1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi Trâu Già Gặm Cỏ Non - Thuấn Gian Khuynh Thành (c83) HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 78:

      Mục Ca nhìn bánh bao trong tay, đưa mắt nhìn , nhàn nhạt hỏi: “Em chưa ăn sáng.”

      “Em muốn ăn.” Nhược Hi ngập ngừng .

      “Em nên phụ ý tốt của người khác, nhất là lúc bên cạnh có ai chăm sóc.” Giọng của nghe có chút khàn.

      Lâm Húc Thịnh được đưa tới phòng nội trú để quan sát, Nhược Hi lái xe đưa Mục Ca về nghỉ ngơi. Sáng sớm đường bị kẹt xe, xe chậm lại. Nhược Hi nhìn thẳng về phía trước, muốn chuyện, Mục Ca khép hờ mắt, tựa như nghỉ ngơi. Hai người đối với câu kia vẫn canh cánh trong lòng, ai cũng chịu phá vỡ cảm giác lúng túng trầm mặc.

      Đến nhà Mục Ca, Nhược Hi xuống xe, Mục Ca đẩy cửa xe rất mạnh, cho thấy rất tức giận. Cũng thèm đóng cửa xe, xoay người lại, dùng sức đẩy mạnh Nhược Hi lên ghế hôn môi , dùng sức trằn trọc mút lấy.

      Nhược Hi từ chối nhưng lại thoát khỏi khống chế của , ngược lại còn khiến dùng thêm sức. Cho đến khi Nhược Hi chấp nhận giãy dụa nữa, mới dừng lại tất cả động tác sát bên tai :: “Ngày hôm qua mới nhận được thông báo kéo dài thời gian công tác, thời gian kéo dài này, có thể là kì hạn.”

      Nhược Hi sững sờ dưới ánh mắt áp bức của , thể gắng gượng sống lưng nghe tiếp: “Nếu như em có bất cứ cầu gì có thể trước mặt , đừng cho người khác nghe!” Giọng nghe như băng tuyết ngàn năm, lạnh lẽo bức người, đột nhiên mất toàn bộ ý niệm muốn giải thích hành động vừa nãy của mình với Lê Tử Trạm.

      Thôi, nếu hiểu lầm, cứ mặc thôi.

      Cuộc sống thế này khiến mệt mỏi, mệt đến nỗi chẳng còn muốn kinh doạnh đoạn tình cảm chị em nhau phức tạp thế này nữa.

      Nhà, thể rời bỏ, ba cuối cùng vẫn cần chăm sóc. Nếu còn muốn lao tâm lao lực cho tình , xin lỗi, lực bất tòng tâm.

      “Nếu như là kì hạn, em nghĩ, em chờ .” Nhược Hi quay đầu lời cự tuyệt.

      Sau hôm dó, hai người gặp nhau, tin nhắn điện thoại cũng . Sau đó Mục Ca ở nhà hay về Thâm Quyến, cũng . Mỗi lần khi đêm khuya an tĩnh, ở bên giường chăm sóc ba, nhiều lần nhìn điện thoại mà ngẩn người.

      như vậy, có nghĩa là phá vỡ tin tưởng hai người họ tạo dựng nên, vừa có chút mong ước, mong ước bọn họ có thể lưu lại chút gì đó bị phá vỡ.

      Dưới áp lực như thế này, ai còn có thể giữ vững tâm trạng bình thản đây?

      Lâm Húc Thịnh lần này coi như là nhặt lại được cái mạng, y tá ngày đó bị Nhược Hi sa thải, nhưng vào đông tìm y tá thay ca rất khó nên chỉ có thể do mình chăm sóc. Lê Tử Trạm tới khu nội trú thăm mấy lần, bất đắc dĩ cũng giúp được gì, nhiều nhất là chỉ đưa cơm, hay mang cho găng tay, khiến cảm thấy chút ấm áp trong mùa đông giá lạnh.

      Hai ngày liên tục, công việc bận bịu, thừa dịp đồng nghiệp giúp chăm sóc ba, Nhược Hi về nhà tranh thủ thay quần áo, lúc rời khỏi cửa bệnh viện thấy Lê Tử Trạm chuẩn bị tan ca, ta chào hỏi với , ngỏ ý muốn đưa về nhà.

      Nhược Hi cũng cảm giác hoa mắt, lái xe cũng được, vì vậy tự nhiên ngồi lên. Lại nghĩ tới oan gia ngõ hẹp, lúc tới nhà vừa mở cửa xe thấy Mục Ca đứng phía xa.

      Lê Tử Trạm tất nhiên cũng nhìn thấy sắc mặt u của Mục Ca, từ trong xe ra mặt biến sắc nhìn phản ứng của Nhược Hi.

      Nhược Hi cúi đầu xuống, cho đến lúc tới cầu thang, ngay cả nhìn cũng thèm nhìn cái.

      Giọng của từ sau vang tới, lộ ra vẻ mệt mỏi đau đớn, “ vốn nghĩ thông suốt, muốn Thâm Quyến nữa.”

      Nhược Hi dừng bước, trầm mặc đứng tại chỗ.

      “Kết quả bây giờ phát , ra tự mình quá đa tình. Nếu đối với em mà là dư thừa, lưu lại cũng tự rước nhục mà thôi, như vậy, rời xa.”

      lầm rồi, dưa thừa phải , là em.” Nhược Hi nhìn thẳng, lạnh nhạt . “Nếu muốn rời , xin mời.”

      Mục Ca trầm mặc, quay đầu nhìn Lê Tử Trạm đứng tựa người vào xe, “Có lẽ lựa chọn của em là đúng.”

      Nước mắt của Nhược Hi nhanh chóng trào tới đáy mắt, lại nhắm mắt nuốt ngược trở lại, mở mắt, nước mắt lại trào ra. cố gắng ổn định giọng : “Điều sai lầm của em, là lựa chọn đoạn tình cảm mà mình thể kiên trì tới cùng.”

      Chị em nhau, thương xa cách, chua cay và khổ sở chỉ người trong cuộc mới hiểu. cần cánh tay rộng rãi đứng sau lưng, tùy lúc có thể dựa vào. Nhưng bây giờ quay đầu lại, chỉ là đơn. Mệt mỏi suy sụp như vậy có thể chịu đựng hai ngày, nhưng liệu có thể kiên trì cho tới khi nào?

      Nhất là khi ba lần nữa nằm viện.

      Rốt cuộc kết thúc đoạn tình cảm này sao, vẫn do dự. Tình dám trông mong, ba vào viện cảm giác hành hạ khổ sở này chịu đủ rồi, muốn dây dưa nữa. Có lẽ, nên chấm dứt tất cả, chỉ chuyên tâm vào ba, dù lòng đau, nhưng so với bị gông xiềng siết đến mức còn hơi thở vẫn tốt hơn nhiều.

      Mục Ca nhìn vào mắt , “Thế nào, em hối hận về tình cảm của hai chúng ta?”

      Nhược Hi im lặng, chỉ nhìn , câu nào.

      từng nghĩ có thể chúng ta vì áp lực ba mẹ mà chia tay, sau đó vì thành kiến của xã hội mà chia tay, nhưng ngờ, nguyên do là vì chú Lâm bệnh mà chia tay.Em rốt cuộc tin tưởng , hay là tin tưởng bản thân? Em có thể ràng ?”

      Nhược Hi nhìn Mục Ca cười khổ: “Em tin vào cuộc sống, nếu về giúp em, em suy sụp, còn gì tới tình cảm. Em phải là thánh nhân, em cũng vĩ đại. Tuổi tác chênh lệch, áp lực ba mẹ em có thể chịu, nhưng thể chịu được lúc em đau khổ nhất, chỉ có mình em kiên trì.”

      “Nhưng quyết định Thâm Quyến, chẳng lẽ còn được?”

      “Sau đó sao? Mất cơ hội như vậy, cam tâm chịu bị cắt bỏ đôi cánh ở bên cạnh em? xin lỗi, em thể đồng ý. Ngày trước lúc suy sụp, em cũng bị áp lực, hôm nay ba em giường bệnh, em thể chia sẻ những khổ sở vất vả với , nếu vì thế mà vứt bỏ công việc, hoặc thất bại, em hỏng mất, bởi vì em có thời gian rảnh rỗi để an ủi, chia sẻ… hiểu chưa?”

      Lâm Nhược Hi cảm giác suy nghĩ của mình bắt đầu hỗn loạn, biết mình rốt cuộc muốn gì, rốt cuộc muốn chứng minh cái gì. Chỉ là tất cả mọi chuyện, đều rơi vai khiến còn khả năng chống đỡ.

      quá mệt mỏi, vì vậy muốn nhịn nữa. Những đè nén bao năm qua cứ vậy mà bộc phát, toàn bộ phát tán người , những thứ hài lòng, trôi chảy, toàn bộ ném cho , chỉ cần để lòng an tĩnh chăm sóc ba là được rồi.

      Bởi vì, tất cả hỗn loạn đều do mà mang tới, chịu nổi.

      Làm sao về tới nhà, hoàn toàn nhớ , gọi điện cho đồng nghiệp, mình quá mệt mỏi muốn nghỉ lát, nhờ ấy giúp nửa ngày. Nhược Hi rất muốn nghỉ ngơi, nhưng ngủ được an ổn, khóc đến đau. Tiếng động ở lầu dưới vang lên, trong mộng toàn bộ là nét mặt đau thương của khi rời .

      vất vả mới chìm vào giấc ngủ, lại bị điện thoại đánh thức, nhìn thấy là số Lê Tử Trạm. Nhấn tắt, lật người ngủ tiếp, lại nhận được tin nhắn.

      “Mộng đẹp?”

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 79:

      Hai chữ ngắn ngủi, sau đó là im lặng. Nhược Hi sửng sốt, sau đó tắt điện thoại, rửa mặt thay quần áo tới bệnh viện chăm sóc ba.

      bây giờ có thời gian suy nghĩ những ý tứ của người khác, cũng muốn dây dưa với hai người đàn ông này. Ở bệnh việc công tác lâu, sinh ly tử biệt ngày ngày diễn ra, khổ sở phải là ngày ngày kéo dài, căn bản còn kịp quản nó. chỉ cảm thấy những tình tiết trong tiểu thuyết chưa chắc là giả, có lúc, con người chính là mù quáng.

      Về phần, lí do, chỉ người trong cuộc mới hiểu.

      Đến bệnh viện cảm ơn đồng nghiệp giúp mình chăm sóc ba, sau đó bác sĩ chủ trị có thể về nhà nghỉ ngơi. Ngày thứ hai lúc ba xuất viện, nhờ ai, tự mình đẩy ba, gọi điện kêu xe chuyên dụng đưa về nhà.

      Tinh thần của ba so với lúc nằm viện tốt hơn nhiều, chỉ là vì bị ngã nên ba trầm mặc hơn. Mặc kệ Nhược Hi trêu chọc thế nào ba cũng chịu nhiều. Nhược Hi về nhà vội thay quần áo nấu cơm, giặt quần áo cho ba, sau đó đưa đồ ăn tới cho ba, ba vẫn nhắm mắt chuyện cũng chịu ăn cơm.

      nhẫn nại khuyên, khóe mắt ba ướt át, môi khép chặt. Nhược Hi hiểu ý ông, cảm thấy bản thân liên lụy con, cho nên còn ý niệm muốn sống.

      Nhược Hi còn phải trực ban, sắp tới giờ phải làm, ba lại chịu ăn cơm, bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi người hỏi tìm được y tá chưa, nhưng bên kia chưa tìm được, tức giận tới cực điểm, vứt mạnh điện thoại lên đầu giường.

      Nhiều lần, cầm điện thoại, muốn gọi tới nhà Mục Ca cuối cùng lại cắt đứt.

      muốn nhờ Mục tới chăm ba, nhưng lại biết thế nào, do dự cuối cùng buông tha.

      ngờ, lúc cầm chìa khóa chuẩn bị làm việc, thấy Mục mệt mỏi đứng ngoài cửa, sững sờ vài giây, nhanh chóng hiểu được vội lách người.

      Đến lúc này, lần đầu tiên mới cảm thấy Mục là người thân, người luôn luôn phải có người thân bên cạnh. Mục nhìn thấy Nhược Hi cũng có chút xấu hổ lo lắng, biết làm gì chỉ có thể khong ngừng: “Dì biết ba con bị bệnh, hôm trước nhận điện gì ở dưới nhà ngoại, mới vừa về, ba con, ông ấy thế nào?”

      Mục nhận được điện thoại, tất nhiên là do Mục Ca gọi, hai người thế, mà vẫn còn gọi mẹ tới giúp tay. Nhược Hi chỉ cảm thấy ngực buồn bực, nước mắt trào lên chua xót. Mục lo lắng tới giường bệnh, nước mắt rơi xuống, nhìn Lâm Húc Thinh. Nhược Hi lặng lẽ tới cầm cái khăn đưa tới, Mục nhận, chỉ vùi đầu vào ngực Lâm Húc Thịnh, thân thể run lên, khóc thành tiếng.

      Nhược Hi yên lặng để khăn bên cạnh, sau đó cầm chìa khóa rời .

      Lúc lái xe, cảm thấy bên trong xe quá yên lặng, muốn mở radio nghe, cảm thấy những mệt mỏi tích tụ quá nhiều, nước mặt lẳng lặng rơi xuống.

      Cố gắng lái xe tới bệnh viện, vừa tới phòng làm việc thay đồ, lại nghe y tá bệnh nhân tối qua có vấn đề, vội chạy tới, bỗng nhiên thấy đầu ong ong, toàn thân có sức, tất cả thanh đều mơ hồ…

      sợ mình ngất xỉu, bước chân lảo đảo, tựa người vào bàn làm việc, cuối cùng vơ lấy điện thoại bàn.

      Ngón tay lần theo bàn phím theo bản năng bấm số.

      Trong danh ba, phím tắt số 1 là của .

      , rất nhớ .

      Lúc ý thức của dần dần khôi phục nằm giường bệnh, chỉ nghe thấy tiếng bác sĩ chuyện, giọng của đồng nghiệp và tiếng bước chân lại xung quanh.

      Dù sao thân là bác sĩ, trong giờ làm việc mà bị ngất xỉu, cảm thấy ái ngại.

      “Bác sĩ Lâm, ấy là quá mệt nhọc.”

      “Nghe ba bác sĩ Lâm hai hôm trước đưa tới phòng cấp cứu của bệnh viện, ấy giờ phải làm, lại còn phải chăm sóc ba.”

      ấy hôm nay tới hơi muộn, là chuyện trước giờ chưa từng có, hôm nay sắc mặt ấy rất kém, cũng ăn sáng, tôi tới gọi ấy thấy ấy té xỉu trong phòng làm việc.”

      “Mọi người phải chăm sóc, và giúp đỡ ấy hơn. Đợi ấy tỉnh mọi người với ấy, nếu trong nhà có chuyện viện xem xét giải quyết, nếu khỏe, nhà có người cần chăm sóc cứ xin nghỉ ngơi vài ngày, cần phải cố gắng.”

      “Vâng, viện trưởng.”

      Nhược Hi trong lúc mơ mơ màng màng vẫn cố gắng phân biệt mọi thanh, cố gắng mở mắt.

      cần, tôi ở đây chăm sóc ấy.” Bên tai nghe được giọng quen thuộc, an tâm nhất chính là .

      ra là, cũng ở đây, trong lòng lúc này buông lỏng, lần nữa chìm vào giấc ngủ. So với những ngày trước đầy áp lực và căng thẳng, lần này, ngủ rất ngon.

      Lúc Nhược Hi tỉnh lại trời tối đen, thử ngồi dậy, lại phát cánh tay còn truyền nước.

      Ánh đèn đầu giường chiếu sáng gương mặt Mục Ca, khóe miệng có chút máu bầm, ở mi mắt cũng vậy. Gương mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt nhìn lại kiên định lạ thường.

      Nhược Hi đưa tay muốn sờ vào vết thương mặt , Mục Ca ngượng ngập, mặt né sang bên khác, dịu dàng hỏi: “Còn mệt , muốn ăn gì ? mua cho em.”

      Nhược Hi lúc này mới nhớ tời tình huống của hai người lúng túng , “ xin lỗi, em quên mất.”

      “Em quên cái gì?” Mục Ca giọng hỏi.

      “Em quên mình chia tay, nên có hành động như vậy.” Nhược Hi cắn môi nhắm mắt lại, chuyện nữa.

      Qua lúc lâu, sau đó mới nghe tiếng : “Đó là quyết định đơn phương của mình em, đồng ý, vì vậy quyết định đó có hiệu lực.”

      !” Nhược Hi lâu chưa tức giận như vậy, ngay cả cũng cảm thấy có sức.

      cái gì? có chút sai lầm thay đổi, đổi xong nếu tái phạm, lại sửa đổi tiếp, cho đến khi sửa thành công mới thôi. Đây là quyền lợi của .”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 80:

      Nhược Hi đối với hành động ăn vạ này của chỉ bĩu môi: “Ai tuổi có quyền lợi như vậy?”

      Mục Ca biến sắc nhìn chăm chú vào , sau đó chậm rãi mở miệng, từng chữ từng câu: “Bởi vì tuổi , nên có lúc có cách nào thông cảm cho người phụ nữ của mình, nhưng mà, chính vì ít tuổi cho nên có cơ hội học tập làm thế nào để thông cảm và chia sẻ.”

      “Vậy từ từ học cho tốt, học xong, tương lai bạn cũng cảm thấy hạnh phúc.” Nhược Hi cảm thấy tâm trạng đột nhiên xuống thấp.

      Mục Ca chau mày: “Em lại làm sao? Trong đầu em rốt cuộc suy nghĩ cái gì?”

      Nhược Hi cố tỏ vẻ lạnh nhạt như có gì : “Em kì cục cũng tốt, kì cục bỏ được.”

      Mục Ca biết nghĩ đằng nẻo, chỉ nhìn mỉm cười, ánh mắt trong suốt, tinh khiết và vô tội.

      Nếu như mạnh miệng, còn có thể lên tiếng giễu cợt vài câu, nhưng lại ứng phó như vậy, giống như là đấm vào bị bông, có tác dụng, quay lưng lại thèm để ý tới .

      Mục Ca dựa vào sau lưng , nóng rực. Toàn thân Nhược Hi căng cứng, ấm ấp, nỡ đẩy ra, chỉ có thể lạnh lùng : “ thấy làm như vậy là có cốt khí sao?”

      ngờ lại kề sát tai giọng : “ thấy tốt lắm, có cốt khí cưới được vợ.”

      Mục Ca chuyển biến đột ngột khiến Nhược Hi kịp thích ứng. thậm chí bắt đầu suy nghĩ có phải nhân cơ hội chiếm đoạt bất động sản của Lâm gia, hay là lúc vừa kiểm tra lại phát ra có bệnh gì?

      Thái độ của khiến người khác phải gãi đầu khó hiểu.

      Rất nhanh, câu đố của được người giải đáp.

      Vào ngày thứ hai khi xuất viện, Lê Tử Trạm muốn mời ăn tối. Nghĩ tới mấy ngày liên tiếp chăm sóc ba và mình, Nhược Hi sảng khoái đồng ý, họ vẫn tới nhà hàng lần trước, chỉ khác là Lê Tử Trạm có phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong như hôm đó.

      Các món ăn được bày ra, vết thương mặt ra ràng, lại chỉ cúi đầu uống trà, thèm động đũa, ngồi an tĩnh nhìn Nhược Hi ăn.

      Nhược Hi quan sát xong, vết thương của Lê Tử Trạm so với Mục Ca nặng hơn chút, mặt thế, người chắc tốt hơn bao nhiêu. Suy nghĩ chút mở miệng: “Lê Tử Tram, vết thương mặt ….”

      “Bị người đánh.” rất bình thường, giống như thảo luận thời tiết hôm nay rất đẹp.

      Nhược Hi trầm xuống, gì, chỉ vùi đầu dùng bữa.

      “Em hỏi là ai đánh?” Lê Tử Trạm giống như để ý hỏi.

      Nhược Hi : “ cần hỏi, tôi nhìn thấy vết thương mặt ấy rồi.”

      “A, vậy sao? ta bị thương nặng ?” Lê Tử Trạm mỉm cười hỏi.

      “Chỉ là bầm tím bình thường, xem ra xuống tay lưu tình.” Nhược Hi thở dài, ra vết thương người Mục Ca ràng lắm, hai người họ lại biểu bình thường như là gió nước chảy.

      Lê Tử Trạm bình tĩnh nhìn Nhược Hi, đưa tay gắp thức ăn để trước mặt , rồi : “Tôi cảm thấy chỉ là bị thương mặt.”

      Lúc Lê Tử Trạm gắp đồ ăn, Nhược Hi nhìn tay , các đốt ngón
      tay chỉ sưng đở, có chỗ còn bị sượt da. Màu mán đở sậm ở mu bàn tay quá chói mắt.

      "tôi cảm thấy ta Ít nhất cũng phải nằm giường vài ngày." Lê Tử Trạm cười , “Bởi vì lúc nghe em ngất, tôi căn bản là có sứ lực để đứng dậy tới nhìn e.”

      Nhược Hi nghe vậy, lập tức đứng lên, “ bị thương rất nặng?”

      Lê Tử Trạm đè lại bụng mình, " đến nỗi, chỉ là tuổi tác Iừa được người, tôi cùng dù gì cũng hơn nhau mười tổi, như vậy là tôi vượt xa năng lực của người bình thường."

      Câu đùa này, Nhược Hi cười nổi.

      “Ngày hôm qua có người bạn về nước tới sân bay nhận điện thoại, chỉ là vừa gặp mặt ôm cái, chưa kịp phản ứn bị người ta đánh cho quyền.” Lê Tử TRạm thản nhiên nhìn , “Quay đầu lại phát người kia chính là bạn của em, lúc đó ta rất tức giận, trong miệng còn nếu tôi cam kết chăm sóc thương em cũng được làm tổn thương em.”

      Nhược Hi nghe thấy hoàn toàn có cảm giác đánh bại, thể ngờ Mục Ca lại kích động như vậy, đành ngượng ngùng xin lỗi Lê Tử Trạm: "Xin lỗi, nghĩ lại gây phiền phức cho .”

      “Tôi cũng sớm vừa mắt với ta, cho nên lúc xuống tay cũng , vậy mà em còn xin lỗi tôi?” Lê Tử Trạm cười khẽ.

      “Tôi…” Hi vọng hai người đều chết ! Nhược Hi cắn răng nghiến lợi ở trong lòng hô hào.

      “Sau đó hai người chúng tôi đánh nhau loạn hồi, bảo vệ lập tức đem , ở trong đồn cảnh sát nửa ngày, cuối cùng nộp tiền bảo lãnh rồi về. Vừa ra cửa ta nhận được điện thoại, em ngất xỉu, ta liều mạng bắt taxi chạy ngay tới bệnh viện, ha ha.”

      “Vâu tới bệnh viện kiểm tra vết thương?” Nhược Hi nghe tới đây, tìm được lời nào, đành phải biểu lộ quan tâm của mình.

      “Tự bản thân là bác sĩ, chỗ nào bị thương, cần bôi thuốc gì đều biết, em xem.” Lê Tử Trạm bị câu của chọc cười, hỏi ngược lại.

      Nhược Hi cúi đầu lặng yên chốc lát, mới nhớ lại chuyện cũ, trong lòng mơ hồ thương cảm, khẽ nhếch môi: “Có phải ấy trở lại?”

      Lê Tử Trạm gật đầu: “ sao, cho nên tôi mới bị đánh.”

      muốn…” Nhược Hi tới đây, lại được nên lời.

      Lê Tử Trạm nheo mắt lại lẩm bẩm : “Tôi chuẩn bị rời khỏi nước tiếp tục học lên.”

      Cả hai người trầm mặc, Nhược Hi : “ ấy trở về, lại , đây là trốn tránh sao?”

      Vẻ mặt Lê Tử Trạm lạnh nhạt. “Vốn là nghĩ ở trong nước muốn trốn tránh nhưng bây giờ trong nước cũng có người tôi muốn gặp, cho nên phải tìm nơi có người quấy rầy, yên tĩnh thời gian.”

      Nhược Hi trầm mặc nhìn , Lê Tử Trạm cũng nhìn lại, dịu dàng : “Lâm Nhược Hi, em nên lựa chọn rồi. Cuộc sống chính là như vậy, em cắn răng cái, chuyện gì cũng có thể qua , cần bởi do dự mà cự tuyệt vứt bỏ hạnh phúc trong tay, đừng có ý nghĩ buồn cười như thế. Bằng , đến lúc em muốn tìm lại, nhất định kịp, có thể gặp nhưng thể cầu, nếu thể cầm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó vụt mất.”

      Nhược Hi buông đũa im lặng.

      “Tôi với ta, tôi lòng thích em, nhưng đáng tiếc, vĩnh viễn có được em.Bởi vì trong lòng em chỉ có người, mà tôi trùng hợp lại tới chậm bước.” Lê Tử Trạm tới đây, còn ngịch ngợm làm mặt quỷ.

      “Em đừng mong muốn người đàn ông ba mươi tuổi thành thục như người đàn ông bốn, năm mươi tuổi, em lựa chọn ta, thông cảm cho ta về tuổi tác cũng như khuyết điểm, ưu điểm. hưởng thụ tuổi trẻ, sao lại còn do dự, Lâm Nhược Hi, em làm vậy tôi coi thường em.”

      ta em, điểm này so ra với tôi còn kém, nếu đổi lại là tôi, tôi bỏ qua tôn nghiêm mà quay lại quấn quýt lấy em, nếu như vậy, hạnh phúc là bị hai người chúng ta vứt bỏ cách dễ dàng.”

      “Bây giờ cơ hội ở trước mắt em, chính em cần nghiêm túc suy nghĩ. cần mãi hành hạ tình cảm của mình, học được cách tin tưởng người bên cạnh mình quá khó, nếu như năm đó tôi nguyện ý học cách tin tưởng em cũng gặp được tôi.”

      Nhược Hi cúi đầu nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của Lê Tử Trạm nhìn mình chăm chú, ngẩng đầu nhìn lại, cũng né tránh, ánh mắt thẳng tắp nhìn , lạnh nhạt thành khẩn, hiếm thấy vẻ mặt này của , nên cảm thấy mất tự nhiên, ấp úng nổi câu.

      “Lần trước tôi đưa em về nhà, ta mặc dù giận dỗi với em, nhưng vẫn hề câu nào làm tổn thương em, em nghĩ ta ít tuổi, nhưng ta ít tuổi hơn em mà lại hiểu được cách làm thế nào làm tổn thương tới người phụ nữ mình …”

      Nhược Hi đột nhiên cắt đứt lời , “ người quen đó có phải là Thiều Nhi?”

      “Đúng.”

      là vì ấy rời khỏi nước, hay là…”
      Last edited by a moderator: 9/9/14

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 81:

      “Tôi là vì em.” Lê Tử Trạm thẳng.

      Trái tim khẽ run lên, lần nữa cúi đầu, ra lời.

      Vậy đại khái là có vay có trả. Năm đó Nhược Hi bị Thiều Nhi cướp Hải Dật, hôm nay Thiều Nhi lại bị Nhược Hi đoạt Lê Tử Trạm, ai có thể đổ lỗi cho chuyện xưa, ai có thể người nào đúng người nào sai? Nợ tình cuối cùng cũng hoàn lại, bỏ lỡ cuối cùng bị mất, thế gian này tất cả mọi thứ đều có an bài, người nào, cũng thể chạy thoát.

      “Lâm Nhược Hi, em có phải lại muốn đem những thứ này quy kết cho trời cao an bài?” Lê Tử Trạm sáng tỏ nhìn , cười hỏi.

      Nhược Hi hoảng hốt vài giây, giương mắt nhìn , “Thế nào?”

      “Em nhất định cho rằng trời cao an bài cho em và bạn trai của em. ta ngày hôm qua với tôi, ta thích em, mười hai năm rồi.”

      Nhược Hi phản bác được, cúi đầu nhìn ngón tay mình.

      “Mười hai năm, chỉ là nghĩ chút, tôi thể sánh bằng. Tôi năm nay mới bắt đầu thích em. Cho nên lúc ta những lời này, tôi liền cam tâm tình nguyện nhận thua.” Lê Tử Trạm nhanh chậm câu.

      “Dĩ nhiên, tôi và Thiều Nhi cũng là mười hai năm.” Lê Tử Trạm chuyện đầy ý vị sâu xa.

      “Năm đó, chuyện em và Hải Dật, ra hai chúng ta đều là vật hi sinh, nhưng là, đó lại là đoạn chuyện xưa khác.” cười .

      Nhược Hi ăn xong cơm tối về nhà, xa xa nhìn thấy mấy bóng lưng quen thuộc.

      Ba ngồi xe lăn, Mục mỉm cười đẩy, Mục Ca khoác cánh tay mẹ, từ từ về phía trước, nhà ba người vui vẻ hòa thuận.

      Nhược Hi lúc này mới nhớ, hôm nay là ngày ba tái khám, thế mà lại quên.

      lên tiếng gọi, chỉ lặng lẽ sau mọi người.

      Nhớ tới những lời Mục Ca với , “Tương lai, bốn người chúng ta ở chung chỗ, mẹ đẩy chú Lâm tản bộ trong hoa viên, còn hai chúng ta làm việc của mình.”

      mỉm cười cái, lại nhịn được thở dài, đôi mắt tự chủ nóng lên.

      Lúc lên cầu thang, Mục Ca cõng Lâm Húc Thịnh, Lâm Húc Thịnh vóc dáng cũng lùn, Mục Ca cong lên hai chân có chạm đất, Mục Ca thể làm gì khác hơn là dùng sức cúi người đẩy ông lên, xác định Lâm Húc Thịnh nằm thoải mái ở lưng, mới cúi đầu khom người lên lầu, Mục theo sau kéo xe lăn.

      Nhược Hi cẩn thận theo sáu mọi người, bước chân nhàng.

      Nghỉ ngơi chút, dừng chút.

      Nhược Hi ngẩng đầu nhìn vạt
      Trâu già gặp cỏ non c81

      ...

      áo mọi người trong bóng đêm, có lần nhìn thấy Mục Ca có vẻ mệt suýt chút nữa ngã xuống, dường như muốn xông lên, nhưng vẫn nhịn được, chờ mọi người tới cửa nhà, ở dưới lầu nam nghe thiếng mọi người mở cửa.

      "Mẹ, con đem chú Lâm vào, đợi lát phải ra ngoài, mẹ cần khóa cửa." Giọng Mục Ca vẫn quanh quẩn ở hành lang, truyền tới tai của phải là nhàng như trước, mà là mệt mỏi.

      "Con muốn đâu?" Mục giọng hỏi.

      " trễ thế này, Ngược Hi còn chưa về, con đón ấy..."

      Mục Ca trả lời, lúc này cửa mở ra, nửa câu sau của , nghe .

      Nhược Hi nghe phải ra ngoài, vội xoay người xuống lầu, biết tại sao, lại có cảm giác lo sợ khi gặp mặt .

      Quả nhiên, bao lâu, Mục Ca nhanh chóng xuống nhìn thấy đứng đó, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Lạnh thế này, em sao lên nhà?"

      Trái tim của vì câu của mà ấm lên, : "Em muốn ra ngoài."

      Mục Ca lên tiếng, chỉ tới cạnh , cởi áo khoác ngoài mặc cho , áo khoác còn vươn hơi ấm của , ở trong đêm đông giá rét, khiến ấm áp, cúi đầu hai người nắm tay, dạo đường.

      ", lúc nào về?" Nhược Hi nghĩ tới công việc của hỏi.

      " với bên kia hoãn lại nữa rồi." Mục Ca cười nhàn nhạt.

      Nhược Hi nghĩ lại xử lí như vậy, kinh ngạc chút sau đó nhàng hỏi: " biết như vậy là rất đáng tiếc sao?"

      " còn nhiều năm để phấn đấu, có gì đáng tiếc. Nhưng bây giờ nếu . người của còn, đó mới là chuyện đáng tiếc nhất."

      Mục Ca quan điểm của mình ràng như vậy khiến giật mình, " khi nào lại nghĩ thông suốt như vậy?"

      "Làm ơn, em đừng lúc nào cũng coi là thằng nhóc, đó là điều ở trong tâm trí ." Mục Ca khẽ mỉm cười.

      Nhược Hi nhìn cái, đột nhiên đầu quay sang chỗ khác, chớp chớp mắt, muốn đem mước mắt quay ngược trở lại, "Khoác lác."

      "Sang năm là năm trâu. Chúng ta có hợp tuổi?" quay đầu lại hỏi.

      Nhược Hi chuyện, quay đầu nhìn , cũng nhìn , chau mày, dáng vẻ như suy nghĩ, giống như là nghiên cứu nguyên nhân trầm mặc.

      Cùng nhau tới bên lề đường, ngồi ghế đá, lặng lặng tựa người vào vai , cùng nhau nhìn ngắm đường phố xe cộ lại, những ánh đèn xe vụt qua nhanh chóng mang nguồn sáng, lưu lại vệt mờ mờ, lúc này hai người ngồi ghế đá, rất yên tĩnh.

      Mấy ngày liên tiếp mệt mỏi về chuyện tình cảm rồi chuyện của ba, lúc này an tĩnh rúc đầu vào người , bất động, cũng chuyện.

      Hai người ngồi yên lặng được lát Nhược Hi lại hắt xì hai lần, Mục Ca cau mày, "Em có muốn về nhà uống thuốc?"

      Nhược Hi yên lặng lắc đầu.

      "Em bị cảm." Mục Ca vui vì câu.

      "Chúng ta tới nhà , em muốn tìm chỗ yên tĩnh, lát thôi." Nhược Hi giọng .

      "Tại sao lên ngủ?" Mục Ca hỏi.

      "Đột nhiên cảm thấy nơi đó là nhà của ba và mẹ , mà em, cũng có thể có ngôi nhà thuộc về mình."

      Mục Ca nhìn vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường của Nhược Hi, ánh mắt có chút nghi ngờ.

      "Đừng nghĩ linh tinh. Trước kia em cảm thấy chúng ta quá quen thuộc, tình cảm xen lẫn chút tình thân, cảm thấy bình thường. tại đột nhiên cảm thấy cảm cảm giác bình thường bình dị cũng là niềm hạnh phúc. phải mỗi người đều có tình oanh oanh liệt liệt, nếu như có thể bình dị đến tận già, cũng là loại may mắn khó tìm được. Cho nên, em muốn gả cho . biết có muốn lấy em ?" quay đầu nhìn , đôi mắt lấp lánh nụ cười.

      Đây là lần đầu tiên Nhược Hi tới chỗ ở của Mục Ca.

      Căn hộ hai phòng, thiết bị đơn giản, bố trí ấm áp. Có lẽ ngày thường Mục thường dọn dẹp, đồ trong phòng bài trí rất sạch có quy tắc. Nhược Hi cầm áo ngủ Mục Ca tắm, ngâm mình trong bồn nước nóng lâu, tất cả mọi thứ vui an toàn đều chìm vào trong đáy nước, cho nên toàn bộ đều bình thản, nhàng.

      Nhiều năm qua Nhược Hi vẫn kiên trì thói quen tắm nước nóng, biết , đây là cam tâm tình nguyện thay đổi. Đem tình giấu ở trong thực, trong thực tìm kiếm tình , tất cả đều thể tách rời, tồn tại độc lập. Từ những việc trải qua, những bất an rối rắm, những khó khăn vất vả nếu luôn có người bên cạnh, có gì tốt.

      Ai có thể cần củi gạo dầu muối mà chỉ cần tình ? Ai có thể mà bỏ qua củi gạo dầu muối?

      Cuộc sống vẫn tiếp tục, tình vẫn tiếp tục, nếu là người có tình, cùng chia sẻ với nhau ảnh hưởng gì? Mười hai năm trước Mục Ca tới Lâm gia chính là duyên phận thuộc về hai người bọn họ, nhớ lại những gì trải qua, phút cũng hề thiếu bóng dáng
      Last edited by a moderator: 9/9/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 82

      Đối với Mục , Nhược Hi học cách tôn trọng. Bà là hi vọng sống của ba sau khi mẹ rời . Có lẽ mẹ ở thiên đường cũng tôn trong quyết định của ba, Nhược Hi cảm thấy điều duy nhất mình có thể làm đúng đó là, tiếp nhận.

      , hận, tất cả đều trôi qua.

      Cuộc sống và tình , vẫn phải tiếp tục chấp nhận và qua.

      Tất nhiên, phải có bên canh.

      Thời gian trôi mau, con người cũng già, sang năm ba mươi mốt tuổi rồi, cũng sắp bước sang tuổi hai mươi bảy, thời gian cứ trôi , lưu lại dấu ấn của .

      Bây giờ suy nghĩ chút, trong lòng càng thêm kiên định.

      Ngoài cửa vang lên giọng của , Nhược Hi hinh ngạc chút, biết phải đối mặt thế nào, ló đầu vào: “Này, em đừng tắm quá lâu, dễ bị cảm.”

      Nhược Hi lau khô thân thể mặc áo ngủ tới nằm giường. Mục Ca ở bên cạnh, vẻ mặt bình thản, như có việc gì đặt điều khiển ti vi vào tay : “Em xem , tắm.”

      Rất nhanh thấy từ phòng tắm bước ra, vừa lau tóc, vừa cầm cốc nước ấm đưa tới cho .

      “Em uống chút nước, tránh bị cảm.” giọng .

      Nhược Hi cúi đầu uống hết cốc nước, sau đó đặt cốc vào lòng bàn tay , nhắm bắt giả bộ ngủ.

      Mục Ca ngồi bên giường, cầm điều khiển ngừng chuyển kênh, thấy có động tĩnh mới cẩn thận vén chăn, nhàng chui vào.

      Nhược Hi cảm thấy khẩn trương, mất tự nhiên ngọ nguậy, bị kiềm chắc, vòng tay qua hông mình. Trong đầu Nhược Hi lên hình ảnh thân mật của hai người trước kia, liền giữ tay lại, giọng : “Đừng lộn xộn, em muốn ngủ.”

      Cảm giác nóng rực khiến đầu óc của Nhược Hi mơ hồ, sau khi cự tuyệt , thân thể lại tự chủ được dán sát vào người , muốn cảm nhận hơi ấm của .

      Mục Ca rút tay ra khỏi bàn tay , chậm chạp tuồn vào trong cổ áo . Nhược Hi thở gấp muốn ngăn cản lại di chuyển sang chỗ khác, dọc theo đường cong trước ngực , dùng sức thăm dò, Nhược Hi còn hơi sức ngăn cản, tuỳ tiện để mở nút áo ngực của mình.

      cảm thấy hô hấp khó khăn, hai mắt nhắm chặt. Cảm giác ngón tay của từ từ dùng sức, vuốt ve bộ ngực của mình. Mục Ca cúi đầu ở bên tai thầm: "Nhược Hi!"

      "Hả?" Giọng của khác thường, thầm nuốt nước miếng, cố gắng miễn cưỡng để bản thân để ý tới ngón tay chạy loạn.

      "Gả cho "

      Nhược Hi mở mắt, nhìn vào mắt . Chẳng biết từ khi nào, ánh mắt lại thay đổi như vậy, cái loại cảm giác áp bức kiên định cho phép từ chối.

      còn chưa biết trả lời thế nào, gặm cắn lên người , số tuổi căn bản phải là chướng ngại, hoàn toàn hiểu làm thế nào để đoạt quyền chủ đạo, mê hoặc để đáp ứng theo cầu của mình.

      Cái loại trêu trọc tuỳ tiện, bàn tay khống chế toàn bộ cơ thể , khiến toàn thân Nhược Hi run rẩy rên rỉ, ở dưới thân căn bản ra được lời.

      Mục Ca cúi đầu nhìn , sống mũi thẳng, ánh mắt thâm thuý, khoé miệng khẽ nhếch lên, Nhược Hi lần đầu tiên phát Mục Ca so với tưởng tượng thậm chí còn thành thục hơn.

      "Đồng ý lấy ." Giọng của trong bóng đêm tràn đầy mê hoặc, giống như bị loại cổ đầu độc lí trí yếu ớt của Nhược Hi.

      Nhược Hi nâng cằm, hôn lên bờ môi , dây dưa đầu lưỡi, dùng trầm mặc biểu khát vọng của mình. Mục Ca rốt cuộc chịu được khiêu khích của , cố định hai tay , đồng thời nhanh chóng tiến công. Nhược Hi mỉm cười theo động tác của , giống như là bão táp, thể tự chủ.

      giây đó, mỉm cười hai mắt nhắm lại, gật đầu "Vâng."

      Nhược Hi thích cùng mẹ làm, mỗi tuần chỉ cần tới ngày mẹ trực, Nhược Hi có người chăm, nên có cách nào đành phải tới phòng làm việc của mẹ, còn mẹ làm, dù sao Nhược Hi bé, nhón chân lên cũng thấy được tình hình ngoài cánh cửa thuỷ tinh, cho nên chỉ ngồi xổm mặt đất nghịch, mình chơi nhảy ô.

      Nhảy, nhảy, từ sáng nhảy tới chiều.. Mẹ vẫn chưa hết bận.

      Trong túi còn hai quả trứng gà đỏ mẹ đưa buổi sáng, nặng trĩu, đụng vào nhau, phát ra tiếng vang, nhưng bỏ ra, đợi mẹ cùng ăn.

      Có rất nhiều người tặng mẹ Nhược Hi trứng gà đỏ, bởi vì mẹ bé làm ở khoa sản, đỡ rất nhiều em bé, cho nên thường được tặng, điều này cũng khiến Nhược Hi kiêu ngạo, với bạn bè xung quanh: " Mẹ mình là giỏi nhất, bởi vì nhiều vĩ nhân tương lai đều là do mẹ mình đỡ đẻ, tương lai tới cảm tạ mẹ mình."

      Cho nên những đứa trẻ coi bé là thần tượng, à ít nhất là thần tượng trong lòng các bé, vì vậy lúc bầu lớp trưởng Nhược Hi dĩ nhiên có số phiếu áp đảo đánh bại tất cả các đối thủ cạnh tranh, trở thành lớp trưởng Lâm Nhược Hi.

      Đối với huyên náo ở ngoài phòng làm việc Nhược Hi trước giờ để ý, toàn tâm toàn ý chơi nhảy ô, 1,2.3,4...

      Mẹ là bác sĩ khoa sản, Nhược Hi tới nhiều lần cũng thích ứng dần với hoàn cảnh này.

      Tiếng khóc tiếng kêu của các dì các mẹ, hay tiếng cười của các chú được làm ba, tiếng khóc của em bé rồi tiếng tiếng cười cui mừng của các ông bà khi biết mình có cháu trai. "Bác sĩ Trương khoa hai, y tá giường số 4 và giường số 12 cần trợ giúp, cần nhanh chóng tới..." Tiếng loa thông báo khi số nhân lực thủ phát ra ...

      Nhược Hi theo thói quen dùng lỗ tai của mình phân biệt thanh của mọi người, hiểu mẹ giải thích cho bé, cho nên so với các bạn khác hiểu nhiều hơn chút.

      Đột nhiên cửa phòng làm việc bị đẩy mạnh, người phụ nữ quần áo lộn xộn ngã nhào xuống đất.

      Nhược Hi bị doạ sợ núp cạnh bàn làm việc, mở hai mắt to nhìn người phụ nữ đó, ấy mặc rất ít đồ, mũi bị lạnh đỏ ửng, liều mạng hô hấp. Chỉ thấy cố gắng nén đau đớn ở bụng miễn cưỡng hỏi: "Chỗ này có bác sĩ ? Nhanh chút, cứu tôi."

      "Mẹ cháu phòng mổ." Phòng làm việc lúc này chỉ có mỗi Nhược Hi.

      "Đau, đau quá, bạn , cháu có thể giúp dì tìm bác sĩ được ?"

      Nhược Hi nhìn bụng to của người phụ nữ, lại nhìn mặt tái nhợt, có thể sắp sinh em bé, vội vàng gật đầu, lập tức : "Vâng"

      Nhược Hi chạy như bay ra ngoài, sau đó lại xoay người, chạy tới bang làm việc của mẹ, lấy bình giữ nhiệt, đưa cho người phụ nữ, "Dì à, dì uống nước". Sau đó chạy .

      lát sau, Nhược Hi dẫn mẹ và hai y tá chạy xuống, thấy người phụ nữ nằm mặt đất, dưới thân bị chảy máu, mọi người cúi xuống kiếm tra phát tử cung mở ba phân, nước ối vỡ.

      "Bác sĩ Hạng, nếu , đưa tới phòng cấp cứu ?"
      Last edited: 10/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :