1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi Trâu Già Gặm Cỏ Non - Thuấn Gian Khuynh Thành (c83) HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      Người trong lòng chị là ai, hihi. :yoyo68::yoyo68::yoyo68:

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 74:

      Nhược Hi lại tiếp: “Lúc đó mình cũng lo lắng như vậy, sợ tương lai có kết quả bị tổn thương, sợ bỏ ra nhiều lại được hồi đáp, nhưng sau khi trưởng thành mới hiểu được, , có gì phải sợ. Tình sợ bị tổn thương, so đo đáp trả, dù là tương lại mình bị phụ bạc, cũng hối hận và cũng có hồi ức tốt đẹp để nhớ lại. Cho nên, bạn phải dũng cảm phải tin tưởng Hải Dật, đêm đó mình thấy Hải Dật rất quan tâm bạn, biểu lo lắng đó thể lừa gạt được. Bạn phải nhớ, mọi thứ đầy đủ phải là quan trọng, tương lai thế nào cũng quan trọng, quan trọng là hai người phải tin tưởng lẫn nhau nhau, nên nuối tiếc. Đây mới là chuyện quan trọng nhất.”

      Nhược Hi mím môi, nhàng cười ngẩng đầu nhìn vào mắt Chân Chân, “Mình, bây giờ chỉ hi vọng có thể được lần, dù tương lai có kết quả, mình cũng vẫn kiên gì tới giây cuối cùng.”

      Hôm nay Nhược Hi so với quá khứ giống nhau, Chân Chân mặc dù nhiều năm chuyện với nhưng vẫn nhìn ra được đáy mắt chứa đầy tự tin và kiên định.

      Đây mới là Nhược Hi kiên cường, chịu cúi đầu nhận thua.

      “Bạn người kia có phải là em trai bạn?” Chân Chân suy nghĩ lúc lâu mới nghĩ ra người đó trong lời Nhược Hi.

      “Đúng, chính là ấy. ngờ mình sắp kết thúc tuổi ba mươi lại còn chơi trò tình chị em.” Nhược Hi ngượng ngùng mỉm cười nhìn Chân Chân, nụ cười mà chỉ có những người phụ nữ mới có.

      Chân Chân cảm thấy xúc động biết nên gì, chỉ có thể trêu chọc: “Thân thể tiểu suất ca trẻ trung nóng bỏng, cảm giác thế nào?”

      Giống như hai người quay lại thời đại học, ấy dùng ngôn ngữ kích thích Nhược Hi, Nhược Hi đáp trả lại, quả nhiên, Nhược Hi nghe vậy lập tức dừng nụ cười, “Thế nào, bạn bất mãn với người đàn ông của mình?”

      “Đúng vậy, đúng vậy, chưa đủ, bạn phải biết, đàn ông ba mươi lăm tuổi là đường xuống dốc rồi, giống cỏ non bé của bạn, vẫn còn tươi sáng dưới ánh mặt trời.” Chân Chân nháy mắt trêu chọc Nhược Hi.

      “Bạn lớn như vậy sao còn nghiêm chỉnh.” Nhược Hi cười mắng.

      Chân Chân cười : “MÌnh chỉ có người bạn là bạn, đứng đắn với bạn với ai nữa?”

      Hai người cùng nhau an tĩnh lại, Chân Chân bước tới trước dùng sức ôm Nhược Hi: “Cám ơn bạn Nhược Hi, cám ơn bạn an ủi mình, cám ơn, cám ơn…”

      “Mọi chuyện đều qua rồi, ngu ngốc, bạn đó cho hồng hạnh xuất tường, phải đối xử với Hải Dật tốt, cái tính hấp tấp nóng nảy của bạn chỉ có ấy mới có thể chịu được.” Nhược Hi cười vỗ vỗ bờ vai run rẩy của Chân Chân.

      Chân Chân gật đầu cái, ánh mắt đỏ hồng, cánh mũi run rẩy.

      Hốc mũi Nhược Hi cũng chua xót, trừ lúc mẹ qua đời, rất ít khi khóc, nhưng gần đây lại khống chế được mình, “Bạn cái người này, nhanh buông mình ra, lát có người tới lại tưởng chúng ta là ‘bách hợp’ đấy.”

      Chân Chân phì cười, “Mình có ý kiến, bạn thử hỏi cỏ non của bạn có đồng ý .”

      “Hỏi ấy làm gì?” Hiếm thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Nhược Hi, Chân Chân thấy xấu hổ chịu bỏ qua, “ nhanh chút, cỏ non tươi trẻ đêm mấy lần hả?”

      Nhược Hi dở khóc dở cười, vội vàng uy hiếp Chân Chân: “Bạn còn , mình tới chém giết Hải Dật.”

      , , bạn giành Hải Dật, mình chém giết cỏ non của bạn.” Chân Chân cười ha ha , làm cho Nhược Hi bày ra vẻ mặt buồn bực, “Giành giành, cũng phải là cái đồ gì hiếm, hoan nghênh tới mua.”

      “Chà, chua quá, Lâm Nhược Hi, bệnh viện của bạn đổi thành nhà máy sản xuất dấm từ khi nào rồi?” Chân Chân cười híp mắt trêu chọc.

      Buổi trưa hai người cùng dùng cơm, Nhược Hi vẫn kêu Chân Chân ăn nhiều chút, giống như hai người trở về thời đại học cùng ở chung kí túc xa, hi hi ha ha đùa giỡn ngừng, khiến mọi người xung quanh đều quay lại nhìn, nhưng hai người cũng chẳng hề để ý.

      Lúc gần , Nhược Hi đưa Chân Chân ra cửa chờ Hải Dật tới đón, Chân Chân gọi điện thoại, mười phút sau Hải Dật lái xe đến. Nhược Hi chào tạm biệt với hai người, vẫn còn quên dặn dò Chân Chân, “Bạn phải quý trọng người đàn ông bên cạnh mình, bây giờ những trẻ chỉ thích người lớn tuổi trầm tĩnh, cẩn thận bị tiểu nữ sinh cạy góc tường.”

      Chân Chân ngồi cạnh ghế lái xe, cười nghiêng ngả, Hải Dật hiểu hai người gì, chỉ thấy hai người vui vẻ như vậy cũng mỉm cười vẫy vẫy tay với Nhược Hi, Nhược Hi gật đầu, cuối cùng đưa mắt nhìn xe chuyển bánh rời .

      đời có rất nhiều chuyện phải chỉ đơn giản dùng vài chữ mà tổng kết, hoặc hận, đúng và sai, chính là giới tuyến mơ hồ khó có thể phân định. Có cũng có hận thấu xương, hận trôi qua, cũng ân ái sát cánh, thị thị phi phi, cũng tan biến, thời gian trôi qua, có cái gì thể hóa giải?

      cũng tốt, hận cũng được, qua năm mươi năm, ai ở lại cạnh bên mình?

      bằng cứ thoải mái, vẫy tay chúc phúc cho bọn họ.

      cũng tìm được tình thuộc về mình, nên hi vọng và chúc phúc cho mọi người đều có được tình cảm, dù sao sống đời cũng chỉ mưu cầu hạnh phúc cho bản thân mình.

      Gặp lại, tất cả trải qua.

      , vẫn phải kiên trì, cùng Mục Ca ở bên nhau, chờ đợi tương lai của hai người.

      Mục Ca thông qua phỏng vấn, nhưng sau đó lại bị điều Thâm Quyến, lần này là mấy tháng, trước khi chỉ gửi cho tin nhắn, “Chờ .”

      Nhược Hi lúc nhận được tin nhắn đó là lúc làm, biết máy máy, tiện nghe điện thoại, nên chờ hết giờ làm mới gửi tin nhắn lại, tin nhắn mà viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, luôn cảm thấy mình viết quá tình cảm, cuối cùng đành viết mấy chữ, “Được, em chờ .”

      Mục Ca nhắn lại, cứ như vậy bắt đầu cuộc sống ở thành phố khác.

      Nhược Hi thậm chí còn tưởng tượng được thần thái phấn khởi của lúc trở về, sau đó cười hì hì lấy đồ ăn ra cho , cho nên dù lúc mệt mỏi gục đầu bàn làm việc, cũng vẫn cảm thấy hạnh phúc tràn ngập trong lòng, chống đỡ cho .

      Mục lâu tới nhà Nhược HI, ba hình như cũng biết điều gì, vừa tỏ vẻ như biết, mỗi ngày đúng giờ ăn cơm, đúng giờ dạo, thỉnh thoảng cũng thẩn thờ ngồi suy nghĩ bên cửa sổ.

      Nhược Hi nhìn thấy ba đơn như vậy, nên ngồi xuống tâm với ba.

      “Công việc gần đây bận hả con?” Nhược Hi thấy ba có chút mệt mỏi, dìu ba lên giường đắp chăn, sau đó mới trả lời, “Cũng bình thường ba à.”

      “Vậy phải nắm chặt cơ hội, đem chuyện của bản thân giải quyết tốt, nếu ba ngủ cũng an giấc.” Lâm Húc Thịnh thở dài .

      “Vâng, con biết.” Điện thoại Nhược Hi reo lên, vội bắt máy, “A lô.”

      “Có rảnh cùng nhau ăn cơm?” Điện thoại của Lê Tử Trạm, tại cũng sớm, lại có chuyện gì đặc biệt, nên hơi do dự, liếc mắt nhìn ba, thấy ba hướng về phía khoát khoát tay, giống như cần để tâm tới mình, cứ làm việc của bản thân.

      lúc này mới đứng lên giọng : “Quá muộn, tôi ở bên này tiện lắm.”
      Chương 75


      “Coi như là trả lại tôi món nợ ân tình, thế nào?” Lê Tử Trạm giống như uống nhiều rượu, giọng như say.

      Nhược Hi tiếp được, suy nghĩ chút nhưng lại trả lời cúp điện thoại.

      Cầm điện thoại vẫn cảm thấy kinh ngạc, cảm giác như mình hành động đúng, trước đây lâu Lê Tử Trạm còn giúp Mục Ca tìm công việc, về tình về lý cũng nên từ chối lạnh lùng như vậy, bấm nút gọi lại, tiếng chuông vang lúc lâu cũng có người nhận, yên tâm gọi lại mấy lần, vẫn ai nghe máy.

      Nghe điện thoại và gọi điện thoại lúc này lại biến thành cuộc so tài, người thiếu kiên nhẫn coi như thua nửa, cuối cùng Lê Tử Trạm lại gọi lại, cuộc gọi vừa kết nối, hai bên trầm mặc hồi lâu, ta mới : “Tôi muốn nhờ em giúp chuyện, tôi uống quá nhiều, lái được xe.”

      Lúc Nhược Hi tới nơi chỉ có mình Lê Tử Trạm tựa vào ghế salon trong quán rượu mà ngủ. Nhược Hi rất ít khi tới những nơi thế này, khí mập mờ khiến cho cảm thấy khó xử, vì vậy tiến tới vỗ vai Lê Tử Trạm, nhàng gọi, “Tỉnh, tỉnh.”

      Lê Tử Trạm khẽ mở mắt, thấy người mới tới là ai khóe miệng dương cao, “Em tới nhanh, còn nghĩ tới sáng mai em mới tới, kết quả vừa mở mắt, em ở trước mặt rồi.”

      Lúc ta say rượu lại nhiều hơn so với bình thường, Nhược Hi gọi người tính tiền, ta : “Tôi thanh toán rồi, nếu như em ngại lại mời tôi uống chút.”

      Giọng của , mấy người ở xung quanh quay lại nhìn chăm chú vào hai người, Nhược Hi thích mình bị người khác chú ý vì vậy chỉ giọng hỏi được .

      Lê Tử Trạm từ từ đứng lên, bàn tay vẫn nắm chặt tya , dùng sức, mấy lần muốn tránh lại được, bất đắc dĩ để kéo ra ngoài. Bước chân của vẫn vững tuyệt giống người bị say, cho nên khi người xung quanh bớt, mới bỏ tay ta ra chuẩn bị lấy chìa khóa xe.

      Lê Tử Trạm ở phía sau bất chợt ôm lấy , hơi thở cùng mùi thuốc sát trùng vây lấy . Phụ nữ luôn cảm thấy an tâm khi ở trong ngực đàn ông, nhưng mà lúc này Nhược Hi trừ việc cứng ngắc cảm thấy gì khác, chỉ có thể nghe thấy giọng mềm yếu của mình giống như là từ xa truyền đến, “Lê Tử Trạm, mời buông tay.”

      “Em biết , cậu ta và năm đó đều là kẻ ngu ngốc, nghĩ tin tưởng có thể để cho người phụ nữ an tâm chờ đợi, biết, thế gian này điều tin tưởng nhất chính là hai chữ ‘tin tưởng’ đó” Giọng của ta cũng giống như từ xa vọng lại, mơ mơ hồ hồ nghe .

      Nhược Hi lạnh lùng, “Lê Tử Trạm, mời buông tay.”

      Vòng tay người hơi buông lỏng chút, Nhược Hi nhân cơ hội này tới mở cửa xe, nghiêm mặt khởi động xe, Lê Tử Trạm ngồi bên cạnh, đột nhiên giữ tay lại : “Ngồi với tôi lát.”

      Ánh mắt của ta có chút hoảng hốt, lòng bàn tay nóng đến thiêu đốt người, Nhược Hi cảm thấy ta rất say, nhưng vẫn thu tay lại, hai người cứ như vậy ngồi yên tĩnh trong xe, nghe tiếng xe cộ đường lại.

      ta chợt bật cười, “Lâm Nhược Hi, em phải muốn biết tôi lúc nào thích em sao?”

      Nhược Hi cúi đầu trả lời, Lê Tử Trạm tựa người vào ghế ngồi, “Chính là lúc em dựa vào vai tôi mà ngủ.”

      Cách của ta mơ hồ ràng, Nhược Hi suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ là ngày đầu tiên khi họ học, nửa đường dựa vào bả vai ta mà ngủ thiếp .

      ra khi em trưởng thành với khi còn học hoàn toàn giống nhau, tính tình và dáng vẻ cũng thay đổi ít. Lúc sinh nhật Lục Tiểu Xuyên tôi cũng từng nhìn thấy em, khi đó em đơn thuần đáng , chỉ là trong ánh mắt mọi người lúc đó ngay cả tôi, đều ở người Thiều Nhi, chưa từng nghĩ tới ai khác. Lúc được phân tới bệnh viện này, lúc đầu nhìn thấy em tôi nhận ra, nhưng là em bây giờ thay đổi quá nhiều. qua lâu như vậy, thời gian chỉ mài ánh sáng người em ngay cả tính khí kiên trì bền bỉ của em cũng từ từ nguội. Suy nghĩ chút, tôi quyết định mình biết em, rất nhanh em chuyển sang khu nội trú.”

      Nhược Hi nhớ lại đoạn thời gian đó, vội tới vội căn bản ngẩng đầu nhìn kĩ cũng có chứ đừng là chú ý tới người bên cạnh là ai, làm gì. Thẩm Ly ngày ngày kiên trì ăn cơm với , mới có thể chú ý tới tồn tại, xong với các đồng nghiệp khác, căn bản là có thời gian quan sát.

      “Sau đó lại nghe bệnh viện chúng ta có bác sĩ nữ lạnh lùng, dù có cười với ấy, ấy cũng hỏi, còn có đồng nghiệp tiếp xúc với em mấy năm nhưng cùng em chuyện chưa được mười câu. Tôi hiểu người bọn họ là em, cũng để tâm. Cho đến lúc chuẩn bị học, cái ngày đó, em dựa vào vai tôi ngủ, trong mộng hình như là bóng dáng ai đó, em cười đặc biệt ngọt ngào, đặc biệt vui vẻ. Tôi mới phát giác được em giống như trở lại lúc còn học sinh, được bao bọc với mộng đẹp đơn thuầ. Cũng chính khi đó tôi mới có cảm giác ghen tị với người từng có em, Hải Dật, nhìn cậu ấy có thể thấy em ở bên em lúc em vô tư suy tính, mà tôi lại gặp em lúc nụ cười môi em còn. Lúc dẵn em mua đồ, ra đó là ngày đặc biệt, người đó từ nước Mĩ trở về, tâm trạng của tôi tốt, nhưng lúc em dụ dỗ uống rượu xong, em cười rạng rỡ, khiến tôi quên chuyện vui, tiếp sau đó cùng em vui vẻ. Bây giờ suy nghĩ chút, nếu có cuộc điện thoại kia tốt biết bao, tôi nghĩ, kết cuộc của chúng ta giống như bây giờ.”

      “Tôi chưa bao giờ nghĩ tới mình bị bại bởi cậu nhóc. Sống hơn ba mươi năm, từng thất bại tình trường, nhưng tối hôm đó khi ta đón em trong vòng tay tôi, tôi cảm thấy mình thất bại, thất bại cách thảm hại,so với em ta còn kiên định hơn, nếu như năm đó tôi cũng có thể kiên định như ta, giờ phút này, bên cạnh tôi người khác. Mấy ngày nay tôi nỡ ngủ, suy nghĩ về em cũng đúng, cam lòng thua người trẻ tuổi hơn mình cũng đúng, chỉ là quên được em. Mị lực của em ghê gớm, trước sau mấy người đàn ông xuất sắc đều thua bởi em, còn em lại cố tình biết tới. Tối hôm nay lúc uống rượu tôi chỉ muốn, thay vì đem em cho tên tiểu tử tương lai kia, còn bằng thừa dịp ta ở đây đem em đoạt lấy, dù tội danh thế nào tôi cũng gánh. Cho nên tôi vừa nghĩ, chỉ cần em trả lời câu hỏi của tôi, hơi mềm yếu chút, chỉ cần chút, tôi hạ quyết tâm cướp lấy em, dù lòng em ở cạnh tôi, dù cuối cùng em muốn rời khỏi, tôi cũng muốn làm bản thân thất vọng.”

      Nhược Hi chưa từng nghĩ tới Lê Tử Trạm với mình những lời như thế này, hô hấp giống như bị người khác bóp chặt, ngay cả thở cũng khó khăn. cố gắng để có thể hiểu những lời ta , muốn có thể ung dung an ủi ta. Nhưng nghe xong lại phát có bất kì lời nào có thể với ta, hoặc căn bản là có thân phận gì để những lời đó.

      đành : “Tôi rất ngốc. có mắt nhìn người, luôn là vật hi sinh nên phản ứng đầu tiên chỉ là trốn tránh. Tôi biết đối xử với tôi rất tốt, nhưng có số thứ rất kì lạ, căn bản thể ràng. Tôi và Mục Ca tình cảm vượt qua cả cảm giác tim đập thình thịch của tình , ấy chính là người nhà của tôi, cái loại cảm giác quen thuộc đến tận trong máu đó thể dứt là dứt, ra dù năm đó lúc bắt đầu gặp nhận ra tôi… tôi nghĩ kết cục của chúng ta cũng giống vậy. Tất cả trí nhớ của tôi chỉ là ấy, còn chỗ trống để suy nghĩ tới người khác, người khác.”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 76:

      “Đây chính là hận gặp được đúng thời điểm trong truyền thuyết?” ta nở ra nụ cười, giọng rất .

      “Tôi cũng từng nghĩ bắt đầu cùng người khác, khi đó ba cũng có người chăm sóc, cuộc sống của Mục Ca cũng tệ lắm, trong cuộc sống của tôi nháy mắt bị sụp đổ biết phải làm như thế nào. Lúc đó cũng lén nghĩ tới bắt đầu đoạn tình . Nhưng tiếc là có thời gian, khiến tôi có thể quên mọi thứ bắt đầu tình khác.” Nhược Hi tới đây chợt cười cười, cũng thở dài , “ rất tốt, càng tốt tôi lại càng dám muốn. Thay vì để cho chăm sóc, thà để có cuộc sống tốt hơn. nhiều năm như vậy, thói quen ở trong lòng tôi vẫn luôn nhớ tới người khác, mặc kệ kết cuộc cuối cùng thế nào, dù là tôi chỉ tự làm theo ý mình, tôi cũng cố gắng kiên trì. Có lẽ ngày tôi hối hận, có lẽ có ngày, cuộc sống của tôi khổ thể tả, nhưng thử nghiệm lần, tôi nghĩ tôi cam tâm.”

      Lê Tử Trạm mỉm cười lẳng lặng nghe xong, ánh mắt vẫn dừng gò má , mà cuối cùng khóe miệng cũng khẽ cong lên.

      Vô lực, cái cảm giác vô lực đến tột cùng từ đáy lòng trào lên. Biết rất hai người cứ như vậy mà bỏ lỡ, biết hai người có duyên mà phận,h àng ngày gặp nhau lại ra nổi câu cự tuyệt. Chỉ có thể giống như đối xử với bạn tốt, nhẫn giấu kín trong lòng dám ra, mặc kệ ngày mai.

      Cuối cùng, Nhược Hi lái xe đưa Lê Tử Trạm về nhà, lúc dừng xe ta chợt ôm chầm lấy vai , nhúc nhích nhưng giãy dụa, Lê Tử Trạm cũng hiểu vì sao lại muốn hôn . Chạm đến nơi mềm mại tận đáy lòng, cũng có biện pháp dừng lại động tác, chỉ có thể ra sức ôm chặt , tựa như nếu làm vậy biến mất, cảm giác vô cùng tuyệt vọng.

      Lúc rời giọng điệu của khôi phục lại như bình thường, nhàn nhạt trấn định, “Có cầu cuối cùng, em có thể đáp ứng ?”

      Nhược Hi nhìn ánh mắt thâm thúy của , im lặng đáp lại.

      Lê Tử Trạm cười cười : “Gặp lại vẫn là bạn.”

      Ngừng lúc lâu, gật đầu, “Được.”

      Lấy được lời hứa hẹn của trực tiếp xuống xe vào trong nhà, biến mất trong bóng đêm, Nhược Hi khởi động xe rời khỏi chung cư, chậm chạp tiến về phía trước. Tới khúc quanh nhìn về phía khúc quanh nơi Lê Tử Trạm vừa biến mất, đúng lúc lại nhìn thấy bóng dáng người đứng đó đưa mắt nhìn mình rời , trong đêm thu, đèn đường ấm áp, nhưng bóng người đó lại đơn đứng dưới ánh đèn, giữa hai lông mày giống như ngưng tụ buồn bã.

      Xa xa, nhìn hình dáng, hay là vốn dám, dám nhìn ta ràng.

      Nhược Hi hoảng hốt đạp mạnh chân ga, lái xe rời khỏi, vô thức tìm đường về nhà, con đường kia, mặc dù xa, những trong đáy lòng vĩnh viễn nhớ.

      Sáng sớm Nhược Hi nhận được tin Thẩm Ly xin nghỉ để sinh con, chỉ có thể trợn to đôi mắt để diễn tả nỗi khiếp sợ khi nhận được tin này. Mặc dù Thẩm Ly vẫn lấy cớ còn trẻ chưa muốn sinh con, Nhược Hi biết ấy sai, tính khí bướng bỉnh của ấy thích hợp nuôi dưỡng em bé, nhưng tuổi ấy cũng phải quá , nhưng Thẩm Ly chỉ bĩu môi , “Mình sinh đâu, nhỡ bé giành ăn, bạn , Trương Hướng Dương tên đó giúp ai? Mình đây cũng là suy nghĩ cho ấy.”

      Nhược Hi đối với tính tình của còn cách, lâu dần cũng lười khuyên, kết quả đột nhiên vác quả bom tới, thể tiếp nhận, vội vàng sờ đầu Thẩm Ly, “Bạn sao chứ, sao lại tự nhiên đổi tính?”

      “Lúc khủng hoảng tài chính.” Thẩm Ly than thở, mặt ủ ê cách xa dáng vẻ lúc bát quái mười vạn tám ngàn dặm.

      “Khủng hoảng kinh tế nên sinh em bé?” Nhược Hi cau mày, hiểu là lí luận gì?

      “Đúng vậy, khủng hoảng kinh tế rồi, cái tên khốn kiếp Trương Hướng Dương bị áp lực lớn, áp lực lớn nên uống nhiều quá, uống nhiều quá liền…. Chuyện đơn thuần ngoài ý muốn, ngoài ý muốn.” Thẩm Ly đến phần sau, cười gượng hai tiếng.

      Nhược Hi đối với việc khủng hoảng tài chính tới lí do sinh con là dở khóc dở cười, có cách gì khác hơn chỉ trêu chọc: “Này chờ lúc đứa được sinh ra, bạn gọi là nguy nguy cũng được lắm.”

      “Bạn chết , bạn muốn con mình cả đời nguy cơ à?” Thẩm Ly cười ha ha ngừng.

      “Vậy bạn tới đây làm gì?” Nhược Hi hỏi

      “À, công việc đối với đứa tốt nên mình xin nghỉ trước về nhà nghỉ ngơi chờ sinh, mặc dù bé mới hai tháng nhưng mình cũng phải chú ý chút đúng ?” Toàn thân Thẩm ly lúc này toát ra ánh sáng chói lọi của tình mẫu tử.

      “Chủ nhiệm đồng ý để bạn nghỉ dễ dàng như vậy?” Nhược Hi có đánh chết cũng tin, Thẩm Li đến ngày gần sinh còn lâu chủ nhiệm mới chịu mở miệng thả người.

      “Mình nếu cho nghỉ, tương lai đứa bé của mình có vấn đề gì chủ nhiệm phải phụ trách cả đời!” Thẩm Ly bày ra dáng vẻ sợ trời sợ đất.

      “Bạn bây giờ lấy em bé làm lí do, nếu tương lai em bé giành ăn với bạn làm thế nào?” Nhược Hi thấy ấy như vậy, lấy câu vừa nãy ra trêu chọc, ngờ Thẩm Ly lại vô cùng trấn định : “Vậy trước tiên cho con ăn, mình cảm thấy con là thứ trân quý nhất, là sinh mạng cốt nhục của mình, đúng là chưa nuôi con chưa biết ơn ba mẹ, có con, mình mới cảm thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa hơn nhiều.”

      “Thẩm Ly nếu như phải mình biết bạn gần mười năm, khẳng định bị bạn lừa gạt, đừng là suy nghĩ đàng hoàng, Trương Hướng Dương nhà bạn chuẩn bị tâm lí nuôi hai đứa bé !” Nhược Hi cười đỡ cánh tay Thẩm Ly đưa tới trước cửa.

      “Càng gian nan càng cảm thấy những thứ đồ này chẳng là cái gì, cho nên bạn cũng đừng quá buồn, thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, bạn xem mình, bây giờ cái gì cũng sợ.” Dọc đường Thẩm Ly luôn luôn cười vui vẻ.

      Nhược Hi gật đầu bày tỏ đồng ý, lúc này mới thuận lợi tiễn bước bà mẹ Thẩm Ly bị chủ nhiệm khoa oán hận thôi.

      Tâm trạng khá tốt lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho Mục Ca, kết quả do dự, có cuộc gọi đến, nhìn số, mỉm cười, nhận cuộc gọi: “Như thế nào, mới tuần gọi điện nhịn được rồi hả?”

      “Còn lâu, chỉ là đột nhiên nhớ em, suy nghĩ có nên trở về cho em ngạc nhiên hay .” Mục Ca cười cười tiếng của truyền đến giống như là gần ngay trước mặt, vẻ mặt buồn bã mấy hôm nay của giốn như là được sưởi nắng tràn ngập nụ cười.

      trở lại, đám mây trời cũng sắp biến thành hồng rồi.” Nhược Hi vươn tay giựt vỏ cây tùng, từng cái, từng cái, đột nhiên ngón tay bị đâm, giọt máu to bằng hạt đậu nhuốm ra, tâm trạng nháy mắt cũng bị nhấn chìm.

      “Vậy em chờ nhé.” Mục Ca giễu cợt, sau đó giọng , “Nếu như trong 24 giờ tới có xuất trước mặt em, em cho phần thưởng gì?”

      “Thưởng gì cũng có, vậy có ý gì, được phải làm được mới khiến người khác tin tưởng.” Nhược Hi bĩu môi thèm để ý đến .
      Chương 77:

      , biết đâu làm được sao?” Mục Ca vẫn dụ dỗ , Nhược Hi bị quấn lấy hết cách mỉm cười : “Được trở lại em cho danh phân, tránh luôn mình là tiểu nam nhân bị em nuôi dưỡng bên ngoài.”

      “Được! Em những lời này yên tâm, chờ xem.” Mục Ca đối với lời hứa hẹn của rất hài lòng, liên tiếp mấy lần y ên tâm, trong lòng cũng hơi hoang mang vội hỏi câu: “Mục Ca, trở lại à?”

      có, ai . Sao có thể trở về là về? tay còn đống công việc.” Trong loa giọng của đột nhiên nghiêm túc, hình như có người hỏi công việc, ừ ừ hai tiếng đối phó, mới với Nhược Hi, “Được rồi, nữa, đợi buổi tối gọi lại cho em.”

      xong ngắt điện thoại, Nhược Hi nhìn điện thoại cười cười, ra ngoài nửa giờ mau trở lại, tránh y tá tìm được mình.

      Ca đêm cực kì bận rộn, đến gần sáng bên giải phẫu còn đưa tới bệnh nhân bị bệnh khác nặng, khu nội trú thu xếp ổn thỏa sáng, Nhược Hi cởi áo khoác trắng thay quần áo bình thường, kéo hai chân mệt mỏi chuẩn bị về nhà ngủ bù, chợt y tá gọi , “Bác sĩ Lâm, có điện thoại bên phòng cấp cứu tìm gấp.”

      Lâm Nhược Hi vội chạy tới nghe, bên kia là y tá phòng cấp cứu, “Bác sĩ Lâm, ba cấp cứu bên này, mau qua đây.”

      Nhược Hi ném điệnt hoại, kịp thay quần áo, chạy tới phòng cấp cứu, lúc đó Lâm Húc Thịnh vẫn chưa tỉnh, gương mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt, làm cho người ta khỏi sợ nếu cẩn thận có thể rời . Bác sĩ chủ trị : “Mới vừa rồi y tá nhà gọi 120, buổi sáng vẫn tản bộ bình thường, lúc bà ấy xếp hàng mua đồ, ba bị ngã, nghe là lăn từ cầu thang công viên, kiểm tra huyết áp, nhịp tim, lúc nữa chụp X quang kiểm tra nội tạng. Y tá là ba của , nên chúng tôi vội gọi cho .”

      Nhược Hi vội vàng cảm ơn, mắt thấy y tá đưa ba tới khoa phóng xạ, lại thể giúp. Đây là thói quen nghề nghiệp, cho dù là thân phận bác sĩ, cũng thể nhúng tay, chỉ có thể nhìn bệnh án của ba, sau đó tới thanh toán viện phí.

      Sau khi trở về thấy ba còn chưa tỉnh, chụp chiếu xong may kết quả bình thường, cánh tay và chân bị gãy, trừ bị thương bên ngoài xương sụn, tất cả đều bình thường.

      Lâm Húc Thịnh nhúc nhích nằm yên giường bệnh, gò má trắng bệch, mạch máu ở cánh tay nhô ra, tay là ống truyền.

      Bác sĩ ở bên cạnh cau màu: “Bệnh nhân nên ở mình, dù thuê y tá nhưng trong nhà vẫn nên có người thân, nếu thể chăm sóc nên đưa ông tới viện dưỡng lão, công việc của chúng ta như vậy làm sao có thể ngày ngày chăm sóc bệnh nhân?” Thấy Nhược Hi cúi đầu lên tiếng, liền giao bệnh án cho , “Quan sát mấy ngày là có thể xuất viện, nhưng về sau nên chú ý cho tốt.”

      Bác sĩ còn chưa , Lê Tử Trạm cũng bước nhanh tới, lên tiếng chào hỏi, “Nhược Hi, ba em thế nào?”

      giống như đứa bé phạm sai lầm, cúi đầu, giọng run rẩy, “Ba tôi bị ngã từ cầu thang công viên.”

      Lê Tử Trạm thấy khổ sợ như vậy im lặng, lúc lâu sau mới : “Em ăn gì chưa?”

      Nhược Hi chỉ cảm thấy mệt mỏi, cảm giác mình thất bải, dù là bạn , hay con đều thất bại. nắm chặt tay ba, lên tiếng, Lê Tử Trạm nhìn phản ứng của liền ra ngoài mua bánh bao và sữa đậu nành đưa tới đầu giường, “Đồ ăn để đây, đợi lát nữa em ăn chút.”

      Nhược Hi vẫn động, đột nhiên kéo tay , trực tiếp đặt bánh bao vào tay, “Bất kể có việc gì cũng phải ăn trước, em đói bụng đối với bệnh tình của ba em cũng giúp được gì!”

      chưa bao giờ thấy ta nghiêm nghị như vậy, kinh ngạc nhìn bánh ba, ăn từng miếng từng miếng, ăn biết ngon. ra chẳng muốn ăn cái gì, dạ dày trướng lên khó chịu, căn bản thể nhét thêm cái gì, nhưng câu của ta khiến ép bản thân mình phải ăn, ngậm lâu nước mắt lại rơi xuống, rơi vào túi nhựa.

      Lê Tử Trạm khắc chế cảm giác kích động trong lòng, quay mặt ra chỗ khác, cúi đầu nhìn Lâm Húc Thịnh, khí lắng đống, cảm giác nặng nền khiến người khác thấy khó chịu.

      “Tôi là người con có trách nhiệm, nghĩ thuê y tá có thể an tâm làm, ai biết là thể được. Tôi biết phải làm thế nào, mới có thể vẹn toàn hai bên. làm chăm sóc ba? được. làm? Lại thể toàn tâm toàn ý chăm sóc, mới vừa rồi bác sĩ chủ trị nên đưa ba tới viện dưỡng lão, khi bác sĩ xong, trong lòng tôi khó chịu muốn chết. Ba tôi mới năm sáu mươi tuổi, ông còn mấy chục năm muốn sống ở đó, tôi làm sao đành lòng?”

      Lê Tử Trạm chỉ trầm mặc nhìn vẻ mặt mờ mịt bất lực của Nhược Hi, tiếp: “Tôi lựa chọn cần ai chăm sóc, nhưng ba thể, , tôi nên làm cái gì bây giờ?”

      Đau lòng, lúc này cảm thấy rất đau lòng.

      Cho nên chờ lúc xong, lại phải kiên cường đối mặt, đối mặt với khó khăn cách nào giải quyết. Người đối diện còn chưa lên tiếng, giọng : “ xin lỗi, tôi nên những lời này với , cám ơn qua đây.”

      Lê Tử Trạm vẫn gì, thầm quay đầu nhìn ba.

      “Nhược Hi.” gọi tên , theo tiếng của quay đầu, nước mắt trong đáy mắt rơi xuống.

      kéo tay , yên tĩnh nhìn , nhìn mắt : “Có số việc vẫn là vừa vừa nhìn, nhất định được để cho bản thân mình có quá nhiều áp lực, nếu em chịu nổi.”

      Nhược Hi cố nén khóc tính gật đầu cái, muốn mở miệng cửa phòng bệnh truyền tới giọng : “Nhược Hi, về.”

      Nhược Hi quay lại,n hìn thấy bó hoa hồng trong tay , bó hoa to ở trước ngực, cánh hoa còn vương giọt sương trong suốt.

      Gặp nhau trong tình huống như vậy, ba người đều cảm thấy lúng túng, Nhược Hi lặng lẽ rút tay về, Lê Tử Trạm vẻ mặt bình thản, Mục Ca lúc này đứng ngược sáng, thấy nét mặt của .

      “Mới vừa rồi tìm em, bọn họ chú Lâm nhập viện, tới xem chút.”

      “Vâng.” Nước mắt mặt Nhược Hi chưa khô, Mục Ca đứng đối diện cũng hiểu hốt hoảng thế nào.

      Lê Tử Trạm an ủi Nhược Hi, “Tôi làm trước, em có chuyện gì lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.” Rồi sau đó rời khỏi phòng bệnh. Lúc qua Mục Ca ánh mắt đầy thâm ý liếc cái, xoay người rời .

      Mục Ca cầm bó hoa hồng đưa vào tay Nhược Hi, gì, trực tiếp tới giường bệnh. Nhược Hi đứng sau lưng , đột nhiên cảm thấy biết gì, Mục Ca vẫn đứng im rằng, chỉ cầm tay Lâm Húc Thịnh, trầm mặc. Nhược Hi đột nhiên theo bản năng liếc nhìn tủ đầu giường của ba, nhìn bánh bao nóng hổi, lấy tới đặt vào tay .

    4. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      Mục Ca thế nào cũng ăn 1 ít dấm chua

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      nam chinh la ai vay ban

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :