1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuất phục - Tâm Thường (Full Đã có eBook chính văn Ngoại truyện 2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 32. Mất hồn ?

      Phần 1.

      Nhan Loan Loan nghĩ tới tình huống mình bị ăn lại kinh hãi như vậy.

      vì bị xâm nhập nên đau đớn ngẩng đầu lên, cả người căng cứng, hơi thở bị dồn nén trong lồng ngực, lâu sau mới thở ra được.

      Tại sao … lại đau như vậy!

      Cả người như bị lực khổng lồ xé rách thành hai miếng, nước mắt đau thương chảy đều muốn chảy hết cả ra ngoài, nhưng lại cố chịu đựng, để giọt nào rơi ra khỏi khoé mắt.

      Hoàng Phủ Triệt hoảng hốt, chốc sau lại cứng ngắc, vẻ vui mừng ngắn ngủi bị cỗ lửa giận thay thế,lúc này lửa giận từ Tứ Chi Bách Hải xông vào đầu.

      thu lại ngón tay mình, hận thể cứ như vậy mà bóp chết .

      “Em lừa tôi! Nhan Loan Loan, em lại dám lừa tôi!” Cái gì mạ bị đụng chạm qua bị cường bạo qua chứ, cái gì mà cho chút thời gian chứ, tất cả đều là chó má mà!

      Nghĩ đến đường đường chính chính là Hoàng Phủ Nhị thiếu, vậy mà lại bị sỏ mũi thế này, … tức chết mất!

      Nhan Loan Loan kiềm chặt nước mắt, đôi mắt ửng hồng, bị trói buộc đến khó thở. “ xin lỗi … em phải … cố ý….”

      ….

      Tiếng của trầm thấp nho , hơi thở tà ác phả mặt , tiến vào.

      “Còn nhớ , cái lần chỉ dùng ngón tay làm em thoả mãn ấy?” cố nghiền nát nó, nhưng mà vẫn vào được bên trong.

      “Nhớ…..” biết tại sao ở bụng dưới bắt đầu mỏi nhừ, trống rỗng, ngày càng lo lắng giãy dụa.

      “Rất tốt! rồi, tăng những thứ kia lên gấp bội, hoàn chỉnh cho em. tại đến lúc thực cam kết rồi.” khẽ nhếch môi, nụ cười tà tứ mà tàn khốc, nâng cằm của lên, ép phải nhìn thẳng vào mình.

      “Tối nay giết chết em, phải là Hoàng Phủ Triệt!”

      hài lòng nhìn thấy vẻ hoảng sợ dưới đáy mắt , trong nháy mắt liền cuồng mạnh chiếm lĩnh, mục đích chỉ có , hoàn toàn công hãm nơi yếu ớt nhất của , bất lực chống cự , sức lực ngày càng yếu .

      nắm trong tay toàn bộ cục diện, ngày càng tiến sâu vào bên trong, vẻ mặt vẫn tỉnh táo đến kỳ cục như trước.

      Nhan Loan Loan giương môi, miệng há to thở dốc, tất cả thanh ứa đọng ở trong cổ họng cũng được phát ra hết. gần đây mới biết được, ra người đàn ông này rất đáng sợ.

      Con mắt sắc bén của càng phát ra vẻ thâm trầm, trong mắt đều là tấm lưng trần bóng loáng như vầng trăng sáng, vì mồ hôi long lánh từng hạt rơi vãi, thế nên càng giống như thứ bảo bối trân quý nhất trong cả thế gian này.

      Bảo bối này, là của . Chỉ thuộc vê mình Hoàng Phủ Triệt thôi, cho phép bất kỳ gã đàn ông chạm vào, dù chỉ là phần .

      thoả thích cắn mút thân thể , tuỳ ý chiếm đoạt lấy.

      “Còn dám lừa sao? Còn dám dây dưa với gã đàn ông khác sao?” Nghĩ đến chuyện này, bụng lửa giận lại muốn phun trào.

      ….….”Bị công kích, thể chống cự lại, chỉ có thể chịu đựng. Cái vấn đề lừa gạt hay lừa gạt này, cố ý né tránh nó. Cái bí mật ai được biết của , ngày nào đó nhất định tìm ra được nó. Trong mắt chứa đầy hi vọng, hi vọng rằng trong mắt vĩnh viễn luôn là hình ảnh Nhan Loan Loan như tại, hi vọng rằng vĩnh viễn cũng thấy được bộ mặt dơ bẩn của mình.

      Trong khoảnh khắc sinh tử bị dồn đến vực thẳm, thể quay đầu được nữa, chỉ có thể bất chấp tất cả nhảy xuống. còn đường lui nào cho cả, chính là lối thoát duy nhất có thể lựa chọn.

      Hoàng Phủ Triệt nhếch môi, kề sát vào tai . “Có biết , sớm muốn làm như vậy.”

      Để hai chân chụm lại, lại lần nữa thâm nhập vào bên trong .

      “Em hẳn biết, khi gặp em ở chỗ đánh bóng bàn của Trình Diệp, lúc ấy nghĩ, nếu tiến vào người em …. Từ phía sau, em co chặt đến thế nào, mất hồn đến thế nào.”
      Nhan Loan Loan im bặt, người đàn ông này … hình như có phần hơi tà ác.

      “Kết quả, so với những gì tưởng tưởng, còn chặt hơn, mất hồn hơn.” khẽ cắn chặt vành tai mịn màng của , tăng nhanh tần số, hô hấp ngày càng nặng nhọc, khoá chặt thân thể của , muốn nuốt vào bụng.

      “Lại cắn rồi? Muốn sao?” Nhìn thấy thoải mái đặt câu hỏi như vậy, thân thể cũng kịp đợi câu trả lời của , như lên dây cót, thẳng tắp tiến vào nơi sâu nhất trong linh hồn . Khoái cảm vui sướng như từng đợt sóng biễn đánh tới, ra sức vùi mình vào nơi sâu nhất của , bắp thịt săn chắc nổi bật hơn hẳn, hàm răng tỉ mỉ gặm lấy cổ , rên lên tiếng, đưa cả hai người lên đến đỉnh cao tột cùng.

      Nhan Loan Loan nghĩ mình sắp chết mất rồi, mới cảm nhận được nguồn nhiệt mạnh mẽ được rút ra khỏi bụng mình.

      Phải thế nào nhỉ? là …. vợ .

      Mà cả đêm hãy còn dài lắm đấy.
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 32. Mất hồn ?

      Phần 2.

      Nể tình đây là lần đầu của , mặc dù Hoàng Phủ Kiệt chỉnh đến chết, nhưng cũng chơi đùa Nhan Loan Loan đến bất tỉnh.

      xụi lơ như bùn, chỉ còn chút sức để thở, khi ở giường với cũng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

      Mà cái người khởi xướng, cũng chỉ chống đầu, nửa nằm bên cạnh người , đầu ngón tay vén tóc lên, nhờ ánh trăng mới nhìn thấy được bộ dáng bận rộn ngủ nghê của .

      này, ngay cả khi ngủ thiếp cũng xinh đẹp động lòng người, tầm mắt khó mà rời được. nằm, mái tóc mới nhuộm màu nâu xoã dài sau chiếc lưng trần bóng loáng. Hơi thở nhàng nhàn nhạt, bình yên ngủ như vậy.

      Nhưng chân mày của lại nhíu lại.

      Tay cố vuốt nó lên, nhưng kết quả vẫn đổi.

      cúi đầu, khẽ hôn, len lỏi giữa hơi thở đều là mùi vị của .

      cố lật người cách nhàng nhất có thể, bước xuống giường, vội vàng tắm rửa, tựa người vào lan can hút thuốc lá. Chỗ vừa rồi cùng kịch liệt triền miên. lại tự chủ được môi cong lên.

      Đây là lần đầu tiên, cho phép yên giấc giường .

      Lần đầu tiên, đạt được khoái cảm mãnh liệt như vậy cơ thể của , khiến kẻ xưa nay vẫn luôn là kẻ tỉnh táo như suýt chút nữa mất trí, lần nữa lại muốn ăn suốt cả đêm.

      Chuyện mất trí như vậy đối với cũng phải là chuyện tốt đẹp gì.

      thực tế, tối nay là lần đầu tiên bị kích động vì .

      Khi chạy như bay đến câu lạc bộ của Trình Diệp lão thần Trình Diệp cùng vị thiếu gia biết điều nào đó chơi bài.

      Hoàng Phủ Triệt đảo mắt nhìn qua, phát thấy bóng dáng của Nhan Loan Loan. "Người đâu?"

      Trình Diệp ném tấm ảnh trong tay mình cho người khác, bá lấy vai , tay chỉ chỉ vào cái bảng hướng dẫn với ba chữ màu đỏ khá bắt mắt .

      Phòng trọ. (Cv là :phòng khách bộ)

      Lông mày Hoàng Phủ Triệt nhướng lên. "Có ý gì?"

      Khoé miệng Trình Diệp thấp thoáng nụ cười hả hê, lại gõ gõ vào cái cửa nho ý bảo phòng trọ. "Nhan mỹ nữ ở phòng này."

      Hoàng Phủ Triệt nghe được cái ý vị sâu xa hằng chứa trong câu đó, kiên nhẫn chờ đợi.

      Trình Diệp ném viên đậu phộng vào miệng. "Tiểu Nguyễn cũng ở đây."

      .....

      Chỉ sợ run mấy giây, Hoàng Phủ Triệt nhàn nhạt gật đầu, vẻ mặt đổi nhấp thang máy tới phòng trọ.

      Trình Diệp được xem kịch vui thế là chút ảo tưởng cũng tan biến, nghĩ lại, nhị thiếu từ khi nào bắt đầu luống cuống thế này rồi?

      Vì phụ nữ, càng chưa từng có qua.

      Mà trong lúc Trình Diệp hãy còn chơi vui, lại nhìn thấy Nguyễn Diệc Hàn xoa ngực, hùng hùng hổ hổ đập phá mấy chai rượu trong tủ rượu của ta, Trình Diệp biết mình có bị hoa mắt đây?

      ta ràng thấy, khoé miệng của Nguyễn Hàn Diệc có vết máu .....

      ta tiến đến cười hì hì nhìn Nguyễn Diệc Hàn, Nguyễn Diệc Hàn biết đến sinh , cũng che giấu. Phun ngụm, hung tợn đổ rượu vào trong miệng.

      "Mẹ kiếp! Hoàng Phủ Triệt, thằng khốn này, sớm biết tôi trực tiếp ngủ với ấy! Ít nhất ăn phải quả đấm này cũng đáng!"

      .....'FEIFAN'

      Hoàng Phủ Triệt ngậm lấy điếu thuốc bên môi, giơ tay phải lên, làm nóng cổ tay, ngón tay.

      Có chút cảm giác khó chịu.

      Mấy cái đấm này, dùng quá sức rồi .... Vì người phụ nữ, lại động tay với em. Chuyện này giống với tác phong làm việc của , như vậy, cũng hay ho gì.

      rút điện thoại di động ra, bấm dãy số.

      Tiếng của Trình Diệp vẫn còn ngái ngủ.

      Hoàng Phủ Triệt nắm lấy điện thoại, có tia do dự.

      Hoàng Phủ Triệt cười khẽ, tầm mắt rơi vào người con vẫn còn ngủ say giường. " Báo cho Tả Tả chuẩn bị chi phiếu ."

      Trình Diệp kêu rên. " Làm sao có thể? ta, Nhan Loan Loan, cậu xác đinh phải ... ách, là giả?"

      "Xác định."

      Hoàng Phủ Triệt nhõm thốt ra hai chữ, cắt đứt ảo tưởng của Trình Diệp. " Thu hoạch ngoài ý muốn, tư vị thế nào? Có mất hồn ?"

      dừng chút, xem xét trong vốn từ hiểu biết trong đầu , có từ nào có thể dùng để hình dung. "Cực phẩm trong ..... cực phẩm."

      Trình Diệp cười rộ. "Cậu làm tiểu Nguyễn tức chết đấy."

      Hoàng Phủ Triệt cũng cười, như thể chuyện liên quan đến mình.

      sai. Đây vốn dĩ chỉ là cá cược. Chỉ là kế hoạch buồn cười.

      tự với mình như thế.

      này chỉ là phần gia vị trong cuộc sống của bọn , chỉ là phong hoa tuyết nguyệt, nhất thời ham vui, trừ lần đó ra, cái gì cũng có.

      Ánh trăng phủ lấp. Lòng luôn là sóng nước chẳng xao, nay bắt đầu nổi lên chút gợn sóng.

      là cái gì cũng có?

      Như vậy tại sao khi , lại có cảm giác như hòn đá lớn bị quăng xuống đất?

      là cái gì cũng có?

      Vậy tại sao khi thấy Nguyễn Diệc Hàn ra khỏi căn phòng đó, quần áo của cậu ta xốc xếch, đầu tóc lại rối bời, đôi mặt lại còn nhuộm đầy ham muốn, hành động của nhanh hơn trí óc, đấm cho cậu ta cái?

      Hoàng Phủ Triệt ngồi dọc theo cạnh giương, nhịn được hôn lên thân thể mềm mại xích loã của . Tất cả những vết tích ở phía kia đều là do trong lúc kích tình gây nên.

      Con ngươi xinh đẹp ngày càng thâm yhuý. Vệt sậm màu lưu lại ga trải giường kia chính là chứng cớ chinh phục .

      ra là xử nữ, kinh ngạc đến thất thanh. giữ tấm thân xử nữ 21 năm, lại bị công phá. nên cảm thấy vinh hạnh? Đắc chí? Dương dương tự đắc?

      giuễ cợt cong cong khoé môi, nằm xuống bên cạnh , nhàng ôm vào lòng. Là làm cho mệt mổi, nhưng ngờ lại ngủ sâu như thế.

      Nghe thấy hơi thở đều đặn của , lần đầu tiên thể xác định được tâm tình của mình, chỉ có buổi tối, khiến phá lệ rất nhiều lần.

      nhịn được thầm hỏi.

      "Loan Loan, chúng ta .... rốt cuộc xem là gì đây?"

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......

      Cá cược mà Hoàng Phủ Triệt nhắc với Trình Diệp các bạn có thể xem lại trong chương 8
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 33. Đừng dối nữa.

      Năm đó, thái tử đích thân sang Mĩ để bàn bạc chuyện buôn bán súng ống, đường bị chèn ép, có người ra tay ám sát, dùng cách này để trả thù, giở hết mọi thủ đoạn hạ lưu. Rồng dù có mạnh thế nào cũng khó mà diệt hết bọn rắn rết, huống chi người của thái tử bị thương vô số, Doãn Vệ Hoài cũng bị trọng thương suýt nữa mất mạng, sống chết tồn vong trước mắt cũng nhờ có Thi Dạ Triều rat ay cứu giúp … Vì thế mà tránh được Quỷ Môn quan kiếp, mấy trăm họng súng cũng tìm được đường sống trong chỗ chết.

      Đó là trải nghiệm mạo hiểm nhất trong hơn hai mươi năm qua của thái tử. Lúc ấy , cả người Doãn Vệ Hoàng trúng mấy phát súng, mạng treo lơ lửng. dốc cả hơi sức cuối cùng của mình để bảo vệ thái tử, thái tử cũng , nếu cứ tiếp tục như vậy, lần sau khi gặp lại, gặp thi thể của Doãn Vệ Hoài, hoặc cả thi thể của ta cũng tìm được.

      Bảo vệ an nguy của thái tử là chức trách của Doãn Vệ Hoài, từ khi đến nhà họ Trữ đến ngày đó, đều cả. Nhưng nghĩ đến thái tử cuối cùng cũng vứt bỏ . Khi cuối cùng cũng thể cầm cự nổi nữa, rơi vào màn đêm mịt mù nghĩ, ân tình với Trữ Chiêu Nhân, cuối cùng cũng có thể trả hết rồi.

      Nhưng lại chưa từng nghĩ đến lần tiếp theo khi mở mắt ra, bản thân mình nằm trong viện điều dưỡng của nhà Hoàng Phủ ở thành phố T. Đây là chuyện của tháng sau, cả người cắm đầy ống dẫn, đeo mặt nạ dưỡng khí, y tá khi thấy tỉnh lại, việc đầu tiên chính là thông báo cho thái tử.

      So với sắc mặt tái nhợt, suy yếu của , thái tử vẫn là tên nghiệt thối tha, phong lưu phóng khoáng như ngày nào.

      Thái tử đốt điếu thuốc, bắt được ống ô xy nhét vào phần môi khô khốc của , y tá dám đến ngăn cản thái tử, chỉ đành khoanh tay đứng sau lưng , giương mắt nhìn Doãn Vệ Hoài. Doãn Vệ Hoài hít hơi sâu, lục phủ ngũ tạng như vừa được hoàn hồn.

      thể chuyện, thái tử vừa nhìn thấy ánh mắt của cũng biết muốn gì. “ cho cậu chết, cũng phải là cho cậu đến đây nghỉ ngơi.”
      Doãn Vệ Hoài khẽ cong cong khoé môi, mở to hai mắt nhìn chăm chăm vào tiểu mỹ nhân mặt lạnh bên cạnh thái tử. Thái tử chế nhạo . “Cậu đừng nghĩ nữa, này là người tiến cống cho tôi.”

      Mỹ nhân từ đầu đến cuối chỉ lạnh lùng, tiếp, lời của cũng thiếu ba phần lạnh lẽo. “Tôi là Tiểu Cửu, xin chỉ giáo thêm.”

      Thái tử cười, ôm chầm lấy Tiểu Cửu. “Doãn Vệ Hoài nửa sống nửa chết thế kia làm sao có thể chỉ dạy, để tôi dạy chút? Nhé?”

      Đó là đầu xuân, đó là mùa vạn vật được hồi phục, cùng là mùa Doãn Vệ Hoài được sống lại lần thứ hai.

      Lần này hay rồi, chẳng những chưa báo được ân của Trữ Chiêu Nhân, ngược lại nợ thái tử. Nhìn những mầm cây chớm nở ngoài cửa sổ, trong lòng Doãn Vệ Hoài là vẻ bình tĩnh đại nạn chết.
      ……
      Thời gian trôi cực nhanh, tại vài năm sau.

      trải qua quá nhiều tình huống sinh tử, rung động lòng người, rất út có chuyện gì khiến Doãn Vệ Hoài bị dao động.

      Cũng giống như tại, vị mỹ nhân băng giá Tiểu Cửu vừa ra khỏi phòng của thái tử, khi xuất trước mắt lại chói mắt như vậy, sau đó còn đến phòng tắm để tắm. còn có thể tỉnh táo như thế ….
      Nhìn bản thân trong gương, siết chặt quả đấm, mạch máu cánh tay tuôn ra.

      Nếu như cũng có thể có đủ tỉnh táo như lời .

      cười trào phúng.

      …..
      “Vệ Hoài, đưa cái này cho ấy.” Thái tử giao túi giấy cho .

      “Cho ai?” Doãn Vệ Hoài cầm lấy chìa khoá xe hỏi.
      Thái tử ngẩn người lúc. “Thôi … để vậy .”

      ….
      Tối nay là ngày nhà Hoàng Phủ họp mặt, trong lúc thái tử ở bên ngoài xã giao, Hoàng Phủ Dĩ Nhu gọi đến mới nhớ đến chuyên này. Vốn là muốn mượn cớ về, nhưng trong điện thoại lại nghe loáng thoáng thấy tiếng của Đường Yên.

      liền thay đổi chủ ý, trong bữa tiệc chỉ cần ăn nửa là được rồi.

      Về đến nhà nhìn trái ngó phải lại thấy bóng dáng của tiểu nha đầu kia, chỉ thấy Hoàng Phủ Dĩ Nhu cắn miếng bánh chocolate ưa thích của mình, thái tử đến gần ho khan vài tiếng.

      Dĩ Nhu tốt bụng lấy muỗng xắn miếng đút cho , lại hung tợn tránh . “Sao lại về?”

      “A, Quan Thánh Hi quan tâm đến em nữa, vứt em mất rồi, nếu em còn muốn dẫn ấy về gặp ông với ba.” Dĩ Nhu chút để ý .

      Thái tử gật đầu. “Đây là tin tốt, rảnh rỗi giới thiệu chàng trai tốt cho em, đương, vui đùa gì đó vậy là đủ rỗi.”

      Dĩ Nhu lườm cái. “Bên cạnh có chàng trai tốt á? Lời này hai em có lẽ còn tin, có người tốt bên người tự mà giữ lấy, em cần đâu, em chỉ muốn Quan Thánh Hi.”

      Thái tử hung hăng kí đầu . “Tại sao lại có tiền đồ như vậy, Quan Thánh Hi có gì tốt chứ.”

      Dĩ Nhu ngậm lấy cái muỗng, tay che lấy cái đầu bị đau, đôi mắt ửng hồng. “Em chỉ muốn ấy! Chỉ có thể là ấy! với cũng hiểu đâu, tại vì làm gì ai chứ.”

      “……”

      “Trừng em đủ rồi đó, em sai sao?” Dù là em, Dĩ Nhu cũng là con quỷ ma mãnh. “Chẳng lẽ chị Tử Dụ?”

      “Làm sao có thể?” Hạ Tử Dụ? Tuyệt đối có.

      Dĩ Nhu khép hờ mắt, trong lòng mừng thầm. Ừm, lấy được tin tình báo, phải về tranh công với tiểu Tịch mới được!

      Qua quýt gần nửa ngày, rốt cuộc cũng khó chịu hỏi. “Tiểu Tịch cùng về với em à?”

      “Hôm nay vừa thi xong môn cuối, em thấy hình như thân thể thân thể cậu ấy được thoải mái, chưa cùng nhau dạo phố về nhà ngủ rồi, buổi tối cũng gọi được cho cậu ấy.

      ………………………

      Cuối cùng chiều nay, thái tử chỉ nhớ đến câu kia “thân thể được thoải mái”.

      Kỳ Ngải Văn là đứa cháu dâu được ông cụ Hoàng Phủ Duyện đề cử cho Hoàng Phủ Triệt, để bồi dưỡng tình cảm cho cả hai người nên cố tình mời đến ở trong nhà. Hoàng Phủ Triệt mặt lạnh nhìn người phụ nữ này khéo léo ra vẻ trang thuận, hiểu chuyện dũ dỗ khiến ông cụ và Tân Tiệp vô cùng vui vẻ. Trong mắt chứa đựng tia châm chọc, quả nhiên phụ nữ đều rất giỏi nguỵ trang, Kỳ Ngải Văn ở trước mặt người khác biểu biết trong biết méo, lúc lén lút chung đụng với rất phóng đãng. . Đúng là người vợ mẫu mực, dưới giường là thục nữ, giường là người phụ nữ phóng đãng.

      Ông cụ thấy tiểu Tịch đến,cảm thấy rất nhớ, vẫn nhủ thầm. “Đứa bé tiểu Tịch kia gần đây cũng còn về gặp ta nữa rồi, tại còn tìm được người.”

      Tầm mắt nhìn về phía thái tử. “Cháu xem nó xem, hay là mình ở bên ngoài bị bệnh có ai chăm sóc.”

      Hiển nhiên lời này còn hữu hiệu hơn cả thánh chỉ, thái tử sớm rời . Lái xe đến dưới nhà Trữ Dư Tịch, cũng do dự ra khỏi thang máy.

      Trữ Dư Tịch sắc mặt trắng xanh ra ngoài mở cửa, thái tử thấy mà sợ hết hồn.

      “Em nơi nào thoải mái? Có muốn bệnh viện ?”

      tự tay sờ lên trán của nàng, lại tấy tay sờ lên trán mình để xem nhiệt độ của .

      Tất cả động tác đều rất vô tư.

      Cũng may, phải phát sốt.

      chưa kịp thở phào nhõm, phát khoảng cách hai người rất gần, đầu kề đầu, con ngươi đen sẫm của phản chiếu mắt . Mà trong ánh mắt kia, mang đầy vẻ ân cần.

      Trữ Dư Tịch ngờ lại là thái tử.

      Nghĩ lại từ lần đó , bọn họ cũng chưa từng gặp riêng nhau lần nào, đụng chạm như vậy càng có.

      Tay của khoác lên vai nàng, mà nàng chỉ mang dây thắt lưng , và cái quần ngắn.

      Bởi vì họ dựa rất gần vào nhau, hơi thở nam tính của gần như đập vào mặt nàng. Mùi vị quen thuộc, gương mặt quen thuộc, đụng chạm quen thuộc…..
      Nàng mím chặt môi, nếu nàng sợ thốt nên điều gì đó.

      tại đứng ngay trước mắt, những nỗi nhớ nhung tê tâm liệt phế trước kia, cuối cùng cũng khiến cảm thấy đau đớn khó nhịn, thậm chí, dưới đáy mắt còn phủ đám sương.

      Nàng biết thái tử tại như giẫm miếng băng mỏng.

      Đây là tiểu Tịch, là tiểu Tịch mà xem thường từ đến lới, là tiểu Tịch ghét . vẫn biết mình là hạng người gì, cũng giống với những gì tối nay Dĩ Nhu , đám thanh niên bên cạnh đều là vật họp theo loài, loại đàn ông hư hỏng như thế, chỉ vì có năng lực xuất sắc, vẻ ngoài xuất chúng và bối cảnh vững vàng, ở phương diện phụ nữ bình thường mọi việc đều thuận lợi. đến những thứ khác, chỉ cần ba yếu tố này cũng đủ làm cho tất cả các chết mê chết mệt, cũng ít vì vẻ “hư hỏng” của mà chạy theo như vịt.

      Nhưng phát ra rằng, năng lực của , vẻ bề ngoài của , và cả bối cảnh, tất cả của , trước mặt này cũng vô dụng …..

      Từ khi sinh ra, là Thái Tử Gia ngậm thìa vàng, nhưng câu nhàng của nàng “ khiến em chán ghét” dường như đạp đổ hết thảy kiêu ngạo của .

      quen nghe phụ nữ , cho dù là người , tiền hay địa vị của . Nhưng đối mặt với Trữ Dư Tịch, “đặc biệt” này, có chút mù mờ, thậm chí biết phải làm gì.

      …..
      thái tử, sao lại đến đây?”

      Người đầu tiên phá vỡ trầm mặc là Trữ Dư Tịch, nàng thể khống chế được mình. Từ khi Thi Dạ Triều trở lại, nàng liền trở nên yếu ớt, nhạy cảm hơn, vẻ kiên cường trước đó cũng biết chạy đâu mất rồi.

      Nàng giỏi nhất là nhẫn nãi, nhưng kiên trì ấy cũng bắt đầu bị lung lay mất rồi.

      Thái tử buông nàng ra, vờ như vô tình vuốt lấy tóc. “Tiểu Nhu em khoẻ, ông cụ lo lắng nên bảo sang đây xem.”

      “À….”Trữ Dư Tịch miễn cưỡng cười cười. “Em có chuyện gì lớn đâu, chỉ là khẩu vị tốt, tiêu hoá tốt, chút tậ xấu có gì đáng ngại.”

      ăn tối chưa? Nếu dẫn em ra ngoài chút?” Thái tử vừa hỏi, mắt liền liếc sang hai hộp thức ăn, lông mày nhếch lên. Lần lượt đến mở xem từng hộp.

      “À, cái đó là đồ buổi chiều lúc về em mua ở bên ngoài, chuẩn bị tối ăn.” Trữ Dư Tịch vội vàng đem hộp thức ăn cất vào bếp.

      “Chiều? Cái đó còn nóng hổi.” Thái tử cười lạnh tiếng. “Là phần cơm hai người, còn là món của tình nhân.”

      Trữ Dư Tịch nắm chặt lấy cạnh hộp, ném thẳng vào thùng rác. Đưa lưng về phía rửa tay cái, mè nheo nửa ngày mới xoay người lại. “Em …. Em mệt rồi, ngủ trước.”

      Thái tử lên tiếng, chỉ khoát tay đứng đó nhìn cco.

      Trữ Dư Tịch bị nhìn khiến cho da đầu tê dại, trốn vào phòng. Nằm giường mở to mắt.

      Cửa mở ra, Trữ Dư Tịch nghe thấy tiếng bước đến. Sau đó phần của nệm cũng bị lún xuống.

      Nàng nghiêng người giả bộ ngủ, bàn tay đan chặt vào nhau.

      Thái tử ngồi ở bên giường, tầm mắt quét qua thân thể nàng. “Thi Dạ Triều đến?”

      “……”

      “Dạo gần đây, hai người ở cùng nhau.” thể làm như biết chuyện gì cả. Lại đến những lời mập mờ do Thi Dạ Triều tiết lộ, chỉ từ trong miệng Dĩ Nhu cũng nghe được nhiều thứ. Trong trường học có lời đồn liên quan đến nàng, mà hơn phân nửa đều có liên quan đến Thi Dạ Triều.

      Nữ sinh viên đại học, và người đàn ông tuấn nhiều tiền, thường có xe sang trọng đến đưa đón, ngừng nhận được quà tặng, hoa tươi, chỉ cần dựa vào mấy điểm này ……A.

      “Cậu ta chuyện với , về chuyện của ta và em.” Thái tử cố giữ cho giọng mình bình tĩnh, mang theo bất cứ tia cảm tình, sắc thái nào.

      Nào biết lời vừa ra này, khiến Trữ Dư Tịch liền đột nhiên lật người ngồi dậy giường. “ ta gì với !? ta tại sao lại muốn với ?”

      “……”

      “……”

      “Khẩn trương vậy?” Thái tử nheo mắt, khoé miệng giật . “ ta ta muốn em, ta mong cản trở chuyện hai người.”

      Trữ Dư Tịch thở hơi, ngờ lại bị thái tử nhìn thấy. “Chẳng lẽ giữa hai người còn có chuyện gì thể cho biết?”

      “Dĩ nhiên có ….” Mặt mày Trữ Dư Tịch kém , sợ lại nhìn ra được vẻ khác thường. “Vậy sao?”

      Thái tử nở nụ cười giễu cợt. “ còn có thể thế nào, chỉ cần em muốn, ở cùng chỗ với gã nào, thân làm trai cũng quản nhiều như vậy.”

      ta quen biết nhiều năm như vây, ta lại hỏi muốn cái gì, ta đều muốn em, ta lại trịnh trọng mở miệng ra với chuyện này, phải nên tin tấm chân tình mà cậu ta dành cho em chứ?”

      “Vậy còn em, tiểu Tịch, em có thích ta ? với , đừng dối nữa.” Thái tử bỗng vỗ gương mặt , đầu ngón tay vuốt ve khoé mắt ướt át của .

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 34. Em thích ta

      Mấy ngày nay Trữ Dư Tịch có rất nhiều tâm , lo âu chồng chất, có nổi khẩu vị để ăn uống. Ngày đó bị Thi Dạ Triều cường hôn, làm cho nàng có cảm giác như nuốt phải con ruồi, thứ côn trùng ghê tởm nào đó.

      Nàng đánh răng hết lần này đến lần khác, nhưng xúc cảm trong khoang miệng bị đầu lưỡi của khuấy đảo vẫn ràng như vây. Nàng ngồi sàn ban công, vì đó là nơi có nhiều ánh sáng nhất, vùi đầu vào trong gối lặng lẽ rơi lệ. Kí ức về ba ngày ba đêm của mấy năm trước như địa ngục, là cơn ác mộng cả đời nàng.

      Thế là từ đó về sau nàng đều có tâm lý phòng bị với những thứ dài và hẹp.

      Gần năm nàng ở Mĩ trị liệu, mới miễn cưỡng vượt qua. Trong khoảng thời gian đó, nàng nổi điên lên, gần như suy sụp, nàng mắc phải chứng ictêri(*), nàng sợ bóng tối, nàng đắp chăn, thậm chí đến quần áo còn dám mặc, cả tóc mình nàng cũng sợ.

      ... ...... ........
      (*) chứng ictêri (hysteria) :là trạng thái của tâm thức, biểu kích động thái quá, thể điều khiển được các cảm xúc.
      ... ...... ........

      Nàng muốn người khác chạm vào mình,tự tay dùng kéo cắt từng đoạn từng đoạn của mái tóc dài mất vài năm mới dưỡng thành của mình.

      Nàng sợ phải trông thấy những thứ có màu sắc sặc sỡ, tất cả những thứ trong phòng nàng đều là màu trắng. Nàng tắm suốt, thường xuyên ngâm mình trong bồn tắm, ngâm đến tận ngày.

      đợi cho đến khi nước nguội lạnh đổi nó ,nàng thể chịu đựng được cái thứ lạnh lẽo đó, nó khiến cho nàng nhớ đến cánh tay và bờ môi lạnh tanh của Thi Dạ Triều.

      thể nhìn thấy máu, khiến cho nàng mất lý trí biến thành con người khác.

      từng có lúc nàng có ý định muốn tự sát, bác sĩ của nàng trong quá trình ngăn cản bị nàng đâm trúng, máu tươi chảy đầy đất.

      Trong căn phòng chỉ toàn sắc trắng ấy, màu máu đỏ tanh òm đập vào mắt nàng, hết sức ngứa mắt. Nàng đột nhiên bình tĩnh trở lại, khi đó cả người cũng buông lỏng cảnh giác, thân thể cao hơn 1m85, trẻ trung tráng kiện, người đàn ông người Mĩ như búp bê ấy dễ dàng bẻ lấy hai cánh tay nàng, con dao găm chỉ thiếu vài cm nữa thôi là ghim vào tim ta.

      Đường Yên nhanh tay lẹ mắt lấy ống chích từ trong tay y tá tiêm thuốc an thần cho nàng, mới cản được việc.

      Nàng mấy tháng cũng mở miệng ra câu, nhưng khi thái tử gọi điện thoại vượt biển đến cho nàng, nàng lại có thể cười với , biểu ấy khác xa với ngày thường. Nhưng sau khi cúp điện thoại, soi gương, tay nàng lần mò, vuốt ve lấy mái tóc ngắn củn cởn bị cắt hết sức cẩu thả, khuôn mặt gầy yếu tái nhợt, còn cả thân thể nhơ bẩn chịu được, hai tay nàng che lấy mặt thất thanh khóc rống lên.

      Đó là lần đầu tiên Đường Yên thấy Trữ Dư Tịch rơi nước mắt từ sau việc đó ....

      Nàng uống thuốc ngủ, miễn cưỡng lắm mới vào giấc ngủ. Đường Yên lẳng lặng ngồi bên mép giường nàng, đau lòng đến chảy nước mắt.

      "Mẹ biết con hận cậu ta, nhưng mẹ còn hận cậu ta hơn con, nếu có thể mẹ sớm phái người phanh thây cậu ta báo thù cho con rồi."

      "Nhưng mà tiểu Tịch ơi, cậu ta lại có ơn cứu mạng thái tử, ông cụ cũng có chuyện muốn với cậu ta, thể để cậu ta bị tổn thương dù chỉ là cọng tóc, con bảo mẹ phải làm sao bây giờ ... Tiểu Tịch, con xem mẹ phải làm gì bây giờ?"

      Đường Yên biết, Trữ Dư Tịch vẫn còn tỉnh, cho dù nàng uống thuốc ngủ, nhưng vẫn chưa ngủ sâu. Lời của Đường Yên, nàng chữ cũng nghe sót.

      Nàng bắt đầu phối hợp trị liệu, đối diện với những chuyện nàng thể chịu đựng được, nàng buộc bản thân mình phải thử tiếp thu, lần được hai lần, tháng được hai tháng.

      Bác sĩ dự tính đợt trị liệu khôi phục tâm lý phải kéo dài ít nhất hai năm, nhưng nàng chỉ mất năm.

      Trong lòng Đường Yên có đủ loại cảm xúc, nhưng chỉ có thể thở dài. Bà còn có thể gì chứ, quả nhiên là con bà, con bé dễ dàng bị đánh bại, quả nhiên là con bà, rất kiến cường, đến mức người ta phải đau lòng.

      .
      Lại trở lại giờ trước.

      Thị Dạ Triều có gọi điện đến, nàng vừa nghe thấy tiếng , liền trực tiếp rút dây điện thoại, lên giường ngủ.

      Nhưng trong bụng lại truyền đến từng trận bỏng rát, khiến nàng khó có thể vào giấc ngủ. Nàng rất ít khi ngã bệnh, lăn qua lăn lại, cuối cùng mới uống thuốc. Cái hương vị vừa ngọt lại vừa chua chát đó khiến nàng muốn nôn ra.

      Nàng nằm nhoài người sofa xem tivi, nhưng căn bản cũng xem nội dung chương trình. Nàng biết hôm nay chính là ngày họp mặt của nhà Hoàng Phủ, nàng cố ý về, vì sợ gặp phải thái tử....

      Mà Thi Dạ Triều lại mời mà đến, nàng nghĩ có khi về còn tốt hơn. điềm đạm cười, bỏ hộp cơm xuống.

      "Tôi nghĩ em chưa có ăn cơm chiều, lại chịu ra ngoài ăn, nên mang qua đây cho em." tự mình mở hộp cơm ra, dọn xong chén đũa. "Ăn ."

      Thấy nàng chẳng thèm động tới, cũng có khẩu vị. "Nhất định phải bày ra bộ mặt này với tôi sao? Mấy ngày gặp, chút cũng muốn nghĩ đến tôi sao?"

      Trữ Dư Tịch chẳng thèm để ý đến , trực tiếp kéo cửa ra, ý muốn đuổi người quá ràng.

      Thi Dạ Triều chỉ hơi cười, đến cạnh cửa, nhưng lại trực tiếp đóng cửa lại, đồng thời khóa chặt nó .

      Trữ Dư Tịch Lập tức cảnh giác lùi lại phía sau vài bước, bảo trì khoảng cách an toàn với .

      "Từ ngày đầu tiên tôi trở về, em đề phòng tôi thế này." Thi Dạ Triều lại tiến lên bước, thấy nàng cũng đồng thời cách xa hơn chút.

      " cút ." Ngữ khí lạnh lùng của Trữ Dư Tịch làm Thi Dạ Triều nhăn mày.

      "Tiểu tịch ... Hai chúng ta thể bình tĩnh ngồi xuống chuyện sao?" gần như bất lực. cực kỳ nhớ những ngày bọn họ có gì giấu diếm nhau, nàng tín nhiệm , nàng kính trọng , vì ... cứu mạng thái tử. Nhưng lại lợi dụng tín nhiệm của nàng, làm nên chuyện vĩnh viễn cũng có cách nào có thể bù đắp cho nàng.

      Trữ Dư Tịch như nghe được câu chuyện cười. "Tôi tình nguyện chưa từng quen biết ."

      Vừa dứt lời, động tác cực kì nhanh nhẹn tiếp sát vào người nàng, Trữ Dư Tịch sớm có chuẩn bị, vung nấm đấm, hung bạo đá chân. Thi Dạ Triều né tránh, tránh được tấn công của nàng, tìm cơ hội để khống chế nàng.

      "Vài năm gặp, thân thủ tiến bộ nhiều như vậy, em làm cho người ta kinh hỉ." có thể tưởng tượng được nàng cố gắng bao nhiêu, nhưng mà biết, nàng tiến bộ thần tốc như vậy, là vì muốn giết chết hay do muốn bảo vệ thái tử.

      "Nhưng mà chỉ như thế này em cũng chưa phải đối thủ của tôi, nếu muốn giết tôi, tôi cho em cơ hôi, còn nhớ ?"

      Trữ Dư Tịch cong chân tấn công lại bị cản được. "Chiêu này phải lần nào cũng dùng được đâu."

      Ánh mắt phẫn hận của nàng, Thi Dạ Triều nhếch môi cười, kiềm chế buông nàng ra. Buông cà vạt và cổ áo sơ mi ra, công khai ngồi lên sofa, hai tay duỗi dài đặt ở ghế sòa.

      "Tôi đến đây để giải thích với em, tôi nên làm vậy với em, Sorry."

      "Ý tôi là, chuyện nụ hôn ngày đó, còn cả .... chuyện năm đó."

      "Tôi với có chuyện gì cả, cút , về sau đừng xuất trước mắt tôi nữa."

      Thi Dạ Triều nở nụ cười. "Tại sao nhất định phải như vậy, xảy ra cũng xảy ra, nếu em hận tôi nhiều năm như vậy?"

      Tại thời điểm nàng để lộ biều tình như muốn giết người, từ từ cởi bỏ từng cúc áo sơ mi, vạch cổ áo sang hai bên, để lộ ra lồng ngực rắn chắc màu mật ong. vơ lấy con dao gọt trái cây mâm trà, mũi dao hướng vào mình, chỉa vào vết sẹo khá ngực.

      "Có muốn đánh cuợc lần ? Xem bây giờ, em có thể giết chết tôi ?"

      "Thi Dạ Triều! Tôi khác xưa rồi! Tôi tùy tiện đụng vào đâu!" Náng siết chặt nắm đấm, kiềm chế hận ý cùng lửa giận.

      "Tôi biết, em thay đổi thế nào tôi nhìn cũng biết, nên em có thể chấp nhận đề nghị của tôi, giết tôi, em có thể hoàn toàn thoát khỏi tôi, giết được tôi, mọi chuyện vẫn như cũ." Giọng bỗng chốc lại trầm thấp, cố ám chỉ. "Bây giờ, có rắn, chỉ có tôi, em và tôi."

      Nàng cũng phải đứa ngốc, làm sao hiểu được ám chỉ cái gì, nếu chấp nhận lời đề nghị của nàng phải trả cái giá đắt cỡ nào! Nàng làm sao có thể chịu được cái cảnh bản thân mình lại lần nữa cùng tiếp xúc thân mật!

      "Cuối cùng muốn bức tôi đến mức nào mới hài lòng? Tôi ràng với , đời này tôi khó có thể , tuyệt đối có khả năng!"

      Ánh mắt Thi Dạ Triều u, ánh mắt hổ phách hỗn loạn lóe lên tia cam lòng cùng vẻ đơn, sắc màu đổ tanh.

      Nàng tuyệt đối , cũng giống như , tuyệt đối thể ngừng nàng.

      , cho dù có ngừng, nàng cũng .

      "Vậy còn thái tử? em sao?" cười nàng, nhưng cũng cười bản thân mình. "Em ở cạnh ta nhiều năm như vậy, nếu có thể sớm em, phải sao?"

      "Tôi hiểu được, thái tử tốt ở điểm nào? Thời điểm em cần nhất, ở đâu? Cũng như bây giờ, cũng như năm đó...."

      "Tiểu Tịch, giữa em và , cho dù có tôi, cũng cực kỳ khó khăn, em cũng biết, còn cần tôi nhắc em sao?"

      Mặt Trữ Dư Tịch trắng toát. "Tôi cần nhắc tôi, tôi chỉ cần tránh xa tôi chút!"

      đứng dậy cài lại cúc áo, vẻ mặt rất nghiêm túc. "Đừng tôi cho em cơ hội, chúng ta có thể cá cược, khi mà tôi còn có chút nhẫn nại, em có thể làm thái tử cam tâm tình nguyện em, tốt thôi, tôi rời khỏi."

      "Tôi về Canada, xuất trước mặt em nữa, em cứ coi như tôi chết rồi."

      "Nếu thể em, vậy tiểu Tịch, dù có phải vận dụng hết lực lượng của nhà họ Thi đối địch với nhà Hoàng Phủ để dẫn em về Canada tôi cũng tiếc, tôi cưới em, em coi như bản thân mình chết rồi cũng được. Tôi cần tình của em, chỉ cần thân thể em."

      ... ...

      Trữ Dư Tịch cắn chặt môi, làm thái tử cam tâm tình nguyện, mình. Nàng cả nghĩ cũng dám nghĩ tới .....

      "Tôi vì sao phải nghe ? Tôi vì sao phải tin rời khỏi?"

      Thi Dạ Triều cười . " biết phải em giỏi ở điểm nào, thứ tình thầm lặng của em, chả là cái thá gì với loại đàn ông như thái tử, em chủ động, vĩnh viễn cũng chú ý đến em."

      thầm người, cái loại chờ đợi đau khổ vô vọng này, cái loại gần ngay trước mắt xa tận chân trời này, có lẽ đến cuối cùng chỉ có bản thân mình mới nếm trải. Khi bạn người kia, bạn vĩnh viên cũng quan tâm đến bản thân mình.

      Bạn vĩnh viễn cũng muốn dừng bước.

      Đời người rất dài, có thể bạn cam chịu dùng cả đời mình để chờ đợi, dù có là công dã tràng nữa .....

      ......

      Cho dù Trữ Dư Tịch muốn thừa nhận, nhưng ở phương diện nào đó nàng rất giống với Thi Dạ Triều.

      Nàng muốn phải ở bên cạnh người đàn ông này cả đời, mà lại biết được nàng như sinh mạng. Nhưng cũng thể trực tiếp cho biết tình cảm của nàng. Bởi vì những thứ qúa dễ dàng đạt được, biết quý trọng. Thứ nàng muốn, phải cho biết lòng mình, mà nàng muốn thái tử nàng, vì .

      Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm.(Tình biết tự bao giờ, chỉ hướng về người say đắm.)

      Trữ Dư Tịch quên mất bản thân mình chính xác bắt đầu từ bao giờ, chỉ biết rằng trong đời nàng thể thừa nhận có thứ gì đó mất. Chỉ biết cái loại tình này thống khổ nàng muốn nhẫn nại nghĩ nữa.

      "Mặc kệ hai người trước đó từng có cái gì, tiểu Tịch, bây giờ em thích Thi Dạ Triều sao?" Thái tử vẫn còn chờ đáp án của náng.

      Đáy mắt nàng hơi ướt, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người đàn ông này, gằn từng tiếng trả lời.

      "."

      "Em thích ta."

      Thái tử bỗng nhiên nhếch môi cười. "Tốt."

      " thái tử, em muốn ở cùng chỗ với ta, em. ..."

      Thái tử vỗ vỗ đầu nàng. " Yên tâm, em muốn, ai bắt ép em."

      Ngay cả lúc đó cuối cùng cũng xuống tay cưỡng bức nàng sao ....

      Tâm tình của câu của Trữ Dư Tịch "Em thích ta", lập tức tươi sáng trở lại.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 35. Mang thai

      Đây là mùa mưa nhiều nhất ở thành phố T. Nhưng mà lúc này thời tiết vẫn oi bức như trước khiến người ta khó thở, cũng may mà thành phố T gần biển, gió biển hiu hiu thổi mang bớt vài phần nóng bức.

      Kỳ nghỉ hè này của Trữ Dư Tịch và Hoàng Phủ Dĩ Nhu khá nhàm chán. Hơn nữa Dĩ Nhu lại vừa thất tình, mặc kệ thời tiết nóng bức đến bốn mươi độ, vẫn bắt Trữ Dư Tịch cùng shopping. tuần cũng dạo qua mấy vòng ở các khu thương mại ở thành phố T. Chiến lợi phẩm xếp thành núi, nhưng chưa cái nào được mở cả. Trữ Dư Tịch từ trước đến nay vẫn luôn là người chăm tập thể dục, hai chân cũng muốn rã ra, vậy mà nhị tiểu thư mảnh mai kia vẫn còn rất hăng hái. Đôi tay ngọc ngà ngừng chỉ chỏ, cằm hếch lên, chuyên chọn những thứ quý giá nhất.

      "Cái này, cái này, cả cái này nữa, tất cả gói lại hết cho tôi."

      Tài xế ở phía sau hai tay mệt mỏi xách đầy các túi lớn lớn , theo sau hai vị tiểu thư nào đó dạo.

      Trữ Dư Tịch cuối cùng cũng phải hàng thua, sau khi uống được miếng nước lạnh bắt đầu ngồi ghế dài than vãn, oán giận. "Tha cho em chị hai, em nổi nữa, cứ tiếp tục như vậy hại chết người đó."

      Dĩ Nhu xoay người lại, khuôn mặt tinh xảo nhắn bị chiếc kính mát bảng lớn che mất phân nửa, làn môi mềm mại, khóe miệng thẳng băng, mọi cảm xúc đều được viết hết lên mặt. tới rồi ngối xuống , ném cái túi xãch lớn sáng lấp lãnh sang bên cạnh, khoanh hai tay, trào phúng.

      "Thể lực cậu cũng chẳng tốt hơn tớ là bao."

      "Trách được mọi người đều thể hiểu được phụ nữ khi thất tình." Trữ Dư Tịch uống từng ngụm đồ uống lạnh lẽo, nhưng vẫn có cách nào có thể chống lại thời tiết oi nóng thế này. " việc cậu đốt tiền nên dừng lại tại đây, mấy ngày nay cậu cũng tiêu hơn trăm vạn rồi."

      Hoàng Phủ Dĩ Nhu giọng hừ lạnh, thờ ơ đáp. "Là thẻ của Quan Thánh Hi, tớ dùng còn chờ cho ta đem cho người phụ nữ khác tiêu hết sao?"

      "Người phụ nữ khác? có người phụ nữ khác?" Trữ Dư Tịch ngạc nhiên, nàng còn tưởng hai người bọn họ chỉ cãi nhau thôi, ngờ họ lại chia tay. "Cậu chia tay?"

      "Tớ tận mắt nhìn thấy, đó có thể là giả sao? ta vẫn còn vờ như quen tớ, cũng chẳng thèm liếc tớ cái." Thấu kính dáy kia che khuất tia sáng yếu ớt trong mắt . Quan Thánh Hi biến mất lâu như vây, đến cả cũng thực cho rằng người cũng có thể tan biến trong khí. Mãi đến khi nhìn thấy màn kia.

      Vóc người tinh tráng hoàn mỹ, ngũ quan khôi ngô tuấn tú, con ngươi màu xanh thâm thúy đẹp mắt, tay kéo người phụ nữ ngoại quốc xinh đẹp, thân mật khắng khít bên cạnh ta, như người khác vậy. ràng thấy .

      tin Quan Thánh Hi lại bắt cá hai tay, nhưng mà cũng chưa từng , nhưng vẻ sủng nịch quý trọng mà đối với khó có thể xem là giả được. Quen biết lâu như vậy, đến tận bây giờ, vẫn luôn mực chờ đợi , nhưng lại báo cho đến nửa điểm tin tức nào.

      ra phải tan biến trong khí, chỉ là theo người phụ nữ khác ... Trước mặt , hề kiêng dè, cũng có lời giải thích nào. Cho dù muốn thừa nhận, nhưng đều bày ra trước mắt rồi.

      Trữ Dư Tịch còn muốn an ủi , có lẽ những thứ tận mắt thấy được cũng nhất định là , hơn nữa nàng cảm thấy Quan Thánh Hi khác với thái tử. Thái độ của ta đối với phụ nữ, tùy tiện như thái tử. Tóm lại nàng tin Quan Thánh Hi bỏ Dĩ Nhu.

      Đột nhiên có ánh sáng lấp lóe lên trong đầu, nàng như nghĩ ra chút gì đó. "Người đàn ông nhà cậu thần bí như vậy, có khi nào là đặc công ? Khi cậu gặp ta, ta chấp hành nhiệm vụ nào đó, nên tiện liên lạc với cậu?"

      Lời vừa dứt cái trừng mắt đầy khinh bỉ của Dĩ Nhu cũng ngày càng dịu lại. " thái tử Quan Thánh Hi rất nguy hiểm."

      .

      Hạ Tử Dụ vừa dừng xe, đôi chân dài mảnh khảnh mang giày cao gót dài mảnh vừa bước vào nhà tinh chế, đến để lấy đôi giày số lượng có hạn đặt tháng trước. Vừa ra khỏi cửa ngửi được mùi đồ ăn béo ngậy của quán ăn ven đường, nhất thời thứ nước chua cuồn cuộn dâng trào trong bụng, nôn kham ở bên, hốc mắt ươn ướt.

      ý nghĩ đáng sợ chợt lóe lên.

      Sắc mặt Hạ Tử Dụ lập tức trắng bệch, nguyệt của trễ nhiều ngày, từ trước đến giờ chưa từng có chuyện này, nó luôn đến rất đúng ngày. Khả năng duy nhất là ....

      thất thần đứng ngây ra , bỗng nhiên lại bị người ở phía sau đụng trúng, cổ chân mềm nhũn ra, phía bụng dưới đụng vào lan can ven đường, nhất thời bụng co rút đau đớn.

      Trữ Dư Tịch thoải mái thu phục tên cướp, lấy lại được chiếc túi cho Dĩ Nhu. do dự chưa biết nên xử lý thế nào, lại thấy Hạ Tử Dụ khom người vỗ về bụng dưới.

      "Chị Tử Dụ? Chị làm sao vậy? khỏe ở đâu sao?"

      Hạ Tử Dụ gặp được Trữ Dư Tịch, sắc mặt lại càng thêm trắng bệch, cơ hồ muốn chạy mất dép. Lúc này Dĩ Nhu đuổi kịp, chưa kịp giáo huấn tên trộm đáng giận kia, trợn tròn mắt, nhìn chăm chăm vào vệt máu giữa hai chân Hạ Tử Dụ, che miệng kinh hô.

      "Chị Tử Dụ chị chảy máu kìa!"

      Trữ Dư Tịch theo phản xạ nhắm mắt lại, bảo bản thân mình đừng nhìn, hít sâu, rút chiếc chìa khóa trong tay Hạ Tử Dụ ra. "Tiểu Nhu nhanh lên xe , đưa chị Tử Dụ bệnh viện."

      .....

      Hạ Tử Dụ được đẩy từ phòng phẫu thuật sang phòng bệnh đơn.

      Trữ Dư Tịch bảo Dĩ Nhu về trước, thích hợp để ở lại những nơi thế này. Còn nàng ở lại chăm sóc cho Hạ Tử Dụ.

      Khi Hạ Tử Dụ tỉnh lại, là buổi chiều. Lần đầu tiên mở mắt, bắt gặp trần nhà trắng tinh. Mùi nước sát trùng thoang thoảng.

      Đây là bệnh viện. Trong lòng căng thẳng, hai tay lập tức xoa xoa phần bụng dưới của mình.

      "Đứa bé vẫn còn, đừng lo lắng, chị Tử Dụ."

      giọng êm ái truyền đến, gương mặt trắng bệch của Hạ Tử Dụ hơi ngẩng lên, ánh mắt có chút run sợ nhìn Trữ Dư Tịch.


      Trữ Dư Tịch khó khăn lắm mới nặn ra được nụ cười, đưa ly nước nóng cho . "Bác sĩ hai tháng rồi, đứa bé rất kiên cường, vẫn ở trong bụng chị, nhưng mà về sau nên cẩn thận hơn."

      Hạ tử Dụ hoàn toàn thất thần, tay run lên, cái ly rơi giường, lại lăn xuống mặt đất.

      Trữ Dư Tịch im lặng.

      Im lặng nhặt chăn lên. "Có cần em báo cho thái tử , để ấy đến đây?"

      Thái tử....

      "! cần cho ấy!" Hạ Tử Dụ buột miệng , kích động, nắm chặt lấy tay Trữ Dư Tịch. "Để chị, chuyện này, chị muốn....tự mình với ấy."

      Trữ Dư Tịch bị nắm nên hơi đau, nhàng nắm lấy tay , mỉm cười. "Được rồi, bác sĩ chị nên quá kích động, đứa bé mới có thể khoẻ mạnh ...."

      Hạ Tử Dụ nhè vỗ về phía bụng dưới vẫn chưa nhô cao của mình, ánh mắt khi dịu dàng, khi lại phiền muộn.

      Trữ Dư Tịch nhìn theo tầm mắt của , ánh mắt cũng tập trung về bụng của .

      "Ở đây sinh mệnh ?...."

      Trữ Dư Tịch gật gật đầu, "Ừ" . Nơi đó, có sinh mệnh , đứa bé, là con của người đàn ông nàng với ngươi phụ nữ khác.

      .

      Hạ Tử Dụ muốn nằm viện nên được người làm đến đón về.

      Trữ Dự Tịch vừa về đến nhà, còn chưa kịp tháo giày, nhận được điện thoại của thái tử.

      Ba chữ " thái tử" lấp lánh nhảy ra chiếc di dộng màu trắng.

      Chiếc điện thoại này, là thứ ngày đó đưa cho nàng. Từ khi điện thoại của nàng bị Thi Dạ Triều bẻ gãy, nàng vẫn chưa đổi cái mới. Nàng biết chiếc điện hoại mới này thái tử mất nhiều ngày để chuẩn bị, vài lần định bảo Doãn Vệ Hoài mang đến, nhưng vẫn thấy thích hợp lắm.

      Trước kia việc tặng quà cho những khác cũng chưa từng mất tự nhiên như vậy, tại sao chỉ đưa cho nàng cái điện thoại thôi lại khó vậy.

      Là số của , tên của , tất cả đều là tự tay lưu vào.

      Cho đến bây giờ trong chiếc điện thoại này chỉ lưu mỗi số.

      Nàng đợi hồi lâu sau mới bắt điện thoại, khẩu khí thái tử cũng có vẻ gì là hương giận cả, bên ngoài hơi ồn ào, nhưng vẫn có thể nghe giọng nữ ở nơi yên tĩnh phát ra. " lập tức lên máy bay, 11 giờ rưỡi đến thành phố T."

      "Tiểu Tịch? Tiểu Tịch? Em có nghe ?"

      "A! nghe, em biết, em làm bữa khuya cho ."

      Thế alf nàng chẳng thèm nghỉ ngơi, chạy thẳng đến nhà của thái tử. Căn nhà to như vậy, được sơn phết sắc trăng, sáng sủa, xa hoa cực độ. Nàng mình lòng vòng quanh căn nhà.

      Nơi này, nơi nơi đều là dấu vết của . Trong tủ quần áo, trừ quần áo của ra, còn có chút nữ trang, đó ràng đều là phong cách của Hạ Tử Dụ.

      Nàng ôm chân ngồi sofa, nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa để bàn trà.

      Nàng có chỉ là chiếc chìa khóa nhà , nhưng Hạ Tử Dụ lại có con . |-Hạ Mạt|

      Tuy Dĩ Nhu từng , thái tử thích Hạ Tử Dụ, nhưng lại để mang thai con .... Trước kia phải nàng chưa từng nghe mấy tin đồn có con riêng, trước giờ quan tâm lắm mấy cái tin vịt vớ vẩn đó, nên cứ để tùy mọi người muốn viết thế nào viết, cũng chưa từng thấy có người phụ nữ nào có thể mượn chuyện này để bước hoá phượng hoàng.

      Nhưng Hạ Tử Dụ khác. là người phụ nữ theo thái tử tám năm. Cho dù bên người thái tử có đổi bao nhiều người nữa, vĩnh viễn luôn có Hạ Tử Dụ ở bên cạnh . Thái tử đối với Hạ Tử Dụ khác với những khác, chuyện này hầu như ai cũng biết.

      Nàng cực kỳ kinh ngạc bản thân mình sao có thể bình tĩnh như thế đối mặt với chuyện này. Là do chính ánh nhìn hoa tâm của tôi luyện nên nàng của ngày hôm nay chăng?

      ...Thời gian dần trôi.

      Cũng lâu lắm, nàng thu lại tâm tình làm cơm. Cắt thức ăn rất nhanh, nhưng đầu óc lại nhịn được nhớ đến đứa bé kia...
      bàn ngào ngạt mùa thơm đều có đủ bốn món mặn canh, nhìn lại đồng hồ, nửa đêm rồi.

      Tay nàng chống cằm, ngồi ở trước bàn. Vị canh nhè , kích thích vị giác của nàng. Bao tử kêu gào, lúc này nàng mời nhớ ra , hoá ra nàng cũng chưa ăn cơm chiều.
      .....

      Khi thái tử về đến nhà, mồ hôi thấm ướt chiếc áo sơ mi, trực tiếp bỏ mọi công văn sang bên để tắm. Khi tắm rửa sạch , mới phát ra kia ngủ thiếp bàn ăn.

      dùng khăn lông lớn lau tóc ngồi xuống bên cạnh nàng, đồ ăn nguội lạnh, nhưng vẫn rất ngon miệng.

      người nàng vẫn còn mặc chiếc tạp dề, tóc che mất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt nhắm nghiền. Lúc này mới quan sát kĩ hơn, hóa ra lông mi của nàng cũng dài như vậy, dày như vậy, giống như cây quạt .

      nhàng vén tóc nàng lên, để lộ gương mặt say ngủ của nàng.

      Thái tử bỗng nhiên nhớ tới cảm giác của đêm hôm ấy, khi được ôm nàng cùng ngủ, khác nhau là mấy, chỉ khác biệt lắm, mà cảm giác ấy là cảm giác tuyệt vời nhất từng được nếm trải.

      Vậy mà tại, lại có làm bàn cơm ngon, chờ trở về.

      Thái tử bỗng cảm thấy, như thế này so với lúc ôm nàng ngủ, cảm giác có vẻ dễ chịu hơn.

      cuối cùng cũng nhận ra rằng khoé miệng của minh cong lên tự bao giờ, nhíu nhíu mày, "làm" với ngốc ngếch thế này, chẳng phải cảm thấy rất tuyệt mĩ sao.

      gõ gõ mặt bàn, Trữ Dư Tịch liền bừng tỉnh, cảm thấy cả kinh, thầm mắng bản thân mình thiếu cảnh giác! Còn chưa thấy ai đến theo phản xạ đá chân tấn công, thái tử đem toàn bộ phản ứng của nàng nhét vào trong mắt, tay khống chế sức của nàng, tay nắm lấy cổ chân mảnh khánh của nàng, ngón tay nhàng mơn trón.

      "Nhìn rồi hãy đánh, vạn nhất em làm bị thương, em phải chịu trách nhiệm đấy." Thái tử cười, cảm thấy việc nay khá buồn cười, hơi tiếc nuối muốn buông cổ chân của nàng ra. Trong lòng nghĩ thầm : hôm nay mặc màu xanh, ừm ...

      Trữ Dư Tịch thè lưỡi, dễ dạy dễ bảo tiếp nhận, đáp rằng. "Được, em chịu trách nhiệm, em chịu trách nhiệm."

      Vừa dứt lời liền nhận ra, hình như có cái gì đó phải cho lắm. "Đồ ăn nguội rồi, để em hâm lại."

      Nàng chỉ lo lảng sang chủ đề khác, mà quên mất bản thân mình ngủ rất lâu, chân hơi tê. Nhà ăn cách nhà bếp cái bậc , nàng trong lúc mơ mơ màng màng vấp phải.

      "Cẩn thận!"

      Lời chậm nhưng diễn biến rất nhanh, phản ứng của thái tử cực nhanh, nhanh chóng đứng dậy đỡ lấy thân thể lảo đảo sắp ngã của nàng ....

      Còn Trữ Dư Tịch vốn chỉ nghĩ phải túm lấy cái gì đó mình ngã mất, thế nên, trong lúc bối rối, nang túm được cái khăn quấn ngang hông ...
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :