, giờ ở đâu rồi?”

      “Ngày hôm qua phải là tôi trực ban, ngài đợi lát tôi hỏi cho ngài.”

      Sau khi quản lý quay sắc mặt thái tử càng trở nên khó coi hơn, trong lòng rối rắm bày tay đổ mồi hôi, ra tên phòng.

      Thái tử hỏi qua về bố trí của tầng trệt, rồi trực tiếp đến thang máy chuyên dùng bước vào.

      Người phụ nữ này có phải quá ngốc vậy? Còn biết đường tìm phòng mà ngủ nữa.

      Thái tử cười nhạo bản thân mình có phải gấp quá mức rồi hay …. cũng còn là trẻ con nữa, nào hiểu được phải chăm sóc bản thân mình.

      Mà khi thấy khuôn mặt xuất ở phía sau cánh cửa, thái tử hoài nghi có phải đầu mình bị va đập nặng quá, khiến cho trở nên trì độn rồi ?! Hay là xuất ảo giác.

      “Thi…. Dạ Chiêu?”




      tay Thi Dạ Chiêu đặt khung cửa, bộ dáng như chủ nhân thư thái, bên môi nhếch miệng nụ cười như có như , khiến cho thái tử cảm thấycó chút lo lắng.

      Trông giống như vừa mới tắm xong, dây lưng áo tắm còn buông thõng bên hông, chỉ để lộ ra mảng ngực lớn rắn chắc.

      So sánh với bộ dạng của thái tử, quần áo chỉnh tề, dơ dáy bẩn thỉu lôi thôi, có thể tinh thần Thi Dạ Chiêu sảng khoái, lọn tóc vẫn từng giọt nước như những giọt trân châu .

      “Thái tử mới bò từ đâu về đó?”

      Ngoài ý muốn của Thi Dạ Chiêu lại gặp được xuất ở nơi đây, nhìn (thái tử) từ đầu đến chân thầm đánh giá.

      Người đàn ông từ trước đến nay luôn chú trọng đến hình thức bề ngoài này, từ quần áo đến gót giày so với người khác luôn luôn sạch hơn bội phần này, tại sao lại có thể trở nên chật vật như vậy?

      Thái tử híp mắt lại, sai, là phòng này. Mặt trầm xuống, đẩy Thi Dạ Chiêu ra, bước vào bên trong phòng, trước cửa phòng ngủ, mạnh mẽ đá văng cửa phòng ngủ ra.



      Trữ Dư Tich nằm úp sấp ở giường, giường hỗn độn cần phải , mảng lưng lớn lõa lồ lộ ra, cảnh tượng này như đâm bị thương mắt .

      Lửa giận trong lòng cựa quậy nhanh chóng dâng lên cao, khiến phải vô cùng cố gắng để áp chế, khuôn mặt trông càng đáng sợ hơn.

      Trữ Dư Tich bị thanh quá lớn làm thức tỉnh trong kinh hãi, xoa tóc ngồi dậy ở giường, thấy thái tử đứng sừng sững bên cửa mặt tràn đầy tức giận, sợ tới mức ngần người ra.

      thái tử? làm sao…. bị thương!”

      Trong lòng kinh hãi, xốc chăn lên muốn bước xuống giường. chân lại trựng lại giữa trung, ngừng động tác lại, mới phát bộ dáng đúng của bản thân.


      Làm sao …. Lại toàn thân trần truồng thế này?!

      Đầu óc ong lên tiếng, tiện tay vơ lấy bộ quần áo bao lấy thân thể mình.

      Thấy đằng sau thái tử xuất bóng dáng của Thi Dạ Chiêu còn mặc mình chiếc áo tắm, bộ dạng như xem kịch vui đứng dựa ở cửa, trong lòng như có cái gì đó sụp đổ ầm ầm.

      Chuyện này tính là bắt gian tại trận sao?


      …”

      trợn tròn mắt nhìn dám tin , môi trở nên trắng bệch, giọng run lên thầm.

      ?”

      Thái tử hừ cười, giọng hỏi lại.

      thái tử…. …. Ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, em…. Em cũng biết rốt cục là có chuyện gì xảy ra…”

      luống cuống tay chân, tiện tay cài cúc chiếc áo được nửa mới phát đây là chiếc áo sơ mi của đàn ông…

      Chiếc áo sơ mi này, chỉ có thể là của Thi Dạ Chiêu.

      Tâm trạng như bị ong đốt, lấy tay đem cởi chiếc áo ra ném đất, nắm lấy chiếc dra giường cuộn chính mình lại. Có thứ gì đó vì động tác của mà bị rơi xuống đất.

      Là vỏ “áo mưa” mà khách sạn chuẩn bị sẵn cho mỗi phòng, hiệu Khai Phong…

      Chiếc bao màu vàng chói mắt, lúc này lẳng lặng nằm mặt đất.

      Trong phòng an tĩnh mảng, chỉ có tiếng hít thở cùng tiếng nhịp tim đập của .



      Trữ Dư Tịc che môi lại, cảm giác lạnh lẽo từ gan bàn chân truyền lên ớn lạnh cả người, truyền đến từng lỗ chân lông đến mỗi cọng lông tơ.

      Tầm mắt thái tử đảo qua chiếc bao màu vàng kia, bàn tay nắm thành nắm đấm vang lên tiếng kêu răng rắc.

      thái tử…. em có…”

      Đôi chân của Trữ Dư Tịch như bị buộc thêm chì, nặng trịch hồi lâu mới có thể bước được bước.

      Thái tử giận quá hóa cười.

      “Giải thích thế nào cho tôi về toàn bộ những thứ tôi nhìn thấy đây.”

      Bao gồm cả những dấu hôn người em?!”

      Bị chỉ điểm, mới từ từ nhìn xuống đầu vai lộ ra của chính mình, xương quai xanh vừa được che kín phủ đầy những đấu hôn có cả nông lẫn sâu mà xanh tím.

      Cửa phòng mở ra, trong phòng hỗn độn nhất chính là giường, người đàn ông, hộp ‘áo mưa’ hiệu Khai Phong lớn, người phụ nữ trần truồng, toàn thân đầy dấu vết phóng túng…

      Còn có thể được cái gì? Chứng cớ vô cùng xác thực, hết đường chối cãi.



      thái tử…”

      Trữ Dư Tịch cắn chặt môi dưới, trong lòng tràn đầy đau đớn. Từng dòng nước mắt trong suốt óng ánh trong ánh nắng mai rơi xuống, như chết đuối dưới tầm mắt sáng quắc của thái tử.

      Từ trước đến nay luôn có bộ dáng kiên cường, rất ít khi rơi nước mắt trước mặt thái tử. Nhưng lúc này đây, hiểu sao sao mà dừng khóc lại được.

      bước chân cách máy móc đến trước mặt , tay phủ lên nắm đấm của .

      “Mắt thấy nhất thiết đều là , có thể … tin tưởng em được .”

      Vẫn biết người đàn ông này rất cao lớn, chưa bao giờ cảm thấy được khoảng cách giữa hai người lại lớn như lúc này. bước đôi chân trần đến trước mặt , còn chưa cao đến vai . Nhìn ở góc độ mà thích nhất ngửa đầu nhìn , nhìn vào cặp mắt thâm đen, lạnh như băng của mà bản thân mình lại càng thể nào kiềm chế được nước mắt tuôn rơi.

      Thái tử nâng cằm lên, nhìn sát vào, như muốn xác nhận, xem xét và tìm kiếm điều gì đó.

      Khuôn mặt nho này, làn da trắng hơn tuyết này, đôi mắt đẫm lệ khiến người ta phải thương.

      Khiến người ta phải thương?

      cười lạnh, phụ nữ a phụ nữ, suy cho cùng so với đàn ông đúng là động vật đáng sợ hơn.

      “Muốn tôi tin tưởng em, trong khi cơ thể em đầy những vết hôn, thân thể trần truồng ngủ giường , sau đó cầm bao cao su thổi bóng chơi đùa? Phải vậy ?”

      Người đàn ông cao ngất này, ngay cả khi ở trong tình trạng lem luốc như thế, mà chỉ cần hơi cong khóe môi lên cười khẩy như thế cũng có thể mê hoặc được lòng rồi.

      Có thể , từ trước đến giờ người khiến cho cảm thấy tín nhiệm nhất chính là vậy mà giờ đây điều đó hoàn toàn tan vỡ .

      “Em khiến tôi…. Cảm thấy ghê tởm.”

      Tôi muốn cùng sống với em, phải là trò đùa, mà là lòng.



      Mới lúc còn đường đến quyết định này.

      Những lời Hoàng Phủ Triệt , đều hiểu cả. Trữ Chiêu Nhân thương , Đường Yên thương , từ xuống dưới Hoàng Phủ gia, bao gồm cả , có ai mà thương chứ?

      Là do nhận ra tốt đẹp, thuần lương kiên cường của quá muộn, đến khi nhận ra được trái tim mình, chỉ mới phát ra chỉ ở bên cạnh bảo bối này, chỉ ở người , mới khiến có được cảm giác mà kẻ nào khác đem lại cho được.

      Hoàng Phủ Triệt rất đúng, là Trữ Dư Tịch, nghĩ sao mà lại muốn chơi đùa với như những người phự nữ khác? Lần đầu tiên trong đời , nguyện ý thử dùng tấm lòng mình đối đãi với người con .

      Nhưng tấm chân tình của , còn chưa có bắt đầu cho , bị tàn phá, xé nát.

      Nếu ngay cả còn như vậy còn có cái gì có thể khiến cho tin tưởng được?

      Chuyện tình cảm, quả nhiên là trò chơi. Để có thể thắng được nó, cần phải được phép động tình.





      Mà do sớm động tình với người kia, nên trái tim của như giọt sương trong ánh nắng ban mai mà dần vỡ vụn tan biết trong mắt .

      Trong lồng ngực của Trữ Dư Tịch đau nhói, ngay cả hít thở cũng khiến cho đau đớn tâm can, nước mắt càng lúc càng tuôn trào lớn hơn. Do bản tính của , mới muốn khinh địch dễ dàng ra như vậy, chỉ sợ đạt được cách quá dễ dàng mà biết quý trọng.

      Nhưng còn cách nào, thể chịu đựng việc bản thân mình bị khinh thường như vậy.

      “Em từng , em thích người từ rất lâu rồi…”

      Ánh mắt nhìn lạnh lẽo chút ấm áp nào, thậm chí còn có vẻ lạnh lùng xa các, còn ra từng chữ từng chữ , giống như đem bản thân mình xé toạc ra để cho thấy vậy.

      “Người này, em có cách nào để tách rời được, chỉ muốn…”

      Thái tử cười tà, tay dùng lực mạnh, dường như muốn bóp nát tay người phụ nữ này ra.

      “Em muốn , người đó là tôi?.... Em thích tôi?”


      “Đúng vậy, em thích , thái tử.”

      đau đớn, nhưng vẫn chịu đựng, chỉ mong nhìn đến mình, thích cũng cần phải bóp như vậy, ngàn vạn đừng thất vọng về , cũng đừng có cách nào tin tưởng .

      tin tưởng của .

      Đó là điều duy nhất có thể đem ra để khoe với người khác.



      Đáy mắt thái tử, nổi lên hồi cuồng phong bạo vũ ( mưa to gió lớn đó ạ). càng dùng sức mạnh hơn, chỉ hận thể gỡ xương nuốt thịt vào trong bụng, ánh mắt nhìn vô cùng nham hiểm hung ác.

      “Thích mà lúc nào cũng cự tuyệt cho tôi đụng vào em, thích tôi mà đến lúc tôi vừa quay người cái liền bổ nhào vào lòng người khác. Thích tôi mà cho đến khi bị tôi bắt gian tại trận mà vẫn mặt dày mày dạn muốn tôi tin tưởng rằng tất cả những thứ tôi nhìn thấy đều là giả, là các người cố yd diễn cho tôi xem?! Trữ Dư Tich, em nghĩ tôi là đồ ngốc sao? Tôi đối tốt với em chút mà khiến cho em kiêng nể gì muốn lừa gạt tôi rồi sao?”

      Đùa bỡn? Hoàng Phủ Triệt còn đùa bỡn ! Cuối cùng là ai đùa bỡn ai đây?!

      phải! Em biết xảy ra chuyện gì, em nhắn tin cho , nhưng thấy trả lời, em gọi điện thoại cho nhưng lại tắt máy, em chờ đến nửa đêm, mình em nhàm chán uống chút rượu mà thôi –“

      vội giải thích, lại biết rằng, lời giải thích này lọt vào trong tai thái tử lại càng khiến cho cơn giận trong có cách nào hóa giải được.

      có nhận được tin nhắn nào, cũng có tắt máy…

      Thái tử thể nhịn được nữa, người con điềm đạm đáng này, trẻn người ràng có bao nhiêu là ấn ký cà khiến cho ánh mắt nhìn của bị tổn thương đến mức tức giận dâng lên cao điểm nhất!

      “Bốp!” tiếng giòn vang.

      Đầu Trữ Dư Tịch nghiêng .

      đánh .

      Hung hãn, vết bàn tay in hằn khuôn mặt , giống như in sâu vào trong trái tim vậy.

      Thi Dạ Chiêu chẳng biết rời khỏi căn phòng kia từ lúc nào, ngồi ở quầy bar, tự uống rượu mình, trong con mắt màu hổ phách lóe lên tia bí hiểm.



      “Em phải là kẻ có tửu lượng tốt ngàn chén say sao? Chỉ thiếu mỗi điều cho tôi thêm rằng em bị say rượu nên mới làm loạn có phải vậy ?”

      cái tát này, có phải quá mạnh tay rồi hay , đến chính cũng còn cảm thấy tay đau.

      “Trữ Dư Tịch, em biết tính tôi rồi đó, tôi muốn ra kết cục của kẻ phản bội tôi, nể tình chú Chiêu Thú, tôi tha cho em lần.”

      “Em cũng cần phải giải thích với tôi cái gì mà thích, cái gì mà , em còn bằng những người phụ nữ bên ngoài kia, ít nhất bọn họ có ra vẻ thanh cao cho tôi xem, họ biết mình muốn gì, và tôi có thể cho lại bọn họ cái gì.

      Trữ Dư Tịch, em là người đàn bà vô sỉ nhất mà tôi từng thấy!”



      Buổi sáng ngày hôm nay, cũng như những ngày bình thường khác, ánh sáng mặt trời chiếu rọi, ban công cửa sổ, có chậu hoa biết tên là gì, đóa hoa vàng tươi sáng nở giữa các cành lá chen chúc màu xanh lục trong chậu.

      Ánh sáng xuyên thấu qua tấm rèm mỏng lất phất bay mặt đất bóng chiếu.

      Trời mùa hạ, mới sáng sớm mà nhiệt độ lên cao.

      Nhưng tại sao lại cảm giác bản thân mình như ngồi trong hầm băng như vậy?

      buổi sáng sớm tốt đẹp là thế.

      nhìn đóa hoa , mỉm cười yếu ớt.

      “Đêm qua ở đâu?”



      “Ở cùng với Hạ Tử Dụ đúng ?”

      “Chiếc áo sơ mi mặc, vẫn là chiếc áo ngày hôm qua.”

      “Chẳng lẽ muốn , đêm hôm qua giữa hai người có phát sinh chuyện gì?”

      chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, bàn tay chà mạnh lên vết máu bên môi, trong ánh mắt tái kia, cũng thoắt thoát lên căn hờn.

      “Em có tư cách gì bắt tôi phải trung thành với em?!”


      “Bởi vì em từng nghe câu “hẳn là có chút thích em” sao?”



      Thái tử bỗng nhiên cười rộ lên cách ngả ngớn.

      “Em có tư cách, có tư cách chát vấn tôi, những lời này cũng chẳng là gì đối với tôi cả, nó có chút ý nghĩa gì hết, tôi đều với tất cả những người phụ nữ khác là thích họ, là em quá coi trọng chính mình rồi.”

      đưa tay ra, lau vết máu còn dính khóe môi , động tác ôn nhum nhưng lời ra sao mà lại vô tình đến nỗi khiến cho tâm can của tan tành thành tro bụi.

      “Tôi ở chỗ ấy cả đêm, cả đêm đều lăn lội giường với ấy, cực kỳ sảng khoái, so với em, ấy còn biết chiều và làm cho tôi vui vẻ, còn biết cách lấy lòng tôi, giống em, giả vờ đứng đắn, thanh cao, để tôi cho em nghe những điều này, em còn muốn như thế nào, cần phải làm gì?”

      Trữ Dư Tịch từng đọc qua trong sách có viết câu: “Lúc ta bạn, đó là lúc sơ ý của ta, bạn đừng nên dễ dàng cảm động.”



      Có người , con cá nó chỉ nhớ được điều gì đó trong vòng bảy giây, bảy giây sau đó nó quên toàn bộ những chuyện xảy ra lúc trước đó, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu lần nữa. Như vậy, con cá sống ở trong chậu kia, nếu như nó mất người bạn của nó chỉ còn lại mình, nó cũng cảm thấy độc tịch mịch. Mặc dù mất bạn đồng hành, cũng cảm thấy thương tâm khổ sở.

      Trữ Dư Tịch tình nguyện mình cũng được giống như con cá kia, chỉ cần sau bảy giây, quên được tàn nhẫn của giờ phút này, bản thân mình còn sức lực để thương nữa.

      hi vọng mình giống con cá kia, quên mất , xóa toàn bộ kí ức về , muốn toàn bộ những gì giữa tan thành mây khói.

      chỉ muốn giống con cá kia ở điểm, có thể quên loại đau lòng này, vì cái gì khác, chỉ là vì tìm cho chính mình lí do…. Có thể tiếp tục kiên trì .

      Nhưng mà, vẫn luôn nhớ câu.

      May mắn tình phải là tất cả, may mắt là tất cả…. cũng phải là tình .


      … --

      Suy nghĩ của thím tác giả: ách, lại có bồn lớn giả tạo cách khoa trương, MS (ra vẻ) so với ngày hôm qua còn có vẻ khoa trương hơn a…


      Được rồi…. ta lưu ý, ta bị người chém…

      Hu hu hu…. tay chút a…

      !@#$%^&*(
      …………… vân vân… mây mây



      Lời của editor: tui thấy bà tác giả cần phải có vài bác sĩ đến cứu!!! >_<

      Hết chương 69 ^^!
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 70: Giá đắt, cả đời làm tù nhân.

      Editor: Chuongnhobe

      may mắn là tình phải là tất cả, may mắn là tất cả…. Cũng là tình .



      hồi trò hề qua , có công việc quay trở về với công việc, phải chơi lại chơi thôi, ban ngày có sao, mỗi ngày vẫn trôi qua như trước giờ vẫn thế thôi.

      Ai đau khổ, người nào bi thương, liệu ai có thể nhìn thấy?!

      Trữ Dư Tịch vẫn chăm chỉ luyện vẽ mỗi ngày như cũ, theo các bạn học vẽ phong cảnh và thời gian còn lại dành thời gian xem phim chơi game với Dĩ Nhu, và cả ăn đêm đến no căng bụng cuùng ới Nhan Loan Loan, thỉnh thoảng lại quay trở về nhà Hoàng Phủ thăm ông cụ bên nhà để dỗ dành ông vui vẻ.

      Nghỉ hè, dịp vui vẻ.

      Ngày kia là tới ngày sinh nhật của Nhan Loan Loan, Trữ Dư Tịch cố ý tới vài nơi mới có thể chọn quà sinh nhật vừa ý mình.

      hai, buổi tối hẹn Loan Loan giúp em được , mấy ngày rồi em gặp ấy.”

      Giữa trưa, Trữ Dư Tịch ăn mặc thoải mái và trang điểm , tới công ty tìm Hoàng Phủ Triệt, hăn còn bận rộn làm việc, chỉ có thể bớt được chút thời gian để cùng ăn đồ ăn nhanh với Trữ Dư Tịch tại nhà ăn của công ty.

      “Được.”

      Hoàng Phủ Triệt xoa tay, chăm chú nhìn với nụ cười tươi tắn như thường lệ.

      Trước mặt ly Cola, miệng ngậm ống hút, tiện tay lật vài trang tạp chí. Tầm giờ giữa trưa ánh sáng như chiếu lên khuôn mặt tươi trẻ của lớp màng mỏng. Như nhận ra tầm mắt nhìn mình, Trữ Dư Tịch nâng ánh mắt lên, cười ngọt ngào.

      “Hai người cãi nhau hả?”

      Hoàng Phủ Triệt trực tiếp thẳng vào vấn đề, có thêm câu vô nghĩa.

      Nụ cười môi cứng lại trong giây lát.

      “Giữa bọn em có chuyện gì nữa rồi.”

      “Tiểu Tịch.”

      Hoàng Phủ Triệt nhăn mày.

      “Còn có chuyện gì thể với được nữa sao?”

      Trữ Dư Tịch cười yếu ớt lắc đầu, khiến tóc buộc đuôi ngựa sau đầu vung vung qua lại.

      hai, là em muốn là, giữa bọn em có chuyện gì cả, từ đầu có gì rồi.”

      Giữa và thái tử, chẳng có chút gì gọi là ràng buộc rồi.





      Lúc trước chuyện cùng với thái tử, nhưng lúc đó là việc của công ty, còn việc riêng này của thái tử, dễ gì mà hỏi được.

      “Tiểu Tịch, cần bận tâm về điều đó nữa đâu, loại người như thái tử, thích hợp với em.”

      Trữ Dư Tịch khép hờ mắt lại, hơi gật đầu. Lơ đãng lật qua trang tạp chí cầm tay.

      Nếu như tình cảm của , cuộc đời của , cũng có thể nhàng qua như lật trang giấy này, tốt biết bao.



      Trước khi , Trữ Dư Tịch từ chối đề nghị muốn phái người lái xe đưa về của Hoàng Phủ Triệt, dù sao cũng vô cùng nhàn rỗi, tản bộ trở về cũng tốt.

      ánh mắt, vẫn theo dõi từng bước chân của , mãi cho tới khi rời khỏi hoàn toàn còn thấy bóng dáng thanh lệ của đâu nữa.

      Khi Hoàng Phủ Triệt vừa ra lên tới tầng hai của tòa nhà, thấy thái tử đứng ở bên cửa sổ, tay bưng tách café, mặt đổi sắc nhìn xuống phía dưới.

      tới, nhìn theo tầm mắt của thái tử, hơi nhếch môi lên.

      đứng ở đây bao lâu rồi?”

      “Vừa tới.”

      Khóe môi Hoàng Phủ Triệt càng cong lên hơn.

      “Tầm nhìn nơi này tồi.”

      Vừa vặn đối diện đó là nhà ăn, nơi mà và Trữ Dư Tịch vừa ngồi ăn lại trùng hợp ngay ở bên cửa sổ. Đứng ở nơi này, có thể đem toàn bộ khung cảnh khi nãy thu vào trong mắt. Trái lại, vị trí của Hoàng Phủ Triệt ngồi lúc đó cũng có thể nhìn thấy nơi này.

      Thái tử lườm cái, thêm dù là nửa chữ, xoay người bước lên tầng.

      Hoàng Phủ Triệt lấy điện thoại di động ra, nhắn cho Nhan Loan Loan tin nhắn.



      Nhan Loan Loan xem xong tin nhắn, tất cả mọi tâm tình lên mặt. Nhanh chóng động tay nhắn lại.

      Đặt điện thoại xuống, lại lấy con dao điêu khắc khác, cúi người xuống tiếp tục khắc họa từng chi tiết bức tượng đất. Đây là tác phẩm mà rất dụng tâm tạo ra, tốt rồi còn muốn tốt hơn, thậm chí, mỗi mũi dao chỉnh sửa đều dùng tình cảm chân thành để tạo ra.

      Tâm huyết của mấy tháng, cuối cùng cũng hoàn thành.

      bưng ly hồng trà ngồi trước bàn làm việc, chống cằm thưởng thức. Đầu ngón tay dính đầy bùn nhàng miêu tả hình dáng của tác phẩm.

      Trong lòng tràn đầy ngọt ngào thành lời.

      Đôi mắt từ đất bùn, còn cảm thấy như thiếu chút gì đó. Lại nhớ tới cặp mắt kia khiến người ta khi nhìn vào dời nổi tầm mắt ra nơi khác được, lại chạy lục tìm trong đống đồ đạc của mình, để tìm vật gì đó thích hợp để lột tả được đôi mắt kia tốt hơn.

      Rốt cục tình là cái gì? Có thể khiến cho tâm hồn con người ta chìm đắm như vậy?!

      Đời , khi mới mười mấy tuổi, từng thích nam sinh.

      Đó là mối tình đầu ngây ngô trong sáng, khi đó Cosmo cũng chỉ là người chu cấp cho cuộc sống của được tốt về mặt vật chất, phải lo đến chuyện cơm áo, sinh hoạt. coi như cha mình.

      ngày kia, chàng trai đó kéo tay , dẫn đến bóng cây ngoài cửa.

      đỏ mặt hồi lâu, mới thốt ra được vài chữ. Muốn làm bạn của cậu ta.

      Lần đầu tiên trong đời, Nhan Loan Loan được tỏ tình, đôi mắt long lanh thẹn thùng, mím môi, gật đầu.

      Cũng giống như , cậu bé đó cũng là trẻ mồ côi, được thương nhân giàu có nhận về nuôi.

      Trường học quý tốc, phải là nơi đứa trẻ nào cũng có thể vào học được. Bởi vì có Cosmo, nên con đường học hành ở đây của trở nên thuận lợi.

      Đó là thưở ngây thơ hồn nhiên. Khi học, và cậu ta vụng trộm trao đổi thư từ qua lại, sau khi tan học, cùng nhau trốn ở phòng học nào đỏ cùng nhau làm bài tập, chuyện với nhau về lí tưởng và tương lai của bản thân mỗi người.

      Đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất của trước khi gặp được Hoàng Phủ Triệt.

      Xem , thế giới này tốt đẹp biết bao. là trẻ mồ côi đấy thế nào? có Cosmo thương lúc gặp cảnh hoạn nạn, có cậu bé kia làm bạn.

      Cha mẹ nuôi quyết định đưa cậu ta ra nước ngoài du học. Khi đó cậu ta cao hơn cái đầu, đêm trước khi , cậu ta dẫn đến ngôi giáo đường của nhi viện, ngồi ở hàng ghế đầu chăm chú cầu nguyện.

      Cậu ta , Loan Loan, chờ tốt nghiệp quay trở về, trở về cưới em.

      Cậu ta cầm tay lên, đeo vào ngón tay chiếc nhẫn bạch kim, mặt có đính viên kim cương nho .

      Đó là viên kim cương duy nhất được tặng, đối với nó là thứ đáng quý nhất. Đó là lời hứa của người đàn ông đối với , nhận được, đó là lời hứa tốt đẹp nhất trong cuộc đời mà có được.

      Đên đó, hai người bọn họ vẫn ở trong giáo đường cùng nhau chuyện. nằm ở trong lòng ta, khao khát tương lai tươi sáng. biết được bản thân mình ngủ thiếp từ lúc nào.

      Trong mờ ngập tràn những bong bóng đầy màu sắc, hạnh phúc với chỉ cần đơn giản có thế thôi. cần phải có vẻ bề ngoài sa hoa mỹ lệ, chỉ cần có người đàn ông thương, lời hứa, và cả cũng thương ta, thế là đủ rồi.

      Chỉ là, bọn họ quá coi thực này rồi.
      thực thường rất tàn khôc, hạnh phúc, có thể bị phá hủy trong giây lát. Người có thể cho bạn tình , cho bạn ước mơ, chỉ trong chốc lát, cũng có thể xé tan nát mọi thứ ngay trước mặt bạn, bạn như người bị trúng tên. Thế nhưng bạn lại bất lực.

      Bất lực, là điều tàn nhẫn nhất thế giới này.

      Vừa tỉnh khỏi giấc ngủ, tất cả mọi thứ đều thay đổi. thay đổi đến long trời nở đất, khiến cho chuyện tình đẹp như mơ của hai con người chỉ trong nháy mắt bị phá hủy tan tành thành từng mảnh.

      Là Cosmo

      đem theo vài thủ hạ, ngồi ở phía đối diện với bọn họ thảnh thơi hút xì gà, rất nhẫn nại hỏi cậu bạn kia, cậu thích Loan Loan của ta sao?

      Cậu ta , cậu ta trở về để cưới .

      Cosmo nở nụ cười, chế diễu hỏi lại cậu muốn kết hôn với ấy sao?

      Cậu ta là cậu muốn.

      Cosmo nhìn Nhan Loan Loan ngồi dưới chân . ? Loan Loan, thương cậu ta? Muốn gả cho cậu ta sao?

      Năm đó Nhan Loan Loan mười tám tuổi, quả nhiên giống như dự đoán vài năm trước của Cosmo, người con đẹp tuyệt sắc. Mỗi cái nhăn mày, nụ cười hay cử chỉ giơ tay nhấc chân, đều khiến cho đàn ông bị cuốn hút.

      Mà trong đôi mắt trong sáng kia, chứa dục vọng nhìn , nhưng lại có thể khiến cho bộc lộ bản tính tàn nhẫn nhất của mình.

      Nhna Loan Loan vẫn biết, vẫn ôm cổ cách vô cùng thân thiết, cần vị trưởng bối, giống như cha mình, cùng chia sẻ niềm vui, chia sẻ tình đích thực đời mình vừa mới nảy nở.

      muốn, muốn đợi cậu ta trở về, Cosmo, người xem có được ?



      Cosmo chậm rãi nhếch miệng, Nhan Loan Loan nghe thấy : “ được. Tôi được.”

      cho rằng chỉ đùa giỡn thôi. lại kéo tay lại gần, hôn lên môi .

      Tôi đùa, Loan Loan, em là của tôi, làm sao tôi có thể để cho em gả cho người đàn ông khác được?

      Cánh tay Cosmo rắn chắc ôm lấy , còn bọn hạ thủ cường tráng xông vào bẻ gẫy chân tay của cậu thanh niên kia.

      Tiếng xương cốt vỡ vụn, cảnh tượng lại càng kinh hoàng đến độ thể tưởng tượng được. Tất cả thu hết vào trong tai , khiến sởn gia ốc.

      Cosmo vỗ về khuôn mặt bị dọa đến trắng bệch của .

      người đàn ông bị tàn phế như thế này, em còn thích được sao?

      Nhan Loan Loan nhìn chớp mắt trong hồi.

      Thích.



      Cosmo cười. Nha đầu kia, chỉ là còn quá trẻ người non dạ rồi.

      chữ này, mà cậu thanh niên đó phải trả cái giá vô cùng đắt đau đớn thảm hại đến tưởng.

      Nhan Loan Loan từng chứng kiến cảnh người ta giết cả, mổ gà, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy người sống bị chặt ra như vậy.

      Phần ánh tay, cẳng chân còn lại sau khi bị chặt đầm đìa máu tươi, thậm chí vẫn còn vài sợi thịt và dây thần kinh còn dính với thân thể. Xương bị gãy lồi ra lại bị vũng máu bao quanh.

      Ngón tay cậu ta, còn chỉ về phía .

      chút hơi thở thoi thóp còn lại của cậu ta, trong đôi mắt kia vẫn lên cố chấp.

      Nhan Loan Loan nhảy từ người Cosmo xuống máy móc chạy tới bên người cậu ta, dùng khăn sạch lau vết máu mới phun ra từ trong miệng cậu ta.

      Chiếc khăn tay trắng, trong chốc lát bị nhộm đỏ như đóa hoa, trông vô cùng chói mắt.

      Cậu ta vẫn còn muốn dùng hết những hơi thở cuối cùng, khó khăn ra.

      “Cùng…. …”

      Nhan Loan Loan mỉm cười, gật đầu lia lịa.

      Uhm, chờ , chờ .

      Cosmo cười lạnh, kéo tóc Nhan Loan Loan đến trong ngực mình, cố định cằm mà hôn lên môi .

      dùng hết sức mình mà phản kháng, nhưng nó chỉ giống như dùng tay gãi ngứa đối với mà thôi.

      dám tin người đàn ông này lại là Cosmo, Cosmo – người luôn luôn thương .

      Con người này, ràng chính là ma quỷ mà.

      Cosmo tiếp tục tiến lên dẫm nát chỗ chân bị gãy của cậu thanh niên, thậm chí còn dùng lực mạnh hơn, khiến cho cậu ta càng thêm đau đớn.

      Mày muốn kết hôn với ấy sao?

      Mày muốn ?
      A.

      Mày cho rằng mày là ai?

      Mày nghĩ là mày có thể làm được điều đó sao?

      Trong mắt cậu ngập tràn căm hận, khiến cho Cosmo nhìn vào càng cảm thấy buồn cười.

      Nhan Loan Loan lén tháo chiếc nhẫn kim cương ra mà nắm chặt trong lòng bàn tay, chỉ hận thể đem nó khảm sâu vào trong da thịt của .

      Tình của , thế mà lại hại cậu ta, kẻ vô tôi như vậy.

      Tình của , phá vỡ tất cả.

      sinh mệnh còn sống tốt đẹp là thế, vừa mới rời khỏi tay . Lại bị chết thê thảm ngay trước mắt thể nhắm mắt.

      Môi khẽ nhếch lên. lên tiếng, nhìn bằng ánh mắt đầy hứa hẹn.

      Chờ

      Chờ

      Đôi mắt vẫn nhìn mỉm cười như vậy, trái tim thể đập được nữa. Cái chết của thể thay đổi được.

      Từ đầu tới cuối, Nhan Loan Loan cũng thể rơi được giọt nước mắt nào.



      Viện trưởng Kha vì nghe thấy tiếng mà chạy tới, Nhan Loan Loan xin ông giúp đỡ. đâu hiểu được viện trưởng Kha bị ánh mắt lạnh lùng nhìn… Nhận mệnh.

      Viện trưởng Kha , theo Cosmo bạc đãi , muốn làm gì, chỉ cần làm theo là được.

      tin có thể tay che trời được. báo cảnh sát.

      Mặc dù rất bận rộn, nhưng Cosmo vẫn ung dung nhìn vùng vẫy trong vô vọng.

      Thủ hạ của làm việc rất lưu loát, trước mắt , làm cho trường trở lại như cũ, giống như chuyện vừa rồi chẳng qua chỉ là cơn ác mộng mà thôi.

      Cảnh sát đến, quanh vòng, tiến đến phía cung kính chào hỏi, sau đó rời .

      Tất cả mọi người đều hết, chỉ còn lại mỗi và Cosmo.

      ôm vào trong ngực, thương chiều chuộng như thường ngày.

      “Loan Loan, tại em hiểu rồi chứ? Thế giới này phải là thế giới thuộc về em, mà là em thuộc về thế giới này. Tôi nghĩ, em có thể phản kháng, có thể trốn , có thể tìm người giúp đỡ.

      Nhưng cuối cùng, cũng chỉ có thể có kết quả như thế này mà thôi.

      Em trốn thoát được khỏi bàn tay tôi đâu.

      Em, chỉ có thể khuất phuc.



      Lời của editor: eo ơi ác dã man, chưa bao h tui nghĩ tui là đứa làm cái thể loại này, giết người, giết người đóooooooooooooooo!
      Suýt nữa phun ra lap, vì quá kinh. Trước h cũng có đọc, nhưng mà hôm nay động vào làm mới thấy rất kinh người…!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

      Hết chương 70 ^^!
      Last edited by a moderator: 31/3/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 71:

      Editor: Chuongnhobe.

      Chìm đắm trong đoạn hồi ức kinh hoàng đó, giúp cho Nhan Loan Loan tìm ra được thứ có thể dùng để làm đôi mắt cho bức tượng về Hoàng Phủ Triệt.

      khối thủy tinh đen bóng, múa ba-lê.

      Đó là ước mơ thuở còn của .

      Cũng giống như những đứa bé bình thường khác, cũng mong muốn mình được hóa thân thành nàng thiên nga trắng xinh đẹp, có thể tự do thoải mái múa những điệu mà thích.

      Ước mơ?

      Nhan Loan Loan tự giễu bản thân, cái gì đó khiến cho cuộc đời trở nên quá cách biệt với suy nghĩ của rồi?!

      ném vụn khối thủy tinh trong tay, sau đó tỉ mẩn chọn lấy 2 khối có hình kích thước vừa phải, khảm vào trong hốc mắt kia.

      Lại lui về phía sau vài bước, gật đầu hài lòng về tác phẩm của mình.

      Màu đen, thâm thúy, đôi mắt đẹp lóe lên ánh nhìn khiến người ta cảm thấy kinh diễm*.
      (kinh diễm: kinh sợ + xinh đẹp)

      Bản năng của con người luôn luôn muốn trốn tránh những tổn thương và tham lam ấm áp.

      Cosmo mang lại cho cảm giác vô cùng ấm áp tình thân, nhưng lại khiến phải trả cái giá vô cùng đắt – bị cầm tù cả đời.

      Hoàng Phủ Triệt mang lại cho ấm áp của tình , khiến cho trở nên tham lam, khiến cho tâm hồn bị giam cầm ở nơi tàn tro hoang vu, lần thứ hai dấy lên ngôi sao hi vọng thoát khỏi nơi đó.

      Gặp được , đó là may mắn của đời , để bù đắp lại những tháng ngày đau khổ phải chịu đựng trước đó, giúp cho trái tim còn sót lại chút khả năng thương của có thể lần nữa đập loạn nhịp, gặp gỡ đó đủ để thay đổi toàn bộ vận khí còn lại của đời .

      Hoàng Phủ Triệt.

      Đừng làm em thất vọng…

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: ><

      Trái tim mỏng manh của ta….

      Những thứ các người thích nhất định là những thứ ta thích…

      Ta thích là có nguyên do cả đó….

      Đừng làm tổn thương trái tim mỏng manh của ta…. ><

      Cosmo quá là khủng bố rồi! Người phụ nữ nào có thể cam tâm tình nguyện bước theo chứ!!! Loan Loan có thể trốn thoát được sao???!!!
      Last edited by a moderator: 1/4/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 72: Đừng nghịch lửa!!!

      Editor: Chuongnhobe

      Cuộc hẹn vào buổi tối cuối cùng lại bị hủy. Nguyên nhân là Tư Diệu – vợ trước của Trình Diệp cuối cùng cũng gật đầu đồng ý tái hôn. Tư Diệu Ngưng là nữ cảnh sát xinh đẹp lạnh lùng nổi tiếng trong giới cảnh sát. Lại là con của cục trưởng, lúc trước kết hôn cùng với Trình Diệp chưa được hai năm, bản tính công tử trăng hoa của bộc lộ, thường xuyên ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Lần đầu tiên đại cảnh sát Tư còn chìa ra thẻ vàng, nhưng đến lần thứ hai lại trực tiếp đưa ra thẻ đỏ - đơn ly hôn!

      Tất cả bọn đàn ông chính là lũ đê tiện, những thứ có được trong tay biết quý trọng, chỉ đến khi mất rồi, mới hối hận muộn. Sau khi ly hôn, Trình Diệp mới phát ra rằng, bà xã của mình là người phụ nữ tốt nhất thế giới này, cho nên, kiên trì theo đuổi lại để mong tái hôn với mình.

      Mẹ của Tư Diệu Ngưng là thiên kim tiểu thư trong gia tộc Hoàng Phủ, tính ra Tư Diệu Ngưng cũng là em họ của bọn thái tử và Hoàng Phủ Triệt.

      Ở Tư Diệu Ngưng người ta thấy toát ra vẻ khiêm nhường giản dị, mặc dù xuất thân trong gia đình giàu có nhưng lại hề có chút gọi là căn bệnh tiểu thư hay công chúa gì cả. là người thích phô trương giàu sang của gia đình, cũng thích tham gia chốn náo nhiệt. Vì vậy, Trình Diệp đành nghe theo chỉ điểm của bà xã, mở tiệc hoành tráng gì cả, chỉ cần làm vài bàn ăn mời những bạn bè tốt và vài người thân quen tới gia đình cùng chung vui.

      Đương nhiên, thái tử, Hoàng Phủ Triệt, Nhan Loan Loan và Trữ Dư Tịch cũng tự nhiên được lọt vào trong hàng ngũ được mời đến. Đến khi bữa tiệc được nửa, Trữ Dư Tịch mới kéo Nhan Loan Loan ra ngoài sân, đưa cho chiết hộp tinh xảo.


      “Trước hết, chúc sinh nhật vui vẻ, Loan Loan.”

      Trữ Dư Tịch kéo tay Nhan Loan Loan cách hết sức thân thiết.

      Nhan Loan Loan rất vui, cẩn thận nhìn ngắm chiếc hộp trong lòng bàn tay, rất ít khi nhận được món quà đơn thuần chút tạp niệm nào như thế.

      “Ngày kia mới là sinh nhật tôi, làm sao vội vã chuẩn bị quà tặng tôi như vậy.”

      “Nhất định phải thích đó nha…., tôi mất ngày trời lại mới có thể chọn được đó.”

      Trữ Dư Tịch cười tinh nghịch, đầu tựa lên vai . Trong sân nhà của Trình Diệp trồng rất nhiều hoa, nghe là để lấy lòng Tư Diệu Ngưng được vui, đích thân chọn lựa từng loại . Trong gian tứ phía lan tỏa hương hoa ngào ngạt, lại kết hợp với bữa tiệc thân mật của buổi tối ngày hôm nay, lại càng làm cho khí lan tỏa thêm hương vị cuộc sống ngọt ngào.

      Nhan Loan Loan phải chưa từng nghe chuyện tình cảm giữa và thái tử, giữa phụ nữ với nhau, trong những phút giây nào đó, lại có ngầm hiểu vô cùng kỳ diệu. cần phải gì cả, chỉ cần hiểu cho tâm trạng của đối phương là được rồi.

      trực tiếp hỏi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Trữ Dư Tịch vẫn cười tươi và trông rất vui vẻ, chỉ là, trong đôi mắt kia, ít chút ánh sáng long lanh hơn so với trước.

      “Tiểu Tịch, …”

      Nhan Loan Loan ôm vai .

      “Nhân tiện thái tử ở bên trong, nên chuyện với ta tốt lần xem sao?”

      Trữ Dư Tịch yên lặng gì, lúc lâu sau, mới chậm rãi lắc đầu.

      “Còn có chuyện gì để nữa đây.”

      “Vậy hai người cứ như vậy mà chia tay nhau hay sao?”

      Chia tay…. Bọn họ từng có bắt đầu sao? Nếu có, quá trình quen nhau đó cũng quá là ngắn ngủi, ngắn đến nỗi cũng có cơ hội bắt lấy dù chỉ chút, chút cảm giác gọi là hạnh phúc lứa đôi.



      Hoàng Phủ Triệt giới thiệu Tư Diệu Ngưng và Nhan Loan Loan với nhau. Đối với cảnh sát, từ trước đến giờ, Nhan Loan Loan chút hảo cảm nào. Cái gì mà vì nhân dân mà hướng tới chính nghĩa, phá vỡ các thế lực đen tối?! Đều là nhảm….

      Nhưng Tư Diệu Ngưng lại khiến cho cảm giác khác. Đêm nay, mặc dù Tư Diệu Ngưng chỉ ăn mặc thường phục cũng có thể khiến cho có cảm giác oai hùng hiên ngang, mặt tràn đầy vẻ đề cao chính nghĩa.


      Nếu tận mắt nhìn thấy, Nhan Loan Loan thể tin được tại sao mà Trình Diệp lại có thể cam tâm tình nguyện chỉ bên cạnh làm đầy tớ vâng lời người phụ nữ, xum xoe nịnh bợ… ngờ, ở trước mặt Tư Diệu Ngưng, toàn bộ khí chất oai hùng lạnh lùng của Trình Diệp lại thấy bóng dáng đâu cả.

      ánh mắt, vẫn lướt qua đám đông mà dừng người Nhan Loan Loan.



      Nhan Loan Loan vào nhà vệ sinh, cúi đầu xuống vuốt phẳng nếp gấp váy, chỉ chút nữa là đâm sầm vào bức tường khiến giật mình lui lại hai bước nhưng dưới chân giày cao gót khiến loạng choạng nhưng may sao được người nào đó đỡ được.

      “Cẩn thận chút!”

      Nhan Loan Loan vừa nghe thấy giọng này, ngẩng đầu lên.

      Là Nguyễn Diệc Hàn.

      Vẫn là khuôn mặt lưu manh vô lại của Nguyễn Diệc Hàn, nhưng lúc này nhìn thấy , lại có cảm giác khác lạ, muốn lại thôi.

      “Tiểu Nguyễn?”

      Nguyễn Diệc Hàn cau mày, chăm chú nhìn lúc lâu, hai lời kéo tới ban công ngoài hành lang.

      Nhan Loan Loan nhìn đóng cửa lại mà hai vai co rụt.

      Nguyễn Diệc Hàn cũng tự nhiên có cảm giác phản ứng của có gì khác, tiến đến giam vào giữa lan can và cơ thể mình, tìm ra lối thoát. câu nào, Nhan Loan Loan lại trừng mắt nhìn lớn tiếng quát.

      “Nguyễn, Diệc , Hàn!”

      câu này khiến cho Nguyễn Diệc Hàn ngẩng đầu lên biểu cảm bất đắc dĩ.

      “Tôi này, thể dịu dàng với tôi chút sao?”

      Nhan Loan Loan ôm bả vai mình, hừ lạnh.

      “Muốn cái gì mau .”

      Nguyễn Diệc Hàn cũng khoanh tay tựa và lan can đứng bên cạnh . Theo bản năng, Nhan Loan Loan bước cách xa bước, rồi mới bất mãn quay sang nhìn Nguyễn Diệc Hàn.

      , cũng là tôi bị lợi dụng, thái độ của như vậy khiến tôi bị tổn thương đó, Loan Loan.”


      Nhắc tới cái này, môi Nhan Loan Loan nở nụ cười.

      “Đúng đúng đúng, là tôi nên cảm tạ Nguyễn thiếu gia giúp đỡ nhiệt tình.”

      Trong lúc chuyện, ánh mắt lóe lên ánh sáng nhạt làm say lòng người…. Đứng bên cạnh người con mình thầm , giữa vường hoa ngát hương, khiến cho người ta say đắm.

      Nguyễn Diệc Hàn chìm trong say đắm của bản thân.

      “Em cậu ra rồi hả?”

      Nhan Loan Loan chỉ cười .

      “Em đừng trách tôi sát phong cảnh, cậu ta có vị hôn thê rồi.”

      Ý cười trong mắt Nhan Loan giảm.

      “Tôi biết a.”

      Người phụ nữ này!

      Khuôn mặt tức giận của Nguyễn Diệc Hàn tái . Tại sao Nhan Loan Loan biết ý tứ của chứ.

      “Tôi cần phải chà đạp bản thân mình, cứ tận hưởng vui vẻ trước mắt thôi, đó phải lời khuyên bản của những công tử đào hoa các sao?”

      muốn như thế nữa, từ sau khi gặp em. Những lời này, phải nuốt vài hơi vào mới kiềm chế được ra.

      “Loan Loan, em rời xa cậu ta …. Cậu ta chắc chắn cưới em đâu.”

      muốn dùng ánh mắt thương hại để nhìn em.

      “Tôi cũng nghĩ rằng mình gả cho ấy…. Tiểu Nguyễn, tôi biết rất tốt với tôi, nhưng tôi thể --“

      Nguyễn Diệc Hàn giơ tay cắt ngang câu của .

      “Đừng gì cả, những lời như vậy bằng dùng dao đâm chết tôi luôn .”

      bất đắc dĩ thở dài.

      “Hoàng Phủ Triệt phải là người mà em có thể chơi đùa được đâu, những người đàn ông như chúng tôi, có cái gì tốt, em đừng nghĩ rằng cậu ta em rồi. Thế lực của gia đình Kỳ Ngải Văn ở nước thể khinh thường được, khi cậu ta tiếp quản công ty ở bên châu Âu kia, có Kỳ gia giúp đỡ càng như cá gặp nước, Tên Hoàng Phủ Triệt này, có khi lãnh khốc vô tình đến đáng sợ, những chuyện mang lại cho cậu ta ích lợi cậu ta làm, còn chuyện gì có mang lại lợi lộc gì, chắc chắn cậu ta làm, bên cạnh cậu ta có nhiều phụ nữ xinh đẹp như vậy, làm sao cậu ta có thể mãi mãi chỉ để ý mình em được, sao em suy nghĩ mà xem?”

      Nguyễn Diệc Hàn liền hơi dài như vậy, nhưng ngờ chỉ nhìn thấy hơi cười chút, sau khi chăm chú nghe như vậy!

      nhịn được mắng câu tục.

      Như thế, càng khiến cho Nhan Loan Loan bị chọc cười khanh khách, cười đến nỗi dừng được, lúc lâu sau đó mới ôm bụng đau vì cười quá nhiều.

      “Tại sao em quan tâm những điều tôi ?! Tôi sai đâu, sớm muộn gì cũng có lúc em phải khóc vật vã cho mà xem!”

      Nguyễn Diệc Hàn tức giận, hất cánh tay bám vào để giữ thăng bằng, mở cửa bước vào trong.

      Mới vừa được mấy bước, sau lưng truyền đến giọng của .

      “Tiểu Nguyễn, cám ơn !”

      có thể bây giờ, chỉ có ba chữ đó thôi.


      Hết chương 72 ^^!
      Last edited by a moderator: 2/4/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :