1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuất phục - Tâm Thường (Full Đã có eBook chính văn Ngoại truyện 2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 36. Dọn qua đây ở .... Tiểu Tịch

      Phần 1


      Trước đó mọi chuyện vẫn có gì nhưng so với tại, Trữ Dư Tịch chỉ muốn chui vào ngóc ngách nào đó để tránh .

      chân nàng nửa quỳ mặt đát, trong tay là chiếc khăn tắm kéo ra từ người thái tứ. Thái tử "khàn khàn" hít vào luồn khí lạnh, vẻ mặt cực kì khó coi. Nguyên nhân là thời điểm cái khăn tắm bị nàng kéo xuống lại trùng hợp quét qua cái bộ phận nào đó của .

      từ cao nhìn xuống, ở cái góc độ này nhìn thấy nàng quỳ gối dưới trước bụng dưới mình.....

      Tuy trước đó từng có vài lần tiếp xúc thân mật, thiếu chút nữa là bị ăn mất, nhưng việc gần gũi "tham quan" đàn ông như thế này vẫn là lần đầu. Nhất là nhìn thấy trạng thái mềm nhũn của tiểu thái tử (*khụ khụ* mọi người tự hiểu cái gì nhé http://***************.com/images/smilies/icon_cute.gif, nếu hiểu cứ skip ạ http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif, dưới ánh nhìn chăm chú của nàng từ từ thức tỉnh, cho đến khi dựng đứng lên ....

      Nàng chỉ có thể trợn tròn mắt, hé môi, vẻ mặt sửng sốt.....

      Ách, trưởng thành .....

      ......

      Thái tử cắn răng kéo nàng đứng dậy, giật lại chiếc khăn tắm trong tay nàng, nhanh chậm quấn ở bên hông. "Em còn ngây ngốc làm gì?"

      "Thực xin lỗi, em cố ý .... Em hâm thức ăn!" Ý thức được vừa rồi chính mình thất lễ, khuôn mặt nhắn của nàng lập tức biến thành trái cà chua màu hồng, đợi tiếp trực tiếp trốn vào phòng bếp.

      ....

      Hai người cùng nhau ăn cơm cũng gần giờ khuya rồi. Trữ Dư Tịch còn suy nghĩ, thần trí vẫn còn ở phương xa, tiện lúc nghe thấy tiếng thái tử gọi tên nàng trong phòng ngủ.

      Thái tử ngửa mặt nằm giường, bộ dáng khá mệt mọi, tay ngoắc ngoắc lại. "Lại đây mát xa cho , mấy ngày nay chỉ ngồi chết dí cái máy bay, làm gì cả."

      Trữ Dư Tịch dĩ nhiên là đối vái bất kì cầu nào của thái tử cũng có cách nào từ chối, nàng quỳ gối bên cạnh , xoa bóp bả vai .

      Tay nàng rất mềm mại, lại có lực, kĩ thuật mát xa có thể so sánh với các thợ mát xa chuyên nghiệp khác. Xoa bóp làm bắp thịt căng thẳng của được giãn ra, thoải mái, thái tử cảm thấy khá buồn ngủ.

      Hoàng Phủ Triệt sắp tiếp nhận công ty bên Châu Âu, công việc bên này cũng từ từ được chuyển giao cho , khong phải là có năng lực, chỉ là quen tản mạn, bất thình lình có lượng công việc lớn như vậy phải giải quyết, cũng phải cần chút ít thời gian để thích ứng.

      "Nghỉ hè có kế hoạch gì chưa?" thoải mái nằm sấp, khép hờ mắt, nhìn bóng người mảnh khảnh của nàng ở đầu giường.

      "Vốn dĩ muốn đến thành phố C vẽ cảnh, nhưng mà bây giờ lại muốn theo Tiểu Nhu." Tuy Hoàng Phủ Dĩ Nhu có vừa khóc vừa nháo, nhưng hãi người từ ở cùng nhau, nàng cực kỳ hiểu tính cách của Dĩ Nhu, nhìn thoáng qua là ngây thơ khờ dại, nhưng thực chất thương tâm nhất định bị chôn giấu trong lòng.

      Thái tử thôi tiếp nữa, bỗng nhiên lật người lại kéo nàng nằm xuống, chống đầu cười tít mắt nhìn nàng. "Kĩ thuật này học của ai? Làm xương cốt mềm hết ra rồi này."

      "Em học từ mẹ." Ngày trước luyện võ, khó tránh cả người đau nhức, đau nên cả tối ngủ được. Đường Yên luôn vừa mắng nàng vô dụng, bên lại mát xa cho nàng đến tận đêm khuya.

      Đường Yên năng chua ngoa, nhưng ra lại khá mềm lòng,Trữ Dư Tịch hết cách với bà. Nàng tháng này có về nhà lần, nhưng hai người chưa được vài câu cãi nhau. Nàng biết, Đường Yên là lo lắng cho nàng. con đường tình này, nó quá gian nan để nàng bước .

      thương bản thân mình cũng phải là chuyện phức tạp, đáng ví như khi đề cập đến chữ tình, tính chất của nó lại hoàn taonf bị thay đổi, chữ tình, rất ggiayf vò. Trong tình , cho đến tận bây giờ đều là hồng nhan bạc mệnh, vì tình mà khốn đốn, vì tình mà hao tổn tinh thần.

      muốn bạc mệnh, cũng bạc tình.

      Mà bạc tình, nàng tự nhủ rằng mình làm được, phải nàng đánh giá thấp bản thân mình, người đàn ông này, vài năm trước đó cũng gần như hòa lẫn với máu thịt của nàng. Bảo nàng thích, bảo nàng bạc tình, cũng như muốn lóc thịt nàng ra.

      Nàng là có dã tâm, nàng , càng muốn mình. Đây vẫn là mục tiêu, cũng như động lực để nàng chờ đọi nhiều năm như vậy. Nàng an ủi bản thân mình, nàng là người giàu nghị lực, có nguyện vọng vẫn chưa được thực , nên phải tính toán lại chuyện hạnh phúc, khiến nàng mỗi ngày đều khích lệ bản thân mình, ngày càng có thêm hi vọng mọi chuyện suôn sẻ.

      An Uỷ bản thân mình như vậy, khiến ngay cả khóe miệng đều nhếch lên.

      Thái tử đương nhiên biết nàng nghĩ cái gì, nhưng lại bị vẻ mặt điềm tĩnh của nàng cuốn hút. Nàng mỉm cười nhạt nhẽo như dòng nước trong ngắt, chảy vào trái tim thấm nhuần mệt mỏi của . Từ từ, chậm rãi, chảy vào nơi sâu thẳm.

      Bên cạnh làm sao lại có như nàng? Nàng xinh đẹp, chưa đến sắc đẹp ấy, xinh đẹp đến kinh ngạc, khi nàng cười, có thể khiến mọi người xung quanh đều vui lây. Khi nàng nhíu mày, cũng nhíu mày theo.

      Nàng luôn ở cạnh bên , nhưng lại nghe lời . thậm chí còn chưa từng thấy nàng làm nũng, tùy hứng, nàng giống như bông bức , sinh trưởng bên cạnh , yên lặng, khi còn chưa chú ý đến, nụ hoa săp nở mất rồi. Tản ra vẻ y, nhạt nhẽo nhưng vẫn vô cùng thơm ngát.

      Những năm tháng ăn chơi phóng đãng như vậy mà vẫn còn đóa hoa dung dị , đóa hoa đặc biệt như vậy bên cạnh , cảm thấy bản thân mình may mắn. May mắn vì bản thân là Hoàng Phủ Luật, mới có thể gặp được Trữ Dư Tịch như vậy.

      Đột nhiên, có ý nghĩ nảy sinh trong đầu . Đây là tiểu Tịch của , tiểu Tịch chỉ thuộc về , muốn nhìn thấy, nàng dần lớn lên, nàng nở rộ.

      nghĩ như vậy, đầu lại nóng lên đột nhiên lại cúi đầu.

      "Mấy ngày nay có nhớ ...." có hôn sâu, chỉ là lướt qua, chạm vào cánh môi nàng.

      Lời vừa thốt ra, trong lòng lại cảm thấy là lạ. Lời này cũng giống như những lời mà các cặp tình nhân khác thủ thỉ với nhau, cứ như vậy mà với phải người của .

      phải người phụ nữ của .... này càng làm nhíu mày.

      Đàn ông đều hi vọng có thể độc chiếm thân thể của người phụ nữ cũng như cảm tình của ta, cũng giống như phụ nữ hy vọng có thể độc chiếm tình của người đàn ông.

      Tất cả đều là ham muốn chiếm hữu nổi loạn. Mà những thứ muốn, đều đạt dược. Nàng thích Thi Dạ Triều, còn Hoàng Phủ Triệt tại vẫn còn nóng như lửa với Nhan Loan Loan và Kỳ Ngải Văn, biết Hoàng Phủ Triệt cũng có cảm tình gì khác với Trữ Dư Tịch.

      Nếu vậy, còn chờ gì nữa?

      Nghĩ đến đây, buông thả mọi trằn trọc, làm nụ hôn này càng thêm sâu.

      ....

      Trái tim của Tữ Dư Tịch nhảy loạn nhịp. Nụ hôn này đến quá đột ngột , cũng qua tự nhiên, tay nàng bị nắm chặt. Nàng thậm chí còn tìm ra lý do gì để cự tuyệt.

      Mà, vì sao phải cự tuyệt chứ .....

      Thái tử mừng thầm trong lầm, vì đáp lại vụng về của nàng. Đầu lưỡi tham lam tiến vào, câu cuốn nhảy múa cùng lưỡi nàng. Tay tự giác sờ lên thân thể của nàng, chặt chẽ đè lấy nàng ở phía dưới. Luồn tay vào bên trong từ kẽ hở bên hông nàng, ôm lấy thứ mềm mại của nàng.

      Bầu khí tại rất ổn, tình cảm dồn nén bấy lâu nay của nàng cuối cùng cũng có cơ hội để được buông thả, đầu óc nàng mê man cứ để mặc lột sạch quần áo người, hôn liếm | lấy, vuốt ve đè ép.

      Hơi thở ổn định thâm trầm của , phì phèo nện lên màng nhĩ của nàng, đùi chống đỡ với cái thứ nào đó ngày cứng hơn, đầu nàng hơi đau. Thái tử xâm nhập vào giữa đùi nàng, gấp gáp cởi váy của nàng ra,chỉ cách quần lót của nàng, từng phát từng phát khiến lòng nàng thăng hoa. Nàng thừa nhận bản thân mình khá kích động, quên mất đêm nay là đêm nào. Thỉnh thoảng cẩn thận lại truyền đến tiếng rên rỉ, giống như ban cho thêm liều thuốc kích thích. cảm giác mình bắt đầu cứng rắn thấy đau rồi.

      Có thể do có kinh nghiệm từ trước, vật đó của cũng gấp gáp cương lên.

      "Tiểu Tịch. . . . . ." nỉ non gọi tên nàng, giọng khàn khàn làm lòng nàng xúc động.

      "Dọn qua đây ở nhé. . . . . ."

      . . . . . .

      "Ở chung chỗ với . . . . . . Thế nào?"
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 36. Dọn qua đây ở ... tiểu Tịch

      Phần 2.

      Trữ Dư Tịch như bị dội gáo nước lạnh lên đầu, nhất thời tỉnh táo lại." thái tử , có ý gì. . . . . ."

      Thái tử cười tà mị, siết chặt lấy cái mũi của nàng." ngán ngấy đồ ăn bên ngoài rồi, em làm chút gì đó hợp khẩu vị của , lý do này có được ?"

      Thấy nàng hơi nhăn mày lại, thái tử khẽ hôn lên mi mắt nàng." đùa với em đâu, đột nhiên thấy, có vật như em ở bên cạnh cũng tồi."

      cúi đầu cọ xát vào bả vai nàng."Tiểu Tịch, ở chung với , nhé? Buổi tối muốn ôm em ngủ, sau khi tan việc về đến nhà muốn ăn những thứ em làm, bắt em phải massage cho , như hôm nay, nhé? Có đồng ý ?"

      Lời lòng, nếu như tất cả các thế giới này đều đáng tin, Trữ Dư Tịch là ngoại lệ duy nhất.

      Ngay cả cũng biết tại sao, theo trực giác tin tưởng, nếu có mối quan hệ đặt biệt giữa nhà Hoàng Phủ và nhà họ Trữ , Trữ Dư Tịch cũng là người duy nhất đâm sau lưng , nên có thể yên tâm ôm nàng ngủ mà cần sợ khi hãy còn say giấc mất mạng dưới tay nào đó. Nàng mang đến cảm giác an tâm cho .

      Loại cảm giác an tâm này cũng chưa từng thấy khi ở bên Hạ Tử Dụ . . . . . . . Giờ phút này, Trữ Dư Tịch phải mạnh mẽ cỡ nào mới có thể kiềm chế được luồng xúc cảm trực trào trong mình?

      "Nghe cứ như em là bảo mẫu của mình ấy. . . . . ."

      Thái tử mập mờ cười." chưa từng cho bảo mẫu ngủ cùng bao giờ cả. Hơn nữa tiểu Tịch, . . . . . ."

      ngừng chút, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đáy mắt của nàng." hơi thích em."

      Nếu những dao động kỳ cục trước đó phải giải thích thế nào đây ? Những ngày rời khỏi thành phố T thi thoảng đều nhớ tới nàng, trước kia phải bận rộn như vậy , thời gian bọn họ gặp mặt khá nhiều nên cảm thấy gì, trong mấy tháng này quan hệ giữa và nàng ràng có biến hóa. có nàng ở bên mình, như thể khiếm khuyết nào đó. Loại cảm giác khó nên lời. Thất hồn lạc phách có vẻ hơi khoa trương chút, đúng hơn là buồn bã. cũng thích cảm giác này lắm. thích bị tình cảm ràng buộc. quen tự do, đột nhiên cảm thấy bản thân mình dường như khuất phục , đối với đó là nguy cơ. Người mang lại cảm giác này cho ai khác, là Trữ Dư Tịch. nhất thời lại cảm thấy tình huống này dường như cũng tệ mấy. Nếu vấn đề là ở nàng, vậy nhân lúc còn chưa khuất phục, vậy phương pháp giải quyết tốt nhất chính là chinh phục nàng trước. vĩnh viễn phải làm cái kẻ chinh phục người khác. nhìn trước mắt này từ bé đến lớn, trong tương lai, này hẳn cũng thể là đối thủ của . . . . . . .

      Gương mặt Trữ Dư Tịch bình tĩnh, sợ run chốc lát, khẽ mỉm cười." thái tử, còn chị Tử Dụ?"

      "Tử Dụ sao? Đây là chuyện của chúng ta, phải em thích sao?" hỏi, nhưng nghĩ nhận được hồi đáp từ nàng, mạnh mẽ hôn lên cánh môi của nàng.

      " sao, em thích ."

      Làm sao lại liên quan đến chị ấy chứ?

      Chị ấy mang thai, chị ấy có con của , sao lại liên quan đến chị ấy? Trữ Dư Tịch gắng nhẫn nhịn ra.

      Hôm nay dường như nàng trải qua rất nhiều việc kích động, lòng nàng chết lặng.

      Thái tử cho nàng cơ hội kháng cự, xem chuyện này như chuyện làm ăn chắc như đinh đóng cột rồi. quả mệt chết được, có hành động quá phận nào, cứ như vậy mà ôm nàng ngủ.

      Ánh trăng trầm tĩnh, chiếu vào bên trong. Ánh trăng lớn sáng ngời như muốn rơi khỏi bầu trời , cao vút đỉnh đầu , làm nàng thở nổi. Nàng cũng mệt mỏi, mệt chết được. Nhưng lại hề cảm thấy buồn ngủ. Cánh tay của thái tử lộn xộn đặt eo nàng, khoá nàng lại , chân đè lên người nàng. Tư thế chiếm hữu.

      Sau lưng chính là nhịp thở trầm ổn của . Nàng nghe thấy hơi thở của , hốc mắt ướt át, trong lòng chua xót đau thương, như bị kim đâm vào lòng, đau đớn khó chịu muốn nổ tung.

      Từng hạt nước mát lớn như hạt đậu lăn xuống mặt gối, nàng cắn góc chăn, cố khóc ra tiếng.

      Đây là trời cao trêu đùa nàng sao?

      Cuối cùng cũng có chút cảm giác với nàng, thậm chí còn thích nàng, còn muốn ở chung với nàng. . . . . .

      Nhưng đứa bé trong bụng Hạ Tử Dụ phải làm sao đây?

      Làm sao. . . . . .

      Ba, ba phải trời phù hộ cho tiểu Tịch sao? Tại sao ba giữ lời? Tại sao lại nhẫn tâm, nhìn tiểu Tịch quý của ba khổ cực như vậy ? . . . . . .

      Nàng khóc thút thít thân thể ngừng run rẩy. Thái tử trong cơn ngủ mê mơ mơ màng màng ôm sát người nàng. Tư thế kéo lòng hai người hướng gần vào nhau hơn, chính là tư thế tại của bọn họ. Nàng có thể nghe thấy tiếng tim đập của , mạnh mẽ như vậy, dường như mỗi nhịp đập, đều là lần nàng chết rồi lại sống lại.

      Trong cuộc sống, luôn có vài việc buộc con người ta phải mình đối mặt với nó, mình tiến bước , dù con đường hãy còn xa rất xa, hay mà đêm hãy còn tối mịt mùng, cũng phải mình lặng lẽ bước . . . . . . . ’

      Nàng sợ đường dài, cũng sợ màn đêm u tối. Nàng chỉ sợ con đường này, căn bản có đích đến, có hi vọng. Nàng chỉ sợ, cả đời này, cho dù nàng trao hết thảy, ngoảnh đầu lại, nàng vẫn còn phải bước tiếp, vẫn trong bóng tối, vĩnh viễn chạm được vào tim .

      người, tại sao lại mệt mỏi như vậy?
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 37


      Thi Dạ Triêu từng dao từng dao cắt thịt bò bít tết, thỉnh thoảng lại nhìn sang ngồi cúi đầu đối diện, cười rộ lên.
      Còn , đến cả việc nhìn cái cũng lười.
      Điều này làm cho cảm thấy đau lòng:
      “Tại sao ăn? Mùi vị cũng tệ lắm mà.”
      “………..”
      chút , Tiểu Tịch, khí bữa trưa rất nặng nề làm cho tiêu hóa nổi!”
      tiêu hóa được? chỉ hận chết ngay tức được. Dường như nhìn thấu tâm tư của .
      tiêu hóa được rất khó chết đó, có thể cho em cơ hội lại đâm nhát người .”
      Khẩu khí của , dường như về thời tiết. Điều đó dễ dàng gợi lên đoạn quá khứ thảm khốc, thậm chí là khủng bố mà thể chịu nổi.
      Tay Trữ Dư Tịch nắm thành quyền ở dưới bàn, dặn lòng mình phải nhẫn nại, nhẫn nại. Nhưng trong con mắt liên tục truyền đến hình ảnh cầm lỏng dam găm, gương mặt đầy khiêu khích.
      “Bị dao găm đâm vào cơ thể, cảm giác khó chịu a.”
      làm ra bộ dáng thống khổ, nhưng chỉ thoáng qua sau đó gương mặt đậm ý cười “Nhưng nếu là em, nguyện ý trải nghiệm thêm lần nữa.”
      Đột nhiên đứng lên, Trữ Dư Tịch gắt gao nhìn , thân thể khẽ run lên, tựa như giây kế tiếp nhào tới mà giết .
      Thi Dạ Triêu thấy người sau lưng , con ngươi trầm xuống, cười mà .
      vai bất chợt thấy nặng nề, cảm thấy có bàn tay đặt lên vai mình.
      lâu gặp, Thi Dạ Triêu, trở lại cũng chào hỏi sao?”
      Hoàng Phủ Triệt ngồi xuống cách rất tự nhiên, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh.
      Trước khi ( Hoàng Phủ Triệt) tới, nhận được tin tức của thủ hạ. Những thuộc hạ của nằm vùng ở Canada đều biến mất. Tất cả những người được phái qua đều là những người tuyệt đối trung thành, tất nhiên phản bội . Như vậy, chỉ có cách giải thích.
      Gặp bất trắc.
      Và người hạ thủ dĩ nhiên là Thi Dạ Triêu. nên bất chấp tất cả để loại bỏ ta, chứ phải để ta làm ra cơ như vậy với Trữ Dư Tịch mà sau còn lưu tình tha cho cái mạng.
      Trữ Dư Tịch thấy Hoàng Phủ Triệt cuối cùng cũng xuất , căng thẳng trong lòng cũng vơi ít. Vốn muốn chạy nhưng lại ngồi trở về.
      xin lỗi, vừa tối hôm qua ăn cơm cùng thái tử, hình như ấy cũng gọi , nhưng chắc do bận quá, cho nên chúng ta mới chưa có cơ hội gặp mặt”. Thi Dạ Triêu bày ra bộ mặt tươi cười
      “Hai người ăn ít như vậy sao? Có muốn ăn thêm chút gì , tôi mời khách.” Hoàng Phủ Triệt giễu cợt, nét khinh bỉ đối với Thi Dạ Triêu chút che giấu mặt
      “Miễn, tôi có khẩu vị tốt như .”
      Đối đáp qua loa mấy câu, Hoàng Phủ Triệt còn đủ kiên nhẫn nhảm với , trực tiếp vào chủ đề chính
      “Thi Dạ Triêu, còn nhớ những lời tôi từng ?!”
      Thi Dạ Triêu dùng khăn ăn nhàng lau khóe miệng.
      “Trí nhớ của tôi trước giờ vẫn luôn tốt, mặc dù hơn ba năm trôi qua, chuyện kia, còn là… ấn tượng sâu sắc với tôi.”
      cố ý nhấn mạnh “ấn tượng sâu sắc” chính là để cho Trữ Dư Tịch nghe.
      Hoàng Phủ Triệt từng dùng súng định lấy mạng của , nhưng vẫn là chừa lại cho cái mạng , nếu như còn dám trở làm Trữ Dư Tịch tổn thương, nhất định bỏ qua cho lần thứ hai.
      “Rất tốt, cậu cũng nhớ được, người mắc nợ cậu chính là thái tử, chứ phải là Hoàng Phủ Triệt tôi!” Giọng của nặng, nhưng ý vị cảnh cáo lại rất đậm.
      “Tôi về thăm lại chốn xưa, cũng được phép sao?” Thi Dạ Triêu cười. “Cậu nhắc tới, thiếu chút nữa tôi cũng quên mất, món nợ này, tôi đòi lại từ thái tử.”
      Vừa dứt lời, liền nhận được ánh mắt phẫn hận của Trữ Dư Tịch. Hoàng Phủ Triệt nhàng nắm lấy tay . Thi Dạ Triêu nhìn thấy vậy, nụ cười càng .
      “Nhị thiếu làm ca ca ngờ tất có tinh thần trách nhiệm, tôi hiểu hiểu, hai nhà các người rốt cuộc là ai bảo vệ ai đây?”
      “Tôi nhớ lầm, Tiểu Tịch, bảo vệ hai vị thiếu gia này là trách nhiệm của nhà họ Trữ của em.”
      “Nhưng là với tình hình tại của em bây giờ, có thể bảo vệ người kiểu gì đây? Lại , càng thích em lúc trước, khi đó em mới giống như con nhà họ Trữ.” Trữ Dư Tịch dám vung đao đâm , thân thủ của Trữ Dư Tịch khá chuẩn, nếu như phải phản ứng nhanh, chắc tính mạng sớm nằm trong tay rồi.
      hận , hận muốn giết . Nhưng lại hận mình tại sao có thể theo bản năng tránh được lưỡi dao sắc bén đó mà lại có khả năng tránh được tình theo bản năng đó.


      Ba năm trước, khi đó… lại lần nữa muốn nhắc nhở nhớ lại, lần nữa ép nhớ lại tất cả, rốt cuộc là vì cái gì?!
      “Thi Dạ Triêu! Rốt cuộc muốn thế nào?”
      Câu hỏi này, phải là của Hoàng Phủ Triệt, mà là xuất phát từ miệng Trữ Dư Tịch.
      Hoàng Phủ Triệt cảnh giác, bởi vì thấy Thi Dạ Triêu đứng dậy tới.
      muốn thế nào ư? phải tối hôm qua với em rồi sao?!” chợt cúi người, thầm bên tai .
      “Cơ hội kia, em có muốn suy nghĩ lại chút ? Giết , em có thể được giải thoát… chờ em đáp lại, Tiểu Tịch thân
      Hoàng Phủ Triệt chỉ nghe thấy câu cuối cùng của , kéo Tiểu Tịch qua phía sau mình, ánh mắt sắc bén.
      “Cậu có cơ hội gặp lại ấy!”
      Thi Dạ Triêu hừ lạnh.
      có thể nửa bước rời ấy sao? Bảo vệ ấy? Hay là vị Nhan mỹ nhân kia cũng cần nữa sao?”
      “Nhị thiếu, tôi cũng có lòng tốt nhắc nhở , muốn bảo vệ người khác, điều đầu tiên chính là làm cho mình gặp phải chuyện may, có đúng ?
      …..

      Hoàng Phủ Triệt nheo mắt lại. Quả nhiên, kho hàng bị nổ, tập kích Quan Thánh Hi, ra đều là nhằm vào .
      “Là mày!”
      khẳng định, có phần đầy sát ý.
      Thi Dạ Triêu chưa trả lời.
      “Mọi người đều là người thông minh, tôi cũng có địch ý với gia tộc Hoàng Phủ, chẳng qua là, nếu tôi trở lại, tất nhiên là muốn hai tay trống trơn, này, sớm muộn gì cũng là của tôi, đối với kết quả lần này tôi có thừa kiên nhẫn.”
      Nhìn sắc mặt của sau lưng Hoàng Phủ Triệt ràng sớm thay đổi, lại rành mạch bổ sung thêm câu:
      “… Ba năm chờ đợi, kém nửa giây phút lúc này, Tiểu Tịch, chờ em, chủ động tìm .”
      cho phép!
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 38



      Mấy ngày nay, Thái tử rất hay buồn bực.

      Tâm tình luôn bất định.

      Lúc họp cũng yên lòng. Trước mặt thái tử, vị quản lý nơm nớp lo sợ báo cáo, mặt tối sầm, tầm mắt nhìn thẳng vào mi tâm (điểm giữa 2 lông mày đấy ạ!) đối phương, như có điều gì suy nghĩ.

      Vị quản lí liên tục len lén lau mồ hôi, biết nên tiếp tục đứng hay tìm chỗ nào đó mà ngồi.

      Hoàng Phủ Triệt khép lại tập tài liệu trong tay, đồng thời đá vào chân ở dưới bàn của thái tử cái. Thái tử hồi hồn, ho khan hai tiếng.

      “Tan họp.”

      Mọi người im lặng……. Cuộc họp này mới tiến hành được có bốn mươi lăm phút, mà do thái tử ngẩn người hơn nửa giờ. Cả quá trình chỉ đúng câu, đó chính là câu “tan họp” kia.

      Nhận ra được nghi vấn trong mắt mọi người, Hoàng Phủ Triệt lấy tay vuốt mi tâm đồng thời khoát khoát tay, ý bảo mọi người rời .

      ....

      Buổi trưa, gần tới giờ tan sở, thái tử bước vào phòng làm việc của Hoàng Phủ Triệt.
      Hoàng Phủ Triệt mặc áo khoác, liếc nhìn cái.

      “Có chuyện gì?”

      “…….. có.”

      Thái tử ngó nghiêng xung quanh, giống như là tham quan vậy.


      đến giờ tan làm, tôi đây.” Hoàng Phủ Triệt vừa vừa cầm cái chìa khóa ra phía cửa.


      Thái tử đuổi theo, cùng bước vào thang máy với .

      “Có chuyện gì mau, ấp a ấp úng phải là phong cách của , rất dễ làm cho người ta chán ghét.” Hoàng Phủ Triệt có chút kiên nhẫn, chủ động mở miệng.


      Thái tử cợt nhả khoác vai .


      “Cùng nhau ăn cơm trưa .”

      có thể hẹn trước.” Hoàng Phủ triệt liếc mắt nhìn điện thoại di động, trả lời cách máy móc.

      “Vậy tại, tôi hẹn với cậu.”

      “Hôm nay được.”

      “Vậy ngày mai?”

      “Cũng được.”

      “Vậy lúc nào cậu mới có thời gian rảnh rỗi?” Thái tử có chút mất kiên nhẫn.

      “Trong vòng hai tuần này, lịch trình được sắp xếp kín”

      “Cái gì?! Tại sao cậu lại bận rộn hơn tôi được?

      Hoàng Phủ Triệt kéo cánh tay thái tử khoác ở vai mình ra, còn dùng đầu ngón tay phủi cái, tưởng như vai mình bị thái tử làm bẩn vậy.


      “Bởi vì vốn đó là công việc của , tất cả lại đổ hết sang cho tôi gánh vác.”

      Thái tử sờ sờ chóp mũi.

      là vất vả cho cậu rồi.”

      Cuối cùng, thái tử vẫn mặc kệ việc có hẹn, mặt dày mày dạn theo.

      *


      Thấy Nhan Loan Loan trong trang phục nhàng khoan khoái mà vẫn mất vẻ quyến rũ tới, thái tử nhướng mày cao, lại chuyển tầm nhìn có ý tốt sang
      Hoàng Phủ Triệt.


      Chân mày Hoàng Phủ Triệt có hơi nheo lại, cảm thấy hơi hối hận vì để cho thái tử theo tới. lịch kéo ghế ra cho Nhan Loan Loan, nhân cơ hội đó thấp giọng hỏi .


      “Tại sao lại ăn mặc như vậy?”

      Nhan Loan Loan cúi đầu nhìn lại trang phục của bản thân, cảm thấy có gì ổn mới cất giọng hỏi ngược lại.


      “Trông khó coi sao?”

      tốt.”……..

      phải là tốt, váy voan hồng phấn quá mỏng, tựa như quả hồng đào, quả thực trông rất mê người.


      Nhan Loan Loan nghe thấy như vậy, cảm thấy có chút ấm ức, mỗi lần gặp , đặc biệt chú ý đến cách ăn mặc của mình, muốn bản thân mình trông xinh đẹp ở trước mặt .

      Trước tình hình như vậy, thái tử chợt hiểu ra dụng ý của Hoàng Phủ Triệt, vừa vỗ vai vừa .

      mỹ nhân tuyệt diệu, trách được cậu nhất quyết chịu để cho tôi gặp mặt.”

      Nhan Loan Loan lễ phép lịch mỉm cười.

      “Thái tử ngài biết cách đùa.”

      Chân mày Hoàng Phủ Triệt nhíu lại chặt hơn.

      cần khách khí với ta.”

      Cái gì mà ngài với chả ngài, người phụ nữ của lại gọi trai của là ngài, vậy là coi là cái gì?



      khí bữa ăn trôi qua coi như hài hòa, ngoại trừ vẻ mặt Hoàng Phủ Triệt có chút lạnh lùng.


      …………


      Nhan Loan Loan từ phòng vệ sinh ra, lấy tay chỉnh lại mái tóc của mình, ngoài ý muốn, trông thấy thái tử đứng dựa vào tường, dường như đợi người.
      lịch chào, rồi nhàng lướt qua người qua.


      “Nhan tiểu thư xin dừng bước.”

      Thái tử ngậm điếu thuốc, hít hơi, rồi chậm rãi nhả ra vòng khói.


      Nhan Loan Loan chần chừ dừng lại, thái tử lộ ra vẻ mặt thờ ơ, con mắt đa tình hẹp dài khép hờ quan sát đối diện, nhưng lời nào.

      “Thái tử, có chuyện gì ?”

      Thái tử từ cao nhìn xuống, nhìn này, môi nở nụ cười nhạt.

      “Có phải chúng ta gặp nhau ở đâu rồi hay ?"

      “Hả?”

      Nhan Loan Loan hơi ngẩn ra, lắc đầu cười khẽ.

      “Những lời này dùng để tán , xưa rồi.”

      Thái tử vẫn duy trì nụ cười môi.

      “Nếu như tôi thích , trực tiếp với , tuyệt đối lãng phí thời gian nhảm cùng .”

      Nhan Loan Loan cười .

      “Đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nếu với trí nhớ của ngài, như tôi gặp qua là nhớ mãi quên.”

      “Phải ?”

      Thái tử vén lên sợi tóc bên tai , cử chỉ lỗ mãng.

      “Vậy tại sao, hôm nay tôi vừa nhìn thấy , cảm thấy…. dường như từng quen biết đây?

      Nhan Loan Loan nhàng tránh khỏi tay , vòng vòng đến bên người .

      “Giữa người với người, ra có loại cảm giác này, có lẽ tôi cùng với…… cùng các có duyên phận chăng.”

      “Hạ Tử Dụ là chị khóa của tôi, có khi từng nhìn thấy ảnh chụp chung của chúng tôi ở chỗ chị ấy.”

      Thái tử chỉ cười nhưng , trong con mắt đen mơ hồ lóe lên, nhìn Nhan Loan Loan khiến cảm thấy vô cùng lo sợ.

      …………..

      Chờ thái tử trở lại chỗ ngồi, Hoàng Phủ Triệt cũng vừa mới kết thúc cuộc gọi điện thoại. thái tử thấy sắc mặt của có chút sa sầm, liền hỏi.

      “Làm sao vậy?”

      “Ở chỗ của Tiểu Nhu xảy ra chuyện , buổi chiều công ty còn hợp đồng cần phải kí. hay là tôi ?”

      Hoàng Phủ Luật nghĩ đến Tiểu Nhu và Trữ Dư Tịch học cùng trường, nghĩ đến đó, thái tử cảm thấy Hoàng Phủ Triệt tiếp xúc với ít chút nào hay chút đó.

      “Vậy tôi , cậu đưa Nhan tiểu thư về .”


      Trong lúc , thái tử cố ý liếc nhìn Nhan Loan Loan cái. nghiêng đầu lấy tay nâng má, phát ra tầm mắt của nhìn đến mình, tự nhiên nở mụ cười trang nhã.
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 39:

      Bãi đậu xe.
      Nhan Loan Loan đeo dây an toàn xong xuôi, nhưng chờ mãi thấy khởi động xe, chỉ thấy bàn tay siết chặt vô lăng.
      “Mars? làm sao vậy?”
      Mặt Hoàng Phủ Triệt lạnh tanh, hững hờ. Nhan Loan Loan kéo kéo tay áo .
      “Mars?”
      có sao.”
      Nửa ngày mới ra hai chữ. đoạn đường vô cùng yên lặng. Xe dừng trước cửa nhà , cũng vội xuống xe.
      Nhan Loan Loan biết là nguyên nhân vì mình hay vì cú điện thoại kia khiến sắc mặt trở lên khó coi như vậy.
      “Nếu như lo lắng, hãy xem xem Dĩ Nhu ra sao.”
      thở tiếng thể nghe thấy, tháo dây an toàn của ra, cánh tay dài duỗi ra, ôm chặt hông từ ghế phụ ngồi lên chân mình.
      “Hả?”
      Nhan Loan Loan hiểu tại sao, chớp đôi mắt long lanh nhìn. Đôi mắt quá mức sâu thẳm, nhìn vào thấy đáy.
      Thấy khuôn mặt Hoàng Phủ Triệt càng ngày càng gần mặt mình, mắt Nhan Loan Loan lấp lánh hề chớp nhìn , bắt đầu khẩn trương. phải là lần đầu tiên hôn , nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy khẩn trương như thế này.
      Ánh mắt người đàn ông này vô cùng mê người, Nhan Loan Loan cảm giác mỗi lần nhìn vào đều bị chìm vào trong đó sao thoát ra được.
      vô dụng, nhưng lại có khả năng chống đỡ. Đột nhiên, cảm thấy rất căm hận bản thân mình, buộc mình nghiêng đầu.
      Động tác của Hoàng Phủ Triệt nhanh hơn bước, bắt lấy cằm , trực tiếp áp môi xuống môi .
      Hô hấp thân mật, còn có hương vị của bơ mới vừa rồi ăn vừa thơm vừa ngậy, khiến hôn gấp gáp và táo bạo. Đè bả vai của , hôn đến khi cảm thấy khó thở, tay ôm lấy thắt lưng , thở gấp.
      mới buông môi ra, kề sát vào chiếc cổ dài của , hôn .
      “Sau này cho phép em như vậy nữa, có biết ?” Vùi đầu vào trong cần cổ , khàn giọng vui .
      “……….. Cái gì?” Nhan Loan Loan nhắm mắt lại thở hổn hển, hiểu tại sao.
      cho phép em ăn mặc như vậy, cho phép cười với người đàn ông khác.”
      Nhan Loan Loan bật cười, người đàn ông này…….. là Mars? Hay là nhị thiếu nhà Hoàng Phủ?
      “Em chỉ muốn mặc xinh đẹp trước mặt thôi, còn “người đàn ông khác” chính là trai của đó.”
      cho phép nhắc đến ta trước mặt !”
      cắn môi , coi như là trừng phạt. phải phát sóng ngầm giữa và thái tử . Mặc dù vẫn tin tưởng , nhưng lại dám cười xán lạn với ta (ý chỉ thái tử đấy ah!).
      “Còn nữa, cho phép em……… Quyến rũ tôi.”
      vừa , tay bắt đầu thành , cách lớp voan mỏng vuốt ve nơi mềm mại của .
      “Em đâu có quyến rũ ?”
      ràng là người đàn ông này quyến rũ , mà lại từng bước đắm chìm……..
      “Em có.”
      Hoàng Phủ Triệt dùng hàm răng để cởi cúc áo váy trước ngực ra, đầu lưỡi liếm , đôi môi dán lên da thịt trẵng nõn của .
      Em đứng trước mặt tôi, chính là quyến rũ tôi.
      “Em có…….. Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, em bắt đầu quyến rũ tôi.”
      Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, để lại cho ấn tượng vô cùng sâu sắc. Dáng vẻ chật vật nhưng hấp dẫn của , chợt xuất trước mặt ………
      Chợt, dừng động tác, hí mắt nhìn .
      “Buổi tối hôm đó, em……….”
      Tinh thần Nhan Loan Loan từ tình loạn ý mê bắt đàu tỉnh lại, sắc mặt thay đổi.
      Hoàng Phủ Triệt thử thăm dò.
      “Có phải gặp…… Chuyện tốt?”
      cau mày lại, cắn môi .
      Thần sắc Hoàng Phủ Triệt bắt đầu trở nên thâm trầm, từ phản ứng của , cũng đoán được tám chín phần mười.
      “Có nhìn thấy diện mạo của người kia ?”
      lắc đầu, đưa tay vòng qua cổ , vùi đầu trước ngực , giọng buồn bã.
      “Em muốn nhớ lại, …… ghét bỏ em sao?”
      Tim Hoàng Phủ Triệt nhói lên cái. Nhắm mắt lại, nhớ lại mấy năm trước, lúc chạy tới nhìn thấy hành động kia của Thi Dạ Triêu đối với Trữ Dư Tịch, dáng vẻ gần như điên cuồng của Trữ Dư Tịch khi đó, và thay đổi của ( Trữ Dư Tịch) thành con người hoàn toàn khác, khiến cho chính thiếu chút nữa cũng nhận ra.
      Mà người con trong ngực đây, vậy mà cũng trải qua việc đó. Trong lòng vô cùng buồn bực và luống cuống, ánh mắt càng trở nên thâm trầm, động tác lại dịu dàng hơn.
      ngốc, làm sao có thể ghét bỏ em được.”
      Dường như nghĩ tới điều gì, cánh tay ôm chặt lấy .
      “Có phải vì trong lòng có bóng ma đó nên em mới cự tuyệt ?”
      “……………..”
      “Có muốn dẫn em bác sĩ ?”
      nhớ lại lần đó thiếu chút nữa muốn có được , lại thấy vẻ mặt hoảng sợ của .
      “Em sao, em có yếu ớt như thế, chẳng qua là, cần chút thời gian….. Có được ?”
      “Yên tâm, ép em, cho đến khi em nguyện ý tiếp nhận .”
      chỉ cười cười, và in trán nụ hôn dịu dàng.
      Hoàng Phủ Triệt nhìn thấy vẻ mặt hết sức rối rắm mâu thuẫn của .
      nên làm gì bây giờ? nhất định là tồi tệ.
      Có phải bắt đầu quan tâm rồi hay ?
      Nhưng mà, chỉ quan tâm như thế vẫn chưa đủ.
      nghĩ trong lòng: “Hoàng Phủ Triệt, em muốn quan tâm em nhiều chút, càng nhiều càng tốt.”
      ….. Cho đến khi em.
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :