1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuất phục - Tâm Thường (Full Đã có eBook chính văn Ngoại truyện 2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 44:

      Editor: Chuongnhobe

      Đừng sợ, ở đây.

      Mưa vẫn chưa ngừng rơi.

      Trong phòng ngủ, khí đầy ướt át, và rất bừa bộn.

      Trữ Dư Tịch cuộn mình , nằm nghiêng giường. vẫn nhúc nhích. Dường như còn sức lực vậy.

      Thái tử khoác áo ngủ lên, gập chân ngồi đối diện.

      Thận chí còn nhìn chớp mắt, dường như nhìn , nhưng cảm giác dường như nhìn xuyên qua mà nhìn người khác vậy.

      chỉ cần hơi động người, toàn thân liền cứng đờ, vẫn rong trạng thái cảnh giác.

      Thái tử híp mắt lại, vô cùng buồn bực, thể lí giải được, vô cùng ngờ vực.

      Rốt cục kiềm chế được, kéo chăn mỏng ở người , nhưng đồng ý.

      đen mặt, tùy tiện lấy bộ quần áo nữ, đem đến trước mặt , nhưng lại bị ném xuống chút lưu tình. biết, giờ phút này cảm sợ hãi cứ đeo bám lấy Trữ Dư Tịch mặc cho xung quanh như thế nào .

      “Rốt cuộc, em muống như thế nào? cho phép tôi đụng vào

      còn mặc quần áo vào, muốn quyến rũ tôi sao?

      Thái tử tức giận , thực là tức chết rồi!

      Tiểu nha đầu này ràng có dáng người nóng bỏng, chỉ là nằm ở nơi đó, thế mà cũng khiến nhịn nổi liền muốn . Bụng dưới sưng lên, vẫn còn kêu gào. Trong đầu có biết bao nhiêu thanh kêu gào muốn , muốn ....

      Nếu như là người khác, mà phải là Tiểu Tịch đằng sau từ đến lớn, là Tiểu Tịch mà coi như em , có thể quan tâm đến cảm giác của cứ thế mà cưỡng bức ?

      Hai cánh tay của ôm bản thân mình, nhìn hề chớp mắt, khiến cho ngọn lửa dục vọng của bùng cháy mạnh hơn nữa.

      cúi đầu nhìn chính mình, bộ phận nam tính cứng rắn ngẩng cao đầu, trong lòng thầm mắng liên hồi.

      Em ?

      --- Em của á!

      muốn, ai có thể quản đến những thứ khác kia? Em họ hàng sao chứ? Cũng phải làm theo ý ?

      Huống chi, Trữ Dư Tịch và còn có nửa điểm quan hệ huyết thống. Tất cả người của Trữ gia đều là của Hoàng Phủ gia, vì thế, đương nhiên là của .

      Vật của của thể với Hoàng Phủ Triệt, hay với Thi Dạ Triêu, nhưng cuối cùng Trữ Dư Tịch vốn chỉ thuộc về – Hoàng Phủ Luật!

      hiểu, có thể vì Hoàng Phủ Triệt mà rời nhà bỏ trốn, có thể để Thi Dạ Triêu tùy ý ôm hôn, thế mà dựa vào cái gì mà cho phép đụng chạm đến ?

      Quả nhiên, tay vừa mới đụng chạm tới , ánh mắt kia của bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống .

      Suy nghĩ hung ác trong lòng thoáng qua, áp đảo vai , tay cố định cổ tay đặt đỉnh đầu, và cứ như thế, bộ ngực tuyết trắng của hề che giấu trần trụi lộ ra trước mặt .

      Con ngươi của bỗng nhiên u ám lại, ngón tay từ xương quai xanh thuận lợi đường xuống đến bộ ngực đẫy đà của , dừng lại, tùy ý vuốt ve xoa nắn.

      nghiêng thân thể, miệng dừng bên tai , dùng đôi môi vẽ lại đường nét vành tai mượt mà xinh đẹp của .

      “Tiểu Tịch, đừng nào loạn.... Cho có được hay ?”

      ác ý, đặt vật cứng rắn cọ tới cọ lui sau mông .

      thái tử chịu đựng rất khó chịu, em nhẫn tâm để chịu đựng như thế sao?”

      Trong lời của , như cố ý bộc lộ ra vẻ xúc động, chạm đến tâm hồn , rốt cuộc cảm giác chán ghét cùng sợ hãi như dần vơi .

      thái tử......”

      thầm, cố gắng đem tầm mắt đặt lên người .

      thái tử... thích, để ý, vụng trộm ... thái tử...

      phải là cái tên Thi Dạ Triêu kia?

      thể xác định, nhíu mi lại, cẩn thận phân biệt, nghi hoặc biết là mơ hay thực.

      Khuôn mặt này rất quen thuộc, hàng mi này, đôi mắt này, sao?

      Thế nhưng, vì sao lại sử dụng loại ánh mắt kia nhìn ?

      Có lẽ đây là giấc mộng, cũng chỉ có mộng, mới có thể là muốn .

      “Hử?”

      Thái tử tựa hồ cũng cảm nhận được chuyển biến nơi , ôm lấy mặt , dịu dàng hôn, kiên nhẫn dụ dỗ.

      Lần thứ hai, nước mắt tuôn rơi, nếu là mộng, cứ để cho bản thân mình thả trôi theo mộng ? cần phải kiên cường chống đỡ, cần phải làm bộ, cần phải tận lực giấu diếm, cần buộc chính mình phải kiên cường.

      ôm cổ , nước mắt từng dòng chảy như trân châu vậy.

      thái tử....em sợ... em sợ....”

      thái tử, đừng để cho bọn chúng đến gần em...”

      thái tử, làm sao còn chưa cứu em...”

      thái tử, em đau (), em đau quá....”

      ....

      Thái tử bởi vì những lời , khép chặt hàng mi. Ôm , cũng để cho tùy ý ôm chính mình.

      quá khác thường, rốt cuộc thái tử cũng ý thức được tính nghiêm trọng của việc, sợ hãi của phải là do bị xâm phạm!

      “Tiểu Tịch đừng sợ, ở đây, có ở đây rồi.”

      ôm , xoay người lại tựa vào đầu giường mà ôm , nhàng vỗ về từ sau lưng.

      thái tử...”

      giọt nước mắt của rơi xuống ngực . khóc tủi thân, bộ dáng khóc rất chịu đựng, giống như phải chịu đựng tổn thương rất lớn nhưng thể có cách nào dám thoải mái mà bày tỏ thương tổn của bản thân cho người khác thấy.

      Trong lòng thái tử như bị thắt lại. Trong ấn tượng của , đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên Trữ Dư Tịch tỏ ra quá yếu đuối đến như thế ở trước mặt .

      Lúc trước là bị tức giận làm lu mờ tâm trí, mà lúc này, khi yên tĩnh trở lại, đem tình từ trước đến giờ ra phân tích: hoảng sợ của , phẫn hận của , chán ghét của , đề phòng...

      Toàn bộ phản ứng của , dường như là muốn truyền đạt đến cho tin tức.

      .... có khả năng!

      mực sợ hãi, đau (), đợi tới cứu ...

      Trong tiềm thức của , muốn suy nghĩ đến nguyên nhân bị tổn thương nào cả.

      Tiểu Tịch, rốt cuộc là em bị làm sao vậy?
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45

      Editor: Chuongnhobe

      Lại ly rượu mạnh được nuốt xuống hết.

      Trong bóng tối mập mờ kia, là ánh mắt ghen tị cam lòng của Thi Dạ Triêu.

      Vì cái gì? Có thể hay cho tôi biết vì cái gì? Tiểu Tịch, vì cái gì bất kể tôi đối xử với em như thế nào, trong mắt em lại chỉ có mình !

      Bối cảnh gia thế, năng lực bề ngoài, tôi có điểm nào thua kém ! Điều quan trọng nhất là, so với , tôi em hơn, mà căn bản biết cái gì gọi là !

      Tại sao em lại có thể đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy?

      Cho tới cùng, tôi thua ở điểm nào?



      Người phụ nữ giường xoay người lại, tay quờ sang giường bên cạnh mảnh trống , tỉnh lại, phát vị trí bên người chút độ ấm nào.

      “Đừng bật đèn.”

      Thi Dạ Triêu lên tiếng ngăn cản động tác bật đèn của A (p/s: nguyên văn là A đấy ah, chắc t nghĩ đây là tên người phụ nữ, bên dưới cũng thấy để nguyên như thế, :v).

      A xoay người bước xuống giường, bước tới cạnh , ngồi mặt đất, gối đầu lên đùi .

      “Dạ…”

      Thi Dạ Triêu rũ mắt xuống, đặt tay lên đầu A.

      Người phụ nữ này, giống như sủng vật của vậy (Chuongnhobe: chỗ này t thấy để nguyên văn hay hơn nên t để nguyên như convert). theo , nghe theo lời , giúp cử lí những việc sinh hoạt thường ngày, trợ giúp trong công việc, thậm chí, giết người thay .

      thích A tươi cười.

      Bởi vì khi cười rộ lên, hình ảnh đó giống với thời điểm mới gặp Trữ Dư Tịch đến năm phần.

      thích bộ dáng ngoan ngoãn nghe theo của A.

      Bởi vì giống ba năm trước, tùy ý chiếm đoạt Trữ Dư Tịch.

      thích bộ dáng của A ngẫu nhiên bướng bỉnh, nóng nảy.

      Bởi vì giống với ba năm trước, Trữ Dư Tịch đâm dao chút lưu tình.

      thích A, bởi vì là người mà tìm đến, là người phụ nữ cực kỳ giống Trữ Dư Tịch.

      kéo , để cho ngồi đùi . Mượn ánh trăng, chăm chú nhìn dung mạo của .

      “Làm sao mà lại nhìn em như vậy?”

      A cười, bộ dáng có chút thẹn thùng.

      Thi Dạ Triêu mở miệng khẽ cười, con ngươi thâm trầm.

      “Hôn tôi.”

      Như sủng vật, A rất nghe lời. Bám quấn còn hơn cả rắn (p/s: ??? t k hiểu nghĩa cái câu kia :v), ít nhất ở thời điểm nội tâm bức bách đến thể thở nổi, thời điểm dục vọng bị đè nén, bị ghen tị tra tấn đến muốn giết người…

      có thể đem toàn bộ đau khổ của bản thân mà phát tiết người .

      Chỉ đơn thuần là môi lưỡi kết hợp, dường như còn chưa đủ, đủ!

      chế trụ gáy , vây lấy chặt vào thân thể mình, điên cuồng càn quét trong miệng . cánh tay khác của còn bận rộn cởi bỏ áo ngủ của , mạnh mẽ
      vân vê nơi yếu ớt nhất giữa đùi .

      Rất nhanh động tình, ít nhất là nhanh hơn so với Trữ Dư Tịch.

      nhớ tới, từng cố gắng kiên nhẫn dụ dỗ (p/s: chỗ này chắc là Trữ Dư Tịch đấy ạ) như thế nào, nhưng lại vẫn cứng ngắc như tảng đá vậy. chỗ đó của vẫn cứ khô khốc như vậy, khiến cho vô cùng ảo não.

      Giờ phút này, A ở người , đầu ngón tay của bị thấm ướt, nhưng lại khiến cho cảm thấy mảng bị thương.

      “Cởi giúp tôi.”

      Giọng trầm thấp, ra lệnh.

      Cánh tay của A, trắng noãn lại rất linh hoạt, dục vọng của bị nắm trong lòng bàn tay, khuấy động lên xuống, khiến cho vô cùng khó nhịn.

      Đôi tay bé này của , mà giết qua bao nhiêu người? tại, gốc gác sinh mạng cũng được nắm giữ trong tay .

      có thể cam tâm tình nguyện được chết trong tay của Trữ Dư Tịch, nhưng lại có lương tâm, lại thể khiến cho dao của mà mất mạng .

      Cả đầu đều lên hình ảnh Trữ Dư Tịch….
      Giọng của , vẻ mặt thống khổ của tại thời điểm tiến vào.

      Dạ Triêu, Dạ Triêu..

      “chính mình tới ngồi lên , ai”

      Thi Dạ Triêu nắm lấy eo , liếm nụ hoa mềm mại trước ngực .

      Đối với lời của , A dường như là gì nghe nấy. nguyện ý bán mạng vì , thậm chí là thế thân của người khác. Chỉ cần để cho ở bên người , ít nhất cũng phải hoàn toàn vô dụng.

      “A! Dạ.”

      A khỏi lên tiếng rên rỉ, nắm lấy áo sơ mi của .

      “Như thế nào?”

      “… , có gì.”

      Trong lòng Thi Dạ Triêu hiểu , người phụ nữ này ở trước mặt cho tới bây giờ đều có bộ dạng như thế này.

      bị đau ().

      có thể vẫn cảm thấy chưa đủ.

      Biểu tình mặt , chìm đắm trong tình dục, còn cảm thấy chưa đủ.

      hèn mọn của , thích. Lực nắm của rất lớn, có thể dễ dàng lưu lại nguời từng mảng từng mảng đỏ ửng. bản thân phải là nguời ôn nhu, ôn nhu của , chỉ có thể biểu lộ đối với Trữ Dư Tịch mà thôi.

      A biết. A biết tất cả.

      nhìn chìm đắm trong tình dục, mà đáy mắt lên mảng băng lãnh.

      nhịn được, phát ra tiếng rên rỉ vụn. Khiến người nghe được thanh này, cảm giác rất bị kích thích.

      túm lấy tóc , dường như muốn xem mặt , tới cùng là của ai?

      , phải , phải Trữ Dự Tịch mà ngày nhớ đêm mong.

      “Gọi tên tôi.”

      lạnh lùng, phát ra mệnh lệnh.

      “Dạ…”

      phải câu này.”

      Coi như là trừng phạt, động thân càng sau vào trong cơ thể .

      “… Dạ Triêu.”

      Giọng của run rẩy, phân biệt được vì chịu nổi đòi hỏi kịch liệt của , nhưng lại vẫn bi thương thể hóc ra nước mắt.

      Dạ Triêu…

      Khóe miệng nhếch lên, dường như rất vừa ý với biểu của .

      cũng hiểu nổi được tâm trạng của bản thân. thích Trữ Dạ Tịch gọi như vậy, nhưng những lúc như thế này, chỉ muốn nghe được tiếng gọi như vậy.

      Có phải hay , bởi vì từ trước đó luôn gọi như vậy, thời điểm đó ánh mắt nhìn có vẻ chán ghet, có vẻ sợ hãi, cũng có thù hận?

      “Đừng hận tôi, có được hay ?”

      Bỗng nhiên thương tiếc ôm , nâng cơ thể của ôm tới giường. nhàng buông ra, tiếp tục màn mây mưa.

      nhàng hôn từ chop mũi xuống, thương, quý trọng. trong giọng kia, đơn mà mang theo tia cầu xin.

      “Đừng hận tôi..”

      “Được, em hận, hận.”

      A ôm đầu , nhíu nhíu mi, lời mà muốn nghe.

      Lại lần nữa với chính mình, cần vì thế mà cảm thấy khó chịu, cần thiết.

      ôm lấy cổ , chủ động hôm lên môi của . vĩnh viễn lạnh lung như thế. Bất luân ấm áp với như thế nào, nghe lời thế nào, đều thể lay động được tâm .

      uống say.”

      Thi Dạ Triêu khép hờ đôi mắt.

      uống nhiều, nhưng có say.

      vẫn nhớ , Trữ Dư Tịch tửu lượng rất tốt, mấy nguwoif con trai tụm lại cũng bằng . Sau đó, cố ý cùng cạn ly, mới khiến say. Thời điểm gụt xuống, cũng say đến tám phần.

      Hai gò má đỏ hồng lên, tiểu nha đầu vẫn cố cãi là có say. gục xuống gối đầu bên vai .

      Lúc đó, vẫn còn tin tưởng .

      còn nhớ , nhiệt độ hô hấp của phả vào cần cổ , giống như sợ long vũ khiêu khích tự chủ của .

      đưa tay ra, cẩn thận đụng chạm , nhưng lại nghe thấy thanh phát ra từ trong miệng .

      thái tử..”

      Bỗng dưng, tâm trạng nóng lên, rút tay về.

      Tiểu Tịch ơi là Tiểu Tịch, quả nhiên là em .

      Bên tai A vang lên thanh tức giận trong lòng Thi Dạ Triêu, lần nữa lại bùng nổ, để ý đến việc có chịu được , kéo chân lên, lien tục va chạm, cùng phát tiết.

      Mãi đến khi toàn thân bị dòng khí kiềm nén, lien tục ra vào với cường độ rất nhanh, có ý đè nén chính mình, cứ thế mà ra vào bên trong .

      có ý dừng lại giây nào, vô cùng dứt khoát rút ra khỏi cơ thể . theo thói quen, mặt kê sau khi hoan ái xong, cho dù có mệt như thế nào, đều phải tắm rửa, nhưng ra biết là muốn thân thể mình lưu lại hương vị của người nào khác. Chỉ vì hương vị đó phải của .

      A nằm co quắp giường, nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, đến sức lực hoán hận đều có.

      Oán hận cái gì a, toàn bộ sơ này đều do tự tìm.

      phải người mình, nỗi khổ này, càng hiểu hơn so với .
      Last edited: 27/12/14
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46:

      Editor: Chuongnhobe

      Bởi vì , nên sinh ra tham lam ích kỉ.

      Kết thúc cuộc điện thoại, Nhan Loan Loan kéo lê thân thể vô cùng mệt mỏi của mình ngồi xuống.

      Ánh nắng buổi chiều ấm ám chiếu vào, những bông hoa màu hồng cánh sen cùng tấm rèm thưa theo gió nhàng phấ phơ, mặt đất ánh lên màu rực rỡ của vạn vật, cảnh đẹp lại rất yên tĩnh.

      Bức tượng điêu khắc, ràng được tạo hình ban đầu của người, Nhan Loan Loan nghiêng đầu, dường như nhớ ra điều gì, trong mắt chứa ánh mắt dịu dàng hiếm thấy. Trong tay uyển chuyển cầm con dao điêu khắc nho , bao lâu sau, khuôn mặt hoàn mỹ xuất , đôi mắt vô cùng sống động dần lộ ra dưới bàn tay khéo léo của .

      Cái mũi cao thẳng, và cả cái miệng nở cụ cười yếu ớt…

      trực tiếp thừa nhận với Hoàng Phủ Triệt rằng mê đắm ánh mắt trong veo mà tản ra lạnh lùng, môi nhếch miệng cười của tản ra xa cách mà lạnh nhạt.

      cảm thấy được rằng lạnh nhạt ngoài mặt này chứa sau lưng nó là nguồn năng lượng ấm áp vô hạn.

      tay trắng noãn dính đầy bùn, đầu ngón tay lại lướt qua cẩn thận lượt bức điêu khắc vừa mới được hoàn thành , vuốt ve cẩn thận như vuốt ve giữa lông mày của con người bằng xương bằng thịt vậy.

      nhắm mắt lại, để cho trong đầu lên hình ảnh của cách chân thực nhất, cùng với bức tượng điêu khắc hòa làm vậy.

      “Mars…”

      Đầu lưỡi động , thích cái cách phát ra tên của , lại càng thích cái ý nghĩ tên ….

      Đúng là vẫn thể kiềm chế được lòng mình, muốn kiềm hãm nhớ, động lòng với . Như vậy, rất tốt.

      biết .

      Nếu như có được kết quả như mong muốn kia, nguyện ý lấy tất cả những thứ trân quý khác của đem ra mà đánh đổi, chỉ vì cái kết quả kia, so với bất cứ điều gì đều rất quan trọng.

      sớm bước và cũng chậm bước, ngay thời điểm thích hợp nhất ông trời để cho gặp được Hoàng Phủ Triệt, cũng cho cơ hội tiếp cận , sao có thể bỏ qua cho được? tuy nhiên, cũng có chút do dự.

      lợi dụng tốt cơ hội này, làm ngày càng thất bại về cuộc đời này của , có vô số lần trốn chết thất bại, số lần vùng vẫn vô ích của , vô số lần hi vọng lại tuyệt vọng, vô số lần mặc cho người ta xâu xé, vô số lần tự tôn bị chà đạp, vô số lần phải chịu đựng đụng chạm, chịu chà đạp của người đàn ông kia…

      Từ trước đến nay trong cuộc đời , dường như đều tồn tại bằng việc phản kháng, người đàn ông kia cho cái gọi là tự do, khiến cho tự cảm thấy có hi vọng có thể trốn thoát , lại chọn đúng thời điểm khi chịu biết bao khổ ải mà tàn nhẫn với rằng mọi hành động của đều nằm trong tầm kiểm soát của , đối với , chỉ có tác dụng diễn viên đóng duy nhất vai mà thôi.

      Những hành động này của , trong mắt chỉ như tên hề làm trò cười mà thôi.

      Có lẽ vĩnh viễn chỉ có thể đấu tranh mà tồn tại thôi.

      ngại bản thân mình rơi vào tay giặc, mỗi con đường, đều có lý do thể . Đó là cái giá rất cao nếu muốn qua đó, cái giá mà mãi trả nổi.

      cách rơi vào tay giặc, đó chính là để cho đối phương ngày càng sa chân vào vũng bùn.

      tình, tại cái thời đại coi vật chất là hết này, có thể tính được cái gì đây? Mặc dù mới chỉ có hai mươi mốt tuổi, lại biết sớm hơn những người cùng trang lứa về bộ mặt tàn nhẫn của thế giới tham lam xấu xa này.

      thể xác định được Hoàng Phủ Triệt thương bao nhiêu, có thể chờ đợi quá trình khiến cho , có lẽ rất lâu? Bởi trong quá trình này, có thể yên tâm hưởng thụ phần tình cảm, hưởng thụ ấm áp hiếm có trong đời ?



      Cosmo (Chuong: ứ biết là cái gì luôn, trong bản chính cũng để như thế nên t cũng đành để vậy, chắc là tên người chăng?! *cảm thấy mịt mờ*@@) dựa vào khung cửa nhìn đám phụ nữ chuyện, áo khoác tây trang để ngỏ (p/s: k cài cúc á, hé hé), lạnh nhạt giảm rệt, lại tăng lên tùy ý của người mặc.

      Người phụ nữ này, lần đầu tiên nhìn thấy , bị bộ dáng như thế của mê hoặc.

      Thời điểm đó, mới chỉ có mười tuổi. còn nhớ , trong mắt vô cùng trong sáng hề có chút vẩn đục, trong mắt ngập tràn khát vọng, hướng tới cuộc sống tươi đẹp.

      nhìn qua quá nhiều người đầy tham vọng, ánh mắt họ xấu xí chịu nổi, mà đôi mắt lại trong sáng đến như vậy.

      Tham vọng nhưng vẫn có thể trong sáng?

      là vô cùng châm chọc.

      Viện trưởng Kha với , đó là đứa trẻ mới tới.

      Bàn tay của chạm vào khuôn mặt , cảm giác trơn mềm như quả trứng chim được bóc vỏ vậy.

      “Có tên sao?”

      “Loan Loan, tôi tên là Loan Loan.”

      mở to đôi mắt tựa như bi thủy tinh trong suốt, hề sợ hãi—là chút sợ hãi nào.

      Đáy mắt trong suốt kia, giống nhe vũng nước suối từ khe núi chảy ra, vẻ đẹp thanh thuần mà ngọt ngào.

      “Họ gì?”

      lắc đầu.

      “Loan Loan biết cha mẹ là ai, Loan Loan có họ.”

      Thời điểm chuyện, nhìn ra bất kỳ tia khổ sở nào.

      nở nụ cười trào phúng, đứa bé này, chưa bao giờ biết cái gì gọi là khổ sở?

      người, cảm thấy sợ hãi hẳn là cảm thấy đơn đúng ?”

      vẫn lắc đầu như cũ.

      “Chắc đâu, có con chó và con mèo theo giúp đỡ tôi nha, còn có trong nhi viện nhiều bạn bè như vậy, có ông nội viện trưởng, làm sao có thể đơn được?”

      nhíu mày, khóe mệnh nhếch lên nụ cười. Bàn tay to lớn của lại xoa xoa khuôn mặt trơn mềm của .

      Loan Loan bắt lấy tay , túm lấy ngón tay của , ngẩng đầu lên hỏi.

      “Ngài tên là gì?”

      “Ta ư… Cosmo.”

      Người đàn ông thành trả lời.

      “Cosmo này, chẳng lẽ ngài lại sợ hãi đơn sao?”

      “…”

      Trong nháy mắt, có vài người trong căn phòng dường như ngừng thở, có chút lo lắng cho đứa trẻ hiểu trời cao đất dày là gì có khả năng bị người đàn ông này nhàng dùng lực bóp chết.

      Cosmo lại như phát ra kho báu vậy, trong con ngươi đen lên tia ánh sáng.

      Đứa bé này… có ý tứ.

      “Có nguyện ý hay từ nay về sau theo ta?”

      Thời điểm đó, Nhan Loan Loan hề hay biết ý nghĩa của việc “ theo” này. Điều này được hiểu như là có thể xưng hô với người đàn ông này là chú, khuôn mặt đẹp trai nhưng lại rất lạnh lùng, đối với điều vui vẻ này rất khó khăn. Nhiều năm sau, mới hiểu được, vì điều đó mà phải rất nỗ lực mới có thể trả cho cái giá ngốc nghếch của ngày đó được.



      hiểu thế kia, trong nháy mắt trưởng thành theo mệnh lệnh của người đàn ông đó, cho dù mệnh lệnh đó khó khăn đến mức nào, và cho dù khó có thể tự nắm giữ được thứ trân quý của bản thân mình.(p/s: ed đoạn này t cứ thấy mình hồ đồ hay sao ấy, hichic, mong các bạn cho mình ý kiến T_T)

      Cuối cùng như cảm nhận được ánh mắt của , Nhan Loan Loan vẫn chưa lập tức hồi tỉnh lại
      tinh thần, tay nắm chặt con dao điêu khắc, trấn định lại bản thân lấy mảnh vài đậy lên bức tượng.

      Bất ngờ xoay người lại, lại thành thực giả bộ ngạc nhiên, mỉm cười, tới.

      "Cosmo? trở về từ bao giờ?"

      Khuôn mặt người đàn ông biến sắc nhìn có chút nghi ngờ, nhàng nắm lấy chiếc cằm xinh đẹp của .

      "Nếu như tôi trở lại, chỉ sợ lại muốn chạy trốn cùng ai?"

      Nhan Loan Loan bật cười, cánh tay đặt lên vai .

      "Năng lực của ông còn chưa biết hay sao, bao giờ ông để cho tôi chạy trốn sao?"

      Ánh mắt trầm xuống, bỗng dưng bắt lấy cánh tay , bế lên, áp đảo giường, bên tay cởi bỏ ca-vat, áo khoác của chính mình, bên tay bắt đầu tham lam tiến vào đũng váy mà xé rách quần lót của .

      Trong lòng Nhan Loan Loan cả kinh, lăn ra bên giường.

      "Cosmo, người tôi rất bẩn, dính đầy bùn người, vả lại ông vừa mới xuống máy bay, chắc chắn là thân thể mệt mỏi, hay là để tôi bật nước nóng giúp ông tắm?"

      Người đàn ông nhếch miệng, châm chọc.

      Kéo dài thời gian, được, xem xem có thể kéo dài được bao lâu.

      Áo sơ mi, quần tây, sau cùng chỉ còn lại quần lót che đậy thân thể, toàn bộ trang phục người đàn ông đều yeu cầu phải cởi bỏ giúp.

      Vật kia hùng dũng oai vệ lên, khí phách hiên ngang gì đó, khi đối diện với đều diễu võ dương oai. Nhan Loan Loan hề có cảm giác xa lạ, nhưng lại cách nào có thể thích ứng với nó được.

      Cosmo xoay người lại, ôm trở lại, hai lần ba lượt keo kéo chiếc tạp dề và váy ngủ rộng thùng thình của , ôm lấy xuống giường cùng nhau tắm.

      "Cosmo, đừng, đừng nóng vội..."

      Nhan Loan Loan hết né sang bên trái lại bên phải khỏi nụ hôn của , lại bị xoay người đặt ở vách tường, lấy thân thể to lớn của làm thành tường rào, khiến cho thể động đậy.

      "Tôi vội, nhưng em khiến tôi phải chờ đợi rất lâu, Loan Loan."

      kiên nhẫn đợi trưởng thành, lại vẫn chưa thể được, mà hãy đợi cho đến khi tốt nghiệp.

      Được, vậy đợi cho đên khi tốt nghiệp.

      lại có thể để cho chơi đùa chút, được, cho thời gian chơi đùa. là ngày giỗ của người nọ, nó thân thể được khỏe, ...

      có rất nhiều lý do, đó có cái, là đợi cho qua sinh nhật hai mươi mốt tuổi của .

      "Bây giờ chỉ còn cách sinh nhật của em có mấy tuần lễ, Loan Loan, sớm muộn gì ngày này đều phải tới, em chạy thoát được đâu."

      chấp nhất ở tại môi , nắm lấy cằm buộc phải ngẩng đầu, nụ hôn của rơi xuống cổ, xương quai xanh, đường trượt xuống...

      Bàn tay chu du khắp thân thể mà vuốt ve, mà đùa nghịch, có lúc đôi môi của cũng làm nhiệm vụ thay thế bàn tay cơ thể , khi ấy, vật nam tính của ở giữa hai chân , bàn tay đặt lưng cứ thế đường xuống.

      Nhan Loan Loan bối rối chịu nổi, vùng vẫy giãy dụa, nhưng đôi bàn tay lại đặt trước ngực .

      "Chờ chút!"

      Còn chờ cái gì? Lần này em lại nghĩ ra được cái cớ gì có thể thuyết phục tôi đây?"

      Giọng khàn khàn trầm thấp của người đàn ông bị tình dục kích thích vang lên.

      "Em cảm thấy lần này có thể lấy cớ thuyết phục tôi lại buông tha em lần nữa sao?"

      đè người , mà lại rất kiên nhẫn chờ nằm dưới thân mình cất tiếng .

      Sâu trong đôi mắt trong sáng của Nhan Loan Loan, lên hình ảnh của người đàn ông, bộ dạng khó ai bì kịp vẫn giống như nhiều năm trước kia, cũng khiến để vào mắt. Chỉ có suy nghĩ khác, hoặc là nghĩ muốn, đối với chỉ là có thể hoặc thể.

      Nhan Loan Loan biết, nếu cố ý muốn , bất luận là lý do lý trấu sứt sẹo buôn cười gì của chỉ là lãng phí nước bọt. Mà quả làm cho phải chờ đợi lâu lắm rồi.

      Có thể được chút may mắn, là do cưng chiều mà ra, kể đến chọc giận , đều theo lời , thỏa man toàn bộ cầu của .

      .....

      Giải cứu , chính là cuộc điện thoại. Chinh là cuộc điện thoại gọi đến máy của .

      mặc lại quần áo chỉnh tề, rời khỏi người , lại tiếp tục cúi xuống hôn cái sâu mới bằng lòng buông tay ra.

      "Lần này coi như em may mắn, tôi bảo đảm với em lần sau chắc chắn gặp may mắn như thế nữa đâu, mặt khác....Có phải hay , em với Hoàng Phủ Triệt đến tình trạng thân mật quá mức?"

      Đôi mắt Nhan Loan Loan khép hờ, tỏ vẻ thuận theo, khóe miệng cong lên.

      "Tôi biết..."

      Cho dù thêm bất cứ điều gì nữa, cũng biết được, đây chính là loại cảnh báo.

      Đôi lời: ed chương này mệt hết xảy, híc, t bị mất cảm hứng ed, vậy nên mong bạn đọc thông cảm nha! =D từ mai t làm việc chăm chỉ hơn! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
      Last edited: 15/1/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47:

      Editor: Chuongnhobe

      Hạ Tử Dụ có hẹn cùng uống trà chiều, mà giờ phút này, Nhan Loan Loan chỉ lo cúi đầu khuấy đảo bọt trong chén, trái lại biểu tình lại rất tự nhiên, điều này khỏi khiến cho Hạ Tử Dụ phải nhíu mày.

      “Loan Loan, có phải cậu có tâm ?”

      “Tâm gì chứ?”

      Nhan Loan Loan cười cười hỏi lại.

      “Bộ dáng của mình giống như là có tâm lắm sao?”

      Hạ Tử Dụ nhàng vuốt vuốt ngón tay đeo nhẫn, trêu ghẹo .

      “Theo mình thấy, ngược lại dường như cậu nha, bộ dáng giống như say đắm trong tình vậy à nha, phải đường làm quan rộng mở, thần sắc phấn khởi kèm theo cơ man là lo được lo mất sao.”

      Nhan Loan Loan bị chọc cười.

      “Đây là kinh nghiệm của cậu sao?”

      Hạ Tử Dụ nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, tùy tiện mở trang tạp chí cầm trong tay, bỗng nhiên cảm thấy được nội dung bài viết trong đó vô cùng chướng mắt, tiện tiện tay lại đặt xuống bên mà cười, sắc mặt vẫn như cũ biến đổi gì.

      Nhan Loan Loan ngẫu nhiên nhìn đến nội dung của cuốn tạp chí kia, lại nhìn đến bộ dáng uống trà đến tao nhã của Hạ Tử Dụ.

      “Cậu để ý, tức giận sao?”

      Hạ Tử Dụ mấp máy môi, nhìn vào móng tay mới được làm cách tỉ mỉ của mình.

      “À, đàn ông sao, nhất là người đàn ông như thái tử, mình sớm có thói quen, xét đến quan hệ giữa mình và ấy, mình có thể lấy tư cách gì mà ấy đây?”

      Nhan Loan Loan thổn thức, ít nhiều gì cũng biết chút về chuyện tình cảm giữa Hạ Tử Dụ và thái tử. Đối với cách hành xử của Thái tử cũng lấy cái gì mà để khen ngợi, khó có thể tưởng tượng nổi, nếu như đặt mình vào địa vị của Hạ Tử Dụ có thể hay có thái độ như vậy, có thể chút quan tâm mà cùng người con khác bàn luận về người đan ông của mình thường xuyên có dính scandal tình cảm như vậy.

      “Tử Dụ, cậu ta sao?”

      Hạ Tử Dụ như nghe được truyện buồn cười gì.

      ?”

      lắc đầu.

      thế nào đây, mình cùng ấy nhất đinh là bao giờ có kết quả, tuy vậy cũng có nghĩa là mình thể bước chân vào nhà Hoàng Phủ.”

      Tuy vậy là người con bên cạnh thái tử lâu nhất, vậy đến cuối cùng được coi là gì của chứ? Tình nhân, nhân tình, có thể chỉ có những danh xưng này mới có thể đúng với nay.

      cho cùng, phải là người con duy nhất bên cạnh thái tử. Đối với thái tử có cái gì gọi là “duy nhất”, thích , có thể cũng thích bất cứ người nào.

      Giữa bọn họ, có lẽ vĩnh viễn tồn tại cái gọi là tình .

      từng hỏi thái tử, thái tử ngại gì mà biểu lộ vẻ mặt khinh thường nhìn .

      “Tình ? Tử Dụ sao chứ? Đừng có với tôi về những thứ vô nghĩa đó, tôi cần cái thứ như thế, tôi chắc chắn bất cứ người con nào, bất cứ cái gì.”

      Cái câu bất luận điều gì, tự nhiên cũng bao gồm cả .

      Lúc ấy còn trẻ, nên mới có thể ngây thơ mà hỏi thái tử loại vấn đề này. trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, Hạ Tử Dụ hiểu được rằng cái gì nên hỏi, cái gì nên làm, bởi người con thông minh.

      Chỉ có thích, chỉ có động tâm, mới có thể ở bên cạnh càng lâu.

      “Tình là cái thứ gì, cũng phải ai ai cũng có thể chạm vào. nó là lũ lụt, thú dữ cũng đủ…”

      Hạ Tử Dụ quay mặt , ở trong con mắt của Nhan Loan Loan lại có vài phần tang thương.

      “Loan Loan à, nó làm cho người con trở nên cực kỳ xấu xí, bởi vì , con người có tham vọng, nghĩ muốn đem người kia thành vật chiếm hữu, nhìn ở cùng với những người con khác, cậu nhịn được đau lòng, nhìn hôn người khác, cậu ghen tị, con đánh sợ nhất tình địch, chỉ là do ghen tị, cho nên Loan Loan à, giữ gìn sắc đẹo là bí quyết quan trọng nhất, sau đó , nghe chị chắc chắn sai đâu ~.”

      Ánh mắt Nhan Loan Loan nhìn theo phía đằng sau Hạ Tử Dụ, trong tầm mắt của lên hình ảnh đôi nam nữ.

      đột nhiên hỏi Hạ Tử Dụ.

      “Tử Dụ, tại có phải trông mình cực kỳ xấu xí ?”

      Hạ Tử Dụ nhíu mày.

      “Vì cái gì?”

      Nhan Loan Loan hơi cười cười.

      “Bởi vì dường như mình nếm phải cái tư vị đau lòng và ghen tị kia rồi…”

      khó khăn dời tầm mắt ra chỗ khác, nhưng mới vừa rồi nhìn thấy màn kia, tất nhiên nó khắc sâu ở trong lòng rồi.

      Hạ Tử Dụ nhìn theo tầm mắt khi nãy của , mi tâm nhíu lại.

      Là hoàng Phủ Triệt.

      người phụ nữ xinh đẹplẳng lơ ngồi lên đùi , biết hai người gì đó, sau mỗi câu của Hoàng Phủ Triệt, người phụ nữ kia lại đặt nụ hôn môi , có lúc lại cười đến run rẩy cả người. Tay càng thêm lớn mật lần mò tìm kiếm đến bụng dưới của .

      Dáng người Hoàng Phủ Triệt ngồi như đế vương, cũng né tránh, chỉ nhếch môi cười yếu ớt, trong con mắt kia ràng là lên vài phần dung túng.



      Cười yếu ớt.

      Nhan Loan Loan thừa nhận, cho dù là vào thời điểm này, vẫn say mê đôi môi cười yếu ớt kia của .

      Ừ, quả trong lòng cũng có chút đau đớn, chút ghen tị….

      Giả tạo cách khoa trương!!!!

      “Số máy quý khách vừa gọi tắt máy…”

      Hoàng Phủ Dĩ Nhu oán hận ném bốp điện thoại xuống.

      Tắt máy! Vẫn lại là tắt máy!

      hơn hai tuần rồi vẫn chưa thấy bóng dáng của Quan Thánh
      Hi. Ngay từ đầu từng gọi điện cho , là cần phải xử lý việc rất quan trọng khẩn cấp, có vài ngày thể về nhà, bảo cần lo lắng.

      Như thế nào có thể lo lắng cho được, từ sau cú điện thoại đó, bọn liền có thêm bất cứ liên lạc nào. Trước đến giờ, Quan Thánh hi vẫn luôn né tránh đề cập đến công việc với , cũng rất ít có khi nào công khai cùng xuất , chỉ cần tin tưởng .

      Nếu như có hỏi quá, thêm lời vô nghĩa nào liền hôn , khiến cho tình loạn ý mê đầu óc choáng váng, cuối cùng thuận lợi quên nguyên nhân việc nháo loạn với , lúc sau nhớ lại, chỉ có thể ảo não mà trách mình.

      “Đàn ông thối, có bản lĩnh đừng nghĩ đến việc tìm tôi nữa! Tôi mà quan tâm đến nữa là Hoàng Phủ Dĩ Nhu nữa!”

      Dĩ Nhu trở lại nhà lớn Hoàng Phủ, mới vừa thay giày bước vào, liền cảm nhận được loại áp lực nặng nề bất thường trong phòng khách.

      Trong phòng khách rất đông người, từ ông nội, ba, mẹ, cả, hai, tất cả mọi người đều ở đây, ngay cả người chị họ trăm năm khó gặp Hoàng Phủ Nguyệt Như cũng phá lệ ngồi sofa nhàn nhã uống cà phê.

      “Hôm nay là đại hội gia đình sao? Tại sao ngay cả chị cả cũng trở lại vậy.”

      Dĩ Nhu rất nhanh liền quên việc vừa mới vô cùng tức giận vì chuyện của Quan Thánh Hi văng bóng lâu thấy mặt, cọ cọ đến bên người Nguyệt Như lấy lòng.

      Hoàng Phủ Nguyệt Như cưng chiều thương nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của Dĩ Nhu, lấy cái túi lớn đặt trước mặt .

      “Cái này nha, cho em và Tiểu Tịch mang về kí túc mà dùng nha.”

      Cho dù phải do cùng mẹ sinh ra, nhưng Nguyệt Như đối xử với Dĩ Nhu vô cùng thương . Mà Trữ Dư Tịch từ luôn ở bên cạnh Dĩ Nhu, Nguyệt Như đương nhiên cũng coi như em mình vậy.

      Cầm lấy quà mà trong lòng sung sướng hồi, Dĩ Nhu mới phát ra khí trong nhà hôm nay quả tầm thường.

      “A….Trong nhà xảy ra chuyện gì vậy?”

      …..

      “Dận, cậu tới xử lý tiếp .”

      Hoàng Phủ Duyện cầm cây trượng bằng gỗ nạm ngà voi trong tay gõ gõ mặt đất, kêu người hầu dìu bước lên lầu.

      Dĩ Nhu nhìn cha khuôn mặt cha mình tức giận nhưng tự tỏa ra uy nghiêm, nhàng kéo kéo bên ống tay áo của thái tử.

      “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”

      Trong lòng thái tử vì chuyện của Trữ Dư Tịch và Thi Dạ Triêu chiếm cứ hết cả suy nghĩ của mình, cánh tay đảo qua.

      “Yên lặng ngồi xuống bên , đừng làm phiền .”

      Dĩ Nhu làm mặt quỷ trêu tức , nhưng vẫn ngoan ngoãn mà ra xa chút.

      Hoàng Phủ Dận vỗ cái mạnh mẽ mặt bàn, quát mắng.

      “Nguyệt Như, rốt cuộc con có biết phân biệt tốt xấu gì hay , có biết thân phận mình như thế nào mà lại muốn vì chuyện tình cảm của mình mà làm xấu mặt gia tộc ta?”

      Hoàng Phủ Nguyệt Như thờ ơ nhún nhún vai.

      “Vốn cũng định để cho mọi người biết đến tồn tại của đứa bé này, con chỉ trở về với mọi người tiếng thôi, lời con muốn chỉ có thế, con trước.”

      Cùng em trai và em chào hỏi qua loa, lại xoay người hôn lên hai gò má của thím hai cách vô cùng thân thiết.

      “Lần sau con lại về thăm người.”

      Thím hai tự biết là níu giữ được , dặn dò vài câu rồi để , lại có chút tức giận nhìn chồng mình.

      “Nguyệt Như lớn như thế rồi, cũng biết nghĩ việc mình làm là thế nào.”

      Trò hay tan cuộc, thái tử và Hoàng Phủ Triệt cũng muốn ở lại đại gia đình lâu hơn chút.

      “Hoàng Phủ Dận gọi Hoàng Phủ Triệt lại:

      “Con theo ta tới thư phòng lát.”

      Thái tử vỗ vỗ vai .

      “Triệt, tôi ở bên ngoài chờ cậu, muốn hỏi cậu vài chuyện.”

      Dĩ Nhu còn kinh ngạc vì nghe tin chị có con riêng, lại bị thái tử xách như xách con gà vào trong viện.

      “Đau, đau quá!!”

      Dĩ Nhu sao có thể đấu lại với sức lực của thái tử, liền kêu đau liên hồi.

      Thái tử buông lỏng lực kéo, lên phía trước, kéo Dĩ Nhu ngồi xuống chiếc ghế mây tre đan, mặc dù vô cùng tức giận , nhưng dám làm gì.

      “Em cùng Tiểu Tịch làm bạn nhiều năm như vậy, chuyện của ấy chắc em rất ràng phải ?”

      Dĩ Nhu dẩu môi lên xoa xoa cánh tay hồng hồng, tình nguyện trả lời, hừ tiếng.

      “Có phải…Tiểu Tịch có bạn trai?”

      “A? Cái này cũng biết sao?”

      Dĩ Nhu cảm thấy vô cùng khó hiểu, từ bao giờ mà thái tử bắt đầu quan tâm đến điều này rồi, con mắt xoay xoay, bắt đầu thầm cười cách vô cùng xảo quyệt: “À” tiếng dài.

      “Theo em được biết, ấy chưa từng có bạn trai, nhưng có nghĩa là có thầm ai trong lòng nha.”

      Trái tim thái tử đập mạnh hồi, nhíu nhíu mày.

      “Người nào?”

      -hết chương-

      p/s: các bợn có cảm thấy kích thích hơm ợ :))))
      Last edited: 16/1/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: Chuongnhobe

      Bộ dáng Hoàng Phủ Triệt rất xa cách, Hoàng Phủ Dận ràng nhận ra điều đó, trong lòng khỏi than .

      cho cùng bọn họ vẫn là cha con nhau, cớ vì sao cho tới tận bây giờ vẫn nhìn thấy được ánh mắt con trai nhìn cách hòa nhã lấy lần?

      “Cũng sắp tới ngày giỗ của mẹ con rồi.”

      Thái độ của Hoàng Phủ Dận trông rất nghiêm túc, nhưng thanh lại dịu đôi chút.

      Hoàng Phủ Triệt im lặng trong giây lát, rồi khóe miệng nhếch lên.

      nghĩ tới ông còn nhớ như vậy.”

      “Đương nhiên là ta nhớ , cần phải nghĩ về cha của con là kẻ quá vô tình vô nghĩa như vậy.”

      “Ông có biết, tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy?!”

      Hoàng Phủ Triệt tin chắc rằng, cho dù giải thích gì thêm, Hoàng Phủ Dận cũng có thể hiểu được hàm nghĩa trong lời của .

      “…”

      Khóe miệng Hoàng Phủ Dận trùng xuống. Ý tứ của con trai , ràng muốn chưa bao giờ coi là cha…

      Đề tài này, đối với đứa con trai xuất sắc này của , luôn luôn có ý nghĩa gì.

      “Ta dự định đem công ty ở Châu Âu cho con quản lý, vài năm ở bên đó ta vì con mà chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ, bên kia bây giờ đều là thuộc quyền quản lý của con.”

      Hoàng Phủ Triệt cười .

      “Tôi đoán đây là thứ được gọi là bồi thường sao?”

      Hoàng Phủ Dận đem những tài liệu quan trọng đặt vào tay .

      “Tính tình của trai con, con cũng biết rồi đấy, nếu giao công ty cho nó, ta vô cùng yên tâm.”

      Hoàng Phủ Triệt tùy ý lật qua vài trang, giơ tay lên.

      “Ông muốn dùng cái này để trao đổi với tôi cái gì?”

      “Con là con của ta, những gì ta có thể cho con, chắc chắn cho, có điều gì trao đổi ở đây cả.”

      Hoàng Phủ Dận biết cho đến bao giờ quan hệ cha con mới được cải thiện, xoa xoa mi tâm cảm thấy vô lực.

      “Ông sợ tôi tranh với thái tử cái gì?”

      Trong mắt Hoàng Phủ Triệt ngập tràn khinh thường.

      “Ông yên tâm , đối với những thứ thuộc về mình tôi hoàn toàn có hứng thú, càng có hứng thú cùng em mình trình diễn tiết mục huynh đệ tương tàn, tôi có hứng, nhưng cũng ra, thái tử cũng phải là có khả năng.”

      Hoàng Phủ Dận há miệng thở dốc, cuối cùng được điều gì.

      “Nghe , gần đây con có quan hệ rất thân mật với người phụ nữ?”

      “Ông người phụ nữ nào cơ?”

      Đầu Hoàng Phủ Triệt cũng thèm nâng lấy cái, bâng quơ hỏi lại.

      “Ta cùng Kỳ Ngải Văn ở chung như thế nào?”

      “Chỉ là chơi đùa chút mà thôi, ông đem ta tặng cho tôi, nếu như tôi từ chối là bất kính quá.”

      Hoàng Phủ Triệt có nguyện ý ở lại nơi này quá lâu hơn chút nào, liền đứng dậy bước , ở sau lưng truyền đến tiếng có chút bất đắc dĩ của Hoàng Phủ Dận.

      “Đó là người cháu dâu mà ông nội con nhìn trúng, Ngải Văn là tốt.”

      Nhớ tới bộ dạng và cử chỉ phóng đãng của ta lúc ở giường, Hoàng Phủ Triệt cười nhạo.

      tốt?

      Tìm mọi cách để leo được lên giường của , đây chính là tốt sao?

      Last edited: 17/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :