1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khi thiên tài hacker xuyên qua - Mã Duyệt Duyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, Chương 100: Đồng quy vu tận
      Edit: voi còi


      Các vị tỷ muội cũng đều vây quanh lên, ào ào che mặt khóc. Tuy rằng Thiển Thiển đối với Giáng Tử cũng có hảo cảm nhiều lắm, dù sao ở chung thời gian lâu như vậy, hơn nữa bản tính nàng ấy cũng tệ, tại nhìn thấy nàng chính lúc tuổi trẻ, liền gặp vận rủi, khỏi cũng thương tâm che mặt nức nở, tiện đà căm tức tên kêu “Thiết Huyết” cầm thú kia, hét lớn:

      “Giáng Tử cùng ngươi oán cừu, ngươi vì sao ngay cả cái tiểu nương cũng buông tha, ngươi đến cùng có còn chút lương tri!”

      Thiết Huyết tựa hồ cảm thấy có chút ngoài ý muốn, trước mắt bộ dáng nữ hài này hề sợ hãi thanh tú thanh nhã như cúc hoa, lạ mặt , xem ra chẳng phải nhân vật thành danh trong võ lâm.

      Đối mặt với chất vấn của mỹ nữ, Thiết Huyết luôn trả giá càng nhiều nhẫn nại. chút biểu tình hỏi:“ nương ngươi nàng theo ta có ân oán gì, như vậy......” Thiết Huyết chỉ vào Hồng Điệp khóc rống đất :“Nàng đâu?” Tiếp chỉ chỉ đồng thời khóc rống các vị bọn tỷ muội: “Các nàng đâu? Theo ta đồng dạng cũng có thù oán, vì sao muốn đuổi giết ta?”

      Trong lòng Thiển Thiển thoáng biết được câu chuyện từ đầu đến cuối, khuôn mặt khủng bố kia tuy rằng khiến nàng thoáng dám nhìn thẳng, nhưng nghĩ đến Giáng Tử chết thảm, trong lòng liền chỗ nào sợ hãi, ngang nhiên : “Đó là bởi vì ngươi là cái mặt người dạ thú! Mỗi người gặp được đều có thể giết!”

      Lúc này Hồng Điệp chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy Thiển Thiển ở chung thời gian nhiều lắm bảo hộ chính mình như vậy, trong lòng khỏi cảm động, đau xót cũng tùy theo giảm bớt ít, nhặt lên Tử thanh bảo kiếm của Giáng Tử, cẩn thận nhìn thoáng qua, giơ nó đối diện trước mặt Thiết Huyết :“Hôm nay ta muốn dùng kiếm của Giáng Tử đến vì nàng báo thù!”

      Thiết Huyết ngửa đầu cười ha ha :“Khẩu khí lớn, nếu ngươi tự tin có thể giết chết ta, như vậy vì sao còn muốn mang nhiều người giúp đỡ như vậy? Hơn nữa khiến ta tiếp tục tiêu diêu tự tại nhiều năm như vậy!”

      Hồng Điệp chỗ nào sợ hãi,“Như vậy, ta liền muốn cùng ngươi đồng quy vu tận!”--

      Trong lúc chuyện liền cầm kiếm trong tay phi thân đâm về hướng Thiết Huyết, chỉ thấy Thiết Huyết đứng vẫn nhúc nhích, bộ dáng chút nào sợ hãi. Ở thời điểm mũi kiếm sắp muốn tới đâm tới cổ họng , Thiển Thiển kinh ngạc che miệng kêu ra tiếng.

      thấy Thiết Huyết đột nhiên giống u linh vọt đến bên, bọn tỷ muội khóc rống mặt đất cũng ào ào xuất ra vũ khí của chính mình, tập thể tấn công hướng Thiết Huyết.

      Thiết Huyết lạnh nhạt tự nhiên, chút đem những nương đuối này để vào mắt, bàn tay để ở sau người, chỉ dùng bàn tay đối phó các nàng, võ công thập phần lưu sướng, giống như mây bay nước chảy lưu loát sinh động.

      Thiển Thiển xem trận đánh nhau trước mắt, cơ hồ đều phải ngây dại, tuy rằng nhiều nương sát khí kinh người như vậy, hơn nữa ra chiêu rất ngoan độc, tư thái này cũng cực kì duyên dáng.

      Chiêu thức của Thiết Huyết tựa hồ vĩnh viễn đều ở phía những nữ tử mỹ mạo tại đây, các nàng nếu muốn công vai phải , việc khác trước tuyệt dùng tay trái chắn, dường như những chiêu số võ công này toàn bộ đều có thể biết được trước đó vậy.

      bên thoải mái tiếp chiêu bên khinh cuồng cười :“Nhiều năm thấy, Hồng Điệp ngươi trừ bỏ đẹp, võ công cũng cao rất nhiều, xem ngươi cũng những tiểu mỹ nhân này, đám đều cũng có khuông có dạng !”

      Mặc Lục huy đao lại, Thiết Huyết vung tay lên......

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 101: Sao lại ngốc như vậy!.
      Edit:..Lam Thiên..

      Dùng khí lực trông thấy đem thanh đao gác qua bên đồng thời còn đưa tay sờ mặt Mặc Lục chút. Mặc lục nhất thời thẹn quá hóa giận,nổi nóng giơ đao đâm tới lần nữa.

      Thiết Huyết thẳng thắn trở tay đem đao của nàng cướp lại, đồng thời vừa cùng những tỷ muội khác dây dưa vừa dùng mũi đao đem nút thắt cổ áo của Mặc Lục đẩy ra, nhàng nháy nháy mắt.

      Ngực của Mặc Lục bị lộ ra nửa, nhất thời mặt đỏ tới mang tai, nàng vừa dùng tay hướng tới Thiết Huyết đánh qua, vừa hô lớn: "Ta liều mạng với ngươi!"

      Lúc này Hồng Điệp tấn công ở phía dưới, nhìn thấy tình huống như vậy, khỏi hô to tiếng: "Mặc Lục được !"

      Lời còn chưa dứt, nàng liền thấy Mặc Lục nằm ngang ở mặt đất, ở chính giữa ót bị đánh chưởng, ngay tại chỗ hiểm.

      Hồng Điệp ôm thi thể Mặc Lục đau xót khóc thành tiếng, bởi vì Thiển Thiển biết võ công, nên vẫn luôn ở bên quan chiến, tại nhìn thấy Mặc Lục cũng bị người kia giết chết ngay tại chỗ giết, nghĩ đến lúc trước Hồng Điệp cứu mình, chính là hai người bọn họ ở bên cạnh làm bạn với nàng, tại liền sinh ly tử biệt, tâm nàng đau giống như cùng bị dao cắt, tiện tay nhặt lên hòn đá mặt đất, tức giận xông tới chỗ Thiết Huyết.

      Hồng Điệp ngăn trở Thiển Thiển, lúc này nét mặt của nàng trấn định lại, nhìn bọn tỷ muội nằm ngổn ngang đất, có người chảy máu ngừng, có người bị mất mạng ngay tại chỗ.

      Hồng Điệp dùng ánh mắt thù hận nhìn Thiết Huyết, " nghĩ tới nhiều năm trôi qua như vậy, ta còn chưa giết được ngươi." Nàng cúi đầu nhìn Mặc Lục sắc mặt vẫn còn hồng nhuận trong lòng, đau khổ : "Vẫn là công hy sinh đám hảo tỷ muội”.

      Bàn nàng nhàng giúp Mặc Lục chỉnh sửa lại y phục xộc xếch.

      Thiết Huyết tựa hồ cũng ở bên bi thương, lắc đầu : "Vốn nhìn thấy tiểu nương này lớn lên rất hợp tâm ý của ta, muốn trêu đù nàng chút, nhưng nàng lại muốn cùng ta liều mạng, ta cũng có ngồi chờ chết nên thể làm gì khác hơn là ra tay giết nàng."

      Sau đó mới khiêu khích nhìn Hồng Điệp còn có Thiển Thiển chút, : "Về phần hai người các ngươi, ta vô luận như thế nào cũng nhẫn tâm giết hại!"

      xong muốn đem Hồng Điệp và Thiển Thiển bắt lại, dẫn tới địa phương khác. Lại nghe thấy chung quanh có trận rung động, thoáng suy nghĩ chút, sau đó liền phi thân bay .

      Thiển Thiển cơ bản có võ công , nên chút nào cảm nhận được, liền hỏi Hồng Điệp: "Tỷ tỷ, sao lại đột nhiên bay vậy?"

      Hồng Điệp đột nhiên nhướng mày, : "chung quanh có người so với lợi hại hơn."——

      Thiển Thiển muốn hỏi là người nào, nàng liền thấy bên hông của Hồng Điệp có máu chảy ra. Bởi vì y phục của nàng vốn là màu đỏ, hơn nữa nàng vừa mới ôm Giáng Tử và Mặc Lục, nên Thiển Thiển nhất thời chú ý tới.

      tại phát liền kinh hãi : "Tỷ tỷ, eo của tỷ có máu chảy ra! Hình như càng ngày càng nhiều."

      Hồng Điệp chỉ lo thương tâm, căn bản quan tâm tới chuyện chính mình bị thương , ôm thi thể Mặc Lục khóc lớn, " sao muội lại ngốc như vậy..."

      Trong tất cả đám muội muội, Hồng Điệp thích nhất chính là Mặc Lục, tính tình nàng dịu dàng, đối đãi với người thân hậu, da dẻ lại trắng nõn, đúng chuẩn là người Giang Nam ngọc bích. Cho dù ai nhìn qua cũng đều thích.

      Thiển Thiển ngồi xổm bên cạnh Hồng Điệp, vỗ vỗ bả vai của nàng.

      Chỉ lát sau liền nghe thấy thanh huyên náo theo nhau mà tới ở chung quanh...

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 102: Đều muốn giết
      Edit:..Lam Thiên..

      Thiển Thiển xoay người lại nhìn ra xa, dưới ánh trăng lãnh lẽo, đám người dáng vẻ giống như lưu lạc giang hồ đằng đằng sát khí tới.

      Thiển Thiển gần như muốn lui về sau chút, bởi vì tay bọn họ đều cầm đao, nhìn thần tình kia, giống như là có cừu hận đội trời chung với Hồng Điệp vậy.

      Nhưng vừa nghĩ tới Hồng Điệp bị thương, chủ nghĩa hùng liền bùng cháy lên, nhất thời nàng cảm thấy trước ngực nóng lên, ngẩng đầu đứng ở phía trước Hồng Điệp, giúp nàng chống đỡ đám người hận thể đem nàng xé nát này.

      Tính cách của Hồng Điệp phóng túng kềm chế được luôn làm theo ý mình, hơn nữa nàng lại giết quá nhiều người như vậy, ở giang hồ có cừu oán gia là chuyện rất bình thường, chỉ là Thiển Thiển nghĩ tới cừu gia của Hồng Điệp dĩ nhiên lại nhiều như vậy.

      Chỉ thấy sau khi Hồng Điệp thấy những người này xuất , mặt tia thần sắc kinh hoảng, trái lại lại lớn tiếng cười lớn: "Tới , tốt cùng nhau tới nha! Các ngươi hăn là đều nhận được tin tức xấu !"

      người có bộ dáng đạo sĩ trong đó, tay cầm thanh trường kiếm, tức giận : " nữ! Ngày hôm nay là ngày chết của ngươi ! Ta muồn vì tam đạo trưởng của Võ chúng ta báo thù!"

      Đứng ở bên cạnh , người có bộ dáng giống như đạo cũng theo: " sai! Ngươi, đồ nữ lạm sát nhiều người vô tội như vậy, hẳn nên sớm biết có hôm nay, ngày hôm nay chúng ta liên thủ với nhau, chính là muốn trừ gian giệt ác!"

      Khóe miệng Hồng Điệp từ từ tràn ra dòng máu, kèm theo tiếng ho khan rất , Thiển Thiển quay đầu nhìn lại, liền sợ ngây người, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Hồng Điệp, dùng tay áo giúp nàng chà lau.

      Những người này đều chưa từng thấy qua Thiển Thiển, nên đám đều suy đoán nàng là người nào, người có võ công hay .

      Hồng Điệp từ ái nở nụ cười với Thiển Thiển : "Ta có chuyện gì." Sau đó nàng lại cúi đầu nhìn Mặc Lục trong ngực, đem nàng từ từ đặt ở mặt đất, khóe mắt chảy ra nước mắt.

      Có hối hận, có tự trách, có vui mừng... Đan xen rất nhiều cảm tình, mọi người nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng đều có chút tự trọng cho Hồng Điệp cái nhân tình cùng người chết lời từ biệt.

      Hồng điệp từ trong lòng lấy ra dải lụa thuần trắng, giao ánh với y phục ở màu đỏ người nàng, ở trong mắt Thiển Thiển xem ra, nàng chỉ cảm thấy Hồng Điệp phá lệ chói mắt, thương cảm tự nhiên nảy sinh, Thiển Thiển cũng nhịn được giơ tay áo lau nước mắt.

      Hồng điệp đem dải lụa trùm lên mặt Mặc Lục, trong lòng yên lặng vì nàng cầu nguyện, lại lo lắng nhìn những người khác chết nằm mặt chút, bỗng nhiên chịu đựng đau nhức ở bên hông đứng lên.

      Thiển Thiển vội vàng qua đỡ nàng, Hồng Điệp quay về phía trước nhìn đám ước chừng khoảng hơn trăm người , giọng cười với nhợt nhạt : "Thiển Thiển, tình cảnh ngày hôm nay, giống như màn bảy năm về trước."

      Thiển Thiển biết Hồng Điệp hồi tưởng lại đoạn chuyện cũ đau triệt nội tâm của chính nàng, nàng liền hàm chứa lệ cười với Hồng Điệp, "Lần trước tỷ tỷ có thể liều chết chạy ra ngoài, như vậy lúc này cũng nhất định có thể gặp dữ hóa lành."

      Hồng điệp cười lắc đầu, trong lòng Thiển Thiển lại là trận thương cảm ——

      " nữ! Ngươi đủ chưa! nên ở nơi này giả bộ thương tâm, nữ thủ đoạn độc ác lạm sát người vô tội giống như ngươi ,người người đều muốn giết!"

      Hồng điệp ngửa đầu cười, tiếng cười phảng phất như chảy vào lòng người, khiến tất cả đám người lộ ra vẻ mặt kinh dị.

      "Các ngươi , từng người đều là danh môn chính phái, ít ở nơi này giả mù sa mưa cho ta, Hồng Điệp ta chưa bao giờ... . . .

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :