1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuất phục - Tâm Thường (Full Đã có eBook chính văn Ngoại truyện 2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 62:

      Editor: Chuongnhobe.

      Cho dù Trữ Dư Tịch muốn thừa nhận, nhưng ở phương diện nào đó cũng rất giống với Thi Dạ Chiêu.

      muốn cả đời chỉ thủ tiết chờ đợi người đàn ông, mà muốn để biết rằng còn hơn cả sinh mệnh của mình. Lại thể trực tiếp với , tình cảm của . Những thứ gì mà quá dễ dàng đạt được, khiến người ta quý trọng. chỉ muốn, thái tử chỉ vì , chứ phải là do biết được tình cảm của nên mới cố gắng miễn cưỡng .

      Tình phải là thứ có thể điều khiển, vì phía mà thành.

      Trữ Dư Tịch quên mình bắt đầu thái tử từ khi nào, chỉ biết rằng tình đó của như sinh mạng của vậy, thể nào mất . Mỗi lần nghĩ đến loại tình khiến con người ta đau khổ như vậy, vô cùng muốn bản thân mình cứ kiên trì như vậy nữa.

      “Măc kệ lúc trước hai người xảy ra chuyện gì, Tiểu Tịch, tại em thích Thi Dạ Chiêu sao?”

      Thái tử vẫn chờ đợi đáp án của .

      Đáy mắt hơi ẩm ướt, ngẩng lên nhìn người đàn ông xinh đẹp trước mặt, gằn giọng
      trả lời.

      .”

      “Em thích .”

      Thái tử bỗng nhiên nở nụ cười nhõm.

      “Được, tốt/”

      thái tử, em muốn ở chỗ với , em….”

      Thái tử vỗ vào đầu .

      “Yên tâm, nếu em muốn, ai có thể bắt buộc được em.”

      Ngay lúc đó, gánh nặng trong lòng thái tử như được tháo gỡ xuống, cảm giác vô cùng thoải mái.

      Tâm tình cũng chỉ vì câu “em thích ” của Trữ Dư Tịch mà bắt đầu vui sướng hơn hẳn.



      Hết chương ^^! Ngắn quá xá luôn á, hị hị ^^


      Chương 63: Mang thai

      Editor: Chuongnhobe.

      Lúc này ở thành phố T là mùa mưa. Nhưng cũng có rất nhiều lúc ở nơi đây nắng nóng oi bức khiến người ta thể thở nổi, may mà thành phố T là thành phố ven biển, nên gió biển thổi vào mang bớt phần nào cái nóng.

      Ky nghỉ hè của Trữ Dư Tịch và Hoàng Phủ Dĩ Nhu đến, đây là khoảng thời gian buồn chán nhất của hai người. Hơn nữa, Dĩ Nhu vừa mới thất tình, nên mặc kệ nhiệt độ ngoài trời cực nóng lên tới bốn mươi độ, nàng vẫn cứ kéo Trữ Dư Tịch ra ngoài shopping. tuần liền, những nơi có thể đến của thành phố T, hai nàng đến mấy lần. Số chiến lợi phẩm thu được chất thành ngọn núi cao, nhưng cũng chẳng có cái nào được mở ra lấy lần. Thể lực của Trữ Dư Tịch từ trước đến nay vẫn luôn dồi dào, thế mà bây giờ cũng mệt đến độ chân mềm nhũn ra, nhưng nàng gầy gò như Hoàng Phủ gia Nhị tiểu thư lại vẫn cứ như gà chọi vẫn còn rất hăng máu. Bàn tay ngọc ngà chỉ chỉ đồ vật, cằm giương lên, chọn lựa vật quý.

      “Chiếc này, cái này, còn có cả cái kia nữa, gói hết lại cho tôi.”

      Lái xe mệt nhọc, hai tay xách đầy đồ đựng trong túi lớn túi ở phía sau, theo hai vị tiểu thư nhà mình đến các cửa hàng bán đồ quý hiếm lựa chọn.

      Cuối cùng Trữ Dư Tịch đành phải đầu hàng, ngồi ghế dài uống nước lạnh mà than vãn cùng trách móc.

      “Tha cho mình chị à, em được rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, cậu muốn xảy ra tai nạn chết người sao?”

      Dĩ Nhu xoay người lại, khuôn mặt thanh tú bị kính mát che hơn nửa, đôi môi non mềm, khóe miệng thẳng băng, toàn bộ cảm xúc như được viết ở mặt. tới ngồi xuống, ném túi xách hàng hiệu bóng loáng sang bên cạnh, hai tay ôm lấy vai giọng châm biếm.

      “Thể lực của cậu vẫn tốt hơn so với mình mà.”

      “Khó trách được mọi người vẫn , phụ nữ khi thất tình khó có thể khai thông đầu óc được.”

      Trữ Dư Tịch uống từng ngụm
      lớn nước lạnh vào trong bụng, nhưng vẫn có cách nào cảm thấy thoải mái hơn đối với cái kiểu thời tiết này.

      “Dừng việc hoang phí tài sản , mấy ngày nay quét thẻ, có khi cậu cũng quẹt đến mấy trăm vạn rồi đó.”

      Hoàng Phủ Dĩ Nhu giọng hừ lạnh, chút để ý.

      “Quan Thánh Hi có thiếu cái gì, mình tiêu còn chờ để cho người phụ nữ khác đến tiêu sao?”

      “Phụ nữ khác? là có người phụ nữ khác?”

      Trữ Dư Tịch kinh ngạc, còn tưởng rằng bọn họ chỉ là cãi nhau đơn thuần, nghĩ tới chia tay.

      “Cậu bị bỏ rơi sao?”

      “Mình tận mắt nhìn thấy, có thể là giả sao? đứng ở xa nhìn thấy mình, nhưng chắc ngạc nhiên nếu nhìn thấy mình ở đó.”

      Chiếc kính mát rất dày che khuất chút ánh sáng yếu ớt trong mắt . Quan Thánh Hi lâu như vậy, lâu đến nỗi khiến cho cảm thấy người dường như có thể tan biến trong khí được. Mãi cho đến khi trông thấy màn kia.

      Dáng người cường tráng hoàn mỹ, ngũ quan tuấn mỹ khắc sâu trong trí nhớ, đôi mắt đẹp đến thanh thúy màu lam, cánh tay ôm người con ngoại quốc xinh đẹp, thân mật khăng khít qua bên người , giống như những người xa lạ. Có thể cũng nhìn thấy .

      tin Quan Thánh Hi bắt cá hai tay, tuy nhiên chưa bao giờ từng , nhưng hành động của quý trọng sủng nịnh phải là giả. Có thể biết vẫn luôn chờ đợi , nhưng lại thông báo cho bất cứ tin tức nào.

      Nguyên nhân phải tiêu tan biến mất, chỉ là cùng với người phụ nữ khác ở cùng chỗ… Trước mặt , hành động kiêng dè gì, lại còn có bất cứ lời giải thích nào. Cho dù muốn thừa nhận điều đó, nhưng được bày ra ngay trước mắt , làm sao có thể chối cãi được.

      Trữ Dư Tịch còn muốn an ủi rằng có thể những điều mặc dù tận mắt nhìn thấy vẫn chắc chắn là được, và vẫn luôn tin tưởng rằng Quan Thánh Hi và thái tử phải là cùng loại người. Thái độ của với phụ nữ tùy ý như thái độ của thái tử với phụ nữ. Tóm lại tin rằng Quan Thánh Hi cứ bỏ mặc Dĩ Nhu như vậy.

      Bỗng nhiên trong đầu chợt lóe lên, dường như nghĩ đến điều gì đó.

      “Người đàn ông của cậu thần bí như vậy, liệu có phải là đặc công? Lúc cậu gặp ta có thể là lúc ta phải thi hành nhiệm vụ, nên thể liên lạc với cậu được?”

      xong câu ấy, bị Dĩ Nhu trừng mắt khinh bỉ nhìn.

      thái tử chỉ qua là Quan Thánh Hi rất nguy hiểm thôi.”

      Dĩ Nhu muốn tiếp tục tranh luận vấn đề này nữa, buộc Trữ Dư Tịch tiếp tục cùng mua sắm, để bồi lấp trống rỗng trong lòng mình. Vừa được hai bước, vai liền có lực đặt lên, lực mạnh mẽ đụng phải khiến phải lảo đảo vài bước mới đứng vững được.

      thân đàn ông cao gầy xẹt qua người . Ánh mắt Trữ Dư Tịch trở nên sắc bén, thoáng nhìn lên cánh tay người kia thấy , đây ràng là chiếc bao tay ấy…





      Hạ Tử Dụ dừng xe bước xuống, đôi chân đôi giày cao gót tinh xảo được sản xuất với số lượng có hạn mới được tung ra hồi cuối tháng trước. Xuống khỏi cửa xe, liền ngửi thấy mùi mỡ bốc lên từ những quán ăn vặt ở ven đường, nhất thời nước chua trong dạ dày cuồn cuộn lên, cúi xuống ven đường nôn khan, đôi mắt ẩm ướt.

      ý nghĩ đáng sợ từ trong lòng dâng lên.

      Sắc mặt Hạ Tử Dụ lập tức trở nên trắng bệch, nhớ lại kinh nguyệt của mình nhiều ngày rồi vẫn chưa tới, mà từ trước đến giờ bao giờ xảy ra việc như thế này, dì cả của vẫn luôn đều đặn và có quy luật. Nguyên nhân của lần chậm trễ này khả năng là do cái kia rất cao…

      đứng thất thần ở nơi đó, bỗng nhiên bị người ở phía sau đụng vào, cổ chân mềm nhũn, bụng dưới đụng vào lan can ven đường, nhất thời cỗ đau đớn truyền tới.

      Trữ Dư Tịch chỉ cần hai ba cái là thu phục được kẻ trộm, đoạt lấy cái túi mềm. do dự biết nên xử lý thế nào, tiện thể khom người xuống vỗ về bụng dưới của Hạ Tử Dụ.

      “Chị Tử Dụ? Chị làm sao vậy? Có chỗ nào được thoải mái sao?”

      Hạ Tử Dụ nhìn thấy Trữ Dư Tịch, sắc mặt càng thêm trắng bệch, như muốn chạy nhanh. Dĩ Nhu lúc này đuổi tới nơi, kịp giáo huấn cho kẻ trộm đáng giận kia, nhìn chằm chằm vào hai chân của Hạ Tử Dụ vệt máu dài chảy xuống, che miệng kinh hô.

      “Chị Tử Dụ, chị chảy máu rồi!”

      Trữ Dư Tịch phản xạ nhắm mắt lại, cố gắng với chính bản thân mình đừng có nhìn, hít hơi sâu vào trong, lấy chiếc chìa khóa trong tay Hạ Tử Dụ.

      “Tiểu Nhu nhanh lên, đưa chị Tử Dụ bệnh viện.”



      Hết chương ^ ^ !
      Last edited by a moderator: 13/2/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 64:

      Editor: Chuongnhobe.

      Hạ Tử DỤ được đưa vào phòng giải phẫu, cuộc giải phẫu thành công, đến lúc chuyển ra ngoài phòng bệnh chỉ có đơn độc mình.

      Trữ Dư Tịch để cho Dĩ Nhu về trước, với thân phận của ấy, thích hợp ở lại nơi đây lâu. Còn chính lại ngồi bên giường bệnh chăm sóc Hạ Tử Dụ.

      Lúc Hạ Tử Dụ tỉnh dậy là buổi chiều, đập vào trong mắt đầu tiên chính là màu trắng tinh của trần nhà, còn có mùi nước khử trùng nhàn nhạt.

      Đây là bệnh viện, trong lòng trở nên căng thẳng, hai tay lập tức xoa xoa bụng mình.

      “Thai vẫn còn trong bụng, chị Tử Dụ, đừng lo lắng nhiều.”

      Giọng êm ái truyền tới, sắc mặt Hạ Tử Dụ càng thêm trắng bệch, ánh mắt nhìn Trữ Dư Tịch có chút run sợ.

      Trữ Dư Tịch nhìn xuống , khó khăn nở ra nụ cười, rót cho cốc nước sôi.

      “Bác sĩ được hai tháng, tiểu bảo bảo cực kỳ kiên cường, vẫn còn ở trong bụng chị đó, nhưng về sau phải cẩn thận chút.”

      Hạ Tử Dụ hoàn toàn thất thần, tay run lên, chén rơi xuống giường, lại văng xuống đất.

      Trữ Dư tịch im lặng.

      Im lặng nhặt chăn lên.

      “Có muốn em đánh cho thái tử trận, để ta tới đây ?”

      Thái tử…

      ! muốn cho ấy biết!”

      Hạ Tử Dụ kích động ra. Nắm chặt tay Trữ Dư Tịch.

      “Ý tôi là, chuyện này, tôi muốn…. tự mình cho biết.”

      Tay Trữ Dư Tịch bị nắm có chút đau, nhàng đặt lên tay , mỉm cười.

      “Được, bác sĩ chị cần quá kích động, tiểu bảo bảo sớm khỏe lại thôi…”

      Hạ Tử Dụ nhè vỗ về bụng dưới của mình, biểu tình khi dịu dàng, lúc lại phiền muộn.

      Trữ Dư Tịch nhìn theo tầm mắt của , ánh mắt cũng đồng thời nhìn lên bụng .

      “Nơi này sinh linh ư?...”

      Trữ Dư Tịch gật đầu cái, nhàng “Uhm” tiếng. Nơi đó, có sinh mệnh, đứa trẻ, là đứa bé của người đàn ông mà với người phụ nữ khác.



      Hạ tử dụ muốn nằm viện, báo cho người nhà đến đón về.

      Trữ Dư Tịch trở về nhà, vẫn chưa kịp thay giày, nhận được điện thoại của thái tử gọi tới.

      Di động rung lên, ba chữ “ thái tử” sáng chói động đậy màn hình.

      Chiếc điện thoại này là cái mà ngày đó đưa cho . Di động cảu từ sau khi bị Thi Dạ Chiêu ném vỡ vụn, cũng đổi cái mới. công biết chiếc điện thoại mới này là do thái tử chuẩn bị từ trước đó mấy ngày, vài lần định lệnh cho Doãn Vệ Hoài đưa cho , nhưng sau đó lại cảm thấy thích hợp.

      Trước kia hăn đưa đồ này nọ cho phụ nữ đều rất tự nhiên mà có như bây giờ, trong lòng thầm nghĩ đến việc chỉ đưa cho chiếc điện thoại cớ sao lại khó đến như vậy.

      Số điện thoại của , tên của , đều do tự tay lưu vào.

      Cho tới bây giờ, trong chiếc điện thoại này cũng chỉ lưu có duy nhất dãy số.

      ngẩn người lâu mới sực nhớ đến tiến nhận cuộc điện thoại gọi tới, trái lại, khẩu khí của thái tử chút giận hờn nào, bên đó nghe ra có chút ồn ào, nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng của phát thanh viên sân bay.

      lên máy bay, có lẽ tầm 11giờ 10 về tới thành phố T.”

      “Tiểu Tịch? Tiểu Tịch? Em có nghe đó?”

      “A! nghe, em biết rồi, em làm bữa đêm cho .”

      nghỉ ngơi gì, trực tiếp bắt xe tới nhà trọ của thái tử. Căn nhà lớn nhà vậy, chỉ toàn màu trắng, gọn gàng thanh thoát, cũng kém phần vô cùng xa hoa. mình , lại vòng quanh căn nhà vài lượt.

      Tất cả mọi nơi trong căn nhà này đều có dấu vết của . Trong tủ quần áo, trừ vài bộ quần áo mặc xã giao, còn lại có ít trang phục của phụ nữ, trông ràng nhận ra được đây chính là phong cách của Hạ Tử Dụ.

      ôm đầu ngồi ở ghế sofa, nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa ở bàn kia.

      chỉ có chiếc chìa khóa nhà trọ của , trong khi Hạ Tử Dụ lại có đứa con của . – Hạ Mạt

      Tuy nghe qua Dĩ Nhu rằng, thái tử thích Hạ Tử Dụ, nhưng lại có con với ấy…. trước kia phải chưa từng nghe qua lời đồn đại có con, trước giờ cũng cái gì quá quan
      Trọng, mặc kệ để cho báo chí cứ tha hồ viết chuyện bát quái về mình, nhưng cũng chưa từng có người phụ nữ nào có thể mượn cớ này mà trèo lên được.

      Có thể Hạ Tử Dụ khác. ấy là người phụ nữ theo thái tử tám năm trời. Cho dù bên người thái tử thay đổi bao nhiêu người phụ nữ chăng nữa. vẫn luông đối với Hạ Tử Dụ khác biệt, khiến cho tát cả mọi người đều có thể nhìn ra.

      cực kỳ kinh ngạc rằng tại sao bản thân mình có thể đối mặt với chuyện này cách bình tĩnh đến thế. Có phải là do trước kia quan nhìn lạnh lùng với tất cả mọi truyện rồi ?

      ...

      Thời điểm đúng.

      nhiều lắm, thu hồi lại tâm trạng mình, làm cơm. Bàn tay thái thức ăn nhanh thoăn thoắt, đầu óc lại nhịn được nghĩ tới đứa bé kia...

      bàn thức ăn thơm ngào ngạt, lại có đầy đủ màu sắc của 4 món mặn món canh, nhìn đồng hồ, thời điểm là đêm khuya.

      lấy tay chống đầu, ngồi ở trước bàn. Hương vị của nước canh bốc lên, kích thích vị giác của con người ta. Bụng bắt đầu sôi lên, mới nhớ tới chính mình buổi chiều cũng chưa có ăn gì.


      ...

      Lúc thái tử về đến nhà, mồ hôi thấm ướt áo sơ mi, bỏ cặp công văn xuống, trực tiếp vào trong phòng tắm rửa, chờ đến lúc tắm rửa xong xuôi đẩy cửa bước ra, mới phát nằm sấp bàn thức ăn ngủ thiếp .

      dùng khăn bông lau tóc đến bên cạnh , ngồi xuống, đồ ăn nguội lạnh, nhưng hương vị vẫn rất ngon miệng.

      người vẫn mặc tạp dề, tóc xoã xuống che hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt còn nhắm chặt. Lúc này mới có dịp chủ ý tới hàng lông mi của rất dài và dày, trông như chiếc quạt vậy.

      vén tóc của lên, lộ ra khuôn mặt ngủ say sưa.

      Thái tử bỗng nhiên nhớ tới đêm kia chính mình ôm cùng nhau chìm vào giấc ngủ, cái loại cảm giác kia, thể nào diễn tả hết nổi, trước nay chưa bao giờ lại tuyệt như vậy.

      tại, người con đó làm bàn ăn ngon chờ trở về...

      Thái tử bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác này còn tuyệt vời hơn rất nhiều so với việc ôm ngủ.

      Cuối cùng ý thức được chính mình cong khoé môi nở nụ cười, hứan mới nhíu mày lại vì cái người phụ nữ ngốc nghếch này, cảm giác tất nhiên phải quá tuyệt mỹ được.

      gõ gõ mặt bàn, Trữ Dư Tịch lập tức tỉnh táo lại, cảm thấy ngạc nhiên, thầm mắng chính mình mức độ cảnh giác quá thấp! Còn chưa thấy ràng người đến là ai theo phản xạ dùng chân đá đối phương cái, toàn bộ phản ứng của bị thái tử thu vào trong mắt. Chỉ cần tay cũng có thể hoá giải toàn bộ những công kích của , sau đó buông cánh tay cầm chân của ra, lòng bàn tay nhàng phủi phủi .

      “Lần sau phải nhìn là ai rồi mới được đánh, nếu chẳng may em khiến tôi bị thương liệu em có chịu trách nhiệm được ?”

      Giọng của thái tử mang theo chút buồn cười, có chút ý muốn buông cổ chân của ra. Trong lòng lại nghĩ, hôm nay diện quần lót màu lam nhạt à nha...

      Trữ Dư Tịch thè lưỡi, lại tiếp tục ý trêu ghẹo của .

      “Được, em chịu trách nhiệm.”

      chỉ mải sang chuyện khác, mà quên chính mình ngủ thời gian quá lâu, khiến cho chân tay tê rần, còn sức . Mà nhà ăn và phòng bếp còn cách nhau bậc thang, trong lúc mơ mơ màng màng, trực tiếp vấp phải bậc thang.

      “Cẩn thận!”

      chậm, mà xảy ra nhanh, thái tử phản ứng cực nhanh chạy lại đỡ lấy thân thể lảo đảo muốn ngã của .

      Mà trong lúc cấp bách, Trữ Dư Tịch chỉ nghĩ muốn bấu víu vào cái gì đó để khỏi ngã xuống, vì thế, trong lúc bối rối tay của bắt được miếng khắn tắm được quấn ở bên hông người thái tử, và thế là...
      Last edited: 11/3/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 65: Dọn đến đây ở …. Tiểu Tịch.


      Editor: Chuongnhobe:


      Chưa bao giờ mà Trữ Dư Tịch ước mình có thể độn thổ được như lúc này.


      chân nửa quỳ mặt đất, trong tay vẫn cầm lấy chiếc khăn tắm vừa được quấn quanh hông của thái tử. Thái tử hít vào ngụm khí, sắc mặt cực kỳ khó coi. Nguyên nhân là do chiếc khăn tắm quấn quanh hông mình bị Tiểu Tịch kéo rơi ra, để lồ lộ vật
      up sau
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 66: phải thỏ con, mà là ngựa giống.

      Editor: Chuongnhobe.

      Phụ nữ, chỉ khi nào gặp được người mình mới có thể nở rộ, càng có sức hút lớn hơn.

      Nhan Loan Loan cũng là người phụ nữ như vậy, xinh đẹp chỉ là thân xác, nhưng điểm hấp dẫn đàn ông của chính là đôi mắt xinh đẹp, nhưng có thể khiến cho đàn ông chìm sâu vào thể tự thoát ra được, giống với những con người giả dối bình thường, loại khí chất này rất khác biệt.

      nhớ rằng từng nghe ở đâu câu như thế này: “ Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của người phụ nữ, giữa đôi lông mày chau lại, chứng tỏ người phụ nữ đó có quá nhiều tâm trong lòng.”

      Tự nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt , Hoàng Phủ Triệt liền biết trong lòng có người cũ, mỗi khi nhìn thấy ngồi mình tản ra đơn như vậy, đều khiến cho người ta có cảm giác đau lòng. luôn rất tò mò, muốn trực tiếp được biết nguyên nhân.

      Nhưng đến khi đến gần , mặt giãn ra tươi cười, làm cho có cảm giác mình vừa rồi chỉ là bị ảo giác vậy, nụ cười của người phụ nữ này chói lọi như thế đâu giống với người có tâm chút nào cơ chứ?!

      Ngụy trang.

      Loại ngụy trang này có từ trong tiềm thức của , bất chợt phát ra điều này.

      Được lắm, thế xé tan cái bộ mặt ngụy trang kia mà vô cùng cẩn thận che giấu tình của mình .

      Từ từ, rồi dần xé tan ngụy trang kia của .

      Nhan Loan Loan rất hòa đồng, cùng chơi với Hoàng Phủ Triệt và đám bạn rất thân của , những người đàn ông đó trước kia cũng đều từng theo đuổi nhưng đều bị thất bại, tuy rằng có chút cảm giác tiếc nuối, nhưng khi ở chung với nhau đều cảm thấy rất hòa hợp, có gì ái ngại cả.

      Tự nhiên xuất giữa cả đám đàn ông, nếu ai biết thân phận của , chắc chắn người đó muốn tiến đến chinh phục đó, nhưng nếu như càng biết nhiều về , mọi người bị chinh phục, cho dù có chỉ có thể làm bạn của , những người đàn ông đó cũng cảm thấy rất mãn nguyện. luôn có khả năng hấp dẫn ánh nhìn của mọi người, cho dù có làm gì cả, chỉ ngồi đó gì.

      Bãi tắm ven biển mỹ lệ và sang trọng nhất thành phố T cuối cùng cũng mở cửa, thu hút rất nhiều khách khứa đến tham quan và hưởng thụ. Bờ biển chính là nơi mà vào mùa hạ ai là muốn được đến lần.

      Hoàng Phủ Dĩ Nhu mặc dù mới bị thất tình, tuy nhiên cũng muốn dành toàn bộ thời gian để gặm nhấm nỗi đau mình nơi yên tĩnh, toàn bộ thời gian về sau của đều được tận dụng để hưởng thụ mà quên chính mình là người mới thất tình. Đồng thời, cũng bỏ lỡ việc lôi kéo Trữ Dư Tịch cùng tham gia, tất cả những chỗ VIP trong nơi nghỉ ngơi hưởng thụ bậc nhất này, đều được các chơi qua đến mấy lần. Cho dù đó là sở trường hay sở đoản của các , cứ nghĩ muốn là liền thử luôn lần.

      Trữ Dư Tịch cũng hiểu ra rằng, ấy cũng vì lo lắng cho mình, dù sao chuyện của Hạ Tử Dụ và đứa bé trong bụng ấy cũng phải là chuyện . Dĩ Nhu , đàn ông đều rất khốn nạn, vì sao phụ nữ phải chịu đau lòng và hao tâm tổn sức vì đám khốn nạn ấy. Trữ Dư Tịch cũng cảm thấy điều ấy là đúng, nên cũng rất nhanh chóng liền buông cảm giác đau lòng của bản thân xuống, thèm quan tâm tới nữa mà ra sức hưởng thụ và vui chơi.

      Gần đây, công việc của Hoàng Phủ Triệt rất nặng, khó có được thời gian nghỉ ngơi, nên tiện thể mang theo Nhan Loan Loan cùng ra ngoài chơi.

      Hoàng Phủ Dĩ Nhu cảm thấy rất có hứng thú với hai mình mang đến, chỉ thiếu chút nữa là gọi là chị dâu rồi. Trữ Dư ịch thấy Nhan Loan Loan cảm thấy rất vui, nhớ đến ngày ấy, ấy vì mình mà bị đánh trúng tát, lúc đó bối cảnh có chút hỗn loạn, chưa kịp đến lời cám ơn bị thái tử lôi mất. Cũng biết được tên Cố Giản kia bị kết cục gì.

      Từ trước đến giờ, Dĩ Nhu chưa bao giờ thử qua môn Bowling, nên bây giờ, đứng đài, vô cùng háo hức muốn thử, nhưng mới chỉ qua vài hiệp, cảm thấy chịu nổi với bộ môn thể thao vận động với cường độ cao này. Trách được họ lại môn Bowling là môn thể thao vua trong nhà.

      Còn Hoàng Phủ Triệt còn cái gì mà chưa chơi qua? Vì thế cùng các đánh qua loa vài lượt, sau đó lại thuận tiện dạy qua các cách chơi và số lưu ý khi chơi môn này, liền xuống dưới ngồi.

      Đương nhiên, người có thể lực tốt nhất trong đám con là Trữ Dư Tịch giành được chiến thắng, so với Dĩ Nhu Nhan Loan Loan cũng kha hơn bao nhiêu.

      đổ mồ hôi ròng ròng chân tay mệt mỏi rã rời, ngồi xuống trong lòng Hoàng Phủ Triệt.

      Hoàng Phủ Triệt thuận thế đùa giễu .

      “Mới có như thế mà mệt rồi sao? So với việc vận động của chúng ta, trò này mệt hơn sao?”

      Nhan Loan Loan vùi trong lòng hung hăng cắn cái mạnh.

      là ngựa giống hay sao? Suốt ngày trong đầu chỉ nghĩ đến việc này thôi à?!”

      Hoàng Phủ Triệt sửa lại lời .

      “Câu kia chỉ áp dụng người của thái tử là đúng thôi, còn chỉ khi nào cùng với mới có cảm giác ham muốn như em nghĩ…”

      Nhan Loan Loan cười mà , thực ra rất muốn hỏi việc, việc của với Kỳ Ngải Văn lúc nào cũng xuất báo, chẳng lẽ chỉ là báo lá cải?



      Lúc nhận được điện thoại của thái tử, là lúc Trữ Dư Tịch vừa mới thắng được ván, thông qua giọng truyền đến qua điện thoại, thái tử có thể cảm nhận được giờ phút này vui vẻ như thế nào, giọng thanh thoát chút muốn đè nén cảm giác hưng phấn nào.

      thái tử, có muốn tới đây chút ?”

      Thanh cuối cùng cao hơn vang lên, khiến cho trái tim thái tử có cảm giác tê rần truyền đến, giơ tay lên nhìn thời gian, còn lúc nữa mới đến thời gian tan sở…

      thái tử, có người thách đấu em ván, chuyện với sau nhé.”

      Trữ Dư Tịch đợi đáp lại cúp điện thoại.

      Thái tử nhíu mày, trong lòng lại có chút hờn giận trách móc. Dám cúp điện thoại của , ngoài ra có người phụ nữ thứ hai.

      Cuối cùng, vẫn trốn làm sớm, liền lái xe tới, chỉ cần liếc mắt cái liền nhìn thấy bóng dáng linh hoạt của từ đằng xa.

      Chiếc váy màu xanh trắng đan xen, theo từng cử chỉ vận động của trong khí lên những đường cong xinh đẹp. Động tác ngây thơ ăn mừng chiến thắng của khi đó, khiến cho tóc buộc đuôi ngựa đằng sau gáy vung lên, giống như có chiếc lông chim trêu đùa trong lòng .

      tới ngồi xuống ghế dài đối diện với Hoàng Phủ Triệt, vài câu chuyện phiếm. Hoàng Phủ Triệt kéo laptop lại, nhìn theo tầm mắt của , lập lức nhíu mày lại.

      ở cùng chỗ với Tiểu Tịch rồi hả?”

      được sao?”

      Hoàng Phủ Triệt nhàn nhạt hừ lạnh tiếng.

      cho phép động đến Tiểu Tịch, ra là cố chiếm giữ làm của riêng mình.”

      Thái tử quay đầu lại, híp híp mắt nhìn .

      “Cậu có ý kiến gì?”

      Hoàng Phủ Triệt kéo Nhan Loan Loan nhíu mày thận trọng ở bên lên đùi mình, mái tóc uốn xoăn của trông như tiểu sủng vật.

      phải là tôi có ý kiến, chỉ sợ là chú Chiêu từ dưới đất muốn nhảy lên có ý kiến mà thôi.”

      “…”

      “Chú Chiêu thương Tiểu Tịch bao nhiêu phải biết, nghĩ chơi đùa với ấy sao? Con thỏ vẫn là ăn cỏ gần hang.”

      “…. Thôi phải thỏ.”

      Thái tử lấy chiếc bật lửa ra để châm điếu thuốc. Tầm mắt nhìn lên ánh sáng tàn thuốc rơi xuống. Làm sao có thể biết trong lòng của Trữ Chiêu Nhân cả đời này yên lòng nhất chính là đứa con bé bỏng của ông chứ?! Ông chỉ có con , cho dù bình thường ông vô cùng nghiêm khắc với , nhưng ai cũng có thể nhìn ra được ông chiều đến nhường nào.

      Thái tử bị Hoàng Phủ Triệt mấy lời khiến cho bản thân buồn bực. như cảm thấy chính bản thân mình muốn thứ dục vọng trực tiếp đối với Trữ Dư Tịch vậy, nhưng có phải như vậy? Nếu tình cảm phải là chân thành, chẳng khác nào là đùa bỡn sao? muốn đùa giỡn là chân thành?! Mà đến bây giờ nghĩ lại cảm thấy sửng sốt vì tình cảm chân mà bản thân mình….

      Tình cảm giữa nam và nữ, trước giờ luôn tâm niệm đó là trò chơi.

      Tình cảm chân thành tha thiết, cần đến cái thứ tình cảm như thế sao?



      Hoàng Phủ Triệt luôn biết thái tử là loại người như thế nào, mấy câu ngừng lại, hề để tâm chuyện. Vì thế, lại bồi tiếp câu.

      “Tôi đương nhiên là biết phải là con thỏ.”

      vừa dứt lời, Nhan Loan Loan liền thổi phù cái, bật cười.

      “Tôi cũng biết phải là con thỏ.”

      Thái tử đương nhiên phải là con thỏ, mà chính là ngựa giống…

      Hoàng Phủ Triệt biết cười cái gì, cũng nhếch miệng lên, tiếp tục cầm khối rubic từ trong tay lên, bàn tay linh hoạt xoay chuyển hồi, đưa lại cho , mặt lên chữ cái Y từ các khối vuông màu đỏ. Nhan Loan Loan nhìn đến trợn mắt há hốc mồm nhìn kỹ xuống, hai mặt khác của khối rubic cũng được tạo ra chữ cái W xếp từ các khối vuông.

      Người bình thường có thể xoay khối rubic sao cho các mặt đồng màu là rất lợi hại rồi, thế mà Hoàng Phủ Triệt những có thể đem khối rubic trở lại trật tự ban đầu, mà còn có thể tổ hợp những ô đồng màu thành tên viết tắt của , việc này là khó có thể tưởng tượng nổi!

      Nhan Loan Loan lại nhìn bằng ánh mắt sùng bái, hai tay niu nâng khối rubic như bảo vật.

      “Làm sao có thể đa tài như vậy? là lợi hại a!”

      Ánh mắt Hoàng Phủ Triệt lóe lên, ý cười trong mắt càng thêm sâu.

      “Còn có nhiều tài lẻ còn lợi hại hơn nữa, buổi tối về có thể dạy cho em, có muốn học ?”

      Thái tử khinh thường liếc nhìn Hoàng Phủ Triệt cái, nhìn người phụ nữ ngồi trong lòng gật đầu như giã tỏi, coi như thần tượng kia còn được gì. Đúng là phụ nữ sinh đẹp đều có chút ngây thơ như vậy.



      Cuối cùng Trữ Dư Tịch cũng đánh xong, mệt đến độ cho dù trời sập cũng thể cử động được nữa, thái tử gọi phục vụ bưng đến mấy ly đồ uống lạnh, chọn ly nước chanh để trước mặt Trữ Dư Tịch, ngờ lại nhớ sở thích của , khiến cho trong lòng Trữ Dư Tịch nhen nhóm lên niềm vui nho .

      ngậm uống hút nín vài hơi, còn mình nằm chiếc gối mềm mại của sofa, le lưỡi liếm vành môi, trông như con chó con.

      lâu rồi toát mồ hôi như vật, là sảng khoái!”

      Dĩ Nhu nằm ghế ngủ giấc, tinh thần được khôi phục lại chút. Ngước mắt lên nhìn sang bên cạnh, mọi người đều có đôi có cặp, khiến cho lại nhớ tới những ngày tháng ở bên cạnh Quan Thánh Hi, buộc phải ép bản thân mình phải bận rộn hơn, bởi chỉ sợ bản thân mình cứ nhàn rỗi lại nhớ đến khoảng thời gian ngọt ngào ngày trước.

      Hóa ra lúc ở cùng chỗ biết, cách xa nhau mới biết bản thân mình ỷ lại vào quá mức đến thế nào. Có phải còn chưa đủ tốt với , tính tình luôn luôn biểu ra dáng đại tiểu thư, giống như bộ dáng tiêu sái lại chu toàn đối với đàn ông như chị Nguyệt Như, mạnh mẽ và kiên trì lại có thể vì nhẫn như Tiểu Tịch đối với thái tử, càng phong tình mê hoặc lòng người như Nhan Loan Loan khiến cho Hoàng Phủ Triệt phải hết mực thương. lúc suy nghĩ và so sánh thái độ của bản thân mình với những người con khác ở xung quanh mình lượt, cảm thấy chính bản thân mình dường như là luôn luôn tùy hứng và cố ý gây làm bậy.

      Trừ bỏ bản thân gia thế hiển hách ra, còn có cái gì? có cái gì đáng khiến cho Quan Thánh Hi phải tiếp tục ?

      Xa nhau, mới biết người đàn ông bề ngoài lãnh khốc, ăn nghiêm túc đó có bao nhiêu là tốt đẹp. Phải là người đàn ông tốt bao nhiêu mới có thể chịu được con người có ưu điểm gì, lại còn tồi tệ như mình?

      Thậm chí, ngay cả đến việc dậy sớm chút vào buổi sáng cũng làm được. người con như vậy, ai còn muốn nữa? Cuối cùng cũng là thứ đáng vứt bỏ .



      Hoàng Phủ Dĩ Nhu chìm đắm trong cảm xúc của bản thân mình, mà càng lúc càng nét bi thương càng lộ khuôn mặt hơn. Ngay cả Nhan Loan Loan ngồi bên cạnh cũng có thể nhìn thấy biểu thích hợp của giờ phút này, Hoàng Phủ Triệt và thái tử chỉ coi như nhìn thấy. Vì vậy, Nhan Loan Loan muốn an ủi , nhưng lại bị Hoàng Phủ Triệt dùng ánh mắt ngăn lại.

      Trữ Dư Tịch lại kéo thái tử qua bên rồi hỏi: “ thái tử, Quan Thánh Hi còn cần Tiểu Nhu nữa sao? Tiểu Nhu cũng có làm sai cái gì, dựa vào cái gì có thể đối xử với ấy như thế? …”

      Bốn bề vắng lặng, thía tử đợi xong, kéo vào trong ngực hung hăng hôn hồi mãnh liệt. Hôn đến nỗi đại não thiếu dưỡng khí để thở, đáy mắt tầng sương mù, ánh mắt mê ly, đôi môi sưng đỏ đến mê người mới miễn cưỡng buông ra.

      Thái tử cảm thấy bản thân mình càng ngày càng thích thôi người con này, mặc dù buông tha cho đôi môi , nhưng lại ngừng hôn liếm chiếc cổ dài xinh đẹp của , trả lời câu liên quan gì.

      “Em chỉ cần nhớ đến là được rồi, nhắc đến cái tên Quan Thánh Hi làm gì, sớm nhắc nhở cho phép Tiểu Nhu được qua lại với , nó nghe lời , đây gọi là tự nó làm tự nó phải chịu.”

      “Đừng mà…. người em toàn là mồ hôi…”

      Căn bản Trữ Dư Tịch còn đủ sức lực mà đẩy hăn ra được, bàn tay lại còn đấm đấm trước ngực hoàn toàn có lực gì lại biến thành trêu chọc .

      Thái tử quan tâm đến những chuyện xung quanh gì nữa cả, đè lên tường giở trò phen.

      “Để mang em tắm…”

      Trữ Dư Tịch cũng phải là đứa ngốc, tự nhiên cũng biết được chủ ý của .

      được…. thái tử, phải nghĩ cách, Tiểu Nhu đối với Quan Thánh Hi là …. A! Đừng động vào nơi đó…. thái tử…”

      Từng tiếng gọi “ thái tử” của khiến trong lòng thái tử vô cùng ngứa ngáy, hận thể tùy tiện như vậy mà kéo vào căn phòng nào đó mà ăn sạch luôn được.

      cũng là a, Tiểu Tịch, em cũng phải nghĩ biện pháp, em cứ bắt phải kìm nén như vậy sao?”

      Khi thái tử chỉ ở cùng chỗ với người phụ nữ, chắc chắn gặp người khác. tại và Trữ Dư Tịch ở cùng chỗ, cũng mấy ngày tìm người phụ nữ khác rồi. Loại cấm dục như thế này, trong quá khứ của coi như thứ hình phạt vậy.

      tại, hề có chút hứng thú nào đối với bất cứ người phụ nữ nào khác, lòng chỉ muốn có được . Nhưng cũng muốn phá vỡ loại quan hệ rất khó khăn mới khôi phục được với này, muốn nghe “chán ghét ”.

      Trữ Dư Tịch còn muốn tiếp tục điều gì đó với điện thoại vang lên.

      Là Hạ Tử Dụ…

      Thái tử nghe điện thoại cũng có cố gắng né tránh Trữ Dư Tịch, cho nên cũng nghe rất cuộc chuyện giữa bọn họ.

      Sau khi ngắt điện thoại, còn hung hăng vừa cắn vừa hôn lên bờ vai hồi, rồi mới miễn cưỡng buông tha.

      “Tử Dụ hẹn , hình như có chuyện gì đó gấp, lát nữa em ăn với bọn hai , khi nào gần về gọi điện thoại cho , tới đón em.”

      Trữ Dư Tịch gật đầu, mắt khép hơ, răng cắn môi. Thái tử trông thấy biểu của giống như tiểu tức phụ (người vợ tức giận đó ạ) nở nụ cười, đầu ngón tay đặt lên môi .

      “Đừng cắn môi như vậy, có ai ức hiếp em sao?”

      quay đầu né tránh, mím môi .

      Thái tử tới gần, hôn lên trán .

      “Bộ dạng em như thế này khiến nghĩ rằng em ghen…”

      Trước khi , thái tử kéo lại quần áo cho chỉnh tề, đưa quay về chỗ mọi người, với Hoàng Phủ Triệt vài câu mới rời .

      Trữ Dư Tịch ngồi chỗ đó có thể trực tiếp nhìn đến vị trí thang máy.

      Những con số màu đỏ, biến hóa trong tích tắc, tâm trạng Trữ Dư Tịch cũng trầm xuống giống như những con số giảm dần đằng đó vậy.



      Tâm trạng thái tử được tốt, bàn tay lại đặt lên môi nhớ lại cảm giác vừa mới hôn , ra khỏi thang máy tiến về phía bãi đỗ xe.

      thái tử!”

      Tiếng gọi của Trữ Dư Tich ở trong bãi đỗ xe trống trải yên tĩnh lại càng trở nên ràng hơn.

      Thái tử quay đầu lại, chỉ thấy chạy ra từ trong thang máy, như bay đến tiến vào trong lòng .

      Do quán tính của việc chạy quá nhanh khiến cho ôm rồi còn phải lùi lại thêm mấy bước nữa mới giữ được thăng bằng để cả hai bị ngã.

      “Làm sao vậy?”

      Trữ Dư Tịch gắt gao ôm chặt eo , đầu vùi trong ngực , hít sâu để cảm nhận được mùi hương cơ thể hắ.

      có việc gì.:

      Thái tử ngoắc rộng đôi môi, vuốt lưng . ngờ tiểu nha đầu này cũng có lúc xuất bất ngờ như vậy, lại khiến cho có chút lưu luyến muốn rời rồi.

      , lái xe cẩn thận nha…, em lên kia đây…. Hẹn gặp lại, thái tử.”

      Trữ Dư Tịch xong chạy , tiến vào trong thang máy, trực tiếp ấn nút đóng cửa.

      Thái tử ngồi vào trong xe, đóng mạnh cửa xe, kéo hộp số, rồi lại như nhớ ra điều gì lại dừng động tác lại, đưa tay lên sờ môi mình, lại lắc đầ cười .

      Chân nhàng đạp lên ga, tăng tốc rẽ hồi rời .

      bornthisway011091 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 67: Say rượu, túng dục.

      Hạ Tử Dụ hẹn ở nhà hàng mà trước kia bọn họ thường xuyên hẹn gặp.

      Khẩu vị của thái tử vô cùng khó chiều, những nhà hàng có thể khiến chấp nhận được chỉ đếm đầu ngón tay. Cũng phải là do người ta làm ngon, mà quan trọng là có hợp với khẩu vị của hay .

      Người hẹn là Hạ Tử Dụ, mà thái tử tuyệt đối phải là người đợi, nê đến sớm từ trước. Ngồi ở vị trí tốt nhất của nhà hàng, vừa đúng có thể nhìn thấy cảnh con đường ven biển trải dài, nước biển xanh thẳm, bờ cát trắng mịn.

      Còn nhớ lúc nhà hàng này mới khai trương, lần đầu tiên thái tử đưa đến đây ngồi ở vị trí này. Có dàn nhạc, phục vụ, đầu bếp riêng chỉ để phục bọn họ, cảnh tượng là tốt đẹp.

      Lúc đó, thuận miệng câu.

      “Vị trí này là tốt, phong cảnh hoàn hảo, điều kiện tốt…”

      Thái tử cười, sau đó bao nguyên vị trí này dài hạn, dần dần, nơi này trở thành của riêng .

      Thời gian trôi qua mau, thoắt cái nhiều năm trôi qua rồi. nơi này cũng từng phải sửa chữa lại nhiều lần, phong cách trang trí cũng bị thay đổi. Có chăng điều thay đổi đó chính là đây chính là nơi ngắm cảnh thủy triều lên xuống biển tốt nhất mà thôi.


      Hạ Tử Dụ đứng ở bên cạnh cửa sổ bằng kính, lấy ngón tay vẽ lên kính hình dáng đường ven biển cách đó xa.

      Đinh tiếng, cửa thang máy chậm rãi đẩy ra hai bên. Thái tử chỉ liếc cái nhìn thấy Hạ Tử Dụ, cảm thấy khí hôm nay có phần đúng.

      thân váy liền màu hồng nhạt, trông Hạ Tử Dụ có nét đoan trang mà dịu dàng như ngày thường.

      “Em tới sớm chút, thay gọi chút đồ ăn, toàn là những thứ thích ăn.”

      Người phục vụ duy nhất nãy giờ còn nán lại cũng lui ra, trong căn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

      Bữa cơm này trôi qua quá mức yên tĩnh. Thái tử khui mở chai rượu đỏ, ngắm nhìn bốn phía.

      “Có chuyện gì, mà khiến em hưng phấn đến độ muốn tuyên bố trịnh trọng như vậy?”

      Hạ Tử Dụ uống rượu, chỉ cầm lên ly nước khoáng. Nghe thấy hỏi vậy, mỉm cười tao nhã.

      “Nghe sống cùng với Tiểu Tịch rồi hả?”

      Thái tử chút để ý, chỉ ừ cái bằng giọng mũi, coi như trả lời. Bàn tay Hạ Tử Dụ cầm ly nước siết chặt lại.

      “Hai người…. Ở cùng chỗ?”

      Mí mắt thái tử mở lên, ánh mắt có chút sắc bén. Đây là loại cảnh cáo, làm sao mà Hạ Tử Dụ theo nhiều năm như vậy lại biết được.

      thích ấy?”

      Hạ Tử Dụ trầm tĩnh lại chút, nhưng vẫn kìm được mà cất tiếng hỏi.

      Cuối cùng như động đến giới hạn, thái tử bỗng nhiên ném dao dĩa cầm tay xuống, kim loại va chạm với đĩa sứ tạo ra tiếng kêu leng keng thanh thúy vang lên khiến người ta sợ hãi.

      Thái tử dùng khăn lau sạch khóe miệng,

      vào trọng điểm.”

      Hạ Tử Dụ vẫn duy trì nụ cười như cũ, hít vào thở ra vài lần, như là để tăng thêm dũng khí cho bản thân mình.

      “Chúng ta bên nhau, tính đến nay tám năm rồi.”

      Thái tử vuốt cằm , kiên nhẫn chờ đợi câu tiếp theo của .

      nhiều năm như vậy, em chưa từng để ý chuyện người ngoài xoi mói mình, cha em cũng vì thế mà đoạn tuyệt quan hệ cha con với em. Dượng cũng nhiều lần tìm em khuyên bảo…. Em khiến cho tất cả những người thương mình phải thất vọng, chỉ vì em nghĩ em có thể ở bên .”

      ngẩng đầu lên, đôi mắt màu nâu nhạt hề gợn sóng nhìn người đàn ông đẹp trai ở trước mặt.

      muốn cái gì?”

      Thái tử nhíu mày hỏi.

      phải là người thích chuyện vòng vo. Hạ Tử Dụ ổn định lại tinh thần.

      chưa từng nghĩ tới tương lai của hai chúng ta sao?”

      “Tương lai?”

      Thái tử cảm thấy nực cười nhìn .

      “…”

      có lỗi, tôi chưa từng nghĩ tới.”

      Thái tử buông tay khoanh ra, trả lời thẳng thắn hề có chút áy náy nào.

      “Em muốn kết hôn rồi.”

      Hạ Tử Dụ ra cách nhàng.

      Thái tử cười.

      “Tử Dụ, hôm nay làm sao vậy?”

      Hạ Tử Dụ cũng cười .

      “Sau khi ăn xong, cùng giúp em chút.”





      Ở trường trung học trước kia thái tử từng học, có ngọn núi cao lắm. đỉnh núi có bãi đất trống, là nơi thích hợp để cho người ta rèn luyện thân thể hay chuyện đương.

      Cách đó xa có hồ nước nhân tạo. Khi màn đên buông xuống, những ngọn đèn được dựng ở xung quanh hồ được bật lên, tạo lên ánh sáng màu ngọc như chuỗi vòng cổ bảo thach. Bên hồ có cái đình, vị trí rất tốt.

      Ngồi ở trong đình này, trông Hạ Tử Dụ như người con bản địa vậy.

      “Còn nhớ nơi này chứ?”

      Hạ Tử Dụ ngồi ở nơi mà năm nào đó khiến đau đớn vô cùng, khóe mắt đuôi mày đều lên tâm trạng của hồi ức năm đó. Thái tử đứng dựa ở bên cây cột đình hay tay khoanh lại đứng cạnh bên , tầm mắt nhìn ra xa xăm, nghe hỏi vậy, nở nụ cười trầm thấp.

      “Còn muốn ôn lại chuyện năm đó chút sao?”

      Hạ Tử Dụ kéo ngồi xuống, còn ngồi dạng chân đùi cắp lấy eo . Nâng mặt lên mà hôn, môi lưỡi triền miên cuốn vào nhau khiến khung cảnh nơi đây ngày càng trở nên nóng bỏng.

      Những điểm mẫn cảm của người đàn ông này là người nắm như lòng bàn tay. chịu nổi trêu chọc của , vật nam tính rất nhanh trở nên cứng rắn. Tay càng ngày càng xuống phía dưới, đặt quần tây ở vị trí bên của vật cứng rắn đó.

      Thắt lưng của suýt chút nữa bị kéo ra, đúng lúc này thái tử lại bắt lấy tay , nắm lấy trong lòng bàn tay.

      “Rốt cục là muốn cái gì, mà còn cần phải sử dụng chiêu hiến thân nữa?”

      Hạ Tử Dụ nhìn thẳng vào sâu trong mắt , như muốn nhìn thấu tâm can của .

      “Em muốn kết hôn.”

      Lần đầu , còn tưởng đùa. Nhưng lần thứ hai với , lại cười lạnh.

      “Kết hôn với ai? Tôi sao?”

      từ “Đúng vậy” mắc kẹt trong cổ họng sao mà trả lời thành tiếng được, Hạ Tử Dụ lại hơi cắn môi dưới của mình.

      Động tác này, lại khiến cho hăn nhớ đến Trữ Dư Tịch. Lúc trước khi hai người từ biệt nhau, cũng cắn môi dưới như thế, trông rất ủy khuất khiến cho cảm thấy nhộn nhạo trong lòng.

      “Phụ nữ đều thích cắn môi à?”

      chạm vào môi .

      “Tại sao cũng làm như thế?”

      Cũng?!

      Đáy mắt Hạ Tử Dụ như có mảng khói mù. người phụ nữ thông mình, sao lại nghe ra trong câu của chữ “cũng” có ý nghĩa gì.

      Hai tay vòng qua cổ , đầu gục vai .

      “Có phải là, em với chưa bao giờ với nhau câu?”

      ra em…”

      Rất .

      “Tử Dụ, tôi nghĩ người phụ nữ thông mình, phải biết nên gì và nên làm gì.”

      Giọng của thái tử vô cùng bình thản, có lấy chút thăng trầm nào.

      Ngọn đèn bên hồ, chiếu vào trong mắt , nhưng ánh mắt đó lại càng ngày càng trở nên ảm đảm xuống.

      sai, luôn hiểu chuyện như vậy, nên mới có thể ở bên cạnh nhiều năm như vậy.

      thích , sao, vì cũng có thích ai khác nữa.

      ngủ qua đêm ở nhà của , sao, vì cũng có ngủ lại qua đêm ở nhà của bất cứ kẻ nào khác.

      Nhưng khi biết được ở chung cùng với người con khác, lại thể tin được. Mà khi biết được người con kia là Trữ Dư Tịch, lại bắt đầu cảm thấy rối loạn. sơm biết tình cảm của Trữ Dư Tịch dành cho thái tử là như thế nào, giác quan thứ sáu của người phụ nữ cho biết, chỉ cần thái tử đưa ra bước này, Trữ Dư Tịch trở thành đối thủ đáng gờm nhất của .

      vì cái gì khác, thái tử bao giờ quan tâm người phụ nữ nào sống chết ra sao, trừ Trữ Dư Tịch. bào nhiêu lần, chỉ cần nhận được tin tức gì của Trữ Dư Tịch, bỏ lại mà .

      Quà cáp mang về từ nước ngoài, chỉ phái người đưa đến cho , duy chỉ có mình Trữ Dư Tịch, lại chờ khi nào ở bên cạnh chủ động tận tay đưa cho ấy.

      Mỗi lần khi Trữ Dư Tịch mang canh tẩm bổ tới, chỉ có mình mới được thưởng thức.

      Hơn nữa chưa bao giờ cho phép bất cứ ai được động chạm đến ấy dù chỉ là nửa cọng tóc, mà chính bản thân lại kiêng nể gì mà bắt nạt ấy, trong đó là sủng nịnh dành cho ấy có thể khiến người ta dễ dàng nhận ra.

      Nếu , thái tử là vận mệnh thể thay đổi được của Trữ Dư Tịch, như thế, Trữ Dư Tịch kiếp của người đàn ông này.

      Vốn dĩ cho rằng có thể thuyết phục bản thân mình được động tâm, , mà chỉ cần có thể ở bên cạnh là đủ rồi. Nhưng cuối cùng nhận ra cũng chỉ là người phụ nữ thế tục bình thường. Như vậy, nếu thể khiến cho nhìn ấy ấy như những người bình thường khác, cũng can nguyện thành toàn cho bọn họ được.

      Trữ Dư Tịch, đừng trách tôi.

      “Coi như em chưa từng cái gì, đưa em về nhà , thái tử.”



      Hết chương 67 ^^!
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :