1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuất phục - Tâm Thường (Full Đã có eBook chính văn Ngoại truyện 2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57: Mất hồn ?

      Editor: Chuongnhobe.

      Nhan Loan Loan ngờ tới việc mình bị ăn trong tình trạng kinh hãi như vậy.

      Do bị chiếm đoạt khiến thân thể đau đớn, ngẩng đầu lên, thân thể cứng đờ, đau đớn dồn nén trong ngực, lâu sau mới thở ra.

      Làm sao có thể…. Đau đớn như vậy!

      Cả người giống như bị sức mạnh to lớn xé rách dễ dàng thành hai nửa, nước mắt do đau đớn bị ép ngập
      Cả đôi mắt, nhưng vẫn cố chịu đựng, để cho nó chảy ra.

      Vẻ mặt khó có thể tin được của Hoàng Phủ Triệt nhìn , cứng ngắc trong giây lát, vui mừng ngắn ngủi trong lòng bị thay thế bởi cỗ lửa giận bừng bừng, tức giận từ tay chân đến các dây thần kinh truyền vào trong não. (p!s; biết có đúng hơm?! @@)

      thu lại bàn tay, hận thể cứ thế mà bóp chết .

      “Em lừa tôi! Nhan Loan Loan em cũng dám lừa gạt tôi!”

      Cái gì gọi là bị xâm phạm, bị cường bạo, cái gì gọi là cho thời gian, tất cả đều là rắm chó!

      đường đường là hoàng phủ nhị thiếu gia, lại bị người phụ nữ mấy câu giọng điệu đáng thương đùa giỡn xoay mòng mòng, là… Sắp tức chết rồi!

      Nhan Loan Loan kìm nén nước mắt, đôi mắt phiếm hồng, cổ bị bóp, cảm thấy rất khó thở.

      “Thực xin lỗi… phải em… Cố ý…”



      Giọng trở nên trầm thấp ấm khàn, tà ác phả hơi mặt , bắt đầu tiến vào.

      “Còn nhớ , chỉ lần đó tôi dùng tay khiến em thỏa mãn?”

      dùng lực để nghiền nát , nhưng lại tiếp tục vào.

      “Nhớ …”

      biết vì sao đột nhiên bụng dưới bắt đầu đau xót, trống rỗng, càng lúc càng bất an, muốn vặn vẹo cơ thể.

      “Được! Tôi rồi, cho em gấp bội, khiến em no đủ. tại đến lúc thực lời hứa rồi.”

      hơi cong môi lên, nở nụ cười tà tứ mà tàn khốc, khơi mào phía dưới của , ép phải nhìn thẳng vào .

      “Tối nay nếu giết chết em, tôi là Hoàng Phủ Triệt!”

      thỏa mãn khi nhìn thấy hoảng sợ trong dáy mắt , trong nháy mắt liền trở nên cuồng dã chiếm đoạt , mục đích chỉ có , chiếm đoạt thân thể yếu ớt nhất của , khiến chỉ có thể nằm chỗ có sức lực chống lại .

      luôn luôn phải là người nắm bắt toàn bộ người khác, cho dù có bị hãm sau chăng nữa, thái độ của lúc nào cũng rất bình tĩnh.

      Môi miệng Nhan Loan Loan chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc, tất cả những thanh khác đều bị mắc kẹp trong cổ họng có cách nào phát ra được. Cho đến bây giờ mới biết, người đàn ông này đáng sợ.

      Ánh mắt ngày càng thâm trầm, trong mắt thấy hình ảnh tấm lưng bóng loáng như ánh trăng của , bởi vì mồ hôi toát ra càng thêm lóng lánh, giống như bảo vật của thế gian vậy.

      Bảo bối này là của . chỉ có thể duy nhất là của Hoàng Phủ Triệt , cho phép bất cứ người đàn ông nào được đụng vào, cho dù chỉ lần.

      Thân thể của bị côi thành loại cần cứ lấy, mà chỉ có mới có thể tùy ý đoạt lấy mà thôi.

      “Vẫn muốn lừa gạt tôi sao? Lại muốn cùng người đàn ông khác dây dưa sao?”

      Nghĩ tới chuyện này, lửa giận trong lại bừng bừng nổi lên.

      …”

      có cách nào chống đỡ lại công kích của , chỉ có thể thừa nhận. vấn đề lừa gạt hay này, luôn cố gắng nghĩ đến. Bí mật kia của thể cho ai biết được, nếu như ngày nào đó bị phát ra, mọi hy vọng của với hoàn toàn biến mất, và khi đó cảm thấy con người dơ bẩn ở .

      đứng ở vách núi cái chết cận kề rồi, thể quay đầu lại được, chỉ có thể liều lĩnh nhảy xuống. có bất cứ đường lui nào cho , chỉ có thể dựa vào giú xuống.

      Hoàng Phủ Triệt nhếch môi lên, dán lên tai .

      “Có biết , tôi muốn làm như vậy từ lâu rồi ?”

      lấy tay đặt chân quấn lấy hông , rồi bắt đầu tiến vào.

      “Có phải em biết, tôi nhìn thấy em đánh bi-a ở chỗ của Trình Diệp ngay lúc đó tôi nghĩ muốn em, cứ như vậy từ phía sau… Tiến vào trong em, bị em kẹ chặt, có bao nhiêu căng cứng, bao nhiêu mất hồn.”

      Nhan Loan Loan im bặt, người đàn ông này… khỏi quá tà ác rồi.

      “Kết quả, so với tôi tưởng tượng còn chặt chẽm mất hồn hơn.”

      khẽ cắn vành tai non mịn của , động tác ngày nhanh hơn, hô hấp bắt đầu trở nên nặng nề, khiến cho chỉ hận thể nuốt vào bụng.

      “Còn kẹp tôi chặt như vậy, uhm? Muốn lắm sao?”

      nhìn như chút để ý đến câu hỏi của mình, thân thể cũng còn đợi đến khi nhận được câu trả lời của , như được lên dây cót, mạnh mẽ thẳng tiến vào nơi sau nhất của . Khoái cảm giống như song biển đánh úp từng đợt từng đợt , liên tục tiến vào nơi sâu nhất của , khiên cho từng bắp thịt căng lên, răng nanh ra sức gặm cắn chiếc gáy mịn màng của , khiến cho vì đau đớn mà kêu lên, đưa hai người lên đỉnh của khoái cảm.

      Nhan Loan Loan cảm thấy cái chết rơi xuống người mình, lại cảm nhận được cỗ nhiệt mạnh của mạnh mẽ bắn vào trong cơ thể .

      Câu kia được thế nào nhỉ? là… cái chết đến gần.

      đêm này, còn biết bao nhiêu là triền miên…



      Hết chương ^^ !
      Last edited: 2/2/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 58:

      Editor: Chuongnhobe.

      Suy nghĩ bây giờ lên trong đầu là,Hoàng Phủ Triệt giết chết , nhưng lại cũng lăn qua lăn lại thân thể khiến cho Nhan Loan Loan gần ngất .

      xụi lơ như bùn, chỉ còn chút hơi tàn, nằm giường , rất nhanh liền thiếp chìm vào giấc ngủ.

      Mà cái người khởi xướng kia, lại chống đầu gần như nằm người , đầu ngón tay vén lấy vài sợ tóc của lên, mượn ánh trăng chăm chú nhìn hình ảnh lúc ngủ.

      Người phụ nữ này, ngủ thiếp cũng đẹp đến độ khiến cho người ta kinh sợ, thể dời mắt. nằm úp sấp, mới vừa trải qua trận kịch liệt vừa rồi, khiến cho tóc dài rối tung ở lưng trần bóng loáng. nhàng thở yếu ớt, giấc ngủ an lành.

      Nhưng lông mày, vẫn còn nhíu lại.

      cố gắng đưa tay lên vuốt cho dãn ra, nhưng làm thế nào cũng thể dãn ra được.

      cúi đầu xuống, khẽ hôn lên, trong lúc đó, hơi trở đều có mùi hương của .

      cố gắng chống đỡ thân thể, xoay người xuống giường bước vào phòng tắm, lại đứng ra ngoài ban công hút thuốc. Cũng chính là nơi vừa ân ái. tự giác, môi nhếch lên nụ cười.

      ngờ, đây là lần đầu tiên, cho phép người phụ nữ sau khi ân ái được phép nằm lại giường an ổn chìm vào giấc ngủ.

      Lần đầu tiên, cơ thể người phụ nữ mà cảm nhận được thứ khoái cảm như vậy, khiến cho con người xưa này vốn rất bình tĩnh của thiếu chút nữa mất lý trí, lại lần nữa nghĩ đến việc muốn dày vò cả đêm.

      Loại chuyện mất lý trí như thế này, đối với việc phải là tốt.

      thực tế, đêm nay bị làm cho kích thích.

      Khi từ xa tới câu lạc bộ
      Trình Diệp, tất cả mọi người nơi nơi đều bận rộn chơi bài.

      Tầm mắt của Hoàng Phủ Triệt đảo qua lượt, thấy bóng dáng của Nhan Loan Loan đâu.

      “Người đâu?”

      Trình Diệp đem ảnh chụp trong tay ném cho người khác, ôm lấy vai , chỉ chỉ vào căn phòng, cánh cửa có 3 chữ màu đỏ điện tử rất bắt mắt.

      “Phòng khách VIP.”

      Lông mi của Hoàng Phủ Triệt khẽ chớp.

      “Có ý gì?”

      Trình Diệp nở nụ cười vô cùng sung sướng khi biết có người sắp gặp họa, lại gõ gõ và cười gian .

      “Nhan đại mỹ nữ ở trong căn phòng đó.”

      Hoàng Phủ Triệt nghe ra ý tứ trong lời của , kiên trì cùng tiếp tục chờ đợi tiếp. còn Trình Diệp vẫn ung dung vứt 1 củ lạc vào trong miệng.

      “Tiểu Nguyên cũng ở trong đó.”



      Ngớ người ra trong vài giây, Hoàng Phủ Triệt nhàn nhạt gật đầu cái, trông mặt giống với việc bắt gian trong phòng khách VIP là gì cả.

      Bộ mặt Trình Diệp mong chờ để xem kịch vui tan biến mất, ngẫm lại chỉ là đường đường là nhị thiếu của Hoàng Phủ Gia, bao giờ mất bình tĩnh đâu?

      Hơn nữa, vì phụ nữ càng chưa bao giờ có.

      khi Trình Diệp còn chơi đùa bên ngoài, lại thấy Nguyễn Diệc Hàn xoa xoa ngực tới, hung hung hổ hổ bước đến tử rượu, lấy chai tu. Trình Diệp cảm thấy dường như chính bản thân mình bị hoa mắt rồi?

      có thể nhìn thấy ràng khóe miệng của Nguyễn Diệc Hàn có khối bầm tím…

      tới gần cười hì hì nhìn Nguyễn Diệc Hàn, Nguyễn Diệc Hàn biết tới tìm trò vui, cũng che giấu gì. Nhổ ngụm nước bọt ra, bắt đầu dốc rượu mạnh vào trong miệng.

      “Mẹ nó! Hoàng Phủ Triệt này biết tốt xấu gì, sớm biết thế này gia trực tiếp ngủ với người phụ nữ kia! quả đấm này cũng đáng rồi!”

      …“FEIFAN”

      Hoàng Phủ Triệt phả làn khói bên môi, giơ cánh tay phải lên, hoạt động cho giãn gân cốt.

      Có cảm giác chút ê ẩm đau.

      Mấy quyeenfh kia, đúng là dùng lực mạnh rồi… Vì phụ nữ, cùng em động thủ. Điều này phù hợp với tác phong của rồi, như vậy, cũng tốt.

      lấy điện thoại ra, bấm dãy số.

      Giọng của Trình Diệp vang lên, mang theo điệu bộ rất buồn ngủ.

      Hoàng Phủ Triệt cầm điện thoại trong tay, nhưng vẫn có chút do dự.

      “Có thể thông báo người của cậu chuẩn bị tiền rồi.”

      Cơn buồn ngủ của Trình Diệp lập tức bay biến dấu vết.

      “Tới tay rồi hả?”

      Hoàng Phủ Triệt cười, tầm mắt nhìn đến người phụ nữ vẫn ngủ say giường kia.

      “Vẫn là trẻ con” (p!s; thề k biết có đúng @)

      Trình Diệp bắt đầu kêu rên.

      “Làm sao có thể? Người hụ nữ đó đúng là Nhan Loan Loan, cậu xác định phải là… làm bộ?”

      “Xác định.”

      Hoàng Phủ Triệt thoải mái ràng hai chữ, chặt đứt mọi ảo tưởng của Trình Diệp.

      “Đây là thu hoạch ngoài ý muốn của cậu, cảm giác thế nào? Mất hồn ?”

      yên lặng lúc, trong đầu cố gắng tìm từ ngữ thích hợp để miêu tả

      mức cực phẩm… Cực phẩm.”

      Trình Diệp cười rộ lên.

      “Cậu khiến Tiểu Nguyên tức chết cho mà coi.”

      Hoàng Phủ Triệt cũng cười, cười việc liên quan đến mình.

      sai, đây vốn là ván bài. Chỉ là kết quả khiến người ta vui mừng

      như vậy với chính bản thân mình.

      Người phụ nữ này chỉ là gia vị cho cuộc sống của bọn , cùng cũng chỉ làm hồi Phong Hoa Tuyết Nguyệt, nhất thời ham vui, trừ lần đó ra, cái gì cũng có.

      Ánh trăng chiếu rọi người, con người từ trước đến nay vẫn luôn yên tĩnh trước mọi song gió, thế mà lần này nổi lên chút gợn sóng rồi.

      là cái gì cũng có sao?

      Thế tại sao lúc nghe thấy thích , lại có cảm giác như có thiên thạch rơi trúng đầu mình?

      là cái gì cũng tính?

      Thế vì sao khi nhìn thấy Nguyễn Diệc Hàn bước ra từ trong căn phòng có , quần áo chỉnh tề, đầu tóc hỗn loạn, đôi mắt vẫn còn nồng đậm tình dục, vì sao lại kiềm chế được bản thân mình lao tới cho mấy chưởng.

      Hoàng Phủ Triệt ngồi xuống bên mép giường, nhịn được hôn lên cơ thể ửng đỏ mềm mại của . Những dấu vết mặt kia chính là do kích thích để lại.

      Đôi mắt xinh đẹp càng nhìn sâu xa. Chiếc khăn trải giường hỗn độn kia chính là chứng cứ hồi chinh phục .

      Thực chất, chính là người con luôn giữ mình trong sạch, điều đó khiến cho cảm thấy có phần kinh ngạc. giữ gìn tấm thân xử nữ 21 năm trời, lại bị công phá . nên lấy làm vinh hạnh? Đắc chí? Dương dương tự đắc?

      cong khóe môi lên cách trào phúng, nằm xuống bên người , nhành ôm vào lòng. Là khiến cho mệt mỏi, nhưng lại yên lặng mà ngủ như vậy.

      Nghe tiếng thở đều đều của , lần đầu tiên có cảm giác xác định được suy nghĩ trong lòng mình, mới chỉ buổi sang mà thôi nhưng khiến cho quá nhiều thứ gọi là ngoại lệ.

      kìm được mà bật ra câu hỏi

      “Loan Loan, chúng ta… tới cùng được tính là cái gì?”

      Hết chương ^^ !
      Last edited: 2/2/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 59: Đừng, với tôi điều đó là dối.

      Editor: Chuongnhobe.

      Vài năm trước, thái tử tự mình Mỹ để đàm phán thành công vụ buôn bán súng ống đạn dược, đường bị nhóm người dùng hết mọi thủ đoạn hạ lưu ám sát để trả thù. Rồng lớn khó áp rắn nhà, hạ thủ của thái tử bị thương rất nhiều, trong đó có Doãn Vệ Hoài bị trọng thương suýt chút nữa mất mạng, lúc này sinh tử liền trong gang tấc bất ngờ được Thi Dạ Chiêu ra tay giúp đỡ…. Cũng được coi là được cứu sống ngay trước cổng Quỷ Quan, cùng mấy trăm thủ hạ coi như tìm được đường sống từ chỗ chết.

      Đó là lần duy nhất trong hai mươi mấy năm trong đời của thái tử trải qua trận ám sát nguy hiểm đến thế. Lúc ấy, Doãn Vệ Hoài cũng bị trúng đến vài phát đạn, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. phải dùng mọi sức lực cuối cùng để bảo vệ thái tử, thái tử biết cứ như vậy chỉ có thể ôm xác của Doãn Vệ Hoài, hoặc cũng có thể ngay cả để thi thể cũng thể tìm thấy được.

      Bảo vệ an nguy của thái tử là chức trách của Doãn Vệ Hoài, từ ngày được lớn lên trong Trữ gia đều ràng điều nhe vậy. nghĩ rằng đến cuối cùng thái tử bỏ mặc . Khi , khi …. thể cầm cự được mà rơi vào mảnh đen tối. Khi đó nghĩ , đời này trọn vẹn ân tình đối với Trữ Chiêu Nhân rồi, cuối cùng có thể hoàn thành nhiệm vụ mà trở về rồi.

      Lần tiếp theo mở mắt ra, là lúc ở trại an dưỡng của Hoàng Phủ gia ở thành phố T rồi. Đó là chuyện của tháng trở về sau, lúc đó, toàn thân cắm đầy ống tiêm. Còn phải mang theo cả bình dưỡng khí, hộ sĩ thấy tỉnh lại liền lập tức thông báo cho thái tử.

      So với sắc mặt suy yếu tái nhợt của khi đó, bộ mặt của thái tử vẫn nghiệt như cũ, phong lưu phóng khoáng.

      Thái tử châm điếu thuốc, tháo chiếc chụp dưỡng khí của , rồi nhét điếu thuốc vào môi khô khốc của , hộ sĩ thấy thế cũng rất cuống, nhưng dám lên ngăn cản hành động của thái tử, đành phải đứng sau lưng nhìn Doãn Vệ Hoài xua tay mạnh. Doãn Vệ Hoài hít sâu hơi, lục phủ ngũ tạng mới gọi được hồn quay trở về.

      vẫn chưa thể chuyện, thái tử vừa nhìn ánh mắt cũng biết muốn gì.

      cho cậu chết cũng phải là để cho cậu tĩnh dưỡng.”

      Doãn Vệ hoài hơi hơi kéo khóe miệng lên, nhìn vào khuôn mặt giá xinh đẹp đứng bên cạnh thái tử, chớp chớp mắt. Thỉa tử liền trêu .

      “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, bé này là nhân gia tặng cho tôi.”

      Mỹ nhân từ đầu tới cuối trừ bỏ lạnh nhạt ra có bất cứ biểu tình gì khác, chuyện cũng thiếu ba phần lãnh ý.

      “Tôi là Tiểu Cửu, xin chỉ giáo.”

      Thái tử cười, ôm lấy bả vai của Tiểu Cử.

      “Doãn Vệ Hoài này nom bộ dáng nửa sống nửa chết thế này rồi, chỉ giáo làm sao được, để gia tới chỉ giáo chút nha?”

      Đó là vào mùa xuân, mùa của sinh xôi nảy nở, cũng là lần thứ hai sống của Doãn Vệ Hoài về từ cõi chết/

      Lần này tốt rồi, chẳng những ân nhân là Trữ Chiêu Nhân, mà lần này lại thiếu thái tử món nợ rồi. Nhìn ra bên ngoài cửa sổ phun sơn thấy những cành cây Shataqua, Doãn Vệ Hoài tròng lòng càng bình tĩnh sau cuộc đại nạn chết.



      Thời gian trôi qua nhanh, tại là vài năm sau rồi.

      Trải qua quá nhiều cuộc chiến sinh tử, kinh tâm động phách, có rất ít chuyện có thể khiến cho Doãn Vệ Hoài cảm thấy sao động.

      Ví dụ như, tại vị băng đại mỹ nhân Tiểu Cử kia thường xuyên theo bên người thái tử, trần trụi trước mặt , sau đó vào phòng tắm rửa. vẫn có thể bình tĩnh như vậy….

      Nhìn chính mình trong gương, tay nắm chặt quả đấm, máu cánh tay tuôn ra.

      Nếu như vậy cũng coi như bình tĩnh tự cười giễu chính mình.



      “Vệ Hoài, đưa cái này vào cho ấy .”

      Thái tử đưa túi giấy cho .

      “Cho ai?”

      Doãn vệ Hoài lấy chiếc chìa khóa đàng xa lại hỏi.

      Thái tử ngớ ra lát.

      “Thôi…. Ném .”



      Đêm nay là ngày tụ họp của Hoàng Phủ gia, lúc thái tử còn tiếp khách xã giao, Hoàng Phủ Dĩ Nhu gọi điện thoại tới nhắc nhở khiến mới nhớ ra. Vốn dĩ muốn mượn cớ tiếp khách để quay về, lại nghe thấy tiếng quát lớn của Đường Yên trong điện thoại truyền tới. liền thay đổi chủ ý, trải qua nửa bữa tiệc, liền rời .

      Trở lại nhà cũ qua lại cũng nhìn thấy bóng dáng tiểu nha đầu kia đâu, chỉ thấy Hoàng Phủ Dĩ Nhu còn yên lặng thưởng thức miếng bánh Socola, thái tử tới ngồi xuống bên cạnh . Dĩ Nhu có ý tốt dùng muỗm xúc lên muỗm bánh đưa tới bên miệng , thái tử hung hăng tránh .

      “Aizooo…. Em cũng trở về sao?

      “A, Quan Thánh Hi cần em nữa, đem em quăng , nếu em muốn đưa về đây ra mắt ông nội và ba rồi.”

      Dĩ Nhu chút để ý gì .

      Thái tử gật đầu.

      “Đây là tin tức tốt, có thời gian để giới thiệu cho vài người đàn ông tốt cho em, thương chơi đùa gì đó là được rồi.”

      Dĩ Nhu lườm cái.

      “Bên cạnh có đàn ông tốt sao? Lời này nếu hai em còn có thể tin, có người đàn ông tốt mà giữ, em cần, em chỉ cần Quan Thánh Hi.”

      Thái tử hung hăng chụp đầu .

      có tiền đồ, Quan Thánh Hi có gì mà tốt?”

      Dĩ Nhu ngậm thìa trong miệng, tay ôm đầu đôi mắt phiếm hồng nhìn .

      “Em chỉ muốn ấy! Chỉ muốn ấy! với cũng hiểu được, vì đâu có biết ai là như thế nào!”

      “…”

      “Trừng mắt em làm gì, em sai cái gì?”

      Suy cho cùng vẫn là em nhà, Dĩ Nhu làm bột cái mặt quỷ nhìn .

      “Chẳng lẽ lòng chị Tử Dụ?”

      “Làm sao có thể?”

      Hạ Tử Dụ? tuyệt đối phải!

      Dĩ Nhu khép hờ mắt, trong lòng mừng thầm, ừm, đúng là tin tình báo tốt lành, trong đầu nghĩ đến việc tranh công với Tiểu Tịch.

      Tán gẫu linh tinh lát, cũng xoay vặn thân thể, hỏi vào vấn đề chính.

      “Tiểu Tịch trở về cùng em sao?”

      “Hôm nay mới thi xong môn cuối cùng, thấy ấy được khỏe, bắt ép ấy cùng dạo phố với em, nên bảo ấy về nhà nghỉ ngơi, buổi tối có gọi điện thoại đến nhà, nhưng thấy ai nhấc máy cả.”



      Kết quả của buổi trò chuyện là thái tử chỉ nhớ mỗi câu của Dĩ Nhu “ được khỏe” kia.

      Kỳ Ngải Văn chính là người cháu dâu mà đại lão gia nhà Hoàng Phủ ưng ý để gả cho cháu trai Hoàng Phủ Triệt nhà mình, vì để bồi dưỡng tình cảm của hai người nên thường xuyên đưa này tới nhà chơi. Nhưng Hoàng Phủ Triệt lại chỉ nhìn này cách thờ ơ nhưng để cho ông nội phát ra, lại còn khéo léo cùng ông chuyện hồi vô cùng vui vẻ. Trong mắt , tất cả phụ nữ đều rất giỏi việc che giấu tâm trạng mình, nhìn biểu biết tròn biết méo của Kỳ Ngải Văn lúc này, và bộ dáng của ả khi mình ở cùng , muốn bao nhiêu phóng đãng có bấy nhiêu. Tiêu chuẩn dưới giường thục nữ, giường dâm đãng rất phù hợp với người phụ nữ trước mặt này.

      Đại lão gia cũng nhớ tới việc lâu có gặp Tiểu Tịch, trong lòng cũng rất mong nhớ, vẫn cố ý nhắc tới.

      “Đứa bé Tiểu Tịch kia gần đây đến thăm ta, mà tại cũng thấy bóng dáng đâu.”

      Tầm mắt ông nhìn về phía thái tử.

      “Con xem xem, có phải nó bị bệnh ở bên ngoài mà ai chăm sóc rồi ?”

      Lời này so với thánh chỉ hiển nhiên có tác dụng với hơn cả, thái tử liền nhanh nhanh chóng chóng tìm . Lái xe thẳng đến dưới nhà của Trữ Dư Tịch, lại đứng trước thang máy có chút do dự.

      Nhìn thấy sắc mặt Trữ Dư Tịch trắng đến xanh sao ra mở cửa, khiến thái tử nhìn thấy mà hoảng sợ.

      “Có phải em thoải mái ở chỗ nào? Có muốn bệnh viện ?”

      Tay nhanh chóng sờ vào trán , tay khác lại sờ lên trán của chính mình để so sánh nhiệt độ của hai người.

      Toàn bộ những hành động của thành thục rất tự nhiên.

      tồi, phải là bị phát sốt.

      Lúc này mới thở phào nhõm, mới phát ra hai người đứng cách nhau quá gần, đầu kế tiếp đầu, con ngươi đen thẫm của nhìn thẳng vào trong đôi mắt sâu thẳm của . Mà trong đôi mắt kia, mang theo đầy tràn tình cảm thân thiết.

      Điều này khiến Trữ Dư Tịch nghi ngờ rằng người trước mặt này biết có phải là thái tử .

      Nghĩ lại, hai người bọn họ, từ sau lần đó, chưa bao giờ gặp nhau mà chỉ có hai người ở chỗ. Mà kiểu đụng chạm như thế này càng thể có được.

      Tay khoác lên vai , mà tại người chỉ mặc chiếc áo hai dây mỏng và chiếc quần ngắn.

      Bởi vì đứng quá gần nhau, hơi thở nam tính của , hình dáng cao lớn của liền tràn ngập xung quanh hô hấp của , ở trước mặt . Mà tất cả đều là gương mặt quen thuộc, mùi hương quen thuộc, cái đụng chạm quen thuộc,…

      mín chặt môi, chỉ lo sợ bản thân kiềm chế được mà ra những lời được hay ho gì.

      tại đứng trước mặt , khiến cho trái tim luôn nhớ đến tê tâm liệt phế bóng hình của , khiến cho cảm thấy đau đớn đến khó chịu, thậm chí , đáy mắt nổi lên tầng sương mù.

      biết là tại thái tử càng có tư vị như bước băng mỏng.

      Đây là Tiểu Tịch, là Tiểu Tịch mà vẫn luôn nhìn lớn lên từ đến giờ, là Tiểu Tịch là chán ghét . vẫn biết chính mình là loại đàn ông như thế nào, đúng như những điều Dĩ Nhu đêm qua, đàn ông bên cạnh đúng là kiểu vật họp theo loài, như vậy, tất cả đàn ông bên cạnh và cả
      chính đều là đàn ông hư hỏng, bởi vì có năng lực xuất sắc, bề ngoài xuất chúng cùng bối cảnh hiển hách, phương diện đối với phụ nữ đều vô cùng thuận lợi. Chỉ cần với những điều kiện như thôi, càng làm cho gần như tất cả phụ nữ trở nên điên cuồng để cùng với bọn chỗ rồi, càng ít những phụ nữ thích cái hư hỏng của bọn .

      Nhưng tại phát ra, tất cả những lợi thế về bề ngoài, năng lực và gia cảnh của , đối với trước mặt này đều trở nên vô dụng…

      chính là vị thái tử từ lúc được sinh ra ngậm thìa vàng, chỉ vì câu của với khiến cho em phải chán ghét” đem tất cả những thứ khiến kiêu ngạo phủ định.

      quen nghe những lời thương của phụ nữ đối với , bất kể con người, hay địa vị và tiền bạc của cũng được, đều là chữ cả. Nhưng đối với Trữ Dư Tịch mà này, đúng là người phụ nữ “ giống người thường”, khiến cảm thấy mù tịt, thậm chí là biết làm thế nào.



      thái tử, tại sao lại tới đây?”

      Người phá tan những giây phút yên lặng lúc này lại là Trữ Dư Tịch, khống chế nổi chính mình. Từ khi Thi Dạ Chiêu trở về, liền trở nên vô cùng mẫn cảm, mọi kiên cường trước kia biết chạy đâu mất rồi.

      nhẫn nại gắn bó với trước giờ đều bắt đầu thể nhẫn nại nổi nữa.

      Thái tử buông ra, làm bộ như vô ý vuốt tóc mình.

      “Tiểu Nhu em thoải mái trong người, ông nội lo lắng nên bảo đến xem em chuyến.”

      “A…”

      Trữ Dư Tịch miễn cưỡng cười cười.

      “Em sao, khẩu vị được tốt cho lắm, nên tiêu hóa tốt, chỉ là bệnh lặt vặt, có gì đáng ngại cả.”

      ăn tối chưa? Nếu mang em ra ngoài ăn chút?”

      Thái tử vừa xong, ánh mắt liền nhìn đến hai cái hộp đựng thức ăn, lông mi khẽ động. tới, nhìn qua lượt hai hộp cơm.

      “A, đó là buổi chiều em mua đường về, để chuẩn bị tối ăn.”

      Trữ Dư Tịch vội vàng bước đến thu dọn hộp đựng thức ăn đem đến phòng bếp.

      “Buổi chiều? Thế sao đến bây giờ vẫn còn nóng hổi thế nhỉ.”

      Thái tử cười lạnh.

      “Hai người cùng ăn tối, lại còn làm đồ ăn tình nhân nữa chứ.”

      Trữ Dư Tịch nhanh chóng đem toàn bộ hộp cơm ném vào trong thùng rác. Quay lưng về phía , rửa sạch tay, yên lặng hồi lâu mới quay người lại.

      “Em… Em mệt rồi, em muốn ngủ sớm.”

      Thái tử hé răng lời, chỉ yên lặng đứng ở đó, vòng tay ôm cái.

      Trữ Dư Tịch bị ôm, da đầu run lên, sau đó giãy giụa trốn vào trong phòng. Nằm ở giường đôi mắt mở to.

      Có tiếng mở cửa, Trữ Dư Tịch nghe thấy tiếng bước chân của tiến lại gần. Sau đó có cảm giác bên đệm lún xuống.

      nằm yên, giả bộ ngủ, cánh tay đan trước ngực.

      Thái tử ngồi giường, tầm mắt đảo qua lượt.

      “Thi Dạ Chiêu vừa mới tới?”

      “…”

      “Gần đây, hai người thường xuyên gặp mặt sao?”

      thể giả bộ hoàn toàn biết chuyện gì cả. đến việc Thi Dạ Chiêu cố ý bày ra bộ muốn để cho biết điều này, hơn nữa cũng nghe qua việc này rất nhiều lần. Trong trường học cũng có nghe qua đến những lời đồn đại nhảm nhí về quan hệ của , hơn nữa đều là mối quan hệ dứt của và Thi Dạ Chiêu.

      Nữ sinh đại học, được rất nhiều chàng trai tuấn thường hay đón đưa, lại ngừng được tặng hoa và quà, lại còn đứng đợi đến vài giờ… A.

      với tôi chuyện của em và .”

      Thái tử phải vô cùng cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh, mang bất cứ sắc thái nào khác.

      Nào biết vừa nghe những lời này, Trữ Dư Tịch nằm giường đột nhiên xoay người ngồi dậy.

      gì với rồi?! Tại sao lại muốn với ?”

      “…”

      “…”

      “Tại sao lại khẩn trương như vậy?”

      Thái tử híp mắt, giật khóe miệng.

      muốn em, muốn tôi giúp đỡ cho đến với em.”

      Trữ Dư Tịch thở ra, tất cả cử chỉ của đều lọt khỏi tầm mắt của thái tử.

      “Chẳng lẽ giữa hai người còn có chuyện gì, mà thể cho tôi biết?”

      “Đương nhiên có…”

      Trữ Dư Tịch cúi thấp mặt xuống, sợ nhìn ra điệu bộ khác thường của bản thân.

      “Vậy như thế nào?”

      Thái tử cười trào phúng.

      “Tôi có thể như thế nào, chỉ cần em nguyện ý, muốn cùng ở cùng chỗ, người làm trai như tôi đây, muốn quản cũng đâu có thể được.”

      “Tôi quen biết với nhiều năm như vậy, chưa bao giờ hỏi tôi muốn cái gì, đúng là với tôi là muốn em, trịnh trọng đề nghị tôi thành toàn cho , có phải tôi vẫn nên tin tưởng lòng đối với em?”

      “Thế còn em, Tiểu Tịch, em thích sao? Hãy với tôi, đừng dối tôi nữa.”

      Bỗng nhiên thái tử khẽ xoa xoa gương mặt , đầu ngón tay vuốt vuốt nước mắt chảy ra từ khóe mắt .



      Hết chương ^ ^ !
      Last edited by a moderator: 6/2/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 60: Em thích

      Editor: Chuongnhobe

      Mấy ngày nay, Trữ Dư Tịch có quá nhiều tâm , trong lòng luôn cảm thấy lo âu, có tâm trạng ăn uống. Nhớ đến ngày đó Thi Dạ Chiêu cường hôn , khiến cho luôn cảm thấy như nuốt phải ruồi bọ, vô cùng ghê tởm.

      Mỗi lần đánh răng, vẫn nhớ đến cảm giác lưỡi khuấy đảo trong miệng mình, ngồi nền ban công, bởi vì chỉ có như thế mới có đủ bóng tối che đủ cả người , vùi đầu lên gối, im lặng rơi lệ, cũng giống như tình trạng của ba năm về trước, đó là ác mộng của đời .

      Càng về sau, những lúc màn đêm buông xuống, tâm lí đều rơi vào trạng thái ổn định.

      đến Mỹ để trị liệu gần năm trời, mới miễn cưỡng vượt qua được. Trong thời gian đó, cứ nổi điên lên là lại đập vỡ đồ, biến chứng sang bệnh tâm thần, sợ màu đen, đắp chăn, thậm chí là mặc quần áo, ngay cả chính tóc của cũng khiến sợ hãi.

      chịu được việc người khác đụng chạm vào mình, cầm kéo lên cắt sạch bộ tóc bao nhiêu năm giữ gìn.

      cũng sợ cả những màu sắc sặc sỡ gì đó, tất cả đồ đạc mọi thứ trong phòng đều phải là màu trắng. vẫn chưa tắm rửa gì, thường xuyên ngâm mình trong bồn tắm, đến cả ngày trời.

      Thể thể chờ đến khi nước lạnh lại thay nước mới, thể chị đựng được cái lạnh lẽo đó, cứ mỗi lúc như thế lại khiến cho nhớ đến đôi môi và tay lạnh băng của Thi Dạ Chiêu.

      muốn nhìn thấy máu, mỗi lần nhìn thấy máu, khiến cho mất lý trí như biến thành con người khác vậy.

      có những lúc muốn tự sát, nhưng lại bị bác sĩ sớm phát được trong tình trạng của lúc đó tay bị cắt, máu chảy đầy đất.

      Trong phòng toàn màu trắng, lại điểm thêm sắc đỏ tươi của máu nhìn vào trong mắt , vô cùng chói mắt. bỗng nhiên an tĩnh lại, thả lỏng tất cả mọi cảnh giác của bản thân, nhìn lên người đàn ông Mỹ cường tráng nhưng lại giống với con búp bê dễ dàng bị vặn mất cánh tay, con dao găm đâm xuống như muốn đâm vào tim .

      Đường Yên nhanh tay nhanh mắt lấy ống tiêm trong tay y tá tiêm thuốc an thần cho , mới tránh khỏi phát sinh những chuyện nguy hiểm.

      Mấy tháng liền mở miệng ra lấy câu, mà chỉ cuộc điện thoại vượt biển của thái tử gọi cho , lại có thể cười cười vui vẻ chuyện với , biểu đó giống với những lúc trước. Sau khi cúp điện thoại, lại soi gương, nhìn lại chính bản thân mình trong gương, lần mò cái đầu trọc lốc chỉ có ít tóc mới nhú lên của mình, khuôn mặt gầy gò ốm yếu đó, thân thể dơ bẩn thẻ nào chịu nổi, hai tay ôm mặt khóc rống lên như mưa.

      Đó là lần đầu tiên Đường Yên bắt gặp Trữ Dư Tịch khóc vì gặp chuyện may...

      uống thuốc ngủ, miễn cưỡng chìm vào trong giấc ngủ. Đường Yên lặng lẽ ngồi ở mép giường, đau lòng nhìn nước mắt tuôn rơi.

      "Mẹ biết con hận , so với con mẹ càng hận nhiều hơn, nếu có thể, mẹ sớm đưa người phanh thây ra mà báo thù cho con rồi."

      "Tiểu Tịch à, đúng là có ơn cứu mạng với thái tử, đại lão gia ra lệnh thể làm tổn thương đến , con xem, mẹ phải làm thế nào bây giờ....Tiểu Tịch, con xem mẹ nên làm gì bây giờ?"

      Đường Yên biết rằng, mặc dù uống thuốc ngủ, nhưng đối với Trữ Dư Tịch mà đáng gì, tất cả những lời bà ra đều vào tai xót chữ.

      bắt đầu phối hợp trị liệu, đối diện với những chuyện này có thể khiến cho thể nào chịu nổi, bắt buộc chính mình thử tiếp nhận những điều đó thêm lần sau những lần thất bại trước đó, lần được hai lân, tháng được hai tháng.

      Bác sĩ dự đoán rằng phải mất ít nhất hai năm trị liệu mới có thể khôi phục lại tâm lý bình thường, nhưng bất ngờ, chỉ cần dùng đến năm.

      Trong lòng Đường Yên là mớ cảm xúc hỗn độn, chỉ biết thở dài. Bà còn có thể cái gì, đây đúng là con của bà mà, tất nhiên dễ gì mà bị gục ngã, quả nhiên là con của bà, kiên cường khiến người ta phải thương tiếc.

      ...

      Hết chương ^^!
      Last edited by a moderator: 7/2/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61:

      Editor: Chuongnhobe.

      Thời gian quay lại giờ trước.

      Thi Dạ Chiêu gọi điện thoại tới, vừa nghe được giọng của , liền trực tiếp rút dây nối điện thoại ở đầu giường ra.

      Trong bụng truyền đến từng đợt nóng bỏng, khiến cho khó lòng mà chìm vào trong giấc ngủ được. rất ít khi bị bệnh gì, lật tới lật lui tìm ít thuốc pha với nước uống. Trong miệng truyền đến cái vị chát chát lại ngòn ngọt khiến rất muốn phun ra.

      nằm úp sấp xuống ghế sofa xem tivi, nhưng căn bản thể tiếp thu được nội dung của bộ phim đó. biết hôm nay là họp gia đình nhà Hoàng Phủ, cố ý trở về, là bởi vì sợ phải giáp mặt với thái tử…

      Thi Dạ Chiêu mời mà đến, khiến cho nghĩ rằng thà trở về đó còn tốt hơn là ở nhà gặp phải . cười ôn nhu nhìn , đặt hộp cơm xuống.

      “Đoán chừng em có ăn cơm tối, lại chịu ra ngoài ăn, mang đến cho em rồi đây.”

      tự mình mở ra, đặt vào trong bát đũa sạch .

      “Ăn chút .”

      Thấy đứng yên bất động, cũng còn hứng thú ăn uống gì,

      “Nhất định phải nhìn tôi với vẻ mặt như thế sao? Mấy ngày gặp, chút cũng muốn nhìn tôi sao?”

      Trữ Dư Tịch chút đều muốn để ý đến , trực tiếp kéo cửa ra, ý tứ đuổi người vô cùng ràng.

      Thi Dạ Chiêu hơi hơi cười, đến cạnh cửa, nhưng để trực tiếp đóng cửa lại, cũng tiện thể khóa lại luôn.

      Trữ Dư Tịch bắt đầu cảnh giác, lui ra phía sau vài bước, bảo trì khoảng cách an toàn đối với .

      “Từ ngày tôi trở về, em luôn nhìn tôi bằng ánh mắt đề phòng như vậy.”

      Thi Dạ Chiêu tiến lên bước, liền thấy cũng bước ra xa thêm vài bước.

      !”

      Ngữ khí Trữ Dư Tịch lạnh lùng khiến cho Thi Dạ Chiêu phải nhăn mặt lại.

      “Tiểu Tịch…. Hai người chúng ta thể ngồi xuống chuyện vui vẻ chút sao?”

      Giọng của có chút vô lực, vô cùng nhớ nhung những tháng ngày bọn họ thoải mái chuyện cùng nhau chút giấu giếm, ngày tháng vẫn còn tin tưởng , ngưỡng mộ , bởi vì…. cứu mạng thái tử. Mà lại lợi dụng tin tưởng của , làm việc với vĩnh viễn thể bù đắp được.

      Trữ Dư Tịch như nghe được chuyện vô cùng nực cười trong thiên hạ.

      “Tôi tình nguyện chưa bao giờ quen biết .”

      Vừa dứt lời, cực nhanh di chuyển đến sát phía , Trữ Dư Tịch sớm có chuẩn bị, vung quyền, đá đá vô cùng nguy hiểm. Thi Dạ Chiêu chỉ né tránh, tránh tất cả những công kích của , chỉ tìm cơ hội phản kháng và khống chế .

      “Vài năm gặp, thân thủ tiến bộ nhiều như vậy, khiến cho người ta ngạc nhiên.”

      có thể tưởng tượng ra cố gắng bao nhiêu, chie là biết, có thể tiến bộ vượt bậc như vậy, mục đích chỉ là để giết , và cũng là để bảo vệ thái tử.

      “Nhưng như thế em vẫn chưa thể là đối thủ của tôi được, nếu muốn giết tôi, như tôi từng , tôi có thể cho em cơ hội, có còn nhớ ?”

      Trữ Dư Tịch giơ chân lên công kích , lại bị cản được.

      “Chiêu này phải là lần nào cũng có thể dùng được đâu…”

      Ánh mắt nhìn đầy phẫn hận, Thi
      Dạ Chiêu nhếch môi lên cười, buông chân ra. Lại kéo lỏng cà vạt và cúc cổ áo sơ mi, đường hoàng ngồi lên ghế sofa, hai chân duỗi thẳng ghế.

      “Tôi tới chỉ là muốn giải thích chút với em, tôi nên làm như thế với em, xin lỗi.”

      “Ý tôi muốn là chuyện nụ hôn ngày đó, còn có….. Chuyện năm đó.”

      “Tôi với nên có bất cứ quan hệ nào nữa, , từ nay về sau đừng bao giờ xuất trước mặt tôi nữa.”

      Thi Dạ Chiêu nở nụ cười.

      “Tại sao nhất định phải như vậy? Chuyện xảy ra cũng xảy ra rồi, thế em cứ phải hận tôi nhiều năm như vậy?”

      rất muốn giết chết ngay lúc này, còn lần lượt cởi từng nút áo sơmi, kéo ra hai bên lộ ra lồng ngực màu mật bóng loáng chắc nịch. quơ lấy con dao gọt hoa quả đặt bàn trà, đầu mũi dao hướng về trong ngực chính mình, đó vẫn còn vết sẹo ràng.

      “Có muốn đánh cuộc lần hay ? Bây giờ em có thể giết chết tôi ?”

      “Thi Dạ Chiêu! Tôi phải là tôi của ngày hôm qua rồi! Tôi để cho tùy ý xâm phạm nữa!”

      Tay xiết chặt thành quả đấm, trong lòng dâng lên đầy hận ý.

      “Tôi biết, tất cả những thay đổi của em tôi vừa nhìn là biết, cho nên em có thể suy nghĩ lại đề nghị của tôi, giết tôi, có thể triệt để thoát khỏi tôi, giết được tôi, mọi chuyện quay lại như cũ.”

      Giọng của trầm thấp, như để cố gắng ám chỉ.

      “Bây giờ, có rắn, chỉ có tôi, ở đây chỉ có em với tôi.”

      cũng phải là kẻ ngốc, làm sao lại có thể nghe ra ám chỉ trong lời của , nếu như chấp nhận đề nghị của , có phải phải trả cái giá vô cùng lớn?! Làm sao mà có thể chịu đựng được việc cùng tiếp xúc da thịt!

      “Rốt cuộc muốn bức tôi đến thế nào mới thỏa mãn? Tôi ràng với , đời này tôi khó có thể được, tuyệt, đối, , có, khả, năng!”

      Ánh mắt Thi Dạ Chiêu trở nên u, trong ánh mắt màu hổ phách kia toát ra vẻ cam lòng và đơn nồng đậm.

      tuyệt đối thể , cũng giống như tuyệt đối thể từ bỏ việc .

      , cho dù là từ bỏ, cũng từ bỏ việc hận .

      “Thế còn thái tử sao? em sao?”

      nhìn đầy vẻ trào phúng, cũng đầy vẻ châm biếm chính bản thân mình.

      “Em ở bên cạnh nhiều năm như vậy, nếu có thể, sớm em, phải sao?”

      “Tôi hiểu, thái tử có gì tốt? Em ở điểm nào? Như tại, hay như năm đó…”

      “Tiểu Tịch, giữa em và , cho dù có tôi, cũng cực kỳ gian nan, em biết điều đó, còn cần tôi nhắc nhở sao?”

      Khuôn mặt Trữ Dư Tịch trở nên trắng bệch.

      “Tôi cần nhắc nhở, chỉ cần tránh xa tôi chút là được rồi!”

      đứng dậy, cài lại cúc áo, biểu mặt nghiêm túc khó có được.

      “Đừng tôi cho em cơ hội, chúng ta có thể làm giao hẹn, cho đến lúc tôi còn có kiên nhẫn, em có thể khiến cho thái tử cam tâm tình nguyện em được, tôi rời khỏi.”

      “Tôi quay lại Canada, xuất trước mặt em nữa, em cũng có thể coi như tôi chết.”

      “Nếu em, vậy Tiểu Tịch à, cho dù phải dùng đến hết tất cả thế lực của Thi gia tôi cũng tiếc gì đối đầu với Hoàng phủ gia để đưa em cùng đến Canada, tôi cưới em, em hãy coi như mình chết. Tôi cần tình cảm của em, chỉ cần con người của em.”



      Trữ Dư Tịch cắn chặt môi, khiến cho thái tử can tâm tình nguyện mình. Cho dù chỉ nghĩ thôi cũng dám nghĩ tới…

      “Tại sao tôi phải nghe lời ? Tại sao tôi phải tin tưởng có ngày rời khỏi?”

      Thi Dạ Chiêu cười .

      “Phải em tốt như thế nào đây, cái loại tình yên lặng này của em, đối với người đàn ông như thái tử mà vô cùng vô ích, nếu em chủ động chút, bao giờ chú ý đến em.”

      Lặng lẽ người, cái nỗi khổ chờ đợi vô vọng này, đúng là cái loại hạnh phúc và đau khổ gần trong gang tấc vậy, có lẽ suy cho cùng, chỉ có người là phải nếm trải cảm giác này. người bao giờ đặt tâm tư lên bản thân mình… tư vị này…

      Bạn bao giờ là người mà muốn, là điểm dừng của .

      Đời người dài bao nhiêu, có thể khiến cho bạn tình nguyện cả đời chờ đợi công cốc như dã tràng…



      Hết chương ^ ^ !
      Last edited: 11/2/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :