1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuất phục - Tâm Thường (Full Đã có eBook chính văn Ngoại truyện 2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Nàng ơi, chương37, 38,39 đăng bị trùng vs mấy chương trk đó nhé @wjuliet43
      Last edited: 25/11/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 40

      Editor: Chuongnhobe.


      ….


      Thái tử gật gật đầu, kéo Trữ Dư Tịch áp lưng vào lồng ngực của mình, cưng chiều xoa xoa nơi mềm mại của :



      “Tiểu Tịch a, em muốn xử lý em như thế nào đây?”



      Trữ Dư Tịch hơi né tránh bàn tay của .



      thái tử…”



      Kỳ đông tác vô nghiêng đầu của rất (p/s: sê dịch được là bao ấy ah, mình nghĩ thế, mong các bạn góp ý cho mình để được tốt hơn a, XD). Nhưng thái tử vẫn có thể cảm nhận được, liền vui. Ánh mắt trầm lại, nhưng vẫn cười .



      “Thích xử lý như thế nào tùy, đốt, giết, đánh, chửi,… cứ việc làm, bổn thái tử đều cho phép.”



      Cố Thấm há hốc mồm.



      “Các người…”



      Cho đến bây giờ, Trữ Dư Tịch cũng chưa bao giờ nhìn thấy thái tử như vậy. vị thái tử có thiên hạ trong lòng bàn tay, mọi vương pháp đều là cái rắm gì. tình cũng đến mức nghiêm trọng như vậy, chỉ là do Cố Thấm biết trời cao đất dày là cái gì, chỉ thấy người hiền là bắt lạt, lần này may cho , gặp phải phiền phức rồi. Thái tử mặc cũng là kẻ cặn bã, cũng có hoành hành ngang ngược vô pháp vô thiên, nhưng đối với vẫn là người trai bảo vệ em .



      có thể cho phép bản thân bắt nạt nhưng tuyệt đối cho phép bất kì ai khác
      tổn thương .

      Trữ Dư Tịch biết, thái tử rất có khả năng nổi điên lên mà đại khai sát giới (p/s: cái này mình để nguyên văn đó á). thở dài, gọi điện thoại cho Hoàng Phủ Triệt là vì tính tình tàn khốc như thái tử. là người điềm tĩnh luôn biết phân biệt phải trái ràng, cho dù động thủ được cũng giết người, nhưng là trong vô hình, rất ít khi để cho người khác bắt gặp huống hồ ở đây còn có .

      Hơn nữa, Hoàng Phủ Triệt thích so đo với phụ nữ, so với thái tử hoàn toàn bất đồng. bản tính tàn nhẫn, cần biết đối phương là nam hay nữ, người già hay trẻ , người tàn phế hay phụ nữ có thai, chỉ có kết quả. Chỉ cần làm cho khó chịu, cho kẻ đó sống được, chết cũng chẳng xong.

      Trữ Dư Tịch kéo thái tử sang bên.

      " thái ử, chỉ cần nhàng xử lý chút rồi cho qua , em cùng Tiểu Nhu đều có vấn đề gì, cũng có chuyện gì đáng ngại, cần phải... xử lý khoa trương như vậy a."

      Thái tử nhất thời liền nở nụ cười.

      "Em cũng coi như là từ cùng lớn lên với , làm sao lại vẫn khờ dại lương thiện như vậy?"

      Trữ Dư Tịch nghe ra vẻ châm chọc trong giọng của , cũng thèm để ý, túm lấy tay , quơ quơ.

      "Có được thái tử?"

      Thái tử giật mình. Có sao lại nghe ra giọng mang hương vị nũng nịu của .... muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở nơi đây nữa, lấy thân phận của đối phó với đứa con hư hỏng, quá đáng giá.

      "Được rồi, hết sức.... nhân nhượng lần."

      Thái tử gọi Doãn Vệ Hoài lại vài câu. Doãn Vệ Hoài tới phí Cố Thấm, bày ra bộ mặt khách sáo khiến cho Cố Thấm có phần yên tâm, nhưng nhìn đến đấy mắt có phần lãnh khốc của người đàn ông đó, lại khỏi rùng mình cái.

      "Cố tiểu thư, hãy theo tôi tới đây lát."


      Thái tử để cho Doãn Vệ Hoài tùy ý trừng phạt Cố Thấm như thế nào, Trữ Dư Tịch cũng biết. Nhưng là qua hồi nháo loạn lên như vậy, lời đồn đại trong trương học kia chắc chắn có liên quan đến , thân phận mà từ trước tới nay cùng Tiểu Nhu cố gắng che giấu - Nhị tiểu thư của Hoàng Phủ gia cũng theo đó mà bộc lộ ra ngoài ánh sáng rồi.

      Thời điểm tan học cũng trôi qua từ lâu, trong phòng vẽ tranh cũng chỉ còn lại mình Trữ Dư Tịch. Nhìn lại đồng hồ chút, giật mình phát ra là chín giờ tối rồi.

      Trữ Dư Tịch vừa vặn nhìn đến tám chữ trong tin nhắn trong điện thoại đến ngẩn người.

      "Mười giờ tối, nhà , cùng nhau ăn tối."

      Người gửi: thái tử.

      Nếu là trước kia, nhất định trong lòng Trữ Dư Tịch tràn đầy vui mừng, liền nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị.

      Chỉ là tại....

      thu thập xong xuôi bút vẽ, dao gọt, mang theo túi sách khóa chặt cửa ra .

      đến cửa lầu mới phát , bên ngoài trời mưa rất lớn. May mắn cho là buổi sáng trước khi ra khỏi cửa nghe qua dự báo thời tiết, còn mang theo ô bên mình.

      mình đường, bởi vì trời mưa to, nên người đường rất ít so với bình thường. cố gắng bật ô và giữ chắc, tới ngã tư đường dừng bước.

      Dưới đèn đường, từng đợt mưa trút xuống liên hồi, đánh đùng đùng lên chiếc ô đầu . Bỗng nhiên cảm thấy trong lòng như có chút gì đó bị đè nén.

      thanh đập liên hồi này khiến cho cảm thấy rất phiền lòng.

      tủ kính rộng rãi bên đường, phản chiếu bóng dáng cảu . qua, nhìn hình ảnh của chính mình ô kính bên cửa sổ.

      nhìn thấy ánh mắt phức tạp của bản thân mình, cảm xúc phức tạp, có cả ghen tị, cam lòng cùng dục vọng lẫn lộn.

      Sau lưng nhà hàng cao cấp, vừa vặn để nhìn đến vị trí ngồi của đôi nam nữ khung cửa kính.

      xinh đẹp kiều, còn chàng trai tuấn mỹ.

      Khuôn mặt thấy . Mà khuôn mặt chàng trai, mỗi hành động, mỗi cái biểu cảm, dường như bọn khắc sâu ở trong lòng như thứ gì đó vô cùng quen thuộc.

      Lại nhìn hình ảnh của chính mình phản chiếu trong khung kính cửa, trong mắt kia, ràng vẫn là dục vọng.

      Tại sao có thể như vậy?

      Trữ Dư Tịch làm sao mày cũng có dục vọng như vậy?

      Vì cái gì?

      nhiều năm như vậy rồi, phải quá đủ rồi sao?

      buông tay cầm ô trong tay ra, để mưa tùy ý mà ùa, mà táp vào mặt, vào người, dường như chỉ có như thế mới có thể rửa sạch được lòng của , dập tắt nội tâm bị ngọn lửa thiêu đốt.

      Vì sao mưa mùa hạ lại có thể lạnh như thế?

      Có lẽ, là sai rồi. Ngọn lửa kia những bị dập tắt , mà dường như nó lại càng bùng cháy mạnh mẽ lên.

      ...........

      thái tử, làm sao bây giờ? Em giống như, nhịn nổi nữa.
      Last edited by a moderator: 22/12/14
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41:

      Editor: Chuongnhobe

      Những điều người phụ nữ này án chỉ, phải hiểu. Lại biết tại sao, đối với gương mặt xinh đẹp này bắt đầu có chút phản cảm.

      Đột nhiên liền chán ghét cái gương mặt trang điểm quá dày này, còn làm dáng õng ẹo đối với .

      Lại thêm cái mùi nước hoa nồng nặc này khiến cho có cảm giác đau đầu.

      Trong suy nghĩ, đột nhiên thoáng lên hương thơm thoang thoảng tươi mát, đúng, bây giờ hương thơm như thế mới hợp với ý .

      Nhưng đúng trong lúc này, chỉ nhớ ngửi thấy hương thơm như thế, nhưng lại nhớ ra hương thơm này ngửi thấy ở đâu.

      Xoa xoa huyệt thái dương, tựa như chỉ khắc cũng thể tiếp tục chịu đựng thêm được nữa, nhất quyết chặn ngang ngực mình mà đẩy người phụ nữ như dính ở người ra, cũng thèm quay đầu lại nhìn cái, nhất quyết tiêu sái mà bước .

      “Dừng lại ở đây , ngày mai chi phiếu được chuyển tới tay .”

      Đối với phụ nữ, luôn luôn hào phóng. có thể cho bọn họ, chỉ có thể là tiền tài vật chất mà thôi.

      nghĩ ra, trừ tiền tài vật chất ra, còn có thể trả giá bằng cái gì khác nữa.

      Quỷ tha ma bắt cái thời tiết này! trầm thấp giọng mắng.

      Xe để trong gara, nhớ tới lúc này, có lẽ Trữ Dư Tịch nên là chuẩn bị bữa ăn khuya, tâm tình dường như tốt lên chút.



      Cả căn phòng tối đen như mực, khiến cho tâm tình vừa tốt lên đôi chút lại trầm xuống. Nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ. là mười giờ phút rồi.

      Lấy điện thoại ra xem qua lượt.

      “Nha đầu thối, giờ em ở đâu? phải em trở về làm bữa ăn khuya cho sao?”

      “Em lập tức tới liền, 10 phút nữa tới nơi.”

      Giọng của ồm ồm, lại thêm tiếng mưa lớn có phần mơ hồ khiến cho nhíu nhíu mày.

      tại em ở đâu?”

      “Em…a!”

      tiếng thét chói tai ngắn ngủi, tiếp theo là tiếng bí bo bí bo bí bo (p/s: cái này mình biết phải diễn tả thế nào, phân vân biết là tiếng còi xe cảnh sát hay tiếng coi xe cứu thương hay xe gì, nên mình liều để tiếng kêu như thế thôi a)

      Bát quái qua , liền nghe thấy giọng tự động của mỹ nữ tổng đài nhắc nhở người sử dụng thể kết nối được nữa.



      Thi Dạ Triêu duy trì khoảng cách đủ xa để theo . cứ lát lại ngừng nghỉ, cũng rất cẩn thận để tránh làm cho phát ra.

      nhìn lại bản thân trong kính chiếu hậu, khỏi nở nụ cười.

      Thi Dạ Triêu, mày xem mày sao lại thành cái bộ dạng này, có phải là quá buồn cười rồi ?

      rất muốn trực tiếp chạy lại ôm kia lên xe, nhưng mà nghĩ đến bộ dạng, ánh mắt sợ hãi của khi nhìn thấy . lại có chút đành lòng, hoặc
      khiến kinh hãi.

      Nhìn thấy ngửa đầu trần trong mưa, ngồi trong xe, cũng ngửa đầu lên ghế dựa mà suy nghĩ.

      Tiểu Tịch, có phải em lại suy nghĩ tới (p/s: ý chỉ thái tử đó ạ =D) sao?

      Trong xe kín mít, tiếng thở dài trầm thấp vang lên trong bóng đêm.

      Người con này, phải làm sao với đây?

      Khi dịu dàng, thèm nhìn đến , làm sao có thể hiểu được tấm lòng của đây?!

      Khi tàn bạo (p/s: chính văn là cường thế, nhưng lúc này t chẳng nghĩ ra được từ gì khá hơn từ này nên đành để như thế XD), lại khiến cho khiếp sợ, chán ghét . chán ghét của dành cho , như là chỉ trích tàn nhẫn đối với , khiến cho cảm thấy vô cùng đau đớn, nhưng liệu có thấu được?!

      Gây ra thương tổn cho , chỉ là do bị bất đắc dĩ. Chỉ đơn giản là muốn buông tay ra thôi.

      phải là đành lòng, phải là muốn, cũng phải là thể chỉ là muốn buông tay ra.

      Sớm chút, chúng ta có thể nhận ra sớm chút là tốt. Để cho gặp em sớm chút là tốt. Em quen biết sớm hơn so với ta, có phải, ?

      vẫn theo , con ngươi màu hổ phách càng trở nên thâm trầm. Ngón tay chỉ có thể nắm chặt vô lăng, nếu làm như thế, kiềm chế được kích thích bản thân mình xuống xe tóm kia trở về.

      Cho đến khi mắt phát ra cứ theo đường trở về nhà của thái tử. Ánh mắt lạnh tới cực điểm.

      Dừng xe, mở cửa, xuống xe.

      giống như con báo săn mồi, từng bước từng bước tới phía .

      “Tiểu Tịch em muốn đâu?”

      cười, giằng lấy điện thoại trong tay , ném vỡ thành hai nửa, cầm lấy cánh tay kéo vào trong lồng ngực của mình, cố ý để ý đến ánh mắt hoảng sợ của , chế trụ cằm, bắt buộc nhìn thẳng vào .

      muộn như thế, tại sao trở về nha?”

      “Tại sao lại ở đây? Mau buông tôi ra!!!”

      Trữ Dư Tịch vùng vẫy kịch liệt, nhưng sức lực của sao có thể so sánh được với sức lực của người đàn ông như thế.

      tìm thái tử sao?”

      biết , cùng thái tử ở chỗ có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn nhịn được cơn tức giận dâng trào trong lòng .

      liên quan tới , đừng có mà đụng vào tôi!”

      sợ hãi đụng chạm của , nhiệt độ tay , luôn luôn thấp như thế. Tựa như việc nuôi dưỡng những loài vật cưng khiến người ta sởn gai ốc.

      giam cầm , ba năm này đối với như cơn ác mộng, luôn khiến sao mà trốn thoát nổi.

      Thực ra, cũng có dùng nhiều sức, thậm chí còn có tâm tình thưởng thức chật vật của . Khóe miệng hơi nhếch lên (p/s: thực ra chính văn là ‘khóe miệng hơi ôm lấy’ nhưng mình biết dịch là sao, nhưng vì hoàn cảnh diễn ra như thế, nên t đánh liều dịch ra như thế XD, ai có góp ý nào, giơ tay lên nào! XD)

      “Vẫn hiểu sao, Tiểu Tịch, em thể trốn thoát khỏi .”

      mệt mỏi, gần như cạn kiệt sức, gục đầu cúi xuống, phát ra thanh vô lực.

      “Vì cái gì, tại sao lại cứ phải quấn lấy tôi, nhất định phải bức tôi tới điên, mới bằng lòng dừng tay sao?”

      “…”

      “Thả tôi.”

      cũng muốn.”

      ôm chặt eo , ôm bị mưa xối mà ngất mặt đất lên.

      “Nhưng làm được.”

      cúi đầu, nhìn như bảo vật quý hiếm, nụ hôn dịu dàng rơi trán, mi tâm… của .

      làm được…”

      Giọng nỉ non, cũng còn sức lực.

      Chóp mũi, sau đó là…

      “Bốp” tiếng.

      bàn tay giáng xuống, Thi Dạ Triêu ngẩng mặt lên.

      “Lần thứ hai, Tiểu Tịch, đây là lần thứ hai em đánh rồi.”

      Giọng của đứng đắn, liếm liếm vết máu ở khóe miệng như có như .

      ra, hoàn toàn có khả năng né tránh cái bạt tai của , nhưng là muốn tránh.

      đời này, người có thể động thủ với mà sau đó vẫn bình yên vô , dường như chỉ có người rồi.”

      Bình yên vô ? Thế mà Trữ Dư Tịch lại bật cười.

      “Tôi là bình yên vô sao?”

      Thi Dạ Triêu cân nhắc nhìn ánh mắt .

      “Phụ nữ sớm muộn gì đều phải trải qua loại đau đớn kia, em chỉ là trải qua hơi sớm chút, mà cũng chỉ là do em lúc đó quá khẩn trương… Lần sau đảm bảo chắc chắn đau, rất dịu dàng.” (p/s: móe, đàn ông chỉ biết chém, đọc qua cái đoạn này cũng thấy hơi thương hại TDT nhưng mà t là t trung thành với chủ nghĩa nhân quyền, t cũng vô cùng tôn trọng pháp luật,… óe óe, có vẻ hơi lạc đề XD).

      Nụ cười giễu cợt mặt Trữ Dư Tịch cứng lại, khuôn mặt cứng đờ.

      Bởi vì nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông đứng đằng sau Thi Dạ Triêu… Vẻ mặt đầy sát khí.

      thái tử?”

      thanh của run rẩy, lại biết rốt cục là sợ hãi điều gì.
      Last edited: 22/12/14
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42

      Editor: Chuongnhobe

      Đôi lời khi ed chương này, chương này t k thấy họ chia, hay cách khác, t chỉ thấy có chia part 41 nhưng k có 42 mà lại có 43 luôn, nên t đành liều mình chia ra như thế thôi. Đọc truyện vui vẻ nha các tình ! (^_^)

      thái tử, để ý sao?

      Đêm đen, mưa lạnh.

      Thỉnh thoảng có tiếng sấm rền từng đợt. tia chớp ngẫu nhiên xé rách khoảng gian bao la. Ánh sáng le lói của tia sớm cũng làm sáng lên biểu khuôn mặt của 3 người nơi đây.

      Trữ Dư Tịch dám xác định, thái tử xuất từ bao giờ, dám chắc thấy được gì và nghe được gì.

      Chỉ là vẻ mặt biểu căng thẳng kia của , khiến cho có dũng khí gọi lấy tiếng. đơ mắt nhìn tới ngày càng gần, thậm chí quên mất bản thân lúc này còn bị Thi Dạ Triêu ôm ở trong ngực.

      Thi Dạ Triêu cần quay đầu lại, cũng biết có ai ở đằng sau mình.

      giọng kêu tiếng ‘ thái tử’ kiến nỗi tức giận trong lồng ngực của bùng phát.

      Chỉ có người con này mới khiến lập tức thể khống chế được bản thân. Nhưng vẫn phải nỗ lự… Kiên nhẫn.

      Thái tử há miệng thở dốc…

      nghĩ xảy ra chuyện gì. Điện thoại đột nhiên thể kết nối được.

      Làm sao có thể ở cùng chỗ với Thi Dạ Triêu?

      Các người…



      “Mưa lớn như vậy, các ngươi ở đây làm cái gì?”

      Thái tử như có như , thái độ chút bóng dáng của bớt tức giận.

      Thi Dạ Triêu buông Trữ Dư Tịch ra, khom người nhặt mảnh vỡ điện thoại mặt đất lên nhét vào trong tay Trữ Dư Tịch, nhìn thái tử cong môi cười cái.

      “Tiểu Tịch thiếu chút nữa bị trượt chân, tôi chỉ tiện tay đỡ ấy cái.”

      “A…?”

      Tầm mắt thái tử chuyển đén mặt Trữ Dư Tịch.

      “Có bị thương ?”

      mặt Trữ Dư Tịch trở nên trắng bệch, môi hé mở, thất thần lắc đầu.

      “Theo trở về.”

      Hai tay thái tử nhét trong túi quần, sắc mặt lên tia ảm đạm.

      Trữ Dư Tịch theo bản năng nhìn thoáng qua phía Thi Dạ Triêu.

      Bắt gặp cái nhìn này, trong lòng thái tử bỗng trở nên giận dữ.

      Nụ cười của Thi Dạ Triêu bỗng dịu dàng lạ thường, rồi mới quay
      Đầu .

      thôi, về tắm lại nước nóng, cẩn thận kẻo bị cảm”.

      xong, bỗng nhiên cúi người, ghé sát miệng vào lỗ tai , giọng .

      “Lần này em phải cám ơn rồi vì giúp em diễn trò tốt như vậy”.

      Dường như Trữ Dư Tịch bị mất khả năng ngôn ngữ của mình vậy, ngây ngốc đứng ở chỗ.

      Mãi đến khi Thi Dạ Triều xa mất. Dưới đèn đường chỉ còn có hài người cùng với thái tử, cách nhau vài bước, yên lặng nhìn nhau.

      lãnh khốc nơi đáy mắt của thái tử ngày càng dâng trào, tay ở trong túi quần nắm chặt lại thành quyền, bỗng nhiên xoay người rời .

      Trữ Dư Tịch có cách nào, đành cắn môi bước theo sau.

      Trong thang máy, Trữ Dư Tịch cúi đầu, ôm chặt túi sách cùng chiếc điện thoại hỏng đứng ở đằng sau thái tử, trong lòng rối loạn hồi.

      có muốn giải thích hay ? Có khả năng giải thích ? Giải thích ở nơi như thế này?

      thậm chí biết thái tử đến từ khi nào...

      Vào nhà, thái tử trực tiếp vào phòng thay quần áo,lúc ra trở lại phòng khách, người chỉ còn duy nhất chiếc quần .

      Thấy Trữ Dư Tịch toàn thân ướt sũng đứng ở giữa phòng khách, bộ dáng mờ mịt biết phải làm sao. chỉ chỉ phía phòng tắm.

      vào tắm nước ấm trước ”.

      Trữ Dư Tịch ngẩn đầu lên, đập ngay vao mắt gần như toàn bộ thân hình đàn ông lõa lồ ra, khiến vội vàng chạy trối chết vaod phòng tắm.

      Làn khói lượn lờ bện làn nước ấm, múc từng gáo nước dội từ đầu xuống, làn nước ấm rơi làn da, xua cảm giác lành lạnh của nước mưa. Trữ Dư Tịch nhắm mắt lại, thưởng thức làn nước ấm này, tùy ý cọ rửa thân thể.

      Trong lòng nôn nóng, sợ hãi, xoắn xuýt, bất an, phẫn hận...quá nhiều cảm xúc lẫn lộn ra khiến sao thở nỗi.

      Rốt cuộc trêu chọc ai rồi? Cùng lắm là chỉ người đàn ông mà thôi...

      Thái tử thay đổi thái độ với .

      Trước kia phải là chưa từng có tên con trai nào quấy rầy , nhưng luôn luôn chẳng bao giờ quan tâm, thái tử chỉ cần vẫy vẫy tay, liền còn người con trai nào dám tiến về phía trước bước.

      Nhưng lần này......

      ....

      Cùng thời điểm đó, trong bồn tắm tại căn phòng khác, thái tử cũng ngâm mình trong nước. Tay chống đầu, tựa vào cạnh bồn, nhắm mắt lại, miệng ngậm điếu thuốc bốc khói.

      Nước phần nào che vẻ mặt tuấn mỹ, từng dòng nước chảy từ đầu xuống gáy, theo xương quai xanh chảy xuống trước ngực ( P/s: t thề là t hề có chút xíu kinh nghiệm ngắm chiêm ngưỡng cũng như miêu ta vẻ đẹp mỹ nam tắm gội đâu á :v :v :v, có thể đoạn này ta hơi chém tí,nhưng t biết phải làm thế nào lun ak, bạn nào giúp t với!)

      Đôi mắt khpes lại nãy giờ chầm chậm mở ra, đen láy, dường như có ngọn lửa bừng cháy hừng hực trong đôi mắt đó vậy.

      Ngọn lửa dang cháy hừng hực như thế nhưng vẫn biết là do nguyên nhân gì.

      Ngay cả chính bản thân cũng thể hiểu được. Vì sao khi nhìn thấy cùng Thi Dạ Triều, lại tức giận như vậy.

      kêu cùng trở về với mình, vậy mà ánh mắt vẫn lưu luyến rời nhìn Thi Dạ Triều cái.

      Giữa bọn họ, từng xảy ra chuyện gì?

      Cái gì vẫn phát sinh.

      tại rơi vào tình thế cấp bách, vì cuống cuồng bỏ chạy mà quên hỏi y phục mặc sau khi tắm. Chỉ còn cách lấy chiếc khăn tắm lớn mà quấn tạm lấy người. Gần đó có chiếc gương bị mờ vì hơi nước, dừng lại, tới lấy tay lau tầng hơi nước kai .

      lên trong gương là khuôn mặt trẻ tuổi, cũng coi như thanh tú.

      Chiếc trán trơn bóng,hàng mi tinh tế, đôi mắt trong sáng, cái mũi vểnh cao, nhưng đôi môi lại nhợt nhạt, dường như còn giọt máu.

      Đầu ngón tay mặt gương, miêu tả hình dáng khuôn mặt của chính mình.

      có nhan sắc hơn người, thậm cũng chẳng tìm ra được bất cứ đặc điểm gì hơn người mặt mình. gục đầu xuống bên mặt kính.

      Ngay cả thân thể này, cũng còn nguyên vẹn........

      như thế, liệu còn có tư cách gì, để cho chú ý đến chính mình, gì đến thích, đến ?

      đứa con xấu xí...

      Đây là ấn tượng đầu tiên của đối với .

      thái tử, em trưởng thành, bộ dáng của em, có phải xấu xí nữa rồi.

      nhìn chằm chằm gương mặt chính mình trong gương, trong miệng lẩm bẩm.

      “đúng là thân thể này....”

      nghẹn ngào, nước mắt cầm bắt đầu tuôn rơi. Từng dòng lệ chảy ra, lại lấy tay lau . Nhiều năm như vậy, chưa từng bao giờ khóc vì thái tử . cho phép bản thân mình yếu đuối như thế.

      “Thái tử, để ý sao?

      để ý em ... sạch sao?”

      ....

      Thái tử, hãy cho em...

      chút dũng khí, có được hay ?

      Cho em chút dũng khí, để em tiếp tục chống đỡ...

      Trong lúc giật mình, khuôn mặt Thi Dạ Triều lên.

      giật bắn mình, như bị điện giật vậy.

      ....
      Last edited: 23/12/14
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43:

      Editor: Chuongnhobe

      Cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra. Thái tử vẫn ngâm mình trong bồn nước, có chút kinh ngạc, trừng mắt nhìn người đứng ở cửa, người chỉquấn tạm khăn tắm.

      Trữ Dư Tịch rảo bước từ cửa tiến đến gần, tiện tay đóng luôn cửa phòng tắm phía sau. Biểu tình mặt rất nghiêm trọng, đến trước bồn tắm.

      Thái tử dừng động tác gạt tàn thuốc lại.

      thái tử, em có điều muốn với .”

      “…. .”

      “…”

      “…”

      “…. Thi Dạ Triêu--”

      Thi Dạ Triêu.

      Chỉ nghe đến ba chữ Thi Dạ Triêu kia, chiếc gạt tàn men sứ trơn bóng trong tay thái tử liền thuận tiện thành đường bay , rơi mặt đất, vỡ thành từng mảnh.

      Tiếng đồ sứ rơi vỡ nghe rất chói tai, khiến cho bừng tỉnh.



      gian sau đó lại trở nên yên tĩnh lạ thường. dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của mỗi người trong phòng vậy.

      Ánh sáng trong mắt Trữ Dư Tịch dần dần tối .

      ngồi xuống mặt đất, nhặt từng mảnh vỡ của chiếc gạt tàn lên.

      “Bỏ xuống!”

      Thái tử nhíu mày, lại vẫn mắt điếc tai ngơ.

      bảo em bỏ xuống!”

      bị quát bàn tay run lên, cứ như thế liền bị mảnh vỡ sắc nhọn cứa đường vào tay.

      Từng giọt máu đỏ tươi nối tiếp nhau chảy xuống.

      Cảm giác lại thấy quá đau, chỉ là có chút tê dại, căng thẳng. Những giọt máu rơi sàn gạch bị hòa cùng với nước sàn tạo thành mảng đỏ thẫm lớn rồi cứ thế trôi .

      cứ thế nhìn chằm chằm từng mảng đỏ mặt đất trôi hề chớp mắt, dường như trước mắt chỉ có thứ màu đỏ thế này…. Đôi mắt dần co rút lại.

      Thái tử thầm mắng tiếng. Bước ra khỏi bồn, với tay lấy cái áo khoác tắm giá khoác lên người, tới khéo cổ tay , lại ngoài ý muốn bị hất ra.

      đừng đụng vào em!”

      Giọng của có chút khàn khàn.

      Biểu mặt , khiến thái tử có chút kinh ngạc, chưa từng nhìn thấy bộ mặt như vậy của bao giờ. Bộ dáng của lúc này vô cùng tốt.

      Dường như kìm nén nhẫn nại điều gì, nhưng lại giống như là cảm giác chán ghét…

      thế mà lại chán ghét ?

      Lúc trước cơn giận dữ của thái tử lên tới, mặc kệ có muốn hay , túm lấy cổ thay kéo đến phòng khách, tìm hộp cứu thương ra để xử lý vết thương tay .

      Vết thương này có vẻ nặng hơn so với tưởng tượng.

      Trong toàn bộ quá trình, vẫn giãy dụa, thậm chí còn đánh đấm .

      với lấy chiếc kéo ở bàn trà, bắt lấy hai cổ tay của định ở phía sau lưng. Cầm lấy mớ tóc ở phía sau đầu bắt buộc phải ngẩng mặt lên nhìn .

      “Em nổi điên lên làm gì!”

      nên đụng vào em! Buông ra buông ra!”

      bỗng nhiên nhào người lên muốn cắn cổ .

      Thái tử bị cắn cái vô cùng đau, liền quăng lên ghế sofa. này răng miệng lợi hại, thế mà cắn đến chảy cả máu.

      Ánh mắt thái tử thoáng nhìn ra ý đồ muốn lấy chiếc kéo ở bàn trà của . bước nhanh tới khống trụ , rất muốn mắng tiếp cho trận.

      Lại thấy đáy mắt u lạnh lẽo đến lạ thường, trong lòng trầm xuống.

      “Ánh mắt em như thế nào lại thành ra như vậy?”

      Thái tử nghiến răng chất vấn.

      “Buông --- tôi --- ra.”

      từng chữ từng chữ , vô cùng kiên quyết ra. Lại biết rằng, khiến cho thái tử phẫn nộ chưa từng có trước nay.

      Khóe miệng gợi lên nụ cười tàn nhẫn lạnh lẽo, bộ dạng giống như mang theo con gà, trở lại phòng ngủ chính, ném lên giường, rồi lập tức đè lên .

      cho phép đụng vào? Hử? thế chỉ cho cái tên Thi Dạ Triêu kia đụng vào thôi?

      cúi thấp mặt xuống, bị áp chế dưới thân , hai tay gắt gao níu chặt ga giường.

      nhìn thấy tia sắc bén trong mắt khiến người ta phải sợ hãi, cũng nhìn thấy mảnh xám tro cùng sợ hãi trong mắt .

      bắt đầu với tay, kéo khăn tắm người ra.

      có thể hôn em, tại sao tôi mới chỉ đụng chạm tới em bị em phản kháng ghê gớm như vậy?

      kịch liệt phản kháng, nhất thời khiến cho mất lý trí.

      Đây là Tiểu Tịch sao? Là Tiểu Tịch mà gì nghe nấy, thích vòng quanh , ngọt ngào gọi thái tử đây sao?

      “Mẹ nó!”

      Cả đầu , đều là hình ảnh Thi Dạ Triêu ôm, hôn .

      “Tôi thể chạm vào em? Có phải ?

      Rất nhanh sau đó, thân thể trở lên trần trụi ở dưới thân , khăn tắm kia bị xé làm hai nửa,dây áo choàng tắm của cũng sớm bị buông ra.

      “Em quên tôi là ai rồi sao?”

      Nụ hôn cuồng nhiệt của nhanh chóng rơi đầu vai mượt mà của , sau đó liền trở nên cuồng dã, gặm cắn tựa như phát tiết nỗi tức giận vây. tay khống trụ cánh tay mảnh mịn màng của , kéo lên đỉnh đầu. Tay còn lại bận rộn cởi áo tắm người mình quăng xuống đất!

      “Nếu tôi muốn, sao còn thể nghĩ đến em lại ?

      là ai chứ? đường đường là thái tử của Hoàng Phủ gia! Ai dám với ? Ai dám cự tuyệt ? Ai dám dùng ánh mắt như vậ mà nhìn ?

      Người phụ nữ này dám!

      Người phụ nữ này thế mà cũng dám!

      Như thế nào lại biết rằng, lại có lá gan lớn như vậy?

      Nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng nghĩ lại quật cường như vậy.

      Đúng! Quật cường!

      Thậm chí, có thể vì người đàn ông khác, mà trở mặt với Đường Yên. (p/s: ĐY là mama của nha, còn rằng là mà, t thấy í đáng thương vì biết người đàn ông khác mà í nghĩ lại chính là bản thân mình :3, đúng là 1 đứa trẻ đáng thương a*chấm chấm nước mắt*)

      Đàn ông, lại là đàn ông!

      Trong lòng dâng lên ngọn lửa giận tên, cảm thấy cả người mình bị thiêu đốt trong ngọn lửa đó. phải làm cái gì đó để có thể áp chết ngọn lửa đó xuống.

      thét chói tai, vặn vẹo vùng vẫy, thề sống chết buông thả bản thân theo
      .

      “Em muốn bao nhiêu?”

      Răng của hung ác, lưu tình gặm cắn xương bướm của .

      “Muốn bao nhiêu? Bao nhiêu đàn ông mới đủ cho em?

      Em trai vẫn còn chưa đủ? Vẫn còn tên Thi Dạ Triêu?

      nhích tới nhích lui đưới thân , biết rằng cứ như thế kích thích dục hỏa trong ngày bùng cháy.

      cong lưng, nằm người , chân vừa đúng để ở giữa hai chân . Đường cong cặp mông của rất đẹp,nhích tới nhích lui, cuối cùng vừa đúng đặt dưới bụng .

      Dục vọng nguyên thủy nơi bị làm cho thức tỉnh, vừa nóng bỏng, vừa

      Cứng rắn như sắt, đặt ngay nơi cửa động mềm mại của .

      “Đừng nhúc nhích!”

      Giờ phút này, đâu có thể nghe được bất cứ điều gì? lòng chỉ nghĩ muốn thoát khỏi ràng buộc thân thể tại.

      “Tôi bảo em được tiếp tục nhúc nhích nữa! Mẹ nó!”

      bàn tay thái tử trượt xuống, đè mông còn làm bị làm cho nhích tới nhích lui, cảm giác dần bị hấp dẫn.

      tâm niệm vừa độngm tà ác bắt đầu. Ngón tay thon dài theo khe mông xuống, mãi đến mãnh đất tư mật kia, lưu luyến tới lui.

      ở bên bàn tay trượt theo đôi môi mềm mại bóng loáng của rời đến chiếc lưng trần vuốt ve.

      “Em nghe lời, đừng trách tôi nhắc nhở em...”

      Giọng khàn khàn của tại là thứ hấp dẫn hơn cả.

      Chỉ là biết, giờ phút này, trong đầu Trữ Dư Tịch đều là tất cả hình ảnh khủng bố mà Thi Dạ Triều làm đối với vài năm trước...

      Khi cúi người, chiếc vòng cổ vàng trắng của lưng dao động.

      Cảm giác lạnh lẽo mà kim loại mang lại, khiến cho nhớ lại cảm giác có loại sinh vật nào đó.

      Đôi mắt đờ đẫn mở to, đồng tử bởi vì hồi ức mà nhanh chóng co rút lại. Ngón tay vì dùng lực quá sức mà đốt ngón tay lên gân xanh.

      Cái buổi đêm hôm trước kia, cũng giống như tại

      Mooth người đàn ông khiến khốn đốn, mà chiếm đoạt . Thủ đoạn cường ngạnh bá đạo, bức bách phải tiếp nhận xâm chiếm của .

      Hô hấp ngày càng cấp bách, bắt đầu thể điều khiển tự động run rẩy. Sau đó, tiếng kêu cũng thể phát ra được.

      đau đớn, sợ hãi, kỳ vọng, lại....tuyệt vọng.

      Con rắn của Thi Dạ Triều.

      Các chủng loại rắn, bộ dáng ngắn, thô , có độc, độc...

      Cổ tay bị trói bởi thứ lạnh lẽo, cách nào phân biệt được đó là loại rắn gì, dám nhìn. Trừ bỏ của môi , còn có cái loại cảm giác giống như sinh vật của cùng chỗ, có thể vẫn nhấm nháp thể vị thành niên của ,

      gắt gao cắn chặt môi. Thậm chí còn có cảm giác cái lưỡi của liếm thân thể . Giống như ngón tay , dao động người vậy.

      mang theo thành kính, sùng bái vẻ đẹp, cùng da thịt tuyết trắng hề tỳ vết của .

      , Tiểu Tịch, em đẹp.

      , Tiểu Tịch, thả lỏng chút.

      tách hai chân ra, nâng mông của lên, cứng rắn của cứ thế mà đặt ở nơi yếu ớt nhất của mà nghiền nát.

      ở bên tai , dịu dàng đến cực điểm.

      Tiểu Tịch, thả lỏng chút, nơi này...ngón tay đột nhiên đâm vào, từng chút từng chút đâm vào rồi rút ra liên tục.

      Noi này chặt, muốn em quá đau.

      cố gắng, kiên nhẫn, lại vẫn cứ sao khiến nơi đó của ướt át.

      Tiểu Tịch, em muốn sao? muốn tôi sao?

      Giọng của , tựa hồ như thở dài vậy.

      Mà ánh mắt của , lại khiến lòng đau đớn. Môi gợi lên, gương mặt xinh đẹp, mang theo nụ cười có chút tàn nhẫn.

      Em muốn, cũng phải muốn. Tiểu Tịch, bởi vì tôi muốn em, em phải là của tôi!

      ngậm lấy môi , dẫn dắt chính mình, cường thế xông vào .

      loại cảm giác bị xé rách đau nhức, để cho ngẩng đầu lên, hơi kìm nén ở nơi đó, thể len, bị bẽ mặt. Bên trong đôi mắt sáng trong, ánh mắt bị sa vào tình dục cùng khuôn mặt chiếm đoạt điên cuồng.

      gần như bị co rút mất hết sức tập trung, khiến thể động đậy. Trong đôi mắt lên tia nhẫn, mồ hôi toát ra đầy mặt .

      Tiểu Tịch, Tiểu Tịch của tôi, em cuối cùng cũng là Tiểu Tịch của tôi...

      khuôn mặt xinh đẹp của người đàn ông, cảm giác vui sướng khi chiếm đoạt được hề che dấu. nhìn thấy, khóe mắt cuối cùng cũng vẽ ra dòng nước mắt trong sáng.

      ...

      Thái tử biết những thứ này, nếu biết, nhất định đối xử tàn nhẫn với như vậy

      Nam tính của , cuối cùng cũng nhịn được, thăm dò, ra vào... nhàng, nghiền nát .

      biết bao lâu sau đó, cũng nhận ra khác thường của .

      phản kháng, lại toàn thân run rẫy.

      gọi, cũng phát ra tiếng rên rỉ nào cả.

      xoay người lại, ngoài ý muốn phát lệ rơi đầy mặt , biểu tình đờ đẫn.

      “...Tiểu Tịch?”

      Hơi thở của cứng lại.

      Cánh tay nổi đầy gân xanh hai bên cơ thể , nhíu mày, trong lòng còn dâng lên cảm giác mình vừa làm hành động tội lỗi.

      Hít hơi sau, bám người , tựa đầu cổ .

      “Đừng khóc nữa...”

      Khẩu khí của như muốn cường ngạnh, lại áp chế xuống trở nên êm dịu như thở dài, nhàng hôn .

      “Ngoan, đừng khóc, em cho tôi đụng chạm, tôi liền...”

      Nơi đó của , cứng rắn nóng bỏng ngày càng bành trướng như muốn nổ tung.

      khẽ cắn môi.

      “...Tôi liền, đụng chạm...”

      Tạm thời!!!!!
      Last edited: 25/12/14
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :