1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuất phục - Tâm Thường (Full Đã có eBook chính văn Ngoại truyện 2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 52:

      Editor: Chuongnhobe

      Giữa hè.

      Trời mùa hè nóng lực, mỗi ngày sống đều nhe chịu dày vò vậy.

      Kể từ sau ngày Trữ Dư Tịch chuyện với thái tử, luôn tìm cách tránh việc mình ở chung chỗ với thái tử.

      Điều này rất hợp với mong muốn của Thi Dạ Chiêu.

      Trữ Dư Tịch hiểu, cuối cùng điều mà Thi Dạ Chiêu muốn là cái gì?! thường xuyên xuất trước mặt , có lẽ cũng giống như ngày trước ngấm ngầm giở trò để tiếp nhận .

      “Tiểu Tịch, đừng khẩn trương như vậy nữa, rồi, chắc chắn làm điều vô lễ với em, mà cũng muốn bị Hoàng Phủ Triệt cho ở lại thành phố T nữa, chỉ làm bạn bè bình thường, chẳng lẽ cũng được sao?”

      Vẻ mặt trông rất đáng thương, ngay sau đó, lại hạ giọng thêm lần nữa.

      “Chẳng lẽ em muốn làm tôi tức giận sao? Con người khi tức giận rồi, chuyện gì cũng đều có thể làm được…”

      tồi, làm điều gì vượt quá giới hạn cho phép cả, cho dù là cái bắt tay cũng .

      Theo ý , điều này giống như hẹn hò với người vậy. Thậm chí còn hẹn gặp, tặng hoa, quà cho nữa.

      Tuy nhiên mỗi lần làm thế, đều ngần ngại vứt bỏ tất cả những thứ đó vào trong thùng rác ngay ở trước mặt . Nếu có may bị đụng chạm vào người dù chỉ là lướt qua, cũng cảm thấy kinh tởm.

      Xe đậu trước cửa nhà hàng ăn đồ Ý nổi tiếng.

      Thi Dạ Chiêu tự mình bước ra mở cửa xe cho , tay đặt đỉnh đầu cẩn thận che cho khỏi bị va đầu vào thành xe, nhưng vẫn khiến tỏ ra cảnh giác với .

      vẫn còn nhớ rất ràng em rất thích ăn đồ Ý.”

      cười rộ lên, trong đôi mắt như tỏa ra ánh sáng vậy, bộ dạng giống hệt đứa trẻ con gặp được chuyện vui vẻ nào đó.

      Thức ăn thơm ngon dần dần được bưng lên, nhưng cảm giác hứng thú ăn uống của Trữ Dư Tịch bị mất hết, chỉ chầm chậm dùng đũa cuộn lên mấy sợi mỳ, bỏ vào trong miệng, từ từ nhai nuốt, mặt hề có chút gì biểu gọi là thưởng thức đồ ăn ngon cả.

      “Chỉ đĩa mỳ Ý có thể thỏa mãn em, đời khó có ai được như em, nếu như lấy em về nhà, giúp tiết kiệm được rất nhiều tiền bạc rồi.”

      vừa ăn, vừa cười đùa , giọng điệu rất giống với trêu đùa người vậy.

      Trữ Dư Tịch xiết chặt dĩa ăn, cảm giác nhạt như nước ốc, nuốt xuống cách khó nhọc.

      Đối diện với người đàn ông này, cho dù ở bất kì nơi đâu, đều thể nghi ngờ cảm giác khác biệt là bao nhiêu, rất chói mắt. Nếu như bỏ qua tất cả mọi việc, chỉ bằng vẻ ngoài của trông rất xuất sắc thậm chí phải thua kém gì so với thái tử, năng lực của khỏi phải bàn, đều được mọi người công nhận. Trong đôi mắt màu hổ phách kia, chính là đôi con ngươi xinh đẹp lúng liếng di chuyển, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười bí hiểm, khiến cho người ta nhìn vào bị hớp hồn vậy.

      Thế lực ở phía sau thua kém gì Hoàng Phủ gia.

      Nhưng chỉ là người đàn ông vẻ ngoài đẹp đẽ, nhưng trong lòng lại đen tối đáng sợ.

      Cho dù nhìn đứng ở dưới ánh nắng mặt trời, Trữ Dư Tịch cũng vẫn có
      thể cảm nhận được khí lạnh tản ra từ trong . Những loại sủng vật được nuôi dưỡng cũng rất giống với , đều là những loại động vật máu lạnh.

      Nghĩ đến những thứ đáng sợ đó, đột nhiên cảm thấy ngay cả những sợi mỳ trong đĩa mỳ Ý ở trước mặt đều bắt đầu trở nên đáng sợ, như những loài động vật có sinh mệnh bắt đầu nhúc nhích ở bàn ăn, lần lượt mỗi loạt bắt đầu đồng loạt di chuyển khắp bàn, sang phải sang trái, tiền lên lại cũng có lùi lại, lại cũng có loại xuyên qua mặt bàn xuống phía dưới.

      hít vào hơi sâu, đột nhiên đẩy ghế dựa đứng lên, dĩa ăn trong tay ném mạnh xuống nền nhà, mỳ ở trong miệng cũng thể nuốt xuống được.

      dùng tay bụm miệng, đường chạy thẳng đến toilet, đẩy cửa ra gần như nằm xuống bồn cầu mà kịch liệt nôn ra, đem tất cả những thứ vừa nuốt xuống còn chưa đủ , thậm chí cả mật vàng xanh cũng bị nôn ra hết.

      Từ từ bình phục lại, xả nước cho trôi . Lại chạy ào đến bồn rửa tay ra sức rửa mặt, lại nhìn lên chiếc gương thủy tinh ở đó, thấy khuôn mặt trắng bệch của chính mình, trong mắt vẫn còn nhìn thấy tia sợ hãi, mò mẫn tìm kiếm di động trong túi, tìm tới tìm lui những cái tên có trong danh bạ, lại chần chờ, rồi từ bỏ.

      có thể kêu ai tới giúp đây?

      Hoàng Phủ Triệt làm sao có thể vẫn bảo vệ cho được?!

      chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, hung hăng vỗ vỗ mạnh vào đôi má, mãi đến khi nó đỏ ửng lên.

      Kiên cường lên, Trữ Dư Tịch, phải kiên cường lên!

      yên lặng đả kích chính bản thân mình.

      Bước ra khỏi toilet, cảm thấy bất ngờ khi nhìn thấy đứng ở bên ngoài hút thuốc chờ ..

      muốn nhìn thấy , trực tiếp qua , Thi Dạ Chiêu nhanh nhẹn bắt lấy cánh tay , cũng có phản kháng gì, lại nghe thấy giọng trêu tức vang lên.

      " phải là em mang thai chứ?"

      Trữ Dư Tịch vô lực nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra.

      "Là của thái tử sao?"

      "Tôi có thai với ai cũng đều liên quan đến !"

      Thi Dạ Chiêu cười , nắm lấy vai từ phía sau, chịu buông ra, môi cơ hồ dán ở bên tai .

      "Làm sao có thể liên quan? Em chỉ có thể mang thai với tôi, đứa con của em cũng chỉ có thể có người cha là tôi!"

      Giọng của phả vào bên tai , hơi thở phả vào mặt , khiến toàn thân nổi đầy da gà, giọng của ràng có ý ám chỉ mệnh lệnh.

      Trữ Dư Tịch tức giận xoay người lại, dùng tay đánh cái, nhưng cánh tay mới chỉ được nửa, chặng đường bị giữ chặn lại, cầm cổ tay , kéo ôm chặt trong lòng.

      "Bạo lực như thế là tốt, chỉ thích phụ nữ biết nghe lời, em lại hành động ngoan như vậy là muốn khiêu chiến tính nhẫn nại của sao? trừng phạt em nha..."

      Giọng của tràn đầy sủng nịnh, khiến cho Trữ Dư Tịch càng có cảm giác buồn nôn.

      vuốt ve lên cánh môi của , như suy nghĩ đến phương pháp trừng phạt , bỗng nhiên từ ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn.

      vẫn tránh thoát khỏi , chỉ là cắn ngón trỏ của . Sống chết quan tâm xung quanh, chỉ đơn thuần là cắn buông. Mãi cho tới khi máu từ vết cắn chảy đến môi . Trong mắt tràn đầy hận ý, trừng mắt nhìn , mà mặt vẫn luôn lên ý cười

      "Màu máu là đẹp, em còn nhớ ?"

      bỗng nhiên bị giật mình buông ra, rút ngón tay bị thương trở về, đưa vào trong miệng mình liếm sạch vết máu.

      xoay đầu , ép mình nhìn đến.

      môi Thi Dạ Chiêu cong lên nở nụ cười, tiến sát về phía .

      "Sư tử muốn phát uy sao? Hả?"

      "Cút! Đụng vào khiến tôi ghê tởm."

      Thi Dạ Chiêu đột nhiên đè lên tường hành lang, ép nhìn thẳng vào . Lại nhìn đến vết máu màu đỏ tươi còn dính ở môi , ánh mắt càng trở nên thâm trầm.

      " đẹp a. Tiểu Tịch kết hợp hoàn mỹ a, màu máu và em....khiến tôi trở nên hưng phấn đến như vậy, lại khiến tôi nhớ đến lần đầu cùng em...."

      bỗng nhiên tiến sát đến bên môi , nhìn thẳng vào đôi đồng tử co rút vì sợ hãi của , đáy mắt đen sâu thẳm.

      "Phía dưới của em, máu chảy ra, thấm ướt tôi, uhm.... lần kia, vô cùng..."

      Môi lạnh của như dính lên mặt , thậm chí còn cảm nhận được run rẩy của . cố hết sức dừng hành động của mình lại, đáy mắt tản ra ý cười, nhìn phản ứng của , cảm thấy đáng .

      "Cực kỳ **..."

      Cuối cùng hôn lên môi , cho bất cứ cơ hội phản kháng nào, nụ hôn chờ đợi ba năm trời, ba năm trôi qua lâu cuối cùng chờ đợi được lần nữa nhấm nháp hương vị mềm mại đôi môi .

      Tiểu Tịch, Tiểu Tịch của .

      Đúng là môi của em, vẫn là thân thể em, còn trong lòng em, .... dám hi vọng xa vời.

      ...

      Hết chương ^^!
      Last edited: 23/1/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53:

      Editor: Chuongnhobe

      Thi Dạ Chiêu: tôi muốn Tiểu Tịch.


      lâu lắm rồi được thưởng thức hương vị của , giờ phút này Thi Dạ Chiêu có cách nào kiềm chế được bản thân rời khỏi môi . Trong mũi, trong miệng đều là hương vị của ngày nhớ đêm mong suốt ba năm trời, với , dường như đó chỉ là giấc mơ, giấc mơ quá đỗi xa xỉ. Chỉ có trời mới biết được muốn ôm, muốn hôn đến nhường nào. Nhiều ngày trôi qua, mỗi lần xuất chỉ sợ khiến cho bị dọa đến kinh sợ, giờ phút này giống như đứa trẻ bị bỏ đói bao ngày nay bỗng được cho ăn, ngấu nghiến hôn ….
      cũng từng dùng những phương pháp theo đuổi phụ nữ như người bình thường, theo đuổi . Cố gắng bỏ qua coi thường lạnh nhạt trong mắt đối với mình, càng coi như hay biết ác cảm của đối với .

      là người con duy nhất mà muốn nâng niu trân trọng, nhưng cũng là người phụ nữ hận nhất đời.

      muốn làm tổn thương , tình khiến con người ta trở nên mù quáng. sống trong tín ngưỡng của bản thân mình, nên hành động rất cực đoan, chỉ có dựa vào sức mạnh mà chiếm đoạt mới có thể đạt được thứ mình muốn.

      phủ nhận bản thân sống đến giờ phút này tắm bao nhiêu máu tươi, mà là người đầu tiên khiến cho cảm nhận được tình cảm chân thành của con người là như thế nào?!

      Chữ Dư Tịch dù tập võ, nhưng sức lực con của làm sao có thể đấu lại được với sức lực của , suy nghĩ bắt đầu động thân, lên gối đạp ngay hạ bộ của .

      Thi Dạ Chiêu bị đau đớn, liền buông tay ra, tạo cơ hội cho chạy thoát. Còn kêu đau đớn, cố gắng đứng dựa lên tường, đồng thời lấy tay che vị trí bị đau đớn kia

      Mày nhíu chặt lại, nhìn theo bóng dáng bé lần vào trong đám đông, bất đắc dĩ cười khổ.

      "Em luôn có bản lĩnh khiến cho tôi phải đau đớn.."

      ....

      Trữ Dư Tịch vừa chạy vừa chà xát môi mình, giống như chà xát vết bẩn vậy.

      chỉ lo chạy, cẩn thận đụng vào người khác cũng chỉ cúi đầu áy náy xin lỗi rồi chạy biến.

      Mãi cho đến khi bóng dáng biến mất khỏi cửa nhà hàng, thái tử mới thu lại tầm mắt. Mới vừa được vài bước, liền bất động dừng lại.

      Là Thi Dạ Chiêu.

      Thi Dạ Chiêu ngoắc miệng cười nhìn .

      " trùng hợp!"

      Thái tử tháo kính râm xuống tiến lại phía mới .

      "Xã giao."

      Thi Dạ Chiêu tỏ vẻ hiểu gật đầu, như vô ý hỏi.

      "Có nhìn thấy Tiểu Tịch ?"

      Thái tử nhíu mày lên tiếng, chỉ hơi nhếch môi lên.

      Thi Dạ Chiêu tỏ ra biết làm sao

      "Tôi chỉ với ấy vài câu mà ấy thích nghe..."

      Buông buông tay.

      "Tính tình phụ nữ mà đều giống nhau cả."

      "...."

      khí giữa hai người bất chợt đông lại, nhiệt độ đột nhiên hạ thấp xuống. Đó là loại khí mà chỉ có hai người họ mới hiểu được.

      Bộ dạng thái tử vẫn là thầm cân nhắc, thong thả đeo lại chiếc kính râm lên sống mũi. Kính đen có thể giúp che giấu phần ánh mắt sắc bén của .

      Còn tầm mắt Thi Dạ Chiêu nhàn nhạt tiếp nhận ý của , rồi ung dung nhìn lại.

      lúc lâu sau, thái tử mới mở miệng, ngữ điệu giống bình thường cho , khiến người nghe có thể đoán ra cỗ khí lạnh.

      " những điều ấy thích nghe, hay là....Làm những chuyện ấy thích?"

      cũng nhìn thấy được Trữ Dư Tịch chà xát đôi môi bị sưng đỏ chạy .

      Thi Dạ Chiêu mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

      biết được rằng nụ cười của kia như chạm phải ranh giới nào đó của thái tử, khiến thái tử cảm thấy rất căng thẳng.

      Thái tử muốn điều gì đó, nhưng đột nhiên trong đầu lại vang lên câu kia của Trữ Dư Tịch với .

      " thái tử, làm như thế khiến cho em cảm thấy vô cùng chán ghét."

      Tay ở trong túi quần nắm chặt lại, cố kìm chế cảm xúc. Sau đó vỗ lên vai Thi Dạ Chiêu .

      " được trêu đùa ấy, mày có biết ấy khác với những người phụ nữ khác là được rồi."

      Thái tử xong, lập tức muốn rời khỏi, trong lòng rất buồn bực

      Mẹ nó! Làm như vậy em còn dám chán ghét tôi thử xem? Tôi mặc kệ em ở cạnh ai, mặc kệ em kết giao với ai, có phải như thế là rất hợp ý em??

      Em chán ghét tôi, đúng là tự tôi thấy chán ghét bản thân! Tôi con mẹ nó chán ghét như vậy!!

      ....

      "Thái tử."

      Thi Dạ Chiêu gọi lại từ phía sau.

      Theo bản năng, thái tử dự cảm muốn nghe Thi Dạ Chiêu muốn ra cái gì . Lại nghĩ nhìn đến nụ cười ý vị môi của Thi Dạ Chiêu, thái tử cảnh giác nheo mắt lại nhìn tiếp.

      " thiếu nợ tôi ân tình, còn nhớ chứ?"

      Thi Dạ Chiêu đúng ở ngoài ánh sáng, mà thái tử lại đứng trong bóng tối.

      Thái tử chút do dự, gật đầu.

      "Đương nhiên."

      "Thế này có vẻ hơi thất lễ, nhưng, tôi muốn hỏi việc..."

      Thi Dạ Chiêu tới, nhìn thẳng vào mắt .

      Thái tử nhíu mày, .

      "Tôi. Muốn. Tiểu Tịch."

      dõng dạc ra từng chữ rất ràng câu, thấy biểu tình của thái tử bỗng nhiên cứng lại.

      "...."

      "Là cả của ấy, tôi chỉ hi vọng giúp đỡ tôi chút, mà phải...gây trở ngại."

      Khóe miệng thầm ra ý cười.

      Trong mắt thái tử khí lạnh ngày càng dày đặc, sắc mặt càng trở nên lạnh lùng.

      Súng kẹp ở ngay dưới nách.

      vất vả mới có thể khắc chế được bản thân kẹp chặt chiếc súng, chứ phải nhanh tay rút súng ra bắn nát mặt củ tên đàn ông đầu sỏ gây ra kích thích trong lòng này
      ....

      Hết chương ^^!
      Last edited: 23/1/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 54:

      Editor: Chuongnhobe


      Nhan Loan Loan vẫn ngậm ống hút trà sữa trong miệng, tay cầm đống chiến lợi phẩm của chuyến shopping, mắt chớp nhìn chằm chằm vào màn hình LCD tivi sau tấm cửa kính đối diện.


      đó đều là hình ảnh cao ráo thanh thản của Hoàng Phủ Triệt, còn có cả phụ đề của bản thân, khiến trong đôi mắt nhìn của vô cùng chói mắt.


      vuốt vuốt tóc, ra vẻ thoải mái. ngang qua thùng rác gần đó, ném hộp trà sữa rỗng vào.



      Lái xe ngang qua câu lạc bộ Trình Diệp,trong sàn nhảy tầng 8 đám man nữ chơi điên loạn, chơi bi-a thoát y.


      khí ngày càng náo nhiệt, cùng với chút men rượu, và nhạc sàn sôi động.



      Đàn ông, tính toán cái gì?



      Thực ra nên có cái loại suy nghĩ này mới phải, dựa vào đàn ông, bằng thà dựa vào chính bản thân mình.


      Thông qua video giám sát trong phòng quản lý, Trình Diệp nhìn thấy người phụ nữ quyến rũ, vô cùng có lòng tốt gọi điện thoại cho Hoàng Phủ Triệt.


      “Cậu mà mau tới đây, người phụ nữ kia bị người đàn ông khác ăn mất đó.”



      Hoàng Phủ Triệt còn bận rộn tăng ca, vừa tiếp nhận cuộc gọi này, liền bỏ tất cả công việc lại, chạy ô tô tới.






      Nhan Loan Loan nghe thấy có tiếng người kêu tên của mình, nhạc quá lớn, giọng kia coi như từ nơi xa xăm vọng tới, được ràng.


      vai liền có đạo lực đè nặng lên, bị bàn tay đặt lên.


      dùng lực khá mạnh đẩy ra, trong đầu thoáng qua hồi liền nhận ra người đàn ông trước mắt này, khóe miệng nở nụ cười, chân nhảy lên cái, ôm chầm lấy cổ của người đàn ông.


      “Tiểu Nguyễn, lâu gặp.”


      Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của , khiến cho Nguyễn Diệc Hàn kiêng dè gì nhìn thẳng vào bằng ánh mắt khinh thường.


      Nguyễn Diệc Hàn thuận thế cũng cố ôm lại , đột nhiên luồng hơi rượu nồng nặc phả vào mặt .


      đưa tay kéo ra bên cạnh, thuận tiện cởi áo ra khoác lên người , mặc kệ bên dưới mọi người vui đùa ồn ào, đỡ ra ngoài.





      hành lang, Nguyễn Diệc Hàn trong tay cầm chai nước khoáng, đứng ở nơi đó.


      Nhan Loan Loan để ý hình tượng ngã lệch ghế dài. thở dài, đẩy đẩy .


      “Loan Loan, Loan Loan? Ngồi dậy uống nước.”


      Nhan Loan Loan bị làm cho thức tỉnh, híp mắt nhìn lượt.


      “Tiểu Nguyễn? đúng là sao?”


      Nguyễn Diệc Hàn dở khóc dở cười, có cách nào đối với này, ngồi xuống bên cạnh , giúp vuốt lại mái tóc còn rối bời.


      là tôi, cho là ai?”


      Nước khoáng lạnh nuốt xuống bụng, điều hòa đỉnh đầu phả ra gió lạnh khiến cho thanh tỉnh ít.


      Chỉ là ý thức vẫn còn chậm nửa nhịp, mọi suy nghĩ như dừng lại ở câu có vẻ tổn thương của Nguyễn Diệc Hàn.


      Bàn tay Nguyễn Diệc Hàn ngả ngớn sờ soạng bên hông lượt, lại bị Nhan Loan Loan đẩy ra, đồng thời, hung hăng trừng mắt nhìn cái.



      “Cút sang bên cho tôi, tôi còn chưa có say, đừng có mà lợi dụng chiếm tiện nghi của tôi.”


      “Còn có say? Vừa rồi còn phải là do đối với tôi biểu lộ cảm xúc thương nhung nhớ sao?”



      khuôn mặt đẹp trai của Nguyễn Diệc Hàn cố ý nháy mắt làm động tác ra hiệu đùa giỡ .


      lâu gặp, để cho tôi sờ mó lát có sao? Coi như là để bồi thường tôi có lòng si mê em thời!”


      Nhan Loan Loan bị cười đùa phen.


      Thấy nở nụ cười , Nguyễn Diệc Hàn cũng tự giác được khóe miệng cũng nhếch lên.


      này, thế mà lại có khả năng lay động vào lòng .


      Nhan Loan Loan cười cười, bỗng nhiên dừng lại, ngả đầu lên vai Nguyễn Diệc Hàn.


      “Cho cơ hội an ủi tôi.”


      Trong lòng Nguyễn Diệc Hàn bắt đầu nổi sóng gió, tim đập rộn
      lên, nhưng ngoài miệng vẫn như có như đùa cợt cùng .

      "Được, an ủi phụ nữ là nghề của tôi, , nhà em, nhà tôi hay là chúng ta cùng thuê phòng nào?"

      Ngoài ý muốn, chưa tiếp tục cùng trêu chọc tiếp phen, mà chỉ yên lặng trong lát sau mới tiếp tục hỏi câu.

      "Loại việc này, đối với đàn ông mà , quan trọng như thế sao?"

      "A?"

      "Tiểu Nguyễn, nếu lúc trước tôi dễ dàng theo , sớm quăng tôi rồi?"

      "A.."

      " , được lừa tôi."

      Nguyễn Diệc Hàn sờ sờ chóp mũi, gật đầu thừa nhận.

      " sai biệt lắm - ôi chao, aizzz, ôi tôi , em hẳn là cố ý theo tôi thích chơi trò lạt mềm buộc chặt chứ?"

      "Uhm?"

      Nguyễn Diệc Hàn hơi nghiêng đầu, tóc của vương vấn theo gió quấn quanh , khiến cho cảm thấy sợ bản thân thể kiềm chế nổi, ánh mắt né tránh nhìn chằm chằm vào chiếc máy bán hàng tự động màu sắc sặc sỡ.

      " ra em cũng thích tôi đúng , chỉ là sợ tôi cần em, nên mới cố ý theo tôi, xấu xa."

      Nhan Loan Loan buồn cười, ngẩng đầu lên nhìn .

      "Tôi theo , vẫn cần tôi sao?"

      "Này nhá, vui đùa cũng thể tùy tiện như thế được, tôi chịu nổi hấp dẫn đó đâu!"

      Nguyễn Diệc Hàn rút ra điếu thuốc ngậm ở môi, tay mò mẫm cái bật lửa.

      "Tôi đùa với ."

      "..."

      Cái bật lửa thình lình bùng ánh sáng lửa nhưng Nguyễn Diệc Hàn lại quên mất việc mình làm là gì, giống như người máy hết nhiên liệu tạm dừng mọi hoạt động vậy.

      bàn tay quơ trước mặt , lại còn có đôi mắt tràn ngập sương mù nhìn .

      "Tôi đùa, Tiểu Nguyễn, vẫn còn cần tôi ?"

      Lạch cạch.

      Biểu tình của Nguyễn Diệc Hàn trở nên đờ đẫn, điếu thuốc miệng rớt xuống từ luc nào hay.

      Nhan Loan Loan thấy chiếc bật lửa còn ở trong tay , lại nhặt điếu thuốc vừa mới rơi xuống lên, đặt lên môi rồi châm lửa, sau đó khẽ nhếch miệng cười .

      " chuyện nha?"

      "....Khụ khụ...."

      Nguyễn Diệc Hàn vừa mới muốn mở miệng cái gì, bị sặc khói kịch liệt ho sặc sụa.

      Nhan Loan Loan nhíu mi, hờn giận nhìn , đẩy rồi ra xa.

      " liên quan đến tôi."

      Nguyễn Diệc Hàn bước nhanh đuổi theo, giữ cổ tay kéo lại.

      "Muốn! Tôi bị em dọa, trong lúc này kịp thích ứng, mà em cái gì? Muốn đâu? nhà tôi?"

      "Nhà cách đây xa quá."

      Nhan Loan Loan mân mê môi đỏ mọng, hờn dỗi. Bộ dáng đó khiến cho Nguyễn Diệc Hàn chỉ hận thể ăn ngay lập tức được.

      "Thế..."

      nhớ tới câu lạc bộ Trình Diệp này có vài phòng dành cho khách nghỉ ngơi, liền động tay lôi kéo Nhan Loan Loan , trực tiếp bước vào thang máy tìm kiếm phòng để mở ra trước.

      cầm chìa khóa phòng ở tay mở khóa bước vào bên trong trước.

      Dọc đường đều hề buông tay ra.

      Thân hình cao lớn, bước chân lại dài, bước của cũng bằng đến vài bước chân của Nhan Loan Loan, khiến phải chạy mới có thể theo kịp bước chân của , liền mất sức, ở phía sau thở hổn hển.

      "Chậm chút, gấp cái gì?"

      Quẹt thẻ rồi bước nhanh vào trong phòng, thậm chí còn thèm bật đèn lên. Trong bóng tối, Nhan Loan Loan bị cố định ở cánh cửa, trực tiếp nhìn thẳng cách chăm chú.

      Ánh mắt sáng quắc, hơi thở hỗn loạn, như mang theo vài phần run run.

      "Loan Loan, em xác định là muốn như vậy? Chứ phải là do suy nghĩ lúc say mà thành?"

      Nhan Loan Loan cười

      " sợ cái gì?"

      "Tôi chỉ muốn nhắc nhở em suy nghĩ cho ràng, nếu em muốn, chắc chắn tôi ép buộc em, em say, nhưng tôi , em em trêu đùa tôi tôi biết được, tại, chỉ cần em "", tôi lập tức buông tay, nhưng nếu như khi để bắt đầu rồi, cho dù em có khóc lóc van xin, tôi dừng lại."

      liền mạch hơi hết toàn bộ những suy nghĩ tại ở trong lòng với , vẫn biết chuyện giữ Hoàng Phủ Triệt và , muốn suy nghĩ về vấn đề gì xảy ra giữa bọn họ, muốn suy đoán cái loại trò chơi mập mờ động lòng và thái độ khác thường của Nhan Loan Loan có phải động lòng với Hoàng Phủ Triệt hay .

      chỉ... muốn hối hận vì quyết định của ngày hôm nay.

      ...

      Trong lòng Nhan Loan Loan như trống đánh, yên lặng...

      Nguyễn Diệc Hàn cắn răng, kiên nhẫn chờ đợi đáp án của . Khiến cho mỗi giây phút trôi qua như dùng hình lăng trì vậy.

      lâu sau, Nhan Loan Loan ngọ nguậy rời khỏi ngực , đến bên rường, cởi bỏ chiếc áo bên ngoài chỉ dài đến rốn, để lộ ra áo ngực màu đen trông vô cùng quyến rũ.

      Mềm mại ở trước ngực, cùng với hơi thở của , nhịp nhàng trông càng sinh động hơn.

      Nguyễn Diệc Hàn cảm thấy bản thân như là bị cấm dục lâu ngày, thú tính trong người bắt đầu bùng phát, muốn phát xé rách toàn bộ số quần áo còn lại cơ thể , để trực tiếp cùng dây dưa rời.

      "Vậy đừng ngừng lại."

      .

      ...

      Hết chương ^^!
      Last edited by a moderator: 28/1/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 55: Bị coi thường

      Editor: Chuongnhobe

      Người đàn ông dùng lực mạnh lúc , thân thể rắn chắc đè lên người phụ nữ bàn tay to lớn vòng ra phía chiếc lưng bóng loáng, nhàng vỗ về, đồng thời cố gắng tháo bỏ móc áo ngực. Rượu trong cơ thể người phụ nữ bắt đầu phát huy tác dụng, cơ thể càng thêm mẫn cảm.

      Người phụ nữ có thể nghe thấy ràng tiếng thở dồn dập của người đàn ông, còn có cả tiếng tim mình đập thình thịch.

      Bàn tay dưới thân lén lút cầm chặt khăn trải giường, ai khẩn trương, sợ hãi?!

      Áo ngực bị cởi bỏ, nhíu mày lại, quay mặt .

      Nguyễn Diệc Hàn hôn môi hòi lâu, cuối cùng mới bỏ ra, nụ hôn lại trượt xuống phía dưới, tay xoa nắn nơi mềm mại của cẩn thận, giống như thăm dò xem tại là thực hay chỉ là ảo giác.

      Lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại ấm áp, khiến cho rất hài lòng với đáp án nhận được.

      Quần áo người càng ngày càng ít, Nhan Loan Loan nghiêng đầu, nhìn đồng hồ tủ đầu giường, từng phút từng giây trôi qua trước mắt .

      Tay Nguyễn Diệc Hàn hơi vạch, rồi dần cởi bỏ quần lót của ra. Rồi tách hai chân ra.

      "Tiểu Nguyễn..."

      Bỗng nhiên bắt lấy cổ tay , lời con chưa kịp tiếp tục ra, Nguyễn Diệc Hàn dùng tốc độ nhanh nhất đem tay vặn lại, cố định ở đầu.

      "Tôi rồi, bắt đầu là thể dừng lại, cho dù em muốn hay , tất cả đều muộn."

      Đôi môi nóng bỏng của Nguyễn Diệc Hàn áp lên gáy hôn lên.

      Bộ phận vô cùng cứng rắn dưới bụng của đụng chạm tới chân .

      " muộn, Loan Loan."

      muộn sao?

      ... muộn sao?

      có thể nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của Hoàng Phủ Triệt cách ràng.

      Chẳng lẽ đây là ảo giác của sao?

      cắn chặt môi, nắm chặt ga trải giường đến mức đầu các đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Nguyễn Diệc Hàn nắm tay , cố gắng gỡ ra, lại lên lòng bàn tay ẩm ướt của .

      "Mặc dù tới, nhưng tại còn kịp nữa rồi!"

      Nguyễn Diệc Hàn nâng chân của lên lơ lửng , câu như gió thoảng mây bay.

      ...

      Nhan Loan Loan mở to hai mắt, thân cứng đờ.

      "Cái, cái gì?"

      Nguyễn Diệc Hàn cười , đáy mắt đều là ý lạnh.

      "Em nghĩ rằng tôi biết em nghĩ cái gì sao?"

      "....Biết cái gì?"

      "Em lợi dụng tôi."

      Đầu như chôn ở cổ , giọng mang chút thê lương.

      "Em lợi dụng tôi để thăm dò ."

      "..."

      Nét mặt như bé con chăm chú nhìn .

      "Loan Loan, tôi và nhị thiếu là bạn thân, em khiến tôi...Khiến tôi..."

      Nhan Loan Loan chờ đợi câu tiếp theo của mà mãi thể nghe thấy được gì, trong bóng tối, dường như nhìn thấy phần nội tâm xấu xí nhất của bản thân mình.

      lợi dụng Nguyễn Diệc Hàn, mà thực tế, mục đích của lại chỉ có mình Hoàng Phủ Triệt.

      "Tiểu Nguyễn, thực xin lỗi."

      Nguyễn Diệc Hàn yên lặng, bỗng nhiên lật người từ người xuống bên, nằm ngửa, nhìn mảnh u ám đỉnh đầu, cảm thấy chính mình buồn cười.

      xoay người xuống giường, đốt điếu thuốc, bắt đầu mặc quần.

      "Em sai rồi, Loan Loan, nhị thiếu phải loại đàn ông điên cuồng mất ý chí vì phụ nữ, loại chuyện đánh ghen như thế này tuyệt đối làm."

      "Tin hay , tại đứng ở bên ngoài."

      Nguyễn Diệc Hàn đem quần áo mặt đất ném đến cho .

      "Mặc vào, ra chuyện thẳng thắn với , có lẽ cách này có ích hơn."

      khoác áo sơ mi lên người, đứng dựa bên cạnh bàn, vén rèm, ngắm nhìn khung cảnh buổi đêm kiều diễm bên ngoài lọi vào trong đáy mắt, khiến biết lý do bỗng nhiên hoảng hốt.

      "Đoán ra loại tâm tư phụ nữ nay của các em, quá dễ dàng, có tinh thần, vừa rồi em ở ngoài hành lang như vậy, tôi biết rồi."

      "Tiểu Nguyễn...."

      Nhan Loan Loan ôm quần áo ngồi ở giường, biết phải cái gì cho phải.

      Nhất thời Nguyễn Diệc Hàn nở nụ cười, híp mắt lại hít ngụm khói, bỗng lên dáng điệu của tên công tử đào hoa đẹp trai lưu manh.

      "Trong lòng cảm thấy hổ thẹn rồi hả?"

      "Uhm."

      "Em đúng là tưởng tôi bị em ăn hết rồi hả? Nhìn xem tôi đây là ai chứ? Tôi chính là đại thiêu gia họ nguyễn của thành phố T nha, thể vì giúp đỡ em lần bị em chê cười được, chắc chắn tôi rửa mối nhục này!"

      Nguyễn Diệc Hàn nhìn cánh cửa đóng chặt, nghiêng đầu hỏi.

      " ra ngoài tìm sao?"

      "Tôi... dám."

      Qủa dám. sợ vì giận mà kiềm chế được bản thân, càng sợ hãi căn bản cần nữa.

      Nguyễn Diệc Hàn tiện tay với lấy chiếc áo khoác lên vai , bàn tay to vỗ đầu , trong lòng muốn ra câu nhưng lại thể phát ra.

      "Tôi là bị coi thường."

      ....

      Hết chương ^^!
      Last edited: 31/1/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56:

      Editor: Chuongnhobe.

      Sau khi Nguyễn Diệc Hàn rời lúc lâu, Nhan Loan Loan mới chậm rãi mở cửa xuất .

      “Em ngủ lâu rồi sao?”

      Giọng lạnh băng từ đối diện truyền tới. Nhan Loan Loan cố gắng giả bộ bình tĩnh, ngẩng đầu lên quả nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hoàng Phủ Triệt, hề có tia tức giận nào.

      “Mars…”

      Hoàng Phủ Triệt híp mắt nhanh chóng nhìn lượt.

      “Lâu như vậy mới ra, xem ra tiểu Nguyễn dùng ít sức lực.”

      Sắc mặt Nhan Loan Loan trở nên tái nhợt, có cảm giác như bị chồng bắt gian tại trận vậy.

      “Em…”

      Hoàng Phủ Triệt dùng tay ngăn lại.

      “Dừng lại, tôi muốn nghe. Nhan tiểu thư, chúng ta - - cứ như vậy .”

      xong, thong thả rời .

      Nhan Loan Loan đứng chôn chân tại chỗ.

      Cái gì gọi là “Cứ như vậy ”? dựa vào cái gì?

      đôi giày cao bảy phân chạy đuổi theo , nhưng bước vào ấn thang máy sớm hơn bước. chỉ có thể sang bên thang máy bên cạnh đuổi theo , trực tiếp chạy đến bãi đỗ xe dưới đất. Vừa vặn lúc Hoàng Phủ Triệt ngồi trong xe bắt đầu khởi động.

      quan tâm, trực tiếp chạy đến chắn ngay trước đầu xe .

      Hoàng Phủ Triệt phanh gấp, đạp cửa xe bước xuống nhìn với vẻ mặt như muốn giết người.

      muốn sống nữa sao Nhan Loan Loan!”

      “Em muốn sống nữa! Em chết cũng chẳng có ai thèm quan tâm nữa.”

      cũng gào lên, lượng thua kém gì giọng của .

      Hoàng Phủ Triệt cười lạnh.

      có nhiều người quan tâm như vậy, còn sợ ai quan tâm nữa sao?”

      “Hoàng Phủ Triệt khốn khiếp!”

      Nhan Loan Loan dùng túi cầm tay ném mạnh vào người .

      “Cảm ơn, từ trước đến giờ chưa bao giờ tôi là người tốt.”

      Hoàng Phủ Triệt nhanh mắt bắt được, lại ném trả lại cho .

      “Muốn phát điên cứ từ từ mà phát điên, tôi còn bận nhiều việc.”

      Vẻ mặt , giọng điệu trong mắt phát ra đều là lãnh ý.

      Nhan Loan Loan hiểu sao bỗng nhiên nước mắt cứ chảy xuống.

      vội vàng, đương nhiên là vội vàng, muốn gặp gỡ vị hôn thê sao, tôi hiểu rồi,tôi quấy rầy nữa, tôi nhường đường cho .”

      Bàn tay Hoàng Phủ Triệt đưa lên mở cửa xe, động tác liền dừng lại, quay lại nhìn, vừa đúng lúc nhìn thấy bước ra nhường đường cho .

      bước từng bước dài, dần trở nên gấp gáp, khiến cho khoảng cánh giữa ngày càng xa. Cả khoảng bãi đỗ xe trống rộng rãi càng làm bóng dáng bé của trở nên quạnh.

      tựa đầu vào thành xe nhìn phía trước, mặt bình tĩnh. Nhưng trong lòng dậy sóng nhìn rời .

      Bỗng nhiên Nhan Loan Loan dừng bước, hít hơi sâu, xoay người lại, đứng từ xa nhìn bóng dáng cao ngất của người đàn ông tuấn đứng trước chiếc xe Maybach màu trắng.

      Yếu ớt thầm trong khí.

      “Người bị coi thường …. Là tôi.”

      Bước chân rời ngày nặng nề, bây giờ muốn quay lại với cũng giống với việc con người có thể bay lượn vậy. thề là vào giờ phút này, chỉ muốn được ở trong lòng , muốn quay trở lại bên cạnh , lo nghĩ bất cứ điều gì. chỉ là người phụ nữ, cũng có mạnh mẽ, chỉ nghĩ muốn tìm vòng tay ấm áp để nương nhờ.

      liều lĩnh chạy
      đến trong ngực , ôm chặt cổ , đánh đấm .

      “Tôi bị điên rồi! chỉ có bị điên mới thích ! Mới có thể thoải mái khi nhìn thấy ở cùng chỗ với người phụ nữ khác!”

      thể chịu đựng nổi nữa, rang là người động lòng trước, là người rơi vào tay giặc trước, lại còn vẫn muốn giả bộ thanh cao, vì cái gì nhất định khiến bản thân phải mệt mỏi như thế?

      tốt, mới như thế thích , có thể làm sao?

      Hoàng Phủ Triệt chăm chú nhìn, lời, để cho tùy ý phát tiết xong, tay hơi kéo người ra, bế ném vào trong xe mất

      đường Hoàng Phủ Triệt gì, sắc mặt cũng giống như có chuyện gì, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn tình hình giao thông bên ngoài. Trong lòng Nhan Loan Loan cảm thấy bồn chồn, biết suy nghĩ điều gì, những điều lấy hết dũng khí để thổ lộ, đáp lại bất cứ điều gì, khiến vừa thẹn vừa cáu.

      Đến chỗ nhà trọ của , Hoàng Phủ Triệt gần như là kéo vào, vừa bước vào trong thảm đỏ trải nhà, liền nhanh chóng cởi bỏ áo vec và cả vạt quăng loạn ghế sofa.

      Nhan Loan Loan còn khom người tại chỗ đổi giày, bị thô lỗ kéo đến, lại bế lên, trực tiếp ném vào trong bồn tắm lớn, thậm chí bất chấp nước trong bồn rất lạnh.

      Nước trong bồn quá đình đầu, chạm xuống được dưới đáy bồn nước tắm lớn, vùng vẫy ngoi lên mặt nước, vẫn còn kinh hồn chưa định thần lại được, lại bị tay đè xuống.

      phun rất nhiều bong bóng nước, nhìn từ trong nước thấy bóng dáng của , trong lòng bắt đấu sợ hãi, định giết chứ?!…

      bên Hoàng Phủ Triệt khống chế người phụ nữ ở trong nước, bên cởi bỏ quần áo người mình, bước vào bồn tắm lớn, vớt lên bắt đầu xé quần áo người .

      hôn em sao?”

      Nhan Loan Loan chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách ầm ầm bên tai, hàm rang vì lạnh mà run cầm cậ va đập vào nhau.

      Mãi cho đến khi hỏi đến lần thứ ba, mới hơi nghe ra được nội dung câu hỏi của .

      …”

      ngừng rung mình, bả vai như muốn lùi lại, môi dính vài sợi tóc. Hoàng hủ triệt làm như nghe thấy, lột sạch quần áo người , lấy sữa tắm ra, chà chà cho ra bọt sau đó xoa lên toàn bộ cơ thể . Bàn tay xoa trước ngực lại hỏi.

      đụng đến nơi này của em rồi?”

      Thấy chần chờ gật đầu, sắc mặt cứng ngắc đến đáng sợ.

      Lúc chạm đến đùi , càng cảm thấy căng thẳng, giọng đè nén.

      “Nơi này…”

      tiếp, mạnh mẽ chà sát da lần thứ hai, đến khi đỏ lên cũng them quan tâm. Lại xách như xách con gà đến mở vòi hoa sen mỏe ra cho nước ấm chảy xuống cọ rửa thân thể hai người.

      “Mars, em…”

      “Ngậm miệng!”

      Giọng lạnh lùng, khiến cho Nhan Loan Loan sợ tới mức chỉ dám mím chặt mội, mặc làm gì làm.

      tiện tay tắt nước, rồi với lấy chiếc khăn tắm lớn, lau qua thân thể rồi quấn cho sau đó ôm trở lại phòng ngủ, thô lỗ ném lên giường lớn.

      bị chấn động tới mức gần như hôn mê, trong đầu còn có cảm giác ong ong, cảm thấy có áp lực đè lên người, tiếp đó, bi hôn.

      Hung hang hôn, tùy ý như gió bão mưa rào, thậm chí như dã thú xé rách môi .

      Là cắn chứ đâu phải là hôn?!

      Tay vừa mới chạm vào vai bị kéo ra.

      Tay , lời lẽ của gần như tận lực mà trừng phạt , dung lực mạnh để giáo huấn .

      Khiến cho phải đau đớn, khiến cho phải nhớ cái giá phải trả cho phản bội.

      “Lá gan của em lớn!”

      dùng lực cắn vào làn da yếu ớt của , mút vào tạo nên màu thâm .

      “Em còn dám nữa !”

      “Em…”

      công thành đoạt đất, miệng cả lấp vú miệng em, giống như Tử Thần cúi xuống nhìn, còn đâu cái bộ dáng lạnh lùng ôn hòa mà trong veo, người đàn ông có nụ cười nhàn nhạt lạnh lùng còn đâu? tại khiến sợ hãi!

      “Ngậm miệng!”

      giọng khiển ntrachs, bàn tay bó cổ , hận thể cắt đứt ra.

      “Nghĩ tôi là người nhu nhược? Là do bình thường tôi đối với em quá ôn nhu, quá dung túng, khiến em quen rồi!”

      cúi thấ người, ngậm chặt đỉnh nụ hoa hơi mềm mại của , dùng rang nanh cắn mút.

      “Nhan Loan Loan! Hôm nay em…”

      bá đạo chen chân vào giữa hai chân , điều khiển chân , lại dùng lực tách ra.

      Tay cầm vật cứng rắn nóng bỏng của bản thân, mặc kệ vẫn còn khô khốc mà tiến vào. Khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười tàn nhẫn, con ngươi đen láy bùng nổi tức giận,

      “- chọc giận tôi rồi!”

      Đột nhiên động thân tiến vào, cố gắng tiến vào, lại bởi vì ngoài ý muốn… chọc thủng lớp màng mỏng, mà động tác cứng lại.
      Last edited: 2/2/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :