1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi Trâu Già Gặm Cỏ Non - Thuấn Gian Khuynh Thành (c83) HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 83:

      được, còn kịp rồi, giường bệnh phòng cấp cứu cũng đủ.”

      “Tiểu Tạ, xem các phòng khác còn giường băng , mang tới đây, chúng ta trước tiên nhấc bệnh nhân lên, tiểu Phương, mau đem kéo, dao giải phẫu, thuốc mê tới đây, rồi tới giường 12 giúp tay, cần để ý tới chúng tôi.”

      “Nhưng mà, bác sĩ Hạng, ấy cạn nước ối, như vậy…”

      sinh cũng phại sinh, sản phụ và đứa đều phải cứu!”

      “Bác sĩ Hạng, trước hết ăn chút gì , cả buổi trưa có ăn cơm.”

      kịp rồi, ăn cơm cái gì? Tôi xem thai của bệnh nhân này , này , có nghe lời tôi ? Đừng lo, cứ từ từ thở, hít thở, theo tôi, hít… thở…. !”

      Sau khi băng ca đưa tới, ba người đỡ bệnh nhân lên, bạn Nhược Hi đứng bên cạnh nhìn mồ hôi trán mẹ, móc khăn trong túi đưa ra trước mặt mẹ, “Mẹ, mẹ lau .”

      Hạng Tuệ ngẩng đầu cười với con , “Ngoan, lát mẹ lau, mẹ làm việc, Nhược Hi làm phiền mẹ.”

      Nhược Hi ngoan ngoãn gật đầu lùi về phía sau, đứng yên nhìn.

      “Hô hấp, hít thở, tiểu Tạ, đeo kéo tới đây.” Hạng Tuệ cúi đầu nghiêm túc, kiểm tra chuẩn bị cứu đứa bé.

      Nhưng lúc này, sản phụ bỗng nhiên giãy giụa lung tung, giống như bị động kinh, “Ngươi thể đánh ta… Ngươi thể đánh ta… Trong bụng ta còn có đứa bé!”

      Hạng Tuệ ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thấy vết bầm ứ đọng tay sản phụ. Bất đắc dĩ lắc đầu, chồng của bệnh nhân này là quá đáng rồi, phụ nữ có thai mà còn đánh, thương tiếc giữ đùi bệnh nhân : “ , đây là bệnh viện, có ai dám đánh , phải dùng sức, đứa bé lập tức ra.”

      Nhưng sản phụ nghe thấy, vẫn lung tung quơ cánh tay, Hạng Tuệ nhịn được cau mày, có cách nào đành đè cánh tay bệnh nhân lại, ai ngờ sản phụ trong cơn hoảng loạn sức lực vô cùng lớn, tránh thoát tay của , hung hăng cào vào mặt Hạng Tuệ.

      “Bác sĩ Hạng, mặt chảy máu.” Tiểu Tạ thấy máu mặt Hạng Tuệ, hét lên.

      có việc gì, đè chân bệnh nhân lại, Nhược Hi, giúp mẹ lấy dây lụa trong ngăn kéo, và nước nóng.”

      Nhược Hi nghe lời lấy dây lụa cho me. Vết thương mặt mẹ chắc rất đau, tại sao dì này lại làm mẹ bị thương, mẹ là bác sĩ tốt, mẹ cứu dì đó cơ mà.

      Hạng Tuệ dùng khăn ấm lau mặt của sản phụ, rồi dùng khăn tay nhét vào miệng sản phụ, “Cắn nó, sau đó dùng lực, , phải nhẫn nhịn thêm chút nữa, con của nhanh chóng được sinh ra.”

      Sản phụ dần dần khôi phục lại thần trí, mở mắt thấy áo khoác trắng đung đưa trước mặt, bên tai là thanh mơ hồ, giống như với , phải dùng sức, đứa bé, đứa bé lập tức ra đời.

      Dùng sức! Dùng sức! Dùng sức!

      có nước ối để bôi trơn, quá trình đẻ vô cùng khó khăn, qua lúc lâu mới thấy cái đầu, máu chảy càng nhiều, Hạng Tuệ tranh thủ thời gian với Nhược Hi: “Nhược Hi, nhắm mắt lại, quay vào tường, đọc bảng cửu chương hôm qua thầy giáo dạy cho mẹ.”

      Nhược Hi dùng tay che kín mắt, ngồi xổm xuống, giọng đọc: “ nhân bằng , nhân hai bằng hai, nhân ba bằng ba… Năm nhân chín bằng bốn nhăm, sáu nhân chín bằng năm tư, bảy nhân chín bằng sáu ba…”

      ra, đứa bé ra, bác sĩ Hạng.” Tiểu Tạ kích động gào thét.

      Hạng Tuệ vội vàng cầm lấy kéo, chờ đứa bé rời cơ thể mẹ, lập tức cắt cuống rốn, khâu vết thương lại, sau đó cởi áo khoác blouse quấn đứa bé đưa cho tiểu Tạ, “ tới phòng sinh, sau đó tắm rửa cho bé. Nhìn xem bệnh nhân giường 11 thế nào, sanh xong đưa vị sản phụ này qua.”

      Tiểu Tạ vâng tiếng, Nhược Hi xoay người đứng lên, “Chín chín tám mốt! Mẹ, con đếm xong rồi. Dì Tạ cho cháu nhìn, cho cháu nhìn.”

      Tiểu Tạ cho, “Quá xấu, Nhược Hi nghe lời, nhìn nhé.”

      “Nhìn cái, nhìn cái.” Nhược Hi làm nũng, dòm vào tay tiểu Tạ, Hạng Tuệ ngẩng đầu quát lớn: “Nhược Hi nghe lời, được quấy rầy công việc của dì Tạ.”

      Nhược Hi bĩu môi, gương mặt xinh xắn xụ xuống, cúi đầu uốn éo ngón tay, tiểu Tạ ra ngoài, lén lút ngoắc tay với bé, Nhược Hi thấy thế lập tức vui mừng chạy , chỉ thấy dì Tạ lén lút vén góc áo trắng, phía dưới là gương mặt nhắn.

      “Ai, rất xấu.” Nhược Hi chán ghét kêu lên tiếng, sau đó chạy về phòng làm việc. Hành động của bé khiến tiểu Tạ mỉm cười, vội đưa đứa tới phòng sanh.

      Nhiều năm sau, giáng sinh năm 2008, sắp mười hai giờ Nhược Hi và Mục Ca ngồi ghế salon. Trong tiết mục là tiếng cười , còn hai người ngồi ngáp.

      Nhược Hi miễn cưỡng mở mắt nhìn tiết mục ti vi, là đại hội của nhà đài nào đó, vị chủ trì hỏi câu hỏi: “Bạn thích số ba sao?” Lấy được linh cảm vội vàng dùng cánh tay đập vào Mục Ca sắp ngủ hỏi: “Này, thích em từ lúc nào?”

      Mục Ca hé mắt, sau đó lười biếng nhắm lại, ôm chầm bả vai : “Chính là, lần em mặc váy đứng trước gương trang điểm.”

      “Lần đó?” Oa đó phải là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt?

      “Đó mới phải là lần đầu tiên, chúng ta gặp lần đầu tiên là lúc em xách từ giường lên.” Mục Ca còn chưa tỉnh ngủ vùi mặt vào mái tóc dài của , lẩm bẩm.

      Nhược Hi nghe xong, hình như đột nhiên nhớ tới điều gì, cười ha ha, Mục Ca vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu kì quái hỏi: “Em cười gì chứ?”

      “Đó cũng phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.” Nhược Hi hài lòng, lại lớn hơn năm tuổi có ưu thế à, tiểu tử này có nhiều cái biết!

      “Vậy em lần đầu tiên là khi nào?” Mục Ca từ từ mở mắt.

      “Em cho , cũng cho biết!” Nhược Hi nhìn Mục Ca bí mật, “Người bạn , có rất nhiều nhược điểm trong tay em, mà chính cũng biết chút nào nhà.”

      “Em hay ?” Mục Ca cắn răng, bức cung.

      .” Nhược Hi hất cằm.

      “Được, vậy chúng ta chuyện khác.” Dứt lời đè người lên, Nhược Hi kêu: “Muc Ca, chết , đêm Giáng Sinh mà trong đầu đầy tư tưởng đen tối?”

      Mục Ca cười nhạt: “Đây là ăn mừng đêm Giáng Sinh, ăn mừng, lần đầu nhìn thấy em, cũng ăn mừng lần đầu em nhìn thấy …”

      “Ô…ô…”

      Bên giường của hai người, là ảnh gia đình, Lân Húc Thịnh và Mục ngồi sát với nhau ở phía trước, Mục Ca và Nhược Hi đứng cười ở phía sau…

      ti vi vẫn là màn trình diễn khí thế ngất trời, bên này hai người cũng biểu diễn với khí thế ngất trời, đêm Giáng Sinh, đêm bình an, chuyện xưa của hai người vẫn tiếp tục…

      Cuối cùng cũng hoàn… chậm trễ khá lâu mong mọi người thông cảm. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
      Last edited: 10/9/14

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :